bí mật đêm hè - file.nhasachmienphi.com

304

Upload: others

Post on 28-Jan-2022

15 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Mụclục

Mởđầu Chương1 Chương2 Chương3 Chương4 Chương5 Chương6 Chương7 Chương8 Chương9 Chương10 Chương11 Chương12 Chương13 Chương14 Chương15 Chương16 Chương17 Chương18 Chương19 Chương20 Chương21 Chương22 Chương23 Chương24 Chương25

Chương26 Phầnkết

Giớithiệu

BốnquýcôgianhậpxãhộithượnglưuLuânĐônvớicùngmộtmụctiêu:sửdụngmọimưu chước hòng kiếm đượcmột ông chồng. Và thế làmột kếhoạchbẫy-chồngliềulĩnhđãrađời.

Khátkhaocứugiađìnhthoátkhỏicảnhkhốncùng,AnnabellePeytonquyếtđịnhsửdụngnhansắcvàtrítuệđểquyếnrũmộtquýngàiđángkínhnàođó.Nhưngngườimêđắmvàkiên trì theođuổiAnnabellenhất -chàngSimonHuntgiàucó,quyềnlực-lại tỏrõrằngchàngchỉcóthểđemlạichonàngniềmvuisướngkhócưỡngchứkhôngphảimộtlờicầuhôn.Annabellequyếttâmbácbỏlờiđềnghịkhôngcầnnghĩđếncủachàng...nhưngđươngđầuvớimộtkhảnăngcámdỗlãoluyệnnhưthếlàmộtviệckhôngtưởng.

NhữngngườibạncủanànggóptaygiúpsứcđểtìmkiếmmộtquýôngphùhợphơnvớiAnnabelle,hyvọnggiúpnàngantoànthoátkhỏiSimon-vàcảnhữnghammuốnmãnhliệtcủacánhânnàng.Nhưngmộtbuổitốimùahè,Annabelleđãkhông thểchốngđỡnổisựômấpđammêvànhữngnụhôncámdỗcủaSimon...vànàngpháthiệnrarằngtìnhyêulàtròchơinguyhiểmnhấttrênđời.

Đôinétvềtácgiả

LisaKleypassinhnăm1964,làmộttrongnhữngtácgiảMỹnổitiếngnhấtcủadòngtiểuthuyếtlãngmạnlịchsửvàđươngđại.Năm1985,saukhitốtnghiệptrườngĐạihọcWellesleyvớitấmbằngcửnhânkhoahọcchínhtrị,Lisaxuấtbảncuốntiểuthuyếtđầutay.Cũngtrongkhoảngthờigianđó,côđăngquangdanhhiệuHoahậubangMassachusettsvàthamgiacuộcthiHoahậuMỹ.

Cáctácphẩmcủacôđãđượcdịchsang14thứtiếng,nằmtrongdanhsáchbánchạytrêntoànthếgiớivàđemlạichocôrấtnhiềugiảithưởng.

HiệncôđangsốngởWashingtoncùngchồngvàhaicon.

Mởđầu

London,1841

MặcdùtừkhiAnnabellePeytoncònbétí,mẹcủacôđãluôncảnhbáocôđừngbaogiờnhậntiềntừngườilạ,nhưngmộtngàykiacôđãphálệ...đểrồinhanhchóngnhậnratạisaocầnphảilưutâmđếnlờikhuyêncủamẹ.

Hômđólàngàynghỉhọchiếmhoicủaemtraicô,Jeremy,vàtheothóiquen,JeremycùngAnnabelleđếnquảngtrườngLeicester thưởnglãmcuộctrưngbàytranhtoàncảnhmớinhất.Vévàocửađãngốnhết tiềnsinhhoạttronghaituần.VớitưcáchlànhữngđứaconduynhấtcònsốngsótcủagiađìnhPeyton,Annabellevàemtraicómốiliênhệmậtthiếtmộtcáchbấtthườngchodùcáchnhauđếnmườituổi.NhữngcănbệnhcủatrẻconđãcướpđihaibésơsinhchàođờisauAnnabelle,khôngbénàođượcsốngđếnngàythôinôicủamình.

“Annabelle,”Jeremynóikhitừquầybánvétrởvề,“chịcòntiềnkhông?”

CôlắcđầunémchoJeremycáinhìndòhỏi.“Chịelàkhông.Saovậyem?”

Thởhắtra,Jeremyvuốtvệttócmàumậtongđangrũtrướctránraphíasau.

“Họđãtăngtiềnvécủachươngtrìnhnàylêngấpđôi,hìnhnhưchiphísảnxuấtđắthơnmọilần.”

“Mụcquảngcáotrênbáokhôngnóigìđếnchuyệntănggiá,”Annabellephẫnnộlalên.Rồihạthấpgiọngxuống,côvừalẩmbẩm“Quỷthật”vừamởcáitúithắtdâycủamình,hyvọngtìmthấyđồngxunàođócònsót.

Cậubé Jeremymườihai tuổi giậndữ liếcmắt lên tấmbăng rônkhổng lồcăngngangnhữngcộttrụởmặttiềnnhàhát...SỰSUYTÀNCỦAĐẾCHẾLA MÃ: TRÌNH DIỄN ẢO ẢNH TỐI ĐA VỚI NHỮNG CẢNH TẦMSÂU.VìchươngtrìnhđãkhaimạctừhaituầntrướcnêngiờbuổitriểnlãmđôngnghịtnhữngvịkháchnónglòngtrảinghiệmcáckỳquancủađếchếLa

Mãvàsựsuytànbithảmcủanó-“giốngnhưngượcdòngthờigian”,nhưngườitabànluậnsaysưasaukhixemvề.Ởnhữngcuộctriểnlãmtranhtoàncảnhthôngthường,ngườitasẽtreomộtbứctranhsơndầutrongcănphònghìnhtròn,baobọckhángiảbằngmộtkhungcảnhđượcsơnphếtphứctạp.Thỉnhthoảngngườitasửdụngâmnhạcvàhiệuứngánhsángnhằmgiatăngtínhhấpdẫnchohìnhảnhtronglúcmộtdiễngiảđivòngquanhgiớithiệuvềnhữngđịađiểmxaxôihoặcnhữngtrậnchiếntrứdanh.

TuynhiêntheotờTimes,tácphẩmmớilàmộtquangcảnh“tầmsâu”,tứclànhữngbứctranhsơndầuvẽtrênnềnvảihoatrongsuốt,đượcchiếusángtừphíatrướcvàđôichỗtừphíasau,vớinhữngluồngsángthẩmthấuđặcbiệt.Ba trăm nămmươi quan khách đứng trênmột cái bục xoay ở chính giữaphòng,vàhaingườiđànôngsẽđiềukhiểnbụcsaochohọtừtừxoayvòngtròntrongsuốtbuổithamquan.Sựcộnghưởngcủaánhsáng,thủytinhmạbạc,thiếtbịlọcsángvàcácdiễnviênđóngvainhữngngườidânLaMãbịbaovâysẽtạonênmộthiệuứngđượcdánnhãn“buổitriểnlãmhoạthọa”.TheothôngtinAnnabelleđãđọc,phânđoạncao tràocuốicùngmôphỏngcảnhnúilửaphuntràosốngđộngđếnmứckhiếnchomấyphụnữtrongkhánphònghéttoánglênvàngấtxỉu.

GiậtcáivítiềntừđôitaybậnrộncủaAnnabelle,Jeremytháosợidâybuộcrarồitrảlạichochị.

“Chúngtađủtiềnchomộtvé,”cậudửngdưngnói.“Chịvàođi.Dùsaothìemcũngkhôngmuốnxem.”

Biết rõ Jeremynóidốivìmình,Annabelle lắcđầu. “Khôngđược.Emvàoxemđi.Nếumuốn thìbất cứ lúcnàochị cũngcó thểxem triển lãm tranhtoàncảnh,cònemthìtoànphảiởtrường.Mànócũngchỉkéodàimườilămphútthôi.Chịsẽtạtvàocửahiệunàođógầnđâytronglúcemxem.”

“Đimuasắmvớicáivírỗnghả?”Jeremyhỏi,đôimắtxanhlộvẻngờvựcrànhrành.“Ốichà,nghethúvịquánhỉ.”

“Điểmcốtyếucủaviệcđimuasắmlànhìnngắmhànghóachứkhôngphảimua.”

Jeremykhịtmũi.“ĐóchỉlàcáchmấygãnghèotựanủimìnhkhibướcquaphốBondthôi.Thêmnữa,emsẽkhôngđểchịđiđâumộtmình,chịsẽkhiến

tấtcảđànônggầnđâynhảybổvàochịchoxem.”

“Đừngngớngẩnnhưthế,”Annabellelẩmbẩm.

ĐộtnhiênJeremycườitoetoét.Mắtcậulướtquagươngmặtcânđối,đôimắtxanhvànhữnglọntócnâuvàngđượccặpgọngàngđanglấplódướivànhmũcôchị.“Đừnggiảvờkhiêmtốnnhưvậy.Chị thừabiếtsứcảnhhưởngcủamìnhđốivớicánhđànôngcơmà,và theoembiết thìchịcũngchẳngngạitậndụngnó.”

Annabelleđáplạilờitrêutứccủaembằngvẻcaucógiảvờ.“Theoembiết?Hừ!Emthìbiếtgìvề tácđộngcủachịvớiđámđànôngtrongkhihầuhếtthờigianemđềuởtrườngchứ?”

NétmặtJeremynghiêmtranghẳn.“Giờmọichuyệnsẽkhác,”cậunói.“Lầnnàyemsẽkhôngquay lại trường.Emcó thểgiúpmẹvàchị rấtnhiềunếukiếmđượcviệclàm.”

Mắtcôtrợntròn.“Jeremy,emkhôngđượclàmnhưvậy.Mẹsẽđaukhổlắm,vànếuchacònsống...”

“Annabelle,”cậuthấpgiọngngắtlờichị,“chúngtakhôngcótiền.Thậmchíchúngtacònchẳngđàođâuđượcthêmnămsilingchomộttấmvéxemtranhtoàncảnh...”

“Cònemcũngđừnghòngkiếmđượcmộtcôngviệctửtếkhikhôngcóhọcvấn,khôngchỗdựadẫm,”Annabellemỉamai.“Trừphiemmuốnlàmcôngnhânquétđườnghoặcxinchânchạyviệc,cònthìtốthơnhếtemnênởlạitrườngchođếnkhiđủkhảnăngkiếmđượcmộtcôngviệckhákhẩm.Tronglúcđóchịsẽcốkiếmmộttấmchồnggiàucóvàthếlàmọiviệcsẽổncả.”

“Chị tómđâuđượcmột anh chồng tử tế khi chẳng có củahồimôn chứ?”Jeremytrảmiếng.

Haichịemcaumàynhìnnhauchođếnlúccửarạphátmởravàđámđôngnườmnượpláchquahọđểvàokhánphòngmáivòm.VòngcánhtaychechởAnnabelle,Jeremyđưacôtránhkhỏiđámđônghỗnloạn.“Quêncuộctriểnlãmđi,”cậunóidứtkhoát. “Chúng ta sẽ làmchuyệnkhác,kiếm trògìđóvừavuivừakhôngtốnkém.”

“Vídụ?”

Giâyphúttrầmtưtrôiqua.Cóvẻkhôngainghĩrađượcbấtkỳýtưởngnào,thếlàcảhaicùngcườiphálên.

“CậuJeremy,”mộtgiọngtrầmtrầmvanglêntừphíasau.

Vẫncòncười,Jeremyquaylạiđốidiệnvớingườilạkia.

“NgàiHunt,”Jeremynồngnhiệtchìatayra.“Khôngngờngàicònnhớtôi.”

“Tôicũngvậy,cậucaohơnđếncảcáiđầusovớilầntrướctôigặpcậuđấy.”NgườiđànôngbắttayJeremy.“Vừađượcnghỉhọcphảikhông?”

“Vâng,thưangài.”

Nhận thấyvẻbối rốicủaAnnabelle, Jeremy thì thầmvào taichị trong lúcngười lạmặt cao dong dỏng kia ra hiệu cho đám bạn của anh ta vào rạptrước.“NgàiHunt,contraingườibánthịt,”Jeremythìthầm.“Emgặpanhtamộthailầnởcửahàngkhimẹnhờemđimuathịt.Cưxửtửtếvớianhtanhé-mộtanhchàngưutúđấy.”

AnnabellekhôngthểkhôngngạcnhiênnhậnthấyHuntănmặcquábảnhbaosovớicontraimộtngườibánthịt.Anhtamặcáokhoácđenthanhlịchkèmmột cái quần dài tân thời may hơi rộng nhưng không thể che hết nhữngđườngnétsănchắc,mạnhmẽbêndướilớpvải.Giốngnhưhầuhếtcácquýôngđangbướcvàorạp,anhtađãbỏmũra,đểlộmáitócđengợnsóng.Hunttrạcbamươituổi,vócngườicaolớn,đườngnétrắnrỏi,sốngmũidài,miệngrộng,đôimắtđenđếnmứckhóphânbiệtnổiđồngtửvàtròngmắt.Khuônmặt của anh tađậmchấtnam tính,vàvẻmỉamai thấp thoáng trênmiệngcùngđôimắtdễkhiếnngườikháccóấntượngrằnganhtakhôngquenvớitròphùphiếm.NgaycảmộtkẻthiếuócquansátcũngdễdàngnhậnraHunthiếmkhinhànrỗi,cơthểvàtínhcáchcủaconngườinàychothấysựcầncùvàthamvọngtiềmtàng.

“Đâylàchịtôi,tiểuthưAnnabellePeyton,”Jeremygiớithiệu.“CònđâylàngàiSimonHunt.”

“Hânhạnhđượcgặptiểuthư,”Huntcúingườithìthầm.

TháiđộcủaanhtavôcùnglịchthiệpnhưngtrongmắtanhlạilấplánhmộtánhnhìnkhiếnAnnabellecảmthấymộtnỗixaoxuyếnlạkỳrâmranngayphíadướixươngsườn.Khônglýgiảinổinguyêndo,AnnabellevừagậtđầuchàoHuntvừalùilạithumìnhvàovòngtaychechởcủaemtrai.Côbốirốinhận thấymìnhkhông thể rờimắtkhỏingườiđànôngnày.Giốngnhưcómột luồngnhậnbiết tinhtếnàođóđangchảygiữahaingười...khôngphảitheokiểuhọđãtừnggặpnhautrướcđây...màgiốngnhưthểhọđãrấtnhiềulầnđisongsongbênnhauchođếnkhiĐịnhMệnhnônnóngbuộchaiconđường của họ phải giao nhau.Một ảo tưởng kỳ lạ, nhưng dường như côkhôngtàinàoxuađuổiđiđược.Mấthếtnhuệkhí,AnnabelleđànhchếtcứngtrongcáinhìnchămchúcủaHuntchođếnkhicảmthấyhaimámìnhửngđỏvànóngranngoàiýmuốn.

Hunt trò chuyện với Jeremy, nhưng ánhmắt vẫn dán chặt vàoAnnabelle,“Tôicóthểtháptùnghaingườivàonhàmáivòmđượckhông?”

Mộtkhoảnhkhắcbốirối trôiquatrướckhiJeremyđáplạivớivẻhờhữngchủtâm,“Cảmơnngài,nhưngchúngtôiđãquyếtđịnhkhôngvàoxemnữa.”

Huntnhướnmày.“Haingườichắcchứ?Buổidiễnhứahẹnsẽrấtthúvị.”CáinhìnsắcsảocủaanhtachuyểntừmặtAnnabellesangJeremy,nhữnggìanhtađọcđượcđãlậttẩysựgượnggạocủahaichịem.AnhtanóivớiJeremy,giọngmềmhẳn, “Hiển nhiên theo phép tắc thông thường, người ta khôngnênbànnhữngvấn đề này trướcmặtmột quý cô.Tuyvậy, tôi không thểkhông tự hỏi... liệu có khi nào cậu không hề biết chuyện giá vé đã tăngkhông,cậuJeremy?Nếuđúngvậy,tôirấtvuilòngđượcbùvàokhoảnchênhlệch...”

“Không, cảm ơn ngài,” Annabelle nói nhanh, thúc mạnh khuỷu tay vàongườiemtrai.

Vừanhănnhó,Jeremyvừanhìnđămđămvàogươngmặtkhôngthểdòxétđượccủangườiđànôngnày.“Tôirấtcảmkíchtrướclờiđềnghịcủangài,thưangàiHunt,nhưngchịgáitôikhôngsẵnlòng...”

“Chịkhôngmuốnxemnữa,”Annabelleđiềmtĩnhngắtlời.“Chịnghenóicómộtvàihiệuứngkhábạolựckhiếnphụnữcăngthẳng.Chịthíchdạochơi

yêntĩnhtrongcôngviênhơn.”

Huntlạinhìncô,đôimắtsâuthẳmcủaanhtaánhlênvẻmỉamai.“Cômớinhútnhátlàmsao,côPeytonnhỉ?”

Bựcbộivìtròtháchthứcquỷquyệt,Annabellegiậtgiậttayemtrai,“Đếnlúcphảiđirồi,Jeremy.ChúngtakhôngnêngiữchânngàiHuntnữa,vìchịchắcchắnngàiđâyđangrấtmuốnvàoxemtriểnlãm...”

“Tôierằngbuổidiễnsẽtrởnêntẻnhạtđốivớitôi,”Hunttrangtrọngcamđoan,“nếuhaingườikhôngcómặt.”Anh ta liếcnhìn Jeremycổvũ.“Tôikhôngthíchchỉvìvàiđồngbạclẻmàhaichịemmấtmộttròtiêukhiểnbuổichiều.”

Cảm thấyem traiđangxiêu lòng,Annabelle thì thầmgaygắtvào tai cậu,“Chịtháchemcảganđểanhtatrảtiềnvéđấy,Jeremy!”

Phớtlờcô,JeremythẳngthắnđáplờiHunt,“Thưangài,nếuchấpnhậnlờiđềnghịchomượntiềncủangài, tôikhôngdámchắckhinàomìnhmớicókhảnănghoànlại.”

Annabellenhắmmắt,bật ramột tiếng rên rỉyếuớtđầyhổ thẹn.Côđãcốgắnghếtsứcđểkhôngaibiếtvềtìnhcảnhtúngquẫncủahọ...vàcôkhôngthểchịuđựngnổikhingườiđànôngnàybiếtrằngmỗiđồngxucắcbạcđềuđángquýnhườngnàođốivớihọ.

“Khôngcógìphảivội,”Huntungdungnói.“Đếnkỳnghỉsaucậughéquacửahàngcủachatôivàđểlạitiềnchoôngấylàđược.”

“Vậythìđược,”Jeremynóivớivẻhàilòngrõrànhrànhrồihọbắttaythỏathuận.“Cảmơnrấtnhiều,ngàiHunt.”

“Jeremy...”Annabelledợmgiọng,rấtnhẹnhàngnhưngsặcmùichếtchóc.

“Đợiởđónhé,”Huntnóivớilại,chânđãsảibướcđếnquầyvé.

“Jeremy, em biết thừa nhận tiền của anh ta là sai lầm thế nào rồi mà!”Annabellequắcmắtnhìnkhuônmặtkhôngchútănnăncủaemtrai.“Ôi,saoemcóthểlàmthế?Thậtkhôngđúngđắn...vàchỉcầnnghĩđếnchuyệnmắc

nợloạingườiđólàchịđãkhôngchịunổirồi!”

“Loạingườigì?”emtraicôngâythơchấtvấn.“Emđãnóivớichịrồi,anhtalànhânvậtưutú...Ồ,chắcýchịlàanhtaxuấtthântừtầnglớpthấpkém.”MộtnụcườibuồnbãxuấthiệntrênmôiJeremy.“Chẳnghiểusaongườitalạikhócóthểdùngchuyệnđóđểchốnglạianhta,nhấtlàkhiHuntgiàukinhkhủng.Màemvớichịcũngcóphảithậtsựthuộchàngquýtộcgìchocam.Chúngtachỉlànhánhxalắctrongphảhệmàthôi,cónghĩalà...”

“Làmsaocontraiônghàngthịtlạigiàukinhkhủngđược?”Annabellehỏi.“TrừkhidânLondontiêuthụthịtbòvàthịtxôngkhóinhiềuhơnchịtưởng,vìđólàcáchduynhấtlàmđầytúitiềnmộtônghàngthịt.”

“Emchưabaogiờnóianh ta làmviệcởcửahàngcủacha,”Jeremythôngbáobằnggiọng trịch thượng.“Emchỉnóiemđãgặp anh taởđó.Hunt làdoanhnhân.”

“Ýemlàngườiđầucơtàichính?”Annabellecaumày.Trongcáixãhộivốnxemviệcnóihoặcnghĩđếnnhữngvấnđềvụ lợi làmộthànhđộngkhiếmnhãthìkhôngcòngìvôgiáodụchơnmộtgãchọnđầutưlàmsựnghiệp.

“Hơnthếmộtchút,”emtraicônói.“Nhưngemchorằngdùanhta làmgìhayđãđạtđượcnhữngthànhtựunàothìcũngthếcảthôi,bởivìanhtavốnxuấtthânbầnhànmà.”

Ngheđược sự chỉ trích trong giọng em trai,Annabelle nheomắt liếc cậu.“Emcóvẻdânchủtíchcựcquá,Jeremy,”côthờơnói.“Vàemcũngkhôngcầnphảilàmravẻnhưchịlàmộtkẻhợmhĩnhthế,chodùmộtCôngtướcmuốn trả tiềnvéchochúng tađinữa thì chị cũng sẽ từ chốinhưvớimộtngườiđànôngcónghềnghiệpbìnhthườngthôi.”

“Nhưngsẽkhôngkiênquyếtnhưthếnày,”Jeremynói,vàphálêncườitrướcvẻmặtcủachịgái.

SimonHuntquaylạivừakịplúcgiúpchocuộctranhluậnkhôngđixahơn.Quansáthọbằngđôimắtcảnhgiácmàucàphê,anhtacười.“Mọiviệcđãxong.Chúngtavàongaychứ?”

Annabellebướcgiật vềphía trướcđểđáp lại cú thúckínđáo của em trai.

“Ngàikhôngcầnphảimiễncưỡngtháptùngchúngtôiđâu,ngàiHunt,”cônói,biếtrõmìnhđangtỏrabấtlịchsự,nhưngởanhtatoátlênmộtđiềugìđókhiếntừngdâythầnkinhtrongcôrunglêncảnhgiác.Côkhôngcócảmgiácanhlàngườiđángtin...thậtra,bấtchấptấtcảtrangphụcthanhnhãvàdiệnmạobảnhbao,dườngnhưHuntvẫnkhôngcóđượcvẻthanhlịch.Anhta thuộc kiểu đàn ông khiến cho bất kỳ phụ nữ có giáo dục nào cũng sẽkhôngbaogiờmuốnởmộtmìnhbêncạnh.Vànhậnthứccủacôvềanhtakhônghềliênquanđếnđịavịxãhội-đólàcảmnhậnthuộcvềbảnnăngkhitiếpxúcvớimộtcơthểcườngtrángvàđậmkhíchấtđànông,dùtấtcảđềurấtxalạvớicô.“Tôichắcchắn,”côkhóchịunóitiếp,“rằngôngsẽmuốnđicùngnhómbạncủamình.”

Lờibìnhphẩmcủacôgặpphảimộtcáinhúnvaiuểoải.“Trongđámđôngthếnàythìtôikhôngthểnàotìmđượchọnữa.”

ĐánglẽAnnabellecóthểbắtbẻrằnganhtalàmộttrongsốnhữngkhángiảcao lớnnhấtvànhư thế thìdưsức tìmranhómbạncủamình.Tuynhiên,tranhluậnvớianhtavềđiểmnàythậtvônghĩa.CôsẽphảixembuổitrìnhdiễnvớiSimonHunt đứngbên cạnh - không còn lựa chọnnàokhác.TuynhiênkhinhìnthấyvẻphấnkhíchcủaJeremythìmộtphầncơntứcgiậndèchừngcủacôđãtanbiến,vàgiọngcôdịubớtkhinóichuyệnlạivớiHunt.

“Thứ lỗicho tôi.Tôikhôngcóý tỏ rachuacaynhư thế.Chỉ là tôikhôngmuốnbịngườilạépbuộc.”

Huntbắnchocôcáinhìnthấuhiểutuyngắnngủinhưngcũngđủkhiếncôlúngtúng.“Mộtquanđiểmtôicóthểhiểuđược,”anhtanói,mởlốichocôxuyênquađámđông.“Tuynhiên,trongtrườnghợpnàythìkhôngcósựépuổngnàocả.Vàchúngtakhônghẳnlàngườilạ-giađìnhcôđãluitớicửatiệmnhàtôisuốtnhiềunămnayrồi.”

Họđivàonhàhátrộnglớnvàbướclênmộtvòngxoayrộngrãiđượcbaobởicácđườngrayvàcánhcổnglàmbằngsắtrèn.VòngquanhhọlàmộtbứcảnhvềvùngđấtLaMãcổđạiđượclàmthủcônghếtsứctỉmỉ,mépvòngxoayvàcácbứchọacáchnhaubamét.Khoảngtrốngnàychấtđầyhệthốngmáymóc phức tạp gây nên những lời bình phẩm hết sức phấn khích của đámđông. Ngay khi người xem đã nêm chật vòng xoay, căn phòng chìm vàobóngtốivànhữngtiếngthởhổnhểnkíchđộngvàhưởngứngnổilên.Vớimộttiếngđộngnhỏcủamáymócvàánhchớpxanhnhálêntừsaubứctranh

sơndầu,cảkhungcảnhtrưngbàymộtgócđộvàcảmgiácchânthậtđếnmứclàmAnnabellephảisửngsốt.Côgầnnhưđểbản thânbị lừamịchìmđắmtrongýnghĩhọđangđứngởthànhLaMãbuổibantrưa.Vàinamdiễnviênmặcáochoàngvàmangxăngđanxuấthiện,cùnglúcmộtgiọngthuyếtminhbắtđầugiớithiệuvềlịchsửLaMãcổđại.

KhungcảnhtầmsâunàythậmchícònmêhoặcAnnabellenhiềuhơnnhữnggìcôđãmongđợi.Tuynhiên,màntrìnhdiễnvẫnkhôngthểlàmcôquêncảbảnthânmình-cảmnhậncủacôvềngườiđànôngđứngcạnhquámạnhmẽ.Thậtkhómàchịunổikhi thỉnh thoảnganh ta lạicúiđầu lẩmbẩmvàicâunhậnxétvôlốivàotaicô,giễucợtcôvìđãquáthờơtrướchìnhảnhcácquýôngbậnáogối.ChodùAnnabelleđãgắnghếtsứcđểtỏralạnhlùnghòngchegiấusựthíchthúnhưngmộtvàitiếngcườikhúckhíchmiễncưỡngvẫnbậtra,kéotheonhữngcáiliếcmắtphậtlòngcủakhángiảxungquanh.Vàrồi,Huntđiềmnhiênlarầycôvìđãcườicợtsuốtmộtbàigiảngquantrọngnhư thế, và điều đó càng làm cô khúc khích nhiều hơn. Jeremy thì có vẻnhậptâmđếnmứckhôngbuồnđểýmấytròhềcủaHunt,cổcủacậuđangbậnxoayvòngvòngđểquansátcỗmáytạoranhữnghiệuứngkỳdiệutrướcmặt.

Thếnhưng,saumộtsựcốcủavòngxoaykhiếnsànbịrungnhẹ,Huntbỗngnhiênlặngthinh.Vàingườimấtthăngbằngnhưngngaylậptứcđứngvữngtrở lại nhờnhữngngười xungquanh.Bị bất ngờ,Annabelle loạng choạngnhưnglậptứccảmthấyvòngtaydịudàngmàchắcchắncủaHuntđỡcôtựavàongựcanhta.Rồingaykhicôlấylạiđượcthăngbằng,anhtabuôngcôravàcúixuốnghỏinhỏxemcôcóổnkhông.

“Ồ,vâng,”Annabellenóikhôngrahơi.“Tôixinlỗi.Vâng,tôihoàntoàn...”

Cóvẻnhưcôkhôngthểhoàntấtcâunói,giọngcônhỏdần,cuốicùngchỉcònlạisựimlặnghoangmangkhimộtlànsóngnhậnthứctrànqua.Trongđờimình,chưabaogiờcôđượctrảinghiệmthứphảnứngnhưthếvớimộtngườiđànông.Chỉlàcáiýnghĩacấpbáchkhẩnthiếtcủatìnhhuống,haycáicáchđốiphóvới tìnhhuốngđó, tấtcảđềuvượtquávốnhiểubiếthạnhẹpcủacô.Tấtcảnhữnggìcôbiếtlàtrongmộtkhoảnhkhắc,côđãkhaokhátđượctiếptụcdựavàoanh,dựavàocơthểnhànnhãvữngchắckhônggìcóthể tấn công được như bến đậu an toàn khi sàn nhà dưới chân cô rungchuyểnấy.Mùihươngcủaanh;làndađànôngsạchsẽ,mùidathuộc,mùivải lanhđượchồcứnghoàn toànkhácvớinhữnggãquý tộc sựcnứcmùi

nướchoavàsápthơmmàcôđãcốmồichàisuốthaimùavũhộivừaqua.

Hoangmangcựcđộ,Annabellenhìnđămđămvàomấybứctranhsơndầutrênđầu,côkhôngbuồnnhìnmàcũngchẳngquantâmđếnsựchuyểnđộngcủaánhsángvàmàusắcbáohiệuhoànghônđangxuốngdần...hoànghôncủađếchếLaMã.Hunt tỏvẻ thờơ tương tựvớibuổi trìnhdiễn,đầuanhnghiêngvềphíacô,tianhìncủaanhkhóachặtkhuônmặtcô.Dùhơithởcủaanhvẫnnhẹvàđềuđềunhưngcôcảmthấydườngnhưnhịpthởấyđãthayđổichútít.

Annabelleliếmđôimôikhôkhốc,“Anh...anhkhôngnênnhìntôichằmchặpnhưthế.”

Êmáinhưmộtlờithầmthì,anhđápngay,“Cóemởđâythìkhôngcòngìkhácđángđểtôinhìncả.”

Côkhônghềnhúcnhíchhayđáplại,giảvờkhôngnghethấylờithìthầmdịudàngmamịkia,trongkhitimcôđậpthìnhthịch,nhữngngónchânbấmchặtxuốnggiày.Làmthếnàochuyệnnàycó thểxảyragiữamộtnhàhátđôngnghẹtngười,vớiemtraicôởngaybêncạnh?Cônhắmmắtchốngchọivớisựquaycuồngkhôngphảidovòngxoaygâyra.

“Nhìnkìa,”Jeremyhàohứngníutaycô.“Họsắpchoxemnúilửa.”

Bấtthìnhlìnhcảrạphátlùisâuvàobóngđenmịtmù,vàichuyểnđộngđángngạidiễnrabêndướisànnhà.Đâyđóvanglênvàitiếnglahétnhonhỏ,vàitràngcườivànhữngtiếngthởhổnhển.XươngsốngAnnabelleđộtnhiênbịđóngbăngkhicôcảmthấymộtbàntayđặtlênlưngmình.Taycủaanh,thậntrọng trượt lênsống lưngcô...mùicủaanh, tươimớivàmờimọcxộcvàocánhmũi cô... và trướckhi cô kịp nói gì thì đôimôi anhđã khóamôi côtrongmộtnụhôndịudàng,ấmápvàmêđắm.Côngạcnhiênđếnnỗikhôngthểnhúcnhíchnổi,taycôchớivớitrongkhôngkhínhưcánhbướmlảođảogiữachuyếnbayđêm,cơthểđanglảođảocủacôtìvàobàntayanhđangđặthờnơieocôtrongkhibàntaycònlạithìđỡlấygáycô.

TrướcđâyAnnabelleđãtừngđượchôn,bởinhữngtaytrẻtuổixấcláobiếtchớpthờicơtrongmộtcuộcdạochơingoàivườnhaymộtgóckhuấtnàođótại phòng riêng, nơi hai người không bị nhìn thấy. Nhưng không lần nàotrongsốnhữngcáihônphớtngắnngủiđógiốnglầnnày...mộtnụhônchậm

rãivàchoángvángđãnhấnchìmcôtrongnỗiđêmê.Nhữnglànsóngxúccảmtrànquangườicô,quámạnhmẽkhôngthểkiểmsoátnổi,vàcôrunlêntrong vòng tay anh.Bị dẫn dắt bởi bản năng, cômù quáng ngửa đầu đónnhậnđôimôimơntrớndịudàngcủaanh.Sứcéptừđôimôiấygiatăngkhianhđòihỏinhiềuhơn,tưởngthưởngchophảnứngtuyệtvọngcủacôbằngsựbùngnổkhoáilạcđủsứcđốtcháymọigiácquan.

Ngaylúccôbắtđầumấthếtlýtrí,miệnganhgiảithoátcôtrongsựđộtngộtđếnngỡngàng,bỏ lạicô thẫn thờđứngđó.Vẫngiữbàn taymơntrớnsauphầngáymềmmạilôngtơcủacô,anhcúiđầuchođếnkhicôthấymộtlờithầm thì rầu rĩ nhộtnhạt bên tai, “Xin lỗi, tôi không thể cưỡng lại được.”Anhhoàntoàntáchkhỏicô,vàkhithứánhsángđỏtrànngậpnhàhátthìanhđãđimấtrồi.

“Chịnhìnxemkìa.”Jeremyhếtsứcthíchthúchỉvàomộtngọnnúi lửađãđượckíchhoạtngaytrướcmặthọ,nhữngtảngđánóngchảyđỏrựcchảydọchaibên.“Khôngthểtinđược!”RồinhậnraHuntkhôngcònởđây,cậunhănmặtdòhỏi,“ÔngHuntđiđâuvậy?Chắcôngấyđitìmđámbạncủamìnhrồi.”Jeremynhúnvairồiquaylạivớimànquansátnúilửađầyphấnkhíchvàtraođổinhữnglờitándươngvớikhángiảđangkhiếpđảmxungquanh.

Mắtmở to và hoàn toànmất khả năng nói chuyện,Annabelle tự hỏi liệunhữnggìcônghĩlàvừaxảyracóthậtsựxảyrahaykhông.Chắcchắncôchưatừngbịhônngaygiữanhàhátbởimộtngườilạbaogiờ.Màlạicònbịhôntheocáchđó...

Ờ,đólàhệquảcủaviệcchophépmộtquýôngkhôngquenbiếttrảtiềngiùm-chohọcáiquyềnlợidụngbạn.Nhưngcònhànhđộngcủacô...Xấuhổvàngơ ngác, Annabelle cố gắng hiểu tại làm sao cô lại cho phép Hunt hônmình.Đánglẽcônênchốngcựvàđẩyanhramớiphải.Thếnhưng,côchỉtrântrốiđứngđótrongkhianhta...ôi,cáiýnghĩđókhiếncôrùngcảmình.ChuyệntạisaovàlàmthếnàoSimonHuntcóthểphávỡtuyếnphòngthủkiêncốcủacônhưvậykhôngquantrọng.Sựthậtlà,anhtađãpháđược...và,vìlẽđó,côcầnphảitránhxaanhtabằngmọigiá.

Chương1

London,năm1843,Cuốimùavũhội

Mộtcôgáicóýđịnhkếthônthựcsựcóthểvượtquabấtkỳtrởngạinào,ngoạitrừchuyệnthiếucủahồimôn.

Annabellevừanônnóngsảibướctrongbộváytrắnglùngbùngvừacốgiữnétmặtdửngdưng.Trongsuốtbamùavũhội thấtbátvừaqua,côđãdầnquenvớiviệckhôngđượcaimờinhảy.Quen,nhưngkhôngcamchịu.Đãhơnmộtlần,cônhậnthấymìnhxứngđángnhậnđượcnhiềuthứtốtđẹphơncáiviệcngồichếtgíởrìaphòngtrêncáighếcaolêuđêu.Hyvọng,hyvọng,rồilạihyvọngmộtlờimờisẽkhôngbaogiờđến.Vàcốgắnggiảvờlàmìnhkhôngquantâm,rằngmìnhhoàntoànhạnhphúckhiđượcquansátthiênhạkhiêuvũvàtántỉnhnhau.

Buộtmiệngthởdài,Annabelleđùanghịchcáitấmthẻkhiêuvũmàubạcnhỏxíuđangđeolủnglẳngtrêndảiruybăngbuộcởcổtay.Bìathẻtrượtra,đểlộmộtquyểnsổtrongcónhữngtấmthẻlàmtừngàvoimàutrắngnhạtxòeratheohìnhcánhquạt.Cáccôgáisẽghitênbạnnhảycủamìnhvàomiếngngàmỏngmanhđó.VớiAnnabelle,mộtcâyquạttoànthẻtrốngcóvẻgiốnghệtmộthàmrăngđangtoétmiệngcườichếgiễu.Đóngphắttấmthẻlại,côliếcmắtvềphíabacôgáingồicạnhmình,cũngnhưcô,cảbađềuđanggắngsứctỏrakhôngbuồnquantâmđếnsốphậncủamình.

Côbiếtchínhxáctạisaohọlạingồiđây.Khốitàisảnđángkểcủagiađìnhtiểu thưEvangeline Jennerbắtnguồn từcờbạc, còncô ta thìxuất thân từtầnglớpthườngdân.Hơnnữa,tiểuthưJennerđặcbiệtnhútnhátvàbịtậtnóilắp,khiếnchocáiviễncảnhvềmộtcuộcđốithoạitrởthànhquátrìnhtratấnchocảhaibênthamgia.

Haicôgáikhác,tiểuthưLillianBowmancùngemgáiDaisy,vẫnchưathíchnghiđượcvớikhôngkhínướcAnh-vàcứnhìnhọthìbiết,họsẽcầnthêmmộtkhoảngthờigiandàinữa.NgườitakháonhaulàmẹcủahaicôđãđưahọtừNewYorktớiđâyvìkhôngkiếmnổimộtlờicầuhônnàotửtếởđó.

Bọnhọthườngđượcvílànữthừakếbongbóngxàphòng,hoặcthithoảnglànhữngcôngchúađôla.Mặckệhaibênxươnggòmácânđốithanhnhãvàđôimắtxếchđenláy,haicôvẫnđừnghònggặpvậnmayởđâytrừphitìmramộtnhânvậtnàođóthuộctầnglớpquýtộcchịubảotrợvàdạychohọbiếtlàmthếnàođểhòahợpđượcvớixãhộiAnhquốc.

ĐốivớiAnnabellethìmùavũhộivừaquathậtlàtồitệ,cảbốnngườibọnhọ-cô,tiểuthưJennervàhaichịemBowman-thườngxuyênngồicạnhnhautrongcácbuổidạhộihaykhiêuvũ, luônluônđứngnépmộtgóchoặcdựalưngvàotường.Vàhọhiếmkhinóichuyệnvớinhau,tấtcảcùngbịmắckẹttrongsựimlặngchờđợichánngắt.ÁnhmắtcủaAnnabellebắtgặpLillianBowman,côgáicóđôimắtđenláyẩnchứanéthàihướcbấtngờ.

“Đánglẽítnhấthọcũngnênlàmchomấycáighếnàythoảimáihơnchứ,”Lillianlẩmbẩm.“Rõràngbọnmìnhsẽchiếmlĩnhchúngsuốtcảbuổitốicòngì.”

“Họ nên khắc tên chúng ta lên ghế,” Annabelle nhăn nhó đáp. “Saumộtkhoảngthờigianquádàingồitrênghếnày,tôisởhữunó.”

MộttiếngkhúckhíchnghènnghẹtphátratừEvangelineJenner,côvừanhấcngóntayđeogănglênhấtmộtlọntócđỏrựcphủxuốngtrán.Nụcườikhiếnđôimắtxanhlamtotròncủacôlấplánh,vàhaibênmácôchuyểnsangmàuhồngdướinhữngđốmtànnhanghơivàng.CóvẻnhưsựđồngđiệunhấtthờiđãlàmEvangelinequênmấtsựrụtrèvốncó.“Thậtvô...vôlýkhicôcũngkhôngcóaimờikhiêuvũ,”cônóivớiAnnabelle.“Côlàngườixinhđẹpnhấtởđây...Lẽrađànôngph...phảihạmìnhxinnhảyvớicô.”

Annabellenhúnvaiduyêndáng.“Khôngaimuốncướimộtcôgáikhôngcócủahồimôn.”Côngtướccướigáinghèoư?Chỉtoànnhữngmộngtưởngtừmấycuốntiểuthuyết.ThựctếthìCôngtước,Tửtướchaynhữngngườiđànôngthuộctầnglớpquýtộcluônphảigánhtráchnhiệmtàichínhtotátlàduytrìcácđiền trangbao lavàgiađìnhđôngđúc,đồng thờiphảichucấpchotoànbộngườilàm.Mộtquýtộcgiàucócũngcầnkếthônvìtiềngiốngnhưngườinghèovậy.

“Cũng không ai muốn cưới một cô gái Mỹ nouveau-riche[1] cả,” LillianBowman thổ lộ. “Dùở đâu thì chúng tôi cũng chỉ vìmỗimột hy vọng làđượckếthônvớimộtngườiAnhcótướchiệuvữngvàng.”

“Nhưng chúng tôi không có người bảo trợ,” em gái cô, Daisy, nói thêm.Daisylàcôgáimảnhdẻ,giốngmộtphiênbảnthunhỏcủaLillian,cũngvớinướcdasáng,máitócđendàyvàđôimắtnâu.Nụcườitinhquáinởtrênmôicôgái.“NếucôcóbiếtnữCôngtướctốtbụngnàosẵnlòngbaobọcchúngtôithìchúngtôisẽrấtbiếtơn.”

“Tôithìthậmchícònkhôngmuốnkiếmchồngnữa,”EvangelineJennernói.“Tôich...ch...chịuđựngcảmộtmùavũhộinàychỉvìkhôngcóviệcgìkhácđểlàm.Tôikhôngthểởlạitrườngvìđãquátuổi,vàchatôi...”Côđộtngộtngưngbặtrồithởdài.“Ờ,tôichỉcònđúngmộtmùavũhộinữa,rồithìtôisẽbướcsangtuổihaimươibavàchínhthứctrởthànhmộtbàcôkhôngchồng.Tôimongđợichuyệnđóbiếtbao!”

“Thời nay hai mươi ba là cột mốc để xác định tình trạng ế chồng hả?”Annabellehỏivớivẻgiảđòlolắng.Mắtcôtrợntròn.“Chúalònglành,tôicònkhôngbiếttôiđãquathờivàngsoncủamìnhbaolâurồinữa.”

“Côbaonhiêutuổirồi?”LillianBowmantòmòhỏi.

Annabelle liếc trái rồingóphảiđểchắcchắnrằnghọkhôngbịnghe trộm.“Thángsaulàhaimươilăm.”

Lời thúnhậnnàykiếmđượcbacái liếcmắt cảm thông,vàLillianđáp lạichắcnịch.“Trôngcôkhôngquáhaimươimốttuổidùchỉmộtngày.”

Annabellesiếtchặttấmthẻkhiêuvũchođếnkhinóđượcgiấukíntrongbàntayđeogăng.Thờigiantrôinhanhthật,cônghĩ.Mùavũhộithứtưnàycủacôđãđinhanhđếnhồikết.Vàngườitasẽkhôngchườngmặtđếnmùathứnăm,vìnhư thế thìquá lố lăng.Côphảibắt chođượcmộtôngchồng,vàphải nhanh lên. Mặt khác, họ cũng không thể trả nổi các khoản phí củaJeremyởtrường...rồihọsẽbịbuộcchuyểnkhỏingôinhàđơnsơcủamình,tìmmột nhà trọ nào đómà sống.Vàmột khi đã trượt xuống rồi thì đừngmongcóngàytrèolênlại.

TrongvòngsáunămtừngàychaAnnabellequađờivìbệnhtim,nguồnthunhậpcủagiađìnhđãteotóplạiđếnmứcchẳngcòngì.Họcốchegiấutìnhtrạngthoithóptuyệtvọng,giảvờlànhàcónửatágianhântrongkhithựctếchỉ cómỗimộtcôởkiêmđầubếp lúcnàocũng làmviệcquá sứcvàmột

người hầu lớn tuổi... lộn trái những bộ váy áo đã bạcmàu đểmặc... bánnhữngviênđáquý trênnữ trang rồi thay thủy tinhvào.Annabelleđãquámệtmỏivớiviệclúcnàocũngphảicốgắngdốilừamọingười,trongkhihầunhưaimàchẳngbiếtgiađìnhcôđangtrênbờvựccủasựkhủnghoảng.Gầnđây, thậmchíAnnabellecònbắtđầunhậnđượcmấy lờiđềnghịbónggiócủanhữngngườiđànôngđãcógiađình,họbảocôchỉcầnhỏixinsựgiúpđỡvàhọsẽđápứngngaylậptức.Khỏicầnnóichắcaicũnghiểucác“MạnhThườngQuân”ấyđòihỏicáigì.Annabellenhậnthứckhárõlàmìnhđangtrênđườngtrởthànhnhântìnhcấpmột.

“TiểuthưPeytonnày,”LillianBowmanhỏi.“Ngườichồnglýtưởngcủacôphảinhưthếnào?”

“Ồ,”Annabellenhanhnhảuđáp.“Quýtộclàđược.”

“Bấtkỳquý tộcnàocũngđược?”Lillianngờvựchỏi.“Cònngoạihình thìsao?”

Annabellenhúnvai.“Đẹptraithìcàngtốt,nhưngkhôngcầnthiết.”

“Cònsựđammê?”Daisyhỏi.

“Dứtkhoátkhôngcần.”

“Trítuệ?”Evangelinegợiý.

Annabellenhúnvai,“Cóthểthươnglượng.”

“Quyếnrũ?”Lillianhỏi.

“Cũngcóthểthươnglượng.”

“Côkhôngđòihỏinhiềulắmnhỉ,”Lilliannhậnxéttỉnhbơ.“Nếulàtôithìsẽphảicóthêmvàiđiềukiện.Ngườitôichọnphảilàquýtộccómáitócđenvàđẹptrai,vàkhiêuvũđiệunghệ...vàanhấykhôngbaogiờxinphéptrướckhihôntôi.”

“Tôi muốn kết hôn với một người đã đọc hết những tác phẩm củaShakespeare,”Daisythìnói.“Mộtngườitrầmlặngvàlãngmạn,sẽtuyệthơn

nếuanhấyđeokính,anhấycũngphảithíchthơphúvàthiênnhiên,vàtôisẽkhôngthíchnếuanhấycóquánhiềukinhnghiệmvớiphụnữ.”

Chị côngướcmắt lên trời. “Hìnhnhư chúng ta sẽ khôngphải giànhnhaumộtngườiđànôngrồi.”

AnnabellenhìnEvangelineJenner.“Ngườichồngnhư thếnào thìphùhợpvớicôvậytiểuthưJenner?”

“Evie,”côgáilẩmbẩm,màuđỏlandầntrêngươngmặtchođếnkhinóchạmđếncảmáitócrựcrỡ.Evieđấutranhđểtrảlời,tínhrụtrèănvàomáuđangxungkhắcdữdộivớibảnnăngthíchsựkínđáoriêngtư.“Tôicholà...tôisẽthícha...a...aiđótửtếvà...”Ngừnglại,côlắcđầuvớinụcườivẻkhônghàilòngvớibảnthân.“Tôikhôngbiếtnữa.Chỉcầnaiđóyêutôi.Thậtlòngyêutôi.”

NhữnglờiđókhiếnAnnabellexúcđộngvàbỗngnhiênlòngcôtrànngậpnỗibuồn.Tìnhyêulàmộtthứxaxỉmàcôchưatừngchophépbảnthânhyvọng,một vấn đề rõ ràng là không cần thiết khimà cô còn chưa biết ngàymaimình sống chết ra sao. Tuy nhiên, cô nhoài người chạm vào bàn tay đeogăngcủaEvievàchânthànhnói,“Tôihyvọngcôsẽtìmthấyngườiđó.Cólẽcôsẽkhôngphảichờđợilâunữađâu.”

“Tôimuốncô tìmthấyngườiđànôngcủacô trước,”Evieđápvớimộtnụcườibẽnlẽn.“Tôiướcgìmìnhcóthểgiúpđượccô.”

“Có vẻ tất cả chúng ta đều cần được giúp theo cách này hay cách khác,”Lilliannhậnxét.Ánhmắt củacô lướtquaAnnabellevớivẻđánhgiámộtcáchthânthiện.“Hừmmm...Tôisẵnsànglênkếhoạchchocô.”

“Cái gì?”Annabelle nhướnmày, không biết nên cảm thấy buồn cười haykhóchịuđây.

Lilliantiếptụcgiảithích.“Chỉcònvàituầnnữalàmùavũhộisẽkếtthúc,vàđâylàlầncuốicủacô,tôicholàvậy.NóitrắngralànguyệnvọngkếthônvớimộtquýtộccủacôsẽtantànhvàocuốithángSáu.”

Annabellethậntrọnggậtđầu.

“Vậytôiđềnghị...”ĐộtnhiênLillianbỏngang.

Nhìn theo ánh mắt Lillian, Annabelle trông thấy một dáng người tối đenđangtiếnlạichỗhọ,vàcôthầmrênrỉ.

Kẻ phá bĩnh là SimontHunt - ngườimà không ai trong số họmuốn dínhdángtớivớilýdohoàntoànchínhđáng.

“Mởngoặc,”Annabellehạthấpgiọng.“NgườichồnglýtưởngcủatôiphảihoàntoànđốilậpvớingàiHunt.”

“Ngạcnhiênlàmsao.”Lillianthìthầmgiọngmỉamaivìsựđồngtâmnhấttrígiữahọ.

Ngườitacóthểlượngthứchomộtngườiđànôngdámtrèocaonếuanhtasởhữuvẻquyếnrũbặtthiệpcầnthiết.Tuynhiên,SimonHuntkhônghềcóthứđó.Khôngthểnóichuyệnlịchsựvớimộtkẻlúcnàocũngnghĩgìnóinấy,chẳngcầnbiếtnhữngýnghĩđótrầntrụivàphiếndiệnđếnmứcnào.

CólẽaiđósẽnóingàiHuntcóngoạihìnhưanhìn.Annabelletinrằngmộtsốphụnữthấyanhtanamtínhtrángkiện,thậmchícôcũngphảithừanhậnlàcónétgìđórấthấpdẫntoátratừhìnhảnhmộtgãđànôngmạnhmẽbịghìmcương trongbộdạphụcđen trắng lịch thiệpkia.Tuynhiên, sứchấpdẫnđángbàncãicủaSimonHunthoàntoànbịchelấpbởitínhcáchthôlỗ.Trongbảnchấtcủaanh tachẳngcó tí ti sựnhạycảm,cũngkhôngchút lýtưởnghaytháiđộđoáihoàigìđếnsựlịchthiệp,taonhã...Anhtachỉbiếtcóđồngbảng,tiềnxuvànhữngtínhtoánthiệthơn.Bấtcứgãđànôngnàoởđịavịcủaanhtacũngsẽtựbiếtxấuhổmàtỏrađứngđắnhơn-nhưnghìnhnhưHunt đã quyết tâmkhông thỏa hiệp với chuyệnđó.Anh ta thích chế giễunhữnglễnghivàquytắclịchsựcủaxãhộithượnglưu,đôimắtđenlạnhlẽocủaanhtalấplánhtiathíchthú,nhưthểanhtađangcườinhạotấtcảbọnhọvậy.

AnnabellenhẹcảngườivìHuntchưađểlộmộtlờihaycửchỉnàochothấyanhtacònnhớvềbuổithưởnglãmtranhtoàncảnhđãquatừlâu,khianhtacưỡnghôncôtrongbóngtối.Cùngvớithờigian,thậmchícôcòntựthuyếtphụcbảnthânrằngtoànbộcâuchuyệnchỉlàdocôtưởngtượngra.Nhìnlạiquákhứ,mọithứcóvẻkhôngcóthật,đặcbiệtlàphảnứngnồngnhiệtcủacôđốivớikẻlạmặttrơtráođó.

Chắc chắn là rất nhiều người khác cũng không thích Simon Hunt giốngAnnabelle,nhưngtrướcsựthấtvọngcủagiớithượnglưuLondon,anhtavẫnởđó.Vàinămtrởlạiđây,anhtatrởnêngiàucónhấtnhìAnhquốc,nắmcổphầnđasốtrongcáccôngtysảnxuấtthiếtbịnôngnghiệp,tàuthuyềnvàđầumáyxe lửa.Bấtchấptính tình lỗmãngcủamình,Huntvẫnđượcmờiđếnnhữngbuổitiệcthượnglưu,đơngiảnvìanhtaquágiàucóđếnmứckhôngaicóthểphớtlờđiđược.Huntlàhiệnthâncủamốiđedọamànềncôngnghiệpđangđặtrachocái thói thủcựucủagiớiquýtộcnướcAnhtronglĩnhvựctrồngtrọtchănnuôi.Vìlẽđó,giớiquýtộcvẫnđóntiếpanhtabằngtháiđộthùđịchđượcngụytrangkhéoléongaycảkhihọđãmiễncưỡngchophépanhtathamgiavàocáixãhộicaoquýcủahọ.Nhưngthậttồitệ,Huntkhôngnhữngkhôngnhúnnhườngvìđịavịthấpkémcủamìnhmàngượclại,anhtacòn ra vẻ thích thú chườngmặt đếnnhữngnơimìnhkhônghềđược chàođón.

Trongmộtvàidịphiếmhoikểtừlầnhọgặpnhauởbuổidiễn,AnnabelleđốixửvớiSimonHunthếtsứclạnhnhạt,phớtlờmọinỗlựcbắtchuyệnvàtừchốimọi lờimờikhiêuvũcủaanh ta.Lầnnàoanh tacũng tỏ ra thích thútrướcvẻkhinhbỉcủacôvànhìncôchòngchọcvớikiểuđánhgiá trơ trẽnkhiếnmấycọngtócsaugáycôcứdựngđứngcảlên.Côhyvọngmộtngàynào đó anh ta sẽ từ bỏ hứng thú với cô, nhưng đến giờ thì anh ta vẫn cứnhằngnhẵngámtheocô.

AnnabelleđánhhơithấysựnhẹnhõmcủabacôgáikiavìHuntđãphớtlờhọvàdànhtoànbộsựchúýchocô.“Xinchào,tiểuthưPeyton,”anhtamởlời.Xemratianhìnlạnhlẽocủaanhtakhôngbỏsótthứgì,từhaiốngtayáođượccắtsửatỉmỉcủacô,cáisựthậtlàcôđãquendùngmộtcànhhồngđểchegiấunhữngchỗsờnráchtrênváychođếnnhữngviênthủytinhngọctraigiảđanglủnglẳngtrêntaicô.AnnabellađứngđốidiệnHunt,mặtđanhlại.Bầukhôngkhígiữahaingườicănglênbởithếgiằngcovàsựtháchthứcđếnnghẹtthở,vàAnnabellecảmthấydâythầnkinhcủamìnhđangrunglênkhóchịuvìanhtađứngquágần.

“Xinchào,ôngHunt.”

“Liệucôcóvuilòngnhảyvớitôimộtđiệukhôngnhỉ?”anhtahỏingaymàkhôngcầnràođón.

“Không,cảmơnông.”

“Tạisaokhông?”

“Tôimỏichânrồi.”

Huntnhướnmày,“Saolạimỏi?Côngồimộtchỗsuốtcảbuổitốimà.”

Annabellenhìn thẳngvàoanh tamàkhôngthèmchớpmắt.“Tôikhôngcónghĩavụphảigiảithíchvớiông,ôngHunt.”

“Mộtđiệuvalsesẽkhôngquásứcđốivớicôđâu.”

Bấtchấpmọinỗlựcđểgiữbìnhtĩnh,Annabellevẫncảmthấycơntứcgiậnluồnláchđếntậncơmặtcô.“ÔngHunt,”côcăngthẳngnói,“khôngcóainóichoôngbiếtlàrấtbấtlịchsựkhiđeobámépbuộcmộtquýcôlàmviệcgìđómàrõràngcôtakhôngthíchhaysao?”

Huntcườinhạt.“TiểuthưPeyton,nếuquantâmđếnphéplịchsựthìtôiđãchẳngbaogiờcóđượcbấtcứthứgìmìnhmuốn.Tôichỉnghĩlàcôsẽthíchgiảilaođôichútsaukhiđãngồimiếtởđây.Vànếubuổikhiêuvũnàydiễnranhưthườnglệđốivớicôthìcókhảnănglờimờikhiêuvũcủatôisẽlàlờimờiduynhấtcônhậnđược.”

“Thậtquyếnrũlàmsao,”Annabellebìnhluậnbằngmộtgiọngtrêutứcthíchthú.“Mộtlờitângbốcđầytínhnghệthuật.Saotôicóthểtừchốiđượcnhỉ?”

ÁnhmắtcủaHuntlóelênvẻcảnhgiác.“Vậycôsẽkhiêuvũvớitôichứ?”

“Không,”côthìthầmdứtkhoát.“Giờthìrờikhỏiđây.Làmơn.”

Thayvìlẻnđitrongsựxấuhổvìbịcựtuyệt,Huntlạinherăngcười,đểlộhàmrăngtrắngbóngtrêngươngmặtrámnắng.Nụcườiđólàmanhtatrôngcóvẻlấccấc.“Mộtđiệunhảythìcóhạigìnhỉ?Tôilàmộtbạnnhảykhágiỏiđấy,thậmchícôsẽthíchchomàxem.”

“ÔngHunt,”Annabellelầmbầmtrongcơntứctốimỗilúcmộttăng.“Cáiýtưởngkếtđôivớiôngdướibấtkỳhìnhthứcnào,nhằmbấtkỳmụcđíchnào,cũnglàmtôilạnhcảsốnglưng.”

Nhíchlạigần,Hunthạgiọngđếnmứckhôngaicóthểnghethấy.“Tốtthôi.Nhưngtôimuốnnóiđiềunàyđểcôcânnhắckỹ,tiểuthưPeytonạ.Sẽđếnmộtlúcnàođócôkhôngcònđượctậnhưởngcáiquyềnxaxỉlàtừchốimộtlờimời tử tế từmột ai đó giống tôi... hoặc thậm chí làmột lờimời đángkhinh.”

MắtAnnabellemởto,vàcôcảmthấymộtcơnthịnhnộđangdânglêntoànthân.Quảthực,thếnàythìquálắmrồi-dựalưngvàotườngsuốtcảbuổitối,rồitrởthànhmụctiêucôngkíchcủamộtgãmàcôkhinhmiệt.“ÔngHunt,ôngnóinghenhưvaiphảndiệntrongmộtvởkịchtồivậy.”

Câunóiđólạinhậnthêmmộtđiệucườinhănnhởkhác,vàHuntcungkínhcúingườitrướckhibỏđi.

Quaycuồngvìcuộcchạmtrán,Annabellenheomắtngóanhtachămchăm.

Bacôgáikhôngaimờinhảykiacũng thởphàonhẹnhõmvìanh tađãđikhỏi.

LillianBowman làngườiđầu tiên lên tiếng.“Cóvẻnhư từ‘không’khônggâychoanhtaấntượnggìcả?”

“CâucuốicùnganhtanóilàgìvậyAnnabelle?”Daisytòmòhỏi.“Cáicâulàmchomặtcôđỏbừngấy.”

Annabelle nhìn đămđămxuốngmảnh bìa bạc của thẻ khiêu vũ, ngón cáimiếtđimiếtlạicáivếtbẩnnhỏxíuởgóc.“Huntámchỉrằngmộtngàynàođótìnhcảnhcủatôisẽtrởnêntuyệtvọngđếnmứctôiphảicânnhắcđếnviệctrởthànhnhântìnhcủaanhta.”

NếukhôngphảiđangquálolắngthìnhấtđịnhAnnabelleđãbậtcườitrướcbakhuônmặtngạcnhiêntộtđộtrôngnhưcúcủahọ.Nhưngthayvìlalênphẫnnộ,hoặctếnhịbỏquachủđềnày,LillianlạihỏimộtcâumàAnnabellekhôngngờđến.“Anhtanóicóđúngkhông?”

“Anhtanóiđúngvềtìnhcảnhbiđátcủatôi,”Annabellethừanhận,“nhưngsẽkhôngcóchuyệntôitrởthànhnhântìnhcủaanhta,haycủamộtaiđó.Tôisẽkếthônvớimộtnôngdântrồngcủcảiđườngtrướckhikịp thahóađến

mứcđó.”

DườngnhưLillianđãnhậnravẻcươngquyếtgaygắttronggiọngAnnabellevàmỉmcườivớicô.“Tôithíchcô,”Lillianthôngbáorồingảngườiralưngghế,bắttréohaichânvẻlơđãngkhôngthíchhợpvớimộtquýcôthamdựmùavũhộiđầutiên.

“Tôicũngthíchcônữa,”Annabelletựnhiênđáplại,bịthôithúcphảicưxửchophảiphép.Nhưngkhinhững từđóvuộtkhỏimiệng thì côbỗngngạcnhiênvìchúnglàsựthật.

CáinhìnđánhgiácủaLilliantiếptụcliakhắpngườicô.“Tôighétphảithấycôkếtthúcbằngviệclêbướcmệtmỏi,kéotheomộtconlavàmộtcáicàytrêncánhđồngcủcảiđườngcủamình,côxứngđángcóđượcnhữngđiềutốtđẹphơnthế.”

“Tôiđồngý,”Annabellenóikhôkhốc.“Vậychúngtasẽlàmgìbâygiờ?”

MặcdùcôchỉđịnhhỏiđùanhưngLillianlạitiếpnhậnnómộtcáchnghiêmtúc.“Khinãy tôiđangđịnhnóivềchuyệnđó.Trướckhichúng tabịchenngang, tôiđãtuyênbố:chúngtanênthànhlậpmộthiệpướcgiúpđỡnhaukiếmchồng.Nếucácquýôngthíchhợpkhôngtheođuổichúngtathìchúngtasẽtheođuổihọ.Mọiviệcsẽhiệuquảhơnrấtnhiềunếuchúngtahợpsứcthayvìtựđốiphóđơnlẻ.Chúngtasẽbắtđầuvớingườilớntuổinhất,làcôđấyAnnabelle,vàcứlầnlượtnhưvậyđếnngườitrẻnhất.”

“Nhưthếkhôngcólợichoem,”Daisyphảnđối.

“Nhưthế làcôngbằngrồi,”Lilliankhẳngđịnh.“Emsẽcónhiềuthờigianhơnhếtthảychúngtôi.”

“Ýcôlàloại‘giúpđỡ’nàovậy?”Annabellehỏi.

“Bất cứ loại nào cần thiết,” Lillian nguệch ngoạc vào tấm thẻ khiêu vũ.”Chúngtasẽbổsungchỗkhiếmkhuyếtcủanhữngngườicònlạivàđưaralờikhuyêncũngnhưhỗtrợnhaukhicầnthiết.”Rồicôliếcmắtvớinụcườihớnhở.“Chúngtasẽgiốngmộtđộirounders[2].”

AnnabellenghingạiquansátLillian.“Côđangnóiđếncáitròcómộtđám

đànông thay phiên nhauđánhmột quả bóngda bằngmột cây gậy dẹt ấyhả?”

“Không chỉ có đàn ông,” Lillian đáp. “ỞNewYork, phụ nữ cũng có thểchơi,miễnsaođừngphấnkhíchtháiquáđếnmứcquêncảbảnthân.”

Daisymỉmcườiláucá.“NhưcáilầnLillianđiêntiếtvìđánhbónghỏng,đếnnỗichịấyđãlôicảmộtcộtmốcrakhỏisânđấu.”

“Nóđãlongsẵnrồimà,”Lillianphảnbác.“Mộtcâycộtlỏnglẻosẽlàmốinguychonhữngngườichạyghiđiểm.”

“Đặcbiệtlàkhichịkhuakhuanónhắmvàobọnhọ,”Daisynóirồibắtgặpvẻcaucócủachịnênnhoẻnmiệngcười.

Cốníncười,AnnabelleđưamắttừchịemnhàBowmansangnétmặtđămchiêucủaEvie.CôcóthểdễdàngđọcđượcsuynghĩcủaEvie-rằnghaicôgáingườiMỹnàycầnphảiluyệntậprấtnhiềunếuhọmuốnthuhútsựchúýcủacácquýông.ChuyểnsựquantâmtrởlạichịemBowman,côkhôngthểkhôngmỉmcườitrướcnhữngkhuônmặttràntrềhyvọngcủahọ.Chẳngkhógìđể tưởng tượnghaichịemđangcầmgậyquấtbóngvàchạyvòngvòngkhắpsân,váyxốngcuộnlêntậnđầugối.CôtựhỏicóphảimọicôgáiởMỹđềumạnhmẽgiốngvậyhaykhông...ChắcchắnchịemBowmansẽkhiếnbấtcứquýôngngườiAnhnàodámtiếpcậnhọphảichếtkhiếpmất.

“Khônghiểusaotôichưatừngnghĩsănchồnglạilàmônthểthaođộinhómcơđấy,”cônói.

“À,nênnhưthế!”Lilliannhấnmạnh.“Hãynghĩxemchúngtasẽđạtđượchiệuquảcaohơnchừngnào.Khókhăntiềmẩnduynhấtlàchẳngmayhaitrongsốchúngtacùngcóhứngthúvớicùngmộtngườiđànông...nhưngcóvẻchuyệnđósẽkhôngxảyranếucăncứvàosởthíchcủatừngngười.”

“Vậychúng ta sẽ thốngnhất làkhôngbaogiờđược tranhgiànhcùngmộtquýông,”Annabellenói.

“Vàth...thêmnữa,”Eviebấtngờthamgia,“chúngtasẽkhônggâyhạichobấtkỳai.”

“RấtHippocrates,”Lillianđồngtình.

“EmnghĩlàcôấynóiđúngđóLillian,”Daisynghenhầmnêntỏýphảnđối.“VìChúa,đừnghămdọacôgáitộinghiệpấy.”

Lillianbựcmìnhquắcmắt.“Chịnói‘Hippocrates’chứkhôngphải‘đạođứcgiả[3]’,đồngốc.”

Annabellehấptấpxenvàotrướckhihaingườibắtđầucãinhautiếp.“Vậythìtấtcảchúngtaphảithốngnhấtkếhoạchhànhđộng,sẽkhôngtốtchobấtcứaitrongchúngtanếutồntạisựhiểunhầmhaybấtđồngýkiến.”

“Vàchúngtasẽkểchonhaumọithứ,”Daisythíchthúnói.

“Kểcảnhữngchitiếtr...riêngtưsao?”Evierụtrèhỏi.

“Ôi,đặcbiệtlàmấycáiđó.”

Lilliannhănnhócười,lướtmắtkhắpchiếcváycủaAnnabellerồiphánthẳngthừng.“Váyáocủacôtệthậtđó.Tôisẽđưacôvàibộváydạhộicủatôi.Tôicómấy va li đầy váy áomà tôi chưa từngmặc qua, và tôi sẽ không nhớnhunggìchúngđâu.Mẹtôithìchảbaogiờđểýtới.”

Annabellengaylậptứclắcđầu,vàcảmthấybiếtơnvìlờiđềnghịvẫnchưalàmbẽmặtcôvìtìnhtrạngtàichínheohẹp.“Không,không,tôikhôngthểnhậnmộtmónquànhưthế,mặcdùcôthậtquáhàophóng...”

“Cáiváyxanhnhạtvớiđườngviềnmàuhoaoảihương,emcónhớkhông?”LillianthìthầmvớiDaisy.

“Ôi,cáiđósẽkhiếnchocôấyđẹptuyệttrần,”Daisyhồhởinói.“Nóhợpvớicôấyhơnlàvớichị.”

“Cảmơnnha,”Lilliantrảđũa,némchocôemmộtcáiliếcmắthàihước.

“Không,thậtsựlà...”Annabellephảnđối.

“Rồi cả chiếc váymay bằng vảimuslin xanh có đăng ten chạy dọc đằngtrướcnữa,”Lilliantiếptục.

“Tôikhôngthểnhậnnhữngchiếcváycủacô,Lillian,”Annabellekiênquyết,giọngthấpxuống.

Lillianngẩnglênkhỏicáithẻkhiêuvũ.“Tạisaokhông?”

“Mộtlà,tôikhôngthểtrảtiềnchocô.Hailàsẽkhôngíchlợigìcả.Nhữngbộcánhtốtkhôngthểtôvẽchothựctếlàtôikhôngcócủahồimôntrởnênhấpdẫnhơn.”

“Ờ, tiền,”Lilliannóivớiđiệubộ thờơchỉcó thể thấyởmộtngườicórấtnhiềutiền.“Côcóthểtrảlạitôibằngmộtthứkhácchắcchắncógiátrịhơntiềnmặt.CôsẽdạychotôivàDaisybiếtlàmthếnào...ừm,đểgiốngcô.Dạychúngtôiphảinóihay làmgìchođúng, tất tần tậtnhữngluật lệbất thànhvănmàcóvẻnhưchúngtôiđangliêntụcviphạm.Nếuđượcthìthậmchícôcóthểgiúpchúngtôitìmmộtngườibảotrợ.Vàkhiđóchúngtôisẽcóthểbướcquanhữngcánhcửavốnđãrấtgầnchúngtôirồi.Cònchuyệncôthiếucủahồimôn...côchỉcầnlàmmộtgãnàođócắncâu.Chúngtôisẽloviệckéodâylên.”

AnnabellesửngsốtnhìnLillian.“Côthậtsựnghiêmtúcđấyà.”

“Tấtnhiên làchúng tôinghiêm túc rồi,”Daisyđáp.“Thật lànhẹcảngườikhicóviệcđểlàmthayvìngồidínhvàotườngnhưmấyconngốcthếnày!Lillianvàtôisắpphátđiênvìcáivũhộichánngắtnàyđây.”

“Tôic...cũngvậy,”Eviechêmvào.

“Àmà...”Annabellelầnlượtnhìnhaigươngmặtđangkhấpkhởihyvọngvàkhôngthểngănmìnhđừngcườitoetoét.“Nếucảbangườiđãsẵnsàngthìtôicũngvậy.Nhưngnếuchúngtađịnhthiếtlậphiệpướcthìsaokhôngkýkếtnóbằngmáuhaycáigìđónhỉ?”

“ÔiChúaơi,khôngđâu,”Lilliannói.“Tôinghĩchúngtacóthểthốngnhấtmàkhôngcầnphảicắtmạchănthề.”Côhuơhuơtấmthẻkhiêuvũ.“Bâygiờtôichorằngchúngtanênlậpmộtdanhsáchnhữngứngviênhứahẹnnhấtcònsótlạisaumùavũhội.Vàgiờthìhơiítrồiđấy.Vậytasẽxếphọtheothứtựtướcvịnhé?BắtđầutừCôngtướcnhé?”

Annabelle lắc đầu. “Ta không nên dây dưa với Công tước làm gì vì tôikhôngbiết cóai thíchhợpmàdướibảymươi tuổivàcòn sótvài cái răngđâu.”

“Vậy thôngminhvàquyến rũ thì có thể thương lượng,nhưng răng lợi thìkhông?”LilliannóivớivẻtinhnghịchkhiếnAnnabellephảiphìcười.

“Răng cũng có thể thương lượng được,” Annabelle đáp, “nhưng tôi thíchngườicórănghơnnhiều.”

“Đượcrồi,vậy thìbỏquanhómmấyông lãoCông tướckhóchịu,chuyểnsangBátướcthôi.TôibiếtngàiWestcliff,làmột...”

“Không,Westcliffkhôngđược,”Annabellenhănnhógạtđi.“Anhtalàmộtconcámáulạnh,vàkhôngcóhứngthúgìvớitôi.Cáchđâybốnnăm,tôiđãtựnguyệnlănxảvàoanhta,vàanhtanhìntôinhưthểtôilàcáigìđódínhtrêngiàycủaanhtavậy.”

“QuênWestcliffđi, rồi.”Lilliannhướnmàydòhỏi.“CònngàiSt.Vincentthìsao?Trẻ,tửtế,đẹptraikinhkhủng...”

“Không được đâu,” Annabelle nói. “Bất cần biết tình huống tình ngay lýgiancỡnào,St.Vincentcũngsẽkhôngbaogiờcầuhôn.Hắnđãlừalọc,cámdỗ,vàhủyhoạicuộcđờiítnhấtmộttáphụnữ,danhdựkhôngcónghĩalýgìvớihắnđâu.”

“Còn Bá tước Eglinton,” Evie ngập ngừng gợi ý. “Nhưng ngài ấy kháđ...đ...đẫyđà,vàítnhấtcũngnămmươituổi...”

“Cho ông ta vào danh sách đi,”Annabelle cố nài. “Tôi không thể kén cáchọncanhđượcnữa.”

“CóTửtướcRosebury,”Lilliannghiêmtúccânnhắc.“Mặcdùôngtakhákỳquặc,vàrất...ờ,ủrũ.”

“Ôngtacứcóhầubaorủngrỉnhthìmuốnủrũởđâucũngđược,”Annabellephátbiểumộtcâulàmbacôgáikiacườikhúckhích.“Viết tênôngtavàoluôn.”

Phớt lờ âm nhạc và những cặp đôi đang xoay vòng xung quanh, cả bốnngườicầnmẫnlêndanhsách,thỉnhthoảnglạichọcnhaucườiphálênvàthuhútnhữngcáiliếcmắttòmòcủamấyngườitạtngangqua.

“Trậttự,”Annabellenói,nỗlựctỏvẻnghiêmkhắc.“Chúngtakhôngmuốnbấtkỳainghingờnhữnggìchúngtađanglênkếhoạch...vàngười tachorằngnhữngcôgáikhôngđượcmờikhiêuvũthìkhôngnêncườicợt.”

Cảnhómcốgắngchuyểnsangnétmặtsầuthảmnhưngvẫnkhôngkìmnénđược những tràng cười rúc rích sảng khoái. “Ồ, nhìn này,”Lillian há hốcmiệngnhìnvàodanhsáchđốitượngkếthôntiềmnăngđangmỗilúcmộtdàira. “Ít nhất thì cũng cómột lần thẻkhiêuvũ của chúng ta không còn chỗtrống.”Vừaxemxétdanhsáchnhữngngườiđộcthân,côvừamímmôisuytư.“TôithấyvàingườitrongdanhsáchnàycókhảnăngsẽthamdựbuổitiệccuốimùacủaWestcliffởHampshire.Daisyvàtôiđãđượcmời.Còncôthìsao,Annabelle?”

“Tôicóquenemgáianhta,”Annabelleđáp.“Tôicóthểthuyếtphụccôấymờitôi.Tôisẽnàinỉnếucần.”

“Tôisẽnóigiúpcôvàicâu,”LilliantựtinnóirồiquaysangmỉmcườivớiEvie.“Vàtôisẽnóivớicôtamờicảcônữa.”

“Sẽvuilắmđây,”Daisykêulên.“Vậythốngnhấtkếhoạchlànhưthếnhé.HaituầnnữachúngtasẽxâmchiếmHampshirevàtìmmộtanhchồngchoAnnabelle.”Họđậptaynhau,cảmthấythậtngốcnghếchvàmộtchútgìđóphấn khởi.Có lẽ vận may của mình sắp thay đổi rồi, Annabelle nghĩ vànhắmmắtlạicầunguyệntronghyvọng.

Chương2

TừnhỏSimonHuntđãbiếtsốmệnhkhôngưuáibanchomìnhmộthuyếtthống danh giá, sự giàu có, hay nhữngmón quà đặc biệt, và anh sẽ phảigiànhgiậtvậnmaytừmộtthếgiớivôcùngkhắcnghiệt.Anhdữdộivàthamvọnggấpmườilầnđànôngbìnhthường.Ngườitanhậnthấyrằngsẽdễchịuhơnrấtnhiềunếuđểanh tựdo thayvìcảnđườnganh.Bấtchấp tínhcáchđộc đoán, đôi khi cả nhẫn tâm củamình, Simon vẫn chưa có đêmnào bịlươngtâmtrỗidậymàquấyquảgiấcngủngon.Kẻnàomạnhnhấtthìsống,cònkẻyếuthìtốtnhấtlàbiếnđichođỡchậtđất,đólàquyluậttựnhiênrồi.

Chaanhlàchủmộtcửahàngbánthịtđủsứcchucấpthoảimáichogiađìnhsáungười.KhiSimonđủtuổicầmdaochặtthịt,ôngđãthuêanhlàmphụtá.NhiềunămlàmlụngchocửahàngcủachađãgiúpSimoncóđôitayvạmvỡvàbờvairắnrỏicủamộtanhchàngbánthịt.GiađìnhtừngkỳvọngSimonsẽtiếpquảncôngviệckinhdoanhcủachamình,nhưngđếnnămhaimươimốttuổi,anhđãkhiếnôngphảithấtvọngkhibỏcửahàngđểtìmkiếmmộtcuộcđờikhác.Saumộtthươngvụđầutưbằngkhoảntiềntiếtkiệmítỏicủamình,Simonnhanhchóngpháthiệnratàinăngthậtsựcủamình,đólàkiếmtiền.

Simonyêungônngữkinhtế,nhữngyếutốmạohiểm,nhữngtácđộngqualạigiữathươngmại-côngnghiệp-chínhtrị...vàanhtứckhắcnhậnrađiềuđó rất lâu trước khi hệ thống xe lửa đang phát triển của Anh trở thànhphươngtiệnchủchốtđểcôngviệckinhdoanhcủacácngânhàngđượcthựchiệnhiệuquả.Hoạtđộngchuyểnphátcổphiếuvàtiềnmặt-nguồngốccủavôsốcơhộiđầutưsinhlợinhanh-sẽphụthuộcrấtnhiềuvàodịchvụtàulửa.Theobảnnăngcủamình,Simondốctoànbộtàisảnvàođầucơxelửavàđượctưởngthưởngbằngnhữngkhoảnlợinhuậnkếchxùmàanhlậptứctáiđầutưvàorấtnhiềuthươngvụkhác.Giờđây,ởtuổibamươiba,anhsởhữuđasốcổphầnởbacôngtysảnxuất,mộtxưởngđúcrộnggầnbốnhectavàmộtxưởngđóngtàu.Anhlàmộtvịkhách-dẫukhôngđượcchàođón-ởcác phòng khiêu vũ của giới quý tộc, sánh vai với các đồng sự trong bangiámđốccủasáucôngty.

Saunhiềunămlàmviệckhôngngơinghỉ,anhhầunhưđãcó tấtcảnhữngthứmìnhmuốn.Tuynhiên, nếu có ai đó hỏi anh có hạnhphúc không thìSimonsẽkhịtmũingay.Hạnhphúc, cáihệquảmơhồcủa thànhcông, làmộtdấuhiệuchắcchắncủasựthỏamãn.MàbảntínhcủaSimonlàkhôngbaogiờthỏamãn,hoặchàilòng,vàanhcũngkhôngmuốnthế.

Dùthếnàođinữa...Ởmộtgócsâuthẳmnhất,riêngtưnhấttrongtráitimhờhữngcủaSimon,cómộtđiềuướcmàdườngnhưanhkhôngthểnàodỗyênđược.

Simonlénliếcmắtsangbênkiaphòngkhiêuvũ,vànhưmọilầnkhác,anhcảm thấy nhức nhối kỳ lạ khi nhìn thấy Annabelle Peyton. Trong tất cảnhữngphụnữ sẵn sàngdânghiến cho anh -màkhông chỉ cóvài người -khôngaichiếmđượcsựchúýcủaanhmộtcáchtrọnvẹnđếnvậy.SứchấpdẫncủaAnnabellekhôngchỉđơnthuầntừvẻđẹpcơthể,mặcdùđúnglàcôđãđượcChúabanchomộtnhansắcthậtbấtcông.NếucómộtchútxíulãngmạnnàotrongtâmhồnSimonthìanhđãnghĩrahàngtácụmtừcuồngnhiệtđểmiêutảsựquyếnrũcủacô.Nhưngtưchấtcủaanhthìtầmthườngquá,vàanhkhôngthểkiếmđượctừngữnàomiêutảchínhxácsứchấpdẫncủacôđối với anh.Tất cả nhữnggì anhbiết là chỉ cầnnhìnAnnabelle dưới ánhsángcủađènchùmcũngđủkhiếnanhsuýtquỵgối.

Simonkhôngbaogiờquênđượcgiâyphútđầu tiên,khianh thấycôđứngbênngoàinơitriểnlãmtranhtoàncảnh,lụctungtúixách,tránhằnlênđôibanếpnhăn.Ánhmặttrờirọinhữngtiavàngónglênmáitócnâuóngánhcủacô và làm cho làn da cô bừng sáng.Ở cô toát lên vẻ gì đó vô cùng ngọtngào...vôcùnggầngũi,đếnmứctưởngnhưcóthểchạmvàođược,làndamềmmại,cặpmắtxanhlấplánhvàvẻtưlựmàanhkhaokhátcóthểquênđiấy.

AnhcứtưởnglẽrađếngiờAnnabelleđãkếthônrồimớiphải.ViệcgiađìnhPeytontừlâuđãrơivàotìnhtrạngtúngbấnkhôngcóýnghĩagìnhiềuvớiSimon,vìanhchorằngbấtcứquýtộcnàocóbộócnguyênvẹncũngsẽnhậnragiátrịcủacôvàtiếpcậncôngaylậptức.Nhưngđãhainămtrôiqua,vàAnnabelle vẫn chưa kết hôn, một hy vọngmỏngmanh lại trỗi dậy trongSimon.Anh đã thấy sự dũng cảm tuyệt vời trong quá trình kiên định tìmkiếmmộttấmchồngcủacô,khảnăngbìnhtĩnhmàcôkhoáclêncùngnhữngbộváyáongàycàngxơxác...cáigiátrịthậtsựmàcôtựtạorachomình,bấtchấpchuyệnthiếuthốncủahồimôn.Cáinghệthuậttiếpcậnmộtđốitượng

tiềmnăngcủacôkhiếnngườitanghĩđếnmộtconbạcdàydạnkinhnghiệmđang cầm trên tay những lá bài ít ỏi cuối cùng trong một ván bài xấu.Annabelle thôngminh, cẩn trọng, không chịu thỏa hiệp, và vẫn xinh đẹp,mặcdùgầnđâynguycơnghèođóiđãinhằnvàinếpnhănkhónhọctrênmắtvàmôicô.Thậtíchkỷlàmsao,Simonlạikhôngcảmthấytiếcchútnàochotìnhcảnhtúngquẫncủacô,vìnóđemđếnchoanhmộtcơhộimàlẽraanhkhôngbaogiờcóđược.

Vấnđề làSimonvẫnchưa tìmracáchđểAnnabellemuốnanh,khimàrõràng là toànbộ conngười anh chỉ đẩy cô raxahơn.Simon thừabiết tínhcáchcủamìnhhầunhưkhôngcóchútgìphongnhã.Hơnthếnữa,anhcũngchẳngcóthamvọngtrởthànhmộtquýôngvìchuyệnđógiốngnhưconcọpđóikhátmàbiếnthànhconmèogiữnhàvậy.Anhchỉlàmộtgãcórấtnhiềutiềnvàđangchánnảnvìnhậnrachừngấytiềncũngkhôngthểmuađượcthứanhmuốncónhất.

Chođếnlúcnày,chiếnthuậtcủaSimonvẫnlàkiênnhẫnchờđợivìanhbiếtsựtuyệtvọngrốtcuộcsẽkhiếnAnnabellelàmnhữngchuyệnmàtrướcđâythậmchícôchưatừngcânnhắcđến.Cáicảnhnghèotúngbuộcngườitaphảinhìnmọisựdướiconmắtkhác.CuộcchơicủaAnnabellesẽsớmkếtthúc.Côsẽphảichọnmộttronghaicách,kếthônvớimộtngườinghèohoặctrởthànhnhântìnhcủamộtkẻgiàusụ.Vàởtrườnghợpthứhaithìgiườngcủaanhlàđiểmđếncủacô.

“Cônàngghêgớmnhưngngonlànhphảikhông?”Lờibìnhphẩmcấtlênbêncạnh,vàSimonquayphắtlạinhìnHenryBurdick,contraimộtTửtướcđangnằmchờchết.Bịkẹtvớibaonhiêungàyròngrãchờđợitớilúcôngbốquađờiđểđượcthừakếtướcvịvàgiasản,Burdickdốchếtphầnlớnthờigianvàoviệcđánhbạcvàbámváyphụnữ.HắndõitheoánhmắtcủaSimondànhchoAnnabellelúcnàyđangsaysưathảoluậngìđóvớimộtnhómcáccôgáikhôngaimờinhảykhác.

“Tôikhôngbiết,”Simonđáp trả, tựdưngcóáccảmvớiBurdickvà tấtcảnhữngkẻnhưhắn,cáibọnsinhratrongnhunglụabạcvàng.Chẳngcólýdonàođểthôngcảmchosựhàophóngbấtcẩnnàycủasốphậncả.

Burdickmỉmcười,mặthắnđỏnhưtômluộcvìuốngquánhiềuvàănnhữngmónđầydầumỡ.“Tôisẽsớmxácminhđượcthôi,”hắnnhậnđịnh.

Burdickkhôngphải là trườnghợpcábiệt.Một số lượngđángkểđànôngđangdánmắtvàoAnnabellevớisựháohứccủamộtconsóilầntheodấuvếtconmồibịthương.Vàothờiđiểmcôyếuđuốinhất,vànhậnđượcítlờiđềnghịnhất,mộttrongsốbọnchúngsẽbướcragiángđònquyếtđịnh.Nhưngtheoquyluậttựnhiên,kẻmạnhnhấttrongbầysẽchiếnthắng.

KhuônmiệngnghiêmnghịcủaSimonthoángnhếchlênthànhmộtnụcười.“Ônglàmtôingạcnhiênđấy,”anhlẩmbẩm.“Suýtchútnữatôiđãnghĩrằngtình huống khó xử củamột quý cô đã đánh thức bản năng che chở trongnhữngquýôngnhưông,vậymàthayvàođótôilạithấyôngđangtiêukhiểnvới những ý tưởng vô giáo dụcmà người tamong chờ được thấy ở hạngngườinhưtôi.”

Burdickphátramộttiếngcườikhànkhàn,khôngnhậnthấytianhìnhoangdã trongcặpmắtđencủaSimon. “Có làquýcôhaykhông thì cô ta cũngphảichọnmộtngườitrongchúngtangaykhicạntúithôi.”

“Khôngaitrongsốcácngàiđịnhngỏlờicầuhônvớicôấysao?”Simonhỏivuvơ.

“Chúalònglành,tạisaophảithế?”Burdickliếmmôikhibaonhiêutoantínhlướtquatâmtrí.“Khôngcầnthiếtphảicướimộtcôảkhimàchẳngbaolâunữatacóthểmuađượccôtavớigiáphảichăng.”

“Cóvẻnhưđiềuđókhôngxứngvớiđứchạnhcủacôấy.”

“Tôinghingờviệcnàyđấy,”gãquýtộctrẻtuổihàohứngphảnbác.“Nhữngcônàngxinhđẹpmànghèothìkhôngthểômmãicáiđứchạnhđược.Bêncạnhđó,ngườitacònđồnlàcôtađãqualạivớiđứcôngHodgeham.”

“Hodgeham?”Simon thoáng chột dạ, nhưngnétmặt của anhvẫnvô cảm.“Tinđótừđâumàra?”

“Ồ,nhiềungườiđãnhìnthấyxengựacủaHodgehamởchuồngngựađằngsaunhàPeytonvàonhữnggiờkỳquặcbanđêm...Vàtheolờicủavàinhânchứng,thỉnhthoảngôngtalạichitrảmấycáihóađơnchonhàđó.”Burdickngừnglạicườikhùngkhục.“Mộtđêmgiữacặpđùixinhđẹpthìcũngđángđểtrảtiềntạphóalắmđúngkhông?”

Phản ứng tức thời của Simon làmuốn được chémphăng đầu gãBurdick.AnhkhôngchắccơngiậnlạnhlẽođiênngườinàycóbaonhiêuphầntrămxuấtpháttừhìnhảnhAnnabellePeytontrêngiườngvớiđứcôngHodgehamục ịch, bao nhiêu phần trăm xuất phát từ thái độ phấn khích hiểm ác củaBurdickkhirêuraonhữngchuyệnnghekhôngthậtmộtchútnào.

“Tôichorằngnếuôngmuốnphỉbángthanhdanhcủamộtquýcô,”Simonnóibằngtônggiọngêmáimộtcáchnguyhiểm,“thìtốthơnôngnêncóvàichứngcứcụthểchứngminhchonhữngđiềuđangnói.”

“Ôitrời,lờiđồnkhôngcầnchứngcứ,”Burdickđáplạivớimộtcáinháymắt.“Vàthờigiansẽsớmchothấytínhcáchthậtsựcủaquýcôkia.Hodgehamkhôngcóđủđiềukiệnđểgiữchânmộtvẻđẹphoànhảođếnnhưthế-chẳngmấychốccôtasẽđòihỏinhiềuhơnnhữnggìôngtacóthểđápứngđược.Tôiđoánviệcđósẽxảyravàocuốimùavũhội,vàcôtasẽmồichàikẻnàođócóhầubaonặngnhấtchomàxem.”

“Vậyđósẽlàtôi,”Simonthảnnhiênnói.

Burdickchớpmắtkinhngạc,nụcườihéodầntronglúchắntựhỏikhôngbiếtcónghechínhxáchaykhông.“Cái...”

“Tôiđãquansátôngvàmộtđámthằngngucácôngvừachạyvừahíthàgótchâncôấysuốthainămqua,”Simonnheomắt.“Giờthìônglỡmấtcơhộivớicôấyrồi.”

“Mấtcơ...ýônglàgì?”Burdickphẫnnộhỏi.

“Ýtôilàtôisẽhànhhạkẻđầutiêndámbénmảngtớiđịaphậncủatôisaochohắnphảiđauđớnvềtinhthần,thểxácvàtàichínhmớithôi.VàkẻnàodámlặplạinhữnglờiđồnđoánvôcăncứvềtiểuthưPeytonmàlọtđếntaitôi thìsẽphảinuốt lạinócùngvớinắmđấmcủa tôi.”NụcườicủaSimonhàmchứamốiđedọatànbạokhianhdánmắtvàogươngmặtchếttrâncủaBurdick.“Hãynóiđiềunàychobấtcứaiquan tâmnhé,”anhkhuyênmộtcâurồiđikhỏi,bỏlạigãthanhniênvênhváođangháhốcmồm.

Chương3

Trởvềngôinhàtrênphốcủamìnhcùngcôchịhọthithoảnghaylàmravẻngườigiámsát,Annabellesảibướcdọcsảnhvàolátđávắngvẻ.Bỗngnhiêncô nhìn thấy cáimũ được đặt trênmặt bàn bán nguyệt hình vỏ sò kê sáttường.Đólàmộtcáimũchópcaocủanamgiới,maybằngvảixatanhmàuđỏsậm,viềnxám.Chiếcmũthậtđặcbiệtsovớinhữngcáituyềnmộtmàuđenmàđámquýtộchayđội.Annabelleđãnhiềulầnthấynónằmtrênchínhcáibànnàynhưmộtconrắncuộntròn.

Tựa vào cạnh bàn là một cây ba toong sành điệu với tay cầm nạm kimcương.Annabellethíchthútậnhưởngnỗikhaokhátđượccầmcâybatoongđậpbẹpchópcáimũkia-nếunóđangởtrênđầuchủnhâncủanóthìcàngtuyệt.Nhưngthayvàođó,côchỉđilêncầuthangvớitráitimnặngtrĩu,tránkhẽnhănlại.

KhiAnnabelle gần lên đến lầu hai, nơi có phòng ngủ của các thành viêntronggiađìnhthìmộtngườiđànôngtocaorắnrỏibắtđầuđixuống.Ôngtanhìncôvớimộtcáinhếchmépkhôngthểchịunổi,daôngtađỏhồngvàlấpnhấpmồhôivìvừaphảigắngsức,mộtbênmáitócvuốtngượcrũxuốngnhưcáimàogà.

“ĐứcôngHodgeham,”Annabellenóicứngnhắc,cốnuốttrôinỗixấuhổvàcơngiậndữđangmắcnghẹntrongcổhọng.Hodgehamlàmộttrongsốvàingườiítỏitrênthếgiớinàymàcôcămghétđếntậnxươngtủy.Đượccholàbạncũcủachacô,thithoảngHodgehamcũngcóghéthămgiađìnhPeytonnhưngkhôngbaogiờđếnvàonhữnggiờbìnhthường.Ôngtachỉđếnlúcrấtkhuya,vàbấtchấpmọiphéptắcchuẩnmực,ôngtadànhphầnlớnthờigiantrongphòngriêngcủaPhilippa,mẹAnnabelle.Vàsaunhữngđợtthămviếngcủaôngta,Annabellekhócóthểkhôngnhậnravàihóađơncấpthiếtcủahọđãđượcthanhtoánmộtcáchbíẩn,vàvàichủnợgiậndữđãchịunhượngbộ.CònPhilippathìđộtnhiêntrởnêndễcáugắtvàkhôngthíchnóichuyện.

Annabellegầnnhưkhôngthểtinđượcrằngmẹcô,ngườilúcnàocũngtránhxanhữngchuyệnkhôngđứngđắn,giờlạiđemthânxácmìnhrađổilấytiền.

Thế nhưng đó lại là kết luận hợp lý duy nhất có thể rút ra, và trong lòngAnnabelledângđầycảmgiácxấuhổvàgiậndữ.Côkhôngtứcgiậnvớimẹmàgiậncáitìnhcảnhcủahọvàgiậnchínhmìnhvìkhôngtìmnổimộtngườichồng.Phảimấtquá lâuAnnabellemớinhận ra thực tế rằngbất kể cô cóxinhđẹpvàquyếnrũđếnmứcnàochăngnữa,bấtkểmộtquýôngcóthểbàytỏsựsimêcôđếnmứcnàochăngnữathìvẫnsẽkhôngcóaicầuhôncô.Ítracũngkhôngphảilàmộtlờicầuhônđứngđắn.

Vìđãsắphếtthời,Annabelleđànhphảiépmìnhchấpnhậnrằnggiấcmơvềmột bạchmã hoàng tử đẹp trai, có học thức phải lòng cô và giúp cô giảiquyếtmọirắcrốichỉlàthứảotưởngthơngây.Ảomộngtantànhcàngthêmxavờivợitrongsuốtmùavũhộithứbadàiđằngđẵngđángthấtvọng.Vàbâygiờlàmùathứtưcủacô,hìnhảnhAnnabelle-vợ-nông-dânkhôngđượchấpdẫngìcholắmđãđếngầnthựctếmộtcáchđángngại.

Mặt lạnh tanh,Annabellecố imlặngđiquaHodgeham.Lão liềnđưacánhtayphìnộnchặncôlại.Annabellegiậtlùivớimộtmốiáccảmlớnđếnmứcsuýtchútnữathìcômấtthăngbằng.“Đừngchạmvàotôi,”cônói,quắcmắtnhìngươngmặtđỏửngcủalão.

CặpmắtcủaHodgehamcómàuxanhđốilậpvớinướcdahồnghào.Miệngcườinhănnhở,lãođặttaytrênlancan,khôngchoAnnabelleđilên.“Khôngmếnkháchmộtchútnàonhỉ,”lãolẩmbẩmbằnggiọngnamcaochóilóivốncóthểkhiếnnhiềugãđànôngcaolớnphảikhổsở.“Saunhữnggìtốtđẹptađãlàmchogiađìnhcô...”

“Ôngkhônglàmgìtốtđẹpchochúngtôihết,”Annabelleđápcộclốc.

“Đánglẽcôđãrađườngởtừlâunếukhôngcósựhàophóngcủata.”

“Ôngđanggợiýrằngtôinêncảmthấybiếtơn?”Annabellehỏi,giọngkhinhmiệtnghethấyrõ.“Ôngđúnglàđồrácrưởi.”

“Takhônglấycáigìngườikháckhôngsẵnlòngchota,”Hodgehamđưataychạmvàocằmcô,nhữngngóntayẩmướtcủalãokhiếncôlùilạivớivẻghêtởm.“Thậtramànói,đólàmônthểthaothuầnhóa.Mẹcôquángoanngoãnsovớigucủata.”Lãotiếnsáthơn,chođếnkhimùicơthểcủalão-mùimồhôiátcảmùinướchoa-xộcthẳngvàomũiAnnabelle,hôihámđếnnhứccảđầu.“Cólẽlầntớitanênthửvớicô,”hắnthìthầm.

Rõ ràng lão hy vọng Annabelle sẽ khóc lóc, hoặc đỏmặt, hoặc van xin.Nhưng thayvì thế,cô lạihếchmặt lênvớimộtcáinhìn lạnh lẽo.“Ông làmộtlãogiàngungốchãohuyền,”cônóiđềuđều,“nếutôicóphảitrởthànhnhântìnhcủaaiđóthìôngkhôngnghĩlàtôicóthểkiếmđượcaiđótốthơnôngsao?”

Rốt cuộc môi Hodgeham cũng xoắn lại thành một nụ cười, mặc dùAnnabelle hài lòng nhận thấy lão đã phải nỗ lựcmột chút. “Trở thành kẻđịchcủatalàmộtviệclàmkhôngthôngminhđâu.Chỉcầnvàilờiđúnglúcđúngchỗ,tacóthểkhiếngiađìnhcôlụibạiđếnmứckhôngcònngócđầulênđượcnữa.”Lãoliếcquamépváysờnráchcủacôrồikhinhkhỉnhcười.“Nếutalàcô,tasẽkhôngkhinhngườikhibảnthânđangmặcquầnáoráchvàmangnữtranggiảđâu.”

Annabelle đỏmặt và giận dữ gạt tayHodgeham ra khi lão với tay cốmòmẫmmépváycô.Cười thầm,Hodgehambướcxuốngcầu thang trong lúcAnnabelleđứngchếttrân.Saukhinghethấytiếngcửatrướcmởrồiđónglại,côhấptấpđixuốngkhóacửa.Thởdốcvìlolắngvàgiậndữ,côáptaylêncánhcửagỗsồinặngnềvàtìtránvàomộtôcửa.

“Thếđấy,”cô lầmbầmthành tiếng,người runrẩyvìcơn thịnhnộ.KhôngHodgehamnữa,khônghóađơnchưathanh toánnữa...họđãchịuđựngđủrồi.Cô sẽ tìm ramột người nào đó và kết hôn ngay lập tức, cô sẽ tìm rangười triển vọng nhất có thể ở buổi tiệc săn chồng tạiHampshire rồi dứtđiểm.Cònnếuthấtbạithì...

Côtrượttaydọctheováncửa,lòngbàntayđểlạitừngvạchtrênthớgỗ.Nếukhôngthểtìmraaiđóchịukếthônvớimìnhthìcôsẽtrởthànhnhântìnhcủamộtgãxalạ.Mặcdùsốlượngcácquýôngtỏramuốnlấycôlàmvợbằngkhôngnhưngsốlượngcácquýôngsẵnlònggiữcôtrêngiườnghọlạinhiềukhông đếm xuể. Nếu khôn khéo thì cô có thể kiếm được cả một gia tài.Nhưngcôchùnbướckhinghĩđếnviệcsẽkhôngbaogiờtrởlạicuộcđờitươisángđượcnữa...bịkhinhbỉ,bịtẩychayvàgiátrịchỉcòntínhbằngnhữngkỹnăngtrêngiườngngủ.Nhưngnếusốngtrongsạchvớicôngviệcmayvágiặtgiũ,hoặctrởthànhgiasưthậmchícònnguyhiểmhơnnhiều-mộtphụnữởvịtríđósẽnhậnsựcảmthôngcủatấtcảmọingười.Vàtiềnlươngcũngkhôngđủphụngdưỡngmẹcô,hoặctrangtrảichoJeremy,nósẽphảilănlộnkiếm tiền.Xemracảbađềukhôngđủkhảnăngchi trảchođứchạnhcủa

Annabelle.Họđangsốngtrongmộtngôinhàlàmbằngbìacứng...vàchỉcầnmộtchútbựcdọclàđủkhiếnnósụpđổ.

Sánghômsau,Annabellengồiởbànănsángvớicáitáchsứkẹpchặttrongnhữngngóntaylạnhcóng.Mặcdùcôđãuốnghếtnhưngcái táchvẫncònấmnhờbãtràbêntrong.Trênlớpmencómộtvếtnứtnhỏ,vàcôliêntụcchàxátđốttaylênđó,khônghềngẩngđầulênkhinghethấytiếngmẹmình,bàPhilippa,bướcvàophòng.

“Tràchứmẹ?”côhỏibằnggiọngđềuđềucẩntrọngvànghethấytiếngthầmthìđồngýcủaPhilippa.Rótmộttáchkháctừấmtràtrướcmặt,Annabellechothêmvàođóítđườngcùngvàigiọtsữa.

“Mẹkhôngcònuốngtràcóđườngnữa,”Philippanói.“Mẹthíchuốngkhôngđườnghơn.”

Chỉcó trời sập thìmẹcômớikhông thíchđồngọtnữa.“Chúng tavẫnđủtiềnmuađườngđểmẹuốngtràmà,”Annabelleđáp,nhẹtaykhuấytáchtrà.Côvừa liếcmắt lênvừađẩycái táchvàđĩahứngnướcđếnvị tríngồicủaPhilippa.Đúngnhưcônghĩ,nhìnmẹcôcóvẻủrũphờphạc,sựhổthẹninhằndướinétmặtcayđắng.Côchưatừngnhìnthấynhữngcảmxúcấyinhằntrênkhuônmặtcủamẹcô,mộtphụnữsôinổi, canđảmvàxinhđẹpnhấttrầnđời.Vàkhinhìnđămđămvàogươngmặtcăngthẳngcủamẹ,Annabellenhậnravẻngoàicủabàgiốngnhưlàchánđời,khóemiệngbàtrễxuốngđầythấtvọng.

“Vũhộithếnào?”Philippahỏi,cúisátmặtxuốngtáchtràđểhơinóngtỏalênkhắpmặt.

“Vẫnthảmhạinhưmọikhithôi,”Annabellecốgiảmbớtsựthànhthậttrongcâutrảlờicủamìnhbằngmộttiếngcườikhekhẽ.“NgườiduynhấtmờiconnhảylàôngHunt.”

“Thánhthầnơi,”Philippathìthàorồinhấpmộtngụmtrànóngphỏngmiệng.“Concónhậnlờiôngtakhông?”

“Đươngnhiên làkhông.Chẳngviệcgìconphảinhận lời.Khiông tanhìncon,rõràngtrongđầuôngtahoàntoànkhôngnghĩđếnchuyệnkếthôn.”

“NhữngngườinhưôngHuntrồicũngphảikếthônthôi,”Philippaphảnđối,ngướcmắtlênkhỏitáchtràcủamình.“Vàconsẽlàmộtcôvợlýtưởngchoôngta...cólẽconsẽcóchútảnhhưởngnàođóđểgiúpôngtagianhậpxãhộithượnglưudễdànghơn...”

“Chúaơi,mẹ...nghenhưmẹđangkhuyếnkhíchconchấpnhậnđểôngHuntquantâmvậy.”

“Không...”bàPhilippanhặt lấycáimuỗngvẩnvơkhuấy trà. “Không,nếucon thật sự thấy ôngHunt chướng tai gaimắt.Tuynhiên, nếu con có thểxoay xở để ông ta sẵn sàng cưới con thì hiển nhiên tất cả chúng ta sẽ nođủ...”

“Ôngtakhôngphảilàloạingườiđểkếthônmẹạ.Mọingườiđềubiếtnhưthế.Bấtkểconcólàmgìđinữathìconvẫnsẽkhôngnhậnđượcmộtlờicầuhôn tử tếnào từconngườiđó,”Annabellecàocào lọđườngbằngmộtcáikẹpxỉnmàu,tìmmiếngnhỏnhất.Lôirađượcmộtmẩuđườngphèn,côbỏnóvàotáchvàróttràmới.

Bà Philippa nhấp một ngụm trà, thận trọng nhìn đi nơi khác khi lái câuchuyện sangmột chủ đềmớimàAnnabelle biết thừa là sẽ liên quanmộtcáchkhóchịuđếnchủđềvừarồi.“ChúngtakhôngcóđiềukiệnchoJeremyhọctiếpkỳtới.Mẹthìchưatrảlươngchođámgianhânhaithángnayrồi.Còncảmấyhóađơn...”

“Vâng,conbiếtcảmà,”Annabellenói,hơiđỏmặtvìbựcmình.“Consẽtìmđượcchồng.Sớmthôi.”Bằngcáchnàođócôépmìnhnặnramộtnụcườigượnggạo.“Mẹcó thíchđếnHampshirechơikhông?Sắphếtmùavũhộirồi,nhiềungườisẽrờiLondonđểtìmthúvuimới...màBátướcWestcliffsẽtổchứcmộtchuyếnđisănởgiatrangcủaanhta.”

BàPhilippa liếccôcongáivẻcảnhgiác.“Mẹcònkhôngbiếtchúng tađãnhậnđượclờimờicủangàiBátướccơđấy.”

“Chúngtachưađượcmời,”Annabelleđáp.“Vẫnchưa.Nhưngchúngtasẽđượcmời... và con linh cảm thấynhữngđiều tốt đẹpđangđợi chúng taởHampshiremẹạ.”

Chương4

HaingàytrướchômAnnabellecùngmẹđếnHampshire,mộtnúithùnggiấyvàbưukiệncaochótvótđượcchuyểnđến.CậungườihầuphảiđilạiđếnbalượtmớicóthểváchếtđốngthùngtừsảnhlớnlênphòngcủaAnnabelletrênlầurồichấtchúngthànhmộtnúibêncạnhgiườngcô.Cẩnthậnmởtừngcáihộp,Annabellekhámpháracóítnhấtnửatáváyáomớinguyênbằnglụamỏngvàvảimuslinđủmàusắc,mấychiếcáochoàngtiệpmàuvớiváyviềndadêthuộc,mộtbộváydạhộimaytừlụadàymàutrắngngàvớinhiềudảiđăng tenBỉ tinh tế chạydọc thân trướcvàống tay.Có thêmcảgăng tay,khănchoàngvàmũ,cáinàocũngđẹpmêhồnvàchấtlượngtuyệthảokhiếnAnnabellecảmđộngmuốnkhóc.Chỗváyáophụkiệnnàyphảiđánggiácảmộtgia tài, chúngkhông làgì đốivớihai côgáinhàBowmannhưngvớiAnnabellethìmónquànàythậtlàquásứctưởngtượng.

Côcầmláthưđínhkèmbưuphẩm,mởniêmphongvàđọcnhữngdòngchữnguệchngoạcnhưngdứtkhoát.

Từnhữngbàtiênđỡđầuxinhđẹptuyệttrầncủacô,cònđượcbiếtđếndướitên Lillian vàDaisy. Những thứ này là để dành cho chuyến đi săn thànhcôngởHampshire.

Táibút:Côkhôngmấtbìnhtĩnhđấychứ?

Annabellehồiâm:

Haibàtiênđỡđầuxinhđẹptuyệttrầnthânmến,

Sựbìnhtĩnhlàthứduynhấttôicòn.Vôvàncảmơncáccôvìchỗváyáo.Tôiđangsungsướngngấtngâyvìcuốicùngcũngđượcmặclạinhữngbộváyđẹpđẽ.Mộttrongnhiềutínhxấucủatôilàmêmẩnnhữngthứxinhđẹpmà.

Annabelletậntụycủacáccô

Táibút:Tuynhiên,tôisẽgửitrảlạigiàyvìchúngquánhỏ.Vậymàtôivẫn

haynghengườitanóicáccôgáiMỹcóbànchântocơđấy!

Annabellethânmến,

Mêmẩnnhững thứxinhđẹpmà lại làmột tính xấu sao?Hẳnđó làquanniệmcủangườiAnhchứbọntôichắcchắnkhôngaiởManhattanvillenghĩvậy.Cònvềchuyệncỡchâncủacô,bọntôiđịnhrủcôcùngchơiroundersởHampshire.Côsẽthíchtròcầmgậyđậpbóngchomàxem.Khôngcógìđemlạicảmgiácthỏamãnbằngtròđóđâu.

LillianvàDaisythânmến,

TôichỉthamgiachơiroundersnếuhaicôthuyếtphụcđượcEviecùngchơi,màtôithìhơinghingờkhảnăngđó.Vàmặcdùphảithửmớibiếtnhưngtôiđãnghĩrarấtnhiềuviệcđemlạicảmgiáccònthỏamãnhơnnhiềusovớitròcầmgậyđậpbóng.Tôiđangnghĩđếnviệctìmmộtngườichồng...

Nhân tiện, khi chơi roundes người ta sẽ ănmặc như thế nào?Mặc trangphụcđidạohả?

Annabellethânmến,

Tất nhiên là bọn tôimặc quần bó gối để chơi chứ.Không thể chạy nhảythoảimáitrongnhữngcáiváyđược.

LillianvàDaisythânmến,

Từ“quầnbógối”nghelạghê.Cóphảicáccôđangnóiđếnbộđồmặcởtrongkhông?Khôngphảicáccôđịnhnóilàchúngtasẽmặcquầnchẽnmànôđùangoàitrờinhưmấyđứatrẻkhôngđượcdạydỗđấychứ?

Annabellethânmến,

Từđóxuấtpháttừtừ“dânNewYork”[4]-mộttầnglớptrongxãhộiNewYorkmàbọntôicáchlyhoàntoàn.ỞMỹ,ngănkéo[5]làmộtbộphậncủađồnộithất.VàEvieđãđồngýchơi.

Eviethânmến,

Tôi không còn tin vàomắtmìnhnữa khi đọcnhữngdòng chữ của chị emBowmanthôngbáocôđãđồngýmặcquầnbógốichơibóng.Cóthậtlàcôđãnóivậykhông?Tôihyvọngcôsẽphủnhậnviệcnày,vìquyếtđịnhcủatôiphụthuộcvàoquyếtđịnhcủacôđấy.

Annabellethânmến,

Tôi tin là vụ hợp tác với chị em nhà Bowman này sẽ giúp tôi khắc phụcchứngnhútnhátbẩmsinh.Mặcquầnbógốichơibóngchỉlàbướckhởiđầu.Màtôicólàmcôbịsốckhôngvậy?Trướcgiờtôichưatừnglàmaibịsốc,thậmchíngaybảnthânmìnhcũngchưa!Tôihyvọnglàcôsẽbịấntượngbởitinhthầnsẵnsànglaovàothửtháchcủatôi.

Eviethân,

Tôicảmthấybịấntượng,kíchđộngvàchútítsợhãitrướcnhữngtìnhthếmà chị emBowman sẽ đẩy chúng ta vào.Ôi cô thử nói tôi xem, làm saochúng ta có thể tìm đượcmột nơi đểmặc quần bó gối chơi roundersmàkhôngaithấychứ.Đúng,tôihoàntoànbịsốcđấy,côgáimấtnếtkhôngbiếtxấuhổạ.

Annabellethânmến,

Tôibắtđầutinrằngtrênđờicóhailoạingười...mộtlànhữngngườichọncáchlàmchủsốmệnhcủahọvàhailànhữngkẻngồichờtrênghếtronglúcthiênhạkhiêuvũ.Tôithàthuộcnhómđầucònhơnnhómsau.CònchuyệnchitiếtchơibóngởđâuvàlúcnàothìtôixindànhlờichochịemBowman.

Vớitấtcảlòngyêumến,

Eviemấtnết

Tronglúctrêuđùaquanhữngláthưđếnvàđitớitấp,Annabellebắtđầucảmnhậnđượcđiềugìđómàcôđãquêntừlâu...cảmgiácdễchịuvìcóbạnbè.Nhữngngườibạncũcủacôgiờđãyênbềgiathất,vàcôbịbỏlạiphíasau.Tìnhtrạngkhôngđượcaiđểmắttới,chưakểđếnchuyệnthiếuthốntiềnbạc,màcôvướngphảiđãdựnglênmộthốngănkhôngthểvượtquatrongtìnhbạn.Vàinămgầnđây,côngàycàng tự lựccánhsinhvàcốgắngné tránhnhữngngườibạngáiđãcóthờicùngcôchuyệntrò,cườikhúckhíchvàchia

sẻbímật.

Thếnhưng,đùngmộtcáicôđãcótậnbangườibạncónhiềuđiểmchungvớimìnhnếubỏquahoàncảnhgiađìnhkhácnhau.Họđềulànhữngcôgáitrẻđầyhyvọng,ướcmơvànỗi sợ... và đềuquáquenvới cảnhmột quýôngmangđôigiàyđenbóngloángbướcquahàngghếnơihọngồiđểtìmkiếmmộtconmồihứahẹnhơn.Bốncôgáikhôngaimờinhảyđanggiúpđỡlẫnnhauvớitinhthầnđượcăncả,ngãvềkhông.

“Annabelle,”giọngmẹcôvanglênởcửa,vàcôbèncẩnthậnxếpđốnghộpđựnggăngtayvàomộtchiếcvali,“Mẹcómộtcâuhỏi,vàconphảitrảlờithànhthật.”

“Conluônthànhthậtvớimẹmà,”Annabellengướcmắtnhìnmẹ.CảmgiáctộilỗiùatớikhicônhìnthấygươngmặtđángyêuđanghếtsứclolắngcủaPhilippa.LạyChúa,côđãphátmệtvìtộilỗicủaPhilippa,giờlạithêmcảtộilỗicủacônữa.Côthấyvừathươnghạivừathấtvọngvìmẹcôđãphảichấpnhận hy sinhmà ngủ với Hodgeham.Mà thực ra, sâu thẳm trong tâm trímình, Annabelle vẫn luôn thắcmắcmột điều rằng nếu Philippa đã quyếtđịnhlàmmộtviệcnhưthếthìtạisaobàkhôngchọnmộtvịtríxứngđánglàlàm nhân tình đúng nghĩa thay vì an phận với những đồng tiền còmmàHodgehamcho?

“Những trang phục này ở đâu ra vậy?” Philippa nhìn thẳng vào mắtAnnabellevàhỏi,trôngbàtáinhợtnhưnghếtsứcnghiêmnghị.

Annabellesữngngười.“Conđãnóivớimẹrồimà...LillianBowmangửichocon.Saomẹlạinhìnconnhưthế?”

“Cóphảinhữngthứnàytừmộtngườiđànôngkhông?CólẽlàôngHunt?”

Annabelleháhốcmiệng.“Mẹthậtsựnghĩcon...vớiôngta?Chúaơi,mẹ!Màthậmchínếuconcóchấpnhậnôngtađichăngnữathìconcũngkhôngcólấymộtmảymaycơhội.Làmsaomàmẹnghĩracáiýtưởngđóvậy?”

BàPhillipađămđămnhìncôkhôngchớpmắt.“MùavũhộinàyconđãnhắcđếnôngHuntkháthườngxuyên.Thườngxuyênhơnrấtnhiềusovớinhữngquýôngkhác.Vànhữngchiếcváynàyrõrànglàrấtđắt...”

“ChúngkhôngđếntừôngHunt,”Annabellenóidứtkhoát.

BàPhilippacóvẻnhẹnhõm,nhưngánhmắtbàvẫnlộvẻbănkhoăn.Khôngquen bị ai đó nhìnmình kiểu nghi ngờ,Annabelle nhặtmột chiếcmũ đặtnghiêngnghiênglênđầu.“KhôngphảitừHunt,”cônhắclại.

NhântìnhcủaSimonHuntư...Xoayngườivềphíagương,Annabellenhìnthấyvẻtêliệtkỳquặctrênmặtmình.Cônghĩmẹmìnhnóiđúng-gầnđâycônhắcđếnHuntkhá thườngxuyên.Ởanh tacógìđó làmAnnabellecứnghĩmãimỗikhihọchạmmặt.Annabellechưatừnggặpngườiđànôngnàocósứclôicuốnđầymêhoặcnhưngnguyhiểmnhưanhta,haytỏvẻthíchcôlộliễunhưanhta.Giờđây,trongvàituầncuốicùngcủamộtmùahộithấtbại,côthấymìnhthườngtínhtoánnhữngchuyệnmàchẳngphụnữđứngđắnnàodámnghĩđến.ChẳngcầnđộngnãocôcũngbiếtmìnhdưsứctrởthànhngườitìnhcủaHunt,vàtoànbộrắcrốicủacôsẽbiếnmất.Anhtarấtgiàucó,anhtasẽchoAnnabellebấtcứthứgìcôcần,trảnợchogiađìnhcô,vàmuachocôquầnáo,nữtrang,xengựa,nhàcửa...Đổilại,côchỉcầnngủvớianhta.

Ý nghĩ đó làm bụng cô quặn lên. Cô cố tưởng tượng cảnh mình ở trêngiườngvớiSimonHunt,nhữngđiềuanh tacó thểđòihỏiởcô, tayanh tatrêncơthểcô,miệnganhta...

Mặtđỏbừng,côdẹphìnhảnhđóquamộtbênvànghịchbônghồngbằngvảitrangtrítrênviềnmũ.NếucôtrởthànhnhântìnhcủaSimonHunt,anhtasẽtoànquyềnsởhữucô, trêngiườngcũngnhưbấtcứnơinàokhác,vàcáiýnghĩbịlệthuộchoàntoànvàolòngthươnghạicủaanhtakhiếncôkhiếphãi.Một giọng nói giễu cợt vang lên trong đầu cô, “Danh dự của cô có quantrọngđếnvậyvớicôkhông?Nócóquantrọnghơnhạnhphúccủagiađìnhcôkhông?Haythậmchílàhơnsựsốngcòncủachínhcôkhông?”

“Có,”Annabellethởhắtra,nhìnchằmchằmvàocôgáitáinhợtnhưngquảquyếttronggương.“Ngaylúcnàythìcó.”Côkhôngthểnóichắcsaunàythếnào.Nhưngchodùtiahyvọngcuốicùngcótắtngấmđinữathìcôvẫncònlòngtựtrọng...vàcôsẽđấutranhđểgiữlấynó.

Chương5

RấtdễhiểutạisaocáitênHampshirelạibắtnguồntừtừ“hamm”trongtiếngAnhcổ,cónghĩalàđồngnước.Vùngđấtnàycórấtnhiềuđồngnước,chưakểđếnnhữngcánhrừngxanhtốtrậmrạpcóthờitừngđượcxemlàmộtchốnsănbắncủahoànggia.Nhờđịahìnhtươngphảngiữasườndốcthẳngđứngvàthunglũngxanhrìsâuthẳm,nhữngdòngsôngphẳnglặngđầycáhồinênHampshire thích hợp chomọi loại hình thể thao. Điền trang Stony CrossParkcủaBá tướcWestcliffngạonghễnhưviênngọcquý trongmột thunglũngmàumỡbêndòngsôngêmđềmchảyquacánhrừng.CóvẻStonyCrossPark lúcnàocũngnhộnnhịpkháchkhứavìWestcliffkhôngnhữnglàmộtthợsănthamlammàcònlàvịchủnhàtuyệtvời.

Trênmọiphươngdiện,BátướcWestcliffxứngđángvớidanhtiếngkhôngtìvếtvàlàngườicóchuẩnmựcđạođứccao.Anhkhôngphảikiểungườihaydínhlíuvàomấyvụtaitiếng,vìcóvẻnhưanhkhôngchịuđựngđượcnhữngmốiquanhệnhậpnhằngvàtìnhtrạngđạođứcsuyđồicủaxãhộiLondon.Thayvàođó,anhtadànhhầuhếtthờigianởHamsphiređểgánhváctráchnhiệmvàchăm lochođámgianhân, táđiền.Thỉnh thoảng,WestcliffđếnLondonđểmởrộngkinhdoanhhoặcbàn thảomộtsốvấnđềchính trịđòihỏianhtaphảicómặt.

TrongmộtlầnBátướcđếnLondon,ngườitađãgiớithiệuAnnabellevớianhtạimộtbuổikhiêuvũ.KhôngmangvẻđẹptraicổđiểnnhưngWestcliffvẫncó sứchấpdẫn riêng.Tuychỉ cao trungbìnhnhưnganh sởhữumột thânhìnhmạnhmẽcủangười thườngxuyênchơi thể thaovàkhí chấtđànôngkhôngthểlẫnvàođâuđược.Tấtcảnhữngđiềuđó,cộngthêmmộtgiatàicánhânđồsộvàdòngdõiBátướclâuđờivàohàngbậcnhấtđãkhiếnWestclifftrở thànhmột trong nhữngmiếngmồi hôn nhân đáng giá nhất nướcAnh.Hiểnnhiên,Annabellelậptứctínhchuyệntántỉnhđốitượngngaytrongbuổiđầugặpgỡ.ThếnhưngWestcliffvốnđãquáquenvớinhữngtrònhưvậycủacácphụnữtrẻtrungvồvậpvàngaylậptứcdánchoAnnabellecáimác“kẻsănchồng”-dùđúngsựthậtnhưngvẫnkháđau.

TừkhibịWestcliff cự tuyệt,Annabellehết sức cốgắng tránhmặt anh ta.

NhưngtìnhcờlàcôlạithíchemgáingàiBátước,tiểuthưOlivia,mộtcôgáiđacảmtrạctuổiAnnabelleđangmangvếtnhơvìmộtvụlùmxùmtrongquákhứ.Vàchínhnhờsự tử tếcủa tiểu thưOliviamàAnnabellevàEviemớiđượcmời đến buổi tiệc.Trongba tuần tới, tất tần tật các loài thú săn haichânvàbốnchânsẽtụtậpngaytạiStonyCrossPark.

“Chàotiểuthư,”AnnabellekêulênkhiOliviabướcrađóntiếphọ.“Côthậttử tế khimời chúng tôi!London giờ ngột ngạt kinh khủng, khí hậu tronglànhởHampshirechínhxáclàthứchúngtôicần.”

TiểuthưOliviamỉmcười.Mặcdùvócdángkhánhỏnhắnvàdiệnmạochỉởmứctrungbìnhnhưngdịpnàynhìncôcóvẻxinhđẹpkhácthường,khuônmặt rạng rỡvìhạnhphúc.Theo lờiLillianvàDaisy thì tiểu thưOliviađãđínhhônvớimộttriệuphúngườiMỹ.“Mộtcuộchônnhânvìtìnhyêuư?”AnnabelleđãhỏinhưvậytrongbứcthưcuốicùnggửichịemnhàBowmanvà Lillian trả lời rằng theo tin tức nghe được thì đúng thế.“Tuy nhiên,”Lilliangượnggạobổsung,“chatôinóirằngliênminhgiữahaigiatộcnàychắcchắnsẽđemlạichoBátướcWestcliffưuthếvềmặttàichính,đólàlýdotạisaoanhtatánthànhvụnày.”VớiBátước,tròyêuđươnglãngmạnkhôngquantrọngbằngnhữngmốibậntâmthựctế.

Kéosuynghĩquayvềthựctại,AnnabellemỉmcườikhithấytiểuthưOlivianồngnhiệtsiếttaymình.“Còncácbạnthìchínhlàđiềuchúngtôicần,”tiểuthưOliviacườivang.“Nơinàyđangthừamứađànông...tôiđãlưuývớiBátướclàchúngtôiphảimờithêmvàiphụnữđểgiữchokhôngkhívănminhđúngmực.Lạiđây,tôisẽdẫnhaingườilênphòng.”

NhấcchânváymaybằngvảimuslinmàuhồngcáhồimàLillianchomượn,Annabelle theo tiểu thưOlivia bước lênbậc tamcấpvào tiền sảnh. “NgàiWestcliffthếnào?”Annabellehỏikhihọđidọccầuthangkhổnglồ.“Tôihyvọnglàngàiấyvẫnkhỏe.”

“Anhtôirấtkhỏe,cảmơncô.Mặcdùtôielàanhấyđangphátđiênlênvớiđốngkếhoạchcholễcướicủatôi.Anhấycứkhăngkhăngmuốnxemquatừngchitiếtmột.”

“Tôichắcđấylàbằngchứngchothấysựquantâmcủangàiấydànhchocô,”bàPhilippalêntiếng.

Tiểu thưOlivia bật cười gượng gạo. “Đó là bằng chứng cho thấy anh ấymuốnkiểmsoáttấtcảnhữnggìtrongtầmtaymìnhthìđúnghơn.Cháuelàkhómàtìmnổimộtcôgáiđủcứngcỏimạnhmẽđểđươngđầuvớianhấy.”

Bắtgặpcáiliếcmắtẩnýcủamẹ,Annabellekhẽlắcđầu.Khuyếnkhíchbàhyvọngtheohướngđóthậtkhôngtốtchútnào.Tuynhiên...“Tôibiếtmộtcôgáicứngcỏimạnhmẽvàkháquyếnrũmàvẫncònđộcthânđấy,”cônhậnxét.“ThậtrathìcôấylàngườiMỹ.”

“Cóphảicôđangámchỉmột tronghaichịemnhàBowmankhông?” tiểuthưOliviahỏi.“Tôivẫnchưagặphọ,mặcdùtrướcđâychahọtừngsốngởStonyCross.”

“Cảhaichịemhọđềurấtthúvịvềmọiphươngdiện,”Annabelleđáp.

“Tuyệtvời,”tiểuthưOliviareolên.“Chúngtacóthểtìmđượcmộtmốitốtchoanhtraitôi.”

Đilêntầnghai,họdừnglạiliếcnhìnđámngườiđangbướcvàotiềnsảnhởdưới.“Tôiesốđànôngđộcthânđếnđâykhôngđượcnhiềunhưngườitahyvọng,”tiểuthưOliviabìnhluận.“Nhưngcũngcóvàingười...NgàiKendallchẳnghạn.Nếucôthíchtôisẽgiớithiệucôvớianhtakhicócơhội.”

“Cảmơncô,tôirấtthích.”

“Mặcdùtôisợanhtahơitrầmlặng,”tiểuthưOliviabổsung.“Cóthểanhtakhônghấpdẫnđốivớingườisôinổinhưcô,Annabelleạ.”

“Ngượclạithìcó,”Annabellenhanhnhảu.“Tôithấytrầmlặnglàmộttrongnhữngphẩmchấtcuốnhútnhấtcủađànông.Mộtquýôngđiềmđạmđúngmựcthìdễchịuhơnnhiềusovớinhữngkẻluônmiệngbahoavềbảnthân.”GiốngSimonHunt,côthầmnghĩ,kẻbảothủ,cứngđầucứngcổaicũngthấy.

TiểuthưOliviacònchưakịpđáplạithìđãnhìnthấymộtmáitócvàngóngởđằngxavừatiếnvàotiềnsảnh.Anhtacódángvẻtríthức,vaithõngxuốngdựavàocộtnhà,tayđúttrongtúiáochoàng.NgaytứcthìAnnabellebiếtanhtalàngườiMỹ.Đôimắtxanhbiếc,điệucườibấtkínhvàcungcáchphóngkhoángmàbộquầnáothanhlịchkiađượcvậnlênngườianhtakhiếnanhtatrởnênthậtxaxăm.Hơnthếnữa,cáikiểuanhtanhìntiểuthưOlivialàmcô

gáinàyđỏcảmặtvàdườngnhưhụtcảhơi. “Thứ lỗicho tôi,” tiểu thư lơđãngnói.“Tôi...hônphucủatôi...cólẽanhấyđangcầntôi...”Rồicôlướtđi,mơmàngnhắnvới lại rằngphòngcủamẹconAnnabellenằm trên lầunăm,bêntayphải.Ngaylậptức,mộtcôhầuxuấthiệnđểdẫnhọđinốtđoạnđườngcònlại,vàAnnabellebuôngmộttiếngthởdài.

“CuộcchiếngiànhgiậtngàiKendallsẽrấtkhắcnghiệt,”côcáukỉnhnóito.“Conmonganhtachưabịbắtđi.”

“Cậutakhôngthểlàngườiduynhấtcònđộcthânởđây,”Philippalưuývẻtrànđầyhyvọng.“ĐừngquênBátướcWestcliff.”

“Mẹđừnghyvọnggìchuyệnđó.”Annabellecaucó.“RõrànglàkhigặpconngàiBátướcchảcóấntượnggìhết.”

“Cậutamắcsailầmlớnrồi,”mẹcôphẫnnộđáp.

Annabellemỉmcườisiết taybàPhilippa.“Cảmơnmẹ.Nhưngtốthơnconnêntậptrungvàonhữngmụctiêukhácdễtiếpcậnhơn.”

Kháchkhứatiếptụcđổvề,vàingườilậptứcđitớiphòngcủamìnhngủtrưacholạisứcđểcònthamgiabữatiệckhuyavàdạvũchàomừng.Đámđànbàcongái lắmchuyệntụ tậpởphòngkháchvàphòngchơibài, tronglúccácquýôngchơibi-dahoặchútthuốctrongthưviện.Saukhingườigiúpviệcđãsắpxếpxongquầnáo,Philippaquyếtđịnhnghỉngơitrongphòng.PhònghọnhỏnhưngđángyêuvớigiấydántườnginhoavănkiểuPhápvàcửasổcherèmxanhnhạt.

Nônnóngvàháohứcđếnmứckhông thểngủđược,Annabelleđoáncó lẽEvievàchịemnhàBowmanđãđến.Nhưngdùsaohọcũngcần thờigiannghỉngơisauchuyếnđi.Khôngmuốnngồikhôngcảgiờđồnghồ,Annabellequyếtđịnhsẽthámhiểmkhuvườnbênngoàilâuđài.Thờitiếtấmápvàchanhòaánhnắng,vàsauchuyếnxengựaquádài,giờcôthèmđượcđilạihoạtđộng.Thay chiếc váymặc ban ngày bằngvảimuslinmàuxanh có nhữnghànglixếplăntăn,côđirakhỏiphòng.

Côđingangquavàigianhânrồirangoàitheolốicửasau,đidạodướiánhnắngdễchịu.KhôngkhíởStonyCrossParkcónétgìđórấtđặcbiệt.Ngườitacóthểdễdàngtưởngtượngnơiđâylàchốnhuyềnảoxaxăm.Khurừng

baoquanhđiềntrangnàysâuthămthẳmnhưthờinguyênthủy,trongkhigócvườnrộnggầnnămhéctasaulâuđàilạicóvẻhoànhảoquámức.Cólùmcây,thảmcỏ,hồcávàvòiphunnước.Mộtkhuvườnnhiềusắcthái,khôngcònvẻuámnặngnềmà thayvàođó làsự thanhbìnhnhộnnhịpđầymàusắc.Mộtkhuvườnđượcthiếtkếtỉmỉ,mỗinhánhcỏđềuđượccắnxéngọnghẽ,mỗigóchàngràođềuđượctỉatótdiêmdúa.

Khôngmũ,khônggăng tay, trong lòngđộtnhiên trànngậpcảmgiácphấnkhíchlạcquanđếnkhôngngờ,Annabellehítthậtsâukhítrờingoạiô.Côđidọcmépđấtcaocủakhuvườnphíasaulâuđài,lầntheomộtconđườngsỏiđáxuyênquanhữngrặnganhtúcvàphonglữ.Khônggianthơmnứcvìsongsongvớiconđườnglàbứctườngtoànhoahồngmàuđỏvàmàukem.

Thảbộvẩnvơ,Annabelleđingangquamộtvườntrồngtoànlêcổthụđượcthờigiangọtgiũathànhnhữnghìnhthùtuyệtvời.Xahơnnữalàvòmcâybulômàubạckéodàiđếntậnbìarừng.Cuốiconđườngrảisỏilàmộtvòngtrònnhỏ, chính giữa đặtmột chiếc bàn đá.Bướcđến gần hơn,Annabelle nhìnthấyhaichânnếnđãcháyhếtđượccắmtrựctiếptrênmặtđá.Côcườibângkhuâng, chợt nhận ra khoảng đất trống kín đáo và tách biệt này hẳn phảiđượcbốtrídànhriêngchomộtsựkiệnlãngmạnnàođó.

Đãquenvớikhôngkhímộngmơxungquanh,mộtđànnămchúvịtmậpmạplạchbạchđingangvòngtrònvềphíacáihồnhântạobênkiakhuvườn.CóvẻchúngkhôngcònlạgìvôsốkháchkhứaởStonyCrossPark,vìthếkhidiễungangquaAnnabella,chúnghoàntoànphớtlờcô.Vừatiếnđếnchỗcáihồ,chúngvừakêuquácquácrấtto.CuộcdiễuhànhthậthếtsứcthúvịkhiếnAnnabellekhôngthểnhịnđượccười.

Sựthíchthúcủacôcònchưakịptanthìbỗngcótiếngbướcchânlạoxạotrênlớp sỏi. Đó làmột người đàn ông, rõ ràng anh ta đang quay lại saumộtchuyếnthămthúkhurừng.AnhtangẩngđầulênnhìnAnnabelle,dườngnhưbịcôthuhút,đôimắtđencủaanhtagặpmắtcô.

Annabellesữngngười.

SimonHunt,cônghĩ,bịsốcđếnmứckhôngthểthốtnênlờikhigặpanhởStonyCrossnày.CứnghĩđếnSimonlàcô liên tưởngngayđếncuộcsốngthànhthị-lúcnàocôcũnggặpanhtrongnhà,vàobuổitối,bịđóngkhungtrongnhữngbứctường,cửasổvàcàvạttrangtrọng.Tuynhiên,giữathiên

nhiêntrànngậpánhsángmặttrời,dườngnhưanhđãbiếnthànhmộtsinhvậthoàntoànkhác.Bờvairộngvốnkhônghợpvớilốicắtmaycứngnhắccủanhữngbộlễphụcbanđêm,nhưnglạicóvẻrấtđẹptrongchiếcáokhoácđisăncùngáosơmikhôngcàicúcởcổvàkhôngthắtcàvạt.NướcdaSimonsẫmhơnbìnhthường,nócómàuhổpháchdoanhởngoàitrờirấtnhiều.Ánhnắngchiếuxuốngmáitóccắtgọncủaanh,làmnhữngmóntócdàylấplánhmộtmàukhônghẳnđenmàlànâuthẫm.Dướiánhmặt trời,nhữngđườngnétcủaanhcàng thêmrắnrỏi, rõnétvàấn tượng.VàibađườngnétmềmmỏngtrênkhuônmặtSimon...hàngchânmàyđendàyhìnhlưỡiliềm,môidướicăngmọngcong lên...chúngcàng thêmquyến rũnhờsự tươngphảngaygắtvớinhữngđườngnétrắnrỏi.

HuntvàAnnabellenhìnnhautrântrốitrongkhoảnhkhắcsửngsốtchếtlặng,nhưthểaiđóvừađặtmộtcâuhỏimàcảhaiđềukhôngbiếtphảitrảlờithếnào.

Khoảnh khắc đó kéo dàimột cách khó chịu, cuối cùng SimonHunt đànhphảilêntiếng.“Âmthanhđóthậtđángyêu,”anhnóiêmái.

Annabellecốgắng lắmmới tìm lạiđượcgiọngnóicủamìnhvàhỏi, “Âmthanhgì?”

“Tiếngcườicủaem.”

Annabellecảmthấynhóilênởthắtlưng,khônghẳnlàđau,cũngkhônghẳndễchịu.Mộtcảmgiácnhoinhóinguôingoaikhônggiốngbấtcứđiềugìcôtừng trải nghiệm trước đây.Một cách vô thức, cô đặt tay lên cạnh sườn.Ngaytứckhắc,Huntnhìnvềphía taycôtrướckhichầmchậmtrởlênmặtcô.Anhđếngầnbànđá,rútngắnkhoảngcáchgiữahọ.

“Tôikhôngnghĩsẽđượcgặpemởđây.”Tianhìncủaanhquétquangườicô,thấusuốtđếnmứckhiếncôbốirối...“Nhưngtấtnhiên,theolôgicthìnơinàyrấtthíchhợpchomộtphụnữtronghoàncảnhcủaem.”

MắtAnnabellenheolại.“Hoàncảnhcủatôi?”

“Cốgắngcâuđượcmộtôngchồng,”anhgiảithíchrõhơn.

Côđáptrảbằngcái liếcmắtkiêukỳ.“Tôikhôngcố‘câu’aihết, thưaông

Hunt.”

“Quăngmồi,”anhtiếptục,“chỉnhlưỡicâu,kéoconmồikhinhsuấtlênchođếnkhianhtanằmngápngáptrênsàntàu.”

MiệngAnnabellemímchặtthànhmộtđoạnthẳng.“Ôngcóthểyêntâm,ôngHuntạ,vìtôikhôngcóýđịnhtáchôngrakhỏisựtựdoquýgiácủaôngđâu.Ôngnằmdướicùngdanhsách.”

“Danhsáchgì?”Huntnhìncôchằmchằm,imlặngđếncăngthẳngvàtựtìmcâutrảlời.“À.Quảthựcemđãlêndanhsáchnhữngôngchồngtiềmnănghaysao?”Sựthíchthúnhảynhóttrongmắtanh.“Thậtnhẹcảngườikhibiếtmìnhkhôngcócơhộichiếnthắng,vìtôivốnkiênquyếtnétránhbịtróibuộcvàohônnhânbằngmọigiá.Nhưngtôikhôngthểkhôngthắcmắc...aiđứngđầudanhsáchvậy?”

Annabelle từ chối trả lời.Dù trongđầu thầmnguyền rủa cái tínhhaybồnchồncủamìnhnhưngcôkhôngthểngănbảnthânđưataycàocàochỗsápnếntrênbàn.

“ChắclàWestcliff,”Huntđoán.

Annabellephátramộtâmthanhkhinhmiệt,ngồighévàocạnhbàn.Mặtbànđágiànualángmịnvàấmápánhmặttrời.“Chắcchắnkhông.TôisẽkhôngcướiBátướcdùanhtacóquỳgốicầuxintôiđinữa.”

Hunt cườingặtnghẽo trước lờinóidối rành rành. “Mộtđứcôngdanhgiavọngtộc,tàisảnkếchxùsao?Emsẽkhôngngạilàmbấtcứđiềugìđểcóanhtaấychứ.”Mộtcáchtìnhcờ,anhngồilênphíabênkiabànđá,vàAnnabellephảigồngngườiđểkhôngrúmróvìsựgầngũicủaanh.Thôngthường,khimộtquýôngvàmột tiểu thưđối thoạivớinhau thìngười tasẽngầmhiểurằngcónhữnghànhđộngnhấtđịnhmàquýôngđókhôngđượcphéplàm...anhtasẽkhônglàmchocôtabốirốikhóxử,hoặcxúcphạmhaylợidụngcôtadùtheocáchnàođinữa.Tuynhiên,vớiSimonHuntthìnhữngsựbảođảmđókhôngtồntại.

“Saoônglạiởđây?”côhỏi.

“TôilàbạncủaWestcliff,”anhthảnnhiênđáp.

AnnabellekhôngthểtưởngtượngnổiBátướclạicôngnhậnmộtngườiHuntlàbạn. “Saoanh ta lạikhôngđi cùngông?Vàđừngcốbảo rằnggiữahaingườicóđiểmchungnào,ôngvàBátướckhácnhaumộttrờimộtvực.”

“ThậtraBátướcvàtôicũngcóvàisởthíchchung.Chúngtôiđềuthíchsănbắn,vàchia sẻkhánhiềuquanđiểmchính trị.Khônggiốngnhưphần lớnbạnbè,Westcliffkhôngchophépbảnthânbịxiềngxíchbởinhữnggiớihạncủađờisốngquýtộc.”

“LạyChúanhântừ,”Annabellechếgiễu.“Cóvẻôngxemgiớiquýtộcnhưmộtchốngiamcầmấynhỉ.”

“Đúnglàtôinghĩthếthật.”

“Vậythìtôiđangnónglòngmuốngiammìnhtrongđóvàtiêuhủyluônchìakhóa.”

CâunóiđókhiếnHuntbậtcười.“Cólẽemsẽđảmđươngtốtvaitròmộtbàvợquýtộcđấy.”

Nhậnragiọngđiệucủaanhkhôngcóchútgìtántụng,Annabellecaumày.“Nếuôngkhôngthíchgiớiquýtộcđếnvậythìtôikhônghiểutạisaoônglạisuốtngàyquanhquẩnvớihọnhỉ.”

Mắtanhlóelênmộttiaranhmãnh.“Họcógiátrịsửdụng.Vàkhôngphảitôikhôngthíchhọ-chỉlàtôikhôngkhaokhátđượctrởthànhmộttrongsốhọ.Nếuemkhôngthấythìđểtôinóichoemhay,giớiquýtộc-haychíítlàcáicuộcsốngmàhọvẫnbiếtchođếnlúcnày-đangđếnhồihấphối.”

Annabelletrònmắtngạcnhiên,thựcsựbịsốctrướclờiphátbiểuvừangheđược.“Ýônglàsao?”

“Tài sản của hầu hết giới địa chủ đang bị hao hụt dần, bị teo tóp dần vìkhôngbiếtbaonhiêuhọhànghanghốcnhàovàochiachác,đòichucấp...rồihọcònphảivậtlộnvớigiaiđoạnchuyểnđổicủanềnkinhtế.Cácđịachủlớnsắphếtthờirồi.ChỉnhữngngườinhưWestcliff-cởimởvớinhữngcáchlàmmới-mớitrụđược.”

“Tấtnhiênlàvớisựgiúpđỡvôgiácủaôngnữachứ,”Annabellenói.

“Đúngthế,”HuntđápvớivẻtựmãnlàmAnnabellekhôngthểnhịncười.

“ÔngcóbaogiờcânnhắcđếnviệcgiảvờkhiêmtốnkhôngôngHunt?Chỉvìphéplịchsựthôi?”

“Tôikhôngtinvàosựkhiêmnhườnggiảtạo.”

“Cóthểngườitasẽthíchônghơnnếuôngtỏranhưvậy.”

“Emcóthíchthếkhông?”

Ngóntaybấmsâuvàolớpsápongmàulam,côliếcthậtnhanhvềphíaHuntđểướclượngmứcđộchếgiễutrongmắtanh.Vàcôhếtsứcbốirốikhithấykhôngcóchútcườinhạonàotrongđócả.Cóvẻnhưanhthậtsựmuốnbiếtcâutrảlờicủacô.Trướccáinhìnchămchúcủaanh,cômấthếttinhthầnkhicảmnhậnđượcmặtmìnhđangdầnđỏửngkhôngsaokiểmsoátđược.Cáitìnhthếnàykhiếncôhoàntoànkhôngthoảimáimộtchútnào,mộtmìnhnóichuyệnvớiSimonHunt trongkhianh ta thìnhẩnnhabêncạnhgiốngnhưmộttêncướpbiểnlườinhác,tọcmạch.Ánhmắtcủacôdừnglạinơibàntayanhtolớnđangvịnvàocạnhbàn,nhữngngóntaydài,sạchsẽvàrámnắng,móngđượccắtsátđếntậnphầnthịt.

“‘Thích’thìcóhơiquá,”Annabellenói,nớilỏngbàntayđangnắmchặtcâynếnđếnđaubuốt.Côcàngcốkhốngchếlànsóngđỏbừnglantrênmặtthìnócàngtrởnêntệhơn,chođếnkhitừngchântóccũngnóngran.“Tôicholàmìnhcóthểdễdàngchịuđựngviệcởcạnhônghơnnếuôngthửcưxửnhưmộtquýông.”

“Vídụ?”

“Bắtđầulà,cái...cáicáchôngthíchsửalưngngườikhác...”

“Thànhthậtkhôngphảilàđứctínhtốthaysao?”

“Đúng...nhưngnókhómàgópphầnxâydựngđượcmộtcuộcđốithoạitốtđẹp.”Phớtlờtiếngcườikhùngkhụccủaanh,côtiếptục,“Vàcáicáchôngthảnnhiênnóivềtiềnbạclàrấtthôtục,đặcbiệtlàvớinhữngngườicóđịavị

caohơn.Ngườitửtếsẽgiảvờkhôngquantâmđếntiềnbạc,haylàmthếnàođểkiếmtiến,hayđầutư,haybấtcứgìkhácôngthíchthảoluận.”

“Muônđờitôicũngkhôngtàinàohiểunổitạisaoviệcđammêtheođuổisựgiàucólạibịkhinhmiệtnhưthế.”

“Có lẽvìsự theođuổiấy thườngđikèmquánhiều thóihư tậtxấu... thamlam,íchkỷ,haimặt...”

“Tôikhôngcónhữngthóixấuấy.”

Annabellenhướnmày,“Sao?”

Huntmỉmcườivàchậmrãilắcđầu,ánhmặttrờilấplánhtrênnhữnglọntócsẫmmàucủaanh.“Nếutôithamlamvàíchkỷthìtôisẽgiữlạihầuhếtlợinhuậnkiếmđược.Tuynhiên,cácđối táccủa tôi sẽnóichoembiếthọđãđượctưởngthưởnghậuhĩnhchokhoảnđầutưcủamình.Nhânviêncủatôithìđượctrảlươngcaochodùxéttrênbấtcứmứcchuẩnnàođinữa.Cònvềchuyệnhaimặt...tôinghĩmọingườiđềudễdàngnhậnthấytôicónhiềukhíacạnhđốilậpnhau.Tôithànhthật... trongxãhộivănminhthìđiềunàygầnnhưkhôngthểthathứđược.”

Vìmộtlýdonàođó,Annabellekhôngthểngănmìnhcườitoetoétvớicáigãvôlại,vôgiáodụcnày.Côđứnglênkhỏibànvàphủibụitrênváy.“Tôisẽkhôngphíthêmthờigianđểgiảnggiảichoôngbiết thếnàolàlịchsựmộtkhiôngđãtỏrõýchíkhôngmuốnlịchsựthếnày.”

“Thờigiancủaemkhônghềbịlãngphí,”anhvừanóivừabướcđếngầncô.“Tôisẽcânnhắcthậtkỹlưỡngvềviệcthayđổicungcáchcủamình.”

“Đừngbậntâm,”cônói,nụcườicònnấnnátrênmôi.“Tôierằngcacủaôngđãvôphươngcứuchữarồi.Bâygiờ,nếuôngthứlỗi,tôisẽtiếptụccuộcđidạotrongvườn.Chúcôngmộtbuổichiềudễchịu,ôngHunt.”

“Hãyđểtôiđicùngem,”anhnóikhẽ.“Emcóthểgiảnggiảithêmchotôi.Tôisẽimlặnglắngnghe.”

Côbướngbỉnhchunmũivớianh.“Không,ôngkhôngđượcđicùng.”Nóirồicôbướcxuốngconđườngrảisỏi,biếtrõánhmắtanhvẫndánvàolưng

côchođếnkhicôbiếnmấtsauvườnlê.

Chương6

Ngay trước bữa ăn khuya đầu tiên của chuỗi ngày tiệc tùng, Annabelle,LillianvàDaisygặpnhauởphòngtiếpđóndướilầu,mộtkhuvựcrộngrãiđặtrấtnhiềubànghếđãchậtníchkháchkhứa.

“Lẽramìnhphảibiếtcáiváynàyhợpvớicậuhơnvớimìnhđếncảnghìnlầnchứnhỉ,”LillianBowmanhânhoannói,ômchầmlấyAnnabellevàgiữhaivaicôbạnmàngắmnghía.“Ôi,thậtkhổsởkhilàmbạnvớimộtngườicóvẻđẹpmêhồn.”

Annabelleđangmặcmộtbộváymớikhác,phầnthânmaytừvảilụavàng,chânváybằngchấtliệutuynbồngbềnhđínhvôsốđóavioletbằnglụa.Tóccô được bới ra sau hết sức phức tạp. “Tôi có đầy rẫy khuyết điểmmà,”AnnabellecườivớiLillian.

“Thậtsao?Khuyếtđiểmgìvậy?”

Annabellecườiranhmãnh.“Côkhôngnhậnrathìtôitựthúlàmgìchứ.”

“Lilliankểchotấtcảmọingườinghevềkhuyếtđiểmcủamình,”Daisynói,đôimắtnâucủacôlấplánh.“Chịấytựhàovềchúng.”

“Tôicựckỳnóngtính,”Lillianđỏmdángthúnhận.“Vàcóthểchửithềnhưmộttaythủythủ.”

“Aidạycôvậy?”Annabellehỏi.

“Bàtôi.Bàlàthợgiặtđồ.Cònôngtôilàmxàphòng,ngàytrướcbàthườngđếnchỗôngmuahàng.Bàtôilàmviệcgầnbếntàunênhầuhếtkháchhàngcủabàlàthủythủvàphubốcvác,họđãdạybànhữngtừthôtụcđếnmứccóthểkhiếncônghemàdựngtócgáyluôn.”

Annabellecốníncười.Côhoàntoànbịcuốnhútbởisựláulỉnhcủahaicôgáikhônggiốngbấtcứaicô từnggặpnày.Nhưngđáng tiếc thay,khómà

tưởng tượng đượcLillian vàDaisy sẽ hạnh phúc nổi khi làmvợmột quýông.Hầuhếtbọnhọđềumuốnkếthônvớimộtcôgáiítnói,giàucó,kínđáonhumì...kiểuvợchỉphụcvụmỗimụcđíchduynhấtlàlàmnềnchochồngcôtatỏasáng.Tuynhiên,nhữnglúcvuivẻbênchịemnhàBowmanthếnàykhiếnAnnabellenghĩ thậtđáng tiếcnếumột tronghaingườiphảikìmnéntínhcáchtáobạongâythơđãlàmhọtrởnênvôcùngcuốnhútấy.

BỗngnhiêncônhìnthấyEvie,ngườivừavàophòngtrongtưthếmiễncưỡngcủamộtconchuộtbịquẳngvàogiữabầymèo.GươngmặtEvienhẹnhõmhơnkhi nhận raAnnabelle và chị emBowman.Lẩmbẩmgì đó với bà dìnghiêmkhắcxong,côvừanhoẻnmiệngcườivừabướcvềphíahọ.

“Evie,”Daisyvuisướngreolên,toanchạynhàovềphíacôbạn.AnnabellevộichụplấytayDaisythìthầm.

“Đợiđã!NếucôquáchúýđếnEviethìcóthểcôấysẽngấtxỉuvìbốirốimất.”

Daisyngoanngoãnngừng lạivàcười toe toétkhôngchútbối rối.“Cônóiđúng.Tôithậtkhôngvănminhchútnào.”

“Chịkhôngnghĩvậyđâu,cưngạ...”Lilliandỗdành.

“Cảmơnchị,”Daisyngỡngànghàilòng.

“Emchỉhơithiếuvănminhthôimà,”côchịkếtthúc.

Mímmôinhịncười,AnnabelleđặttaylênthắtlưngthonthảcủaEvievànói,“Tốinaytrôngcôđángyêuquá.”MáitócđỏrựccủaEvieđượcbớicaotrênđỉnh đầu và giữ chặt bằng mấy chiếc kẹp đính ngọc trai. Những nốt tànnhangmàuhổpháchtrênmũichỉlàmEviethêmquyếnrũ,nhưthểtạohóađãcaohứngrắcthêmchútbụinắnglênmặtcôvậy.

Evie khẽ chùng gối như thể đang tìm kiếm cảm giác dễ chịu. “DìF...Florencenóitrôngtôigiốnghệtmộtngọnđuốcph...phátsángvớimáitócbớikiểunày,”cônói.

Daisy thoángquắcmắt. “BàdìFlorence của cô chả có tư cáchgì đểphátbiểunhưvậykhimàtrôngbàtarõgiốngmộtmụyêuquái.”

“Daisy,níngiùmđi,”Lilliannghiêmnghịbảo.

AnnabellevẫnchoàngtayquanheoEvie.Từdămbacâuchuyệnnghebạnkể,côthấydườngnhưbàdìFlorencecócáithúvuitànnhẫnlànghiềnnátchút tự tin ítỏicủacôcháu.SaukhimẹEviequađời lúc tuổicòntrẻ,giađìnhđãcưumangcôgáibấthạnhnày,vànhữngnămthánglớnlêntrongsựchỉtrích,nhiếcmócsauđóđãgặmnhấmsựtựtincủaEvieđếnmònvẹt.

NụcườicủaEviethấpthoángvẻthíchthúkhicôquaysanghaichịemnhàBowman.“Dìấykhôngphảiy...yêuquái.Tôiluônnghĩdìấygiốngquỷlùnhơn.”

Annabellebật cười thích thú trướccâunói táobạođó. “Nói tôinghexemnào.CáccôđãthấyngàiKendallchưa?Tôinghenóianhtalàmộttrongsốrấtítđànôngcònđộcthânởđây,ngoàiWestcliff,kẻđộcthânduynhấtcótướchiệu.”

“CuộcchiếngiànhgiậtKendallsẽdiễnrahếtsứcácliệt,”Lilliannhậnxét.“Maythay,Daisyvàtôiđãnghĩramộtkếhoạchđểbẫymộtquýôngcảtinvàovònghônnhân.”Nóirồicôngoắctayrahiệumọingườichụmlại.

“Tôingạiphảihỏi,”Annabellehỏi,“nhưngbằngcáchnào?”

“Côsẽdụanhtavàomộttìnhhuốngtìnhngaylýgian,rồiđúnglúcđócảbabọntôisẽđộtngộtxuấthiệnvà‘bắtquảtang’haingười.Đếnkhiđóquýôngbịdanhdựràngbuộckiasẽphảihỏicướicôthôi.”

“Tuyệtchiêu,phảikhông?”Daisynói.

EvienghingạinhìnAnnabelle.“Khágiốnglừađảonhỉ?”

“Còn‘khágiống’gìnữa,”Annabelleđáp.“Nhưngelàtôikhôngthểnghĩrakếhoạchnàotốthơnnữa,côcónghĩrakhông?”

Evielắcđầuthừanhận,“Không.Nhưngcâuhỏiđặtralà,cóthậtchúngtađãt...tuyệtvọngđếnmứcphảisănchồngbằngmọicáchkhông,vànhữngcáchthứcđócôngbằnghaysailầm?”

“Tôithìcầnlàmthếđấy,”Annabelleđápngaykhôngchútngậpngừng.

“Bọntôicũngvậy,”Daisyhămhởnói.

Evietầnngầnquansátcảbacôbạn.“Tôikhôngthểgạt tấtcả chuẩnmựcđạođứcsangmộtbênđược.Thậtđấy, tôikh...khôngnênnghĩđếnchuyệnlừagạtmộtquýôngphảilàmchuyệngìđómàanhta...”

“Evie,”Lillianbựcbộingắtlời,“trongvấnđềnày,đànôngmongmỏiđượclừagạt.Đó làcáchđểhọhạnhphúcnhất.Nếuaiđó trung thựcvớihọ thìtoànbộviễncảnhhônnhânsẽquáđángsợ,vàchẳngaimuốnkếthônnữacả.”

AnnabellenhìncôgáiMỹvớiđiệubộgiảvờcảnhgiác,“Côthậttànnhẫn.”

Lillianmỉmcườingọtngào,“Phẩmchấtditruyềncủadònghọnhàtôiđấy.BảnchấtcủanhàBowmanlànhẫntâm.Trongvàitrườnghợpbọntôicònbịgọilàxảoquyệtnữa.”

Annabellebậtcườirồi tậptrungsựchúýsangEvieđangcaumàybốirối.“Evie,”côdịudàngnói,“chođếnlúcnày,tôivẫnluôncốgắnglàmnhữngđiềuđúngđắn.Nhưngchúngchảđưatôiđếnđâucả,vàtạithờiđiểmnày,tôisẵnsàngthửmộtviệcgìđómớimẻ...Côkhôngthểsao?”

DùvẫncóvẻchưabịthuyếtphụchoàntoànnhưngEvieđànhgậtđầuchàothua.

“Phảithếchứ,”Annabelleđộngviên.

Tronglúchọthảoluận,cănphòngcóchútxônxaokhingàiWestcliffxuấthiện.Tỏrahoàntoànthưtháitrongvịtríđiềuhànhmọithứ,Bátướckhéoléoghépđôimộtnammộtnữđểchuẩnbịvàophòngăn.MặcdùWestcliffkhông caonhất phòngnhưng anhvẫn cómột sứchútmàkhông ai có thểphớt lờđược.Annabelle tựhỏi tại saovài người lại sởhữuphẩmchấtưutuyệtđến thế -mộtđiềugìđókhông thểgọi thành tênnhưngcó thểnhậnthấyrõràngtrongmỗicửchỉvàlờinóicủahọ.LiếcquaLillian,AnnabellethấycôgáingườiMỹcũngnhậnrađiềuđó.

“Cómộtgãluônnghĩmìnhlànhất,”Lillianthờơphán.“Tôitựhỏinếucó

thìcáigìsẽkhiếnanhtaphảiquỳgốiđây.”

“Tôikhôngthểtưởngtượngđược,”Annabelleđáp.“Nhưngtôimuốnchứngkiếnnếucóchuyệnđóxảyra.”

Eviebướcđếngầnthúcnhẹtaycô.“NgàiK...Kendallkìa,ởtronggóc.”

“SaocôbiếtanhtalàKendall?”

“Vìanhtabịbaovâybởikhoảngmộttáphụnữchưachồnggiốngmộtđàncám...mập.”

“Thôngminhđó,”Annabellenói,nhìnđămđămgãđànôngtrẻvàcáiđámđôngđangxúmxítquấnquýtquanhanhta.William,đứcôngKendall,cóvẻbịmụmẫmbởisốlượngnhiềuđếnmứcbấtthườngnhữngphụnữquantâmtớimình.Mái tóc vàng nhạt, dáng ngườimảnh khảnh, gươngmặt xươngxươngđượctôđiểmbởicặpkínhtaonhãhoànhảo.Thấpthoángđằngsautròng kính là cái nhìn bối rối chuyển từ gươngmặt này sang gươngmặtkhác.SựquantâmcuồngnhiệtmàđámphụnữdànhchomộtgãvốnrụtrèeấpnhưKendallchứngtỏlàkhôngcóliềuthuốckíchdụcnàohiệuquảhơntình trạng độc thân vào cuối mùa vũ hội. ThángMột vừa rồi, rõ ràng làKendallkhônggâyđượcdùchỉmộtchútxíuhứngthúđốivớicùngnhữngcônàngnày.ẤyvậymàđếnthángSáu,anhtalạicósứcquyếnrũkhôngthểchốitừthếnàyđây.

“Nhìnanhtacóvẻlàngườitốt,”Annabelletrầmngâmnói.

“Nhìnanhtagiốngnhưdễbịhoảngloạnthìcó,”Lillianbìnhphẩm.“Nếutôilàcôthìtôisẽcốxuấthiệntrướcanhtavớivẻelệyếuđuốihếtmứccóthể.”

AnnabellemỉamailiếcLillian.“‘Yếuđuối’chưabaogiờlàsởtrườngcủatôi.Tôisẽcốtỏraethẹn,nhưngtôikhôngdámhứachắcđiềugì.”

“Tôi thấykhôngcógì cản trởđượccô thuhút sựchúýcủaKendallkhỏinhữngcôgáikiacả,”Lilliantựtinđáp.“Saubữaăntối,khicácquýôngquýbàquýcôquayvềđâyuốngtrànóichuyệnthìchúngtasẽtìmcáchnàođóđểgiớithiệucô.”

“Tôicónên...”Annabellevừanóithìbỗngngưngbặtvìcảmthấygaigaisau

gáy,nhưthểaiđóvừarútmộtcâydươngxỉkhỏidacôvậy.Tựhỏicảmgiácđótừđâura,côchàtayrasaucổ,vàbấtthìnhlìnhtianhìncủacôchạmphảiSimonHunt.

Huntđứngphíabênkiacănphòng,lơđễnhtựavaivàotrụtườngthẳngđứngtrong lúcmộtnhómbangườiđànôngxungquanhanh tròchuyện rômrả.Nhìnanhvôcùngthưthái,ánhmắtchămchúnhưconmèođangcânnhắccónênvồmồihaykhông.Rõ ràng anhđãnhận ra sựquan tâmcôdànhchoKendall.

Quỷthật,côbựcbộinghĩvàcốtìnhquaylưnglạivớianh.CôsẽkhôngđểHunt gây rắc rối chomình. “Mấy cô có để ý thấy ông Hunt đang ở đâykhông?”Annabellethấpgiọnghỏimấycôbạnvàthấymắthọmởto.

“ÔngHuntcủacôấyhả?”Lillianlắpbắp,trongkhiDaisyquayngoắtlạiđểlướtquaanhmộtcái.

“Anhtakhôngphảicủatôi!”Annabellephảnđối, làmmặthề.“Nhưngmàđúngđấy,anhtađangđứngbênkiaphòng.Thậtrahômnaytôiđãgặpanhta.AnhtatựnhậnlàbạnthâncủaBátước.”Côsữngngườivàuámdựđoán,“Huntsẽlàmmọiviệcđểpháhỏngkếhoạchcủachúngtachoxem.”

“Có thật anh ta í...íchkỷđếnmứcngăncảncôkếthônkhông?”Eviengỡngànghỏi.“Vớidựđịnhbiếncôthành...thành...”

“Nhântìnhcủaanhta,”AnnabellekếtthúcgiùmEvie.“Khócóthểnóikhácđược. Hunt nổi tiếng là sẵn sàng loại bỏmọi thứ để đạt được cái anh tamuốn.”

“Điều đó có thể đúng,” Lillian nhận định, miệng mím chặt cương quyết.“Nhưnganhtasẽkhôngcóđượccô,tôicóthểhứavớicônhưthế.”

Bữa ăn tối làmộtmàn trìnhdiễnxahoa, với những chiếc liễnvàđĩa bạckhổng lồ được mang ra không ngớt dọc ba dãy bàn dài trong phòng ăn.Annabellekhôngthểtinnổitốinàokháchkhứacũngđượcphụcvụthếnày,nhưngngườingồibêntráicô-mộtchaxứsởtại-camđoanrằngđâychỉlàchuyệnbìnhthườngtrênbànănnhàWestcliff.“Bátướcvàgiađìnhcủangàinổitiếngnhờnhữngbuổikhiêuvũvàtiệctốihọtổchức,”ôngtabảo.“NgàiWestclifflàvịchủnhàthànhcôngnhấttronggiớiquýtộc.”

Annabellekhôngđịnhtranhcãilàmgì.Đãlâulắmrồicôkhôngđượcphụcvụnhữngthứtuyệtvờinhưthếnày.ĐồănthứcuốngnhạtnhẽocủanhữngbuổitiệcvàdạvũởLondonkhôngthểsosánhvớiyếntiệcnày.Vàithánggầnđây,nhàPeytonkhôngđủsứctrảthêmtiềnchocáigìkhácngoàibánhmì,thịtxôngkhóivàxúp,thỉnhthoảngcócáránhoặcthịtcừuhầm.Côcũngrấtmừngvìđượcngồicạnhmộtngườicókhiếu tròchuyệnsắcsảo,vìnóchophépcôimlặngđủlâuđểănmọithứmìnhthích.Vàvớiđámngườihầuliêntụcdọnlênnhữngđĩathứcănmớiđẹpmắtthìdườngnhưchẳngaiđểýtớisựthíchthúthèmthuồngkhônglấygìlàmquýpháicholắmmàcôđangthểhiện.

Côthèmthuồngtiêuhóamộttôxúpnấutừsâmbanhvàphômai,tiếptheolàlátthịtbêmỏngtangrướinướcxốtthảomộc,rồiđếnmónbítrộnkem...cánướng bọc giấy bạc khéo léo tỏa lên làn khói thơm nứcmũi khimở ra...nhữngcủkhoaitâynhỏxíuphếtbơdọncùngcảixoong...vàngonlànhhơnhếtthảylànướcchấmvịtráicâyđựngtrongvỏcamrỗng.

Annabellemêmệtbữaănđếnmứcphảimấtmột lúc lâu saucômớinhậnthấySimonHuntngồiởvịtrígầnghếchủtọacủaWestcliff.Nânglyrượuđãphaloãnglênmôi,côthậntrọngđưamắtvềphíaanh.Huntănmặctrangnghiêmgiốngmọikhi,vớiáochoànglễphụcmàuđenvàáogilêcókhuythiếcmaybằngthứlụavảidệtsángbóng.Làndarámnắngcủaanhtươngphảnrõrệtvớinếpgấptrắngquanhcổ,gútthắttrêncàvạtcủaanhchínhxácđếntừngli.Máitócđennhánhcủaanhcầnthêmsápthơm...vìmộtlọntócdàyđãrũxuốngtrướctrán.ChẳnghiểusaonólạilàmphiềnAnnabelle,cáilọntócngỗngượcđó.Cômuốngạtnókhỏikhuônmặtanh.

Annabelle không bỏ qua chi tiết người phụ nữ ngồi đối diện SimonHuntđang cố gắng lôi kéo sự chú ý của anh. Trong những sự kiện trước đây,AnnabelleđãnhậnthấydườngnhưphụnữthấyHuntkháhấpdẫn.Côbiếtchínhxác tại sao,đó là sựpha trộngiữavẻquyến rũđầy tội lỗi, trí thôngminhlạnhlùngvàkhíchấttrầntụcđếnhoangdại.NhìnHuntgiốngmộtkẻđãvàogiườngcủarấtnhiềuphụnữvàbiếtđíchxáccầnphảilàmgìvớihọ.Đáng lẽ điều này phải làm cho anh kém hấp dẫn hơn, nhưng thực tế lạingượclại.Annabelleđãkhámpháđượcrằngđôikhicómộtsựkhácbiệtlớngiữanhữnggìbạnbiết là tốtvớinhữnggìbạn thật sựmuốn.Vàbất chấpviệccôcómuốnphủnhậnđichăngnữathìSimonHuntvẫncứlàngườiduynhấttừnghấpdẫncôvềmặtthểxáctheocáchấy.

Mặcdùtrongmộtchừngmựcnàođó,từtrướcđếnnayAnnabellevẫnthậntrọng,dèdặtnhưngcôcũngquenvớinhữngthựctếcơbảncủacuộcsống.Mớkiếnthứcítỏicủacôđượctíchlũythôngquanhữnglầnnghebónggióchuyện này chuyện kia rồi xâu chuỗi chúng lại với nhau. Bốn năm qua,Annabelleđãtừngđượchônbởivàingườiđànông,nhữngkẻnaythíchmaicháncô.Nhưngdùkhungcảnhlãngmạnđếnđâu,hoặcđốiphươngđẹptraichừngnào,thìcũngchưacónụhônnàomờigọicôđáplạinhưnụhôncủaSimonHuntngàytrước.

Annabelleđãcốhết sứcnhưngkhông thểnàoquênđượccáikhoảnhkhắcxảyratừlâulắmrồitrongrạphátấy...sứcépdịudàng,gợitìnhcủalànmôianhtrênmôicô,cảmgiáckhoankhoáiđầymalựccủanụhônấy.ƯớcgìcôbiếttạisaovớiHuntlạikhácbiệtđếnthế,nhưngcôkhôngbiếthỏiai.Khôngthểnóivớimẹcôvềchuyệnnày,vìAnnabellekhôngmuốnthúnhậnđãmộtlầnđểngườilạtrảtiềnvéchomình.Vàcôcũngkhôngđịnhđềcậpvớibacôbạnmới,rõrànglàhọchẳngbiếtgìvềhônhítvàđànôngnhiềuhơncô.

ÁnhmắtcủaHuntđộtnhiênbắtlấyánhmắtAnnabellekhiếncôlúngtúngnhậnramìnhđangnhìnanhchằmchằm.Nhìnchằmchằmvàmơmộngviểnvông.Mặcdùngồicáchnhaukháxanhưngcôvẫnnhậnramộtmốiliênkếttứcthìnhưđiệngiậtgiữahọ...nétmặtanhnhưthểbịkìmnén,vàcôtựhỏiđiềugìđãmêhoặcanhnhưthế.Mặtđỏbừng,cônhìnđichỗkhácvàcàonĩavàomónthịthầmtỏitrộnnấmhươngphủnấmcụctrắngbàomỏng.

Saubữa tối,phụnữnghỉngơidùng tràvàcàphêởphòngkháchcònđámđànôngtiếptụcngồilạibànuốngrượu.Theothônglệ,cuốicùngtấtcảsẽtậptrungtrongphòngkhách.TrongkhinhữngnhómkháctúmtụmtángẫuvàcườiđùavuivẻthìAnnabellengồicùngEvie,LillianvàDaisy.“CáccôcótìmrathôngtingìvềngàiKendallkhông?”côhỏi,hyvọngmộttrongsốhọsẽngheđượcvàitinđồntrênbànăn.“Anhtacóđangđểýaikhông?”

“Cóvẻnhưđếngiờthìcánhcửavẫnđểngỏ,”Lillianđáp.

“TôiđãhỏimẹcóbiếtgìvềKendallkhông,”Daisybổsung,“vàbànóilàanhtacógiatàikhálớnvàkhôngvướngnợnầngìcả.”

“Saobàấybiết?”Annabellehỏi.

“Theoyêucầucủamẹ,”Daisygiảithích,“chatôicónhiệmvụviếtmộtbảnbáocáovềtìnhhìnhcủamọiứngviênphùhợptrênđấtAnh.Vàbàghinhớnó.BànóiứngviênlýtưởngchochịemtôilàmộtCôngtướcnghèoxơxácnhưng tước vị đủ đảm bảo cho sự thành công về mặt xã hội của nhàBowman,cònthìtiềncủabọntôisẽđảmbảoanhtachấpnhậnhợptáctrongvấnđềhônnhân.”NụcườicủaDaisychuyểnsangchâmbiếm,vàcôvừavỗnhẹtaychịmìnhvừanóithêm,“NgườitacònchếramộtcâuvèvềLillian...‘CướiLillian,anhsẽthànhtriệuphú’.Câuđóđãphổbiếnđếnmứcnólàmộttrong những lý do bọn tôi phải đến London.Gia đình tôi giốngmột đámngốcvụngvề,thamvọngquáđáng.”

“Thếkhôngphảivậyư?”Lillliannhănnhóhỏi.

Daisyliếcmắt,“Cònmaylàchúngtađãbỏđitrướckhibọnhọkịplàmmộtcâuvèkhácvềemđấy.”

“Chịcómộtcâu,”Lilliannói.“CướiDaisy,anhcóthểlườibiếng.”

Daisy ném cho chị một cái liếc mắt sắc lẻm và Lillian toét miệng cười.“Đừnglo,”chịcôtiếptục,“cuốicùngrồichúngtacũngsẽthànhcôngtrongviệcthâmnhậpxãhộiLondonthôi,sauđótasẽkếthônvớingàiNợNgậpĐầuvàngàiTúiRỗngTuếchrồitrởthànhcácquýbàrurúởđiềntrang.”

Annabellelắcđầuvớimộtnụcườicảmthông,cònEvievừathìthầmgìđóvừarờiđi,đoánchừnglàvìnhucầuriêngtư.AnnabellecảmthấytiếcchochịemnhàBowman,vìhìnhnhưcơhộiđểhọlấyđượcaiđóyêumìnhcũngkhônglớnhơncủacôbaonhiêu.

“Cảchamẹcáccôđềucóthamvọnglàcáccôsẽlấyđượcaiđócótướchiệuà?”Annabellehỏi.“Ýkiếncủachacáccôthìsao?”

Lillianthờơnhúnvai,“Theonhữnggìtôinhớthìchatôichưatừngđưaramộtýkiếnnàovềnhữngđứaconcủaôngấy.Tấtcảnhữnggìôngấymuốnlàđượcyên tĩnhkiếm tiền.Mỗikhibọn tôi viết thưchoông,ông thườnglướtquachocó,trừkhibọntôitìnhcờxinrútthêmtiềntừngânhàng.Vàrồiôngsẽhồiâmvớimộtdònggọnlỏn-‘Đượcphéprút.’”

Daisytỏvẻđồngývớisựhàihướccayđộccủachị,“Emnghĩchahàilòngvới tròmaimốicủamẹ,vìnógiữchobàbậnrộnkhôngcònthờigianmà

làmphiềnôngnữa.”

“Ôi trời ơi,” Annabelle thì thầm. “Vậy ông ấy không bao giờ phàn nànnhữnglầncáccôxinthêmtiềnsao?”

“Ôi,khôngbaogiờ,”LilliannóivàbậtcườitrướcvẻthèmmuốnlộliễucủaAnnabelle.“Chúngtôigiàuđếnpháttởm,Annabelle,vàchúngtôicóđếnbaônganhtrai,tấtcảđềuchưakếthôn.Liệucôcóthểcânnhắcđếnaitrongsốhọkhông?Nếucô thích, tôi sẽchocôhẳnmộtcon tàubăngquaĐạiTâyDươngđểcôxemmặt.”

“Hấpdẫnđấy,nhưngkhông,”Annabelleđáp.“TôikhôngmuốnsốngởNewYork.Tôithíchlàmvợcủamộtquýtộcởđâyhơn.”

“Làmvợcủamộtquýtộccóthậtlàtuyệtvờiđếnvậykhông?”Daisyrầurĩhỏi.“Sốngtrongmộtcănnhàcũkỹ,ốngnướcbịhỏng,vàphảihọccảmộtbảngquytắcdàibấttậnviệclàmtấtcảmọithứsaochođúngđắn...”

“Cô sẽ chẳng là ai cả nếu cô không kết hôn với một người có địa vị,”Annabelle camđoan. “ỞAnh,danhgiá là tất cả.Nóquyếtđịnh cáchmọingườiđốixửvớicô,trườngconcôsẽhọc,nơinàocôđượcmời...mọikhíacạnhtrongcuộcđờicô.”

“Tôikhôngbiết...”DaisyvừamởmiệngđãphảingưnglạivìEveđanghốihảquaytrởlại.

MặcdùEviekhôngtỏrabấtkỳdấuhiệuvộivãnàonhưngcặpmắtxanhcủacôsánglênvẻkhẩncấp,haimáthìđỏhồngvìphấnkhích.Chộplấycáighếvừa ngồi khi nãy, Evie ngồi chênh vênh ở mép và cúi người về phíaAnnabelle,lắpbắpthìthầm,“Tôiph...phảiquaylạigấpđểbáochocôbiết...anhtaởmộtmình!”

“Ai?”Annabellethìthầmngượclại.“Aiởmộtmình?”

“Kendall!Tôivừathấyanhtaởsânhiênđằngs...s...sau.Ngồimộtmìnhbênmộtcáibàn.”

Lilliansữngngười.“Cólẽanhtađangđợiaiđó.NếuthếthìcólẽsẽkhóđểAnnabellehùngdũngtiếnbướcnhưmộtcontêgiáctrongmùavũhộinày.”

“Côcóthểnghĩraphépẩndụnàonghệthuậthơnmộtchútđượckhông?”Annabelleôntồnnói,vàLilliantoétmiệngcười.

“Xinlỗi.CứthậntrọngtiếnlênthôiAnnabelle.”

“Đãrõ,”Annabellecườiđáp,đứnglênkhéoléovuốtphẳngváyxống.“Tôisẽthămdòtìnhhình.Làmtốtlắm,Evie.”

“Chúcmaymắn,”Evieđáp,vàcảbọnbắttréongóntaykhinhìntheocôrakhỏiphòng.

NhịptimAnnabellenhanhdầntheomỗibướccôđingangquangôinhà.Côhiểurấtrõlàmìnhđangđiquamộtmêcungrốirắmcủacácquytắcxãhội.Mộtquýcôkhôngbaogiờđượcchủđộngđitìmmộtquýông;nhưngnếuhọtìnhcờgặpnhau,hoặctìnhcờnhìnthấynhautrêncùngmộtchiếctrườngkỷhoặcmộtdãyghế, thìhọcó thể traođổivàicâubôngđùa.Họsẽkhôngởriêngvớinhautrừkhiđangcưỡingựahoặccùngngồitrongmộttoaxengựa,cửamởtoanghoang.Vànếumộtcôgáicódịpgặpmộtquýôngkhiđangngắmcảnhngoàivườnthìcôtaphảixoayxởlàmsaođểđảmbảokhôngbịrơivàocảnhtìnhngaylýgian.

Trừphi,tấtnhiên,côtamuốnnóđượcdànxếpnhưvậy.

ĐếngầncánhcửatheophongcáchPhápmởrahànghiênlátđá,Annabellenhìnthấyconmồicủamình.NhưlờimôtảcủaEvie,Kendallđangngồibênmộtchiếcbàn tròn,ngảngười trênghế,mộtchânduỗiranhànnhã.Cóvẻanhtađangtậnhưởnggiâyphútthưgiãn,thoátrangoàicáikhônggianngộtngạttrongkia.

Annabellenhẹnhàngrảobướcđếnbêncánhcửagầnnhấtvàláchngườiqua.Khônggianthoangthoảngmùithơmcủacâythạchnamvàmíađầmlầy,rócráchtiếngnướcchảyvọngtừconsôngtrướckhuvườn.Cúiđầu,Annabelledaydayngóntaylêntháidươngnhưthểđangchốngchọivớimộtcơnnhứcđầu.KhichỉcòncáchbàncủaKendallchừngmườibướcchân,côngẩnglênvàkhẽgiậtmình,rachiềungạcnhiênkhithấyanhtaởđó.

“Ồ,”cônói.Giảvờchogiọngnghegiốngbịhụthơidễợt.Côcăngthẳngvìbiếtviệcgâyđượcấntượngtốtchoanhtamangtầmquantrọngnhưthếnào.

“Tôikhôngbiếtcóngườiởngoàinày...”

Kendallđứnglên,cặpkínhcủaanhtalấploángdướiánhsángtừngọnđuốcngoàihànghiên.Dángngườimảnhkhảnhđếnmứcgầnnhưkhôngcóthật,áochoàngvắtquavai.DùanhtacócaohơnAnnabellekhoảngtámxentimétđinữa thìcôcũngkhôngbiết liệuhọcónặngbằngnhaukhông.Phảnứngtức thìcủaKendall là tỏrarụt rèvàcăngthẳngđếnmứckỳcục,nhưmộtconnaiđộtngộtmấtthăngbằng,đangtìmcáchrútlui.KhinhìnKendallchămchú,Annabellephảilặnglẽthừanhậnanhtatuyệtđốikhôngthuộctípngườicôcóthểtựnhiênmàthuhútđược.Vớicả,côcũngkhôngthíchmộtconcátríchngâmmuối.Nhưngnếucôđangchếtđóivàaiđóđưachomộtkhúccátríchngâmmuốithìcôcũngkhómàkhinhkhỉnhđượcnữa.

“Chàocô,”Kendallnói,giọngnhãnhặndịudàng,dùcóhơithethé.“Khôngcầnphảicảnhgiácnhưvậy.Thậtđấy,tôivôhại.”

“Tôisẽgiữquyềnnhậnxétvềchuyệnđó,”Annabellenói,mỉmcườirồicorúmlạinhưthểcửđộngđócũngđủkhiếncôđauđớn.“Thứlỗichotôivìđãxâmphạmsựriêngtưcủangài.Tôichỉmuốnhítthởkhôngkhítronglànhthôi.”Côhítvàochođếnkhingựccôcăngđầy,hằnlênlớpvải.“Khôngkhítrongnhàkhángộtngạtphảikhông?”

Kendalltiếnlạigần,ngậpngừngchìatayranhưthểsợcôbốchơikhỏiđâyvậy.“Tôilấychocôthứgìđónhé?Mộtlynướcchăng?”

“Không,cảmơnngài.Mộtlátnữatôisẽổnthôi,”Annabelleduyêndángngãxuống chiếc ghế gần nhất. “Mặc dù...” cô ngừng lại cố ra vẻ tự chủ. “Sẽkhônghaychochúngtanếubịbắtgặpởđâymàkhôngcóaiđicùng.Đặcbiệtlàkhichúngtachưatừngđượcgiớithiệuvớinhau.”

Anhtakhẽcúingười,“TôilàKendall,hânhạnhđượcgặptiểuthư.”

“TiểuthưAnnabellePeyton,”cô liếcsangchiếcghếtrốngbêncạnh.“Mờingàingồi.Tôihứađấy,tôisẽđingaykhiđầuđỡvángvất.”

Kendall thận trọng làm theo.“Khôngcầnphải thế.Côcứở lạiđếnchừngnàocũngđược.”

Vậylàđãxongbướckhởiđầu.NhớđếnlờikhuyêncủaLillian,Annabelle

cânnhắcbướctiếptheo.BởivìKendallđangcóhàngtáphụnữđiêncuồngvâyquanhnêncôsẽphảitạorađiểmkhácbiệtchobảnthânbằngcáchgiảvờlàmìnhkhônghứngthúgìvớianhta.“Tôicóthểđoántạisaongàirađâymộtmình,” cô cười nói. “Chắc hẳn ngài đang tuyệt vọng né tránh sự tấncôngcủanhữngphụnữcuồngnhiệt.”

Kendallliếccôvẻngạcnhiên.“Đúnglàthếthật.Phảinóirằngtôichưabaogiờ thamdựmột buổi tiệc nào có kháchmời thân thiện quámức đến thếnày.”

“Đợiđếncuối thángđi,”côkhuyên.“Tới lúcấyhọsẽ thân thiệnđếnmứcngàiphảicầnđếnmộtcâyroivàmộtcáighếđểgiữhọlại.”

“Dườngnhưcôđangámchỉtôilàmộtmụctiêukếthôn,”anhtathờơbìnhluậnvớimộtgiọngđiệuhiểnnhiên.

“Cách duy nhất có thể khiến ngài dễ trở thànhmục tiêu hơn là ngài đeonhữngvòng tròn trắngsau lưngáochoàng,”Annabellenóiđùa làmanh tacườikhúckhích.“TôicóthểhỏicònlýdonàokháckhiếnngàibỏrangoàihiênnàykhôngthưangàiKendall?”

Kendalltiếptụccười,nhìnanhtacóvẻthoảimáihơnhẳnlúcđầu.“Tôisợsẽkhôngkiểmsoátđược lượng rượumìnhuốngmất.Ởđâycóquánhiềurượumạnhmàtôithìchỉmuốnuốngxãgiaothôi.”

Annabellechưabaogiờgặpngườinàodámthừanhậnmộtchuyệnnhưthế.Hầuhếtđànôngthườngđánhđồngvẻnamtínhvớikhảnănguốngrượunhưvoi uống nước. “Nó làm ngài cảm thấymệt sao?” cô hỏi giọng đầy cảmthông.

“Phátbệnhấychứ.Ngườitanóisứcchịuđựngsẽđượccảithiệnthôngqualuyệntập,nhưngcóvẻđóchỉlàtròvôbổ.Tôicóthểnghĩranhiềucáchtốthơnđểgiếtthờigian.”

“Nhưlà...”

Kendall thận trọngsuyngẫmcâuhỏi. “Mộtcuộcdạochơiởngoạiô.Mộtcuốn sáchmởmangđầuóc.”Bấtngờ, cô thấyđôimắt anh ta lấp lánhvẻthânthiện.“Mộtcuộctròchuyệnvớingườibạnmới.”

“Tôicũngthíchnhữngviệcđó.”

“Thậtsao?”Kendalllưỡnglự,tiếngrócráchcủadòngsôngvàtiếngxàoxạccủacâyrừngtựanhưlờirìrầmtronggió.“Cólẽcôsẽthíchđidạocùngtôisángsớmmai.TôibiếtmộtvàinơirấttuyệtxungquanhStonyCross.”

Annabellekhómàdằn lại cảmgiácháohứcbấtngờxuấthiện trong lòng.“Tôirấtmuốn,”côđáp.“Nhưngliệutôicóthểhỏi...cònđoàntùytùngcủangàithìsao?”

Kendallmỉmcười,đểlộhàmrăngdàyvànhỏ.“Tôinghĩlàsẽkhôngcóailàmphiềnchúngtanếuchúngtarađitừsớm.”

“Tìnhcờlàmsaotôilạilàngườithíchdậysớm,”cônóidối.“Tôicũngthíchtảnbộnữa.”

“Vậysáugiờnhé?”

“Sáugiờ,”côlặplại,đứnglênkhỏighế.“Tôiphảivàotrongthôi...sựvắngmặtcủatôisẽsớmbịpháthiện.Tuynhiêntôicảmthấykhỏehơnrồi.Cảmơn lờimờicủangài.”CôchophépmìnhgửiđếnKendallmộtnụcười tántỉnh.“Vàcảmơnngàiđãchiasẻhànghiênvớitôi.”

Khiđãbướchẳnvàotrong,cônhắmmắtlạivàthởphàonhẹnhõm.Đólàmộtsựkhởiđầusuônsẻ,vàviệc thuhút sựchúýcủaKendalldễhơn rấtnhiềusovớidựtínhcủacô.Vớiđôichútmaymắn,cộngthêmsựgiúpđỡcủabacôbạn,cóthểcôsẽtómđượcmộtquýông,vàkhiđómọichuyệnsẽổnthỏa.

Chương7

Khibuổigiao lưu saubữa tốikết thúc,hầuhếtkháchkhứabắtđầu luivềnghỉngơi.Annabellebướcquacánhcửaphòngkháchthìthấyhộibacôbạnđangđứngđợimình.Mỉmcườivớinhữngkhuônmặtrạngngờihyvọng,côđicùnghọvàomộtgóctườngnơibốnngườicóthểtraođổiriêngvàicâuvớinhau.

“Sao?”Lillianhỏi.

“HaimẹcontôisẽtảnbộcùngngàiKendallvàosángsớmmai,”Annabellenói.

“Mộtmình?”

“Mộtmình,”Annabellexácnhận.“Thựcrathìbọntôiđịnhgặpnhauvàolúcrạngsángđểtránhbịbèlũsănchồngkiasoimói.”

Nếuđangởchỗkínđáoriêngtưthìcảbọnđãkêurélên.Thếnhưnghọchỉtraođổinhữngnụcườichiến thắng,Daisycònhồhởinhịpchân theomộtđiệunhảyănmừngthắnglợi.

“Anhtath...thếnào?”Eviehỏi.

“Nhútnhát,nhưngdễchịu,”Annabelleđáp.“Vàanhtacóvẻcũngcókhiếuhàihước,điềumàtôiđãkhôngdámhyvọng.”

“Tấtcả,vàcảrăngnữa,”Lillianlalên.

“Côđãđúngvềchuyệnanhtadễbịhoảngloạn,”Annabelletiếp.“TôichắcKendall sẽ không thấy hấp dẫn trước một phụ nữ mạnh mẽ. Anh ta cẩntrọng,ănnóinhẹnhàng.Tôisẽcốtỏraeấp,mặcdùchắclàtôisẽbịlươngtâmcắnrứtvìmánhkhóenàymất.”

“Mọiphụnữđều làm thế trongquá trình tìmhiểu,vàđànôngcũngvậy,”

Lillian nói thẳng toẹt. “Chúng ta cố gắng che giấu khiếm khuyết và nóinhữngđiều tanghĩđốiphươngmuốnnghe.Chúng tagiảvờ làmình luônđángyêuvàngoanngoãn,cũngchẳngthấyphiềnvớinhữngthóiquengớmghiếccủangườikia.Vàrồisaulễcưới,chúngtavỡmộng.”

“Tuythế,tôikhôngnghĩđànôngphảigiảvờnhiềunhưphụnữ,”Annabelleđáp.“Mộtgãbéonúc,hoặccóhàmrăngvàngkhè,hoặchơingungốcvẫnlàmiếngmồingonnếugãlàmộtquýôngcóchúttiềncủa.Cònphụnữthìbịkìmkẹpbởinhiềuchuẩnmựccaohơnthế.”

“Đó là lýdo tất cả tụimìnhchẳngđược ai ng...ngóng...ngàngđến,”Evienói.

“Sẽkhônglâunữađâu,”Annabellemỉmcườihứachắc.

DìFlorence củaEvie bước ra từphòngkhiêuvũ, trônggiốnghệtmụphùthủytrongcáiváyđensìkhôngchenổinướcdatáinhợtcủabàta.HầunhưchẳngcónéttươngđồngnàogiữaEvie-ngườicókhuônmặttròntrịa,máitóc đỏ rực và làn da lấm tấm tàn nhang - với bà cáu cẳn nhỏ thó kia.“Evangeline,”bàtagiậtgiọng,némchocảnhómmộtcáinhìnbấtbìnhrồirahiệuchocôcháugái.“Tôiđãcảnhbáocôlàkhôngđượcbiếnmấtnhưthế...tôiđãphảiđikhắpnơitìmcôítnhấtlàcảmườiphútrồiđấy,vàtôikhôngnhớmìnhđãchophépcôđigặpbạn.Vàtấtcảmấycôgáiđicùngcônày...”Rítlêngiậndữ,dìFlorencehiênngangđivềphíacầuthangchính,tronglúcđóEviethởdàivàbướcvộitheobàta.VìmọingườiđangdõitheonênEviechắptaysaulưngvàvẫyngóntayđểchàotạmbiệt.

“Evienóigiađìnhcôấyrấtgiàu,”Daisynhậnxét.“Nhưngcôấycũngnóitấtcảbọnhọđềukhônghạnhphúc,khôngaicả.Tôitựhỏitạisao?”

“Tiềnthừakế,”Lilliannói.“Chanói,đểkhiếnmộtngườinhậnranhữngthứhọkhôngcóthìchẳnggìtốthơnlàcảcuộcđờisốngtrongsungtúc.”RồicôkhoáctayDaisy.“Đithôiemgái,trướckhimẹnhậnrachúngtađãbốchơi.”CôliếcquaAnnabellevớimộtnụcườidòhỏi.“CôsẽđibộcùngbọntôichứAnnabelle?”

“Không,cảmơn.Mẹtôisẽgặptôidướichâncầuthangsauvàiphútnữa.”

“Vậythìchúcngủngon.”ĐôimắtđencủaLilliansánglênkhicônóithêm,

“SángmaichắcbọntôichưadậythìcôđãrangoàitảnbộvớiKendallrồi.Tôisẽchờbảnbáocáohoànchỉnhvàobữaănsáng.”

Annabellevuivẻvẫy taychàovànhìnhaichịemđikhuất.Sauđócô thơthẩnđivềphíacầuthangchínhvàdừnglạiởchỗtốinơichâncấutrúcvòngcung.Có lẽ Philippa, như thường lệ, đang nói chuyện tràng giang đại hảitrongphòngkhách.Tuynhiên,Annabellekhôngngạiphảichờđợi.Tâmtrícôbịchoánđầybởinhữngsuytính,từnhữngcâumởđầusaochoKendallthíchthútrongbuổidạomátngàymaichođếnviệclàmthếnàoduytrìđượcsựchúýcủaanhta,bấtchấprấtnhiềucôgáikhácsẽtruyđuổianhtasuốtvàituầnsắptới.

NếucôđủkhéoléođểlàmngàiKendallthích,vànếubacôbạnthànhcôngtrongkếhoạchgàibẫycủahọ,thìchuyệngìsẽxảyrakhilàmvợmộtngườiđànôngnhưthế?LinhtínhmáchbảocôsẽkhôngyêuaiđógiốngKendall,nhưngcôthềsẽlàmmọithứcóthểđểtrởthànhvợtốtcủaanhta.Vàchắcchắnđếnmộtlúcnàođócôsẽthựcsựquantâmđếnanhta.CuộchônnhânvớiKendallcó thểsẽrấtdễchịu.Côsẽsống thoảimáisung túcvàkhôngbaogiờphảilolắngvềchuyệnăncóđủnohaykhôngnữa.Vàquantrọnghơncả,tươnglaicủaJeremycóthểđượcbảođảm,vàmẹcôsẽkhôngbaogiờphải chịuđựngnhững tròbệnhhoạncủa lãoHodgeham thêmmột lầnnàonữa.

Nhữngbướcchânnặngnềcủaaiđóđangđixuốngcầuthang.Đứngtựavàothànhcầuthang,Annabellengướcmắt lênnhìnvớinụcườimơhồ,vàđộtnhiên,côcứngngườilại.Khôngthểtinnổi,côthấymìnhđangđứngtrướcmột khuôn mặt béo ú bị phủ bởi một lọn tóc xám bạc lủng lẳng. LãoHodgehamsao?Nhưngkhôngthểnhưthếđược!

Lãodừnglạiởchâncầuthangvàcúichàocôchocó,vẻtựmãnkhôngchịunổi.KhiAnnabelletrântrốinhìnvàođôimắtxanhlạnhlẽocủaHodgeham,thứcăncôdùnglúcnãycóvẻđãdồnlại thànhmộtquảbóngvànẩytưngtưngtrongbụng.

Tạisaolãocóthểởđâycơchứ?Tạisaocôkhôngthấylãosớmhơn?Rồicônghĩđếnmẹ,chỉchútnữathôibàsẽđếngặpcôởchỗnày,vàngaylậptứccôgiậnđiênlên.Lãogiàláoxượcthôbỉ,kẻtựxưnglànhàhảotâmcủamẹconcôvàbắtmẹcôthuậntheonhữngtròkinhtởmcủalãođểđổilấymộtnhúmtiềncòm,giờlạiđếnhànhhạhọvàocáithờiđiểmtồitệnhất.Không

cógìlàmPhilippakhổsởhơnlàsựhiệndiệncủalãoHodgehamởbuổitiệcnày.Bấtcứlúcnàolãocũngcóthểtiếtlộmốiquanhệvớibà,lãocóthểhủyhoạihọdễdàngvàhọthìkhôngcócáchnàođểbịtmiệnglãocả.

“SaothếnhỉtiểuthưPeyton,”Hodgehamthìthầm,bảnmặtphúngphínhcủalãochuyểnsangđỏhồngvìvẻvuithíchácý.“TrùnghợplàmsaokhicôlàvịkháchđầutiêntachạmmặtởStonyCross.”

CảmgiácbuồnnônớnlạnhtrànquaAnnabellekhicôépmìnhnhìn thẳngvàolão.Côcốchegiấumọicảmxúctrênmặt,nhưngHodgehamnherăngcười ranhmãnh,cóvẻđãnhận ranỗi sợhãi thùđịchđangnhấnchìmcô.“Sau chuyến đi mỏi mệt từ London,” lão tiếp tục, “ta chọn ăn tối trongphòng.Rất tiếcvìkhôngđượcgặpcôsớmhơn.Tuynhiên,những tuầnkếtiếpsẽcórấtnhiềucơhộichochúngtathămviếngnhau.Tađoánlàbàmẹquyếnrũcủacôcũngởđâyphảikhông?”

Annabellesẽđánhđổimọithứđểcóthểtrảlời“không”.Timcôđậpnhanhđếnnỗikhiếncôkhóthở...cốdằncơndồndậpkhôngdứttronglồngngực,cô vắt óc để suy nghĩ và đáp trả. “Đừng có đến gần bà ấy,” cô nói, ngạcnhiênkhithấygiọngmìnhvẫnđềuđều.“Đừngcóbắtchuyệnvớibàấy.”

“À,tiểuthưPeyton,côđanglàmtổnthươngtađấy...Ta,ngườibạnduynhấtcủagiađìnhcôtrongnhữngthờiđiểmkhókhănkhinhữngngườikhácđãrờibỏcácngười.”

Côđứngbấtđộngtrừngmắtnhìnlão,nhưthểđangmặtđốimặtvớimộtconrắnđộcsắpsửacắnphậpxuống.

“Mộtsựtrùnghợpđángănmừng,phảikhông,khichúngtagặpnhautrongcùngmộtbữatiệcấymà,”Hodgehamhỏi.Lãocườikhôngthànhtiếng,sựchuyểnđộngcủacơthểkhiếnmáitócbóngnhờntrảingượcrasaucủalãorũxuống trước cái trán thấp tè. Lão đưa lòng bàn tay béo ụ hất nó lên. “Sốmệnhquảthựcđãmỉmcườivớita,khichotagầngũimộtphụnữtahếtsứcquýtrọng.”

“Khôngcósựgầngũinàogiữaôngvàmẹtôicả.”Annabellenói,siếtchặtnắmtayđểngănnóđậpvàobảnmặthảhêcủalão.“Tôicảnhcáoông,thưaông,nếuônglàmphiềnbàdướibấtkỳhìnhthứcnào...”

“Côgáithânmếnơi,cônghĩtađangámchỉPhilippasao?Côkhiêmtốnquá.Tamuốnnóitớicôkìa,Annabelle.Tangưỡngmộcôđãlâu.Thậtralàkhaokhátđượcbiểulộcảmxúctựnhiêncủatađốivớicô.Bâygiờcóvẻnhưsốmệnhđãchochúngtacơhộihoànhảođểthânthiếthơnvớinhauthìphải.”

“Tôi thàngủvớimộtconrắncònhơn,”Annabelle lạnh lẽođáp,nhưngcóchútngậpngừngtronggiọngcô,vàlãocườinhạttrướcsựngậpngừngđó.

“Tấtnhiênlúcđầucôsẽphảnđối.Loạicongáinhưcôluônlàmvậy.Nhưngrồicôsẽlàmnhữngviệcđúngđắn...nhữngviệckhônngoan...vàcôsẽthấynhữnglợiíchmìnhđượchưởngkhitrởthànhbạnta.Tacóthểlàmộtngườibạnđánggiáđấy,cưngạ.Vànếucôlàmtahàilòng,tasẽthưởngchocôthậthậuhĩnh.”

Annabelletuyệtvọngcốnghĩramộtcáchnàođóđểtriệttiêumọihyvọngbiếncôthànhnhântìnhcủalão.NỗisợkhibiếtmìnhđangxâmphạmlãnhđịacủamộtngườiđànôngkháccóvẻlàcáchduynhấtgiữHodgehamtránhxacô.Annabelleépchomiệngmìnhnặnramộtnụcườinhạobáng.“Bộtôicó vẻ cần cái gọi là tình bạn của ông lắm sao?”Cô vừa hỏi vừamânmênhữngnếpgấptrênbộváymới.“Ônglầmrồi.Tôiđãcómộtngườibảovệ,hàophónghơnôngrấtnhiều.Bởivậy,tốthơnhếtôngnênđểtôi,vàmẹtôi,yênổntuyệtđối.Nếukhôngôngsẽphảitrảlờianhấyvàicâuđấy.”

CôthấymộtchuỗicảmxúctrênmặtlãoHodgeham,bắtđầulàhoàinghi,rồiđếngiậndữ,giờchuyểnsangngờvực.“Hắnlàai?”

“Tạisaotôiphảinóichoôngbiếtnhỉ,”Annabellehỏivớinụcườilạnhlùng.“Tôithíchđểôngsuyđoánhơn.”

“Côđangnóidối,conchócáiláucá.”

“Cứtinlàvậyđinếuôngthích,”côthìthầm.

BàntaymậpmạpcủaHodgehamcuộntrònnhưthểhắnsắptómlấycôvàlắc cho đến khi cô chịu thú nhận thì thôi.Nhưng không, lão xét đoán côtrongkhimạchmáunổilênvằnvệnvìgiận.“Tachưaxongvớicôđâu,”lãolẩmbẩm,nướcbọtlấmtấmtrênmôi.“Chưaxongđâu,”lãothôlỗbỏđi,bựcbộiđếnmứckhôngbàytỏmộtcửchỉnàogọilàlịchsự.

Annabelle nhưhóađá.Cơn thịnhnộ của côvụt tắt, để lại cảmgiác lo âunhứcnhốiđangthànhhìnhtậntrongxươngtuỷ.LiệucônóivậyđãđủđểgiữlãoHodgeham tránh xa chưa?Chưa, đấy chỉ là giải pháp tạm thời.Trongnhữngngàysắptớilãosẽchútâmquansátcô,dòxéttừnglờinóivàhànhđộngđểxácđịnhliệucôcónóidốivềchuyệntìmđượcngườibảotrợhaykhông.Vàlãosẽbàyrađủtròdọa,nhữnglờinóicayđộcnhằmbămnhuyễndâythầnkinhcủacô.Nhưngbấtkểcóthếnào,côcũngkhôngthểchophéplãotiếtlộmốiquanhệgiữalãovớimẹcô.ĐiềuđósẽgiếtchếtPhilippa,vàchắcchắncũnghủyhoạiluônmọicơhộikếthôncủaAnnabelle.

Tâmtrícôquaycuồngvớinhữngsuynghĩráoriết,vàcôcứđứngbấtđộngcăngthẳngnhưthếchođếnkhimộtgiọngnóilặnglẽvanglênkhiếncôgầnnhưgiậtbắnngười.

“Thúvịnhỉ.EmvàHodgehamtranhluậnchuyệngìthế?”

Mặttrắngbệch,AnnabellequaylạiđốidiệnvớiSimonHunt,ngườivừaêmáitiếpcậncônhưmộtconmèo.Vaianhchehếtánhsángtỏaratừphòngkhách. Với vẻ điềm tĩnh tuyệt đối, nom anh còn nguy hiểm hơn cả lãoHodgeham.

“Ông đã nghe thấy những gì?” Annabelle buột miệng, thầm chửi rủa khinhậnthấysựphòngvệtronggiọngmình.

“Không có gì,” anh êm ái đáp. “Tôi chỉ thấy mặt em lúc hai người nóichuyện.Rõràngemđangtứcgiậnvềchuyệngìđó.”

“Tôikhôngtứcgiận.Ônghiểusainétmặtcủatôirồi,ôngHunt.”

Anhlắcđầuvàlàmcôchoángvángkhibấtngờchạmđầungóntaymìnhvàogầncổ taycô,nơikhôngbịgăng taychephủ.“Emchuyểnsang lốmđốmmỗikhigiậndữ.”Nhìnxuống,Annabellethấynhữngnốtmàuhồngnhạttrênda,nóthườngnhưvậynhữnglúccôcăngthẳng.

Mộtdòngđiệnxuyênkhắpngườicôởnơiđầungóntayanhsượtqua,vàcôlùixakhỏianh.

“Emđanggặprắcrốisao,Annabelle?”Huntdịudànghỏi.

Anhkhôngcóquyềnhỏivớivẻdịudàng,gầnnhưlàquantâmkiểuấy...nhưthểanhlàngườicôsẽtìmkiếmsựgiúpđỡ...nhưthểcôsẽchophépbảnthâncôlàmvậythật.

“Ôngthíchnhưthếphảikhông?”côvặnlại.“Bấtkỳtìnhtrạngkhóxửnàocủatôiđềulàmôngvuithíchvôcùng,rồiôngcóthểbướcđếnvớimộtlờiđềnghịgiúpđỡvàlợidụngtìnhhuốngđó.”

Mắtanhnheolạivàchămchúnhìncô.“Emcầnsựgiúpđỡnhưthếnào?”

“Khônggìcảtừông,”côcộccằnkhẳngđịnh.“Vàđừnggọitêntôi.Tôisẽrấtbiếtơnnếuôngxưnghôchothíchhợpkểtừlúcnày,hoặctốthơnhếtlàđừngnóigìvớitôicả.”Khôngthểchịuđựngcáinhìndòxétcủaanhthêmnữa,côbướcđi.“Bâygiờnếuôngthứlỗi...tôiphảiđitìmmẹtôi.”

Từtừngồixuốngchiếcghếbêncạnhbàntrangđiểm,bàPhilippađămđămnhìnAnnabellevớigươngmặt táimét.AnnabelleđãđợichođếnkhihọởriêngtrongphòngrồimớinóichoPhilippabiếtcáitinsétđánhấy.Cólẽmẹcôphảimấthơnmộtphútmớitiêuhóađượccáitinrằnggãđànôngbàghêtởmvàkhiếpsợnhấtcũng làkháchmờiởStonyCrossnày.Annabelleđãthầmmongmẹcôsẽkhóc,nhưngbàPhilippakhiếncôbấtngờkhinghiêngđầusangmộtbênvànhìntrântrốivàogócphòngtốiomvớiđiệucườikỳquặcchánnản.ĐólàđiệucườimàAnnabellechưatừngthấytrướcđây,làsựđauxótdịthườngámchỉrằngcốgắngthayđổitìnhhìnhcũngkhôngíchgì,vìsốmệnhlúcnàocũngcócáchcủanó.

“MẹconmìnhsẽrờiStonyCrosschăng?”Annabellethìthầm.“ChúngtacóthểtrởvềLondonngaylậptức.”

Câuhỏilơlửngtrongkhôngkhíđượckhoảngvàiphút.KhiPhilippatrảlời,giọngbànghe thật trầmngâmvàmụmị.“Nếuchúng ta làmthế,việchônnhâncủaconsẽkhôngcònmảymayhyvọngnàonữa.Không... lựachọnduynhấtcủachúngtalàđểmọichuyệntựnhiên.ChúngtasẽtảnbộvớingàiKendallvàosángngàymai,mẹsẽkhôngchophépHodgehamhủyhoạicơhộicủaconvớicậuta.”

“Lãosẽlànguồngốccủanhữngrắcrốitriềnmiên,”Annabellelặnglẽnói.“Nếuchúngtakhôngtrởlạithànhphốthìnơiđâysẽbiếnthànhmộtcơnácmộng.”

Philippaquayđầunhìncô,vẫngiữnguyêncáiđiệucườikhóchịuấy.“Conyêu, nếu con không tìm ra một ai đó để kết hôn thì khi chúng ta trở lạiLondon,cơnácmộngthậtsựmớibắtđầu.”

Chương8

Bịnỗilolắnghànhhạ,Annabellechỉngủđượcchừnghaihaybatiếng.Đếnsáng,khicôthứcdậy,mắtcôthâmquầngcònmặtthìtrắngbệchủrũ.“Chếttiệt,”côlẩmbẩm,vòmộtcáikhăntrongnướclạnhvàđắplênmặt.“Thếnàythìkhôngănthuarồi.Sángnayngómìnhnhưbàgiàtrămtuổivậy.”

“Conyêu,connóigìvậy?”giọngngáingủcủamẹcôvanglên.BàPhilippađangđứngsaucô,khoácchiếcáochoàngsờnráchvàđiđôidéplêcũmèm.

“Khôngcógìđâumẹ.Conchỉnóivớvẩnthôi,”Annabellechàmặtthậtkỹmongtạođượcchútmàusắctrênmá.“Tốiquaconngủkhôngngonlắm.”

Bướcđếncạnhcongái,bàPhilippanhìncôkỹhơn.“Nhìnconkhámệtmỏi.Mẹsẽgọingườimangtràtới.”

“Mộtấmtomẹnhé,”Annabellenói.Sămsoiđôimắtđỏngầutronggương,cônóithêm,“Haiấmạ.”

Philippa mỉm cười thông cảm. “Chúng ta sẽ mặc gì khi tản bộ với ngàiKendall?”

Annabellegiũtấmkhăntrướckhitreonólêngiárửamặt.“Váycũcủachúngta,connghĩthế,vìđườngrừngcóthểcóvàiđoạnkhálầylội.NhưngchúngtacóthểchoàngthêmkhănlụamớimượncủaLillianvàDaisy.”

Saukhirótmộttáchtrànghingútkhóivàcắnvộivàimiếngthịtđôngđượcngười hầumang lên từ tầngdưới,Annabelle hoàn tất việc trangđiểm.Côngắmmìnhtronggương.Tấmkhănlụamàuxanhngọcquấnquanhthântrênche đi phần áomàubánhmật sờn rách bên dưới.Và chiếcmũ rộngvànhcũngmượncủachịemnhàBowmanthìtuyệtvời,lớpvảilótxanhtímnhạtlàmnổibậtlênmàuxanhdatrờitrongmắtcô.

Uểoảingápdài,AnnabelleđicùngPhilippa rahànghiênsau lâuđài.GiờnàykhásớmnênhầuhếtkháchkhứaởStonyCrossvẫncònsaygiấcnồng.

Chỉvàibaquýôngđịnhrangoàicâucámớirángdậysớm.Mộtnhómnamgiớiđangănsángởdãybànphíangoàitronglúcngườihầuđứngđợigầnđó,taycầmcầncâuvàgiỏđựngcá.Độtnhiên,khungcảnhthanhbìnhbịxétoạcbởitiếnglahétchóitaimàkhôngaingờđượclạinghethấyvàocáigiờnày.

“Trời ơi,” cô nghemẹmình kêu lên. Theo hướng nhìn của bà,Annabellengướclênđầukiacủahànghiên,nơinhốnnháomộtđámnhữngcôgáiđangnóicười,lahét,làmdángđiênloạn.Họđangbủavâymộtcáigìđóchưaainhìnragiữađám“quầnngưtranhthực”ấy.“Bọnhọởđâylàmgìthếnhỉ?”bàPhilippahoangmanghỏi.

Annabellethởdài,trảlờivẻcamchịu,“Mộtcuộcđisănsángsớm,connghilàvậy.”

MiệngbàPhilippatrễxuốngkhichămchúquansátđámngườiồnào,“Conkhôngđịnhnói... connghĩ làngàiKendall tộinghiệpđangbịkẹtgiữacáiđámđóà?”

Annabellegậtđầu.“Vàcứnhìncáicảnhkia thìanhtasẽkhôngcònlạigìnhiềukhibọnhọxongviệc.”

“Nhưng... nhưng ngài Kendall đã sắp xếp đi tản bộ với con cơ mà,” bàPhilippaphảnđối.“Mìnhconthôi,vàmẹlàngườigiámsát.”

VàicôgáinhậnraAnnabelleđứngởđầukiahànghiên,thếlàhọcàngvâychặtlấyconmồinhưthểmuốnchekhuấtanhtakhỏitầmnhìncủamẹconcô.Annabellekhẽlắcđầu.HoặclàKendallđãngungốcđếnmứckểchoaiđónghevềkếhoạchcủahọ,hoặclàcơnkhátchồngnàyđãđiêncuồngđếnđộanhtakhôngthểrakhỏiphòngmàkhôngthuhútcảmộtđámđôngphụnữ,bấtkểgiờgiấcthếnào.

“Này,đừngcóđứngngâyrađấy,”bàPhilippathúcgiục.“Thamgianhómđóđi,vàcốthuhútsựchúýcủaanhta.”

Annabelleliếcbàvẻngờvực.“Mộtvàicôgáiđằngấynhìncóvẻhoangdã.Conghétbịcắnlắm.”

Bịphântâmbởitiếngcườikhùngkhụcvanglêngầnđó,côquayđầutìmnơiphátraâmthanhđó.Đúngnhưcôđoán,SimonHuntđangtựangườivàobao

lơnkhoankhoáinhấpcàphê,chiếctáchsứgầnnhưlọtthỏmtrongbàntaytolớncủaanh.Anhbậnmộtbộđồthôkệchgiốngnhữngngườikhácđicâuởđây,maybằngvảituýtvàvảisợithôdệtchéo,bêntronglàchiếcáosơmivảilanhhơicũđểhởcổ.Ánhnhìntrêuchọctrongmắtanhchothấyrõrànglàanhrấtthíchthúvớitìnhhuốngtrướcmắtmình.

Không kịp cân nhắc xem nên phản ứng thế nào cho khôn ngoan thìAnnabelleđãthấymìnhtiếnlạigầnchỗanh.Đứngcáchanhvàibướcchân,côchốnghaikhuỷutaylênbaolơnvàngắmnhìnbuổisángmờảo.Huntthìquaylưnglại,đốimặtvớibứctườngcủalâuđài.

Cảm thấy cần phải chọc thủng sự tự tin đángghét của anh,Annabelle thìthầm,“NgàiKendallvàngàiWestcliffkhôngphảilànhữngngườiđộcthânduynhấtởStonyCross,ôngHunt.Aiđósẽthắcmắctạisaoôngkhôngbịtruyđuổigiốngthế.”

“Rõràngrồi,”anh thảnnhiênnói,đưa tách lênmôiuốngcạn.“Tôikhôngphảiquýtộc,vàtôisẽlàmộtôngchồngquỷsứ.”Anhliếcxéocô.“Cònvềphần em...mặc dù rất thông cảmvới động cơ của emnhưng tôi vẫn phảikhuyênemđừngđùacợtvớiKendall.”

“Độngcơcủa tôi?”Annabellenhắc lại,ngay lập tứccảmthấykhóchịuvìcâunóiđó.“ÔngđịnhnghĩathếnàolàđộngcơcủatôivậyôngHunt?”

“Saonào,tấtnhiênlàvìchínhbảnthânem,”anhnhẹnhàngnói.“Emmuốnnhững điều tốt nhất cho Annabelle Peyton. Nhưng Kendall không thuộcdanhmụcđó.Quanhệgiữaemvàanhtasẽlàmộtthảmhọa.”

Côquayđầunhìnanhtrântrốivớiđôimắtsắclạnhnhưdao,“Tạisao?”

“Vìanhtaquátốtvớiem,”Huntnherăngcườitrướcnétmặtcủacô.“Tôinóivậykhôngcóýxúcphạmemđâu.Tôisẽkhôngthíchemnhiềunhưthếnàynếuemlàmộtcôgáitốt.MàđằngnàothìemcũngkhôngthíchhợpvớiKendall,màgiátrịsửdụngcủaanhtavớiemcũngkhôngnhiều.Emsẽchàđạplênanhtachođếnkhitâmhồnquýtộccủaanhtachỉcònlàmộtnhúmrúmródướichânem.”

Annabellengứangáymuốnđượcdậptắtngaycáiđiệucườitrịchthượngtrênmặtanh-cô,ngườichưabaogiờnghĩđếnviệclàmđaubấtkỳai.Cơngiận

củacôhầunhưkhôngnguôiđichútnàodùnhữngđiềuanhnóilàđúng.CôbiếtkhárõlàmìnhquámạnhmẽđốivớimộtngườidễbảovàbặtthiệpnhưKendall.NhưngđókhôngphảilàviệccủaSimonHunt...vàHunthaybấtkỳgãđànôngnàokháccũngđâuđịnhđưaralựachọnnàotốthơnchocô!

“ÔngHunt ạ,” giọng cô ngọt ngào nhưng ánhmắt thì hằn học, “sao ôngkhôngđiđivà...”

“Tiểu thư Peyton!” Một tiếng kêu yếu ớt cách đó khá xa vang lên, vàAnnabellethấyngàiKendallđãthoátkhỏiđámcongái.Trônganhtacóvẻbốirốivàgầnnhưbựcbộikhimởđườngđếnchỗcô.“Chàobuổisáng,tiểuthưPeyton.”Anhtangừnglạichỉnhcàvạtvàsửagọngkínhcongvẹo.“Cóvẻchúngtakhôngphảilànhữngngườiduynhấtcóýđịnhtảnbộsángnay.”TraochoAnnabellemộtcái liếcmắtngượngngùng,anh tahỏi,“Chúngtavẫnsẽđichứ?”

Annabellelưỡnglự,tronglòngthầmrênrỉ.CôsẽkhôngđạtđượcgìnhiềutừbuổitảnbộvớiKendallkhimàcóítnhấthaitáphụnữbámtheosátgótthếkia.Giữamộtđámtoànnhữngcáiloaphóngthanhdiđộngthìngườitachỉcóthểdùngthầngiaocáchcảmmàtròchuyện.Mặtkhác,côcũngkhôngthểtừchốilờimờicủaKendall...chỉmộtbiểuhiệnkhướctừnhỏnhặtnhấtthôicũngđủkhiếnanhtabốirối,vàkếtquảlàcóthểanhtasẽkhôngdámmờithêmlầnnàonữa.

Côcườirạngrỡ,“Tôirấtvuiđượcnhậnlời,thưangài.”

“Tuyệtvời.Cómộtsốloàiđộngthựcvậtkỳthúmàtôirấtmuốnchỉchocô.Làmộtngười làmvườnnghiệpdư, tôiđãnghiêncứutỉmỉvềhệsinhtháinguyênsinhởHampshire...”

NhữngtừtiếptheocủaKendallbịnuốttrọnbởihàngchụccôgáinhiệttìnhvâyquanhanhta.

“Emyêu cây cỏ lắm,”một trong sốhọ thổ lộ. “Câynào emcũng thấyvôcùngquyếnrũhết.”

“Vànhữnghoạtđộngngoàitrờisẽkémhấpdẫnbiếtbaonếukhôngcócâycối,”mộtcôgáikhácnhiệttìnhnóithêm.

“Ôi,ngàiKendall,”côkhácnàinỉ.“Xinngàigiải thíchsựkhácnhaugiữaquầnthểthựcvậtvàquầnthểđộngvật...”

ĐámđôngkéoKendallđixanhưthểanhtađangbịmộtdòngchảymạnhmẽcuốnrabiển.Philippaliều lĩnhđivớihọ,quyết tâmtheosátvì lợi íchcủaAnnabelle.“Cólẽcongáitôiquákhiêmtốnnênkhôngkểchongàibiếtmốiquanhệthânthiếtcủanóvớithiênnhiên...”bànóivớiKendall.

Kendallnémmộtcáinhìntuyệtvọngrasaulưngtronglúcbịthúcmạnhvềphíabậctamcấp.“TiểuthưPeyton?”

“Tôiđếnđây,”Annabelletrảlời,khumbàntaylênmiệngđểtăngâmlượng.

NếuKendallcóđáplạiđinữathìcôcũngchẳngthểngheđược.

SimonHuntuểoảiđặtchiếctáchđãuốnghếtcủamìnhxuốngcáibàngầnnhấtvàthìthầmđiềugìđóvớingườihầuđangcầmcầncâu.Ngườihầugậtđầuluiđi,cònHuntbướcđếncạnhAnnabelle.Côsữngngườikhithấyanhđangsóngbướcbêncạnh.

“Ôngđanglàmgìvậy?”

Huntthoảimáithọctayvàotúiáokhoácđicâu.“Tôisẽđivớiem.TrờicósậpởdòngsuốinhiềucáhồithìcũngkhôngthúvịbằngphânnửaviệcxememtranhgiànhsựquantâmcủaKendall.Bêncạnhđó,kiếnthứcvềthựcvậtcủatôicũngcònnhiềulỗhổngquá.Biếtđâutôilạihọchỏiđượcvàiđiều.”

Cố kìm nénmột câu trả đũa nóng nảy,Annabelle cương quyết bước theoKendallvàđoàn tùy tùngcủaanh ta.Họxuốngbậc thangvàđi thẳngvàorừng,nơinhữngcâysồimọclêntrênmộtrừngrongrêu,dươngxỉ,địaydàyđặc.LúcđầuAnnabellephớt lờsựhiệndiệncủaSimonHuntvàlạnhlùngsảibướctheosauđámđôngđeobámKendall.Anhtađangphảivậnsứcrấtnhiềuvìbịbuộcphảigiúphếtcônàyđếncôkhácbướcquanhữngthứcóvẻnhưlàchướngngạivậtcỏncon.Mộtcáicâybịđổcóđườngkínhkhônglớnhơn bắp tay Annabelle bỗng biến thành một trở ngại mà ai nấy đều cầnKendallgiúpsức.Cônàocônấyđuanhauyếuớtchođếnkhimộtđồngđộitộinghiệpcủahọ-cólẽlàngườicuốicùngKendallphảiđưaquacáicâygiảvờkhiếpsợkêurélênvàômchoànglấycổanhta.

Xaxađằngsau,AnnabelletừchốicầmtaySimonHuntkhianhđịnhgiúpcôvà tựmìnhbướcquakhúccây.Anhkhẽcườikhinhìn thấyvẻmặtcươngquyếtcủacô.“Thếmàtôiđãhyvọnggiờemchenđượclêntrướccáiđoànngườikiarồichứ.”

Côbĩumôimỉamai,“Tôikhôngthèmlãngphísứclựcchoviệctranhgiànhvớicáinhómdởhơiđó.TôisẽđợiđếnlúckhảdĩhơnđểlôikéosựchúýcủaKendall.”

“Anhtađãchúýđếnemrồi.Nếukhôngthìhẳnanhtabịmù.CâuhỏiđặtralàtạisaoemlạinghĩmìnhsẽmaymắnnhậnđượclờicầuhôntừKendall,khimàemđãkhôngthểxoayxởúpsọtđượcgãnàotrongsuốthainămtôibiếtemnhỉ.”

“Vìtôiđãvạchramộtkếhoạch,”côquảquyết.

“Làgì?”

Cônémchoanhcáinhìngiễucợt.“Làmnhưtôisẽkểchoôngngheấy.”

“Tôihyvọngkếhoạchđósẽquỷquyệtvàdốitrá,”Huntsầmmặt.“Tròtiếpcậnnữtínhcủaemkhôngmấyhiệuquảđâu.”

“Chỉvìtôikhôngcócủahồimônchứgì,”Annabellephảnkích.“Nếutôicótiềnthìtôiđãkếthôntừlâulắmrồi.”

“Tôi có tiền.”Anhnói,dườngnhư thực lòngmuốngiúpcô. “Emcầnbaonhiêu?”

Annabelle liếcanhvẻmỉamai,“Tôibiếtôngsẽđòicáigìđổi lại rồi,ôngHunt,nêntôicóthểyêntâmnóilàtôikhôngmuốnmộtxunàocủaônghết.”

“Thậtvuikhinghenóiemcònbiếtphánđoánsángsuốtvềngườiemđangđicùng,”Huntvớitaygiữmộtnhánhcâygiúpcô.“Tôiđãngheloángthoángmộttinđồntráingược,vàtôimừngvìnókhôngphảilàsựthật.”

“Tin đồn ư?”Annabelle khựng lại giữa đường, quay sang nhìn thẳng vàoanh.“Vềtôi?Ngườitacóthểnóigìvềtôi?”

Huntimlặngquansátnétmặtlosợcủacôtronglúccôsuynghĩ.

“Phánđoánsángsuốt...”côlẩmbẩm.“Vềngườitôiđicùng?...Cóphảinóámchỉtôiđãcóvàihànhvikhôngđúngđắn...”Côimbặtkhigươngmặtđỏnhư tômluộcphátbuồnnôncủa lãoHodgehamchạyqua tâmtrí.Huntđãnhậnthấysựchuyểnđổimàusắcchóngvánhtrênmácôvàdấulõmnhỏtígiữacặpchânmày.Annabellelạnhlùngnhìnanhrồiquayđi,bướcchâncủacôđềuđặnvànặngnềtrênconđườngđầylá.

Huntbắtkịpcô,tronglúcgiọngnóiđằngxacủaKendalltrôingượcvềphíahọ,giảnggiảivềnhữngloàicâyhọđingangquachonhữngthínhgiảkhátkhaotrithức.Lanquýhiếm...hoadạimàuvàng...đủmọiloạinấm.CứvàiphútbàigiảnglạibịngắtquãngbởinhữngtiếngtrầmtrồthánphụctừđámkhángiảsaymêcủaKendall.“...Nhữngcâytrồngthấphơn,”Kendalltạmngưngđểchỉtayvàobụirêuvàđịaybọcdướimộtcâysồibấthạnh,“đượcxếpvàonhómrêu,vàcầnđiềukiệnẩmđểpháttriển.Nếubịtáchkhỏimôitrườngrừngthìchắcchắnchúngsẽchếttrongkhông...”

“Tôikhônglàmgìsaicả,”Annabellenóingắngọn,tựhỏitạisaoýkiếncủaHuntlạiquantrọngcơchứ.Tuyvậy,nókhiếncôcảmthấybuồnphiềnđủđểthắcmắcailàngườiđãnóivớianhcáitinđồnđó-vàđặcbiệtlà,nónóivềchuyệngì.LiệucóphảiaiđóđãthấylãoHodgehamghénhàcôvàobanđêmhaykhông?Thật tồi tệ.Không thểnào tựbàochữa trướcmột tinđồnhủyhoạidanhdựnhưthế.“Vàtôikhôngcógìphảihốihận.”

“Tiếcthật,”Huntthảnnhiênbìnhluận.“Cảmthấyhốihậnlàdấuhiệuduynhấtchothấyemđãlàmchuyệngìđóthúvịtrongđời.”

“Vậyôngcógìphảihốihậnkhông?”

“Ồ,tôicũngkhôngcógìphảihốihận.”Mộttiasángranhmãnhlóelêntrongđôimắtđenláycủaanh.“Khôngphảilàtôikhôngcốgắng,tấtnhiên.Hằngngày tôivẫn làmvôsốviệcvớihyvọngsaunàycó thểhối tiếcvìchúng.Nhưngchođếngiờ...chưacóviệcnàonhưthếcả.”

Bấtchấpcảmgiácnônnaotronglòng,Annabellekhôngthểkhôngbậtcườikhúckhích.Mộtcànhcâyvươndàichắnnganglốiđi,vàcôđưataygạtnóđi.

“Chophéptôi,”Huntnóirồiđitớigạtnósangbênchocô.

“Cảmơnông,”côbướcquaanh,liếcmắtnhìnKendallvànhómngườiđangcáchđókháxa,vàbấtthìnhlìnhcảmthấyđaunhóiởlòngbànchân.“Á!”Khựnglại,côgiậtmạnhvạtváyđểtìmranguyênnhân.

“Cáigì thế?”Hunt lập tứcđến cạnh,đưabàn tay to lớnđỡ lấykhuỷu tayAnnabelleđểgiữthăngbằngchocô.

“Cócáigìđótronggiàylàmxướcchântôi.”

“Đểtôigiúp,”vừanóianhvừacúingườichạmvàomắtcáchâncủacô.Lầnđầutiêncómộtngườiđànôngchạmvàochânmình,Annabelleđỏmặt.

“Đừng chạmvào chỗ đó,” cô phản đối bằng giọng thì thầm thô bạo, suýtchútnữathìmấtthăngbằngvìcốgiậtlùilại.Huntvẫnkhôngthảtayra.Đểkhôngbịngãsóngsoài,Annabellebuộcphảivịnvaianh.“ÔngHunt...”

“Tôibiếtvấnđềlàgìrồi,”anhthìthầm.Côcảmthấyanhgiậtmạnhdảivảicotton quấn quanh chân cô. “Em giẫm phảimột nhánh dương xỉ có gai.”Anhđưachocôxemthứgìđó-mộtcànhcâychichítgaiđâmqualớpvảitrênmubànchâncô.

Đỏmặtdữdội,Annabellevẫnbámlấyvaianhđểgiữthăngbằng.Vaianhrắnrỏiđếnkinhngạc,lớpmútlóttrongáochoàngkhônghềlàmcôcảmthấymềmhơnkhitìvàophầnxươngvàcơdẻodai.TâmtríchoángvángcủacôgặpkhókhăntrongviệcchấpnhậnsựthậtlàcôđangđứnggiữarừngvớitaycủaSimonHuntđặttrênmắtcáchânmình.

Nhìn thấyvẻ luốngcuốngxấuhổcủacô,bỗngnhiênHuntnhe răngcười.“Vẫncònvàicáigainhỏtrongtấtcủaem.Tôilấychúngraluônnhé?”

“Làmơnnhanhnhanhgiùmtôi,”giọngcôkhổsở.“TrướckhiKendallquaylạivàthấyôngđangđặttaytrênváytôi.”

Bậtcườikhùngkhục,Huntcúiđầulàmcôngviệccủamình,khéoléonhặthết ranhữngcáigaicòn lại trên tấtcô.Trong lúcđó,Annabellenhìnđămđămvàogáyanh,nơinhữnglọntócmàuđenloănxoănchạmnhẹvàolàndarámnắngrắnchắc.

Huntvớitaylấychiếcgiàybịtháorađặtnódướichâncôbằngmộtcửchỉhoamỹ.“CôbéLọLemchấtpháccủatôiơi,”anhvừanóivừađứnglên.Khinhìn lướtquamàuhồng trênmácô, đôimắt anh lấp lánhvẻgiễu cợt trìumến.“Saoemlạimangđôigiàykỳcụcnàymàđitảnbộtrongrừngthếnhỉ?Tôitưởngemsẽtinhýmàchọnmộtđôibốtcaođếncổchânchứ.”

“Tôi không cóđôi bốt nào cả,”Annabelle đáp, bựcbội vì câunói ámchỉmìnhcạnnghĩ,khôngbiếtchọngiàythíchhợpđểđidạo.“Đôicũcủatôiđãnáttươm,màtôithìkhôngđủtiềnmuađôimới.”

Thật bất ngờ,Hunt không lợi dụng tình huốngnàyđể chọc ghẹo cô thêmnữa.Mặtanhtrởnênđiềmtĩnhhơnkhinhìnnhậncôtronggiâylát.“Chúngtabắtkịpnhữngngườikiađi thôi,”cuốicùnganhnói.“Cólẽhọđãkhámpháđượcrấtnhiềuloạirêutachưatừngthấy.HoặccầuChúaphùhộ,mộtcâynấm.”

CảmgiáccăngthẳngtanbiếntronglồngngựcAnnabelle.“Tôithìhyvọngcóvàicâydươngxỉ.”

Anhmỉmcườivàvới tayđẩymộtnhánhcâychắnnganglốiđi.Đánhliềutheo sau,Annabelle nhấc váy và cố không nghĩ đến chuyện giờmà đượcngồingoàihiêntòalâuđàibênmộtkhaytràvàbánhquythìthậtsungsướngbiếtmấy.Haingườilênđếnđỉnhcondốcthoaithoảivàtrảiratrướcmắthọlàmột thảm hoa chuông xanh trải khắp khu rừng đẹp đếnmê hoặc. Thậtgiốngnhưđanglạctrongmộtgiấcmơ,lànsươngmàuxanhdatrờitrànkhắpkhônggiantoànnhữngcâysồi,gỗdẻvàtầnbìcổthụ.Mùicâyhoachuôngphảngphấtkhắpnơi,khôngkhíthơmnứchươnghoalencăngđầylồngngựcAnnabelle.

Ngừnglạivìmộtcànhcâynữachặnđường,Annabelleđưamắtnhìnnhữnghàngcâyhoachuôngvớisựngạcnhiênthúvị.“Đángyêuquá,”côthìthầm,khuônmặtsángbừngtrongbóngrâmtừnhữngtáncâycổthụtỏaxuống.

“Đúngthế.”NhưngHuntkhôngnhìnhoachuông,anhđangngắmcô,vàkhibắtgặpnétmặtcủaanh,toànthâncôrâmrannhưcókiếnbò.Trướcđâycôđãtừngthấysựngưỡngmộtrêngươngmặtđànông,thậmchícảnétgìđómàcôcholànỗikhaokhát,nhưngchưabaogiờcôthấyvẻmặtkhiếncôcảmthấygầngũiđếnxaoxuyếnthếnày...nhưthểanhmuốnđiềugìđóphứctạp

hơnviệcchỉđơnthuầnsửdụngcơthểcô.

Khôngthoảimái,côgạtcànhcâyravàđivềphíaKendalllúcnàyđangnóichuyện vớimẹ cô trong khi đám con gái cố nhặt thật nhiều hoa chuông.Nhữngcànhhoabịgiẫmđạptơibờidướichânnhữngkẻcướpmỹmiềuđangrasứcthuthậpchiếnlợiphẩm.

KendalltỏranhẹnhõmvìsựxuấthiệncủaAnnabelle,vàcòndễchịuhơnnữavìnụcườidịudàngtrênkhuônmặtcô.Cóvẻanhtanghĩcôsẽtỏýhờndỗinhưhầuhếtphụnữđượcmời tảnbộrồibịbỏmặcvàchenngangbởimộtđámđôngphábĩnh.Dừnglạiởbộdạngtối tămcủaSimonHunt,ánhmắtKendallsánglênvànétmặtthoángchútngờvực.Haingườiđànônggậtđầuchàonhau,Hunt rất tự tincònKendall thìcóđôichútcảnhgiác.“Tôithấychúngtathuhútđượckhánhiềungườithamgia,”Kendallthìthầm.

AnnabelletraochoKendallnụcườiquyếnrũnhất.“Đươngnhiênrồi.NgàilàPiedPier[6]cơmà.Ngàiđiđâucũngcóngườiđitheo.”

Anhtađỏmặt,tỏvẻhàilòngmộtcáchngớngẩnvàthìthầm,“Tôihyvọngcôthíchcuộcdạochơinày,tiểuthưPeytonạ.”

“Ồ,tôithíchlắm,”côcamđoanvớianhta.“Mặcdùtôiphảithúnhậnlàvừabịvàinhánhdươngxỉđâmtrúng.”

BàPhilippalolắngthốtlên,“Chúaơi...conbịthươngsaoconyêu?”

“Không,không,chuyệnvặtthôiạ,”Annabellenóingay.“Chỉlàmộtvàivếtxước.Vàlỗihoàntoànởcon...conelàmìnhđãmangnhầmkiểugiày.”CôduỗichânrachoKendallthấyđôigiàybệtmỏngmanh,đểlộđếnvàixăngtimétnơimắtcáchânthanhmảnh.

Kendallbầnthầntặclưỡi.“TiểuthưPeytonà,đểdạobộxuyênkhurừngthìcôcầnmộtthứchắcchắnhơnđôigiàybệtnày.”

“Dĩnhiênlàngàinóiđúng,”Annabellenhúnvaivàvẫnmỉmcười.“Tôithậtngốcvìđãkhôngnhậnrađịahìnhsẽ rấtgồghề.Lúcvề tôi sẽcốgắngđiđứngcẩn thậnhơn.Nhưnghoachuôngđẹpđếnmức tôinghĩmìnhcó thểbăngquamộthàngdươngxỉđầygaiđểchạmvàochúngmất.”

Cúixuốngmộtcụmhoachuônglácđác,Kendallngắtmộtcànhbuộcvàodảiruybăngtrênchiếcmũcủacô.“Chúngkhôngxanhbằngmộtnửamàumắtcô,”anhtanói.Ánhmắtanhtarơixuốngnơimắtcáchânđượccheđibởiđườngviềncủaváy.“Cônênvịntaytôikhichúngtatrởvềđểtránhrủiro.”

“Cảmơnngài.”AnnabellengướcmắtnhìnKendallđầyngưỡngmộ.“Tôisợlàmìnhđãbỏlỡmộtvàinhậnxétcủangàivềloàidươngxỉ.Ngàivừanhắcđến...câytổdiều,phảikhông?...vàtôithựcsựbịmêhoặc...”

Kendallsốtsắngtiếptụcgiảithíchcặnkẽtừnglitừngtívềhọdươngxỉ...vàsauđó,khiAnnabellecódịpliếcsanghướngSimonHuntđứngkhinãythìthấyanhđãbỏđi.

Chương9

“Chúngtathậtsựphảilàmchuyệnnàysao?”Annabellehỏicóphầnaioánkhibộtứếẩmrảobướctrênconđườngrừng,taycầmtúitayxáchgiỏmâyđựngthứcăn.“Tôicứtưởngcáitròchơi-Rounders-trong-chiếc-quần-bóchỉlàchuyệngiỡnthôichứ.”

“NhàBowmankhôngbaogiờnóigiỡnvềtròRounders,”Daisychấnchỉnh.“Nhưthếlàbángbổ.”

“Côthíchcáctròchơi,Annabelle,”Lillianhămhởnói,“vàRounderslàtròhayhonhấttrongtấtcảcáctrò.”

“Tôithíchtrònàochơitrênbànthôi,”Annabellephảnbác.“Vớiquầnáotửtế.”

“Quầnáođượcđánhgiáquácaorồiđấy,”Daisyvuivẻđáp.

Annabellehọcđượcrằngcáigiácủaviệccóbạnbèlàđôi lúccáccánhânbuộc phải chiều theo ý của nhómngay cả khi cô ta khôngmuốn thế.Màđằng nào cũng vậy, sáng nayAnnabelle đã thử dụ dỗ Evie về phemình,khôngthểtinnổicôgáinàylạithậtsựđịnhcởiđồvàchỉmặcquầnchẽnởchốnđôngngười.NhưngEvieđãnhấtquyếthùatheokếhoạchcủachịemnhàBowman, dường như xem đây làmột phần trong chương trình do cônàngtựnghĩrađểgiúpbảnthândạndĩhơn.“Tôim...muốngiốnghọhơn,”EviethổlộvớiAnnabelle.“Họquátựdovàliềulĩnh.Họkhôngsợgìcả.”Ngắmnhìn gươngmặt háo hức của cô bạn,Annabelle chỉ có thể thở dài.“Ôi,thôiđượcrồi.Tôiđồrằngsẽkhôngsao,miễnlàđừngainhìnthấy.Mặcdùtôichảhiểunổichơiđểlàmgìnữa.”

“Chắcsẽrấtv...vui,”Eviegợiý,vàAnnabelleđáplạibằngmộtcáiliếcmắtđầyẩnýkhiếnEviephảiphìcười.

Tấtnhiên,thờitiếtđãquyếtđịnhtuyệtđốiủnghộkếhoạchcủachịemnhàBowman,trời trongxanh,gióhiuhiu.Taynặngtrĩuvớitúivàgiỏ,bốncô

gáirảobướctrênconđườngtrũng,haibênđườngcỏcònướtsươngđêmrảirácnhữngbônggọngvóđỏrựcvàviolettímngắt.

“Đểmắttìmcáigiếngướcđimọingười,”Lillianmaulẹnói.“Chúngtasẽbăngngangcánhđồngbênkiađườngrồixuyênquakhurừng.Trênđỉnhđồicómộtcánhđồngcỏkhô.Mộtngườihầubảovớimìnhlàchưaaitừngbénmảngđếnđócả.”

“Hiển nhiên rồi, đường lên đó chắc dốc lắm,” Annabelle thành thật nói.“Lillian,cáigiếngtrôngnhưthếnào?Cóphảinónhonhỏ,quétvôitrắng,cómộtcáithùngvàmộtcáiròngrọckhông?”

“Không,nólàmộtcáihốđầybùnngaytrênmặtđất.”

“Đâyrồi,”Daisykêulên,hấptấplộilõmbõmđếncáihốtrànbùnđangliêntục được lấp đầy bởi bờ sông cạnh nó. Tôi có đem theo kim gút để némxuốngđây.”

“Làmsaoembiếtmàmangtheokimvậy?”Lillianhỏi.

Daisycườitinhquái.“À,chiềuquaemngồivớimẹvàmấybàgóađómà.Họmayvácònemthìlàmquảbóngchotrậnđấucủachúngta.”Côlấytừgiỏramộtquảbóngbằngdarồitựhàogiơlên.“Emđãhysinhmộtđôigăngtaymớitinhđểlàmnóđấy,vànóichochịbiếtlàlàmcáinàykhôngdễgìđâu.Màmấybàcôgiàcứnhìnemchòngchọclúcemlấylenvụnnhồinó,cuốicùngmộtbàchịuhếtnổiđànhđứnglênhỏiemđanglàmcáiquáigì.Tấtnhiênemkhôngthểnóichohọbiếtđâylàmộtquảbóng.Emchắcmẹđãđoánra,nhưngbàxấuhổquánênkhôngnóiđượccâunào.Vậylàembảobàkiaemđanglàmmộtcáigốicắmkim.”

Mấycôgáikhúckhíchcười.“Chắcbà tanghĩđâylàcáigốicắmkimxấunhấttrênđời.”Lilliannhậnxét.

“Ôi,chứcònsaonữa.”Daisyđáp.“Emnghĩchắcbàấyphải thấytiếcchoemlắm.BàấyđưachoemvàicáikimgútvàlầmbầmgìđóvềmấycôgáingườiMỹvụngvềkhôngcótítikỹnăngthựctiễn.”Daisydùngmóngtaynạyđámkimgútkhỏiquảbóngdarồiđưachobangườicònlại.

Đặtgiỏcủamìnhxuống,Annabellekẹpcáikimgútgiữangóncáivớingón

trỏvànhắmmắt lại.Bấtcứkhinàocócơhội làcôđềucầuxincùngmộtchuyện...đượckếthônvớimộtquýtộc.Tuynhiên,kỳlạthay,lầnnàymộtýnghĩmớichợtxuấthiệntrongđầucôngaykhicônémcáikimxuốnggiếng.

Tôiướcmìnhcóthểyêu.

Bấtngờvìcáiýtưởngbồngbột,ngangbướngđó,Annabelletựhỏilàmsaomìnhcóthểphíphạmmộtđiềuướcchothứrõrànglàkhờkhạonhưvậycơchứ.

Mởmắt ra, Annabelle thấy ba cô bạn cũng đang nhìn chằm chằm xuốnggiếngvớimộtvẻnghiêmtrangkhủngkhiếp.“Tôiướcnhầmmấtrồi,”côcáukỉnhnói.“Tôiướclạiđiềukhácđượckhông?”

“Khôngđược,”Lillianquảquyết.“Mộtkhicôđãnémkimxuốnglàkhôngthểthayđổiđượcnữa.”

“Nhưngtôikhôngcóýcầuxinđiềuướcđó,”Annabellephảnđối.“Chỉlàýnghĩvừaxẹtquađầutôi,vànókhôngphảilàđiềutôiđịnhxin.”

“Khôngtranhcãinữa,Annabelle,”Eviekhuyên.“Côsẽk...khôngmuốnlàmphiềnlònglinhhồncủacáigiếngnàyđâu.”

“Cáigì?”

EviemỉmcườitrướcvẻngơngáccủaAnnabelle.“Linhhồncưngụtrongcáigiếngnày.Ôngtalàngườic...côcầuxin.Nhưngnếucôkhiếnôngtaphiềnlòngthìcóthểôngtasẽđòimộtcáigiákhủngkhiếpđểthựchiệnđiềuướcchocô.Hoặcôngtasẽkéoluôncôxuốnggiếngvớimình,đểlàmv...vợôngtamãimãi.”

Annabellenhìntrântrốixuốnglànnướcđụcngầu.Taycôkhumkhumtrênmiệngđểđiềuchỉnhhướnggiọngnói,“Ôngkhôngcầnthựchiệnlờihứavớvẩncủatôiđâu.”Côhéttovớilinhhồnvôhình.“Tôixinrútlại!”

“Đừngchếnhạoôngta,Annabelle,”Daisykêulên.“VàvìChúa,lùixakhỏimiệnggiếnggiùmđi.”

“Mấycômêtínquánhỉ?”Annabellevừahỏivừacườitoetoét.

Daisyquắcmắt.“Có lýdo thìmớimê tínchứ.Tạimột thờiđiểmnàođó,mộtchuyệngìđótồitệđãxảyrachomộtaiđóđứngkếbênmộtcáigiếngynhưcôbâygiờ.”Nhắmmắtlại,Daisytậptrungtưtưởngrồinémcáikimcủamìnhxuốngnước.“Đó.Tôivừaướcmộtđiềuvìlợiíchcủacôđấy,vậylàcôkhỏiphànnànchuyệnlãngphímộtđiềuướcnữanhé.”

“Nhưnglàmsaocôbiếttôimuốncáigì?”

“Điềuướccủatôichỉlàmuốntốtchocôthôimà,”Daisythôngbáo.

Annabellegiảvờrênrỉ.“Tôighétnhữngchuyệnvìmuốntốtchotôi.”

Mộtcuộctranhcãivuivẻnổra,cáccôgáilầnlượtđưaraýtưởngvềđiềugìtốtnhấtchongườikia,cuốicùngLillianphảiralệnhchocảbọndừnglạivìhọđangcảntrởcôtậptrung.CảnhómchìmvàoimlặngchođếnkhiLillianvàEviecầunguyệnxong,rồitấtcảbăngquacánhđồngvàkhurừng.Chẳngmấychốchọđãđếncánhđồngrợpcỏkhôđángyêuđầynắng,phíabênkialàbóng râmcủa cánh rừng sồi đang trải xuống.Khôngkhí thơmmát, hơiloãng và trong lành đến mức Annabelle phải thở dài sung sướng. “Bầukhông khí này thật không có chút tạp chất nào,” cô giả bộ than phiền.“Khôngcócảmùikhóithanhaybụiđườnggìluôn.QuáloãngđốivớimộtngườiLondon.Thậmchítôicònkhôngthểcảmnhậnđượcchúngtrongphổimìnhnữa.”

“Khôngloãngđếnmứcấyđâu,”Lillianđáp.“Lúcnàotronggiócũngthoảngeaude[7]cừuhết.”

“Thậtsao?”Annabellekhụtkhịthíthửi.“Tôikhôngngửiđượcgìhết.”

“Đólàvìcôkhôngcómũi,”Lillianđáp.

“Cônóisaocơ?”Annabellecườikhóhiểu.

“Ờ,côcómộtloạimũibìnhthường,”Lilliangiảithích,“còntôithìcómộtcáimũi.Tôiđặcbiệtnhạycảmvớicácmùihương.Cứđưachotôimộtloạinướchoabấtkỳ,tôicóthểphântíchthànhphầncủanó.Khágiốngvớiviệcnghemộtbảnhợpâmvàphânchiacungbậcvậy.KhichưarờiNewYork,thậmchítôicòngiúpnhàmáycủachatôipháttriểncôngthứclàmxàphòng

thơmcơđấy.”

“Côcóthểchếramộtloạinướchoakhông?”Annabellehàohứnghỏi.

“Tôikhẳngđịnh là tôi có thểchế ramột loạinướchoa tuyệtvời ấychứ,”Lilliantựtinđáp.“Tuynhiên,bấtkỳaitrongngànhcôngnghiệpnướchoađềusẽkhinhbỉnó,vìcụmtừ‘nướchoaMỹ’bịxemlàmộtsựtráikhoáy,vớicả,tôilàphụnữ,thếnênngườitasẽrấtrấtnghingờnănglựccủamũitôi.”

“Ýcôlàđànôngcókhứugiáctốthơnphụnữhả?”

“Chắcchắnhọnghĩnhưthếrồi,”Lilliannóivẻuámnãonềvàhoamỹrúttấmkhăntrảitừgiỏra.“Thôi,nóivềđànôngvàmấycáiungnhọtcủabọnhọthếlàđủrồi.Giờtasẽngồixuốngtậnhưởngánhmặt trờimột lúcchứnhỉ?”

“Rồi tụimìnhsẽđennhẻmmất,”Daisyvừa tiênđoánvừakéophẳngmộtgóc khăn với tiếng thở dài khoan khoái. “Và mẹ lại được thêm vàiconniption[8].”

“Conniptionlàgì?”Annabellehỏi,thíchthútrướccáitừMỹmớitoanhnày.CôngồivàokhoảngtrốngcạnhDaisy.“Nếubàấycóthìgửichotôivới,tôirấttòmòmuốnbiếtchúngtrôngnhưthếnào.”

“Mẹtôicómấycáiđósuốtấymà,”Daisycamđoan.“Đừngsợ,côsẽđượclàmquenvớichúngtrướckhitấtcảchúngtarờiHampshire.”

“Mìnhkhôngnênăntrướckhichơi,”LilliannóikhithấyAnnabellemởgiỏra.

“Tôiđói.”Annabelle thèm thuồngnhìnvàochiếcgiỏđầyắp trái cây,phômai,patê,nhữnglátbánhmìdàyvànhiềuloạisalad.

“Lúcnàocô cũngđóinhỉ,”Daisybật cườinhậnxét. “Vớimộtngườinhỏnhắnnhưcôthìsứcănnhưthếhơibịđángnểđấy.”

“Tôi,nhỏnhắnư?”Annabellephảnđối.“Nếucômàcaohơnmétrưỡichỉnửamilithôithìtôisẽănluôncáigiỏđựngthứcănnày.”

“Vậycônêntậpnhaiđilàvừa,”Daisynói.“Tôicaomộtmétnămmươihai,cảmơncônhé.”

“Annabelle,nếutôilàcôthìtôisẽkhônggặmcáiquaigiỏbằngliễugaiđómộtcáchimlặngđâu.”Lillianmỉmcườichậmrãirồinhảyvào.“Daisyluônkiễngchânmỗikhiđochiềucao.Ôngthợmaytộinghiệpluônphảicắtlạimépcủakhoảngnửatáváynhờcáitròvôlýcứkhăngkhăngphủnhậnmìnhlùncủacôemgáitôiđây.”

“Emkhônglùn,”Daisycàunhàu.“Phụnữlùnkhôngbaogiờbíẩn,hoặctaonhã,hoặcthuhútnhữnganhchàngđẹptrai.Vàhọluônluônbịđốixửnhưtrẻcon.Emphủnhậnchuyệnbịlùn.”

“Côkhôngbíẩnhaytaonhã,”Eviexenngang.“Nhưngcôrấtx...xinhđẹp.”

“Còn cô đúng là người bạn đáng yêu,” Daisy đáp, với tay lấy chiếc giỏ.“Thôi,choAnnabelletộinghiệpănđithôi,emcóthểnghethấytiếngbaotửcôấyđangkêuọcọc.”

Cảnhómnhiệttìnhthamgiabữaăn.Saukhinonê,họuểoảingảngườitrêntấmkhăn,vừanhìntheonhữngđámmâyvừanóiđủthứtrêngiờidướiđất.Khi câu chuyệnđãvãn,một con sócđỏnhảy rakhỏi cành sồi vàquay ranhìnhọbằngconmắtđenhấpháy.

“Đồphábĩnh,”Annabellevừangóconsócvừakhẽngáp.

Eviecuộnngườinémmộtmẩubánhmìvềphíaconsóc.Nóđứng imnhưtượngnhìnmẩubánhnhưngnhátquánênkhôngdámtiếnlên.Evienghiêngđầu, dưới ánhmặt trời,mái tóc cô bừng sángnhư thể đượcphủbởi hàngnghìnviênhồngngọc.“Convậtđángthương,”côdịudàngnóirồinémthêmmộtmẩubánhvềphíaconsóc.Miếngbánhrơixuốnggầnchỗnóthêmmộtchút, và cái đuôi của nó ve vẩy háo hức. “Dũng cảm lên,”Evie dỗ dành.“Tiếnlênlấybánhđi.”Rồicôlạimỉmcườikiênnhẫnvànémthêmmộtmẩunữa, lần này bánh rơi cách con sóc chỉ vài xăng ti. “Ôi, ngài Sóc ơi ngàiSóc,”Eviemắngmỏ.“Ngàilàmộttênhènđángghét.Bộngàikhôngthấylàchẳngcóaimuốnlàmhạigìngàihaysao?”

Bằngmộtcúnhảyđộtngột,consócchộplấymiếngmồingonrồichạyvụt

đi, cái đuôidựngđứng.Ngẩng lênvớinụ cười chiến thắng,Eviequay lạinhìnbacôbạn lúcnàyđangngơngácquansátcô.“Saov...vậy?”Eviedòhỏi.

Annabellelàngườiđầutiênlêntiếng.“Khinóichuyệnvớiconsóccôkhônghềnóilắp.”

“Ồ!”Bấtngờvìlúngtúng,Evienhìnxuốngnhănnhó.“Tôichưabaogiờnóilắpkhitròchuyệnvớitrẻconvàthúvật.Tôicũngkhônghiểutạisaonữa.”

Cảnhómtrầmtưmấtmộtlúcvìthôngtinkhóhiểunày.“Tôiđểýthấykhinóichuyệnvớitôihìnhnhưcôkhôngnóilắpnhiềulắm,”Daisynhậnxét.

Lilliankhôngnhịnnổiphảichépmiệng.“Emrơivàoloạinàovậyemyêu?Trẻconhaythúvật?”

Đáp lại,Daisygiơbàn tay làmmộtđộng tácmàAnnabellechưa thấybaogiờ.

AnnabelleđịnhhỏiEvieđãđếnbácsĩhỏivềtậtlắpcủamìnhbaogiờchưa,nhưng cô gái tóc đỏ bất ngờ thay đổi chủ đề. “Quả b...bóng chơiR...RoundersđâurồiDaisy?Nếukhôngchơisớmthìtôilănrangủmất.”

NhậnraEviekhôngmuốnbànthêmvềtậtnóilắpcủamìnhnữa,Annabelleliềnđềnghị,“Tôicholànếuchúngtathậtsựmuốnchơithìbâygiờlàlúcthíchhợpnhấtrồi.”

TronglúcDaisylụctìmquảbóngthìLillianlôitừtronggiỏcủamìnhramộtmónđồrồinóivớivẻtựmãn,“Nhìnxemtôiđemtheocáigìnày.”

Daisyngẩnglên,bậtcườithíchthú.“Mộtcâygậychơibóngthứthiệt!”Côreolên,ngưỡngmộngắmcáivậtthểphẳngdẹtmộtmặt.“Thếmàemtưởngchúng ta sẽ phải dùngmột cái gậy cũmòn cơ đấy.Chị lấy nó ở đâu vậyLillian?”

“Chịmượncủamộtngườigiữngựa.Hìnhnhưhọcũng thườngchơibóngmỗikhicódịp,vàhọkhámêtrònày.”

“Ailạikhôngchứ?”Daisycườngđiệuhỏi,bắtđầumởnútvạtáo.“Haythật,

hômnaytrờiấm,cởitấtmấylớpváyáonàyrathậtlàdễchịu.”

KhichịemnhàBowmanthảnnhiêncởiváyáovớiđiệubộ thườngthấyởnhững cô gái không ngại thoát y giữa chốn thanh thiên bạch nhật thìAnnabellevàEvievẫnnhìnnhauphânvân.

“Tôitháchcôđấy,”Eviethìthầm.

“ÔilạyChúa,”Annabellerầurĩthanvãnvàcởikhuyváy.Mộtcơnxấuhổậpđếnkhiếnmặtcôđỏlựngtrongtíchtắc.Tuynhiên,côsẽkhôngngoảnhđinhưmộtkẻhènnhátkhimàngayđếnEvieJennernhútnhátcũngsẵnsàngthamgiacuộcnổiloạnchốnglạilềthóichuẩnmực.Rúttayrakhỏiốngtayáo, cô đứng lên và đểmặc phần váy xòe nhàu nhĩ rơi xuống chân. Trênngườichỉcònlạiáolót,quầnchẽnvàáonịtngực,chânthìđượcchebởitấtvàmộtđôigiàybệtmỏng,Annabellecảmthấymộtcơngióthổiquakhiếncôrunrundễchịu.

EvievàchịemnhàBowmancũngđứnglênđểváyrơixuống.Bốnchiếcváygiờtrôngnhưnhữngbônghoalaitạokhổnglồtrênmặtđất.

“Bắtlấy!”DaisynóivànémquảbóngchoAnnabelle,côliềnchụplấy.Họđivàogiữacánhđồng,némquảbóng tới lui.Evie làngườinémvàbắt tệnhất,mặcdùrõràngsựlạclõngcủacôlàdothiếukinhnghiệmhơnlàvụngvề.Annabellethìthườngbịcậuemtraibắtchơicùngnêncũngkhôngcònlạgìviệcnày.

Cáicảmgiácbướcrangoàivớiđôichânkhôngbịbộváynặngnềcản trởthật làkỳcụcvànhẹnhõmchưatừngthấy.“Tôicholàcánhđànôngcảmthấythếnàykhicóthểmặcquầnmàđilangthangchỗnàychỗkhác.Ngườitagầnnhưcóthểđốkỵvớihọvìsựtựdoấymất.”

“Gầnnhưấyhả?”Lilliancườihỏi.“Khỏiphảinói,tôithựctâmđốkỵvớihọđấy.Phụnữmàcóthểmặcquầnthìchẳngphảiđángyêuhaysao?”

“Tôik...khôngthíchvậychútnào,”Evienói.“Tôisẽxấuhổchếtmấtnếucómộtngườiđànông thấyhìnhdángđôichânmìnhv...” côấpúng, rõ ràngđangcốtìmmộttừcóthểmôtảnhữngphầncơthểkhôngđượcphépđềcậpcủaphụnữ,“và...nhữngthứkháccủamình.”Côngậpngừngkếtthúc.

“ÁolótcủacôcũquárồiAnnabelleạ,”Lillianbấtthìnhlìnhnhậnxétthẳngthừng.“Tôiđãkhôngnghĩđếnchuyệngửichocôđồ lótmớiđấy,mặcdùđángnhẽtôiphảinhậnra...”

Annabellenhúnvaivẻkhôngcâunệgì,“Chẳngsaođâu,vìđâylàdịpduynhấtngườikhácnhìnthấynó.”

Daisy liếcmắt qua cô chị, “Lillian, chúng ta thật thiển cậnmà. Em nghĩAnnabelletộinghiệphơibịxuikhicómấybàtiênđỡđầunhưchúngta.”

“Tôicóphànnàngìđâu,”Annabellecườivuivẻ.“Vàtheonhưtôithấythìgiờcảbốnchúngtagiốnghệtnhauđóthôi.”

Sauvàiphúttậptànhvàthảoluậnsơvềluậtchơi,họđặtmấychiếcgiỏrỗngvàovị trímốc,vàtròchơibắtđầu.Annabellekhéphaibànchântạothànhmộtgócvuôngtrêncáiđiểmđượcđánhdấulà“CastleRock”.

“Emsẽnémbóngchocôấy,”Daisynóivớichị.“Cònchịsẽbắt.”

“Nhưng taychịkhỏehơn tayem,”LilliancàunhàunhưngvẫnđứngngaysaulưngAnnabelle.

Giơcâygậyngangquávai,AnnabellevungnóđậpvàoquảbóngDaisynémra.Câygậyđánhhụtvàvụt thànhhìnhvòngcung trongkhông trung.Saulưng cô, Lillian đón lấy quả bóngmột cách điêu luyện. “Vung hay lắm,”Daisyđộngviên.“Hãynhìnkỹquảbóngkhinóđếngầnchỗcônhé.”

“Tôikhôngquenđứngyênkhicógìđóphóngthẳngvàomình,”Annabellenói,vunggậylầnnữa.“Tôiđượcđánhbaonhiêulần?”

“Trongtrònàyngườiđậpbóngkhôngbịhạnchếsốlầnđánh.”GiọngLillianvanglêntừphíasau.“Thửlầnnữađi,Annabelle...vàlầnnàycôthửtưởngtượngquảbónglàmũicủangàiHuntxem.”

Annabellehàohứngtiếpnhậnlờiđềnghị.“Tôithíchnhắmvàochỗnhôlênđâuđóbêndướimũihơn.”CônóivàvungcâygậykhiDaisynémbónglầnnữa.Lầnnày,mặtphẳngcủagậychạmvàoquảbónggâyramộttiếngbốp.Reolênthíchthú,Daisychạyvụttheoquảbóng,trongkhiLilliancườirúlênvàhétto,“ChạyđiAnnabelle!”

Côlàmtheovớimộtđiệucườichiếnthắng,mentheonhữngcáigiỏvòngvềchỗCastleRock.

DaisychộpđượcquảbóngvànémtrảlạiđểLillianthảynóvàokhôngkhí.

“ĐứngyênởđiểmthứbađiAnnabelle,”Lilliangọi.“ĐểxemDaisycóthểmangcôtrởvềCastleRockhaykhông.”

Tỏralolắngnhưngcũngđầyquyếttâm,Eviecầmgậyvàchỉnhdángđứngtạibụcđậpbóng.

“GiảvờquảbónglàdìFlorencecủacôấy,”AnnabellekhuyênlàmEvietoétmiệngcười.

DaisynémmộtquảchậmvàdễchoEvievunggậy.Côbịhụt,vàquảbóngđápgọnvàolòngbàntayLillian.NémbóngtrảlạiDaisy,LilliansửatưthếchoEvie.“Giạngchânravàhơikhuỵugối,”côthìthầm.“Thế.Bâygiờquansátquảbóngkhinóbayđến,vàcôsẽkhôngbịhụt.”

KhôngmaylàEvietiếptụcđậphụtchođếnkhimặtcôđỏửngvìgắngsức.“Khóq...quá,”cônói, tránnhăn lạivì lo lắng.“Cólẽ tôinênngừnglạivàchuyểnlượtchongườikhác.”

“Thử thêmvài lầnnữađimà,”Annabelle áynáybảo,quyết tâmđợiEvieđậptrúngítnhấtmộtlần.“Chúngtađâucógìphảivội.”

“Đừngbỏcuộc!”Daisygóplời.“ChỉtạicôgồngmìnhquáthôiEvie.Thưgiãnnào...vàđừngnhắmmắtkhivunggậy.”

“Côlàmđượcmà.”Lilliannói,hấtmộtlọntócđenóngrakhỏitránvàuốncongcánhtaymảnhkhảnhnhưngvữngchãicủamình.“Lầnvừarồicôsuýttrúngcòngì.Chỉcầnchămchú...quansát...quảbóng.”

Thởdàingaongán,EviekéogậytrởlạiCastleRockvànângnólênlầnnữa.Đôimắt xanh của cônheo lại khi đămđămnhìnDaisy, và cô căng thẳngchuẩnbịcholầnđậpkếtiếp.“Tôiđãsẵnsàng.”

Daisytungđạiquảbónglênkhôngtrung,vàEviequyếttâmvunggậythật

mạnh.MộtcảmgiácthỏamãnchạykhắpngườiAnnabellekhicôthấycâygậyđậptrọnquảbóng.Nóphóngvútvàokhôngkhí,lêntậnnhánhcâysồixaxa.Cảbọnliềnhòreohoanhỉvìcúđậptuyệtvời.Bịsốctrướcviệcmìnhvừalàmđược,Evienhảydựnglênlahét,“Tôilàmđượcrồi!Tôilàmđượcrồi!”

“Chạyquamấycáigiỏ!”Annabellehét toángvàchạyvụt lạiCastleRock.EviehânhoanchạyquanhsânRoundersdựngtạm,bóngchiếcáotrắngbayphấpphới.KhiEviechạmvàoCastleRock thìbacôgáikia tiếp tụcnhảynhóthéthòchẳngvìlýdonàokhácngoàicáihiệnthựclàhọtrẻtrung,khỏemạnhvàtựhàovềbảnthânmình.

Bất thình lình,Annabellecócảmgiácmộtbóngngườiđen thẫmđangtiếnnhanhlênđồi.Côimbặtkhibiếtchắclàcómột,khôngphải,haingườiđangcưỡingựatiếnvàocánhđồngcỏkhô.“Cóngườiđến,”cônói.“Haingườicưỡingựa.Nhanhlên, tìmquầnáolạiđây!”Giọngnói thấpđầycảnhgiáccủacôcắtngangsựvui sướngcủabacôgáikia.Họđứngnhìnnhau trântrân,mắtmởtorồihốthoảnghànhđộng.Lahétầmĩ,DaisyvàEviechạytrốichếtvềphíađốngtàntíchcủabuổicắmtrại,nơihọđểquầnáo.

Annabelledợmbướctheosau,nhưngchợtkhựnglạivàbấtngờquayquakhinhữngvịkháchkhôngmờiralệnhcholũngựadừngvóngaysaulưngcô.Côthậntrọngđốimặtvớihọ,cốướclượngmứcđộnguyhiểmmàhọcóthểtỏra.Ngẩnglênnhìn,côcảmthấymộtcơnớnlạnhrụngrờikhinhậnrahọlàai.

NgàiWestcliff...vàtệhơnnữa...SimonHunt.

Chương10

MộtkhiAnnabelleđãbắtgặpánhmắtkinhngạccủaHuntthìdườngnhưcôkhôngthểnhìnđichỗkhácđượcnữa.Nógiốngnhưmộtcơnácmộngmàkhi choàng tỉnhngười ta phải thởphàonhẹnhõm,biết rằngmột việcquákinhkhủngtồi tệnhưthếkhôngcó thật.NếutìnhcảnhnàymàkhôngquábấtlợichocôthìắthẳncôđãvuimừngtrướchìnhảnhSimonHuntsửngsốtđếnkhôngnóiđượcgì rồi.Lúcđầumặtanh trắngbệch,như thểanhđanggặpphảikhókhănquá lớn trongviệc tiếp thucái sự thật làcôđangđứngtrướcanhchỉvớiáolót,áonịtngựcvàquầnchẽn.Mắtanhlướtkhắpngườicôrồidừnglạitrêngươngmặtđỏrầncủacô.

Mộthayhaigiâyimlặngnghẹtthở,vàHuntkhónhọcnuốtnướcbọttrướckhicấttiếnghỏibằnggiọngkhànkhàn.“Cólẽtôikhôngnênhỏi.Nhưngemđanglàmcáiquáigìvậy?”

NhữnglờianhnóigiúpAnnabellethoátkhỏitrạngtháitêliệt.Hiểnnhiêncôkhông thểđứngđómà tánchuyệnvớianh trongbộđồ lót thếnày.Nhưnglòngtựtrọngcủacô-hoặcnhữnggìcònsótlại-ralệnhchocôkhôngđượcngungốcrélênvàchạyvụtvềphíachỗđểquầnáotheocáicáchmàEvievàDaisyđanglàm.CôsảibướcmạnhmẽvềchỗđểbộváycủamìnhvàdùngnóchechắnphầnthântrướckhicôquaylạiđốimặtvớiSimonHuntlầnnữa.“Chúng tôi đang chơi Rounders,” cô nói, giọng the thé chói tai hơn bìnhthường.

Huntđưamắtnhìnquanhtrướckhidánchặtvàocôlầnnữa.“Tạisaoem...”

“Mặcváythìkhôngthểchạynhảydễdàngđược,”Annabellengắtlời.“Tôinghĩđiềuđóquárõràngchứnhỉ.”

Tiếpnhậnlờigiảithíchđó,Huntlậptứcquaymặtđi,nhưngcôđãkịpthấythấpthoángmộtđiệucườinhănnhở.“Vìchưabaogiờthửnêntôibuộcphảitinlờiemthôi.”

Saulưng,AnnabellenghethấyDaisyđangđổlỗichoLillian.“Nghechịnên

emcứnghĩlàkhôngcóailuitớicánhđồngnàycả.”

“Ngườitabảochịvậymà.”Lillianđáp,giọngnghènnghẹtkhicôbướcvàokhungváyrồicúixuốngnângnólên.

Bátước,ngườiimlặngtừđầuđếngiờ,lúcnàymớilêntiếng,ánhmắtanhtavẫnthậntrọngnhìnvềphíacảnhvậtđằngxa.“Thôngtincủacôchínhxácđấy,thưatiểuthưBowman,”anhtađiềmtĩnhnói.“Cánhđồngnàythườngkhôngcóai.”

“À,vậythìsaocácngườilạiởđây?”Lillianhỏigiọngkết tội,nhưthểcô,chứkhôngphảiWestcliff,làchủnhânkhuđấtvậy.

CâuhỏikhiếnBátướcquayphắtlại.AnhtanémchocôgáingườiMỹmộtcáiliếcmắtngờvựctrướckhingoảnhmặtđilầnnữa.“Sựcómặtcủachúngtôichỉlàdotìnhcờ,”Westcliffđáplạnhtanh.“HômnaytôimuốnthămthúlãnhđịaphíaTâyBắccủatôi.”Anhtanóitừcủatôirấtnhẹnhàngnhưngcónhấn trọngâmrõ ràng. “ÔngHuntđâyvà tôiđangđidạo trênconđườngnhỏthìnghethấytiếnghétcủacáccô.Chúngtôinghĩtốthơnhếtlànêntìmhiểuxemsựthểthếnàovàdựđịnhsẽgiúpđỡnếuthấycần.Tôikhôngbiếtcáccôđangsửdụngcánhđồngnàycho...cho...”

“Mặc-quần-bó-gối-chơi-Rounders,”Lillianvừatiếplờivừachotayvàoốngtayáo.

XemraBátướckhôngthểlặplạicáicụmtừkỳcụcđó.Anhtaquayngựabỏđi vànói cộc lốc ra phía sau. “Tôi dựđịnh sẽ xóa trí nhớngắnhạn trongvòngnămphúttới.Trướckhitôilàmthế,tôisẽđềnghịcáccôkiềmchếbấtcứhoạtđộngngoàitrờinàocóđikèmvớikhỏathân,vìnhữngkẻquađườngkhámpháracáccôlầntớicóthểsẽkhôngdửngdưngnhưtôivàôngHuntđâu.”

Bấtchấpcảmgiácxấuhổđangdângđầy,Annabellevẫnphảicốnémtiếngkhịtmũi hoài nghi trước tuyênbố củangàiBá tướcvề sựdửngdưng củaHunt,vàchưakểlàcủachínhBátước.RõràngHuntđãxoayxởđểlénnhìncô.VàdùcáinhìncủaWestcliffcóvôcùng tinhviđichăngnữa thìcũngkhôngthoátkhỏimắtcô,côthấyanhtađãliếcLilliantrướckhiquayngựa.Tuynhiên,vớicáitìnhtrạngkhôngquầnáochethâncủacôhiệngiờthìđâykhó có thể là lúc thích hợp để cô châm chọc thái độ kẻ cả dạy đời của

Westcliff.

“Cảm ơn ngài Bá tước,”Annabelle hết sức hài lòng khi thấy thái độ củamìnhrấtđiềmtĩnh.“Vàbâygiờ,saukhiđãnhậnđượclờikhuyênchítìnhcủangàithìtôimuốnxincácngàimộtchútriêngtưđểchỉnhtrangyphụcđượcchứ.”

“Rấtsẵnlòng,”Westclifflàubàu.

Trước khi rời đi, có vẻ như Simon Hunt không thể ngăn mình nhìn lạiAnnabelletrongkhicôvẫnđứngcầmcáiváychetrướcngực.Bấtchấpvẻđiềmtĩnhthấyrõcủaanh,dườngnhưcôvẫnnhìnramặtanhcóchútbiếnsắc...vàsựkiềmchếkhônglẫnđiđâuđượctrongđôimắtđenláycủaanh.Annabelle ước gìmình có thể tự chủmà hờ hững lạnh nhạt nhìn lại anh,nhưngthayvàođócôlạithấynóngbừng,rốibờivàsuýtthìngã.Cóvẻnhưanhsắpsửanóigìđóvớicô,nhưngrồitựngănmìnhlạivàlẩmbẩmgìđókhông ai nghe rõ kèm theomột điệu cười ranhmãnh. Con ngựa của anhgiậmchânthịchthịch,sốtruộtkhịtmũirồihămhởquayđầukhiHuntchỉnhdâycươngchonóphinướcđại theoWestcliff lúcnàyđãđiđượchơnnửacánhđồng.

Nhục nhã ê chề, Annabelle quay sang Lillian, người cũng đang đỏ mặtnhưngvẫngiữđượcvẻtựchủđángngưỡngmộ.“Đànôngtrênthếgiớinàyđâu hết rồi mà lại để hai con người đó thấy chúng ta thế này cơ chứ,”Annabellephẫnuấtnói.

“Cônênngưỡngmộtháiđộcaongạođó,”Lillianthờơnhậnxét.“Chắclànóphảiđượctíchlũyquanhiềunămrồi.”

“Côđangámchỉaivậy?ÔngHunthayBátướcWestcliff?”

“Cảhai.MặcdùsựcaongạocủaBátướccóphầnsắcbénhơnHunt,điềumàtôiphảithừanhậnlàhếtsứcấntượng.”

Cảbọnnhìnnhausẻchiasựkhinhmiệtdànhchonhữngvịkháchvừabỏđi,rồi bất thình lình Annabelle phá lên cười dữ dội, “Họ bị bất ngờ phảikhông?”

“Khôngbấtngờbằngchúngtađâu,”Lillianđáp.“Vấnđềbâygiờlàtađịnh

đốimặtvớihọlầntớinhưthếnào?”

“Họđịnhđốimặtvớichúngtanhưthếnàochứ?”Annabellephảnbác.“Haingườiđócanthiệpchuyệnriêngcủachúngta,họlànhữngkẻphábĩnh.”

“Cô nói đúng...” Lillian vừamởmiệng thì bỗng im bặt vì nghe thấymộttiếng động kinh khủng phát ra từ nơi cắm trại của nhóm.Evie đang quằnquạitrêntấmkhăntrảicònDaisythìchốngnạnhđứngbêncạnh.

Chạyvộivềphíahaingườiđó,AnnabellesửngsốthỏiDaisy,“Chuyệngìthế?”

“Sựxấuhổvượtquásứcchịuđựngcủacôấy,”Daisynói.“Nólàmcôấybịđau.”

Evie lăn tròn trên tấmkhăn, tay cầmkhăn ănúp lênmặt,một bên tai đổithànhmàucủcảingâmmuối.Eviecàngcốníncười thì lại càngkhiếnnóbùngnổdữdộihơn,chođếnkhicôvừahosặcsụavừathởhổnhàhổnhểnvìthiếuhơi.Khônghiểubằngcáchnàomàcôxoayxởđểnấclênđượcvàitiếng,“Quảlàmàngiớithiệut...tuyệtch...chiêuchonhữngmônthểthaotrêncỏ!”Nóixongcôlạitiếptụckhụtkhịtvớinhữngtràngcườiđiênloạntronglúcbangườicònlạichỉbiếtđứngnhìn.

Daisy liếcAnnabelleđầyẩný. “Cáinày,”Daisynói, “chính làconniptionđó.”

Simon và Westcliff cho ngựa phi nước đại khỏi cánh đồng, rồi dần dầnchuyểnsangđibộkhitiếnvàorừngvàmentheoconđườngmònxuyênsangbìarừngbênkia.Mấtđếnhaiphútkhôngngườinàotỏvẻmuốnnóichuyện,haynóiđúnghơnlàcókhảnăngcấtlời.TâmtríSimonđangquaycuồngvớithânhìnhsănchắc,nhữngđườngcongmêhoặccủaAnnabelletrongbộđồlót đã co lại sauhàngngàn lầngiặt giũ.Maymà lúcđókhông chỉ cóhaingười, vìSimondámchắc làmình sẽ không thểnàobỏđimàkhông làmchuyệngìđómanrợ.

Từbéđếngiờ,Simonchưatừngtrảiquacảmgiácthèmmuốnmãnhliệtnhưtrongkhoảnhkhắcanh thấyAnnabellenửakínnửahở trêncánhđồng.Cảngườianhcứnglạitrongnỗikhaokhátmuốnđượcghìmngựa,bếthốclấyAnnabelleđưađếnbãicỏmềmmượtgầnnhất.Anhkhôngthểtưởngtượng

nổihìnhảnhnàocósứccámdỗtộilỗihơncơthểkhêugợicủacô,làndalụalàmàuhồngphấncùngmáitócnâubừngsángdướinhữngtianắng.Nhìncôxấuhổ,đỏbừngtoànthânlạicàngquyếnrũhơngấptrămnghìnlần.Anhchỉmuốndùngrăngvàngóntaylộtbỏhếtmấymónđồlótxácxơtrênmìnhcô,anhmuốnhôncôtừđầuđếntậnngónchân,nhấmnhápsựngọtngào,mềmmạimà...

“Không,”Simonlẩmbẩm,cảmthấymáunóngsôisụcrầnrần.Anhkhôngthểchophépmìnhđeođuổiýnghĩđó,nếukhôngthìnỗikhátkhaokhôngthểnàoxoadịusẽbiếnquãngđườngcònlạithànhcựchìnhmất.Đếnkhiđãkiểmsoátđượchammuốncủabảnthân,anhliếcsangWestcliffthìthấyBátước cũng đang trầm ngâm suy nghĩ. Khá bất thường vớimột người nhưWestcliff.

Haingườiđãkếtbạnvớinhauđượcnămnămkểtừsaulầngặpmặttạibữaăn tối được tổ chứcbởimột chính trị gia theođường lối cải tổmà cảhaicùngquenbiết.NgườichachuyênquyềncủaMarcusvừaquađời,vàđểlạichoanh,Bá tướcWestcliffmới, toànbộ sảnnghiệpcủagia tộc.Westcliffbiếtrằngtìnhtrạngtàichínhcủagiađìnhnhìnbềngoàirấtvữngchắcnhưngbêntrongthìmụcnát,giốnghệtnhưmộtbệnhnhânmắcchứngbệnhkinhniênnhưngnhìndángvẻvẫnhoàntoànkhỏemạnh.NhữngkhoảnlỗđềuđềutrênsổsáchkếtoánđãkhiếnngàiBátướcmớicủaWestcliffbắtđầulongạivànhậnthấyrằngcầnphảitiếnhànhthayđổitriệtđểngaylậptức.Anhđãtìmracáchđểkhônggặpphảikếtcụcgiốngnhữngquýtộcdànhcảđờiđểgiữgìnđống tài sảnđangdần teo tópcủagia tộc.Khônggiốngmấycuốntiểuthuyếtvẽracảnhvôsốquýtộcnướnghếttiềncủavàosòngbạc,sựthậtlàcácquýtộchiệnnaynhìnchungkhôngliềulĩnhđếnthế,chỉđơngiảnlàhọkhôngcónănglựcquảnlýtiềnbạc.Nhữngkhoảnđầutưbảothủ,quanđiểmlỗithờivàsựphânbổtàichínhkémhiệuquảđangtừtừlàmtiêutántàisảncủagiớiquýtộc,đồngthờichophépmộttầnglớpnamgiớilàmănthànhcôngtiếnlênnhữngnấcthangcaohơntrongxãhội.Bấtkỳaikhôngquantâmđếnnhữngảnhhưởngcủakhoahọcvà tiếnbộcôngnghệđốivớinềnkinhtếchắcchắnđềusẽbịgạtkhỏiguồngquaycủanó...vàWestcliffkhônghềmongmuốnđượcgianhậpnhómngườiđó.

SimonvàWestcliff kết bạnvớinhauhẳnnhiênvì ngườinày chỉ lợi dụngngườikiađểđạtđượcnhữnggìmìnhmuốn.Westcliffmuốnhưởng lợi từbảnnăngkinhdoanhcủaSimon,cònSimonmuốnmộtvéthônghànhvàoxãhộithượnglưucủaWestcliff.Nhưngkhiđãthânthiếthơnthìhìnhnhưhọ

rấtgiốngnhautrênnhiềuphươngdiện.Cảhaiđềuđammêcưỡingựavàsănbắn,thườngxuyênphảigiảiphóngsứclựcdồidàoquanhữngloạihìnhthểthaođòihỏivậnđộngmạnh.Cảhaiđềukiênquyếtkhôngchịu thỏahiệp,mặcdùWestcliffcóđượcphongtháiduyêndánglịchthiệpkhiếnngườitadễchấpnhậntínhcáchbộctrựccủaanhhơn.Cảhaiđềukhôngthểchịunổihànggiờđàmđạovănthơhaynhữngkháiniệmủymị.Họthíchđươngđầuvớinhữngvấnđềthựctế,vàtấtnhiêncóthểngồicảngàysaysưabànluậnvềnhữngcơhộikinhdoanhtronghiệntạilẫntươnglai.

Vì Simon đã trở thành vị khách thường xuyênởStonyCross cũng nhưởDinhthựMarsdencủaWestclifftạiLondonnênbạnbècủangàiBátướcdầndầncũngchấpnhậnsựcómặtcủaSimontrongkhônggiancủahọ.Quảlàmộtsựngạcnhiên thúvịkhiSimonkhámphárarằngmìnhkhôngphải làngườiduynhất thuộctầnglớpbìnhdânđượcWestcliffxemnhưbạnthân.Dường nhưBá tước thích làm bạn với những người đàn ông không chônchânmình tronggiới thượng lưu.Thật ra, thỉnh thoảngWestcliff tuyênbốrằnganhmuốntừbỏtướcvị,khônghềủnghộchếđộquýtộcchatruyềnconnối.SimonkhôngnghingờgìvềtínhchânthậttrongtuyênbốcủaWestcliff-nhưngcóvẻnhưngàiBátướckhônghềnhậnthấyrằngcáiđặcânquýtộcđó-cùngvớitấtcảquyềnlựcvàtráchnhiệmkèmtheo-đãtrởthànhmộtphầnkhôngthểtáchrờicủaanh.LàngườisởhữutướcvịBátướclâuđờivàđáng kính bậc nhất nướcAnh,Marcus, tức đức ôngWestcliff, sinh ra đểgánhvácbổnphậnvàtruyềnthống.Anhluônduytrìmộtcuộcsốngcótínhtổchứccaovàtuânthủchặtchẽcáckếhoạch,vàanhlàngườitựchủnhấtmàSimontừngbiết.

Lúcnàyđây,dườngnhưngàiBá tướcđiềm tĩnh thườngngàyđangbịxáotrộnnhiềuhơnvẻbềngoài.

“Chếttiệt,”rốtcuộcWestcliffcũngkêulên.“Thithoảngtôiphảihợptáclàmănvớiôngbốcủahọ.LàmsaotôicóthểgiápmặtvớiThomasBowmanmàkhôngnhớlạihìnhảnhcôcongáiôngtatrongbộquầnáolótđâyhả?”

“Nhữngcôcongái,”Simonsửalại.“Cảhaiđềuởđó.”

“Tôichỉchúýcôcaohơn.”

“Lillianà?”

“Đúng,chính làcôấy.”Nétcaucó thoánghiện trêngươngmặtWestcliff.“LạyChúalònglành,chẳngtráchcảhaingườibọnhọđềuchưakếthôn!Họđúng làkémvănminh,ngaycảxét theo tiêuchuẩnMỹchăngnữa.Vàcáicáchmàcôgáiđónóichuyệnvớitôichứ,nhưthểtôiphảibiếtthânbiếtphậnmàcảm thấyxấuhổvìđã cắtngangcuộcvuidâmđãngbángbổcủabọnhọ...”

“Westcliff, anhnóinhưmộtkẻhợmhĩnh rồiđấy,”Simoncắtngang, lòngcảmthấythíchthútrướcsựquyếtliệtcủangàiBátước.“Vàicôgáingâythơchạytungtăngtrêncánhđồngthìkhócóthểđặtdấuchấmhếtchosựvănminhmàchúngtavẫnbiết.Vànếuhọchỉlàthônnữthìchắcanhsẽkhôngnghĩgì tới chuyệnđó cả.Chết tiệt, cókhi anh cònmuốn thamgiavớihọcũngnên.Tôiđãthấyanhlàmgìvớimấycônhântìnhnhânngãicủaanhởnhữngbuổitiệctùngkhiêuvũ...”

“À,họkhôngphảithônnữ,đúngkhông?Họlànhữngtiểuthưtrẻtuổi,hayítnhấtcũngđượccholànhưthế.Màlàmthếquáinàomộtnhómcáccônàngếẩmlạihànhxửnhưvậyđượcchứ?”

Simoncườinhănnhởtrướcgiọngđiệukhổsởcủabạn.“Tôicóấntượnglàbọnhọđã trở thànhđồngminhcủanhaudochung tình trạngchưachồng.Trướcđây,phầnlớnthờigianngườinàychỉngồiimchẳngnóichẳngrằngvớingườikia,nhưngcóvẻdạogầnđâyhọđãkếtbạnvớinhauthìphải.”

“Vìmụcđíchgì?”Bátướcnghingạihỏi.

“Cólẽhọchỉmuốnđượcvuivẻchăng?”Simonđềxuất,anhthấythíchthúbởimứcđộgaygắt trongcáchWestcliffphảnđối lốihànhxửcủabốncôgái.ĐặcbiệtlàLillianBowman,hìnhnhưcôgáinàykhiếnWestcliffhếtsứckhóchịu.ĐiềunàythậtbấtthườngđốivớimộtBátướcluôncưxửhòanhãdễchịuvớiphụnữ.TheonhữnggìSimonbiếtthìbấtchấpsốlượngđànbàcongái theođuổi anh ta cả chính thức lẫn lén lút,Westcliff chưabaogiờđánhmấtvẻthờơ.Chođếnlúcnày.

“Vậythìhọnênmayvá,hoặclàmgìđógiốngcácphụnữquyềnquýthườnglàmđểgiảitrí,”Bátướcquắcmắt.“Ítnhấthọnêntìmramộtsởthíchkhôngbaogồmviệcchạyrongkhắpvùngđồngquêtrongtìnhtrạngkhỏathân.”

“Họkhôngkhỏathân,”Simonchỉnhlại.“Thậttiếcquá.”

“Lờinhậnxétnàybuộctôiphảinóimộtđiềugìđó,”Westcliffnói.“Nhưanhbiếtđấy,tôikhôngthườngxuyênchoailờikhuyênnếuhọkhônghỏixin...”

Simonngắt lờiBátướcbằngmộttràngcườiầmĩ.“Westcliff, tôinghingờviệcanhđãtừngsốngquamộtngàynàotrongđờimàkhôngchoaiđómộtlờikhuyênđấy.”

“Tôiđưaralờikhuyênkhithấynóthậtsựcầnthiết,”Bátướcđáplạivớimộtcáiquắcmắt.

Simon liếcWestcliffvẻmỉamai. “Vậy thìhãybanphát sự thông tháicủaanhđi,vìcóvẻnhưtôibuộcphảinghedùcómuốnhaykhôngrồi.”

“NóliênquanđếntiểuthưPeyton.Nếukhônngoanthìanhsẽgạtbỏnhữngmốibậntâmđếncôta.Côtacóvẻđẹphờihợt,vàlàtạovậthuyễnhoặcnhấtmàtôitừnggặp.Bềngoàithìxinhđẹp,tôisẽphảiđồngývớianh...nhưngvớiócphánxétcủatôithìkhôngcócáigìbêntrongđómàtôicóthểđánhgiácaocả.ChắcchắnanhđangnghĩđếnviệcbiếncôtathànhnhântìnhnếucôtathấtbạitrongphivụvớiKendall.Lờikhuyêncủatôilà,đừnglàmthế.Cónhiềuphụnữxứngđánghơncôta.”

Simonimlặngmộtlúc.TìnhcảmcủaanhdànhchoAnnabellePeytonkháphức tạp.Anh ngưỡngmộ cô, anh thích cô, và cóChúa chứng giám, anhkhôngcóquyềnphánxétcôgaygắtnếucôtrởthànhtìnhnhâncủagãkhác.Nhưngbấtchấptấtcả,cáikhảnănghếtsứcrõràngrằngcôđãlêngiườngvớiHodgehamvẫngâynênmộtthứcảmgiáchòatrộngiữaghentứcvàgiậndữđếnmứcanhcũngphảikinhngạc.

SaukhingheđượccáitinđồnmàBurdicktruyềnđi,rằngAnnabelleđãtrởthànhnhântìnhbímậtcủaHodgeham,Simonkhôngthểkhôngđiềutrangọnnguồnsựviệc.Anhđãhỏichamình,ngườighichépsổsáchkếtoánhếtsứctỉmỉ,xemcóaitừngthanhtoánhóađơnthịtchogiađìnhPeytonbằngtiềncủa người đó hay không. Cha anh đã khẳng định chắc chắn là ngàiHodgeham thỉnh thoảngvẫnchi trảhóađơnchonhàPeyton.MặcdùviệcnàykhócóthểchứngminhbấtcứđiềugìnhưngnócũngchothấymộtphầnkhảnăngAnnabelleđãtrởthànhnhântìnhcủaHodgeham.VàtháiđộlảngtránhcủaAnnabelletrongsuốtcuộctròchuyệncủahọsánghômtrướccàngítnhiềucủngcốthêmcholờiđồnđó.

Rõ rànggiađìnhPeytonđangở trong tìnhcảnh tuyệtvọng... nhưng lýdoAnnabelletìmsựgiúpđỡtừmộtgãbéoụbahoarỗngtuếchnhưHodgehamvẫnlàmộtbíẩn.Mặtkhác,rấtnhiềuquyếtđịnhtrongđời,tốtcóxấucó,chỉđơnthuầnlàvấnđềthờiđiểm.CólẽHodgehamđãtìmcáchcanthiệpvàođúnglúcmàkhảnăngphòngvệcủaAnnabellexuốngmứcthấpnhất,vàrồicôđãchophépmìnhbịlãogiàkhốnnạnđóthuyếtphụcmàđưaranhữnggìlãomuốnđểđổilạisốtiềncôquácần.

Côkhôngcógiàyđibộ.LạyChúa.HẳnlãoHodgehamphảiti tiệnhếtsứcmớichocôvàibộváyáomàkhôngcholấymộtđôigiàylànhlặn,vàđồlótthìgầnnhưnhàunát.NếuAnnabelleđịnhlàmnhântìnhcủaaiđóthìcôphảilàcủaSimon,vàítraphảinhậnđượcnhữngkhoảnbồihoàntươngxứng.Rõrànglàcònquásớmđểđềcậpvấnđềnàyvớicô.SimonsẽphảikiênnhẫnchờđợitronglúcAnnabellecốmoimócmộtlờicầuhôntừKendall.Vàanhsẽ không làm gì tổn hại đến cơ hội của cô. Nhưng nếu cô thất bại vớiKendall,thìSimonsẽtiếpcậncôvớimộtlờiđềnghịhấpdẫnhơnnhiềucáithỏathuậnlénlútmàcôđangcóvớilãoHodgeham.

Mường tượng ra cảnh Annabelle khỏa thân trên giườngmình làm Simoncảmthấyhammuốnđangbắtđầunhennhómtrởlại,vàanhcốnốilạicuộctròchuyệnvớiBá tướcWestcliff.“Saoanh lạicósuynghĩ là tôiđểýđếntiểuthưPeyton?”anhhỏivớigiọngđiệuvôthưởngvôphạt.

“Quacáchanhsuýtngãngựakhithấycôtatrongbộđồlót.”

CâunóikhiếnSimonphảimiễncưỡngmỉmcười.“Vớimộtvẻđẹpnhưthếthìtôicóccầnbiếtcòncáigìbêndướinữa.”

“Anhnênthế,”Bátướcnhấnmạnh.“CôtiểuthưPeytonđóchỉlàmộtkẻíchkỷ,tôikhôngnhớđãgặpainhưthếchưa.”

“Westcliffnày,”Simonhỏinghiêmtúc.“Cóbaogiờanhnghĩthỉnhthoảngmìnhcũngcóthểmắcsailầmkhông?Vềbấtcứchuyệngì?”

TrôngBátướccóvẻlúngtúngtrướccâuhỏiđó.“Thậtramànóithìkhông.”

Lắcđầuchánnản,Simonthúcngựaphinhanhhơn.

Chương11

KhibốncôgáibắtđầuđibộvềStonyCross,Annabellemớinhậnramắtcáchânbịđau.Có lẽnóbịđau trong lúcchơibóng,dùcôkhông thểnhớ lạichínhxáctừkhinào.Thởdàimệtnhọc,cônhấcgiỏlênsảibướcđuổitheoLillianlúcnàytrôngcóvẻtrầmtư.DaisyvàEvieđicáchhọvàimét,đangchụmđầubàntánrìrầm.

“Côđanglolắngchuyệngìvậy?”AnnabellethấpgiọnghỏiLillian.

“BátướcvàôngHunt...côcónghĩhọsẽkểvớingườikháclàđãthấychúngtachiềunaykhông?Chuyệnđósẽgâyramộtvếtnhơchothanhdanhcủachúngta.”

“TôikhôngnghĩWestcliff sẽ làmvậy,”Annabellenói saumộthồiđắnđosuynghĩ.“Tôinghiêngtheohướngtinlờianhtakhianhtalưuývềchứngmấttrínhớngắnhạn.Vàanhtakhôngcóvẻgìlàmộtgãthíchđưachuyện.”

“CònngàiHuntthìsao?”

Annabellecaumày.“Tôikhôngbiết.Anhtakhônghứasẽgiữimlặng.Tôicho rằng anh sẽ giữmồmgiữmiệngnếu anh ta nghĩ là sẽ được lợi gì đótrongchuyệnnày.”

“Cônênđihỏianhtaxem.Tốinay,ngaykhigặpHuntởtiệckhiêuvũ,côphảiđếnchỗanhtavàbắtanhtahứalàkhôngkểchoaikhácnghevềbuổichơibóngcủachúngta.”

Nhớđếnbuổikhiêuvũsẽdiễnraởđiềntrangtốinay,Annabellerênrỉ.Côtươngđối-không,phảilàhếtsức-chắcchắnlàmìnhkhôngthểnàođốimặtvớiHuntsaunhữnggìđãxảyrachiềunay.ThếnhưngLilliannóicũngđúng-khôngaidámchắcHuntsẽgiữimlặng.Annabellephảigiảiquyếtchuyệnđóvớianh,dẫuchocáiviễncảnhđóđủ làmcôsợchếtkhiếp.“Sao lại làtôi?”côhỏi,mặcdùđãbiếtcâutrảlời.

“VìHuntthíchcô.Aichẳngbiếtchuyệnđó.Nhiềukhảnănganhtasẽlàmtheonhữnggìcôyêucầu.”

“Anhtakhônglàmcáigìkhôngcônghết,”Annabellelẩmbẩmtronglúccơnđaunơimắtcáchânmỗilúcmộttệhơn.“Thếnếuanhtađưaralờiđềnghịkhiếmnhãnàođóvớitôithìsao?”

Mộtkhoảnglặngngượngnghịuthật lâu,rốtcuộcLilliangợiý,“Côcóthểnémchoanhtamộtkhúcxương.”

“Xươngkiểugì?”Annabellehoàinghihỏi.

“Ồ,cứđểanhtahôncô,nếuđiềuđólàmchoanhtaimlặng.”

NgỡngàngvìLilliancóthểhờhữngbuôngramộtcâunhưthế,Annabellehítmộthơithậtsâu.“LạyChúa,Lillian!Tôikhôngthểlàmthế!”

“Tạisaokhông?Côđãtừnghônđànôngrồimà,đúngkhông?”

“Đúng,nhưng...”

“Môi nào chả như nhau. Chỉ cần đảm bảo không ai thấy cô và hãy làmchuyệnđóthậtnhanh.RồiHuntsẽtrởnêndễchịuhơnvàbímậtcủachúngtasẽđượcantoàn.”

Annabellelắcđầucườingánngẩm,nhưngtráitimcôbắtđầuđậpnhứcnhốivìcáiýtưởngđó.Côkhôngthểthôinhớvềnụhônbímậtngàyxưatrongrạphát,giâyphútbốcđồngcósứckíchthíchhủydiệtđãkhiếncôrunrẩykhôngnóinênlời.

“Côchỉcầnthểhiệnrõràngchoanhtahiểurằngnụhônđólàtấtcảnhữnggìanhtacóthểmongđợiởcô,”Lilliantiếptục,“vàchuyệnđóchắcchắnsẽkhôngbaogiờxảyralầnnữa.”

“Thứlỗichotôivìviệcphỉbángkếhoạchcủacô...nhưngnókhóngửinhưmộtconcásáugiờchiềuvậy.Khôngđờinàocóchuyệnmôinàocũngnhưnhau,nếunótìnhcờdínhtrênmặtSimonHunt!Vàanhtasẽkhôngbaogiờthỏamãnvớimấythứlặtvặtnhưmộtnụhôn,màtôithìkhôngthểchoanhtacáigìhơnthếnữa.”

“CôthậtsựthấyHuntđángtởmvậysao?”Lillianhỏivuvơ.“Thậtraanhtađâucótệ.Thậmchítôicònphảithừanhậnlàanhtađẹptrai.”

“Anhtaquáquắtđếnmứctôichưabaogiờđểtâmđếnngoạihìnhcủaanhta.Nhưngtôithừanhậnlàanhta...”Annabellerơivàosựimlặngbốirối,cânnhắcvấnđềvớitháiđộthậntrọngmớimẻđánglongại.

Kháchquanmànói-giảsửcótồntạimộttrườnghợpnàođómàngườitacóthể khách quan đối với SimonHunt - anh thật sự đẹp trai. Từ “đẹp trai”thườngdùngchomộtkhuônmặtvớinhữngđườngnétthanhthoát,hàihòa,cânđối.NhưngSimonHuntđãđịnhnghĩalạitừđóvớinhữngđườngnétrõràng,sănchắc,đôimắtđentáobạo,cánhmũicaovàthẳngchỉcóthểthuộcvềmộtngườiđànông,vàcáimiệngrộnglúcnàocũngthấpthoángnétkhôihàibất kính.Ngaycả chiều caobất thườngvà cơbắpvạmvỡdườngnhưcũngphùhợpđếnhoànhảovớianh,nhưthểtạohóađãnhậnrakhôngthểđểsinhvậtnàykhoáclênmìnhnhữngthứtầmthườngnửavờivậyđược.

SimonHuntlàmAnnabellecảmthấykhôngthoảimáingaytừgiâyphútđầutiênhọgặpnhau.MặcdùchưatừngnhìnthấyanhtrongbộdạngnàokhácngoàinhữngkhianhănmặcchỉnchuvàtuyệtđốitựchủnhưngcôluôncảmthấyHuntnhưmộtconthúchưahoàntoànchịuthuầnhóa.Bảnnăngsâukínnhấtcủacôcảnhbáorằngbêndướivẻngoàiưagiễucợtcủaanhlàmộtgãđànôngvới thứđammênguyên thủy, thậmchí có lẽ cả sự tàn bạo.Anhkhôngphảiloạingườidễbịkhốngchế.

Annabellecố tưởng tượngkhuônmặtđensẫmcủaSimonHuntkềsátmặtcô,đôimôinóngrựccủaanh,cánhtayanhvòngquangườicô...giốngnhưlầntrước,ngoạitrừchuyệnlầnnàycôtìnhnguyệnthamgia.Huntcũngchỉlàmộtgãđànôngmàthôi,côcăngthẳngtựnhủ.Vàmộtnụhônthìchỉlàchuyệngióthoảngmâytrôi.Nhưngtrongthờikhắcmànóxảyra,côsẽbịcuốnvàosựthânmậtvớianh.Rồitừđóvềsau,mỗikhihọgặpnhau,SimonHuntsẽâmthầmhảhê.Thếthìkhómàchịuđựngnổi.

Côdaydaytránvìbấtgiácthấynhóiđaunhưthểbịcâygậyđậpbóngđụngphảikhinãy. “Takhông thểphớt lờmọi chuyệnvàhyvọnganh ta sẽ tốtbụngmàtựimmiệnglạihaysao?”

“Ồ,cóchứ,”Lilliannóimỉa.“NhắcđếnôngHuntlàngườitanghĩngayđến

cụmtừ‘tốtbụng’mà.Hếtcáchrồi,chỉcònnướcbắttréongóntaymàchờthôi...nếudâythầnkinhcủacôcóthểchịunổitìnhtrạnglửnglơđó.”

Xoaxoatháidương,Annabellekhổsởkêulên.“Thôiđượcrồi.Tốinaytôisẽtiếpcậnanhta.Tôisẽ...”Côngậpngừngmộtlúclâu.“Tôisẽhônanhta,nếucần.Nhưngtôisẽxemnhưđâylàkhoảnchiphíchomấybộváycáccôđãchotôi!”

MộtnụcườithỏamãnhiệnratrênmặtLillian,“TôichắcchắncôcóthểđạtđượcmộtthỏathuậnnàođóvớiHunt.”

Vềđếnđiềntrang,cảbọntáchravàAnnabelleđithẳngvềphòngmìnhđánhmộtgiấcvớihyvọngsẽphụchồisứclựctrướcbuổikhiêuvũ.Khôngthấymẹ cô đâu, có lẽ bà đang thamdự tiệc trà vớimấy quý bà khác ở phòngkháchdướilầu.Annabellephảicảmơnsựvắngmặtcủabàvìnhờthếcôcóthể thay trangphục và giặt giũmàkhỏi phải trả lời những câu hỏi khôngmongđợi.Dù làmộtbàmẹrấtdịudàngvàkhádễ tínhnhưngbàPhillipacũngsẽphảnứngkhôngtốttrướccáitincongáibàhùavàomấytròdạidộtcủachịemnhàBowman.

Sau khi thay đồ lót mới, Annabelle trườn xuống bên dưới tấm khăn trảigiườngbằngvải lanh trơnmượt phẳng lì.Nhưng côhết sức chánnảnkhithấykhôngtàinàochợpmắtnổivớicơnđaurầyrànơimắtcáchân.Mệtlửvàbựcbội,côrungchuôngkêungườihầumangđếnmộttấmvảibăngchânướplạnh,rồicứthếngồivớimộtbênchânnhứcnhốisuốtnửagiờliền.Mắtcáchâncủacôgầnnhưsưngphồnglên,vàcôcộccằnkếtluậnrằnghômnayrõlàmộtngàyđenđủi.Vừarủathầmvừatròngchiếcvớmớiquaphầnchântáinhợt,sưngvù,Annabellechậmrãithayváyáo.Côlạirungchuôngkêungườihầuvìcầngiúpbuộclạiáongựcvàcởihàngkhuyphíasaubộváylụamàuvàng.

“Thưatiểuthư,”côhầuthìthầm,đôimắtlộvẻlongạikhitrôngthấykhuônmặtcứngđờcủaAnnabelle.“Nhìncôcóvẻhơixanhxao...tôicóthểmangđếnchocôthứgìđókhông?Trongtủcủabàquảngiacómộtliềuthuốcbổdànhchonhữngcơnđaunhẹcủanữgiới...”

“Không,khôngphảivậyđâu,”Annabellecườiuểoải.“Chỉ là tôibịđauởmắtcáchânthôimà.”

“Vậymộtchúttràgiảicảmđượckhông?”côhầugáiđềnghịrồiđiraphíasaugiúpAnnabellecởihàngnúttrênváy.“Tôisẽđixuốnglấytràngay,vàtiểuthưcóthểuốngtronglúctôichảitócchocô.”

“Đượcrồi,cảmơncô.”Annabelleđứngyêntrongkhinhữngngóntaykhéoléocủacôhầunhanhchóngnới lỏngchiếcváyra, rồicô thảngườixuốngchiếc ghế trước bàn trang điểm.Cô nhìn chằm chằm vàomình trong tấmgươngtrangtrítheophongcáchcổđiển.“Tôikhôngthểnhớratạisaomìnhlạibịthươngnữa.Tôicóbaogiờvụngvềthếđâucơchứ.”

Côhầuvuốtphẳnglớpvảituynvàngnhạttrangtrítrêntayváy.“Tôisẽđemtràlênthưatiểuthư.Nósẽgiúpcôkhỏehơn.”

Ngườihầuvừađikhỏi thìbàPhilippabướcvàophòng.Nhìn thấycongáitrongbộváykhiêuvũmàuvàng,bàmỉmcười,đứngsaulưngcôvàbắtgặpánhmắtcôtronggương.“Trôngconthậtđángyêu.”

“Conthìthấykhốnkhổđây,”Annabellenhănnhóđáp.“Conbịtrậtmắtcáchântronglúctảnbộvớihộigáiếchiềunay.”

“Saoconlạigọimìnhnhưthế?”Philippalolắnghỏi.“Chắcchắnconcóthểnghĩramộtcáitênphùhợphơnchonhómbạnnhonhỏcủacon...”

“Nhưngnóhợpvớibọnconmà,”Annabellecười.“Consẽnóitừđóvớitháiđộchâmbiếmthíchhợpnếunhưthếlàmmẹthấydễchịuhơn.”

Philippathởdài.“Mẹerằnglúcnàykhảnăngchâmbiếmcủamẹđãcạnkiệtrồi.Thậtkhôngdễdàngchútnàokhiphảiquansátcontranhgiànhvàmưutính trong lúc đám con gái cùng lứa với con gặp thuận lợi hơn rất nhiều.Nhìncon trongnhữngbộváyđimượn,vàhiểuđượcnhữngmặccảmconđangmang...Mẹđãnghĩhàngngàn lần làphải chi cha con chưa chết, vàphảichichúngtacòníttiền...”

Annabellenhúnvai.“Mẹà,nhưngườitathườngnói...‘muốnănthìphảilănvàobếp’thôi.”

Philippadịudàngvéntóccongái.“Tốinaysaoconkhôngnghỉngơitrongphòng?Mẹsẽđọctruyệnchoconnghe,tronglúcconnằmyênvớicáimắtcáchânsưngvù...”

“Mẹđừngdụdỗconchứ.”Annabellexúcđộngnói, “Conkhôngmonggìhơnlàđượcnhưthế...nhưngconkhôngthểởđâytốinay.Conkhôngthểbỏlỡ bất cứmột cơ hội nào để gây ấn tượng với ngàiKendall.”Và thươnglượngvớiSimonHunt,cônghĩthầm,cảmthấychơivơivìsợhãi.

Saukhiuốngmộttáchtràgiảicảmđầyắp,Annabelleđãcóthểxuốngcầuthangtrongnháymắt,mặcdùchỗsưngtấynơimắtcáchânvẫnkhôngchịuthuyêngiảm.CôcònđủthờigiantraođổiqualoavớiLilliantrướckhikháchkhứabướcvàophòngăn.DấuvếtcủanắngvẫncònvươngtrênmáLilliankhiếnchúngửnghồng,đôimắtnâucủacôthậtdịudàngtrongánhđèncầymờảo.“ĐếnthờiđiểmnàythìngàiWestcliffvẫnnỗlựcphớt lờhộigáiếchúng ta,”Lillian toétmiệngcười.“Cônóiđúng,khôngcógìđáng lovớingườiđó.HiểmhọatiềmtàngcủachúngtachỉcóôngHuntmàthôi.”

“Anhtasẽkhôngđánglođâu,”Annabellenóidứtkhoát.“Nhưđãhứa,tôisẽnóichuyệnvớianhta.”

Lillianmỉmcườinhẹnhõm.“Côthậttuyệtvời,Annabelleạ.”

Khimọi người ngồi vào bàn tiệc, Annabelle lúng túng vì được xếp cạnhKendall.Vàodịpnàokhácthìhẳnđâysẽlàmộtânhuệđángkhấpkhởihyvọngnhưngriêngtốinay,Annabellecảmthấykhôngthểđạtđượcđỉnhcaophongđộ.Côkhôngđủsứcđểtròchuyệnkhônngoankhimàmắtcáchânthì nhức buốt còn đầu thì ong ong.Nhưmuốn làm cô khó chịu hơn nữa,SimonHuntgầnnhưngồiđốidiệnvớicô,nhìnđiềmtĩnhđếnphátbựcmình.Vàđểtìnhhìnhthêmphầntồitệ,cảmgiácbuồnnônlàmcôkhôngtàinàođánhgiáđượccácmónănngontuyệtvờitrongbuổitiệc.Khôngcònthèmănnhưbìnhthường,Annabelleuểoảixúctừngmiếngđồăntrongđĩa.CứngẩngđầulênlàcôbắtgặpcáinhìnsắclẻmcủaHuntđangchiếuthẳngvàomìnhvớitháiđộquởtráchmơhồ.Tuynhiên,ơnChúa,anhchỉdànhchocôvàilờibìnhluậnônhòasáorỗng,vàcôcóthểchịuđựngđượcsuốtbữaănmàkhôngdínhphảirắcrốinào.

Mộtlànsóngâmnhạcbắtđầudânglêntừphòngkhiêuvũsaukhibữatốikếtthúc,vàAnnabellerấtbiếtơnvìbuổikhiêuvũbắtđầusớmsủa.Lầnđầutiêncôcảmthấyhoàntoànhạnhphúcđượcngồivàohàngghếcùnghàngvớihộigáiếđểchânmìnhnghỉngơitronglúcnhữngngườikhácnhảynhót.Cônghĩcảngàynaymìnhđãdangnắngquánhiềunêngiờ thấy saynắngvànhức

mỏi.Ngược lại,nhìnLillianvàDaisyvẫnkhỏemạnhsôinổinhư thường.Rủithay,Evietộinghiệpbịphạthếtsứcnghiêmkhắcsaukhiđãnhậnmộtbàigiáohuấntừbàdì.“Mặttrờilàmcôấynổitànnhang,”DaisybuồnbãkểlạichoAnnabellenghe.“Saukhichúngtađichơivề,bàdìFlorenceđãdọaEvielàcôấysẽbịlốmđốmgiốngconbáo,vàcôấysẽkhôngđượcdínhlíugìvớitụimìnhchođếnkhidamặtcôấytrởlạibìnhthường.”

Annabellesữngsờ,lòngcảmthấytràodângsựđồngcảmvớicôbạn.“BàdìFlorencequáithaithật,”côlẩmbẩm.“RõràngmụctiêuduynhấttrongđờibàtalàhànhhạEvie.”

“Vàbàtarấtgiỏichuyệnđó,”Daisytánthành.Bấtthìnhlình,cógìđósauvaiAnnabellekhiếnmắtcô trợn trònnhưcáiđĩahứng trà.“Ối!ÔngHuntđangđếnkìa.Tôichếtkhátrồiđây,tôisẽđếnbàngiảikhát,vàđểhaingười,ờ...”

“Lilliannóichocôngherồichứgì,”Annabellekhẳngđịnh.

“Ừ,chịấy,Evievàtôihếtsứcbiếtơnsựhysinhmàcôđịnhlàmnhândanhcảnhóm.”

“Hysinh,”Annabellelặplạivìkhôngthíchâmthanhcủacáitừđó.“Nghehơinghiêmtrọngnhỉ?NhưLillianđãnóithì‘môinàochảnhưnhau’.”

“Đólànhữnggìchịấynóivớicô,”Daisytinhquáinói.“NhưngchịấycónóivớitôivàEvielàchịấythàchếtchứkhôngđồngýhônmộtngườinhưHunt.”

“Cáigì...?”Annabellemởmiệng,nhưngDaisyđãlontonchạymấthút,cườinhưnắcnẻ.

VừabắtđầucảmthấymìnhgiốngmộttrinhnữbịhiếntếvàođịangụcthìAnnabelleđãnghethấygiọngnóitrầmấmcủaSimonvanglênbêntai.SựgiễucợtlẫntrongchấtgiọngnamtrungdườngnhưthấuđếntậnxươngtủyAnnabelle.“Chàobuổitối,tiểuthưPeyton.Tôithấylàemđãănmặcchỉnhtề...kháchẳn.”

Nghiến răng kèn kẹt,Annabelle quaymặt đốimặt với anh. “Tôi phải thúnhậnlà,ôngHunt,tôirấtngạcnhiêntrướctháiđộkiềmchếcủaôngtốinay

đấy.Tôiđãchờđợivàilờibìnhluậnxúcxiểmthiếusuynghĩtừôngcơđấy,nhưngmàôngđãxoayxởđểcưxửnhưmộtquýôngsuốtmộtgiờđồnghồ.”

“Căng thẳng lắm đấy,” Hunt trịnh trọng tiết lộ. “Nhưng tôi nghĩ tôi sẽnhườngcáidanhhiệuhànhvigâysốclạichoem...”Anhngậpngừngvẻtếnhịtrướckhitiếptục,“...vìđếngiâyphútnàyxemraemvẫnrấtổn.”

“Tôivàbạnbètôikhônglàmgìsaicả!”

“Tôicónói là tôikhôngthíchcáccôgáichơibóngtrongtìnhtrạngkhôngmảnhvảichethânđâunào?”Anhhỏirấtngâythơ.“Ngượclại,tựđáylòngmìnhtôihoàntoàntánthànhviệcđó.Thậtđấy,tôinghĩemnênchơitròđómỗingày.”

“Tôi không ở trong tình trạng ‘khôngmảnh vải che thân’.”Annabelle thìthầmphảnpháo.“Tôicómặctrangphụclót.”

“Cóà?”anhuểoảihỏi.

Côđỏmặtxấuhổvìanhđãchúýđếnbộđồlótnhàunátcủamình.“Ôngcókểvớiaichuyệnthấychúngtôiởcánhđồngkhôngvậy?”côcăngthẳng.

Hiểnnhiênđólàcâuhỏianhđangchờđợi.Mộtnụcườichậmrãiconglêntrênmôianh.“Chưa.”

“Ôngcóđịnhkểvớiaikhông?”

Huntcânnhắccâuhỏivớimộtnétmặtsuytưkhôngbuồnchegiấuvẻthíchthú.“Khôngđịnh,không...”anhnhúnvaitiếcnuối.“Nhưngembiếtchuyệnthếnàorồiđó.Thỉnhthoảngcómộtsốthứcứnhảyvọtrakhỏimiệnglúctôinóichuyện...”

Annabellenheomắt.“Điềugìsẽgiữchoôngimlặng?”

Huntlàmbộbịsốcbởicâuhỏithẳngthừngcủacô.“TiểuthưPeytonạ,emnênhọccáchxửlýnhữngvấnđềkiểunàyvớichútítkỹnănggiaotiếpnữađi,emkhôngnghĩthếsao?Tôicứnghĩrằngmộtquýcôtaonhãnhưemsẽcưxửkhéoléomềmmỏnghơncơđấy...”

“Tôikhôngcóthờigianđâumàtrổtàigiaotiếp,”côquắcmắtngắtlời.“Vàrõrànglàkhôngthểtrôngcậyônggiữimlặngtrừphimuachuộcôngbằngcáigìđó.”

“Từ‘muachuộc’ngheđaotobúalớnquá,”anhtrầmngâm.“Tôithíchgọilàsựkhíchlệhơn.”

“Gọisaocũngđược,”cômấtkiênnhẫn.“Hãythươnglượngđi,nhanhlên.”

“Đượcthôi,”Huntlàmbộnghiêmtúcnhưngđiệucườicứlấplánhtrongđôimắtmàucàphêsâuthẳm.“Tôinghĩlàmìnhcóthểbịthuyếtphụckhôngnóicho ai về điệu nhảy mừng chiến thắng hết sức gây sốc của em, tiểu thưPeytonạ.Vớisựkhíchlệthíchhợp.”

Annabelleimlặng,hàngmihạthấptronglúccânnhắcnênnóithếnàochophải.Mộtkhiđãnóiralàkhôngrútlạiđược.LạyChúa,tạisaocôlạiphảilàngườimuasựimlặngcủaSimonHuntchomộttrậnRoundersngungốcmàngay từ đầu cô đã khôngmuốn chơi? “Nếu ông làmột quý ông,” cô lẩmbẩm,“thìđiềunàylàkhôngcầnthiết.”

Một tràng cười bị kìm nén làm giọng anh khàn đi và không còn đều đềuđượcnữa.“Không,tôikhôngphảilàmộtquýông.Nhưngtôibuộcphảinhắccho em nhớ tôi không phải là người chạy nhảy trong tình trạng bán khỏathântrêncánhđồngchiềunay.”

“Ôngimmiệngđiđượcchứ?”côrítquakẽrăng.“Aiđósẽnghethấymất.”

Huntquansátcôvớivẻthíchthúmêhoặc,đôimắttốisẫmhoangdại.“Đưaralờiđềnghịtốtnhấtcủaemđi,tiểuthưPeyton.”

Nhìnđămđămvàomộtđiểmcốđịnhtrênbứctườngxaxađằngsauvaianh,Annabelle cất giọng nghèn nghẹn trong lúc vành tai bốc khói còn tóc thìthiếuđiềucháysém.“NếuônghứagiữimlặngvềtrậnRounders...thìtôisẽđểônghôntôi.”

Sự im lặngkhóhiểu tiếp theo sau tuyênbốcủacô thật sựkhông thểchịuđựngnổi.Buộcmìnhphảinhìnlên,AnnabellethấyrằngmìnhđãlàmHuntbấtngờ.Anhđangtrừngmắtnhìncônhưthểcôvừanóimộtthứtiếngxalạnàođó,vàanhvẫnchưahiểuhếtnghĩacủanó.

“Mộtnụhôn,”Annabellemở lời,dây thầnkinhcủacôgầnđứtđếnnơivìbầukhôngkhícăngthẳnggiữahaibên.“Vàđừngchorằngvìtôiđãđểônglàmchuyệnđómộtlầnthìtôisẽchấpthuậnchonóxảyralầnnữa.”

Huntđáptrảvớicungcáchthậntrọngkhácthường,cóvẻanhđangcẩnthậnchọnlựatừngữ.“Tôiđãnghĩemsẽchấpnhậnkhiêuvũvới tôi.Mộtđiệuvalsehaymộtđiệuvũbốnngười.”

“Tôithìkhôngnghĩtớichuyệnđó,”cônói.“Nhưngmộtnụhônthìthiếtthựchơn,chưakểnócònnhanhhơnnhiềusovớimộtđiệuvalse.”

“Khôngphảitheocáchtôihôn.”

Câunóicủaanhtuyêmáinhưngđủkhiếnđầugốicôrunlẩybẩy.“Đừngvôlýnhưthế,”côcộccằnđáp.“Mộtđiệuvalsethườngkéodàiítnhấtbaphút.Ôngkhôngthểhônailâuchừngấy.”

GiọngHuntkhảnđặcđếnmứcgầnnhưkhôngthểnghethấylàanhđangtrảlời.“Hiểnnhiênlàembiếtrõnhất.Rấttốt,tôichấpnhậnlờiđềnghịcủaem.Mộtnụhôn,đổilạitôisẽgiữkínbímậtcủaem.Tôisẽquyếtđịnhthờigianvàđịađiểmchuyệnđóxảyra.”

“‘Thời gian’ và địa điểm’ phải được thỏa thuận song phương,”Annabellephảnđối.“Toànbộchuyệnnàynhằmđểgiữdanhtiếngcủatôikhôngbịtổnhại,tôisẽkhôngđểônghủyhoạinóchỉvìchọnsaithờigianhayđịađiểm.”

Huntmỉmcườichếgiễu.“EmđúnglàmộtnhàthươngthuyếtxuấtsắcđấytiểuthưPeytonạ.Chúasẽphùhộtấtcảchúngtanếuemcóthamvọnglấnsânsanglĩnhvựckinhdoanhtrongtươnglai.”

“Không, tham vọng duy nhất của tôi là trở thành Phu nhân Kendall.”Annabelleđápvớivẻdịudàngphalẫnhiểmác.Vàcôrấtthỏamãnkhithấyđiệucườicủaanhvụttắt.

“Thậtđángtiếc,chocảemlẫnKendall.”

“Quỷthamabắtôngđi,ôngHunt,”côthìthầmrồibỏđi,phớtlờcơnđauâmỉnơimắtcáchân.

Trênlốirahànghiênphíasau,cônhậnthấyvếtthươngởmắtcáchâncànglúccàng tệ,vàgiờ thìcơnđauđã landần lênđầugối.“Chết tiệt,”cô lẩmbẩm.Trong tình trạngnày thì chẳngmong tiến triểnđượcgì vớiKendall.Người takhómàquyến rũchonổikhicứchực ré lênđauđớn.Độtnhiêncảmthấykiệtsứcvàthấtbạithảmhại,Annabellequyếtđịnhtrởvềphòng.BâygiờchuyệnvớiSimonHuntđãxong,điềutốtnhấtcầnlàmlàchomắtcáchânđượcnghỉngơivàhyvọngsángmainósẽkháhơn.

Mỗibước chânđều làmcơnđau thêmnặng, đếnmức cô có thể cảm thấynhữnggiọtmồhôilạnhđangchảyròngròngbêndướikhungáongực.Trướcgiờcôchưatừngbịthươngnhưthếnày.Khôngchỉchânđaunhứcmàđầucôcũngquaycuồng,toànthânêẩm.Độtnhiên,nhữngthứtrongbụngcôsôilênùngục.Côcầnkhôngkhí...côphảirangoàitrờiđêmmátmẻvàngồiđâuđóchođếnkhicơnbuồnnôngiảmbớt.Cánhcửadẫnrahànghiênphíasaudườngnhưxavờivợi,vàcômơhồtựhỏilàmthếnàocóthểchạmtớiđó.

Maythay,chịemnhàBowmanđãvộivãtheosauAnnabellengaykhithấycuộcđối thoạigiữacôvàHuntkết thúc.NụcườihyvọngtrênmặtLillianbiếnmất khi cô thấy ánhmắt lộ rõ sự đau đớn cùng cực của Annabelle.“Trông cô tệ quá,” Lillian kêu lên. “Chúa ơi, ngài Hunt đã nói gì với côvậy?”

“Anh ta chấp nhận nụ hôn,” Annabelle đáp cụt lủn, tiếp tục khập khiễngbướcvềphíahànghiên.Taicôongongđếnmứckhôngthểnghethấytiếngnhạcnữa.

“Nếuviễncảnhđólàmcôkhiếpsợđếnvậy...”Lillianmởlời.

“Khôngphảivậyđâu,”Annabellecáugắtvìđau.“Mắtcáchâncủatôi.Sángnaytôibịtrậtchân,giờđikhôngđượcnữa.”

“Saocôkhôngnóisớm.”Lillianlậptứcquantâmhỏihan.CánhtaymảnhkhảnhcủaLillianbỗngchốc trởnêncứngcápmạnhmẽkhôngngờkhicôvòngtayqualưngAnnabelle.“Daisy,chạyđếncánhcửagầnnhấtvàgiữnómởtrongkhibọnchịláchrangoài.”

HaichịemgiúpAnnabellerangoài,còncôthìchùigăngtaylênphầntránđẫmmồhôi.“Tôinghĩmìnhsắpbệnhrồi,”côrênrỉ,nướcmiếngứara,cổ

họng bỏng rát. Chân cô đau như bị bánh xe ngựa cán qua. “Ôi, Chúa ơi,khôngthểnào.Tôikhôngthểnônvàolúcnàyđược.”

“Sẽ ổn thôi,”Lillian vừa nói dứt khoát vừa dẫn cô đến cạnhmột bụi hoatrồngsátbậctamcấp.“Khôngai thấycôđâu.Cômuốnnônthìcứnônđi.Daisyvàtôisẽởđâychămsóccô.”

“Đúngđó,”Daisy đồng tình sau lưngAnnabelle. “Nhữngngười bạn đúngnghĩakhôngbaogiờngạiphảigiậttócbạnmìnhtronglúccôấyđiênđiên.”

NếumộtcơnbuồnnônnữakhôngậptớithìAnnabelleđãphìcườirồi.Maythay, tốinaycôkhôngănnhiều lắm,vậynênquá trìnhnàydiễn ra chóngvánh.Dạdàycô lộnngược lên,vàcôkhôngcòn lựachọnnàokhácngoàichịuthua.Thởhổnhểnvàchúiđầuvàobụihoa,côrênrỉyếuớt,“Tôixinlỗi.Tôithậtsựxinlỗi,Lillian...”

“Đừngcóvớvẩn,”côgáingườiMỹđáplạibằnggiọngđiệuđiềmtĩnh.“Tôimàbịvậythìcôcũnglàmnhưtôithôiđúngkhông?”

“Tấtnhiêntôisẽ...nhưngchắccôthìkhôngđờinàongớngẩnthếnày...”

“Côkhôngngớngẩn,”Lilliandịudàngnói.“Côbịbệnh.Lấykhăntaycủatôinày.”

Vẫngậpngườivềphíatrước,Annabellenhậnchiếckhănlanhcóviềnđăngten bằng thái độ biết ơn, nhưng rồi rụt tay lại vì mùi nước hoa. “Ối, tôikhôngthể,”côthìthầm.“Cáimùinày.Côcókhănnàokhôngtẩmnướchoakhông?”

“Chếttiệt,”Lilliantỏvẻáynáy.“Daisy,khănemđâu?”

“Đểquênrồi,”câutrảlờingắngọnvanglên.

“Côphảidùngtạmcáinàythôi,”LilliannóivớiAnnabelle.“Bọntôichỉcómỗicáinày.”

Mộtgiọngđànôngxenvàocâuchuyện.“Dùngcáinàyđi.”

Chương12

ĐangxâyxẩmmặtmàynênAnnabellekhôngchúýđếnnhữngchuyệnxảyraxungquanhmàcứthếnhậnchiếckhănsạchvừađượcdúivàotaymình.ƠnChúanókhôngcómùigìngoạitrừítmùibộthồphảngphất.Saukhilauxonggươngmặtđẫmmồhồirồiđếnmiệng,Annabellecốđứngthẳngngườiđốidiệnvớingườimớiđến.Dạdàyđangđauthắtcủacôlạichầmchậmlộnngược lên lầnnữakhinhìn thấySimonHunt.Cóvẻanhđã theosaucôrahànghiênkịplúcđểchứngkiếncơnnônọebẽbàngcủacô.Ôicômuốnchếtchoxong.GiámàcôcóthểêmáitắtthởngaylúcnàyvàmãimãichônvùihìnhảnhSimonHuntthấycôóimửatrongbụihoathìtốtbiếtmấy.

GươngmặtcủaHuntvẫnđiềmnhiênnhưkhông,ngoạitrừvếtlõmgiữahaihàng chânmày.Anh nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ khi cô lảo đảo trướcmặt.“Chiểutheothỏathuậnmớiđâycủachúngta,”anhlẩmbẩm,“thìviệcnàylàkhônghayholắm,thưatiểuthưPeyton.”

“Ôi,điđi,”Annabellerênrỉ,nhưngcơthểcôlạidựahẳnvàothânhìnhchắcchắnrắnrỏicủaanhkhimộtlànsóngmệtmỏikháctrànquangười.Cônhétchiếckhănvàomiệngvàthởbằngmũi,rồidầndầncảmgiáckhóchịucũngtrôiqua.Nhưngmộtcơnyếuớtkhácmàcôchưa từngcảmthấy trongđờitiếptụctrànqua,vàcôbiếtnếuanhkhôngởđóthìcólẽcôđãlănđùngrađấtmấtrồi.LạyChúalònglành,côbịcáigìthếkhôngbiết?

Huntngaylậptứcnhíchngườiđểdễdàngđỡlấycô.“Tôiđãnghĩnhìnemthậtxanhxao,”anhnhậnxét,dịudàngvénmộtlọntócđangphủlênkhuônmặtướtđầmđìacủacô.“Cóchuyệngìvậy,emyêu?Chỉdodạdàycủaem,hayemcònbịđauởđâukhác?”

Đâu đó sâu thẳm bên trongmộtAnnabelle đang khổ sở bất ngờ giật bắnmìnhvìsựâuyếmkia,chưakểmộtquýôngthìkhôngbaogiờđượcnóiramộtbộphậnbêntrongcủaphụnữ.Tuynhiên,lúcnàycôquáyếu,khôngthểlàmgìkhácngoàibámvàovạtáochoàngcủaHunt.Tậptrungvàocâuhỏicủaanh,cônghĩvềcảmgiáchỗnloạnbêntrongcơthểkhóchịucủacô,“Tôiđaukhắpngười,”côthìthầm.“Đầu,bụng,lưng...nhưngđaunhấtlàởmắt

cáchân.”

Khinói,cônhậnramôimìnhtêdại.Côliếmmôiđểkiểmtravàpháthoảngvìkhôngthấycảmgiácgìnữa.NếukhôngquáhoangmangđếnvậythìắthẳncôđãnhậnraHuntđangnhìncôtheomộtcáchanhchưatừngnhìntrướcđây.SaunàyDaisysẽmiêutảchitiếtvềviệcSimonHuntđãbảobọccôrasaokhianhđứngômcôtrongvòngtay.CònbâygiờthìAnnabellequárãrờinênkhôngthểcảmnhậnthêmđiềugìkhácngoàicơnmệtmỏitoànthân.

LillianvừanóidứtkhoátvừabướcnhanhđếntáchAnnabellerakhỏivòngtayômghìcủaHunt,“Cảmơnôngđãchomượnkhăn.Ôngcóthểđiđượcrồi,chịemtôiđủsứcchămsóctiểuthưPeyton.”

Phớt lờ cô gái người Mỹ, Hunt vẫn giữ nguyên tay mình quanh ngườiAnnabelle,mắtnhìnđămđămvàogươngmặttrắngbệchcủacô.“Saoemlạibịđaumắtcáchân?”anhhỏi.

“Trậnbóng,tôinghĩthế...”

“Tôikhông thấyemuốnggì suốtbữa tối,”Hunt sờ tráncô, tìmkiếmdấuhiệucơnsốt.Cửchỉấyquásứcriêngtưvàgầngũi.“Emcóuốnggìkháckhông?”

“Nếuýônglàchấtcồnhayrượunhẹthìkhông,”cơthểAnnabelleđangdầnngấtlịm,nhưthểtứchicôđãthoátkhỏisựkiểmsoátcủanãobộ.“Tôicóuốngmộtíttràgiảicảmtrongphòng.”

BàntayấmápcủaHuntdichuyểnxuốngmặtcô,dịudànglướtquađườngcongnơigòmá.Côthấylạnhrunngườitrongbộváyướtđẫmmồhôi,toànthânsởngaiốc.Cảmnhậnđượchơinóngtỏara từngườianh,côgầnnhưkhôngkiềmchếnổicáicảmgiácbứcthiếtđượcvùimặtvàoáochoàngcủaanhnhưmộtconthúkhốnkhổ.“Tôil...lạnh,”côthìthầm,cánhtayanhtựđộngghìlấycôchặthơn.

“Dựa vào tôi đi,” anh lẩm bẩm, tay anh khéo léo xoay trởmở áo choàngtronglúcvẫnvỗvềnhữngcơncogiậtcủacô.Anhbaobọccôtrongchiếcáochoàngmanghơiấmtỏaratừda,vàcôúớphátramộttiếngcảmơn.

Nhấpnhổmkhóchịuvìthấybạnmìnhbịmộtkẻđángghétômchặt,Lillian

bựcbộinói,“Xemnày,ôngHunt,chịemtôi...”

“TìmbàPeytonđi,”Hunt cắtngangbằnggiọng ra lệnh. “VànóivớingàiWestcliffrằngtiểuthưPeytoncầnmộtbácsĩ.Anhấysẽbiếtphảicửaiđến.”

“Ôngđịnhlàmgìvậy?”Lilliandòhỏi,rõrànglàkhôngquenbịngườikhácralệnh.

“TôisẽđưacôPeytonđitheolốiđidànhchongườigiúpviệcphíabênhôngngôinhà.Emcôsẽđicùngchúngtôiđểtránhbấtcứtìnhhuốngđángtiếcnàođócóthểxảyra.”Hunttrảlời,mắtanhnheolại.

“Điềuđóchothấyôngchẳngbiếtgìvềsựđúngmựccả!”Lilliancáukỉnh.

“Tôikhôngđịnhtranhcãivớicô.Côhãycốlàmgìđócóíchđi,đượcchứ?Điđi.”

Saumột thoángngậpngừngcăng thẳngvàgiậndữ,Lillianquaygótđivềphíacửaphòngkhiêuvũ.

Daisy lộ rõvẻkinhhoàng.“Tôikhôngnghĩ là từngcóaidámnóichuyệnkiểu đó với chị tôi.Ông là người dũng cảmnhấtmà tôi từng gặp đó ôngHunt.”

HuntcúixuốngđưatayrasauđầugốiAnnabelle.Anhnângbổngđôichânrun rẩycủacômộtcáchdễdàng,váycôphát ra tiếng sột soạt.Annabellechưatừngđượcđànôngbếbaogiờ,côkhôngthểtinnổilàchuyệnnàylạiđangthựcsựxảyra.“Tôinghĩ...tôicóthểđiđược,”côcốgắngnói.

“Emsẽkhôngxuốngnổihếtcáibậctamcấpđâu,”Huntthẳngthừng.“Hãychophép tôi thểhiện tinh thầnnghĩahiệp.Emcó thểvòng tayquacổ tôiđượckhông?”

Annabellevâng lời,cảmthấybiếtơnvì sứcnặngđãgiảmbớt trênmắtcáchânnóngrát.Chịuthuasựcámdỗđượctựađầuvàovaianh,côvòngtaytráiquacổanh.Khianhbếcôxuốngbậcthangđácủahànghiên,côcóthểcảmthấynhữngnhómcơgiậtgiậtbêndướilớpáosơmianhmặc.

“Tôikhôngnghĩôngcólạicótinhthầnnghĩahiệp,”cônói,răngđánhlập

cậpkhimộtcơnrùngmìnhkhácậpđến.“Tôing...nghĩônglàmộttênvôlạicơđấy.”

“Tôikhôngbiếtmọingười lấycáiý tưởngđóởđâu,”anhđáp, liếcxuốngnhìncôvẻgiễucợt.“Từxưađếngiờtôicứbịhiểulầmsuốt.”

“Tôivẫnnghĩônglàmộttênvôlại.”

Huntcườikhùngkhụcvàdịchchuyểncơthểcôđểcôdễchịuhơntrongtaymình.“Rõràngcơnbệnhkhônglàmsútgiảmsứcphánđoáncủaem.”

“Saoôngcòngiúptôikhitôiđãbảoôngđichếtđi?”côthìthầm.

“Tôicóhứngthúbẩmsinhlàđượcchămsócsứckhỏechoem.Tôimuốnemởtrongtìnhtrạngtuyệtvờikhitôithunợ.”

KhiHuntxuốngbậc thangmộtcáchnhanhlẹvànhịpnhàng,côcảmnhậnđượcsựduyêndánguyểnchuyểnquatừngbướcchânanh-khôngphảinhưmột vũ công mà giống một con mèo đang rình mồi. Mặt họ sát nhau,Annabellethấyhàngrâuđượccạorấtsátkhôngthểchegiấumộtlớplôngtơđennhánhtrêndaanh.Muốndựavàoanhvữngvànghơn,Annabellevươntay lênômcổanhchặthơn,chođếnkhiđầungón taycôchà lênđám tócxoănnhẹsaugáyanh.Tiếclàmìnhmệtquá,cônghĩ.Nếukhôngbịlạnhrun,choángvángvàyếuớtquáthìmìnhsẽrấtthíchđượcbếthếnày.

Ratớiconđườngnhỏmentheorìalâuđài,HuntdừnglạiđợichoDaisylêntrướcdẫnđường.“Cánhcửaphòngngười làm,”anhnhắcDaisy,vàcôgáigậtđầu.

“Vâng, tôibiết cáinàomà,”Daisy liếcquavai raphía sauvì côđi trước.Gươngmặtnhỏnhắncủacôcăngthẳnglolắng.“Tôichưatừngnghemộtcáimắtcáchânbịbonggâncóthểlàmdạdàybịđau,”cônhậnxét.

“Tôinghingờcòngìkhácnữangoàimộtmắtcáchânbịbonggân,”Huntđáp.

“Ôngcónghĩlàdotràgiảicảmkhông?”Daisyhỏi.

“Không, trà không gây ra phản ứng như thế này. Tôi đang nghĩ đếnmột

nguyênnhânkhác,nhưngtôikhôngthểkiểmchứngđượcchừngnàochúngtađếnphòngtiểuthưPeyton.”

“Ôngđịnh‘kiểmchứng’ýtưởngđónhưthếnào?”Annabellenhănnhóhỏi.

“Tấtcảnhữnggìtôimuốnlàđượcxemxétmắtcáchâncủaemthôi,”Huntcười.“Chắcchắntôixứngđángđượclàmchuyệnđóvìđãbếemđihếtbatầnglầu.”

Cầuthangkhônglàcáigìvớianh.Khihọđếntầngba,nhịpthởcủaanhvẫnkhông thay đổi.Annabelle ngờ rằng anh có thể bế cô giống thế này thêmmườilầnnữamàkhôngđổmộtgiọtmồhôi.Khicônóicâuđóvớianhthìanhdửngdưngđáp.“Tôiđãdànhphầnlớnthờiniênthiếuđểkéobòvàheotrongcửahàngcủachatôi.Bếemthíchhơnnhiều.”

“Ngọtngàoquá,”Annabelleuểoải lẩmbẩm,mắtvẫnnhắmnghiền. “Mọiphụnữđềumơđượcngheaiđóbảomìnhđượcyêuthíchhơnmộtconbòchết.”

Tiếngcườirạorựctrongngựcanh,vàanhxoayngườiđểtránhchochâncôkhỏivavàokhungcửa.DaisymởcửachohọvàlolắngđứngnhìnHuntbếAnnabelleđếnchiếcgiườngthêukimtuyến.

“Chúngtađếnnơirồi,”anhnói,đặtcôxuốngvàvới tay lấy thêmmộtcáighếđểcốđịnhcôtrongtưthếnửangồinửanằm.

“Cảmơn,”côthìthào,nhìnvàođôimắtcóhàngmithậtdàyngaybêntrênđôimắtmình.

“Tôimuốnxemchânem.”

Cóvẻnhưtráitimcôbịkhựnglạikhinghecâunóixúcphạmđó.Khinhịptimtrởlạibìnhthườngthìnóvẫnyếunhưnglạirấthốihả.“Tôithàđợichođếnkhibácsĩđếncònhơn.”

“Tôi không xin phép em đâu.” Phớt lờ sự phản đối của Annabelle, Huntchạmtayvàomépváycủacô.

“ÔngHunt,”Daisygiậndữkêulên,vộivãtheoanh.“Saoôngdám!Tiểuthư

Peytonđangbệnh,vànếuôngkhôngbỏtayrangaylậptức...”

“Xincôđừngxùlônglênthế,”Huntmỉamainói.“TôikhôngđịnhlàmôuếthanhdanhcủatiểuthưPeytonđây.Chưahề,dùchỉlàmộtchút.”ÁnhmắtanhchuyểnsangkhuônmặttrắngbệchcủaAnnabelle.“Đừngcửđộng.Hiểnnhiênlàchânemrấtquyếnrũ,nhưngchúngkhôngxúigiụctôiphátrồvì...”Anhimlặng,hítmộthơithậtmạnhrồinângváycôlênquansátmắtcáchânsưngtấy.“Chếttiệt.Đếntậnlúcnàytôivẫnluônnghĩvềemnhưmộtphụnữthôngminhbiếtphânbiệtphảitrái.Vìcáiquáiquỷgìmàemdámxuốngcầuthangtrongtìnhtrạngnày?”

“Ôi,Annabelleơi,”Daisythìthào,“Mắtcáchâncủacôkinhquá.”

“Hồinãykhôngtệthếnày,”Annabellechốngchế.“Nửagiờvừaquamớitrởnặng,và...”CôkêulênvìvừađauđớnvừagiậtmìnhkhitayHuntlầnxahơndướiváycô.“Ôngđanglàmgìvậy?Daisy,đừngđểôngta...”

“Tôiđangcởitấtchoem,”Huntnói.“VàtôikhuyêntiểuthưBowmanđừngnêncanthiệp.”

Caumày nhìnHunt,Daisy bước đến bênAnnabelle. “Tôi thì khuyên ôngnêntiếptụcmộtcáchcẩntrọng,ôngHunt,”côkhônkhéonói.“Tôisẽkhôngtrơmắtđứngnhìnônglợidụngbạntôiđâu.”

HuntnémchoDaisymộtcái liếcmắt trêu tức tronglúcanhtìmthấyphầnđầuchiếctấtcủaAnnabellevàkhéoléocởira.“TiểuthưBowman,trongvàiphútnữachúngtasẽbịápđảobởimộtsốvịkhách,baogồmbàPeyton,ngàiWestcliffvàcôchịcứngđầucủacô,theosaulàmộtôngbácsĩ.Ngaycảtôi,mộtkẻdâmđãngdàydạnkinhnghiệmnhưtôi,cũngcầncónhiềuthờigianhơnnếumuốnlợidụngmộtaiđó.”NétmặtcủaanhthayđổikhiAnnabellethởdốcđauđớnkhianhchạmnhẹvàocô.Anhcởitấtcủacôhếtsứckhéoléo,đầungóntayanhnhẹnhưbông,nhưngdacôquánhạycảmnênmộtsựđụngchạmnhẹnhấtcũnggâyracơnđaukhôngthểchịunổi.“Nằmyênđiem,”anhthìthầm,kéohếtchiềudàimảnhvảirakhỏicáichânrunrẩycủacô.

Cắnmôi,Annabellequansátđầuanhcúixuốngsátmắtcáchâncủacô.Anhthậntrọnglậtnóqua,cốgắngkhôngchạmvàocônhiềuhơncầnthiết.Rồianhngồibấtđộng,đầuvẫncúixuốngsátchâncô.“Đúngnhưtôinghĩ.”

Chúingườivềtrước,DaisynhìnvàochỗtrênmắtcáchâncủabạnmàHuntđangchỉ.“Nhữngdấunhỏđólàgìvậy?”

“Vếtcắncủarắnvipe,”Huntđápcộclốc.Anhxắntayáođểlộbắptayvạmvỡrậmlông.

Haicôgáichoángvángliếcanh.“Tôibịrắncắná?”Annabellesửngsốthỏi.“Nhưnglàmthếnào?Khinào?Khôngthểthếđược.Tôiphảicảmthấychứ...đúngkhông?”

Hunt thòtayvàotúiáochoàngđangquấnquanhngườicôtìmkiếmgìđó.“Cónhữngtrườnghợplúcbịcắnngười takhôngđểý.VàothờiđiểmnàytrongnămthìnhữngkhurừngởHampshiređầyrắn.Chắcnóxảyrakhiemrangoàichiềunay.”Tìmđượcthứmìnhmuốn,anhlôiramộtcondaogấprồibậtnóra.

Annabelletrợnmắtcảnhgiác,“Ôngđanglàmgìvậy?”

Nhặttấtcủacôlên,Huntcắtnóralàmđôi.“Làmdâybuộcvếtthương.”

“Ôngluônmangtheomấythứnàybênngườiư?”Côvẫnthườngnghĩanhgiốngkẻcướp,vàgiờthấyanhxắnáo,taylămlămcondaothìcảnhtượngđólạicàngsốngđộng.

Ngồicạnhbênchânđangduỗiracủacô,Huntlậtváycôlêntậnđầugốirồibuộcmảnhvảibêntrênmắtcá.“Hầunhưlúcnàocũngmang,”anhnhănnhónói,tậptrungvàocôngviệc.“Làcontraiônghàngthịtnêntôicómốiquantâmsâusắcvớidaokéo.”

“Tôichưatừngnghĩ...”Annabellengưnglạivàthởdốcvìcơnđaunơilớplụavừathítchặt.

Hunt lập tứcnhìncô,mặtanhcăng thẳng.“Tôixin lỗi,”anhnói,cẩn thậnbuộcnửadâyvảicònlạixuốngdướivếtthương.Anhnóichuyệnđểlàmcôsaonhãngtronglúccộtchặtmiếnggạcthứhai.“Chuyệnnàylàkếtquảcủamấyđôidépchếttiệtmỏngdínhkhirangoài.Chắcemđãgiẫmphảimộtconrắnđangtắmnắng...vàkhinóthấynhữngmắtcáchânxinhđẹpnhưthếnàythìnóquyếttâmgặmthử.”Anhngừnglạivàlầmbầmgìđónghegiốngnhư,

“Tôikhôngthểtráchtộinóvìchuyệnđó.”

Châncôrunrunvànóngrát,làmmắtcôngânngấnnước.Vậtlộnvớinguycơòakhóchếtsứcmấtthểdiện,Annabellebấuchặttấmgatrảigiườngdàycộmbêndưới.“Tạisaomắtcáchâncủatôichỉbắtđầuđaudữdộitrongkhitôiđãbịcắntừđầugiờchiều?”

“Phảinhiềugiờsaunọcđộcmớipháttác,”HuntliếcsangDaisy.“TiểuthưBowman,côrungchuônggọingườihầu,bảohọrằngchúng tacầncỏvấnvươnghãmnướcvànướcnóng.Ngaylậptức.”

“Vấnvươnglàcáicâygì?”Daisyngờvựchỏi.

“Mộtloạicỏdạimọcởhàngrào.Bàquảngialuôncómộtđốngloạicỏấytrongngăntủtừlúcônglàmvườnbịcắnnămngoái.”

Daisyrămrắplàmtheo,tạmthờibỏhaingườiởriêngmộtlúc.

“Chuyệngìđãxảyravớingườilàmvườn,”Annabellehỏiquahaihàmrănglậpcập.Côvẫntiếptụcrunrẩynhưthểvừabịnhúngvàonướcđávậy.“Ôngtacóchếtkhông?”

NétmặtHuntkhôngđổi,nhưngcôđánhhơithấycâuhỏicủamìnhđãlàmanh giật mình. “Không,” anh dịu dàng nói và xích lại gần. “Không, emyêu...”Nắmlấybàntayrunlẩybẩycủacô,anhdịudàngsưởiấmtừngngónmột.“RắnởHampshirekhông tiết rađủnọcđộcđểgiếtbấtcứ thứgì lớnhơnconmèo,hoặcmộtconchónhỏ.”Ánhmắtanhnhìncôâuyếm.“Emsẽkhỏethôi.Nhữngngàytớicólẽvôcùngkhóchịu,nhưngsauđóemsẽhồiphụcnhưbìnhthường.”

“Khôngphảiôngđangcốtỏratửtếđấychứ?”côlolắnghỏi.

CúixuốnggầnAnnabelle,Hunthấtvàilọntócđangdínhvàotránbếtmồhôicủacô.Mặcdùbàntayanhrất to lớnnhưnganhchạmvàocôlại thậtnhẹnhàngvàdịudàng.“Tôichưatừngnóidốichỉvìmuốntửtế,”anhthìthầmvàmỉmcười.“Mộttrongnhiềuthóixấucủatôi.”

Saukhiđãhướngdẫnngườihầuxongxuôi,Daisyvộivàngquaylại.MặcdùcôcónhướnmàykhinhìnthấyHuntcúisátxuốngAnnabellenhưngcôcũng

không rảnhmà bình luận. Thay vì thế cô hỏi, “Chúng ta có nên rạch vếtthươngchochấtđộcchảyrakhông?”

AnnabllenémchoDaisycái liếcmắtcảnhgiácvàcàunhàu,“ĐừnggợiýchoôngtachứDaisy!”

Huntngẩnglênthậtnhanhrồiđáp,“Khôngphảivớivếtcắncủarắnvipe.”MắtanhnheolạikhihướngsựtậptrungsangAnnabelle,nhậnthấyhơithởcủacônhanhvàngắn.“Cókhóthởkhông?”

Annabellegậtđầu,cốhítkhôngkhívàobuồngphổidườngnhưđangbịteolạichỉcònbằngmộtphầnbasovớibìnhthường.Cócảmgiácáonịtngựcđang siết chặt hơn quanh ngực cômỗi lần cô hít vào, cho đến khi xươngsườncôgầnnhưvỡvụnvìsứcép.

Huntchạmnhẹlênmặtcô,ngóncáiràràtrênđôimôikhônứtcủacô.“Hámiệngra,”anhquansátbêntrongđôimôihémở.“Lưỡiemkhôngbịsưng,emsẽổnthôi.Tuynhiênphảibỏáongựccủaemra.Quayngườilại.”

TrướckhiAnnabellecóthểđáptrảthìDaisyđãphẫnnộphảnđối.“TôisẽgiúpAnnabellecởiáongực.Làmơnrakhỏiphònggiùmcho.”

“Tôiđãtừngthấyáongựccủaphụnữrồi,”anhmỉamainói.

Daisyđảomắt. “Đừngcố tìnhchậmhiểunhưvậyôngHunt.Rõ ràngôngkhôngphảilàngườitôiđanglolắng.Đànôngkhôngcởiáongựccủaphụnữvìbấtcứlýdonào,ngoạitrừtrườnghợpđedọamạngsống,màôngđãcamđoancôấykhônggặpnguyhiểmchếtngười.”

HuntnhìnDaisyvớinétmặtnínnhịn.“Chếttiệt,phụnữ...”

“Cứ chửi thề bao nhiêu cũng được,” Daisy kiên quyết. “Chị tôi chửi cònnhiềuhơnônggấpmườilần.”Côđứngthẳnglên,mặcdùvớitoànbộchiềucaomộtmétnămmươimốtcònđangtrongvòngtranhcãi,xemrahiệuquảkhôngđượcấntượngcholắm.“ÁongựccủatiểuthưPeytonvẫnsẽởtrênngườicôấychođếnkhiôngrờikhỏiphòng.”

HuntliếcxuốngAnnabelle,ngườilúcnàyđangsắpchếtvìthiếukhôngkhíđếnđộkhôngthểquantâmaisẽcởiáongựcchomìnhvàviệcđósẽmấtbao

lâu nữa. “VìChúa,” anhnóngnảynói và đi ra cửa, quay lưng lại với haingười“Tôisẽkhôngnhìn.Làmđi.”

Nhậnthấyđâylàsựnhượngbộduynhấtanhcóthểđápứng,Daisyvộivãtuântheo.CôcởiáochoàngrakhỏicơthểcứngđờcủaAnnabelle.“Tôisẽgỡlớpđăngtenphíasauvàluồnáongựccủacôrakhỏiváy,”DaisythìthầmvớiAnnabelle.“Theocáchđócôsẽvẫnkínđáo.”

AnnabellekhôngcònđủhơimànóichoDaisybiếtmọisựlongạiliênquanđếntínhelệxấuhổđánglẽcôphảicógiờđềulumờtrướccáivấnđềtứcthờilàcôkhôngthởđược.Khòkhèkhónhọc,cônghiêngngườiquamộtbênvàcảmthấynhữngngóntaycủaDaisyđangmòmẫmbêndướilưngváycô.Phổicôco thắt lạivìnỗ lực tìmkiếmchút ítkhôngkhíquýgiá.Buôngramộttiếngrênrỉlolắng,côbắtđầuhổnhểntuyệtvọng.

Daisybuộtmiệngchửithề.“ÔngHunt,tôierằngtôiphảimượncondaocủaông,dâyáongựcnàybịcộtgút,vàtôikhôngthể...ối!”TiếngốivanglênkhiHuntlaođếnbêngiường,thôbạođẩyDaisyquamộtbênvàgiànhphầnviệcvớicáiáongực.Anhcẩn trọngdùngcondaocắtdâyáo,vàbất thình lìnhchiếcáocứngđầukhôngcònthítchặtquanhxươngsườncủaAnnabellenữa.

Côcảmthấyanhgiậtmạnhmảnháođãbịcắttungrakhỏingườicô,đểlạivỏnvẹnmỗilớpáolótmỏngmanhgiữatianhìncủaanhvớilàndatrầncủacô.TrongtìnhcảnhhiệntạicủaAnnabellethìtìnhtrạnggầnnhưlõalồthếnàychỉđánglochútđỉnh.Tuynhiên,sâuthẳmtrongtâmtrí,côbiếtlàsaunàycôsẽxấuhổđếnchếtmất.

XoaylưngAnnabellelạinhưthểcôlàconbúpbênhàunát,Huntcúixuốngsát bên. “Đừng gắng sức quá, em yêu.” Tay anh đặt trên phần ngực gầnxươngquaixanhcủacô.Nhìnthẳngvàoánhmắthoảngsợcủacô,anhchàxátnhẹnhàngtheomộtvòngtròndễchịu.“Chậmthôi.Chỉcầnthảlỏng.”

Nhìnđămđămvàotiasángthuyếtphụctrongmắtanh,Annabellecốgắngvâng lời,nhưngcổhọngcôcứnghẹn lạiqua từnghơi thởkhòkhè.Côsẽchếtvìnghẹtthở,chếtngaybâygiờ.

Anh không để cô nhìn đi chỗ khác. “Em sẽ khỏe thôi.Hít vào và thở ra.Chậmthôi.Đúngrồi.Đúngrồi.”Bằngcáchnàođó,sứcépdịudàngcủabàntayanhtrênngựccôđãgiúpcôdễchịuhơn,nhưthểanhcósứcmạnhbuộc

phổicôtrởlạinhịpđiệubìnhthường.“Emsẽquađượcgiaiđoạnkhókhănnhấtngaythôi,”anhnói.

“Ồ,tuyệtquá,”côcốgắngđáplạibằnggiọngđiệuchuachát,nhưngnỗlựcđókhiếncôbịnghẹnvànấccụt.

“Đừngcốgắngnóichuyện,chỉcầnhítthở.Thởsâuvào...Ngoanlắm.”

DầndầnAnnabellelạithởbìnhthường,vàcơnhoảngsợcũngtanđi.Anhđãđúng...Sẽdễhơnnếucôkhôngcốvùngvẫy.Tiếngthởhổnhểnđứtquãngcủacôquyệnlẫnvớigiọngnóiêmáinhưthôimiêncủaanh.“Đúngrồi,”anhthìthầm.“Đúngcáchđó.”Tayanhtiếptụcdichuyểnchậmrãi,vòngvòngtrênngựccô.Khôngcóvẻgìgợitìnhtrongcáiđụngchạmcủaanh,thậtrathìcôgiốngmộtđứatrẻđangđượcanhvỗvềhơn.Annabellerấtkinhngạc.AicóthểmơđượcrằngSimonHuntlạicólúctửtếnhưthếnày?

Lòngtrànngậpcảmgiácnửabiếtơnnửabốirối,Annabellelầntìmbàntaytolớnđangdichuyểnhếtsứcdịudàngtrênngựccô.Côquáyếuớtnêncửchỉđóđòihỏicôphảidốctoànbộsứclực.Tưởngcôđangcốhấttaymìnhra,Huntđịnhrụttay,nhưngkhicảmthấynhữngngóntaycủacôvòngquanhhaingóntaymìnhthìanhđứngyênbấtđộng.

“Cảmơnông,”côthìthầm.

CáichạmtaylàmHuntsữngsờthấyrõ,nhưthểvừacómộtluồngđiệnchạykhắpngườianh.Anhnhìnnhữngngóntaymảnhkhảnhníulấytaymìnhnhưnhìnmộtcâuđốhócbúamàanhđangcốtìmlờigiải.Vẫnbấtđộngnhưthế,anhmuốnkéodàikhoảnhkhắcnày,hàngmicủaanhhạ thấpđểchegiấubiểuhiệntrênkhuônmặt.

Annabelleliếmmôivàpháthiệnramìnhvẫnchưacảmnhậnđượcnó.“Mặttôitêliệtrồi,”côrệurạonóivàbỏtayanhra.

Huntngẩngđầulênvớinụcườicủamộtngườiđànôngvừapháthiệnrađiềugìđókhônghềngờtớiởbảnthân.“Cỏvấnvươngsẽgiúpem,”anhchạmvàomộtbêncổcô,ngóncáicủaanhlướtnhẹdọcquaihàmcủacôbằngmộtđiệubộcóthểlàvuốtve.“Chúnglàmtôinhớ...”Anhliếcrasaulưngnhưthểvừa chợt nhớ raDaisyvẫnđang trongphòng. “Tiểu thưBowman, taygiúpviệcchếttiệtđãđem...”

“Đâyrồi,”côgáitócđennói,đitừcửavàovớimộtcáikhayvừađượcmangđến.Hìnhnhưcảhaingườiđềumụmịđếnnỗikhôngnghethấytiếnggõcửacủangườihầu.“Ngườigiúpviệcđãmangcỏvấnvươngđến,loạicâygìmàcómùigớmghiếcthếkhôngbiết,vàmộtlọnhỏmàanhtagọi là‘phươngthuốccủasựdũngcảm’.Hìnhnhưbácsĩđãđếnvàsẽlênlầutrongvàiphútnữa,điềunàycónghĩaôngphảiđirồi,ôngHunt.”

Quaihàmanhsiếtchặt.“Chưađược.”

“Ngaybâygiờ,”Daisykhẩnthiết.“Ítnhấtônghãyđợiởbênngoài.Vì lợiíchcủaAnnabelle.Côấysẽbịmấtdanhdựnếucóaithấyôngởđây.”

HuntquắcmắtrồinhìnxuốngAnnabelle,“Emcómuốntôiđikhông?”

Thậtlòngcôkhôngmuốn.Thậmchícôcòncómộthammuốnvôlýlàcầuxinanhởlại.Ôi,sựđờithayđổimớiquáiđảnlàmsao,giờcôlạiaoướcmộtkẻmìnhluônghétbỏởlạibêncạnh.Nhưngvìmộtlýdonàođấykhôngrõ,nhữngphútvừaquađãtạoramộtsợidâyliênhệmỏngmanhgiữahọ,vàcôrơivàotìnhhuốngkhóxửkhôngbiếtnênnói“có”hay“không”.“Tôisẽtiếptụcthở,”cuốicùngcôthìthầm.“Ôngnênđiđi.”

Huntgậtđầu.“Tôisẽđợiởlốivào.”Anhđápcộccằnnóirồiđứngdậykhỏigiường.Daisybêkhay thuốcbước lẹ lên trướccònanh thìvẫnđứngnhìnAnnabellechằmchằm.“Uốngnướccỏvấnvươngđi,đừngđểýđếnmùivịcủanó.Nếukhôngtôisẽquaylạiđổnóvàomiệngemđấy.”Anhmặclạiáochoàngrồirờikhỏiphòng.

Thởdàinhẹnhõm,Daisyđặtkhaythuốclênchiếcbàncạnhgiường.“TạơnChúa.Tôi không chắc sẽ làmgì đểđuổi anh ta đi nếu anh ta không chịu.Đây...đểtôinângcôlêncaochútnữa,vàtôisẽđẩymộtcáigốikhácrasaulưngcô.”Daisynângngườicôlênvớisựkhéoléođángngạcnhiên.Cầmlênmộtcáichénđấtkhổnglồnghingútkhói,DaisyấnnóvàomôiAnnabelle.“Uốngcáinàyđicôbạn.”

Annabellenhấpmộtngụmchấtlỏngmàunâuvàgiậtlùilại.“Ặc...”

“Thêmđi,”Daisykiênquyếtnói,nângchénlênmiệngAnnabelle.

Annabelleuốngthêmlầnnữa.MặtcôtêdạiđiđếnmứccôkhôngbiếtmộtítthuốcđãnhểurangoàichođếnkhiDaisylấymộtcáikhăntrênkhaythuốcchấmlêncằmcô.Annabellethậntrọngđưataylênlàndacứngđờtrênmặtmình. “Cảmgiáckỳquá,” cô lí nhí. “Miệng tôi không có cảmgiácgì cả.Daisy...đừngcónóilàtôiđãchảynướcdãitronglúcHuntởđâynhé.”

“Dĩnhiênlàkhông,”Daisynóingay.“Nếucóchuyệnnhưthếxảyrathìtôiđã phải phản ứng ngay rồi chứ.Một người bạn chân chính không để bạnmìnhchảynướcdãitrướcmặtđànông.Ngaycảkhiđólàngườiđànôngmàkhôngaibuồnthuhút.”

Nhẹcảngười,Annabelleépmìnhuốngthêmnướccỏvấnvương,mùivịcủanókhágiốngcàphêbịcháy.Cólẽchỉ là tưởngtượng,nhưngcôđangbắtđầucảmthấykháhơnchútđỉnh.

“KhôngbiếtLillianđếntậnchỗnàođểtìmmẹcônữa,”Daisynhậnxét.“Tôikhôngnghĩviệcđótốnnhiềuthờigianđếnthế.”CôluilạimộtchútđểquansátAnnabelle,đôimắtnâucủacôlấplánh.“Nhưngthúthựcthìtôicũngrấtvui.NếuhọđếnsớmhơnthìtôiđãkhôngcódịpthấyHuntbiếnhóatừconsóikhổnglồxấuxasang...à,ờ...mộtconsóitốthơnmộtchút.”

Một tiếng cười miễn cưỡng cục cựa trong cổ họng Annabelle. “Một conngườirấtkhác,phảikhông?”

“Đúngđó.Caongạo và hách dịch.Giống típ người trongmấy tiểu thuyếttìnhyêuluônbịmẹgiậtkhỏitaytôi.Thậtmaylàtôicóởđây,chứkhôngthìchắc anh ta đã lợi dụng lúc cômất cảmgiácmà lột phăngváy áo của cômất.”RồiDaisytiếptụchuyênthuyêntronglúcgiúpAnnabelleuốngthêmthuốcvàlaucằmchobạn.“Côbiếtkhông, tôichưatừngnghĩmìnhsẽnóiđiềunày,nhưngHuntcũngkhôngtệnhưtôivẫnnghĩ.”

Annabellexoắnmôiđểkiểmtracảmgiácvàthấynhóiđau.“Dườngnhưanhta làmmọi việc theo cách của riêng anh ta. Nhưng... đừngmong chờ sựchuyểnbiếnnàylàdàihạn.”

Chương13

KhoảnghaiphútsauthìSimontrôngthấynhómngườianhđãdựđoántrướcđó,baogồmbácsĩ,BátướcWestcliff,bàPeytonvàLillianBowman.Đứngdựalưngvàotường,Simonnhìnhọdòxét.Anhthầmthíchthútrướcsựchánghét lồ lộgiữaWestcliffvà tiểu thưBowman.Qua tháiđộ thùđịchkhôngbuồnchegiấumàhaingườidànhchonhauthìđủhiểuhọvừatraođổivớinhauvàilời.

Bác sĩ là một ông già đáng kính đã phục vụWestcliff cùng toàn thể giaquyếncủaBátước,giađìnhMarsden,gầnbathậpkỷqua.LiếcnhìnSimonvớiđôimắtsắcsảotrũngsâutrêngươngmặtinhằndấuấntuổitác,ôngnóivớivẻđiềmtĩnhlạthường.“ÔngHunt,tôinghekểlàôngđãgiúpđưaquýcôấyvềphòng?”

Simon cộc cằnmô tả tình trạng và triệu chứng củaAnnabelle cho bác sĩ,quyếtđịnhbỏquachitiếtanh,chứkhôngphảiDaisy,mớilàngườipháthiệnra vài vết cắn trênmắt cá chân củaAnnabelle.Bà Peyton chăm chú lắngnghevớivẻmặttáinhợt.Vẫncònsửngsốt,BátướcWestcliffcúixuốngthìthầm gì đó với bà Peyton, rồi bà gật đầu cảm ơn rối rít. Simon đoánWestcliffđãhứarằngcongáibàsẽđượcchămsóctốtnhấtcóthểchođếnkhihồiphụchoàntoàn.

“TấtnhiêntôisẽkhôngxácnhậnýkiếncủaôngHuntchođếnkhitôikhámxongchocôấy,”bácsĩnhậnđịnh.“Nhưngtrongtrườnghợpcơnbệnhthựcsựxuấtpháttừnguyênnhânbịrắnvipecắnthìbệnhnhânđượckhuyênuốngngaymộtítcỏvấnvương...”

“Côấyđanguốngmộtítrồi,”Simonngắtlời.“Tôiđãnhờngườimangđếnkhoảngmườilămphúttrước.”

Ông bác sĩ quan sátHunt vớimột vẻ bựcmình đặc biệt dành cho nhữngngườiđưarachẩnđoánmàkhôngcómộtbằngcấpytếnào.“Cỏvấnvươngcó thànhphầngâynghiện, thưaôngHunt,vàcókhảnănggây thương tổnnếubệnhnhânkhôngmangnọcđộccủarắntrongngười.Đánglẽôngnên

đợiýkiếncủabácsĩtrướckhisửdụng.”

“Triệuchứngbị rắnvipecắn làkhông thể lầm lẫnđược,”Simoncáukỉnhđáp,mong sao ông lão thôi nấn ná ở hành langmà đi làmviệc củamìnhnhanhnhanhlên.“VàtôimuốnlàmdịusựkhóchịucủatiểuthưPeytoncàngnhanhcàngtốt.”

Ônglãonhướncặpchânmàybạctrắng.“Ôngkháchắcchắnvềnhậnđịnhcủamìnhthìphải,”bácsĩchâmbiếm.

“Đúngvậy,”Simonđộplạingay.

BấtthìnhlìnhngàiBátướcbậtcườikhekhẽvàđặttaylênvaibácsĩ.“Tôielàchúngtasẽphảiđứngngoàinàymãinếuôngvẫnmuốnthuyếtphụcbạntôirằnganhtađãsaivềmộtđiềugìđó.‘Ngoancố’làtínhtừnhẹnhàngnhấtcóthểdùngđểnóivềôngHuntđây.Tôicamđoanvớiông,tốthơnhếtôngnêndànhsứcmàchămsócchotiểuthưPeyton.”

“Cólẽvậy,”bácsĩgắtgỏngđáp.“Mặcdùtôingờrằngsựcómặtcủatôilàthừa thãivìkhảnăngchẩnbệnhsiêuphàmcủaôngHunt.”Buôngmột lờibìnhluậncaynghiệtrồiônglãovàophòng,theosaulàbàPeytonvàLillianBowman.

BịbỏlạingoàihànhlangvớiWestcliff,Simonđảomắt,“Lãogiàbẳntính,”anh nói thầm. “Anh có thể tìm được người nào homhemhơn nữa khôngWestcliff?Tôingờrằnglãotacònkhôngthểnghehoặcthấyrõchocáitròchẩnđoánchếttiệtcủalão.”

Bá tước nhướn hàng lôngmày đen quan sát Simon với thái độ hạ cố đầythích thú. “Ông ta là bác sĩ giỏi nhất ởHampshire rồi.Đi xuống lầu thôiHunt.Đilàmmộtlybrandy.”

Simonliếcnhìncánhcửađóngkín.“Đểsauđi.”

Westcliffnóivớigiọngquáêmáidudươngquámứccầnthiết,“À,thứlỗichotôi.Tấtnhiênanhmuốnđợingoàicửanhưmộtconchóhoangchờđồănthừatrongbếp.Tôisẽngồitrongphònglàmviệc,hãylàmmộtgãtốtbụngvàchạyxuốngbáochotôinếucótintứcgìmớinhé.”

Vẻmặthếtsứckhổsở,SimonnémchoWestcliffcáinhìn lạnh lẽorồibậtlưngkhỏitường.“Đượcrồi,”anhcàunhàu.“Tôisẽđi.”

Bátướcgậtđầuhàilòng.“BácsĩsẽbáocáovớitôimọichuyệnsaukhiôngtachẩnđoánxongchotiểuthưPeyton.”

ĐicùngWestcliffxuốngsảnhlớn,Simonbắtđầutựkiểmnhữnghànhvicủamìnhtrongvàiphútvừaqua.Đólàmộttrảinghiệmmới,bịcảmxúcdẫndắtthayvìlýtrí,vàanhkhôngthíchnó.Tuynhiên,cóvẻnhưchuyệnđócũngchẳngquan trọng.LúcđầukhimớipháthiệnAnnabellebịbệnh, anhcảmthấylồngngựctrốngrỗngđauđớn,nhưthểtimanhđãbịaiđólấymấtrồi.Anhchưabaogiờnghingờchuyệnmìnhsẽlàmbấtcứviệcgìđểcôđượcantoànvà thoảimái.Thế rồi cáikhoảnhkhắckhiAnnabelle cốhít thở,nhìnanhbằngđôimắtđauđớnvàsợhãi,anhđãcóthểlàmbấtcứchuyệngìvìcô.Bấtcứchuyệngì.

ChúagiúpanhnếuAnnabellenhậnracôcóquyềnlựcnhưthếnàođốivớianh...mộtthứquyềnlựccóthểtrởthànhmốinguycholòngtựtônvàtựchủ.Anhmuốn sở hữu toàn bộ thể xác và tâmhồn cô, cho đến tận từng ngócngách riêng tưnhất.Càngngàyanhcàngsimêcôđếnđộchínhanhcũngphảikinhngạcvềmình.Vàkhôngai trongsốnhữngngườianhquenbiết,nhất làWestcliff,có thểhiểuđượcđiềunày.TrướcgiờWestcliffvẫn luônkìmgiữcảmxúc lẫnkhaokhát củabản thân,vàbày tỏ sựkhinhmiệtvớinhữngkẻtựbiếnmìnhthànhngớngẩnvìcáigọilàtìnhyêu.

Và đây không phải là tình yêu... Simon không thể nào lại đi xa đến thế.Nhưngnócũngvượtxasựhammuốnđơnthuần.Nókhôngchấpnhậnbấtcứđiềugìkhácngoàisựchiếmhữutuyệtđối.

Khoác lênmộtcáimặtnạ trắng trơnđểchegiấumọinétmặt,Simon theoWestcliffvàophònglàmviệc.

Đólàmộtcănphòngnhỏgiảndị,ốpgỗsồisángbóng,chỉcóduynhấtmộtdãycửasổlắpkínhmờởmộtbêntườngđểtrangtrí.Vớinhữnggóccạnhsắcnétvàđồnộithấtvừađủdùng,phònglàmviệcnàykhôngphảilàmộtnơidễchịu.Tuynhiênthìđâylàchốnchỉdànhchođànônghútthuốc,uốngrượuvànóichuyệnthẳngthắnvớinhau.Ngảngườixuốngmộttrongnhữngcáighếcứngđặtsaubàngiấy,SimonnhậnlybrandytừtayWestcliffvàđặtxuốngmàkhônghềnhấpmôi.Anhđưacáilylênvàgậtđầutỏýcảmơnkhi

Bátướcrótthêmrượu.

TrướckhiWestcliffcó thểmởmiệng tuôn ramột tràngđảkíchnhằmvàoAnnabellethìSimonđãchuyểnđềtàibằngcâubìnhphẩm,“CóvẻnhưannhkhônghòathuậnlắmvớitiểuthưBowman.”

Nhắc đến Lillian Bowman quả là kế nghi binh hiệu quả khôn lường.Westcliffcàunhàuđáp,“ConchuộtxấutínhđódámámchỉtainạnxảyravớitiểuthưPeytonlàlỗicủatôi,”Bátướcvừanóivừarótthêmbrandychomình.

Simonnhướnmày.“Saolạilàlỗicủaanhđược?”

“ChắctiểuthưBowmanchorằngvớitưcáchlàchủnhà,tráchnhiệmcủatôilà phải đảm bảo lãnh địa củamình không bị ‘đại dịch rắn độc vipe xâmchiếm’,theonhưlờicôtanói.”

“Anhtrảlờisao?”

“TôichỉchocôBowmanthấyrằngnhữngvịkháchchọncáchănmặcđànghoàngkhirangoàithườngkhôngbịrắncắn.”

Simoncườikhùngkhục.“CôBowmanchỉlochobạnmìnhthôimà.”

Westcliffgậtđầutánthành.“Côtakhôngchịumấtmộtaitrongsốhọvìhiểnnhiênlàcôtacóítbạnquámà.”

Simoncườivàchămchúnhìnlybrandytrongtay.“Mộtbuổitốikhókhănphảikhông?”AnhnghethấyWestcliffchâmbiếm.“Đầutiênanhphảibếcơthể trẻ trunggợi tìnhcủacôPeyton lênphòngngủcủacô ta... rồi lạiphảikhámcáichânbịthươngchocôtanữa.Thậtlàbấttiệnkhủngkhiếpchoanhnhỉ.”

NụcườicủaSimonbiếnmất.“Tôikhôngnóilàtôiđãkhámchânchocôấy.”

Bá tướcnhìnSimonbằngánhmắt sắcbén,“Anhkhôngcầnphảinói.Tôibiếtanhquárõđểđoánđượcanhsẽkhôngbỏlỡmộtdịpngonănnhưthếnày.”

“Tôithừanhậnlàcónhìnmắtcáchâncủacôấy.Vàtôicũngcócắtdâyáongựckhitìnhhìnhchothấyrõrànglàcôấykhôngthởđược.”ÁnhmắtcủaSimonnhưmuốntháchthứcBátướcdámphảnđối.

“Mộtanhchàngtốtbụng,”Westclifflẩmbẩm.

Simonquắcmắt.“Cólẽrấtkhóđểanhtinnhưngtôikhôngcóbấtcứkhoáicảmdungtụcnàokhinhìnmộtphụnữđauđớn.”

Ngảngườiraghế,WestcliffmátmẻquansátSimonlàmanhphátcáu.“Tôihyvọnganhkhôngxuẩnngốcđếnmứcphảilòngconngườiđó.AnhbiếtýkiếncủatôivềcôPeytonrồiđấy...”

“Phải,anhnhaiđinhailạisuốtcòngì.”

“Vàthêmnữa,”Bátướcnóitiếp.“Tôighétphảithấymộttrongsốítgãtỉnhtáobiếtsuyxétmàmìnhbiếtbiếnthànhkẻngớngẩnvẩnvơchạytheomấythứcảmxúcủymị...”

“Tôikhôngyêuđươnggìhết.”

“Anhđangbịlàmsaođó,”Westcliffquảquyết.“Suốtbaonămtôibiếtanh,tôichưatừngthấyanhsướtmướtnhưlúcanhđứngngoàicửaphòngngủcủacôta.”

“Tôichỉbàytỏlòngthươngcảmđồngloại.”

Bátướckhịtmũi.“Anhđangmuốnchuivàocáiquầnchẽncủacôtathìđúnghơn.”

Lời nhận xét trúng tim đen khiến Simon phải miễn cưỡngmỉm cười thúnhận,“Lànỗikhaokhátbắtđầutừhainămtrước.Giờnótrởthànhđạidịchthựcsựrồi.”

Thởdàingaongán,Westcliffđưangóncáivàngón trỏdaydaysốngmũi.“Khôngcógìkhiến tôi cămghéthơnchuyện thấybạnmìnhđâmđầuvàothảmhọa.Điểmyếucủaanh,Huntạ,làkhôngthểcưỡnglạimộttháchthức.Ngaycảkhitháchthứcđókhôngđángchoanhlàmthế.”

“Tôi thíchnhững thách thức.”Simon lắcnhẹ lybrandy.“Nhưngnóchẳngliênquangìđếnsựquantâmcủatôidànhchocôấy.”

“LạyChúa lòng lành,” Bá tước thì thầm. “Không uống thì cũng đừng cónghịchnónữa.Cứ lắccái lynhư thế thìanhsẽ làmhỏnghếtcả rượumấtthôi.”

SimonliếcnhìnWestcliffbằngánhmắtthíchthúuám.“Chínhxácthìlàmsaongườita‘làmhỏng’đượcmộtlybrandy?Thôithôi,đừngnóivớitôi,bộnãotỉnhlẻcủatôikhôngthểtiếpthuđượcquanđiểmđóđâu.”Rồianhnhấpmôivàđặtlyquamộtbên.“Bâygiờ,chúngtasẽbànvề...?Ờphải,điểmyếucủatôi.Trướckhichúngtathảoluậnthêmthìtôimuốnanhphảithừanhậnlà,vàomộtthờiđiểmnàođótrongđờianhđãcócảmgiáckhaokhátnhiềuhơnbìnhthường.Bởivìnếuanhkhôngcóthìchúngtakhôngcầnbànthêmvềvấnđềnàynữa.”

“Tấtnhiênlàtôicó.Mọiđànôngtrênmườihaituổiđềucó.Nhưngmụcđíchcủatrítuệcaocấplàngăncảnchúngtalặplạisailầm...”

“À,đóchínhlàvấnđềcủatôi,”Simoncãilý.“Tôikhôngdâydưavớitrítuệcaocấp.Tôihàilòngvớimứcthấphơn.”

QuaihàmBátướccứnglại.“PhảicómộtlýdothìcôPeytonvàđámbạnănthịtdữdằncủacô tamớichưa lấyđượcchồng,Hunt.Họcó vấnđề.Nếunhững chuyệnxảy ra hômnaykhông làm sáng tỏ vấn đề này cho anh thìđúnglàanhhếtthuốcchữarồi.”

ĐúngnhưSimondựđoán,tìnhtrạngcủaAnnabelletrongvàingàysauđórấtkhó chịu.Dù rất chật vật nhưng rồi cô cũngdầnquenvớimùi trà cỏ vấnvươngmàôngbácsĩyêucầucứbốntiếnglạiuốngmộtlầntrongsuốtngàyđầutiên,vàsáutiếngmộtlầntrongnhữngngàytiếptheo.Mặcdùcôcóthểnói rằngđơn thuốcđãgiúpgiảmtriệuchứngdonọc rắngây ra,nhưngnócũnglàmdạdàycủacôsôiùngục.Côkiệtsức,khôngthểngủngongiấc,vàdù rất thèmđược làmgìđóchođỡbuồnchánnhưngcô lạikhông thể tậptrungvàoviệcgìlấyvàiphút.

HộigáiếgắnghếtsứcgiảikhuâychoAnnabelle,vàcôthậtlòngbiếtơnhọvìđiềuđó.Eviengồibêncạnhgiườngngủđọctonhữngquyểntiểuthuyếtgợitìnhchômđượctừthưviện.DaisyvàLillianđếntraođổinhữngtinđồn

nóng hổi, và làm cô cười ngặt nghẽo bằng trò bắt chước hàng loạt kháchkhứa.VìcôcứkhăngkhăngyêucầunêncảnhómrấtcầnmẫnbáocáotìnhhìnhcuộcchạyđuađếntráitimKendall.Vàtrongcảđámđó,cómộtcôgáicao,mảnhkhảnh,tócvànglàquýcôConstanceDarrowbyđãthuhútđượcKendall.

“Nhìncô tacóvẻ thuộchạnghếtsức lạnh lùng,nếucômuốnbiết,”Daisynóithẳng.“Côtacócáimiệnglàmtôinghĩđếnmộtcáivícódâyrút,vàthóiquenđángbựcmìnhlàchemiệngcườikhúckhích,nhưthểbịbắtgặpđangcườiởnơicôngcộnglàkhôngquýpháivậyđó.”

“Cólẽcôtabịsâurăng,”Lilliannóivẻtrànđầyhyvọng.

“Tôinghĩcôtahơiđầnđộn,”Daisytiếptục.“TôikhôngthểhìnhdungracôtanóicáigìmàKendalllạithíchthúđếnvậynữa.”

“Daisyà,”Lilliannói,“chúngtađangnóivềmộtngườiđànôngcócáithúvùimìnhvàosởthíchthúvịnhấtlàxemxétcâycối.Ngưỡngbuồncháncủaanhtarõràngkhôngcógiớihạn.”

“Tại buổi cắm trại sau buổi tiệc nước hômnay,”Daisy kể vớiAnnabelle,“trongmộtkhoảnhkhắcthỏamãntuyệtđỉnh,tôinghĩlàmìnhđãbắtgặpquýcôConstance trong tình cảnh đáng ngờ vớimột vị khách.Cô ta biếnmấttrongvàiphútvớimộtquýôngkhôngphảingàiKendall.”

“Ngườiđólàai?”Annabellehỏi.

“ÔngBenjaminMuxlow,mộtchủ trang trạiđịaphương.Côbiếtđó, thànhphầntinhhoacủaxãhộiấycóvôsốđấtđaivàngườigiúpviệc,giờchỉcầntìmmộtcôvợchịusinhchoanhtatámhoặcchínđứacon,sửacổtayáo,vàlàmbánhpuddinghuyếtheotronglòmổ.”

“Daisy,”LillianngắtlờivìnhậnthấyAnnabelleđộtnhiênchuyểnsangxanhlét,“cốtỏrabớtkhóchịuđượckhông?”RồicôcườihốilỗivớiAnnabelle.“Xinlỗinhacôbạncủatôi.NhưngcôphảithừanhậnlàngườiAnhsẵnsàngănmộtsốthứcóthểkhiếnngườiMỹvừabỏchạykhỏibànvừakêulakhiếpđảm.”

“Sao cũng được,” Daisy tiếp tục với vẻ kiên nhẫn quá mức. “Quý cô

ConstanceđãbốchơisaukhibịbắtgặpvớiôngMuxlow,vàhiểnnhiênlàtôiđitìmhọvớihyvọngđượcthấymộtđiềugìđócóthểlàmmấtthểdiệncủacôta,từđóđểngàiKendallmấthếthứngthúvớicôtaluôn.Côcóthểhìnhdungniềmvuisướngcủatôikhikhámphárahaingườiđósaumộtcáicâyvớihaimáiđầuchụmlại.”

“Họđanghônnhauà?”Annabellehỏi.

“Không, chết tiệt.MuxlowđanggiúpquýcôConstanceđặtmộtchúchimconbịrơikhỏitổ.”

“Ồ,”vaiAnnabellexuôixụivàcôcáukỉnhnói thêm.“Côấy tốtquá.”Côbiếtmộtphầncảmgiácchánnảncủacôlàdotáchạicủanọcrắn,đólàchưakểmónthuốcgiảiđộckhóuống.Tuynhiên,việcbiếtđượcnguyênnhâncủanhữngđợtxuốngtinhthầnnàycũngchẳnggiúpkéonólênđược.

ThấyđượcsựthấtvọngcủaAnnabelle,Lilliancầmmộtcâylượcbạcđãxỉnlên,“QuênquýcôConstancevàngàiKendallđi,”cônói.“Để tôichải tócchocô,côsẽthấykháhơnnhiềukhitóckhôngvướngtrênmặtnữa.”

“Cáigươngcủamìnhđâurồi?”AnnabellevừahỏivừanhíchngườitớitrướcđểLillianngồirasaucô.

“Khôngtìmra,”Lilianthảnnhiênđáp.

Việc tấm gương biến mất một cách êm thấm không thể thoát khỏi mắtAnnabelle.Côbiếtcơnbệnhđãtànphádungnhancủacô,làmđầutóccôrốibù,dadẻthìkhôngcònhồnghàokhỏekhoắnnữa.Thêmvàođó,nhữngcơnbuồnnônliêntụckhiếncôkhôngănuốngđượcgì,còncánhtayốmtongteoèooặttrêntấmkhăntrảigiường.

Đếntối,khicônằmtrêngiườngbệnh,tiếngnhạcvànhữngbướcchânkhiêuvũ từphòngvũhội lenquakhecửasổđếnbên taicô.Mường tượngcảnhquýcôConstancexoaytròntrongtayngàiKendall,Annabellecứtrằntrọcmãitrêngiường,kếtluậnrằngcơhộikếthôncủamìnhđãhết.“Conghétrắnvipe,”côcàunhàuvàquansátmẹmìnhsắpxếpnhữngvậtdụng linh tinhtrênchiếcbàncạnhgiường...muỗnguốngthuốc,chailọ,khăntay,mộtchiếclược,vàmộtcáikẹptóc.“Conghétbịbệnh,vàconghétđibộxuyênrừng,vàconghétnhấtlàmặcquầntúmgốichơiRounders.”

“Convừanóigìvậyconyêu?”Philippahỏi,ngừngxếpmấycáilyrỗnglênkhay.

Annabellelắcđầu,độtnhiênthấymệtrũvìsầumuộn.“Con...ờ,khôngcógìđâumẹ.Conchỉđangnghĩ...conmuốntrởvềLondontrongmộthoặchaingàytới,khiconđãđủkhỏeđểđilại.Khôngcòngìđánglưuluyếnởđâycả.QuýcôConstancecó lẽ sắp thànhPhunhânKendall, còncon thì cảdungnhan lẫn tâm trạng đều không đủ tốt để quyến rũ thêm ai khác, bên cạnhđó...”

“Mẹvẫnchưatừbỏmọihyvọngđâu,”Philippanóivàđặtkhayxuống.BàcúixuốngbênAnnabellevàvuốtvetráncôbằngbàntaymềmmạitìnhmẫutử.“Chưacó tinđínhhônnàođược tuyênbố,vàngàiKendallvẫn thườngxuyênhỏithămcon.Vàđừngquênbóhoachuôngkhổnglồanhtađãmangđếntặngcon.Anhtanóiđãtựtayháitừngbôngđấy.”

Annabellemệtmỏi liếcbóhoanằmởgócphòng,hươngthơmtỏarangàongạt trong không khí. “Mẹ, con vốn định hỏi là...mẹ có thể bỏ chúng điđượckhông?Chúngrấtđángyêu,vàconrấtcảmkíchtrướchànhđộngđó...nhưngcáimùinày...”

“Ôi,mẹđãkhôngnghĩđếnchuyệnnàyđấy,”Philippanóingay.Vộivàngđếngócphòng,bàcầmchiếcbìnhđầyhoamangracửa.“Mẹsẽđặtnóởlốiđi,vànhờngườihầuđembỏ...”Giọngbànhỏdầnvìbàbậnlàmviệc.

Cầmmộtchiếckẹptócbịbỏsótlên,Annabellenghịchnghịchrăngcưacủanóvànhănmặt.ThựcrathìbóhoacủaKendallchỉlàmộttrongsốrấtnhiềubócôđãnhận.CáitincôbịbệnhđãgợilênrấtnhiềusựđồngcảmtừnhữngvịkháchởStonyCross.NgaycảngàiWestcliffcũnggửiđếnnhữngbóhoahồng trongnhàkínhnhândanhBá tướcvàgiađìnhMarsden.Chẳngmấychốc cănphòngđã toànhoa là hoa, khiếnnó trônggiốngmột phòng tangvậy.VàthậtlạlàkhôngcóbóhoanàotừSimonHunt...khôngmộtlờinhắnhaymộtcànhhoa.Sauhànhđộngquantâmcủaanhcáchđâyhaibuổitối,côđãmongchờmộtđiềugìđó.Mộtvàidấuhiệucủasựquantâm...nhưngcôchợtnghĩcólẽHuntđãquyếtđịnhrằngcôthậtlàrắcrối,ngớngẩnvàkhôngđángđểanhchúýtới.Nếuvậy,đánglẽcônênthấybiếtơnvìtừgiờvềsausẽkhôngbaogiờbịanhlẽođẽotheosaunữa.

Nhưngđằngnày,Annabellecảmthấysốngmũicaycay,vànhữnggiọtnướccứchựcchờnơikhóemắt.Côkhônghiểunổibảnthânmìnhnữa.Côkhôngthểnhậndiệnđượcthứcảmxúcđangcồncàobêndướivẻtuyệtvọngkhôncùngnày.Nhưngcóvẻnhưtrongcôtrànngậpnỗithèmkhátmộtđiềugìđókhôngthểgiảithíchđược...giámàcôbiếtđólàgì.Giámà...

“Chà,lạthật,”bàPhilippalúngtúngthấyrõkhitrởlạiphòng.“Mẹtìmthấythứnàyngayngoàicửa.Aiđóđãđểlạimàkhôngkèmlờinhắn,cũngkhôngnóigửichoai.Nhìnbênngoàithìchúngcònmớinguyên.Concónghĩcáinày là từmột trongnhữngcôbạncủaconkhông?Chắcvậyrồi.MộtmónquàkỳcụcthếnàychỉcóthểđếntừmấycôgáiMỹ.”

Nângngười lên trênmột cái gối,Annabelle thấymộtmónđồđặt trênđùimình,vàcôquansátchúngvớivẻkinhngạc.Mộtđôibốtđượccộtvớinhaubằngdảinơđỏsangtrọng.Dathuộcmềmmại,nhuộmmàuđồngthờitrang,vàbóngloángnhưgương.Vớigótthấplótdavàđếgiàyđóngsát,đôibốtcao tớimắtcáchânnày tinh tếnhưngrất thời trang.Chúngđược trang tríbằngnhữngchiếcláthêutinhxảoxuốngtớiquangónchân.Chằmchằmngóđôibốt,Annabellecảmthấymộttràngcườidânglênnơicổhọng.

“HẳnlàcáinàyđếntừchịemnhàBowmanrồi,”cônói...nhưngcôbiếtrõhơnthế.

ĐôibốtlàmónquàcủaSimonHunt,ngườithừahiểurằngquýôngtuyệtđốikhôngnêngửimộtphần trangphụcchophụnữ.Cônghĩmìnhnên trả lạichúngngaylậptức,mặcdùtaycôthìđangômchặtđôigiàyvàongực.ChỉcóSimonHunt lànghĩ ra trò tặngcômột thứ thựcdụngvà riêng tư thiếuđứngđắnnhưthế.

Mỉmcười,cômởdâynơđỏvàcầmmộtchiếcbốtlên.Nónhẹđếnđángngạcnhiên,vàchỉcầnnhìnquacôcũngbiếtlàchúngvừakhítchânmình.NhưnglàmthếnàoHuntbiếtcỡchâncủacômàđặthàng,vàanhtìmrađôigiàynàyởđâu?Côchậmrãilầnngóntaytheođườngchỉthêunốiđếgiàyvớiphầntrênmàuđồngsángloáng.

“Chúngđẹpquá,”Philippanhậnxét.“Điđôinàyởngoạiôlầylộilàquátốtrồi.”

Annabellenângmộtchiếcbốtlênmũi,híthàcáimùitươimớisạchsẽcủa

lớpdabónglộn.Cômiếtđầungóntaylênphầndamềmmạiphíatrên,rồilậtramặtsaukiểmtranhưthểđâylàmộtvậtvôgiá.“Conđibộởđồngquêthếlàđủlắmrồi,”cômỉmcười.“Đôibốtnàysẽrấtvữngchãitrênnhữngconđườngrảisỏitrongvườn.”

BàPhilippatrìumếnnhìnAnnabellvàvuốtnhẹmáitócmềmmượtcủacô,“Mẹkhôngnghĩmộtđôigiàymớicóthểlàmtinhthầnconphấnchấnhơnnhưthế,nhưngmẹrấtmừng.Mẹsẽgọichoconmộtkhaysúpvàgànướngnhéconyêu?Concầnphảiăngìđótrướckhiuốngthuốc.”

Annabellenhănmặt,“Vâng,consẽănsúp.”

Gậtđầuhàilòng,bàPhilippavớitaylấyđôibốt.“Mẹsẽnhấcchúngrakhỏiđùiconvàđểở...”

“Chưađược,”Annabellelẩmbẩmvàômkhưkhưlấyđôibốt.

Philippamỉmcườivàrungchuônggọingườihầu.

Khingảngườirasauvàmiếtđầungóntaykhắplớpdamềmmại,Annabellethấygánhnặngtronglồngngựcđãphầnnàotanbiến.Khôngcònnghingờgìnữa,nọcrắnđãbắtđầumấttácdụng...nhưngđiềuđókhôngthểgiảithíchtạisaobỗngnhiêncôlạicảmthấynhẹnhõmvàbìnhyênnhườngấy.

CólẽcônêncảmơnSimonHunt,tấtnhiên,vàchoanhbiếtrằngmónquàcủaanhhếtsứcthiếuđứngđắn.Vànếuanhthừanhậnmìnhchínhlàngườiđãlénđặtđôibốtnàyởđâythìcôsẽphảitrảlạithôi.Thứgìđóđạiloạinhưmột tập thơ, một thanh kẹo bơ cứng, hoặc một bó hoa sẽ thích hợp hơnnhiều.Nhưngkhôngmónquànàocó thểkhiếncôxúcđộngnhưmónquànày.

Annabellegiữđôibốtcạnhmìnhsuốtcảđêm,bấtchấpmẹcôđãcảnhbáođểgiàydéptrêngiườnglàđiềmgở.Khisắpchìmvàogiấcngủtrongtiếngnhạctiếptụclenlỏiquacửasổ,cômớichịuđểđôibốtlênchiếcbàncạnhgiường.Khicôthứcdậyvàosánghômsau,hìnhảnhđôibốtnằmđókhiếncômỉmcười.

Chương14

Vàobuổisángthứbasaukhibịrắncắn,rốtcuộcAnnabellecũngcảmthấycóthểrakhỏigiườngđượcrồi.Côthấynhẹnhõmkhiphầnlớnquankháchđãđếnmộtbuổitiệcđượctổchứcởlãnhđịakếcận,bỏlạiđiềntrangStonyCrossimắngvàtrốngtrải.Saukhihỏithămquảngia,bàPhilippaquyếtđịnhngồicùngAnnabelleởphòngkháchriêng trên lầu,nơihọcó thểnhìnbaoquáttoàncảnhkhuvườn.Mộtcănphòngxinhxắn,vớigiấydántườnghoaxanhvàtreođầychândungtrẻconvàthúvậtvuinhộn.Theolờibàquảngiathì chỉ có người nhàMarsdenmới sử dụng phòng khách này, nhưng đíchthânngàiWestcliffđãđềnghịAnnabellecứthoảimáiởđây.

Sau khi phủ tấm vảimỏng quanh đầu gốiAnnabelle, bà Philippa đặtmộtchéntràhãmtừcỏvấnvươnglênchiếcbànkếbêncô.“Conphảiuốngthứnày,”bànóidứtkhoátđểđáplạivẻmặtnhănnhócủacô.“Chỉtốtchoconthôi.”

“Mẹkhôngcầnởphòngkháchtrôngchừngconthếnàyđâu,”Annabellenói.“Conngồiđâykháthoảimáirồinênmẹcứđi loanhquanhtròchuyệnvớibạnbèđi.”

“Conchắcchứ?”bàPhilippahỏi.

“Chắcnhưđinhđóngcột,”Annabellenângchéntràlênnhấpmộtchút.“Conđanguốngthuốc...mẹthấykhông?Mẹcứđiđivàđừnglochocon.”

“Đượcrồi,”bàPhilippamiễncưỡngnói.“Chỉmộtlátthôi.Bàquảngiadặnconcầngìthìcứrungcáichuôngtrênbàn.Vànhớuốnghếtthuốcđấy.”

“Consẽuốngmà,”Annabellehứavàcườithậttươi.Côvẫngiữnụcườiđócho đến khi bà Philippa rời khỏi phòng. Bà vừa đi khuất tầm mắt thìAnnabellelậptứcngảngườirachiếctrườngkỷvàcẩnthậnđổchéntràquacửasổ.

Thởdàihài lòng,Annabelle cuộnmìnhvàogóc trườngkỷ.Thi thoảngcó

tiếngồnởđâuđóvanglênkhuấyđộngkhônggiantĩnhmịch,tiếngđĩavỡ,tiếnglàubàucủabàquảngia,tiếngchổiquétthảmởhànhlang.Thảtaytrênbậucửasổ,Annabellengảngườivềchỗmộttiasángmặttrờiđểchúngsưởiấmmặtmình.Cônhắmmắtlắngnghetiếngvovecủanhữngcononglườibiếngbaytừbúphoatúcầuđỏhồngsangnhữngcuốnđậumỏngmanhngọtngàovươnquatấmliếp.MặcdùAnnabellevẫncònrấtyếunhưngcảmgiácđượcngồigiữakhungtrờiấmápmơmàngsưởinắngnhưmộtconmèothếnàythậtdễchịu.

Côchậmrãiquaylạikhinghethấytiếngđộngtừcửaravào...mộttiếnggõcửanhẹhẫng,nhưthểvịkháchcònngầnngừkhôngmuốnphávỡcơnmơmàngcủacôbằngtiếnggõcửalớnhơn.Chớpchớpmắtvìbịlóa,Annabelletiếptụcngồikiểuhaichânkhoanhlại.Luồngsángchóilòadầndầndịulại,vàcôthấymìnhđangnhìnchằmchằmvàodángngườivạmvỡcủaSimonHunt.Anhđangđứngdựavaivàokhungcửa,dángvẻngôngnghênhtựmãnkhôngchútlúngtúng.Anhnghiêngnghiêngđầuquansátcôvớivẻmặtthậtkhódò.

Nhịp timAnnabellemỗi lúcmột tăng lêndữdội.Như thường lệ,Hunt ănmặckhôngchêvàođâuđược,nhưngquầnáotrangnhãkhôngthểchegiấuđượcsứclựcsungmãndườngnhưđangtoátratừanh.Cônhớlạicánhtayvàvòmngựcrắnrỏicủaanhkhibếcô,bàntayanhchạmvàocơthểcô...ôi,rồitừnaycôsẽkhôngthểnàonhìnanhmàkhôngnhớđếnchúngđượcnữa!

“Trôngemgiốngmộtconbướmvừabayvàotừkhuvườnvậy,”anhnóikhẽ.

Hẳnlàanhđangchếgiễumình,Annabellenghĩthầm,hoàntoànýthứcđượcvẻmặttáinhợtốmyếucủamình.Côbốirốiđưataylênvéntóc.“Ônglàmgìởđây.Ôngkhôngdựtiệcởlâuđàikếbênsao?”

Côkhôngđịnhnóinăngthôlỗvàlạnhnhạtnhưthế,nhưngkhảnănghoạtngônthườngngàyđãbiếnđâukhôngthấynữa.Khinhìnanh,côkhôngthểkhôngnghĩđếnlúcanhxoataytrênngựccô.Kýứcđógâynênmộtluồngxấuhổnóngbừnglantỏakhắpdacô.

Huntđápbằngmộtgiọngchâmchọcêmái,“Tôicómộtvụkinhdoanhcầnbànthảovớingườiquảnlýcủamình,vàgầntrưanayanhtasẽtừLondonđếnđây.Khônggiốngnhữngquýôngăndiệnchảichuốtđượcemngưỡngmộ, tôi có nhiều việc phải suy tính hơn là tìmnơi đi dã ngoại hômnay.”

Bướckhỏikhungcửa,Huntđánhbạođivàophòng, ánhmắtdòxét trắngtrợn.“Vẫncònyếusao?Sẽnhanhchóngkháhơnthôi.Mắtcáchâncủaemthếnào?Nângváylênđi,tôinghĩtôinênxemlạilầnnữa.”

Annabellecảnhgiácquansátanh trong tích tắcrồibậtcười trước tiasánglấplánhtrongmắtanh.Nhậnxéttáobạođóphầnnàođãxuatancảmgiácxấuhổvàgiúpcôthưgiãnhơn.“Hếtsứctửtế,”côthờơnói.“Nhưngkhôngcầnđâu.Mắtcáchâncủatôiđỡnhiềurồi,cảmơnông.”

Huntmỉmcườikhibướcđếngầncô.“Tôimuốnembiếtlàđềnghịcủatôihoàntoàndựatrêntinhthầnnghĩahiệpthuầntúy.Tôikhônghềcómộtchútvuithíchbấtkínhnàokhi thấybànchânđauđớncủaem.À,cólẽcóchútrùngmình,nhưngtôicheđậytươngđốikhéoléo.”Nắmlấylưngmộtchiếcghế đơn bằngmột tay, anh dễ dàngmang nó đến gần trường kỷ và ngồixuốngcạnhcô.Annabellebịấntượngsâusắctrướccáicáchanhnângmộtmónđồnộithấtlàmtừgỗgụnhưthểcầmmộtmónđồchơi.Côliếcnhanhvềphíacửarađểmở.ChừngnàocửakhôngđóngthìchuyệncôngồicùngmộtphòngvớiHuntvẫncònchấpnhậnđược.Vàchútnữathôimẹcôcũngsẽvàocanhchừngcô.Tuynhiên,trướckhichuyệnđóxảyrathìAnnabellequyếtđịnhsẽnóivềđôigiày.

“ÔngHunt,”côthậntrọngmởlời.“Cóchuyệnnàytôiphảihỏiông...”

“Chuyệngì?”

Đôimắtcủaanhchắcchắnlànơihấpdẫnnhất,Annabellexaoxuyếnnghĩ.Sôinổivàtrànđầysứcsống,chúnglàmcôtựhỏitạisaongườitalạithíchmắtxanhhơnmắtđenđượcnhỉ.KhôngsắcxanhnàocóthểtruyềntảiđượctríthôngminhbịkìmnénđanglẩnmìnhtrongnhữngtầngsâunơiđôimắtđenláycủaSimonHunt.

DùcốgắnghếtsứcnhưngAnnabellecũngkhôngnghĩrađượccáchnàotếnhịđểhỏianh.Saukhiimlặngsođonhiềucụmtừ,cuốicùngcôchọncáchhỏithẳng,“Cóphảiônglàngườigửiđôibốtkhông?”

Khuônmặtanhchẳngbiểulộđiềugìcả.“Bốt?Tôierằngmìnhkhônghiểuýem,tiểuthưPeytonạ.Cóphảiemđangdùngphépẩndụ,hoặclàchúngtađangnóivềthứdùngđểđithật?”

“Đôibốtcaođếnmắtcáchân,”Annabellevừanóivừanhìnanhvớisựnghingại khôngbuồn chegiấu. “Mộtđôi bốtmới đượcđặt đằng sau cánh cửaphòngtôihômqua.”

“Tôicựckỳvuimừngvìđượcthảoluậnvềbấtcứchitiếtnàotrongtủáocủaem, thưa tiểu thưPeyton,nhưng tôi e rằngmìnhkhôngbiếtgìvềmộtđôibốt.Tuynhiên,tôithấynhẹlòngvìemđãtìmrađượcmộtđôi.Trừphi,tấtnhiênrồi,emmuốncưxửnhưmộtbữabuffetbiếtđichođộngvậthoangdãởHampshirenày.”

Annabellequansátanhmộtlúclâu.Bấtchấpsựphủnhậncủaanh,vẫncóđiềugìđóbêndướivẻngoàidửngdưngcủaanh...mộtvàitiasángnghịchngợm lóe lên trongmắt anh... “Vậy là ôngphủnhận chuyện tặngbốt chotôi?”

“Tôicựclựcphủnhận.”

“Nhưngtôithắcmắc...nếucóaiđómuốngửimộtđôibốtchomộtquýcônhưnglạikhôngmuốnchocôtabiết... thì làmsaomàngườiđóbiếtchínhxáccỡchâncủacôta?”

“Việcđó tươngđốidễdàng...”anh lơđãng.“Tôicó thểhìnhdungmộtkẻliềulĩnhnàođóchỉcầnyêucầumộtcôhầumòlấyđôidépmangtrongnhàcủaquýcôđó.Rồianhtacóthểđemđếnchothợđónggiàyđịaphương.Vàtrảmộtcáigiáxứngđángđểông tadẹphếtnhữngviệckhácmàgiacôngmộtđôigiàymớingaylậptức.”

“Thếthìhơiquáphiềntoáinếuanhtamuốntrótlọt,”Annabellelẩmbẩm.

MắtHuntbấtchợtlóelênmộttiaranhmãnh.“Khôngphiềntoáibằngnỗiámảnhphảibếmộtphụnữbịthươnglênbatầnglầumỗilầncôtađidép.”

Annabellenhậnraanhsẽkhôngbaogiờthừanhậnđãtặngđôibốtchocô-điềunàyvừachophépcôgiữlạichúng,vừađảmbảorằngcôkhôngbaogiờcó thểcảmơnanh.Vàcôbiếtđó làanh-côcó thể thấyđiềuđó trênmặtanh.

“ÔngHunt,”cônóichânthành.“Tôi... tôiướcgì...”côngậpngừngkhôngtìmđượctừngữthíchhợpđểrồiđànhnhìnanhtuyệtvọng.

Cảmthấytộinghiệpchocô,Huntđứngdậyđivềgócphòng,cầmlấymộtbàntròchơihìnhtrònnhỏ.Nócóchuvikhoảnghơnnửamét,đượcthiếtkếkhéoléochophépngườichơibúngtaytrênđỉnhđểchuyểntừbàncờVuasangcờđam.“Emcóchơikhông?”anhhỏibângquơvàđặtbàncờ trướcmặtcô.

“Cờđam?Có,thỉnhthoảng...”

“Không,khôngphảicờđam.CờVuakìa.”

Annabelle lắcđầu,congườivàogóctrườngkỷ.“Chưa, tôichưatừngchơicờVua.Vàtôikhôngmuốntỏrakhógần,nhưng...vào thờiđiểmnày, tôikhôngcótâmtrạngthửđiềugìđókhónhưlà...”

“Vậythìđâylàlúcđểemhọchỏi,”Huntnói,đivềphíagóckệlấyramộthộpgỗtinhxảo.“Ngườitathườngnóibạnsẽkhôngbaogiờbiếtrõvềmộtaiđóchođếnkhibạnchơicờvớianhta.”

AnnabellethậntrọngquansátHunt,cảmthấylolắngvìýtưởngởriêngvớianh...vàhoàntoànbịđiềukhiểnbởisựdịudàngcótínhtoáncủaanh.Gầnnhưkiểuanhđangdỗngọtđểcôtinlờianh.SựdịudàngmềmmỏngtrongcungcáchcủaSimoncóvẻthậtkỳquặcsovớihìnhảnhmộtgãphóngđãngcayđộcmàcôvốnluônmườngtượngvềconngườinày.

“Anhcótinchuyệnđókhông?”côhỏi.

“Tấtnhiênkhông,”Huntmangcáihộpđếnbànrồimởnóra,bên trong lànhữngquâncờbằngmãnãovàngàvoiđượcchạmkhắctỉmỉđếntừngchitiết.Anhnhìncôkhiêukhích.“Sựthậtlà,bạnkhôngbaogiờbiếtrõvềmộtngườiđànôngchođếnkhibạnmượntiềnanhta.Vàbạnkhôngthểbiếtrõmộtphụnữchođếnkhibạnngủtrêngiườngcôta.”

Tấtnhiênanhcốtìnhnóinhưthếđểlàmcôthấtkinh.Vàanhđãthànhcông,bất chấp Annabelle cố gắng hết sức che giấu phản ứng của mình. “ÔngHunt,”cônóimàlòngcảmthấynhưchếtchìmtrongđôimắtbiếtcườicủaanh,“nếuôngtiếp tụccónhữngbìnhphẩmthôtụcnhưthế thì tôisẽbuộclòngphảimờiôngrờikhỏiphòng.”

“Thứlỗichotôi,”lờixinlỗibậtrangaytứcthìcủaanhkhônglừađượccô.“Chỉlàtôikhôngmuốnbỏlỡcơhộicóthểlàmemđỏmặt.Tôichưatừnggặpngườiphụnữnàohayđỏmặtgiốngem.”

Màuhồngbắtđầunơicổcôgiờđãlansangđếnbímtóc.“Tôikhôngđờinàođỏmặt.Chỉlàởgầnôngtôi...”Imbặt,cônhìnanhđămđămvớivẻsửngsốtbừngbừngphẫnnộkhiếnanhphảicườiphálên.

“Từgiâyphútnàytôisẽcưxửphảiphép,”anhnói.“Đừngđuổitôiđi.”

Cônhìnanhvẻlưỡnglự,bàntayrunrunđưalêntrán,vàbiểuhiệnyếuđuốivềmặtthểchấtấycủacôcànglàmanhnóinhỏnhẹhơn.“Đượcrồimà,”anhthìthầm.“ĐểtôiởlạinhéAnnabelle.”

Chớpmắt,côloạngchoạnggậtđầuvàngồixuốngtrườngkỷtronglúcHuntmởtròchơi.Anhchạmtayvàonhữngquâncờnhẹnhàngvàkhéoléođếnmứcđángngạcnhiênnếucăncứtheokíchthướcbàntayanh.Bàntayxùxìthôráp,cônghĩ...rámnắngvàrắnrỏi,vớimộtchỏmlôngđenởphầnmu.

LúcnàyHuntđangnửađứngnửangồicaohơnAnnabelle,vàcôchợtnhậnramùihươngkhiêukhíchcủaanh,mùihồcứngvàxàphòngcạorâulấnátmùidadẻđànôngsạchsẽ...vàcònthứmùigìđórấtkhónắmbắt...mùivịngọtngàotừhơithởcủaanh,nhưthểanhvừaănlê,hoặccólẽmộtlátdứa.Khingẩnglênnhìnanh,cônhậnrachẳngcầntốnmấysứclựcanhcũngcóthểcúixuốnghôncô.Ýnghĩđólàmcôrunlẩybẩy.Côthựclòngmuốncảmnhậnmiệnganhtrênmiệngcô,đểhítlấysựngọtngàothoángquatừhơithởcủaanh.Cômuốnanhômcôlầnnữa.

Ýnghĩđókhiếnmắtcômởto.VẻbấtđộngđộtngộtcủacônhanhchónglàmHuntchúý.Anhđưamắttừbàncờsangkhuônmặtđangngẩnglêncủacô,vàdùanh thấygì từnétmặtcủacôđinữa thìnócũngkhiếnanhhụthơi.Khôngaiđộngđậy.Annabellechỉcóthểchờđợitrongimlặng,ngóntaycôbấuchặtvàotấmvảibọctrườngkỷcòntrongđầucôtựhỏianhcóthểlàmgìtiếptheo.

Huntphávỡkhôngkhícăngthẳngvớimộthơithậtsâuvànóigiọngêmáiráohoảnh.“Không...emvẫnchưađủkhỏe.”

Thậtkhómàngheratừngtừkhitimcứđậpthìnhthìnhnhưtrốngthếnày.

“C...cáigì?”côyếuớthỏi.

Dườngnhưkhôngthểngănmình lạiđược,Huntđànhđưa tayhấtmột lọntócxoănkhỏitháidươngcô.Đầungóntayanhchạmnhẹlàmnóngbừnglàndacômềmmại,đểlạimộtluồngcảmxúctràodâng.“Tôibiếtemđangnghĩgì.Vàtintôiđi,tôicũngbịcámdỗ.Nhưngemcònquáyếu...vàkhảnăngtựchủcủatôihômnaykháyếuớt.”

“Nếuôngđangámchỉlàtôi...”

“Tôikhôngbaogiờphíthờigianchomấytròámchỉ,”anhthìthầm,tiếptụccôngviệcxếpbàncờ. “Rõ ràng là emmuốn tôihônem.Và tôi sẽ rấtvuiđượclàmthế,khinàođếnthờiđiểmthíchhợp.Nhưngbâygiờthìchưa.”

“ÔngHunt,ôngthậtquá...”

“Đúng, tôi biết,” anh nhe răng cười. “Em sẽ làmmình dễ chịu bằng cáchnémmột loạt tính từvàomặt tôi, vì tôiđãnghechúng suốt.”Ngồixuốngghế,Huntấnmộtquâncờvào lòngbàn taycô.Miếngmãnãochạmkhắcnặngtrịchvàmátlạnh,bềmặttrơnlángcủanódầndầnấmlênkhicôchạmvào.

“Cáitôimuốnnémvàoôngkhôngphảilàtínhtừ,”Annabellevặclại.“Mộthoặchaivậtnhọnmớiđủđápứngnhucầucủatôi.”

Mộttràngcườingặtnghẽoxétoạcngựcanh,ngóncáicủaanhchàchàngóntaycôtrướckhianhrụttaylại.Côcảmnhậnđượcvếtchaisạntrênngóntaycủaanh, cảmgiácđókhôngkháccái lưỡi ram rápcủamèo làbao.Điếngngườivìphảnứngcủamìnhvớianh,Annabellenhìnxuốngquâncờtrongtay.

“ĐólàconHậu,quâncờquyềnlựcnhấttrênbàncờ.Nócóthểđimọihướngvàxatùyý.”

Trongđiệubộanhnóichuyệnkhôngcóchútgìcốtìnhkhêugợi...nhưngkhianhnóinhẹnhàng,nhưlúcnàychẳnghạn,thìgiọngđiệukhànkhànsâulắngcủaanhlạikhiếnngónchâncôcoquắptrongđôidép.

“MạnhhơncảVuasao?”côhỏi.

“Ừ.Vuachỉcóthểdichuyểnmỗilầnmộtô.NhưngVualàquânquantrọngnhất.”

“NếunókhôngphảilàquânmạnhnhấtthìtạisaonólạiquantrọnghơnquânHậu?”

“VìnếuVuabịbắtthìcuộcchơikếtthúc.”Vớitaylấyquâncờvừađưacô,HuntđổinóquamộtquânTốt.Ngóntayanhlướttrêntaycô,tuyngắnngủinhưngsựvuốtvethìkhôngthểnhầmlẫnđược.MặcdùAnnabellebiếtmìnhnênphảnđốihànhvingoàikhuônphépđó,nhưngthayvàođócôlạiđangbầnthầncảngười,khớptaycôđãtrắngbệchvìcầmquâncờbằngngàquáchặt.Hunt tiếp tụcnóibằngmộtgiọng trầm trầmbíẩn.“Cònđây làquânTốt,đượcdichuyểnmỗilầnmộtô.Khôngthểlùihayđirahaibên,trừkhinóănmộtquânkhác.HầuhếtnhữngngườimớichơithườngthíchđiquânTốt trước tiên, để khống chế được phần sân lớn hơn.Nhưng dùng nhữngquânkhácsẽlàchiếnthuậttốthơn...”

Vừa tiếp tụcgiảnggiảiýnghĩavàcáchđicủa từngquâncờ,HuntvừaấnchúngvàolòngbàntayAnnabelle.Côbịmêhoặcbởinhữnglầnđụngchạmnhẹnhưgióvàcósứcthôimiênkỳlạcủabàntayanh,mọigiácquancủacôđềureovuiháohức.Sựphòngvệthườngngàycủacôdườngnhưtanbiếnnhưbongbóngxàphòng.Cóđiềugìđóđãxảy ravới cô,hoặcvớiHunt,hoặc có lẽ cả hai người, và chophéphọ giao tiếp với nhaudễ dàng chưatừng thấy.Côkhôngmuốnmờimọcanhđếngầnhơn... sẽchẳngcógì tốtđẹphết...nhưngcôcũngkhôngthểngănmìnhđừnghạnhphúckhicóanhkềbên.

Họchơicờ,vàanhkiênnhẫnđợicôcânnhắctừngbướcđi,sẵnlòngđưaralờikhuyênkhicôhỏi.Cửchỉcủaanhquásứcquyếnrũvàtinhnghịchđếnmứccôhầunhưchẳngbậntâmaithắngaithuanữa.Hầunhưthôi.KhicôđimộtnướckhôngchỉđedọamộtmàđếntậnhaiquâncủaHuntthìanhliếccôvớimộtnụcườikhích lệ. “Đógọi làchiến thuậtgọngkềm.Đúngnhư tôinghĩ,emcóbảnnăngchơicờVua.”

“Bâygiờôngkhôngcònlựachọnnàokhácngoàirútquân,”Annabelleđắcthắng.

“Chưađâu,”anhđimộtquâncờkhácvàngaylậptứcđedọaquânHậucủa

cô.

Bốirốitrướcchiếnthuậtnày,Annabellenhậnraanhvừađặtcôvàothếphảirútquân.

“Thậtkhôngcôngbằng,”côphảnđối,vàanhcườitủmtỉm.

Nắmbàntaylại,Annabellechốngtaylêncằmvàquansátbàncờ.Mộtphútdàitrôiquavớihàngloạtkếhoạchtácchiến,nhưngkhôngcáinàocóvẻphùhợp.“Tôikhôngbiếtphảiđithếnàonữa,”rốtcuộccôthúnhận.Ngướcmắtlênnhìnanh,côthấyanhđangnhìnmìnhtheomộtkiểurấtlạ,vỗvềvàquantâm.Nólàmcôxáotrộn,vàcôkhónhọcnuốttrôicảmgiácngọtngàonhưmậtongđangrótxuốngmiệngcô.

“Tôilàmemphảimệtmỏirồi,”anhthìthầm.

“Không,tôikhỏe...”

“Chúngtasẽchơitiếpvàolúckhácvậy.Emsẽtìmranướcđikhinàoemthấykhỏe.”

“Tôikhôngmuốndừng,”côbựcbộivìlờichốitừcủaanh.“Bêncạnhđó,sẽkhôngainhớnhữngquâncờđượcđặtthếnào.”

“Tôinhớ.”Phớt lờsựphảnđốicủacô,Huntđứnglênvàdờibàncờraxatầmtaycủacô.“Emcầnnghỉngơi.Emcócầnaigiúptrởlênlầu,hoặc...”

“ÔngHunt,tôisẽkhôngquaylạiphòng,”côbướngbỉnhnói.“Tôiphátốmvớinórồi.Thậttình,tôithàngủtrênhànhlangcònhơn...”

“Đượcrồi,”Huntkhẽnóirồimỉmcườiquaylạichỗngồi.“Bìnhtĩnhđi.Cứlàmnhữnggìemmuốn.”Anhvặnnắmtayvàngảngườitrongtưthếthờơnửavờivàchú tâmquan sát cô. “Ngàymai toànbộquankhách sẽ trở lạiđiền trang,” anhnhậnxét. “Tôi cho rằngemsẽ tiếp tục theođuổiKendallsớmthôi,đúngchứ?”

“Cólẽthế,”Annabellethừanhận,chemiệngngápdài.

“Emkhôngmuốnanhta,”Huntêmáinói.

“Ồ,cóchứ.”Annabellemơmộngngậpngừng,gụcđầulêncánhtay.“Và...dùôngđã rất tử tếvới tôi,ôngHunt... tôi e rằngkhông thểđểchuyệnđóthayđổikếhoạchcủamình.”

Anhnhìncôtheocáchvừathưthảvừamêmảinhưlúcnghiêncứubàncờ.“Tôicũngkhôngthayđổikếhoạchcủamìnhđâu,emyêu.”

NếuAnnabellekhôngquámệtthìcólẽcôđãphảnđốicâunóiâuyếmcủaanh.Nhưnggiờthìcôchỉtiếpthulờianhtrongcơnmơmàngbuồnngủ.Kếhoạchcủaanh...“LàcốngăntôicâuđượcKendallhả,”cônói.

“Phầnnàocònhơnthế,”anhđáp,khóemiệnghơiconglênthíchthú.

“Ýônglàsao?”

“Tôikhôngthểtiếtlộkếsáchcủatôiđược.Rõràngtôirấtcầnbấtkỳlợithếnào mà mình có thể kiếm được. Nước tiếp theo là của em đấy tiểu thưPeyton.Hãynhớlàtôisẽquansátem.”

Annabellebiếtmìnhnêncảnhgiácvớicâunóiđómớiphải.Nhưngtoànthâncôbắtđầurãrời,vàcônhắmmắtvàigiây.Lànnướcdễchịudướimimắtbáohiệugiấcngủđangđếngần.Cômiễncưỡngmởđôimắtnặngtrĩu,vàthấyhìnhảnhHuntnhạtnhòatrướcmắt.Thậtquátệkhihọphải làkẻ thùcủanhau,cômệtmỏisuynghĩ.CôhoàntoànkhôngýthứcđượcrằngmìnhvừabuộtmiệngnóitocâuđóchođếnkhiHuntnhỏnhẹđáplại.

“Tôichưabaogiờlàkẻthùcủaem.”

“Vậyônglàbạntôiư?”côlẩmbẩmhoàinghi,chịuthuacáihammuốnđượcnhắmmắtthêmlầnnữa.Giấcngủnhanhchóngậpđến,quánhanhđếnmứccôchỉkịpbiếtHuntđãkéotấmchănphủlênvaichomình.

“Không,emyêu,”anhthìthầm.“Tôikhôngphảibạnem...”

Côthiuthiungủ,chỉtỉnhgiấcmộtlúcđủđểantâmrằngcònmìnhcôtrongphòngkhách,rồilạinhắmmắtlạitrongánhnắngdịudàng.Khicơthểđãthảlỏngcùnggiấcngủsâu,côthấymìnhtrôitrongmộtgiấcmơlunglinhmàusắc,mọigiácquanđềutrỗidậyvàtoànthânbềnhbồngnhưđangbơigiữa

đại dương. Từng bóng hình lần lượt hiện lên quanh cô, thật chậm, thậtchậm...

Cô lang thang trongmộtngôinhàxa lạ,mộtdinh thự sángbừngvìnắngđang trànquanhữngcửasổ thậtcao.Nhữngcănphòng trống trải,khôngkháchkhứahayngườihầu.Âmnhạc từnơinàođódậpdềnh trongkhôngtrung,mộtgiaiđiệubuồnbãxaxămkhiếntimcôchùngxuống.Vẩnvơmộtmình,côthấymộtcănphòngrộngrãivớinhữngcâycộtbằngcẩmthạchvàkhôngcótrầnnhà...màthôngvớibầutrời,từngđámmâylữnglờđổbóng.Dướichâncôlàsàngỗcónhữngôvuôngđentrắngkhổnglồ,trôngnhưbàncờ,đâyđólànhữngbứctượnglớnnhưngườithật.

Annabelletòmòbướctừngbướcquanhcácbứctượng,ngắmnghíanhữngkhuônmặtđiêukhắcsángbừng.Thầmướccóaiđóđểchuyệntrò,mộtbàntayđànôngấmápđểnắm lấy,côbăngngangbàncờkhổng lồ,mòmẫmkiếm tìm giữa những pho tượng bất động... cho đến khi cô thấymột hìnhdángtốithẫmđanglườinhácdựavàocâycộtcẩmthạchtrắngmuốt.Timcôbắtđầuđậpthìnhthịch,nhữngbướcchânchậmdầnkhimộtlànsóngphấnkhíchtràodânglàmdacônóngbừngvànhịptimcôtrởnêndồndập.

Đó làSimonHunt,đang tiếnvềphíacôvớimộtnụcười thấp thoáng trêngươngmặt.Anhbắtđượccôtrướckhicôkịplùilại,vàcúiđầuthìthầmvàotaicô.

“Bâygiờemsẽkhiêuvũvớitôichứ?”

“Tôikhôngthể,”cônóikhôngrahơivàvùngvẫytrongvòngtaysiếtchặtcủaanh.

“Có, emcó thể,”anhdịudàng thúcgiục,miệnganhnóngbỏngvàêmáilướtquamặtcô.“Vòngtayemquangườitôi...”

Côgiãygiụatrongvòngtayanhtrongkhianhbậtcườiêmáivàhôncôchođếnkhicômềmrũvàvôvọngdựavàoanh.“ChiếuHậu,”anhthìthầm,lùilạimộtbướcđểnhìncôbằngánhmắt tinhquái.“Emgặpnguyhiểmrồi,Annabelle...”

Độtngộtđượcthả,côquayngườibỏchạykhỏianh,hấptấpvấpphảibứctượng. Anh chậm rãi đuổi theo, tiếng cười trầm trầm của anh vang vọng

trongtaicô.Anhởngaysaulưngcô,cốtìnhkéodàicuộcđuổibắt,chođếnkhicôthấynóngbức,kiệtsứcvàthởkhôngrahơi.Cuốicùnganhbắtcôlại,kéocôvàongườianh,vàcảhaingãxuốngsàn.Máitócđencủaanhchekíncảbầutrờikhianhphủmìnhlêncô,vàâmnhạcchìmdần,nhườngchỗchotiếngtráitimcôdồndập.“Annabelle,”anhthìthầm,“Annabelle...”

Côchoàng tỉnh,mắtmở to trêngươngmặtngơngácngáingủkhicôcảmthấyaiđóđangởbêncạnhmình.

“Annabelle,”cônghethấylầnnữa...nhưngkhôngphảilàgiọngnamtrungkhànkhàn,âuyếmtronggiấcmơkia.

Chương15

Khingước lên,Annabelle thấy lãoHodgehamđangđứng trướcmặtmình.Côvộivãchuyểnsangtưthếngồivàdầndầnthoáilui,nhậnthứcrõrànglầnnàykhôngphải làảogiácmà làngười thật.Không thốtđược tiếngnàovìkinhngạc,côcorúmlạikhilãođưabàntaymậpmạpchạmvàodảiđăngtentrênváycô.

“Tacónghevềbệnhtìnhcủacô,”lãonói,đôimắtsùmsụpnhìnchòngchọcvàođiệubộnửangồinửanằmcủacô.“Tavôcùngthươngxótkhithấycôphảichịuđựngnỗiđauđớnnhưthế.Nhưngcóvẻnhưcôkhôngbịthươngtổn vĩnh viễn nào.Dường như cô...” Lão ngừng lại và liếm đôimôimậpmạp,“...thanhtúhơnbaogiờhết...dùcóhơixanhxao.”

“Làm... làm thếnàomàông tìmđược tôi ở đây?”Annabelle hỏi. “Đây làphòngkháchriêngcủanhàMarsden.Chắcchắnkhôngaichophépông...”

“Tabắtmộttênhầunóichotabiết,”Hodgehamtựmãnđáp.

“Đira,”Annabellecáukỉnh.“Khôngthìtôisẽhétlênlàôngquấyrốitôi.”

Lãocườingặtnghẽo.“Côkhôngchịunổimộtvụtaitiếngđâu,côgáithânmến.MốiquantâmcôdànhchongàiKendallthìaicũngbiết.Vàcảhaitađềuhiểurằngtêncômàdínhvàomộtvụbêbốinàothìcơhộicủacôvớianhtasẽbịhủyhoạihoàntoàn.”Thấycôimlặng,lãonhemộtmồmđầyrăngốvàngracườinhamnhở.“Tốthơnrồiđó.Annabellexinhđẹpđáng thươngcủata...Tabiếtcáigìsẽđemlạisắchồngchođôigòmánhợtnhạtkiarồi.”Thọctayvàotúiáochoàng,hắnchìaramộtđồngvànglớnvàvẫyvẫytrướcmặtcômộtcáchtrêungươi.“Mộtkỷvậtthểhiệnlòngcảmthôngcủatađốivớisựvấtvảcủacô.”

HơithởcủaAnnabelletrởthànhtiếngrítnhứctaikhiHodgehamcúixuốngsátngườicô,đồngxukẹpgiữahaingóntaybéoúcủalãokhilãocốnhétnóvàophầnthânáocủacô.Bấtthìnhlìnhcôcửđộngthậtnhanhvàgạttaylãora.Mặcdùcôcònyếunhưngđộngtácđóvẫnđủsứchấtđồngxukhỏitay

lão.Nórơioạchxuốngnềnthảmđỏ.

“Đểtôiyên,”côgaygắtnói.

“Conchócáikiêungạo.Côkhôngcầncốgiảvờtốtđẹphơnbàmẹcônhưthế.”

“Đồconlợn...”Thầmchửirủabảnthânchưađủsức,Annabelleyếuớtđẩylão rakhi lão cúi xuốnggần cô, toàn thân cô run lênbầnbật vì khiếp sợ.“Không,”côrítlênquahàmrăngrunlậpcập,cánhtaycôđưalênchemặt.Côchốngcựquyếtliệtkhilãotúmlấycổtaycô,“Không...”

Chén đĩa bằng bạc đổ lăn lóc trên khay khi bà Philippa nhận thức đượcchuyệngìđangdiễnra.

PhilippalắcđầutỏvẻkhôngthểtinnổiHodgehamlạiởđây.“Ôngdámtiếpcậncongáitôi...”giọngbànặngnề.Tímtáivìgiận,bàđặtkhaylênbànrồiphẫn nộ nói vớiHodgeham, “Con gái tôi đang bị bệnh, thưa ngài. Tôi sẽkhôngchophépailàmtổnhạiđếnsứckhỏecủanó-ôngsẽđivớitôingaybâygiờ,vàchúngtasẽthảoluậnchuyệnnàyởnơikhác.”

“Thảoluậnkhôngphảilàđiềutamuốn,”Hodgehamnói.

Annabelle thấymột chuỗi phản ứng xuất hiện trênmặtmẹ: ghê tởm, oángiận,cămghét,sợhãi.Vàcuốicùng...camchịu.“Vậyhãyrờikhỏichỗcongáitôi,”giọngbàlạnhnhưbăng.

“Không,”Annabellerênrỉphảnđối,nhậnrabàPhilippađịnhđiđâuđóvớilão.“Mẹ,ởlạivớicon.”

“Mọichuyệnsẽổnthôi.”PhilippakhôngnhìncômàvẫnhướngánhmắtvôcảmvàokhuônmặtđiềmnhiêncủaHodgeham.“Mẹđãmangbữatrưachoconđấyconyêu.Cốănchútgì...”

“Không.”Tuyệtvọngvàkhôngtinnổi,AnnabelletrơmắtnhìnmẹtheosaulãoHodgehamrakhỏiphòng.“Mẹ,đừngđivớilão!”NhưngbàPhilippavẫnđinhưthểkhôngnghethấycônóigì.

Annabellekhôngbiếtmìnhđãngồiđóthẫnthờnhìntrừngtrừngracửatrong

baolâu.Côkhôngmảymaybuồnđụngđếnkhaythứcăn.Mùisúprauthịtlẫntrongkhôngkhílàmcômuốnói.Chảnnảntuyệtvọng,Annabelletựhỏimối quan hệ vụng trộm quỷ tha ma bắt này bắt đầu như thế nào, làHodgehamđãépuổngmẹcôhaycósựđồngthuậncủađôibên.Màbấtkểbắtđầurasaothìgiờđâynócũngđãbiếnthànhtròbỡncợt.Hodgehamlàmộtconquáivật,vàbàPhilippađangcốlấylònglãođểngănlãođừnghủyhoạimẹconcô.

Đauđớnvàkhổsở,Annabellengảngườixuống trườngkỷ,cốkhôngnghĩđếnnhữnggìcóthểđangdiễnrangaylúcnàygiữamẹcôvàlãoHodgeham.Cônhănnhóvìcơnnhứcnhốiởcácthớcơ.Đầuđaubuốt,choángváng,cômuốnvềphòngmình.Đilomkhomnhưcụgià,côđếnchỗsợidâychuôngvàrunglên.Saumộtkhoảngthờigiandườngnhưvôtận,vẫnkhôngcótiếngtrả lời.Vìhầuhếtkháchkhứađã rangoàinêngầnnhư toànbộngườihầuđềuđượcnghỉ,cònlạirấtítngườiphụcvụ.

Lơ đễnh luồn tay qua những lọn tóc rũ xuống,Annabelle ước lượng tìnhhuống.Châncôcònyếunhưngvẫnđiđược.SángnaybàPhilippađãgiúpcôđihếthaihànhlangtừphònghọđếnphòngkháchnhàMarsden.Tuynhiên,bâygiờcôkháchắcchắnlàmìnhcóthểtựxoayxởvượtquaquãngđườngngắntrởvềphòng.

Phớtlờnhữngtiasánglậplòenhảynhóttrướcmắtnhưđomđóm,Annabellebướctừngbướcthậtngắnvàcẩnthậnrờikhỏiphỏng.Côápsátvàotườngphòngkhicầnchỗdựa.Kỳquặc làmsao,côchuaxótnghĩ,chỉ riêngviệcnàycũnglàmcôthởhổnhểnnhưvừachạycảdặmrồi.Giậndữvìtìnhtrạngyếuđuốicủabảnthân,côbuồnbãtựnhủđángramìnhnênuốnghếttáchtràcỏvấnvươnghồinãy.Tậptrungvàotừngbướcchânvềphíatrước,côlầnlầnđidọchànhlangđầutiên,chotớikhigầnđếnlốirẽsangphíaĐôngcủalâuđài,chỗphòngcô.Bỗngnhiêncôdừnglạivìnghethấymộtgiọngtrầmấmvanglêntừhướngkhác.

Chếttiệt.Thậthếtsứcmấtthểdiệnnếubịbắtgặptrongtìnhtrạngnày.Thầmcầunguyệngiọngđólàcủahaingườihầu,Annabelledựangườivàotườngvàđứngyênkhôngđộngđậy.Vàisợitócdínhtrêngòmávàtránướtđẫmmồhôi.

Haingườiđànôngbăngnganglốiđitrướcmặtcô,quáchútâmvàocuộcnóichuyện đến mức không nhận thấy cô đứng đó. Thở phào nhẹ nhõm,

Annabellenghĩthếlàmìnhsắpthoátnạn.

Nhưngcôkhôngmayđếnvậy.Mộttronghaingườibấtchợtliếcvềphíacô,vàmọisựchúýcủaanhtangaylậptứcdồnvàomộtchỗ.Khingườiđóđếngần cô, dù chưa nhìn rõmặt nhưngAnnabelle đã nhận ra dángđiệu uyểnchuyểnnamtínhtrongnhữngsảichândàimạnhmẽ.

Cóvẻsốmệnhcủacô làmãimãiphải làmtròngớngẩn trướcmặtSimonHunt.Thởdài,Annabellebậtlưngkhỏitườngvàcốchỉnhsửatưthế,chodùhaichâncôđangrunlẩybẩy.

“Xinchào,ôngHunt...”

“Emđang làmgìvậy?”Huntcắtngangkhiđến trướcmặtcô.Nghecóvẻanhđangbựcbội,nhưngkhiAnnabellengẩnglênnhìnthìcôchỉthấytrongmắt anh sự quan tâm. “Tại sao em lại đứngmộtmình giữa hành lang thếnày?”

“Tôiđangvềphòngmình,”Annabellevừamởlờithìanhđãchoàngmộttaytrênvaicô,taycònlạivòngquathắtlưng.“ÔngHunt,khôngcầnđâu...”

“Emyếunhưmộtconmèocon,”anhthẳngthừng.“Đánglẽemphảithôngminhhơnmàbiếtkhôngđượcđiđâumộtmìnhtrongtìnhtrạngnàychứ.”

“Không có ai ở đó để giúp tôi cả,” Annabelle gắt gỏng. Đầu quaymòngmòng,côvôthứcdựavàoHunt,đểmặcanhđỡmình.Vòmngựcanhvạmvỡvàrắnrỏi,áokhoáccủaanhmátlạnhvàmềmnhưlụatrênmácô.

“Mẹemđâu?”Huntvẫnkhôngtha,đưatayvénmộtlọntóccủacôrasau.“Nóitôibiếtđi,tôisẽ...”

“Không!”Annabellenhìnlênanhvớivẻcảnhgiáctứcthì,nhữngngóntaymảnhkhảnhcủacôbấuchặtvàotayáochoàngcủaanh.LạyChúa,cóchếtcôcũngkhôngcầnSimonHuntđi tìmbàPhilippakhimàcó lẽbàđangởtrong tình trạng chết tiệt với lão Hodgeham. “Đừng tìm bà,” cô nói dứtkhoát.“Tôi...tôikhôngcầnaicả.Tôicóthểtựvềphòng,nếuôngbỏtôira.Tôikhôngmuốn...”

“Đượcrồi,”Huntthìthầm,tayanhvẫnchoàngquangườicôrấtchắcchắn.

“Yênlặngnào,tôisẽkhôngtìmmẹem.Vậynhé.”Tayanhtiếptụcvuốtvetóccômộtcáchdịudàngvàkiêntrì.

Côchuồikhỏitayanh,cốthởđều.“Simon,”côthìthầm,hơibấtngờvìđãgọitênriêngcủaanh,vìcôchưatừngnghĩđếnviệcnàydùlàtrongnhữngsuynghĩthầmkínnhất.Liếmđôimôikhôkhốc,côthửmộtlầnnữavàkinhngạckhithấymìnhlàmđược.“Simon...”

“Gìem?”Mộtđợtcăng thẳngmới trànkhắp thânhìnhcao lớnrắnrỏicủaanhvàcùnglúcđó,tayanhvuốtvemáiđầucôvớimộtvẻdịudàngtrìumếnnhấtcóthể.

“Làmơn...đưatôivềphòng.”

Huntnhìncô,đôimôianhthoángmỉmcười.“Emyêu,tôisẽđưaemđếntậnTimbuktunếuemmuốn.”

Đúnglúcđó,ngườiđànôngcònlạingoàihànhlangcũngđếngầnbọnhọ,vàdùkhôngbấtngờgìnhưngAnnabellevẫn thấymấthết tinh thầnkhi thấyngườiđólàBátướcWestcliff.

Bátướcliếcnhìncôvẻkhóchịunhưthểnghihoặctìnhhuốngnàyđãđượccôsắpđặtvậy.

“Tiểu thư Peyton,”Westcliff quả quyết nói. “Tôi cam đoan với cô là côkhông cần phải đi hết hành langmà không có ai tháp tùng thế này. Nếukhôngcóaigiúpcôthìcôchỉcầnrungchuônggọingườihầu.”

“Tôiđãlàmvậyrồithưangài,”Annabellephảnpháo,cốthoátkhỏiSimonnhưnganhkhôngchịubỏcôra.“Tôiđãrungchuôngvàđợiítnhấtmườilămphútmàkhôngaiđếncả.”

Westcliffsămsoibằngánhmắtngờvựclộliễu.“Khôngthểnhưthế.Ngườihầucủatôiluôncómặtbấtcứkhinàođượcgọi.”

“À,vậycóvẻnhưhômnaylàngoạilệ,”Annabellecáukỉnh.“Cólẽchuôngbịhỏng.Hoặccólẽngườihầucủangài...”

“Bìnhtĩnhnào,”Huntlẩmbẩm,ấnđầucôvàongựcanh.Dùkhôngthểthấy

mặtanhnhưngcôvẫnngheraâmsắccảnhcáolặnglẽtronggiọnganhkhinóichuyệnvớiWestcliff.“Chúngtasẽtiếptụcthảoluậnsau.BâygiờtôisẽtháptùngtiểuthưPeytonvềphòng.”

“Theoýkiếncánhâncủatôithìđókhôngphảilàmộtýtưởngkhônngoan,”Bátướcnói.

“Vậy thì tôimừng làđãkhônghỏixinanhýkiếnđó,”Simonđáp trảnhẹnhàng.

Có tiếngBá tước thởdài,vàAnnabellemơhồnhận thấy tiếngbướcchântrênthảmcủaWestcliffđangxadần.

Huntcúiđầu,hơithởấmápcủaanhvờnvờntrêntaicôkhianhhỏithăm,“Bâygiờ...emcómuốngiảithíchchotôichuyệngìđangdiễnrakhông?”

Mọimạchmáutrongcơthểcôdườngnhưđềugiãnrađểmộtluồnghơiấmdễchịulantỏakhắplàndalạnhngắt.SựgầngũicủaHuntkhiếnlòngcôtrànđầysựhânhoanvàkhaokhát.Khianhômcô,côkhôngthểthôinhớlạigiấcmơbannãy,ảoảnhgợitìnhvềcơthểanhtrêncơthểcô.Tấtcảnhữngđiềunàyđềusailầmkhủngkhiếp...rằngcôđangthầmhạnhphúcvìđượcanhômấp...dùbiếtcôkhôngthểcóđượcbấtcứđiềugìtừanhngoàicảmgiácdễchịutạmthời,vàsauđósẽlàsựnhụcnhãmãimãi.Côkhẽlắcđầuđểtrảlờicâuhỏi,mácôcọcọvàoveáoanh.

“Tôilạikhôngnghĩthế,”Huntnhănnhóđáp.Anhthửbuôngcôra,nheomắtđánhgiákhảnănggiữthăngbằngcủacôrồicúixuốngbếcôlên.Annabellechịuthuavớimộttiếnglẩmbẩmkhôngrõvàquàngtayquacổanh.Tronglúcbếcôđidọchànhlang,Hunt lặnglẽbảo,“Nếuemkểchotôinghecóchuyệngìthìbiếtđâutôicóthểgiúpem.”

NếucôthổlộchoSimonHuntnghevềnhữngkhókhănmìnhđanggặpphảithìgầnnhưchắcchắnmộtđiềurằnganhsẽđềnghịđượcgiúpđỡvớitưcáchnhântìnhcủacô.Vàcôghétmộtphầnbảnthânvìđãđểcáiýtưởngđócámdỗ.“Tạisaoôngcứmuốnthamgiavàonhữngvấnđềcủatôivậy?”côhỏi.

“Cứmuốngiúpemlàtôinhấtđịnhphảicómộtđộngcơthầmkínnàođóà?”

“Phải,”côthiểunãotrảlờikhiếnanhphìcười.

AnhthậntrọngđặtAnnabellexuốngtrướccửaphòngcô.“Emcóthểtựđếngiườngđượckhông,haylàtôiphảicõngemvào?”

GiọnganhthoángvẻchọcghẹonhưngAnnabellengờrằngchỉcầncôkhíchlệchútnữathôithìanhsẽthihànhngaylậptức.Côvộivãlắcđầu,“Không,tôiổnrồi,làmơnđừngvào.”Côáptaylênngựcanhđểngănanhđừngvào.Bàntaycôyếuớtnhưngcũngđủngănanhlại.

“Đượcthôi,”Huntnhìnxuốngcô,ánhmắtdòxét.“Tôisẽxemcócôhầugáinàođãđượcsaiđếnphụcvụemkhông.MặcdùtôingờrằngWestcliffgiờđangđiềutrachorõmọichuyệnrồi.”

“Tôicórungchuônggọingườihầumà,”Annabellekhăngkhăng,xấuhổvìgiọngđiệucáukỉnhcủamình.“RõràngBátướckhôngtintôi,nhưng...”

“Tôitinem.”Bằngtấtcảsựâncần,Huntnhấctaycôkhỏingựcmình,nângniu những ngón tay thanh mảnh của cô trong chốc lát trước khi thả ra.“Westcliff khôngđộc địa đến thế đâu.Emphải quenvới anh ấymột thờigianrồimớithấyquýtrọngnhữngphẩmchấttốtđẹpởanhấyđược.”

“Nếuôngnóivậythìtôibiếtvậy,”Annabellenóivẻngờvực,thởdàiquayvàocănphòngbuồnchánđếnphátốm.“Cảmơnông,ôngHunt.”Lolắngtựhỏibaogiờmẹmớiquaylại,côliếcquacănphòngtrốngvắngrồiquaylạichỗHunt.

Dườngnhưánhmắtxuyênthấucủaanhđọcđượctừngphảnứngbêndướivẻngoàicăngthẳngcủacô,vàcôcảmnhậnđượcvôsốcâuhỏiđanglượnlờtrênmôianh.Tuynhiên,anhchỉnóingắngọn,“Emcầnnghỉngơi.”

“Nhưngmấyhômnaychẳng làmgìngoàinghỉngơi.Tôi sắpphátđiênvìbuồnchánrồi...nhưngnghĩđếnviệcđộngchânđộngtaycũngkhiếntôimệtlả.”Đầucúixuống,Annabellenhìnsànnhàdướichânhọvớivẻâusầutrướckhidèdặthỏi,“Tôicholàtốinayanhkhôngcóhứngthútiếptụcváncờđâunhỉ?”

Im lặngmột lát, rồi Hunt dài giọng trêu chọc. “Không hiểu sao, tiểu thưPeyton...tôilạiđangnghĩlàemmuốntôiởcùngem.”

Khôngthểkhôngliếcnhìnanh,mặtđỏbừngmộtcáchkỳquặc,côlẩmbẩm,“Nếucó trògìđóđể làmngoàiviệcnằmbẹp trêngiường thì tôi có thểởcùngquỷdữcũngđược.”

Bậtcườikhôngthànhtiếng,anhđưatayvénmộtlọntócrasautaicô.“Đểxemsaođã,”anhnóikhẽ.“Cólẽtôisẽđếnphòngemsau.”

Cùngvớicâunóiđó,anhkhẽcúichàocôrồisảinhữngbướcdàitựtinnhưthườnglệdọchànhlang.

KhiAnnabellechợtnhớ rangười tađịnh tổchứcmộtbuổihòanhạcdànhchokháchkhứatronglúchọthưởngthứctiệcbuffettốithìđãquámuộnrồi.RõràngSimonHuntthíchởcùngkháchkhứadướilầuhơnlàchơimộtváncờVuangớngẩnvớimộtcôgáibệnhtật,nhếchnhác,tínhkhíthấtthường.Côrùngmình,ướcsaocóthểthuhồilạilờimờibộcphátkhinãy...Ôi,chắchẳn lúc đó cô phải tỏ ra tuyệt vọng đáng thương lắm. Đưa tay vỗ trán,Annabellequayvàophòngvàđổsậpxuốnggiườngnhưmộtthâncâybịđốnngã.

Khoảngnămphútsau,tiếnggõcửavanglên,vàhaicôhầutrôngnhưvừabịmắngbướcvàophòng.“Chúng tôiđếndọndẹp thưacô,”mộtngườiđánhliềulêntiếng.“Ôngchủbảochúngtôiđến...vàralệnhchochúngtôigiúpcôbấtcứviệcgìcôcần.”

“Cảmơn,”Annabellenói,hyvọngngàiWestcliffkhôngquágaygắtvớihaicôgái.Ngồixuốngghế,côquansátcơnlốcđangdiễnra.Vớitốcđộđángkinhngạc,haicôhầuthaykhăntrảigiường,mởcửasổchokhôngkhítrànvào,phủisạchbụitrênđồgỗ,đemvàomộtcáibồntắmdiđộngvàđổđầynướcấm.MộtngườigiúpAnnabellecởiquầnáo,tronglúcngườikiamangđếnmộtcáikhăntắmlớngấpvuôngvắncùngbìnhnướcấmxảtócchocô.Runlênvìdễchịu,Annabellebướcvàochiếcchậucóvànhcẩmthạch.

“Vịn tay tôi thưacô,”côgái trẻhơnnói, chìacánh taychoAnnabelleníuvào.“Nomcôđứngkhôngđượcvữngcholắm.”

Annabellelàmtheovàngồixuốngnước,buôngcánhtaykhỏekhoắncủacôgáira.“Têncôlàgì?”côhỏi,xuôidầnđôivaichođếnkhichúnghoàntoànchìmdướilànnướcđangbốchơi.

“Meggie,thưacô.”

“Meggie,tôitinlàmìnhđãđánhrơimộtđồngvàngtrênsànphòngkháchcánhân,côcóthểtìmnóchotôikhông?”

CôgáilúngtúngnhìnAnnabelle,rõràngđangthắcmắctạisaoAnnabellelạiđểrớtmộtđồngtiềngiátrịnhưthếtrênsànvàsẽrasaonếumìnhkhôngthểtìmthấynó.“Vâng, thưacô.”Côgáikhóchịunhúngốivàrakhỏiphòng.Annabellenhúngđầuxuốngnướcrồingồithẳngdậy,ngửamặtthảmáitócrasauvàdụimắtkhicôhầucònlạixoaxàphòngkhắpdađầu.“Cảmgiácsạchsẽthậttuyệt,”Annabellethìthầm,ngồiyênchocôhầugáichămsóc.

“Mẹtuilunnóicòníumàtắmsẽkhôngtốt,”côhầungậpngừngbảo.

“Tôisẽ thửvậnmayxemsao,”Annabelleđáp, tỏvẻcảmơnvànhíchđầucho cô hầu đổ nước xả lênmái tóc đầy xà phòng. Laumắtmột lần nữa,AnnabellethấyMeggieđãquaylại.

“Tôitìmthấyrồithưacô,”Meggiehổnhểnkêulên,xòetayđưaramộtđồngtiền.Chắctrướcđâycôchưatừngcầmmộtđồngvàngbaogiờ,vìtrungbìnhmộtngườihầuchỉkiếmđượckhoảngtámsilinhmỗitháng.“Tôisẽđặtnóởđâuđâyạ?”

“Haicôcóthểchianhau,”Annabellenói.

HaicôhầugáisữngsờnhìnAnnabellechằmchằmrồikêulên,mắtmởtovàmiệngthìháhốcvìkinhngạc,“Ồ,cảmơncô!”

Thừarõcái tròcho tiềnđạođứcgiảcủaHodgeham,đã thếnhàPeytoncảnămnayđãđượchưởnglợi từsựbảotrợđángngờcủalão,Annabellecúiđầu xấu hổ trước thái độ biết ơn của hai cô hầu gái.Thấy vẻ khó xử củaAnnabelle,haingườivộivãgiúpcôrờikhỏichậutắm,laukhôtócvàcơthểrunrẩyrồigiúpcômặcmộtbộváymới.

Sảng khoái nhưngmệtmỏi sau khi tắm xong,Annabelle nằm lên giườngcuộnmìnhtrongtấmchănmềmmại.Côlơmơngủtronglúcngườihầudờichậutắm,loángthoángnghethấytiếngchânhọrờiphòng.Lúccôthứcgiấcthìtrờiđãchạngvạngtối,mắtcôhấpháykhibàPhilippathắpcâyđènnhỏtrênbàn.

“Mẹ,”côchuếnhchoángnóitrongcơnngáingủ.Nhớlạicuộcchạmtránxảyra hồi đầu giờ chiều vớiHodgeham, cô lắc lắc đầu cho tỉnh. “Mẹ có saokhông?Lãoấycó...”

“Mẹkhôngmuốnnóichuyệnđó,”Philippanhẹnhàngngắt lờicô,nétmặtnhìnnghiêngmongmanhmờảodướiánhđèn.Mặtbàtêliệt,vôcảm,tránbàhằnnhẹnếpnhăn.“Ừ,mẹổnmàconyêu.”

Annabellegậtđầucụtlủn,cảmthấybốirốichánnảnvànỗixấuhổmỗilúcmộtlanrộng.Côngồilên,lưngđaurátnhưthểxươngsốngđãbịthaybằngmộtthanhsắtnung,cáccơthìgượnggạovìlâukhôngvậnđộng.Tuynhiên,côđãthấykhỏehơn,vàlầnđầutiêntrongsuốthaihômnaydạdàycôquặnlênvìđói.Tuộtxuốngkhỏigiường,côđivềphíachiếcbàn trangđiểmvàcầmlượcchảitóc.“Mẹ,”côngậpngừng,“concầnthayđổikhôngkhímộtchút.CólẽconsẽquaylạiphòngkháchnhàMarsden,chođembữatốilênănởđó.”

HìnhnhưbàPhilippachỉnghetiếngđượctiếngmất,“Ừ,”bàlơđãngnói.“Ýkiếnđócũnghay.Mẹsẽđicùngconnhé?”

“Thôi,cảmơnmẹ...conthấykhỏehơnrồi,vảlạicũngkhôngxalắm.Contựđiđượcmà.Chắcmẹcũngmuốnđượcởmộtmìnhsaukhi...”Annabellebỏdởcâunóivàđểlượcxuống.“Consẽquaylạingaythôi.”

Bà Philippa lẩm bẩm gì đó rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh lò sưởi, vàAnnabellecảmthấymẹcônhẹnhõmhẳnđivìđượcởmộtmình.Saukhitếttócthànhbímdàiquávai,Annabellerờiphòng,lẳnglặngđóngcửalạisaulưng.

Khiđidọchànhlang,cônghethấytiếngrìrầmtròchuyệncủađámngườidùngtiệcbuffettốitrongphòngkhách.Âmnhạcátmấttiếngcườinói,mộtnhóm tứ ca đang hát trên nền nhạc dương cầm. Dừng lại lắng nghe,Annabellekinhngạcnhậnrađóchínhlàgiaiđiệubuồntuyệtđẹptronggiấcmơcủacô.Cônhắmmắtvàchămchú lắngnghe,cổhọngcônghẹn lạivìmộtcảmgiác thèmmuốnđếnđớnđau.Bàicaấy rótđầy lòngcômộtnỗikhátkhaomàđánglẽcôkhôngnênchophépmìnhcảmthấy.LạyChúanhântừ,côthầmnghĩ,vìbệnhtậtnênmìnhđangtrởnênủymịmấtrồi,phảikiểmsoátbảnthânthôi.Mởmắtra,côdợmbướcđitiếpthìđụngphảiaiđóđang

tiếnđếntừhướngngượclại.

Trái timAnnabell như thắt lại đau đớn khi cô ngẩng đầu lên nhìn SimonHunttrongbộlễphụctrắngđenvànụcườiuểoảitrênmôi.Giọngnóitrầmtrầmcủaanhlàmcôrợnxươngsống,“Emđangđiđâuvậy?”

Vậylàanhđãđếnvớicôthayvìởlạicùngđámđôngtaonhãdướilầukianhưđángraphảithế.Biếtrằnghaibênđầugốiđộtnhiênmềmnhũnkhôngvì cơn bệnh, Annabelle đành nghịch nghịch đuôi bím tóc một cách căngthẳng,“Đilấykhaythứcănkhuyaởphòngkhách.”

Giữkhuỷutaycô,Huntquaybướcdẫncôđihếthànhlang,anhbướctừngbước ngắn để cô theo kịp. “Em sẽ không muốn một khay thức ăn trongphòngkháchđâu,”anhnói.

“Tôikhôngmuốnà?”

Anhlắcđầu.“Tôicómộtbấtngờchoem.Đinào,khôngxalắmđâu.”Khithấycôtựđiđược,Huntnhìncômộtlượttừđầuđếnchânđểđánhgiá,“Khảnănggiữthăngbằngcủaemđãtiếnbộhơnnhiềusovớichiềunayrồiđấy.Emcảmthấythếnào?”

“Khỏehơnnhiều,”Annabelleđápvàđỏmặtkhidạdàycôsôisùngsụcthấyrõ.“Vàhơiđói,thậtđấy.”

Huntcườirồidẫncôđếnmộtcánhcửađểmở.Quangưỡngcửa,côbướcvàomộtcănphòngnhỏ,xinhxắn,tườngốpgỗhồngtreonhữngtấmthảmthêu,đồnộithấtthìđượcbọcnhungmàuhổphách.Tuynhiên,điểmđặcbiệtnhấtcủacănphòngchínhlàcánhcửasổâmtường,nhìnraphòngkháchhaigianbêndưới.Nơinàyhoàntoànkhuấtkhỏitầmnhìncủakháchkhứadướiđó,trongkhiâmnhạcvẫntruyềnđượclênđâyquacửasổ.Annabelleđưamắtnhìnkhắpphòngrồidừnglạiởmộtchiếcbànnhỏđangbàynhữngcáiđĩacónắpchụpbằngbạc.

“Tôiđãmấtrấtnhiềuthờigianmớitìmramónănkíchthíchđượckhẩuvịcủaem,”Huntnói.“Vàtôiđãbảovớinhàbếplấymỗithứmộtít.”

Choáng ngợp và không thể tưởng tượng ra một người đàn ông lại bỏ rachừngấythờigianđểlàmcôvui,Annabellenhấtthờikhôngthốtrađượclời

nào.Cônuốtkhanvànhìnvơvẩnkhắpnơitrừgươngmặtcủaanh.“Tôi...tôikhôngbiếtlạicómộtcănphòngđángyêunhưthếnàyởđây.”

“Ít ngườibiết lắm.NữBá tước thỉnh thoảngđếnđâynghỉkhibàquáyếukhôngthểxuốnglầu.”HuntbướclạigầnđưanhữngngóntaydàinângcằmAnnabelle,épcôphảinhìnanh.“Emsẽăntốivớitôichứ?”

Timcôđậpnhanhđếnmứccôchắcchắnanhcóthểcảmnhậnđượcnóbằngngóntay.“Tôikhôngcóngườigiámsát,”côthìthào.

Huntmỉmcười,bỏtaykhỏicằmcô.“Ởđâyemsẽtuyệtđốiantoàn.Tôihầunhưkhôngđịnhquyếnrũemtronglúcrõrànglàemquáyếuđể tựvệ thếnày.”

“Ôngthậtquântửquá.”

“Tôisẽquyếnrũemkhiemthấykhỏehơn.”

Cốgắngkhôngmỉmcười,Annabellenhướnmàynói,“Ôngrấttựtinvềbảnthân đấy nhỉ. Có lẽ ông nên nói là ông sẽ cố gắng quyến rũ tôi thì hơnchăng?”

“‘Khôngbaogiờđượcnghĩmìnhsẽthấtbại’-chatôiluôndạythế.”ChoàngcánhtaymạnhmẽrasaulưngAnnabelle,Huntdẫncôngồixuốngmộtcáighế.“Emcómuốnuốngchútrượukhông?”

“Tôikhôngnênuống,”Annabellengồilọtthỏmgiữacáighếbọcnhungvàtrảlờivẻtiếcnuối.“Nósẽxộcthẳnglênđầutôimất.”

Huntrótramộtlyđưachocô,mỉmcườivớicungcáchquyếnrũtinhquáimàhẳnquỷdữcũngphảiganhtị.“Uốngđi,”anhthìthầm.“Tôisẽchămsócemnếuemthấychuếnhchoáng.”

Nhấpmộtngụmrượunhongọtnhẹ,Annabellenhănnhó liếcanh.“Tôi tựhỏiviệcmộtquýcômêmẩnbởilờihứavừarồicủaanhcóthườngxảyrakhông...”

“Tôichưatừngcốtìnhlàmmộtquýcômêmẩnbaogiờ,”Huntvừanóivừamởnắpcácđĩathứcănđặtquamộtbên.“Tôithườngtheođuổihọsaukhi

họđãphảilòngtôi.”

“Cóbaonhiêuquýcôtừngphảilònganhnhưthếtrongquákhứ?”Annabellekhôngthểngănđượccâuhỏinàyvuộtkhỏimiệng.

“Cũngtươngđốinhiềuđấy,”Huntđáp,khôngcóvẻgìlàáynáyhaykhoácláckhianhđónnhậnánhmắtcủacô.“Mặcdùgầnđâynănglượngcủatôibịmộttròtiêukhiểnkhácthuhút.”

“Trògìvậy?”

“TôiđanggiámsáthoạtđộngpháttriểncácxưởngchếtạođầumáyxelửamàtôivàWestcliffđầutư.”

“Thậtsao?”Annabellenhìnanhvớivẻthíchthúchânthành.“Tôichưatừngđượcđitàu.Nónhưthếnào?”

Huntmỉmcười, sựhàohứngkhôngkiềmchếkhiếnanhbỗngnhiêngiốngmộtcậubécon.“Nhanh.Phấnkhích.Vậntốctrungbìnhcủamộtđoàntàuchởkháchlàkhoảngnămmươidặmmộtgiờ,nhưngConsolidatedđangchếtạomộtđầumáytốchànhcóthểchạyvớitốcđộbảymươidặmmộtgiờ.”

“Bảymươidặmmộtgiờ,”Annabelle lặp lại,không thểhìnhdungmộtvậtlaovềphíatrướcvớivậntốcnhưthế.“Vậyhànhkháchkhôngthấykhóchịusao?”

Câuhỏinàylàmanhmỉmcười.“Mộtkhixelửađãđạtđếnvậntốccủanóthìemkhôngcảmnhậnđượcsựchuyểnđộngnữađâu.”

“Bêntrongtoahànhkháchtrôngthếnào?”

“Khôngcógìđặcbiệtxahoacả,”Huntthừanhận,rótthêmrượuvàolycủamình.“Tôichỉkhuyếnkhíchngườitađidulịchtrongtoacánhânmàthôi-nhấtlàvớimộtngườinhưem.”

“Mộtngườinhưtôi?”Annabellenémchoanhmộtnụcườiquởtrách.“Nếuôngđangámchỉlàtôihưhỏngthìtôicamđoanôngsairồi.”

“Emnênnhưthế.”Ánhmắtấmápcủaanhlướtquagươngmặtđỏhồngvà

thânhìnhmảnhmaicủacô, rồinhìnvàomắtcô.Cómộtdấunhấnnàođótronggiọnganhkhiếncônghẹt thở,“Emchỉcầnhưhỏngmộtchút thôi làđược.”

Annabellehítvàothậtsâu,cốtìmlạinhịpthởđềuđặn.Tuyệtvọng,côchỉcòn biết hy vọng anh không chạmvào cô, rằng anh sẽ giữ lời hứa khôngquyếnrũcô.Bởivìnếuanhlàmvậy...xinChúaphùhộ...côkhôngchắclàmìnhcóthểkhángcựđược.

“Consolidatedlàtêncôngtycủaanhà?”côrunrẩycốchuyểnđềtài.

Huntgậtđầu.“LàđốitácởAnhcủaShawFoundries.”

“Có phải công ty đó thuộc sở hữu của ông Shaw, hôn phu của quý côOlivia?”

“Chínhxác.ShawđanggiúpchúngtôithíchứngvớihệthốngmáymóccủaMỹ,vốncóhiệuquảvànăngsuấtvượtxasovớiphươngphápcủaAnh.”

“Lúc nào tôi cũng chỉ nghe nói máy móc của Anh tốt nhất thế giới,”Annabellenhậnxét.

“Đangcòntranhcãi.Nhưngngaycảđúngnhưvậythìvẫncócựckỳítmáymóc củaAnh được chuẩn hóa. ỞAnh không có hai đầumáy xe lửa nàogiốnghệtnhau,chínhvìthếnêncôngđoạnsảnxuấtbịchậmlạiđángkểvàviệcsửachữagặpnhiềukhókhăn.Tuynhiên,nếulàmtheomẫucủaMỹvàsảnxuấthàngloạttheotiêuchuẩnvàmẫumãchungthìchúngtacóthểchếtạomộtđầumáychỉtrongvàituầnthayvìvàitháng,khicầncóthểsửachữavớivậntốcánhsáng.”

Trong lúc hai người trao đổi,Annabelle thích thú quan sátHunt, cô chưatừngthấymộtngườiđànôngnàolạinóivềnghềnghiệpcủamìnhtheocáchnày.Kinhnghiệmcủacôchothấycôngviệckhôngphảichuyệnmàđànôngthíchthảoluận,vànhấtlàcáikháiniệmvềsựlaođộngkiếmsốnglạilàđặctrưngcủacáctầnglớpthấphơntrongxãhội.Nếumộtquýôngthượnglưubịbuộcphảilàmnghềgìđóthìanhtacốgắnggiấunóđivàgiảvờphầnlớnthờigiancủaanhtachỉdànhđểgiảitrítiêukhiển.NhưngSimonHuntchẳngbuồn che đậy niềm vui anh dành cho công việc - và không hiểu saoAnnabellelạithấychuyệnđóhấpdẫnlạthường.

Đượccôthúcgiục,Huntmôtảchi tiếtcôngviệccủamình,kểcônghetấttầntậtnhữngvụthươnglượngmualạimộtxưởngđúccủangànhđườngsắt,đangđượcchuyểnđổisanghệthốngmớicủaMỹ.Haitrongsốchíntòanhàtrênkhuđấtrộnghaihéctađãđượcchuyểnthànhxưởngchuyênsảnxuấtbulông,píttông,thanhkéovàvanđiềukhiểnđượcchuẩnhóa.Nhữngbộphậnđó,cùngvớivàibộphậnđượcnhậpkhẩutừcôngtyShawFoundriesởNewYork,sẽđượclắprápthànhđộngcơbốnbánhđôivàsáubánhđôirồicóthểbánởkhắpchâuÂu.

“Ôngcóthườngđithămnhàmáykhông?”Annabellehỏi,cắnmộtmiếngcốtlếtgàlôiquếtxốtkem.

“Hằngngày,khi tôiở thànhphố,”Huntnhấmnháp ly rượu,khẽcaumày.“Đúnglà tôiđãởđâyquá lâurồi, tôiphảisớmtrởvềLondonđểkiểmtracôngviệcthôi.”

TinanhsắprờiHampshire lẽraphảikhiếnAnnabellevuimừngmớiphải.SimonHuntcókhảnănglàmcôkhómàkhôngsaonhãngchođược,vàkhiHuntđãđithìcôsẽdễdàngtậptrungvàongàiKendallhơn.Thếnhưngcôlạicảmthấytrốngrỗnglạkỳ,vàcônhậnramìnhthíchcóanhởcùngbiếtbaovàStonyCrosssẽvôvịnhườngnàonếukhôngcònanhnữa.

“Anhsẽtrởlạitrướckhiđợthộihènàykếtthúcchứ?”côhỏi,tậptrunghếtsứcvàoviệcdùngdaobămnhỏmiếnggàlôi.

“Cũngcòntùy.”

“Tùycáigì?”

Giọnganhrấtnhẹ,“Còntùycólýdonàođểtôitrởlạikhông.”

Annabellekhôngnhìnanh.Côchìmvàosựimlặngdễchịuvànhìnvuvơqua khe hở của cửa sổ, nơi bản nhạcRosamunde du dương của Schubertđangchảyvào.

Cuốicùng,cótiếngbướcchândèdặtvanglênởcửavàmộtngườihầuđếndọn đĩa đi.Vẫn ngoảnhmặt ra chỗ khác,Annabelle tự hỏi liệu cái tin côdùng bữa riêng với Simon Hunt có lan truyền trong đám người hầu hay

không.Tuynhiên,khingườihầubỏđi,Huntdườngnhưđọcđượcsuynghĩđónêntrấnancô,“Anhtasẽkhôngnóigìđâu.Westcliffđãgiớithiệuanhtavìkhảnănggiữkínmiệngtrongnhữngvấnđềbímật.”

Annabellelolắngnhìnanh.“Vậy...Bátướcbiếttôivàông...nhưngtôichắcchắnlàanhtakhôngtánthành!”

“Tôiđã làmrấtnhiềuviệcmàWestcliffkhông tán thành rồi,”Simon thảnnhiênđáp.“Vàkhôngphải lúcnào tôi cũngủnghộnhữngquyếtđịnhcủaanhấy.Tuynhiên,đểduytrìtìnhbạnhaibênđềucólợithìnóichungchúngtôikhôngngángchânnhau.”Anhvẫnđứng,chống tay lênmặtbànvàcúingườixuốngtrước,bónganhphủlêncô.“Cònváncờthìsao?Tôicómangtheobàncờ...phònghờthôi.”

Annabellegậtđầu.Khinhìnvàođôimắtđenấmápcủaanh,cônhậnrarằngđâylàbuổitốiđầutiêntrongquãngđờitrưởngthànhcủamìnhmàcôthậtsựcảmthấyhạnhphúctrọnvẹnkhiđượcởđúngvịtrícủamình.Vớingườiđànôngnày.Côcảmthấytòmòcựcđộvềanh,mộtnhucầuthựcsựmuốnkhámphánhữngsuynghĩvàcảmnhậnchôndướivẻngoàiấy.

“Ônghọcchơicờởđâuvậy?”côhỏi,quansátbàntayanhchuyểnđộngsắpxếplạibàncờđúngnhưlúchaingườidừngchơihồisáng.

“Từchatôi.”

“Chaanh?”

Khóemiệnganhnhếchthànhmộtnụcườiphalẫnsựmỉamai,“Ngườibánthịtkhôngthểchơicờsao?”

“Tấtnhiên, tôi...”Annabellecảm thấymặtmìnhđỏ lựng.Côxấuhổvì sựthiếutếnhịcủabảnthân.“Tôixinlỗi.”

NụcườicủaHuntdịudànghơnkhianhquansátcô.“Hìnhnhưemcóchúthiểulầmvềgiađìnhtôi.DònghọHuntthuộctầnglớptrunglưu.Anhchịemchúngtôiđềuđượcđihọc.Bâygiờchathuêlạicácanhemtraicủatôi,họcũngthamgiavàocôngviệckinhdoanhcủacửatiệm.Buổi tốihọthườngchơicờVua.”

Cảm thấy nhẹ nhõmvì giọng anh không có vẻ côngkích,Annabelle nhặtmộtquânTốtvàlănlăngiữamấyngóntay.“Tạisaoôngkhôngchọncáchlàmviệcchochanhưcácanhemtrai?”

“Hồitrẻtôicứngđầucứngcổnhưquỷ,”Huntnherăngcườithúnhận.“Mỗikhichatôibảophảilàmcáinàythìtôicứcốđilàmcáikhác.”

“Vàôngấyphảnứngrasao?”Annabellehỏi,mắtcôlonglanh.

“Lúcđầuôngthửtỏrakiênnhẫnvớitôi.Nhưngkhicáchđókhôngcóhiệuquả,ôngquaysangcôngkíchtrựcdiện,”Huntnhănmặtnhớlạivàmỉmcườibuồnbã.“Tintôiđi,emkhôngbaogiờmuốnbịmộtôngbánthịtđánhđâu,cánhtayhọcứnhưlàthâncâyvậy.”

“Tôicóthểhìnhdungđược,”Annabellelẩmbẩm,liếctrộmbờvaimạnhmẽvànhớlạinhữngcơbắpcuồncuộncủaanh.“Giađìnhanhchắchẳnrấttựhàovìthànhcôngcủaanh.”

“Chắcvậy,”Huntthờơnhúnvai.“Rủithay,hìnhnhưthamvọngcủatôiđãtạonênmộtkhoảngcáchnhấtđịnh.Chamẹtôikhôngchophéptôimuanhàchohọởkhudànhchogiớithượnglưu;màhọcũngkhônghiểutạisaotôichọnsốngởđó.Họcũngkhôngchorằngnhữngthươngvụđầutưcủatôilạilàmột nghềnghiệp thíchhợp.Họ sẽ vui vẻhơnnếu tôi chuyển sangmộtcôngviệcnàođó...hữuhìnhhơn.”

Annabellechămchúquansátanh,hiểurằngvẫncòngìđóchưađượcgiảithích thành lời.Trướcgiờ côvẫnbiếtSimonHuntkhông thuộcvềxãhộithượnglưudùanhhayđicùnghọ.Tuynhiên,mãiđếnlúcnàycômớibiếtlàanhcũngxacáchvớicáithếgiớianhđãbỏlạisaulưngđếnvậy.Côtựhỏiliệuthithoảnganhcócảmthấycôđơnkhông,hayphảichănganhluônbắtmìnhbậnrộnđểtránhphảinghĩđếnchuyệnấy.“Tôikhôngthểtưởngtượngnổicòncógìhữuhìnhhơnmộtcáiđầumáyxelửanặngnămtấnnữa,”cônhậnxétđểđáplạicâunóicuốicùngcủaanh.

Anh bật cười và cầm lấy quân Tốt trong tay cô. Nhưng không hiểu saoAnnabellelạikhôngthểbuôngquâncờbằngngàra,nhữngngóntaycủahọchạm vào nhau, rồi quấn quýt lấy nhau, trong lúc ánhmắt họ nhìn nhaukhôngrời.Côchoángvángbởilànhơiấmcuồngnhiệtlantỏatừbàntaylênđôivairồitruyềnkhắpcơthể.Cảmgiácgiốngnhưđanguốnglấyánhmặt

trời,từngdòngcảmxúcbùngnổ,vàcùngvớisựdễchịulànhữnggiọtnướcbấtchợtùalênnơikhóemicô.

Hoangmangtộtcùng,Annabellegiậttaykhỏitayanh,đểmặcconTốtrơixuốngsàn.“Tôixinlỗi,”cônóikèmtheomộttiếngcườidodự,bỗngnhiênthấylosợvềđiềucóthểxảyranếutiếptụcởđâyvớianh.Côvụngvềđứnglênđikhỏibàn.“Tôi...tôibấtgiácthấymệtquá...chắcdotácdụngcủarượu.Tôiphảivềphòngthôi.Tôinghĩvẫncòndưdảthờigianchoôngchàohỏimọingườidướilầu,nhưthếbuổitốicủaôngcũngkhônghoàntoànbịlãngphí.Cảmơnôngvìbữatối,vàâmnhạc,và...”

“Annabelle,”Huntdichuyểnnhanhnhưmộtconmèovàđứngánngữtrướcmặtcôvới,haibàntayanhđặttrênthắtlưngcô.Anhnhìncô,chânmàynhíulạidòxét.“Emsợtôisao?”anhthìthầm.

Côlặngthinhlắcđầu.

“Vậythìtạisaolạibỏđigấpnhưthế.”

Cóvôsốcáchđểcôtrảlời,nhưngngaylúcnàycôkhôngthểnàokhéoléo,sángsuốthayđốiđáplanhlợiđượcnữa.Côchỉcóthểtrảlờithẳngthừng.“Tôi...khôngmuốnthếnày.”

“Thếnày?”

“Tôi sẽ không trở thànhnhân tình củaông.”Côngậpngừng, rồi thì thào.“Tôicóthểđạtđượcthứhơnthế.”

Huntcẩntrọngcânnhắctừngtừmột tronglời tuyênbốthẳngthắnđó, tayanhvẫnđặttrêneocô.“Ýemlàemcóthểtìmđượcmộtaiđóđểkếthôn,”cuốicùnganhnói,“hayemdựđịnhtrởthànhnhântìnhcủamộttayquýtộcnàođó?”

“Điều đó đâu quan trọng, đúng không?”Annabelle lẩmbẩm, nhích ngườikhỏitayanh.“Haitrườnghợpđóđềukhôngliênquangìđếnông.”

Mặcdùtừchốinhìnanhnhưngcôvẫncảmnhậnđượcánhmắtcủaanhđangnhìnmình,vàcôrunrẩykhiluồnghơiấmhoàntoànbiếnmấtkhỏicơthể.“Tôisẽđưaemvềphòng,”Huntnóikhôngchútcảmxúcvàđicùngcôra

cửa.

Chương16

Sánghômsau,khiquaylạivớikháchkhứatrongđiềntrang,Annabellehếtsứcvuimừngkhibiếttainạnbịrắncắnđãkhơigợiđượcsựthươngcảmsâusắccủa tấtcảmọingười, trongđócócảngàiKendall.Anh tađãngồivớiAnnabelle vào bữa sángmuộn được tổ chức ngoài trời ở hiên sau, và thểhiện sự tinh tế cũngnhưquan tâmvôcùng sốt sắng.Ởbànbuffet, anh takhăngkhăngcầmđĩagiúpcôtronglúccôchọnmón,rồisaingườihầurótđầy lynướccủacômỗikhinóvơiđi.Anh ta cũng làmyhệtvớiQuýcôConstanceDarrowby,ngườicũngvừangồivàocùngbànvớihọ.

NhớlạinhữngnhậnxétcủahộigáiếvềQuýcôConstance,Annabelleđánhgiákhảnăngcạnhtranh.Côgáinàytrầmlặngvàcóvẻgìđóxacáchtựtại,cóvẻnhưđượcKendallquantâmhơnmộtchút.Thânhìnhcôtamảnhmaithanhlịch,ănvậnhợpmốt.VàDaisynóiđúng,miệngcủaQuýcôConstancequảthậtgiốngmộtchiếcvícódâyrút,ngaylậptứcconglênthànhchữ“o”mỗikhingheKendallchiasẻmấythôngtinlàmvườn.

“Kinhkhủngquá,”QuýcôConstancebìnhluậnvớiAnnabellesaukhinghexong câu chuyệnvề con rắn. “Côkhông chết quả là cảmột kỳ tích đấy.”Mặcdù cô ta cóvẻmặt thiên thầnđi chăngnữa thìmột tia sáng lạnh lẽotrongđôimắtxanhnhợtnhạtkiavẫnkhiếnAnnabellehiểurằngcôcóchếtthìcôtacũngchẳnglấylàmbuồncholắm.

“Giờ thì tôi khákhỏe rồi,”Annabelle nói rồi quay sang cười vớiKendall.“Vàrấtsẵnsàngđidạotrongrừnglầnnữa.”

“Nếutôilàcô,tôisẽkhônggắngsứcquásớmđâu,tiểuthưPeytonạ.”QuýcôConstancenóivớivẻquantâmtếnhị.“Cóvẻcôvẫnchưabìnhphụchoàntoàn.Nhưngtôichắcchắnlàndaxanhxaocủacôsẽđượccảithiệntrongítngàytới.”

Annabellevẫnmỉmcười,nhấtđịnhkhôngđểcô ta thấy lờibìnhphẩmđólàmmìnhkhổsởthếnào...mặcdùcômuốnbìnhphẩmvềcáibớttrêntránQuýcôConstanceđếnphátđiênlênđược.

“Thứlỗichotôi,”QuýcôConstancethìthầmvàđứnglên.“Tôithấycóvàitráidâutươi.Tôisẽtrởlạingaythôi.”

“Cứ tựnhiên,”Annabellengọtngào.“Chúng tôi sẽkhôngbận tâmđếnsựvắngmặtcủacôđâu.”

AnnabellevàKendall cùngquan sátQuýcôConstance lướt rabànbuffet,nơicóBenjaminMuxlowđanglấythứcăn.Muxlowlịchsựđứnglùikhỏitôdâu lớnvàcầmđĩachoQuýcôConstance trong lúccô tamúc lênvài tráidâu.Bầukhôngkhígiữahọkhôngcóvẻgìhơnmộttìnhbạnchânthành...nhưngAnnabellechợtnhớlạicâuchuyệnmàhômkiaDaisyđãkểchocô.

Vàrồicônghĩđếnnó-cáchhoànhảođểloạitrừmộtđốithủnhưQuýcôConstance. Trước khi kịp cân nhắc đến hậu quả, chuẩnmực đạo đức haynhữngýniệmbấtlợikhác,cônhíchlạigầnKendall.“Haingườiđóchegiấumốiquanhệlénlútkhágiỏiphảikhông?”Côthìthầm,kínđáoliếcmắtvềphíaQuýcôConstancevàMuxlow.“Nhưngtấtnhiênrồi,mọichuyệngiữahọthì...”CôngừnglạivànhìnvàođôimắtđangbốirốicủaKendallvớivẻngượngngùnggiảtạo.“Ôi, tôixinlỗi.Tôicứnghĩngàiphảinghenóiđếnchuyệnđórồi...”

MặtKendallđộtnhiênsữngsờuám.“Nghegì?”Anhtavừanóivừacảnhgiácliếchaingườikia.

“Chà,tôikhôngphảiloạingườithíchđiloantinđồn...nhưngtôiđượcmộtnguồntinđángtincậykểlạilàvàongàydiễnratiệcnước,ởbuổicắmtrạibênbờsôngấy... thìcôấyvàMuxlowđãbịbắtgặptrongmột tìnhhuốngcựckỳdễgâytổnhại.Cảhaiđangđứngsaumộtthâncâyvà...”Annabellengưnglạivớivẻkhổsở.“Lẽratôikhôngnênnóigìcả.Vàcóthểđóchỉlàhiểulầm.Aimàbiếtđượcthếnào,đúngkhông?”

Nângtáchtràlênmôivàduyêndángnhấpmộtngụmnhỏ,AnnabelleđánhgiáKendallquamiệngtách.Côdễdàngđọcđượccảmxúccủaanhta:anhtakhôngmuốntinlàQuýcôConstancelạicóthểbịbắtgặptrongtìnhtrạnghớhênhnàođó.Chỉnghĩvềchuyệnđóthôilàđủlàmanhtathấtkinhrồi.Tuynhiên,làmộtquýôngđúngnghĩa,Kendallghétphảiđiđiềutrangọnngànhsựviệc.AnhtakhôngbaogiờdámhỏithẳngQuýcôConstancelàcôtacóbịtổnhạigìbởiMuxlowkhông.Thayvàođó,anhtasẽgiữimlặngvàcố

phớtlờnhữngnghivấncủabảnthân...vànhữngcâuhỏikhônglờigiảidầndầnsẽbiếnthànhungnhọt.

“Annabelle,đánglẽcôkh...khôngnênlàmthế,”EviethìthàovàocuốigiờchiềukhiAnnabellethúnhậnviệcmìnhđãlàm.CảnhómđangtụtậptrongphòngngủcủaEvie,nơicôgáiphảingồiimvớikhuônmặtbịchekínbởimộtlớpkemtrắngthậtdàyđượccholàcókhảnănglàmtanbiếnnhữngđốmtànnhang.ĐămđămnhìnAnnabelle từdưới lớpmặtnạ tẩy trắngdàycui,Eviecốgắngnóitiếp,nhưngrõràngkhảnăngthuyếtgiảngcủacô,vốnđãchẳngnhiềunhặngì,đãbịdập tắtbởi tiếnghaingườikianhaonhaophảnđối.

“Mộtchiếnlượcxuấtsắc,”Lilliantuyênbố,cầmcáigiũamóngtaytrênbàntrangđiểmcạnhmìnhlên.CôcóủnghộhànhđộngcủaAnnabellekhôngthìchưa rõ, nhưnghiển nhiên cô sẽ trung thànhvới bạnmìnhđến phút chót.“Annabellekhônghoàntoànnóidối,côbiếtđấy.Côấychỉlặplạitinđồnđãđượcnghe,vàcôấycũngnóirõđóchỉlàtinđồn.Kendallquyếtđịnhrasaolàtùyanhta.”

“NhưngAnnabellekhôngnóichoanhtabiếtlờiđồnlàvôcăncứ,”Eviecãilại.

Lilliantậptrunggiũamóngtaythànhhìnhovanhoànhảo.“Dùsaocôấyvẫnkhôngnóidối.”

Cảm thấy tội lỗi và cần đồngminh,Annabelle nhìnDaisy, “Vậy cô nghĩsao?”

CôemgáinhàBowmanđangngồitungquảbóngRounderstừtaynàysangtaykialiềnnémchoAnnabellecáinhìnranhmãnh.“Tôinghĩđôikhikhôngcungcấptoànbộthôngtinchomộtngườinàođócũnggầnnhưlànóidối.Côbắtđầukhôngkiểmsoátđượctìnhhìnhrồiđóbạnthânmến.Cẩnthậnvớibướctiếptheonhé.”

Lillianbựcmìnhquắcmắt.“Ôi,thôicáikiểunóichuyệnnhưthầybóigiùmđiDaisy.MộtkhiAnnabelleđạtđượcthứcôấymuốnthìcáchcôấylàmcógìlàquantrọng.Kếtquảlàtấtcả.CònEvie...khôngbắtbẻchuyệnđạođứcnữa.CôđồngýgiúpbọntôigàibẫyngàiKendall,vậychuyệnđócótệhơnviệcAnnabellelặplạimộtlờiđồnvôcăncứkhônghả?”

“Bốnchúngtađềuđãhứasẽkhônggâytổnhạichobấtcứai,”Eviephảnbácvớitấtcảlòngtựtrọng,rồilấymộtcáikhănnhỏquệtkemkhỏimặt.

“QuýcôConstanceđãbịtổnhạiđâu,”Lillianvẫncốchấp.“CôtakhôngyêuKendall.RõràngcôtamuốnKendallđơngiảnchỉvìanhtavẫnđộcthânvàocuốimùavũhội,còncôtathìchưakếthôn.Quỷthầnơi,Evieà,côđangtựlàmkhómìnhđó.QuýcôConstancecókhốnkhổhơnchúngtakhông?Hãynhìnlạichúngtađi-bốncônàngếẩmchotớigiờvẫnchẳngnhậnđượcgìchonhữngnỗlựcđãbỏra,ngoạitrừmấyđốmtànnhang,mộtdấurắncắn,mộtlầnbẽmặtvìphơibàyquầnchẽnvớiWestcliff.”

Đangngồibênmépnệm,Annabellengảngườiragiữagiường.Cônhìnvàocáimànsọctrênđầu,lòngthấytộilỗi.Ôi,côướcgìđượcnhưLillian,luôntinrằngkếtquảsẽchứngminhchohànhđộng.Côtựhứatrongtươnglaisẽsốngsaochongaythẳngchínhtrựchơn.

Nhưngmà...nhưLillianđãchỉra,ngàiKendallcótoànquyềnchọntinhoặcbỏqua lờiđồn.Anh ta làmộtngườiđànông trưởng thànhcóđầyđủkhảnăngtựquyết.Annabellechỉgieohạtgiống-cònKendalllàngườisẽchọntướinướcnuôidưỡnghayđểnóhéokhô.

Vàobuổitối,Annabellemặcmộtchiếcváydàimàuhồngkemđượckếttừvôsốlớplụatrongsuốt.Phầneođượcthítchặtbởimộtdảilụadàythắtgútởmộtbônghồngtrắngkhổnglồ.Nhữnglớpváyphátratiếngsộtsoạtkhicôbướcđi,vàcôtúmnhẹnhữnglớpngoàicùng,cảmthấymìnhnhưmộtnàngcôngchúa.QuánônnóngkhôngthểchờbàPhilippa,ngườiluôntốncảthếkỷchoviệcchọnđồ,Annabellerờiphòngtừsớmvớihyvọnggặpđượccácbạn.Nếumaymắn,côcóthểgặpcảngàiKendall,vàtìmramộtlýdonàođóđểlẻnđivớianhtamộtlúc.

Hếtsứcnhẹnhàngvớicáimắtcáchân,Annabellethongthảđidọchànhlangdẫnracầu thang lớn.Trongcơnbốcđồng,côdừng lại trướcphòngkháchriêngcủanhàMarsden,cánhcửakhéphờ,vàcôthậntrọngbướcvào.Cănphòngtốiom,nhưngánhsángchậpchoạngtừhànhlangđủsứcchiếusángnhữngđườngnétmờảocủabàncờđặtởgócphòng.Bướcđếngầnnó,côbấtchợthàilòngkhithấyváncờcủacôvàSimonHuntvẫncònnguyên.TạisaoHuntlạiphíthờigiansắpxếpnhưthểhọvẫnsẽchơitiếp?Cóphảianhhyvọngcôsẽđinướctiếptheo?

Đừngchạmvàocáigìhết,côtựnhủ...nhưngsựcámdỗquálớn,côkhôngthểcưỡnglạinổi.Cônghiêngngườitậptrung,tiếpcậntìnhhìnhbằngcáchnhìnhoàntoànmới.QuânMãcủaHuntđangởvịtríhoànhảođểănquânHậucủacô,điềuđócónghĩacôphảiănquânMãđóhoặcphảichechắnchoquânHậu.Bất thình lình, cônhìn ra cáchhaynhất đểbảo toànquânHậuđangbịđedọa-côtrượtquânTượnggầnđólênphíatrướcđểănquânMãcủaHunt,quađóloạitrừnórakhỏibàncờ.Mỉmcườithỏamãn,côđặtquâncờvừaănđượcquamộtbênvàrờikhỏiphòng.

Bướcxuốngcầuthangchính,côbăngngangquasảnhngoàirồiđidọcmộthànhlangkháchướngđếnkhuphòngsinhhoạtchung.Tấmthảmdướichânngốnhếtmọitiếngđộng...nhưngđộtnhiêncôcảmthấycóaiđóphíasau.Mộtcơnrùngmìnhớn lạnh lankhắpphầnvai trầncủacô.Liếc rasau,côthấylãoHodgehamđangbámtheomình,độngtácnhanhlẹmộtcáchđángngạc nhiên so với thân hình to béo ục ịch của lão.Nhữngngón tay chuốimắnmócvàodảilụathắtlưngcủacô,buộccôdừnglạinếukhôngmảnhvảimỏngmanhsẽbịxétoạclàmđôi.

LãoHodgehamphảingạonghễhếtsứcthìmớidámtiếpcậncôởmộtnơidễbịngườikhácbắtgặpnhưthếnày.Thởdốcvìgiậndữ,Annabellequaylạiđốimặtvớilão.Trướcmắtcôlàphầnthântrênđẫyđàcủalãolènchặttrongbộ lễ phục,mùi dầu thơm trênmái tóc bóng nhẫy xộc thẳng vàomũi cô.“Thậtđángyêulàmsao,”Hodgehamthìthầm,hơithởcủalãonồngnặcmùirượu brandy. “Hồi phục tốt nhỉ. Ta nghĩ có lẽ chúng ta nên tiếp tục cuộcchuyện trò hôm qua, trước khi ta vui lòng chấp thuận đểmẹ cô đánh lạchướng.”

“Ôngthậtgớmghiếc...”Annabellegiậndữnói,nhưnglãotađãngắtlờibằngcáchkẹpnhữngngóntayquanhmiệngcôvàbópmạnh.

“TasẽkểchoKendallnghehếtmọichuyện,”lãonói,cặpmôiphồngracủalãosátsạtmặtcô.“Thêmmắmgiặmmuốimộtchútđểđảmbảorằnghắntasẽnhìncôvàgiađìnhcôtheocáchkinhtởmnhất.”Thânhìnhphìnộncủalãoépcôvàotường,gầnnhưbópnghẹnhơithởcủacô.“Trừphi,”lãonói,phìphòthởvàomặtcô,“côquyếtđịnhtiếpđóntatheocáchmẹcôđãlàm.”

“VậythìđimàkểvớiKendall.”Annabellenói,mắtcôchấtchứacămhờn.“Kểvớianh tamọichuyệnvàkết thúc tấtcảđi.Tôi thàchếtđóicònhơn

phải‘tiếpđón’conlợnđángtởmnhưông.”

Hodgehamchòngchọcnhìncôvớivẻgiậndữngờvực.“Rồicôsẽphảihốihận,”lãonói,nướcbọtlấmtấmtrênmôi.

Cômỉmcườikhinhmiệtlạnhlùng,“Tôikhôngnghĩvậyđâu.”

TrướckhiHodgeham thả cô ra, quakhóemắtAnnabelle đãkịpnhìn thấymột chuyểnđộng lướt ra khỏi góc hành lang.Quayđầu sangmột bên, côthấyaiđóđangđivềphíamình-mộtngườiđànôngđangdichuyểnvớitốcđộcủamộtconbáorìnhmồi.HẳnlàvớianhtathìcôvàlãoHodgehamđangômnhausayđắm.

“Bỏtôira,”côrítlênvớiHodgehamvàđẩymạnhngựclão.Lãolùilại,cuốicùngchophépcôhítthởbìnhthường,vànémchocômộtcáiliếcmắtácýtheokiểu“màycứđợixem”trướckhibỏđitheohướngngượclạivớingườiđànôngđangđếngần.

Lảođảo,AnnaebllenhìnchằmchằmvàokhuônmặtcủaSimonHuntkhianhgiữlấyhaivaicô.AnhnhìntheolãoHodgehamđangluốngcuốngbỏđivớimộtvẻkhátmáulàmcôlạnhtoát.Rồianhnhìnxuốngcôtheocáicáchkhiếncôhụtcảhơi.KhoảnhkhắcđólàlầnđầutiêncôthấySimonHuntkhôngcòncáivẻngoàiphớttỉnhbấtcầnđờicốhữu.Bấtkểcôxúcxiểm,chửibớihayhắthủianhkiểugì thìanhvẫn luônđáp lạibằngmộtsự tự tin trêungươi.Nhưngcóvẻcuốicùngcôcũnglàmđượcchuyệngìđókíchđộngcơnthịnhnộkinhhoàngcủaanh.Anhcóvẻsắpbópcổcôtớinơi.

“Ôngbámtheotôiđấyà?”Cônóivớivẻbìnhtĩnhcăngthẳng,tựhỏilàmthếnàomàanhxuấthiệnđúnglúcnhưvậy.

“Tôiđã thấyemđiqua sảnhngoài,”anhnói, “vàHodgeham lén theoem.Tôitheosaubởivìtôimuốnbiếtgiữahaingườicóchuyệngì.”

Ánhmắtcủacôchuyểnsangtháchthức.“Rồiôngđãtìmragìchưa?”

“Tôi không biết,” anh trả lời vừa êm ái vừa đáng sợ. “Nói tôi biết,Annabelle,khiemnóiemcóthểđạtđượcnhữngthứtốthơnthì trongđầuemđangnghĩgì?Phụcvụcụcthịtđầnđộnđóđểđổilạivàiđồngtiềnthươnghạicòmcõihaysao?Tôikhôngthểtinlàemlạixuẩnngốcđếnthế.”

“Ông làđồđạođứcgiả chết giẫm,”Annabelle thì thàogiậndữ. “Ôngnổigiậnvìtôitrởthànhtìnhnhâncủalãochứkhôngphảicủaôngchứgì,àmà,nóicho tôinghe thửđi, tại saoviệc tôibán thânchoai lạiquan trọngvớiông?”

“Vì em không muốn hắn,” Hunt rít qua kẽ răng. “Và em không muốnKendall.Emmuốntôi.”

Annabellekhônghiểunổimớcảmxúchỗnđộnrốirenđangsôiùngụcbêntrongcôlàthếnào,hoặctạisaocuộcđốiđầulầnnàylạibắtđầulàmcôvuivẻđếnkỳcụcvà lạ lùngnhưvậy.Cômuốnđánhanh, laovàoanh,khiêukhíchanhchođếnkhicáikhảnăngtựkiềmchếtcủaanhvỡtanthànhtrămnghìnhạtbụi thì thôi. “Để tôiđoánnhé,ôngchuẩnbịđưa ramộtđềnghịđánggiáhơncáithỏathuậnmàôngcholàtôiđangcóvớiHodgeham,đúngchứ?”Côcườikhinhmiệtkhinhìnthấycâutrảlờitrênmặtanh.“Câutrảlờilàkhông.Không.Vậythìtừnayvềsaunàyhãyđểtôiyên...”

Côimbặtkhinghethấytiếngchuyệntròcủavàingườidọchànhlang.Bựctứcvà tuyệtvọng,côđảongười tìmmộtcánhcửađể láchvào, tránhkhỏicảnhbịbắtgặpởriêngvớiHunt.Ômlấycôbằngmộttay,Huntđẩycôvàocănphònggầnnhấtvànhanhnhẹnđóngcửalại.

Nhận ra hình dáng cây đàn dương cầm và những giá nhạc ngổn ngang,AnnabellegiậttaykhỏiHunt.Anhvớitaygiữlấygiánhạcmỏngmanhsắpbịváycủacôcuốnđi.“NếuemcóthểchịuđựngđượcviệclàmnhântìnhcủaHodgeham,”Huntthìthầm,theosaukhicôlùixahơnvàophòngnhạc,“CóChúachứnggiám,emcóthểchịuđựngđượctôi.Emcóthểnóilàemkhôngbịtôithuhút,nhưngcảhaitađềubiếtđóchỉlànóidối.Nóitôibiếtcái giá của emđiAnnabelle.Bất cứ cái giá nào emmuốn.Emmuốnmộtngôinhàriêng?Mộtchiếcduthuyền?Đượcthôi.Hãygiảiquyếtchoxong,tôiđợiemthếlàquáđủrồi.”

“Lãngmạnlàmsao.”Annabellecườinghiêngngả.“LạyChúa.Đềnghịcủaônghơibịthiếutếnhịrồiđó,ôngHunt.Vàôngđãlầmkhigiảđịnhrằngtôichỉ cómột lựachọnduynhất là trở thànhnhân tìnhcủaaiđó.Tôi có thểkhiếnngàiKendallphảilấytôi.”

Mắtanhlonglêngiậndữ.“Kếthônvớianhtasẽbiếnđờiemthànhđịangục.

Anhtasẽkhôngbaogiờyêuem.Anhtacònkhôngbaogiờhiểuđượcem.”

“Tôikhôngmuốntìnhyêu,”nhữnglờicủaanhđãnóitrúngtimcô.“Tôichỉmuốn...”côngậpngừngkhicơnđaubấtngờđâmthẳngvàongực,đểlạimộthốsâulạnhlẽođếnkhôngthểchịunổi.Nhìnthẳngvàogươngmặtkhóđoáncủaanh,côcốlầnnữa.“Tôichỉmuốn...”

Cómộttiếngđộngphátratừphíacánhcửa.Taynắmcửabắtđầuxoay.Bấtngờ,Annabellenhậnracóaiđóđangbướcvàophòng-vàrồimọihyvọngkếthônvớiKendallsẽtanthànhcátbụi.Phảnứngtheobảnnăng,côchộplấycánhtayHuntvàkéoanhvềphíamộthốctườngcạnhcửasổcóthanhxàbằngđồngphủmàn.Vậtduynhấttronghốctườngđólàbệcửabọcnhungvớivàicuốnsáchxếpcẩu thảởmộtbên.Giật tấmmànxuống,AnnabellenhảybổvàoHuntvàlấytaybịtmiệnganh,vừakịplúccóngườinàođó...hay vài người... đi vào phòngnhạc.Cô có thể nghe thấy những âm thanhnghènnghẹtcủagiọngnamtrầmvànhữngtiếngbùmbùmxoảngxoảngmàcô chẳng hiểu gì, rồi cô nghe thấy tiếng gảy đàn vĩ cầm bị lệch tông.ÔiChúaơi.Cácnhạccôngđếnđâythửnhạccụtrướckhivũhộibắtđầu.Rấtcóthểcôsắpbịpháthiệntrướctoànthểbannhạcmấtthôi.

Ánhsánglenlỏitừchópmànchỉđủđểhaingườilờmờnhìnthấymặtnhau-đủ đểAnnabelle nhìn thấy nụ cườimamãnh đột ngột hiện lên trongmắtSimonHunt.Trongnhữngtìnhhuốngnhưthếnày,chỉcầnanhthốtramộtlờihaygâymộttiếngđộngthôithìcôsẽhếtđời.Taycôbịtkínmiệnganh,mắtcôchỉcáchanhvàixen-ti-métkhicônhìnanhbằngánhmắtđedọachếtngười.

Giọngnóicủacácnhạccônghòavàoâmthanhcủanhạccụ,nhữngnốtnhạckéodàichođếnkhichúnghòaquyệncùngnhau.Tựhỏiliệuhọcóbịpháthiện hay không, Annabelle ngó đăm đăm vào tấm rèm dù chẳng thấy gì,quyếtgiữchúngchekínhốctường.CôcảmthấyhơithởcủaHuntphảvàotaymìnhvànhậnraquaihàmcủaanhđangcứnglại.Liếcnhìnanh,côthấyvẻthíchthúđầyácýđãbiếnmấtkhỏiánhmắtcủaanh,thayvàođólàmộtcáinhìncònđángbáođộnghơn.Ngườicôđôngcứnglại,timbắtđầuđậpdữdộiđếnmứcđauđớnvàcômởtomắtnhìnanhtrongkhihaibàntaytựdocủaanhđangtừtừđưalên.Ngóntaycôvẫncòntrênmiệnganh...anhbắtđầucạychúngrathậtnhẹnhàng,từngngónmột,bắtđầutừngónút,hơithởcủaanhvẫnphìphòdướibàntaycô.Đầucôkhẽlắclắccứngđơ,vàcôgắnghếtsứcđểlùikhỏianh,ngaycảkhicánhtayanhđangthắtchặteocô.Cô

khôngthểnhúcnhích...hoàntoànbất lựctrongviệcngăncảnSimonHuntlàmbấtcứđiềugìanhmuốn.

KhingóntaycuốicùngcủaAnnabellebịgạtra,Huntđẩytaycôxuốngvàchụplấycổcô.Ngóntaycôchớivớitrongốngtayáoanh,phầntrêncơthểcôuốnngượcrasaukhivòngtaycủaanhquanhgáycôkhépchặtlại.Anhkhônglàmcôđau,nhưnganhkhiếncôkhôngthểdichuyểnhoặcchốngcự.Khiđầuanhcúixuống,môicôkhẽmởracùngmộthơithởlặnglẽ,vàtâmtrícôvụttối.

Miệng anh trênmiệng cô, dịu dàng nhưng vững chãi khi anhmời gọi côphảnứng.Ngườicônhưphátsốt,nóngrátkhắpnơi,yếuđuốitrướcsựtấncôngdữdộicủanỗihammuốnmãnhliệtmàcôchưatừngbiếttrongđời.Kýứcvềnụhônđầucủahọkhôngthểsosánhvớilầnnày...cólẽvìanhkhôngcòn xa lạ với cô nữa. Cô muốn anh đến tuyệt vọng, chính cô cũng phảihoảngsợ.Áplựctừmôianhlơlửngnhẹnhàngtrênmôicô,ràràtrêncằmcô,mácô,đểlạimộtvệtlửaêmáimỗinơinóđiqua,rồianhtrởlạimiệngcôvớimộtáplựcmạnhmẽhơn.Côcảmthấyphầnđầulưỡicủaanhápvàolưỡicô,cáiđụngchạmnhẹnhưtơnhưngquábấtngờđếnnỗinếukhôngbịanhômchặtlấythìcôđãgiậtnẩylênrồi.

Âmthanhhỗntạp từbannhạcvangvọngvàotaicô,nhắccônhớđếnkhảnăngsắpbịpháthiện.Côbuộcbảnthânthảlỏng,cơthểcôrunrẩy.Trongvàiphúttới,côsẽđểanhlàmbấtcứđiềugìvớimình,bấtcứđiềugì,miễnlàđủlâuđểanhkhônglàmlộsựcómặtcủahọởđây.Huntnếmcôlầnnữa,lầntìmbằngnhữngđợtvuốtvebằnglưỡitinhtếcủamình.Côbịsốcbởisựkhámphágầngụinày,nhưngcôcònchoángvánghơnnữabởi luồngcảmxúckhôngthểthànhlờiđangbùngnổkhắpbêntrongcơthểcô.Cảmgiácyếuđuốituyệtvờixâmchiếmcô,vàcôloạngchoạngtrongvòngtayanh,taycôvòngquacổanh,tócanh,nhữnglọntócdàymượtxoắntítgiữacácngóntay.Bàntaydòdẫmrụtrèlàmanhthởhổnhển,nhưthểsựđụngchạmcủacôcóảnhhưởngkhủngkhiếplênanhvậy.Anhấpbàntaylênnângniumácô,kéocôlênđủgầnđểanhnhấmnhápvàtrêuchọc,miệnganhdịudàngbaobọclấymôitrêncủacô,rồiđếnmôidưới,làmcômêmẩnbởinhữngcúđụngchạmấmápngọtngào.Côrunrẩyquyếtliệtgiatăngáplựcquanhcổanh,buộcanhphảithấpxuốngvớicô,vàkhimiệnganhchiếmcứlấymiệngcôlầnnữatrongmộtnụhônthậtsâuthìcôgầnnhưrênrỉthànhtiếng.Trướckhiâmthanhkịpthoátrakhỏimiệngthìcôđãchặnnólạibằngcáchvùimặtvàovaianh.

Côcảmnhậnđượcsựphậpphồngrấtnhanhcủavòmngựcanh,vàhơithởnóngbỏngcủaanh len lỏi trong tóccô.Túmlấynhữngsợi tócxoănđượcbớilênsaugáycô,anhghìđầucôrasauđểlộphầncổ.Vệthônrựclửacủamôianhbắtđầutừđiểmtrũngnhỏxíudướitaiphảicô,đánhthứcdâythầnkinhnhạycảmcựcđộkhianhdùng lưỡi lần theomạchmáu.Nhữngngóntayanhlướttrênvaicô,ngóncáikhámphánhữngđườngcongmongmanhtrêncơthểcô.Rúcvàocổcô,anhtìmthấymộtđiểmcóthểkhiếncôrunlẩybẩy,vàanhnấnnáởđóchođếnkhicôcảmthấymộttiếngrênrỉnữachựcthoátkhỏiđôimôi.

Điêncuồngđẩyanhra,côxoayxởlàmanhchệchhướngtrongvòngbagiây,rồiđểmặcanhtìmmiệngcôchomộtcáihônđóikhát.Lòngbàntayanhchàchàbênngoàingựccô,mộtlần,hailần,balần.Áplựcgiatăngtrongcáihôncủaanhbuộcđầucôphảingảrasautrongtưthếcủakẻbạitrận,tựmởbảnthâncho lưỡianh lườinhácmơn trớn,vàđôibàn tayđầyma lựccủaanhkhám phá. Chuyện này không được dự tính trước, thần kinh cô tan chảytrongcơnmêđắm,cơthểcôđắmchìmtrongsứcnóngđầynhụccảm.

Trong khoảnh khắc lặng imđiên cuồng đó, anh làm cho cô quên hếtmọichuyệntrênđời,côlạcmấtkháiniệmkhônggianthờigian,ngaycảmìnhlàaicôcũngkhôngbiếtnữa.Tấtcảnhữnggìcôbiếtlàcôcầnanhgầnhơn,sâuhơn, chặt hơn... da anh, bắp thịt rắn rỏi của anh,miệng anh tha thẩn trênnhữngđườngcongcơthểcô.Côbấuvàoáosơmicủaanhchođếnkhinótuộtkhỏiquầnanh,côépchặttayvàonếpvảiđểtìmkiếmhơiấmtừlàndabêndưới.Dườngnhưanhbiếtcôkhôngcókinhnghiệmkiểmsoátsựhammuốnởmứcđộnày,cáihôncủaanhtrởnêndịudàng,tayanhbắtđầuvuốtvesaulưngcô.Tuynhiên,anhcàngmuốnxoadịuhammuốncủacôthìnócàngtrởnênmãnhliệthơn,miệngcôđiêncuồngdichuyểndướimiệnganh,toànthâncôuốnéotheomộtnhịpđiệukhắckhoải.

Cuốicùnganhđànhphảinhíchmiệngmìnhravàômlấycôthậtchặt,môianh khum khum quanh vòng cổ đỏ lựng của cô. Một cách ngớ ngẩn,Annabellebiếtơnsựthôbạotrongcáchanhômcô,cánhtayvạmvỡcủaanhdễdànggiữcôquacơnrunrẩycuồngloạn.Họđứngđótrongmộtkhoảngthời gian tưởng chừng vô tận, cho đến khi Annabelle lờmờ nhận ra cănphòngđãyêntĩnh.Đâuđótrongvàiphútvừaqua,nhómnhạccôngđãxongphầnchuẩnbịvàrờikhỏiphòng.Ngẩngđầulên,Huntchậmchạpvớitaytớiméprèmvàkéonóquamộtchút.Nhìnthấycănphònglạitrởvềtrạngthái

vắng tanh,anhhướngsựchúývềphíaAnnabelle,dùngđầungón tayvénlọntócvướngbêntaicô.

“Họđirồi,”giọnganhkhòkhè.

Quásốcđếnđộkhôngthểsuynghĩmạchlạc,Annabellenhìnanhmàkhôngnóigì.Ngóntayanhchạmvàobênmánóngrátvàđôimôisưngphồngcủacô.Gầnnhưcóchútthấtvọng,côcảmthấyphảnứngtăngvùnvụttrongcơthểvẫnđangkhaokhátcủamình,nhữngmạchmáucăng trànsứcsốngvàluồng khoái cảmđang chảy tràn qua da.Đã đến lúc rút lui khỏi anh, nếukhôngsựbiếnmấtcủacôsẽkhiếnaiđóđểý.Nhưngthậtxấuhổlàmsao,côvẫnđứngyênởđó,cơthểcôđóikháttiếpnhậntừngđợtsóngcảmxúckhiHunttiếptụcvuốtvecô.Tayanhdichuyểnrasauváycô,vàcôcảmnhậnđượcnhữngngóntaykhéoléocủaanh,ngaycảkhianhcúiđầuhôncôlầnnữa.Lầnnàycôkhôngthểnéntiếngkêuđượcnữa,vài tiếngnứcnởthoátkhỏicổhọngcô,tiếngthútthítnhẹnhõmkhidâybuộcváyđượctháolỏng.Đườngcắtcúpởcổáokhiếncôkhôngthểmặcloạiáongựcthôngthường,thayvàođócômặckiểuáotrễsâudướibầungựcđểnókhôngbịgòbóbêndướilớpáolót.

Tiếptụchôncô,Huntkéocôthấpxuốngkhungcửasổ.Anhđặtcôtrênđùianh,ngóntayanhlướtdọcphầncổáovõngxuống,vàanhphátramộttiếngkêuđầykhoáicảmtrongmiệngcôkhianhkhámphárabầungựctrònđầy.

Mộtcảmgiácbứcthiếtkhácquétquangườicô,điềugìđókéotheonhữngcâurênrỉ,vàkhiếncơthểcônhấpnhổmnhịpnhàngtrênđùianh.Huntcũngđau đớn vì nhu cầu tương tự - cô có thể cảm nhận được nhịp tim cuốngcuồng và buồng phổi hoạt động hết công suất của anh.Nhưng anh có vẻkiềmchếđượcđammêtốthơncô,vìbàntayanhvẫndichuyểntheochiềuhướngcẩntrọngvàcóchủđích.Côđậpvàovạtváynhiềulớp,ngóntaycôgiằnglấyốngtayáocủaanh-quánhiềuquầnáo,mọinơi,vàcôsắpđiênlênvìmuốncảmnhậnđượcdaanhchạmvàocô.

“Bìnhtĩnh,emyêu,”anhthì thầmvàomácô.“Thảlỏngnào.Không,nằmyên trong tay tôi...”Nhưng cô không thể buộc cơ thể vâng lời, không thểngừngnhữngcúcoquắpnơihôngvànhữngtiếngkhẩncầuđứtđoạnphátratừđôimôiđỏmọng.

Hunttiếptụclẩmbẩmdịudàngtronglúcômấpcô,chàmôilêndamặtcô,

ngóntayanhxoaxoanhữngvếtlõmthanhtúnơimạnhmáucủacôđangđậpđiêncuồng.Côcảmnhậnđượcanhđangchỉnhsửaváyáocủacô,cẩnthậnbếcôlênnhưbếmộtconbúpbê,vànớilỏngphầnlưngváy.Cólúcthậmchíanhcònbuộtmiệngphátramộttiếngcườiêmái,runrẩynhưthểchínhanhcũngkinhngạcvìhànhđộngcủamình.Saunày,côsẽnhậnrarằngdườngnhưkhiấyanhcũngđangmụmịgiốngcômàthôi;nhưngngaylúcnàyđây,trongnỗi thèmkhátmãnh liệt đến kiệt sức, cô không thể làm rõ nhữngýnghĩlộnxộnđó.Khihammuốnđãrờikhỏithânthểcô,nóbỏlạiphíasaunỗihổthẹncựcđộ.

Vậtlộnđểrờikhỏiđùianh,Annabellequaymặtđi,haichânrunrẩy.Côchỉcó thểgomgópđượcbốn từhòngphá tanbầukhôngkhínặngnề.Khôngnhìnanh,giọngcôkhảnđặc,“Khôngbaogiờnữa.”Hất tấmmànquamộtbên,côrờiphòngnhanhhếtsứccóthểvàđâmbổrahànhlang.

Chương17

Sau khiAnnabelle đã chạy khỏi phòng nhạc, Simon vẫn ở lại ít nhất nửatiếngđồnghồnữa,đấu tranhđểxoadịunhữngxúccảmđammêvẫngầmgừ,đểngọnlửatrongmáuanhnguộilại.Anhchỉnhtrangyphụcvàđầutóc,đămchiêusuytínhbướctiếptheo.“Annabelle,”anhthìthầm,chưabaogiờcảmthấylolắngvàrốibờithếnàytrongđời.Việcanhbịmộtphụnữđưavàotìnhtrạnghiệnnaykhiếnanhtứcđiên.Anh,ngườivốnnổitiếngthôngminhvàtựchủ,đãđưaralờiđềnghịngungốckhôngtinnổivớicô,vàđãbịcôtừchốithẳngthừng.Đángđờilắm.Lẽraanhtuyệtđốikhôngnênthửépcô ragiá trướckhi cô thừanhận làmìnhmuốnanh.NhưngmốinghingờrằngcôđãngủvớiHodgeham...Hodgeham,chứkhôngphảibấtkỳaikhác,đã gần như khiến Simon phát điên vì ghen, và anh không còn giữ đượcnhữngkỹnăngthườngcónữa.

Nhớlạikhihôncô,mơntrớnlàndamềmmạimỏngmanhnhưlụacủacô,Simoncảmthấyhammuốnlạisôisụclầnnữa.Vớitấtcảkinhnghiệmcủamình,anhtưởngmìnhđãquáquenthuộcvớimọicảmxúcxácthịtmàmộtngườicóthểtưởngtượngra.NhưnganhvừabịthuyếtphụcmộtcáchsinhđộngvàmạnhmẽrằngngủvớiAnnabellesẽlàmộttrảinghiệmhoàntoànkhácbiệt.Trảinghiệmđósẽliênquanđếncảcảmxúclẫnxácthịt...nhữngcảmxúcđángbáođộngđếnmứcanhkhôngdámmangthânmìnhralàmvậtkiểmchứng.

Sứchấpdẫngiữahọđãtrởnênnguyhiểm-vớianhcũngnhưvớicô.VàrõrànglàSimonnhìnxahơntrongtìnhhuốngnày.Tuynhiên,vàolúcnàythìanhchẳngthểnghĩđượcgìnhiều.

Rời khỏi phòngnhạcvớimột tiếng rủa thầm, anh thắt lại cà vạt. Sự căngthẳngchạykhắptứchi,khiếnsảichânthườngngàyngắnlạivàtâmcananhcuồngnộkhibướcđếnphòngkhiêuvũ.Viễncảnhvềmộtbuổitốixãgiaogầnnhư làmanhphát điên.Sức chịuđựng của anh trướcnhữngbuổi tiệctùngdaidẳngthườngkhôngđượccao-anhkhôngphảiloạingườithíchthútándócvàkhúckhíchcườicợthàngmấytiếngđồnghồnhưthế.LẽraanhđãđitừlâunếuAnnabellekhôngcómặtởStonyCross.

Mảimêsuyngẫm,anhđivàophòngkhiêuvũvà lia ánhmắtdòxétkhắpđámđông.NgaylậptứcanhnhìnthấyAnnabelle,đangngồimộtgóccạnhngàiKendall.Rõràng làanh tabịcô thuhút,ánhmắtmêmẩncủaanh takhônghềgiấugiếm sự thích thú.NhìnAnnabelle cóvẻ căng thẳngvàđỏmặt, dường như cô thấy khó xử khi bắt gặp cái nhìn ngưỡngmộ của anhchàngquýtộcnày.Cônóirấtítvàngồivớitưthếhaitayápchặttrênđùi.Simonnheomắtquansátcô.Thậtbuồncườithay,giờđâykhiAnnabellethumìnhlạivàcảmthấyđắnđothìKendalllạicàngbịhấpdẫnhơn.SẽlàmộtbấtngờcayđắngvớiKendallnếuAnnabellequàngđượcdâyvàocổanhta,rồisaunàyanhtakhámpháravợmìnhkhôngphảiloạingườielệbẽnlẽnnhưcôtaravẻ.Côlàmộtphụnữsôinổivàđammê,mộttạovậtthamvọngnhấtquyếtcầnmộtđốitrọngcósứcmạnhtươngđương.Kendallkhôngthểlàmvừalòngcô.AnhtaquáquýtộcsovớiAnnabelle-quáhòanhãvàđiềuđộ, và quá thông minh theo một cách hoàn toàn khác biệt. Annabelle sẽkhôngbaogiờtôntrọnganhta,hoặchàilòngvớinhữngphẩmchấtcủaanhta.Côsẽkhinhbỉanhtavìmọithứmàlẽracônênngưỡngmộ...vàKendallsẽcocụmtrongnhữngchuẩnmựccủaAnnabelle,trongkhiSimonlạithấyrấthứngthú.

Kéoánhmắtkhỏihaingườibọnhọ,Simonđivềphíabênkiaphòng,nơiWestcliffcùngvàingườibạnđangtròchuyện.Quaylạinhìnanh,Bá tướcthìthầm,“Thíchchứ?”

“Khônghẳn,”Simonthọctayvàotúiáochoàngvànônnóngđưamắtnhìnkhắp gian phòng. “Tôi đã ởHampshire lâu rồi, tôi cần trở về London đểkiểmtracôngviệcởxưởngđúc.”

“CòntiểuthưPeytonthìsao?”câuhỏiêmáivanglên.

Simoncânnhắcmộtlúcrồichậmrãiđáp,“TôinghĩlàmìnhsẽđợixemkếtquảcuộctheođuổicủacôấyvớiKendallthếnào.”AnhnhìnWestcliffvớimộtcáinhíumàydòhỏi.

Bátướcgậtđầuđáplại,“Khinàoanhđi?”

“Sángsớmmai,”Simonkhôngthểngănmộttiếngthởdàingaongán.

Westcliffcườinhạtrồithờơnói,“Tìnhhuốngnàysẽtựnókếtthúcthôi.Về

Londonđi,vàhãytrởlạikhinàođãtỉnhtáo.”

DườngnhưAnnabellekhôngthểrũbỏđượcvẻsầumuộncứbámchặtvàocônhưmộtlớpbăng.Giấcngủlảngtránhcô,vàcôkhôngnuốtnổimiếngnàotrongbữasángxahoađượctổchứcdướilầu.NgàiKendallchorằngbộdạngxanhxaolặnglẽcủacôlàdoảnhhưởngcònsótlạicủacơnbệnhgầnđây,vàanhtarasứcđeobámcôđểbàytỏsựcảmthônganủi,chođếnkhicôbựcmìnhchỉmuốnđẩyanh tađi.Tương tự,sự tử tếcủanhómbạncôcũngkhiếncôkhóchịu,vàlầnđầutiênAnnabellekhôngthấyvuivẻgìvớinhữnglờichọcghẹovuivẻcủahọ.Côcốxácđịnhlạixemmìnhbắtđầucáubẳn từkhinàovànhậnrađó làkhi tiểu thưOlivianóiSimonHuntđã rờiStonyCross.

“Ông Hunt đã đi công chuyện ở London rồi,” tiểu thư Olivia nhẹ nhàngthôngbáo.“Anhấykhôngbaogiờlưulạilâuởchốntiệctùng...tôithắcmắclà sao anh ấy không rời khỏi đây sớm hơn. Chắc chắn là chuyện này sẽkhôngyênđượcđâu...”

KhicóngườithắcmắctạisaoôngHuntrờiđivộivàngđếnvậythìtiểuthưOliviachỉmỉmcườilắcđầu,“Ồ,Huntđếnvàđilúcnàotùyý,nhưmộtconmèovậy.Anhấyluônđườngđộtrờiđivìdườngnhưkhôngthíchnóitừbiệtthôi.”

HuntbỏđimàkhôngnóilờinàovớiAnnabelle,côcảmthấynhưbịbỏrơivàcứđứngngồikhôngyên.Nhữngýnghĩvềcáiđêmhômtrước -ôi,cáiđêmđángghêtởm!-tuađitualạimãitrongđầucô.Saunhữngviệcxảyraởphòngnhạc,côhoàn toànmấtphươnghướng, tâmtrícứmảimiếtbậnrộnvớinhữngsuynghĩvềHuntđếnmứckhôngcòntậptrungvàobấtcứgìkhácđượcnữa.Côgiữánhmắtcủamìnhlúcnàocũngnhìnxuốngđểkhỏiphảibấtchợttrôngthấybóngdángcủaanh,vàcôthầmcầuxinanhđừngtiếpcậnmình.Maythayanhvẫngiữkhoảngcách,trongkhiKendallthìlúcnàocũngđứngsátsạt.Kendallđãdànhhếtthờigiancònlạicủabuổitốihômquađểnóivớicôvềnhữngchủđềcôkhônghiểunổimàcũngchẳngquantâm.Côkhíchlệanhtabằngnhữngtiếngthìthầmvôthưởngvôphạtcùngnụcườinhạtnhẽo,trongđầulờmờnghĩrằngđánglẽmìnhphảithấyphấnkhíchvìsựquantâmđócủaanhtamớiphải.Thếnhưngcôchỉướcanhtabiếnđichokhuấtmắtmình.

Thái độ thờ ơ của cô vào bữa sáng có vẻ còn thu hút Kendall hơn nữa.

Tưởng vẻ ngoài ngoan ngoãn của Annabelle chỉ là diễn kịch, LillianBowmanlénlútthìthầmvàotaibạn,“Làmtốtlắm,Annabelle.Anhtasắpquỳxuốngchâncôrồikìa.”

Lấycớcầnnghỉngơiđểrờikhỏibànăn,Annabellethathẩnkhắplâuđài,rồidừng lại ở phòngkháchmàuxanh.Bàn cờVua ấy lại quyến rũ cô, và côchầmchậmbướclạigần,tựhỏikhôngbiếtngườihầuđãdọnbàncờvàohộpchưa,haycóaicanthiệpvàovánđấukhông.Không,nóvẫngiốnghệtlúccôbỏđi...ngoạitrừmộtthayđổinhỏ.SimonHuntđãdờiquânTốtsangvịtríphòngthủ,quađóchophépcôcócơhộichuyểnsangphảncông,hoặctấncôngquânHậucủaanh.Đókhôngphảinướccờcômongđợiởanh.Côđãnghĩanhsẽcốgắng làmmộtcáigìđó thamvọnghơn.Gây tranhcãihơn.Nghiêncứubàncờ,côsuyngẫmvềchiếnthuậtcủaanh.Nướcđicủaanhlàdothiếuquyếtđoán,haydobấtcẩn?Hoặccómộtýđồnàođócôkhôngthểnhậnra?

Annabellevớitaylấymộtquâncủamình,lưỡnglự,rồilạirúttayvề.Chỉlàmộttròchơithôimà,côtựnhủ.Côđanggánchomỗinướcđimộttầmquantrọngquámức,như thểcómộtgiải thưởng rất lớnđang treo lơ lửng.Tuynhiên, cô lại cânnhắcquyếtđịnh củamìnhmột cách thận trọng trướckhicầmquâncờ lầnnữa.CôdiquânHậulên trướcănquânTốt,cảmthấyvôcùngthỏamãnkhinhữngquâncờvavàonhau,ngàvavàocẩmthạch.NắmchặtquânTốttrongtay,côkiểmtratrọnglượngcủanótrướckhicẩnthậnđặtxuốngcạnhbàncờ.

Khimộttuầnkếtthúc,hóarakhoảngthờigianbênbàncờlại làgiâyphútvuivẻhiếmhoiduynhấtcủaAnnabelle.Côchưatừngcảmthấythếnàybaogiờ...khôngvui,khôngbuồn,khôngquantâmđếntươnglai.Đơngiảnlàcôbị tê liệt,mọigiácquanvàcảmxúccủacôvậtvờchođếnkhicôbắtđầunghĩcólẽtừgiờđếnchếtmìnhsẽchẳngbậntâmđếnđiềugìnữacả.Tìnhtrạng thờơ tuyệtđối thỉnh thoảng làmcôcảm thấyxacáchvớichínhconngườimình,trôngcôcứnhưmộtconbúpbêchuyểnđộngmáymócchoquatừngngày.

Ngài Kendall hộ tống Annabelle ngày một thường xuyên hơn... họ nhảycùngnhauởvũhội,ngồicạnhnhautrongnhàhát,vàtảnbộtrongvườnvớibàPhilippatheosaumộtkhoảngcáchnhấtđịnh.Kendalldễchịu,đángkínhvàcóduyênngầm.Sứcchịuđựngcủaanhtathậtquácao,đếnnỗiAnnabellebắtđầunghĩrằngkhicôvàhộiếẩmtungmẻlướicuốicùngthìchắcanhta

cũngkhôngquáoángiậnvìbịbuộcphảicướicôgáianhtatìnhcờlàmtổnthươngdanhdự.Dầndàrồianhtasẽquenvớichuyệnđó,và,làmộtngườiđànôngcóhọcthức,anhtasẽtìmđượccáchchấpnhậntìnhhình.

Còn về Hodgeham, rõ ràng bà Philippa đã xoay xở để giữ lão tránh xaAnnabelle. Hơn thế nữa, bằng cách nào đó, bà đã thuyết phục được lãokhôngtiếtlộbímậtcủahọvớiKendall,mặcdùbàkhôngmuốnđisâuvàochuyện này.Lo lắng về tác hạimà tình trạng căng thẳng thường trực nàychắcchắnsẽgâyrachomẹmình,Annabelle thửướmhỏivềkhảnăngrờiStony Cross. Tuy nhiên bà Philippa không thèm nghe. “Mẹ sẽ giải quyếtHodgeham,” bà khẳng định chắc nịch. “Con chỉ cần tiếp tục với ngàiKendall.AicũngthấyKendallđangmêconnhưđiếuđổ.”

PhảichiAnnabellecóthểxóasạchkýứcởphòngnhạckhỏitâmtrí...cômơvềnómộtcáchsốngđộngđếngiậtmìnhvàchoàngtỉnhtrongđaukhổ,chănquấnquanhchânvàda thìnóngnhư thiêuđốt.CôđiêuđứngvớinhữngýnghĩvềSimonHunt,kýứcvềmùihươngcủaanh,hơiấmcủaanhvànhữngcáihônkhiêukhíchcủaanh...cơthểrắnchắccủaanhbêndướibộdạphụcđenthanhlịch.

MặcdùhộigáiếđãhứasẽkểchonhaunghechitiếtnhữngcuộcphiêulưutìnháicủamìnhnhưngAnnabellekhôngđủcanđảmthổlộtấtcả.Chuyệnxảy ravớiHuntquá riêng tư.Đókhôngphải làchuyệncó thểđemrachonhữngcôbạnháohứcvốnchẳngbiếtgìvềđànônghơncômổxẻ.Vàcócốgiảithíchcảmgiácđóvớihọthìcôbiếthọcũngkhônghiểu.Khôngcólờilẽnàođủđểmiêutảlạimộtsựgầngụikhiếncôquênhếtcảbảnthâncũngnhưsựbốirốikhiếncôquỵngãmànóđểlạisauđó.

LạyChúa,làmthếquáinàomàcôlạicócảmgiácnàyvớimộtngườicôtừngkhinhmiệt?Suốthainămcôluônchánghétphảigặpanhtrongcácsựkiệnxãhội,côđãxemanhnhưmộtkẻđồnghànhkhóchịunhấtmàmìnhcóthểtưởngtượngra.Thếmàbâygiờ...bâygiờ...

Mộthôm,gạtnhữngýnghĩkhôngmờimàđếnquamộtbên,AnnabellerútvàophòngkháchcủanhàMarsden,hyvọngcó thểxoadịucái tâm trí rốitungcủacôbằngvàiquyển sách.Côkhệnệômmộtbộ sáchnặngnềbìakhắcdòngchữépnhũvàng:Giớilàmvườnhoànggia-cácnghiêncứuvàkếtluậnđượcthôngquabởinhữngthànhviênđángkínhcủachúngtanăm1843.Quyểnsáchnặngdễphảimấykýlô,vàAnnabelletựhỏilàmsaomà

ngườitalạinghĩralắmthứđểnóivềcâycốithếkhôngbiết.Vừađặtsáchlênbànvàcúingườixuốngchiếctrườngkỷcạnhcửasổthìđộtnhiênmộtcáigìđóởbàncờnơigócphòngkhiếncôchúý.Côchỉđangtưởngtượngra,haylà...

Nheomắttòmò,Annabellesảibướcđếnchỗbàncờvànhìnvàothứtựquâncờđãkhôngnhúcnhíchsuốtmộttuầnqua.Đúngrồi...cógìđókhác.CôđãdùngquânHậuđểănquânTốtcủaSimon.BâygiờquânHậucủacôđãbịlấykhỏibàncờvàđặtquamộtbên.

Anhấyđãtrởlại,ýnghĩấycùngmộtluồngcảmxúcđộtngộtxuyênkhắpcơthểcô.CôtinchắcSimonHuntlàngườiduynhấtchạmvàobàncờ.Anhởđây,ởStonyCross.Mặtcôtrắngbệchnhưtờgiấynhưnghaigòmáthìđỏhồngvìsứcnóngtrànlên.Nhậnramìnhđangphảnứngtháiquá,côcốgắnggiữbìnhtĩnh.Sựtrởlạicủaanhchẳngcóýnghĩagìcả-côkhôngmuốnanh,khôngthểcóanh,vàphảitránhxaanhbằngmọigiá.Nhắmmắtlại,côhítthởthậtsâuvàtậptrungkhốngchếtráitimđangngoancốdồndậpcủacôphảiđậpchậmdần.

Cuốicùngcũngtìmlạitựchủ,cônhìnxuốngbàncờ,cốhiểunướcđimớinhấtcủaanh.SaoanhănquânHậucủacôđược?Cônhanhchóngtínhtoánvịtrínhữngquâncònlại.Vàcônhậnra...anhđãlừacôtiếnvềphíatrướcvớiconTốtphòngthủ,vàđặtcôvàovịtrítuyệtvờiđểquânTượngcủaanhbắtgiữ.VàmộtkhiHậuđãbịloạitrừthìgiờđâyVuacủacôđangbịđedọavà...

Anhđãbẫycô.

AnhđãnhửcôbằngquânTốtkhúmnúmđó,vàcôchuiđầuvàotìnhcảnhtiếnthoáilưỡngnan.Bậtcườingậpngừng,Annabellequayđikhỏibàncờvàrảo bước quanh căn phòng. Choán đầy tâm trí cô là những phương thứcphòng thủ, và cô cố tìm ramột cáchnàođómàanhkhôngngờ tới.Nghetheobảnnăng,côquaylạibàncờ,mỉmcườitựhỏiphảnứngcủaanhsẽrasaomộtkhianhnhìn thấyđònphảncôngcủacô.Tuynhiên,khi taycôlơlửng trênbàncờ,cảmgiáchàohứngấmápđộtnhiênbiếnmất,vàmặtcôđanhlạinhưđátảng.Côđanglàmgìvậy?Tiếptụctròchơi,lưugiữmốidâyliênhệmỏngmanhnàyvớianhư, thậtvônghĩa.Không... thậtnguyhiểm.Khôngcóconđườngnàokhácgiữaantoànvàthảmhọa.

TayAnnabellekhẽrunrẩykhicôvớitaycầmhếtquânnàyđếnquânkhác,sắpxếpcẩnthậnvàohộp,dẹpbàncờ.“Tôibỏcuộc,”cônóito,cổhọngcôthít lại đau đớn. “Tôi bỏ cuộc.”Cô cố nuốt xuống lồng ngực cái nỗi đaunghènnghẹnnơicổhọngmànhữngtừđógâyra.Côkhôngngốcđếnmứcchophépmìnhhammuốnmộtđiềugìđó...mộtaiđó... rõ ràng làmộtsailầm.Khihộpcờđónglại,côlùixakhỏichiếcbànrồiđứngnhìnnómộtlúc.Côthấynhạtnhòavàđộtnhiênmệtlả,nhưngvẫncươngquyết.

Tốinay.TốinayquãngthờigianvevãnnhậpnhằngvớingàiKendallsẽphảiđượcgiảiquyếtchoxong.Vũhộisắpkếtthúc,vàbâygiờSimonHuntđãtrởlại,côkhôngthểmạohiểmđểmọicôngsứcđổsôngđổbiểnchỉvìcònlằngnhằnggìđóvớianh.Ưỡnthẳnghaivai,côđếnnóichuyệnvớiLillian,bọnhọsẽcùngnhauvạchkếhoạch.Tốinaysẽkết thúcbằngcái tinđínhướcgiữacôvàngàiKendall.

Chương18

“Toàn bộ cái bẫy này phụ thuộc vào thời điểm,”Lillian nói, đôimắt nâusánglênvìthíchthú.Chắcchắnlàđếnsĩquanquânđộicũngkhôngthểchỉđạo chiến dịch với vẻ quyết tâm cao độ nhưLillianBowman.Bốn cô gáiđang ngồi cùng nhau ở hàng hiên phía sau với những ly nước chanhmátlạnh, làmravẻbiếngnhác trongkhi thực tếhọđangbàymưutínhkếchobuổitốinay.

“Tôisẽgợiýmộtcuộcđidạoquakhuvườntrướcbữatốiđểdùngbữađượcngonmiệnghơn,”LilliannóivớiAnnabelle.“DaisyvàEviesẽđồngýthôi,vàbọntôisẽđicùngmẹ,dìFlorencevàbấtkỳaiđangnóichuyệnvớihọ,hyvọnglàkhibọntôiđếnđượcbãiđấttrốngbênkiavườnlêthìcôsẽbịbắttạitrậnvớingàiKendall.”

“Cáigìmàbắttạitrận,”Daisyhỏi.“Nghecóvẻphạmphápquá.”

“Chịcũngkhôngbiếtchínhxác,”Lillianthúnhận.“Chịđọcđượctrongmộtcuốntiểuthuyết...nhưngchịchắcchắnnóchỉđơngiảnlàviệcdanhdựcủamộtcôgáibịtổnhại.”

Annabellemiễncưỡngbậtcười, thầmướcmìnhcó thểcảmnhậnđượcdùchỉmộtchútsựthíchthúcủachịemnhàBowmanvềtìnhcảnhhiệntại.Nếulàhaituầntrướcthìchắccôđãhămhởbànluậnkếhoạchchomình.Nhưngkhôngbiết saobâygiờmọichuyệncóvẻsaihết.Côchẳngcódựcảmtốtlànhnàovớicáiviễncảnhcuốicùngcũngmoiđượclờicầuhôntừmộtquýtộc.Khôngmảymayphấnkhíchhaynhẹnhõm,haybấtcứthứcảmxúctíchcựcnào.Nógiốngnhưmộtthứtráchnhiệmcầnphảithựchiện.CôchegiấusựsợhãicủamìnhtronglúcchịemnhàBowmanmảimêbàymưutínhkếvớivẻchuyênnghiệpcủanhữngchiếnlượcgialãoluyện.

Tuynhiên,cóvẻnhưEvie,ngườicóócquansáttốthơntấtcảnhữngngườikháctrongnhómcộnglại,đãnhậnthấycảmxúcthậtsựbêndướivẻngoàicủaAnnabelle. “Đây có phải là điều cômuốn không,Annabelle?” cô dịudànghỏi,đôimắtxanhđầysựlolắngquantâm.“Côcũngbiếtmìnhkhông

buộcphảilàmchuyệnnàymà.Chúngtasẽtìmmộtngườikhácchocô,nếucôkhôngmuốnKendall.”

“Khôngcònthờigianđể tìmngườikhácđâu,”Annabelle thì thầmđáplại.“Không...nhấtđịnhphảilàKendall,vàphảilàtốinay,trướckhi...”

“Trướckhi?”Evielặplại,quayđầuquansátAnnabellevớiđôichútbốirối.Ánhmặttrờisángrựctrênkhuônmặtlấmtấmtànnhangcủacôkhiếnchúnglấplánhnhưnhữnghạtbụivàngtrênlàndangàngọc.“Trướckhilàmsao?”

Annabelleimlặng,Eviecúiđầudidingóntayquanhméply,nhặtnhữngtépchanhtẩmđườngđangbámvàothànhly.ChịemBowmannóichuyệnhếtsứcsôinổi, tranhcãixemvườnlêcóphảiđịađiểmthíchhợpnhấtđểrìnhrậpKendallhaykhông.Annabellevừamới tưởngrằngEviesẽbỏquacâuchuyện đang nói dở thì cô bạn đã thì thầmkhe khẽ, “Cô đã nghe tin ôngHuntvừatrởlạiStonyCrosstốiquachưaAnnabelle?”

“Saocôbiết?”

“Dìtôinghenóivậy.”

BắtgặpánhmắtdòxétcủaEvie,Annabellekhôngthểkhôngnghĩrằngkẻnào phạm sai lầm đánh giá thấp Evangeline Jenner thì sẽ gặp họa lớn.“Không,tôichưanghenóigì,”côlẩmbẩm.

Xoayxoaylynướcchanh,Evienhìnđămđămvàolớpđườngvóncụcdướiđáy,từtốnnói,“Tôitựhỏisaoanhtachưabắtcôthựchiệnlờiđềnghịvềnụhônđó.Sautấtcảnhữngsựquantâmmàanhtađãth...thểhiệnvớicôtrướcđây...”

Ánhmắtcủahọgặpnhau,vàAnnabellecảmthấymặtmìnhđỏbừng.MắtcôvannàiEvieđừngnóithêmnữa,vàcôlắcđầuthậtnhanh.

Evie hiểu ra trong chớp mắt. “Annabelle,” cô chậm rãi nói. “Cô có thấyphiềnkhôngnếutôikhôngđicùngnhữngngườikhácđểbắtquảtangcôvớingàiKendall tốinay?Sẽcóquánhiềungười làmchứngtrongchuyệnnày.ChắcchắnLilliansẽđemtheomộtlựclượngnhânchứnghùnghậu.Tôisẽtrởnênth...ừathãi.”

“Tấtnhiên là tôikhôngđể tâmrồi,”Annabellenói, rồicôhỏivớinụcườingậpngừng,“NhữngtiêuchuẩnđạođứchảEvie?”

“Ôi,không,tôikhôngđạođứcgiảđếnvậy.Tôisẵnsàngnhậntộivớitưcáchđồngphạm...vàcóravườntốinayhaykhôngthìtôivẫnlàthànhviêncủanhóm.Chỉlà...”côngậpngừngrồikhẽnóitiếp,“Tôikhôngng...nghĩlàcômuốnngàiKendall.Khôngphảivớitưcáchmộtngườiđànông,khôngphảivìconngườithựccủaanhấy.Vàgiờ,khiđãbiếtcôrõhơn,tôi...tôikhôngnghĩrằngkếthônvớianhtasẽđemlạihạnhphúcchocô.”

“Nhưngsẽlànhưthế,”Annabellecãilại,giọngnóisắclạnhcủacôkhiếnchịemnhàBowmanchúý.Họngừngnóivàtòmònhìncôchằmchằm.“KhôngaicókhảnăngtrởthànhngườigầngiốngvớimẫuđànônglýtưởngcủatôihơnKendall.”

“Anh tađúng làngườihoànhảochocôđấy,”Lillianquảquyết tán thành.“TôihyvọngkhôngphảicôđangcốgieorắcmầmmốngnghingờđấychứEvie,quámuộnđểlàmviệcđórồi.Chúngtasẽkhôngvứtbỏmộtkếhoạchhoànhảokhichiếnthắngđãgầnnhưnằmgọntrongtay.”

Evie lập tức lắcđầu, cóvẻcongười lại trênghế. “Không,không... khôngphảitôiđangc...cố...”Giọngcônhỏlạichỉcònlàtiếngthìthào,vàcôliếcsangAnnabellevẻhốilỗi.

“Tấtnhiênlàcôấykhônglàmvậyrồi,”AnnabellenóiđỡchoEvievànặnramộtnụcườiphớtđời.“ÔnlạikếhoạchlầnnữađiLillian.”

Kendall tỏ vẻ hài lòng tựmãn khiAnnabelle Peyton giục anh ta ra ngoàivườndạomát trướcbữatối.Tiết trời lúcchạngvạngthậtdễchịu,một lớpsươngmỏngâmẩmbaotrùmtoànbộđiềntrang,tuyệtnhiênchẳngthấycơngió nào khuấy động không khí tĩnh mịch. Hầu hết khách khứa đều đangchuẩnbịtrangphụcchobữatối,hoặcuểoảithưgiãntrongphòngđánhbàihay phòng khách, vậy nên bên ngoài gần như không ai lui tới. Chẳng cóngườiđànôngnàolạikhôngbiếtmộtcôgáimuốngìkhicôtađềnghịmộtcuộcdạochơikhôngkèmngườigiámhộ trongnhững trườnghợpnhư thếnày.CóvẻnhưKendallthấyrằngviễncảnhvềmộthaicáihônvụngtrộmkhôngnguyhạigìnênanh tachophépAnnabelle tán tỉnhmìnhsuốtđoạnđườngdọcmộtbênkhuvườnđắpnổivàđằngsaubứctườngđávấnvítdâyhồngleo.

“Tôinghĩchúngtanêncóngườigiámhộ,”anhtakhẽmỉmcười.“Nhưthếnàyrõrànglàkhôngđứngđắn,tiểuthưPeytonạ.”

Annabelle nhoẻn miệng cười, “Đi với tôi một lúc thôi,” cô thúc giục.“Khôngaiđểýđâu.”

KhiđượcKendallchiềutheothìtronglòngcôbỗngdângđầycảmgiáctộilỗi.Côcócảmgiácmìnhđangđưamộtconcừuđichọctiếtvậy.Kendalllàngườitốt,anhtakhôngđángbịlừavàomộtcuộchônnhângượngép.Phảichicónhiềuthờigianhơnthìcôsẽđểmọichuyệntiếntriểntựnhiênvàchờđợiởanhtalờicầuhônchânthành.Nhưngđâyđãlàtuầncuốicùngcủavũhội,vàcôphảinhanhchóngchoanhtavàorọ.Nếucôthựchiệntrótlọtphầnviệc củamình thì phần còn lại sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.Annabelle, Phunhân Kendall, cô nghiêm khắc nhắc nhở bản thân. Annabelle, Phu nhânKendall...côcóthểnhìnthấymìnhlàmộtphunhântrẻđángkínhsốngtrongxãhộiHampshireyênbình,thỉnhthoảngđếnthămLondon,đónemtraivềnhàchơimỗidịpnghỉlễ.Annabelle,PhunhânKendallsẽcónửatáconcái,vàiđứatrongsốđósẽmangcặpkínhgiốnghệtKendall.VàAnnabelle,PhunhânKendallsẽlàmộtngườivợtậntụydànhhếtphầnđờicònlạicủamìnhđểchuộclạilỗilầmkhixưađãlừagạtbuộcchồngphảicưới.

Họđếnkhoảngđấttrốngbênkiavườnlê,nơicóchiếcbànđáđặtgiữavòngxuyếnrảisỏi.Tớigầnmộtchiếcghế,KendallđưamắtnhìnAnnabelleđangdựangườivàomépbàntrongmộttưthếcóchủý.Anhtađánhbạođưataychạmvàolọntócxoănrủtrênvaicô,ánhmắtngưỡngmộ,tiasánglóelêntừnhữngbímtócmàunâunhạt.“TiểuthưPeyton,”Kendalllẩmbẩm,“đếngiờhẳncôđãbiếtrõrằngcứmỗingàyquađitôilạimongmuốnđượcbầubạnvớicônhiềuhơn.”

TráitimAnnabellebắtđầuđậpdữdội,chođếnkhicônghĩmìnhsắpnghẹtthởmất thôi, “Tôi... tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu khi được đi dạo và tròchuyệnvớingài,”côcốgắngtìmlờilẽđáplại.

“Cô thật đáng yêu làm sao,”Kendall thì thầm, tiến lại gần cô. “Tôi chưatừngthấyđôimắtnàoxanhđếnvậy.”

MộtthángtrướccólẽAnnabellesẽnhảycỡnlênvuimừngvìchuyệnđangxảyra.Kendalllàmộtngườitốt,chưakểlàcònquyếnrũ,trẻtuổi,giàucó,

vàcótướcvị...ôi,cáiquáiquỷgìđangxảyravớicôthếnày?Cảngườicôcứng đơmiễn cưỡng khi anh ta cúi xuống gần khuônmặt căng thẳng, đỏbừngcủacô.Bốirối,hoangmang,côcốsứcchịuđựnganhta.Tuynhiên,trướckhimôihọchạmnhau,côthởhắtravàquaymặtđi.

Sựimlặngbaotrùmkhoảngđấttrống.

“Tôiđãlàmcôsợchăng?”Kendalldòhỏi.Dángđiệucủaanhtadịudàngvàlặnglẽ...kháchẳntínhcáchngạomạncủaSimonHunt.

“Không... không phải vậy. Chỉ là... tôi không thể làm chuyện này,”Annabellexoaxoavầngtránnhứcbuốt,vaicôcứngđờnhưgỗtronghaitayáosặcsỡphồngtocủachiếcváymàuhồngđào.Khinóitiếp,giọngcônặngtrĩunỗighêtởmvàsựthấtbại.“Thứlỗichotôithưangài.Ngàilàquýôngtửtếnhấttôitừngcóvinhdựđượcbiết.Đóchínhlàlýdotôiphảirờikhỏingàingaybâygiờ.Sẽkhôngđúngnếutôicứkhuyếnkhíchsựquantâmcủangàikhibiếtrõchuyệnnàysẽchẳngđiđếnđâu.”

“Tạisaocônghĩvậy?”Kendallbốirốihỏi.

“Ngàikhôngthậtsựhiểutôi,”Annabellemỉmcườichuaxót.“Xinngàihãytintôi,chúngtalàmộtđôiđũalệch.Dùtôicócốgắngđếnđâuchăngnữathìcuốicùngrồitôicũngsẽkhôngthểngănmìnhchàđạplênngài,vàvìngàilàmộtquýôngnênngàisẽkhôngphảnkháng,kếtquảlàhaitacùngđaukhổ.”

“Tiểu thưPeyton,”anh ta thì thầm,cố tìmhiểucơnbộcphátcủacô.“Tôikhônghiểu...”

“Tôicũngkhôngchắcmìnhcóhiểukhôngnữa.Nhưngtôixinlỗi.Tôiướcđiềutốtđẹpnhấtsẽđếnvớingài.Vàtôiước...”Hơithởcủacôhổnhểnbấtthường, và đột nhiên cô bật cười. “Điều ước là một thứ nguy hiểm phảikhông?”côlẩmbẩmrồinhanhchóngbỏđi.

Chương19

Annabellevừaxỉvảbảnthânvừabướcdọcconđườngmòndẫnvềlâuđài.Côkhôngthểtinnổi.Ngaykhimọithứcômuốnđãnằmtrongtầmtaythìcôlạiquẳngtấtđi.“Ngungốc,”côthìthào.“Ngungốc,ngungốc...”Côkhôngthểtưởngtượngđượcmìnhsẽnóigìvớicácbạnsaukhihọđếnbãiđấttrốngvàthấychẳngcógìởđó.ChắcKendallvẫncònởđó,nhìnnhưconngựacómiếngăndângtậnmiệngrồicònbịgiậtmất.

Annabelle thề sẽ không đời nào nhờ các bạn tìm chồng giúp mình nữa,khôngthểkhimàcôvừanémđicơhộimàhọtraotậntaymình.Nhữnggìxảyravớicôbâygiờcũngđánglắm.Bướcchâncômỗilúcmộtnhanh,gầnnhưđangchạykhicôlaovềphòngmình.Mảimêsuynghĩvềsựrútluiđiênrồcủamình,suýtchútnữacôđâmsầmvàomộtngườiđànôngđangnhẩnnhađidọcconđườngđằngsaubứctườngthôráp.Khựnglại,côthì thầm,“Xinthứlỗi”vàdợmbướcvòngquaanhta.Tuynhiên,chiềucaocáchbiệtvàđôi tayrámnắngtolớnđangrútkhỏi túiáochoàngngaylậptứcthôngbáoanhlàai.Thấtkinh,côthoáiluikhithấySimonHuntnhìnmình.

Họnhìnnhautrântrối.

VừachạykhỏiKendall,Annabellekhólòngkhôngnhậnranhữngkhácbiệtgiữahaingườiđànông.Dướiánhsángnhánhem,Hunthơingămngămđen,caolớnvànamtính,vớiđôimắtcủatêncướpbiểnvàvẻnhẫntâmcủamộtôngvuangoạiđạo.Anhngạonghễ...hoangdại,thôráp... thếnhưngchẳnghiểusao,anh lại trở thànhđối tượngcủamọihammuốnmàAnnabellecứngỡcôđãlãngquêntừrất lâurồi.Bầukhôngkhígiữahọnhưcóđiện,nổláchtáchbởinỗiđammêvàsựmâuthuẫn.

“Chuyệngìvậy?”Hunthỏikhôngchútràođón,mắtanhnheolạivìvẻbốirốicủacô.

Muốngomgóptoànbộcảmxúccủacôvàovàicâusúc tích thật làkhôngtưởng.Tuynhiên,Annabellevẫncốthử.“ÔngđãrờiStonyCrossmàkhôngbáochotôimộttiếng.”

Ánhmắtanhsắclạnhnhưđá.“Emđãdẹpváncờ.”

“Tôi...”côngoảnhmặtđi,cắnmôi.“Tôikhôngthểchịunổibịsaonhãng.”

“Giờthìchẳngailàmemsaonhãnghết.EmmuốnKendallư?Vậyđếnvớianhtađi.”

“Ồ,cảmơnnhé,”cômỉamai.“Ôngthậttửtếvìđãbướcquamộtbênsaukhiđãpháhỏngmọithứrồi.”

Anhliếcmắtcảnhgiác.“Tạisaoemnóivậy?”

Annabelle cảm thấymột cơn lạnh ngớ ngẩn giữa tiết trời đêm hè ấm áp.Luồngrunrẩybắtđầutừxươngtủyrồilankhắplớpda.“Đôibốttôinhậnđượclúctôibịbệnh,”côđánhliềuhỏi.“Đôibốtmàtôiđangmangđây...làônggửiphảikhông?”

“Cógìquantrọngsao?”

“Nhậnđi,”côkhăngkhăng.

“Đúng,tôigửiđấy,”anhđápcộclốc.“Vậythìsao?”

“ChỉmộthayhaiphúttrướctôicònđangởcùngKendall,vàmọichuyệnvẫntheođúngkếhoạch,vàanhtasắpsửa...nhưngtôikhôngthể.Tôikhôngthểđểanhtahônmìnhtronglúc tôimangđôibốtđángnguyềnrủanày.Chắcchắngiờanhtađangnghĩtôiđiênrồi,saucáicáchmàtôibỏanhta.Nhưngôngđãđúngvềmọichuyện...anh taquá tốtnếuđểdànhcho tôi.Vàcuộchônnhânđósẽthậtkinhkhủng.”Côngừnglạiđểlấyhơikhinhìnthấymộttia sáng lạnh lẽobất chợt trongmắt anh.Cơ thểanhnhưcon thú sănmồitrongtrạngtháibấtđộngđángsợ.

“Vậy,”anhnóikhẽ,“bâygiờemđãnémKendallquamộtbên,thìkếhoạchcủaemlàgì?TrởvềvớiHodgehamà?”

Nổicáuvìcâuhỏinhạobángcủaanh,Annabellequắcmắt.“Nếutôicólàmvậythìcũngkhôngliêncangìđếnông,”côquaygótbỏđi.

ChỉhaisảichânHuntđã tómđượccô.Anhxoayngườicô lạiđốimặtvớimình,tayanhsiếtchặtcánhtaycô.KhẽlaylayAnnabelle,anhkềmiệngvàotai cô và nói, “Không đùa nữa.Nói tôi nghe emmuốn gì.Ngay bây giờ,trướckhitôimấthếtkiênnhẫn.”

Mùi của anh, thoảng hương xà phòng, tươimát và vô cùng nam tính làmAnnabellechoángváng.Cômuốnluồntayxuốngbêndướilớpquầnáokia...cômuốn anh hôn cô cho đến khi cô bất tỉnh.Cômuốn anh chàngSimonHuntđẹp trai,đángkhinh,ngạomạn,quyếnrũ,quỷquyệt.Nhưngthanôi,anhsẽrấttànnhẫn.Lòngtựtrọngbịđedọacủacôtrỗidậy,nghẹnứtrongcổhọngkhiếncôkhôngthểthốtnổithànhlời.“Tôikhôngthể,”cônóicộclốc.

Huntnhìncôchămchú,mắtanhlóelênvẻthíchthúácđộc.“Emcóthểcómọithứemmuốn,Annabelle...nhưngchỉkhiemtựmìnhyêucầu.”

“Ôngcươngquyếthạnhụctôihoàntoànphảikhông?Ôngsẽkhôngđểtôigiữlạichútíttựtrọngnào...”

“Tôi,hạnhụcem?”Anhnhướnmàymỉamai. “Sauhainăm trời chỉnhậnđượcnhữnglờitừchốivàxúcphạmmỗilầntôimờiemkhiêuvũ...”

“Ôi,đượcrồi,”côcaynghiệtcắtngang,toànthânbắtđầurunrẩy.“Tôisẽthúnhận...tôimuốnông.Đấy,hàilòngchưa?Tôimuốnông.”

“Theokiểunào?Tìnhnhân,haychồng?”

Annabellesữngsờnhìnanh.“Cáigì?”

Cánhtayanh trườnquanhngườicô,giữcơ thểrun lẩybẩycủacôdựasátvàomình.Anhkhôngnóigì,chỉchútâmquansátcôkhicôvắtócxemngụýcủacâuhỏilàgì.

“Nhưngôngđâuphảiloạingườichịukếthôn,”cuốicùngcôyếuớtcấttiếng.

Đầungóntayanhchạmvàotaicôvàlầntheođườngcongthanhmảnhcủavànhtai.“Tôipháthiệnramìnhthuộcloạingườiđónếuđốitượnglàem.”

Sựmơntrớntinhtếấythổibùngngọnlửatrongmáucô,khiếncôkhómàtậptrungsuynghĩnổi.“Chúngtacóthểsẽgiếtnhaungaytrongmộttháng

đầutiên.”

“Cóthể,”Huntthừanhận,cáimiệngtủmtỉmcườicủaanhcọvàotháidươngcô.Hơiấmtừmôianhkhiếncảngườicô lửng lơ trong trạng tháidễchịu.“Saocũngđược,hãylấytôiAnnabelle.Theonhưtôithấythìchuyệnđósẽgiảiquyếtphầnlớnrắcrốicủaem...vàmộtsốvấnđềcủatôinữa.”Bàntaytolớncủaanhlướtquasốnglưngcôkhiếncôrùngmình.“Hãyđểtôigiúpemhưhỏng,”anhthìthầm.“Hãyđểtôichămsócem.Emchưatừngcóaiđểdựa vào phải không? Tôi thì cómột đôi vai vững chắc, Annabelle.”Mộttiếngcườitrầmsâurunglêntrongngựcanh.“Vàrấtcóthểtôilàgãduynhấtmàembiếtcóđủsứcchịuđượcem.”

Côquásốcđếnmứckhôngthểđáplạilờituyênbốchếgiễuđó.“Nhưngtạisao?”côhỏi,vàtayanhchuyểnlênphầngáyđểtrầncủacô.Côthởhổnhểnkhingóntayanhnhẹnhàngbấmvàochỗlõmởđó.“Tạisaolạiđềnghịkếthônvớitôitrongkhiôngcóthểcótôilàmtìnhnhân?”

Anhkhẽkhàngápmặtvàocổcô. “Vì trongvàingàygầnđây tôinhận rarằngmìnhkhôngthểđểbấtcứainghingờchuyệnemthuộcvềai.Đặcbiệtlàchínhem.”

Annabellenhắmmắt,mọigiácquancủacôđắmmìnhtrongtrạngtháiphởnphơkhimôianhvờntrênđôimôikhôkhốccủacô.Tayanhépdathịtmờimọccủacôvàocơthểcứngrắn.Cáicáchanhômcôvừađiêuluyệnvừatônsùng,ngóntayanhkhámphánhữngnơinhạycảmnhấttrênlàndatrầncủacôvàtrêuchọccôbằngnhữngcáivuốtvenhẹhẫng.Côđểanhđùagiỡnvớiđôimôihémở,vàcôrênrỉkhilưỡianhdịudàngthămdò.Anhcướpcôđivớinhữngnụhônmêhoặcgiúpcôkhuâykhỏanhucầunhưnglạikhiếncôliềulĩnhmongướcđượclấpđầynhữngkhoảngtrống.KhiHuntcảmnhậnđượcbắpthịtcogiậtcủacô,anhdỗdànhcôbằngcáimiệngmơntrớn,tronglúccánhtayanhnângđỡcơthểcô.Nângniubầumánóngbừngcủacô,anhxoaxoangóncáilênmôicô.“Chotôicâutrảlờicủaem,”anhthìthầm.

Hơiấmtừbàntayanhtruyềnmộtluồngrungđộngđếnkhắpngườicô,vàcôrúcmávàosâutronglòngbàntayanh.“Vâng,”côthìthào.

MắtHuntlấplánhniềmvuichiếnthắng.Anhxoayđầucôlạivàhôncôlầnnữa,cáihônthậtsâu,sâuhơnnữa.Haibàntayanhdịudàngômlấyphíađầucô,điềuchỉnhchođếnkhimiệnghọkhítvàonhautuyệtđối.Nhịpđiệutrong

hơithởcôtrởnênthấtthường,vàcôđộtngộtvángvất.Vớitayômanh,côníuchặt lấycơ thểvạmvỡcủaanh,ngón taycô luồnsâuvào trongcổáochoàngcủaanh.Vẫnhôncô,Huntgiúpcôdựavàoanh,vòngtaycôquanhcổanh.Khianhhài lòngvìcôđãgiữđược thăngbằng,anhchuyển tayraphíasau lưngcô,nhẹnhàngkéocôsát lại.Anhhôncômãnhliệtnhưcơnlốc,chođếnkhicáimiệngthèmkhátcủaanhkhiếntoànthâncôchìmđắmtrongcơnđêmênhụccảm.

Vớiđôimắtmơmàngvàhoangdại,Annabellengoảnhmặtkhỏivòng tayanh.Họđangđứngtrướcmộtnhómnhânchứngkhólòngkhôngthấycảnhmộtđôiômnhaungaygiữalốiđicạnhbứctườngkhôngtrátvữa.Lillian...Daisy...mẹcủahọ...TiểuthưOliviavàvịhônphungườiMỹ,ôngShaw...và, cuối cùng, không ai khác ngoài Bá tước Westcliff. “Ôi, Chúa ơi,”Annabelle thốt lênvàquay lạiúpmặtvàovaiHunt,như thểnếucônhắmmắtthìhọsẽbiếnmấtvậy.

TaicôùùkhiHuntcúiđầuthìthầmvớicô,giọnganhphảngphấtsựthíchthú.“Chiếutướng.”

Lillianlàngườiđầutiênlêntiếng.“CáiquáigìđangdiễnravậyAnnabelle?”

Annabelleépmìnhphảinhìn thẳngvàomắtcôbạnvớivẻáynáybiết lỗi,“Tôikhôngthểtiếptục,”côngậpngừng.“Tôixinlỗi...kếhoạchquáhoànhảo,vàcôđãhoànthànhxuấtsắcnhiệmvụcủamình...”

“Vànósẽ thànhcông rực rỡnếucôkhônghônlầmngười,”Lillian la lên.“Cáiquáigìvậy?TạisaocôkhôngởvườnlêvớingàiKendallhả?”

Chẳng ai lạimuốn nói oang oang chuyện này trước đámđông.AnnabellengậpngừngvàđưamắtnhìnHunt,ngườicũngđangquansátcôvớinụcườigiễucợt,cóvẻanhháohứcchờxemcôsẽgiảithíchkiểugì.

Saumộtkhoảngthờigianimlặngdàilêthê,ngàiWestcliffcóvẻđãlắprápđượccácchi tiếtvớinhau,vànhìn từAnnabellesangLillianvẻkinh tởm.“Vậyđâylàlýdođểcônhấtđịnhđòiđidạođấyà.HaicôsắpđặtđểgàibẫyKendall!”

“Tôicũngthamgianữa,”Daisylêntiếng,nhấtđịnhcùnghứngchịulờibuộctội.

CóvẻnhưWestcliffkhôngnghethấygì,tianhìncủaanhtavẫnkhóachặtgươngmặtngoancốcủaLillian.“Chúa lòng lành... trênđờinàykhôngcóchuyệngìmàcôkhôngdámlàmphảikhông?”

“Nếucó,”Lillianvênhmặtđáp,“thìchắclàdotôichưatìmra.”

NếutìnhcảnhlúcnàykhôngquákinhhãithìchắcAnnabelleđãphálêncườitrướcnétmặtcủaBátướcrồi.

LilliannhănmặtchuyểnsựchúýsangAnnabelle.“Cũngchưaquámuộnđểthayđổimọichuyện,”cônói.“Chúngtasẽyêucầumọingườihứakhônghérăngvềsựcốtốinay.Khôngcónhânchứngthìkhôngcóchuyệngìxảyracảđâu.”

NgàiWestcliff cân nhắc câu nói củaLillian vớimột cái quắcmắt, rồi cấtgiọnguám,“DùvôcùngkhinhmiệtviệcphảitánthànhýkiếncủatiểuthưBowmannhưngtôivẫnbuộcphảiđồngtình.Cáchtốtnhấtchotấtcảnhữngai có liên quan trong sự cố này là lờ nó đi.Tiểu thưPeytonvà ôngHuntkhôngbịbắtgặp,vàdovậykhôngaibịtổnhạidanhdự,điềuđócónghĩalàtìnhhuốngđángtiếcnàykhôngđểlạihậuquảgì.”

“Ôi,cóchứ,côấyđãbịtổnhạidanhdự,”Huntquảquyết.“Bởitôi.Vàtôikhôngmuốnnétránhhậuquả,Westcliff.Tôi...”

“Có,anhcómuốn,”Bátướctrịchthượngngắtlời.“Thiênlôisẽđánhchếttôinếutôiđểanhhủyhoạicuộcđờitrongtayconngườinày,Hunt.”

“Hủyhoạicuộcđờianhta?”Lillianphẫnnộlặplại.“ÔngHuntkhôngthểcướiaitốthơnAnnabelle!Saongàidámámchỉcôấykhôngđủtốtchoanhta,khimàrõrànganhtalàngười...”

“Không,”Annabellelolắngcắtlời.“Làmơnđi,Lillian...”

“Thứlỗichochúngtôi,”ngàiShawthìthầmvớivẻlịchsựhoànhảonhưngkhônggiấu nổimột nụ cười toe.Anh ta kéo tayOlivia luồnqua cánh taymìnhrồikínhcẩnnghiêngngườikhôngrõlàhướngvàoai.“Tôitinlàhônthêcủatôiđâyvàcảtôinữasẽcáoluikhỏisựviệcnàyvìcóchúngtôithêmvàocũngbằngthừa.Tôicóthểchắcchắnrằngchúngtôisẽgiảnhưkhông

biếtkhôngnghekhôngthấy.”Đôimắtxanhcủaanhtahấpháyvẻkhôihàiđángyêu.“Chúngtôixinnhườngcácvịtoànquyềnquyếtđịnhxemtốinaymọingườiđãnhìnthấyhaynghethấychuyệngì...hoặcchẳngcóchuyệngì.Đithôi,emyêu.”KéoOliviađitheomình,haingườiquayvềlâuđài.

BátướcquaysangbàmẹcủachịemBowman,mộtphụnữcaoráocókhuônmặtnhọnnhưcáo.Nétmặtcủabàthểhiệnmộtsựphẫnnộrấtưlàđúngđắn,nhưngtừđầutớigiờvẫngiữimlặngđểkhôngbỏlỡbấtcứchuyệngì.Nhưsau này Daisy nhăn nhó giải thích, bà Bowman chưa từng phát hỏa giữachừngmàthíchgiữcơnđiênđếnsaukhisựviệckếtthúc.

“ThưabàBowman,”Westcliffhỏi.“Liệubàcóbằnglònggiữimlặngvềvấnđềnàykhông?”

NếuBátước,haybấtcứquýtộccótướcvịnàogầnđó,ngỏlờiyêucầubàBowmanđầythamvọngnàyđâmđầuvàobụihoachoanhtavuithìbàsẽlậptứclộnnhàovàođósaochođẹpmắtnhất.“Ồ,tấtnhiên,thưangài...tôisẽkhôngbaogiờloantruyềnnhữngtinđồnthấtthiệtkiểunày.Mấycôcongáicủatôihoàntoànvôcan,tôirấtđaukhổkhithấychúngdínhdángvàotìnhhuốngmàcôgái...côgáivôlươngtâmnàyđãlôikéochúngvào.Tôitinchắcmộtquýôngsángsuốtnhưngàicó thể thấy làhai thiên thầncủa tôihoàn toàn vô tội trong tình huống này, chúng chỉ bịmột phụ nữ trẻmưuchướcdụdỗkếtbạn.”

Némchohai“thiênthần”mộtcáiliếcmắthoàinghi,Westclifflãnhđạmnói,“Tốt.”

Huntnãygiờvẫnđặtmột tay trên thắt lưngAnnabellevới tháiđộsởhữu,giờtỉnhrụiđảomắtnhìnmọingười.“Cứlàmtheoýanhđi.TiểuthưPeytonsẽbịtổnhạidanhdựtốinay,khôngcáchnàycũngcócáchkhác.”Rồianhbắtđầukéocôđidọcconđường.“Đinào.”

“Chúngtađiđâu?”Annabellehỏi,cưỡnglạibàntayanhđangnắmchặtcổtaymình.

“Vềlâuđài.Nếuhọkhôngmuốnlàmchứngthìanhbuộcphảilàmtổnhạiemtrướcnhữngngườikhác.”

“Đợiđã!”Annabellerít lên.“Emđãđồngýlấyanh!Tạisaoemnhấtđịnh

phảibịtổnhạidanhdựlầnnữa?”

HuntphớtlờtiếngkêuphảnđốicủaWestcliffvàgiađìnhBowmanvànóingắngọn,“Sựđảmbảo.”

Annabelleníugót, từchốinhúcnhíchkhianhkéotaycô.“Anhkhôngcầnphảiđảmbảo!Bộanhnghĩemsẽthấthứasao?”

“Mộttừthôi,phải.”Huntbìnhtĩnhkéocôđitiếp.“Bâygiờchúngtanênđiđâunhỉ?Sảnhngoài,anhnghĩvậy.Cónhiềungườisẽchứngkiếncảnhembịcưỡngépởđó.Hoặclàởphòngchơibài...”

“Simon,”Annabellephảnđốikhibịanhthôbạolôiđi.“Simon...”

Cáchcôgọitênanhlàmanhkhựnglại,quayrasaunhìncôvớinụcườinửamiệngtòmò,“Sao,bécưng?”

“LạyChúa,”Westcliffcàunhàu.“Đểdànhcáitrònàychođạihộikịchnghệnghiệpdưđi,đượcchứ?Nếuanhcứnhấtđịnhphảicócôtachobằngđượcthì,Huntạ,anhnênthachochúngtôiphảichứngkiếnthêmbấtcứtrògìnữađi.TôisẽvuilòngchịuđựngviệclàmchứngchocáidanhdựbịbôinhọcủahônthêcủaanhtừđâychođếnLondon,chỉđểđổilấymộtchútbìnhyênchonơinày.Nhưngđừngcóyêucầutôivuivẻủnghộtrongđámcướicủaanhvìtôikhôngcóhammuốnđóngvaimộtgãđạođứcgiả.”

“Ờ,chỉlàtênkhốnthôi,”Lillianlẩmbẩmtrongmiệng.

GiọngnóituynhỏnhưngcóvẻWestcliffđãnghethấy.AnhtaquayphắtlạivànhìnthẳngvàovẻmặtngâythơvôtộicủaLillianvớimộtcáiquắcmắtđedọa,“Còncô...”

“Vậylàtấtcảchúngtađãđồngý,”Simonngắtlời,ngăncảnvìkhôngmuốndựphầnvàomộtcuộctranhcãidàihơi.AnhliếcsangAnnabellevớimộtvẻthỏamãnđặcchấtđànông.“Emđãbịtổnhạidanhdự.Giờchúngtađitìmmẹemnhé.”

Bátướclắcđầu,tỏvẻbịxúcphạmvớitháiđộlãnhđạmchỉcóởmộtquýtộcbịkhước từướcmuốn.“Tôichưa từngnghenóicóngườiđànôngnào lạiháohứcthútộivớiphụhuynhcủacôgáivừabịanhtahủyhoạidanhdự,”

Westcliffchuachátnói.

Chương20

Trướccái tin trên,bàPhilippa tỏ rabình tĩnhđếnđángsợ.KhicảbangồitrongphòngkháchriêngcủadònghọMarsden,vàSimontườngthuậttintứcvềvụđínhướccủahọcũngnhưlýdodẫnđếnchuyệnđó,gươngmặtcủabàPhilippa chuyển sang trắng bệch, nhưng bà không nói tiếng nào. TrongkhoảngimlặngngắnngủisaukhiSimonkểxong,bànhìnanhkhôngchớpmắtrồithậntrọngnói.“AnhHuntạ,vìAnnabellekhôngcònchađểchechởchoconbénêntôibuộclòngphảihỏivềnhữngkhoảnđảmbảocủaanh.Bấtcứngườimẹnàocũngmongmuốncongáihọsẽđượcđốixửtôntrọngvàtửtế...vàanhphảiđồngýrằngcónhữngtìnhhuống...”

“Tôihiểu,”Simonnói.Bịbấtngờvìsựđiềmđạmcủaanh,Annabellenhìnanhchămchú,cònanhthìtậptrungvàobàPhilippa.“Tôihứavớibàrằngcongáibàsẽkhôngphảithanphiềnvềbấtcứđiềugì.”

GươngmặtbàPhilippathoángnhănlại,vàAnnabellecắnmôi,biếtbàsắpnóigì.“Tôiđoánanhcũngbiếtđiềunày,anhHunt,”mẹcôthìthầm,“rằngAnnabellekhôngcócủahồimôn.”

“Vâng,”Simonđápvớivẻnhưchuyện-ấy-chẳng-vấn-đề-gì.

“Vàanhvẫnkhôngthayđổiýđịnh,”giọngbàPhilippacóchútdòhỏi.

“Tuyệtđốikhông.Tôicócáimaymắnlàkhôngđặtnặngyếutốtàichínhkhichọnvợ.TôicócquantâmviệcAnnabellecóđemtheođồnglẻnàokhiđếnvớitôihaykhông.Hơnthếnữa,tôidựđịnhgiúpcuộcsốngcủagiađìnhbàdễchịuhơn-chitrảcáckhoảnnợnần,hóađơnhọcphívàtấtcảnhữngthứtươngtựkhác,bấtcứđiềugìcầnthiếtđểđượcthấygiađìnhbàsốngsungtúc.”

Annabellenhìnthấyhaibàntaycủamẹsiếtchặtlại,chođếnkhicácngóntaytrắngbệch,vàgiọngbàrunrunkhôngbiếtvìvuisướnghaynhẹnhõmhay xấu hổ, hay cả ba. “Cảm ơn anh, anh Hunt. Anh phải hiểu nếu chaAnnabellecònsốngthìmọichuyệnsẽkhácrấtnhiều...”

“Vâng,tấtnhiênlàvậy.”

Mộtkhoảnimlặngsuytư,rồibàPhilippathìthào,“Tấtnhiên,khôngcócủahồimônthìAnnabellesẽkhôngcókhoảntiềnnàophòngthân...”

“Tôi sẽmởmột tài khoản cho cô ấy ở Barings,”Hunt điềm tĩnh đáp lại.“Chúngtasẽbắtđầuvới,xemnào,nămngànbảngchăng?...Vàthithoảngnếu cần tôi sẽ gửi thêm. Tất nhiên, tôi sẽ chịu trách nhiệmmua sắm xengựa... quầnáo... trang sức... vàAnnabelle có thểmua sắm tại bất kỳ cửahàngnàoởLondon.”

AnnabellekhôngbiếtphảnứngcủabàPhilippatrướcnhữnglờinàynhưthếnàonữa,vì tâm trí côđangquayvòngvòngnhưbôngvụ.Ýnghĩcónămngànbảngđểtùyýsửdụng...mộtgiatài...dườngnhưkhôngthật.Cảmgiácchoángvángcủacôcònđượcbồithêmbởinhữngdựđịnhđầyháohức.Saunhiềunămnghèo túng,giờcôđãcó thểđếnnhững tiệmmay lớn,vàmuamộtconngựachoJeremy,vàtranghoànglạingôinhàcủamìnhbằngnhữngmónđồnộithấtsangtrọng.Tuynhiên,buổithảoluậnthẳngthắnvềtiềnbạcsaulờicầuhônkhiếncôcócảmgiáckhôngyênlàmìnhđangbánthânvìlợiíchgiađình.CẩntrọngđưamắtnhìnHunt,côthấytrongmắtanhmộtvẻchếgiễuquenthuộc.Anhhiểucôquárõ,cônghĩthầm,haimálạinóngbừnglênkhôngkiểmsoátđược.

Annabellevẫnimlặngkhihaingườiđãđềcậpđếnluậtsư,hợpđồngvàđiềukhoản,côhiểurarằngkhiđụngđếncácvấnđềcầnthươnglượngtronghônnhânthìbàPhillipatheođuổirốtráonhưmộtconchósăn.Cuộcthảoluậnmang tính làmănnàykhó lòngcóđượcchút lãngmạnnào.Hơn thếnữa,Annabelle cũng để ý thấy bà Philippa không hề hỏi Hunt là anh có yêuAnnabellekhông,vàanhcũngchẳngđềcậpđếnchuyệnđó.

SaukhiSimonHuntrờiđi,Annabelletheomẹcôvềphòng,địnhnóichuyệnthêm với bà. Cảm thấy lo lắng vì sự lặng lẽ bất thường của Philippa,Annabelleđóngcửavàcânnhắcnhữngđiềusắpnói,tựhỏikhôngbiếtbàcóđặtrađiềukiệngìđốivớiviệcSimonHuntsẽlàconrểcủamìnhkhông.

Cửavừađóng,bàPhilippađãbướcvềphíacửasổđứngnhìnramànđêmtốimịt,rồiđưataychemắt.Annabellegiậtmìnhkhinghethấymộttiếngthổnthứcnghẹnngào.“Mẹ...”côngậpngừngkhithấylưngmẹđanggồngcứng

lên.“Conxinlỗi,con...”

“TạơnChúa,”Philippalẩmbẩmnghẹnngào,dườngnhưkhôngnghethấyAnnabelle.“TạơnChúa.”

Mặc dù Westcliff thề rằng sẽ không tham gia vào đám cưới của Simonnhưngrốtcuộcthìhaituầnsauđó,anhtavẫnđếnLondonđểdựlễ.Tháiđộlạnhtanhnhưnglịchsự,thậmchíanhtacònđềnghịlàngườidẫnAnnabelleđếnbanthờChúathaychongườichaquácốcủacô.Annabellechỉmuốntừchối phắt cho xong, nhưng lời đề nghị đó lại khiến bà Philippa quá sungsướnghạnhphúcnêncôđànhphảinhận lời.Sauđó,côcònbày tỏsựvuimừngphalẫnđôichúthằnhọckhingỏlờicảmơnngàiBátướcvìđãđảmnhậnmộtnhiệmvụquantrọngtrongcáibuổilễmàrõrànglàanhtakịchliệtphảnđối.Chỉcó lòng trung thànhmàWestcliffdànhchoHuntmớicó thểkhiếnanhtađếnLondon,điềuđóchothấytìnhbạngiữahaingườiđànôngnàykhăngkhíthơnnhiềusovớiAnnabelleđãđoán.

Lillian,Daisycùngbàmẹcũngcómặtởnhàthờ,màcólẽlýdoduynhấtlàvìngàiWestcliff.BàBowmanđángrakhôngbaogiờchophépmấycôcongái thamdựmộtlễcướimàtrongđócôdâukếthônvớimộtngườikhôngthuộctầnglớpquýtộcvàcóảnhhưởngxấu.Tuynhiên,cơhộiđượctiếpcậnquýôngđộc thândanhgiánhấtnướcAnhđủsức laychuyểnsựđời.ViệcWestcliffhoàn toàn thờơvớicôem,vàkhinhmiệt tháiquácôchị,chỉ làmộtchướngngạinhonhỏmàbàBowmantinchắclàmìnhcóthểvượtqua.

Rủithay,EvielạibịbàdìFlorencevàtoànthểgiađìnhcôcấmđếndự.Thayvàođó,côgửichoAnnabellemộtláthưdàicảmđộng,vàmộtbộấmchénbằngsứhiệuSèvresđượctrangtríbởinhữngbônghoahồngxenvànglàmquàcưới.NhữngkháchmờicònlạibaogồmchamẹvàanhemcủaHunt,những người không giống nhưAnnabelle tưởng tượng.Mẹ anh có khuônmặtgóccạnh, thânhìnhmậpmạp, tínhtìnhvuivẻ,cókhuynhhướngnghĩtốtvềAnnabellechừngnàocònchưacóchuyệngìlàmbànghĩsanghướngkhác.Chaanhcaolớn,gânguốc,khônghềnhếchmôicườitrongsuốtbuổilễ,mặcdùkhóemắthằnnhữngnếpnhănvuivẻchứngtỏôngcũnglàmộtngườidễchịu,thoảimái.Khôngaitrongsốhaingườicónétđẹpnàothựcsựnổibậtnhưnghọđãsinhranămngườiconhếtsứcấntượng,tấtcảđềucaovàtócđen.

PhảichiJeremycóthểđếndựlễcưới...nhưngcậubévẫnphảiđihọc,côvà

bàPhilippađãquyếtđịnhtốtnhấtcậunênhoàntấthọckỳrồiđếnLondonkhiHuntvàAnnabelleđãtrởvềsautuầntrăngmật.AnnabellekhôngchắcJeremysẽphảnứngrasaokhibiếtSimonHunttrởthànhanhrểcậu.MặcdùJeremycóvẻ thíchSimon, nhưng cậuđãquen là người đànôngduynhấttronggiađình.RấtcókhảnăngcậusẽnổicáuvìnhữnggiớihạnHuntcóthểápđặtchocậu.Vềvấnđềnày,bảnthânAnnabellecũngkhôngthíchthúgìvớichuyệnphảikhúmnúmchiềutheonhữngýmuốncủamộtngườiđànôngmàcôcònkhônghiểuhết.

Annabelleđãcódịphiểurõhơnvềcáithựctếtrênvàođêmtânhôn,khicôđợingườichồngmớicủamìnhtrongmộtphòngởkháchsạnRutledge.Cứnghĩ rằngHunt cũngởmột tưdinhnàođógiốngnhiềukẻđộc thânkhác,Annabellekhángỡngàngkhibiếtanhvẫnởtrongmộtdãyphòngkháchsạn.

“Tạisaokhông?”Cáchđóvàingày,Hunthỏicôvớivẻthíchthúvìcôtỏrabốirốithấyrõ.

“Àthì...sốngtrongkháchsạnsẽkhôngđượcriêngtưcholắm...”

“Anhlạinghĩkhácđấy.Anhcóthểđếnvàđibấtcứlúcnàoanhthíchmàkhôngcómộtđámngườihầungồilêđôimáchvềtừngthóiquencửchỉcủaanh.Theonhữnggìanhđãthấythìcưngụtrongmộtkháchsạntửtếcòntốthơnchánvạnsovớiviệcsốngtrongmộtbiệtthựtênhhênhgiữathànhphố.”

“Đúng,nhưngmộtngườiđànôngởvịtrícủaanhcầnngườihầuđểthểhiệnsựthànhđạtvớinhữngngườikhác...”

“Thalỗichoanhnhé,”Huntnói,“nhưnganhluônnghĩngườitachỉthuêgianhânnếuthậtsựcầnngườiđểlàmviệc.Lợiíchtừviệcdùngnhânviênlàmvậttrangsứcchưatừngxuấthiệntrongđầuanhchođếntậnlúcnày.”

“Họkhôngphảilaođộngkhổsai,Simon.”

“Vớimứclươngcủahầuhếtngườihầuthìquanđiểmđángđểtranhcãiđấy.”

“Chúng ta sẽ cần rấtnhiều sựgiúpđỡnếuđịnhchuyểnđếnmộtngôinhàthíchhợp,”Annabellesỗsàng.“Trừkhianhđịnhbắtemlàmviệcquầnquậtđểcọsànvàlàmsạchlòsưởi.”

ÝkiếnđókhiếnđôimắtđencủaHuntlóelênmộttiahàihướcranhmãnhmàAnnabellekhôngnhậnra,“Đúng làanhdựđịnhbắtemlàmviệcquầnquậtđấyemyêu,nhưnganhđảmbảoemsẽkhôngphảilaudọn.”Anhkhẽcười trướcvẻhoangmangcủavợ.KéoAnnabelle lạigần, anhđặtmộtnụhônngắnlênmôicô.

Côhơicăngthẳngmộtchúttrongvòngtayanh.“Simon...thảemra...mẹemsẽkhôngđồngýnếubàthấyhaitathếnày...”

“Hả?Anhcóthểlàmbấtkỳđiềugìanhthíchvớiem-vợcủaanh,vàmẹemsẽkhôngphảnđốilấymộtlời.”

Nhăn nhó, Annabelle chèn cánh tay giữa hai người. “Ôi, đồ kiêu ngạo,không,ýemlà,Simon!Emmuốnổnđịnh...chúngtacónhấtđịnhphảisốngtrongkháchsạnmãimãikhông,haylàanhsẽmuanhà?”

Thêmmột cái hôn chớpnhoángnữa rồi anh cười to. “Anh sẽmuabất cứngôinhànàoemthích,emyêuạ.Hoặckhônganhsẽxâymộtcănmớivìanhkháquenvớinhữngtiệnnghihiệnđạirồi.”

Annabellethôivặnvẹongaylậptức.“Thậtsao?Ởđâu?”

“AnhnghĩchúngtacóthểtìmmộtmẫuđấtrộngrãiởBloomsbury,hoặcởKnightsbridge...”

“ỞMayfairthìsao?”

Simoncườinhưthểđãbiếttrướccôsẽđềnghịnhưvậy.“ĐừngbảoanhlàemmuốnsốngtrênmộtquảngtrườngnhàcửasansátnhưGrosvenorhoặcSt.Jamesnhé,nhìnracửasổngónhữngquýtộcđủngđỉnhtrongmảnhsânbétícóhàngràosắtbaoquanh...”

“Ôi,vâng,nhưvậythậthoànhảo,”cônhiệttìnhcắtngangkhiếnanhphảibậtcười.

“Đượcrồi,chúngtasẽmuanhàởMayfair,Chúaphùhộanh.Vàemcóthểthuêbaonhiêungườihầucũngđược.Chúýrằnganhkhôngnóilà‘cần’vìcóvẻchuyệnđóhoàntoànnằmngoàitrọngtâm.VậytronglúcchờđợiemcóthểchịuđựngvàithángởRutledgekhông?”

Nhớlạicuộcnóichuyệnđó,Annabelleđithámhiểmdãyphòngrộnglớncủahọ,phòngnàocũngđượcbàitrílộnglẫyxaxỉvớida,nhungvàđồgỗbóngloáng.Côphải thừa nhận là khách sạnRutledge rõ ràng đã thay đổi quanđiểmcủangườitavềchuẩnmựccủamộtkháchsạn.Ngườitađồnrằngôngchủ bí ẩn của nó, ngài Harry Rutledge, luôn khao khát thiết kế nên mộtkháchsạnsangtrọngvàhiệnđạibậcnhấtchâuÂu,phatrộnphongcáchcổđiểncủachâuÂuvớidángvẻtânthờicủaMỹ.KháchsạnRutledgelàmộttổhợpđadạngtọalạctrongkhuônviênnhàhát,chiếmhếtnămdãynhànằmgiữaNhà hát Capitol và Embankment. Những đặc trưng như tòa nhà caonăm tầng, có thangmáydành riêngchoviệcchuyểnđồăn,vàmộtphòngtắmriêngchomỗidãyphòng,chưakểđếnmộtnhàhàngnổitiếng,đãbiếnRutledge trở thànhđiểmdừngchânưa thíchcủagiới tàiphiệtMỹvàchâuÂu.AnnabellerấtthíchkhibiếtrằngnhàBowmancũngđangsửdụngnămtrong số hàng trăm dãy phòng sang trọng ở đây, điều đó có nghĩa là cô,LillianvàDaisysẽcócơhộigặpnhauthườngxuyênsaukhicôhưởngtuầntrăngmậtvề.

ChưatừngbướcchânrakhỏinướcAnh,AnnabellevôcùngháohứckhibiếtSimon dự định dẫn cô đi thăm thú Paris trong hai tuần sắp tới. Chị emBowman từng du lịchParis vớimẹ rồi, họ đưa cho cômột danh sách dàidằngdặcnhữngtiệmmayváy,tiệmbánphụctrang,cửahàngnướchoa,vàcôháohứcmường tượng ranhữngýniệmmơhồvề thànhphốánh sáng.Tuynhiên,trướckhihọkhởihànhvàosángmaithìcôcònphảitrảiquacảmộtđêmtânhônphíatrước.

Chọnmộtchiếcđầmngủcóđăng ten rườmràchạydọc thânvàcánh tay,Annabelleđiquađilạikhôngngừngnghỉtrongphòng.Côngồicạnhgiườngvàcầmchiếclượctrênbàntrangđiểm.Côvừacẩnthậnchảitócvừatựhỏicóphảicôdâunàocũngthấysợhãilolắngkhôngbiếtnhữnggiờkếtiếpsẽlàniềmvuihaynỗikinhhoàngnhưcôkhông.Đúnglúcđó,khóacửamởra,vàdángngườicaoráo,ngămđencủaSimonbướcvàophòng.

MộtcơnrùngmìnhcăngthẳngchạydọcsốnglưngAnnabelle,vàcôépmìnhphảibìnhtĩnhtiếptụcchảitóc,mặcdùtaycôđangxoắnchặtcánlược,ngóntay thì lẩy bẩy. Tia nhìn của Simon thơ thẩn xuốngmấy dải đăng ten vàmuslinvòngquanhngười cô.Vẫnmặcbộ lễphụcđen, anh từ từđếnbêncạnhcô,còncôvẫnngồiimtrênghế.Trướcsựngỡngàngcủacô,anhquỳxuốngđểmặtđốimặt,đùianhkẹphờhaibắpchânmảnhmaicủacô.Bàn

taytolớnđưalênvénlọntócrũ,vàanhdùngtaymìnhchảitócchocô,thíchthúquansátnhữngbímtócnâuvànglướtquakhớptay.

MặcdùSimonđangănmặcchỉnchunhưngvẫncómộtvàidấuhiệunhếchnhácbuộccôphảichúý...vàisợitócmaiphấtphơtrướctrán,nútcàvạtlụamàuxámlạnhhơi lỏng.Thảchiếclượcrơixuốngsàn,Annabelle trượt tayvàomáitócanh.Nhữngsợitócdàyvàsánglấplánhbướngbỉnhchốnglạingóntaycô.Simonyênlặngchocôtháocàvạt,dảilụanặngnềphảngphấthơiấm từanh.Đôimắtanh tha thiếtkhiếndạdàycô tròng trànhnhưsaysóng.

“Mỗilầnanhnhìnem,”anhthìthầm,“anhđềunghĩlàemkhôngthểtrởnênxinhđẹphơnđượcnữa,vàemthìluônchứngminhđượclàanhsai.”

Vắtcàvạtquacổanh,Annabellemỉmcườicảmơnlờikhen.Côhơinhấpnhổmtrênghếkhicảmthấybàntayanhsiếtchặttaymình.Miệnganhkhẽconglênkhinhìncôtrêuchọc.“Emđangcăngthẳngsao?”

Annabellegậtđầu,nhữngngóntaynằmngoanngoãntrongtayanhkhianhdịudàngvevuốtchúng.Simonlặnglẽnói,cóvẻđanglựachọntừngữvớimộtsựcẩnthậnhiếmthấy,“Emyêu...anhngờrằngnhữnggìxảyragiữaemvàHodgehamkhônglấygìlàmdễchịu.Nhưnganhhyvọngemsẽtinanhkhianhnóilầnnàysẽkhônggiốngvậy.Dùnỗisợcủaemcólàgì...”

“Simon,”giọngcôkhànđặclàmcôphảihắnggiọng.“Anhthậttửtế.V...Vàviệcanhđãchuẩnbịtinhthầnđểhiểucho...à...emrấtbiếtơnanhvìchuyệnđó.Nhưng... emsợ rằngemvẫnchưahoàn toàn sẵn sàngđềcậpđếnmốiquanhệgiữaemvớilãoHodgeham.”Thấyanhđộtngộtbấtđộngvớivẻtòmòhiệnrõvàvẻmặthoàntoànvôcảm,Annabelleđànhhítthậtsâuvànóiluôn,“Sựthậtlà,cóvàitốilãoHodgehamđếnnhàem,vàlãođãtrảtiềnhóađơnchogiađìnhemđểđổi lại...đổi lại...”Khôngnói thêmđược,côcảmthấycổhọngnghẹnlạiđếnnỗiphảikhókhănlắmmớiépđượcvàitừbậtra.“Nhưng...emkhôngphảilàngườiôngtađếnthăm.”

ĐôimắtđencủaSimonkhẽmởlớn.“Cáigì?”

“Emchưatừngngủvớiôngta,”côthúnhận.“Thỏathuậncủaôngtalàvớimẹem.”

Anhđiếngngườinhìncôtrântrối.“Quỷthầnơi,”anhthởhắtra.

“Việcđóbắtđầukhoảngmộtnămtrước,”cônói,giọngsắclạnh.“Tìnhcảnhgiađìnhemđãrất tuyệtvọngvớinhữnghóađơnbất tậnvàkhôngcókhảnăngchitrả.Tàisảnchaemđểlạiđãteotóphếtcảvìmấykhoảnđầutưthualỗ.LãoHodgehamđãnắmđượcđiểmyếucủamẹem...emkhôngbiếtchínhxácnhữngchuyếnthămvềđêmcủa lãobắtđầu từkhinào...nhưngemcóthấymũvàgậybatoongcủalãotrênhànhlangvàonhữnggiờkỳquặc,vànhững khoản nợ có thưa đimột ít. Em biết được chuyện gì đang xảy ra,nhưngemchưatừngnóibấtcứđiềugìvềnó.Vàđánglẽemnênnóira.”Côthởdàivàxoaxoatháidương.“Tạivũhội,Hodgehamđãthểhiệnrõmồnmộtlàlãochánngấymẹemrồivàmuốnemthếchỗbà.Lãođedọasẽtiếtlộtoànbộbímật...‘cóthêmmắmgiặmmuối’lãotanóivậy...vàhaimẹconemsẽbịhủyhoại.Emtừchối,nhưngmẹemđãxoayxởsaođóvàbuộclãoimmiệng.”

“Tạisaoemlạiđểanhnghĩlàemđãngủvớihắnta?”

Annabellekhóchịunhúnvai.“Anhchỉ tựrút rakết luậnvậy thôi...vàemkhôngcólýdonàođểđínhchínhvìemhoàntoànkhôngnghĩchúngtasẽthànhrathếnày.Vàrồianhvẫncầuhônem,từđóemkếtluậnlàdùemcòntrongtrắnghaykhôngcũngkhôngđặcbiệtquantrọngvớianh.”

“Khôngquan trọng,”Simon lẩmbẩm,giọnganhnghe thật lạ. “Bấtkể thếnàoanhvẫnmuốncóem.Nhưngbâygiờanh...”Anhngậpngừngvàlắcđầuthíchthú.“Annabelle...chỉlàchorõràngthôi...cóphảiemchưatừngngủvớiđànôngtrướcđây?”

Côgiậttayvìvòngkềmtỏacủaanhbấtngờthítchặt.“Ừthì...phải.”

“Phải,emđãtừngngủvớiđànônghaylàkhông,emchưatừnglàmthế?”

“Emchưa từng ngủ với ai cả.”Annabelle nói cho chính xác, và nhìn anhthămdò.“Cóphảianhbựcmìnhvìemkhôngkểanhnghesớmhơn?Emxinlỗi.Nhưngđâykhôngphảikiểuchuyệncóthểquăngbừatrongtiệctrà,hoặcngoàihànhlang...‘Mũcủaanhnày,màtiệnthể,emcòntrongtrắngđấy’...”

“Anhkhôngbựcmình.”ÁnhmắtcủaSimontrầmngâmlướtkhắpngườicô,“Anhchỉtựhỏinênlàmcáiquáigìvớiembâygiờ.”

“Việctươngtựanhđịnhlàmtrướckhiemkểanhnghesựthậtchăng?”côkhấpkhởihyvọng.

Simonđứnglênvàkéocôtheocùng,rónrénômcônhưthểsợcôsẽquỵngãtrướcáplựcquámức.Anhvùimặtvàomáitócóngánhđổxuốnglưngcôvàhít thật sâu,“Tinanhđi, anhsẽ làm tốt,”anhnói,nghecóvẻphấnkhích.“Nhưngtrướctiênanhcóvàiđiềucầnhỏiem.”

Annabelleđútcánhtaycôvàotrongáochoàngvàbắtđầuômvòngquanhthânhìnhrắnrỏicủaanh.Thânnhiệtanhthấmqualớpáosơmimỏngmanh,vàcôkhẽrunlênvìsựấmápmanghơihướmđànôngtrongvòngtayanh.“Saoanh?”côgiục.

ĐólàlầnđầutiêncôthấymộtSimonănnóithiếulưuloátđếnvậy...nhưnganhnóivớivẻấpúngkhác thường,như thểanhchưa từng thảo luậnkiểunàybaogiờvậy.“Emcóbiếtchuyệngìsắpxảyrakhông?Emcó...ờ,nhữngthôngtincầnthiếtkhông?”

“Emnghĩ làcó,”Annabelleđáp,mỉmcườivìngheđượcnhịp timcủaanhđangđập cựcnhanhngaybênmá cô. “Cáchđây ít phútmẹvà emcónóichuyện,nóixongthìemkịchliệtmongmuốnđượchủyhôn.”

Bấtthìnhlình,anhbậtcườinghènnghẹt.“Tốthơnanhnênthựchiệnnghĩavụ làmchồngngay lập tứcnhỉ.”Anhđưabàn taynónghầmhậpdịudàngnângnhữngngóntaycôđưalênmiệngmình.Hơithởcủaanhnóngnhưhơinước.“Vậymẹnóivớiemchuyệngì?”anhkhẽnóivớiđầungóntaycô.

“Saukhitruyềnđạtvàithôngtincơbảnthìmẹnóiemhãyđểanhlàmmọithứanhmuốnvàcốđừngphànnànnếuchẳngmayemcókhôngthíchmộtđiềugìđó.Vàmẹđềnghịrằngnếuchuyệnđótrởnênquásứckhóchịuthìemnênchuyểnsangnghĩvềtàikhoảnngânhàngkhổnglồanhđãmởchoem.”

NgaykhimấycâuđóvuộtkhỏimiệngthìAnnabellelậptứcthấyhốihận,losợSimonsẽbựcmìnhvìcâunói thật thàquámứccủacô.Nhưnganhbắtđầucườingặtcườinghẽo.

“QuảlàmộtsựđổimớisovớitưduycủangườiAnh.Vậyanhsẽtántỉnhem

bằngmấylờithìthầmvềcânbằnghốiđoáivàlãisuấtngânhàngđượcchứ?”

Cựa quậy bàn tay trong tay anh, Annabelle đểmặc đầu ngón tay lần lầngươngmặtSimon,từđườngviềntrơnlángđếnvếtxướcnamtínhtrêncằm.“Chuyệnđókhôngcầnthiết.Chỉcầnnóinhữnggìthôngthường.”

“Không...nhữngchuyện thông thườngkhôngcóhiệuquảvớiem,”Simoncúingườivénmộtlọntócrasautaicôvàkhumkhummácôtronglòngbàntay.Miệnganhtrêuchọcthúcgiụcmiệngcôhémở,tronglúctayanhkhámphánhữngđườngnétbêndướidảiđăngtenrộngthùngthình.Khôngcóáongựcbósátbesườn,côcóthểcảmnhậntừngcáichạmtaycủaanh.Nhữngđợtvuốtvekhắpphầncơthểkhônggòbókhiếncôrunbắn.Lòngbàntayanhdichuyểnchậmrãikhắpphầnthânthểphíatrướccủacô,tìmđếnđườngcongmềmmạinơibầungựccô,vàngóntayanhkhéphờnângniuchúng.“Phụnữthườngbịđau,”anhlẩmbẩm.

“Vâng,embiết.”

“Anhkhôngmuốnemđau.”

Lờithúnhậnđólàmcôngạcnhiênxenlẫncảmđộng.“Mẹemnóichuyệnđósẽkhôngkéodài,”cônói.

“Cơnđau?”

“Không,phầncònlạicủanó,”cônóivàkhônghiểusaoanhlạibậtcườilầnnữa.

“Annabelle...”Miệnganhsượtquacổcô.“Anhmuốnemngaytừgiâyphútđầutiênanhthấyemđứngngoàirạphát,càocấutúixách.Anhkhôngthểrờimắtkhỏiem.Anhgầnnhưkhôngthểtinlàemcóthật.”

“Anhcứnhìnemchằmchằmsuốtcảbuổidiễn,”cônói,thởhắtrakhianhgặmviềntaicô.“EmngờrằnganhchảbiếttígìvềsựsuytàncủađếchếLaMãcả.”

“Anhbiếtemcóđôimôimềmmạinhấtanhtừngđượchôn.”

“Anhcócáchtựgiớithiệulãngmạnnhưtrongtiểuthuyếtấynhỉ.”

“Anhkhông chịu nổi.”Tay anh ve vuốt lên xuống. “Đứng cạnh em trongbóngtốilàcámdỗkinhkhủngnhấtanhtừngtrảiqua.Tấtcảnhữnggìanhcóthểnghĩ làemđángyêuquáchừngvàanhrất rấtmuốnem.Khiánhsángphụttắtthìanhkhôngthểchịuđựngthêmnữa.”Giọnganhtựmãn.“Vàemkhônghềđẩyanhra.”

“Emquákinhngạc!”

“Đólàlýdoemkhôngchốngđối?”

“Khôngphải,”Annabellethúnhận,cọmámìnhvàomáanh.“Emthíchnụhôncủaanh.Anhcũngbiếtmà.”

Anhmỉmcười.“Anhđãhyvọngcảmgiácđókhôngphảilàđơnphương.”Anhnhìnsâuvàomắtcô,mặthọgầnnhauđếnmứcmũihọsuýtnữađụngnhau.“Vàogiườngcùnganh,”anhthìthầm,tronggiọnganhphảngphấtmộtcâuhỏikhôngthànhlời.

Côgậtđầuvớimộttiếngthởdàirunrunvàđểanhdẫnvàochiếcgiườngbốnchânrộnglớn,đượcphủbởimộttấmchănlụamàurượuvangđỏ.Kéotấmchănra,SimonbếAnnabelleđặt lêntấmvải lanhtrơnláng,vàcônépquamộtbênđểchừachỗchoanh.Anhđứngbêncạnhgiường,quansátkhuônmặtcủacôkhianhcởibớtquầnáo.Sự tươngphảngiữaáoquầncắtmaykhéoléo,rõrànglàhếtsứcvănminh,vớisứcmạnhnamtínhđơnthuầncủacơthểbêndướilàmcôbốirối.ĐúngnhưAnnabellenghĩ,anhsởhữumộtkhungsườnvạmvỡkhác thường, lưngvàvaianhsănchắc,cơbụng lộ rõtừngmúi.Nướcdangămđenlấmtấmvàngdướiánhsángđènngủ,bờvaianh cứng như kim loại. Ngay cả lớp lông đen ngay trước ngực anh cũngkhônglàmdịubớtsứcmạnhcủanhữngcơbắpđànhồi.Annabellengờrằngtrênđờikhôngcònngườiđànôngnàokhỏemạnh,đầysinhlựcnhườngnàynữa.Cólẽanhkhôngphùhợpvớinhữngquýtộctáinhợt,mảnhkhảnhtheomốtthờithượng...nhưngAnnabellenghĩanhhoàntoàntuyệtvờitheocáchriêngcủamình.

Cảm giác phấn khích len lỏi trong bụng cô khi anh trườn lên giường.“Simon,”cônói,thởgấpkhianhquàngtayôm.“Mẹemkhôngkểchoembiết...tốinayemnênlàmgìchoanh.”

Tayanhbắtđầuchơiđùavớitóccô,ngóntaylầnlữatrêndađầuvàtruyềnsựnáonứcnóngbỏngdọcsốnglưngcô.“Tốinayemkhôngphảilàmgìcả.Chỉcầnđểanhômem...chạmvàoem...tìmravàiđiềulàmemvui...”

Tayanhtìmthấyđườngxẻrãnhtrênáongủcủacô.Annabellenhắmmắtlạikhicôcảmthấynhữngdảiđăngtenbồngbềnhđangtuộtkhỏivaicô.“Anhcónhớcáiđêmtrongphòngnhạckhông?”côthìthầm,thởhổnhểnkhiváyngủđãtuộtxuốngngực.“Khianhhônemởgóctường?”

“Nhớtừnggiâytừngphút,”anhthìthầmđáp,kéotayáokhỏingườicô.“Saoemhỏivậy?”

“Emkhông thểngừngnghĩvềnó,”cô thổ lộ.Côuốnéogiúpanhcởihẳnchiếcváyra,cảmgiácnóngrátbaophủtừngtếbàomộttrêndacô.

“Anhcũngkhông,” anh thúnhận.Tayanh trượt lênngựccô, khumkhumtrênvòngtrònmátlạnhchođếnkhiđỉnhvòngtròntrởnênsẫmmàuvàcứnglạitronglòngbàntay.“Chúngtacómốiquanhệcộnghưởngdễbùngcháyhơnanhmongđợi.”

“Vậychuyệnđókhôngphải lúcnàocũnggiống thếnàyđúngkhông?” côhỏi,đểngóntaykhámpháđườngrãnhtrênxươngsốngvànhómcơrắnrỏiởhaibênngườianh.

Cáichạmtaycủacô,đơngiảnvôcùng,nhưngđủlàmđứtquãnghơithởcủaanhkhianhtrườnlênngườicô.“Không,”anhlẩmbẩm,mộtchânxengiữahaimépđùikhépchặtcủacô.“Khôngphảimãimãi.”

“Tạisao...”cômởmiệngtoanhỏinhưngrồi imbặtvớimột tiếngrêncâmlặngvìngóntayanhđanglầnmòviềnngựccô.Tayanhômtrọneocôvàanhcúiđầuxuống.Annabelleđưa tay lênđầuanh, đểnhững túm tócdàyxuyênquakẽtaynhưcôvẫnmuốnlàm.Anhhônlớpdamỏngmảnhtrêncơthểcô.Côđểyênchoanhlàmnhữnggìmìnhmuốn.Nhưngkhianhchạmđến rốn cô thì cô lăn người tránh anh với tiếng thở hồng hộc. “Không...Simon,em...làmơn...”

Ngay lập tức anh nhổmngười ômcô, cười với khuônmặt tím tái của cô.“Nhiềuquásao?”anhkhànkhànhỏi.“Anhxinlỗi...anhquênmấtlànhữngchuyệnnàycònquámớimẻvớiem.Đâynày,đểanhômem.Emkhôngsợ

chứ?”

Trướckhicôcóthểtrảlờithìmiệnganhđãáplêncô,nhẹnhàngđưatớiđưalui.Cổhọngcôrunrẩy,dòngkhoáicảmđangphuntràonhưnhamthạch.

Côhổnhểntrongmiệnganh,cơthịtcônóngbừngnhưthiêunhưđốt.Mộtluồng sắcđỏđầyđammê lankhắp lànda, tạo ramột vài đốm trắnggiữanhữngvệthồng.Timcôđậpđiêncuồng,vàtaychânthìcứngcảlạivìkhoáicảmngâyngất.Quayđầunénmột tiếngkêunghẹnngào, cônhìnvàođôimắttotròncủaSimon.

Anhchốngkhuỷutaylêngiường,máitócrốibùvàtianhìnsángbừngtrongđammêthíchthú.Xemraanhhiểuchuyệngìđangxảyrabêntrongcôvàcảm thấy thúvịbởi sựkinhngạcngây thơcủacô. “Đừngđiđâucả,”anhmỉmcườilẩmbẩm.“Emsẽkhôngmuốnlỡmấtphầnhaynhấtđâu.”Chậmrãi,anhkéocôquaylạibêndướianh.“Emyêu,anhsẽkhônglàmemđauđâu,”anhthìthầmvàomácô.“Đểanhlàmemhạnhphúc...đểanhvàobêntrongem...”

Anhtiếptụcvừathìthầmvừahônvừamơntrớnlốivàocơthểcô.TrướckhiđầuanhchạmtớilốivàođượcchechắngiữhaiđùicôthìAnnabellerênrỉliêntục.Miệnganhtìmkiếmcô,nhấmnhápcômộtcáchmêmụ.Côcorovìthẹn,nhưnganhômeocôtrongtayvàkhámphácômộtcáchkhôngthươngxót,đầulưỡianhcứvặnxoắnkhehởphậpphù.Hìnhảnhđầuanhgiữađùicôđánhmộtcúđònchoángvángđầybảnnăngvàogiácquan.Cănphònghọđangởphútchốcxoayvòngvòng,vàcôcảmthấycôđanglửnglơgiữatầngtầnglớplớpbóngtốivàánhlửađèncầy,khôngcònnhậnragìkhácngoạitrừcơnlốcsungsướngvôngần.Côkhôngthểgiấuanhbấtkỳđiềugìnữa,khôngthể làmgìngoại trừviệcđầuhàngcáimiệngđòihỏiđangkhơigợicảmgiácvuithíchtộilỗitừdathịtcô.

Lưỡianhđungđưalầncuốitrướckhiquaylạicơthểcô.Haibênđùicôgiờđãmềmrũkhianhđẩychúngraxa,đầungọngiáocủaanhbứcbáchtrướclốivàocơthểcô.Nhìnxuốngkhuônmặtsửngsốtcủacô,Simonvéntóccôkhỏitrán.

Môicôconglênmộtnụcườilảođảokhicôđưamắtnhìnanh.“Emquêntàikhoảnngânhàngmấtrồi,”vàanhcườiêmái.

Ngóntayanhvevãnvầngtráncô,nơinhữngsợitócướtcứbếtvàodathịt.“Annabelleđáng thương...”Áp lựcgiữahaichâncôgia tăng,vàcảmgiácđaubuốtbắtđầu.“Anhsợrằngphầnkếtiếpsẽkhôngdễchịulắmvớiem.”

“Emkhôngquantâm...em...emchỉvuivìđólàanh.”

Rõràngđâylàmộtcâukỳquặcmàcôdâucóthểnóivớichúrểtrongđêmtânhôn,nhưngnóvẫnkhiếnanhcười.Anhcúiđầuvàbắtđầuthìthầmvàotaicô,ngaycảkhianhđẩyhôngthâmnhậpvàonơichốnchưađượckhaiphácủacô.Côbuộcmìnhnằmimmặcdùbảnnăngmuốnvặnvẹovìsựthâmnhậpđó.“Emyêu...”Hơithởanhtrởnênthôráp,vàkhianhngừnglạibêntrongcôthìcóvẻnhưanhđangphảiđấutranhđểgiànhsựtựchủ.“Đúng,đúngrồiđó...chỉmộtchútnữathôi...”Anhnhíchthêmmộtđoạn,vàngừnglạilầnnữa.“Mộtchútnữa...”Anhvàosâuhơn,cẩnthậnmơntrớncơthểcô.“Chútnữa...”

“Baonhiêunữa?”côhổnhển.Anhquácứng,áplựcquánhiều,vàcôtựhỏichuyệnnàyrồisẽđiđếnđâu.

Simonnghiếnrăngvớinỗlựcđểđứngyên.“Anhvàođượckhoảngmộtnửarồi,”anhnói,giọnganhphachúttộilỗi.

“Mộtnửa...”Annabellerungrungcườivàphảnđốikhianhđẩyvàolầnnữa.“Ôi,khôngthểnào,emkhôngthể,emkhôngthể...”

Nhưnganhvẫnthúcbảnthânvàosâuhơn,cốgắngxoadịucơnđaucủacôbằngmiệngvàtay.Dầndầndễdànghơn,cơnđautanbiếnthànhcảmgiácnóngbỏngêmdịu,kéodài.Mộttiếngthởdàithoátrakhicôcảmnhậnđượccơthểmìnhđangcodãn,vàcánhcửatrongtrắngcủacôtiếpnhậnsựchiếmhữuchắcchắnxảyracủaanh.LưngSimonhằnrõtừngnhómcơ,bụnganhcứngnhưgỗmun.Giữmìnhsâubêntrongcô,anhrênrỉ,tronglúcmộtcơnrùngmìnhchạydọcđôivai.“Em...chậtquá,”anhkhàngiọng.

“Em...emxinlỗi...”

“Không,không,”anhluốngcuốngnói.“Đừngxinlỗi.LạyChúa,”giọnganhlínhínhưthểanhđangngụpsâutrongkhoáicảm.

Haingườinhìnnhau,mộtngườithỏamãn,mộtngườithấmđẫmkhátkhao.

Cảmgiác thắcmắcquétquaAnnabellekhicônhận raanhđangphủnhậnhoàntoànnhữnggìcôdựđoán.CôđãđoanchắcSimonsẽnhâncơhộinàychứngtỏquyềnsởhữulêncô...vậymàanhlạiđếnvớicôcùngsựkiênnhẫnvôcùng.Đầylòngbiếtơn,côchoàngtayquacổanh.Côhônanh,vuốtveanhtrongsựkhíchlệthẹnthùng.Hànhđộngđócóvẻđãđánhtanphầntựchủcònsótlạicủaanh.Ngườianhđượcgiảiphóngkèmtheocảmgiácsungsướngcựcđộlàmrănganhnghiếnchặt.Vùimặtvàomáitócnhễnhạimồhôicủacô,anhđắmmìnhtronghơiấmmêsay.Saumộtlúccảmgiáccăngthẳngrờikhỏicơbắp,vàanhthởđềuđều.Nhậnrasự lo lắngcủacô,anhnhẹnhàngvuốtvehôngcô.

“Có lẽanhkhông rờichiếcgiườngnàyđượcnữa,”anhcàunhàu,khóacôtrongvòngtay.

“Ồ,cóchứanh,”Annabelleuểoảinói.“NgàymaianhsẽđưaemđiParis.Emkhôngchịubịtướcmấtchuyếntrăngmậtmàanhđãhứađâu.”

Rúcvàonhữnglọntócbùxùcủacô,Simoncườicườiđáp.“Khôngđâu,vợyêu...kiểugìthìemcũngsẽkhôngbịtướcmấtnóđâu.”

Chương21

Trong chuyến trăngmật kéo dài hai tuần của họ, Annabelle khám phá rarằngmìnhkhônghềnắmcảthếgiớitrongtaynhưcôvẫntưởng.Vớisựphatrộngiữabản tínhngây thơvàsựngạonghễcủangườiAnh,cô luôncóýnghĩLondonlàtrungtâmcủamọinềnvănhóavàtrithức,nhưngParislạilàmộtpháthiệnđộng trời.Thànhphốhiệnđạiđếnkinhngạc,khiếnLondontrônggiốngmộtanhhàngxómtồitàn.Vàbêncạnhnhữngtiếnbộxãhộivàkỹthuật,đườngphốParisgầnnhưvẫncònnguyêndángvẻcổxưa;tối,hẹp,vàkhúckhuỷu len lỏidướichânnhữngngôinhà thơmộng.Quả là sự tấncônghỗnđộnnhưngtuyệtđẹpvàocácgiácquan,vớikiếntrúcđadạngtừnhữngnhàthờcóchópnhọntheotrườngpháigothicchođếnsựhùngvĩuynghicủaKhảiHoànMôn.

Kháchsạnhọở,CoeurdeParis, tọa lạcbên tảmạnsôngSeine,nằmgiữamộtdãycửahiệuchói lóa trênđườngMontparnassevànhữngkhuchợcómáichecủaSaint-Germain-des-Pres,nơitậptrungđủloạivảivóc,đăngten,tranh vẽ, nước hoa.CoeurdeParis làmột lâu đài, với những dãy phòngđược thiết kế nhằmđem lại khoái cảmnhục dục.Ví dụ như phòng tắm -salledebain, theonhưngườiởđâygọi -đượcxâydựng trênnềnđácẩmthạchvàlátgạchÝ,mộttrườngkỷmạvàngcầukỳchophépngườitắmnằmnghỉsaukhi tắmgội.Cóđếnhaibồn tắmbằngsứ,mỗicáigồmhaimạchnướcnóngvàlạnh.Bêntrênbồntắmlàtrầnnhàtrangtrítranhsơnthủy,nhưvậykháchhàngcóthểvừatắmvừathưgiãn.Đượcnuôidạytheoquanđiểmcủa người Anh, xem tắm rửa là vấn đề vệ sinh mang tính thiết thực,Annabellecảmthấybuồncườitrướcýtưởnghànhđộngtắmrửanênlàmộtloạihìnhgiảitrímangtínhsuyđồi.

Annabellehếtsứcthíchthúkhi thấyđànôngvàđànbàcóthểngồiănvớinhauởnhàhàngmàkhôngcầnyêucầudọnmộtphòngriêng.Côchưatừngđược ăn nhữngmón ngon như thế này... gà tơmềmmại hấp với hành vàrượuđỏ...vịtquaycólớpdabóngmỡgiòntan...cáchưngchíntớivớixốtnấm...rồithì,tấtnhiên,móntrángmiệng...nhữnglátbánhdàytẩmrượuxếpcạnh bánh meringue, rồi bánh pudding kẹp hồ đào và trái cây tươi. KhiSimonchứngkiếncảnhcứ tối tốiAnnabelle lạikhổsởvớiviệcchọnmón

trángmiệng,anhliềntrịnhtrọngcamđoanvớicôlàđạitướngratrậncũngkhôngsuytínhkỹlưỡngnhưcôlúcphânvângiữabánhnhânquảđàohaymóntrứngđánhvani.

CótốiSimonđưacôđixemmộtvởbalêcónhữngvũcôngănmặchếtsứcthiếuvải,tốikháclạilàmộtvởhàikịchvớinhữngcâuphatròthôtụckhôngcầnphiêndịchcũnghiểu.HọcũngđếncácbuổidạhộidobạnbèđốitáccủaSimontổchức.TrongsốđócóngườiPháp,dukháchhoặcdânnhậpcưtừAnh,MỹvàÝ.Mộtsốlàcổđônghoặcthànhviênbanquảntrịcủanhữngcông ty anh có cổ phần sở hữu, số khác liên quan đến các công ty vậnchuyểnvàxelửacủaanh.“Làmsaoanhlạiquenbiếtnhiềungườiquávậy?”Annabellebối rốihỏiSimonkhianhđược rấtnhiềungười lạchàođón tạibuổidạhộiđầutiênhọthamdự.

SimoncườilớnvàtrêuchọcrằngngườitasẽnghĩlàcôkhônghềbiếtngoàixãhộithượnglưuAnhracòncảmộtthếgiớinữa.Vàđúnglàcôkhôngbiếtthật.Từtrướcđếnnaycôchưatừngnghĩđếnviệcnhìnrangoàiranhgiớitùtúng chật hẹp của cái xã hội tinh túy đó. Những người này, cũng giốngSimon,đềucósựnhạybéntuyệtvờitrongnhữngvấnđềthuầnkinhtế,tíchcựcđầutưvàoxâydựng,nhiềungườitrongsốhọcònsởhữucảmộtthịtrấntheođúngnghĩađenđượcxâydựngquanhcáckhucôngnghiệpđangpháttriểnnhưvũbão.Họsởhữuhầmmỏ,đồnđiền,nhàxưởng,khohàng,cửahiệu,nhàmáy;vàcóvẻnhưmốiquantâmcủahọhiếmkhibịgiớihạntrongphạmvimộtquốcgia.TronglúcnhữngbàvợmuasắmvàđặtmayváyáoởnhữngcửahiệuParisthìđànôngngồihànggiờtrongtiệmcàphêhoặccâulạcbộriêngđểthamgianhữngcuộcthảoluậnbấttậnvềkinhtếvàchínhtrị.Nhiềungườihútthuốctrongnhữngốnggiấygọilàxìgà,mộtxuhướngbắtnguồntừbinhsĩAiCậpvànhanhchónglanrộngrakhắplụcđịa.Trongbữatối,họbànnhữngchuyệnAnnabellechưatừngnghequavàcũngkhôngchắclàđãtừngđượcviếttrênbáo.

Annabelle nhận ra khi chồng cô nói chuyện, những người đàn ông khácthườngrấttậptrunglắngngheýkiếncủaanhvàhỏixinlờikhuyêntừanhvềmọilĩnhvực.TrongconmắtcủagiớithượnglưuAnhquốcthìcólẽSimonchỉgâyđượcmộtchútảnhhưởng,nhưngrõrànglàởbênngoàithếgiớiđó,sức ảnh hưởng của anh khá đáng kể. Bây giờ cô đã hiểu tại saoBá tướcWestclifflạitôntrọngSimonđếnvậy.ThựctếthìSimonlàngườiđànôngđầy quyền lực trong lĩnh vực riêng củamình.Chứng kiến sự kính nể củacánhđànôngdànhchoanh,vàđểýthấytrạngtháikíchđộnglàmđỏmcủa

đámphụnữmỗikhianhxuấthiện,Annabellebắtđầunhìnchồngvớiánhmắtkhác.Thậmchícôcònbắtđầucóýthứcsởhữuanh-sởhữuSimon!-vàthấymìnhsôisụcghentuôngkhicómộtphụnữnàođóngồicạnhanhvàcốthuhútsựchúýcủaanhtrongbữatối,hoặckhimộtquýcônàođólẳnglơtuyênbốSimonbuộcphảinhảyvớimìnhmộtđiệuvalse.

Tạibuổidạvũđầutiêncủahọ,Annabelleđứngtrongphòngkháchvớimộtnhómmệnhphụtrẻthạođời,mộtcôngườiMỹcóchồngchuyênchếtạođạndược,haicôngườiPhápcóchồnglàchuyêngiabuôntranh.VụngvềtrảlờinhữngcâuhỏicủahọvềSimonvàmiễncưỡngthúnhậncôkhôngbiếtnhiềuvềchồng,Annabellecóphầnnhẹnhõmkhichủđềcâuchuyệnchuyểnsangyêucầucôkhiêuvũ.Trongbộlễphụcđenhoànmỹ,SimontraođổivàicâuchàolịchsựvớinhữngphụnữđỏmặthớnhởkiarồiquaysangAnnabelle.Tia nhìn của họ khóa lấy nhau, giai điệu du dương bắt đầu vang lên.Annabellebiếtbàihátnày...mộtđiệuvalsephổbiếnởLondon,trầmbổngngọtngàođếnmứcgáiếphảiđồngtìnhrằngđứngyêntronglúcbàihátvanglênđúnglàmộtdạngcựchình.

Simondangtay,vàAnnabelleđónlấy,nhớlạivôsốlầntrongquákhứcôđãhắthủilờimờikhiêuvũcủaanh.NhậnracuốicùngSimonđãđạtđượcướcmuốn,Annabellekhẽcười.“Anhluônthànhcôngtrongviệccóđượcnhữnggìanhmuốnphảikhông?”côhỏi.

“Thỉnhthoảngviệcđótốnnhiềuthờigianhơnanhtưởng,”Simonđáp.Khihọvàosànkhiêuvũ,anhđặttayngangeoAnnabellevàhướngdẫncôgiữarấtnhiềucặpđôiđangxoayvòngxungquanh.

Côcảmthấybồnchồnđếnchóngcảmặt,nhưthểhọđangchiasẻmộtđiềugìđóquantronghơnhẳnmộtđiệunhảyđơnthuần.“Đâylàđiệuvalseyêuthíchcủaem,”côvừanóivừabướcvàovòngtayanh.

“Anhbiết.Đólàlýdoanhyêucầunótốinay.”

“Saoanhbiếtđược?”côbậtcườingờvực.“Cóphảimột tronghaichịemBowmannóichoanhkhông?”

Simonlắcđầu,ngóntayđanvàotaycô.“Hơnmộtlầnanhthấynétmặtemkhihọchơibàinày.Lầnnàoemcũngcóvẻmuốnnhảyrakhỏighế.”

Annabelleháhốcmiệngngỡngàng,vànhìnanhchămchúvớiánhmắtbănkhoăn.Làmthếnàoanhcóthểnhậnramộtđiềukínđáonhưthế?Côluôntỏrathờơvớianh,vậymàanhvẫnchúýđếntừngcửchỉcủacôtrongmộtbàinhạccụthểvàghinhớnó.Nhậnrađiềuđókhiếnmắtcôngấnnước,vàcôngoảnhmặtđingaylậptức,cốgắngnéncảmxúcvàolòng.

Simonkéocôvàogiữanhữngcặpđôikhác,cánhtayanhmạnhmẽ,bàntayanhsaulưngcôsẵnsàngnângđỡvàdìudắt.Thậtdễdàngđểbướctheoanh,đểcơthểthảlỏngcùngnhịpđiệuanhtạonêntronglúcváycôlảlướttrênsànvàxoayvòngquanhchânanh.Giaiđiệuquyếnrũấythấmvàocơthểcô,xóatancơnđaunơicổhọngvànângcôbaybổngtrongthứcảmgiácsaymêphóngtúng.

Về phần Simon, lòng anh ngập tràn niềm vui chiến thắng khi anh dẫnAnnabellebăngngangsànnhảy.Cuốicùng,sauhainămtheođuổi,anhđãcóđiệunhảyhằngmongướcđượcnhảycùngcô.VàanhcònhàilònghơnnữakhiAnnabellevẫnsẽlàcủaanhsaukhiđiệuvalsekếtthúc...anhsẽđưacôtrởvềkháchsạn,vàgiúpcôtrútbỏlớpváyáo,vàânáivớicôđếntậnbìnhminh.

Cơthểcômềmmạitrongcánhtayanh,bàntayđeogăngcủacôsángbừngtrênvaianh.Rất ítphụnữ theođượcbướcnhảycủaanhdễdàngnhưthế,nhưthểcôbiếtanhđịnhdẫncôđitheohướngnàotrướccảkhianhbiết.Sựhòaquyệncủahaicơthểgiúphọdichuyểnduyêndángkhắpcảgianphòngnhưmộtđôichimríurít.

Simonkhôngbấtngờtrướcphảnứngmàbạnbèđốitáccủaanhdànhchocôdâu-nhữngcâuchúcmừngvàánhmắtthèmmuốntinhvi,nhữngtiếngthìthàokínđáocủavàigãvẫntomiệngtuyênbốkhônghềđốkỵvìanhcócôvợxinhđẹpnhườngấy.GầnđâyAnnabelletrởnênđángyêuhơn,ấylànếucôcòncó thểđángyêuhơn thếnàyđượcnữa, sựcăng thẳngđãbiếnmấtkhỏigươngmặtsaunhiềuđêmkhôngcònmộngmị.Ởtrêngiườngcôsốngđộngđammêvàthậmchícònnôđùa-đêmtrướccôđãtrườnlêngiườngvớivẻuyểnchuyểncủamộtconhảicẩusôinổi,hônkhắpngựcvàvaianh.Anhkhônghềchờđợiởcôđiềuấyvìtrướcđâyanhđãgặprấtnhiềuphụnữxinhđẹpchỉbiếtnằmimnhưkhúcgỗ.NhưngđằngnàyAnnabellecòntrêuchọcvàvuốtvechođếnkhianhcảmthấythoảmãnthìthôi.

Simonkhônghềảotưởngrằngmốiquanhệgiữahọsẽtiếptụcyênbình-cả

haiđềuquátự lậpvàcócá tínhmạnhnênkhótránhkhỏivachạmthườngngày.Từbỏcơhộikếthônvớiquýtộc,Annabelleđãđóngcánhcửacuộcđờicôhằngmơước,vàcònphảithíchnghivớimộtcuộcđờiquákhácbiệt.NgoạitrừWestcliffvàhaibangườibạnquýtộckhác,Simoncórấtítliênhệvớigiới thượng lưu.Thếgiớicủaanhchủyếu toànnhữngkẻđi làmkiếmtiềngiốnganh, thô lỗvàhạnhphúcvìđượckiếm tiền.Sovới tầng lớp tríthứcthanhtaomàAnnabellevốnđãquentừlúcmớisinhthìnhữngkẻlănlộntrongngànhcôngnghiệpnàyquảthựckhácxamộttrờimộtvực.Họnóichuyện ào ào, dung tụcvàdài dòng, chẳngbuồnđoái hoài tới lề thói haycungcách.SimonkhôngchắclàmthếnàoAnnabellehòanhậpđượcvớihọ,nhưngcóvẻnhưcôvẫnđangrấtcốgắng.Anhhiểuvàtrântrọngnhữngnỗlựchơncôcóthểtưởngtượngrấtnhiều.

Anhthừabiếtnhữngtìnhhuốngnhưtrườnghợpxảyrahaiđêmtrướccóthểkhiếnbấtcứphụnữtrẻnàocũngphảicắnrăngbậtkhóc,thếmàAnnabelleđãđốimặttrongtưthếtươngđốibìnhtĩnh.HọđếnbuổidạhộidomộtkiếntrúcsưngườiPhápvàvợôngtatổchức,quánhiềukháchvàrượumạnhdẫnđếnkhôngkhíđitheochiềuhướngquákhích.SimonmớiđểAnnabellengồilạimột bàn ăn toàn người quen biết với anh có ít phút trong lúc anh nóichuyệnvớichủtiệc,nhưngkhiquaylạianhđãthấyvợmìnhđangbốirốivìbịdồnvào thếkẹtbởihaigãnàođóđangchơibàiđểgiànhvinhdựđượcuốngsâmbanhtronggiàycủacô.

MặcdùtròchơichủyếutrêntinhthầnvuilàchínhnhưngrõrànglànhữngkẻđangtranhgiànhânhuệtừAnnabellelạiđanghếtsứcthíchthútrướctìnhcảnhkhóchịucủacô.Đốivớiđámngườilúcnàocũngthừamứamọithúvuiấythìkhônggìsảngkhoáihơnlàđượctấncôngsựnhumìelệcủaaiđó,đặcbiệtlàkhinạnnhâncủabọnhọrõlàquángâythơ.MặcdùAnnabelleđãcốphớtlờsựviệcnhưngtròchơitrơtráovẫnkhiếncôcăngthẳng,vànụcườitrênmiệngcôméoxệchcảđi.Đứnglênkhỏighế,côđưamắtkhắpphòngtìmnơiẩnnáu.

Với vẻ ngoài nhã nhặn xã giao, Simon bước đến đặt bàn tay lên lưngAnnabelletrấnan,ngóntayanhxoadịunhữngđốtsốngcổcủacô.Anhcảmnhậnđượccơthểcôthảlỏnghơnmộtchút,vàmàuđỏửngtrênmặtcônhạtdầnkhicôngẩnglên.“Họcãinhauxemaiđượcuốngsâmbanhtronggiàycủaem,”cônín thởnói.“Emkhôngđềnghịchuyệnđó,vàemkhôngbiếtphảilàmsao...”

“Vấnđềđơngiảnthôimà,”anhtỉnhbơnói.Anhnhậnramộtđámđôngđãxúmlại,háohứcchờxemliệuanhcónổinóngvớihaingườiđànôngcảgantrêuchọcvợanhkhông.Dịudàngnhưngcươngquyết,anhđưaAnnabelletrởlạighế.“Ngồixuốngđiemyêu.”

“Nhưngemkhôngmuốn...”côtoannói,lòngthấykhôngthoảimáichútnàovàthởhắtrakhiSimonngồixổmxuốngtrướcmặtcô.Đưatayxuốngváycô,anhtháocảhaichiếcgiàyvảixatanhcóđínhhạt,“Simon!”Mắtcôtrợntrònkinhngạc.

Đứnglên,Simonđưachohaigãkiamỗingườimộtchiếc.“Thưacácngài,cácngàicóthểcầmlấygiày,miễnsaocácngàihiểuchorằngngườimangđôigiàyấythuộcvềtôi.”Rồianhbếcôrakhỏiphòngtronglúcđámđôngvừacườivừavỗtayầmĩ.Trênlốirakhỏiphòng,họđingangmộtbồibànđangmangrượusâmbanh.“Chúngtôisẽlấycáinày.”SimonnóivớiviênphụcvụđangđiếnghồnđưacáichainặngtrịchchoAnnabelle.

SimonbếAnnabelleraxengựa,còncôcầmchairượubằngmộttayvàvòngtaycònlạiquanhcổanh.“Emsẽtiêutốncủaanhcảmộtgiatàichochuyệngiàydépđó,”anhnói.

Tiếngcườilấplánhtrongmắtcô.“Emcònvàiđôitrongkháchsạn,”côvuivẻnói.“Anhcóđịnhuốngsâmbanhtrongđókhông?”

“Không,tìnhyêucủaanh.Anhsẽuốngtừem.”

Côgiậtmìnhnhìnanhrồichợthiểu,vùimặtvàovaianh,taiđỏlựng.

Nhớlạisựviệcvànhữnggiâyphúttrànngậpcảmxúctheosauđó,Simonnhìnxuốngngườiđànbàtrongvòngtaymình.Ánhsángmờảotừtámngọnđènphảnchiếutrongmắtcô,khiếnđôimắtxanhthẫmlấplánhnhưhaingôisaođêmhè.Cônhìnanhchămchúvớimộtxúccảmchưatừngcó,nhưthểcôkhaokhátmộtcáigìđó.Cáinhìnbuộcanhimlặng,gợilêntronganhcáinhucầumãnh liệtphải làmcôhài lòngbằngmọicáchcó thể.Tronggiâyphútđó,dùcôcóyêucầubấtcứđiềugì,anhcũngsẽđápứngkhôngengại.

Khicănphòngkhiêuvũchìmvàoánhsángmờảo,hiểnnhiênhọtrởthànhmộtmốinguychonhữngcặpđôikhácvìSimonbấtcầnbiếthọđanglướtđiđâu.Họkhiêuvũchođếnkhicóngườilạnhnhạtnhậnxétrằngvợchồngcứ

bàytỏsựđộcchiếmnhautrongmộtvũhộinhưthếrồisautuầntrăngmậtkhôngchóngthìchàycũngrơivàotìnhtrạngchánngấynhau.Simonchỉnherăng cười và cúi đầu thì thầmvào taiAnnabelle. “Giờ em có thấy tiếc vìtrướckiakhôngchịunhảyvớianhkhông?”

“Không,”côthìthầmđáplại.“Nếuemkhôngphảilàmộttháchthứcthìanhđãmấthếthứngthú.”

Khẽ cười, Simon choàng tay qua thắt lưng cô và dẫn cô ra rìa phòng.“Khôngbaogiờcóchuyệnđóđâu.Mọichuyệnemnóihaylàmđềuthuhútanh.”

“Thật sao,” cô tỏ ý nghi ngờ. “Vậy còn về chuyệnWestcliff nhận xét emnôngcạnvàtựhuyễnhoặc.”

Khicôđốimặtvớianh,Simonchốngtaylêntườngvàcúingườixuốnggầncôhơn.Giọnganhvôcùngdịudàng.“Anhấykhônghiểuem.”

“Cònanhthìhiểu?”

“Đúng,anhhiểuem.”Anhđưatayvânvêmấysợitócxoănbámvàocổcô.“Embảovệbảnthânquákỹcàng.Emkhôngthíchdựadẫmvàongườikhác.Emquyết đoán vàmạnhmẽ, và em luôn có chủ ý.Chưa kể là rất bướngbỉnh.Nhưngkhônghềtựhuyễn.Vàbấtcứaicóđầuócthôngminhnhưemthìkhôngthểgọilànôngcạn.”Ngóntayanhràràbúitócsautaicô.Mộttiasángchọcghẹolấplánhtrongmắtanh.“Emcòndễbịquyếnrũkinhkhủngnữa.”

Bậtcườivẻnhưbịxúcphạm,Annabellegiơnắmđấmnhưthểsắpđánhanh.“Chỉvớianhthôi.”

Cườikhùngkhục,anhtúmlấynắmtaycủacôtrongbàntaytolớn,vàhônlêntừngkhớptay.“Bâygiờemlàvợanh,Westcliffthừahiểulàtốthơnhếtanhấyđừngnênbuôngthêmmộtcâuphảnđốinàonữavềemhoặcvềcuộchônnhânnày.Nếuanhấycònlàmvậy,anhsẽcắtđứttìnhbạnmàkhôngcầnnghĩlại.”

“Ôi,nhưngemkhôngmuốnnhưvậy,em...”Côsửngsốtnhìnanh.“Anhsẽlàmthếvìemsao?”

Simonlầntheolọntócvàngnâumàumậtong.“Khôngcógìanhkhôngthểlàmvìem.”Lờithềđóhếtsứcthậtlòng.Simonkhôngphảiloạingườithíchnóinửavời.VìAnnabelleđãchịugắnbóvớianhnênanhsẽchungthủyvàủnghộcôsuốtđời.

Annabelle im lặng khó hiểu suốtmột khoảng thời gian dài sau đó, khiếnSimon kết luận là cô bị mệt. Nhưng tối đó, khi họ trở về phòngmình ởCoeurdeParis,côtraobảnthânmìnhchoanhvớisựnhiệttìnhhoàntoànmới,cốgắngdùngthânthểđểtỏbàynhữnggìcôkhôngthểdiễnđạtthànhlời.

Chương22

Đúngnhưđãhứa,Simonlàmộtngườichồnghàophóng,anhđặtmaychoAnnabellevôsốváyáovàphụtrangởPháp,sauđótấtcảsẽđượcgửiđếnLondonngaykhihoàn thiện.Mộtbuổichiều,anhdẫnAnnabelleđến tiệmtrangsứcvàbảocôchọnbấtkỳmónnàomìnhthích,còncôchỉcóthểlắcđầubất lựctrướcnhữngkhaykimcương,hồngngọcvàngọclụcbảolộnglẫytrênlớpnhungđen.Saunhiềunămđeođáquýgiảvàáođầmlộnmặt,thóiquenhạnchếchitiêucủacôtrởthànhbệnhkinhniên.

“Emkhôngthíchmónnàocảsao?”Simondòhỏi,cầmlênmộtdâychuyềnkếttừnhữngviênkimcươngtrắngvàvàngthànhmộtchuỗihoali ti.Anhướmnóthửlênchiếccổtrầncủacô,ngưỡngmộvẻlấplánhcủakimcươngtrênlàndatrắngngần.“Cáinàythìsao?”

“Cómột đôi hoa tai rất hợp với chiếc vòng đấy thưa bà,” người bán hàohứngnói,“etaussicáivòngtaynàycũngrấttiệpmàuvớimónnữtrangđó.”

“Đẹpquá,”Annabelleđáp.“Chỉlà...à,đivàocửahàngvàmuamộtsợidâychuyềnnhưmuamộtviênkẹothìthậtkỳquặc.”

Hơi lúng túng bởi sự rụt rè của cô, Simon chú tâm quan sát cô trong lúcngườibánhàngtếnhịđivàotrong.SimondịudàngđặtdâychuyềntrởlạihộpnhungrồinắmtayAnnabelle.Ngóntayanhvuốtvemubàntaycô.“Saovậyemyêu?Cònnhiềucửahàngtrangsứckhácnếutiệmnàykhônghợpsởthíchcủaem...”

“Ôi,khôngphảivậy!Emcholàmìnhkhôngquenmuanhiềuđồ,vàhiệntạiemchưathíchứngđược.”

“Anh rất rấthyvọngemsẽnhanhchóngvượtquavấnđềđó,”Simonnóikhô khốc. “Trong lúc chờ đợi, anh phát chán phải nhìn emđeomấymóntrangsứcgiảđórồi.Nếuemkhôngtựchọnđượcthìđểanhchọngiùmemnhé.”Anhtiếnđếnchọnhaiđôihoataikimcương,chiếcvòngcổkếthìnhhoakhinãy,mộtchiếcvòngtay,haichuỗingọctraivàmộtchiếcnhẫnnăm

cara đính kim cương hình quả lê.Khôngmấy hốt hoảng trước hành độnghoangphíấy,AnnabellchỉphảnđốinửavờichođếnkhiSimoncườinóicôcàngngăncảnthìanhcàngmuanhiều.Cônhanhchóngngậmmiệngvàtrònmắtquansátkhicácmónnữtrangđãđượcthanhtoánvàcấtvàomộthộpgỗdụlótnhungcóchốtnhỏtrênnắp.ChỉtrừchiếcnhẫnmàSimonlồngvàotaycônhưngchúngquálỏngnênanhđưalạichongườibán.

“Cònchiếcnhẫncủaemthìsao?”Annabellehỏi,haitayômchiếchộpkhihọrờicửahàng.“Chúngtasẽđểnólạiđâysao?”

Simonthíchthúnhướnmàyvàliếccô.“Ôngtasẽchỉnhlạikíchcỡvàgửivềkháchsạnsau.”

“Nhưngnếunóbịthấtlạcthìsao?”

“Mấycâuphảnđốicủaemđâumấtrồi?Trongcửahàngemcưxửnhưthểemkhôngmuốncóchúngmà.”

“Đúngvậy,nhưngbâygiờnó làcủaemrồi,”cô lo lắngnói làmanhphảicườiphálên.

Cuối cùng, cô nhẹ cả người khi chiếc nhẫn được vận chuyển an toàn đếnkhách sạn ngay tối hôm đó, trong một chiếc hộp viền nhung. Trong lúcSimonđưamộtđồngxuchocậubéđãmangnótớithìAnnabellevộivàngrakhỏinhàtắm,laukhôngườivàmặcváyngủmàutrắngmớitinh.Đóngcửaxong,Simonquaylạivàthấycôvợcủamìnhđangđứngngayphíasau,mặtsángbừnghớnhởnhưđứatrẻđangchờquàGiángsinh.Anhkhôngthểnhịncườiđược trướcbiểuhiệncủacô,nhìn thấyniềmhânhoanvui thíchcuốnphăngđimọinỗ lựchòngcưxửnhưmộtquýcôđúngnghĩa.ChiếcnhẫnsánglấplánhkhianhlấynórakhỏihộpvàcầmtayAnnabelle.Anhlồngnóvàongónápútcủacô,vừakhítvớichiếcnhẫnvàngtrơnanhđãtraochocôtrongngàycưới.

HọcùngnhaunhìnngắmviênkimcươngtrêntaycôchođếnkhiAnnabellevòngtayquanhngườianhvàkêulênvuisướng.Anhchưakịpphảnứngthìcôđãbỏtayravànhảynhóttrênđôichântrần.“Nóđángyêuquá...nhìnnósánglấplánhnày!Simon,đichỗkhácđi...embiếtmìnhđangtỏrahámlợikhủngkhiếpthếnào.Đừngbậntâm,đúnglàemcócáithóihámlợimà,vàanhcũngbiếtrõđúngkhông.Ôi,emyêuchiếcnhẫnnày!”

Nhìn ngắm vẻ hào hứng của Annabelle, Simon ôm choàng lấy tấm thânmảnhdẻ.“Anhsẽkhôngđiđâuhết,”anhthôngbáo.“Đâylàcơhộiđểanhkiếmlợitừlòngbiếtơncủaem.”

Annabellenhiệttìnhkéođầuanhxuốngvàấnmiệngmìnhvàomiệnganh.“Vàanhsẽcó.”Côấnmộtthêmmộtnụhônnồngcháyvàomôianh.“Ngaybâygiờ.”

Anh cười khùng khục trước cuộc tấn công toàn diện của cô. “Anh sẽ nóinhìn thấy em vui là phần đền đáp xứng đáng rồi.Mặt khác, nếu em nhấtquyết...”

“Có!Emnhấtquyết.”Annabelle rờikhỏianhvàbước lạigiường, trèo lênnệmvàthảngườixuốngtấmkhăntrảigiườngrộnglớn.Simontheocôvàophòng, thích thú vì màn diễn của cô.Một Annabelle anh chưa từng thấytrướcđây,khôihàivàquyếnrũthấtthường.Khianhđếngần,côngẩngđầukhuyếnkhích.“Emlàcủaanh.Đếnmởquàcủaanhđi.”

Anhkhéoléocởiáochoàngvàcàvạt,tháiđộtựnguyệnnhiềuhơnlàbịthúcép.Annabellengồinhỏmdậyđểquansátanh.“Simon...anhnênbiếtemvẫnsẽlêngiườngvớianhdùkhôngcóchiếcnhẫnnày.”

“Emtửtếquá,”anhkhànkhànđáp.“Mộtngườichồngluônmuốnngherằnganhtađánggiáhơngiátrịtàichínhcủamình.”

Ánhmắtcủacôtrượtdàikhắpcơthểvạmvỡcủaanh.“Trongtấtcảnhữnggiátrịcủaanhthìtàichínhcólẽlàcáisaucùng.”

“Có lẽ?” Đi đến mép giường, Simon hôn lên mu bàn chân của cô. “Emkhôngcóýnóilà‘chắcchắn’sao?”

Côngãrasau, thởhổnhểnvìnhữngvuốtveấmáp từ lưỡianh, trong lúcviềnáongủvénlêntậnđùi.“Ôi...vâng,chắcchắn.Chắcchắnnhất...”

Cơthểcôẩmướtvàngọtngàosaukhivừatắmxong,thoảngmùixàphòngthơm và dầu hoa hồng. Bị làn da hồng hào thơm ngát của cô kích thích,Simonvừahônvừanhấmnháptừmắtcálênđếnđầugốicô.Saysưavớilàndalụalàcủacô,anhhônthắtlưngvàhaibênmạnsườn,đếnngựccônơitrái

timđangđậpthìnhthịchdướimôianh.

Annabellebậtramộttiếngthổnthứccầuxinvànắmtayanh.Ngănlạivớitiếngcườilặnglẽ,Simonchộplấyhaicổtaycôđưalênđầuvàđặtmiệnglêncô.Anhcảmnhậnđượcsựngạcnhiênvìbịkìmhãmcủacô.Vàphảnứngtiếptheo,mắtcônhắmlạivàhơithởtrởnêndồndập.Mộttayvẫngiữchặtcổtaycô,taykiacủaanhlangthangkhắpngườicô,đầungóntaylướttrênbầungực.Cơthểanhcứnglạivànóngbừngvìkíchthích,cơbắpanhgồnglênvì đòi hỏi.Trong toànbộkhokinhnghiệm làm tình anh có, anh chưatừngbiếtđếnsựsaymêchoángvángnhườngnày,tấtcảmốiliênhệvớithếgiớibênngoàihoàntoànđứtgãyvàanhchỉliênkếtvớiAnnabelle...vẻtươivuicủacôlànănglượngcủaanh...nhữngphảnứngrunrẩycủacôlàmkhaokhátcủaanhthêmsâusắc.

Khoảngthờigiantồitệnhấttrongchuyếntrăngmậtđếnvàomộtbuổisáng,khiAnnabellehàohứngbảoSimonlàcônghĩcâungạnngữcổấythậtđúng-hônnhânlàbiểuhiệncaonhấtcủatìnhbạn.Côcóýkhiếnanhvui,nhưngSimonlạiphảnứnggaygắtđếnnỗikhiếncôhoangmang.NhớlạicâunóinổitiếngcủaSamuelRichardson,Simoncộccằnnhậnxétrằnganhhyvọngsởthíchvănchươngcủacôsẽđượccảithiện,đểanhkhỏiphảinghenhữngcâunóirẻtiềnthunhặttrongmấyquyểntiểuthuyếtấy.Nhóiđau,Annabellechìmvàoimlặng,khôngthểhiểunổi tạisaochỉmộtcâunóicủamìnhlạichọctứcanhđếnvậy.

Simonđirangoàisuốtbuổisángvàđầubuổichiều,rồianhtrởvềvàthấyAnnabelleđangchơibàivớivàiphụnữtrongphòngkháchcủakháchsạn.Đếngầncôtừphíasaughế,anhthảtaylênvaicô.Côcảmnhậnđượctayanhxuyênqualớpvải,vàdâythầnkinhxúcgiáccủacôbắtđầuhoạtđộng.Rấtmuốnkéodàisựgiậndỗicủamình,Annabellethoángnghĩđếnchuyệnhấttayanhra.Nhưngthayvìthế,côlạitựnhủchịuđựnganhmộtchútthìcóđáng gì. Cố gắng mỉm cười, Annabelle ngẩng lên nhìn anh. “Chào buổichiều,ôngHunt,”côthìthầmvớiđúngkiểunhữngcặpđãkếthôngọinhaunơicôngcộng.“Emhyvọnganhcómộtngàythúvịởngoài,”côranhmãnhchìabàichoanhxem.“Nhìnbài trongtayemnày.Anhcólờikhuyênnàokhông?”

Luồntayvào tóccô,Simoncúingười lẩmbẩmvàotaicô.“Có...Kết thúcvánbàinhanhlên.”

Ýthứcđượccácbạnchơiđangnhìnmìnhthíchthú,Annabellegiữvẻmặtvôcảmchodùhơinóngbắtđầuvòngvòngquanhcổcô.“Tạisao?”côhỏitronglúcmiệnganhvẫncònbêntai.

“Vìanhsẽlàmtìnhvớiemsauchínhxácnămphútnữa,”anhthìthầm.“Chodùchúngtaở...đây...trongphòngriêng...haytrêncầuthang.Vậynênnếuemmuốncóchútítriêngtưthìanhđềnghịemthuabàinhanhlên.”

Anhấysẽkhônglàmvậy,Annabellenghĩ,tráitimbắtđầudồndậpcảnhbáo.Mặtkhác,vìquáhiểuSimonnênrấtcókhảnăng...

Vớisuynghĩđótrongđầu,Annabellethảramộtlábàivớingóntayrunrẩy.Ngườichơitiếptheotốnmấtmộtkhoảngthờigiandàinhưtratấn,vàngườiphụnữsauđóthìdừnglạitraođổivàicâuhàihướcvớichồngcôta,ngườicũngvừavàobàn.Mồhôitúaratừngựcvàlôngmày,Annabellecânnhắcđếnchuyệnbỏcuộc.Giọngnóicủa lý trí trấn tĩnhcô,vìdùSimoncóoáioămđếnmứcnàođinữathìanhcũngkhôngcưỡngbứcvợanhngaytrêncầuthangkháchsạn.Tuynhiên,giọngnói lý tríkianhanhchóngbịbópnghẹtkhiSimonthongthảnhìnđồnghồ.

“Emcònbaphút,”anhlạithìthầmvàotaicô.

Đâuđótrongtâmtrạngbốirối,Annabellecảmthấymộtcảmgiácđángxấuhổgiữahaiđùicô,cơthểcôhăngháihợpcùnglờihứaámmuộitronggiọnganh.Khépđùi lại, côchờđợiđến lượtchơicủamìnhvớimột sức lựcphithường,tronglúctráitimthìsắpnhảyrangoài.Nhữngngườichơiuểoảitánchuyện, và nhờ phục vụ đổi ly nước chanh. Cuối cùng cũng đến lượtAnnabelle,vàcônémraquânbàicaonhấtcủacôvàrútmộtquânkhác.Cảmgiácnhẹnhõmquétquangườikhicôthấyquânbàimớivôgiátrị,vàcôđặttayxuốngbàn.“Tôierằngtôibịloạirồi,”cônói,cốgắngkhôngbịhụthơi.“Cảmơnmọingườivìvánbàiđángyêunày,tôiphảiđi...”

“Ởlạihếtvòngsauđã,”mộtphụnữthúcgiục,vànhữngngườikhácủnghộ.

“Đúngđó.”

“Ítnhấtcũnguốngmộtlyrượutronglúcchờchúngtôichơixong...”

“Cảmơncácbà,nhưng...”Annabelleđứnglênvà thởhắtrakhicảmnhận

đượcbàntaydịudàngcủaSimonđangtựahờsaulưng.Đầungựccôcứnglạisaulớpáo.“Tôiquámệtvìhômquakhiêuvũsuốtcảtối,”côứngbiến.“Tôiphảinghỉmộtchúttrướckhiđếnnhàháttốinay.”

Bỏ lại sau lưngvài lời từ biệt,một vài cái liếcmắt ẩný,Annabelle trangnghiêmrờikhỏiphòngkhách.Ngaykhihọđếncầuthangxoắndẫnlêntầngtrên,Annabelle ráng sức thở phào, và ném cho chồng cái nhìn quở trách.“Nếuanhcốgắnglàmembẽmặtthìanhkháthànhcôngrồiđó...anhđanglàmgìvậy?”Váycôbịlỏngphầnvai,vàcôkinhhoàngnhậnraanhđangcởinútáocô.“Simon,”côrítlên.“Anhdám!Không,dừnglại!”Côchạykhỏianh,nhưnganhdễdàngbắtkịpcô.

“Emcònmộtphútnữa.”

“Đừng xuẩn ngốc như vậy,” cô đáp ngắn gọn. “Chúng ta không thể lênphòngtrongvòngmộtphút,vàanhsẽkhông...”Côngưngbặtvàthétlênkhinhậnthấyanhvừagiậtđứtmộtnútáokhác,vàquaylạiđậpmạnhlênbàntaycướpbóccủaanh.Tianhìncủahọgặpnhau,vàcôngờvựcnhậnraanhthậtsựcóýthựchiệnlờiđedọakia.“Simon,không.”

“Có.”Ánhmắtanhtrànngậpvẻvuithútànbạo,côđãquáquenvớicáivẻmặtanhđangbiểulộlúcnày.

Annabellevừanângváylênvừachạynhưbaylênlầu,hơithởcủacôđikèmtiếngcườihụthơi.“Thậtkhôngtinnổianh!Đểemyên.Anh...ôi,nếucóaithấychúngtalúcnày,thìemsẽkhôngbaogiờthathứchoanhđâu.”

Simontheosaukhôngchútvộivã...nhưngđólàdoanhkhôngcómộtđốngáoxốngvà trangphục lótvướngvíu trênngười.Cô lênđếnchiếunghỉvàvòngquagóc,đầugốicôđaunhưgiầnkhichâncôphảitrèocầuthangđiêncuồng,hếttầngnàyđếntầngkhác.Váycôtrởnênnặngtrịch,vàphổicôsắphếthơitớinơi.Ôi,quỷthamabắtanhđivìđãlàmchuyệnnàyvớicô...vàquỷthamabắtcôluônvìmấytiếngcườikhúckhíchcứthoátkhỏicổhọng.

“Bamươigiâynữa,”cônghethấytiếnganhphíasau,vàcôthởkhòkhèkhilênđếntầnghai.Cònbahànhlangdàingoằngtrướckhiđếnđượcphònghọ-vàkhôngđủthờigian.Túmváy,cônhìnlênnhìnxuốnghànhlangtrảidàitừchiếunghỉ.Côhốihảchạyđếncánhcửađầutiêncôtìmthấy,vàthấynódẫnvàomộtphòngchứađồnhỏxíu,tốiom.Mùihồvữanồngnặc,ánhsáng

từhànhlangchiếurõnhữngngănkệxếpkhăntrảigiườngvàkhănlông.

“Tiếptụcđi,”Simonlẩmbẩm,kéocôvàophòngchứađồvàđóngcửalại.

Annabellengaylậptứcchìmvàobóngtối.Tiếngcườicứbậtrakhỏingựccô,vàcôvôvọnghấtbàntayđangchạmvàocô.Cóvẻchồngcôbấtthìnhlình mọc ra nhiều tay giống bạch tuộc, cởi quần áo cô và ném chúng đinhanhhơncôcóthểtựbảovệmình.“Nếuanhkhóaluônhaitaởtrongnàythìsao?”côhỏi,vàváycôrơixuốngsànnhà.

“Anhsẽphácửa,”anhđáp,mòmẫmmóckhóaáongực.“Đểsau.”

“Nếungườihầubắtgặpthìchúngtasẽbịnémkhỏikháchsạnmất.”

“Tinanhđi,ngườihầuđãthấynhiềuchuyệnkinhkhủnghơnthếnàynhiều.”Váy cô nằmdưới chânSimon khi anh tuột áo ngực của cô xuốngmắt cáchân.

Cômiễncưỡngphảnđối, chođếnkhiSimonchạm taygiữahaiđùicôvàpháthiệnchứngcứkhaokhátcủacô,khiếnnhữnglờicấmcảnkiatrởnênvônghĩa.Miệngcômởrachàođóncáihôncủaanh,háohứcđáplạiđôimôithôráp.Lốivàocủacômởrộngđónnhậnanh,vàmộttiếngrênrỉbậtrakhỏicổcôkhingóntayanhởđó,vevuốtcô.

Họrángsứcgầnnhauhơnnữa,cơthểhọquấnvàonhau,tanchảy,mỗinụhônthâmnhậpcàngkhuấyđộngcô.Áongựccủacôquáchật,nhưngcảmgiácthắtchặtlạimangđếnkhoáicảmbấtngờ,nhưthểxúccảmtăngcườngđãlàmchệchhướngnửaphầndướicơthểvàđóngkhungnhữnggiácquanđangmêmẩn.Ngóntaycôbấuvíuvôvọngvàoquầnáoanhvìhammuốnkhiếncôgầnnhưphátđiên.Simonđộtngộtđâmsâuvàocô,nhịpđộcủaanhdứtkhoát,chođếnkhitrạngtháisungsướngphuntràokhắpcơthể,vàphổihọhíthàmùithơmtừnhữngtấmkhăntrảigiườngsạchsẽ,thẳngnếp,vàtaychânhọxoắnxuýtvàonhau,cốlưugiữcảmxúcvừatrảiqua.

“Chếttiệt,”vàiphútsauSimoncàunhàukhiđãthởlạibìnhthường.

“Gìvậy?”Annabellethìthầm,đầucônặngnềtrênveáochoàngcủaanh.

“Từđâyđếnhếtđờimùihồvữasẽkhiếnanhcứngngười.”

“Đólàvấnđềcủaanh,”côđáplạivớinụcườiuểoải,hítvàokhicơthểanh,vẫncònliênkếtvớicô,nhỏmdậy.

“Củaemnữa,”anhnói,trướckhimiệnganhtìmramiệngcôtrongbóngtối.

Chương23

NgaykhiSimonvàAnnabelletrởlạiAnh,họphảiđốimặtvớitìnhtrạngđốiđầukhó tránhkhỏigiữahaigiađìnhvốnkhácnhaumột trờimộtvực.MẹSimon,bàBertha,muốnmọingườiđếnăntốiđểtìmhiểu,vìhaibênchưacódịpgặpnhautrướcđámcưới.SimonđãcảnhbáoAnnabelleđừngmongđợigìnhiều,vàđếnlượtmình,côcũngcốgắngchuẩnbịtinhthầnchomẹvàemtrai.Tuynhiên,côvẫnngờrằnglạcquannhấtđinữathìbuổigặpmặtvẫnsẽđemlạinhữngkếtquảrắcrối.

ƠnChúalàJeremyđãvuivẻchấpnhậncáitinSimontrởthànhanhrểcậu.VàithánggầnđâyJeremylớnvùnvụt,vàgiờđãcaolêunghêu,caohơnhẳnAnnabelle khi họ ôm nhau trong phòng khách.Mái tóc nâu vàng của cậusánghơnvìnhữnghoạtđộngngoàitrời,vàđôimắtxanhrạngngờitươitỉnhtrênkhuônmặtrámnắng.“Emkhôngthểtinvàomắtmìnhkhiđọcthưcủamẹnói rằngchịđã lấySimonHunt,”cậubảo.“Saunhữnggìchịđãkểvềanhấysuốthainămqua...”

“Jeremy,”Annabellequắcmắt.“Chịtháchemdámnhắclạiđấy!”

Jeremy cười cười, tiếp tục vòng tay quanh người chị, tay kia đưa ra choSimon.“Chúcmừnganh.”Khihọbắttay,cậuláulỉnhnóitiếp.“Thậtlòngthìemkhôngngạcnhiênlắmđâu.Chịemthanphiềnvềanhthườngxuyênđếnmứcembiếtchịấycócảmxúcrấtmạnhdànhchoanh.”

TianhìnấmápcủaSimonchuyểnsangcôvợđang trợnmắt.“Anhkhônghìnhdungracôấytìmđượcđiềugìđểthanphiềnnữa,”anhtừtốnnói.

“Em tin là chị ấy đã nói...” Jeremymở lời rồi nháymắt khoa trương khiAnnabellethúcmạnhvàobesườn.“Đượcrồi,emsẽimlặng,”cậunói,congtaytựvệvàcườirũrượi.“Emchỉlịchsựchàohỏianhrểmớithôimà.”

“‘Lịchsựchàohỏi’làvềthờitiếthoặcthămhỏisứckhỏethôi,”Annabellelêngiọng,“chứkhôngphảitiếtlộnhữngnhậnxétcónguycơkhiếnchịgáimìnhxấuhổmàchịmìnhđãtintưởngtâmsự.”

TrượtmộtcánhtayvòngquaeoAnnabelle,Simonkéocôápsátvàongựcanhvàhạthấpđầuxuốngthìthầmvàotaicô,“Anhnghĩrađượchàngđốngthứemđãnói.Màrốtcuộcthìemcũngđãsẵnsàngnóithẳngvàomặtanhđấythôi.”

Nghethấysựthíchthútronggiọnganh,Annabellenhẹnhõmdựavàochồng.

Chưatừngthấychịgáithoảimáinhưvậyvớimộtngườiđànông,vànhậnranhữngthayđổicủachị,Jeremymỉmcười.“Emphảinóirằnghônnhâncóvẻrấthợpvớichị,Annabelle.”

NgaylúcđóbàPhilippavàophòng,vàbàkêulênvuimừng,bướcnhanhđếnchỗcongái.“Conyêu,mẹnhớconquá!”BàômhônAnnnabellnồngnhiệtrồiquaysangSimonvớinụcườithânthiện.“Huntthânmến,chàomừngcontrởvề.ConcóthíchPariskhông?”

“Hơncảmongđợi,”Simon thư thái đáp, hônphớt lênmábà.AnhkhôngnhìnAnnabellekhinóithêm,“Conđặcbiệtthíchsâmbanhởđó.”

“Tại sao, tất nhiên rồi,” Philippa đáp. “Mẹ chắc ai cũng...Annabelle, conyêu,conđanglàmgìvậy?”

“Conchỉramởcửathôi,”giọngAnnabellenghènnghẹn,mặtcôquayracửađểchegiấumấynốtđỏlấmtấmvìnhớlạicáiđêmanhđãđặtlysâmbanhvàovịtrívôcùngsángtạo.“Ởđâynóngthế...saomùanàymàlạiđóngcửasổđượcnhỉ?”Vẫnngoảnhmặtđi,côvậtlộnvớithencàichođếnkhiJeremychạyđếngiúpđỡ.

TrongkhiSimonvàbàPhilippatròchuyện,JeremyđẩymởôkínhvàtoétmiệngcườinhìnAnnabellengửabênmánónghừnghựcrangoàiluồnggiómátlạnh.“Chắcchuyếntrăngmậtphảituyệtlắmấynhỉ,”cậuthìthàovớinụcườiranhmãnh.

“Chịnghĩmấychuyệnđóemkhôngbiếtmớiphảichứ,”Annabellethìthàolại.

Jeremykhịtmũi thích thú.“Emđãmườibốn tuổi rồi,Annabelle,đâuphảibốntuổi.”Cậukềsátđầuvàochị.“Vậy...tạisaochịlấyHunt?Mẹnóiđólà

vìanhấyđãlàmtổnhạithanhdanhcủachị,nhưngembiếtchịmà,phảicóchuyệngìkhácnữa.Mộtđiềuchắcchắnlàchịsẽkhôngđểbảnthânbịtổnhạitrừkhichịmuốnnhưvậy.”Néthàihướcbiếnmấtkhỏimắtcậuvàthayvàođólàvẻrầurĩ.“Cóphảivìtiềncủaanhấykhông?Emđãthấytàikhoảncủanhàmình-rõràngchúngtacònkhôngcóhaiđồngsilingđểmàcọvàonhaucơmà.”

“Khônghoàntoànlàvìtiền.”Annabelleluônthẳngthắnvớiemtrai,nhưnglầnnàythìthậtkhóđểthúnhậnsựthật,ngaycảvớichínhbảnthâncô.“ChịbịbệnhlúcởStonyCross,vàHuntđãbấtngờtửtếvớichị.Vàrồikhichịbắtđầudễchịuvớianhấy,vàchịpháthiệnraanhấyvàchịcó...à...mốiliênhệgầngũi...”

“Vềtinhthầnhaythểxác,”Jeremylạimỉmcườikhicậuđọcracâutrảlờitrongmắtchịgái.“Cảhaihả?Tốtđó.Kểemngheđi,cóphảichị...”

“Haicontonhỏchuyệngìvậy?”bàPhilippavừacườivừahỏi,vẫytaykêuhọrờibậccửa.

“Conđangcầuxinchịđừngbắtnạtchồng,”JeremyđápvàAnnabelletrợntrònmắt.

“Cảmơnem,”Simontrangtrọngnói.“Chắcemcũnghìnhdungđược,chịuđựngmộtcôvợthếnàyđòihỏisựcốgắngghêgớm,nhưngđếngiờanhvẫnxoayxởđược...”AnhngoácmiệngcườikhibắtgặpcáiliếcmắthămdọacủaAnnabelle.“AnhthấyemtraiemvàanhsẽchiasẻmộtsốkinhnghiệmđànôngbênngoàitronglúcemkểmẹnghevềParis.Jeremy...emcómuốnrangoàiđidạokhông?”

Emtraicôkhôngđợibịgiục thêmmột lờinàonữa.“Đểemlấymũvàáochoàng...”

“Khỏicầnmũ làmgì,”Simonkhuyênngắngọn.“Emsẽkhông thểđộinótrênđầuquámộtphútđâu.”

“NgàiHunt,”Annabellegọivớitheo,“nếuanhlàmtổnthươnghoặcgiếtemtraiemthìanhsẽkhôngđượcăntốiđâuđấy.”

Simonnémrasaulưngcâugìđấyrồicảhaibiếnmấtkhỏisảnhvào.

“Xengựarấtnhẹvànhanh,vàcũngdễlậtúplắm,”bàPhilippathoángchútloâu.“MẹhyvọngHuntđiềukhiểnxecẩnthận.”

“Quácẩnthậnấychứ,”Annabellecườitrấnan.“Từkháchsạnvềđâyanhấychoxechạytừtốnđếnmứcconcòntưởngmìnhđangngồitrênxengựagiađìnhcũkỹìạchấychứ.ConhứavớimẹlàJeremysẽkhôngthểantoànhơnđượcđâu.”

Suốtmộtgiờsauđó,haingườiphụnữngồitrongphòngkháchuốngtràvànóivềmọichuyệnđãxảyrasuốthaituầnqua.ĐúngnhưAnnabellemongđợi,bàPhilippakhônghỏinhữngcâuliênquanđếnchủđềtếnhịcủatuầntrăngmật,kiênnhẫnkhôngxâmphạmsựriêngtưcủađôivợchồngtrẻ.Tuynhiên,bànhiệt tìnhhỏihọđãgặpbaonhiêungườinướcngoài,vàdựbaonhiêuvũhội.NhữngnhàtưbảncôngnghiệpgiàucóquảthựcrấtlạlẫmđốivớiPhilippa,vàbàchămchúlắngnghekhiAnnabellecốgắngmiêutảbọnhọ.

“Người ta nhận thấy ngày càng có nhiều người như vậy đến nướcAnh,”Philippanhậnxét,“đểdùngtàisảncủahọkếthônvớitướchiệu.”

“NhưnhàBowman,”Annabellenói.

“Đúng.Mỗimùavũhộiđềucó tình trạngđó,chúngtađangdầnbịnhữngngườiMỹđẩylui,vàcóChúabiết,nhưhiệngiờthìviệckếthônvớimộtquýtộccũngđủkhókhănrồi.Chúngtachắcchắnkhôngcầnthêmđốithủ.Mẹsẽrấthàilòngnếucơnsốtcôngnghiệpnàylắngxuống,vàmọichuyệntrởlạiquỹđạocủanó.”

Annabellenhănnhócườivàtựhỏilàmthếnàođểgiảithíchvớimẹcôrằng,từnhữnggìcôđãthấyvànghethìquátrìnhbànhtrướngcủacôngnghiệpchỉvừamớibắtđầu...vàmọichuyệnsẽkhôngbaogiờtrởlạiquỹđạotrướckia.Annabelleđãhiểuđượcđôichútvềsựchuyểnđổimànhữngđườngrayxelửa,tàuthủyđượcđiềukhiểnbằngchânvịtvànhàmáycơkhíhóakiacóthểtạorađốivớinướcAnhvàcảthếgiới.ĐólànhữngchủđềđượcSimonvànhữngngườikhácthảoluậntrongbữatốithayvìnhữngcuộcsănbắnvàhộihècủagiớiquýtộc.

“Kểmẹngheđi,mọichuyệngiữaconvàHuntvẫntốtchứ?”Philippahỏi.

“Mẹthấycóvẻtốt.”

“Ôi,vâng.DùconphảithừanhậnrằngHuntkhônggiốngbấtkỳngườiđànôngnàomẹconmìnhđãbiết.Nhữngquýôngchúngtađãquenthuộc...đầuóccủaanhấyhoạtđộngkháchọmẹà.Anhấy...anhấycấptiến...”

“Trờiđấtơi,”Philippatỏvẻhơighêtởm.“Ýconlàvềquanđiểmchínhtrịà?”

“Không...”Annabellenhănmặthàihướcvìcôcũngkhôngbiếtchồngmìnhthuộcđảngpháinào.“Thậtramànóithìsaukhinghemộtvàiquanđiểmcủaanhấy,connghĩanhấythuộcđảngWhig,hoặcthậmchílàđảngTựdo...”

“Trờiơi.Cólẽconnênthuyếtphụcchồngconđitheođườnglốikhác.”

Annabelle phì cười. “Connghi ngờđiềuđóđấy.Nhưng chuyệnđókhôngquan trọng,bởivì...Mẹ,conbắtđầu tin rằngmộtngàynàođóýkiếncủagiớithươngnhânsẽcótrọnglượnghơntầnglớpquýtộc.Nhữngảnhhưởngtàichínhcủahọ...”

“Annabelle,”Philippadịudàngngắtlời.“Mẹnghĩviệcconủnghộchồnglàrấttuyệtvời.Nhưngmộtngườiđànônglàmănbuônbánsẽkhôngbaogiờcósứcảnhhưởngnhưmộtquýtộc.ChắcchắnkhôngphảiởAnh.”

BấtthìnhlìnhcuộcchuyệntròbịcắtngangbởitiếngbướcchânhuyênnáocủaJeremyđangđivàophòngkhách.Cậutrôngcóvẻbùxùvàhốthoảng.

“Jeremy?”Annabelle lo lắngré lên,nhảykhỏighế.“Chuyệngìvậy?NgàiHuntđâu?”

“Đangdắtngựađilòngvòngđểchúnghạhỏa.”Cậulắcđầuvàhổnhểnnói.“Conngườiđóbịloạntrírồi.Bọnemsuýtbịlậtxeítnhấtbalần,suýtgiếtmấtnửatángười,vàemthìnẩytưngtưngchođếnkhinửathândướitímtáithâmsì.Nếuemcònchúthơitànnàothìemđãdùngđểcầunguyệnrồi,vìrõlàbọnemtínữathìchếtngắcngoải.NgựacủaHuntlàbọnxấutínhnhấtemtừng thấy,cònanhấy thìchửi thềbậybạđếnmứcchỉmột từ trongsốđócũngđủkhiếnembịđákhỏitrường...”

“Jeremy,”AnnabellekinhhãixinlỗivìSimonđãđốixửtệhạivớiemtrai

cô.“Chịrất...”

“Khôngnghingờgìnữa,đâyđúnglàbuổichiềutuyệtnhất trongđờiem!”Jeremyhânhoannóitiếp.“EmđãvannàiHuntngàymaidẫnemrangoàilầnnữa,vàanhấynóinếuanhấycóthờigian...ôichao,anhấylàmộtthợđàolò,Annabelle!Emsẽđilấyítnước...cócảtấnbụiđấtbámvàocổemđây.”Cậubỏđivớivẻvuisướngthiếuniên,tronglúcmẹvàchịgáithìnhìntheobóngcậuvớicáimiệngháhốc.

TốiđóSimonđưaAnnabelle,Jeremyvàmẹvợđếnngôinhànằmsaucửahàngthịt,nơichamẹanhvẫnsống.Cănnhàcóbaphòngchínhvàmộtcầuthang hẹp dẫn lên gác xép, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.Mặc dù vậy,Annabellevẫncóthểđọcđượcvẻbấtđồngtinhtếtrênnétmặtmẹcô,vìbàPhilippakhônghiểunổi tại saogiađìnhHuntkhôngchọn sống trongmộtcănhộngaytrongthànhphốhoặcmộtdinhthựnàođó.AnnabellecàngcốgiảithíchrằnggiađìnhHuntkhôngcảmthấynghềnghiệpcủahọcógìđángphải hổ thẹn và cũngkhôngmuốn chối bỏ xuất thân là tầng lớp lao độngchântay,bàPhilippacàngtrởnênbốirối.Bựcbộinghingờmẹmìnhcốtìnhtỏ ra chậm hiểu, Annabelle chấm dứtmọi nỗ lực nói chuyện về gia đìnhHuntvàngầmchỉđạo cho JeremyđừngđểbàPhilippabuộtmiệngnói ranhữngcâukhinhmiệttrướcmặtmọingười.

“Emsẽcố,”Jeremyngầnngạinói.“Nhưngchịcũngbiếtlàmẹchưatừngcókinhnghiệmtiếpxúcvớinhữngngườikhácchúngta.”

Annabellecáutiếtthởdài.“Lạytrờichochúngtacóthểởchungmộttốivớinhữngngườikhônggiốngyhệtchúngta.Chúngtacóthểhọcđượcvàiđiều.Hoặctệhơn,chúngtacóthểsẽthích...ôitrời,xấuhổthật!”

Jeremymỉmcườitòmò,“Đừnggaygắtvớimẹ,Annabelle.Khônglâutrướcđâychịcũngkhinhbỉynhưthếvớinhữngngườiở tầng lớp thấphơnđấythôi.”

“Chịkhôngcó!Chị...”Annabellequắcmắthungdữ, rồi thởdài. “Emnóiđúng,chịđãtừngnhưvậy.Mặcdùbâygiờchịkhôngthểhiểutạisao.Laođộngđâuphải là chuyệnđánghổ thẹn.Chắc chắnđángkính trọnghơn lànhữngngườiănkhôngngồirồi.”

Jeremy tiếp tụcmỉm cười. “Chị thay đổi rồi,” cậu nhận xét đơn giản, và

Annabelleđămchiêuđáp,“Cólẽđókhôngphảichuyệnxấu.”

CôđểýthấysựthậntrọnghếtsứctinhtếtrongcungcáchcủaHunt,đóchỉcóthểlàdấuhiệucủatâmtrạngbấtanmàhẳnlàanhđangcảmthấy.Cólẽanhđanglolắngkhôngbiếtgiađìnhhaibênsẽ“tròchuyện”theocáchnàođây.Quyếttâmcómộtbuổitốithànhcông,Annabelleđóngkhungnụcườitựtinlênmặt,khôngnaonúngngaycảkhicônghethấytiếngrìrầmtrongnhàHunt...giọngngười lớnchói tai, trẻconquấykhóc,và tiếngđồgỗ lậtnhàoồnào.

“LạyChúa,”Philippakêulên.“Nghegiốngnhư...như...”

“Mộtcuộcẩuđả?”Simonthêmvào.“Cóthểlắm.Tronggiađìnhconkhôngphảilúcnàocũngdễdàngphânbiệtgiữatángẫutrongphòngkháchvớitraođổibằngnắmđấm.”

Khihọvàophònglớn,Annabellecốđiểmquahếtnhữngkhuônmặt...cóchịgáiSimon,Sally,mẹcủanửatáconđangtrấngiữaphòngnhưconbòtrongrạpxiếc...chồngSallyvàchamẹSimoncùngbaem trai,mộtemgái trênMeredith,ngườicóvẻngoàiđiềmtĩnhđốinghịchhẳnvớikhungcảnhnáoloạnxungquanh.TừnhữnggìSimonđãkể,AnnabellebiếtanhđặcbiệtthânthiếtvớiMeredith,côkhákhácbiệtvớinhữnganhchịthôlỗ,cônhútnhátvàmêđọcsách.

ĐámtrẻvâylấySimon,anhchơiđùavớichúngmộtcáchkhéoléođếnkinhngạc,némbổngđứanàylêntrời,kiểmtrarăngsữacủađứakiavànhétkhănvàomộtcáimũiđangsụtsịtkhác.Vàiphútđầutiêntrôiquatrongsựlúngtúngcủađôibên,vàmộttràngnhữngtiếnglahétgiớithiệu,vàđámtrẻconchạyloạnxạngượcxuôi,vàtiếngmèorélênchóilóivìbịmộtconchótọcmạchcắnphải.Annabellenhữngmongmọichuyệnsẽlắngdịu,nhưngbầukhôngkhícăngthẳngvẫntiếpdiễnsuốtbuổitối.Cônhìnlướtquanụcườigượnggạocủamẹmình,vẻhồnnhiênthíchthúcủaJeremy,vàsựcáugiậnbuồncườicủaSimonkhinhữngnỗlựcdànxếpcảnhtượnghỗnloạnồnàochỉlàcôngcốc.

ChacủaSimon,ôngThomas,làmộtngườiđànôngkhổnglồ,bệvệ,đườngnétdángdấpdễkhiếnmọingườiliêntưởngđếnsựnghiêmkhắcđầydữtợn.ThỉnhthoảngkhuônmặtvàđôimắtôngdãnravớimộtnụcườituykhôngquyếnrũbằngSimonnhưngcũngcósứchútriêng.Annabellecốtròchuyện

đượcvàicâuvớiôngkhihaingườingồicạnhnhautrongbữaăn.Rủithay,xemrahaibàmẹlạikhôngđượcvuivẻcho lắm.Cóvẻnhưnguyênnhânkhôngphảivìhọkhôngthíchnhau,màvìhọchẳngtìmthấymộtđiểmchungnào.Cuộcsốngcủahọ,kếtquảtíchlũynhữngkinhnghiệmđãtạothànhconngườihọvàđịnhhìnhquanđiểmcủahọ,khácnhauquánhiều.

Bữatốicónhữnglátbòbíptếtdàycuingonlành,đặtcạnhbánhpuddingvànhữngmuỗngđầy rau trộn.Nén tiếng thởdài tiếc nuối những thú vui ẩmthựcnướcPháp,Annabellecầnmẫncắtthịtbò.

Sau đó, Meredith bắt chuyện với cô bằng một câu nhận xét thân thiện,“Annabelle,chịphảikểchomọingườinghethêmvềParisđó.EmvàmẹsắpđidulịchchâuÂurồi.”

“Tuyệtvậysao,”Annabellekêulên.“Khinàohaingườikhởihành?”

“Tuầnsau.Emvàmẹsẽđi ítnhấtmột thángrưỡi,bắtđầuởCalaisvàkếtthúcởRome...”

Nhữngcâuchuyệndu lịch tiếp tụcđến tận lúcbữaănkết thúc,vàchịđầubếpđiradọnđĩatronglúccảgiađìnhvàophòngkháchuốngtràvàănđồngọt.Lũ trẻ rất thích thúkhi Jeremyngồi với chúng trên sàngần lò sưởi,chơirútbàivàgiúpgiữconchócon.Annabellengồigầnđó,vừaquansátvẻhuyên náo của đám trẻ vừa trò chuyện với chị gái Simon. Cô không thểkhôngnhậnthấySimonđãbiếnmấtcùngmẹanh,ngườimàcôđoánlàcórấtnhiềucâuhỏidànhchocậucontraicảvềđámcướichớpnhoángvàtìnhtrạnghiệntạicủacuộchônnhânvộivã.

“Trờiđất!”Jeremyhéttoáng.“Concúnconbậytrênlòsưởirồi.”

“Aiđóđibáochocôhầugáiđi,”Sallynóitrongtiếngcườiầmĩcủabọntrẻvìconchóconhưthân.

VìAnnabellengồigầncửaravàonhấtnêncôđingaytứcthì.Vàophòngkếbên,Annabellenhậnthấyngườigiúpviệcvẫnđangdọnbàn.Saukhinghethôngbáovềsựcốnhonhỏ,côgáiđónhanhchóngđivàophòngkháchvớimộtnùigiẻrách.LẽraAnnabellesẽtheosaucôta,nhưngcônghecótiếngnóichuyệnvọngtừgianbếp,vàthếlàcôdừnglạinghethấygiọngnóitrầmtrầmbấtmãncủabàBertha.

“...vậycôtacóyêuconkhông,Simon?”

Annabelle chết lặng, chăm chú lắng nghe tiếngSimon đáp, “Người ta kếthônvìrấtnhiềulýdokhácnữa.”

“Vậylàcôtakhôngyêuconphảikhông?”Berthathẳngthừngtuyênbố.“Mẹkhôngngạcnhiênđâu.Phụnữnhưcôtakhôngbaogiờ...”

“Cẩnthận,”Simonlẩmbẩm.“Mẹđangnóivềvợconđấy.”

“Cô ta giốngmột vật trang trí xinh đẹp trên tay con thôi,”Bertha vẫn cốchấp,“khiconđigiữaxãhộiquý tộc.Nhưngliệucô tacó lấyconkhông,nếuconkhôngcótiền?Côtacóởbêncạnhcontrongnhữnglúcconbuồnlohoặctúngthiếukhông?Phảichiconchịuliếcquamấycôgáimẹđãcốgiớithiệuchocon.NhưMollyHavelock,hoặcPegLarcher...nhữngcôgái tốt,khỏemạnhsẽlàtrợthủthựcthụ...”

Cốgiữbìnhtĩnh,côquaylạiphòngkháchhuyênnáovàsángtrưng.Ờ,hậuquảcủaviệcnghetrộmđấy,côbuồnbãtựnhủ,bănkhoănkhôngbiếtýkiếncủabàBerthavềcôcòncóthểtồitệhơnnữakhông.Lờichỉtríchlàmcôđauđớn...nhưngAnnabellebuộcphảichấpnhậnmộtđiều,đólàchẳngcólýdonào đủ mạnh để gia đình Simon, hay mẹ anh, phải thích cô. Thật ra,Annabellechợtnhậnthấy trongtấtcảnhữngtoan tínhcủacôvề lợi ích từviệckếthônvớiSimon,chưamộtlầncônghĩxemmìnhcóthểchoanhcáigì.

CôbốirốikhôngbiếtcónênnóigìvớiSimonvềnhữngđiềumìnhvừavôtìnhnghelỏmđượchaykhông,nhưngrồicôbácbỏýđịnhnàyngaylậptức.Đàoxớivàochủđềđósẽchỉtạorasứcépkhiếnanhphảitìmracáchtrấnancô,hoặccólẽlàlờixinlỗitừmẹanh,màcảhaiviệcđóđềukhôngcầnthiết.CôbiếtsẽcầnrấtnhiềuthờigianđểchứngminhgiátrịcủamìnhvớiSimon,vàgiađìnhanh...vàcólẽvớichínhbảnthâncônữa.

Khuyahômđó,khiAnnabellevàSimonđãtrởvềRutledge,anhchoàngtayquavaicô,khẽcười.“Cảmơnem,”anhnói.

“Tạisao?”

“Vìđãcốhòahợpvớigiađìnhanh.”Kéocô lạigần,anhhôn lên tráncô.“Vàchọncáchbỏquasựthậtlàhọquákhácbiệtvớiem.”

Annabelleđỏmặtsungsướngvìđượcanhtângbốc,độtnhiêncảmthấykháhơn.“Emthíchbuổitốihômnaylắm,”cônóidối,vàSimoncườirũ.

“Emkhôngcầnlàmquávậyđâu.”

“Ôi,cũngcóđôilúcemthíchthậtmà,nhưkhichaanhbànvềbộruộtcủathú vật... hoặc khi chị anh kể đứa bé làm gì trong bồn tắm... nhưng nhìnchungthìhọrất,rất...”

“Ồnào?”Simonđỡlời,mắtanhlonglanhcườicợt.

“Emsắpnóilà‘tốt’.”

Simontrượttayrasaulưngcô,xoaxoabờvaigồngcứngcủacô.“Emđóngvaivợcủamộtthươngnhânbìnhdânkháđạtrồiđấy.”

“Thậttình,cũngkhôngquátệ,”Annabellemơmàng.Côràbàntaytántỉnhkhắpphầnphíatrướccơthểanhrồiliếcmắtgợitình,“Emcóthểbỏquarấtnhiềuđiều,đểđổilạicáinày...ấntượng...phongphú...”

“Tàikhoảnngânhànghả?”

Annabellecườivàluồntayvàocạpquầnanh.“Khôngphảitàikhoảnngânhàng,”côthìthầm,nhưngmiệnganhđãkhóalấymiệngcô.

Ngàytiếptheo,AnnabellehồihộpvìđượctáingộvớiLillianvàDaisy,hóaradãyphòngcủahọcùngmạnvớidãycủacô.Cảbaômnhauvàcườiđùaầmĩ,ồnàođếnmứcbàBowmanphảichongườihầuquakêuhọimlặng.

“TôimuốngặpEvie,”Annabellephànnàn,mócngóntaymìnhvàongóntayDaisykhihọđivàophòngkhách.“Côấythếnàorồi?”

“HaituầntrướcEviedínhvàomộtrắcrốitồi tệvìcốgặpmặtcha,”Daisythởdài.“Bệnhtìnhcủaôngấyngàycàngnặng,vàgiờđãnằmliệtgiường.NhưngEviebịbắtquảtangđangtrốnkhỏinhà,vàgiờthìbịdìFlorencevàcảgiađìnhnhốtlạirồi.”

“Trongbaolâu?”

“Khôngchắcnữa,”Daisyđápnhátgừng.

“Nhữngkẻđángghét,”Annabellecàunhàu.“ƯớcgìchúngtacóthểđigiảicứuEvienhỉ.”

“Thếsẽvui lắmấynhỉ?”Daisysuy tư, lập tứcbịhấpdẫnbởiý tưởngđó.“Tanênbắtcóccôấy.Tasẽđemtheomộtcáithangvàđểnóbêndướicửasổ,và...”

“DìFlorencesẽxuachóracắnchúngta,”Lillianuámnói.“Họcóhaiconchólớnchuyêngiữnhàvàobanđêm.”

“Chúngtasẽdụchúngđibằngvàimiếngthịt.”Daisyphảnbiện.“Vàtronglúcmọingườisayngủ...”

“Ôitrời,dẹpcáikếhoạchnôngnổicủaemgiùmđi.”Lilliankêulên.“ChịmuốnngheAnnabellekểchuyệntrăngmật.”

HaicặplôngmàynâuquansátAnnabellevớivẻchútâmkhôngđượcđoanchínhlắm.“Sao?”Lillianhỏi.“Nónhưthếnào?Cóđaunhưngườitathườngnóikhông?”

“Nóiđi,Annabelle,”Daisyhốithúc.“Nhớlàtụimìnhđãhứasẽkểchonhaunghemọichuyện!”

Annabelletoétmiệngcười,kháthíchthúvớivịthếlàmộtngườihiểubiếtvềcáichuyệnvẫncònvôcùngbíẩnvớihaicôbạn.“À thì,cũngcóvài thờiđiểmkhákhóchịu,”côthừanhận.“NhưngSimonrất tốt,và...âncần...vàmặcdùkhôngcókinhnghiệmtrướcđâyđểsosánhnhưngtôicũngkhôngthểhìnhdungbấtkỳngườiđànôngnàolạicóthểtuyệtvờihơnanhấy.”

“Ýcôlàsao?”Lillianhỏi.

MộtvệthồnglượnlờtrênmáAnnabelle.Ngậpngừng,côtìmtừngữđểgiảithíchmộtđiềugìđóđộtnhiênthậtkhódiễntảđượcbằnglời.Ngườitacóthểkểtừngchitiếtmộtcáchmáymóc,nhưngrấtkhótruyềnđạtsựdịudàng

thầmkínđicùngvớinó.“Sựthânmậtvượtxanhữnggìcáccôcóthểhìnhdung...Lúcđầucáccômuốnchếtvìxấuhổ,nhưngrồicóvàikhoảnhkhắcchuyệnđó tuyệtdiệuđếnnỗicáccômuốnquênđibản thân,chỉquan tâmđếnchuyệnlàmsaođểgầnanhấyhơnnữa.”

HaichịemimlặngnghiềnngẫmcâunóicủaAnnabelle.

“Chuyệnđókéodàibaolâu?”Daisyđánhbạohỏi.

Annabelleđỏhếtcảmặt.“Thỉnhthoảngchỉvàiphút...cókhilàvàigiờ.”

“Vàigiờ?”cảhaithốtlên,nhìnnhaungỡngàng.

Lillianchunmũighêtởm.“Chúaơi,nghekinhkhủngquá.”

Annabelle cười nắc nẻ. “Không kinh khủng lắm đâu. Rất đáng yêu, thậtđấy.”

Lillianlắcđầu.“Tôisẽtìmracáchkhiếnchồngmìnhnhanhchóngkếtthúcchuyệnđó.Cònnhiềuthứđểlàmhơnlànằmtrêngiườngnhiềugiờchỉđểlàmchuyệnđó.”

Annabellekhúckhích.“Nóivớiquýôngbíẩnmộtngàynàođósẽtrởthànhchồngcôấy...chúngtanênbắtđầudựtínhchochiếndịchtiếptheo.ĐếntậnthángMộtmùavũhộimớibắtđầu,vậy làchúng tacó rấtnhiều thờigianchuẩnbị.”

“Daisyvàtôicầnmộtquýtộcbảotrợ,”Lillianthởdài.“Ấylàchưanóiđếnnhững bài học giao tiếp.Và rủi thay,Annabelle à, vì cô kết hôn vớimộtngườibình thường,nêncôsẽkhôngcóảnhhưởngxãhộisâurộng,vậy làbọn tôi khởi đầu hơi khó khăn rồi,” rồi cô vội vã nói thêm. “Không có ýchâmchíchđâunha.”

“Không sao,”Annabelle ôn tồn đáp. “NhưngmàSimon có vài người bạntronggiớiquýtộc...chẳnghạnnhưBátướcWestcliff.”

“Ôi,không,”Lilliannóithẳng.“Tôikhôngmuốndínhlíugìvớianhtacả.”

“Tạisaokhông?”

Lilliannhướnmàynhưmuốnnói“chuyện-này-mà-cũng-cần-giải-thích-nữa-sao”.“Vìanhtalàgãkhóchịunhấttôitừngđốiđầuchăng?”

“NhưngWestcliffcóđịavịrấtcao,”Annabelledỗngọt.“Vàanhta làbạnthâncủaSimon.Tôicũngcó thíchanh tađâu,nhưnganh tacó thể làmộtđồngminhhữudụng.NgườitanóitướcvịcủaWestcliffthuộchàngcổxưanhấtnướcAnh.Khôngdòngdõinàodanhgiáhơnanhtađâu.”

“Vàanhtacũngthừabiếtnhưthế,”Lillianchuachátnói.“Bấtchấpmấybàinóichuyệndântúycủaanhta,aimàchảcóthểthấytrongthâmtâmanhtathíchthúđượclàmquýtộcvớirấtnhiềukẻbợđỡxungquanhchờanhtaralệnh.”

“Em tựhỏi tại saoWestcliff vẫn chưakết hôn,”Daisy thích thú. “Bỏquamấythóixấuđóthìcũngphảithừanhậnanhtađúnglàmộtconcávoi.”

“Chịsẽsướngrunngườinếucóaiđócâuđượcanhta,”Lilliancaucólẩmbẩm,làmcảAnnabellevàDaisyphìcười.

MặcdùLondonvắngbóng“giaicấpưutú”vàonhữngthángnóngnhấtmùahènhưngkhôngcónghĩalàcuộcsốngnơiđâybịđìnhtrệhoàntoàn.TừgiờchotớingàymườihaithángTám,làngàyNghịviệnbắtđầulàmviệc,cũnglàngàykhaimạcmùasăngàgô, thi thoảngcácquýôngcó tướchiệuvẫnphảicómặttạinhữngphiênhọpchiều.TronglúchọđếnNghịviệnhoặcvàocâulạcbộ,cácbàvợsẽđimuasắm,tángẫuvàviếtthư.Buổitối,họthamdựcácbữatối,vũhộivàdạtiệckéodàiđếntậnhaibagiờsáng.Đólàlịchtrìnhcủamộtquýtộc,hoặcnhữngngườiđượcxếpvàohàngcónghềnghiệpđángkínhtrọngnhưgiáosĩ,sĩquanhảiquân,hoặcbácsĩ.

Annabelle hơi phiền lòng vì rõ ràng chồng cô không được xếp vào nhómngườicónghềnghiệpđángkính,bấtchấpsựgiàucóvàthànhcôngkhôngthểchốicãicủaanh.Vìlẽđó,thithoảnghọbịcáchlykhỏinhữngsựkiệncủagiớithượnglưumàcómộtthờicôtừngdựvào.ChỉkhinàocómộtvịquýtộcbịbuộcphảiliênquanvớiSimonvềmặttàichính,hoặclàbạnthâncủaBá tướcWestcliff, thì anh tamớimờiHunt đến nhà.Annabelle cũngnhậnđượcrấtítlờimờicủanhữngphụnữcóchồngtrướckiatừnglàbạncô,và mặc dù không lạnh nhạt mỗi khi cô đến nhưng bọn họ cũng khôngkhuyếnkhíchcôtrởlại.Bướcquaranhgiớicủagiaicấpvàđịavịxãhộilà

chuyệnkhông thể.Ngay cảvợmộtTử tướcnghèo túngvì thói cờbạcvàhoangphícủachồng,sốngtrongcănnhàtồitànvớihaingườigiúpviệcvẫncứ tỏ vẻ vênhváovớiAnnabelle được.Nói cho cùng, dù có nhiều khiếmkhuyết thìchồngcô tavẫn làmộtquý tộc,vàSimonHuntvẫn làmộtnhàbuônđángghét.

NổiđóavìtháiđộđóntiếplạnhnhạtcủacôvợTửtướckia,AnnabelleđếnchỗLillianvàDaisyđểtrútbớtsựbựcdọc.Cảhaichịemđềutỏrathíchthúvàđồngcảmkhilắngnghenhữnglờithanphiềnđầycảmxúccủacô.“Lẽracác cô phải thấy phòng khách nhà cô ta cơ!”Annabelle nói, đi qua đi lạitrướcmặthaichịemđangngồi trên trườngkỷ trongphòng.“Mọi thứđềubámbụivàxácxơ,thảmthìốvàngvếtrượu,vànhữnggìcôtacóthểlàmlàkhinhkhỉnhthươnghạitôivìđãkếthônvớitầnglớpthấpkém.Thấp kém,côtanóivậyđấy,tronglúcaicũngbiếtchồngcôtalàmộtkẻnghiệnrượunguđầnnémcảgiatàilênbànđỏđen!AnhtacóthểlàTửtước,nhưngcònkhôngđángliếmgótgiàySimon,vàtôiphảicốgắngnínnhịnhếtsứcmớikhôngnémthẳngnhữngđiềuấyvàomặtcôta.”

“Saocôphảinhịn?”Lillianuểoảihỏi.“Tôisẽnóithẳngvàocáibảnmặtsĩdiệnhãocủacôta.”

“Vìcãinhauvớiloạingườiđóchẳngcólợigì,”Annabellequắcmắt.“NếuSimoncócứumộttángườikhỏicơntúngquẫnthìanhấycũngkhôngđượckínhnểnhưmột lãoquý tộcgiànuabéophệchỉngồiđómàkhông thèmnhấctaygiúpđỡ.”

Daisy khẽ nhướn mày. “Có phải cô tiếc vì không kết hôn với quý tộckhông?”

“Không,”Annabellenóingay,vàchợtgụcđầuxấuhổ.“Nhưngtôicholà...cholàcóđôilúctôiđãướcSimonlàquýtộc.”

Lilliannhìncôđầyquantâm.“Nếucóthểquayngượcthờigianvàthayđổimọithứ,liệucôcóchọnngàiKendallthayvìHuntkhông?”

“LạyChúa,không.”Thởdài,Annabellengồighéxuống tayghế,phầnváyxòeđiểmhoanhỏxíubồngbềnhxungquanhcô.“Tôikhônghốihận.Nhưngtôi thấy tiếc vì không được dự vũ hội ở Wymark. Hoặc dạ hội ở nhàGilbreath.Hoặcnhữngsựkiệncủatầnglớpquýtộc.Thayvàođó,Huntvà

tôithườngđếnnhữngbuổitiệccủanhữngkiểungườirấtkhác.”

“Kiểungườithếnào?”Daisyhỏi.

ThấyAnnabellalưỡnglự,Lilliantrảlờithayvớigiọngđiệukhôihàigượnggạo. “Chị có thể đoán Annabelle đang ám chỉ những kẻ trèo cao. Tất cảnhữngkẻchỉbiếtcótiền,tầnglớpthấp,tínhcáchthìthôtục.Nóicáchkhác,nhữngngườigiốngchúngta.”

“Khôngphảimà.”Annabelleđínhchínhngaytứcthì,vàhaichịembậtcười.

“Phảiđấy,”Lilliandịudàngnói.“Côđãkếthônvớingườigiốngbọntôi,côbạnthânmếnạ,vàcôkhôngcònthuộcgiớiquýtộcnữa,nếubọntôikhôngkiếmđượcmộtanhchồngcótướchiệuthìcũngsẽnhưvậy.Sựthậtlà,tôikhông chịu nổi chuyện phải hòa nhập với mấy người ở Wymark hayGilbreath,bọnhọngungốcvàchỉbiếtcóbảnthânthôi.”

Annabelle trầm ngâm quan sát Lillian, đột nhiên nhìn nhận tình cảnh củamình với một ưu thế mới. “Tôi chưa từng thắc mắc là họ có ngốc haykhông,”côlẩmbẩm.“Tôichorằngtrướcgiờtôivẫnluônmuốntrèolênthậtcaomàkhôngthèmbiếtlênđórồimìnhcóthíchhaykhông.Nhưngbâygiờcâuhỏiđóchỉ là thừa, tấtnhiên rồi.Và tôiphải tìmracách thíchứngvớimộtcuộcsốngkhácxacáicuộcsốngtôicứnghĩlàmìnhmuốn.”Đặtkhuỷutaylênđầugối,Annabellechốngcằmvànhănnhónóithêm.“KhinàomộtmụvợTửtướcquáquắtnàođókhinhkhỉnhvớitôimàtôikhôngcảmthấyđauthìtứclàtôithànhcôngrồiđó.”

Trớtrêuthay,trongtuầnđóvợchồngHuntlạiđượcmờiđếnvũhộicủangàiHardcastle-ngườichịuơnSimonvìđãnhậnđượclờikhuyêntừanhvềcáchthứctáicấutrúctỷlệgiữavốnđầutưvàtàisảnđangmỗilúcmộtsútgiảmcủagiađìnhôngta.Đólàmộtsựkiệnlớn,vàdùkiênquyếtkhôngquantâmđến những vũ hội được giai cấp quý tộc tổ chức nhưng Annabelle cũngkhôngkhỏiháohức.Chọnbộáođầmmàuvàngchanhbằngxatanh,tócuốnxoănrồicộtlạibằngmộtdảilụavàngtươi,AnnabellekhoáctaySimonbướcvào phòng khiêu vũ. Căn phòng với những cột trụ cẩm thạch rực rỡ huyhoàngtrongánhsángrạngngờitừtámngọnđèntreo,khônggiantrànngậphươngthơmtoảratừnhữngvôsốhànghoahồngxenlẫnmẫuđơn.Đónlấymột ly sâmbanhướp lạnh,Annabellehàohứngchàohỏibạnbèvàngườiquen,đắmmìnhtrongbầukhôngkhísangtrọngtaonhã.Đâylànhữngngười

côquáhiểuvàvẫnluôncốgắngnoitheo-lịchsự,kiểucách,hiểubiếtvềâmnhạc,nghệthuậtvàvănchương.Nhữngquýôngkhôngbaogiờnóichuyệnchínhtrịhaykinhdoanhtrướcmặtphụnữ,vàbấtkỳaitrongsốhọcũngthàchọnbịbắncònhơnphảithảoluậngiácảcủanhữngmónhàngnàođóhoặcnghiêncứucôngkhaigiátrịcủamộtngườinàođó.

Côkhiêuvũliêntục,vớiSimonhoặcnhữngngườikhác,cườiđùachuyệntròthoảimáivàkhéoléođónnhậnvôsốlờikhenngợidànhchomình.Đếngiữatối, cô liếc trộmSimon đang nói chuyện với bạn bên kia phòng, và tronglòngcôchợtmuốnđượcđếnbênanhngay.Xoayxởđểthoátkhỏihaichàngtrai cứ dai dẳng cạnhmình, cô chậm rãi đi vòng qua rìa phòng, đằng saunhữngcâycộtcẩmthạchcómộtlốiđihơitối.Giữanhữngcâycộtlàtrườngkỷvàghếnhỏchophépkháchkhứangồitròchuyệnthưgiãn.Côđingangmộtnhómmệnhphụ...rồimộtnhómnhữngcôgáikhôngaimờinhảyđangngồiủê,vàcômỉmcườicảmthôngvớihọ.Tuynhiên,khiAnnabelleđiquasaulưnghaiphụnữnọ,cóvàicâukhiếncôngừnglại,lòngbàntaysiếtchặt.

“... khônghiểu nổi sao tối nay lại phảimời họ chứ,”một tronghai ngườigiậndữnói.Annabellenhậnrađólàgiọngcủamộtngườibạncũ,giờlàPhunhânWells-Troughton,mớimấyphúttrướccòntròchuyệncùngcôvớivẻănýnửavời.“Côtathậtthiểncậnquáđi,khoekhoangviênkimcươngtầmthườngtrênngóntayvàngườichồngvôgiáodụcđó,thậtkhôngcòngìđángxấuhổhơn.”

“Cô tasẽkhông tựmãnđượcmãiđâu,”ngườikiađáp.“Cóvẻcô tachưanhậnrahọchỉđượcmờiđếnnhữngbuổitiệcmàchủnhàcóquanhệtiềnbạcvớichồngcôta.HoặcnhữngngườilàbạncủaWestcliff.”

“Westcliff làmộtđồngminhquan trọng,”PhunhânWells-Troughton thừanhận.“Thậttình,họnênbiếtthânbiếtphậnmàđừngchườngmặtởnhữngnơihọkhôngthuộcvềchứ.Côtađãkếthônvớimộtngườibìnhdân,vàvìvậycôtanênhòanhậpvớibọnhọ.Mặcdùtôicholàcôtacònnghĩcôtaquátốtsovớihọ...”

Ruộtgannhộnnhạo,Annabellelùilạitránhmặthaingườiđànbàkiavàtiếnvềgócphòng.Mìnhthậtsựphảisửacáithóiquennghetrộmthôi,côkhổsởtự giễu, nhớ lại buổi tối nghe lỏm được lời nhận xét củaBerthaHunt vềmình.Mìnhchỉtoànngheđượcnhữngchuyệnkhôngtốtvềmình.

CôchẳngngạcnhiêngìtrướcnhữngtinđồnvềmìnhvàSimon-điềulàmcôngỡngàngchínhlàgiọngđiệucaynghiệtcủahaingườiphụnữ.Thậtkhóđolườngnguyêndogâyramốiáccảmnhưvậy...ngoạitrừ,cólẽ,làsựđốkỵ.Annabelleđãcướiđượcmộtngườichồngđẹptrai,sungsức,giàucó,trongkhiPhunhânWells-Troughtonphảilấymộtquýtộcgiàhơncôtaítnhấtbachụctuổi,ngườicóđầyđủphẩmchấtcủamộtcâykiểngtrồngtrongchậu.Điều đó khiến Phu nhân Wells-Troughton và đám người cùng hội cùngthuyềncươngquyếtbảovệcáiđặcquyềnduynhấtmàhọcóđược...ấylàtưcáchthànhviêncủagiaicấpquýtộc.

AnnabellenhớlạilờinhậnxétcủabàPhilippa,“Mộtthươngnhânsẽkhôngbaogiờcósứcảnhhưởngnhưmộtquýtộc...”Nhưngvớicôthìcóvẻnhưgiới quý tộc đang e sợ sứcmạnhmỗi lúcmột tăng của giới công thươngnghiệpnhưSimon.RấtítngườitrongsốđóthôngminhđượcnhưBátướcWestcliffđểnhậnrarằngnhữnggìhọphảilàmkhôngchỉcómỗiviệcbấuvíuvàoquyềnsởhữuđấtđai.Băngquahaicâycột,Annabellenhìnquanhđámđôngquý tộc... quá tựmãn, quá sa đà trong lối suynghĩ vàhànhxửtruyềnthống...quákiênquyếtphớtlờthếgiớiđangđổithayxungquanh.Côvẫnthấyhọdễchịuhơnnhữngngườibạnlàmănthôlỗ,bộctrựccủaSimon.Tuynhiên,côkhôngcònnhìnhọvớiconmắtngưỡngmộhoặctrầmtrồnữa.Màthậtra...

Dòngsuynghĩcủacôbịcắtngangkhimộtquýôngtiếnđếngần,cầmtheohailysâmbanhướplạnh.Ôngtahóiđầuvàbéotốt,ngấnthịtquanhcổlồirakhỏicổáo.Annabellethầmthantrờikhicônhậnraôngta-ngàiWells-Troughton,chồngcủangườiphụnữvừakhinhmiệtcôgaygắt.Từánhmắtthèm thuồng củaông ta trênbầungựcnhô cao trong lớpvải xa tanhmàuvàng nhạt của cô, có vẻ như ông ta không đồng ý kiến với vợ về chuyệnAnnabellenênbịxuađuổikhỏivũhội.

Wells-Troughton, người nổi tiếng là có thiên hướng thích ngoại tình bẩmsinh,đãthửtiếpcậnAnnabellemộtnămtrước,lậplờvềviệcôngtasẵnsànggiúpđỡcôvượtquanhữngkhókhăntàichínhđểđổilấysựbầubạncủacô.Việccôtừchối“thiệný”củaôngtadườngnhưkhôngkhiếnôngtacụthứngchútnào.Ngaycảcáitincôđãkếthôncũngkhông.VớinhữngquýtộcnhưWells-Troughton,hônnhânkhôngphảilàchướngngạichoviệcngoạitình-có chăng thì chỉkhuyếnkhích thêmmà thôi. “Khôngbaogiờngủvớigáichưa chồng” làmột quan điểm thườnggặp trong giới quý tộc... và nhữngmốiquanhệngoàiluồnglàđặcquyềnmàcácquýôngquýbàđãcógiađình

rấtthíchtậnhưởng.Khônggìhấpdẫnmộtquýtộcbằngcôvợtrẻcủamộtngườiđànôngkhác.

“Bà Hunt,” Wells-Troughton vui vẻ nói, đưa ly sâm banh tận tay cô.Annabellecườinhạtnhẽo.“Tốinaycôđẹpnhưhoahồngmùahèvậy.”

“Cảmơnngài,”Annabelleedènói.

“Tôicóđượcphépbiếtdođâumàcôcóvẻmãnnguyệnđókhông?”

“Dođámcướigầnđâycủatôithưangài.”

Wells-Troughton tặc lưỡi. “À, tôi chợt nhớ lại những ngày đầumới cưới.Hãytậnhưởngniềmvuitronglúcnócònđó,vìnóchỉlàphùdumàthôi.”

“Cólẽđốivớiaiđóthôi.Cònvớinhữngngườikháccókhisẽkéodàiđếnsuốtđời.”

“Côgáiyêuquýcủatôi,côthậtngâythơ.”Ôngtanhếchmiệngcườikhẩy,ánhmắtlạirơixuốngngựccôlầnnữa.“Nhưngtôisẽkhôngpháhỏngnhữngýniệmlãngmạncủacôđâu,vìchúngsẽbiếnmấttheothờigianthôi.”

“Tôinghingờchuyệnđóđấy,”Annabelleđápkhiếnôngtacườikhoáitrá.

“VậyHuntchứngtỏanhtalàmộtngườichồngđánghàilòngphảikhông?”

“Trênmọiphươngdiện,”côcamđoan.

“Đếnđây,tôisẽlàmngườibạntâmtìnhcủacô,vàchúngtasẽtìmmộtgócnàođóthuậntiệnđểnóichuyện.Tôibiếtnhiềuchỗlắm.”

“Tôi tin chắcngàibiết,”Annabellenhẹnhàngđáp. “Nhưng tôi khôngcầntìmmộtngườibạntâmtìnhthưangài.”

“Tachỉyêucầucôđicùngtamộtlúcthôimà.”Wells-Troughtonđặtbàntaymậpúrasaulưngcô.“Côkhôngngốcđếnmứclàmrốitungmọichuyệnlênchứhả?”

Biếtrằngcáchtựvệduynhấtlàphớtlờsựdaidẳngcủaôngta,Annabelle

mỉmcườivàlùibước,nhấpmộtngụmsâmbanhvớivẻvôtâmcốý.“Tôikhôngdámđivớingàiđâu.Tôierằngchồngtôilàngườihayghen.”

Côhơi giậtmìnhkhi nghegiọngSimonvang lênngaybên cạnh. “Dườngnhưtôicólýdochínhđángđểghenthìphải.”MặcdùanhnóirấtđiềmnhiênnhưngAnnabellevẫnngheraâmsắccaynghiệttrongđó.Cônhìnanhđămđămvớivẻvanxincâmlặng,monganhđừnggâychuyệnkhônghay.NgàiWells-Troughtonkhiếnngườitabựcbộinhưngôngtavôhại,vàSimonsẽbiếncảbathànhđềtàiđàmtiếunếuanhcưxửtháiquá.

“ChàoHunt,”lãoquýtộcbéophệlẩmbẩm,cườicườivìxấuhổ.“Anhthậtmaymắnvìđượcsởhữumộtgiảithưởngquýgiánhưvậy.”

“Đúngthế,”ánhmắtcủaSimonlộrõtiasángchếtchóc.“Vànếuôngcòntiếpcậncôấymộtlầnnữa...”

“Anhyêu,”Annabellecắtngangvớinụcườikỳquái.“Emyêutínhkhíthẳngthắncủaanh.Nhưnghãygiảiquyếtchuyệnnàysauvũhộiđượckhông.”

SimonkhôngtrảlờimànhìntrừngtrừngWells-Troughtonchođếnkhicơngiậntímtáicủaanhthuhútđámđônggầnđó.“Tránhxakhỏivợtôira,”anhnóinhẹnhàngnhưngđủkhiếnlãoquýtộctrắngbệch.

“Buổi tối tốt lành, thưa ngài.” Annabelle nói, uống cạn ly sâm banh vàgượngcười.“Cảmơnlysâmbanhcủangài.”

“Rấthânhạnh,bàHunt,”Wells-Troughtoncáukỉnhđápvàvộivãbỏđi.

Đỏmặtxấuhổ,Annabellené tránhcáinhìn tọcmạchcủanhữngvịkháchxungquanhvàrờiphòngvớiSimontheosátgót.Rangoàibancông,côđặtlyxuốngvàđểgiólàmdịuhaimánóngbừng.

“Hắnđãnóigìvớiem?”Simoncộccằnhỏi,đứnglùlùbêncạnhcô.

“Khôngcógìquantrọng.”

“Hắntatántỉnhem,aicũngthấyvậy.”

“Chuyệnđóchẳngcóýnghĩagìvớiông ta,hoặcbấtkỳngườinàoởđây.

Bọnhọ lànhư thếđó,anhcũngbiết rõ làvấnđềnàykhôngbaogiờđượcxemtrọngmà.Vớihọchungthủychỉlà... làquanđiểmcủatầnglớptrunglưu.VànếumộtngườinàođótiếpcậnvợngườikhácnhưWells-Troughtonđãlàm,thìcũngchẳngcógìđángnói...”

“Anhthấynóđángnóivìvợanhlàngườibịtiếpcận.”

“Cònanhtỏrahiếuchiếnnhưvậysẽbiếnchúngtathànhtròcười,ngoàira,việcđóhầunhưkhôngthểhiệnđượcmộtchútniềmtinnàovàolòngchungthủycủaem.”

“Emvừanóitầnglớpcủaemkhôngtinvàosựchungthủyđấythôi.”

“Họ không phải tầng lớp của em,”Annabelle gắt gỏng, bắt đầu tức giận.“Khôngcònlàtầnglớpcủaemnữatừkhiemlấyanh.Emkhôngbiếtmìnhthuộc về nơi nào - không phải với những người đó, cũng chẳng phải vớinhữngngườicủaanh.”

Nétmặtanhkhôngthayđổi,nhưngcôcócảmgiácmìnhđãlàmtổnthươnganh.Lập tức hối hận, cô thở dài và xoa trán. “Simon, emkhông có ý ámchỉ...”

“Đượcrồi,”anhnóicộclốc.“Vàotrongthôi.”

“Nhưngemmuốngiảithích...”

“Emkhôngcầngiảithích.”

“Simon...”Côcaumàyvàkhôngnóigìnữakhianhđưacôquaylạiphòngkhiêuvũ, tronglòngthầmướcaocóthểrút lạimấycâunóibốcđồngvừanãy.

Chương24

Đúng nhưAnnabelle lo sợ, lời cáo buộc bốc đồng của cô tại vũ hội nhàHardcastleđãtạoramộtváchngănkhôngthểchốibỏgiữacôvàchồng.Côcốxinlỗivàgiảithíchrằngcôkhôngđổlỗichoanhvìbấtkỳđiềugì.Tuynhiên,tấtcảnhữngnỗlựcđểbàytỏrằngcôkhônghốihậnvìlấyanhđãbịcựtuyệtthẳngthừng.Simonvốndĩluônsẵnlòngthảoluậnvềmọichủđề,nhưnggiờanhđãvẽnênranhgiớichoriêngchuyệnnày.Mộtcáchvôý,côđãđâmthẳngvàotráitimanh,vàphảnứngcủaanhđãnóilêncảmgiáctộilỗimàanhluôngiữtronglòngvìđãlàmchocôbịloạibỏkhỏigiớiquýtộcmàcôhằngmơước.

Khi quan hệ của họ nhanh chóng trở lại bình thường, và họ lại dành chonhaunhững cử chỉ, lời nói trêu đùa, thách thức và cả đammê,Annabellethấy nhẹ cả người. Nhưng cô vẫn có cảm giác bứt rứt rằng mọi chuyệnkhônghoàntoàngiốnglúctrướcnữa.CónhữnglúcSimontỏrahơiphòngthủtrướccô,vìgiờcảhaiđềubiếtcôcókhảnănglàmanhbịtổnthươngnhưthếnào.Cóvẻanhchỉchophépcôđếnđủgầnmàthôi,anhtựbảovệbằngcáchduytrìmộtkhoảngcáchnhấtđịnhgiữahọ.Tuynhiên,anhvẫnsẽgiúpđỡvàủnghộcôbấtcứlúcnàocôcần...vàtốihômđó,anhđãchứngminhrằngvấnđềcóthểnảysinhtừnhữngthờiđiểmkhôngaingờtới.

Sau một ngày làm việc ở các xưởng máy của Consolidated Locomotive,Simonvềmuộnhơn thườnglệ.Ngườiámmùikhói than,dầunhớtvàkimloạisaucảmộtngàyởxưởng,anhtrởvềRutledgetrongbộdạngkhôngthểbẩnthỉuxộcxệchhơnđượcnữa.

“Anhđãlàmgìvậy?”Annabellekêulên,vừathíchthúvừakinhhãitrướcbộdạngcủaanh.

“Đikhảosátxưởngđúc,”Simonđáp,cởiáokhoácvàáosơmingaykhivừabướcquacánhcửadẫnvàophòngngủ.

Annabelleliếcmắtngờvực.“Anhlàmnhiềuhơnlàchỉ‘đikhảosát’.Nhữngvếtđentrênquầnáoanhlàcáigìvậy?Trônganhnhưthểvừacốtựchếtạo

đầumáyxelửavậyđó.”

“Cũngcólúcphảinhúngtayvàolàm.”NhữngnhómcơcăngphồnglộrõkhiSimonquẳngáorasànnhà.Cóvẻanhđangởtrongtâmtrạngcựckỳphấnchấn.Làmộtngườiđượctrờiphúchothểchấtkhỏemạnh,Simonthíchnỗlựclàmviệc,đặcbiệtlànhữngviệccóyếutốmạohiểm.

Annabellenhănmặt lấymộtcáikhănchoanh trongphòng tắmgầnđó,vàtrởlạithấychồngquấnbăngkhắpngười.Cómộtvếtbầmrấtlớntrênchânanh, vàmột vết bỏng đỏ loét trên cổ tay khiến cô lo lắng la lên. “Anhbịthương!Cóchuyệngìvậy?”

Simoncóvẻngỡngàngtrướcsựquantâmcủacô,vàcáchcôbayđếnbênanhnữa.“Khôngcógì,”anhđápvàômeocô.

Đẩy tayanhra,Annabellequỳxuốngxemxétvếtbầm.“Cáigìgâyravếtthươngnày?” côhỏi, lướtđầungón tayquavết thương. “Nóxảy ra trongxưởng đúc phải không? Simon Hunt, em muốn anh tránh xa chỗ đó ra!Nhữngbếplò,cầntrục,bễlò...lầnsauanhcóthểbịđèbẹphoặcthiêucháyhoặctéxuốngmấycáihố...”

“Annabelle...” giọng Simon phảng phất thích thú. Anh khom người đỡkhuỷutaycôvàkéocôđứngdậy.“Anhkhôngthểnóichuyệnvớiemkhiemcứquỳtrướcmặtanhthếnày.Khôngđượcrànhmạchnhưnganhcóthểgiảithíchchínhxácchuyệngì...”Anhngậpngừng,đôimắtđenrạngrỡkỳlạkhianhthấynétmặtcô.“Emgiậnsao?”

“Ngườivợnàothấychồngvềnhàtrongtìnhtrạngnàymàkhônggiậnchứhả?”

Simontrượttayrasaucổcôvàsiếtnhẹ.“Emphảnứnghơiquávớimộtvếtbầmvàmộtvếtbỏngrồiđó.”

Annabellequắcmắt.“Kểemnghechuyệngìxảyrađã,rồiemsẽquyếtđịnhphảiphảnứngrasao.”

“Bốnngườiđànôngcốdỡmộtvỉkimloạikhỏilòbằngcáikìmlưỡidài.Họphảiđưanóđếndâychuyềnđểlăntrònvàvàokhuôn.Vỉkimloạihóaralạinặnghơnbọnhọdựđoán,vàkhihọsắpđánhrơicáithứchếttiệtđóthìanh

phảicầmmộtthanhkìmđếngiúpđỡ.”

“Saoanhkhôngđểmộtcôngnhânkháclàmviệcđó?”

“Vìlúcđóanhtìnhcờđứnggầnlò luyệnnhất,”Simonnhúnvaihòngxoadịutìnhhình.“Anhbịbầmvìkêgốidướibệđỡtrướckhibọnanhcốgắnghạthấpvỉkimloại...cònvếtbỏnglàdoaiđólỡtayquệtcáikìmvàotayanh.Khôngđaugìhết.Anhlànhnhanhlắm.”

“Ô,hếtrồihả?”côhỏi.“Anhchỉnângtấmkimloạinóngđỏnặnghàngtrămcântrongkhimặcmỗicáiáosơmithôihả?Emthậtngớngẩnlắmnênmớilolắng.”

Simoncúiđầuchàmôilênmácô.“Emkhôngphảilolắngchoanh.”

“Vậyđể thiênhạ lochắc.”Annabellecảmnhậnrõ rệtsứcmạnhvàsựrắnchắccủacơthểanhđangđứngsátcô.Khungxươngtokhỏecăngtrànsứcmạnhvàsựuyểnchuyểnđầynamtính.NhưngSimonkhôngphảimìnhđồngdasắt.Anhchỉlàconngười,vàviệcnhậnrasựantoàncủaanhquantrọngvới cô đến mức nào chỉ càng làm cô lo hơn mà thôi. Lùi khỏi tay anh,Annabelleđivàokiểmtranướctắmvànóivớira.“Anhbốcmùinhưmộttoatàu.”

“Nồngnặcmùikhóithan,”anhđáptrảvàtheochâncôvàophòngtắm.

Annabellekhịtmũinhạobáng.“Nếuanhđangcốtỏrathíchthúthìkhỏiđi.Emđangđiêntiếtvớianhđây.”

“Tạisao?”Simonthìthầm,choàngtayômcôtừphíasau.“Vìanhbịthươngà?Tinanhđi,nhữngphầnemthíchnhấtvẫnhoạtđộngtốt.”Anhhôncổcô.

Annabellerùngmình,khángcựlạicáiômghì.“Emkhôngthểbớtlonếuanhcứđâmđầuvàomộtlòtoànsắtnóngchảy,nếuanhquángốcđểdámđivàoxưởngđúcmàkhôngcóđồbảohộvà...”

“Hell-broth.”Simonrúcđầuvàobímtóccôtronglúcbàntaymơnmantìmkiếmbầungực.

“Cáigì?”Annabellehỏi,thắcmắckhôngbiếtcóphảianhvừachếthêmmột

từtụctĩunàomớihaykhông.

“Hell-broth... là từngười tadùngđểgọi sắt nóngchảy.”Ngón tay anhvẽmộtđườngcongquanhbầungựcđượcđẩylêncaovàcứngmộtcáchkhôngtự nhiên trong khung áo ngực của cô. “Chúa ơi, emmặc cái gì dưới váyvậy?”

“Khungáongựcloạimới.”LoạiáolótthờitrangnhậpkhẩutừNewYork,đượchồcứngvàđịnhhìnhbằngkhungkimloại,giúpnóvữngchắchơnhẳnáongựcthôngthường.

“Anhkhôngthíchnó.Anhkhôngthểcảmnhậnđượcngựcem.”

“Aichoanhcảmnhậnchứ,”Annabelleđápvớisựkiênnhẫnvôbờbến,đảomắtkhianhđưahaitaylênngựccôvàxoabópkiểmchứng.“Simon...nướctắm...”

“Thằngngốcnàolạichếraáongựcnàyvậyhả?”anhgắtgỏnghỏivàđểcôđi.

“TấtnhiênlàmộtngườiAnh.”

“Cólẽvậy.”Anhtheosaukhicôđitắtnướcbồntắm.

“Thợmaycủaembảoáongựcđãtừnglàváydàivàđượcxemnhưdấuhiệucủasựphụctùng.”

“Saoemlạisẵnlòngmặcmộtdấuhiệucủasựphụctùng?”

“Vìmọingườiđều làmvậy,vànếuemkhôngmặc thìeocủaemsẽ trônggiốngconbò.”

“Phùphiếm,ấylàtêngọicủađànbà,”anhvừatríchdẫnvừatháomấydảibăngthảxuốngsàngạch.

“Vậyemchorằngđànôngthắtcàvạtvìchúnghếtsứcdễchịu?”Annabellengọtngàohỏitronglúcchồngcôbướcvàobồntắm.

“Anhthắtcàvạtvìnếukhôngthìngườitasẽnghĩanhkhôngvănminhbằng

họ.”Khomlưngkiểmtrabồntắmkhôngđượcthiếtkếchokhổngườinhưcủaanh,Simonrítlênthoảimáikhinướcnóngcuộnlêngiữangười.

Đứngbêncạnhanh,AnnabelleluồntayvàomáitócdàycủaSimonvàlẩmbẩm. “Họ không biếtmột nửa của sự vănminh.Đây... đừng cho tay vàonước.Emsẽgiúpanhtắm.”

Khichàxàphòngchoanh,Annabellevuithíchthámhiểmcơthểvạmvỡcủachồng.Taycôchậmchậmvevuốtcáccơbắp,mộtvàinơicuồncuộnvàsắccạnh,nhữngnơikhác lạicứngnhưđávà trơn tuột.Làmộtconngườicủanhụccảm,Simonkhôngbuồnchegiấukhoáicảm,lườinhácnhìncôquađôimắtkhéphờ.Hơithởcủaanhhốihả,dùvẫnrõràng,vàcơbắpanhđanhlạitheonhịptaycủacô.

Sựyêntĩnhcủacănphònglátđáchỉbịphávỡbởitiếngthoátnướcvàtiếngthởcủahọ.Annabellemơmộnglảlướttrênlớplôngtrênngựcanh,nhớlạicảmgiáccủanótrênngựccôtronglúccơthểanhnằmbêntrên.“Simon,”côthìthầm.

Đôimắtđencủaanhhấpháyvànhìncôđămđăm.Anhđưabàntaytolớncầmlấytaycô,ấnnóvàongựcmình.“Saoem?”

“Nếucóchuyệngìxảyrachoanhthìem...”Côngừngnóivìnghecótiếnggõcửaầmầm.Sựmơmàngcủacôbịtiếngđộnginhtaiđóphávỡ.“Hừm...aithếnhỉ?”

Simonhơibựcbộivìbịpháđám.“Emcóyêucầugìkhông?”

Annabellelắcđầu,đứnglênvàvớitaylấykhănlau.

“Kệnóđi.”

Annabellenhănnhócườikhitiếngđậpngàycàngdữdội.“Emkhôngnghĩvịkhách của chúng ta sẽ bỏ cuộcdễdàng.Emnên ra xemđó là ai.”Cô rờiphòngtắmvànhẹnhàngđóngcửa,đểSimontựtắmmộtmình.

Sảibướcdọclốiđi,Annabellemởcửa.“Jeremy!”Niềmvuitừchuyếnthămbấtngờcủaemtraitanbiếnnhanhchóngkhicônhìnkỹmặtcậu.Khuônmặtnon nớt đang tái nhợt và cứng đơ,miệngmím chặt.Khôngmũ không áo

choàng,vàđầutócthìrốibù.“Jeremy,cóchuyệngìà?”côhỏivàkêucậuvàotrong.

“Nóithếcũngđược.”

ĐọcđượcsựkinhhoàngcònnguyêntrongmắtJeremy,cônhìnemtraivớivẻlolắngmỗilúcmộttăng.“Nóichịbiếtđãcóchuyệngì.”

Jeremyvòđầu,épnhữnglọntócnâuvàngthẳngthớmlại.“Chuyệnlà...”cậungừngbặt,nétmặtcứngđờnhưthểkhôngbiếtmìnhđangnóicáigì.

“Chuyệnlàlàmsao?”Annabellehỏi.

“Chuyệnlà...mẹvừađâmmộtngườinàođó.”

Mặt Annabelle bối rối ngơ ngác. Cuối cùng cô chuyển sang giận dữ.“Jeremy,”côsắcgiọng.“Đâylàtròđùakhóchịunhấtmàemtừng...”

“Khôngphảiđùa!Emướcgìnólàđùa.”

Annabellekhôngbuồnchegiấuvẻnghingờ.“Vậyailàngườibịđâm?”

“NgàiHodgeham.Mộtngườibạncũcủacha...chịcónhớôngtakhông?”

MặtAnnabelle trắng bệch, và nỗi kinh hãi chạy khắp người cô. “Có,” cônghetiếngmìnhlẩmbẩm.“Chịcónhớ.”

“Hìnhnhưtốinayôngtađếnnhàlúcemrangoàivớibạn,rồiemvềsớm,vàkhibướcquabậccửa,emthấymáutrênsànsảnhngoài.”

Annabellekhẽlắcđầu,cốtiếpnhậnnhữngtừngữkia.

“Emlầntheovệtmáuvàophòngkhách,”Jeremytiếptục,“ngườihầuđanghoảngloạn,vàquảngiađangcốchùimáutrêntấmthảm,trongkhimẹđứngsữngnhưtượng,khôngnóimộtlời.Cómộtcáikéodínhđầymáutrênbàn,cáidùngđểmayváấy.TheonhưemkhaithácđượctừđámngườihầuthìHodgehamđãvàophòngkháchvớimẹ,cótiếngcãinhau,rồiHodgehamrờikhỏinhàhaitayômngực.”

ĐầuócAnnabellebắtđầuhoạtđộngvớicôngsuấtgấphailầnbìnhthường,nhữngluồngsuynghĩchạyloạnxạ.CôvàbàPhilippaluôncốgiấukhôngcho Jeremybiết sự thật vì cậu toànđi họcxanhàkhi lãoHodgehamđến.JeremyhoàntoànkhôngbiếtgìvềnhữngđợtghéthămcủalãoHodgehamvàobanđêm.Cậusẽsuysụpmấtnếunhậnramộtphầntrongsốtiềntrảhọcphíchocậulàtừ...không,emtraicôkhôngđượcphépbiết.Côphảibịaramột lờigiải thíchnàođó.Nhưngđểsau.Việcquan trọngnhấthiệnnay làbảovệmẹ.

“Hodgeham đang ở đâu?” Annabelle hỏi, “Ông ta có bị thương nặngkhông?”

“Emkhôngbiết.Cóvẻôngtarangoàibằngcửasau,chỗxengựacủaôngtađứngđợi,rồingườihầuvàtayxàíchcủaôngtachởôngtađi.”Jeremyđiêncuồnglắcđầu.“Emkhôngbiếtmẹđâmôngtachỗnào,haybaonhiêunhát,hoặclýdotạisao.Mẹkhôngnói...chỉnhìnemnhưkiểutênmẹlàgìmẹcònkhôngnhớnữa.”

“Mẹđangởđâu?Đừngnóilàembỏmẹởnhàmộtmình.”

“Emđãbảongườihầutrôngchừngmẹrồi,vàkhôngđểmẹ...”Jeremysữngngười nhìn ra sau vai Annabelle. “Chào anhHunt. Em rất tiếc vì đã làmphiềnbuổitốicủaanh,nhưngemđếnlàvì...”

“Anhngherồi.Giọngemvangsangphòngbêncạnh.”Simonbình tĩnhbỏđuôiáosơmivàoquầnvànhìnJeremychămchú.

Annabellequayđầuvà lạnhtoátcảngườikhinhìn thấychồng.ĐôikhicôquênmấtSimoncóthểđángsợrasao,nhưngngaylúcnày,vớiđôimắtlạnhlẽovôcảmhoàntoàn,trônganhnhưmộttayđâmthuêchémmướn.

“TạisaoHodgehamlạiđếnvàogiờđóchứ?”Cậubănkhoănhỏi.Giọngcậutrànngậpnỗiloâu.“Vàthếquáinàomẹlạichoôngtavào?Vàcáigìxuikhiếnmẹlàmvậy?Chắcôngtađãlừamẹbằngcáchnàođó.Chắcôngtađãnóigìđóvềcha...hoặclợidụngmẹ,đồchóchếtbẩnthỉu.”

SaunhữngphỏngđoánthơngâycủaJeremylàsựcăngthẳngđếnngộtngạt,Annabelletoanmởmiệngnóigìđó,nhưngSimonkhẽlắcđầu.Anhdồnsựchúývào Jeremyvớigiọng lạnh lùngnhẹbẫng. “Jeremy, chạy ra chuồng

ngựasaukháchsạnkêungườiđemngựacủaanhđếnđây.Vànóihọthắngyênluôn.Sauđó,vềnhàthugomthảmvàquầnáodínhmáurồimangchúngđếnxưởngsảnxuấtđầumáyxe lửa, tòanhàđầu tiên trong lôđất.Nói tênanh,ôngquảnlýsẽkhônghỏithêmgì.Cómộtcáilònung...”

“Được,”Jeremyhiểuchuyệnngaytứcthì.“Emsẽđốtmọithứ.”

SimongậtđầucụtlủnrồiJeremyrờikhỏikhôngnóithêmtiếngnào.

Khicậuđãđikhỏidãyphòng,Annabellequansátchồng.“Simon,em...emmuốnđếngặpmẹ...”

“EmcóthểđicùngJeremy.”

“EmkhôngbiếtchuyệngìxảyravớiHodgeham...”

“Anh sẽ tìm hắn.” Simon nói dứt khoát. “Chỉ mong vết thương của hắnkhôngnghiêmtrọng.Nếuhắnchếtthìviệcgiảiquyếttàncuộcsẽkhóhơnrấtnhiều.”

Annabellegậtđầu,cắnmôirồinói.“EmcứtưởngcuốicùngbọnemcũngthoátkhỏiHodgeham.Emkhôngthểngờđượclãolạidámquấymẹemlầnnữa,saukhiemđãlấyanh.Xemrakhônggìcóthểngăncảnđượclão.”

Anhđặttaylênvaicôvànóidịudàngkhônxiết,“Anhsẽngănhắnlại.Emcóthểyêntâmnhé.”

Côsữngngườibănkhoăn,“Anhđịnhlàmgì...”

“Chúngtasẽnóisau.Bâygiờđilấyáochoàngcủaemngayđi.”

“Đượcrồi,Simon,”côthìthầmvàchạyđếntủáo.

Khi Annabelle và Jeremy về đến nhà thì bà Philippa đang ngồi trên cầuthang,taycầmmộtlyrượumạnh.Trôngbànhỏbéthẫnthờquá,vàtráitimAnnabelle thắt lạikhi cônhìn thấyđầubàgụcxuống. “Mẹ,”cô lẩmbẩm,ngồixuốngcạnhmẹ,choàngtaysaulưngbà.Tronglúcđó,Jeremytậptrungvàocôngviệc,cậucùngôngquảngiathudọnthảmlótsànmangraxengựa.Vìquálolắng,Annabellekhônghềnhậnraemtraimìnhđãgiảiquyếttình

huốngđặcbiệttốtsovớimộtcậubémườibốntuổi.

Philippangẩngđầu lên,nhìnchằmchằmAnnabellebằngánhmắtmaquáikỳdị.“Mẹxinlỗi.”

“Không,mẹđừng...”

“Khi mẹ vừa mới nghĩ rằng mọi chuyện cuối cùng cũng tốt đẹp thìHodgeham lại mò đến... lão nói muốn tiếp tục đến thăm mẹ, và nếu mẹkhôngđồngý, lãosẽkểmọingườinghe thỏa thuận trướcđây.Lãonói sẽhủyhoạitấtcảchúngtavàbiếnmẹthànhđềtàinhạobángcủacôngchúng.Mẹkhócvàcầuxinlão,cònlãotacườito...rồi,khilãođặttaylênngườimẹ,mẹcảmthấyđiềugìđótrỗidậybêntrongmẹ.Mẹthấycâykéogầnđó,vàmẹkhôngthểngănmìnhcầmnólênvà...mẹcốgiếtlão.Mẹhyvọnglàmẹđãgiếtđượclão.Mẹkhôngbiếtsaonữa...”

“Đượcrồimàmẹ,”Annabellethìthầm,đặttaylênvaibà.“Khôngaitráchmẹvìđãlàmthếcả...LãoHodgehamlàmộtconquáivật,và...”

“Sao?”Philippađiếngngườihỏi.“Vậylãochếtrồià?”

“Conkhôngbiết.Nhưngchuyệnsẽổnthôi,Jeremyvàconđãởđây,vàHuntsẽkhôngđểchuyệngìxảyrachomẹ.”

“Mẹ,”Jeremygọi,cầmmộtđầutấmthảmcuộntrònvàcùngôngquảngiađirabằngcửasau.“Mẹcóbiếtcâykéođểđâukhông?”Câuhỏibậtradễdàngđếnmứcaiđósẽnghĩcậucầnnóđểcắtdâythừng.

“Côhầuđanggiữnó,mẹnghĩvậy,”bàPhilippađáp.“Côấyđangcốchùisạchnó.”

“Đượcrồi,consẽđilấy.”Cậuđikhỏihànhlangvàgọivớirasau.“Mẹxemquaváyáocủamìnhđinhé.Bấtcứcáigìdínhmộtgiọtmáuthôicũngphảihủyhết.”

“Đượcrồi,conyêu.”

Nghehaingườinói chuyện,Annabellekhông thểkhông thắcmắc làm thếnàomàcôvàgiađìnhlạiđangnóiviệctiêuhủychứngcứtrongmộtvụgiết

ngườinhưnóichuyệnphiếmthếnày.Rồicônhớlạiđã từngcó thờimìnhcảm thấy gia đìnhmình tốt đẹp hơngia đìnhHuntmột chút... và cô rùngmình.

Haigiờsau,Philippauốnghếtlyrượurồiyêngiấctrêngiường,cònSimonvà Jeremy đã về đến nơi. Họ trao đổi vài câu ở ngay sảnh vào. KhiAnnabellexuốngcầuthang,côdừngbướcgiữachừngkhithấySimonđangômchầmemtraimìnhvàvòvòmáitócvốnđãbùxùcủacậu.CửchỉhiềntừnhưngườichađócóvẻđãgiúpJeremytrấntĩnh,vànụcườitươiróilạinởtrênmôicậu.Annabelleđứngyênngắmhaingười.

ThậtkỳlạbiếtbaokhiJeremydễdàngđónnhậnSimonnhưthế,trongkhiAnnabelle thì lo rằng cậu sẽ xung đột với tính chuyên quyền của Simon.Chứng kiến mối liên hệ vừa được hình thành giữa hai người là một trảinghiệmlạkỳvớiAnnabelle,nhấtlàkhicôbiếtcóđượclòngtincủaJeremylàchuyệnkhôngdễ.Chođếntậntrướcgiâyphútnày,côchưatừngnghĩđếnviệcemtraimìnhsẽnhẹnhõmđibaonhiêunếucómộtchỗdựatinhthầnvữngchãi,mộtngườinàođócóthểgiúpcậutìmragiảiphápchonhữngvấnđềmàởtuổimườibốn,cậukhôngthểđảmđươngnổi.ÁnhsángvàngtươitừchiếcđènngoàihànhlangphảnchiếutrêntócSimonvàlàmxươnggòmácủaanhnổicao.

Choáng ngợp giữa nhiều luồng cảm xúc,Annabelle tiếp tục đi xuống cầuthangvàhỏiSimon,“AnhcótìmđượcHodgehamkhông?Vànếu...”

“Có,anhtìmrahắnrồi.”Vớitaylấyáochoàngmắctrênlancan,Simonvắtnóquavai.“Đếnđây,anhsẽkểmọichuyệntrênđườngvềnhà.”

Annabellequaysangemtrai.“Jeremy,nếuchịđiemcóổnkhông?”

“Emsẽkiểmsoáttìnhhìnhtốtthôi,”cậutựtinđáp.

MắtSimonlóelêntianhìnthíchthúkhianhđặttaysaueoAnnabelle.“Đithôi.”

Vừangồivàoxengựa,AnnabelleđãtuônrahàngloạtcâuhỏivềphíaSimonchođếnkhianhphảilấytaychemiệngcôvànói,“Anhsẽkểchoemnếuemchịu imlặng trongmộthaiphút thôi.”Côgậtđầusau tayanh,vàanhvừacườivừanhoàingườivềphíatrướcthaymiệngmìnhvàochỗbàntayđang

bịtmiệng cô. Saumột nụ hôn chớpnhoáng, anh trở lại chỗ ngồi, nétmặtchuyển sangnghiêm túc. “Anh tìm thấyHodgehamởnhàhắn, đangđượcbácsĩgiađìnhchămsóc.Vàchuyệntốtđẹplàkhianhđếnđóthìbọnhọđãgọicảnhsátvàđangchờôngtatới.”

“Làmthếnàoanhthuyếtphụcđượcngườihầumởcửachoanhvào?”

“AnhxôngthẳngvàonhàhắnvàyêucầuđượcgặpHodgehamngaylậptức.Vìgiađìnhđóquábối rốinênkhôngaidámcảnanh.Anhbảongườihầudẫnanhlênphòngngủtrênlầunơibácsĩđangchữatrịvếtthươngchohắn.”Vẻhài hước lửng lơ trênmặt anh. “Tất nhiên là anh có thể tìmđược cănphòngđónhờvàomấytiếngtrutréođauđớncủahắn.”

“Tốt,”Annabellecảmthấythỏamãnghêgớm.“DùlãoHodgehamcóđaucỡnàothìcũngchưađủđâu.Tìnhtrạngcủalãorasao,lãocónóigìlúcanhvàophòngkhông?”

KhóemiệngSimonconglênvẻkinhtởm.“Đólàmộtvếtthươngởvai,nhỏthôi.Vànóichungthìkhôngnênnhắclạiởđâyphầnlớnnhữnggìhắnđãnói.Saukhichohắnvàiphúthuênhhoang,anhbảobácsĩsangđợiởphòngkếbêntrongkhianhnóichuyệnriêngvớihắn.Anhnóianhcảmthấyrấttiếckhinghetinvềtìnhtrạngrốiloạntiêuhóanghiêmtrọngcủalão-vàlãotỏrahếtsứcbốirốichođếnkhianhgiảithíchrằngvìlợiíchcủamình,tốthơnhết là lãonênmôtả tìnhtrạngbệnhtậtchogiađìnhvàbạnbènhưlàmộtcơnđaudạdàythaymộtvếtdaođâm.”

“Vànếulãokhôngchịu?”Annabellecườiyếuớt.

“Nếuhắnkhôngchịu thìanhnói rõ làanhsẽxiênhắnnhưxiên thịtxôngkhóiYorkshire.Vànếuanhmànghemộtlờiđồnnàolàmnhơnhuốcthanhdanhcủamẹem,hoặcgiađìnhem,anhsẽquykếthếtchohắn,vàđờihắnsẽkếtthúcvớimộttanglễtrọngthể.AnhchưakịpnóixongthìHodgehamđãchếtkhiếpđếnhếtthởnổi.Tinanhđi,hắnsẽkhôngbaogiờdámlạigầnmẹemnữađâu.Cònôngbácsĩ,anhgửitiềnkhámbệnhchoôngtavàyêucầuhãyquênhếtchuyệntốinay.Đángraanhvềngay,nhưnganhcònphảiđợicảnhsát.”

“Vậyanhnóigìvớicảnhsát?”

“Anhbảoôngtachuyệnnàychỉlànhầmlẫn,vàôngtakhôngcầnởđâynữa.Đềnbùchochuyếnđicôngcốc,anhbảoôngtahãyđếnquánrượuGấuNâusaucatrựcvàănuốngthỏathuê,tấtnhiênhóađơnsẽghichoanh.”

“TạơnChúa.”Nhẹnhõmkhôngnóinênlời,Annabellexíchlạigầnanh.Côthởdàidựavàoanh.“CònJeremythìsao?Chúngtasẽnóigìvớinó?”

“Khôngcầnphảichothằngbébiếtsựthật,nóirachỉlàmnótổnthươngvàhoangmangthôi.TheoanhnghĩthìmẹemđãphảnứngtháiquávớitròtántỉnhcủaHodgehamvànhấtthờimấttựchủ.”Simonsờmộtbênhàm.“Anhcómộtgợiýcầnemcânnhắccẩnthận.”

Tựhỏiliệutừ“gợiý”cóphảilàcáchnóigiảmnóitránhcủamệnhlệnhhaykhông,Annabellenhìnanhngờvực.“Vâng?”

“AnhnghĩtốtnhấtmẹemnênrờixaLondon-vàHodgeham-chođếnkhimọichuyệnchìmvàoquênlãng.”

“Xabaonhiêu?Vàmẹsẽđiđâu?”

“Bàcó thểđidu lịchchâuÂuvớimẹvàemgáianh.Vàingàynữahọsẽđi...”

“Ýtưởngtệnhấtemtừngnghe,”Annabellelalên.“EmmuốnmẹởngayđâyđểemvàJeremychămsóc.Thứhai,emcóthểbảođảmmẹvàemgáianhsẽkhôngthích...”

“ChúngtasẽchoJeremyđicùng.Từgiờtớihọckỳmớithằngbécóđủthờigianđểđi,vànósẽlàmộtngườibạnđườngtuyệtvờichocảbangườikia.”

“Jeremyđángthương...”AnnabellethửtưởngtượngracảnhcậutháptùngbaphụnữđikhắpchâuÂu.“Ngaycảvớikẻthùemcònkhôngmonghắnphảichịucảnhấynữalà.”

Simoncườiranhmãnh,“Chắccucậusẽhọcđượcvôkhốiđiềuvềphụnữ.”

“Vàchảđiềunàodễchịu,”côvặnlại.“TạisaoanhnghĩcầnphảiđưamẹemđikhỏiLondon?Hodgehamvẫncóthểgâynguyhiểmsao?”

“Không,”anh thì thầm,dịudàngnângmặtcô lên. “Anhnói rồi,hắn ta sẽkhôngbaogiờdámbénmảngđếngầnmẹlầnnữa.Tuynhiên,nếuquảthựclãoHodgehamvẫncònđịnhlằngnhằnggìthìanhmuốngiảiquyếttronglúcbàởxa.Hơnthếnữa,Jeremycónóibàgầnnhưkhôngcònlàmìnhnữa.Vớitìnhhìnhlúcđóthìnhưthếcũngdễhiểuthôi.Vàituầnđidulịchsẽgiúpbàkháhơn.”

Khicânnhắcýkiếncủaanh,Annabellephải thừanhận rằngnócó lý.ĐãquálâurồibàPhilippachưacómộtngàynghỉnàochođúngnghĩa.VànếucóJeremyđitheothìviệcởcùnggiađìnhHuntcũngkhôngkhókhănlắm.Bảnthânbàbâygiờcònkhôngthểbiếtmìnhmuốngìvìgầnnhưđãbịtêliệtrồi.Vì thế bà sẽ đồng ý vớimọi kế hoạchAnnabelle và Jeremy đề xuất.“Simon...”côtừtốnhỏi,“anhđanghỏiýkiếnem,haychỉthôngbáochoemmộtviệcđãđượcquyếtđịnh?”

Simonquétquamặtcônhưđánhgiá.“Cáinàosẽdễkhiếnemđồngýhơnvậy?”Rồianhbậtcườikhiđọcđượccâutrảlờitrênmặtcô.“Thôiđượcrồi...anhđanghỏiýkiếnemđấy.”

Annabelle gượng cười và dựa vai anh. “Vậy nếu Jeremy đồng ý... thì emcũngvậy.”

Chương25

AnnabellekhônghỏiSimonxemBerthavàMeredithHunttiếpnhậncáitinchuyếndulịchcủahọsẽcóthêmngườinhưthếnào,vàhiểnnhiêncôcũngchẳng tha thiết nghe câu trả lời.Điều quan trọng là bà Philippa sẽ rời xaLondonvàtấtcảnhữnggìcóthểgợinhớtớilãoHodgeham.Annabellehyvọngrằngkhitrởvề,mẹcôsẽtươitắndễchịuvàsẵnsàngchomộtkhởiđầumới. Chuyến đi đem đến niềm vui cho Jeremy, người đang mong ngóngđượcnhìnthấynhữngnơicậuvốnchỉbiếtquasáchvở.

Gầnmộttuầntrướckhihọkhởihành,Annabellelănvàogiúpmẹvàemtraithuxếphànhlý,côcốgắngdựtínhtấtcảnhữnggìcầnthiếtchochuyếndulịchsáutuần.KhôngkhỏithíchthútrướcsốlượngđồđạcAnnabelleđãmua,Simontặclưỡinhậnxétrằngdámcóngườinghĩnhàcôchuẩnbịđiđàyđếnmộtvùngđấthoangvuchứkhôngphảitrúchântrongnhữngkháchsạnđầyđủtiệnnghi.

“Dulịchnướcngoàiđôilúccũngcóbấttiện,”Annabelleđáp,bậnrộnxếphộp tràvàbánhquyvào túi da.Một chồngbưukiệnvàhộpgiấyđặt trêngiườngđểcôphânchiatheodanhsách.Rồithuốcmen,haicáigốivàvỏgối,mộtthùngsách,vàmộthộpthựcphẩmkhô.Cầmlênmộtlọthứcăn,côkiểmtratỉmỉ,“ThứcănchâuÂukhácvới...”

“Đúng,”Simon trang trọngnói. “Khônggiống thứcăncủachúng ta,nghenóiđồăncủahọthơmngonhơn.”

“Vàthờitiếtcóthểthấtthường.”

“Trờitrongxanhvàrựcnắng?Ồ,họsẽmuốntránhviệcđóbằngmọigiá.”

Côđáptrảcâumỉamaicủaanhbằngmộtcáilườm,“Chắcchắnanhphảicóchuyệnkháccầnlàmhơnlàngồinhìnemmởhộpchứ.”

“Khimàemmởnótrongphòngngủsao?”

Annabelleđứng thẳng lênvàkhoanh tay trướcngực, ravẻnửa thách thứcnửatántỉnh.“Tôielàngàisẽphảikiểmsoátnhữngnhucầucơbảnhơncủamình,ngàiHuntạ.Cólẽôngkhôngđểý,nhưngtuầntrăngmậtkếtthúclâurồi.”

“Trăngmậtchỉkếtthúckhinàoanhbảonókếtthúc,”Simonvồlấycôtrướckhicôkịpnéđược.Anhhôncôquyếtliệtvàđẩycôlêngiường.“Nghĩalàkhôngcóhyvọngnàochoemđâu.”

Annabellekhúckhíchcười,ngãvàođốngváybùngnhùngvớithânthểanhđangtrườnlêntrên.“Emcònnhiềuthứphảiđónggóilắm,”côphảnkhánglúcanhánngữgiữahaiđùicô.“Simon...”

“Anhđãtừngđềcậpđếnkhảnăngcởiquầnáobằngrăngcủaanhchưa?”

Một tràngcườihổnhểnbật ra,vàcôvặnvẹokhiđầuanhcúi thấpxuống.“Kỹnăngnàykhôngđượcnhuầnnhuyễnlắmthìphải?”

“Nóhữuíchtrongmộtsốtìnhhuốngnhấtđịnh.Đểanhchoemxem...”

Suốtthờigiancònlạicủangàyhômđó,côchỉđónggóithêmđượcrấtítđồ.

CuốicùngcũngtớilúcAnnabelleđứngtrướccửanhàbàPhilippa,nhìntheomẹvàemtrailênxengựađiDover,nơihọsẽgặpgiađìnhHuntvàcùngđiCalais.

Simonđứngcạnhcô, tayanhthảnhẹtrênlưngcôkhixengựakhuấtbóngsaugóccua.Côkhổsởvẫytaytạmbiệt,lòngtựhỏihọsẽrasaonếuthiếuvắngmình.

Kéocôquayvàonhà,Simonđóngcửa.“Nhưthếlàtốtnhất,”anhvỗvềcô.

“Chohọhaychochúngta?”

“Chotấtcảcácbênliênquan.”Khẽcười,anhquaymặtcôlạiđốidiệnanh.“Anhđoánnhữngtuầnkếtiếpsẽtrôiquarấtnhanh.TronglúcchờđợiemsẽrấtbậnrộnđấybàHunt.Bắtđầulàviệcgặpkiếntrúcsưsángnayđểthiếtkếngôinhà, rồiemsẽphảiquyếtđịnhgiữahaimiếngđấtmàngườiđạidiệncủachúngtatìmthấyởMayfair.”

Annabelletựađầuvàongựcanh.“TạơnChúa.EmđangtuyệtvọngtựhỏichừngnàosẽrờiRutledge.Khôngphảiemkhôngthíchnơiđó,nhưngbấtkỳphụnữnàocũngmuốncómộtngôinhàcủariêngmình,và...”Côngừngnóikhi cảm nhận được tay anh đang bỡn cợt tóc cô. “Simon,” cô cảnh cáo.“Đừngtháokẹptóccủaem.Chảitóclênrấtmấtthờigian,và...”Côthởdàinhìnanhkhicôcảmthấykiểutócdàycôngchảichuốtcủamìnhtuộtxuốngcùngvớitừngtiếngtingtingcủamấychiếckẹprơitrênsànnhà.

“Anh không dừng được.”Những ngón tay anh tham lam vuốt vemái tócsuônthẳngcủacô.“Tócemđẹpquá.”Anhđưatừnglọntócóngmượtlênmặt và xoa xoa vàomá. “Mềmquá.Và có hương hoa. Sao em làmđượcvậy?”

“Xàphòng.”Annabellethờơđáp,cốgiấunụcườibằngcáchrúcvàongựcanh.“ThậtralàxàphòngnhàBowmanchếtạo.Daisychoemmộtít...chahọđãgửitừNewYork.”

“Ừm.Chẳngtráchôngtalạithànhtriệuphú.Mọiphụnữnêncómùihươngnày.”Anhdùngngóntaychảitóccôvàcúiđầuhíthàcổcô.“Emcòndùngnóởđâunữavậy?”anhthìthầm.

“Emsẽđểanhtựtìmhiểu,”cônói.“Nhưngchúngtachuẩnbịgặpkiếntrúcsư,nhớchứ?”

“Anhtacóthểđợi.”

“Anhcũngcóthểđợi.”Annabellenóidứtkhoát,mặcdùtiếngcườicứchựcchờnơicuốnghọng.“LạyChúa,Simon,emđãcốhếtsứcđểthỏamãn...”

Anhkhóamiệngcôbằngmộtnụhônấmápvàvỗvềmọiýnghĩhợplýnàođócònsót lại trong tâmtrícô.Tayanhấp lấy tóccô,anhđẩycôdựavàotườngrồidùnglưỡithâmnhậpmiệngcô,nhànnhãnhấmnhápchođếnkhiAnnabellemêmẩnvàchoángváng,ngóntaycôbấuvàotayáoanh.Miệnganhdầndầntrượtxuốngvàcắnnhẹlênlàndamongmanhnơicổhọng.Anhthì thầm những điều làm cô kinh ngạc, bộc lộ bản thân không phải bằngnhữnglờicụmtừhoamỹ,màbằngbảnnăngcủamộtngườiđànôngsimêcôđếnvôcùng.“Anhkhôngtựchủđượcnữa.Mỗiphútanhkhôngởbênemthìtấtcảnhữnggìanhcóthểnghĩlàđượcởbêntrongem.Anhghétmọithứ

buộcemphảixaanh.”

Anhvớitayrasauvàkéomạnhphầnlưngáo,côthởhổnhểnkhithấymộthàng nút đã bị giật đứt, vàimảnh ngà văng tứ tán khắp nơi.Ậm ừ trongmiệng,Simonkéocáiváykhỏicánhtaycôvàcốtìnhđạplênvạtáo.Phầntrangphụclótrườmràrơixuốngsànnhà.Anhkéocôépsátvàongườimình.Annabellenuốtkhankhingón taycô lướt trêncơ thể,vàmắtcôkhéphờ.“Anhcầnemchạmvàomọinơi,bêntronglẫnbênngoài,càngxacàngtốt...”Anhngừngnóivàgiamcầmmiệngcôvớimộtáplựcđềuđều,vừaliềulĩnhvừađammê,nhưthểchínhmùihươngkỳlạcủacôđãđánhthứcbảnnăngvàkhiếnanhđiênđảo.Côngờngợnhậnraanhđangsờsoạngtrongtúiáochoàng,và rồimộtvật gì đógiật phăngkhuyáongực... anhđã cắt chúngbằngcondaoanhthườngmangtheo,nhữngkhoáicảmkhôngcònbịgiamhãmphútchốctrànquaxươngsườnvàthắtlưngcô.

Nhậnramìnhsắpbịcưỡngđoạtngaycửaravào,Annabelle trượtchânluilại,bậtcườirunrẩy.Ngaycả trongnhữngkhoảnhkhắcbịkíchthíchnhất,Simonvẫnluôntỏvẻkiềmchế,vàđặtramộtvàigiớihạnchodụcvọngcủamình. Cô chưa từng sợ anh sẽ không dịu dàng với cô... cho đến lúc này.Trônganhgầnnhưmấttrí,mặtanhtốisầmlạivớisắcđỏkỳdị.Timcôbắtđầuđậpthìnhthịch,vàcôliếmmôi.Lưỡicôđưađẩytrongcăngthẳngcàngthuhútsựchúýcủaanh,vàanhnhìntheomiệngcôvớixúccảmrợnngười.

“Phòngngủcủaem...”cônóikhónhọc,quayngười lêncầu thang.Côbắtđầuleotừngbậcmộtvớiđôichânyếuớt.Chỉsauvàibướcđầutiên,côcảmthấy Simon nhanh chóng bám theo, nhấc bổng cô trong đôi tay rắn chắc.Trướckhicôkịpnóigì,anhđãphăngphăngbếcôđihếtcầuthang.

Nhiềuphútsau,khiAnnabelleấpmávàovaianh,côcốđịnhnghĩacảmgiáchoangmangđangngựtrị.Côchưatừngcảmthấythỏamãnnhưvậy, từngdây thầnkinhđờđẫnvì sungsướng.Vàcô lĩnhhộimộtcáigìđó rấtmớitrongchuyệnlàmtìnhcủahọ...mộttầmcaochưathểchạmtớithấpthoángphíatrướcnhữnggìhọđãtrảiqua...mộtkhảnăngmơhồcứcuộntrònngoàitầmvới.Mộtcảmgiác...mộtướcnguyện...mộtcáigìđókhôngtêncứtrêungươi.Nhắmmắtlại,Annabelleđắmmìnhtrongsựgầngũicủahaicơthể,tronglúclờihứakhónắmbắtcứlửnglơtrongkhôngkhínhưmộtlinhhồnnhântừ.

Ngày càng tò mò về dự án đã thu hút quá nhiều sự chú ý của chồng,

AnnabellexinSimonchocôđithămnhàmáyđầuxelửanhưngtoànđụngphảinhữngtừchối,thoáithácvàđủloạithôngsốcốtgiữcôkhôngđếnnhàmáy.NhậnrarằngvìmộtlýdonàođónênSimonmớikhôngmuốnđưacôđếnnơilàmviệc,côcàngquyếttâmhơn.“Chỉtạtngangthôimà,”mộttốinọcôcốnàinỉ. “Nhữnggìemmuốnchỉ lànhìn thoángquanhàmáy.Emsẽkhôngchạmvàobấtkỳcáigì.VìChúa, saukhingheanhnóimãivềnhàmáy,emkhôngđượcphépnhìnthấynósao?”

“Ởđóquánguyhiểm,”Simon thờơđáp lại.“Phụnữkhôngcóviệcgìđểbénmảng tớimộtnơiđầymáymócvànhữngvỉsắtnóngchảynặnghàngngàncân...”

“Chẳngphải suốtmấy tuần liền anh cứ luônmiệngnói nó rất an toàn, vàkhôngcólýdogìđểemlolắngmỗikhianhđếnđó...vậymàgiờanhnóiởđónguyhiểmhả?”

Nhậnrasailầmchiếnthuật,Simonliềnsửngcồ.“Nóantoànvớianhkhôngcónghĩanócũngantoànvớiem.”

“Tạisaokhông?”

“Vìemlàphụnữ.”

Nóngbừngbừngnhưvỉsắtnóngchảy,Annabellenheomắtnhìnanh.“Emsẽtrảlờianhsaumộtphútnữa,”côlầmbầm,“nếuemcóthểxoayxởchếngựđượcthôithúcmuốnnémvậtgìthậtnặnggầnnhấtvàoanh.”

Simonđivòngvòngtrongphòngkhách,vẻmệtmỏihằnrõtrêntừngđườngnétcăngthẳngcủacơthểanh.Anhngừnglạitrướctrườngkỷcôđangngồi.“Annabelle,”anhcộccằnnói.“Ghéthămxưởngđúcgiốngnhưlàđiquacửađịangụcvậyđó.Bọnanhđãcốgắngđểnơiđóđượcantoàn,nhưngngaycảnhưthếthìnóvẫnồnào,thôtục,vàdơdáy.Vànguyhiểmluônrìnhrập,vàem...”Anhbỏlửngcâunóivàđưatayvòđầu,nônnóngnhìnquanhnhưthểanhbấtthìnhlìnhgặpkhókhăntrongviệcnhìnthẳngvàomắtcôvậy.Rồianhnỗlựcépbảnthânnóitiếp.“Emquáquantrọngvớianh.Anhkhôngthểđểsựantoàncủaembịđedọadướibấtkỳhìnhthứcnào.Tráchnhiệmcủaanhlàbảovệem.”

MắtAnnabellemởto.Côcảmđộng,vàngạcnhiênmộtchút,trướcviệcanh

thúnhậnrằngcôrấtquantrọngvớimình.Khihọnhìnnhau,cônhậnramộtsựcăng thẳngkhác thường... khôngdễchịu,nhưngcũngkhông làmcô lolắng.Nghiêngnghiêngđầu,côchú tâm thămdòanh,“Em luôn luônhạnhphúckhicóanhbảovệ,”côthìthầm.“Tuynhiên,emkhôngmuốnbịkhóatrongthápngà.”Đánhhơiđượccuộcđấutranhnộitâmcủaanh,côtiếptụcgiảithích.“Emmuốnbiếtnhiềuhơnvềcôngviệcanhlàmtrongsuốtnhữnggiờxaem.Emmuốnthấynhữngnơicũngrấtquantrọngvớianh.Làmơnđi.”

Simonlặnglẽsuytưmộtlúclâu.Khianhđáplại,tronggiọngnóicáukỉnhcủaanhẩnchứamốiđedọakhôngthểnhầmlẫnđược.“Đượcrồi.Vìrõràngemkhôngchịubuôngthanênmaianhsẽđưaemđếnđó.Nhưngđừngcóđổlỗichoanhnếuemthấtvọng.Anhđãcảnhbáotrướcrồiđó.”

“Cảmơnanh,”Annabellevuivẻnói,traoanhnụcườibừngsángtrướckhinóhéođimộtchútcùngcâunóitiếptheocủaanh.

“MaythaylàWestcliffcũngsẽđếnxưởngđúcngàymai.Đâylàcơhộitốtchohaingườikếtthân.”

“Tốt thật,”Annabelle cố tỏ radễchịuvàkhông trừngmắtvới cái tinvừanhận.CôvẫnchưathathứchongàiBátướcvìnhữngnhậnxétthâmđộcanhtadànhchocôvàlờidựđoáncuộchônnhâncủahọsẽhạiđờiSimon.Tuynhiên, nếuSimonnghĩ việc phải đi chungvớimột gã ngốc vênhváo nhưWestcliff sẽ ngăn cản cô thì anh lầm to rồi.Giữnụ cười thường trực trênmôi, côdànhcảbuổi tối để suynghĩvề chuyện thật quáđáng tiếckhivợkhôngthểchọnbạnchochồng.

Sánghômsau,SimonđưaAnnabelleđếnnhàmáychếtạođầumáyxelửaConsolidatedrộnggầnbốnhécta.Tầngtầnglớplớpcáctòanhàvớivôsốốngkhóitrồilên,phìphòthảibụikhóibaylơlửngkhắplốiđi.KhuônviênnhàmáylớnhơnAnnabellenghĩ,cùngnhữngtrangthiếtbịkhổnglồkhiếncôgầnnhưlạcgiọng.Nơiđầutiênhọđếnthamquanlàxưởnglắprắpđặtchínđộngcơđangởtrongcáccôngđoạnkhácnhaucủaquátrìnhsảnxuất.Mụctiêucủacôngtylàsảnxuấtđượcmườilămđộngcơtrongnămđầutiênvàgấpđôitrongnhữngnămtiếptheo.Khibiếtđượcsốtiềnmặtchitiêuchonhữngnhàmáynàytrungbìnhlàmộttriệubảngmộttuần,vớitỷlệvốnhóacaogấphai lầnconsốđó,Annabellekinhngạcnhìnchồng.“Chúaơi,”côthảngthốtnói.“Anhgiàuđếnmứcnào?”

ĐôimắtđencủaSimonlấplánhánhcườivìcâuhỏikhôngtếnhịchútnàocủavợ,vàanhcúiđầuthì thầmvàotaicô.“Đủgiàuđểsuốtđờibàkhôngbaogiờthiếubốtdãngoại,thưabà.”

Kếđóhọđếnphòngthiếtkế,nơinhữngbứcvẽchitiếtsảnphẩmđượckiểmtracẩnthận,rồidựatrêncácthôngsố,ngườitasẽchếtạonguyênmẫubằnggỗ.Sauđó,Simongiảithíchthêmrằngnhữngnguyênmẫubằnggỗnàysẽđượcdùngđểlàmkhuôn,sắtnóngchảysẽđượcđổvàođóvàlàmnguội.Bịmêhoặc,Annabelletớitấphỏivềquytrìnhđúckhuôn,rồimáytánđinhthủytĩnhvàmáynénhoạtđộngrasao,rồitạisaosắtđượclàmnguộinhanhlạicứnghơnkhilàmnguộichậm.

Bấtchấpnhữngnghingạilúcđầu,cóvẻnhưSimonrấtthíchthútrongsuốtchuyếnthamquannhàmáycủacô,thỉnhthoảnglạimỉmcườitrướcvẻmặtmêmẩncủacô.Anhcẩnthậnhướngdẫncôđivàoxưởngđúc,ởđócôpháthiện ra chuyệnanhmô tảnógiốngđịangục trầngiancũngkhôngphải làcườngđiệuquámức.Khôngcógìphảiphànnànvềđiềukiệnlàmviệccủacôngnhân, họ cóvẻđượcđốiđãi tốt, cũngkhôngphảido tòanhà, chúngđượcxâydựngtươngđốiổn.Màthậtralàởbảnchấtcôngviệc,nơiđâyhỗnloạnnhưmộtcáibệnhviệntâmthần,sặcmùikhóithuốcvàtiếngđộngđinhtainhứcóc,nhữnglònungđỏrựcluônphảhơiùngụcvàocáccôngnhântrongtrangphụcnặngtrịch.Rõràngtaysaicủaquỷcũngkhôngvấtvảnhưcôngnhânởđây.Láchngườiquamêtrậncủalửavàthép,mộtcôngnhâncúingườinécầntrụcvàvỉsắtnóng,rồingừnglạichomộttấmkimloạikhổnglồbằngngangđườngđi.Annabellenhận thấycóvàingười liếcnhanhquacô,nhưngphầnlớncôngnhânđềutậptrungvàocôngviệccủamình.

Những chiếc cần trục chất đầy thanh sắt to nhỏ hoặc than cốc để đưa lênđỉnhlòcaosáumét.Hỗnhợpsắtđượcrótđầytrênđỉnhlò,rồinungchảyvàđổvàonhữngcáimuỗngkhổnglồ,saucùngđượcnhữngcầntrụckhácrótrakhuôn.Mùi xăng dầu, kim loại và mồ hôi quyện vào nhau đặc sệt trongkhôngkhí.KhiAnnabellequansátvỉsắtnóngchảyđượcchuyểntừbểchứasangcầntrục,ngườicôtựđộngxíchlạigầnSimon.

Bịbủavâybởinhữngtiếnggầmrúkhicầntrụcnângkimloại,tiếngrítrợnngườicủamộtđầumáyhơinước,và tiếnghợplựcnệnbúacủasáungườiđànông,Annabellecứgiậtmìnhthonthót.NgaylậptứctaySimonvòngrasau lưngcô trong lúcvẫnmảimênóichuyện thân tìnhnhưnghơi to tiếng

vớiviênquảnđốcxưởngtạovành,ôngMawer.

“ÔngcóthấyngàiWestcliffđâukhông?”Simonhỏi.“Anhấyđãnóisẽđếnxưởngvàođầugiờchiều,màtôithìchưatừngthấyanhấyđitrễ.”

Ngườicôngnhântrungniênlaumồhôitrênmặtbằngmộtcáikhăntayvàđáp,“TôinghĩBátướcđangởchỗlắpráp.Ngàiấyhơilongạivềkíchcỡcủakhuônxilanhmới,vàmuốnkiểmtratrướckhiđưavàosửdụng.”

Simonđưamắtsangvợvàbảo,“Chúngtarangoàithôi.Ởđâyquánóngbứcồnào.”

Nhẹcảngườivìsắpđượcrakhỏixưởngđúcầmĩ,Annabelletánthànhngaylậptức.Bâygiờcôđãnhìntoàncảnhnhàmáy,sựtòmòcủacôđãđượcthỏamãn,vàcôsẵnsàng rakhỏiđâyngay -dùnóđồngnghĩavớiviệccôsắpphảigặpWestcliff.KhiSimonđứnglạitraođổivàicâuvớiMawer,cônhìntheomộtốngbễcaoápđượcnémgiữatrờivàogiữalònung.Luồnghơiphảrakhiếnkhốikim loạinóngchảy từ từđổvàomuỗng,mỗi cái chứahàngngàncânchấtlỏng.

Một tấm sắt dộng ầm xuống sàn nhà... quá nóng, hình như vậy, nên viênquảnđốclahétvàomặtngườivừađiềukhiểntrụcđỡ.Annabellenheomắtquansát.Mộtvàitiếngthétbáođộngtừnhữngngườitrênnócphòngbáocómộtốngbễhơinướcbịnổ...vàlầnnàylàthảmhọathậtsự.Sắtnungnhanhchóngtrànrangoàimuỗngvàsủibọttrênmặtlò,mộtítchảyngượcvàocầntrục.Simonimbặt,anhvàngườiquảnđốcđềungướclênnhìncùngmộtlúc.

“Chúaơi,”Simonnói,vàcôthoángnhìnquamặtanhtrướckhianhđẩycôxuốngđấtvàchechắnchocô.Cùnglúcđóhaitấmsắtnóngchảycỡtráibírơikhỏiốnglàmmát,vàgâyramộtloạttiếngnổvangtrời.

Sựvachạmgiángđònnặngvàotoànthâncô.AnnabellenứcnởkhiSimonphủngườitrêncô,vaianhtrởthànhtấmkhiênbảovệđầucô.Vàrồi...

Imlặng.

Lúc đầu có vẻ thế giới đột nhiên ngừng chuyển động.Annabelle lảo đảochớpmắt,vàbịkíchđộngvìngọn lửaphừngphực,nhữnghình thù lờmờcủamáymócgiốnghệtnhữngconquáivậtbướcratừmấyquyểnsáchthời

Trungcổ.Nhữngvụnổdâychuyềnnóng rátnhưmuốncàoxéda thịt cô.Nhữngmảnhvụnkimloạiđuanhaubắntungtóetrongkhôngkhí.Côbịbaovâytrongsựhỗnloạn,tấtcảđềuđượcmộtsựyêntĩnhchếtngườibópnghẹt.Bấtthìnhlìnhcómộttiếngtítáchbêntaicô,vàmộtgiọngrunrẩy,caovútvanglên.

Côđượckéokhỏi sàn.Simon túm lấycánh tayvợkéodậy.Bất lực trướctìnhcảnhhiện tại, côgụcđầuvàongựcchồng.Anhnóigìđóvớicô... cônghe được loáng thoáng, và bắt đầu cảm nhậnmột vài tiếng nổ nhỏ hơn,ngọnlửagầmgừthèmkháttòanhà.NhìnđămđămvàoSimon,côcốdiễngiảicâunóicủaanh,nhưngcôbịphântâmvìmộtmẩukimloạixìxèotrênmặtvàcổcônhưnhữngconcôntrùngdơbẩn.

Simonlôicôđixuyênquachốnquỷquái,chechắnchocôbằngchínhcơthểanh.Mộtnồihơi tokềnhlăntròntrướcmặthọ, thongthảcuốnphăngmọithứtrênđườngđi.SimonchửithềrồikéoAnnabelletrởluitrongkhivậtkialănđếnầmầm.Côngnhânởkhắpmọinơi,chốngchọi,bámvíuvàlahét,mắthọtrắngdãhammuốnsốngsótkhichạybổvềphíalốiraởcuốitòanhà.Mộtcơnchấnđộngmới làmrungchuyểnnhàxưởng,đicùngnhững tiếngnấcxùxì.Nóngđếnkhôngthởnổi,Annabellesửngsốttựhỏiliệuhọcóbịnướngsốngtrướckhirađếncửahaykhông.“Simon,”côlalên,bấuvàothắtlưnganh.“Emchợtnghĩlà...emchorằnganhđãđúng.”

“Vềcáigì?”anhhỏi,ánhmắttậptrungvềphíalốira.

“Nơinàyquánguyhiểmđốivớiem.”

Simonkhomngườiváccôlênvai,đixuyênquanhữngcầntrụcngãchỏnggọngvà thiết bị nát bét, cánh tay anhkẹp chặt đầu gối cô.Yếuớt lắc lư,Annabellethấynhữngchấmmáutrênáoanh,vànhậnravụnổđãghimmạtcưa và mảnh vỡ vào lưng anh trong lúc che chắn cho cô. Băng qua hếtchướngngạinàyđếnchướngngạikhác,cuốicùngSimoncũngđếncánhcửacỡđạivàđặtAnnabellexuống.Anhlàmcôkinhngạckhiđẩycôvềphíamộtngườinàođó,rồithétlênkêuanhtađưacôđi.AnnabellevặnngườivànhậnraSimonvừaquẳngcôchoMawer.“Đưacôấyrangoài,”Simonkhảngiọngralệnh.“Đừngngừnglạichođếnkhicôấyrakhỏitòanhà.”

“Vâng,thưangài!”ÔngquảnđốctúmlấyAnnabellelôiđi.

Annabellebuộcphảirờikhỏilốiravào,nhưngcôquayđầunhìnSimonđầyhoangmang,“Anhsẽlàmgì?”

“Anhphảiđảmbảomọingườiđềurangoàihết.”

Toànthâncôgiậtbắn.“Không!Simon,đivớiem...”

“Nămphútnữaanhra,”anhcộccằnnói.

KhuônmặtAnnabellenhănnhúm,vàcôthấymắtnhòenước.“Saunămphútnữacảtòanhànàysẽcháyrụimất.”

“Điđi,”anhnóivớiMawervàquayđi.

“Simon!” côkêu thất thanh,bónganhmấthút trongxưởngđúc.Trầnnhàbốclửaxanhthẫm, tronglúchệ thốngmáymóctrongxưởngkẽokẹtdướisứcnóngkinhngười.Khóingậpngụadọccáclốiđi,nhữngđámmâytrắnggiờđâychỉcònmộtmàuxámxịt.AnnabellekhôngtàinàothoátkhỏiđôitaylựclưỡngcủaMawer.Côhítthởliênhồi,phổicôhoạtđộnghếtcôngsuấtđểthảihếtbụikhói.Mawerkhôngngừngnghỉmộtgiâychođếnkhinémcôxuốngconđườngrảisỏi,vàđềnghịcôởyênđấy.

“Ôngấysẽrangaythôi,”viênquảnđốcnóingắngọn.“Bànênởđâyvàđợiôngnhà.Xinhãyhứalàđừngđiđâucả,bàHunt, tôiphảicốtìmhếtcôngnhâncủatôi,vàtôikhôngmuốnphảilolắngthêmchobà.”

“Tôisẽkhôngđiđâucả.”Annabellemáymócnói,mắtdánchặtchỗlốiravàoxưởng.“Điđi.”

“Vângthưabà.”

Annabelleđứngbấtđộngtrênconđườngrảisỏi,mắtnhìnđămđămvàocửaracủaxưởngđúc,tronglúclànsónghỗnloạnmỗilúcmộttăngxungquanhcô.Ngườithìchạyratrốichết,ngườithìômghìvếtthương.Mộtsốít,giốngcô,thìđứngsữngnhưtượng,nhìnquanhquấtvôhồn.Ngọnlửagầmrúvớimộtsứcmạnhcóthểkhiếnnềnđấtrunglênbầnbậttronglúcnónhấnchìmnhàxưởng.Mộtmáybơmnướcđượchaitáđànôngkhiêngđến,chắchẳnnóđượcdùngtrongtìnhhuốngkhẩncấpvàkhôngcònthờigianchờcứuviện.Nhómngười kia điên cuồng tìmmối nốimạchnướcngầm.Cùnggiữống

nước,họphốihợphànhđộng,tạorađủápsuấttrongkhoangkhíđộngcơđểbắnnhữngcộtnướcxa cả trămmétvàokhông trung.Rủi thay, nỗ lựcđóchẳngthấmvàođâusovớisựcốngoàitầmkiểmsoátnày.

Mỗiphútchờđợicủacôdườngnhưdàibằngcảmộtnăm.Môicômấpmáy,tạoranhữngâmthanhcâmlặng...Simon,rađi...Simon,rađi...

Nửatángườirầmrậpchạykhỏinhàxưởng,khuônmặtvàáoquầnámkhói.Annabelle lướt mắt qua những người đàn ông. Và khi biết chồng mìnhkhông nằm trong số đó, cô quay sang chú ý vào máy bơm nước. Nhómngườikiađangchĩavòinướcvàonhữngkhuvựckếcậnnhàxưởng,nỗlựcngăn chặn ngọn lửa không lan rộng thêm.Annabelle lắc đầu kinh hãi khinhậnrabọnhọđãbỏquaxưởngđúc.Họchấpnhậnmấtnó...baogồmcảnhữngngườicóthểcònkẹtbêntrong.Kíchđộngtộtcùng,côchạysangmặtkianhàxưởng,tuyệtvọngkêugàoxemcóaithấychồngcôkhông.

Bắtgặpmộtviênquảnđốcđangsơtánnhâncông,Annabellevồlấyôngta.“ÔngHuntđâu?”côthethé,rồilặplạicâuhỏitrướckhiôngtachúýcô.

Ngườiđànôngsốtruộttrảlời,“Bêntrongbịsập,ôngHuntcốgiúpmộtcôngnhânbịgạchđè.Sauđókhôngaithấyôngấycả.”

Bất chấp sức nóngkhủngkhiếp tỏa ra từ xưởngđúc,Annabelle cảm thấylạnhbuốttậnxươngtủy.Miệngcôrunlậpcập.“Nếuanhấycóthểrangoài,”cônói,“thìbâygiờanhấyphảiởđâyrồichứ.Anhấycầnđượcgiúp.Aiđóvàotrongtìmanhấyđi.”

“Vàođó?Làtựtửđóbà.”Rồiôngtabỏđivềphíamộtngườibịngấttrênđất, và cúi người quấn vải quanh đầu anh ta. Khi ông ta liếc qua chỗAnnabellethìthấykhôngcònaicả.

Chương26

Nếu có ai đó nhận thấymột phụ nữ lao đầu vào nhà xưởng thì họ cũngkhông cố ngăn cô lại. Lấy khăn chemiệng vàmũi,Annabelle xuyên quakhóilửamịtmùlàmmắtcôcaysèchảynước.Ngọnlửa,bắtđầuphíabênkiaxưởngđúc,đangăndầntừngxànhàvớinhữngcuộnlửađủmàusắctừxanhđến trắngvà vàng.Đáng sợ hơnhơi nóng là tiếng ồn, lửa khắp nơi,tiếngchóitaivàgãyđổcủakimloại,tiếngkêubuốtóccủamáymócnặngnềgãyrăngrắcnhưđồchơitrẻconbịgiẫmlên.Kimloạilỏngbắntungtóenhưđạnđạibác.

Vụngvềtúmváy,Annabellesuýtvấpvàođốnggạchvụncaongangđầugối,côgàothéttênSimon,giọngcômấthúttrongcảnhhỗnđộn.Vừatuyệtvọngvìkhôngbiếtanhởđâuthìbỗngcôthấyđốnggạchvụnchuyểnđộng.

Lato,côphóngtớidángngườidàingoằngđangngãsóngsoài.LàSimon,cònsốngvàchưangất,chânanhbịkẹtbêndướimộttấmthépnứtratừcầntrục.Khianhthấycô,gươngmặtlấmđầybồhóngcủaanhméođivìkinhhoàng,vàanhvậtlộnnghiêngngười.“Annabelle,”anhkhànkhànrồingừnglại vì cơn ho. “Chết tiệt, không, ra khỏi đây đi! Em đang làm cái quỷ gìvậy?”

Cô lắcđầu, không rảnhđểphíhơi tranh cãi.Cần trụcquánặng,khôngaitronghaingườicó thểnhấcnólên,côphải tìmcách...cầnmộtvậtkê làmđònbẩy.Quétđôimắtbỏngrát,côtìmthấymộtchồngkhuôn,mộttảngđávỡvàmộtđốngvậtnặnglàmđốitrọng.Mọithứđềutrơntuộtvìdầucònbồhóngthìlàmcôtrượtngãtronglúcđiquachỗgạchvụn.Mộthàngbánhláidựavàobứctườngđanglắclư,vàicái trongđócaohơncô.Côđivềphíachúngvàtìmthấymộtsốtrụcxevàmốinốidàybằngnắmtaycô.Chộplấymộtmốinốinặngtrịch,bámđầydầumỡ,côkẹpnóvàotrụcxekéonóvềphíachồng.

ChỉcầnliếcSimonmộtcáicũngđủbiếtanhsẽgiếtcôngaylậptứcnếuanhcó thể chạm tay tới cô. “Annabelle,” anhgầm lêngiữanhữngcơnho thắtngực.“Rakhỏiđâyngay!”

“Chỉrakhicóanh,”cômòmẫmvớikhốigỗđượcđặtcuốimộtcáibơmthủytĩnh.

Quằnquạiômbênchânbịkẹt,Simonnémchocômột loạtcâuđedọavàchửirủatrongkhicôkêkhốigỗvừatìmđượcbêntrênanhvàbắtđầuđẩycầntrục.

“Nónặng lắm,”anhhầmhèkhicô luicuivớicáimốinối.“Emkhôngxêdịchnóđượcđâu!Rakhỏiđây.Chếttiệt,Annabelle...”

Côcàunhàutronglúcgắnmốinốivàokhốigỗvàchêmkhúcđuôicủanóbêndướicần trục.Côđẩycật lực.Cần trụcvẫnởnguyênmộtchỗ,khôngsuysuyểnchútnào.Thởhổnhểnkiệtsức,côgiằngcovớithanhđònbẩychođếnkhimốinốikêukẽokẹtphảnđối.Khônghiệuquả-cầntrụcvẫnkhôngnhúcnhích.

Mộttiếnggãytovanglên,vàimảnhsắtvỡbaytứtántrongkhôngkhí,côphảithụpxuốngvàcheđầulại.Côthấycánhtaynhóiđauđủđểquậtcôrađất.Cẳngtaycônhứcbuốt,vàcônhìnxuốngthìbiếtmộtmảnhkimloạiđãcắmvàothịt,máuđangchảyròngròngtừvếtthương.BòvềphíaSimon,anhvội ôm cô vào lòng, che chở cô cho đến khi cơn mưa bụi sắt giảm bớt.“Simon,”côhổnhển,ngửa ranhìnvàođôimắtđỏ lừcủaanh.“Anh luônmangtheomộtcondaocơmà.Nóđâurồi?”

Simon sững người khi câu hỏi đập vào đầu anh. Trong nửa giây anh cânnhắckhảnăngsựviệc,rồianhlắcđầu.“Không,”anhkhòkhè.“Nếuemcóthểcắtrờichânanhthìemcũngkhôngkéoanhrakhỏiđâyđược.”Rồianhđẩycôra.“Khôngcònthờigiannữarồi,emphảirakhỏicáinhàxưởngchếttiệt này thôi.”Khi anhnhìn thấynétmặtkhước từ của cô, trong lònganhquặnthắtmộtnỗisợghêgớm,khôngphảichoanhmàlàchocô.“LạyChúatôi,Annabelle,”anhnghiếnrăngkènkẹt,giọnganhchỉcòn là lờicầuxin.“Đừnglàmthếnày.Làmơn.Nếuemquantâmanh...”Mộtcơnhodữdộixétoạccơthểanh.“Đi.Đi.”

TrongmộtkhoảnhkhắcngắnngủiAnnabellemuốnlàmtheolờianh,khaokhátđượcbiếnkhỏi cơnácmộngkinhhoàngở trongmộtnhàxưởngbốccháygầnnhưlấnátcô.Nhưngkhicônhấcchânlên,vànhìnxuốnganhnằmđó,tolớnvàbấtlực,côkhôngthểbướctiếp.Thayvàođócônhặtmốinối

lênlầnnữa,kẹpnóvàokhốigỗ,tronglúccơnđauchạythấubờvaicô.Máurỉra từtaicô,khiếncôkhôngthểphânbiệtgiữatiếnggàorốngthất thanhcủaSimonvớiâmthanhgãyvụncủatòanhànữa.Màvậycũnghay,vìcoianhcóvẻđiênlênvìgiậndữ.Côđẩyđònbẩy,hailáphổiđángthươngcủacôrasức tìmkhôngkhívàco thắtchốngchọi.Côcảmthấychoángváng,nhưngcôtiếptụctậptrungsứclựcvàothanhsắt,cơthểmỏngmanhcủacôgồnglênxôđẩy.

Bấtthìnhlìnhcônghecótiếngthởhổnhểnsaulưng.Nếucònhơithìcôđãhéttoánglênrồi.Quákinhngạc,Annabelleđứngchếttrânsaukhibịkéolùilại, và taycôbị cạykhỏikhốigỗ.Nghẹnngàovà thảmnão, cônhìnđămđămdángngườirắnrỏiquađôimắtmờkhói.Mộtgiọngnóilãnhđạmvangvọngtrongtaicô.“Tôisẽnângcầntrục.Khinàotôihôthìkéochânanhtara.”

Ngaykhinhậnragiọngđiệuđộcđoánđóthìcôcũngkịpthấymặtngườinói.Westcliff,côngỡngàng.ĐúnglàBátước,vớiáosơmitrắngráchtươmvàbẩnthỉu,khắpngườivằnvệnbồhóng.DùvẻngoàinhếchnhácnhưnganhtacóvẻbìnhtĩnhvàkhỏemạnhkhichỉđạocôđếnchỗSimon.Nhấcthanhsắtdễ dàng,Westcliff khéo léo điều chỉnh đòn bẩy bên dưới.Mặc dù chỉ cóchiềucaotrungbìnhnhưngcơthểanhrắnchắcvàdẻodai,kếtquảcủanhiềunămtậpluyệnchămchỉ.KhiWestcliffrasứcđẩy,Annabellenghecótiếngrạnnứtcủakimloại,vàcầntrụckhổnglồđượcnhấclênvàiphân.BátướchétvàomặtAnnabelle,côđanggiữchânSimon,phớtlờtiếngrênđauđớnkhianhlăndướimảnhvỡ.

Hạcầnxuốngầmầm,WestcliffđếngiúpSimon,kêvaibêndướicánhtayanhởbênchânbịthương.AnnabelleđỡnửangườibênkiavànhănmặtkhiSimonbấuchặtvàocô.Khóivàhơinónggiăngkínmọilối,khiếncôkhôngthểthấyhaynghĩgìcả.Nhữngcơnhorungchuyểncảkhungxươngmảnhmaicủacô.Nếutựđithìchắccôkhôngbaogiờrờikhỏixưởngđúcđược.CôbịSimonkéotheo,thỉnhthoảngnhấcchântránhmấytảnggạchvụn,ốngquyển,mắtcáchânvàđầugốivađậpđaunhói.Chuyếnhànhtrìnhtratấncóvẻkéodàivôtận,kéodàimãi,tronglúcnhàxưởnglảođảovàgầmgừnhưmộttênquáivậttruyđuổiconmồibịthương.TâmtríAnnabelletrởnênxaxăm.Côcốtỉnhtáo,trướcmặtlấplóađốmsángvàmànđêmcứlượnlờphíaxaxa.

Côkhôngnhớđượccáigiâyphúthọchạykhỏixưởngđúcvớiquầnáođầy

khói,tóctaicháysémvàmặtmũinóngbừng...tấtcảnhữnggìcôcóthểnhớsauđólàcóvôsốbàntaychạmvàongườicô,haichânđauđớncủacôbấtngờđượcgiảithoátkhỏisứcnặngcủaphầnthânbêntrên.Ngãgụcvàocánhtaymộtaiđó,côcảmthấynhưcóngườiđãbếcôtronglúcphổicôtìmkiếmôxy.Mộtmảnhvảiướt đắp trênmặt cô, vànhữngbàn tayxa lạ luồnbêndướiváyđểcởiáongực.Côkhôngcósứcđểquantâm.Đờđẫnkiệtquệ,côchịuthuasựgiúpđỡthôlỗvànuốtmộtngụmnướcấmvàomiệngmình.

KhiAnnabelletỉnhtáotrởlại,cônhấpnháyliêntụcđểquendầnánhsáng.“Simon...?”côlầmbầm,cốrướnngười.Côbịđẩyxuốngdễdàng.

“Nghỉ thêm chút đi,”một giọng trang nghiêm vang lên. “Chồng cô khỏe.Mộtvàivếtthươngvàvếtbỏng,nhưngtuyệtđốiantoàn.Tôicònnghĩlàcáichânchếttiệtcủaanhtakhôngbịgãyđâu.”

Ngaykhi tỉnh táohoàn toàn, côkinhhãinhận ramìnhđangngồi trênđùingàiWestcliff, ởgiữabãi đất,mộtphầnváy áođãđượccởi ra.LiếcnhìnkhuônmặtkínbưngcủaBátước,côthấynướcdangămđencủaanhtalốmđốm đen, đầu tóc thì rối bù. Vị Bá tước hoàn hảo giờ thật đáng thương,nhếchnhácvàradángngườithườngđếnmứccôkhôngnhậnranữa.

“Simon...”côthìthầm.

“Anhtađangởtrongxengựacủatôi.Khôngphảinói,hiệngiờanhtađangnônnóngmuốncôbêncạnh.TôisẽđưacảhaiđếndinhthựMarsden,tôiđãgọibácsĩđếnđó.”Westcliffnhấcngườicôlêncaohơnmộtchúttrongtay.“TạisaocôlạivàotìmSimon?Suýtnữacôđãcóthểtrởthànhmộtquảphụcựckỳgiàucó.”Câuhỏikhôngcóchútgìmỉamai,màchỉcósựquantâmdịudàngđủkhiếncôbốirối.

Thayvìtrảlời,AnnabellechuyểnsựchúýsangđốmmáutrênvaiWestcliff.“Ngồiyên,” cô thì thầm,dùngmóng taygãykhềumộtmẩukim loạigămvàoáoWestcliff.Cônhanhchóngkéonóra,vàmặtBátướcnhănlạivìđau.

CôđưamảnhvỡlênchoWestcliffquansátvàBátướclắcđầucaucó.“Chúaơi.Tôikhôngđểý.”

Sămsoimảnhvỡtrêntay,Annabellethậntrọnghỏi.“Thưangài,thếtạisaongàilạivàotrongđó?”

“Tôiđượcthôngbáolàcôđãđâmbổvàonhàxưởngtìmchồng,vàtôinghĩcólẽmìnhcóthểgiúpgìđó...nhưmởcửa,dọnđườngđi...đạiloạivậy.”

“Ngàigiúpnhiềuđóchứ,”cônói, cố tìnhbắtchướcgiọngđiệunhạtnhẽocủaWestcliff,vàBátướccười,hàmrăngtrắngtinhtươngphảnvớikhuônmặtsạmđenvìkhói.

Westcliffcẩnthậngiúpcôngồilên.Vòngtaysaulưngcô,Bátrướckhéoléokhépáolạichocô,đồngthờitựphủibớtnhữngtàntíchcủanhàxưởngtrênngười.“Chỉcóhaingườichết,vàmộtmấttích,”Westclifflẩmbẩm.“Đúnglàkỳtíchvớimộtthảmhọathếnày.”

“Nhưvậycónghĩahoạtđộngsảnxuấtđầumáyxelửasẽkếtthúcsao?”

“Không, tôihyvọngchúng tôisẽxây lạicàngsớmcàng tốt,”Bá tướcdịudàngquansátgươngmặtmệtmỏicủaAnnabelle.“Saunàycôcóthểkểchotôibiếtchuyệngìđãxảyra.Cònbâygiờ,chophéptôiđượcđưacôraxe.”

Annabelle phờ phạc đứng lên trong lúc Westcliff dang tay ra giúp. “Ồ,khôngcầnđâu...”

“Đólàviệctốithiểutôicóthểlàm,”Westcliffnởnụcườihiếmhoikhinângcôlêndễdàng.“Tôicóvàichuyệncầnxinlỗi,nếucôbậntâm.”

“ÝngàilàbâygiờngàiđãtintôithậtsựquantâmSimonchứkhôngphảilấyanhấyvìtiền?”

“Đạiloạivậy.Cóvẻtôiđãhiểulầmcôrồi.Xincôvuilòngchấpnhậnlờixinlỗichânthànhcủatôi.”

NgờrằngBátướchiếmkhiđưaralờixinlỗi trongbấtkỳtìnhhuốngnào,Annabelle choàng tay quanh cổ anh ta. “Tôi cho là tôi sẽ phải chấp nhậnthôi,”cômiễncưỡngnói.“Vìngàiđãcứumạngchúngtôimà.”

Westcliffnhíchcôsangmộttưthếthoảimáihơn.“Vậylàhòanhé.”

“Hòa,”côtánthành,vàhosùsụvàovaiBátước.

TronglúcbácsĩkhámchoSimontrongphòngngủdànhchokháchởdinhthựMarsden,WestcliffkéoAnnabellequamộtbênvàtựtaychămsócvếtthươngtrêncẳngtaycô.Saukhirútmảnhkimloạiđâmlútmộtnửatrongthịt cô,Bá tước rửa lạibằngcồnvàAnnabellekêu rênđauđớn.Westcliffchấmthuốclênvếtcắt,băngbótinhtươm,vàđưacômộtlybrandyđểlàmdịulạicơnđau.KhôngbiếtWestcliffcóbỏthêmgìvàorượukhông,hayđơngiảnlàsựkiệtsứcbâygiờmớipháthuysứcmạnh,nhưngđiềuđóAnnabellesẽkhôngbaogiờbiếtchínhxác.Saukhiuốngchấtlỏngđenquánhcaocỡhai lóng tay, cô cảm thấymụmị và nhẹ tênh.Giọng cô líu nhíu khi bảoWestcliffrằngthếgiớinàyđãgặpmayvìanhtakhôngchọnnghềy,vàanhtatrangtrọngxácnhậnrằngcólẽđúnglànhưthế.Trongcơnsay,côlảođảođi tìmSimonnhưngbịquảngiacùnghaicôhầungănlạivìhọdựđịnhsẽtắmchocô.TrướckhiAnnabellenhậnbiếtđượcchuyệngìđangdiễnrathìcôđãtắmxongvàthaymộtbộđầmmớitừtủquầnáocủamẹngàiWestcliff,rồinằm trênmộtchiếcgiườngêmái, sạchsẽ.Vừanhắmmắt,côđãchìmngayvàogiấcngủphiêubồng.

Trongtâmtrạngchánnản,sánghômsaucôtỉnhdậykhámuộnvàvậtlộnvớimớ thông tin rối rắm về chuyện cô đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra.KhoảnhkhắccônhớđếnSimon,côbaythẳngxuốnggiường,khôngthèmđểtâmkhungcảnhtươiđẹpxungquanh,vàchântrầnchạykhắphànhlang.Côchắnnganglốiđimộtcôhầurõràngđangthấtkinhkhithấymộtphụnữvớimáitócbùxùhoangdại,khuônmặtđầyvếtxướcđỏlòm,mặcváyngủrộngthùngthình...mặcdùđãđượctắmrửakỹlưỡngtốiquanhưngvẫncònnồngnặcmùikhóinhàmáy.

“Anhấyởđâu?”Annabellehỏingay.

CôhầunhanhýhiểungaycâuhỏivàchỉAnnabelleđếnphòngngủdànhchokháchởcuốihànhlang.

Đến chỗ cánh cửamở,Annabelle nhìn thấyBá tướcWestcliff đang đứngcạnhgiường,nơiSimondựangườibênmộtchồnggối.Simonđểngựctrần,vaivàthânmìnhngămđen,chăntrắngkéolênngangngực.Annabellenhănmặtkhithấyngườianhchichítvếtbăng,vàcôcóthểhìnhdungrađượcnỗiđauđớnmàanhphảichịuđựngkhingườitaphảilấyraquánhiềumảnhkimloại.Haingườiđànôngngừngnóingaykhinhậnrasựhiệndiệncủacô.

ÁnhmắtcủaSimonkhóachặtkhuônmặtcôvàtỏrakhóchịucựckỳ.Một

luồngxúccảmcuộntràokhắpphòng,dìmcảhaitrongsựcăngthẳngnhứcnhối.KhiAnnabellenhìnđămđămgươngmặtsắtđácủachồng,côkhôngtìmđượclờinàođểnói.Nếucônóivớianhngaylúcnày,nóchỉlàlờicườngđiệutrẻconhoặctuyênbốsáorỗng.CảmthấybiếtơnmộtcáchvôlývìsựhiệndiệncủaWestcliffnhưmột tấmnệmgiảmxóc,Annabellequyếtđịnhnóichuyệnvớianhta.

“Thưangài,”cônói,quansátnhữngvếtráchvàcháyxémtrênmặtBátước.“Trôngngàigiốngkẻthuacuộctrongmộttrậnẩuđảvậy.”

Westcliffbướcđếnđóntaycôvàcúingườilịchlãmđếnhoànhảo.Anhtalàmcôngạcnhiênbằngmộtnụhônkhôngchêvàođâuđược lênmặt saucườmtaycô.“Nếutôimàcóthamgiamộttrậnẩuđảnàođó,thưabà,thìtôicóthểcamđoanvớibàlàtôikhôngthua.”

Annabellecườikhúckhích,côkhôngthểtinđượclàchỉhaimươibốngiờtrướccôcònkhinhmiệtsựtựtinngạonghễcủaanhta,thếmàbâygiờcôthấytínhcáchđóquáưlàdễmến.Westcliffthảtaycôsaucáisiếtnhẹthântình.“Nếubàchophép,bàHunt,tôixinđượcrútlui.Rõràngbàđangcầntraođổivàicâuvớichồng.”

“Cảmơnngài.”

KhiBá tước ra ngoài và đóng cửa lại, Annabelle đến gần giường. Simonngoảnhmặtđi,thânhìnhrắnchắccủaanhnhưđượcmạvàngdướiánhmặttrời.

“Chânanhcóbịgãykhông?”Annabellekhànkhànhỏi.

Simonlắcđầu,tậptrungnhìnnhữnghoavăntrêngiấydántường.Giọnganhvẫncònmangâmhưởngcủavụngạtkhói.“Nósẽổnthôi.”

Annabellenhìnanh,nhìnkhắpdọccánh tayvàngựcanh,nhữngngón taythuôndài,một lọntócđenrơidưới lôngmày.“Simon,”cônhẹnhànghỏi.“Anhkhôngđịnhnhìnemsao?”

Mắtanhnheonheonémchocôcáinhìnthùđịch.“Anhmuốnlàmnhiềuhơnlàchỉnhìnem.Anhmuốnbópcổem.”

SẽthậtngâythơnếuAnnabellehỏilýdo,vìcôđãbiếtnórồi.Thayvàođó,côkiênnhẫnchờđợi, tronglúcvòmhọngSimonhoạtđộnghếtcôngsuất.“Nhữnggìemlàmhômqualàkhôngthểthathứ,”cuốicùnganhcàunhàu.

Côđưamắtkinhngạc.“Cáigì?”

“Nằmdướicáiđốngsắtquỷquáiđó,anhđãđưaramộtyêucầumàanhnghĩđólàyêucầucuốicùngtrongđờimình.Thếmàemlạitừchối.”

“Màgiờhóa ra nó cóphải là yêu cầu cuối cùng của anhđâu,”Annabellenhănnhóđáp.“Anhsốngsót,vàemcũngvậy,vàgiờmọithứsẽtốtđẹp...”

“Khôngtốtchútnào.”Simoncáukỉnh,mặtanhsạmđentrongsựgiậndữ.“Từgiờtớihếtđời,anhsẽnhớmãicáicảmgiácnhìnemchếtbêncạnhanh,tronglúcanhkhôngthểlàmgìđểngăncảnem.”Anhquaymặtđikhihơithởđãkhảnđặcvớiluồngxúccảmkhônghềngờtới.

Annabellesờanh,rồitựkiểmtramình,taycôngầnngừ.“Làmthếnàoanhcóthểbảoembỏđi,trongkhianhnằmđó,đauđớnvàcôđộc?Emkhôngthể.”

“Lẽraemphảilàmnhữnggìanhbảo.”

Annabellekhônghềnaonúng,hiểu rằngnỗi sợ ẩnbêndưới cơngiận củaanh.“Anhsẽkhôngbỏemmàđinếungườinằmtrênsànlàem...”

“Biếtngaylàemsẽnóithếmà,”anhphẫnnộ.“Tấtnhiênlàanhsẽkhôngbỏem.Anhlàđànông.Đànôngphảibảovệvợanhta.”

“Cònvợsẽlàngườigiúpđỡ.”Annabellevặnlại.

“Em không giúp anh.” Simon đốp chát. “Em tra tấn anh. Chết tiệt,Annabelle,tạisaoemkhônglàmtheolờianh?”

Côhítthậtsâutrướckhiđáp,“Bởivìemyêuanh.”

Simon lại ngoảnhmặtđi, trong lúc câunói êmái kiakhiến toàn thân anhchoángváng.Bàntaytolớnbấuvàokhăntrảigiườngkhiláchắnphòngvệcủaanhđangvỡ tan từngmảnh.“Anhcóchếthàngngàn lầncũngđược,”

anhnói,giọngrunrun.“Đểtránhchoemkhỏinhữngtổnthươngdùlànhỏbénhất.Vậymàemlạisẵnsànghysinhmạngsốngmộtcáchvônghĩanhưthế,anhkhôngthểchịunổi.”

MắtAnnabellenhòenướckhicônhìnanhđămđăm,khinhucầuvàsựdịudàngvôtậnkhiếncơthểcôđaunhói.“Emnhậnramộtđiều,”giọngcôkhảnđặc, “khi em đứng bên ngoài nhà xưởng, nhìn nó cháy còn anh thì ở bêntrong.”Côkhónhọcnuốtkhannhưcóvậtgìđómắctrongcổ.“Emthàchếttrong tay anh, Simon, còn hơn là sống một cuộc đời mà không có anh.Nhữngnămthángvôtậnđó...tấtcảmùađông,mùahè...hàngtrămmùavũhộiemmuốncóanhmàkhôngbaogiờcóđược.Giàđitronglúcanhmãitrẻtrungtrongkýứccủaem.”Côcắnmôivàlắcđầu,nhạtnhòanướcmắt.“Emđã sai khi nói không biếtmình thuộc về đâu. Em biết. Em thuộc về anh,Simon.Mọithứkhônglàgìcả,chỉcầnđượcởvớianh.Anhbịkẹtvớiemmãimãi,vàemsẽkhôngbaogiờnghelờikhianhbảoembỏanhđi.”Côcốgắng nởmột nụ cười ngập ngừng. “Vậy nên anh đừng than phiền nữa vàchấpnhậnsựthậtđinhé.”

Simonbấtngờquaysangômlấycô.Anhrúcmặtvàomáitócrốinhưtơvòcủacô.Giọnganhlàubàuđaukhổ.

“Chúaơi,anhkhôngthểchịunổi!Mỗingàyanhkhôngthểđểemrangoài,mỗiphútanhđềusợcógìđóxảyđếnvớiem,biếtrằngtoànbộtâmtríanhđềuđặtvàoem.Anhkhôngthểcảmthấythếnày...quámãnhliệt...ôi,chếttiệt.Anhsẽtrởthànhmộtgãlụytình.Anhsẽkhôngcònhữuíchvớiaiđượcnữa.Nếuanhcóthểgiảmbớt...chỉyêuemmộtnửathếnày...thìcólẽanhcòncóthểsốngvớinóđược.”

Niềmvuidângtràotrongcô.“Nhưngemmuốntấtcảtìnhyêucủaanh,”cônói.KhiSimonngửa đầu ra nhìn cô, nétmặt anhkhiến cô không thở nổinữa.Vàphảimấtnhiềuphútsaucômớicóthểhồiphụcđược.“Cảcontimvàtríócanh,”côtiếptụcvớimộtnụcườimamãnh,giọngcôgợitình.“Vàcảcơthểanhnữa.”

Simonrùngmìnhvànhìnđămđămkhuônmặtrạngngờinhưthểanhkhôngbaogiờcònđưamắtnhìnđibấtcứnơinàokhácnữa.“Chuyệnđóchắcrồi.Màhômquaemhìnhnhư rấtháohứccắtchânanhvớicondaobỏ túi thìphải.”

MiệngAnnabelleconglênchếnhạo,vàngóntaycôvuốtvelớplôngngựcanh,chơiđùavớichúng.“Emdựđịnhbảo toànphầncònnguyênvẹncủaanhvàđưaanhrakhỏicáichỗđó.”

“Nếuanhnghĩnócóhiệuquảthìanhcũngđểemlàmrồi.”Simonnắmtaycô, và ấn má vào lòng bàn tay trầy trụa. “Em là một phụ nữ mạnh mẽ,Annabelle.Mạnhhơnanhtừngtintưởngnhiều.”

“Không,tìnhyêuemdànhchoanhmớimạnh.”Némchoanhcáiliếcmắtláulỉnhbêndướihàngmi,Annabellelẩmbẩm.“Anhbiếtđấy,emkhôngthểcắtchânmộtngườinàokhác.”

“Nếuemcòndámmạohiểmlầnnữa,vìbấtkỳlýdogì,thìanhsẽsiếtcổem.Đến đây.” Tay vòng qua đầu cô, Simon kéo cô lên.Khimũi họ gần nhưchạmnhau,anhhítthởthậtsâuvànói.“Khỉthật,anhyêuem.”

Côápnhẹmôilênmôianh,“Đếnmứcnào?”

Anhphát ramột âm thanhnhonhỏ,như thểnụhônnhẹnhàngđócóảnhhưởngmãnhliệtđếnmình.“Khônggiớihạn.Mãimãi.”

“Emyêuanhnhiềuhơn,”Annabellenói,vàđưamiệnglênmiệnganh.Mộtluồngkhoáicảm tuyệtdiệuậpđếnvớicô, theocùng làcảmgiác trọnvẹnkhótảmàhọchưatừngbiếttrướcđây.Thânthểcôđắmchìmtronghơiấm,tâmhồncôngụplặntrongánhsáng.Luilại,côthấytianhìnkinhngạccủaSimon,anhcũngcócảmnhậngiốngcô.

Giọnganhngânngalạkỳ.“Hônanhlầnnữađi.”

“Không,anhsẽđaumất.Emđangngồilênchânanhnày.”

“Cóphảichânanhđâu,”anhtinhnghịchđáp,vàcôphìcười.

“Anhhưhỏngquá.”

“Em rất đẹp,” Simon thì thầm. “Cả hình thức lẫn tâmhồn.Annabelle, vợanh, tình yêu ngọt ngào của anh... hôn anh lần nữa đi. Và anh chưa kêungừngthìkhôngđượcngừngđấy.”

“Đượcrồi,Simon,”côthìthầmvàhạnhphúcvânglời.

Phầnkết

“...Không,đóchưaphảiphầnhaynhất,”Annabellesôinổinói,vẫyvẫymộtxấp giấy ra hiệu chị emBowman im lặng.Ba người đang ngồi trong dãyphòngcủaAnnabelleởRutledge,vừauốngrượuvừađuđưachân.“Đểtôiđọctiếp...‘khibọnemdừngchânởLoireValleyđểghéthămmộtlâuđàithếkỷmườisáuđangđượctrùngtu,tiểuthưHuntđãgặpmộtquýôngđộcthân,ngàiDavidKeir,đangcùnghaiemhọđidulịchvòngquanhthếgiới.Cóvẻnhư anh ta là chuyên gia lịch sử hội họa, đang soạnmột công trình họcthuật về cái-gì-đó-không-rõ, rồi anh ta và tiểu thư Hunt đã tìm thấy rấtnhiềuthứđểthảoluận.Theolờihaibàmẹ-tứclàmẹvàbàHuntvìgiờhọkèkèvớinhaunhưhìnhvớibóngvàcóvẻnhưdùngmộtbộnãođểnghĩluônchocảhai’...”

“Chúalònglành,”Lillianvừacườingặtnghẽovừalalên.“Saoemtraicậucứthíchviếtmấycâudàilêthêvậy?”

“Im lặng,”Daisy rầy chị. “Jeremy sắp kể hai bàmẹ nghĩ gì về ôngKeir!Tiếpđi,Annabelle.”

“‘... họ có chung ý kiến rằng ông Keir là một quý ông dễ mến và duyêndáng...’”Annabelleđọc.

“Cónghĩalàđẹptraihả?”Daisyhỏi.

Annabellecườiranhmãnh.“Chắcvậyrồi.VàJeremycònnóirằngôngKeirđãxinphépđượcviết thưchoMeredith,vàôngtadựđịnhtìmcôấyngaykhicôtrởvềLondon.”

“Đángyêulàmsao!”Daisykêulên,chìalyrượuchoLillian.“Rótthêmchoemđichịyêu,emmuốnuốngmừngchohạnhphúcsắpđếncủaMeredith.”

Họcùnguốngmừng,vàAnnabelleđặtláthưquamộtbênvớimộttiếngthởdàikhoankhoái.“TôiướcgìcóthểkểchuyệnnàychoEvie.”

“TôinhớEvie,”Lillianbuồnbãnói. “Chắcmấy têncaingục,nói lộn,giađìnhcôấy,sẽsớmchochúngtađếnthăm.”

“Emcóýnày,”Daisylêntiếng.“ThángtớikhichasẽtừNewYorkvề,bọnmình sẽ phải đi cùngông tới thămStonyCross.Hiển nhiênAnnabelle vàHuntsẽđượcmờivìhọ làbạncủangàiWestcliff.Có lẽ tacó thểxinchoEvievàbàdìcủacôấyđicùng.Rồitasẽcómộtbuổigặpgỡchínhthứccủahộigáiếẩm,chưakểsẽcóthêmmộttrậnRoundersnữa.”

Annabellegiảđòrênrỉ,nuốtmộtngụmrượutotướng.“Chúaphùhộtôi.”Đặtlyrượuxuốngchiếcbàngầnđó,côthọctayvàotúilấyramộtgóigiấynhỏ,bêntrongcóđựngmộtmóngìđó.“Àtôinhớracáinày,Daisy,côgiúptôimộtchuyệnđượckhông?”

“Tấtnhiênlàđược,”côgáinhanhnhảuđápvàmởgóigiấy.Mặtcônhănlạivìtòmòkhithấymộtmảnhkimloạinhưcâykim.“Cáiquáigìđây?”

“TôilấynótừvaicủangàiWestcliffvàohômnhàxưởngbịcháy,”côcườikhúc khích trước vẻmặt thất kinh của hai chị em khi nhìnmảnh sắt dài.“Nếucôkhôngphiền thìhãymangnóđếnStonyCrossvànémxuốngcáigiếngướckianhé.”

“Tôisẽướcgì?”

Annabellecườikhekhẽ.“Điềuướccôđãướcchotôiấy,nhưnglầnnàylàchoWestcliffgiàcỗiđángthương.”

“Westcliff già cỗi đáng thương?” Lillian khịt mũi, và nghi ngại nhìn haingườicònlại.“MàemđãướcgìchoAnnabelle?”côhỏiemgái.“Emchưahềnóivớichị.”

“EmcũngcónóivớiAnnabelleđâu,”Daisylẩmbẩm,nởnụcườitòmòvớiAnnabelle.“Làmthếnàomàcôbiếttôiđãướcgì?”

Annabelle cười đáp, “Tôi tự tìm ra.”Khoanh chân lại, cô nhoài người vềphíatrướcvàthìthầm.“Cònbâygiờ,vềchuyệnkiếmchồngchoLillian...tôicómộtýtưởngkháthúvị...”

HẾT

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

[1]TiếngPháp:giàuxổi.

[2]MônthểthaophổbiếntạiAnh,gầngiốngvớimônbóngchàycủaMỹ.

[3]Nguyênvăn:hypocritical.

[4] Nguyên văn của từ “quần chẽn gối” là “knickers”, xuất phát từ từ“knickerbockers”-tiếnglóngchỉngườiNewYork.

[5]Từ“drawer”vừacónghĩalà“quầnchẽncủaphụnữ”vừacónghĩalà“ngănkéo,hộcbàn”.

[6]PiedPiper:ngườithổisáodụdỗtrẻemtrongmộtcâuchuyệncổdoanhemnhàGrimmviết.

[7]NguyênvăntiếngPháp,nghĩalànướctiểucủacừu.

[8]Conniption: tiếng lóngđược sửdụngởMỹ,nghĩa là “cơnđiên tiết,cơnnónggiận”.AnnabelleởAnhnênkhôngbiếttừnày.