tháng 3, 2014 phcogaivn.jigsy.com/files/documents/march-2014-part-2.pdfxa h n n a là đi buôn nam...

50
Tháng 3, 2014 – Phần 2 CHỈ THÈM MÀU HỒNG THÔI! Ngày mai là đã tháng Tư Mà chao ơi tuyết cứ như dư trời Bay bay rồi lại rơi rơi Lạnh không chưa đủ, em ơi gió kìa! Mái nhà: băng đá không lìa Cứ như thạch nhủ, nhọn tua dọa người Một trời trắng khắp nơi nơi Thèm em ấm áp cho môi má… hồng Á Nghi, 31-3-2014 TRĂNG ƠI! ANH TẶNG MẶT TRỜI! Đi làm anh bảo: -Nhớ em! Gọi về xem thử “Trăng” rằm, khuyết đây? Em cười vang tiếng: -Giữa ngày Trăng đâu mà hỏi? Anh này ngộ ơi! Thế rồi anh tặng… mặt trời Nóng bừng hai má, có mời chẳng lui NGÀO CHO NGỌT Tay xào, tay nấu liền liền Mà hồn thơ vẫn uy quyền ghé thăm Em tìm giấy, viết oái oăm Món ăn nêm nếm thấm đầm… mạch nha Anh chê: -Cá thịt bị lừa Ngọt ngào đến chết chưa chừa chén cơm! Cũng may còn bát canh thơm Ngồi xem thịt cá bơi Đầm Chè Thơ. Á Nghi, 31-3-2014 CHƯA CHỪA KHỆNH KHẠNG. Viết thay H. (Sài Gòn) “Ấu chúa” vừa sinh, “vua” đã già Phòng: còn lập “nhị” với thêm “ba”? Khề khà chen chúc cay cà cuống,

Upload: hoangthuan

Post on 01-Jan-2019

213 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Tháng 3, 2014 – Phần 2

CHỈ THÈM MÀU HỒNG THÔI!

Ngày mai là đã tháng Tư

Mà chao ơi tuyết cứ như dư trời

Bay bay rồi lại rơi rơi

Lạnh không chưa đủ, em ơi gió kìa!

Mái nhà: băng đá không lìa

Cứ như thạch nhủ, nhọn tua dọa người

Một trời trắng khắp nơi nơi

Thèm em ấm áp cho môi má… hồng

Á Nghi, 31-3-2014

TRĂNG ƠI! ANH TẶNG MẶT TRỜI!

Đi làm anh bảo: -Nhớ em!

Gọi về xem thử “Trăng” rằm, khuyết đây?

Em cười vang tiếng: -Giữa ngày

Trăng đâu mà hỏi? Anh này ngộ ơi!

Thế rồi anh tặng… mặt trời

Nóng bừng hai má, có mời chẳng lui

NGÀO CHO NGỌT

Tay xào, tay nấu liền liền

Mà hồn thơ vẫn uy quyền ghé thăm

Em tìm giấy, viết oái oăm

Món ăn nêm nếm thấm đầm… mạch nha

Anh chê: -Cá thịt bị lừa

Ngọt ngào đến chết chưa chừa chén cơm!

Cũng may còn bát canh thơm

Ngồi xem thịt cá bơi Đầm Chè Thơ.

Á Nghi, 31-3-2014

CHƯA CHỪA KHỆNH KHẠNG.

Viết thay H. (Sài Gòn)

“Ấu chúa” vừa sinh, “vua” đã già

Phòng: còn lập “nhị” với thêm “ba”?

Khề khà chen chúc cay cà cuống,

Anh cười ca ngợi niềm vui

Người ta phá phách cho bùi thứ hai.

Á Nghi, 31-3-2014

Chộn rộn, chàng ràng lúc lắc đưa.

Á Nghi, 31-3-2014

THĂM CHỒNG.

-

-

-

-

-

c

ch

-

-

-

ng.

-

-

-

-

-

-

- Con

-

-

-

-

-

anh

-

-

-

ĐI BUÔN THỜI 1975.

Sau khi t h p mì s i ng ng ho t đ ng vì không còn b t mì và ông t tr ng t h p tr n đi v t biên ch Bông đã m t đi s v n góp c ph n trong t h p và không có công ăn vi c làm.

Nhà ch g n ngay m y c quan nhà n c (mà h g i là nhà máy ) nh ng v i lý l ch “h c ám” ch ng đi “h c t p c i t o”, gia đình “ng y quân ngu quy n” cha làm c nh sát viên, l i là c nh sát viên trong ph th t ng và có em đi v t biên.s ng n c ngoài nên chuy n tr thành công nhân viên nhà n c có biên ch v ng vàng ch là nh ng gi c m xa v i ch không dám nghĩ đ n.

Hàng ngày nhìn ng i ta đi làm ra vào nhà máy, r i cu i tháng mang v tiêu chu n n a ký th t n a ký đ ng chi Bông thèm l m, càng th y danh hi u “công nhân” c a nhà n c to

l n bi t bao, ph n ch ch có th làm công nhân c p t h p t nhân mà thôi v i công vi c lúc có lúc không, v i đ ng l ng èo t s ng t m b qua ngày.

Th i cu c đã phát sinh ra ngh đi buôn đ lo i đ ki u, nói chung là đi buôn th i 1975.

Buôn đi bán l i ngay t i đ a ph ng các m t hàng nhu y u ph m c a công nhân viên nhà n c, c a ng i dân nh n ăn nh n dùng bán đi l y ti n chi tiêu cho chuy n khác, ra xa c ng mi n Tây mua l i g o th t c a nh ng ng i buôn chuy n t các thành ph mi n Tây v b m i bán l i cho b n hàng ch búa, hay đi sang vùng biên gi i Campuchia đ buôn các m t hàng Thái Lan tu n sang Campuchia t đ ng, đ u, g o, cá khô, đ n thu c lá, xà bông, v i.vóc, đ ng h .v..v… Thu c lá Samit và xà bông Táo đã tr nên quen thu c v i ng i tiêu dùng thành ph m t th i..

Xa h n n a là đi buôn Nam - B c b ng xe l a.

Xóm ch Bông đã th ng xuyên có các hàng hoá t mi n B c vào, m , trà, dép nh a, và các nông s n theo mùa nh d a lê, c t i, hành tây, khoai tây v i gía r , nh ng mua khoai tây thì đ c, mua mi ng x ng mi ng th t n u khoai tây đâu có d vì tiêu chu n h n ch và nh t là không ph i ai cũng có ti n ăn th t.

Cô Sa là gia đình buôn bán gi i nh t xóm, g i là “cô Sa” nh ng cô l n tu i ngang vai cha m ch Bông, ch ng bi t t bao gi hàng xóm đã g i là “cô Sa”có l vì cô Sa có vóc dáng thanh l ch c a ng i Hà N i x a, cô luôn t i t n dù tu i đ i v n ch ng ch t theo năm tháng.

M con cô đ u khôn ngoan lanh l i, cô là ng i tiên phong đi buôn tuy n xe l a Nam- B c, r i vài ng i khác cũng r nhau đi theo. Cô Sa cách nhà ch Bông ch ng ch c căn, hi u rõ hoàn c nh đã r ch Bông:

- T h p mì s i không còn n a cô Bông theo tôi đi buôn Nam B c th m t chuy n may ra ki m ti n mà nuôi con trong lúc ch ng còn đang tù t i c i t o..

- Nh ng cô Sa i cháu ch ng bi t buôn bán là gì…

- Không sao, cô c theo chúng tôi, buôn có b n bán có ph ng mà, chúng tôi mua gì thì cô mua n y, hàng t Nam ra hay t B c vào đ u có ch b m i c .

Th là ch Bông hào h ng đòi đi buôn, tr c tiên b ch đã kinh ng c r i ái ng i:

- Con mà đi buôn à? Con mu n làm “cô kh ” đi buôn à? ch đi C n Th mà còn b l a ph i tr 2 l n ti n cái vé ch đen đ t đ và mua ch c soài cũng x n xác không đ ý h cho vào b ch m y q a xoài h th i mang v c hí h ng khen r .

Ch Bông tr n an và năn n b :

- Con đi v i cô Sa và các hàng xóm khác, m i ng i s ch d n và đùm b c l n nhau, buôn Nam B c không s m t tr ng nh buôn hàng t biên gi i Campuchia vì kín đáo h n

v i l i nhân th con “du l ch” cho bi t Hà N i 36 ph ph ng nh con đã bi t qua sách v . Ngày x a b nhà quê ch ng t ng m lên Hà N i đ y sao.

Đ c b đ ng ý v m t tâm lý đã n đ nh, ch Bông v n không dám t tin li n r Nghĩa, m t cô b n vai em vì Nghĩa là b n h c đ i h c v i th ng em k c a ch Bông, nh ng Nghĩa b h c d dang vì s c kh e y u, m t b m d n đi. Nghĩa nhà ph m buôn bán v t.

Cô sinh viên n a v i cũng gi ng ch Bông ch v a k t h p đi buôn Nam B c ki m ti n v a nôn nóng mu n nhìn th y Hà N i trong văn h c x a. Hai ch em s chung v n trong chuy n đi, mua gì cùng mua và l i l cùng ch u..C hai đ u hào h ng..

Cũng nh m i l n, chuy n Nam B c này cô Sa coi nh “lãnh đ o” ch em hàng xóm g m 7 ng i, h mua gì thì ch Bông mua n y, các m t hàng mang ra B c là cau, cau t i hay cau khô, nh ng cau t i có gía h n cau khô, là len đ đan áo, cà phê, ziper, thu c lá Hoa Mai, Đà L t..v..v..Nh ng th này s bán trên m i ch ng đ ng xe l a đi qua.

Đ n ga Hoà H ng vào bu i tr a th t đông vui k mua ng i bán t p n p, cau t i bán ngay t i sân ga, các bà tranh nhau ch n l a nh ng bu ng cau trái to tròn và ngã giá, ch Bông và Nghĩa dù ch m chân cũng mua đ c hai bu ng cau nh ng i ta dù có thua kém không t i ngon b ng.

Mang đ c bu ng cau và túi hành lý lên tàu th t v t v , ch Bông o b gi gìn bu ng cau nh báu v t ch s ng i ta đ ng ch m vào.

Buông mình ng i xu ng gh v n ch a yên thân, ch ph i liên t c né ngang né d c nh m t ng i đang b k b o hành d n d p t n công, hành khách v n chen l n xô đ y ng nghiêng và nh i nhét hành lý d i g m gh , bên c nh gh và m y khoang trên đ u, h t ch nhét thì h treo hay móc lên khoang, lên thành gh , ch Bông b bao vây t b b i ng i và hàng hoá.

Không có ch đ ru i chân hay tỳ tay đã đành mà d ng nh không có c chút không gian đ th , ch ng i co qu p trong gh .…

Dù th nào thì chuy n tàu Nam B c cũng h còi inh i và ph n kh i lăn bánh r i ga Hoà H ng m c cho bên trong tàu bao nhiêu con ng i đang nh n nháo chen vai thích cánh, đang ch i v i ng t ng t vì mùi ng i, mùi hàng hóa đ lo i và n ào âm thanh nói c i trong b kh c a cu c đ i.

Các bà trong nhóm cùng đi buôn d n dò ch Bông và Nghĩa vì bi t là m i đi xe l a Nam B c l n đ u:

- Tôi d n tr c, hai cô ng i ngay c a s coi ch ng khi qua m y sân ga nhé, tr con ném đá lên tàu ai b th ng hay ch t thì ráng ch u không có ng i b o v cho mình đâu.

- Ôi, đi xe l a mà nguy hi m nh ra chi n tr ng !

M t bà khác cũng d n dò:

- Còn n a, c n th n c ti n b c và hàng hóa đ y, hành khách cũng có khi là k c p trên tàu. Chúng ăn c p hàng hoá và r ch túi nhanh nh ch p, ng i ch t nh nêm th này chúng càng d hành ngh .

Ch Bông l i kêu lên:

- Ôi, đi xe l a mà nh l c vào ch n giang h .

M t bà kinh nghi m k :

- Ch Bông đ ý s th y có nh ng hành khách không c n ng i gh , h bám c t đ ng cu i khoang tàu, đ n m t đ a đi m nào đó là h nhanh chóng ra tay, th y nh ng bao hàng hóa xu ng và phi mình ra kh i khoang tàu tài tình nh làm xi c.

- Ôi, tàu đang ch y mà h dám nh y à? Li u th …..

- Ban đ u chúng tôi cũng th y khi p đ m nh cô đ y, gi thì quen r i.

Và bà gi i thích ra v kinh nghi m:

- Đ gi m b t s ch n th ng h nh y cùng chi u v i con tàu đang ch y và ngã lăn ra bãi c nên khá an toàn, đ a đi m h ch n tr c th ng v ng v và có đ ng b n ch s n. Th i bu i khó khăn chính quy n qu n lý hàng hóa và ngăn sông c m ch nên ng i dân ph i tìm m i cách ki m s ng dù có nguy hi m đ n tính m ng nh nh y tàu, sai m t ly đi m t d m ch t ng i nh ch i..

Ch Bông và Nghĩa cũng đã c n th n ti n b c c t trong túi gài kim băng d u kín sau l n áo tr khi k c p thò tay vào ch m t nhìn không th nào th y đ c, còn m y túi hàng hóa đ ngay bên c nh hai ng òi s thay phiên nhau ng đ canh ch ng.

Tàu qua ga Xóm Th m Gò V p, ga Bình Tri u, Sóng Th n và h ng v bao nhiêu sân ga xa l , bao nhiêu đ ng dài ch a quen hun hút phía tr c, càng lúc càng r i xa thành ph , càng xa nhà, ch Bông v a háo h c v a c m th y bu n vì l n đ u tiên ch đi xa nh th này.

Đ n chi u là c nh bát nháo c a hàng c m di đ ng, ng i ta b ng thúng m i chào mua c m, ng i này ăn xong thì làm cho ng i khác sau khi đĩa thìa đ c lau chùi b ng gi ngay t i ch , ngay tr c m t khách hàng ch n c đâu ra mà r a ráy trên tàu.

Ch Bông kinh hãi l m, cũng may là tr c khi ra ga Hoà H ng ch đã ăn m t tô c m rang nên quy t chí nh n ăn trên tàu, đ i đ n ga nào đó xu ng sân ga may ra có món khác ăn cho đ đói lòng.

Hai bu ng cau c a ch Bông và Nghĩa treo sát c a s cùng rung rinh cùng đong đ a theo nh p tàu ch y. Th nh tho ng l i nghe ti ng “b p” nh khô khan và ai đó trong nhóm hàng xóm ch Bông l i kêu lên:

- Cau c a ch Bông r ng kìa.

- Ch c l a bu ng cau v a gìa v a héo ch gì !

C th không bu ng cau ch Bông thì là bu ng cau c a Nghĩa, q a cau r ng xu ng nh n i lo bu n c a hai k đi buôn b t đ c dĩ đang r ng xu ng cu c đ i. Ch Bông ng i g n c v i tay ra nâng đ cho hai bu ng cau b t b dao đ ng mà không xong, đành m c cho chuy n tàu đ y đ a, ch nh t m y q a cau r ng lên đ m đ c t ng c ng 9 q a, và đoán ch c là hai bu ng cau s bán l v n thôi.

Tàu qua ga M ng Mán Bình Thu n và nhi u ga khác thì đ n ga Tháp Chàm Phan Rang, ng i ta mang lên tàu nh ng gi nho đ m i khách mua, nhóm đi buôn mua nho hi v ng mang ra B c bán l i ki m l i, ch Bông và Nghĩa không mua cái món mong manh d d p d h y vì hai bu ng cau đang đe d a l v n r i.

Th mà may vì gi nho c a bà nào đó mua vài gi sau đã b t đ u…ch y n c, không bi t vì ng i bán đ nho h d p d i đáy gi hay vì không khí nóng ng t ng t trên tàu làm nho chóng h ?

Bà n b o bà kia:

- Thôi, ch mang gi nho ra ăn d n đi k o h th i thêm mà bán ch ng ai mua.

Tàu qua đèo H i Vân, u n l n theo con đ ng đèo gian nan nguy hi m làm ch Bông lo s v n v con r n kh ng l này…tr t chân, tr t đ ng ray r i xu ng bi n thì ch ng còn k p nhìn th y ch ng con.

Đ n Lăng Cô c nh núi non và bi n xanh nên th , ng i ta k r ng sau bi n xanh xinh đ p kia có m t làng cùi, nh ng ng i cùi s ng n khu t xa lánh m i ng i, bi t đâu thiên nhiên hùng vĩ và t i đ p đã làm d u đi nh ng n i đau b t h nh c a ng i cùi.

Nh ng sân ga nh ng thành ph t Sài Gòn vào mi n Trung nh Phú S n, Phù Cát, Bình Đ nh, Qu ng Nam, Qu ng Ngãi, Đà N ng, Cam Ranh, Th a Thiên, Hu …v..v…đã g i l i trong lòng ch Bông bao nhiêu c m xúc, ch nh m t th i chinh chi n đã qua, nh ng ng i lính mi n Nam đã t ng xông pha n i nh ng đ a danh này h còn s ng hay đã ch t? h b th ng đang s ng lây l t t m thân tàn hay đang trong tù c i t o n i nào?

Đ n ga c n ph i bán cau, vì m i ga có nhu c u mua hàng hoá khác nhau, n u đ qua ga y thì món hàng đem bán h gía d n vì ng i mua b t ch t, h bi t ng i bán mang hàng t Sài Gòn vào Hà N i không th mang tr ng c v Sài Gòn cho n ng hành trang, nên cu i cùng giá nào cũng bán.

Không ng hôm nay cau đ c gía, hai bu ng cau d nh t, b r ng nhi u nh t c a ch Bông và Nghĩa bán v n có l i dù là l i ít. Còn 9 q a cau l ch Bông cho bà gìa bán n c trà sân ga, bà m ng r nh v a nh n đ c món qùa qúy nên ch Bông c m th y vui lòng, n i bu n cau r ng đã bay m t, đã b l i nh ng sân ga đi qua..

Nghĩa vui m ng nói v i ch Bông:

- Tr i th ng, hai bu ng cau x u c a ch em mình cũng có l i..

Đ n ga khác thì c nhóm xu ng sân ga đ mua xoài, k mua ng i bán ch p nhoáng nh ăn c p vì th i gian có h n, tàu ng ng không lâu, có nhi u v tàu ch y hành khách ph i b c a phóng ngay lên tàu, 5 bà kia đã đi buôn Nam B c vài l n nên kinh nghi m mua đ c ngay nh ng ch c xoài ngon, hai k kh ch Bông và Nghĩa ch ng còn gì mà mua, đang ng ngáo thì m t ch b ng thúng xoài đ n g n ch c ch ta trông m t đ t tên nên m i chào:

- Hai cô mua n t n a thúng xoài này đi ch bán r cho.

Đó là n a thúng xoài còn l i, toàn là q a nh , ch c nh ng q a l n đã đ c ng i ta ch n mua r i. Ch Bông và Nghĩa đang băn khoăn ch a bi t tính sao thì ch bán xoài h i thúc:

- Mua đi, mua đi… tàu s p ch y r i kìa.

Không còn thì gi đ bàn cãi hay suy nghĩ n a ch Bông đ ng ý và ch bán xoài nhanh chóng trút c n a thúng xoài th p c m vào m t cái g o cói đã cũ và rách quai, v y mà ch ta k công:

- Xoài r l i đ c t ng cái gi cói luôn nhé.

- Nhanh nhanh lên ch …xoài i, ng i ta đang kéo nhau lên tàu c r i.

- Nghĩa i đ m ti n tr “ch xoài” đi đ ch vác xoài lên tàu cho, xoài nhi u n ng l m Nghĩa bê không n i đâu.

Nghĩa níu tay ch Bông:

- Ch i, thà đ em bê xoài, m t ch sáng ch đ m ti n tr cho kh i l n..

Sân ga n ào càng n ào thêm vì ti ng h i thúc c a 3 ng i là ch bán xoài, ch Bông và Nghĩa…

Trong khi ch Bông đ m ti n tr thì Nghĩa kh n ôm gi xoài to lên tàu, m y bà l c đ c lên sau thăm h i:

- Ch Bông mua xoài ngon không?

Ch Bông đã lên tàu, đáp dè d t:

- Ch c cũng…nh bu ng cau ga Hòa H ng nh ng đ c cái mua mão c n a thúng nên gía r l m.

Xoài trong gi thì ch ng s r i r ng nh cau trên bu ng mà ch Bông v n lo ngay ngáy l xu ng đ n ga k ti p ng i ta chê không mua xoài nh thì sao? ch có n c v a bán r v a cho không..

Nh ng thêm m t l n n a tr i th ng c m xoài y bán có l i, đ i ti n nào c a y, hàng nào cũng có ng i c n.

Thu c lá Hoa Mai, Đà L t đ n ga c n bán là ch Bông bán ngay v i gía hu v n vì hôm nay thu c lá Hoa Mai, Đà L t r t gía, ch Bông và Nghĩa cùng quan ni m đ n ga nào là bán ngay món y, nh ng m y bà kia chê gía r đ dành ga k ti p hi v ng đ c gía h n, ai ng gía l i r h n các bà đành bán l v n vì đ n thêm ga n a coi nh món hàng…”vô gía” bao nhiêu cũng ph i bán cho r nh tay. Các bà khen hai cô kh đi buôn mát tay.

Đ n ga Nam Đ nh bán cà phê và len, không l i nhi u thì cũng l i ít.

Bây gi hành trang đi buôn ch còn m ziper nh tênh mang đ n Hà N i. Ch Bông và Nghĩa có thì gi và tâm h n th nh th i ng m c nh v t bên đ ng.

C nh nhà c a, đ ng xá, xe c nói lên m t mi n B c nghèo nàn ch m ti n.

Tàu qua Ph Lý làm ch Bông ch t nh quê h ng n i ch sinh ra nh ng ch a l n v thăm, giá bây gi ch v quê ch ng bi t tình h hàng ru t th t có m n n ng không khi ch gi i tuy n khác h ?

Các ga l n l t hi n ra, ga Đ Xá, ga Ch Tìa, ga Th ng Tín, Văn Đi n, Giáp Bát và cu i cùng tàu đ n ga Hàng C Hà N i, thu c c a Nam qu n Hoàn Ki m sau h n 1700 km đ ng dài, qua hàng trăm sân ga quen tên và không quen tên nghe xong m t l n r i đi vào quên lãng.

Cô Sa d n nhóm đ n thuê m t căn gác tr mà nhóm cô v n tr t nh ng l n tr c, sau 3 ngày 2 đêm ăn ng th t th ng, ng gà ng v t trên gh xe l a, ăn u ng l y l , đ c ng ng i ra chi u ng sau khi t m r a s ch s b i đ ng th t không gì sung s ng b ng, c nhóm 7 ng i cùng ng m t gi c ngon lành đ n chi u m i th c d y đ r nhau ra đ ng ng m ph Hà N i.

Mùa hè khí h u Hà N i đ y n ng nóng, ai cũng th y khát h n là th y đói, cô Sa r ra c a hàng m u d ch mua kem. Cô d n:

- M i khi ra ph ch mua bán nh nói ngôn t mi n B c gi ng h cho h d hi u nhé, v i l i có nhi u ng i còn kỳ th ng i mi n Nam chúng ta l m.

Ch Bông nói:

- Cô Sa đ ng ng i có em là B c kỳ 54 đây, em v n nói gi ng B c mà.

- Nh ng B c 54 khác B c 75, cách dùng t khác nhau. Thí d “que kem” thay vì “cây kem” hay ly chè đ đen thay vì ly chè đ u đen c a mi n Nam .

C nhóm đi b ra ph ch Bông th y tr c nh ng c a hàng nh bên hè đ ng có t m b ng nh ghi h n h và nhi t tình “ Có đá, có đá. Bán t i đây” ch ng t món đá c c trong mùa Hè là món hàng hi m không ph i n i nào lúc nào cũng có đ bán cho khách hàng.

Đ n m t c a hàng m u d ch bán kem, tr i đang n ng khát ch Bông nghĩ đ n món kem mát l nh ng t ngào mà nao n c, ch s mua 2 cây ăn cho đ khát đ thèm, hàng v n m c a vài ba cô nhân viên bán hàng đang ng i nh n nh tán dóc, ch Bông c t cao gi ng B c c a mình lên:

- Ch i, bán cho chúng tôi m y que kem.

M t cô nhân viên tr l i c c l c:

- H t r i !

- Ch nói h t r i là h t cái gì? ch a h t gi làm vi c mà…

- Nh ng h t kem r i. Hi u ch a?

- Ch a hi u, bây gi ch nói thì m i hi u.

Cô nhân viên ch nh ch e:

- N u còn kem thì ch đã ph i đ ng x p hàng ch không ph i b c ngay vào c a nh th này nhé.

C nhóm kéo đi l m b m bàn lu n cùng nhau:

- Xã h i đào t o ra nh ng con ng i ăn nói b t l ch s qúa nh .

- Này cô Bông và cô Nghĩa i, hai cô mà ra ch búa thì còn nghe ghê g m h n n a, h ch i khách nh ch i con, có l n tôi là n n nhân ch B c Qua, tr giá th y đ t qúa không mua li n b cô bán hàng tu i đáng em đáng cháu đ ng ph t lên x n áo x n qu n ch i b i không ti c l i, gía mà cô m c váy thì ch c s t c váy lên ch i ch ch ng ch i, chua ngoa đanh đá l m..

- Thà ch b ch i mà không m t ti n, còn đ h n em vào ch Đ ng Xuân t n ti n mua ph i hàng g a, m t ký h t tiêu tr n l n v i h t b t màu đen ch ng mùi v gì c .

- Hàng quán và ch búa là m t ph n đ i s ng con ng i, là nét văn hoá dân t c mà h ch ng gi th di n gì c ..

- Thôi mình đi tìm hàng chè đ u đen đá ăn cho đ khát đi h i đâu bàn chuy n th nhân..

- Ph i nói là chè đ đen đá ch …món qùa ngon c a mùa hè Hà N i đ y.

Ăn chè xong là d o ph r i ngày mai cô Sa d n đi mua hàng đóng hàng hôm sau theo tàu v mi n Nam .

Sau phút giây thăm c nh ph l ng i d ng tr i đã v chi u, nhìn ng i ta h i h đ p xe đi xe trên đ ng ch Bông nghĩ h đang tr v nhà sau m t ngày làm vi c mà ch t ch nh lòng nh nhà, nh hai đ a con nh qúa, ch cũng mu n đ c v nhà nh h ..

B ng phía đ ng xa xa tr c m t có m t đám đông đang túm t m l i khi c nhóm tò mò đ n g n m i bi t m t v đ ng xe đã x y ra vì nh ng ti ng nói trong đám đông n ào:

- Ô tô đâm ch t ng i đang ch c nh sát đ n l p biên b n.

- Tiên nhân cha th ng nào đ ng ng i mà b ch y…

- Quân vô l ng tâm, ng này ph i x lý th t n ng…

Xác ng i ch t đ c đ p chi u n m gi a đ ng, hình nh này càng làm tâm h n ch Bông n l nh b v , ch mu n có phép nhi m màu nào đ a ch v ngay n i mái nhà thân yêu c a mình, ôm hai con vào lòng đ bi t đ i v n còn ni m vui.

Đêm y ch Bông ng gi a lòng Hà N i mà m v Sài Gòn n i ch bao nhiêu năm thân quen, n i ch có nh ng k ni m bu n vui và d th ng.

Có l n ch Bông và cô em gái tên Thoa ch nhau xe đ p t Gò V p lên đ ng Hai Bà Tr ng Tân Đ nh đ s a đôi giày. Qu y s a giày tr c c a m t căn nhà l u 3 t ng, cách ti m nhu m Tô H ng ch vài căn v phía trái và cách b u đi n Tân Đ nh v h ng Sài Gòn không xa

Hai ch em đã đ n đây s a giày 1 l n và đ c bác th giày k r ng ch căn nhà b tr ng này là ng i “cách m ng” đã “ti p thu” hay mua căn nhà theo gía r tiêu chu n cho cán b , h đ ng th i có 2 căn nhà khác qu n 5 nên không c n căn nhà này và đang ch bán l i.

Sau 1975 nh ng cán b mi n B c tha h chia chác chi m đo t nh ng căn nhà to đ p c a ng i mi n Nam b ch y ra n c ngoài. Cán b l n thì h ng l n, cán b nh thì h ng nh , h ng theo tiêu chu n và gian l n tiêu chu n nên trong tay h có m y căn nhà trong khi bao nhiêu ng i dân mi n Nam đi kinh t m i b th t b i tr v thành ph không có mái nhà n ng thân.

Khi đ n n i thì bác th s a giày đang hí hoáy làm vi c cho m t anh thanh niên đ ng ch bên c nh, bác nói v i khách m i đ n:

- Hai cô c ra ch Tân Đ nh ăn tô bún hay ly chè xong quành l i đây là tôi đã s a xong đôi giày cho cô.

Q a nhiên khi quay l i thì anh thanh niên kia đã đi kh i và đôi giày c a Thoa cũng đã s a xong, bác th giày th t tâm lý bi t con gái ăn hàng qùa la cà nên bác v n đ th i gian s a giày cho khách, Thoa h i giá đ tr ti n thì bác th giày vui v đ a cho Thoa m u gi y và nói:

- Anh kia tr ti n cho cô r i..

Thoa m m u gi y và đ c v n v n m t hàng ch ” Cô bé d th ng, anh đã tr ti n s a giày cho cô r i”

Anh chàng cũng đem giày đi s a ch c anh ch ng khá g a gì, anh cũng th t d th ng, không c n đ l i tên tu i và đ a ch đ tán t nh làm quen v y mà anh v n đ c Thoa và ch Bông nh mãi. Anh chàng hào hoa c a th i mi n Nam 1975 th c d ng và gian khó..

Sáng th c dây cô Sa d n nhóm đi ăn ph , m t c a hàng m u d ch c a Nam n i ti ng là ngon, ph mi n B c l i là ph xã h i ch nghĩa khác h n ph mi n Nam, không t ng đ t ng đen, không gía s ng rau th m, khách hàng ăn t i ch hay c m gà mên mua mang v nhà, ngay t lúc hàng m c a h kiên nh n đ ng x p hàng dài, có l cu c đ i h đã quen v i c nh ch u ch c và ch đ i r i, ch Bông th y h v n h n h vui t i ch đ n l t..

C nhóm đi mua trà, vào m t căn nhà m i ng i đang ăn c m làm ch Bông và Nghĩa ng i ngùng nh ng cô Sa th n nhiên gi i thích nhà này chung m y h , ng i bán trà m t phòng nh trên gác. Tr i i, m t căn nhà s ng chung đ ng m y gia đình và đi chung l i, chung nhà thì còn gì là riêng t n a?

Cô Sa b i thêm vào nh ng suy nghĩ c a ch Bông:

- Chu ng xí t c là c u tiêu thì n i công c ng, trong nhà này không có..

Và Ch Bông càng ng c nhiên khi đ n m t căn h khác đ mua m n c đã th ng và đong vào bình, là m t di n tích ch đ kê m t cái ph n, ban ngày ng i bán hàng đây, ăn u ng đây và t i cũng ng đây, ch Bông không dám c t ti ng h i ch nhân n i nào n u n ng v sinh t m r a? s đ ng ch m đ n n i bu n c a h , cu c s ng thi u th n nh ng ti n nghi t i thi u nh t c a con ng i..

Ra ch Đ ng Xuân c nhóm xà vào hàng v t l n, bà bán hàng đ p q a tr ng v t l n ra bát và trao cho khách ăn v i mu i tiêu rau răm. Cũng là tr ng v t l n mà ki u ăn khác v i trong Nam .

Món hàng dép nh a mua t i ch Đ ng Xuân, ch hàng đóng gói cho khách, ch c n a mua xong c nhóm s mang ra b u đi n g i v nhà.

Ch Bông và Nghĩa đ ng trên hè ph đ i di n ch Đ ng Xuân đ ch m t vài bà còn đang m i mua thêm hàng trong ch , ch Bông th y m t bà gìa nhà quê b ng thúng bán k o rong, là món k o b t dành cho tr con. Bà v a b ng thúng đi qua c a m t căn nhà thì m t th ng bé đòi m mua k o, bà gìa v a l y k o bán v a trìu m n trò chuy n v i th ng bé khách hàng kh ang ch ng 4-5 tu i:

- Cháu i mai này l n cháu s làm gì?

Th ng bé tr l i không c n suy nghĩ:

- Cháu mu n đi bán k o gi ng bà.

Bà gìa bán k o m m c i trách yêu:

- Cháu đi làm vi c ch , cháu mua nhà to nh nhà b m cháu ch , bán k o nh bà thì nghèo l m.

Bà già nhà quê bán k o bi t ăn nói làm đ p lòng khách, dù ch là ng i khách bé b ng tr con h n h n m y cô nhân viên bán hàng c a hàng m u d ch bán kem kia.

C nhóm ôm nh ng bao dép nh a ra b u đi n g i v Sài Gòn, th là gi i quy t xong m t m i hàng, l i là m i hàng n ng ký c ng k nh nên ai cũng c m th y tho i mái h n ra.

Hôm sau lên tàu v Nam, hành trang ch còn xà bông Đông Âu, m y bình m n c, trà B c và đ ng cát tr ng nên khá th nh th i vì s mang v t i Sài Gòn ch không bán hàng qua t ng ch ng ga nh chuy n đi t Nam ra B c.

Ch Bông đã kinh nghi m nên c tránh không ăn c m trên tàu l a, ch mua s n m y bánh mì không, m y cái bánh giò mang lên tàu và t i các ga nào đó ch s xu ng tàu mua đ ăn n c u ng cho no thay vì ăn c m trên tàu cho đ n tr m cu i cùng là ga Hoà H ng..

Hàng hóa mang v Sài Gòn ch Bông và Nghĩa đã giao phó h t cho m t bà “đ i di n” mang đ n ch Tân Bình b m i giùm, ch ph i tr cho bà m t ít ti n hoa h ng.

Ch Bông và Nghĩa m i ng i s t đi c kí lô vì m t ng và vì ăn u ng “đói khát” trên hai chuy n tàu đi và v gi a hai mi n Nam B c.

Nh ng bù l i ch Bông và Nghĩa m i ng i l i đ c m t món ti n t ng đ ng m t ch vàng. M t ch vàng th i đi m năm 1983 r t gía tr , m t ng i b n ch Bông làm công nhân viên nhà n c, tăng gia s n xu t nuôi m t chu ng gà công nghi p, ch ta đã c t ch vàng ra t ng phân vàng đ mua cám nuôi gà.

Hai k kh đi buôn chuy n đ u tiên cũng là chuy n cu i cùng vì bi t mình không thích h p v i c nh bán buôn đ ng dài này.

Nh ng cô Sa và các bà kia cũng ch đi buôn thêm đ c m t th i gian thì không ai c m cũng t đ ng nhà vì sau này thêm nhi u ng i đi buôn và càng ngày giá vé xe l a càng tăng, giá c c phí b u đi n cũng tăng.

Thì ra th i gian đ u nhà n c bao c p nên gía vé xe l a còn r , gía c c b u đi n cũng r , đi buôn v i m y th hàng hóa t m th ng mà v n có l i.

Ngày nay đ c thông tin trên net vé xe l a Nam B c r t đ t, đã có bao công nhân viên mi n B c làm vi c trong Nam cu i năm ch ng đ ti n mua vé tàu xe v thăm quê, thăm thân nhân.

Có ng i ng m ngùi than r ng:

- Tôi 10 năm làm vi c trong Nam , m i l n năm h t T t đ n ch a bao gi mua đ c vé xe l a gía chính th c v quê, ch toàn là mua vé ch đen gía “c t c ”.

Đúng th , c nh bi n ng i ch đ i và chen l n đ mua vé xe l a th t gian kh hãi hùng.

Ch Bông b ng th y mình may m n vì có th i đã đi trên chuy n tàu l a y v i gía vé r m t và còn ki m đ c ti n l i, và nh t là đã tho đ c c mong nhìn th y Hà N i 36 ph ph ng, Hà N i cũ kỹ th p thoáng nh ng hình nh nh trong các tác ph m văn h c x a, m t Hà N i ch a k p thay hình đ i d ng làm dáng v i đ i sau 1975.

Nguyễn Thị Thanh Dương

( Tháng T , 2014)

ĐÔI PHÚT

Anh đến như huyền thoại !

Giấu đâu đây chiếc giày

NGƯỜI LÍNH VẪN CHIẾN ĐẤU.

Đa Hiệu nhi u tài năng

Ch nào cũng say, hăng

Em, con Tấm ngây dại

Tin định mệnh an bày

Anh từ trong truyện cổ

Như hoàng tử ngày xưa

Em, nàng Út tiếc của

Nhâm nhi miếng dưa thừa.

Anh đến như định mệnh

Nghêu ngao dòng ca dao

Em, con cá ngốc nghếch

Lơ mơ chờ mồi câu.

Anh vầng trăng lãng mạn

Chợt rớt xuống trần gian

Hồn say, tim choáng váng

Ôi hạnh phúc trời ban.

Và sau đêm nguyệt thực

Gió cuộn vầng trăng lu

Bên nhau chỉ đôi phút

Tình biến thành thiên thu

Kiều Mộng Hà

“Vác Ngà” luôn ch n n ng

Khó có ai sánh b ng!

(Ch ng vì vài “tay ch i”

L y tay che m t tr i

Háo danh, ham quy n l i

Mà nãn lòng th i lui)

Góp nhi u tay, đáng k

Nên ai cũng n nang

Hiên ngang dân Võ Bị

Vi c khó luôn s n sàng!

Ý chí r t v ng vàng

Tu i già ch ng c u an

Cùng Nhảy Dù, Biệt Kích

Vi c g i là lên đàng!

Những Quân Nhân ch a c u

Chi n đ u? Ch n t i u!

C ng Đ ng g p b t l i

Người Lính không th nh th i.

Ý Nga, 30-3-2014.

THÁNG TƯ KHÔNG THỂ NGỒI NHÌN

Còn Vi t C ng, còn l m than

Còn c ng s n, còn hi m h a!

C ng s n đi tìm Vi t gian.

Trong: Những Bài Thơ Cho Anh

ĐỐNG ĐA

Quang Trung đ i phá quân Thanh

Khi n S m Nghi Đ ng ph i đành ch t thua!

Ngày x a hùng dũng Đ ng Đa

Bây gi "Đ ng… Đá" ch hòa: Vi t gian!

Ý Nga, 30-3-2014

T i ác đi tìm đ ng lõa!

Càng tin vào “bác”, đ ng, đoàn

Quê h ng càng thêm tàn t

Vi t Nam đã th t nguy nàn

Nh Li m quỳ m p To Búa*.

Sao vàng nh , to mi n bàn,

Mai sau đ c : ai chúa?

Người Quốc Gia: tìm chính nghĩa,

Góp lòng bảo vệ giang san!

Dân n c mình kêu, ai d ?

Ý Nga, 30-3-2014

HẠT BỤI TRONG TIM

Tiểu Thu

Hơn nủa đời người đã trôi qua, có biết bao vật đổi sao dời. Thế mà m i lần nhớ về người cha khuất bóng, Hằng lại se sắt buồn. Hai hàng nước mắt cứ chực lã chã rơi. Một thứ tình cảm trái ngược luôn xung đột, xâu xé trong tim Hằng. Thương hay giận cha? Có lẽ cả hai.

Những kỷ niệm xa nhất mà nàng có thể nhớ được về ông, có lẽ chừng như năm sáu tuổi gì đó. Lúc ấy ba mẹ và Hằng ở chung trong ngôi nhà nền đúc đồ sộ của ông bà nội, cách thị xã Sa Đéc vài cây số. Anh Tâm trọ học nhà bác Phú là anh họ của ba trên Sài Gòn. Trong trí nhớ khá nhạt nhòa của nàng, ông nội là

một ông già quắc thước, cao lớn. Tiếng nói sang sảng, nét mặt nghiêm nghị khiến ai cũng phải nể nang. Trên đầu ông lúc nào cũng đội một chiếc mũ len đan, màu nâu giống như mũ của ông Hòa Thượng ở chùa gì đó quên mất tên rồi. Thỉnh thoảng Hằng thấy Hòa Thượng đến thăm ông nội. Hai ông trò chuyện rất tương đắc trong phòng riêng của ông nội. Ngồi trên tấm nệm mỏng, m i ông dựa tay trên một chiếc gối hình chữ nhật, rất cứng và áo gối màu đỏ thêu rồng phụng, chim chóc, đính hột cườm lấp lánh đẹp rực rỡ. Lũ nhỏ bị cấm bén mãng vô phòng ông nội, trừ Hằng. Vì ông cưng Hằng đặc biệt, đứa cháu nội gái duy nhất của ông. Sau này theo lời kể của những người trong họ, Hằng biết ông nội là một mẫu người thông minh tuyệt vời. Tấm lòng lại nhân đức. Bà nội chắc cũng chỉ khoảng năm mươi, nét đẹp lúc xuân thì chưa phai, nhưng mái tóc bạc trắng, búi thành một búi rất đẹp sau ót. Bà hay la rầy con cháu. Trong ký ức, Hằng chưa bao giờ được nghe bà nói một lời dịu dàng âu yếm.

Hằng còn nhớ cái tủ bằng g trong nhà bếp đựng đầy những thố mạch nha. Mạch nha bà nội nấu vàng óng như hổ phách, thơm ngọt tuyệt vời. Nhưng trong đại gia đình đông người, bà phải khóa tủ bằng ống khóa và chiếc chìa khóa quý giá bà giữ khư khư trong túi áo! Thỉnh thoảng bà nội mới kêu mẹ Hằng hoặc cô Bích nướng bánh phồng. Những chiếc bánh phồng khéo léo mà mẹ và cô Bích quết vào dịp Tết, được bà tự tay phết lên một lượt mạch nha vàng óng ánh trước đôi mắt thèm thuồng của lũ trẻ. Ngoài gia đình Hằng còn có gia đình cô Bích là em gái của ba. Cô góa chồng và đem ba đứa con về ở chung với ông bà nội. Ba đứa con của cô cũng sàn sàn tuổi Hằng, nhưng là ba thằng con trai nên nghịch ngợm như giặc. Bà nội phát cho m i đứa một miếng bánh phồng quết mạch nha to bằng bàn tay người lớn. Hằng nhắm mắt nhớ lại cái cảm giác cắn miếng bánh phồng dòn tan, hương vị ngọt ngào của mạch nha tan trên đầu lưỡi. Tuyệt vời không gì có thể sánh bằng! Món thứ nhì bà nội hay làm là bánh lọt lá dứa màu xanh biếc như ngọc, chan nước đường và nước cốt dừa. Thỉnh thoảng cũng có bánh đúc lá dứa chấm nước đường thắng kẹo quánh rắc mè rang thơm phức.

Bà nội nghiêm khắc với tất cả mọi người. Đặc biệt là với mẹ Hằng. Bà soi mói từng chút. Hình như bà không ưa mẹ vì cho rằng mẹ theo tây học. Văn minh quá! Nghĩ cũng bất công. Ba học trường Chasseloup Laubat, nói tiếng tây như gió. Cô Bích cũng học trường Áo Tím. Đôi khi Hằng bắt gặp cô nói tiếng tây với ba mà bà nội có nói gì đâu. Nhưng dù sao cô cũng là con gái bà nội và mẹ là con dâu. Đương nhiên không giống nhau!

Vì bé quá nên Hằng không biết gữa ba mẹ có chuyện gì, hoặc giữa bà nội và mẹ có chuyện gì. Một buổi chiều ba dắt Hằng ra con lộ sau nhà. Con lộ cách nhà độ hai, ba trăm thước. Một vườn cây trái sum suê ngăn ngôi nhà và con lộ. Phía sau con lộ là cánh đồng trải dài vô tít trong xa, tận lũy tre xanh xanh của làng Mỹ Long. Hằng còn nhớ lúc đó là mùa nước. Những cây lúa vươn lên khỏi mặt nước, rập rờn theo cơn gió chiều mát rượi. Một hàng dài những chiếc xuồng ba lá bơi theo con kinh, về hướng làng Mỹ Long trong đồng sâu. Ba nói họ đi câu tôm. Hằng líu lo hỏi ba đủ thứ chuyện. Nhưng hôm nay ông có vẻ trầm ngâm, thỉnh thoảng mới ừ hử. Hằng còn đang dõi mắt nhìn theo cánh cò trắng bay la đà về

hướng mặt trời lặn xa xa, b ng ba nắm tay Hằng bóp mạnh, giọng buồn có não nuột:

-Mẹ bỏ cha con mình đi mất rồi Hằng ơi!

Hằng ngây thơ nói với ba:

-Hôm qua mẹ nói về thăm ngoại bịnh mà ba.

Ba trả lời, mắt vẫn dõi về cõi vô tận nào:

-Mẹ không về nhà ông bà ngoại.

Lúc đó Hằng mới oà lên khóc. Ba ôm con gái vào lòng d dành:

-Không sao đâu. Ba con mình sẽ đi tìm mẹ về.

Đêm đó Hằng ngủ với ba. Hình như trong mơ con bé vẫn khóc thút thít vì nhớ mẹ. Ba trằn trọc ôm con gái xoa lưng v về.

Hai hôm sau ba thu xếp dẫn Hằng lên Sài Gòn. Hai cha con ở nhà bác Phú. Không hiểu sao ký ức của Hằng rất mù mờ trong khoảng thời gian này. Con bé không nhớ ba đã dẫn đi những đâu để tìm mẹ. Lâu lắm sau này, tình cờ nhìn thấy trong album, tấm hình hai cha con chụp ở Sở Thú. Ba mặc đồ tây, tóc hớt cao, nét mặt buồn rười rượi. Con bé Hằng nhỏ xíu ngồi bên cạnh, mặt cũng đầy nét u hoài. Hằng nhìn tấm ảnh, lòng se thắt và tự hỏi tại sao buồn vậy mà ông già còn hứng thú chụp hình?!

Cuối cùng không hiểu nhờ phép lạ nào mà ba cũng tìm được mẹ và hai người dắt con gái trở về Sa Đéc. Hằng gặp lại mẹ vui như Tết và tiếp tục sống cuộc đời vô tư lự như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Bắt đầu từ đó ông nội cho ba mẹ cất nhà ra riêng. Nhưng cũng chỉ cách nhau một mảnh vườn trồng cam, chanh, bưởi và vài cây soài cát. Mẹ thoát cảnh làm dâu và không còn nghe những lời chì chiết của bà nội nữa nên vui vẻ hơn nhiều. Bà xin ba mở một tiệm tạp hoá dưới chợ. Mẹ lúc còn con gái là một người đẹp nổi tiếng. Bà lại có học, thông minh, có tài ăn nói và có khiếu văn chương. Lớn lên Hằng nghe mẹ đọc thuộc làu làu Cung Oán Ngâm Khúc, Lục Vân Tiên...và thơ Nguyễn Bính thì bà thích đặc biệt. Ngược lại ba không phải là người sính văn thơ. Trước đây ông làm ở sở lúa gạo, nhưng sau này giúp ông nội trông coi ruộng đất. Đến mùa thu lúa ruộng, có khi đi tận trong đồng xa hàng tháng mới về.

Nhờ có duyên buôn bán nên cửa hàng của mẹ rất đông khách. Lớn hơn, Hằng đã biết ra cửa hàng giúp mẹ chút đỉnh. Ngoài mẹ ra còn có chị Mai, cháu họ xa bên mẹ giúp việc, trông nom cửa hàng m i khi mẹ có công chuyện đi đây đi đó.

Sáng thứ bảy đó Hằng ra tiệm với mẹ. Khoảng trưa trưa vắng khách, mẹ dặn chị Mai và Hằng coi tiệm mẹ đi khui hụi. Hằng đang kể cho chị Mai nghe những chuyện trong lớp của Hằng, thì một người đàn ông bước vào. Ông ta nhìn dáo dác rồi hỏi chị Mai:

- Ủa, bà chủ không có đây sao cháu?

-Dạ, cô Tư mắc đi khui hụi. Mai trả lời ông ta.

-Lúc nào bà ấy về? Giọng ông ta có vẻ băn khoăn.

-Dạ cháu không biết.

Ông này đứng tần ngần một lúc rồi nói:

-Chừng bà chủ về nhớ nói có ông Nam đến nhé.

-Dạ, cháu sẽ nói với cô Tư. Chị Mai trả lời và nhìn ông ta chăm chăm. Người đàn ông có vẻ hơi ngượng ngập vội đi ra. Chị Mai nhìn theo ông ta rồi thì thầm với Hằng:

-Ông này kỳ ghê.

-Kỳ sao hả chị? Hằng ngây thơ hỏi.

-Thì cứ hai ba ngày là tới đây một lần. Nhiều khi có mua thứ gì đâu. Hỏi vớ vẩn vài câu. Mà coi bộ ổng tới đây để gặp mặt cô Tư mà thôi.

- Gặp mặt mẹ em chi vậy hả chị?

Chị Mai tặc lưỡi:

-Thì làm sao chị biết được. Chị chỉ thấy ổng kỳ kỳ!

Lúc mẹ về, Hằng láu táu nói có ông Nam tới kiếm mẹ. Mẹ thoáng có chút bối rối:

-À, ông Nam làm ở Toà Án Vĩnh Long. Mà ông này kỳ thiệt, cứ đến làm phiền người ta. Tuy là phàn nàn, nhưng Hằng cảm thấy giọng mẹ không có chút gì bực bội. Hằng không thể ngờ rằng bắt đầu từ giờ phút này, từ người đàn ông có nước da bánh mật, mái tóc dợn sóng và giọng nói ngọt ngào, nhưng không phải gốc Nam kỳ này, đã bắt đầu cho những cơn sóng ngầm mang phong ba bão táp tới cho gia đình nàng.

Ba Hằng đẹp trai, con chủ điền và có uy quyền với những người tá điền mướn đất ông nội. Những lần theo ghe đi góp lúa ruộng, họ đã tổ chức cho ông biết bao nhiêu buổi nhậu. Trong đồng sâu thiếu gì tôm cá, rắn rùa...Kể cả những

đứa con gái tươi mơn mởn thơm mùi hương đồng cỏ nội. Ba cứ hưởng thụ thoải mái.

Có nhiều tá điền muốn lợi dụng ba nên đã để con gái hầu hạ "cậu" khi cậu say bí tỉ không còn biết trời trăng gì nữa.

Cho đến khi Hằng có một đứa em cùng cha khác mẹ bất đắc dĩ thì ba mẹ bắt đầu cắn đắng. Những lần cãi nhau ầm ĩ đưa đến xô xát khiến con bé sợ hãi khóc như mưa. Sau cùng ông nội bắt ba phải lên trụ luôn trên Sài gòn. Ba phụ coi xưởng g của bác Phú. Mẹ vẫn ở Sa Đéc và ông Nam vẫn đến thăm mẹ đều đều m i tuần. Có khi mang sách báo đến cho mẹ đọc và mang quà cho Hằng. Thật là hai tâm hồn đồng điệu. Cùng yêu thích văn chương thơ phú. Đôi khi mẹ giữ ông ta ở lại dùng cơm trưa. Phải công nhận rằng ông ta có giọng nói rất quyến rũ. Điều kỳ lạ là ông ta vẫn còn độc thân. Nhưng làm sao biết được. Quê ông ta tận ngoài Nha Trang xa lắc xa lơ!

Ba thường về thăm ông bà nội và hai mẹ con. Một lần, ba từ Sài Gòn về thẳng ngoài tiệm. Gặp ông Nam ở đây, thế là ba đào dậy sóng. Có thể những buổi gặp gỡ giữa mẹ và ông Nam đã đến tai ba nên mới ra nông n i. Đàn ông có quyền năm thê bảy thiếp, nhưng luân lý Khổng Mạnh vẫn bắt đàn bà giữ tam tòng tứ đức. Bây giờ nghĩ lại, Hằng chắc chắn giữa mẹ và ông Nam không có chuyện yêu đương phàm tục. Hai người chỉ là bạn tương đắc về văn chương. Nhưng hỡi ôi, ngày đó, những người đàn bà có chồng được quyền tự do hành động như vậy chăng? Ngàn lần không!

Ba bắt mẹ phải sang tiệm để lên Sài Gòn sống với ba. Cộng thêm tiền sang căn tiệm dưới Sa Đéc, ông bà mua một căn nhà khang trang gần chợ Thị Nghè. Vốn là người quen buôn bán. Ở không bứt rứt chịu không nổi, mẹ lại mở tiệm bán gạo, than, củi. Mẹ về quê đem chị Mai lên giúp việc như xưa. Hằng học trường Tiểu học Thị Nghè. Hằng ngày đi về với chị Út Kim con của bác Phú. Ba cưng Hằng hơn anh Tú. Có lẽ vì Hằng là con gái Út rượu của ba! Anh hơn Hằng cả mười tuổi, vì giữa hai đứa mẹ có hư thai một lần. Sau khi sinh Hằng thì ngưng đẻ luôn. Cũng tốt vì mẹ vốn không thích con đông.

Gần ngày đi học, ba chở con bé tới tiệm bán văn phòng phẩm mua tập vở. Hằng làm sao quên được nàng đã đòi nằng nặc ba phải mua mấy tờ giấy bao vở màu hồng trong suốt, có in hình cô công chúa Bạch Tuyết và chiếc cặp bằng da màu vàng nâu. Ba mua về cặm cụi bọc hết tập vở cho con gái. Ông vui ra mặt. Rồi hè năm đó ba dẫn Hằng đi...uốn tóc! Người thợ uốn làm sao mà khi xong rồi, mái tóc con bé xoăn tít như lông chó xồm. Trên đường về, Hằng giận d i, khóc thút thít bắt đền ba khiến ông bối rối không biết phải làm sao, đành dẫn con gái đi ăn một chầu hủ tíu mỳ ngon thật là ngon Hằng mới hết giận!

Nhớ tới đây ruột gan Hằng quặn đau. Ba ơi ba, con thương ba nhiều biết chừng nào. Ba tha l i cho những lần con vô tình làm ba buồn nghe ba. Con gái ba đang khóc vì nhớ ba đây!...

Tuổi trẻ vô tư. Ăn, học và ngủ. Hằng cũng vậy. Trong lớp con bé đã quen được nhiều bạn mới. Con Quỳnh da trắng bóc, tóc cắt bum bê. Đôi môi nó đỏ thắm, nhỏ xíu như một nụ hồng. Con Nga mặt đầy tàn nhang, tóc dài cột đuôi ngựa nè. Nhỏ này hay nói xấu con Quỳnh sau lưng. Chắc tại nó tức vì con Quỳnh xinh và học giỏi hơn nó! Chao ôi, mới nứt mắt đã bày trò ganh ghét nhau. Hèn nào trong xã hội người lớn, họ dùng tất cả mọi thủ đoạn đê hèn để giết hại, hạ bệ... nhau cứ đầy rẫy ra! Con Cẩm Yến miệng móm mà có đồng tiền trên má thật là xinh nè...Riêng đám con trai thì Hằng sợ lắm, chưa quen đứa nào.

Rồi chẳng hiểu vì cớ gì những cuộc cãi vã của ba mẹ bắt đầu trở lại. Ban ngày ba đi làm, mẹ mắc buôn bán nên không có gì, nhưng nhiều đêm đang ngủ, Hằng giật mình thức giấc vì tiếng cãi vả khá lớn của ba mẹ khiến con bé sợ xanh mặt. Mấy ngày sau chị Mai nói riêng cho Hằng biết ba gặp lá thư ông Nam gửi cho mẹ. Không hiểu làm thế nào mà ông ta biết được địa chỉ trên Sài Gòn. Tuy mẹ cố giải thích nhưng ba vẫn giận dữ, cho là mẹ có tình ý với ông Nam. Hằng còn nhỏ quá để có thể hiểu được những khúc mắc của người lớn. Nhưng không khí trong nhà bắt đầu khó thở. Ba không còn pha trò vui vẻ như xưa. Trái lại mặt mày cau có làm anh Tú cũng sợ. Cơm nước xong là anh rút vô phòng. Thấy ba mẹ buồn Hằng cũng buồn lắm. Con bé cảm thấy đến trường chơi với bạn vui hơn là ở nhà, cho nên nhiều hôm sau giờ học Hằng xin mẹ đến nhà con Cẩm Yến chơi. Nhà nó cách nhà Hằng độ năm phút đi bộ mà thôi. Chị Cẩm Hạnh của nó cũng thương Hằng lắm. Chị hay mua quà cho hai đứa ăn chung. Đôi khi Hằng ao ước, thay vì anh Tú, phải chi có một bà chị như chị Cẩm Hạnh thì hay biết mấy! Chị Mai cũng thương Hằng, nhưng chị đâu phải chị ruột. Hơn nữa chị xấu xí, quê mùa chứ đâu có đẹp đẻ, thơm tho, điệu đà như chị Cẩm Hạnh!

Có lẽ mẹ đã yêu cầu ông Nam đừng tìm cách liên lạc với mẹ nữa nên sau đó ba mẹ lại bắt tay hòa bình! Anh Tú và Hằng thở phào nhẹ nhõm. Ba tiếp tục dẫn cả nhà đi ăn tiệm cuối tuần. Có lần ba dẫn mọi người, kể cả chị Mai, đi xem cinéma. Phim Tarzan. Anh Tú khoái chí trước những cảnh Tarzan đóng khố da thú, vừa đu dây vừa hú vang cả rừng, còn Hằng sợ quá nắm tay ba thật chặt.

Hai năm êm đềm trôi qua. Một hôm mẹ nhận được điện tín của cô Bích kêu ba về Sa Đéc gấp. Ông nội bị trúng gió, bây giờ nằm một ch không đi lại được. Ba vội vàng thu xếp về quê ngay sáng hôm sau. Ông nội đang đi thăm ruộng. Lúc đó đang là mùa gặt lúa, thì trúng gió té ngoài đồng, tá điền khiêng ông về nhà. Bắt đầu từ lúc đó ông bị liệt nửa người.

Cô Bích chỉ có thể giúp bà nội việc nhà, nên ba phải về ở luôn, hay ít ra trong thời gian ông nội bệnh, trông coi việc gặt và thu lúa ruộng. Mẹ, anh Tú và Hằng vẫn ở Sài gòn. Ba về dưới quê một thời gian thì bổn cũ soạn lại và bắt đầu nghiện rượu nặng. Con sâu rượu tàn phá người ông lẹ không ngờ. Trước đây ở Sài gòn, m i ngày mẹ Hằng bắt ôngchỉ được uống rượu khi ăn cơm. Lúc đi làm ông có lén uống không thì chẳng ai hay. Nhưng bây giờ ở một mình trong căn nhà rộng, không vợ con bên cạnh. Nhất là không ai cấm cản nên ông uống tha hồ, uống thỏa thích. Hè năm đó Hằng về Sa Đéc, con bé hết hồn khi gặp lại ba.

Không ngờ chỉ có mấy tháng mà ông thay đổi nhiều đến vậy! Người ba vốn cao bây giờ càng khẳng khiu. Con bé xót xa cằn nhằn sao ba uống nhiều, ba ốm nhom thì ông tặc lưỡi nói ba không sao thật mà. Cô Bích nói ba cháu chỉ thích uống rượu chớ không thích ăn cơm! Bà nội rầy ba cũng làm ngơ...

Ông nội có bình phục chút đỉnh nhưng vẫn không đi lại được. Vậy là ba đành phải ở lại Sa Đéc. Công chuyện làm ăn của mẹ không tiến triển chút nào. Nhân dịp cô dượng Bảy Vinh có xe hàng đi đường Sài Gòn -Pleiku, về nói nơi này làm ăn phát đạt lắm. Vì là tỉnh mới thành lập rất xa Sài Gòn, nên hàng hóa gì đem lên đó bán cũng chạy vù vù. Mẹ nghe ham quá nên đóng cửa tiệm, theo xe hàng lên Pleiku thám thính. Lúc đầu thấy khí hậu lạnh lẽo, đất đỏ bay mù trời, mùa mưa đất đỏ dính giày dép dẻo quẹo như dất sét, mẹ cũng ngại. Nhưng nhìn thấy hàng của cô Bảy vừa lên tới, bữa trước bữa sau là bán sạch sành sanh, cảnh chợ búa buôn bán rộn rịp bà cũng bị lôi cuốn. Mẹ về Sa Đéc bàn với ba, bán nhà lên Pleiku làm ăn. Ba lúc này bị ma men ám thường xuyên nên cũng để mặc mẹ muốn tính sao cũng được. Nhưng hình như chuyện gì trong nhà cũng do mẹ tính toán.

Mẹ lên Pleiku sang một căn nhà trên đường Hoàng Diệu, mở một tiệm tạp hóa bán đủ thứ. Từ gạo, nước mắm, chén bát, nước ngọt ...Tất cả do cô Bảy Vinh chở từ Sài Gòn lên bỏ sỉ rồi mẹ bán lẻ lại. Vậy mà lời vô khối. Hằng và chị Mai lại theo mẹ lên Pleiku. Phần anh Tú xin đi dạy học ở Long Xuyên. Ngoài những lúc bận rộn trong mùa lúa, ba lên Pleiku ở với má và Hằng vài tháng. Nhìn thân thể tiều tụy của ba, Hằng thương quá. Con bé lúc này đã lên lớp Đệ lục, biết suy nghĩ nhiều hơn xưa. Đàn bà ở một mình thì biết tự lo cho mình, nhưng người đàn ông ở một mình thật thảm thương. Tuy hằng ngày qua nhà ông bà nội ăn cơm, nhưng làm sao bằng được chính bàn tay người vợ săn sóc. Hơn nữa bây giờ ông uống rượu càng ngày càng nhiều nên ba say nhiều hơn tỉnh. Tuy rằng chẳng bao giờ ông nhận là mình say!

Mẹ ở tuổi ngoài bốn mươi một tí nên hương sắc còn rất đậm đà. Khí hậu lành lạnh của vùng Cao nguyên giúp làn da bà càng thêm mịn màng, trắng hồng. Núm đồng tiền trên má đã khiến lắm con tim "không chịu ngủ yên và đập trật nhịp lia chia"!. Nhiều sĩ quan đổi lên đây. Có người mang gia đình vợ con, nhưng cũng có những ông "độc thân tại ch ". Trong số những người ái mộ mẹ có ông Đại úy Hòa, ông Trưởng ty Thuế vụ tên Sinh. Ông Hòa đen đúa nhưng cao lớn và cái miệng dẻo quẹo, ngọt như đường. M i bận đi phép về ông đều có quà bánh cho Hằng. Ông này người Nam, có vợ con nhưng bà vợ và các con không lên Pleiku vì chê xứ này khỉ ho cò gáy và bẩn thỉu! Mẹ nói nơi xứ lạ gặp người cùng quê cũng thấy thân thiện hơn người khác. Hằng xem ông Hòa như một ông bác trong nhà, không hề nghi kỵ. Trái lại ông Sinh người Bắc, tướng rất thư sinh, đẹp trai. Ông ta còn độc thân ở tuổi bốn mươi, nhưng nghe nói ngày xưa yêu một cô láng giềng tuyệt đẹp. Gia đình cô ấy ép lấy một anh Bác sĩ học bên Tây về. Từ đó ông trở nên hận đàn bà. Nếu gặp người vừa ý thì cũng chỉ chơi qua rồi bỏ. Vậy mà không thiếu phụ nữ mê mệt, muốn chiếm độc quyền trái tim bệnh hoạn của ông ta.

Hằng nhận thấy m i bận ông Sinh đến chơi, dĩ nhiên trong khoảng thời gian ba không có mặt ở Pleiku, mẹ rất vui, nói cười luôn miệng. Lại còn đỏm dáng hơn ngày thường. Bà chỉ thoa chút phấn hồng, chút son thôi mà thấy lộng lẫy hẳn lên.

Năm đó mẹ quyết định về Sài Gòn mua hàng bán Tết và mẹ dẫn Hằng theo. Con bé được về Sài Gòn thì vui không tả. Mua hàng xong mẹ con về Sa Đéc thăm ba và ông bà nội. Ông nội yếu quá, gặp Hằng ông mừng lắm. Hằng thấy thương ông ngồi một ch , ăn uống và làm vệ sinh phải có người giúp. Ông nội lì xì trước cho Hằng tiền mua chiếc xe đạp. Con bé cảm động ứa nước mắt. Ba thì vẫn say sưa tối ngày khiến mẹ rất buồn! Đêm đó Hằng nghe như hai người cãi nhau. Lại cãi nhau! Sao họ cãi nhau không biết chán hở trời!? Đời sống vợ chồng có gì vui sao? Con bé quyết định lớn lên sẽ không lấy chồng!

Hai hôm sau mẹ con đi xe đò lên Sài Gòn và mẹ dẫn Hằng đi Vũng Tàu tắm biển. Trời ơi, sướng chưa! Suốt đời con bé chưa từng thấy biển lần nào!

Hai mẹ con đi xe đò ra Vũng Tàu. Tới nơi còn đang lớ ngớ b ng thấy một chiếc xe Peugeot 203 màu đen trờ tới đậu bên cạnh. Ông Sinh từ trên xe bước xuống. Hai người tay bắt mặt mừng trong khi con bé Hằng cứ tròn mắt ra nhìn. Ông Sinh mời hai mẹ con lên xe, đưa về một căn nhà khá lớn, mặt tiền nhìn ra biển. Hằng ngạc nhiên không biết tại sao hai mẹ con lại gặp ông Sinh ở đây, nhưng không dám hỏi sợ mẹ rầy!

Trong hai ngày ở đây, ông Sinh đưa mẹ con đi chơi khắp nơi. Ăn tôm cua sò hến thả dàn. Mặt mẹ sáng ngời hạnh phúc. Tâm hồn con bé quá đơn giản, quá ngây thơ để đặt câu hỏi tại sao? Biển buổi sáng đẹp không thể tả. Ánh mặt trời chiếu xuống như dát vàng, chói cả mắt. Xe chạy vòng từ Bãi Trước ra Bãi Sau. Buổi trưa người đi tắm biển đông đen. Mẹ và Hằng không tắm, chỉ đi chân trần trên cát. Con bé lượm vô số vỏ sò để đem về Pleiku tặng bạn. Nhưng biển buổi chiều lại càng đẹp hơn. Hằng yêu vẻ êm ả và bình yên với những chiếc thuyền đánh cá trở về bến đậu. Hằng nói điều này với mẹ và ông Sinh. Ông ta nhìn Hằng một lúc rồi nói "Cô bé này có tâm hồn thi sĩ. Lãng mạn lắm nhé!". Mẹ nghe chỉ cười không nói gì. Riêng Hằng chẳng hiểu lãng mạn nghĩa là gì!

Sáng sớm ngày thứ ba, ông Sinh lái xe đưa hai mẹ con ra bến xe về lại Sài Gòn. Trước khi từ giả ông ta đưa cho Hằng một cái hộp. Trong đó có một con thuyền làm bằng vỏ ốc tai tượng, có khắc chữ Kỷ Niệm Vũng Tàu...Hằng nói cám ơn và ông Sinh còn bẹo má con bé một cái.

Năm đó cả nhà ăn Tết thật vui. Có lẽ tại mẹ vui. Mồng một Tết ông Sinh đến chúc Tết mẹ và lì xì cho Hằng. Ba không lên vì ông nội trở bệnh nặng và một tháng sau thì ông mất. Mẹ không về được, Hằng đang đi học nên mẹ sai chị Mai cầm tiền về phụ vào đám tang. Mai được về thăm nhà thì vui lắm. Hằng dặn khi chị trở lên Pleiku nhớ đem ít chục soài cát và vú sữa hột gà. Mười ngày sau chị

Mai trở lên. Ngoài soài và vú sữa, chị còn đem một nồi cá thu nước ngọt kho nước dừa, đặc sản của Sa Đéc. Hằng thương chị nhất ở điểm này!

Không hiểu sao lúc này mẹ hay bệnh. Nói bệnh thì không đúng. Mẹ ăn không ngon lại hay nôn mửa. Bà thèm một thứ gì đó, sai chị Mai đi mua. Đem về vừa ăn xong là nôn ra hết. Hằng lo quá, không biết mẹ bệnh gì. Một hôm, thấy Hằng lo lắng, mặt buồn hiu, chị Mai lôi Hằng ra nhà sau nói " chắc cô Tư có bầu, Hằng mừng không?". Dĩ nhiên là Hằng mừng. Có thêm em thì vui biết mấy. Hằng vội vàng chạy lên lầu hỏi mẹ có phải mang bầu không, b ng nhiên mặt mẹ đổi thành trắng bệch, người bà hầu như hết hơi sức, chỉ chực ngã xuống. Hằng vội chạy lại đỡ mẹ nằm xuống giường, lấy dầu nhị thiên đường xức hai bên thái dương. Một lúc mẹ hơi tỉnh, hỏi ai nói với Hằng là mẹ có bầu. Hằng cười toe trả lời chị Mai nói. Mẹ bảo Hằng xuống kêu chị Mai lên cho mẹ nói chuyện, còn Hằng thì đi học bài. Hôm sau chị Mai nói với Hằng là mẹ có bầu thật, nhưng Hằng không được tiết lộ với ai vì mẹ mắc cỡ. Mẹ nói già rồi mang bầu kỳ lắm. Mẹ sợ người ta cười!

Người lớn thật là kỳ quặc, khó mà hiểu nổi họ!Tuy nhiên Hằng cũng nghe lời, không tiết lộ tin này. Rồi hai tuần sau mẹ đi nhà thương vì bị băng huyết. Vậy là giấc mộng có em bé của Hằng không thành. Mẹ về nhà người xanh lướt, nhưng có vẻ vui. Ông Sinh đến thăm mẹ với một túi nho tươi. Hai người nói chuyện gì lâu lắm. Lúc ông ta về thì mắt mẹ đỏ hoe.

Lần này ba lên định ở chơi hai tháng. Rồi một buổi tối ba vô phòng Hằng. Đang nói chuyện chơi, con bé b ng nhớ tới đứa em đáng lẽ phải có, nói với ba, giọng đầy tiếc rẻ:

- Mẹ bị hư thai uổng quá hả ba?

Ba như bị điện giật:

- Con nói gì? mẹ con hư thai? Hồi nào? hồi nào? Giọng ông cao lên bất ngờ.

- Mẹ bị hư thai cách đây ba tháng. Mẹ không nói cho ba nghe sao? Hằng kinh ngạc hỏi.

Ba nhìn Hằng trừng trừng như nhìn một con quái vật xa lạ nào đó. B ng ông bật dậy lao ra khỏi phòng. Sau đó thì tiếng ba quát tháo ầm ĩ bên phòng mẹ. Hằng chạy sang, thấy mẹ ngồi trên giường, hai tay ôm mặt. Ba đang tát bà tới tấp. Hằng hét lên, chị Mai dưới nhà chạy lên. Nhìn thấy cảnh tượng này chị hoảng kinh, xông vào lôi ba ra. Ông còn chưởi mẹ một hồi mới chịu êm.

Đêm đó ba ngủ trong phòng Hằng, còn Hằng xuống dưới nhà ngủ với chị Mai. Nhưng hình như không ai ngủ được đêm đó. Mọi người thao thức tới sáng. Hôm sau mặc cho con gái khóc lóc năn nỉ, ba xách va ly ra bến xe trở về Sa Đéc. Còn thề độc sẽ không bao giờ trở lại Pleiku!

Cả tuần lễ căn nhà buồn hiu hắt. Mẹ u sầu chẳng nói chẳng rằng. Hằng vẫn cắp sách đến trường đều đặn. Một buổi tối, sau khi học bài xong, Hằng xuống nhà. Thấy chị Mai đang gấp quần áo, con bé sà vào gấp tiếp:

- Nhà mình buồn quá chị Mai ơi! Em không hiểu tại sao hôm đó ba lại đánh mẹ em dữ như vậy? Đâu phải tại mẹ em muốn hư thai phải không?

Mai ngừng tay, nhìn Hằng một lúc rồi ngập ngừng:

-Nếu chị nói cô Tư không phải có bầu với dượng Tư, Hằng có tin không?

Con bé dẫy nẫy:

- Em không tin. Em không tin đâu. Vậy mẹ em có bầu với ai?

- Cô Tư có bầu với ông Sinh.

- Vậy còn ba em? Kỳ vừa rồi mẹ em có về Sa Đéc mà. Sao không phải là ba em? Sao chị biết không phải là của ba em? Chị nói đi! Giọng con bé có vẽ như muốn khóc.

- Cô Tư nói với chị. Hằng nhớ hôm em đi Vũng Tàu chơi không. Chính lúc đó cô Tư dính bầu.

Hằng bàng hoàng nhớ lại những ngày vui ở thành phố biển. Trong tâm trí, con bé mơ hồ nhớ lại, đêm thứ nhì ngủ tại đó, nửa đêm chợt thức giấc không thấy mẹ bên cạnh, Hằng tưởng bà đi nhà vệ sinh nên ngủ tiếp. Nào ngờ...!

Nhưng con bé vẫn không chịu tin:

- Vậy trước đó mẹ em về Sa Đéc cũng ngủ chung với ba em mà.

- Cô Tư tâm sự với chị là từ mấy năm nay dượng không còn làm được chuyện đó nữa.

- Chuyện đó là chuyện gì hở chị? Con bé ngây ngô hỏi.

- Thì chuyện ...em bé đó. Chị đâu có rành. Cô Tư nói với chị vậy mà. Cũng tội nghiệp cô Tư, dượng say sưa tối ngày, cô Tư khổ lắm em ơi. Chị mong em đừng giận mẹ nghen. Ông Sinh thương cô Tư lắm. Ông thương thật tình đó.

Dĩ nhiên chị Mai đâu có rành. Tuy đã hăm lăm chị vẫn chưa chồng mà. Chị Mai vừa là cháu, vừa là người tâm phúc nên có gì mẹ cũng tâm sự với chị. Hằng thương mẹ, nhưng cũng thương ba. Biết mẹ phản bội ba, Hằng làm sao không giận được. Vậy là từ đó Hằng không muốn gần gủi mẹ như trước. Mẹ biết cũng chỉ thở dài. M i lần ông Sinh tới chơi Hằng đều tránh gặp ông ta. Mẹ có gọi con bé cũng đóng cửa phòng im ỉm. Ông Sinh biết ý cũng bớt tới nhà.

Vừa nghỉ hè là Hằng xin phép mẹ về quê. Con bé quá giang xe cô bảy Vinh về Sài Gòn. Mẹ dặn Hằng đi xích lô đem qua nhà bác Phú trong Thị Nghè biếu hai ký măng le khô và một ký khô nai. Con bé ngạc nhiên tột độ khi gặp ba đang ở nhà bác Phú. Hai cha con mừng quá là mừng. Ba ôm đầu Hằng hôn chùn chụt. Ông nói ở dưới quê buồn quá nên lên Sài Gòn chơi ít hôm cho khuây khỏa. Sáng hôm sau hai cha con gọi taxis ra bến xe. Đi quá sớm nên chưa ăn sáng. Lên xe rồi ba đưa tiền bảo Hằng lại tiệm nước gần đó mua cho ba bánh bao. Mới bước được vài bước thì gặp ngay một con bé trạc tuổi Hằng, bưng một xề bánh bao nóng hổi còn bốc khói nghi ngút. Hằng mua hai cái. Cứ đinh ninh bánh bao nhân thịt. Nào ngờ khi cắn rồi mới biết chỉ là nhân bắp cải. Hằng nói để đi mua cái khác, ba bảo thôi. Đã mua rồi thì ráng ăn. Giờ đây, gần nửa thế kỷ trôi qua, nhớ đến nét mặt ba cố ăn hết cái bánh bao nhân bắp cải mà hai hàng nước mắt Hằng vẫn tuôn tràn. Có những chuyện giống như những vết dao chém vào đá. Vĩnh viễn với thời gian. Không bao giờ phai mờ. Lần này Hằng để ý thấy tay ba run run và mắt thì vàng như nghệ. Người chỉ còn da bọc xương. Bác Phú nói riêng với Hằng" Cháu nói với mẹ cháu là ba cháu có vẻ bệnh nhiều lắm đó. Coi chừng không xong đâu à!". Hằng lo lắm, nhưng chẳng biết lo làm sao?

Về tới nhà, Hằng lo quét tước lau chùi nhà cửa cho thật sạch sẽ. Mẹ có gửi tiền cho cô Bích nấu ăn cho ba. Cô nói ba cháu chỉ uống rượu chứ có ăn uống gì đâu mà đưa tiền. Hai tuần đầu ba còn cố ăn được chút đỉnh, nhưng sau đó ăn vào là nôn ra. Trong thức ăn có lẫn máu tươi. Ba nằm trên giường rên rỉ, đau đớn. M i ngày con bé đổ sữa cho ông, nhưng phần lớn là nôn ra hết. Càng ngày càng nhiều máu tươi hơn. Hằng chỉ biết nhìn ba và khóc. Con bé còn nhớ, một đêm trời tối như bưng, trong nhà hết nước sôi để pha sữa, Hằng phải cắn răng băng qua khu vườn, qua đập cửa nhà bà nội. Eo ơi, nhìn cây cối trong vườn rung động trong bóng đêm như những bóng ma đầy dọa nạt, Hằng sợ đến run lập cập. Nhưng thương ba quá, con bé vẫn cố đi, miệng niệm Phật liên hồi. Hôm sau Hằng nhờ con trai cô Bích qua Long Xuyên gọi anh Tú về. Anh Tú về vội vàng đưa ba đi khám Bác sĩ. Bác sĩ nói ba bị bệnh chai gan và loét bao tử trầm trọng. Tất cả vì rượu. Ông chuyền nước biển và cho thuốc uống. Đến ngày thứ ba mới cầm, không ra máu và ba có vẻ tỉnh táo hơn.

Anh Tú bảo Hằng lên Pleiku trông nhà cho mẹ về chăm sóc cho ba. Hằng không chịu thì anh vừa mắng mỏ, vừa năn nỉ. Cuối cùng con bé phải đầu hàng. Buổi sáng Hằng thấy ba nằm thiêm thiếp trên giường, mặt mày xanh xao, hơi thở nặng nhọc. Lòng đau như dao cắt, con bé vừa xách chiếc valy nhỏ bước ra khỏi nhà, đi ngang cửa sổ phòng khách là có tiếng ba gọi từ phía trong cửa sổ:

- Hằng, Hằng! Con đi đâu đó?

- Con đi Pleiku kêu mẹ về săn sóc ba. Hằng trả lời giọng nghẹn ngào.

- Không, không! Con đừng đi. Còn không cho ba đi theo với.

- Ba đang bệnh đi không được đâu. Thôi ba vô nằm nghỉ. Con đi nghen ba.

Dứt lời là con bé xách va ly đi như chạy. Nước mắt tuôn ướt cả mặt. Anh Tú dặn Hằng tới Sài Gòn là đi thẳng ra bến xe Miền Trung. Gặp chuyến nào đi liền chuyến nấy không được chờ. May quá có chuyến trưa sắp chạy. Chỉ còn ch ở băng cuối cùng Hằng cũng leo lên. Suốt mười mấy tiếng đồng hồ trên đường đi, Hằng rầu rĩ nhớ ba đến n i không muốn ăn uống gì cả. Cũng không để ý đến những lúc xe bị xóc, hành khách băng sau cùng bị tung lên, đôi khi đầu đụng trần xe đau điếng. Nhớ tới hình ảnh ba, hai tay nắm chấn song cửa sổ, đòi đi theo Hằng là con bé lại giọt vắn giọt dài khiến hai người ngồi bên cạnh ái ngại quá. Nhưng hỏi gì con bé cũng lắc đầu, không nói.

Hằng không ngờ đó là lần cuối cùng gặp mặt ba. Vì mẹ về tới là ông yếu lắm rồi. Ba ngày sau ba trút hơi thở cuối cùng. Nhận được điện tín anh Tú đánh lên báo tin ba mất và dặn Hằng đừng về, con bé lịm người khóc không thành tiếng. Nếu biết ba ra đi sớm như vậy, có đánh chết Hằng cũng quyết ở lại với ba. Con bé đau liệt giường cả tháng trời sau đó. Mẹ lại khổ sở săn sóc cho con gái...

Một thời gian sau ông Sinh xin đổi đi tỉnh khác vì mẹ từ chối lời cầu hôn của ông ta. Cả anh Tú và Hằng đều ghét cay ghét đắng, cho là vì ông ta mà ba mới chết sớm như vậy.

...Thật lâu, thật lâu sau này, nghĩ lại Hằng thấy thương mẹ vô cùng. Bà đã vì hai anh em nàng mà chịu hy sinh hạnh phúc của riêng mình. Theo lời chị Mai, mẹ rất yêu ông Sinh. Về sau có nhiều người theo đuổi mẹ đều từ chối.

Công bình mà nói, ba cũng đáng trách. Hằng không hiểu tại sao một người có điều kiện tốt như ba mà chịu xuôi tay đầu hàng Định mệnh, để ông Thần Lưu linh lôi cuốn đến n i tan nát cả hạnh phúc gia đình? Tại sao ba lại hèn yếu đến thế hở ba? Con thương ba nhưng cũng ghét ba. Ba rủ áo ra đi, thanh thản, nhẹ nhàng bên kia thế giới. Nhưng phần mẹ được gì? Suốt đời làm lụng, buôn bán cực khổ nuôi chồng, nuôi con. Trở thành góa phụ ở tuổi mới ngoài bốn mươi, đẹp đẻ, giỏi giang... mà cứ phải cắn răng sống cảnh phòng không chiếc bóng, chỉ vì tình thương dành cho hai con. Trong khi chung quanh ong bướm dập dìu. Hằng thương cả ba lẫn mẹ. Nhưng vẫn canh cánh bên lòng một tình cảm khó tả: thương, giận và tiếc nuối! Nếu được bắt đầu lại, Hằng sẽ nghĩ đến mẹ nhiều hơn.

Ba không đáng trách và mẹ không đáng thương lắm sao? Những hạt bụi bám chặt trong tim con gái chừng nào mới gội sạch được đây? Nhưng dù gì đi nữa, Ba ơi, Ba là người đàn ông mà con gái thương nhất trên đời. Nước mắt Hằng lại ứa ra...!

Tiểu Thu

QUẢ LÀ KỲ CÔNG

Lưới tình dệt bởi tơ tình

Vướng chân anh lính một mình cô đơn

Lưới dày! Không thể dày hơn!

Lính chưa lối thoát, làm ơn đi nàng.

Lưới tung lắt léo giỏi giang

Sợi tơ thùy mị nhẹ nhàng, khó ra

Lối nào cũng thoảng hương hoa

Đường nào cũng níu Anh Xa lại Gần.

Á Nghi, 27-3-2014.

SAO MÀ ĐAU!

Từ cát bụi mai trở lùi tro bụi

Anh có rồi sẽ nhớ mãi em chăng?

Chẳng còn ai đau ngũng ngẵng*, nhùng nhằng

Hết lo lắng ai lăng nhăng nũng nịu.

Á Nghi, 26-3-2014.

*Ngũng ngẵng: kéo dài

NỖI BUỒN ỬNG TÍM

Vi t thay ch M. (USA)

*

Chia nhau bao ngọt bùi

Trong những ngày rất vui

Của sông, hồ, biển, núi

Niềm nhớ cứ quay lui.

Sao bây giờ đắng cay

Cứ đến trong từng ngày

Một mình em phải nếm

Vị buồn của đổi thay?

Cùng nghe sóng rì rào,

Mình đọc chung ca dao,

Chia nhau từng viên kẹo

Sao anh mất ngọt ngào?

Bẻ chia từng lát bánh

Hương còn thơm nè anh!

Sao quên vội? Sao đành

Quay lưng mà bước nhanh?

Á Nghi**27-3-2014.

Th o ng Nư c Xo

M a x i x nh gi n d trút n c xuô ng thành phô , th h tho ng sâ m sét đì đùng và nh ng l n ch p ngo n ngoèo trên không. Cu Chou nép mình trong lòng m ng ngon lành Ng c ôm ch t thă ng bé nh cô gă ng che ch con, mă t mông lung nhìn qua c a s . Nh ng chùm bông giâ y tím trên b t ng rào run r y và cây bông s nh đ ng o n mình ch u đ ng c n dông. Nhìn khuôn m t ngây th c a con, hai dòng l a ra r i nàng d i m t vào ng i con, thút thít khóc

Chiê u hôm â y, khi đi làm vê Kh ng buô n ba , ch ng nói năng gì, câ t c p sách, thay quâ n áo rô i ngô i th ra suy nghi , ch ng thiê t đê n b a ăn. Thâ y không khí nghiêm tr ng Ng c không dám lên tiê ng, đ i đê n tô i s g n h i cho ra nh .

Bu i tô i, sau khi c m n c, d n d p xong, hai v chô ng đang s a so n cho con đi ng thì tiê ng chuông c a reo. M c a ra, sáu ng i trong quân ph c v i súng ô ng lăm lăm, đ ng ngay tr c c ng. Ng c ho ng hô t, s ha i không biê t tai ng nào să p giáng xuô ng gia đình nàng đây. Kh ng ra m c ng, sáu ng i b đ i tràn vào, dàn tr n nh đang hành quân bô ráp, bô n ng i súng AK c p nách, hai ng i súng ngă n trên tay.

Mâ y ng i mang súng AK ng ng l i ngoài sân, hai ng i b đ i có v nh câ p ch huy b c vào phòng khách cùng v chô ng Kh ng, h i tên và m t sô chi tiê t vê cá nhân chàng rô i nói nh ra l nh:

- M i anh theo chúng tôi v Ủy Ban Quân Qu n làm vi c.

Ng c cuô ng qu t

- Th a các anh, các anh cho đ a ch đ sáng nhà tôi lên trình di n các anh đ c không?

Ng i â y l nh lùng

- Chúng tôi đ c l nh đ a anh đi ngay. Kh n tr ng lên!

Trong khi Kh ng vào thay quâ n áo, Ng c lâ y m t túi v i să p m t b đô m c nhà, m t áo l nh và m t sô v t d ng v sinh nh bàn ch i đánh răng, khăn m t ... cho chô ng, nàng nghi nh Kh ng ph i l i qua đêm.

Nhìn chô ng đi gi a nh ng ng i b đ i, b c lên chiê c xe bít bùng, dù không b còng tay nh ng cu ng b áp gi i nh tô ph m, Ng c bàng hoàng, th ng thô t. Đang đêm khuya, nhà không có ph ng ti n đ liên l c v i bên ngoài, Ng c điê ng ng i vì s ha i, c đêm không ng , nă m ôm con, mi ng lâm râm ni m Ph t và mong tr i mau sáng đ ch y vê nhà m hay nhà ch Lan, đ rúc vào lòng m hay lòng ch mà khóc, mà k l , mà tìm s ch che.

Sáng s m tinh m , ch Lan đang đ o đê u nê p v i khoai mì trong cho , s a so n cho m i ng i m t chén đâ y xôi khoai mì tr n chút mu i mè-đ u ph ng cho chă c b ng tr c khi ng i đi h c, k đi làm Nhìn cho xôi ch bâ t giác th dài, tr a hôm qua sau khi đ c g i ra x p hàng t dân phô đ mua th c ph m, ch vác vê m t bao khoai mì,

khoai lang mà ngán ng m. Khoai lang đa nhiê u ch b sùng, khoai mì să p ch y ch . Ch ph i b nguyên bu i tô i ngô i g t v t nh ng ch h , ch a l i m t ít nâ u ăn ngay ngày sau, ch còn l i să p vào cái m t l n, đ nh ph i khô đ s đ n v i g o nâ u ăn dâ n. Anh Lu n, chô ng ch , si quan câ p tá đa đi trình di n h c t p, t ng m t tháng thì vê mà đê n nay đa h n m t tháng v n b t vô âm tín Nhìn đàn con d i, bô n đ a t 10 đê n 16 tu i, đang s c l n, c m ch ng đ mà ăn, t ng lai m m t, biê t s vê đâu.

B ng tiê ng đ p c a rô i tiê ng Ng c nh rên r :

- Ch Lan! Ch Lan i...!

Thă ng Ch ng, con trai l n nghe tiê ng dì, ch y v i ra đ chiê c xe đ p mini c a Ng c bê cu Chou đang ph ng ph u vì còn ngái ng vào nhà Ng c nh đ p vào ng i ch , tiê ng nói đ t qua ng qua tiê ng nâ c uâ t h n, ngh n ngào

- Đêm hôm qua...ng i ta...đê n nhà em bă t anh Kh ng đi ...ch i...

Nói xong n c mă t Ng c tuôn ra nh suô i, t đ m vai áo ch Lan.

- C đêm qua em không ng đ c ph i không? Thôi vào đây nă m ngh , ch pha cho em ly s a nóng, uô ng cho kh e, em ha y ng m t giâ c cho l i s c. Ô m đau l i kh ! T t ta tính

Nói đ v vê , an i em nh ng hai dòng l cu ng ch y dài qua khoé mă t ch Lan.

M t đêm th c tră ng vì s ha i, qúa m t m i nên sau khi uô ng ly s a nóng, Ng c nă m ngay xuô ng chiê c đi văng trong phòng khách nhà ch ng thiê p đi. Nhìn nét m t m t m i c a cô em út, ch Lan th dài, con bé đ c c ng chiê u t nh , c nhà yêu th ng vì Ng c xinh xă n, h c gi i và ngoan ngoa n. Khi l p gia đình l i g p n i t tê , chô ng qu , chô ng c ng... Thê mà gi đây g p c n ba o tô thê này Th t t i cho em.

Hôm nay không có gi d y, an rút m t t giâ y tră ng viê t đ n cáo b nh xin ngh hai ngày đ nhà giúp Ng c. Ch đ a lá đ n cho Ch ng, d n con khi đi h c nh ghé qua tr ng c a m n p cho m . Đ i Ng c th c d y Lan s cùng em sang báo tin cho bô m nàng, báo cho bên n i thă ng cu Chou.

C Tham Minh đang câ m cây ch i lông gà ph i b i trên nh ng khung nh Ông Bà bâ y trên bàn th bă ng g c m lai v n còn đ c đ t trang tr ng trong phòng khách, nghe tiê ng bi bô c a thă ng bé con c quay l i, hai cô con gái đang dă t tay thă ng bé b c lên thê m.

- Bô .! - Hai ch em có vi c gì mà r nhau sang đây s m thê ?

Lan ng p ng ng:

- Th a bô Chú Kh ng b bă t đêm hôm qua.

Cây ch i lông gà r i tu t kh i tay, c b c v i đê n chiê c tràng k ngô i ph ch xuô ng:

- K cho bô nghe, s vi c thê nào

Lan thay Ng c k l i nh ng di n biê n x y ra t i nhà Ng c hôm qua trong khi Ng c ngô i bên t i thân ôm con râ m r t khóc

M t c ông nh sám l i, c không biê t nói sao Năm nay c đa h n b y ch c tu i, suô t đ i hai c đa lo nuôi d y bâ y con sáu đ a đê n l n khôn, h c hành thành đ t. T ng ră ng hai c s đ c h ng nh ng ngày tháng bình yên tu i già, vui v i mâ y ch u ki ng ngoài sân, thi nh tho ng con cháu vê thăm hay có nh con nh cháu thì c ch câ n ra đ ng v y chiê c xích lô là có th đê n v i chúng nó

Bây gi hai ng i con trai c a c nhà b niêm phong t 0 đê n nay, ch a biê t hai gia đình đó sô ng chê t thê nào, có đi đ c đê n n i, đê n chô n hay không. Hai cô con gái k t la i, cô l n chô ng đi c i t o không biê t ngày vê , cô út chô ng b áp gi i đi thê này Đúng là tai tr i ách n c. V n m nh con ng i ph i n i trôi theo v n m nh chung.

C nghi đê n Kh ng, anh con r út h p tính, h p nê t v i c , m t thanh niên c ng tr c, th ng thă n, trong s ch, n ng lòng v i quê h ng. Nh ng lúc gi tê t, trong khi đàn bà con gái lo vi c c bàn d i bê p Kh ng hay ngô i tiê p chuy n c , thân tình nh con trai. Anh k cho c vê nh ng ngày anh m i chân t chân ráo đê n aris, kinh thành ánh sáng, còn ng ngác hoang mang đa b nh ng cán b CSBV níu kéo mua chu c bă ng nh ng ph ng pháp râ t tinh vi. Nh ng thành phâ n quô c gia nh ng thiên t cu ng có râ t nhiê u, h thu ph c đám thanh niên nh d , d i quê h ng khá lâu và không am t ng vê hi n tình đâ t n c, trong khi nhân viên c a toà Đ i S VNCH l i quá l là, không đ đê n cu c sô ng, đê n sinh ho t c a sinh viên du h c. Kh ng còn k v i c ră ng có lâ n anh đa cùng nhóm sinh viên thu c phe VNCH chính th c đô i đâ u v i nhóm cán b C ng S n. Sau đó phe Quô c ia cu ng m i anh vào ho t đ ng chính tri v i h nh ng anh đa t chô i.

M i đây, m t anh b n h c cùng th i v i Kh ng, vê gi ng d y t i Tr ng Y khoa, đang âm thâ m thành l p M t Tr n Ph c Quô c, có liên l c và thuyê t ph c anh h p tác Anh đang phân vân gi a trách nhi m v i đâ t n c và trách nhi m v i gia đình Bây gi nghe tin này, c ch a biê t m c đ nghiêm tr ng c nào Kh ng b bă t oan hay anh đa nhúng tay, h p tác v i t ch c mà anh đa có lâ n k v i c Nghi th ng chàng r l i xót xa cho con gái mình C ch ng biê t nói sao, nhìn lên trâ n nhà, m t con th ch sùng gi ng đôi mă t nh , đen láy nhìn c nh chia s rô i t c l i, qu y đuôi bò đi.

Đ Dung

Hoa Cẩm Chư ng Trổ Đầ Bông: Chu ện C i Cửa

Cái c a, dĩ nhiên giúp cho … không khí hay ng i ta ra vào. Cái c a có khi đóng, có khi m . Cái c a, sau khi m ra thì ph i đóng vào v y mà ông C m c nh t đ nh không ch u đóng vào sau khi đã m đ đi ra. Còn n a: sau khi ph i dùng chìa khóa đ m c a đi vào thì ông s n sàng đ chùm chìa khóa l i ngoài c a cho ai đó v sau th y đ c mà mang vào !!! may ph c là m i có ng i cùng mang vào c …vài ba b n ch ăn tr m ch a th y đ c mà vào nhà. Ông C m cũng hay m t c chùm chìa khóa nh ng ông cũng bi t đánh r i nh ng ch xa nhà, ai đó có nh t đ c cũng ch b vào thùng rác mà thôi. M t ngày đông… m áp, có bà b n r ông bà C m lái xe đi ch i, đi vòng vòng cho đ tù chân tù c ng. Dĩ nhiên là ph i đi ch i vào nh ng ngày có n ng vì có n ng thì m i lên tinh th n nh ng cái x l nh này kỳ l m, càng n ng l i càng l nh, cái l nh kinh kh ng , l nh ng t l nh ng nên đi u ki n c n và đ đ “sortie” là n ng và m ch nh ng ngày quá l nh đành nh con sâu làm t ta cu n mình trong chăn mà xem phim Đ i Hàn …

Sung s ng thay hôm y tr i n ng đ p, không l nh l m … l i có b n r đi ch i. Nên đi l m ch , tr c h t là lái xe d o ch i ngó n ng, sau đó xem có căn nhà nào đèm đ p thì mách cho con chúng nó đ n xem mà mua. - Bên kia đ ng có căn nhà, coi b đ c đ y. T p! t p! - T t ch ! đang ch y gi a đ ng mà…

- Ok… Ok …

Xe d ng l i. - Ông làm n xu ng xe, qua b n ghi l i tên ng i bán, nh l y c s đi n th ai n a nhé

Bà C m đau chân nên l i xu ng xe…Ông C m xu ng xe, và dĩ nhiên ông… không đóng c a xe nh …th ng l Bà C m tính b c xu ng đóng c a xe vì h i l nh đ a vào nh ng bà b n c n l i: - Bà c n ph i lỳ h n ng, ráng chi l nh m t chút đ mình cho ng m t bài h c! - Bà ghi đi tên … s đi n th ai… ông C m tr l i, leo lên xe, đóng c a m t cái r m…

- L n sau anh nh đóng c a xe .. - Đóng r i! - Là đóng lúc anh m i xu ng xe c …

- Xu ng có m t tí r i l i lên ngay c n gì ph i đóng?

- Th ng nh có đ a b t l ng nào nó leo lên r i b t lái đi cho nó ăn c p xe thì sao?

- Có đóng c a thì nó cũng m c a ra leo lên đ c

- N u c a đóng thì ng i ta có th khóa l i t ch ng i lái đ c …bà b n chen vào

- Thôi không cãi n a! u ám m t ngày đ p tr i. Xe ch y vòng vòng…

- T p! t p! có cái nhà này coi cũng đ c…

Ông C m t đ ng xu ng xe làm nhi m v xem nhà, l y s đi n th ai và dĩ nhiên khi xu ng xe ông v n… không đóng c a. Bà C m xu ng đóng xe vì xe ng ng ngay ch c m ng ng, ph i ti p t c ch y thêm m t khúc m i đ u l i. Ông C m tr l i, t ng mình b b r i: - T i sao không ch tôi mà l i ch y đi?

- Ch đó c m ng ng! - Anh làm n đóng c a l i m i l n xu ng xe ch ! Tr i l nh, tôi không ch u đ c gió l nh. Bà b n c n nh n… nh ng :

- Thì ch c ch y… t đ ng c a s đóng l i! - Cái gì, anh nói gì mà quái đ n th ? C a xe m r i lái xe đi, c a s t đ ng đóng l i! Quái đ n! quái đ n v a v a thôi ch ! - Thì rõ ràng là c a xe đóng l i r i! - Nh ng là do tôi xu ng đóng l i ch nó không t đ ng đóng, nó ch t đ ng g y - bà C m d n gi ng- n u xe ch y mà c a xe ch a đóng! Ai n y đ u b c mình nên quay v nhà. U ng m t ngày tr i đ p vì cãi chày cãi c i! Ngày hôm sau, bà C m lái xe đi ch thì phát hi n ra c a xe không khóa kỹ! L i m t màn c n nh n: - Anh ra kh i xe thì ph i khóa l i ch ! - Sao bà bi t tôi không khóa?

- Rõ ràng hai năm rõ m i là c a xe không khóa, ch có đóng l i thôi. Thôi tôi bi t r i, ông khóa b ng remote control nh ng ông h ng sang phiá khác. Tôi trân tr ng yêu c u t nay tr đi ông dùng chìa khóa đ đóng c a. Tôi nh c l i là : khóa -c a – xe - b ng - chìa khóa - ch - không - b y ch t - hay dùng remote control đ khóa, bà C m d n t ng ti ng m t, ông nghe rõ r i ch ?

- Ch ng! làm cách nào mi n khóa đ c thì thôi! - Đ c r i! anh c ti p t c b y ch t c a đi, l n sau xe có b khóa l i tôi s không đ a chìa khóa cho anh n a.

S dĩ bà C m ph i nh n m nh khóa b ng chìa khóa vì ít nh t có hai l n ông C m đã ch y taxi t i s làm c a bà đ l y chìa khóa xe do ông đã đ chìa trong xe r i khóa l i: B n ông đã … hãnh di n ch cho ông m t ph ng pháp tân kỳ là khóa xe mà không c n chìa hay remote control: ra kh i xe, b t cái ch t c a xe - tùy lo i xe mà kéo cái ch t ngay ch kính xe hay b y cái ch t ngay tay m - r i đóng c a vào thì c a xe s khóa l i … Quí v ch h c cách này nhé, n u có ng i ng i bên c nh thì quí v ch m i khóa đ c c a bên tài x mà thôi, h n n a, vì x d ng cách n y nên ông C m đã xu ng xe, ra kh i xe, quên rút chìa khóa, b y ch t đ khóa l i, th là h t đ ng vào xe mà chìa v n n m trong khóa hay có l y chìa ra mà l đ r t trên n m xe!!! Cái l n quen tay th hai m i ... kinh kh ng! Đó là m t ngày đông có tí tuy t. Ông v đ n nhà thì hai bên đ ng không còn ch đ u, ông c n cho xe vào drive- way mà đ a nào đã ch n ngay tr c c a th kia? L i con yêu n c a nhà hàng xóm, con này lỳ l m l m, c nh cáo r i mà c ch n drive- way c a ng i ta hoài. ..V n đ máy n , ông ra kh i xe, b m chuông hàng xóm, yêu c u d i xe. Không ph i đ a con gái mà là m t ng i khách! Bà này xin l i và d i xe đi… nh ng than ôi, ông C m không vào xe đ c vì c a xe không hi u t i sao đã khóa l i r i!!!! Các xe sau b m còi m ỹ… Khi v i xu ng xe, ông đã đ u ngay gi a đ ng, ông ch ra kh i xe đ b m chuông th mà cái c a xe ch ng hi u sao đã t đ ng khóa ch t vào r i. Ông quýnh quáo, vò đ u b t tai, sau m i nh là bà v có gi m t chìa khóa (ông quên m t là trong nhà cũng có m t chìa khóa ph nh ng đã nói là chùm chìa khóa còn trong xe mà xe khóa r i thì làm sao vào nhà mà l y đ c). Ng i khách đ u ngang tình nguy n đ a ông đ n s làm c a bà C m đ l y chìa khóa (40 phút v a đi v a v là nhanh nh t)….Cũng may là hai cái xe đ u l đ ng đã d i đi đ xe khác có th … leo lên l mà v t qua, may n a là nh ch a b t c giao thông nên c nh sát không đ c m i đ n đ kéo xe c a ông đi, ông v k p đ đ a xe vào garage. T i đó:

- T i sao anh xu ng xe r i s tr vô mà l i khóa c a l i?

- Tôi đâu có khóa, nó t đ ng khóa l i! Bán tín bán nghi bà C m th ngay b ng cách c m c hai chùm chìa khóa ra xe. Bà cho máy ch y, b c ra ngoài và đóng c a xe l i. Bà ph i th vì xe này m i mua có th khác v i xe cũ chăng? … Làm gì có chuy n c a xe t đ ng khóa l i dù là còn đ máy n ?

- Tôi hi u ra r i, ông l i m ng cũ so n l i, l i khóa xe b ng cách b y ch t theo b n năng. Đ u óc ông lúc nào cũng trên mây. - Tôi th v i bà là tôi không b y ch t, c a xe t đ ng khóa l i… Lúc nào bà cũng k t t i ng i khác vô căn c ! - Vô căn c ? Tôi v a m i th xong, c a xe không h t đ ng đóng l i nh anh nói. - V y … có th là tay áo manteau c a tôi ch m vào cái ch t khi n nó đóng l i?

Bà nguýt ông m t cái dài c …1 cây s r i …

T đó khi ra kh i xe, đ cho ch c ăn ông …không đóng c a l i n a, đóng l i thì làm sao vào đ c c ch , c đ m cho ch c ăn, có gì ng i lái c ch y thì cái c a xe nó ph i bi t là xe đã ch y mà …t đ ng đóng l i!!!! ông cũng ch ng c n khóa vì ch a khóa thì còn vào xe đ c. Không khóa, ai có chìa m i ch y đ c mà ví th nh xe có b ăn tr m thì có b o hi m đ n …lo gì…

Sau c 5, 6 tháng b hai con m đàn bà nó nh n thì ông m i ..tàm t m nh đ c là xu ng xe ph i đóng c a, nghĩa là ông v n quên nh ng quên b t đi và b t … cãi. Ch a ch c là hai ng i đàn bà có lý nh ng ng i x a đã nói ph nhân nan hoá- đàn bà khó d y . H c ng đ u, chuy n bé mà c xé ra to! Càng nói thì h càng v hùa v i nhau …

Bây gi đ n chuy n cái c a nhà

Mùa hè nóng n c đã qua r i nh ng cái c a ra vào chính cho c tòa nhà - cánh c a b ng g - đã không t đ ng đóng ch t đ khóa vào! C a ra vào chung cho c 3 căn- triplex- có g n lò xo đ đóng t đ ng nh ng lâu ngày h th ng lò xo m t m i và tr i nóng khi n g n ra, c a đã không th đóng ch t mà khóa vào đ c n a r i. Loay hoay mãi, cu i cùng thì bà C m đành ph i vi t vài hàng ch dán ngay c a đ nh c nh m i ng i chung: Vì s an ninh chung xin quí v kéo và đ y cánh c a cho ch t đ c a đ c khóa l i sau khi ra ho c vào. C m n quí v . Cái t gi y chình ình đ p vào m t m i ng i nh ng hình nh ch ng ai nhìn th y! R t, r t nhi u l n c a đã không khóa ch t nên su t ngày bà c ph i theo canh ch ng cái c a mà kêu th s a thì … th i bây gi khó ki m th l m l m …

_- Chi u hôm qua khi anh đi h p v i anh Giao, anh đã không kéo ch t c a ra vào! - Tôi kéo r i, mà sao bà bi t là tôi không kéo, nh m y đ a trên l u thì sao, lúc nào bà cũng đ h t m i t i trên đ u tôi? Mà n u c a ngoài không đóng cũng còn khóa c a trong, ch a gì mà đã r i lên, làm nh th ăn tr m đã vào nhà ... - Thì tôi v ngay sau khi anh v a đi ra và c a ch khép ch không khóa, v y còn ai tr ng khoai đ t này? T gi y dán s s đ nh c mà anh còn quên, đã v y còn cãi n a ch . - Bà h n v a v a ch , tôi là ch ng bà ch không ph i là con bà mà bà dám b o là tôi cãi. - Ủa, anh …cãi ..sa s , v y ch không dùng đ ng t cãi thì dùng đ ng t gì, xin anh ch cho tôi bi t?

- Bà nói không đúng thì tôi ph i có ý ki n, sao l i b o là tôi cãi? Bà là cái thá gì mà đ c tài v y, không cho ng i ta có ý ki n?

- Ý ki n, ý ki n? Ok! tr c khi có ý ki n thì anh nên suy nghĩ xem ý ki n đó có h p lý đ nói ra không ch ?

Ngày hôm sau khi v a đi làm v thì bà C m đ c ông chìa vào m t m t t gi y: “ 12 gi tr a: có ng i đi vào, không khóa c a nh ng sau 15 phút thì h tr ra, khi đó m i khóa c a l i … Lúc 2 gi : con nh căn bên trái vào mà không đ y cho c a khóa ch t” - Sao anh không g i nó l i báo cho nó bi t, anh nói v i nó ch a?

- Ch a! - Đ c r i, đ tôi lên b o cho nó bi t... Bà C m m t nh c leo lên, gõ c a căn nhà bên trái : - Chào cô! h i 2 gi cô v mà không kéo ch t c a. Tôi đã dán gi y nh c nh m i ng i, vì an toàn chung, c n kéo ch t đ c a đ c khóa l i sau khi ra vào. - Cái c a không t t! - Th nào là không t t? Cô mu n tôi cho tháo lò xo t đ ng ra h ? Lò xo t đ ng đ nh c nh m i ng i kh i quên, còn thì m i ng i ph i có b n ph n khóa b ng cách đ y hay kéo ch t c a khi ra vào ch . Nh ng nhà bên c nh không đ t đ ng, h đ u ph i dùng tay đ khóa c a. Nhà này, tôi s m i ng i quên nên g n lò xo t đ ng nh ng do th i ti t, tr ì nóng là c a n ra và v i th i gian nên c a không còn t đ ng khép ch t nh cũ thì m i ng ì ph i nh kéo vào. Tôi cho s a r i mà không s a đ c n a, n u thay c a m i ph i làm l i c đ ng đi t n 20 ngàn là ít. Sao? bây gi cô mu n tôi cho tháo lò xo t đ ng ra không? M y tháng tr c tôi đã ph i cho thay khóa vì cô làm m t chìa hay sao đó mà tr m đã vào nhà cô l c l i. Tôi ch yêu c u cô vì an toàn chung nh đóng ch t c a mà thôi. Cô có mu n ti p t c b ăn tr m vào nhà không?

- Thôi c đ nh cũ, tôi s chú ý h n! L i thêm m t con cua tám c ng hai càng ch ng đi mà l i bò ngang c ngày … bà C m phàn nàn. M t tu n sau … đ n l t cái c a ra vào c a căn p riêng c a ông bà C m: - Cái gì kỳ v y? ban ngày ban m t trong nhà mà anh ph i cài cái dây xích, khóa m t hay cùng l m hai khóa là đ (c a ra vào c a m i p có 2 cái khóa và m t s dây xích) - Ph i đ dây xích, nhìn t xa thì tôi m i bi t là c a đã khóa, hai cái khóa kia không nhìn rõ…

- Mu n ch c ăn thì sau khi khóa, anh gi t th ra thì bi t li n ch gì. - Móc vào thì đã sao Móc vào thì ăn tr m không vào đ c. - Yêu c u anh đ ng móc, nh tôi ngoài thì vào không đ c! - T i sao? tôi trong nhà mà, bà gõ c a thì tôi m . - M ? anh có nh …m y năm tr c (cái gì ch t i l i cu ông thì bà nh rõ m n m t cho dù lâu t i m y ch c năm!) tôi th y còn 15 phút m i ph i đi làm nên ra ng i sau v n hóng n ng nh ng đ n lúc đ ng d y vào l y cái bóp đ đi làm thì anh đã khóa ch t c a sau, nh t tôi ngoài v n, tha h cho tôi đ p c a, tha h cho tôi la, tôi g i, tôi vòng ra c ngoài đ ng đ p m m c a s sous- sol mà mãi anh m i nghe th y đ m khi n tôi phát khùng và đi làm tr không ? Cũng còn may ph c là anh ch a bi n đi đâu m t. Tôi l y anh, xin anh đ tôi yên. Yêu c u không móc dây, ch móc khi đi ng mà thôi, n u c n! Anh móc vào n u ch ng may sau khi ra kh i nhà có quên cái gì tôi không tr vào đ c. G i đ c anh đâu có d , anh đâu có thính tai r i nh anh ra v n hay vào nhà t m thì làm sao nghe th y. Kh quá! nói cái gì v i anh cũng ph i gi i thích năm l n b y l t, m i c mi ng, đã v y anh còn hay quên, d n t i d n lui mà v n ch ng nào t t n y! L m c m quá r i, m i ngày m t phát minh m i, m t “t i ki n” m i đ làm phi n. H t không đóng l i khóa c a th t kỹ…

Điên cái đ u! Tr i i là tr i! C m gì, C m ch ng thì có! Ch ng i là ch ng! Sao Khuê

10/2010

Chuyện bên lề Chuy n hoa c m ch ng tr đ y bông đ c g i đi b ng e-mail cho m t s b n thì Sao Khuê nh n đ c hai cái mails…

Bà b n c a Sao Khuê có m t ông anh, ông này gi i l m, giáo s đ i h c ch b d n, nh ng nh nh ng nhà bác h c, ông này cũng đãng trí h ng n ng. B n c a Sao Khuê vi t nh sau : Ông C m gi ng anh c a H ng L u l m : Cửa nhà: - Đi ra anh y kéo c a nh ng c a ch a đóng ch t, con bé hàng xóm, ng i b n x , kho ng 3 tu i ch y sang, đ y đ c c a vào nhà, ch ng bi t nó trong nhà bao nhiêu lâu, đ n khi H ng L u v thì th y bà m nó đang ôm trong lòng cái lon guigoz, m t đ y v b n ch n lo l ng s hãi (L u mang nh ng lon này sang t Vi t nam đ đ ng đ ng, đ ng b t). Bà ta r t m ng r khi nhìn th y L u, m ng t i ch y n c m t: - Trong này bà đ ng gì? Con tôi l y t nhà bà, nó ăn h t c r i!!!!! L k l i cho anh y nghe nh ng sau đó thì ông hàng xóm khác báo cáo là ông ta đi ngang th y c a m toang hoác, g i mãi không th y ai nh ng ông không dám đóng, ch dám dùng báo cũ ch n l i r i m i kéo c a vào, s ng i nhà đi ra ngoài quên chìa khóa thì tr vào không đ c!!!! v y mà ch ít lâu L u đi ch v th y ông y tu t trong nhà t m mà c a ngoài thì đ m toang hoác!!!! Ông y b o có ng ì nhà ai mà dám vô (c làm nh th i Nghiêu Thu n, đ i thái bình c a th ng b ng …) H ng L u k t lu n: “Thành ra …tr ì sinh đàn ông là nh r a, đàn bà đi sau đ l m rác đ r i ch u h t n i thì gi n d i, la hét, cãi vã… may ra thì có ng i s a đ i tí nào hay tí y b ng không thì c ráng ch u đ r i l i cãi nhau…”

Cửa xe: - Lúc x a ch a có remote control, anh y cũng đóng b ng cách b y ch t. Khi đi d y, anh y khóa c a ch tay lái, xu ng xe l y áo vest treo phiá sau, có l ph i x tay áo nên đ chùm chìa khóa xu ng n m và sau đó thì l i b y ch t, lúc ra v dĩ nhiên h t m đ cxe, may mà xe đ u trong tr ng, ch đ n khi L u g i c p t c chìa ph xu ng b ng b u đi n. - Tháng tr c L u đi đón anh ch phi tr ng lúc n a đêm r i m c a này đóng c a kia… khi L u lui xe đ u vào parking thì nghe r c r c, c a đóng không kỹ bung ra đ ng vào hàng rào, may quá, m í b móp xe ch ch a bay m t c a nh L de xe d nên de ch m ch m . - Tu n tr c ông y l i quên chìa khóa trong xe bà y ph i đi bus v nhà l y chìa ph .

Chìa khóa

Anh y m t dài dài nên chia làm nhi u xâu nh nh ng khi c n đ n thì không bi t đ đâu hay m t t h i nào. Anh y làm m t chìa ph c a xe, không hi u g n hay móc hay d u đâu nh ng bây gi nó cũng r i m t tiêu r i!!!! Ô hô ai tai! tuy v y anh y bi t l i không bao gi cãi.

Sao Khuê th y ông anh này …t m đ c vì tai n n lâu lâu m i s y ra m t l n. Quên - ai cũng đã t ng quên. Nh m l n, ai cũng đã t ng l m… Căn b n là ph i bi t mình đã làm sai, nh n l i và quan tr ng là ph i s a l i . Cãi chày cãi c i hay bi n h t c là còn cho mình đúng, h còn th y đúng thì không c n s a, làm sao cho h t sai?

Bây giờ là mail của chị khác : - Ối gi i i sao gi ng ông Long nhà tôi th , nghe chuy n c a m y b tôi đây đ c an i ph n nào ch không l i nghĩ mình đ c quy n ch u đ ng. Thôi t nay c ngoan ngoãn ch y theo sau l ng h t rác cho yên c a yên nhà, ch bi t là có yên không vì ông này cũng hay la hét, c vú l p mi ng em l m c a …

Ch a th y có ông nào lên ti ng nên không bi t ý ki n c a phe các ông ra sao nh ng Sao Khuê nghe m h có ti ng : -H , đàn bà, chuy n bé xé ra to! ph nhân nan hoá (đàn bà khó d y)! Các ông i đ ng quên Sao Khuê cũng là đàn bà đ y nhé, b i v y có cái c a cũng xé ra thành câu chuy n mà.

VÁC TRỤ, NÀO ĐÂU VÁC NGÀ

Kính t ng tr ng TTM (San Jose)

*

he… Ta, h ng ph i Phe… Tà

Bù loa chức vụ, th t thà bù lu

Vác hoài toàn “Trụ” u Bu

Mu n mau giứt Trụ-Cao-Su m t mù

Vác hoài e ng i khó tu

Có ai r nh r i, lù đù vác cho?

Ý Nga, 25-3-2014

Ch c v đ c theo cách ng i Nam là Ch c d .

Nói lái thành “gi t ch ” (“ch ” có th đ c thành “tr ’

n u là ng i mi n B c)

TỔ QUỐC CHỈ MỘT MÀ THÔI!

Mi nh quên đi u gì

T b n c ra đi?

Đ ng bên l l ch s

Khi đ t n c lâm nguy?

Mi thúc th ch th i,

Xem dân nh trò ch i

C ng kêu là mi i

uôn răm r p vâng l i?

Bên chén r u đ y v i

Mi tâng b c d h i

TIÊN: “ĐẠI GIA” TA: DẠI, ĐIÊN?

“Tiên ông” giá võ đ ng vân*

“Tiên cô” b n r n l n khân S , T n*

“Tiên bà” bà Tú* b t nhân

“Tiên anh, tiên chú” cung t n m y trăm!

Ng i dân xúm l i h i thăm:

“Thiên đ ng” tiên l m, dân b m d i điên?

Ý Nga, 24-3-2014.

* iá võ đ ng vân: đem ti n g i n c ngoài và cho “con ông cháu cha” ch y tr c

*Đ ng b n quỳ m p Hán C ng trong m i tình Môi H Răng L nh

*Bà Tú: tú bà chuyên buôn bán gái th cho ngo i nhân

Gi c vào còn t l i?

V n m t mi t i n i!

Ý Nga, 25-3-2014

KHÁCH… KHỨA

V t đau binh l a nào th a!

“Hòa bình” t m máu, tang đ a c Nhà!

Khách vào, c m… kh a cù c a

Chiêu l a Vi t C ng, k th a đã x a

Nằm vùng, thừa mứa dây dưa

Quả… Lừa chỉ lọc lừa… Lừa! Biết chưa?

Nói l i th a m a ai a?

Ý Nga, 24-3-2014

Sinh Tử Tử Sinh Kiếp Người

Thông th ng con ng i không thích nói chuy n đau bu n, ch t chóc vì ai ai cũng còn ham s ng s ch t. Tuy nhi n sinh t là chuy n r t bình th ng trong ki p s ng con ng i nh ng không ai dám đ ng đ u v i s th c đ n đau này.

Sau khi đi d tang l c a gia đình m t thân nhân có ng i cha v a m i qua đ i, ng i vi t l i nh đ n m t câu chuy n nhà Ph t đã đ c t lâu: “ Có m t bà m đau kh vi đ a con mà

bà yêu th ng nh t m i ch t. Bà khóc lóc đ n c u xin Đ c Ph t c u cho con bà đ c s ng l i. Đ c Ph t b o bà r ng: N u bà xin đ c m t h t c i trong gia đinh nào trong làng mà không có ng i thân đã ch t đem v cho Ph t thì Ph t s ra tay c u s ng con bà. Bà đi đ n t t c m i nhà s ng trong làng đ xin h t c i, nh ng không th nào xin đ c h t c i đó vì gia đình nào cũng có ng i thân đã ch t, không ông bà cha m , thì cũng thân nhân h hàng. Bà tr v b ch cùng Đ c Ph t thì đ c Ph t d y r ng: Không ph i ch riêng m t mình bà đau kh vì ng i thân đã qua đ i mà t t c m i ng i trên th gian này đ u cũng đã đau kh nh bà vì ai ai cũng có ng i thân đã qua đ i: ông bà, cha m , anh em, thân nhân trong gia đinh v..v.. Đ i s ng th gian là có sinh t ph i có t . Đó là quy lu t Thành, Tr , Ho i, Không t nhiên c a ki p s ng con ng i. T đó, bà m này đã ng đ c chuy n t sinh c a ki p ng i mà không còn đau kh n a, tinh t n tu hành h c đ o và đã đ c ch ng đ c đ o qu .

Ng i vi t l i m i b n đ c thêm m t câu chuy n Thi n khác thâm thúy d i đây:

Sống Chết Có Thứ Tự

Có m t phú ông đ n xin Hòa Th ng Tiên Nhai ch vi t đ m ng th đ u Xuân.

Ngài h bút: Cha chết, con chết, cháu chết, chắt chết.

Phú ông xem qua không m y hài lòng:

- Tr i! Tôi nh Ngài vi t chúc th mong đ c ph c lành, sao l i đùa gi n nh th ?

Hoà th ng t t n b o:

- Ch vi t có ý nghĩa t t l m đó. Giá nh con ông ch t tr c ông, ch c ông đau kh h t s c. Và n u cháu n i ông ch t tr c con ông, thì ông và con ông cũng h t s c đau xót.

N u nh nhà ông đ i nào cũng ch t th t nh ch tôi vi t. Đó là h ng t n tu i tr i, m i th c s h ng v ng đó.

hú ông đ i bu n thành vui li n nói:

- À! Có lý!

Bình Sinh thì đ i ng i vui, nên h t ch c ăn m ng sinh nh t. Ch t thì đ i ng i bu n, nên khóc lóc k l , khi cúng g i là k . Song sinh t là qui lu t lu t t nhiên. N u ai ai cũng h ng t n tu i tr i theo th t không ph i là phúc đ c l n sao?

(Ngu n: Trích trong Thi n Là Gì? Biên so n: Giác Nguyên)

ia đình thân nhân c a ng i vi t cũng v a có chuy n đau bu n vì đã m t đi m t ng i ch ng, ng i cha trong gia đình. Dĩ nhiên là gia đình bu n l m vì t nay s không bao gi còn đ c g p ng i thân yêu đã khu t. Ng i vi t đã tham d h t nh ng bu i l c u siêu và cúng vong cho ng i đã khu t. M i l n cùng nhau đ c t ng nh ng câu kinh cúng vong, ch c h n thân nhân trong gia đinh và b n h u s h t s c đau bu n khi đ c t ng đ n câu:

“Cuộc hồng trần xoay vần quá ngắn

Kiếp phù sanh tụ tán mấy luân hồi.

Người đời có biết chăng ôi

Thân người tuy có, có rồi lại không”

Ho c là:

“Phù du sớm tối một mai

Giàu sang cũng chết, xạt xài cũng vong

Thông minh tài trí anh hùng

Ngu si dại dột cũng chung một gò”

(Ngu n: Trích trong bài t ng cúng vong)

Khi lo vi c h u s cho ng i thân đã ch t, có nhi u v n đ đ c đ t ra.

Có gia đình ch n cách an táng n i nghĩa đ a đ thân nhân có th đ n vi ng thăm, g p g trò chuy n nh lúc h còn s ng. Có ng i ch n cách ho thiêu cho g n gàng, cho linh h n mau s m siêu thoát, cho kh i b n lòng con cháu vì con cháu khi cha m còn s ng đã b n r n không đ n vi ng thăm săn sóc th òng xuyên thì nói gì đ n vi c đã ch t r i. Còn n u có th cúng ông bà, cha m , có vi ng thăm m ph n thì cũng ch đ c m t hai th h r i cũng s b l ng quên vì nh ng k th ph ng này qua th i gian r i cũng s n m xu ng cùng v i cát b i. Và Không v n l i hoàn Không!

Khi nói t i vi c lo h u s cho ng i ch t, ng i vi t đã ph i b t c i khi tình c đ c bài phi m lu n Khoan Ch t c a nhà văn Huy Ph ng đ c b n bè cõi o g i đ n ng i vi t trong tu n qua.

Qua bài vi t 4 trang, nhà văn Huy Ph ng đã li t kê chi phí tang ma khi ch n cách an táng n i m ph n hay thiêu đ t thành tro c t. Theo ông phân tích thì thì chôn d i đ t dĩ nhi n là đ t h n là thiêu xác r i vì “Ð t dành cho ng i s ng càng ngày càng đ t, đ t cho ng i ch t cũng v y! Ð t chôn quá đ t thì chúng ta ph i nghĩ đ n chuy n thiêu!” Ở Portland, chi phí cho m t tang l chôn d i đ t trung bình kho ng 17,000 $USD theo l i c a thân nhân c a ng i vi t có ng i cha m i qua đ i k l i.

Nh ng mà thiêu r i thì tro c t c t đâu? Có ng i thì đem r i xu ng s ng, có ng i thì đem h tro c t ký g i nhà th hay nhà chùa đ cho linh h n thân nhân đ c g n gũi v i kinh k . Có nhi u chùa Cali đã h t ch đ g itro c t nên ph i xây d ng thêm b o tháp m i r ng l n, khang trang h n. Theo s s u t m c a ông Huy Ph ng thì tuỳ theo nhà th , nhà chùa l n nh , khang trang khác nhau mà giá c ký g i tro c t trong các h c đ ng tro cũng khác nhau t 1,000 đ ng đ n 15.000 đ ng $USD.

Cu i cùng nhà văn Huy Ph ng đã k t lu n bài phóng s Khoan Ch t c a ông nh sau:

“Qua ba kỳ báo, chúng tôi đã s l c cho các b n nh ng con s chi phí đáng k và cũng đáng s . Ð i v i nh ng gia đình đã mua b o hi m nhân th (Life Insurance) hay giàu có mu n t ch c tang l cho đúng v i đ a v và hoàn c nh, n u chúng ta không có kh năng tài chánh hay không chu n b tr c, có l s g p nhi u khó khăn b t ng !

Sau khi vi t bài phóng s này, tôi ch có m t đi u mong mu n g i đ n t t c m i ng i: “Ðừng vội chết! Xin trì hoãn được ngày nào hay ngày đó, vì cái chết không rẻ như ta tưởng!”

Huy Ph ng”

M t v n đ khác khi n ng i vi t lan man nghĩ đ n là vấn đề phúng điếu hay miễn phúng điếu khi đăng cáo phó khi có thân nhân qua đ i.

Nhi u gia đình đã ghi rõ “Xin Mi n Phúng Đì u và Vòng Hoa” trong cáo phó M i gia đình có m t quan ni m riêng v v n đ này mà chúng ta ph i tôn tr ng. Có th là do di ngôn c a

ng i ch t không mu n m c n ai, có th do thân nhân ng i ch t mu n gi gìn măt mũi vì n u nh n ti n phúng đì u thì s b chê c i là không đ tài chánh đ lo vi c tang ma, và có th do nhi u lý do khác n a. Tuy nhiên ng i vi t cũng đã t ng th y nhi u gia đinh v n nh n ti n phúng đi u và đã ghi rõ s ti n phúng đí u này đ c c ng hi n toàn b cho các vi n nghiên c u y h c v ung th , ti u đ ng, b nh Alzheimer v.. v…ho c g i t ng các c quan t thi n giúp đ tr m côi, khuy t t t, giúp th ng ph binh Vi t Nam v… v..

Trong m t đám c i không có trang hoàng hoa đ p hay trong m t đám tang mà không có vòng hoa thì cũng m t đi ph n m cúng, màu s c c a bu i l . Góp vui hay chia bu n v i nh ng l i chúc m ng, phân u trên báo chí, v i quà t ng hay ti n m ng trong đám c i, v i vòng hoa hay ti n phúng đi u trong đám tang, m i ph ng cách có m t ý nghĩa, có m t cái hay, có m t giá tr thi t th c riêng t tùy theo hoàn c nh riêng c a m i cá nhân, m i gia đình ng i s ng hay ng i ch t, không th nói ph ng cách nào là “perfect” c a s ch n l a c a chúng ta.

Riêng ng i vi t thi n nghĩ, chúng ta c n ch n l a ph ng cách nào có th l i l c cho c ng i ch t l n ng i s ng, t o ph c đ c cho ng i ch t đ ng th i đem l i l c, s an vui đ n cho ng i s ng, có đ c nh th v n t t h n. Không nên x d ng s ti n phúng đi u cho l i l c riêng t cá nhân mình mà c n góp s c vào nh ng công trình nghìên c u y khoa có ích l i cho nhi u ng i sau này hay giúp đ nh ng ng i kém may m n h n ta có đ c m t mài nhà, m t s ti n nho nh trong cu c s ng đ an i s b t h nh c a h . b n đ ng ý ch ?

Riêng cá nhân c a gia đình ng i vi t, cô em gái c a ng i vi t Vi t Nam, đã dùng toàn b s ti n phúng đi u trong vi c tang ma ph thân c a ng i vi t, th 99 tu i đã qua đ i năm 2005 Vi t Nam đ xây c t 2 ngôi nhà tình th ng, giúp cho nh ng ng i nghèo không có nhà có đ c m t mái m gia đình. Ch c h n ba m c a ng i vi t m t n i ch n xa xăm nào đó, cũng đ ng ý và hài lòng v i quy t đ nh này c a cô em ng i vi t.

D u v i cách ch n l a nào đi n a, n u t t c m i ng i trên th gian này đ c “s ng h nh phúc, ch t bình an” nh l i d y c a Đ c Đ t Lai Đ t Ma thì qu th t là là m t phúc l c vô biên cho ki p ng i, b n nh ?

Xin m n m u chuy n Thi n ng n ng n d i đây đ là k t lu n cho bài vi t hôm nay:

An trú hiện tại

Đ c Ph t h i m t đ t Tăng:

- Đ i ng i bao lâu?

Tăng đáp

50 năm

Ph t b o: Không đúng.

0 năm

Không đúng

0 năm

Ph t k t lu n: Đ i ng i trong m t h i th .

(Ngu n: Trích Trong Thi n Là Gì. Biên s an: Giác Nguyên)

Nh v y, khi chúng ta còn h i th thì chúng ta c n s ng và hành x nh th nào cho trên h p v i thiên đ o, d i hoà v i nhân tình, t o nhi u thi n nghi p. Có nh th thì m i có th s ng h nh phúc, ch t bình an đ c, ph i không B n?

Chúc các b n m t ngày vui, nhi u s c kho và m i s an lành đ n v i các b n.

Ng i gi v n M t Cõi Thi n Nhàn

Sương Lam

(Nguồn: tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên internet, qua email bạn g i-MCTN219_ORTB619-32514)

Xin m i quý anh ch cùng th ng th c Youtube Tr V Cát B i qua ti ng hát c a M nh Quỳnh

Trở Về Cát Bụi - Mạnh uỳnh

https://www.youtube.com/watch?v=as2526S4Voc