phần 4 Á -...

24
Tác Gi: Như Anh Phương CHMÌNH EM THÔI Phn 4 Ánh mt tròn xoe ca nhng em bé khi nhìn thy người l, đứa ln nht chmi by, tám tui. Lam Ngc chú ý đến bé gái chng năm tui, gương mt bbm rt dthương đang giương mt nhìn cô. Lam Ngc nháy mt, cô bé n n cười ri chy biến mt: - Ti nghip quá hNgc. My đứa bé này còn nhquá mà đã sm mcôi ri. Cm Tú đứng sau lưng nói khvào tai Lam Ngc, trong khi cnhóm va xung xe đợi trưởng đoàn vào xin phép cô hiu trưởng ca trường ri mi được vào thăm các em sau. Lam Ngc gt đầu: - Phkhiêng đồ xung đi Tú. Trên xe có rt nhiu qun áo, đồ chơi, giày dép, tp v, bút, mc, viết, bng và bánh ko mà ctrường va kêu gi mi người đóng góp để tng cho nhng em bé có hoàn cnh không may đây. Cđám bn cô cũng đang khuân đồ xung đem vào để gia mt gian phòng ln. Lam Ngc xách mt lúc hai bch to đang đi vào gp Phong va quay ra. Thy cô, Phong cười toe toét: - Tiu thư như em mà cũng làm được vic quá h? Lam Ngc chu ming đáp ngay: - Anh nói Ngc là tiu thư thì có mà lm to. Tiu thư ca anh đang đằng kia kìa. Lam Ngc chOanh đang phía sau cô. Biết Oanh rt thích Phong nên cô chc gho li. Phong nhún vai không để ý. Lam Ngc mm cười. Cuc đời cũng lm éo le, người mình thích thì li không thích mình. - Đưa đây anh xách cho. Ming va nói, tay va đỡ ly nhưng Lam Ngc không chu buông ra: - Được ri, Ngc làm được mà. www.vuilen.com 71

Upload: duongkien

Post on 29-Aug-2019

212 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Phần 4

Ánh mắt tròn xoe của những em bé khi nhìn thấy người lạ, đứa lớn nhất

chỉ mới bảy, tám tuổi. Lam Ngọc chú ý đến bé gái chừng năm tuổi, gương mặt bụ bẫm rất dễ thương đang giương mắt nhìn cô. Lam Ngọc nháy mắt, cô bé ỏn ẻn cười rồi chạy biến mất:

- Tội nghiệp quá hả Ngọc. Mấy đứa bé này còn nhỏ quá mà đã sớm mồ côi rồi.

Cẩm Tú đứng sau lưng nói khẽ vào tai Lam Ngọc, trong khi cả nhóm vừa xuống xe đợi trưởng đoàn vào xin phép cô hiệu trưởng của trường rồi mới được vào thăm các em sau.

Lam Ngọc gật đầu:

- Phụ khiêng đồ xuống đi Tú.

Trên xe có rất nhiều quần áo, đồ chơi, giày dép, tập vở, bút, mực, viết, bảng và bánh kẹo mà cả trường vừa kêu gọi mọi người đóng góp để tặng cho những em bé có hoàn cảnh không may ở đây.

Cả đám bạn cô cũng đang khuân đồ xuống đem vào để giữa một gian phòng lớn.

Lam Ngọc xách một lúc hai bịch to đang đi vào gặp Phong vừa quay ra. Thấy cô, Phong cười toe toét:

- Tiểu thư như em mà cũng làm được việc quá hả?

Lam Ngọc chu miệng đáp ngay:

- Anh nói Ngọc là tiểu thư thì có mà lầm to. Tiểu thư của anh đang ở đằng kia kìa.

Lam Ngọc chỉ Oanh đang ở phía sau cô. Biết Oanh rất thích Phong nên cô chọc ghẹo lại.

Phong nhún vai không để ý. Lam Ngọc mỉm cười. Cuộc đời cũng lắm éo le, người mình thích thì lại không thích mình.

- Đưa đây anh xách cho.

Miệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra:

- Được rồi, Ngọc làm được mà.

www.vuilen.com 71

Page 2: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Cẩm Tú thấy vậy liền nói:

- Anh Phong tốt quá xách giùm em đi, công việc thiếu gì mà đi dành nhau.

Thế là Cẩm Tú đưa qua cho Phong xách, còn cô đi tay không. Nhìn Lam Ngọc đặt hai túi đồ xuống, Cẩm Tú mỉm cười:

- Làm bạn với người đẹp đỡ ghê lúc nào cũng có người đăng ký giúp đỡ. Người ta từ chối thì mình được hưởng hết.

Lam Ngọc liếc Cẩm Tú một cái thật dài:

- Mày ráng hưởng đi há.

Nói xong, cô bỏ đi trước, Cẩm Tú với Phong đi sau. Chẳng biết cả hai nói gì mà cứ cười sau lưng cô.

Cả bọn khiêng đồ xuống hết đem vào trong và lựa ra đồ chơi, bánh kẹo chia cho các em.

Lam Ngọc nghe nói nhiều đến những trường nuôi dạy trẻ em mồ côi, những mái ấm tình thương, nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thật sự với các em nhỏ. Những đôi mắt vô cùng ngây thơ, với những ánh nhìn ngơ ngác, trong cô trào dâng một sự xúc động mãnh liệt.

Lam Ngọc bế đứa bé nhỏ nhất vào lòng.

- Con chào cô đi.

Má Lan cúi xuống nhắc. Con bé ngượng nghịu nói:

- Con chào cô.

Lam Ngọc mỉm cười.

- Ừ, cô chào con nhé. Con ngoan lắm.

Những đứa bé khác xúm lại quanh cô, trong đó có cô bé lúc nãy. Lam Ngọc nựng lên đôi má bầu bĩnh của nó.

- Con tên là gì?

- Dạ, con tên bé Mi.

- Bé Mi mấy tuổi rồi?

Con bé xòe năm ngón tay ra. Lam Ngọc mỉm cười cô thấy mắt mình cay cay.

- Chú Nam!

www.vuilen.com 72

Page 3: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Chú bé đứng ngay cửa nhìn ra sân cất tiếng gọi thật to. Lam Ngọc nhìn ra theo. Nhật Nam đang đi bên ngoài với một người phụ nữ lớn tuổi.

Nghe gọi, anh đứng lại. Vài đứa nữa cũng ùa đến cửa gọi inh ỏi:

- Chú Nam! Chú Nam…

Lam Ngọc ngạc nhiên tột độ. Cô không ngờ gặp anh ở đây. Ẵm em bé trên tay, Lam Ngọc bước đến bên anh, không giấu được sự mừng rỡ.

- Anh Nam!

Nhật Nam nhìn cô, anh cũng rất ngạc nhiên:

- Em đi đâu vậy?

- Em hả? Em đi với trường. Còn anh?

- Anh đi một mình. Đây là cô hiệu trưởng.

Lam Ngọc vội cúi đầu chào. Người phụ nữ lớn tuổi đeo kính trắng nhìn cô, gật đầu, mỉm cười:

- Tôi về văn phòng trước nhé. Cậu cứ tự nhiên.

Nhật Nam cười gật đầu:

- Em sẽ vào sau.

Cô hiệu trưởng đi rồi, Nhật Nam quay sang Lam Ngọc. Anh ngắm nhìn gương mặt cô, nhớ nhung chồng chất bao ngày qua giờ bỗng dưng gặp lại thật bất ngờ. Cô bé của anh nước mắt đang vòng quanh mi. Lam Ngọc phải quay đi vì ánh mắt của anh.

- Bé Ngọc của anh lại khóc nhè nữa phải không?

Lam Ngọc đỏ mặt vì bị anh phát hiện đang mít ướt. Nhật Nam lại gọi cô thật trìu mến: ''bé Ngọc của anh" làm gương mặt cô càng đỏ thêm. Nhìn anh cô đâm lúng túng.

- Em…

Nhật Nam chỉ cười, anh vuốt lên má đứa bé.

- Em vào đi, lát nữa anh quay lại.

Lam Ngọc chợt nhớ:

- Sao mấy em bé ở đây biết anh vậy? Bộ anh hay đến lắm sao?

www.vuilen.com 73

Page 4: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Vào đi lát anh nói cho nghe.

Lam Ngọc mỉm cười, cô ngoan ngoãn đi vào. Mấy đứa nhỏ không còn đứng ngoài cửa nữa. Chẳng hiểu sao cô thấy vui khôn tả. Nhật Nam như có một sức hút đặc biệt đối với cô. Phong, Tuấn đang thổi bong bóng cho các em, trên mặt đứa nhỏ nào cũng rạng rỡ niềm vui.

Phong thổi một bong bóng hình trái tim màu hồng đưa cho bé gái đứng bên cạnh:

- Con đem bong bóng này đưa cho cô Ngọc đang ẵm em đi.

Con bé cầm qua ngay.

- Cô Ngọc ơi! Chú đưa nè.

Lam Ngọc cầm lấy, nhìn Phong đang nháy mắt vì đắc ý. Phong đưa chưa chắc cô đã nhận.

- Cám ơn con nha.

- Ủa. Sao tự nhiên bong bóng của Lam Ngọc có hình trái tim vậy ta?

Cẩm Tú ở đâu xuất hiện la lên oang oang.

- Của chú kia đưa đó.

Đứa bé khác đáp nhanh nhẩu. Cẩm Tú cười, cô ngồi xuống bên cạnh:

- Con biết chú đó không? Chỉ cho cô đi.

Con bé vô tư chạy qua chỉ vào vai Phong:

- Chú này nè cô.

Cẩm Tú cười gật đầu:

- Vậy hả! Cám ơn con nhé.

Lam Ngọc không thèm nhìn Cẩm Tú. Cô chơi búp bê với bé Mi.

- Giận hả?

Cẩm Tú cười hì hì:

- Hôm nay cứ giận thoải mái há. Lát nữa có người đỡ rồi. Công nhận anh Nam đẹp trai ghê.

www.vuilen.com 74

Page 5: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Đến nước này Lam Ngọc không nín được nữa, cô trừng mắt lên nhìn Cẩm Tú:

- Mày có im giùm cái miệng được không hả? Biết mày có tính bép xép, tao không kể cho nghe đâu.

Cẩm Tú càng cười to hơn:

- Trễ rồi cưng ạ. Bây giờ người có quyền hăm dọa là mình nhé bạn. Để xem, lát gặp anh Nam mình sẽ nói chuyện gì đây?

Lam Ngọc phát vào vai Cẩm Tú một cái thật mạnh:

- Quỷ sứ nha.

Cẩm Tú cười ré lên làm mấy đứa bé ngơ ngác nhìn.

Bé Mi vừa thay đồ mới cho búp bê xong, đưa lên cho Lam Ngọc:

- Con làm được rồi nè.

Lam Ngọc xoa đầu con bé:

- Bé Mi giỏi quá. Còn đôi giày nữa đâu?

Con bé lại hí hoáy tìm trong căn nhà của búp bê.

- Bé Mi nè! Bé Mi có biết chú Nam không?

- Chú Nam nào?

- Chú Nam hồi nãy đi ngang đây đó.

- Định tra hỏi con nít hả? Con bé làm sao biết được.

Lam Ngọc nói với Cẩm Tú. Bé Mi bỗng gật đầu:

- Chú Nam hay cho con đồ chơi lắm.

Cẩm Tú nhìn Lam Ngọc rồi hỏi tiếp:

- Con nói thật không?

- Con nói thật mà, con hứa.

Cẩm Tú mỉm cười:

- Cô tin mà.

- Con cũng biết chú Nam nữa.

www.vuilen.com 75

Page 6: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Thằng bé đang xếp hình bỗng lên tếng. Cẩm Tú vờ ngạc nhiên:

- Vậy hả! Sao con biết giỏi quá vậy. Cô cho con cái kẹo nha.

Thằng bé lắc đầu:

- Má Lan không cho ăn kẹo đâu hư răng đó.

Lam Ngọc mỉm cười:

- Con giỏi quá.

Rồi cô tằng hắng một tiếng:

- Bác sĩ mà bị con nít sửa lưng. Eo…ơi…mắc cỡ quá.

Cẩm Tú cười:

- Thôi được, coi như thua mày một keo đi.

Phong, Tuấn đi lại ngồi xuống cạnh Lam Ngọc và Cẩm Tú, Tuấn nói:

- Mấy đứa nhỏ tội ghê. Lên đây rồi mới thấy tận mắt. Nhiều người bây giờ ăn chơi phung phí, chỉ cần mỗi người tiết kiệm một tí sẽ làm bao nhiêu việc có ích cho mấy đứa bé này.

Cẩm Tú lên tiếng ngay:

- Anh Phong nghe chưa? Anh bớt đi vũ trường, cà phê đi nha. Vô những chỗ đó thật là tốn kém, để tiền làm việc thiện đi.

Phong nhăn mặt:

- Sao Tú gieo tiếng oán cho anh, anh có đi vũ trường hoài đâu mà bảo bớt.

Cẩm Tú cười:

- Sợ Lam Ngọc biết nên anh chối chứ gì?

Lam Ngọc đứng lên. Cẩm Tú ngạc nhiên:

- Ủa! Mày đi đâu?

- Chuyện gì mày cũng kéo tao vô được hết. Khát nước quá, đi uống nước, được không?

- A! Chú Nam đến.

Tiếng một đứa bé reo to, rồi hai ba đứa nhỏ chạy ra khi thấy Nhật Nam đứng ngay cửa.

www.vuilen.com 76

Page 7: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Chú Nam!

Bé Mi cũng bỏ đồ chơi chạy ra.

- Chú Nam ẵm con.

Nhật Nam cúi xuống ẵm bé Mi lên. Thấy cảnh đó, Lam Ngọc đứng im không nhúc nhích, cô cũng không cất tiếng kêu anh được. Mấy đứa nhỏ rất quen với anh, chứng tỏ Nhật Nam đến đây rất thường.

Cẩm Tú bước ra:

- Chào anh Nam. Rất hân hạnh được gặp anh ở đây.

Nhật Nam đặt bé Mi xuống đất:

- Em là Cẩm Tú phải không? Rất vui được gặp em.

Cẩm Tú gần như há hốc vì ngạc nhiên:

- Sao anh Nam biết tên em, Lam Ngọc nói phải không?

Cẩm Tú quay lại nhìn Lam Ngọc như dò hỏi. Cô cũng đang thắc mắc vì sao Nhật Nam có thể biết được. Lam Ngọc vội lắc đầu:

- Không có.

Cẩm Tú nghiêng đầu nhìn anh:

- Hay là anh Nam có phép thần thông.

Nhật Nam cười:

- Bí mật.

Phong với Tuấn cũng đứng dậy nhìn anh lạ lẫm:

- Ai vậy Tú? Giới thiệu đi chứ!

Cẩm Tú gật gật đầu nhìn Nhật Nam đầy thú vị:

- Anh Nam ghê nha. Nhỏ Ngọc nói chứ không ai. Để em giới thiệu với anh, đây là anh Phong và anh Tuấn, học trên tụi em một năm. Còn đây là anh Nhật Nam, giám đốc công ty, bạn của Lam Ngọc.

Nhật Nam cười, anh bắt tay Phong với Tuấn trước.

Cẩm Tú bỗng nói:

www.vuilen.com 77

Page 8: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Ủa! Sao bạn của Lam Ngọc mà nãy giờ toàn em nói không vậy ta? Lam Ngọc! Trả lại cho mày nha. Mày nói gì đi chứ!

Nhật Nam khẽ đưa mắt nhìn Lam Ngọc làm cô lúng túng:

- Em biết nói gì đâu. Nhỏ này vô duyên.

- Chú Nam ơi! Lại đây chơi với con.

- Chú Nam! Bạn Bi lấy xe của con. Hu hu…

Lam Ngọc chợt cười. Đám con nít cũng lao nhao như cái chợ vỡ. Nãy giờ người lớn lo nói chuyện, quên mất tụi nhỏ.

Lam Ngọc ngồi xuống:

- Để cô Ngọc chơi với con nhé.

- Không! Con muốn chú Nam cơ.

- Tụi con không được ồn, để mấy chú nói chuyện chứ.

Má Lan đi lên nhìn Nhật Nam, cười:

- Em đến hồi nào?

Nhật Nam mỉm cười lại:

- Bây giờ mới gặp chị. Chị khỏe chứ?

Tuấn có điện thoại nên đi trước. Phong cũng ra sau tìm mấy người khác. Chỉ còn Cẩm Tú với Lam Ngọc. Cẩm Tú kéo cô ra xa Nhật Nam:

- Sao anh Nam biết tên tao vậy? Mày nói phải không?

Lam Ngọc lắc đầu:

- Tao chưa bao giờ nhắc tên mày với anh ấy.

Cẩm Tú nhìn cô nghi ngờ:

- Mày ráng nhớ lại coi, chứ làm sao anh ấy biết.

- Đã nói chưa bao giờ nhắc thì lấy gì để nhớ.

Cẩm Tú ngẩn người ra:

- Sao kỳ vậy nhỉ? Anh Nam cũng hay lắm đó, mày ráng đi nha.

- Ráng cái gì?

www.vuilen.com 78

Page 9: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Cẩm Tú bóp mũi Lam Ngọc.

- Giả bộ hả?

Cẩm Tú nhỏ giọng.

- Cơ hội ngàn năm một thuở có biết không? Mày còn chờ gì nữa, nhân tiện gặp ảnh ở đây thì cho ảnh biết tình cảm của mình luôn đi.

Lam Ngọc ngượng chín người:

- Mày làm quân sư quạt mo hồi nào vậy hả? Mày có thấy những đôi mắt ngây thơ kia không, tao chẳng có đầu óc nào để chuyện tình cảm khác xen vào đây được hết. Mày thật là lố bịch đó.

Cẩm Tú cười gọn hơ:

- Vậy hả!

Má Lan lại đi đâu mất, chỉ còn mình Nhật Nam với đám con nít.

Cẩm Tú nhìn ra xe, mọi người đang tập trung đông đủ. Cô kéo tay Lam Ngọc:

- Hình như chuẩn bị về kìa! Mày về hay ở lại?

Lam Ngọc ngần ngừ, cô muốn gặp Nhật Nam:

- Chắc tao về chung với anh Nam.

Cẩm Tú trợn mắt nhìn cô rồi cười:

- Hóa ra mày cũng ghê thật. Thế mà tao cứ tưởng mày là con nai vàng chính hiệu chứ.

Lam Ngọc cũng trợn mắt lên ngay:

- Gì? Tao về với anh Nam thì có gì ghê gớm lắm đâu. Tao muốn đi với ảnh lúc nào mà chả được. Mày làm như là lạ lắm vậy.

Cẩm Tú gục gặc đầu:

- À, thì ra là vậy.

- Mày hay nghĩ bậy bạ quá.

- Cái đó thì tao không biết à.

www.vuilen.com 79

Page 10: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Cẩm Tú cười rồi quay vào:

- Anh Nam ơi! Em phải về rồi, khi nào có dịp gặp lại anh sau nha.

Cô cúi xuống xoa nhẹ má mấy đứa nhỏ rồi vẫy tay:

- Cô đi nha! Bye bye con nghen.

Nhật Nam đứng lên:

- Chào em. Hẹn gặp lại.

- Dạ.

Nhật Nam nhìn Lam Ngọc đứng yên bên cửa. Anh mỉm cười tự tin:

- Còn em, về với anh phải không?

Cẩm Tú cười:

- Anh Nam hỏi cái trúng phóc hà. Thôi, em đi nha.

Lam Ngọc tủm tỉm nhìn anh:

- Đợi em ở đây, để em báo anh trưởng đoàn một tiếng.

Khi cô quay vào, bé Mi đã ngồi gọn gàng trong lòng Nhật Nam. Cô cũng ngồi xuống:

- Bé Mi có vẻ thích anh quá hả?

Nhật Nam gật đầu:

- Ừ, anh cũng mến con bé.

- Anh bắt đầu đến đây từ bao giờ?

- Anh cũng không biết nữa, hình như là từ khi mẹ anh mất.

Lam Ngọc lặng yên. Cô đã vô tình chạm vào nỗi đau của anh.

- Lúc đó anh rất buồn. Anh cảm thấy rất cô đơn, không biết đến đâu và làm gì.

Cô có nghe Sơn nói ba Nhật Nam đã cưới vợ khác. Khoảng thời gian đó chắc anh bị khủng hoảng tinh thần lắm. Nhưng khi nghe chính Nhật Nam nói ra, cô bỗng thấy xúc động:

www.vuilen.com 80

Page 11: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Em không nghĩ anh có những lúc yếu lòng như vậy.

Nhật Nam khẽ cười:

- Bây giờ cũng thế mà.

- Đến giờ anh vẫn còn buồn à?

Lam Ngọc ngạc nhiên hỏi. Chẳng lẽ anh lại buồn lâu đến như vậy. Nhật Nam lắc đầu:

- Chuyện cũ thì hết rồi.

Lam Ngọc bỗng buột miệng:

- Hết buồn rồi mà anh vẫn thường đến đây, hay là anh thích con nít?

Nghe Lam Ngọc nói, Nhật Nam bật cười trước câu hỏi ngô nghê của cô:

- Ừ, anh rất thích con nít đó bé.

Lam Ngọc đỏ bừng mặt, vì ánh mắt của anh đầy vẻ chế giễu. Cô tự trách mình nói chuyện ấm ớ để Nhật Nam có thể suy nghĩ lung tung.

Nhật Nam lại tiếp tục trêu:

- Sao im lặng vậy, em không còn chuyện để hỏi anh nữa à?

Lam Ngọc xụ mặt xuống:

- Không nói với anh nữa. Người ta nói chuyện đàng hoàng còn anh thì cố tình chọc ghẹo.

- Hồi nào đâu, anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc mà, chẳng lẽ thích con nít mà bị cho là không đàng hoàng ư?

Nói xong anh tự cười ha hả. Lam Ngọc tức anh ách cô nhéo vào hông anh một cái. Nhật Nam ẵm bé Mi trên tay nhăn mặt.

- Đau anh.

Bé Mi bỗng òa khóc. Nhật Nam thôi cười. Lam Ngọc cũng lo lắng.

- Sao con khóc vậy bé Mi?

- Cô đừng đánh chú Nam của con.

www.vuilen.com 81

Page 12: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Con bé mếu máo nói, nước mắt chảy ràn rụa rồi. Trời ơi nó khóc còn giỏi hơn cô nữa. Lam Ngọc gật đầu ngay:

- Con nín đi cô không đánh chú Nam nữa đâu.

- Cô phải thương chú Nam nha.

Con bé nhìn cô chờ đợi, Lam Ngọc không trả lời được. Nhật Nam cũng đang nhìn cô, đôi mắt rất bí hiểm. Mỉm cười, anh cúi xuống với con bé.

- Yêu cầu của con khó quá, cô Ngọc chịu thua rồi.

Tuy là Nhật Nam gỡ rối cho cô, nhưng Lam Ngọc cũng không biết đường bào chữa. Gật đầu thì không được mà lên tiếng phủ nhận cũng không xong, hình như anh hiểu rất rõ tâm trạng của cô.

- Chú Nam ơi! Xếp khủng long cho con đi.

Một chú bé chạy đến cầm một xấp giấy đủ màu trên tay. Lam Ngọc thật sự ngạc nhiên.

- Anh biết xếp khủng long nữa sao?

Nhật Nam không trả lời với cô, anh nói với bé Mi:

- Con đứng xuống nha. Lát, chú ẵm tiếp.

Bé Mi lắc đầu:

- Con thích ngồi đây.

Nhật Nam kiên nhẫn năn nỉ:

- Bé Mi ngoan nào!

- Xuống đây, cô Ngọc buộc tóc cho nha.

Nghe vậy, bé Mi mới chịu leo xuống. Nhật Nam nhìn cô, anh lại cười:

- Cám ơn nhé.

Nhật Nam lại khách sáo để chọc cô. Lam Ngọc liếc anh cô đưa tay định nhéo anh một cái nữa nhưng chợt nhớ đến bé Mi, cô vội rút tay về ngay.

- Bé Mi nói gì, lại quên rồi phải không?

www.vuilen.com 82

Page 13: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Mắt anh nhìn tờ giấy nhưng vẫn thấy hành động của Lam Ngọc. Cô cười rúc rích:

- Ở đây anh có nhiều đồng minh quá, em thua anh là phải rồi.

Buộc tóc bé Mi xong, Lam Ngọc nhìn Nhật Nam, ba bốn đứa con nít đứng chờ để được nhận con khủng long. Anh có những tài lẻ này nên tụi nó mê là phải. Hôm trước chính cô cũng phải trố mắt thán phục. Lén nhìn lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh, mái tóc hơi rũ xuống trông giống nghệ sĩ hơn là người làm kinh doanh.

- Ngắm xong chưa, nói cảm tưởng cho anh nghe!

Nhật Nam lên tiếng làm Lam Ngọc giật cả mình. Vì anh nói mà đâu có nhìn cô.

- Dạ…

Nhật Nam đã xếp xong con khủng long, anh đưa cho chú bé đứng kế bên.

- Của con nè.

- Cám ơn chú Nam nha.

Những tờ giấy khác đưa anh tới tấp:

- Cho con với!

- Con nữa!

Nhật Nam vẫn vui vẻ:

- Từ từ nha, đứa nào cũng có hết.

Lam Ngọc chống tay lên cằm.

- Anh Nam xếp hay quá.

- Trả lời anh đi, định đánh trống lảng à?

- Chuyện gì cơ?

- Ai cho em nhìn không?

Lam Ngọc cười cười, cô chối:

www.vuilen.com 83

Page 14: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Em nhìn anh hồi nào? Em chỉ ngắm khủng long thôi.

Nhật Nam khẽ nhìn lên:

- Khủng long thế nào?

Lam Ngọc cười:

- Khủng long rất đẹp.

Nhật Nam đã xếp xong con thứ hai, anh ngừng tay, chiếu ánh mắt vào Lam Ngọc, hăm he:

- Rõ ràng là nhìn lén anh mà chối nhé, em khá lắm nhưng chỉ thoát được lần này thôi, lần sau thì anh không tha cho đâu.

- Mấy đứa lại bắt chú Nam xếp giấy nữa phải không?

Nhật Nam đang xếp con thứ ba cho xong. Má Lan từ sau đi lên:

- Em chiều tụi nhỏ quá. Chừng nào mới lấy vợ đây, có con tha hồ mà cưng nha.

- Có gì đâu, con nít mà chị.

Nhật Nam không nói, anh nhìn qua Lam Ngọc. Bất giác, gò má cô đỏ hồng lên. Cô rất nhạy cảm với những câu bóng gió xa xôi kia.

- Đến giờ tụi nhỏ đi tắm phải không? Em cũng phải về thôi.

- Chú Nam đừng về, ở chơi với con.

- Con ngoan. Hôm khác chú đến.

- Con không chịu.

Bé Mi là đứa quyến luyến anh nhất. Má Lan phải lên tiếng:

- Tụi con trật tự. Chú Nam còn bận nhiều việc để chú về chứ.

Nhật Nam đưa con khủng long cho thằng bé rồi đứng lên:

- Tụi con nghe lời má Lan đi tắm hết. Nếu không, chú về ngay.

Má Lan cười nhìn anh, nhún vai:

- Em cứ như vậy nên tụi nhỏ nhắc miết hà. Cám ơn em nhé.

Má Lan lùa hết đám con nít vào trong, còn lại không gian thật im ắng. Nhật Nam quay sang Lam Ngọc:

www.vuilen.com 84

Page 15: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Đi dạo với anh một lát.

Lam Ngọc sánh bước với Nhật Nam. Cả hai đi ra ngoài men theo bờ tường đá cũ. Cô biết mình yêu Nhật Nam rất nhiều nhưng không thể mở lời trước được. Cô chưa bao giờ nghe Sơn nói Nhật Nam đến những nơi như thế này, có thể Sơn cũng không biết. Vô tình cô đã thấy được tấm lòng nhân ái của anh…Chẳng biết phải yêu anh thầm lặng đến bao giờ…

Lam Ngọc nghe tiếng xe nẹt ga hơi lớn chạy trờ tới trước mặt, rồi cả người cô bị kéo thật mạnh vào trong. Lam Ngọc hết hồn chớp mắt lại mở ra cô nhìn thấy gương mặt Nhật Nam thật gần. Đôi mày anh nhíu lại:

- Em sao vậy nghĩ ngợi gì đến nỗi đi ra đường vậy?

Lam Ngọc cảm nhận được vòng tay anh đỡ lấy người cô, cả hai đang đứng sát trong tường.

Lam Ngọc cắn nhẹ môi:

- Có nghe anh nói gì không?

- Dạ nghe.

Nhật Nam lo lắng:

- Có chuyện gì làm em thẫn thờ vậy?

Lam Ngọc nhìn con đường vắng vẻ trước mặt, rồi mạnh dạn ngả đầu vào ngực anh. Nhật Nam đứng yên, tay anh vẫn choàng qua người cô. Nhưng chỉ một thoáng, anh đỡ vai cô ra:

- Về nhé.

Lam Ngọc khẽ lắc đầu:

- Em chưa muốn về đâu.

Đôi mắt cô long lanh nước, Nhật Nam không dám nhìn thẳng vào đó anh sợ mình sẽ xiêu lòng.

- Đi một đoạn nữa nhé! Nhưng đừng có đi vào đường xe của người ta đang chạy nha.

Lam Ngọc nhoẻn cười:

- Thì có sao đâu.

Thấy Nhật Nam lo lắng cho mình, Lam Ngọc cũng rất vui. Chắc chắn anh phải có một chút tình cảm nào đó dành cho cô.

www.vuilen.com 85

Page 16: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Anh Nam nè! Sao anh không rủ anh Hai đi lên đây với anh?

Nhật Nam chắp tay sau lưng:

- Anh thường đi vào ngày chủ nhật. Cả tuần đi làm rồi, để Sơn nghỉ ngơi làm công tác khác chứ. Hơn nữa, lên đây anh thấy mình như biến thành người khác, có thể cười đùa với bọn trẻ vô tư. Anh thích cảm giác đi một mình hơn.

- Em định xin đi chung với anh, chưa gì anh đã chặn đứng ý tốt của em rồi.

Nhật Nam phì cười:

- Đây là một công việc tình nguyện, nếu em thích thì đi với anh.

- Em thích chứ.

Lam Ngọc dừng lại dưới gốc cây to. Cô nhớ đến Cẩm Tú:

- Em còn chuyện gì muốn hỏi anh nữa à?

Lam Ngọc mỉm cười:

- Sao anh biết hay vậy?

- Nhìn em ngắc ngứ là biết ngay thôi.

Lam Ngọc tủm tỉm cười:

- Làm sao anh biết tên bạn em, chưa bao giờ em nói mà.

- À, tưởng chuyện gì. Em thử nghĩ xem.

Lam Ngọc ráng nhớ, chỉ còn anh Hai của cô thôi:

- Em biết rồi, anh Hai nói với anh phải không?

Nhật Nam cười.

- Còn ai vào đây nữa.

Lam Ngọc thắc mắc cô nghiêng đầu nhìn Nhật Nam:

- Mấy anh nói chuyện gì mà có bạn em trong đó vậy?

- Chuyện này của đàn ông, không nói em nghe.

Lam Ngọc bĩu môi:

www.vuilen.com 86

Page 17: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Làm gì quan trọng dữ vậy, em cũng không thèm nghe đâu.

Cô bước lên rễ cây to đùng dài ngoằn ngèo.

- Leo xuống, muốn té hả bé!

- Em không té đâu.

Nhật Nam chống tay lên hông:

- Chúng ta về thôi, sắp mưa rồi!

Lam Ngọc nhìn lên. Sắp mưa thật! Mây đen kéo đến rất mau. Lúc nãy không hề có. Cô bước ra khỏi gốc cây.

- Gió nhiều mà, chắc không mưa đâu.

Lam Ngọc lấy tay giữ mái tóc lại, nó bị gió thổi bay lung tung. Cô đi nhanh theo anh về. Tới cổng thì mưa ào xuống. Nhật Nam kéo cô vào mái hiên ngay bức tường bên hông. Dù đã đứng sát vào trong nhưng vẫn bị những giọt nước mưa bắn bẩn vào. Nhật Nam đứng bên ngoài che cho cô khỏi ướt. Lam Ngọc đứng sát vào tường:

- Anh xích vào một chút đi, mưa còn lâu.

Nhật Nam quay qua:

- Em hay quá nhỉ!

Lam Ngọc nhoẻn cười, đôi mắt đen láy của cô càng long lanh hơn. Nhật Nam phủi những hạt nước mưa bám lên tóc cô. Một cơn gió thoảng qua làm Lam Ngọc khẽ rùng mình.

- Em lạnh hả?

Ở Đà Lạt mưa còn lạnh hơn mà cô đâu có sao. Đứng kế Nhật Nam, cô bỗng thấy người run rẩy đầy hồi hộp.

Lam Ngọc khẽ lắc đầu. Nhật Nam nhìn cô một lúc, anh kéo Lam Ngọc vào lòng nhẹ ôm lấy cô. Anh cảm nhận ngay cả người Lam Ngọc run lên. Nhật Nam cúi xuống hỏi khẽ.

- Em không sao chứ?

Lam Ngọc xuôi tay xuống. Cô tựa vào người anh. Tình cảm trong cô là gì? Tình cảm của anh là gì, sao anh không chịu nói. Trong đầu cô tất cả mọi thứ cứ ong ong lên. Lam Ngọc nói nhỏ:

- Anh Nam ơi…

www.vuilen.com 87

Page 18: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Nhật Nam khẽ siết nhẹ lấy cô:

- Em đừng nói.

- Sao vậy?

- Anh biết rồi.

Nhật Nam thì thầm và anh vẫn giữ cô trong vòng tay ấm áp của mình. Bên ngoài đã hết mưa, Lam Ngọc cựa quậy để nhìn lên:

- Anh biết gì?

Nhật Nam đỡ cô ra anh, cười dịu dàng.

- Em lạnh phải không? Hết mưa rồi, anh đưa bé về nha!

Lam Ngọc ngước lên và nhìn thẳng vào mắt anh và bắt gặp một sự yêu thương rất đỗi nhẹ nhàng. Không thể nào Nhật Nam lại hiểu sai ý cô, trừ khi anh cố tình.

Trong khi cô đờ người ra thì Nhật Nam lại rất tỉnh táo. Anh mỉm cười vuốt lên má cô như nựng bé Mi:

- Sao lại nhìn anh như vậy?

- Thế còn anh?

Nhật Nam khẽ lắc đầu, anh không muốn trả lời cô:

- Mình về đi.

Anh đã bước ra ngoài nhưng Lam Ngọc thì vẫn đứng yên tại chỗ. Xa anh, cô sẽ lại nhớ đến quay cuồng. Nhật Nam quay lại.

- Nghe lời anh đi. Em đừng ủ dột như vậy nữa. Cười lên xem nào!

Gương mặt cô đầy phiền muộn.

- Anh Nam à…em…

Nhật Nam ngắt lời.

- Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, em còn phải học.

Lam Ngọc chớp mắt, cô đi theo anh. Nhật Nam đưa cô vào tạm biệt mọi người. Những ánh mắt trẻ thơ, những nụ cười hồn nhiên đứng chờ. Lam Ngọc tự nhủ, cô sẽ quay trở lại.

www.vuilen.com 88

Page 19: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Xe chạy một quãng khá xa mà chẳng nghe anh nói gì, Lam Ngọc khẽ nhìn qua Nhật Nam, anh đang rất đăm chiêu. Nhớ chuyện lúc nãy, cô bỗng thấy ngượng. Bất ngờ Nhật Nam đưa tay qua bẹo vào má cô, làm Lam Ngọc không kịp né.

- Nhìn anh nữa phải không? Hết chối nha!

Lam Ngọc đưa tay sờ lên má:

- Anh làm em hết hồn à.

Nhật Nam nhìn cô. Lam Ngọc đã tươi trở lại.

- Cười được rồi hả bé?

Lam Ngọc mắc cỡ, cảm giác xấu hổ, ngượng ngập đã không còn nữa. Cô xoay hẳn người qua để nhìn anh lái xe.

- Em nhìn thẳng nè, không phải nhìn lén đâu nha!

Nhật Nam chỉ cười không nói gì. Cô gác tay lên ghế nệm. Gia đình Nhật Nam hình như rất giàu, cô chỉ nghe Sơn nói, những gì cô biết về anh cũng đều qua lời nói của anh Hai hết. Lam Ngọc cắn nhẹ môi. Sao cô bỗng thấy lo lo.

- Dậy đi bé Ngọc!

Lam Ngọc mở mắt, cô ngồi dậy ngơ ngác nhìn Nhật Nam:

- Xin lỗi anh, em ngủ quên hả?

Nhật Nam gật đầu:

- Tỉnh táo chưa? Biết đường về nhà không?

Lam Ngọc đỏ mặt, cô đang quê vì ngủ quên lúc nào không hay, còn bị anh chọc thêm nữa.

- Em không giỡn với anh đâu nha. Em về đây, cám ơn anh nhé.

Vừa nói cô vừa mở bung cánh cửa để bước xuống. Nhật Nam vẫy vẫy tay với cô. Anh cho xe chạy đi.

www.vuilen.com 89

Page 20: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Vú Hai đứng đợi Nhật Nam ngay bậc tam cấp. Vừa thấy anh, bà nói ngay:

- Hôm nay con về trễ vậy?

- Có gì không vú?

Vú Hai gật đầu đi theo anh vào nhà:

- Lúc chiều có hai cô gái đến tìm con. Nhưng con đi làm chưa về.

Nhật Nam ngạc nhiên anh đứng lại.

- Ai vậy, vú có biết không?

Vú Hai lắc đầu cười cười:

- Vú chưa gặp bao giờ! Vú đang tưới cây, thấy hai cô đứng lấp ló ngoài cửa. Vú đi ra, lúc đó hai cô nói cho gặp giám đốc Nhật Nam. Tìm con chứ còn ai.

- Vú có hỏi tên không?

- À, đứa nói tên là Cẩm Tú, cô đó miệng mồm lanh lẹ lắm. Còn cô kia không nói gì, chỉ cười chào vú thôi.

Nhật Nam ''à" lên một tiếng. Anh đã biết ai rồi. Dám tới tận nhà tìm anh.

- Vú nghĩ chắc người quen nào đó giới thiệu đến gặp con tìm việc làm, nên vú cho địa chỉ công ty. Hai đứa giống như là sinh viên vậy.

Nhật Nam kéo cà-vạt ra cho dễ thở:

- Vú làm như ai gặp con cũng để xin việc làm hết. Không phải đâu. Cám ơn vú nha.

Nhật Nam vỗ vai vú Hai thân mật. Bà nhìn anh thắc mắc:

- Vậy chứ ai, bạn con hả. Thôi chết vú rồi?

Cái nhăn nhó của vú làm anh phải phì cười:

- Không sao đâu, vú đừng lo mà.

Nhật Nam vô phòng anh ngã người xuống giường. Một ngày đi làm thật là mệt mỏi và căng thẳng. Từ hôm gặp Lam Ngọc, anh càng thấy căng thẳng hơn. Chống lại ý muốn của bản thân là điều khó làm vô cùng.

www.vuilen.com 90

Page 21: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Nhìn lên trần nhà, anh cười một mình khi nhớ đến Cẩm Tú, cô nàng ngạc nhiên nhìn anh mà đôi mắt thì cứ trố ra. Cả Lam Ngọc cũng thế, giận dỗi, buồn vui gì cũng để lộ ra ngoài. Sao mà anh nhớ cô bé đến thế.

Lấy điện thoại bấm số nhà Sơn, cô bé của anh cũng chẳng có điện thoại riêng nữa, mà đi học như cô thì sắm điện thoại để làm gì.

Đợi một hồi lâu mới nghe giọng của Sơn:

- Tao đây. Bé Ngọc đâu rồi.

- Mày tìm bé Ngọc à. Nói chuyện với tao được không?

Sơn cười tỉnh bơ, anh chưa hay biết gì cả. Nhật Nam cũng đùa:

- Nói với mày cả ngày rồi chán chết. Làm ơn gọi bé Ngọc giùm tao cái.

- Đợi chút nha.

Sơn đặt máy xuống, một lúc sau giọng anh vang lên:

- Bé Ngọc bị nhức đầu rồi, không nói chuyện được.

Nhật Nam ngần ngừ:

- Nhức đầu à? Sao vậy?

- Tao chẳng biết nữa. Có chuyện gì không?

Nhật Nam hỏi lại:

- Lam Ngọc nhức đầu lâu chưa?

Sơn lấy làm lạ. Xưa giờ Nhật Nam có như thế đâu.

- Sao mày quan tâm tới con bé vậy? Có chuyện gì phải không?

Lam Ngọc đã đi ra đứng sau lưng Sơn:

- Cho em gặp anh Nam một chút.

Sơn quay lại đưa điện thoại cho em gái. Anh khẽ nhìn cô:

- Sao nói nhức đầu?

Lam Ngọc không trả lời anh, Đợi Sơn lên lầu, cô mới nói nhỏ:

- Anh Nam hả?

www.vuilen.com 91

Page 22: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Em bị nhức đầu à?

Vừa hỏi xong, anh ngạc nhiên khi nghe Lam Ngọc trả lời:

- Em không có.

Giọng nói của cô không bình thường chút nào. Nhật Nam ngồi ngay dậy:

- Em đang đùa với anh phải không?

Lam Ngọc không cười vui vẻ như mọi lần, cô nói rất rõ ràng và thật dứt khoát:

- Em không có đùa.

- Tại sao lúc nãy em nói nhức đầu, bây giờ lại không, chẳng lẽ Sơn nói dối anh.

- Anh Hai không nói dối. Tại vì em không muốn gặp anh.

Nhật Nam tưởng anh nghe lầm:

- Em nói cái gì?

- Em nói là em không muốn gặp lại anh nữa.

Nhật Nam im lặng, Lam Ngọc cũng im luôn. Vài giây sau anh nói nhỏ nhẹ nhưng rất nghiêm:

- Dám nói như thế với anh à?

- Em nói thật.

- Cho anh biết lý do được không?

- Em không thích anh nữa, chỉ vậy thôi.

Nhật Nam bắt đầu bực mình. Nói chuyện nãy giờ anh chẳng hiểu gì cả. Nhưng anh cố dằn lòng xuống:

- Lam Ngọc! Em nói rõ một chút, được không? Tại sao em thay đổi như chong chóng vậy. Lúc chiều tìm anh có việc gì?

- Em không đến tìm anh nữa.

- Tại sao?

- Em không thích hợp với người cao sang như anh. Giám đốc thì đâu có chơi với con nít.

www.vuilen.com 92

Page 23: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Nhật Nam gắt:

- Bé Ngọc! Nói vậy không sợ anh giận à?

- Em nói đúng mà, không phải sao?

Nhật Nam đắn đo một lúc:

- Ý em muốn gì? Đang nhõng nhẽo với anh có phải không?

Lam Ngọc lắc đầu:

- Em không nhõng nhẽo, em không làm nũng gì cả. Em rất đau khổ, anh có biết không? Đừng tìm em nữa đi!

- Bé Ngọc.

Nỗi nhớ anh cồn cào làm cô không biết sợ là gì.

- Anh mặc kệ em. Hãy để em quên anh đi.

Lam Ngọc ôm điện thoai, cô thút thít khóc.

- Anh qua nhà em ngay bây giờ nha!

- Không được đâu! Em đã nói hết với anh rồi, em sẽ không gặp mặt anh nữa đâu.

- Nếu anh cứ gặp em thì sao?

Lam Ngọc ấp úng, cô chưa có câu trả lời đã nghe anh cười trong máy. Cô giận dỗi:

- Bộ em nói mắc cười lắm hả?

- Em nói đúng rồi, không có gì mắc cười cả.

- Thế sao anh lại cười. Thấy chưa, lúc nào cũng chế nhạo em được hết. Anh đâu có xem em như người lớn đâu.

- Anh rất muốn nhìn thấy em ngay bây giờ, bé ạ!

Nói xong, Nhật Nam lại cười. Lam Ngọc cắn môi:

- Nhưng em không muốn thấy anh đâu. Em cúp máy đây. Ngủ ngon nha!

Tiếng cười của Nhật Nam làm cô thấy tức chết được.

Lúc chiều, bỗng dưng cô lại nảy ra ý muốn đến nhà anh cho biết. Mặc dù có hơi sợ, nhưng vừa nghe cô đề nghị, Cẩm Tú đã OK ngay. Ngôi nhà của Nhật

www.vuilen.com 93

Page 24: Phần 4 Á - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi4.pdfMiệng vừa nói, tay vừa đỡ lấy nhưng Lam Ngọc không chịu buông ra: -

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Nam giống như ngôi biệt thự vừa to vừa đẹp. Cẩm Tú cứ xuýt xoa mãi. Nhật Nam bước ra khỏi cửa là đi xe hơi. Ngoài xã hội, anh đã là một giám đốc. Bản thân cô chẳng có gì, chỉ là sinh viên học còn chưa xong. Thế mà cô cũng học đòi yêu anh, thật buồn cười làm sao.

Càng nghĩ cô càng thấy chán nên quyết định rời xa anh. Cảm giác đó làm cô đau đớn. Thế mà vừa nghe xong, Nhật Nam lại có thể cười được.

Giận dỗi, cô gác mạnh máy xuống. Cả đêm Lam Ngọc cứ suy nghĩ, cô không tài nào ngủ được. Nếu biết cô yêu Nhật Nam thì anh Hai nói gì, tại sao mình cứ rối lên như mớ bòng bong thế nhỉ.

www.vuilen.com 94