tác gi Đỗ quyên Ặ Ắ Ề Ơbookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/... · ruột của...

13
Tác Gi: Đỗ Quyên NHT NNG CHIU RƠI www.phuonghong.com www.taixiu.com 143 PHN VIII Bà Mai thy sc khe ca mình ngày mt yếu và hơn tun nay bt đầu có triu chng đau đớn vùng bng. Nhưng li smi người biết được li lo, nht là Bo Nghiên nên bà âm thm chu đựng. Bà nghĩ đời người ri ai cũng sđi đến schết chóc bi thương, thì sng được ngày nào bên cnh người thân yêu, bà cũng mun hđược vui vyêu đời, đó là nim hnh phúc ln lao đối vi bà. Và chuyn gì đến ri cũng sđến hoc sm hoc mun mà thôi. Và cũng không ai có thlường trước được. Vn như mi ngày, Bo Nghiên tan hc vđến nhà không quá mt gi, ngót nghét tmười hai girưỡi đến mười hai gibn mươi thôi! Nhưng hôm nay va vđến cng, cô đã ly làm lĐin Cương đang đứng trước thm như chđợi, mt tay tì lên lan can, mt tay giđiếu thuc đang cháy đỏ trên môi vi gương mt khá căng thng cách như đang suy nghĩ gì lung lm, mà trước nay cô chưa hnhìn thy smt bình tĩnh này anh bao gi. Va ngó ra thy cô, anh đã bước nhanh ra mcng. Li thêm ming chuyn khác thường khiến cô không sao hiu ni. Nhìn nhìn cô cách quan sát, anh mi nói mt câu hơi khó hiu, song cũng êm đềm: - Cô vào nhà son ít đồ nhanh nhanh, ri tôi đưa vquê. Bo Nghiên mto mt nhìn anh cách kinh ngc, nghĩ thm: Nếu mun đưa cô vquê thăm m, anh ta cũng đâu cn tmvà có vquan trng hóa vn đề đến ni phi bi ri klkiu như vy. Ln trước cũng vquê vi mhơn ctháng tri, anh ta cũng đâu bo cô thế này thế n. Nghĩ vy ri Bo Nghiên quay sang anh, mát m: - Sao tnhiên đổi ý cách đột ngt vy? Không phi anh bo công ty có nhiu vic cn gii quyết lm sao? Lúc này anh đang đứng quay lưng vphía cô, quay mt nhìn ra ca snên đâu nhìn thy gương mt Đin Cương đang chuyn biến khác thường và anh cũng không hiu ti sao lúc này anh không dám đối din cô, để nói lên câu chuyn tàn nhn y, mà anh biết nghe xong, Bo Nghiên sđau đớn và có thkhông gượng ni. Trong khi bn cht anh đâu phi loi người y m, yếu đui, vy mà không hiu sao lúc này anh cũng nghe đau như chính bà Mai làm mrut ca anh vy. Thường ngày, tình cm ca anh đối vi cô chbình thường không ưa, không ghét thì ti sao lúc nhn được tin d- bà Mai đột ngt qua đời, anh bng nghe tim mình mun ngng đập và lp tc nghĩ ngay đến cm giác ca Bo Nghiên. Cho đến lúc này, trong đầu anh cũng cha đầy nhng ý nghĩ lo lng vcô không dt…

Upload: others

Post on 27-Jan-2020

0 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

143

PHẦN VIII

Bà Mai thấy sức khỏe của mình ngày một yếu và hơn tuần nay bắt đầu có

triệu chứng đau đớn ở vùng bụng. Nhưng lại sợ mọi người biết được lại lo, nhất là Bảo Nghiên nên bà âm thầm chịu đựng. Bà nghĩ đời người rồi ai cũng sẽ đi đến sự chết chóc bi thương, thì sống được ngày nào bên cạnh người thân yêu, bà cũng muốn họ được vui vẻ yêu đời, đó là niềm hạnh phúc lớn lao đối với bà.

Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến hoặc sớm hoặc muộn mà thôi. Và cũng không ai có thể lường trước được.

Vẫn như mọi ngày, Bảo Nghiên tan học về đến nhà không quá một giờ, ngót nghét từ mười hai giờ rưỡi đến mười hai giờ bốn mươi thôi! Nhưng hôm nay vừa về đến cổng, cô đã lấy làm lạ vì Điền Cương đang đứng trước thềm như chờ đợi, một tay tì lên lan can, một tay giữ điếu thuốc đang cháy đỏ trên môi với gương mặt khá căng thẳng cách như đang suy nghĩ gì lung lắm, mà trước nay cô chưa hề nhìn thấy sự mất bình tĩnh này ở anh bao giờ.

Vừa ngó ra thấy cô, anh đã bước nhanh ra mở cổng. Lại thêm miệng chuyện khác thường khiến cô không sao hiểu nổi.

Nhìn nhìn cô cách quan sát, anh mới nói một câu hơi khó hiểu, song cũng êm đềm:

- Cô vào nhà soạn ít đồ nhanh nhanh, rồi tôi đưa về quê. Bảo Nghiên mở to mắt nhìn anh cách kinh ngạc, nghĩ thầm: Nếu muốn đưa

cô về quê thăm mẹ, anh ta cũng đâu cần tỉ mỉ và có vẻ quan trọng hóa vấn đề đến nỗi phải bối rối kỳ lạ kiểu như vầy. Lần trước cũng về quê ở với mẹ hơn cả tháng trời, anh ta cũng đâu bảo cô thế này thế nọ.

Nghĩ vậy rồi Bảo Nghiên quay sang anh, mát mẻ: - Sao tự nhiên đổi ý cách đột ngột vậy? Không phải anh bảo công ty có nhiều

việc cần giải quyết lắm sao? Lúc này anh đang đứng quay lưng về phía cô, quay mặt nhìn ra cửa sổ nên

cô đâu nhìn thấy gương mặt Điền Cương đang chuyển biến khác thường và anh cũng không hiểu tại sao lúc này anh không dám đối diện cô, để nói lên câu chuyện tàn nhẫn ấy, mà anh biết nghe xong, Bảo Nghiên sẽ đau đớn và có thể không gượng nổi. Trong khi bản chất anh đâu phải loại người ủy mị, yếu đuối, vậy mà không hiểu sao lúc này anh cũng nghe đau như chính bà Mai làm mẹ ruột của anh vậy. Thường ngày, tình cảm của anh đối với cô chỉ bình thường không ưa, không ghét thì tại sao lúc nhận được tin dữ - bà Mai đột ngột qua đời, anh bỗng nghe tim mình muốn ngừng đập và lập tức nghĩ ngay đến cảm giác của Bảo Nghiên. Cho đến lúc này, trong đầu anh cũng chứa đầy những ý nghĩ lo lắng về cô không dứt…

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

144

Cố trấn tĩnh, anh quay lại nói: - Công chuyện thì làm cả đời cũng không xong được. Chuyện nào nên giải

quyết trước thì giải quyết đừng thắc mắc làm gì. Cô xong xuôi hết chưa? Bảo Nghiên không nói gì chỉ gật nhẹ, song trong lòng đang thắc mắc hoang

mang ghê gớm. Cô linh cảm có điều gì chẳng lành được xảy đến, vì hôm nay anh ta bỗng trở nên tử tế với cô cách bất ngờ như vầy.

Theo anh ra xe, Bảo Nghiên càng thắc mắc hơn vì anh sải những bước chân dài vội vã chứ không ung dung nhàn nhã như mọi người. Anh ngồi vào tay lái, Bảo Nghiên để ý thấy bàn tay anh đặt lên vô lăng hơi rung nhè nhẹ. Cô bỗng nghe nỗi sợ hãi tràn về ập xuống tim cô muốn ngạt thở… cũng không thể mở miệng để hỏi được câu nào.

Xe vừa dừng lại ở đầu ngõ, Bảo Nghiên đã nhảy xuống khỏi xe chạy bay vào nhà, gọi lớn:

- Má ơi! Má… Bỗng cô đứng sựng lại ở cửa vì bị bất ngờ. Tại sao mẹ chồng cô cũng có mặt

ở đây. Bà bước nhanh đến cầm tay cô, rướm lệ: - Bình tĩnh nghe con! Chuyện xảy đến thật bất ngờ, bởi mẹ đâu nghĩ nó lại

đến nhanh như vầy. Bảo Nghiên không thể hiểu bà Liên định nói gì, cô chỉ đứng im mở lớn mắt

nhìn ba, song linh cảm báo cho cô biết đã xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm rồi đây!

Chợt Điền Cương bước tới nhìn sâu vào mắt cô một hồi như đó lường rồi chậm rãi nói:

- Mẹ đã qua đời vào tối hôm qua. Bảo Nghiên kinh hoàng lùi dần như muốn tránh xa anh. Tất cả cảnh vật bỗng

trở nên im lìm lạnh ngắt. Cô nhìn trừng trừng vào mắt anh như không hiểu và không muốn hiểu cái điều kinh khủng đó. Hai bàn tay cô bấu chặt vào thành ghế, rồi la lớn, giọng run run giận dữ:

- Anh đang nói bậy bạ cái gì vậy! - Nước mắt cô cũng theo đó trào ra. Điền Cương thấy vô cùng thương cảm và đưa tay kéo cô ôm vào lòng. Cô

cũng ôm chặt lấy anh khóc nức nở. Vòng tay anh như cũng siết chặt hơn vì anh biết trong lúc này cô chỉ còn có anh.

Bảo Nghiên bỗng gào lên như mất trí: - Sao vậy? Tại sao lại như vậy? Cô chỉ muốn đây chỉ là cơn ác mộng, nhưng đó lại là sự thật. Cô nhìn mặt

anh lần nữa và biết đó là sự thật rồi.

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

145

Cô lại khóc nức nở, hai vai cô run lên bần bật. Điền Cương lại quàng tay ghì cô vào lòng cách an ủi, chở che.

Bảo Nghiên nhắm mắt lại khá lâu để nước mắt tự do rơi tràn xuống mặt. Lúc sau, cô từ từ rời khỏi vòng tay anh bước tới cửa sổ như bị mộng du. Cô nhìn ra ngoài, nhìn ra vườn cây trụi lá, cô chợt thấy nó sao cô đơn xấu xí thế này, hình như chỉ mới hôm qua cô còn nhìn thấy chúng xum xuê tươi tắn biết bao, và đột nhiên cô thấy ghét chúng kinh khủng, cũng như mới hôm qua mà hôm nay mẹ cô đã chết rồi.

Hơn lúc nào hết, Điền Cương thấy cô thật mong manh và tội nghiệp quá. Anh có cảm tưởng như chỉ cần đụng nhẹ vào cô thôi là cô sẽ ngã quỵ xuống ngay. Giờ đây cô chỉ còn trơ trụi một mình, anh không biết có nên bước đến với cô không. Ý nghĩ đó giờ đây trỗi dậy mạnh hơn trong anh và anh đã bước tới ôm vai quay cô lại. Nhìn vào mắt cô, anh thấy cô như già đi hàng trăm tuổi và khuôn mặt cô cũng trở nên già giặn đi chớ không còn ngây thơ sôi nổi nữa.

Bảo Nghiên chợt cúi đầu khóc tức tưởi như chưa từng được khóc. Một lúc sau, cô ngước nhìn anh, đôi mắt thất thần. Cô muốn nhìn mặt mẹ lần cuối cùng và đã nói ra điều đó với anh.

Giờ đây, nước mắt cô như đã khô cạn và bình tĩnh lại hơn, cô bước qua chỗ mẹ đang nằm trong ánh đèn như nhòa nhạt, cố thu hết can đảm kéo tấm drap trắng đang phủ trên người mẹ. Điền Cương nhìn cô một lát rồi bước đến gần, anh cầm nhẹ tay cô không nói gì.

Bảo Nghiên chết lặng. Có một sự trống rỗng ập xuống đời cô. Cô muốn chào vĩnh biệt mẹ lần cuối. Lúc này, Bảo Nghiên muốn nói anh hãy để cô ở lại với mẹ một mình, nhưng không biết nói thế nào. Cô kéo tấm drap ra. Trong thoáng chốc, cô có cảm tưởng như mẹ cô đang còn sống nằm ngủ. Nhìn mặt mẹ nhắm chặt với khuôn mặt tái trắng bất động, Bảo Nghiên nghe đau đớn và chợt hiểu mẹ cô đã chết. Nước mắt tuôn dài, cô cúi hôn mẹ, rồi không thể ngước lên được mà quỵ xuống. Điền Cương cũng nhanh tay đỡ cô dìu ra khỏi phòng.

Cuối cùng, Bảo Nghiên đứng ở nghĩa trang trong bộ đồ tang trắng, cô trở nên yếu đuối nhỏ nhắn biết bao. Ai đó đã nhét vào tay cô một cánh hoa hồng, cô lặng lẽ thả cho nó rơi xuống quan tài mẹ. Mọi người như lùi lại phía sau cho cô đứng một mình, chỉ có Điền Cương bước đến đứng cạnh cô. Cô thấy bóng anh trên mặt đất gần cái bóng của cô nhòa nhạt qua làn nước mắt… Giờ đây chỉ có anh kề cận bên cô trong giây phút đớn đau này, chớ cô không đến nỗi hoàn toàn đơn độc.

Tang lễ xong, cô mới đối diện hoàn toàn với sự thật. Trong mấy ngày bận bịu đủ thứ cô có phần nào nguôi ngoai bởi bao nhiêu là việc đang chờ cô giải quyết. Thực tế chộn rộn đã làm cô quên bớt niềm đau, quên đi một sự thật phũ phàng.

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

146

Anh cầm tay cô dìu ra xe. Nửa giờ sau, cô trở về nhà, cô khóa chặt cửa phòng ngồi lặng lẽ đắm chìm trong cái thế giới nhỏ bé quen thuộc thời con gái. Bên ngoài, trời tháng năm đổ mưa tầm tã như nỉ non than khóc hòa quyện cùng nỗi đau mà Bảo Nghiên đang gánh chịu một mình.

Tiếng gót giầy Điền Cương qua lại ngoài cửa, làm Bảo Nghiên giật mình như bừng tỉnh cơn mơ. Trong khoảng khắc cô thấy anh như thật thân quen gần gũi tự kiếp nào.

Bà Liên nhìn Bảo Nghiên thiêm thiếp trên giường với gương mặt đỏ bừng vì sốt, mắt bà rươm rướm lệ. Tội nghiệp con bé! Nó đau đớn đến gục ngã mất rồi. Chỉ mấy ngày sau đám tang mà con bé dật dờ như xác chết. Mấy hôm nay, Điền Cương cũng lo lắng ra mặt, nó chỉ quanh quẩn ở đây không chịu về công ty làm việc để chăm sóc cho con bé. Thậm chí, nó không tiếp điện thoại bất cứ ai ngoài công ty có chuyện gấp cần nó giải quyết. Hiện tượng này lần đầu tiên bà mới thấy ở nó, chứng tỏ nó đã yêu con bé.

Buổi sáng, Bảo Nghiên tỉnh dậy sau một cơn mê dài. Cô nghe người rời rả mỏi nhừ như vừa trải qua một cuộc chạy Marathon nước rút. Trong phòng ánh sáng mờ đục bởi mây mù bào hiệu cơn mưa khá lớn. Điền Cương đang đứng quay lưng về phía cô, nhìn ra vườn nên anh không hay cô đã thức.

Khá lâu sau, anh nghe tiếng trở mình nên quay lại, bước đến bên cô, giọng trầm trầm:

- Cô dậy rồi à?

Không trả lời anh, Bảo Nghiên hỏi:

- Sao anh lại ở đây? Còn mọi người đâu?

- Họ về Sài Gòn từ hôm qua.

Bảo Nghiên im lìm không nói, đôi mắt hướng ra vườn buồn rười rượi. Lúc sau, cô nhỏm dậy. Anh cúi xuống định đưa tay ra đỡ lưng cô, anh hỏi:

- Cô định làm gì?

Bảo Nghiên bỗng nghe nổi giận bởi sự thờ ơ, lạnh nhạt, vô tình từ cách xưng hô đến cử chỉ chăm sóc gượng gạo như vầy. Trong khi nỗi đau vừa mất mẹ làm cô muốn chết cho xong, vậy mà anh ta cũng không có lấy một câu êm đềm dịu ngọt.

Bảo Nghiên gạt tay anh ra khá mạnh làm Điền Cương chới với vì bị bất ngờ.

- Mặc kệ tôi đi, mấy người đừng đụng vào người tôi! Sự giả dối sáo rỗng đó của mấy người càng khiến tôi căm ghét. Sao mấy người không về Sài Gòn luôn đi con nấn ná lại đây làm gì, để tôi mang tiếng cướp giật của người ta.

Như vừa thấu đáo một điều gì, Điền Cương chẳng những không giận mà còn cười cười, từ tốn:

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

147

- Tôi cũng sẽ về Sài Gòn, song không phải bây giờ. Vì ở đây, tôi còn một trách nhiệm khá nặng nề. Mà trước mắt, cô hãy tịnh dưỡng cho mau hết bệnh đi đã, còn những chuyện khác cô đừng bận tâm.

Bảo Nghiên nguẩy đầu, mím chặt môi. Không hiểu sao lúc này nghe cách anh lấp lửng càng làm tim cô đau nhói giống như sự ghen hờn. Trời ơi! Chả lẽ tim cô có vấn đề? Không! Không thể như thế được… vì nỗi đau mất mẹ còn đó chưa nguôi.

Nhìn nhìn cô một chút, anh lại nói: - Tôi có cái này của mẹ để lại cho cô. Nói xong, anh chìa tay ra trước mặt cô một chiếc hộp. Bảo Nghiên cầm lấy cách nâng niu rồi từ từ mở nắp. Đập vào mắt cô là một

số nữ trang bằng cả một gia tài. Song điều đó đối với cô giờ đây còn ý nghĩa gì. Đọc xong lá thư, cô nghe đầu óc quay cuồng như sắp ngã. Đại khái trong thư

mẹ nói về căn bệnh hiểm nghèo của mình và lý do tại sao Điền Cương chịu cưới cô làm vợ. Đọc đến đây, cô bị sốc ghê gớm. Vì lời hứa với mẹ cô mà Điền Cương phải chia tay với Ngọc Trinh, vậy mà từ lâu cô đã ảo tưởng ngỡ là anh có tình cảm với cô. Quả là đau đớn!

Cũng ngay lúc này, trái tim cô bắt đầu có dấu hiệu lạ, một khởi đầu của sự rung động con tim. Đồng thời, cô cũng phát hiện ra rằng anh cưới cô chỉ vì trách nhiệm của một lời hứa.

Chợt nước mắt cô rơi lặng lẽ. Hai nỗi đau ập đến cùng một lúc: mẹ mới mất. thêm một tình yêu chớm nở đã vội chắp cánh bay, giống như cuộn phim hỗn độn chụp xuống đời cô rối bời. đau đớn, làm cô kiệt sức.

Thấy cô cứ ngồi im bất động với đôi vai hơi run nhè nhẹ, biết là cô đang khóc, anh bỗng nghe tim mình cũng nhói lên trong lồng ngực. Đặt một tay lên vai cô, giọng anh thật khẽ:

- Cô cứ khóc như vầy mãi sẽ không khỏi bệnh được đâu đấy. Ráng tịnh dưỡng cho mau hết, còn về Sài Gòn đi học nữa. Cô cứ nấn ná lạ đây chỉ buồn khổ thêm chứ mẹ cũng không thể sống lại được đâu.

Nghe cách anh nói, cô càng tức giận vì nghĩ anh nóng ruột muốn trở về thành phố, nên nói cách giận dữ:

- Tôi không mượn anh ở lại đây. Nếu nóng lòng muốn về thành phố, anh cứ đi. Khi nào muốn, tự tôi sẽ về sau.

Điền Cương hơi nhíu mày như khó hiểu. Gần đây, tính tình cô thay đổi xoành xoạch, lúc vui lúc buồn chỉ cách nhau đường tơ kẻ tóc. Đôi khi anh thấy cô thật hiền phức. Lắm lúc anh chợt nghĩ chuyện của hai người chắc sẽ không đi đến đâu, bởi hai người không có điểm chung của có thể hòa hợp, mặc dù anh đã từng cố gắng làm chuyện đó nhưng kết quả đều vô hiệu.

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

148

Anh lại nói với cô bằng giọng bất mãn: - Lương tâm của một con người không cho phép tôi làm chuyện thiếu trách

nhiệm đó, chớ thật ra tôi cũng mệt mỏi lắm rồi. Có khi tôi nghĩ chắc kiếp trước tôi vay mượn nợ của cô nhiều lắm đây.

Bảo Nghiên hỏi cách mỉa mai: - Anh mà cũng tin ba cái chuyện nhảm nhí đó nữa sao? Vậy anh có định trả

nợ cho tôi không? Điền Cương nói như đùa: - Tôi đang trả đấy chứ! Cô không thấy hiện nay tôi đang bị vướng vào những

chuyện phiền toái kinh khủng đây sao? - Anh cho tôi là gánh nặng? Điền Cương nhún vai: - Cũng có thể mà cũng có thể không. - Tôi ghét phải suy nghĩ lắm, muốn gì anh cứ nói đại ra đi! Điền Cương mím môi nói tỉnh tỉnh: - Vậy thì đừng suy nghĩ nữa. Chuyện quan trọng lúc này là dưỡng bệnh cho

mau lành đi. Mà hình như tôi thấy ngủ được một giấc dài, cô đã khỏe lại nhiều rồi đấy. Nếu không, nãy giờ đâu có đấu võ mồm được với tôi cách quyết liệt như vậy, đúng không?

Bảo Nghiên nguẩy đầu hướng khác cách lẫy hờn rồi chợt tự nhủ: Cảm giác rung động này cô sẽ cố nén không để nó xảy đến lần thứ hai đâu.

Đúng nửa tháng sau ngày lễ tang mẹ, Bảo Nghiên cũng nguôi ngoai đôi

chút. Cô cùng với Điền Cương trở về thành phố. Nhà cửa, vườn tược thì nhờ người bà con xa trông nom giúp, song Bảo Nghiên cũng nghe nỗi mất mát đau buồn cứ âm ỉ, khiến cô trở nên trầm lặng, không còn nhí nhảnh hồn nhiên như trước, điều này Điền Cương cũng nhìn thấy.

Trưa nay, lúc chuông báo giờ tan học, Vân Vi lên tiếng đề nghị cả nhóm ba người đi chơi đâu đó cho khuây khỏa. Bạch Cúc đề nghị đi karoke, Vân Vi cũng đồng tình, chỉ có Bảo Nghiên là im lặng. Cô không muốn làm bạn mất hứng, song với cô cuộc vui nào cũng không còn ý nghĩa.

Lúc cả ba bước vào nhà hàng, bất ngờ từ bên trong, Điền Cương và Ngọc Trinh cặp tay nhau bươc ra. Một nhát chém ngọt ngào vừa cứa vào trái tim cô

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

149

nhỏ máu. Tất cả cảnh vật trước mắt sụp đổ dưới chân. Suýt chút nữa cô ngay tại chỗ nếu không cố gượng. Cô hơi nhắm mắt lại quay đi, gắng bước qua chỗ hai người và Điền Cương như cũng hơi khựng lại.

Bảo Nghiên ngồi đó trước mặt bạn bè mà như không nhìn thấy gì ngoài nỗi đau đang hành hạ con tim nhỏ nhoi tội nghiệp, gương mặt thất thần hoang dại, đôi mắt vô hồn trống rỗng xa xăm khiến Vân Vi, Bạch Cúc giật mình thảng thốt kêu lên khi thấy cô lạ lùng như vậy.

- Bảo Nghiên! Mi bị sao vậy? Cô chỉ lắc đầu rồi vùi mặt trong tay thổn thức. Như chợt hiểu ra, Bạch Cúc mím môi tức giận: - Ông Điền Cương này cũng thật quá đáng! Dù không yêu nhau đi chăng

nữa, ông ta cũng đâu có quyền làm chuyện trơ trẽn, bỉ mặt mi kiểu đó. Đi! Chúng ta kéo về nhà đòi lại sự công bằng cho mi!

Vân Vi cũng nghiến răng tức giận, an ủi bạn: - Không có việc gì phải khóc lóc thảm thiết như vậy. Được thì ở, không thì

ly dị, còn nếu sợ mất mặt là anh ta kìa chớ mi đâu có gì sợ. Đường đường một tổng giám đốc của một công ty tầm cỡ như vậy, mi thử chơi lại anh ta một vố tương tự “ông ăn chả bà ăn nem” thử coi ai bị đau và mất danh dự cho biết.

Bảo Nghiên im lìm như để suy nghĩ lại mọi chuyện. Cuối cùng, cô quyết định sẽ nói rõ ràng dứt khoát với anh ta về chuyện này khi về đến nhà.

Ngày trước, anh ta phải ép mình cưới cô làm vợ vì lời hứa với mẹ cô. Nhưng nay mẹ cô đã không còn nữa, thì giờ đây cô cứ sống với anh kiểu chồng hờ vợ tạm vầy cũng đâu hạnh phúc. Chi bằng dứt khoát chia tay rồi đường ai nấy đi, có khổ cũng chỉ một lần rồi thời gian sẽ phôi phai.

Nghĩ như vậy song tim cô cũng nghe đau thắt từng hồi. Niềm đau ấy kéo dài bất tận khi chợt nhớ đến vòng tay âu yếm ấy quấn quanh eo Ngọc Trinh lúc nãy. Cái cảm giác được anh ôm vào lòng sao ngọt ngào êm ái quá, mà có lần anh cũng đã ôm cô cách trọn vẹn như thế. Không hiểu từ đâu nước mắt cô lại tràn xuống mặt cách nghẹn ngào nức nở.

Đốt điếu thuốc gắn lên môi, Điền Cương trầm mặc. Giờ đây bên cạnh

Ngọc Trinh mà anh nghe lòng mình như nguội lạnh, dường như trong anh đang có sự thay đổi đến kỳ lạ khó hiểu. Trước kia, mỗi lần có dịp đến với nhau, anh nghe háo hức đắm say như người khát nước đang đi giữa sa mạc mênh mông

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

150

bất chợt tìm được nguồn nước hiếm hoi, ít ỏi không làm anh đã khát, cũng như thời gian họ bên nhau dài mấy cũng không thỏa mãn được.

Chuyện thay đổi này của anh, Ngọc Trinh cũng nhìn thấy. Lúc gần đây anh đến với cô cách thờ ơ lạnh nhạt, không còn cuồng nhiệt dập dồn, siết chặt cô trong đôi tay mạnh mẽ ấy nữa, mà anh như đã biến thành một người khác hoàn toàn. Ở bên cô mà hồn anh phiêu bạt tận đâu đâu. Biết vậy, song Ngọc Trinh không nản lòng, cô quyết giữ rịt anh lại cho riêng mình. Vì cô biết ngay lúc này đây, chỉ cần cô nới lỏng tay là anh sẽ biến khỏi đời cô ngay tức khắc. Có lẽ anh đã bắt đầu yêu con ranh con ấy rồi cũng nên.

Dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, Điền Cương cất giọng lạnh lùng: - Anh về đây! Ngọc Trinh níu tay anh, nũng nịu: - Sao lúc nãy anh hứa ở lại với em đến sáng mới về mà. Anh chỉ lắc đầu không nói, đứng lên cách dứt khoát: - Hôm khác anh ghé thăm. Anh còn vài việc phải giải quyết. Không biết tự bao giờ anh đã bắt đầu nói dối Ngọc Trinh. Nghĩ vậy, anh lắc

nhẹ đầu, chầm chậm bước ra ngoài. Ngọc Trinh chỉ còn biết đứng nhìn theo, nghiến răng tức tối.

Bảo Nghiên đang tiếp chuyện với Nam Kha trong phòng khách. Từ Anh Quốc trở về hay tin mẹ Bảo Nghiên vừa mới qua đời, anh vội vã đến thăm cô ngay.

Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sa-lon, trên bàn để hai hộp quà bằng nhau khá lớn của Nam Kha tặng cho cô và Điền Cương.

Tiếng xe thắng rít lại bên ngoài. Một lúc sau, Điền Cương ung dung bước vào nhà, anh không có vẻ gì ngạc nhiên như đã biết trước. Anh chỉ hơi nhướng mắt rồi bước đến bắt tay Nam Kha, vui vẻ:

- Hôm nay chắc tốt ngày đây. Sao lâu quá ông mới đến? - Tôi vừa ở nước ngoài về nên bác mất tôi cũng không hay. Vừa về đến nhà,

nghe nhỏ em gái nói lại, tôi mới vội vã đến đây chia buồn với Bảo Nghiên, cũng có chút quà tặng hai người.

Điền Cương tỉnh tỉnh: - Còn nhớ đến thằng bạn này là tốt rồi, bày đặt quà cáp chi cho tốn kém vậy? - Có đáng là bao! Im lặng một chút, Điền Cương lại hỏi: - Công việc của ông lúc này tiến triển có tốt không? Chừng nào cho tôi uống

rượu mừng đây?

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

151

- Chuyện đó với tôi còn xa vời lắm. Liếc nhanh qua Bảo Nghiên, anh lại nói: - Con gái Sài Gòn mất tích hết rồi sao? - Nhưng tìm được một nửa của mình, tôi thấy khó quá. - Ông cứ theo gương tôi nè, đâu cần tìm kiếm. Bảo Nghiên mím môi im lặng. Nam Kha lại trầm giọng nói: - Tại số ông đỏ nên cơ hội đến với ông dễ dàng. Còn tôi, chỉ xin một lần cơ

hội cũng không có được. Điền Cương chỉ gật đầu nói: - Vậy à! Nghe nóng ở mũi, Bảo Nghiên bật lên nói: - Tôi có chuyện phải ra ngoài một chút. Anh Nam Kha ở lại chơi rồi về sau

nghen! Nam Kha cũng đứng lên nói: - Tôi cũng phải về, bởi mới về đến nhà là tôi đến đây ngay nên chưa kịp gặp

gỡ ai hết. Tôi đến để chia buồn cùng em, rất tiếc lúc đó tôi không có mặt. Anh nói câu này bằng chất giọng buồn buồn, rồi quay sang Điền Cương: - Thôi, tôi về nghe Điền Cương! Lúc nào rảnh, tôi lại đến thăm hai người. Tiễn Nam Kha ra cổng với ánh mắt nheo lại cách nghi ngờ. Tại sao họ lại vờ

vịt trước mặt anh chi vậy? Anh đâu phải thằng khờ. Một người bảo đi công chuyện, còn một người bảo phải về nhà. Nếu lúc nãy anh không về nhà thì hai người họ còn tâm sự đến bao lâu. Quả là quá quắt!

Gần bảy giờ tối, Bảo Nghiên mới về đến nhà. Bước vào phòng khách, cô hơi khựng lại vì Điền Cương đang ngồi ở ghế sa-lon như chờ cô đã lâu. Cô liếc nhanh qua chiếc gạt tàn thuốc đầy ắp những đầu lọc thuốc, bên cạnh còn có chai rượu mạnh và chiếc ly đế cao mà nào giờ Bảo Nghiên chưa thấy anh uống rượu khan kiểu đơn độc thế này.

Bước ngang qua anh, cô định về phòng thay áo, chợt tiếng Điền Cương cất lên gằn gằn, vẻ hơi say:

- Cô đi công chuyện gì đến giờ mới về, nói tôi nghe thử! Bảo Nghiên mím môi song cũng trả lời: - Tôi đến nhà Vân Vi. - Thật không? Bảo Nghiên làm thinh ngó chỗ khác. Điền Cương cười gằn:

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

152

- Cô tưởng tôi là thằng ngu hả. Giờ cô muốn gì, nói đi! Bảo Nghiên hỏi lại: - Anh nói vậy là ý gì? - Cô đừng giả nai nữa! Tôi chán bộ mặt giả dối của cô lắm rồi, đừng để tôi

hết kiên nhẫn là không yên đâu. Bảo Nghiên gằn lại: - Suy cho cùng, anh muốn ám chỉ cái gì? - Kể từ bây giờ, muốn công khai mối quan hệ giữa cô với Nam Kha, đúng

không? Bảo Nghiên ấm ức. Anh ta quả là vô liêm sỉ anh ta vừa ăn cướp vừa la làng: - Chuyện đó không liên quan đến anh ta. Còn nếu anh hỏi tôi muốn gì thì tôi

cũng không sợ nói thẳng, tôi muốn ly dị. Như bật ra khỏi ghế, Điền Cương gầm lên: - Cô nói cái gì? Bảo Nghiên hoảng hốt co người lại khi thấy anh phản ứng dữ dội như vậy.

Lúc này ánh mắt anh chiếu thẳng vào cô như tia lửa điện. Anh chợt đứng bật dậy bước tới trước mặt cô, răng nghiến lại giọng rin rít:

- Cô nghe cho rõ đây, tôi không muốn nghe cô lặp lại chuyện này lần nào nữa đâu nhé.

Ngưng lại nhìn xoáy vào cô một lúc, anh lại hỏi: - Có phải Nam Kha bảo cô làm vậy? Bảo Nghiên nhanh nhảu đính chính: - Chuyện này không liên quan đến Nam Kha. Tôi chỉ cảm thấy chia tay bây

giờ sẽ tốt cho cả hai, anh có thể được tự do để đến với cô ta, còn tôi không bị bẽ mặt vì có người chồng lăng nhăng phản bội.

Điền Cương bỗng nạt lớn: - Cô nói láo! Những động cơ đó không đủ mạnh để cô đòi ly dị. Song tôi

không cho phép cô làm chuyện đó dù chỉ là trong ý nghĩ cũng không, trừ khi tôi chủ động nói chuyện.

Bảo Nghiên cũng tức tối lên tiếng: - Anh là con người ích kỷ, độc tài độc đoán sĩ diện hão huyền! Nếu hôm nay

anh không chịu ly dị tôi, sau này anh sẽ hối hận không kịp. Hơi nheo nheo đuôi mắt: - Cô muốn hăm dọa tôi chuyện gì?

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

153

- Tôi không hăm dọa mà là thật. - Cô muốn làm cái gì? Vừa nói dứt câu Điền Cương cũng đã sấn tới một bước. Ngay tức khắc cô bị

ép vào thành ghế với vòng tay như hai gọng kềm siết chặt quanh cô, không còn vùng vẫy được. Rồi đôi môi anh ập xuống cuốn lấy môi cô cách bạo hành cưỡng đoạt khiến cô bất lực nghẹn ngào nước mắt trào ra trước sức mạnh như vũ bão. Mà dường như lúc này đây lí trí của anh cũng không còn tồn tại, bởi sơn say ngầy ngật càng khiến anh ta dữ dội điên cuồng.

Khá lâu sau, cô mới xô bật được anh ra, rồi ôm mặt trong tiếng nắc tức tưởi. Cô chạy bay về phòng đóng chặt cửa ngã vật ra giường khóc như hồi mẹ cô mới mất, với đôi mắt rát bỏng sưng vù. Một sự nhục nhã ê chề hành hạ con tim khiến cô chỉ muốn chết cho xong.

Buổi sáng, chờ Điền Cương đi làm, Bảo Nghiên mới rời khỏi phòng làm

vệ sinh cá nhân rồi cũng vội vã rời nhà. Hôm nay Bảo Nghiên nghỉ học. Ra đường, cô phải đeo kính để giấu đôi mắt sưng húp đỏ mọng vì khóc nhiều. Cô vào quán gọi phở dùng điểm tâm. Vừa yên vị trên ghế xong cũng vừa lúc cô thấy Điền Cương bước vào quán cùng một người đàn ông lạ nữa. Bảo Nghiên vội quay đi giấu mặt sau chậu kiểng um tùm.

Khá lâu sau, Điền Cương mới rời quán. Chỉ chờ có thế, cô cũng lật đật đi ra. Cô đón xe ra bến xe để về quê. Vì còn oán giận Điền Cương nên cô chỉ nhắn lại với hai nhỏ bạn thân chớ không nhắn cho anh ta.

Ở chơi được một ngày, giờ đây bỗng chốc cô thấy căn nhà trở nên thật cô đơn, quanh quẽ. Cảnh vật còn đây mà mẹ cô đã bỏ đi đâu mất, để cô một mình ngồi đây gặm nhấm niềm đau bất tận, như mẹ cô vừa mất hôm qua mà hôm qua của mấy tháng trước. Cô bàng hoàng sực tỉnh, nhưng đây là sự thật chứ không phải cơn mơ.

Mẹ bị bệnh nan y bao tháng ngày qua âm thầm ôm đau đớn một mình không nói, nên cô có hay biết gì đâu. Cũng may, lúc đó cô không cãi lời mẹ mà ưng lấy Điền Cương làm chồng. Mãi đến giờ cô mới hiểu đó là nguyện vọng duy nhất, cuối cùng, cô đã giúp mẹ hoàn thành lời hứa với cha, trước lúc quay về đoàn tụ với người.

Chợt có một cái bóng đổ dài trước mặt khiến Bảo Nghiên giật nảy người, mãi suy nghĩ mông lung mà có người đến sát bên cô cũng không hay. Ngẫng phắt lên thấy Điền Cương, cô càng kinh ngạc bật thốt:

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

154

- Anh đến hồi nào? Thinh lặng nhìn nhìn cô một lúc, anh nói: - Muốn về đây sao không nói với tôi? Quay mặt nhìn ra xa, Bảo Nghiên trả lời: - Tôi nghĩ anh không rảnh. Điền Cương lấp lửng: - Tôi lại nghĩ khác. Bảo Nghiên im lặng suy nghĩ. Rút kinh nghiệm từ những lần trước, cô không

thể bộp chộp trước mặt anh ta để bị coi thường. Thấy cô im lặng không nói, còn như đang suy nghĩ một điều gì khiến anh

ngạc nhiên, vì đã quen bới tính cách bộp chộp xốc nổi của cô rồi. Lát sau, anh lại nói:

- Cô không thắc mắc gì sao? Bảo Nghiên chầm chậm lắc đầu không nói, càng khiến Điền Cương lấy làm

lạ. Sao bỗng nhưng cô trở nên thầm lặng chín chắn đến như vậy? Chả lẽ vì cú sốc mất mẹ vừa qua làm cô thay đổi hoàn toàn. Anh bước đến ngồi xuống gốc xoài được cưa ngang trước mắt cô, cất giọng trầm lạnh:

- Mấy ngày qua cô suy nghĩ gì về những chuyện đã xảy ra? Bảo Nghiên ngơ ngác: - Chuyện gì? Điền Cương rít một hơi thuốu dài trước khi nói: - Chuyện cãi vả của chúng ta hôm trước, chuyện cô đòi ly dị tôi, để trở lại

với Nam Kha. Tóm lại là mọi chuyện có liên quan đến cuộc hôn nhân gượng ép của chúng ta.

Bảo Nghiên không trả lời mà hỏi lại: - Vậy anh nghĩ sao về những chuyện đó và đề nghị của tôi? Điền Cương nói ngay như không cần suy nghĩ: - Chuyện ly dị, tôi đã nói rõ ràng với cô rồi còn gì? Bảo Nghiên mím môi chặt. Cô nghĩ là anh ta không chịu ly dị. Nhưng tại

sao? Nếu còn yêu thương Ngọc Trinh, thì đáng lý ra anh ta phải rất vui mừng khi nghe cô đưa ra lời đề nghị này mới phải chớ. Đằng này, anh ta lại dứt khoát bác bỏ, bất luận là cô nói gì đi nữa, anh ta cũng không thay đổi ý định này.

Thấy cô cứ im lặng, anh thúc giục: - Cô thử nói ý kiến của mình xem, mấy ngày qua cô suy nghĩ được gì nào?

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

155

- Tôi vẫn nghĩ vậy, chúng ta nên chia tay là tốt nhất. Điền Cương châm biếm: - Cho ai vậy? - Cho anh, cho Ngọc Trinh, và cả tôi nữa. Điền Cương lại châm chọc: - Còn một người cô quên kể. - Anh thôi đi! Tôi không muốn cãi vã với anh về câu chuyện cũ rích ấy nữa.

Đã không uy thương thì ly dị là hợp lý quá rồi còn gì, tại sao anh cứ cố tình khó dễ đủ điều, để làm gì cơ chứ?

Hơi nheo mắt khá đểu, anh nói tỉnh bơ: - Ai nói là chúng ta không thể yêu đương nhau? Bảo Nghiên kinh ngạc nhìn anh ta, tim đập liên hồi, cố tình xem trong mắt

anh đang nói lên điều gì, câu nói vừa rồi được bao nhiêu phần trăm là sự thật. Ngay tức khắc cô nghe hụt hẩng chơi vơi bởi cái nheo mắt, nhếch môi giễu cợt khiến một chút hy vọng vừa bừng lên đã vội vàng tắt ngấm. Cắn chặt bờ môi, Bảo Nghiên thầm nhủ: Đừng vội tin vào những điều anh ta nói mà chuốc lấy bẽ bàng, kể từ bây giờ hay mãi về sau cũng vậy.

Thấy cô cứ im lìm suy nghĩ tận đâu đâu, Điền Cương nghiêm giọng lạnh lùng:

- Bây giờ chúng ta về được rồi chứ? Bảo Nghiên chậm rãi đứng dậy thở dài buồn bã. Thôi thì phó mặc cho số

phận đẩy đưa đến đâu hay đến đó. Ngẫm lại thì thế gian này cô cũng chẳng còn ai là thân bằng quyến thuộc ngoài dì Liên, ngoại và anh.