phần 7 v - vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi...

22
Tác Gi: Trn ThThanh Du NHƯ MÀU HNH PHÚC Phn 7 Vương Vi xmt trong tiếng cười ca Gia Thi và Thái Vy. Gia Khang không hnăn ncô mt tiếng. Anh có coi cô là người yêu ca anh đâu. Trái li, anh còn chiu chung Thái Vy. Nếu đã như vy thì đừng trách Vương Vi này. Có tiếng chuông cng, Gia Thi nhm dy: - Chc nhà hàng mang thc ăn ti đó. Thái Vy chm lên: - Em phch. Gia Thi trn mt: - Em tưởng em đang chy nhy được như chđó h? Ngi yên đó đi! Thái Vy phng phu: - Cngi mt ch, em không thích đâu. - Vy thì bt đền Gia Khang kìa. Bo ông y làm cho vết thương em mau hết đi. - Nếu được thì đâu có gì để nói. Gia Thi quay lưng: - Nhưng dù sao làm mt bnh nhân cũng sướng. Được nhiu người chăm sóc, chiu chung. Thái Vy nhăn nhó: - Là mt cc hình thì đúng hơn. Gia Khang chìa tay: - Tôi giúp em ra phòng ăn. Thái Vy rt rè: - Cám ơn ông. Hãy để em chchGia Thi đi. Vương Vi kbên: - Để em cho Gia Khang. Em giúp Thái Vy tin hơn. www.vuilen.com 141

Upload: others

Post on 01-Jan-2020

1 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Phần 7

Vương Vi xụ mặt trong tiếng cười của Gia Thi và Thái Vy. Gia Khang

không hề năn nỉ cô một tiếng. Anh có coi cô là người yêu của anh đâu. Trái lại, anh còn chiều chuộng Thái Vy. Nếu đã như vậy thì đừng trách Vương Vi này.

Có tiếng chuông cổng, Gia Thi nhỏm dậy:

- Chắc nhà hàng mang thức ăn tới đó.

Thái Vy chồm lên:

- Em phụ chị.

Gia Thi trợn mắt:

- Em tưởng em đang chạy nhảy được như chị đó hả? Ngồi yên đó đi!

Thái Vy phụng phịu:

- Cứ ngồi một chỗ, em không thích đâu.

- Vậy thì bắt đền Gia Khang kìa. Bảo ông ấy làm cho vết thương em mau hết đi.

- Nếu được thì đâu có gì để nói.

Gia Thi quay lưng:

- Nhưng dù sao làm một bệnh nhân cũng sướng. Được nhiều người chăm sóc, chiều chuộng.

Thái Vy nhăn nhó:

- Là một cực hình thì đúng hơn.

Gia Khang chìa tay:

- Tôi giúp em ra phòng ăn.

Thái Vy rụt rè:

- Cám ơn ông. Hãy để em chờ chị Gia Thi đi.

Vương Vi kề bên:

- Để em cho Gia Khang. Em giúp Thái Vy tiện hơn.

www.vuilen.com

141

Page 2: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Ừm.

Thái Vy bước theo cánh tay dìu của Gia Khang và Vương Vi. Trong cô có một trạng thái kỳ lạ.

“Nắng mai tràn về, bướm hoa cười đùa, cùng sánh bước bên nhau dưới

con phố dài.

Đến trong mộng rồi đến trong cuộc đời, lòng ngất ngây bên ánh trăng mơ màng. Đường về cô đơn em luôn mãi nhắc tên người. Tình này em trao cho anh đắm đuối tuyệt vời, nguyện trọn dâng anh tình yêu đầu trong sáng. Người có biết chăng tình em.

Người yêu dấu có yêu em không chàng hỡi, đừng giấu giếm cõi lòng đã yêu em rồi. Đời sẽ ấm khi đêm đông anh lạnh giá. Khi cô đơn anh gọi tên em.”

- Hay quá! Hay quá!

Thái Vy giật mình quay lại. Cô nhìn thấy Gia Khang đã đứng sau lưng tự bao giờ. Cô phụng phịu:

- Ông đã nghe lén em hát.

Gia Khang đính chính:

- Tôi đã ra đây rất lâu rồi, nhưng tại vì em say sưa quá, nên không hay đó thôi.

Anh ngồi xuống bên Thái Vy:

- Em quả là một thiên tài mà tôi vừa phát hiện.

- Ông ngạo em, phải không?

- Tôi nói thật. Ý kiến của em về gam màu của xe đã được nhiều hãng chú ý. Thêm hôm nay, tôi được nghe giọng hát làm say đắm lòng người. Càng ở gần bên em, tôi càng khám phá ra những điều mới lạ.

Gia Khang ngắt một nhánh hồng ngay trước mặt, đặt vào tay cô bé:

- Tặng cho em.

www.vuilen.com

142

Page 3: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Thái Vy ngỡ ngàng:

- Tại sao?

- Em xứng đáng nhận nó.

Cô bé xoay nhánh hồng trên tay:

- Thật ra em chẳng thông minh hay tài cán gì. Hôm đó, thấy mọi người tranh luận sôi nổi nên em tham gia thôi. Ông đừng để ý đến lời em.

Gia Khang trầm giọng:

- Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có lẽ là do thượng đế sắp đặt. Chúng ta có duyên với nhau.

Thái Vy cúi đầu:

- Ông đừng nói những lời đó dù chỉ là vô tình. Chị Vương Vi mà biết được thì không hay đâu.

- Tôi biết. Cho nên tôi nào dám mơ mộng.

- Giữa em với ông có thể nói là duyên gặp gỡ. Mai này em trở về gia đình, còn ông thì tiếp tục con đường ông đã chọn. Mỗi người đã có một hướng đi riêng, thôi thì đừng nên gieo vào lòng nhau thêm nỗi buồn. Ơn cứu tử của ông, em nguyện trọn đời không quên.

Gia Khang nhăn mặt:

- Em nói chi những lời nặng nề ấy? Tôi cứu em đâu phải để em mang ơn. Mà đó là việc phải làm của con người có tình người. Nếu không là tôi, thì người khác cũng cứu em thôi.

- Nhưng ông đã không xem em là một nạn nhân cần được cứu. Ông đã bảo vệ em bằng cả tấm lòng của mình.

- Tôi không phủ nhận, phàm làm việc gì cũng có mục đích. Riêng tôi, tôi đang thực hiện theo mệnh lệnh của một giấc mơ.

Thái Vy kêu lên đầy ngạc nhiên:

- Một giấc mơ?

- Phải. Đó là điều bí mật mà tôi chưa tiện nói ra.

- Vậy…

- Em đừng nôn nóng. Lúc tôi nói, chắc chắn sẽ không thiếu em.

www.vuilen.com

143

Page 4: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Thái Vy lẩm nhẩm:

- Trên đời này, vẫn còn có người tin vào những giấc mơ sao?

- Với tôi, giấc mơ này đã khiến tôi không thể không tin.

Thái Vy toát mồ hôi:

- Em cũng đã từng mơ thấy một giấc mơ.

- Như thế nào?

- Em không nhớ rõ bởi vì nó mù mờ lắm.

Cô bé ôm lấy đầu:

- Trước mắt em là vực thẳm đen ngòm, không ánh sáng.

Gia Khang ôm vai cô bé:

- Bình tĩnh đi em, đừng căng thẳng quá. Không nhớ được thì thôi.

- Gia Khang! Em sợ lắm. Có rất nhiều người vây bắt em, họ vô cùng hung dữ.

Gia Khang ôm cô bé vào lòng:

- Có tôi bên cạnh, em không có gì phải sợ cả.

Thái Vy ngẩng lên:

- Ông còn phải đi làm, còn có chị Vương Vi.

- Những lúc không có tôi, thì sẽ có Gia Thi.

- Mấy lúc gần đây, em hay thấy về ngôi nhà của mình và một vườn thật là nhiều hoa đẹp. Nhưng sao ba mẹ em không có ở đó? Ngôi nhà vắng lặng, chỉ có một mình em.

Gia Khang trấn an:

- Em bị mất trí nhớ. Đôi khi nhớ lại, nhưng có những cái không được trọn vẹn. Mà em yên tâm, từ từ em sẽ nhớ hết tất cả thôi.

- Em cũng đang mong để được biết con người mình như thế nào.

- Thì xinh đẹp, dễ thương, thông minh, nhưng... hơi ma lanh.

- Ông...

www.vuilen.com

144

Page 5: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Thái Vy rời khỏi vòng tay Gia Khang:

- Sao căn nhà của ông không trồng nhiều hoa đi?

- Tại không có người ngắm, trồng chi để hoa cô đơn?

- Chị Vương Vi chi?

- Cô ấy không thích ngắm hoa. Cô ấy thích cái gì thực tế hơn.

- Còn em thì khác. Em rất thích ngắm hoa cho đầu óc thoải mái sau những giờ vật lộn với công việc.

Gia Khang hỏi:

- Em thích loài hoa gì?

- Lưu ly và bích hợp.

- Mẹ tôi cũng thích hai loài hoa ấy.

- Bác gái?

- Ừm. Ở nhà, mẹ tôi trồng rất nhiều lưu ly và bích hợp. Mỗi năm, đến sinh nhật, mẹ tôi không thích tặng quà. Nên anh em tôi, mỗi đứa một chậu hoa, đến bây giờ đã thành một vườn hoa.

- Nghe ông kể mà thấy mê. Em ước gì cũng có một vườn hoa như thế.

- Nếu em ước sẽ có thôi.

- Ước mơ chỉ là mơ ước. Nhưng trong mơ, em thấy là được rồi.

Cúi xuống nâng niu cành hồng. Chợt nhớ ra điều gì, Thái Vy quay lại:

- Mấy hôm nay, em không thấy chị Vương Vi ghé sang?

- Cô ấy bận công việc.

- Em không tin.

Cô bé nhìn Gia Khang:

- Giữa ông và chị ấy có chuyện gì xảy ra không? Có phải em là nguyên nhân?

- Em đừng có suy nghĩ lung tung. Giữa tôi và cô ấy không chuyện này thì cũng có chuyện khác để giận hờn vu vơ. Tôi cứ nghĩ tôi và cô ấy có sai lầm trong tình cảm không nữa?

www.vuilen.com

145

Page 6: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Gia Khang thở dài:

- Tình thì có nhiều, nhưng tình chân thật thì khó tin Vương Vi luôn kiếm chuyện, toàn là những chuyện không đâu khiến tôi thấy mệt mỏi.

- Chắc tại chị ấy quá yêu ông?

- Cô ấy yêu tôi nhưng cô ấy hoàn toàn không hiểu gì về tôi, về cảm giác của tôi cả. Tám năm quen và yêu nhau, hình như không còn ý nghĩa gì nữa.

Thái Vy hoảng hốt:

- Ông muốn gì? Chớ quyết định nông cạn đó.

- Tôi đã ngoài cái tuổi ba mươi rồi, đâu còn là đứa con nít mới lên ba. Nếu tôi đã sai lầm, thì tôi phải sớm sửa chữa thôi. Lần này là lần cuối cùng, tôi cho cô ấy thêm cơ hội. Còn không sớm ý thức được thì chia tay ngay bây giờ. Tuy nó đau, nhưng thời gian cũng sẽ phôi pha. Còn hơn phải kéo dài trong phiền não mà còn ảnh hưởng đến người khác.

- Em nên khuyên ông như thế nào đây? Bởi, tình cảm đâu phải như trò chơi của con nít, muốn dừng lúc nào là dừng. Em chỉ hy vọng, ông suy nghĩ cho kỹ để đừng phải hối hận. Đừng quan trọng quá vấn đề, ta sẽ thấy mọi việc đơn giản hơn. Có thể em chưa yêu nên em không thấy trong tình cảm nó phức tạp.

- Nếu có thể được, tôi xin làm người không biết gì như em để chọn lại từ đầu.

Thái Vy mỉm cười:

- Thời gian không bao giờ quay ngược, trừ phi ta cố tình đi ngược lại thôi. Nói như ông, em cũng xin làm một đứa bé mới chào đời.

- Để em phải bận rộn vì chuyện của tôi, thật là không phải.

- Em để ông bận rộn thì đúng hơn.

Gia Khang chìa tay:

- Vậy thôi, chúng ta huề nhau đi.

Thái Vy đề nghị:

- Một chút nữa, ông đón chị Vương Vi về đây đi. Để chúng ta có bữa cơm gia đình thêm tình thân ái.

- Xin lỗi nghe, hôm nay có lẽ không được rồi.

www.vuilen.com

146

Page 7: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Sao vậy?

- Sau ba giờ nữa, tôi phải bay sang Hong Kong để ký hợp đồng mới.

- Thế thì để dịp khác đi. Dù sao công việc vẫn quan trọng hơn.

- Tôi có một tin mừng cho em nè.

- Là gì vậy?

- Khoảng một tháng nữa, em có thể trở về với mái ấm của mình. Tôi đã nhờ làm giấy tờ cho em cũng sắp xong rồi.

Ánh mắt Thái Vy thoáng buồn. Thấy vậy, Gia Khang hỏi:

- Sao em không được vui?

- Tuy rằng em luôn ao ước trở về với gia đình, nhưng một người mất hết trí nhớ như em, phải bắt đầu lại từ đâu trong khi cuộc sống của con người không thể chờ đợi em? Với lại, nơi đây đã cho em nhiều kỷ niệm, em xa không đành.

- Tôi rất hiểu tâm trạng của em. Và chính em cũng là kỷ niệm của tôi, nhưng tôi không thể giữ em ở lại. Em về với gia đình, biết đâu kỷ niệm xưa, người thân giúp em hồi phục trí nhớ.

- Hồi phục rồi, em có còn nhớ gì của ngày hôm nay không?

- Cái đó, tôi cũng không biết được. Nhưng dù em nhớ hay không nhớ, tôi cũng không buồn em đâu. Và em cũng đừng ray rứt, cứ xem đó là một cơn gió thoảng qua.

- Sống giữa lòng người tốt, em thật là hạnh phúc.

Gia Khang siết chặt tay Thái Vy:

- Đối diện với sự thật, can đảm lên, vững vàng bước tới. Tôi rất có niềm tin ở em.

Thái Vy mím môi:

- Em không để ông thất vọng đâu.

Tín hiệu từ chiếc điện thoại nhỏ làm Gia Khang phải buông tay Thái Vy ra:

- Xin lỗi, tôi nghe máy.

Anh áp máy vào tai:

www.vuilen.com

147

Page 8: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Alô.

- …

- Vâng.

- …

- Tôi sẽ đến ngay.

- …

- Vâng.

Gia Khang tắt máy. Anh nói với Thái Vy:

- Tôi phải ra sân bay ngay bây giờ. Em không cần phải tiễn. Ở nhà, nhớ uống thuốc theo lời dặn của John nghe. Tôi sẽ có quà cho em.

Thái Vy kiễng chân, hôn lên má Gia Khang:

- Chúc ông thượng lộ bình an!

- Cám ơn em.

Gia Khang đi rồi. Còn lại một mình cũng buồn, Thái Vy lững thững vào nhà. Vừa tới phòng khách thì đụng ngay dì Na:

- Cô Vy? Cô có thấy cậu Khang không?

- Dạ, ông ấy mới vừa đi.

- Đi đâu?

- Ra sân bay. Gia Khang không có nói với dì là ông ấy đi Hong Kong sao?

Dì Na vỗ trán:

- Chết chưa. Cậu Khang có nói với tôi hôm qua và chính tôi sắp xếp hành lý cho cậu ấy. Thế mà... thôi, để tôi vào trả lời cô Vi biết là cậu Khang đã đi rồi.

- Chị Vy gọi điện tới tìm Gia Khang à?

- Phải.

Dì Na quay lưng, nhưng bỗng chựng lại:

- Không được rồi cô Vy ơi.

- Dì nói cái gì?

www.vuilen.com

148

Page 9: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Vương Vi đòi sống, đòi chết nếu không gặp được Gia Khang.

- Có chuyện đó nữa sao? Vậy chúng ta phải làm sao đây?

- Không có gì phải quýnh quáng lên cả.

Hai người quay lại:

- Chị Thi!

- Cô Ba?

- Vương Vi không dám chết đâu, chị ấy chỉ giỏi hù dọa người khác. Chị ấy chết đi thì để lại cái gia tài khổng lồ này cho người khác sao cam.

Thái Vy nhíu mày:

- Em không hiểu.

- Những ai chưa biết, chưa hiểu thì Vương Vi là một cô gái xinh đẹp, tài giỏi. Được sánh bước bên Vương Vi là một điều hãnh diện. Nhưng đằng sau cái vẻ đẹp thu hút mọi người kia là sự ích kỷ, nhiều mục đích.

Gia Thi buông người xuống ghế xa lông:

- Bản thân tôi không thích nói xấu người khác sau lưng. Nhưng với Vương Vi, không nói là không được. Tám năm được biết chị ấy là tám năm tôi luôn đố kỵ. Những việc làm và hành động của chị ấy khiến tôi không thể chịu đựng được. Nhưng vì thương anh trai, tôi đành phải nhịn nhục, chịu đựng. Đến nay thì sự nhịn nhục, chịu đựng của tôi cũng có giới hạn. Vương Vi càng ngày càng quá đáng. Anh Hai tôi thì yêu trong mù quáng, sẵn sàng bỏ qua tất cả. Còn em thì tin chị ấy ngây thơ. Con người của Vương Vi, tôi hiểu rất rõ. Chị ta tốt với em không vì thương yêu em đâu, mà chị ta đang tìm cách bứng em đi đó. Em nên tự bảo vệ mình thì hơn, đừng vội cả tin.

- Chị có ghét Vương Vi quá không?

- Em hỏi như vậy, nghĩa là không tin lời chị?

Thái Vy ngập ngừng:

- Không phải. Em...

- Chị không bao giờ ép người khác phải nghe theo mình. Thôi thì từ từ em sẽ thấy.

Gia Thi mím môi:

www.vuilen.com

149

Page 10: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Dòng họ nhà Nhật Gia mà ai không biết đến. Trên đất Mỹ xa xôi này, Nhật Gia là một nhà doanh nghiệp tầm cỡ. Nếu Vương Vi về làm dâu Nhật Gia, cuộc đời sẽ huy hoàng. Hừ! Hà Vương Vi? Chị tính toán chu đáo lắm.

Thái Vy rụt rè:

- Gia Thi! Những gút mắt trong quan hệ giữa chị và Vương Vi, em không có ý kiến. Nhưng chị đừng để đầu óc mình luôn nặng nề. Cái gì đơn giản được, hãy cho nó đơn giản đi. Người nào tạo nghiệp, hãy để người đó tự gánh lấy.

- Chị đã nói lên được thì lòng chị đã không còn nặng nề. Chị có lời khuyên em. Sống ở đời, đừng quá thật thà, kẻo em bị hại lúc nào không hay. Giữa tốt và xấu, không có ranh giới. Em phải tự phân biệt lấy.

- Cám ơn chị.

Gia Thi quay sang dì Na còn đứng đó:

- Dì gác máy đi. Nếu Vương Vi có gọi tới tìm anh Hai tôi, thì bảo anh ấy không còn ở đây nữa. Chị ấy không tin, dì gọi tôi nghe.

- Dạ.

- Người gì đâu mà thật là trơ trẽn.

Thái Vy kéo tay Gia Thi:

- Em có việc này muốn hỏi chị.

- Chị đang nghe.

- Có phải chính em là nguyên nhân...

Gia Thi cắt ngang:

- Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Đừng để ý đến những điều vớ vẩn. Tại Vương Vi có cơn lúc nào thì quậy lúc đó thôi. Ngày trước, không có em, chị ấy cũng thường xuyên đảo lộn mọi trật tự. Nè! Nếu không muốn chị giận thì đừng hỏi đến vấn đề ấy nữa.

- Nhưng mà em...

- Sao em phải làm cho mình bận rộn đầu óc thế? Việc gì không đáng quan tâm, thì đừng quan tâm đến.

Thái Vy thở dài:

www.vuilen.com

150

Page 11: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Không biết con người thật lúc trước của em như thế nào? Nhưng bây giờ, em không thể làm ngơ mọi việc. Thấy Gia Khang buồn lòng, em không yên.

- Quan tâm cho người khác, đó là một đức tính tốt. Và em cũng cần hiểu rằng, con người buồn không chỉ một nguyên nhân. Anh trai chị không chỉ buồn mà còn thất vọng khi Vương Vi không hiểu, không có sự đồng cảm với anh ấy. Em biết đấy. Như thế thì làm sao tìm được hạnh phúc khi hai người cưới nhau?

- Chẳng lẽ chúng ta không có cách gì giúp họ sao?

- Giúp ư? Chị nghĩ không thể.

- Tại sao?

- Em giúp gì cho họ nào? Ví như họ không còn yêu nhau nữa khi phát hiện ra sau những trận cãi vã, em có hàn gắn được không? Có được đi chăng nữa cũng chỉ là một tình bạn. Mà ở đời, có nhiều cái oái oăm lắm. Em xen vào, không khéo em là nạn nhân của họ nữa là khác. Tốt hơn hết, chúng ta nên đứng bên lề thì hay hơn.

Thái Vy chống cằm:

- Em nghe lời chị thôi.

Gia Thi đứng lên:

- Đừng ở đây gì bó mình nữa, đi với chị.

Thái Vy ngơ ngác:

- Đi đâu?

- Chúng ta sẽ đi đến nơi nào mà chúng ta thích.

Cô bé nhảy cẫng lên:

- Ôi! Hay quá!

- Để chị gọi dì Na đóng cổng đã.

Thái Vy tung tăng bên Gia Thi, với nụ cười hồn nhiên và vô tư. Cô đâu biết tai họa đang đến với cô.

- Alô.

www.vuilen.com

151

Page 12: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Thái Vy phải không?

- Vâng.

- Là chị đây. Em đến bệnh viện ngay đi, Gia Khang gặp chuyện rồi.

Cô bé lắp bắp:

- Chị nói...

- Không thể nói nhiều được. Em ra cổng đi, có xe đón em ngay.

- Vâng.

Cái tin Gia Khang gặp chuyện làm Thái Vy không còn đủ thông minh để suy nghĩ. Cô bé lao ra cổng rất nhanh.

Reng... reng... reng.

Reng... reng... reng...

Dì Na từ sau nhà đi lên:

- Ủa! Cô Vy mới vừa ở đây mà. Đi đâu rồi nhỉ?

Chuông điện thoại đổ dồn.

Dì Na nhấc ống nghe:

- Alô.

- Là dì hở?

- Cô Vi…

- Không có ai ở nhà sao dì Na?

- Có tôi và cô Vy thôi. Nhưng cô ấy đã đi đâu nữa rồi.

- Tiếc nhỉ! Tôi định rủ Thái Vy đi dạo. Thế Gia Thi đâu?

- Cô Thi đã ra ngoài từ sớm. Cô có nhắn gì không?

- Không. Thôi, tôi không làm phiền dì nữa. Chào dì.

- Chào cô.

Dì Na gác máy, lẩm bẩm:

www.vuilen.com

152

Page 13: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Sao hôm nay đổi tông nhẹ nhàng dữ vậy? Thật không hiểu nổi.

Dì Na vừa định quay lưng ra sau thì tiếng chuông cổng reo. Dì lại phải ra mở cổng:

- Cô Thi mới về.

- Ừm. Chào dì Na. Thái Vy đâu rồi dì?

- Tôi không biết nữa. Mãi lo công việc ở nhà sau, đến lúc chuông điện thoại reo vẫn không ai nghe, nên tôi mới đi lên.

Gia Thi nhíu mày:

- Anh Hai tôi gọi điện về à?

- Dạ, không. Là cô Vương Vi.

- Vương Vi? Chị ta gọi điện tới đây làm gì nữa?

- Dạ, định rủ Thái Vy đi mua sắm.

- Tốt vậy sao?

Gia Thi khoát tay:

- Có lẽ Thái Vy quanh quẩn đâu đây, để tôi đi tìm con bé vậy. Dì Na làm công việc của mình đi.

- Vâng.

Gia Thi lần bước ra khu vườn nhỏ cạnh nhà, nơi mà Thái Vy thường ngồi một mình thơ thẩn. Nhưng nơi ấy lại trống không, chẳng có một bóng người.

Gia Thi quay bước vô nhà. Cô suy nghĩ chẳng lẽ cô bé còn ở trên phòng? Nếu giờ này mà Thái Vy ngủ chưa thức, thì quả thật không ổn rồi. Nỗi lo lắng dâng lên. Gia Thi bước nhanh trên thang lầu.

Trong phòng cũng không có. Quái lạ! Cô bé đi đâu nhỉ? Mơ hồ, một cái gì đó xảy ra trong đầu. Mấy hôm nay, Thái Vy không được vui, Gia Thi sợ cô bé bỏ ra đi vì cứ cho mình là nguyên nhân những trận cãi vã của Gia Khang và Vương Vi .

Gia Thi mở tung các cánh cửa tủ. Đồ đạc của cô bé vẫn còn nguyên. Cô thở phào. Vậy là cô bé không có đi.

Gia Thi tìm kiếm cô bé khắp căn nhà. Từ phòng máy, kể cả phòng làm việc của Gia Khang, vẫn không thấy bóng dáng Thái Vy. Nỗi lo chưa dứt, cô chạy xuống nhà sau.

www.vuilen.com

153

Page 14: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Dì Na à! Từ sáng tới giờ, Thái Vy có xuống đây không?

- Không. Bộ có chuyện gì hở cô Thi?

- Tôi đã tìm hết căn nhà rồi vẫn không thấy Thái Vy đâu cả. Tôi không biết con bé đã đi đâu.

Gia Thi rầu rĩ:

- Thái Vy không rành đường ở đây. Nếu con bé đi ra ngoài, tôi lo lắm.

Tuy không có khái niệm về quá khứ, nhưng cô Vy không khờ khạo. Cô ấy rất thông minh. Có đi ra ngoài, cô ấy chắc chắn nhớ đường về mà.

- Vấn đề tôi lo là không phải Thái Vy bị lạc đường, mà là sợ cô bé gặp phải bọn xấu thôi. Đất nước Mỹ hỗn tạp người, trong khi Thái Vy xinh đẹp.

Gia Thi quay quắt đi:

- Mà thôi. Có đứng đây suy diễn cũng vô ích. Tôi đi tìm Thái Vy đây.

- Cô biết ở đâu mà tìm?

- Chứ ở nhà, tôi như ngồi trên đống lửa vậy. Thái Vy mà gặp chuyện gì, tôi không biết mình ra sao nữa?

Dì Na ngập ngừng:

- Hình như... cả cậu Khang và cô đều dành cho Thái Vy một tình cảm đặc biệt?

Không hiểu sao Gia Thi lại nói lên tâm sự của mình:

- Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã thấy yêu mến Thái Vy rồi. Ở cô bé không có sự phô trương, màu mè, không vị kỷ, mà toát lên sự chân thật, ngây thơ dễ thương. Thái Vy như đã có duyên với chúng tôi từ lâu lắm. Cho nên anh Hai tôi mới quyết định sẽ tự mình đưa Thái Vy về Việt Nam.

- Hèn gì cô Vương Vi không mấy gì ưa thích Thái Vy.

- Chính xác hơn là không thích.

- Nhưng cô Vy về Việt Nam thì ở đây buồn lắm.

Gia Thi thở dài:

- Tôi cũng đâu thua gì dì. Nhưng cánh chim nào cũng có tổ ấm của nó. Chúng ta ra tay cứu người gặp nạn, nhưng không thể giữ người ở bên mình dù rất yêu mến.

www.vuilen.com

154

Page 15: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Phải chi cậu Khang không có Vương Vi...

- Tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó.

Cô khoát tay:

- Thôi, tôi phải đi tìm Thái Vy đây. Hy vọng cô bé đừng gặp chuyện gì nữa.

Gia Thi đi nhanh ra cổng, và một người nước ngoài làm cô chú ý. Gia Thi lịch sự:

- Hello (Chào).

Cô gái nước ngoài cũng chào lại:

- Hello. Tôi là Anna. Xin lỗi, đây có phải là nơi ở của Nhật Gia Khang không ạ?

- Lại chuyện gì nữa đây?

Cái nhìn của Gia Thi làm Anna như hiểu ra:

Cô giải thích:

- Tôi chẳng có ý gì khác, ngoài việc tuân lệnh anh trai tôi là bác sĩ John mang thuốc đến đây cho ông Khang.

Gia Thi hốt hoảng:

- Anh Hai tôi bị bệnh gì mà phải uống thuốc?

- Thì ra bạn là em gái của Gia Khang à?

Gia Thi nôn nóng:

- Bạn nói đi! Anh Hai tôi bị bệnh gì?

Anna mỉm cười:

- Bạn bình tĩnh đi, Gia Khang không có bệnh gì cả. Toa thuốc này là của cô Thái Vy gì đó.

Gia Thi thở phào:

- Vậy mà tôi tưởng... xin lỗi bạn nghe.

Cô mở rộng cửa:

- Bạn vào đi.

www.vuilen.com

155

Page 16: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Anna ngập ngừng:

- Hình như bạn chuẩn bị đi đâu?

Gia Thi gật đầu:

- Phải. Tôi định đi tìm Thái Vy. Con bé đã đi đâu rồi.

Anna tò mò:

- Thái Vy không còn nhỏ, phải không?

- Thái Vy là một thiếu nữ. Nhưng cô bé không phải là người sống ở đây, nên tôi lo sợ.

- Tôi hiểu rồi. Thế tôi cùng đi với bạn nghe.

- Tôi không dám làm phiền bạn.

Anna cười tươi:

- Về nhà, tôi cũng chẳng có công việc gì làm. Đi với bạn như đi dạo vậy thôi mà.

- Vậy bạn đưa thuốc tôi mang vào nhà đã. Chờ tôi chút nghe.

Gia Thi bước được vài bước thì nghe tiếng dì Na gọi:

- Cô Thi! Có điện thoại của cậu chủ.

- Vâng. Tôi vào liền.

Gia Thi ba chân bốn cẳng chạy vào phòng khách. Cô thở hổn hển:

- Alô.

- Gia Thi. Em đi đâu à?

- Không. Em đang tiếp chuyện với Anna, em gái của bác sĩ John.

- Sao cô ta đến nhà mình.

- John nhờ mang thuốc đến cho Thái Vy.

- Thế à? Anh nghe dì Na nói Thái Vy đã đi đâu?

- Dạ, em đi mua chút đồ về thì đã không thấy Thái Vy ở nhà. Em định đi tìm thì Anna đến và anh gọi về.

www.vuilen.com

156

Page 17: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Không thể để cho Thái Vy xảy ra chuyện gì được.

- Em biết rồi.

- Hai ngày nữa, anh về.

- Dạ.

- Anh cúp máy đây.

Gia Thi gác ống nghe, cô chạy như bay ra cổng:

- Để bạn chờ, tôi ngại quá, nhưng tôi phải nghe điện thoại của anh Hai tôi từ Hong Kong gọi về.

Anna dễ dãi:

- Không có gì đâu. Bây giờ, chúng ta đi chứ?

- Ừ.

Anna thân thiện cặp tay Gia Thi:

- Bạn nói tôi nghe về Thái Vy đi. Anh trai tôi luôn miệng khen Thái Vy, còn tôi thì chưa gặp cô ấy bao giờ. Chắc cô ấy dễ thương lắm hả.

- Dễ thương là theo cách nhìn của mỗi người. Nhưng với chúng tôi, Thái Vy không những dễ thương mà còn thông minh, đáng yêu, xinh đẹp nữa. Thái Vy hiện đang là nụ cười, là mặt trời của ngôi nhà này. Anh Hai tôi và tôi coi cô bé như một báu vật, luôn sợ mất.

Chiếc xe cứ chạy vòng vòng khiến Thái Vy phải sốt ruột, lên tiếng:

- Này, ông ơi? Bệnh viện nằm ở đâu?

Người tài xế trả lời:

- Cô đừng nôn nóng.

- Tại sao không nôn nóng cho được khi Gia Khang đang gặp chuyện?

- Cô lo cho ông lắm à?

www.vuilen.com

157

Page 18: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Ông hỏi chuyện bằng thừa.

Gã tài xế nhiều chuyện:

- Theo tôi được biết, cô đâu có họ hàng gì với Gia Khang.

- Nhưng ông ấy là người ơn của tôi. Sinh mạng của tôi là nhờ ông ấy cứu sống.

- Thì ra là thế. Vậy mà có người bảo rằng, Gia Khang lơ đãng tình yêu để quan tâm cô.

- Vớ vẩn? Thôi, ông đừng có hỏi chuyện lung tung nữa. Sắp tới chưa?

- Đây là đâu vậy?

Cô vào đi Vương Vi đang chờ cô ở trong kia.

Thái Vy mở tung cửa xe, chạy bay vào trong:

- Chị Vi ơi!

Vương Vi hiện ra:

- Em tới rồi à?

- Gia Khang đâu?

- Anh ấy làm gì có ở đây.

- Vậy…

- Em khờ ạ. Không phải Gia Khang đang ở Hong Kong sao?

Thái Vy chợt hiểu:

- Chị lừa em đến đây làm gì?

- Chẳng làm gì hết, ngoài việc muốn nói chuyện với em thôi. Nhưng nếu em không ngoan ngoãn nghe lời, thì có làm gì thật đó.

Thái Vy lùi ra sau:

- Chị...

Vương Vi chụp lấy cánh tay Thái Vy, xô mạnh cô bé xuống ghế:

- Khôn hồn thì ngồi yên đó đi. Nếu muốn đi thì phải được phép của chị.

www.vuilen.com

158

Page 19: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Thái Vy mím môi:

- Tại sao tôi lại tin lời chị nhỉ?

- Em lo cho Gia Khang lắm mà. Thái độ của em cho chị biết, giữa hai người không chỉ là quan hệ bạn bè. Hèn gì Gia Khang lạnh nhạt với chị.

Vương Vi vuốt má cô bé:

- Bây giờ em có thấy quá muộn màng chưa?

Thái Vy hất cánh tay Vương Vi ra:

- Chị nói bậy. Chị còn bậy hơn nữa khi nghĩ giữa tôi và Gia Khang có gì.

- Không đúng ư!

Vương Vi cười lớn:

- Tôi chưa bao giờ nói sai cho ai cả.

Cô gằn giọng:

- Tôi yêu cầu em rời khỏi Gia Khang ngay!

- Chị thật là vô lý khi yêu cầu tôi như vậy.

- Cô có nghe tôi không?

Thái Vy bật dậy:

- Tôi đang ở nhà Gia Khang. Trừ phi ông ấy muốn tôi đi, chứ không ai có quyền muốn tôi đi cả.

- Vậy thì rõ rồi nhé. Cô có cảm tình với Gia Khang, nên không muốn rời xa anh ấy.

Thật là quá đáng khi gán ghép cho cô như vậy. Tại sao cô không tin vào những gì Gia Thi đã từng nói nhỉ? Để hôm nay phải dở khóc dở cười khi phải đối diện với con người thật của Vương Vi.

Chị ta không có một phong cách, đức tính nào cả. Quen thói tự kiêu, nên buộc ai cũng phải nghe theo mình sao? Cô thì còn khuya đi.

Thái Vy nhún vai:

- Chị nghĩ sao tùy chị.

- Được. Thế thì hôm nay, cô đừng hòng rời khỏi nơi này.

www.vuilen.com

159

Page 20: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Chị dọa tôi đấy à?

- Một khi tôi đã nổi điên lên rồi, việc gì cũng dám làm cả. Ngày trước, tôi nhường nhịn để cô còn sống sót. Nhưng hôm này thì do cô ép buộc tôi. Gia Khang cứu cô, tôi đã có linh cảm cho cuộc tình của mình rồi. Nếu không có con nhỏ Gia Thi cản trở, thì cô đã bị tôi quăng ra ngoài từ lâu.

- Vậy là tôi số đỏ nên chị Gia Thi mới có mặt kịp lúc.

- Đừng vội vui mừng sớm. Vì hôm nay, chẳng có Gia Khang, Gia Thi nào cứu cô đâu.

- Chị giết tôi được sao?

- Giết cô thì quá nhẹ nhàng rồi. Tôi muốn cô sống dở chết dở và quên luôn cả bản thân mình.

- Chị độc ác quá!

- Ha... ha... ha. Không ai được nghịch ý tôi cả.

Thái Vy dựa vào tường:

- Cho tôi biết được con người chị, thì có ra sao tôi cũng không màng đến. Và tôi không hiểu, trên thế gian này, còn có những con người như chị sao? Tình yêu, chị không vun đắp, nâng niu giữ gìn, lại đi đổ lỗi do người khác. Như thế thì còn biết bao người con gái vô tội và là nạn nhân của chị nữa? Vương Vi à! Tôi thật lòng khuyên chị, hãy sữa đổi lại bản tính của chị đi. Nếu không, chị sẽ mất Gia Khang.

Vương Vi rít lên:

- Mày im đi! Chỉ cần mày không còn trên cõi đời này nữa, thì Gia Khang không cần bận tâm.

- Có thật không? Hay Gia Khang càng khinh sợ chị hơn?

- Tao không cần biết. Mày đừng nói nhiều vô ích, tao không thể đánh mất tình yêu của Gia Khang.

- Chính chị đã đánh mất nó rồi còn gì.

Vương Vi tát mạnh vào má Thái Vy:

- Tao đã cảnh cáo, mày không được nói nữa.

Thái Vy nhếch môi:

www.vuilen.com

160

Page 21: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

- Cái tát này, tôi không có ý định lấy lại đâu. Càng không giận khi chị thiếu suy nghĩ và bình tĩnh.

- Mày...

- Tôi thông cảm cho những người đang yêu như chị, nhưng chị đã ghen không đúng. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ quyến rũ người yêu của chị. Tại sao chị phải tự dựng chuyện để hành hạ mình?

- Mày không quyến rũ, thế tại sao Gia Khang lại lạnh nhạt với tao?

- Cái đó chị đi mà hỏi ông ấy. Gia Khang không yêu chị nữa là do lỗi người khác hay sao?

- Mày đừng trả lời tay đôi với tao.

- Tôi chỉ nói lên sự thật thôi. Chỉ cái cách gọi mày, tao của chị, người ta cũng đã thấy rõ bản chất của chị rồi. Có đánh mất tình yêu, chị cũng đừng trách ai.

Vương Vi điên tiết nhào vào túm lấy áo Thái Vy. Cô bé đẩy ra:

- Chị hành động giống như người thiếu giáo dục vậy.

- Mày cứ mắng đi. Mắng đi rồi không còn cơ hội để mắng nữa. Tuyệt vọng đi khi Gia Khang không thấy mặt mày lần cuối. Ha... ha... ha... còn con nhỏ Gia Thi nữa, nó không làm gì được tao đâu.

Thái Vy la lên:

- Chị buông tôi ra.

- La à? Cứ la đi. Tao đã có dự định từ trước thì mày đừng hòng có người phát hiện mày ở đây. Cả Gia Khang và Gia Thi sẽ tưởng mày gặp nạn mất tích lần nữa. Họ tìm mày không được và họ cũng không dám báo cảnh sát vì đã cố ý giữ mày trái phép. Cho mày biết thêm, không ai có thể nghi ngờ tao được. Vì có dì Na làm chứng, tao có gọi điện cho mày, sau khi mày rời khỏi nhà.

Ha... ha.. ha.

Thái Vy căm phẫn:

- Chị độc ác lắm!

- Mày biết thì cũng đã muộn rồi, phải không?

- Tôi hối hận vì đã luôn miệng nói tốt cho chị. Gia Khang không yêu chị nữa, quả là một điều sáng suốt. Chị không xứng đáng.

www.vuilen.com

161

Page 22: Phần 7 V - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhumauhanhphuc/nhumauhanhphuc... · - Để tôi nhìn thấy em ngất xỉu trên đường, có l là do thẽ ượng đế sắp

Tác Giả: Trần Thị Thanh Du NHƯ MÀU HẠNH PHÚC

Đôi mắt Vương Vi long lên dữ tợn. Hai người giằng co nhau. Vương Vi xô mạnh Thái Vy. Cô bé chới với đi, mất đà, đầu va mạnh vào tường. Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống má.

Thấy máu, Vương Vi tối tăm mặt mũi. Cô quỳ xuống. “Không. Tôi không cố ý, là do tự cô ấy thôi”. Vương Vi gào lên:

- David!

- Một người đàn ông người nước ngoài chạy vào:

- Cô Vi!

- Anh giải quyết việc này giùm tôi. Mang xác nó quăng thật xa đi.

Người đàn ông mang tên David đến bên Thái Vy. Anh ta đưa tay lên mũi cô bé, rồi quay sang Vương Vi:

- Cô ta không có chết, chỉ có ngất xỉu thôi.

- Vậy hãy mau cứu cô ta tỉnh lại đi, và giam hẳn cô ta trong phòng này.

Vương Vi đưa xấp đô la:

- Tôi cho anh ứng trước. Khi nào xong việc, tôi sẽ giao cho anh luôn số còn lại. Nhớ, phải làm đúng những gì tôi đã nói.

Khuôn mặt Vương Vi đanh lại:

- Phải làm cho nó điên điên, dại dại.

Cô quay lưng, nhưng bỗng chựng lại:

- Ngôi nhà này có an toàn không?

- Cô yên tâm. Đây là căn nhà của thằng bạn tôi để lại cho tôi. Đã lâu rồi, không ai biết đến nó nữa.

- Nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.

- Tôi biết rồi.

VươngVi rời khỏi căn nhà, bỏ lại người đàn ông tự quyết định mọi chuyện.

www.vuilen.com

162