Ñoàng voïng 15 - cổng thông tin điện tử phòng giáo dục tam...

80
Ñoàng voïng 15 1 Đặc san của trường THCS Chu Văn An Số ra hàng năm Số 15 (2014) -Tháng 11/2014 Trong số này Văn ☻ Lời tựa - Ban báo chí (03) Trường THCS Chu Văn An …. - Tuyết Mai (05) ☻ Món quà quí – Nguyễn Thị Vân (11) ☻ Trường tôi từ một góc nhìn – Lê Vui (16) ☻ Công đoàn trường THCS Chu Văn An… - Trần Công (19) ☻ Cánh chim nhỏ của lớp 9/3- Cao Ái Trung (26) ☻ Có khi cần một bờ vai - Tuyết Hạnh (31) ☻ Linh cảm – Nguyễn Ngọc Chương (37) ☻Về một người thầy- Đặng Quang Vinh (44) ☻Nội tôi - Thiện Chí (50) ☻ Đi tìm ý nghĩa câu hát của người xưa - Thiện Chí (55) ☻ Cái duyên- Thiện Chí (59) ☻ Sợi tóc- Nguyễn Ngọc Chương (63) ☻ Điểm báo: Và cuộc đời này…- Ngọc Chương (65) Thơ Thiện Chí (9,29) Châu Nam (10) Dung Quỳnh (14,42) Lê Vui (15,61) Thạnh Chi (15) Võ Loan (17) Nguyễn Văn Cầu (18) Đào Thuỷ (18) Như Hoà (24) Đặng Hồng (25) Kim Thoa (25,30) Mậu Vĩnh (28) Tố Trinh (30) Kim Yến (34, 58) Loan Trinh (35) Hồng Công (36,62) Minh Công (42) Vân Thái (30) Mỹ Quyền (48) Ngô Minh Hải (49) Đình Lựu (52) Thu Vân (53) Nguyễn Thuỷ (53) Trương Nam (54) Nguyệt Nga (61) Kim Ngân (62)

Upload: nguyenxuyen

Post on 28-May-2018

213 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Ñoàng voïng 15

1

Đặc san của trường THCS Chu Văn An Số ra hàng năm

Số 15 (2014) -Tháng 11/2014

Trong số này

Văn ☻ Lời tựa - Ban báo chí (03)

☻ Trường THCS Chu Văn An …. - Tuyết Mai (05)

☻ Món quà quí – Nguyễn Thị Vân (11)

☻ Trường tôi từ một góc nhìn – Lê Vui (16)

☻ Công đoàn trường THCS Chu Văn An… - Trần Công (19)

☻ Cánh chim nhỏ của lớp 9/3- Cao Ái Trung (26)

☻ Có khi cần một bờ vai - Tuyết Hạnh (31)

☻ Linh cảm – Nguyễn Ngọc Chương (37)

☻Về một người thầy- Đặng Quang Vinh (44)

☻Nội tôi - Thiện Chí (50)

☻ Đi tìm ý nghĩa câu hát của người xưa - Thiện Chí (55)

☻ Cái duyên- Thiện Chí (59)

☻ Sợi tóc- Nguyễn Ngọc Chương (63)

☻ Điểm báo: Và cuộc đời này…- Ngọc Chương (65)

Thơ

Thiện Chí (9,29) Châu Nam (10) Dung Quỳnh (14,42) Lê Vui (15,61) Thạnh Chi (15) Võ Loan (17) Nguyễn Văn Cầu (18) Đào Thuỷ (18) Như Hoà (24) Đặng Hồng (25) Kim Thoa (25,30) Mậu Vĩnh (28) Tố Trinh (30) Kim Yến (34, 58) Loan Trinh (35) Hồng Công (36,62) Minh Công (42) Vân Thái (30) Mỹ Quyền (48) Ngô Minh Hải (49) Đình Lựu (52) Thu Vân (53) Nguyễn Thuỷ (53) Trương Nam (54) Nguyệt Nga (61) Kim Ngân (62)

Ñoàng voïng 15

2

Chuùc quyù thaày coâ lôøi chuùc söùc khoeû,

haïnh phuùc, thaønh ñaït

BAN GIAÙM HIEÄU

BCH COÂNG ÑOAØN

HOÄI PHUÏ HUYNH

BAN BAÙO CHÍ

ÑOÀNG VOÏNG 15 Formatted: Centered, Space Before: 12 pt

Ñoàng voïng 15

3

Năm nay thời tiết thật dễ chịu. Nắng, gió, mưa thuận hòa.

Nắng vàng ươm. Không gian sánh vàng bởi ánh sáng dát

mỏng như tơ, buông từng chùm óng ả. Nắng nhuộm vàng trên

từng con đường, góc phố. Làm bồi hồi mỗi bước chân qua.

Gió heo may vui đùa trên áo cũng là lúc ta chợt nhận ra

mùa thu đã về. Từng cơn gió nhẹ gieo vào lòng người bao xao

xuyến, trầm tư.

Cũng có những cơn mưa bất chợt, xối xả nhưng rồi lặng

đi, nhường chỗ cho nắng vàng buông mành, nhường chỗ cho

niềm hy vọng mới sáng tươi.

Cỏ cây dường như cũng biến hóa. Từ xanh thẫm, vàng,

cam rồi chuyển sang đỏ thắm. Chỉ chực chờ cơn gió vô tình đi

qua là có cơn mưa đỏ ối giăng khắp lối đi.

Bầu trời như cao hơn, xanh hơn.

Ai đó đã nói rằng: Với mùa thu, con người luôn sống thật

với lòng mình. Muốn thời gian và không gian chậm lại để hòa

mình với thiên nhiên, với đất trời. Muốn thật rung cảm để trải

lòng.

Khẽ khàng thu quyến rũ rơi.

Đồng Vọng 15 xin cùng bạn chia sẻ những yêu thương...

Ban biên tập

Ñoàng voïng 15

4

Ñoàng voïng 15

5

Thời tiết năm nay đẹp lạ. Mưa nắng luôn chan hòa. Nắng vàng ấm áp pha lẫn chút lành lạnh heo may dường như hứa hẹn một mùa bội thu. Trời thương chìu người Quảng Nam hay ủng hộ cho ngành Giáo dục mà trong những ngày đầu năm học đến nay, học sinh chưa có buổi nghỉ học nào vì mưa bão. Sự thuận lợi hiếm có này đã là bước khởi đầu đầy niềm vui cho trường THCS Chu Văn An trong năm học 2014-2015 cố gắng phấn đấu vươn lên.

Năm học sắp bắt đầu, đã có một số khó khăn xuất hiện như: có giáo viên bị bệnh nặng, phải nghỉ dài ngày, phải hỗ trợ nhau dạy thay. Mặt khác, cơ sở vật chất nhà trường đã được xây mới nhưng chưa đầy đủ các hạng mục. Số phòng học ít nên rất khó cho việc tổ chức học 2 buổi/ngày, nên chỉ có thể tiến hành ở một số bộ môn “thế mạnh”, một số khối lớp. Hơn nữa, quang cảnh sư phạm nhà trường vẫn còn đang thi công dang dở, cây xanh chưa tỏa bóng mát nên một vài tiêu chí xây dựng trường chuẩn Quốc gia chưa đạt theo qui định. Điều đó đã gây rất nhiều trăn trở không những cho các cấp lãnh đạo mà còn đem lại sự lo lắng thường trực cho nhà trường.

Tuy nhiên, được sự quan tâm của các cấp lãnh đạo Đảng, chính quyền thành phố Tam Kỳ về đầu tư xây dựng cơ sở vật chất; sự quan tâm chỉ đạo kịp thời của lãnh đạo phòng Giáo dục Tam Kỳ, lãnh đạo địa phương và đặc biệt là sự hỗ trợ nhiệt tình của hội Cha mẹ học sinh, trường THCS Chu Văn An ngày một khang trang hơn. Hy vọng thời gian tới, với sự đầu tư đúng đắn sẽ đáp ứng được từng bước trước yêu cầu ngày càng cao trong việc dạy và học của thầy trò nhà trường.

Điều quan trọng hơn là nhà trường đã “sở hữu” một đội ngũ giáo viên thật sự có năng lực, có tinh thần trách nhiệm, yêu ngành, yêu nghề và rất nhiều học sinh chăm ngoan trong học tập, chấp hành tốt nội quy nhà trường.

Trong năm qua, trường đã không ngừng quyết tâm đạt được những kết quả rất đáng khích lệ: Về xếp loại học lực: có 92% đạt học lực từ trung bình trở lên. So với cùng kỳ năm qua tỉ lệ học sinh giỏi tăng 2,86.%, khá tăng 1,33%; tỉ lệ học sinh yếu

Ñoàng voïng 15

6

giảm 0,19%. Bên cạnh đó, về hạnh kiểm học sinh cũng giữ ở mức: khá tốt: 98,9%. Và tỉ lệ xét tốt nghiệp THCS năm qua của trường là: 100%.

Song song với kết quả đó, tại Hội thi học sinh giỏi cấp thành phố, trường đã đạt 79 giải về các môn văn hóa 6,7,8 và 9. Xếp giải khuyến khích toàn đoàn. Hội khỏe Phù Đổng xếp vị thứ ba toàn đoàn.

Với kết quả như vậy, trường đã đạt được danh hiệu Tập thể lao động xuất sắc, Chi bộ trong sạch vững mạnh, Công đoàn Vững mạnh xuất sắc, Liên đội xuất sắc.

Đặc biệt các em học sinh khối lớp 9 năm nay thật dễ thương. Các em rất chịu khó rèn luyện, bồi dưỡng để đạt thành tích cao trong học tập. Một điều hết sức tự hào là trong đợt “Khảo sát học sinh giỏi các môn văn hóa lớp 9” cấp thành phố được tổ chức năm nay, trường Chu Văn An bất ngờ và vinh dự xếp vị thứ nhất toàn đoàn (mặc dù không được công bố chính thức vì khống chế kết quả ở bộ môn Toán).

Để có được bước khởi đầu tốt đẹp như vậy là một quá trình của cả thầy và trò. Bên cạnh việc nỗ lực không ngừng nghỉ của các em học sinh trong học tập và rèn luyện, nhà trường còn có những biện pháp thiết thực nhất nhằm giữ vững và nâng cao những tiêu chí, chỉ tiêu đã đề ra. Đó là những nhiệm vụ cụ thể và là hướng phấn đấu rất tích cực nhằm đưa phong trào nhà trường ngày càng sánh vai với các trường bạn.

Nhiệm vụ thứ nhất phải kể đến là: thực hiện nghiêm túc, linh hoạt, sáng tạo chương trình, kế hoạch giáo dục, từng bước nâng cao chất lượng, hiệu quả hoạt động giáo dục.

Nhiệm vụ thứ hai là: tổ chức dạy học 2 buổi/ ngày theo điều kiện cơ sở vật chất hiện có.

Nhiệm vụ thứ ba không kém phần quan trọng là: tổ chức dạy học ngoại ngữ theo phương pháp mới. Đó là: 100% giáo viên Tiếng Anh tham gia các lớp bồi dưỡng, nâng cao chuyên môn và năng lực tiếng Anh khi Sở GD&ĐT triệu tập; tạo điều kiện cho giáo viên nâng cao hơn nữa kỹ năng nghe, nói trong sinh hoạt tổ chuyên môn; tích cực chỉ đạo tổ chức các hoạt động

Ñoàng voïng 15

7

ngoại khóa, mời giáo viên người nước ngoài về thỉnh giảng, cuộc thi Hùng biện tiếng Anh, IOE, câu lạc bộ nói tiếng Anh... nhằm nâng cao kỹ năng nghe, nói trong học sinh. Bên cạnh đó là tiếp tục duy trì cải tiến hoạt động câu lạc bộ tiếng Anh ở trường, tiến hành dạy chương trình thí điểm, lập kế hoạch mua sắm trang thiết bị phục vụ dạy và học ngoại ngữ theo quy định của Đề án “Dạy và học ngoại ngữ trong hệ thống giáo dục quốc dân giai đoạn 2008-2020”

Nhiệm vụ thứ tư là: hướng dẫn học sinh tham gia tốt việc học nghề phổ thông tại trường. Tiếp tục đổi mới nâng cao chất lượng hoạt động giáo dục hướng nghiệp học sinh; tổ chức “Tư vấn hướng nghiệp”, trong hoạt động giáo dục hướng nghiệp; chú trọng việc giáo dục giá trị sống, kỹ năng sống; xây dựng góc hướng nghiệp tại thư viện trường đạt chất lượng và hiệu quả.

Nhiệm vụ thứ năm rất quan trọng: Đó là tiếp tục thực hiện tích hợp giáo dục đạo đức, học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh; giáo dục pháp luật; giáo dục phòng chống tham nhũng; tuyên truyền, giáo dục về chủ quyền biển, đảo; sử dụng năng lượng tiết kiệm và hiệu quả; bảo vệ môi trường; đa dạng sinh học và bảo tồn thiên nhiên; giáo dục về tài nguyên và môi trường biển, hải đảo, ứng phó với biến đổi khí hậu, phòng tránh và giảm nhẹ thiên tai, giáo dục an toàn giao thông, tổ chức tham quan học tập thông qua di sản, tại các cơ sở sản xuất,…

Nhiệm vụ thứ sáu cũng phải tập trung chú ý. Đó là tiếp tục tăng cường giáo dục an toàn giao thông, chống đuối nước, vệ sinh thân thể, vệ sinh an toàn thực phẩm theo thông tư liên tịch số 08/2008/TTLT/BYT-BGD&ĐT ngày 08/7/2008. Phối hợp có hiệu quả các tổ chức trong và ngoài nhà trường nhằm tiếp tục giáo dục dân số và sức khỏe sinh sản vị thành niên, coi trọng giáo dục kỹ năng sống cho học sinh khi tổ chức thực hiện các tiết giáo dục tập thể.

Nhiệm vụ thứ bảy là tối cần thiết và cần sự quan tâm của tất cả thầy cô và học sinh. Đó là tăng cường công tác bồi dưỡng học sinh giỏi, phụ đạo học sinh yếu nhằm nâng cao chất lượng giáo dục toàn diện, nâng cao biện pháp chất lượng mũi nhọn, tăng số lượng và chất lượng học sinh lớp 9 thi đỗ vào trường chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm.

Ñoàng voïng 15

8

Nhiệm vụ thứ tám là về công tác giáo dục thể chất cho học sinh. Đó là việc thực hiện thật nghiêm túc Quyết định số 14/2001/QĐ-BGD&ĐT về ban hành quy chế giáo dục thể chất và y tế trường học; Quyết định số 53/2008/QĐ-BGD&ĐT về ban hành quy định đánh giá xếp loại thể lực học sinh; Quyết định số 72/2008/QĐ-BGD&ĐT về ban hành quy định tổ chức hoạt động thể dục thể thao, ngoại khóa cho học sinh, kiểm tra đúng đủ các nội dung của Sở GD&ĐT tỉnh Quảng Nam đã quy định. Triển khai mô hình dạy bơi cho học sinh, tổ chức các hoạt động thể dục thể thao trong nhà trường như: hội khỏe Phù Đổng, trò chơi dân gian,…

Nhiệm vụ không thể thiếu đối với nhà trường là các hoạt động giáo dục ngoài giờ chính khóa, giáo dục kỹ năng sống, các đơn vị hoạt động theo tinh thần của Thông tư số 04/2014/TT-BGD&ĐT ngày 28/02/2014 ban hành quy định về Quản lý hoạt động giáo dục kỹ năng sống và hoạt động giáo dục ngoài giờ chính khóa.

Đặc biệt, năm học này, công tác thi đua, khen thưởng chú trọng ở việc đánh giá hiệu quả các mặt hoạt động như: Kết quả triển khai thực hiện chương trình giáo dục phổ thông và kế hoạch dạy học; thực hiện đổi mới phương pháp dạy học, kiểm tra đánh giá; tuân thủ quy chế chuyên môn, thi cử; chấp hành các qui định của pháp luật, các văn bản hướng dẫn của ngành; phong trào học sinh giỏi và giáo viên giỏi; kết quả xây dựng cơ sở vật chất, mua sắm thiết bị dạy học, tự làm đồ dùng dạy học, hoạt động và giữ vững danh hiệu Thư viện xuất sắc; xây dựng trường đạt chuẩn Quốc gia và kiểm định chất lượng cơ sở giáo dục; tăng cường xây dựng cảnh quan sư phạm trường học; ứng dụng công nghệ thông tin và chế độ thông tin, báo cáo kịp thời.

Tất cả những nhiệm vụ trên phải được tiến hành toàn diện và đồng bộ đối với các bộ phận và các tổ bộ môn trong nhà trường. Quan trọng hơn là hướng tới mục đích tốt đẹp nhất là phấn đấu cho trường THCS Chu Văn An không ngừng vươn lên.

Ngoài kia, bầu trời trong xanh. Vài áng mây xốp nhẹ đang trôi bồng bềnh như muốn hòa nhịp cùng mục tiêu phấn đấu của trường THCS Chu Văn An

Giao Thị Tuyết Mai

Ñoàng voïng 15

9

Có ai còn nhớ cây phượng này không? Một thời đi qua hóa thành nỗi nhớ Một thời đã qua làm ta trăn trở Có thể quay về với mái trường xưa?

Có thể quay về trở lại chốn xưa Để thổn thức lòng trăm miền nhớ Để dịu êm nỗi niềm trăn trở Chút nhớ chút thương,

dĩ vãng một ngôi trường

Cánh phượng nào giục giã nét thân thương Sắc tươi đỏ lẫn giọng ve trong vắt Nắng vàng ươm, bầu trời xanh dìu dặt Trở lại trường xưa,

ơi cây phượng năm nào?

Thiện Chí

Ñoàng voïng 15

10

Đã qua rồi nửa cuộc đời tuổi trẻ Ngẫm đời ta vui ít, buồn nhiều Để bây giờ mái tóc chẳng còn xanh Lòng trĩu nặng biết bao điều phiền muộn

Nào phải đâu với "Công việc rỗi nhàn" Bao trách nhiệm lo toan vất vả Những đêm về giấc ngủ chập chờn Về bổn phận của người thầy, người mẹ

Tiếng con trẻ làm tan niềm lo nghĩ “Tặng mẹ điểm 10 đỏ thắm của con” Cảm ơn con! Tình yêu thật dễ thương Đã giúp mẹ vượt qua bao thử thách Vì con, mẹ có thể quên tất cả Vì đời, mẹ cố gắng chu toàn Để không hổ thẹn người thầy, người mẹ.

Tô Thị Châu Nam

Ñoàng voïng 15

11

Tôi được chuyển về trường THCS Chu Văn An đến nay đã hơn mười năm nhưng chưa bao giờ làm công tác chủ nhiệm lớp. Có lẽ do tôi được phân công dạy môn Hóa học ở cả hai khối 8, 9 và bồi dưỡng học sinh giỏi. Ngoài ra, tôi còn kiêm nhiệm thêm công tác thiết bị trường học. Thời gian biểu dường như đã chiếm trọn định suất nên tôi được ưu ái chăng?

Mỗi ngày đến trường đối với tôi trôi qua lặng lẽ. Tất nhiên tôi cũng có những niềm vui từ bạn bè, đồng nghiệp, người thân để tiếp thêm sức mạnh. Thi thoảng có những ngày vui vẻ bởi kết quả đạt được của những cô cậu học trò do tôi phụ trách và trực tiếp bồi dưỡng. Những lúc ấy, tôi thật sự hạnh phúc khi được chăm lo cho cái ngôi nhà nhỏ với nhiều học sinh chăm ngoan của mình.

Ấy vậy mà năm nay tôi được phân công làm công tác chủ nhiệm. Đây là công việc mà rất ít giáo viên yêu thích. Tôi cũng không ngoại lệ.

Lớp của tôi phụ trách là lớp 6/3-một lớp rất dễ thương.

Ngày đầu tiên nhận lớp, tôi thật sự lo lắng dù khi tiếp xúc, các em vẫn còn nét ngây thơ, hồn nhiên trong trẻo của học sinh tiểu học. Bên cạnh đó là những em nam nhiều hiếu động và cũng đầy cá tính.

Qua tìm hiểu gia cảnh, qua những tiết dạy “mở hàng”, và đặc biệt trong giờ “sinh hoạt lớp”, tôi dần biết rõ hơn hoàn cảnh của từng em.

Ñoàng voïng 15

12

Cám cảnh những hoàn cảnh “khó khăn” và “đặc biệt”, tôi đã cố gắng gần gũi với các em theo cách riêng của mình. Đó là việc buổi sinh hoạt đầu giờ nào tôi cũng cùng tham gia kiểm tra bài vở, lắng nghe những ý kiến phản hồi của các em để giải quyết thật thấu đáo.

Tôi rất thường xuyên ghi sổ liên lạc để trao đổi với phụ huynh.

Thế nhưng, có những lời nhận xét thật sự tâm huyết rất mong cha mẹ các em đọc để cùng tôi “uốn nắn” ngay từ đầu lại không được hồi âm. Tôi thật sự buồn hơn khi những em đó không mấy quyết tâm “chuyển biến”. Lo lắng, trăn trở cho lớp mà nhiều đêm tôi không ngủ được. Làm sao các em có thể đảm bảo chất lượng và số lượng để lên lớp 7 đây?

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ tiếp xúc với các em một cách tự nhiên hơn. Tôi chú ý đến một cậu học trò có tên là Nguyên, cậu vóc dáng mảnh khảnh, nước da đen giòn, mặt thì lúc nào cũng cau có. Trong giờ học, hễ cứ thấy giáo viên quay lên viết bảng là thể nào cu cậu cũng ngoay ngoáy chọc ghẹo các bạn bên cạnh. Vì thế mà các bạn trong lớp hoặc tránh xa, hoặc “hò” nhau chọc ghẹo “hội đồng”. Ê… ê… ê…“Nguyên đen”, ê…ê… ê “Nguyên đen”.

Không những thế còn có em Thái, nổi tiếng ngỗ nghịch hồi lớp 5 trường tiểu học. Không buổi học nào tên em không xuất hiện trong sổ đầu bài. Em làm cho tôi lo lắng và phiền muộn nhất.

Niềm an ủi lớn nhất đối với tôi là hầu như các em đều ngoan ngoãn, chăm học. Nổi bật nhất có lẽ là những em như Lại Thế Trung, Quỳnh Như, Tuyết Nhi.

Đặc biệt phải kể đến em Tuyết Nhi. Em có khuôn mặt trái xoan, xinh xắn. Trong lớp lúc nào em cũng ngồi ngay ngắn, chăm chú nghe thầy cô giảng bài. Ở em, cái gì cũng tươi mới và hồn nhiên như lứa tuổi em vốn có.

Tôi cũng không biết có phải do sự chân thành cùng những kinh nghiệm tôi “học hỏi” được của các đồng nghiệp, cộng với nghiệp vụ sư phạm “gom góp” bấy lâu nay hay giữa tôi và các

Ñoàng voïng 15

13

em có cái “duyên” từ trước mà sau hai tháng, tôi đã gần như“chạm” được tình cảm quí mến thầy trò.

Có những lần, chúng tôi cùng nhau “trút bầu tâm sự” như những người bạn tri kỷ. Các em tỉ tê “tâm sự” về hoàn cảnh gia đình một cách cởi mở và chân thành. Có em vừa cười vừa khóc, thật dễ thương biết mấy. Tôi đã không ôm các em vào lòng, nhưng cùng với những cái xoa đầu, ánh mắt trìu mến, tôi cảm nhận giữa các em và tôi gần gũi nhau vô cùng.

Như một người bạn, người mẹ, tôi đã quan tâm, khuyên nhủ và giúp đỡ các em thật chân tình. Cả trong học tập cũng như cuộc sống. Tôi kể chuyện bằng những câu chuyện có thật của các bạn trong lớp (tất nhiên là nói tên khác đi), về hoàn cảnh gia đình thật đặc biệt của em Nguyên, em Thái để các bạn cùng chia sẻ. Thật sự tôi đã lắng nghe câu chuyện của các em bằng cả trái tim mình.

Thật thương cho những cô bé, cậu bé còn nhỏ tuổi mà đã phải gánh lên vai nhiều nỗi lo “của người lớn” mà trong đó chuyện “cơm áo gạo tiền” là mối quan tâm hàng đầu của các em.

Tôi dần hiểu. Vì sao có em có những biệt danh rất khó nghe. Vì sao có em lầm lì dùng những từ ngữ “chợ búa” để đáp trả. Mặc dù trên gương mặt và vóc dáng các em còn non nớt, thơ dại, vụng về. Các em cần lắm những đồng tiền quí giá để trang trải cho những sinh hoạt khác. Và hơn thế là những lời động viên đúng chỗ đúng nơi.

Về chuyên môn, là giáo viên dạy bộ môn hóa khối 8, 9 nên với lớp chủ nhiệm, tôi chỉ gặp các em mỗi tuần có hai tiết là công nghệ 6 và giờ sinh hoạt. Do đó, để tạo cơ hội gặp lớp trao đổi là một vấn đề khó đối với tôi. Vì vậy, tôi phải phân công rõ ràng cho các bạn ở trong ban cán sự của lớp. Ngoài ra, tôi thường xuyên tiếp xúc với phụ huynh để tạo sự hiểu biết lẫn nhau giữa gia đình và nhà trường.

Có lẽ các em đã hiểu được tấm lòng của cô chủ nhiệm mà giờ đây các em đã hòa hợp, đoàn kết với nhau. Giờ sinh hoạt lớp, các em trở nên vui hơn, lối cư xử cũng nhẹ nhàng và ăn

Ñoàng voïng 15

14

nói lịch sự hơn; mỗi lần có gì vui, các em đều tìm gặp và khoe với tôi rất hớn hở.

Một buổi sáng đẹp trời, tôi nghe các thầy cô nói với nhau: “Lớp 6/3 dễ thương quá đi, mặt mũi em nào cũng sáng sủa. Trong lớp ai ai cũng phát biểu xây dựng bài. Dạy lớp đó thiệt sướng, tiết 5 rồi mà mình không muốn về”

Tôi sững người trong niềm hạnh phúc vỡ òa. Các em ơi! Còn gì sung sướng hơn! Tôi luôn nghĩ rằng, mình hãy cứ cho đi và ngày kia sẽ được nhận lại bởi cái nghề của tôi vốn dĩ là như thế rồi.

Đây có lẽ là món quà quí mà các em đã trao cho cô nhân ngày 20/11 năm nay rồi đó. Cô cảm ơn các em.

Nguyễn Thị Vân

Lần đầu tiên tôi đếnmột ngôi trường Trước ngưỡng cửa với bao cuộc đời bé nhỏ Ôi! Các em mầm tương lai đất nước Khiến lòng tôi không khỏi xuyến xao!

Rồi bục giảng trắng một màu bụi phấn Và tôi tin ở những bước đường xa Trong suy nghĩ tôi hằng mong đơn giản Rằng tôi là cô giáo của trường tôi

Bao kỷ niệm chất đầy trong ký ức Con đường qua mang bao nỗi nhọc nhằn Ngôi trường cũ của một thời tuổi trẻ Bước chân ngỡ ngàng-tôi-cô giáo của ngày xưa

Dung Quỳnh

Ñoàng voïng 15

15

Một chút gì trong nắng tháng năm Mắt Hà Lam..... rưng rưng chùm phượng vĩ Tôi chợt thấy ngày xưa mình vô lý Để bây giờ khắc khoải mỗi hè sang Sân trường xưa vẫn cái nắng chói chang Gió vẫn vọng lúc giao mùa xao động Ba mươi năm nguyên một màu phượng thắm Một chút tình....đỏ rực cuối mùa thi Ta còn nợ nhau thời khóa biểu chi li Ngàn...ngàn...giây...khi mình xa cách Ta còn nợ nhau bài thơ tình cắp sách Ngàn...ngàn...giây...hoài vọng giữa thời gian. Tháng năm về cánh phượng cứ đa mang Lời chia tay ngập ngừng chưa kịp nói Ba mươi năm cuộn tròn như dấu hỏi Trên mắt ai buồn đọng ... chút Hà Lam.

Lê Vui

Mải miết từng đêm soạn kĩ bài Mong rằng kinh nghiệm sẽ bằng ai Gieo giống tâm hồn đâu phải dễ Thành công đâu chỉ có trai tài!?

Thạnh Chi

Ñoàng voïng 15

16

Ngày 20/11 sắp đến rồi.

Trong tôi như có tiếng nói thôi thúc phải viết một cái gì đó về mái trường thân yêu, nơi có những đồng nghiệp, những anh chị em và những học sinh thân thương đang miệt mài góp phần đưa trường THCS Chu Văn An ngày càng vươn lên, xứng đáng với niềm tin của lãnh đạo và nhân dân phường An Sơn.

Nhưng viết về mái trường của mình sao tôi thấy khó đến thế! Hay trường mình có nhiều điều đáng viết quá hay chăng…? Mình thử hóa thân thành chủ thể thưởng thức cái đẹp của trường để ngắm nhìn xem sao.

Và… tôi bỗng nhớ! Cái ngày tháng tám đầu tiên tất cả chúng tôi được chuyển về trường, lúc đó trường còn tọa lạc trên vùng đất Gò Mã Đông sau xóm nhà dân, lối tìm vào rất khó. Thế mà ngôi trường mang tên thầy giáo Chu Văn An cùng với chúng tôi vươn mình đón nắng và gió. Và cũng dần theo năm tháng dưới bàn tay chăm sóc của thầy cô bao thế hệ học trò, những hàng cây xanh dần che mát từng lối đi, từng ô cửa nhỏ. Từ góc nhìn tình nghĩa, nét đẹp truyền thống của thầy và trò Trường THCS Chu Văn An hình thành, không ngừng bồi đắp và phát huy trong gần mười lăm năm qua.

Năm học qua, trường tôi bắt đầu chuyển về cơ sở mới, những con người nơi đây đã năng động đưa trường vào quỹ đạo của giáo dục hiện đại. Những thầy cô giáo của nhà trường đã “hô biến” những trang giáo án điện tử thành hiện thực, thành tâm huyết và nghệ thuật trên bục giảng. Học sinh của nhà trường luôn nỗ lực hết mình để không phụ lòng thầy cô. Nhất là trong kỳ thi học sinh giỏi lớp 9 vừa qua, các em đã đạt được kết quả: giải I thành phố (mặc dù không được công bố chính thức vì khống chế). Một kết quả không ngờ mà chúng tôi chưa từng có.

Tôi cũng như bao đồng nghiệp và học sinh của nhà trưởng rất hạnh phúc vì đã góp phần nhỏ bé của mình vào thành tích lớn lao ấy. Đoạn đường mà chúng tôi đã đi có thể đầy

Ñoàng voïng 15

17

chông gai, nhưng chúng tôi vẫn đi và quyết tâm đi…Vì chúng tôi biết, không chạm được gai chẳng thể hái hoa hồng.

Viết đến đây, cảm xúc của tôi như dịu lắng xuống. Bỗng tôi nhớ lại những ngày tháng tám năm 2000-năm đầu tiên chúng tôi đến với trường. Lòng tôi rộn lên niềm vui khó tả. Bất giác tôi mỉm cười và lẩm nhẩm: “Trường mới là lối cũ, nhưng đường xưa đã mới”.

Lê Vui

Em về thăm lại trường xưa Tường rêu đứng lặng mấy mùa chia xa

Sân trường vắng ngắt không hoa Bước chân ngày cũ ai qua chốn này

Áo ai bay giữa trăng gầy Đôi bờ nhật nguyệt đã đầy nhớ thương

Hoa xưa còn thoáng mùi hương Mười lăm năm lẻ còn vương dấu giày

An Sơn mờ mịt mưa bay Ghé thăm trường cũ hao gầy dáng ai?

Võ Thị Loan

Ñoàng voïng 15

18

Em viết bài thơ kính tặng thầy Một món quà ý nghĩa của hôm nay Kiến thức nhờ đâu em khôn lớn Ơn thầy cô dạy dỗ từng ngày

Có những lúc vu vơ em nghĩ Thấy mà thương bụi phấn tóc thầy Trên bục giảng mồ hôi lưng ướt đẫm Công ơn này em xin mãi khắc ghi

Nguyễn Văn Cầu

Mười lăm năm chuyến đò ngang Chở trò qua đậu bến vàng ngày mai

Đời tôi là ước mơ dài Mười năm Tiên Phước mái chèo ngược xuôi

Nay về quê mẹ đò ơi Đến đi chở nỗi buồn vui học trò

Thời gian con nước xuôi dòng Có ai ngoảnh lại hiểu lòng đò ngang

Đào Thị Thu Thủy

Ñoàng voïng 15

19

Trải qua hơn 14 năm hình thành và phát triển, nhà trường đã lớn mạnh về nhiều mặt, nhất là chất lượng giáo dục toàn diện ngày càng được nâng cao. Song hành cùng hoạt động nhà trường, Công đoàn đã đóng một vai trò hết sức quan trọng. Đó thực sự là “tổ ấm” khi dung hòa “Kỷ cương, tình thương, trách nhiệm”. Điều đó càng giúp cho đoàn viên hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc để mang lại thành tích cao cho nhà trường.

Truyền thống của Công đoàn nhà trường là luôn giữ vững danh hiệu Công đoàn Vững mạnh – Xuất sắc suốt 8 năm liền.

Trong những năm đó, năm học 2008-2009, Công đoàn trường có thành tích đầu tiên: được Liên đoàn Lao động Thành phố tặng giấy khen: “Tập thể đã có thành tích xuất sắc trong phong trào Công nhân Viên chức Lao động và hoạt động Công đoàn”.

Càng vui hơn khi đến năm học 2010-2011, trong cuộc thi sáng tác với chủ đề: “Gương sáng Nhà trường – Gương mặt Nhà giáo”, Công đoàn trường đạt giải A tập thể. Cùng với đó Công đoàn trường được khen thưởng là đơn vị đạt thành tích xuất sắc trong cuộc vận động: “Dân chủ-Kỷ cương-Tình thương-Trách nhiệm”.

Niềm vui nối tiếp niềm vui, trong năm học 2012-2013, Ban nữ công của trường được Liên đoàn Lao động thành phố tặng giấy khen là: “Đã có thành tích xuất sắc trong phong trào thi đua “Giỏi việc nước, đảm việc nhà” giai đoạn 2010-2012”.

Đặc biệt và phấn khởi nhất phải kể đến là thành tích của năm học vừa qua-năm học 2013-2014, cùng với danh hiệu “Công đoàn Vững mạnh - Xuất sắc”, Công đoàn trường đã được

Ñoàng voïng 15

20

Công đoàn Giáo dục tỉnh tặng giấy khen “Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ năm học”.

Đây là năm học mà Công đoàn đã đạt thành tích xuất sắc ở nhiều mặt. Nổi bật nhất là trong cuộc thi sáng tác chào mừng kỷ niệm 85 năm ngày thành lập Công đoàn Việt Nam (28/7/1929 – 28/7/2014). Các tác phẩm trong Đồng Vọng được tuyển chọn gửi đi dự thi đều được Ban giám khảo đánh giá cao và được đăng trên tạp chí của ngành. Đó là những bài văn, bài thơ của Cô Nguyễn Thị Tuyết Hạnh, Thầy Nguyễn Ngọc Chương, Cô Phan Thị Chiến, Cô Thái Thị Vân, Cô Nguyễn Thị Tưởng.

Kết quả rất đáng mừng. Công đoàn trường đã đạt giải B (không có giải A). Cô Nguyễn Thị Tuyết Hạnh đạt giải B (không có giải A) với tác phẩm “Bão”. Công đoàn trường đã được Liên đoàn Lao động thành phố khen thưởng. Với thành công như vậy, các “cây bút” chuyên và không chuyên của trường đã thể hiện sức sáng tạo cũng như khẳng định được “chỗ đứng” của mình trong Công đoàn thành phố.

Bên cạnh đó là các hoạt động phong trào như: giải nhất bóng chuyền nam, nữ do Công đoàn ngành tổ chức nhân kỷ niệm ngày giải phóng quê hương 30/4.

Trước đây, người ta thường nói Công đoàn là “ăn theo” bởi vì các thành tích thường thuộc lĩnh vực “chuyên môn”. Công đoàn không “dính dáng” gì hết. Thực ra, khi công nhận thành tích của tập thể, chúng ta không thể quên đi vai trò đóng góp của từng cá nhân, từng bộ phận. Mặt khác, cũng con người đó mà trong đời sống thường ngày không được êm ấm, thỏa mái, vui tươi thì người ta có thể đạt được thành tích hay không? Chính vì vậy, Công đoàn đã đóng vai trò rất quan trọng để giải quyết tâm tư, nguyện vọng, tình cảm,…của đoàn viên. Có như vậy họ mới toàn tâm toàn ý hoàn thành các công tác của mình nhằm mang lại những thành tích cho nhà trường.

Những thành tích mà Công đoàn ta đạt được hôm nay là nhờ sự cống hiến rất lớn của các thầy, cô giáo đã dày công đóng góp dưới mái trường tuy non trẻ nhưng rất giàu thành tích này. Hình ảnh của những thầy giáo, cô giáo ấy thật sự đẹp khiến chúng ta không thể nào quên.

Ñoàng voïng 15

21

Chắc chắn chúng ta còn nhớ ngày kỷ niệm 10 năm thành lập trường-một buổi lễ thật đẹp cả về hình thức lẫn nội dung. Chúng ta được đón tiếp thật nhiều đại biểu đến từ hầu hết các ban ngành, chính quyền và đoàn thể từ cấp. Chúng ta đã nhận thật nhiều lời khen từ quí lãnh đạo, bạn bè, đồng nghiệp và phụ huynh học sinh bởi sự đẹp đẽ, hoành tráng, trang trọng và đầy ý nghĩa của buổi lễ.

Đón nhận những lời khen như vậy thật sung sướng nhưng mọi người sẽ tự hào hơn khi biết được buổi lễ đó được thiết kế và dàn dựng bởi ba người thầy: Đó là thầy Liêm, thầy Thu, thầy Chương.

Một trong những thầy giáo đáng được tôn vinh nhất là thầy Ngô Quang Liêm. Thầy không những có năng lực chuyên môn cao mà còn có tài năng trong công tác lãnh đạo Công đoàn. Hẳn chúng ta ai cũng nhớ, trong những năm làm Chủ tịch Công đoàn trường Chu Văn An; với sự nhạy bén, linh hoạt và đầy nhiệt huyết, thầy đã tổ chức nhiều hoạt động có ý nghĩa. Một nghĩa cử cao đẹp nhất mà Công đoàn vẫn còn duy trì cho đến hôm nay là hằng năm, vào dịp Tết nguyên Đán, Công đoàn trường tổ chức viếng thăm song thân Phụ Mẫu của các đoàn viên (thọ 70 tuổi trở lên).

Thế nhưng năm nay vì trọng bệnh, thầy phải rời bục giảng, phải chia tay mái trường, đồng nghiệp, phải ngừng mọi ước mơ, hoài bão dù tuổi của thầy đang độ “sung mãn” nhất. Thầy ơi! Là con người, chắc chắn không ai thoát khỏi vòng tròn “sinh, lão, bệnh, tử”, ai cũng phải chia tay thế giới này để đi vào cõi vĩnh hằng nhưng…một sự nuối tiếc khôn cùng khi năm học này, trường Chu Văn An vắng bóng thầy.

Kỷ niệm ngày Nhà giáo năm nay, chúng ta sẽ tổ chức lễ kỷ niệm thật đầm ấm như mọi năm. Qua đó, sẽ là buổi liên hoan chia tay với thầy, mong rằng thầy và mọi người thật vui trong ngày ý nghĩa ấy. Chia tay nhưng tập thể nhà trường sẽ luôn nhắc nhở và tự hào về những cống hiến cao cả cho ngành, cho trường của người thầy đáng kính Ngô Quang Liêm.

Một người thầy kế tục “chức” Chủ tịch Công đoàn rất xuất sắc của những năm sau đó là thầy Nguyễn Thu. Cũng là người đa tài, giỏi chuyên môn và “thủ lĩnh” Công đoàn “có tiếng”, thầy

Ñoàng voïng 15

22

Thu đã từng kinh qua nhiều chức vụ chính quyền, công đoàn ở nhiều trường khác nhau. Khi về trường Chu Văn An, thầy lại tiếp tục cống hiến cho nhà trường không ít thành tích. Giờ đây, chúng ta rất tiếc khi phải chia tay thầy. Thầy đã sang định cư tại Australia theo diện đoàn tụ gia đình được một năm rồi.

Có một người thầy mà không ai không yêu mến ở tài năng và đức độ, ở sự nhân ái hiếm có; ở sự dí dỏm, hài hước, lạc quan. Đó là thầy giáo Nguyễn Ngọc Chương.

Thầy Chương là nhà giáo không những giỏi về chuyên môn mà còn là nhà thơ, nhà văn rất có biệt tài. Chúng tôi-những cây bút “cây nhà lá vườn” với các “sáng tác” vô cùng “hồn nhiên”, “miệt vườn”, “hai lúa” vậy mà qua bàn tay “kỹ sư chế tác” của thầy, những “tác phẩm” ấy được “gọt dũa”, được “làm mới”, thành những bài viết, bài thơ hay đáo để. Thậm chí, biệt tài “chế tác” ấy đã nâng lên thành chuyên nghiệp, “hô biến” những “sáng tác” ấy thành các bài thơ, bài văn thật có hồn và hấp dẫn. Đến nỗi nhiều người đã nghĩ rằng: trường Chu Văn An thật may mắn khi “sở hữu” rất nhiều nhà thơ!

Không những thế, thầy Nguyễn Ngọc Chương là người “sáng lập” của những “đứa con tinh thần” Đồng Vọng. Tập san ấy được “sản sinh”, duy trì và ngày càng phát triển từ khi mới thành lập trường đến nay.

Mặt khác, thành tích nhà trường đã đạt được như ngày hôm nay không thể thiếu sự đóng góp “nặng ký” của các cô giáo chúng ta.

Tuy mới làm “thủ lĩnh” cùng chúng ta hơn một nhiệm kỳ nhưng cô Hiệu trưởng Giao Thị Tuyết Mai cũng đã khẳng định được vị trí của mình trong địa bàn thành phố. Cô đã có nhiều đóng góp cho trường và công đoàn bởi vai trò chủ chốt, “đầu tàu” gương mẫu. Với cô, điều vui lớn mà cô được đóng góp là ngôi trường được chuyển về vị trí mới. Từ đó, “vị trí” nhà trường được nâng lên sánh vai với các trường bạn.

Điển hình nhất là trong đầu năm học này, đội học sinh giỏi khối lớp 9 của trường đã xuất sắc lập một thành tích đáng nể: 8/9 bộ môn đạt giải đồng đội gồm: 4 nhất, 1 nhì và 3 giải khuyến khích; có tỉ lệ học sinh lọt vào “top” 12 cao nhất thành phố gồm

Ñoàng voïng 15

23

16 em. Kết quả, các em đã “đem về” cho trường giải nhất thành phố (tuy bị khống chế môn Toán và không được xếp giải), nhưng đó là niềm vui lớn nhất của cô và của trường Chu Văn An.

Một “con ong” cần mẫn, miệt mài với công việc và được mọi người quí mến là cô Nguyễn Thị Như Hòa. Về công tác chuyên môn, nhiều năm cô đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua cơ sở. Về công tác công đoàn trường, vừa mới đây cô được Liên đoàn Lao động tỉnh ngợi khen trong đợt kiểm tra vì hồ sơ đầy đủ và chặt chẽ. Sự cẩn thận và tỉ mỉ ấy đã thuyết phục đoàn không ngớt lời khen ngợi Công đoàn nhà trường của chúng ta.

Một người luôn đồng hành không mệt mỏi cùng sự lớn mạnh của nhà trường ngay từ ngày đầu thành lập là cô Lê Thị Vui. Cô là người vui vẻ, hoạt bát. Trong công tác chuyên môn luôn gương mẫu, sáng tạo. Trong hoạt động của công đoàn nhà trường, cô luôn nhiệt tình, nhanh nhẹn trong đó vai trò tổ trưởng Nữ công cô đảm nhận luôn được phát huy tích cực. Cô còn có biệt danh là “cây bút không chuyên” của trường bởi cô rất siêng làm thơ và viết bài. Đồng Vọng năm nào cũng nhận bài của cô sớm nhất.

Tập san “Đồng Vọng” ra đời và duy trì đến nay được 15 số. Những số sau chất lượng bài viết và thẩm mỹ ngày càng được cải thiện và nâng cao. Có được sự “nuôi dưỡng” cho “đứa con tinh thần” ấy lớn lên, đẹp hơn trước hết là nhờ sự lãnh chỉ đạo của Công đoàn nhà trường, nhờ sự hướng ứng nhiệt liệt của các “cây bút không chuyên”, nhờ sự đam mê và quyết tâm của thầy Chương nhưng không thể quên sự đóng góp, hỗ trợ đắc lực của “trợ thủ” Phan Thị Chiến.

Đúng là mỗi người có một đam mê. Có thể nói nhờ bàn tay “kỹ thuật không chuyên” của cô Chiến mà những “tác phẩm” đăng lên Đồng Vọng ngày càng được đón nhận và có “tiếng nói riêng”. Không những thế, nhờ Đồng Vọng mà “cây bút” của cô ngày càng “bén lên”, “mới hơn”. Các sáng tác thơ, văn của cô chiếm được cảm tình người đọc hơn.

“Vướng nghề nào thì theo nghiệp ấy”, câu thành ngữ quả rất đúng với cô. Cần mẫn trong công tác, đam mê trong “sáng tác” mà cô Chiến đã “chín chắn” hơn trong thơ, văn và chắc

Ñoàng voïng 15

24

chắn công tác thư viện là niềm vui lớn nhất của cô bởi thư viện Chu Văn An đã đạt danh hiệu Thư viện Xuất sắc từ năm học 2008-2009.

Chúng ta có thể ghi nhận một số thầy cô tiêu biểu như vậy trong tổ ấm Công đoàn trường Chu Văn An đã đóng công sức của mình vào trong thành tích của nhà trường chúng ta. Đó là những nhân tố góp phần làm cho “tổ ấm” ngày càng ấm áp hơn.

Cảm ơn “Đồng Vọng” đã cho tôi những giây phút trải lòng mình, để thấy được tất cả đoàn viên trong nhà trường, ai cũng đáng trân trọng cả. Nhà trường luôn ghi nhận những công lao của tất cả đoàn viên đã đóng góp vào thành tích chung của nhà trường trong chặng đường đã qua. Bởi ai cũng muốn làm việc, muốn hi sinh công sức của mình cho sự nghiệp, cho xã hội.

Với sự nhiệt tình của tất cả đoàn viên Công đoàn đã đóng góp cho thành tích mà Công đoàn trường đã đạt được trong thời gian qua, chắc chắn nhà trường sẽ còn gặt hái được những thành quả lớn hơn trong tương lai, xứng đáng với danh hiệu truyền thống Công đoàn “Vững mạnh - Xuất sắc “.

Trần Công

Tiếng chim ríu rít cổng trường Hỏi rằng phượng hãy trả lời ta nghe Đầu năm trường đạt những gì Niềm vui suýt đứng nhất rồi-chim ơi!

Học sinh giỏi Địa, Lý, Tin Giỏi Văn, giỏi Sử giỏi Anh xếp vào Niềm vui tiếp nối tuôn trào Sân trường quang đãng vui bao tháng ngày

Chim ơi hãy hót vang lừng Chúc mừng nhà giáo không ngừng vươn lên

Phượng hồng xin nở hoa này Dâng lên Nhà giáo nhân ngày hai mươi

Nguyễn Thị Như Hoà

Ñoàng voïng 15

25

Ta tìm về lại trường xưa Vàng trong màu nắng, trong vừa dấu chân

Ta tìm về chốn quen thân Một thời mưa nắng ân cần cố tri

Tìm về nơi đã ra đi Tìm trong dĩ vãng, mắt mi ai sầu

Tìm trong đôi mắt của nhau Trường xưa lối cũ một màu xa xăm

Ta tìm mây tím giăng giăng Thời gian xóa hết lối quen thuở nào

Ta tìm trong giấc chiêm bao Dư âm xưa cũ xuyến xao lòng mình

Ta tìm mong một chút tình Tình thầy, tình bạn lung linh tình người

Đặng Hồng

Lối ngõ ấy con đường tôi đến lớp Bước lâng lâng trên đường nhỏ thân quen Cùng các em chân vội vã bước kề Lòng náo nức muốn đến trường, đến lớp.

Tôi đến lớp với bao dòng suy nghĩ Cho các em trong mỗi buổi đến trường Ngày mai đây xa lớp học thân thương Em chắt lọc trong niềm thương nỗi nhớ

Tôi đến lớp sau bao mùa phượng nở Buồn vỡ tan tôi có lại niềm vui Tôi có em và có những nụ cười Lòng chan chứa tình yêu thương mến trẻ

Trần Thị Kim Thoa

Ñoàng voïng 15

26

Là giáo viên thì hầu hết phải kiêm thêm công tác chủ nhiệm lớp. Công việc này lúc nào cũng cho ta bao điều trăn trở và lo lắng. Tuy nhiên, có những niềm vui mà nhiều năm qua đi, ta vẫn còn nghe chút dư âm vô cùng ấm áp.

Thật hạnh phúc biết bao khi năm nay tôi được nhận chủ nhiệm lớp 9/3. Một lớp thật đặc biệt.

Lần đầu tiên gặp lớp là tôi cảm nhận được một điều may mắn lớn. Hầu hết các em đều chăm ngoan, dễ thương đến bất ngờ. Có tất cả 33 em là 33 gương mặt rạng rỡ, ngoan hiền. Không thấy xuất hiện những gương mặt lầm lì, ngỗ nghịch thường thấy ở lứa tuổi các em. Có chăng chỉ là một vài em hiếu động của tuổi học trò. Một vài em học lực còn yếu nên có phần lơ ngơ, chưa theo kịp với sự tiếp thu chung của các bạn trong lớp. Nhưng không sao, tôi đã có sự mở đầu tốt đẹp cho năm học này.

Qua tiếp xúc, bàn bạc, trao đổi với các em một cách cởi mở trong những lần lên lớp và những buổi sinh hoạt chung, tôi hoàn toàn yên tâm khi giao công việc cho ban cán sự lớp. Các em rất có năng lực quản lý và nhiệt tình trong công tác được giao của mình.

Trong bầu không khí phấn đấu vươn lên trong học tập và nỗ lực tự rèn luyện bản thân của cả lớp, có rất nhiều em nổi trội như: em Phương, em Thư, em Thiên, em Sơn,…nhưng trường hợp của em Nguyễn Thị Lang Tiên-lớp phó Văn thể mỹ là đặc biệt hơn cả. Hoàn cảnh gia đình em thật khó có thể vượt qua nếu không có sự nỗ lực vượt bậc cũng như nghị lực đáng nể của em.

Ba em mất vì căn bệnh nan y lúc em vừa bốn tuổi. Mẹ em phải gồng mình lên lo cho hai con cùng món nợ khi chạy chữa thuốc thang cho ba. Thương mẹ, hai chị em đều cố gắng tự bảo ban nhau học tập thật giỏi và phụ mẹ kiếm tiền. Chị gái đang học đại học tranh thủ làm thêm, vừa trang trải học phí vừa gửi tiền về cho mẹ trả bớt nợ nần. Còn em thì còn nhỏ nên chỉ quán

Ñoàng voïng 15

27

xuyến việc nhà để mẹ rảnh rang buôn bán sớm hôm. Tự lo cho bản thân, tự học tự rèn mà em đã đạt được những thành tích vượt bậc. Tính đến hôm nay, em đã xuất sắc “lọt” vào “top” 12 em trong đội bồi dưỡng dự thi cấp tỉnh bộ môn Sinh học. Đây có lẽ là kết quả đáng mừng nhất được kể tới của em.

Được hỏi vì sao em chọn môn Sinh học để đầu tư học và bồi dưỡng, em đã trả lời không chút ngần ngại: “Cô ạ! Mong ước lớn nhất của con là học ngành y, sau này được làm bác sĩ để chữa bệnh cứu người, những người bệnh như ba con vậy”. Nghe em nói vậy mà nước mắt tôi rưng rưng.

Em học giỏi, ngoan, tham gia tích cực mọi hoạt động trong lớp. Sự nhiệt tình ấy của em có sức hút mãnh liệt đến các bạn trong lớp. Tất cả các bạn đều yêu mến em một cách chân thành. Các bạn đều nhất trí hưởng ứng mọi hoạt động do nhà trường đề ra khi nghe em đề nghị cùng “hợp tác”.

Đó là việc tham gia giải Hội khỏe Phù Đổng vừa qua, tuy hai đội bóng của lớp không có giải song tôi rất vui vì các em đã cố gắng hết mình và rất “fair play” nên ai cũng ngợi khen. Hơn thế, điều tôi vui nhất là các em gắn kết với nhau thật sự, và xem tập thể lớp như ngôi nhà thứ hai của mình. Điều này có lẽ nhờ có em –một nhân tố rất quan trọng cũng là đội trưởng đội bóng nữ kiêm luôn nhiệm vụ “hậu cần” cho cả hai đội nữ và nam.

Trong Hội thi hát dân ca vừa qua, em là thành viên tích cực và quan trọng trong đội múa. Tự tập luyện hăng say và luôn động viên các bạn cố gắng, em đã cùng các bạn thi thố thật tự tin và hoành tráng. Kết quả thật mỹ mãn, lớp của tôi đã có một tiết mục thành công ngoài mong đợi.

Không những thế, trong những tiết thực hành Công nghệ-bộ môn tôi phụ trách, em cũng rất tập trung nghe giảng. Thậm chí trong những tiết hướng dẫn nối dây dẫn điện hoặc lắp ráp

Ñoàng voïng 15

28

mạch điện, những công việc thường dành cho nam, còn với nữ thì tương đối khó. Ấy vậy mà em tiếp thu rất nhanh, khi thực hành rất chuẩn xác. Các mối nối gọn, đẹp, đúng kỹ thuật mà tôi đã hướng dẫn. Xong việc, em còn dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp rồi mang đến phòng thiết bị để vào đúng nơi qui định.

Thỉnh thoảng, khi tâm sự với các đồng nghiệp hay giáo viên bộ môn, ai cũng tấm tắc khen lớp 9/3 ngoan hiền đồng thời khen ngợi em vừa học giỏi lại chăm chỉ, cần cù.

Tôi đã trìu mến gọi em là “cánh chim nhỏ” của lớp 9/3 đó, em à.

Từ trong sâu thắm lòng mình, cô luôn cầu chúc em thực hiện được điều mơ ước để em bay cao, bay xa.

Cao Thị Ái Trung

Từ khi chập chững vào đời, Nếm bao thử thách một thời gian nan

Việc làm, gia cảnh, vợ con

Việc nhà yên ấm, việc công hoàn thành Cảm ơn thế hệ cha anh, Quan tâm giúp đỡ trưởng thành hôm nay

Mong sao cuộc sống mãi lành, Niềm vui công việc cứ tành tành trôi…

Mậu Vĩnh

Ñoàng voïng 15

29

Mười tám năm nuôi con dài dằng dặc Cơ cực một mình biết tỏ cũng ai Bao nhọc nhằn, giông tố đổ lên vai Hạnh phúc, khổ đau dồn về phía mẹ.

Mẹ cảm thấy cuộc đời này rất nhẹ Vì có con hiện hữu ở trên đời Mẹ sướng vui khi bập bẹ đôi lời Cho đến lớn ngày con thi đại học.

Đường phía trước còn bao điều khó nhọc Mẹ con mình cùng chia sẻ với nhau Để vượt qua tất cả những thương đau Bước vào đời tránh làm sao không gặp.

Mẹ cho con bao tình thương đầy ắp Che chắn cho con vừa làm mẹ làm cha Sợ con buồn, mẹ chẳng dám nói ra Đưa con đi thi, người ta đầy đủ cả

Lầm lũi một mình, mẹ đơn thân vất vả Chờ con thi mà lòng dạ rối bời Lo cho con chẳng một phút nghỉ ngơi Rồi thấp thỏm chờ ngày tin báo học

Ngày hạnh phúc có ba cười mẹ khóc Còn riêng mình, cười - khóc chỉ mẹ thôi Rồi mai đây con sẽ bước vào đời Con không thể như gà chui cánh mẹ

Cạnh vinh quang là hố sâu con nhé Cạnh siêng năng là sa ngã nghe con … Hoàn cảnh nhà mình chẳng có gì hơn Hành trang cho con chỉ là lời dò dặn

Đừng làm gì để bờ môi mẹ mặn Nước mắt này mẹ khóc đã nhiều đêm …

Thiện Chí

Ñoàng voïng 15

30

Qua những ngày mưa, nắng lại lên Mang theo hơi ấm phủ ngập trời Ánh nắng vô tư thong thả bước Đuổi giúp lòng người nỗi giá băng.

Nắng ấm mang về những niềm vui Xua tan đi hết những ngậm ngùi Không còn ánh mắt buồn vương vấn

Hãy mở rộng lòng...đón nắng mai.

Lê Nguyễn Tố Trinh

Nghề dạy học nào đâu nhàn hạ Khi soạn bài, khi chấm điểm kiểm tra Hằng ngày còn phải “hét la” Có lúc bụi phấn bay ra cả người

Bao việc lớp ngày đêm theo dõi Mong các em làm tốt học chăm Em hư cha mẹ đau lòng Trò hư cô có an tâm đâu nào

Thôi bạn nhé! Đôi lời nhắn nhủ: “Nghề thanh cao đâu dễ làm giàu Hãy vì đất nước mai sau Yêu nghề mình chọn đừng xao xuyến lòng”

Trần Thị Kim Thoa

Ñoàng voïng 15

31

Em chỉ đứng bần thần nhìn ta và khóc. Nức nở. Run rẩy. Rũ rượi.

Ta hốt hoảng đưa vai cho em tựa vào, ôm em vào lòng…

Em cứ rấm rứt không thành lời.

Em-cô học trò cưng thuở nào của mình. Em học giỏi, ngoan ngoãn, lễ phép, là một trong những hoa khôi lúc xưa của trường. Tự hỏi không biết có chuyện gì mà giữa đêm mưa gió tầm tã, em đến tìm mình trong trạng thái hoảng loạn thế này.

Linh cảm có điều không lành. - Sao vậy em? - Em…em…con gái…con gái…! - Thì sao, có chuyện gì phải không nào, từ từ kể cho cô

nghe: “Bạn đó là ai? Còn đi học chứ, học lớp mấy?”

Hỏi em nhưng tim ta cũng nhảy loạn xạ, hình như em biết được nên càng ấp úng và khóc nhiều hơn. Cố trấn tĩnh lại, ta vỗ nhè nhẹ vào lưng em, xoa xoa mái tóc và lau nước mắt đang chảy đầm đìa.

- Dạ, ...học một lớp… - Bao lâu rồi hả em? Có ai biết chưa? - Dạ một năm rồi cô.

Ta thở phào nhẹ nhõm. Như vầy là không như mình nghĩ. Nếu không phải thế thì dễ giải quyết quá rồi.

- Em…em…thích…thích con gái…thích con gái cô ơi!...

Như một luồng điện chạy dọc sống lưng, ta đẩy mạnh em ra. Em ngước nhìn ta bằng đôi mắt òng ọc nước, môi mấp máy, run lẩy bẩy, liêu xiêu vịn vào bàn. Định thần lại, ta kéo em thật mạnh, ôm thật chặt em mà lòng cảm thấy sờ sợ.

Ñoàng voïng 15

32

Ta lặng thinh. Không thể tin vào tai mình. Trời ơi! Lẽ nào là thế! Mình phải làm gì đây? Nói gì với em đây?... Hiện hữu trước mặt ta vẫn là một cô gái đẫy đà, mơn mởn, căng tràn sức sống. Không, không thể nào.

Em kể lại với ta về rung động đầu đời, về những đêm em day dứt không thể nào ngủ được, cả những lần em tự ghê tởm bản thân, tự trấn tĩnh, ép buộc nhưng…không kiểm soát được lí trí và xúc cảm. Em “lên mạng”, tìm hiểu và gặp rất nhiều người như mình. Em biết, mình không phải là “thiểu số”. Và rồi gia đình phát hiện. Em bị nhốt, dày vò, nghe những lời đay nghiến từ chính người thân.

Hoảng loạn. Bất mãn. Em bỏ nhà đi. Bạn bè xa lánh. Bế tắc, em tìm đến ta như một cứu cánh.

Ta-từng tự vỗ ngực là bậc thầy về thấu hiểu tâm lý học trò -tự dưng thấy bất lực ghê gớm. Tạo hóa sao trớ trêu với em đến vậy? Những điều này ta chưa hề trải qua. Ta phải làm sao đây? Cổ vũ để em tiếp tục sống là chính mình hay tìm cách giúp em trở lại theo những gì mà trước đây ta và mọi người xem là “bình thường”?

- Cô không xa lánh em chứ? – em hỏi và nhìn thống thiết vào ta.

Ta giật mình. Không được. Nếu lúc này tỏ rõ thái độ, em sẽ làm những điều tổn hại đến bản thân mất. Nhưng biết nói gì, đối xử thế nào với em đây?! Liệu những điều em đang suy nghĩ về bản thân là đúng hay chỉ là một phút bốc đồng, rối loạn của tuổi trẻ?

- Cô ơi, em không muốn sống nữa,…em sẽ … - Em tin cô chứ, hãy nghe cô, em biết là đối với cô không

có việc gì là không giải quyết được cả. - Em cứ quay về, tập trung cho học tập, còn cả một tương

lai phía trước. Hãy chứng minh cho mọi người thấy em vẫn thành công, học giỏi và sống tốt hơn khối người đấy chứ!. Ta dối lòng vỗ về.

Em cười. Nụ cười chứa đầy hy vọng, ngước mắt nhìn ta vẻ thán phục..

Ñoàng voïng 15

33

- Em sẽ cố gắng. Hai năm nữa là em vào đại học rồi. Lúc đó, khi không còn phụ thuộc tài chính vào gia đình nữa, em sẽ sống với chính bản thân mình, cô nhỉ?

- Ừ. Ta cười. Nụ cười gượng gạo.

Hong khô quần áo, em rời nhà ta lúc gần nửa đêm. Nhìn bóng em lẻ loi, co rúm giữa màn đêm mù mịt, vây lấy thân hình mỏng manh như muốn nuốt chửng cô bé mới lớn ngây dại, ta nhói lòng. Suốt cả đêm mất ngủ, hình ảnh em chập chờn, ta kiểm lại những lời nói của mình, tâm trạng ngổn ngang…mình nói vậy đúng hay sai…lo lắng…bần thần.

Vài ngày sau, ta cố liên lạc với em nhưng không được. Em tắt máy. Gia đình hoảng loạn đi tìm trong sự tủi hổ, lặng im.

Ta gọi điện cho con trai lớn, kể về tâm trạng của mình, nghe nó kể về những người như em: “Họ cũng như những người bình thường mà thôi và họ rất thành công trên con đường sự nghiệp cũng như hạnh phúc của bản thân mà mẹ!. Mẹ không sai đâu! Mẹ đã cứu thoát một mạng sống đấy mẹ ạ!”. Hàng ngày, vẫn có vô số những người được cho là “bình thường” gây hại đến xã hội đấy thôi, em vẫn là em, em có tội tình gì đâu? Em chỉ muốn được yêu, hạnh phúc và sống thật với chính mình, liệu đó là sai?

Ta đã sống ngót nghét gần hơn hai phần ba đời người với những suy nghĩ, quan niệm tồn tại hàng trăm hàng ngàn năm nay, liệu ta có đủ dũng cảm để chấp nhận?

Ta ơi… Em ơi…

**** Vài tuần sau đó, ta nghe tin em đã về nhà và tiếp tục đi

học, hình như, em khép mình hơn xưa. Như một con nhộng, đang chờ đợi ngày để tung cánh bay

đến chân trời mà em ước mơ. Liệu nơi đó có đẹp, bình yên như em vẫn mộng tưởng hay

đầy rẫy những khó khăn, kì thị, cạm bẫy vây quanh? Em à, nếu lúc đó bế tắc, mệt mỏi hãy tìm đến cô.

Ñoàng voïng 15

34

Cô cũng không đủ tự tin sẽ giúp em thoát được những rắc rối mà đến chính cô cũng chưa từng trải qua. Cô cũng không đủ dũng khí để khuyến khích em đi theo tiếng gọi của con tim, của bản ngã con người em nhưng bờ vai cô, dù không rộng, dù xương xẩu, dù già yếu cùng thời gian…

Vẫn sẵn sàng cho em tựa vào… Để em mạnh mẽ hơn… Để em thấy mình không đơn côi trong cuộc đời này… Và để em biết rằng: Cô vẫn là cô giáo của em của ngày

hôm ấy. Em đã cho cô niềm hạnh phúc ngập tràn khi học trò vẫn

tìm đến mình sau nhiều năm xa cách, vẫn đầy tin tưởng nơi người cô khó tính, thậm chí có đôi chút hắc ám này…

Để cô biết rằng, cái nghiệp mình đang theo vẫn thiêng liêng, cao quý biết nhường nào…

Những khi cần một bờ vai, em nhé!

Những ngày mùa đông lạnh lẽo, dầm dề của năm sắp nghỉ hưu…

Nguyễn Thị Tuyết Hạnh

Tất cả rồi lãng quên trong tâm thức Tuổi thơ vui là dĩ vãng xa xôi Ngày xưa ấy một thời em đã biết Có mẹ có cha, thân thiết đến vô cùng

Rồi ngày kia đất trời như bùng nổ Em bơ vơ tứ cố vô thân Không mẹ cha, lạnh lẽo cả đêm dài Không vì thế mà lơ là tất cả

Em nén đau thương dồn sức học hành Cùng mẹ nuôi xuôi ngược quãng đời xanh Tôi thấy cả những tháng ngày đưa đẩy Em trưởng thành khôn lớn thân thương

Tôi thấy ở em là nghị lực phi thường Học để sống và để cho tất cả.

Kim Yến

Ñoàng voïng 15

35

Một chút nắng

cuối thu sót lại.

Đủ hong vàng nỗi nhớ ngày xưa

Thuở ngây thơ anh bước nhẹ đến đời em

Một ánh mắt ẩn trăm điều xao xuyến

Để rồi… nợ nhau ngàn nỗi nhớ

Để rồi… nợ trả suốt đời nhau

Để rồi… trăm nỗi đau vật vã

Ta vẫn tìm ra dù một phút thăng hoa Dù cuộc sống có đôi lần

lạc nhịp

Và cuộc đời này ta mãi thuộc về nhau.

Loan Trinh

Ñoàng voïng 15

36

Môi em tươi thắm nụ cười Chứa chan hạnh phúc niềm vui rạng ngời

Ai gieo hạnh phúc đầy vơi Tô lên sắc lá sáng ngời ánh mai

Ai đem hương sắc bốn mùa Rải lên thảm cỏ in hoài lối đi

Ai đeo lên ngực chữ “vì” Mà luôn hôm sớm thực thi việc trường

Nắng mai rọi xuống nẻo đường Con thêm ấp áp yêu thương cuộc đời

Vui thay giờ tập em ơi Cô trò thân thiện, đầy vơi nỗi niềm

Mỗi khi vào hội thể thao Niềm vui lan tỏa ngay trên sân trường

Màu cờ, sắc áo vấn vương Thi đua luyện tập thân thương vô cùng

Từ trong vất vả vui buồn Cô trò chung sức vuông tròn ước mơ

Công Hồng

Ñoàng voïng 15

37

Truyện ngắn

Mặc cho người tài xế thắc mắc, anh vẫn làm theo ý của mình. Cho xe đỗ cách nhà một khoảng chừng một trăm mét; một mình anh khệ nệ với gói quà mà không cần đến sự giúp đỡ… Đừng nói chi đến người tài xế, với cách ăn mặc giản dị cùng với cách hành xử như lần này, khó có ai nghĩ anh là một doanh nhân trẻ giàu có, thành đạt. Anh đến trước cửa một ngôi nhà cũ kỹ, lọt thỏm phía sau dãy nhà mới cao tầng trông có vẻ sầm uất. Chần chừ một lúc, anh gõ nhẹ. Một người đàn ông luống tuổi bước ra. Anh kính cẩn cúi người:

- Chào thầy…

Ñoàng voïng 15

38

Người đàn ông được anh gọi bằng thầy hơi băn khoăn và hình như đang cố lục tìm trong ký ức một hình bóng quen thân nhưng chưa kịp…

- Thầy không thể nhớ con đâu! - Anh là ai? À, xin lỗi… Mời anh vào nhà nói chuyện!

Anh theo chân người thầy già. Đặt gói quà lên bàn, giọng run run:

- Thưa thầy…con…con là…là người học trò được thầy cô cứu…giúp!

- Sao lạ thế nhỉ? Anh có nhầm nhà không chứ…gia đình tôi chưa từng cứu giúp ai được như lời anh nói!

Người thầy già vừa nói vừa đi thẳng xuống bếp nấu nước pha trà. Anh nhìn vào trong phòng ngủ bên đường luồng đi xuống nhà bếp. Cửa vẫn mở, bên góc phòng cạnh cửa sổ, chiếc rương bằng gỗ vẫn giữ nguyên vị trí. Một kỷ niệm xốn xang chạy dọc theo ký ức bắt anh nhắm nghiền đôi mắt rơm rớm đỏ …

Tiếng người thầy mời uống nước làm anh bàng hoàng: - Con xin phép thầy…

Anh hớp một ngụm, hình như không phải để thưởng thức mà để lấy lại cái giọng bình tĩnh:

- Thưa thầy, con không nhầm… Thầy cô đã cứu con khi con lỡ dại… vào nhà… lấy trộm…

- Ồ, người thầy thốt to lên như gỡ được một nước cờ bí,…ờ…ờ… tôi nhớ rồi! Mà nè, tôi có cứu anh chi mô. Bà nhà tôi mới cứu anh đó! Để tôi kể anh nghe, tại sao tôi nói như thế. Chắc anh còn nhớ, tôi là người đầu tiên đã tri hô lên khi phát hiện anh “lẻn” vào phòng nhà tôi. Hàng xóm chạy đến vừa lúc bà nhà tôi đi chợ về. Thấy bộ dạng chết đứng của anh bên cái rương mở nắp, nhà tôi mới thương tình bảo với hàng xóm: “Tôi nhờ thợ sửa lại cái bản lề mà quên nói với ông nhà tôi, thành thử bà con nghe tri hô tưởng là thật chứ cái rương chỉ có ba cái đồ cũ chứ có của nả chi mô mà trộm. Chúng tôi thành thật xin lỗi bà con”.

Ñoàng voïng 15

39

Hàng xóm ra về, bà nhà tôi quay sang bảo với anh: “Lần sau nhớ phải nói với chủ nhà trước, may mà tôi về kịp chứ không thì mang vạ. Anh sửa xong chưa, thôi về đi bữa khác rảnh tôi tính tiền công cho”…

Anh nhớ lại đúng từng chi tiết một theo lời kể. Lúc ấy, anh còn đứng chết trân, gói giấy đang nằm trong túi quần anh cộm lên theo nỗi hỗ thẹn như cứ một lúc một dày thêm trên da mặt của mình. Anh không đoán được chủ nhà đã biết mình mất của hay chưa nhưng họ đã mở cho anh một con đường thoát, lẽ nào từ chối!? Anh “dạ” lí nhí trong miệng rồi lẳng lặng quay ra với những bước đi nặng nề hơn đeo đá…

- Thưa thầy, lúc ấy cô có biết mình mất của không ạ? - Lúc đầu có nghi vì chiếc nhẫn ba phân nhà tôi mới “đổ”

về để ở góc rương…

- Thưa thầy, sao lúc đó thầy không lục túi con?

- Do bà nhà tôi cả, mất của tiếc lắm chứ! Hồi đó ba phân vàng chứ đâu phải chơi, đó là tiền lương tôi dành dụm cả nửa năm! Xót của đứt ruột, tôi giận “bả” y một tháng vì “bả” dám lừa cả tôi. Sau này nguôi giận, tôi mới hỏi vì sao bà không cho tôi biết ngay lúc đó để tôi lấy lại của. Nhà tôi nói rằng linh cảm của người mẹ mách bảo, hắn- là từ xưng hô bà nhà tôi gọi anh lúc đó, không phải là loại người xấu, chẳng qua là có việc gì đó hóa liều. Thôi kệ, xem như mình cho con của mình!

Ôi chao, cả một đời không sinh đẻ được một lần mà bao giờ mở miệng ra cũng nói linh cảm của người mẹ. Hồi đó, tôi nghĩ chẳng qua nhà tôi khao khát có một đứa con nên mới nói vậy. Anh biết không, bà nhà tôi khao khát con lắm! Nỗi khao khát đó còn quý hơn bất cứ thứ gì kể cả hạnh phúc mà mình đang có. Đã biết bao lần, nhà tôi khuyên tôi cưới thêm vợ nhưng tôi đâu có nghe. Mình là nhà giáo không thể sống như thế được. Hơn nữa, chuyện không con chưa chắc là do ai? Nếu cưới thêm một người nữa mà cũng vậy thì hóa ra tôi phạm một lúc hai lỗi với cả hai người đàn bà, một người đáng trân quý và một người đáng thương. Nghĩ vậy, tôi chấp nhận gia cảnh sống không con, bỏ qua hết mọi chuyện để gắn kết tình cảm vợ chồng bền chặt cho đến “đầu bạc răng long”, mặc dù lúc đó tôi không hề tin vào

Ñoàng voïng 15

40

chuyện nào là linh cảm, nào là trái tim mách bảo như nhà tôi nói…

- Thưa thầy, trường hợp của con đúng như lời cô, con lỡ tiêu pha hết số tiền khá lớn mà mẹ con gửi xuống, ỷ lại vào kinh tế gia đình và vào sự nuông chiều của mẹ, con về nhà định…thì gia đình đang lâm vào cảnh đối phó với căn bệnh nan y vừa mới phát hiện của cha. Mẹ thu vén hết tiền bạc để đem cha vào Sài Gòn chạy chữa. Con hoảng quá nghĩ liều…phải nghỉ học thôi nhưng mẹ con lại quyết liệt. Mẹ bảo: “Nếu nghỉ học mà cha con khỏi bệnh thì nên nghỉ, còn nghỉ một cách vô tích sự thì thôi. Cha mẹ đang chịu đựng một nỗi đau quá lớn rồi, đừng tạo thêm cho cha mẹ nỗi đau nào khác nữa. Cũng đâu phải dư dả gì mà một lúc gửi cho con một món tiền lớn, chẳng qua là mẹ sợ con biết chuyện rồi phân tâm không học được, nên mẹ mới “trí phần” mấy tháng liền tiền ăn học cho con, để con khỏi về mà thấy tình cảnh gia đình ta như hiện nay. Con đừng nghĩ quẫn, mẹ tự lo liệu được hết mà. Dù có bán cửa, bán nhà mẹ cũng lo cho cha con đến nơi đến chốn. Mẹ thương cha con còn hơn cả mẹ!”. Mẹ vừa khóc vừa nói: “Thôi, con biết như vậy là đủ rồi. Hãy quay lại trường mà học tập cho tốt thì mẹ mới an tâm mà lo cho cha con được”. Con trở lại trường mà tâm trạng rối bời. Phần thương cha, thương mẹ, phần lo lắng tiền đâu mà trả tiền ăn, tiền trọ để tiếp tục học. Và phút giây đánh liều với số phận lại đến, con đã vô nhà thầy… Thầy cô ơi…con ghi lòng tạc dạ ơn nghĩa thầy cô và chờ đợi cho đến lúc này đây…

Anh trịnh trọng mở gói quà bày biện lên bàn, sau đó lấy ra từ túi áo ngực chiếc nhẫn ba phân được gói cẩn thận trong mảnh giấy báo cũ. Anh khoanh tay lễ phép:

- Thưa thầy, con có ít quà mọn gửi biếu thầy cô. Còn đây là chiếc nhẫn đã từng cứu vớt đời con nay con xin được trả lại. Con cũng xin phép thầy cô cho con được lui tới gia đình mình thường xuyên như con cháu trong nhà!

- Thú thật với anh, tôi đã nghỉ hưu, số lương hưu cũng qua ngày. Bây giờ già rồi không có nhu cầu gì nhiều mà vàng bạc làm chi. Thôi anh cứ giữ lấy coi như đó là vật kỷ niệm của vợ chồng tôi tặng anh. Còn quà thì tôi nhận cho anh vui lòng nhưng chỉ lần này thôi nhé. Tôi đang cố gắng sống đạm bạc,

Ñoàng voïng 15

41

thanh thản, gọt bỏ được chừng nào thì nhẹ lòng chừng nấy để rồi còn theo về với nhà tôi…

Giọng người thầy bỗng trở nên nhẹn ngào làm anh điếng hồn. Tiếng anh thảng thốt: “Cô mất rồi hả thầy? Tha lỗi cho con cô ơi, con vô tình quá … cô ơi!” Người thầy không để tâm đến lời anh, lẳng lặng đi lên bậc thang gác, anh cũng lẳng lặng bước theo với khuôn mặt ràn rụa.

Họ thắp nhang…

Thời gian vẫn trôi đi trong sự lặng im của nước mắt…

Anh điện thoại bảo người tài xế đánh xe tới trước cổng nhà. Hai thầy trò bước lên. Họ đi đến nghĩa trang cùng một bó hoa tươi mua ở ven đường. Người tài xế dìu thầy đi trước. Anh ôm bó hoa theo sau. Đặt bó hoa trên mộ. Anh quỳ xuống gục đầu vào tấm bia. Bức di ảnh của người đã khuất với nụ cười thật đôn hậu làm anh nhớ đến nụ cười của mẹ sau mỗi lần tha thứ cho anh một lỗi lầm. Có tiếng nức nở của người thầy lẫn trong tiếng gió thì thào: “Người mong đợi của bà đã đến thăm bà đây!”

Hai tiếng “mong đợi” làm anh đau lòng quá. Anh đã phụ tình của một người mẹ tuy không sinh ra anh nhưng dám hết lòng vì anh… bất giác, anh buộc miệng:

- Mẹ ơi! Con có lỗi thật nhiều với mẹ… Hãy tha thứ cho con, mẹ nhé!

Tiếng khóc lại vang lên. Từng hồi. Nức nở rồi sụt sùi. Không ai nói thêm lời nào cả.

Hoàng hôn sắp tắt.

Trên đường về, mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ. Bỗng, người thầy nói một cách bâng quơ như lời tự thú với lòng: “Bây giờ thì tôi hoàn toàn tin vào sự linh cảm của bà!”. Anh ngước mặt nhìn thầy. Riêng nỗi băn khoăn thắc mắc của người tài xế thì cứ lớn dần ra trong suy nghĩ: “Không biết bà mẹ nào là mẹ ruột của giám đốc. Chắc phải tìm hiểu thì mình mới rõ ngọn ngành khúc nhôi!”.

Nguyễn Ngọc Chương

Ñoàng voïng 15

42

Đừng hỏi em sao yêu nghề dạy học Chọn cho mình một lối đi riêng Giữa cuộc sống- nhịp đời thường hối hả Từng bước em đi- không dám chạy cùng người Nghề của em không nhàn hạ thảnh thơi Như anh tưởng- như mọi người vẫn bảo Nghề thầm lắng giữa muôn ngàn giông tố Nhưng suốt đời em đã chọn – nên yêu Nghề của em tình cảm biết bao nhiêu Lẫn vào trong- ánh mắt nhìn không thấy Không vật chất- không cao sang là vậy! Nhưng trọn đời không thay đổi anh ơi!

Dung Quỳnh

Ngày ngày hai buổi đến Trường, Đồng nghiệp-trò nhỏ thân thương vô cùng.

Việc tôi giảng dạy em thơ, Kiêm thêm thiết bị nhà trường phân công.

Nâng cao năng lực bản thân, Hoàn thành nhiệm vụ hân hoan mỗi ngày.

Nhiệm vụ năm học hoàn thành Quyết tâm gắng đạt được thành tích cao

Minh Công

Ñoàng voïng 15

43

Em ba mươi đã qua thời thiếu nữ Anh hát gì tình khúc “Tuổi mười ba” Áo dù vàng em cũng chẳng kiêu sa Nên đôi mắt chứa những điều chưa nói

Em đã qua một thời con gái Mộng du…Và đuổi bắt những giấc mơ Tìm bình yên trong trái tim thơ Sợ đánh mất hương nồng ngây ngất

Đừng nhìn em cho lòng thổn thức Đừng để chiều nay chân lạc lối về

Chỉ phút giây thoáng chút đam mê Em ba mươi

đã qua thời thiếu nữ

Vân Thái

Ñoàng voïng 15

44

Một buổi chiều cuối thu, tôi tìm đến nhà thầy. Căn nhà nằm khuất trong một con hẻm nhỏ ở một khu tập thể.

Gọi là xóm vắng, nên thỉnh thoảng vẳng lại tiếng rao hàng của một người nào đó, rồi tiếng rao xa dần lẫn khuất vào trong cái nắng hanh hao se lạnh cuối mùa. Con đường dẫn vào nhà thầy, hai bên là những khóm dã quỳ vàng rực ánh lên khoe sắc trong cái mơ hồ mênh mang bảng lảng. Một loài hoa dân dã đã gắn liền với thời trai trẻ của thầy qua những tháng năm dạy học ở vùng miền núi xa xôi, hẻo lánh.

Thầy thường bảo loài dã quỳ tuy không kiêu sa rực rỡ, nhưng sắc hoa ẩn chứa những nỗi niềm sâu kín. Thầy yêu nó bởi loài hoa mang nét đẹp nguyên sơ thuần hậu. Một loài hoa bình dị vươn lên giữa vùng đất cằn cỗi như cuộc đời chèo đò lặng lẽ của thầy.

Đón tôi ở cổng là hình ảnh một người thầy gầy đi rất nhiều, dáng đi không còn nhanh nhẹn như xưa. Đưa bàn tay run run thầy nắm lấy tay tôi, niềm vui làm thầy xúc động. Cất tiếng nói trong hơi thở mệt nhọc: “Vinh đó hả em? Nào. Đi vào trong nhà uống nước cùng thầy!”

Tôi lặng lẽ đi theo thầy vào trong. Thầy đi đến bên chiếc bàn cũ kỹ-nơi đó có đặt ấm trà còn nóng. Đưa bàn tay gầy guộc, thầy pha cho tôi cốc nước nóng: “Em uống nước đi! Đây là loại trà mật ong, có pha với gừng tươi. Ngoài trời đang lạnh, thầy trò ta nhâm nhi loại trà nầy là sảng khoái nhất đó em”.

Hình như thầy vẫn cố tạo niềm vui cho tôi. Thầy cười. Một nụ cười buồn héo hắt. Lòng tôi bỗng xốn xang, mắt cay xè. Hình ảnh ngày xưa trong tôi chợt trở về nguyên vẹn.

Mới đó mà đã hơn ba mươi năm…

Cái ngày đầu tiên tôi được điều về công tác tại trường cấp hai Tam Lãnh. Duyên may sắp đặt tôi đã được gặp thầy trong lễ tri ân nhà giáo 20 tháng 11 năm ấy. Với dáng vẻ phong trần

Ñoàng voïng 15

45

chân chất, bình dị; thầy bắt tay tôi. Nhìn thầy nở nụ cười thân thiện cùng cái nhìn ấm áp đã xoá tan đi bao khoảng cách xa lạ của người lần đầu tiên đặt chân lên vùng núi này công tác.

Thông qua một số đồng nghiệp dạy học ở nơi đây, những gì tôi biết về thầy làm tôi rất cảm phục. Thầy không chỉ là nhà giáo gương mẫu tận tuỵ với công việc, mà còn là người thầy, người anh, người đồng nghiệp rất chân tình, cởi mở. Thầy luôn chia sẻ với tất cả mọi người trong mọi sự khó khăn.

Ngày ấy, tôi vừa là đồng nghiệp vừa là người học trò nhỏ của thầy. Tôi được nhà trường bố trí về ở cùng thầy trong căn nhà tập thể tạm bợ dành cho giáo viên vùng xa. Thầy dạy học một buổi, chiều về vỡ đất trồng khoai, trồng sắn cải thiện thêm để có cái ăn hằng ngày.

Thương thầy, tôi cũng lao vào công việc sản xuất để phụ thêm với thầy. Sáng lên lớp chiều về tưới rau, vỡ đất tỉa ngô, đốn củi ra chợ đổi lấy gạo. Cuộc sống khốn khó là thế đấy nhưng thầy trò lúc nào cũng rộn rã niềm vui.

Lương thầy giáo thời bao cấp ba cọc ba đồng không đủ đong gạo ngày hai bữa. Vì không chịu nỗi cảnh nghèo đói mà nhiều nhà giáo đã bỏ nghề sang ngang nghề khác để thoát cái cảnh đói khổ triền miên. Chỉ riêng thầy vẫn bám trụ với nghề dạy học. Thầy bảo: “Trong cuộc đời, không nghề gì cao quí bằng nghề dạy học. Một cái nghề được xem là đạo, mỗi cá nhân được tôn là thầy”.

Nhờ sự động viên của thầy, tôi thấy cuộc sống có ý nghĩa và yêu quý hơn cái nghiệp nhà giáo mà thời bấy giờ người ta thường gọi vui là “tháo giày”. Mặc dù đã có lúc tôi có ý định bỏ nghề của mình để đi làm rừng may ra còn có cái mà ăn, chứ cứ đeo mãi cái nghề giáo nầy thì khổ đến bao giờ.

Biết tôi có ý định bỏ nghề, thầy đã trăn trở rất nhiều. Mấy đêm liền thầy không ngủ, sau đó thì thầy khuyên tôi: “Thời buổi kinh tế thị trường, lúc nầy là lúc khó khăn của nghề dạy học, người thầy phải tận tâm gấp hai em à! Em phải luôn nhớ câu: “giấy rách phải giữ lấy lề”. Đất nước nầy còn truyền thống “tôn sư trọng đạo” hay không là tuỳ thuộc vào nhà giáo còn biết tôn trọng đạo nghĩa hay không đấy em ạ!”

Ñoàng voïng 15

46

Tôi ở cùng thầy được hai năm thì cả tôi và thầy đều có quyết định luân chuyển về những ngôi trường khác của thị trấn. Hai thầy trò chia tay nhau từ đó.

Bẵng đi một thời gian tôi không có dịp cận kề làm việc cùng thầy nữa, nghe nói thầy chyển về một trường cấp hai, ba nào đó ở Núi Thành. Tin về thầy tôi chỉ biết vậy thôi.

Còn tôi, cũng xuôi ngược qua một số trường cấp một, rồi cấp hai của thị xã Tam Kỳ. Mãi đến đầu năm 2001, sau hơn ba mươi năm thầy trò mới gặp lại ở một ngôi trường mới mang tên Chu Văn An. Hai thầy trò ôm nhau mừng mừng tủi tủi

Qua bao thời gian thăng trầm của cuộc đời “chèo đò đưa khách”, bây giờ tóc thầy đã điểm bạc. Giờ đây tôi lại có dịp làm việc cùng thầy dưới một mái trường, đôi lúc tôi thầm nghĩ tôi và thầy có nhân duyên thì phải.

Từ khi về với mái trường Chu Văn An, hầu như tập thể giáo viên và học sinh ai ai cũng quí mến và đặc biệt rất thương thầy. Thầy như một tấm gương để cho tất cả giáo viên và học sinh kính phục bởi sự tận tuỵ và cống hiến hết mình cho công việc “trồng người”.

Càng gần gũi thầy bao nhiêu tôi càng nhận ra nhiều điều thật đáng quí, đáng trân trọng. Tôi đã học hỏi ở thầy rất nhiều điều từ cuộc sống. Những lúc sinh hoạt cùng anh em giáo viên của trường, thầy thường nhắc nhở mọi người: “Một người thầy đứng trên bục giảng không chỉ là tấm gương phản chiếu mà phải sống cho xứng đáng với những gì mà ta đã giáo dục cho những mái đầu xanh, những mầm non tương lai của đất nước”.

Thầy khuyên mọi người hãy biết sống vì nhau. Thầy bảo: “Kẻ mạnh không phải là kẻ dẫm lên vai người khác để thoả mãn lòng ích kỷ. Mà kẻ mạnh chính là kẻ giúp đỡ người khác trên đôi vai của chính mình”.

Bao giờ thầy cũng nghĩ đến sự sẻ chia cùng người khác. Những lúc thầy trò bên nhau thầy thường nói vui với tôi: “Trong bốn phép tính mà thầy thường dạy cho học sinh, phép tính nào cũng cần thiết cả, nhưng phép tính chia là khó nhất, trong những học trò của thầy hồi còn đi học có người rất giỏi toán, nhưng khi

Ñoàng voïng 15

47

lớn lên họ vẫn không làm nổi phép tính chia thông thường”. Thầy nhẹ nhàng và đầy ẩn ý khuyên nhủ tôi, những lời nhẹ nhàng mà sâu sắc.

Thế nhưng. Đau đớn thay, mùa hè năm 2013 thầy lâm bệnh. Thầy càng ngày càng gầy yếu. Giọng nói của thầy chẳng thể nói rõ ràng, mạch lạc như ngày xưa nữa. Thầy dạy buổi được, buổi mất. Trường Chu Văn An dường như thiếu như tiếng cười lạc quan của thầy. Vì thương thầy với lòng tôn kính, những thầy giáo, cô giáo đã thay phiên nhau dạy thay cho thầy. Họ đã thực hiện phép tính chia mà thầy đã từng ẩn ý dạy bảo tôi ngày nào.

Một buổi sớm mai, tôi thấy thầy mặc áo quần, đội mũ, mang giày đứng trước gương soi. Thầy nhìn bóng mình trong gương, rồi thở dài buồn bã lắc đầu. Thầy ôm chiếc cặp lên rồi đặt xuống luyến tiếc, vuốt ve chiếc cặp đã theo thầy bao tháng năm. Thầy tìm tờ giấy nắn nót viết mấy chữ, lấy sổ điểm, sổ soạn bài rồi nhờ tôi đem đến trường.

Thương thầy tôi đã cố làm tất cả những gì có thể dù là nhỏ bé, chỉ mong sao có thể xoa dịu bớt cơn đau của thầy. Rồi lãnh đạo của trường đã xét cho thầy nghỉ hẳn để chữa bệnh và điều trị.

Gió chiều xô nghiêng những mảng mây, thổi tan tác những mảnh nắng ở ngoài trời.

Tạm biệt thầy, tôi rảo bước trên con đường đất sỏi khô cằn. Khóm dã quỳ vẫn phô sắc vàng rực rỡ. Duy chỉ có tôi day dứt một nỗi niềm khó tả, bất giác tôi nghĩ đến những câu thơ viết về một người thầy mà tôi rất quí trong cuộc đời của mình.

Dẫu ta đi trọn cuộc đời Vẫn không đi hết những lời thầy xưa À ơi! Những tháng ngày trôi Cho ta nặng nỗi ân sâu, đáp đền

Thầy ơi một nỗi niềm riêng Bên đời sóng lặng hư vô bến bờ Bóng con đò cũ năm nao Lặng yên ngóng đợi bóng người sang song

Đặng Quang Vinh

Ñoàng voïng 15

48

Hỡi mẹ hiền yêu dấu của con Mẹ đã cho con cuộc đời vất vả Lo cho con từng chén cơm manh áo Canh cho con khuya sớm giấc nồng. Mẹ chắt chiu từng hột lúa, củ khoai... Mong con khôn lớn bằng người.

Ở quê nghèo, trường học hiếm hoi Con lên phố, xa xôi diệu vợi Sáng tiễn đưa... Trưa chờ... Chiều đợi... Mắt mẹ dõi theo từng bước con đi Lúc con về, nắng chiều đà tắt Bóng mẹ nhạt nhòa lẫn bóng hoàng hôn.

Và cứ thế, thời gian dần trôi Con đã lớn – bước vào đời vững chãi. Và đến bây giờ con ngoảnh lại Mẹ đã còng lưng, tóc bạc, da mồi

Như trái chín trước cơn gió mạnh, Sức già nua không chống nổi mệnh trời. Con lo sợ nguyện phép màu- màu nhiệm Mẹ của con mãi mãi bên con. Rồi một ngày mẹ về lòng đất lạnh Trên đồi cát văng, gió hát cùng thông Khói nhang tỏa trong bóng chiều mờ ảo Lòng đau buồn ...nhớ mẹ quá. Mẹ ơi!!!

Huỳnh Mỹ Quyền

Ñoàng voïng 15

49

“Chợt một chiều tóc trắng như vôi Lá úa trên cao rụng đầy…”(TCS)

Tôi vẫn biết ngàn đời theo quy luật Bụi nhân gian của kiếp con người Hạt nảy mầm dưới tán lá rụng rơi Vươn chồi biếc cho cuộc đời xanh thắm

Tôi vẫn biết, lá xanh rồi lá úa Tự rụng đi cây xanh tốt từng ngày Tôi vẫn biết ngàn năm nay vẫn thế Lớp trước ra đi, lớp trẻ sẽ kế thừa

Tôi vẫn biết, vẫn biết…

Nhưng hôm nay Bỗng nhiên

hụt hẫng Thấy thiếu tên anh trong “Sổ dự giờ” Hàng tuần “Sổ báo giảng” trống huơ Cắt vào tim tôi bao nhiêu dấu hỏi?

Tuổi của anh chưa phải là lá úa Mà đã theo qui luật ngàn đời?

Tuổi anh còn sung mãn lắm anh ơi!!!

Minh Hải

Ñoàng voïng 15

50

Mồng 9 tháng 11 này là ngày giỗ Nội tôi. Mới đó mà Nội

đã ra đi, chia tay lũ cháu chúng tôi hơn 10 năm rồi.

Nội là người rất tốt bụng và đầy lòng nhân ái. Thời trẻ, Nội là người bốc thuốc đông y gia truyền chuyên trị bệnh phong thấp-đau nhức các khớp xương. Bệnh nhân khắp các vùng đến nhà cắt thuốc nhiều lắm. Có hôm, người bệnh đến nhà đông không kể xiết. Họ giăng võng nằm khắp vườn và nằm la liệt trên sàn nhà. Mẹ tôi phải vất vả đi chợ nấu cơm “mướt cả mồ hôi hột”.

Vì nổi tiếng mát tay lại ân cần chu đáo nên bệnh nhân tìm đến Nội thăm khám ngày càng đông. Có người ở tận vùng đông Thăng Bình, Quế Sơn, Duy Xuyên cũng lặn lội gặp Nội tôi cho bằng được.

Nhưng rồi nguồn nguyên liệu khan hiếm dần, các cây dược liệu càng khó tìm cộng với tuổi ngày càng cao, Nội đành xin khất công việc chữa bệnh cứu người từ đó.

Ñoàng voïng 15

51

Nội tôi là người lạc quan, tự tại. Kể cả việc đón nhận cái chết cũng rất đặc biệt. Thường người ta hay lo sợ cái chết đang đến gần nhưng với Nội thì được biến thành câu thành ngữ rất vui: “Đi nghĩa vụ”. Nhiều người ngạc nhiên. Khách đến nhà thấy Nội mạnh khỏe, hài hước nên cũng vui lây. Sau khi tỉ tê trò chuyện, khách buột miệng: “Con thấy Cụ khỏe và minh mẫn vậy chắc sống lâu với con cháu lắm Cụ ơi”. Nội cười móm mém: “Tui nộp đơn rồi mà mấy ống chưa xét đó chớ”. “Ủa đơn chi rứa Cụ?”. “Thì chuẩn bị đi nghĩa vụ đó chú quơi!”. Trời ạ! Nội thấy mình gần về với tổ tiên mà nói vui là “đi nghĩa vụ”. Nội làm như thanh niên chuẩn bị đi lính không bằng. “Thì ai cũng phải đi hết chớ con”. Rồi Nội trầm ngâm: “Mà họ xét duyệt kỹ lắm đó con, phải trả cho bằng hết nợ thì ổng mới chịu đóng dấu đỏ, con à”.

Lâu lâu, thấy Nội đem tiền ra đếm rồi cuộn tròn và cất kỹ từng đồng với từng loại mệnh giá với nhau. Vừa đếm vừa lẩm bẩm. Hỏi Nội làm chi mà cất tiền nhiều rứa. Nội bảo: “Để dành mua vải liệm và đóng áo quan, khỏi làm phiền cho con cho cháu”.

Tôi có được diễm phúc ở với Nội trước lúc Nội mất nên có rất nhiều kỷ niệm về Nội. Mỗi lần muốn viết, kỷ niệm cứ ào ào tuôn mà nước mắt lại cứ rưng rưng.

Có một chi tiết rất cảm động mà nó đi theo với tôi suốt cả quãng đời còn lại.

Nội biết mình già, tóc rụng nhiều không búi được thành lọn nữa, muốn cắt ngắn đi. Nội chẳng cầu kỳ, nhờ thợ cắt thật ngắn. Và thế là người thợ cắt phéng đi mái tóc hãy còn dày và dài của Nội. Để khuyến khích mong muốn đó, Nội hay đi khắp làng thăm hỏi các cụ và ...khuyên họ cắt tóc cho sạch sẽ. Có nhiều người già trong làng ưng tự tay Nội cắt cho mình. Có lúc thấy mái tóc của Nội cũn cỡn như mấy bà già người Trung Quốc, trông không đẹp gì cả. Hỏi Nội, Nội bảo: “Để ngắn ri cho dễ gội”.

Còn các cụ sau khi mất, lúc khâm liệm cho các cụ (tôi thường hay đi theo Nội thăm viếng), mà thấy mất đi búi tóc của phụ nữ là mất đi cái gì đó rất thiêng liêng. Lúc đó, khuôn mặt họ không còn cái vẻ phúc hậu, chân chất của người mẹ, người bà Việt Nam nữa. Chợt nghĩ: mình sẽ động viên Nội để lại mái tóc

Ñoàng voïng 15

52

như xưa. Mình sẽ thấy Nội thật đẹp khi về thế giới vĩnh hằng. Nội ơi! Cháu chỉ là muốn hình ảnh Nội lúc ra đi mãi mãi đẹp với mái tóc dài đủ để búi đằng sau, Nội nhé.

Những ngày sau đó là những lời năn nỉ, động viên. Nội có vẻ xuôi xuôi. Nội bắt đầu nuôi mái tóc. Một năm đã dài đến vai. Hai năm sau Nội mất.

Nội ra đi thanh thản, nhìn Nội giống như đang chìm vào giấc ngủ dài và sâu. Lúc khâm liệm, Nội của tôi đẹp lắm bởi khuôn mặt thật hiền từ và mãn nguyện. Dường như Nội hài lòng với mái tóc cũng vừa búi một lọn rất khéo của mình.

Nội tôi mất lúc đó vừa tròn 90 tuổi. Nội ơi! Cháu yêu Nội! Thiện Chí

Đôi mắt nhìn tròn xoe Viên phấn trắng lướt nhanh Nhiều ý tưởng tái hiện Em vô tư học hành

Bài giảng đang ăn sâu Hay chỉ là gió thoảng Một suy nghĩ trở mình Tiết học lại qua rồi

Cứ thế ngày dần trôi Tuổi nghề càng chồng chất Đường đời dài thêm lên Ta nhìn em mãn nguyện

Nước lại trôi theo dòng Thuyền và khách ung dung Nơi hội tụ là nguồn Để cây đời luôn xanh

Nguyễn Đình Lựu

Ñoàng voïng 15

53

Ông ngoại đau nặng lắm rồi Mà con vẫn không hay biết Nhìn con mẹ đau như cắt Ước gì ông ngoại ngày xưa

Trải qua mưa nắng cuộc đời Tảo tần nuôi con khôn lớn Vất vả về ba tất cả Để con lên lớp mỗi ngày

Khó khăn đã đi qua rồi Cũng là lúc con đền đáp Giờ không kịp nữa hả ba? Quy luật-Đau lòng nghiệt ngã. Dù chẳng thể nào chấp nhận Cũng đành- nước mắt cứ rơi Chỉ mơ một điều kỳ diệu Làm sao ba mãi bên con

Thu Vân

Trường mới khá khang trang Đi lại càng dễ dàng Dường như trò ngoan hơn

Thầy cô lòng nhiệt huyết Tình yêu nghề dâng cao Thúc đẩy trường đi lên

Kết quả đã đạt cao Mong sao trường giữ mãi Kết quả như vừa qua.

Nguyễn Thủy

Ñoàng voïng 15

54

Trong các giờ giảng dạy Tôi mong muốn các em Tập trung nghe thầy giảng

Trước mỗi giờ lên lớp Bài dạy phải đầu tư Soạn phần mềm Trí Việt

Kết hợp phương pháp hay Học sinh rất phấn khởi Tiếp thu bài rất nhanh

Ngoài những giờ trên lớp Tôi kiêm thêm nhiệm vụ Phụ trách đẹp môi trường

Kế hoạch đã phân công Hằng tuần và hằng tháng Học sinh nô nức làm

Cảnh quang trường sạch sẽ Ở mọi lúc mọi nơi Nhất là những ngày lễ

Bản thân rất hạnh phúc Nhiệm vụ luôn hoàn thành Là niềm vui nhà giáo.

Trương Nam

Ñoàng voïng 15

55

Quê tôi là vùng quê nghèo, quanh năm lam lũ vẫn thường

thiếu trước hụt sau. Những bữa ăn ngày thường luôn đạm bạc với những món ăn đơn giản, dễ tìm dễ kiếm ở xung quanh vườn. Mùa nào thức ấy. Tuy nhiên, vì ở cạnh đồi núi lại cũng ở gần biển nên thi thoảng, chúng tôi đã ăn được những món ngon cả trên rừng lẫn dưới biển mà không có khó khăn gì.

Mẹ tôi là người làm ruộng chân chất nhưng rất thích chế biến món ăn cho gia đình trong những hôm “có sự kiện”. Từ những nguyên liệu bình thường quanh nhà hoặc mua ở chợ với giá rẻ, mẹ cũng tạo ra được những món ăn thật hấp dẫn. Thậm chí có những món ăn mẹ nấu đã đi vào ca dao, vào câu hát ru em, thấm đẫm hương vị cả miền xuôi và miền ngược. Đặc biệt, bây giờ, cứ mỗi lần mua được mớ cá trích ve tươi ngon hay cắt được mụt măng múp míp, mẹ lại đọc hai câu ca dao:

“Lỗi lầm vì cá trích ve Vì rau muống luộc, vì mè trộn măng”

Đó là những món ăn rất ngon lại dễ chế biến. Ai đã từng ở vùng quê như tôi đều đã từng ăn, từng biết.

Này nhé, cá trích ve thật tươi (loại cá nhỏ xíu cỡ bằng nửa chiếc đũa ăn cơm), đem ướp với ít gia vị (gồm: tiêu bột+củ nén+ớt xanh+mì chính+đường+mắm muối+dầu phụng) xong

Ñoàng voïng 15

56

đem kho khô, nhỏ lửa. Lúc gần chín mở vung ra (cho con cá cứng cong lên ăn mới ngon).

Rau muống mà biết cách luộc thì sẽ rất giòn và xanh um.

Vào khoảng tháng 8 âm lịch, sau những cơn mưa đầu mùa, măng mọc nhiều vô kể. Nhìn những búp măng tràn trề sức sống như thế, bất cứ ai cũng nghĩ đến món đầu tiên là “măng trộn mè”. Măng tươi cắt vô, lột bỏ vỏ, cắt những phần non mềm thành sợi (xắt măng) đem luộc kỹ với muối, vắt khô rồi đem trộn đủ thứ gia vị. Và món không thể thiếu là mè rang. Tại sao trộn mè mà không trộn đậu phụng? Mẹ bảo: “Chỉ có mè rang giã thật nhuyễn trộn với măng mới “thấm” con ơi. Vả lại, đậu phụng kỵ với măng nên không ai trộn cả. Đây là bí quyết đó con”.

Những món ăn bình thường ấy năm xưa bây giờ đã hóa thành đặc sản.

Nhiều năm tuổi thơ của tôi được ăn những “đặc sản” như thế mà không biết nguồn gốc câu ca dao đó. Cho đến một ngày bạn bè tôi đã nổ ra cuộc tranh luận về ẩm thực mà câu ca dao này là đề tài chính và chỉ xoáy quanh câu hỏi: Vì sao lại là “Lỗi lầm” mà không phải là từ nào khác? Nhiều ý kiến khác nhau, “sợt vô mạng” nhưng các kết quả đó cũng không mấy sức thuyết phục. Đem thắc mắc này hỏi mẹ thì thật bất ngờ, tôi được nghe một câu chuyện kể thật thú vị:

Xưa có một gia đình khá giả nhờ người mai mối đi hỏi vợ cho con trai. Điều kiện đưa ra đầu tiên và quyết định là cô gái ấy phải là người quán xuyến mọi việc trong gia đình và đảm đang, tháo vát, khéo tay trong nấu ăn.

Sau một thời gian kiếm tìm, người con dâu tương lai đã xuất hiện. Ông già muốn đến nhà “kiểm tra chất lượng” một bữa xem sao.

Vừa tới nhà cô gái, ông đã có cảm tình ngay. Nhà cửa ngăn nắp gọn gàng. Một cô gái ưa nhìn, tầm tuổi con ông chào hỏi và bưng nước ra mời, xong xin phép được lui xuống nhà bếp làm cơm. Ngó trước ngó sau ông đều ưng cái bụng.

Ñoàng voïng 15

57

Một lúc sau, bữa cơm được dọn ra. Thơm phưn phứt. Chủ nhà lởi xởi: “Dạ cũng không có chi anh ơi! Toàn là cây nhà lá vườn. Xin anh cứ tự nhiên”.

Chà chà. Đúng là bữa ăn đơn giản thật. Chỉ có 3 món thôi sao. Ông cầm đũa.

Thật bất ngờ. Mấy món dân dã mà gia đình nào cũng hay ăn thôi mà qua bàn tay khéo léo của người nấu, món nào cũng ngon lạ lùng. Món nào cũng vừa ăn cùng với “bí quyết gia chánh” tuyệt vời nên dù chỉ là rau muống luộc thôi mà sao nó giòn, nó ngọt đượm lại xanh um như thế. Đó là chưa kể món cá trích kho tiêu thơm lừng; bỏ vô miệng thì vị ngọt, vị béo nó cứ quyện vào nhau và thấm đến từng kẽ răng. Còn món măng trộn mè thì đây có lẽ lần đầu tiên trong đời ông được thưởng thức. Từng sợi măng giòn giòn, ngọt ngọt. Ăn đến đâu biết đến đó. Ngon quá là ngon. Ông gọi đây là “bữa ăn ngậm nghe”.

Ông nghĩ như đinh đóng cột, chắc chắn cô gái xinh xắn kia là người nấu và dọn ra bữa cơm này. Ra về, ông hỉ hả bắt tay chủ nhà và hẹn đến ngày đẹp trời bọn mình sẽ “làm sui” với nhau.

Mấy tháng sau, đám cưới được tổ chức thật hoành tráng. Hai bên gia đình thật sự sung sướng đón nhận những lời chúc mừng của bà con hai họ và xóm giềng thân thiết.

Ngày cô gái về làm dâu, ông rất tự hào khi bảo con dâu nấu cơm đãi bạn. Ông sai người chuẩn bị những nguyên liệu giống “bữa ăn ngậm nghe” như hôm trước. Cô gái hoảng hốt ra mặt nhưng cũng vâng dạ xuống bếp làm cơm. Đến trưa tròn bóng, cô con dâu mới “mồ kê nhễ nhại” cùng mâm cơm xuất hiện. Trời ơi! Cái gì thế này. Cá thì mặn chát, tanh rình. Kinh khủng quá. Rau muống thì vàng khè lại “hôi ê” nữa chớ. Còn măng thì “bửa ra” từng cục lại đắng ngắt. Làm sao bây giờ?. Thất vọng, ông mới thốt lên hai câu ca:

“Lỗi lầm vì cá trích ve Vì rau muống luộc, vì mè trộn măng”

Vậy “lỗi lầm” ở đây là lỗi lầm của ông. Ông cứ ngỡ cô gái đó đã đáp ứng đúng, đủ “tiêu chuẩn” của ông đưa ra, nào ngờ

Ñoàng voïng 15

58

ông đã bị một “cú lừa” thật nặng. Cha mẹ cô gái đã thuê người nấu để đãi ông đó thôi. Hai chữ “lỗi lầm” có ý nghĩa như vậy chăng?

Câu chuyện là vậy. Tôi rất mong ai có ý kiến khác hơn để giúp tôi hiểu hơn về câu ca rất ý vị được lưu truyền này

Thiện Chí

Gió lật những trang thơ Gió vào trong phòng nhỏ Gió thơm nồng hương cỏ Mùa đông dài lê thê

Bao năm rồi vào nghề Mang hạt tình gieo mãi Nắng chói luồng lên mái Che một nửa đội hình

Thì thầm một giọng nhỏ Nắng thế kia quen rồi Sao cô mình giỏi thế Một thanh âm nhẹ nhàng

Gió vội hôn lên má Nắng ngắm mãi hình ai Mưa cúi đầu ủ rủ Bài học mới bắt đầu

Kim Yến

Ñoàng voïng 15

59

Thực ra, là con người không chỉ có hình thức bên ngoài hay giàu có mà còn cần phải có duyên mới hấp dẫn người khác giới được nhưng ở đây tôi chỉ xin mạn phép bàn về “cái duyên” của người phụ nữ ngày nay.

Vẻ đẹp bên ngoài nào cũng tàn úa theo thời gian nhưng vẻ đẹp tâm hồn mới đi theo ta cùng năm tháng. Vẻ đẹp bên ngoài là do cha mẹ sinh ra nhưng vẻ đẹp tâm hồn ấy buộc người ta phải được giáo dục và khả năng tự nhận thức, tự trui rèn cho mình mới có được. Vẻ đẹp tâm hồn đó chính là “cái duyên” mà ta đang bàn vậy.

Ai cũng biết cái duyên không phải ai sinh ra đã có. Có người nói vui: “Người xấu duyên lặn vào trong/Bao nhiêu người đẹp duyên bong ra ngoài”. Có thể lắm chứ. Cái duyên là nét đẹp tiềm ẩn của người phụ nữ, là nét hài hòa tế nhị, đáng yêu. Cái duyên tuy không “sờ” được nhưng ta cảm nhận được. Đối diện và tiếp xúc với người có duyên sẽ làm cho ta thích thú, xao xuyến, ấn tượng...

Vóc dáng xinh đẹp trời ban sẽ không đồng đều cho tất cả phụ nữ. Tuy nhiên, nếu người nào biết chăm sóc, giữ gìn, học hỏi sẽ có nét gợi cảm của riêng mình. Người phụ nữ duyên dáng là người biết cách ăn mặc phù hợp với vóc dáng, độ tuổi và công việc. Ở mỗi người sẽ khó có thể hội tụ tất cả nhưng vẫn là người hấp dẫn như thường nếu biết cách làm đẹp cho mình và cho cuộc sống xung quanh.

Ñoàng voïng 15

60

Tuy nhiên, ta có thể nói chắc chắn rằng: Cái duyên không thể có khi ta cố tình tạo ra để “biểu diễn”. Cái duyên của người phụ nữ được thể hiện rõ nhất qua cách sống chan hòa với mọi người, cách nhìn nhận vấn đề một cách thấu đáo, cách xử sự với người xung quanh thân thiện, chân thành và họ sẽ hấp dẫn hơn nếu có một chút bản lĩnh, dám nghĩ dám làm trong công việc. Tuổi nào duyên nấy, cái duyên theo chân người phụ nữ mọi lúc mọi nơi, đến hết cuộc đời. Một số người sinh ra đã có duyên “trời cho”, còn số đông thường phải qua rèn giũa cực khổ mới có được.

Phải nói một cách công tâm như thế này: Con gái ngày nay không nhất thiết phải e ấp, kín đáo với cái “duyên nữ tính” nữa, mà phải năng động hòa mình vào nhịp sống chung, khẳng định mình trong học tập và hoạt động nhưng vẫn giữ được sự duyên dáng.

Người đàn bà đẹp, hấp dẫn hiện nay đâu phải chỉ ở trang phục đẹp, phù hợp hay cách trang điểm bắt mắt, mà theo tôi chính ở lòng tự trọng và sự quí mến của mọi người. Để có được điều đó, người phụ nữ còn cần thể hiện qua thái độ dịu dàng, hiểu biết để có được những giới hạn cần thiết, để biết “đâu là điểm dừng” trong ăn nói và cư xử, vui vẻ, hòa đồng song vẫn giữ cho mình được nét nhẹ nhàng, kín đáo thì có lẽ đó là niềm mong ước của bao đấng mày râu...

Thực tế có những cô gái tuy nhan sắc không đẹp lộng lẫy nhưng lại có nét duyên khiến ta càng nhìn lại càng ưa. Theo tôi, một cô gái có duyên phải “biết điều”, đừng kiêu kỳ, không ảo tưởng về mình. Đồng thời phải sống, sinh hoạt tự nhiên, cứ luôn là chính mình, đừng là “bản sao” của người khác. Quan trọng là sự chừng mực trong nói năng, xử thế.

Cái duyên là vốn quí rất riêng của mỗi người vậy. Tôi rất mong người phụ nữ nào cũng duyên dáng, đáng yêu trong cuộc đời.

Thiện Chí

Ñoàng voïng 15

61

À ơi con ngủ cho ngoan Ngủ đi cho mẹ rảnh tay chấm bài

Mẹ lo giáo án ngày mai Bên hiên trăng đã đổ dài bóng xoan

À ơi con ngủ cho ngoan Ngoài con, mẹ có một đàn em thơ

Chăm lo dạy dỗ sớm chiều Rất nhiều hạnh phúc, cũng nhiều gian nan

À ơi con đẹp giấc nồng Mẹ lo bao nỗi: việc công, việc nhà

Lo con, lo lớp, lo trò Con ơi hãy ngủ, thật ngoan- mẹ mừng.

Nguyệt Nga

Viết đi em những vần thơ tha thiết Để một ngày rời bỏ mái trường xưa Phấn trắng bảng đen bồi hồi xa cách Trả em về bến đợi của thời gian Lưu luyến lắm mùa thu về trong lớp Để ngậm ngùi và lặng lẽ lòng em

Lê Vui

Ñoàng voïng 15

62

Thương trò mỗi lúc ốm đau Chớ nên phân biệt người này người kia Khám cho em nhỏ không quên Nghề y luôn nghĩ cứu người lúc nguy Tận tâm bệnh khỏi em mừng Không cầu danh lợi lương tâm sáng ngời.

Nguyễn Thị Kim Ngân

Mãi xa rồi thời áo trắng tung bay Chỉ còn lại đây với bao kỉ niệm Nhớ bạn, nhớ bè, nhớ trang lưu bút Nhớ lớp nhớ trường, nhớ lời giảng thầy cô

Ôi! Yêu sao từng ghế đá hàng cây Đã theo tôi trong những giờ lên lớp Và mãi bên tai những lời thầy dạy bảo Gắng học vào đời, danh toại nghe em.

Công Hồng

Ñoàng voïng 15

63

Tản mạn

Thuở mới quen nhau, tôi miệt mài chép lại bức tranh “La Penssé” để tặng nàng. Đáp lại tình tôi, nàng cũng chép tặng bài thơ “Màu thời gian” của Đoàn Phú Tứ bằng “chữ nổi”. Đó là bài thơ được chép bằng ngòi bút lá tre chấm sơn trắng viết trên tờ giấy tím học trò tiểu học ngày xưa hay dùng làm vật liệu học thủ công. Khi khô, những nét chữ bằng sơn trắng hiện trên mặt giấy tím to nhỏ, đậm nhạt…nổi lên như “bức tranh thơ” rất đẹp (hồi ấy viết thư pháp bằng Tiếng Việt chưa phổ biến). Có lẽ, từ câu thơ “Tóc mây một món chiếc dao vàng/ Nghìn trùng e lệ phụng

quân vương” còn tạo điều kiện cho nàng, vốn lãng mạn, “sáng tạo” thêm một tặng vật nữa gửi kèm. Một sợi tóc mảnh mai gói trong tờ giấy pơ-luya hồng kẹp giữa bài thơ.

Tôi hiểu ý nàng. Ngày xưa, khi yêu nhau, người ta thường cắt cho nhau lọn tóc thề làm kỷ vật. Ngày nay, chẳng có người yêu nào muốn cho người bạn tình của mình mất đi vẻ đẹp của mái tóc suôn mượt, óng ả. Vì vậy, cái lọn tóc thề ấy được “em” thay

Ñoàng voïng 15

64

thế bằng một sợi tóc tượng trưng… Tôi cất giữ sợi tóc ấy trong cuốn sổ tay của mình. Một kỷ vật nhỏ nhưng chứa đựng cả suối nguồn dào dạt yêu thương. Tôi cảm nhận được cái hạnh phúc khi biết rằng mình đã có nàng và đã thực sự giã từ cái nỗi buồn cô độc trong tim. Sợi tóc mảnh mai... sợi tóc thấp thoáng bóng dáng con người. Tôi nâng niu kỷ vật như nâng niu một tình yêu thánh thiện ấp ủ bên trong. Tôi còn làm thơ ca ngợi tình-yêu-có-sợi-tóc-làm-chứng-nhân-đẹp-đẽ: “ Tóc em nối lại mĩ miều/ Lời thơ tôi với tình yêu ngọt mềm”. Và, sợi tóc ấy cứ phất phơ mãi trong tâm hồn tôi cho đến ngày nó kết thúc sứ mệnh: tôi đã cưới được nàng về làm vợ!

Khi sở hữu được điều gì mới mẻ thì người ta thường hay quên cái điều đã cũ. Tôi không thoát ra được quy luật ấy! Từ khi có nàng, tôi hình như quên béng đi cái sợi tóc ngày xưa, nếu không có một hôm...tôi giận dữ lôi ra từ bát canh một sợi tóc của nàng. Nàng im thít và sè sẹ nói lời xin lỗi. Thật ra, cái sợi tóc mỏng mảnh ấy có ảnh hưởng gì lớn đâu mà bát canh mất ngon. Tôi nhớ thời kỳ gian khó chúng tôi sống với nhau, đã từng chia sẻ trăm điều cơ cực. Tôi với nàng đã tranh thủ những giờ không lên lớp. Tôi đi bốc gạch thuê còn nàng nhoài người vào bụi gỗ để kiếm những bao mạt cưa giá rẻ về nấu bếp. Nhớ những bữa ăn vội chưa kịp tắm táp, bụi đất, mạt cưa còn dính đầy, thế nhưng chúng tôi vẫn ăn ngon miệng và vẫn cảm nhận được những phút giây hạnh phúc đơn sơ, bình dị đó. Bây giờ, trong căn nhà tạm cho là no đủ, tôi lại quên hết… “Cái sợi tóc mềm” của ngày xưa đã được tôi phù phép lên, biến nó thành con sâu to lù lù vùng vẫy dữ dội trong bát canh. Cơn giận qua đi, tôi nghĩ lại, chẳng lẽ…

Giá mà, lúc đó tôi nhìn nàng và nhỏ nhẹ nói đùa : “Em đã đánh rơi cái kỷ vật mà anh đã một thời ấp ủ!”. Chắc chắn nàng sẽ hiểu ra và nhìn tôi âu yếm...để sợi tóc, dù chẳng còn xanh như ngày nào, nhưng nó vẫn mãi là chứng nhân chung thuỷ cho một mối tình.

Nguyễn Ngọc Chương

Ñoàng voïng 15

65

Điểm báo

Và …

cuộc đời này ta mãi thuộc về nhau

1. Kính thưa quý vị Đại biểu Kính thưa đồng nghiệp

Trong thần thoại Hy Lạp có một câu chuyện đầy cảm động về chàng lực sĩ Ăng-tê và đất mẹ Gai-a. Thần Ăng-tê sẽ là vị thần bất khả chiến bại khi nào chân chàng còn chạm vào đất. Không một ai địch nổi trừ phi Ăng-tê bị nhấc ra khỏi mặt đất. Lúc ấy, chàng sẽ chết vì không còn được nhận sức mạnh từ đất mẹ Gai-a…

Câu chuyện giữa Ăng-tê và đất mẹ Gai-a cũng là câu chuyện giữa văn chương với cuộc sống. Văn chương phải bắt nguồn từ cuộc sống. Tách khỏi cuộc sống văn chương nhất định sẽ bị khô héo, văn chương sẽ chết, chỉ còn lại là những câu chữ đơn thuần, vô hồn. Một bài thơ bất kỳ của người nào, từ nhà thơ chuyên nghiệp hay là người mới tập làm thơ, muốn tồn tại phải mang hơi thở của cuộc sống. Đó là chưa nói đến thơ hay. Thơ hay phải là thứ thơ làm cho người ta nghĩ đến tình người, nghĩ đến sự sống… Trong rất nhiều bài thơ gửi đến cho Đồng Vọng 15, chúng tôi lại tâm đắc với bài thơ của cô giáo Trương thị Loan Trinh vì lẽ ấy:

Một chút nắng cuối thu sót lại.

Đủ hong vàng nỗi nhớ ngày xưa

Thuở ngây thơ anh bước nhẹ đến đời em

Một ánh mắt ẩn trăm điều xao xuyến

Ñoàng voïng 15

66

Để rồi… nợ nhau ngàn nỗi nhớ

Để rồi… nợ trả suốt đời nhau

Để rồi… trăm nỗi đau vật vã

Ta vẫn tìm ra dù một phút thăng hoa

Dù cuộc sống có đôi lần lạc nhịp

Và cuộc đời này ta mãi thuộc về nhau.

Chúng tôi nhận thấy rằng trong cái tình riêng của cô giáo có lẫn tình chung của chúng tôi: Tình yêu đối với cái nghề mà mình đã chọn. Vì vậy chúng tôi xin phép được mượn tựa đề của bài thơ làm tiêu đề cho bài điểm báo hôm nay: Và, cuộc đời này ta mãi thuộc về nhau.

Kính thưa quý vị Đại biểu Kính thưa đồng nghiệp

Một chút nắng cuối thu sót lại/ Đủ hong vàng nỗi nhớ ngày xưa. Nếu mùa thu là mùa tình yêu của thi nhân thì đối với nhà giáo chúng ta, mùa thu là mùa tựu trường, mùa của những kỷ niệm học trò. Một album kỷ niệm đẹp mà không một ai không muốn lưu giữ làm hành trang trong suốt cuộc đời của mình. Cô giáo Lê Vui đã xa cái thời đi học 30 năm rồi nhưng trong lòng vẫn nguyên vẹn một chút tình học trò. Một chút không gian bé nhỏ trong kỷ niệm ngày xưa nhưng gói trọn thời gian dằng dặc cả một đời người. Thế mới biết nỗi nhớ ngày xưa có sức ám ảnh chúng ta mãnh liệt đến chừng nào:

Sân trường xưa vẫn cái nắng chói chang Gió vẫn vọng lúc giao mùa xao động Ba mươi năm nguyên một màu phượng thắm Một chút tình....đỏ rựng cuối mùa thi

(Chút Hà Lam)

Ñoàng voïng 15

67

Gọi là nhớ tức là sự việc đã qua rồi. Từ giã ngây thơ cô Loan Trinh viết: “Thuở ngây thơ/ anh bước nhẹ đến đời em/ Một ánh mắt ẩn trăm điều xao xuyến”. Anh bước nhẹ đến đời em là đối với tình yêu của cô còn chúng ta thì bước nhẹ vào nghề. Nói “bước nhẹ” vì trong mắt chúng ta cái nghề giáo đẹp lắm! Đó là sự tiếp nối của bản tình ca thời còn đi học. Chúng ta tiếp tục sống trong không gian đầy ắp những kỷ niệm ngày xưa:

Tôi đến lớp sau bao mùa phượng nở Buồn vỡ tan tôi có lại niềm vui Tôi có em và có những nụ cười Lòng chan chứa tình yêu thương mến trẻ

(Đến trường – Trần Thị Kim Thoa) Bước nhẹ vì là những bước đi của tâm hồn. Từ tâm hồn đến

với bao tâm hồn. Đó cũng là “Bước chân ngỡ ngàng” của cô giáo Dung Quỳnh khi bắt gặp bao cuộc đời bé nhỏ cho nên bước chân ấy rất đỗi nhẹ nhàng, không dám bước mạnh sợ làm khinh động những tâm hồn bé bỏng kia thì làm gì có kiêu kỳ cao ngạo trong đó:

Lần đầu tiên tôi đến một ngôi trường Trước ngưỡng cửa với bao cuộc đời bé nhỏ Ôi! Các em mầm tương lai đất nước Khiến lòng tôi không khỏi xuyến xao!

Rồi bục giảng trắng một màu bụi phấn Và tôi tin ở những bước đường xa Trong suy nghĩ tôi hằng mong đơn giản Rằng tôi là cô giáo của trường tôi

Bước vào nghề sư phạm, chắc chắn ai cũng thuộc lời ca “Bài ca người giáo viên nhân dân” như sau: “Như chim bay về khắp miền em lên đường/ Tung bay xa nhiều thế hệ cháu Bác Hồ/Tự hào như em người chiến sĩ văn hóa/ Lớn lên trong chiếc nôi quê hương Việt Nam”. Thế mà cô giáo lại mong đơn giản rằng “tôi là cô giáo của trường tôi”? Chỉ có thế thôi à? Câu thơ làm ta tưởng chừng như cô giáo thiếu tự tin. Không! Đó chỉ là cách diễn tả nỗi mong muốn gắn bó với một ngôi trường cụ thể, gắn bó với bao cuộc đời bé nhỏ bằng xương bằng thịt rất cụ thể ở ngôi trường ấy. Câu thơ có ngoại vi hạn hẹp nhưng nội hàm thì lại rộng, có tính khái quát: dạy học một trường được thì dạy học ở nhiều

Ñoàng voïng 15

68

trường được; làm cô giáo một trường được thì làm cô giáo nhiều trường được!

Cũng chính mong muốn gắn bó này mà rất nhiều cô giáo khác đã tạm quên thời hoa mộng của một thuở thanh xuân:

Áo ai bay giữa trăng gầy Đôi bờ nhật nguyệt đã đầy nhớ thương Hoa xưa còn thoáng mùi hương Mười lăm năm lẻ còn vương dấu giày

(Em về thăm lại trường xưa-Võ Thị Loan) Để rồi khi kịp nhận ra tuổi đã qua thời con gái. Cô giáo Vân

Thái thảng thốt lòng mình ở “Tuổi 30”: Đừng nhìn em cho lòng thổn thức Đừng để chiều nay chân lạc lối về Chỉ phút giây thoáng chút đam mê Em ba mươi

đã qua thời thiếu nữ Và cô Tô Châu Nam thấy lòng trĩu nặng khi bắt đầu bài thơ

“Người thầy – Người mẹ” như thế này: Đã qua rồi nửa cuộc đời tuổi trẻ Ngẫm đời ta vui ít buồn nhiều Để bây giờ mái tóc chẳng còn xanh Lòng trĩu nặng biết bao điều phiền muộn

Có đôi lúc ta ngẫm nghĩ như cô giáo: động cơ nào khiến ta gắn bó với nghề dạy học kém phần ưu đãi hơn các nghề khác? Lại gắn bó một cách dai dẳng như một món nợ không vay mà phải trả!

Đúng là món nợ phải trả nhưng không phải không vay. Không ai trong chúng ta lớn lên mà không nhận ân huệ của cuộc đời. Chúng ta đã vay ở cuộc đời này thì phải trả chứ! Có điều đáng nói ở nghề ta là được trả nợ cho đời cũng là niềm hạnh phúc:

À ơi con ngủ cho ngoan Ngoài con, mẹ có một đàn em thơ Chăm lo dạy dỗ sớm chiều Rất nhiều hạnh phúc, cũng nhiều gian nan

(Lời ru của cô giáo – Nguyệt Nga)

Ñoàng voïng 15

69

Trả nợ một cách tự nguyện tự giác đã khó, lại còn tìm thấy hạnh phúc được trả nợ thì quả là món nợ bí hiểm. Món nợ ở đây chắc chắn không phải là món nợ vật chất rồi. Không vật chất thì tinh thần. Mà tinh thần thì chỉ có tình yêu mới làm cho người ta tự giác đến thế. Một lần nữa cô giáo Châu Nam gọi tên món nợ đó là “tình yêu dễ thương”:

Tiếng con trẻ làm tan niềm lo nghĩ “Tặng mẹ điểm 10 đỏ thắm của con” Cảm ơn con! Tình yêu thật dễ thương Đã giúp mẹ vượt qua bao thử thách Vì con, mẹ có thể quên tất cả Vì đời, mẹ cố gắng chu toàn Để không hổ thẹn làm người thầy, người mẹ.

(Người thầy – Người Mẹ )

Người ta ví chuyện trả nợ đời của người dạy học như người chèo đò. Có biết bao chuyến đò xuôi ngược trên sông. Người chèo đò cố mở mắt nhìn theo mà chẳng mong hồi âm vọng lại. Cô giáo Đào Thị Thu Thủy cũng ví mình như thế. Vác mái chèo 10 năm từ Tiên Phước trở về tiếp tục chèo ở bến sông quê cho đến suốt đời như lời “Tâm sự” dưới đây :

Đời tôi là ước mơ dài Mười năm Tiên Phước mái chèo ngược xuôi Nay về quê mẹ đò ơi Đến đi chở nỗi buồn vui học trò

Nợ trả suốt đời nhau. Có lẽ vì thế mà người làm thân phận chèo đò phải chịu vất vả hy sinh. Chấp nhận mọi khó khăn của đời sống. Ở đây chúng tôi không phải miên man ca bài kể khổ mà là tâm sự với quý vị đành phải nói thế thôi. Hơn nữa được hy sinh cho các em cũng là hạnh phúc kia mà! Thầy giáo Nguyễn Ngọc Chương nhớ lại những ngày tháng chịu gian khổ để được đứng trên bục giảng: “Tôi nhớ thời kỳ gian khó chúng tôi sống với nhau đã từng chia sẻ trăm điều cơ cực. Tôi với nàng đã tranh thủ những giờ không lên lớp, tôi đi bốc gạch thuê còn nàng nhoài người vào bụi gỗ để kiếm những bao mạt cưa giá rẻ về nấu bếp. Nhớ những bữa ăn vội chưa kịp tắm táp, bụi đất, mạt cưa còn dính đầy …” (Sợi tóc).

Ñoàng voïng 15

70

Thời gian khó của đất nước đã đi qua rồi, lại hiện hữu ở họ một nỗi đau khác: nỗi đau của những đứa con không kịp đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục:

Khó khăn đã đi qua rồi Cũng là lúc con đền đáp Giờ không kịp nữa hở ba? Quy luật- đau lòng lắm thế Dù chẳng thể nào chấp nhận Cũng đành- nước mắt cứ rơi Chỉ mơ một điều kỳ diệu Làm sao ba mãi bên con

(Có hay điều kỳ diệu- Thu Vân) Đôi lúc để an ủi đồng nghiệp không may, chúng ta thường

mượn thời gian làm chất xúc tác. Thế nhưng thời gian dễ gì làm nguôi ngoai nỗi đau của những đứa con một đời còn mãi nợ ơn cha mẹ. Mẹ thầy Huỳnh Mỹ Quyền đã khuất bóng gần một năm rồi nhưng trang thơ của thầy vẫn còn nóng hổi giọt nước mắt ngày nào:

Và cứ thế, thời gian dần trôi Con đã lớn – bước vào đời vững chãi. Và đến bây giờ con ngoảnh lại Mẹ đã còng lưng, tóc bạc, da mồi

Như trái chín trước cơn gió mạnh, Sức già nua không chống nổi mệnh trời. Con lo sợ nguyện phép màu- màu nhiệm Mẹ của con mãi mãi bên con.

Rồi một ngày mẹ về lòng đất lạnh Trên đồi cát vàng, gió hát cùng thông Khói nhang tỏa trong bóng chiều mờ ảo Lòng đau buồn ...nhớ mẹ quá. Mẹ ơi!!!

(Hoài niệm) Có nỗi đau gia đình nhưng cũng có nỗi đau thân phận. Cô

giáo Thiện Chí dặn dò đứa con chân ướt chân ráo bước vào giảng đường đại học. Hành trang cho con chỉ là lời dặn dò. Dặn con mà

Ñoàng voïng 15

71

cũng chính là an ủi với mình. Con phải biết thân biết phận, đừng sa ngã. Đừng để mẹ rơi thêm nước mắt vì mẹ đã rơi nước mắt nhiều rồi. Đằng sau lời dặn dò là tiếng khóc thầm. Câu thơ cuối khép lại lời dặn dò con nhưng nó lại mở ra một nỗi đau thân phận kéo dài:

Cạnh vinh quang là hố sâu con nhé Cạnh siêng năng là sa ngã nghe con … Hoàn cảnh nhà mình chẳng có gì hơn Hành trang cho con chỉ là lời dò dặn

Đừng làm gì để bờ môi mẹ mặn Nước mắt này mẹ khóc đã nhiều đêm …

(Lời dặn của mẹ) Có nỗi đau tinh thần và cũng có nỗi đau thể xác. Đồng vọng

15 lại thiếu vắng một bài về chuỗi kỷ niệm của thầy giáo Lê Quang Liêm trong hồi ức “Những năm tháng không thể nào quên”. Thầy bị đau, không thể lên lớp được. Hiện tại thầy xin nghỉ việc ở chế độ mất sức. Vắng thầy chúng tôi rất buồn. Vắng một người anh suốt đời tận tụy cống hiến cho sự nghiệp giáo dục:

Tôi vẫn biết, lá xanh rồi lá úa Tự rụng đi cây xanh tốt từng ngày Tôi vẫn biết ngàn năm nay vẫn thế Lớp trước ra đi, lớp trẻ sẽ kế thừa Tôi vẫn biết, vẫn biết… Nhưng hôm nay Bỗng nhiên hụt hẫng Thấy thiếu tên anh trong “Sổ dự giờ” Hàng tuần “Sổ báo giảng” trống huơ Cắt vào tim tôi bao nhiêu dấu hỏi?

(Nói với anh)

Câu thơ của thầy Minh Hải “Cắt vào tim tôi bao nhiêu dấu hỏi?” cũng là câu thơ ngấm vào tim của tất cả chúng tôi. Chúng tôi thành tâm cầu chúc cho anh mau bình phục để thỉnh thoảng đến thăm trường và tâm sự vui buồn cùng anh em.

Ñoàng voïng 15

72

Đến với nghề nhiệt tâm là vậy nhưng cuộc đời có khi không công bằng với chúng ta. Nói như cô giáo Loan Trinh “cuộc sống có đôi lần lạc nhịp”. Tôi nhớ cách đây gần 10 năm khi Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân phát động phong trào “Hai không”. Để hưởng ứng phong trào, chúng tôi được chỉ thị phải dạy học sinh trong hè để chống tiêu cực trong thi cử, chống bệnh thành tích trong giáo dục. Nhà trường nói với chúng tôi đó là lệnh của Bộ trưởng và sẽ có thù lao trong quá trình dạy học. Thế nhưng, cả 2 tháng hè chúng tôi gác chuyện riêng tư để chấp hành chỉ thị nhưng rồi có nhận được một cái gì đâu. Im lặng và im lặng…

Chúng tôi nói ra điều này không phải vì tiền mà vì nó lạc nhịp trong giáo dục. Chúng tôi có điều gì sai với các em học sinh, chúng tôi sẵn sàng xin lỗi. Thế nhưng cấp trên của chúng tôi là Nhà trường, Phòng, Sở, Bộ lại im lặng. Chẳng lẽ không có ai dám can đảm để đứng ra nói lời xin lỗi? Đã hứa mà không thực hiện thì phải xin lỗi chứ! Ngành Giáo dục cần phải rạch ròi điều này để giáo dục cho thế hệ trẻ biết xin lỗi và cám ơn khi cần thiết.

Nói để biết như vậy chứ chúng ta vào nghề là chấp nhận tất cả. Trong khó khăn bộn bề chúng ta vẫn còn tìm ra một chút thăng hoa kia mà:

Tìm trong đôi mắt của nhau Trường xưa lối cũ một thời xa xăm

Ta tìm mây tím giăng giăng Thời gian xóa hết lối quen thuở nào

Ta tìm trong giấc chiêm bao Dư âm xưa cũ xuyến xao lòng mình

Ta tìm mong một chút tình Tình thầy, tình bạn lung linh tình người

(Tìm lại trường xưa) Cô giáo Đặng Hồng nói khái quát quá! Tìm ở đâu? Tìm

chính là nhìn thấy sự thăng hoa của các em. Cô giáo Cao Thị Ái Trung đã tìm thấy “Cánh chim nhỏ của lớp 9/3” rất cụ thể, em Nguyễn Thị Lang Tiên, một học sinh có một nghị lực và nỗ lực đáng nể:“Ba em mất vì căn bệnh nan y lúc em vừa bốn tuổi. Mẹ em phải gồng mình lên lo cho hai con cùng món nợ khi chạy chữa thuốc thang cho ba. Thương mẹ, hai chị em đều cố gắng tự bảo ban nhau học tập thật giỏi và phụ mẹ kiếm tiền. Chị gái đang học

Ñoàng voïng 15

73

đại học tranh thủ làm thêm, vừa trang trải học phí vừa gửi tiền về cho mẹ trả bớt nợ nần. Còn em thì còn nhỏ nên chỉ quán xuyến việc nhà để mẹ rảnh rang buôn bán sớm hôm. Tự lo cho bản thân, tự học tự rèn mà em đã đạt được những thành tích vượt bậc. Tính đến hôm nay, em đã xuất sắc “lọt” vào “top” 12 em trong đội bồi dưỡng dự thi cấp tỉnh bộ môn Sinh học. Đây có lẽ là kết quả đáng mừng nhất được kể tới của em”

Không chỉ ở học sinh, một chút thăng hoa có thể tìm thấy ở đồng nghiệp như thầy giáo Đặng Quang Vinh viết về thầy Ngô Quang Liêm:“Thầy khuyên mọi người hãy biết sống vì nhau. Thầy bảo: “Kẻ mạnh không phải là kẻ dẫm lên vai người khác để thoả mãn lòng ích kỷ. Mà kẻ mạnh chính là kẻ giúp đỡ người khác trên đôi vai của chính mình”. Bao giờ thầy cũng nghĩ đến sự sẻ chia cùng người khác. Những lúc thầy trò bên nhau thầy thường nói vui với tôi: “Trong bốn phép tính mà thầy thường dạy cho học sinh, phép tính nào cũng cần thiết cả, nhưng phép tính chia là khó nhất, trong những học trò của thầy hồi còn đi học có người rất giỏi toán, nhưng khi lớn lên họ vẫn không làm nổi phép tính chia thông thường”. Thầy nhẹ nhàng và ẩn ý khuyên nhủ tôi, những lời khuyên dịu dàng mà sâu sắc.

(Về một người thầy) Rồi cũng có khi sự thăng hoa ấy lại tìm thấy ở chính ta.

Trong một trường hợp bất khả dĩ, ngoài khả năng và bản năng của mình, cô giáo Tuyết Hạnh đã xử lý tình huống mà cô chưa từng được học ở trường sư phạm, chưa từng gặp ngoài đời bằng chính bờ vai của mình. Bờ vai không rộng nhưng che đủ tâm hồn, bờ vai xương xẩu nhưng là chỗ tựa dịu êm, bờ vai gầy guộc nhưng để cho em mạnh mẽ hơn. Sự thăng hoa của bờ vai hay là sự thăng hoa của tâm hồn: “Cô cũng không đủ tự tin sẽ giúp em thoát được những rắc rối mà đến chính cô cũng chưa từng trải qua. Cô cũng không đủ dũng khí để khuyến khích em đi theo tiếng gọi của con tim, của bản ngã con người em nhưng bờ vai cô, dù không rộng, dù xương xẩu, dù già yếu cùng thời gian…

Vẫn sẵn sàng cho em tựa vào… Để em mạnh mẽ hơn…

Để em thấy mình không đơn côi trong cuộc đời này…” (Có khi cần một bờ vai)

Ñoàng voïng 15

74

Riêng đối với cô Nguyễn Thị Vân, một chút thăng hoa nhưng nhiều lắm. Đọc bài viết của cô, ta tưởng chừng như thấy cô reo vui giữa vườn hoa đầy hương sắc: “Một buổi sáng đẹp trời, tôi nghe các thầy cô nói với nhau: “Lớp 6/3 dễ thương quá đi, mặt mũi em nào cũng sáng sủa. Trong lớp ai ai cũng phát biểu xây dựng bài. Dạy lớp đó thiệt sướng, tiết 5 rồi mà không muốn về”

Tôi sững người trong niềm hạnh phúc vỡ òa. Các em ơi! Còn gì sung sướng hơn! Tôi luôn nghĩ rằng, mình hãy cứ cho đi và ngày kia sẽ được nhận lại bởi cái nghề của tôi vốn dĩ là như thế rồi.

Đây có lẽ là món quà quí mà các em đã trao cho cô nhân ngày 20/11 năm nay rồi đó. Cô cảm ơn các em”

Không phải chỉ riêng cô, các em là “Món quà quý” của tất cả chúng tôi! Và, chỉ chừng đó thôi là đủ sức gắn bó suôt cuộc đời chúng tôi với nghề mình đã chọn. Để rồi

VÀ, CUỘC ĐỜI NÀY TA ĐÃ THUỘC VỀ NHAU!

2. Kính thưa quý vị Đại biểu Kính thưa đồng nghiệp

Mùa đông năm nay lại hết sức đặc biệt cho đến giờ phút này.

Trời ít mưa lại có nắng ươm vàng như mùa thu kéo dài. Không rét mướt, không vùi dập bởi những cơn bão. Hình

như trời đất đang tạo ra một sự hòa điệu cho tình duyên của chúng ta như lời cô Hiệu trưởng Giao Thị Tuyết Mai: “Thời tiết năm nay đẹp lạ. Mưa nắng luôn chan hòa. Nắng vàng ấm áp pha lẫn chút lành lạnh heo may dường như hứa hẹn một mùa bội thu. Trời thương chìều người Quảng Nam hay ủng hộ cho ngành Giáo dục mà trong những ngày đầu năm học đến nay, học sinh chưa có buổi nghỉ học nào vì mưa bão. Sự thuận lợi hiếm có này đã là bước khởi đầu thuận lợi cho trường THCS Chu Văn An trong năm học 2014-2015 cố gắng phấn đấu vươn lên.

Ñoàng voïng 15

75

Năm học sắp bắt đầu, đã có một số khó khăn xuất hiện như: có giáo viên bị bệnh nặng, phải nghỉ dài ngày, phải hỗ trợ nhau dạy thay. Mặt khác, cơ sở vật chất nhà trường đã được xây mới nhưng chưa đầy đủ các hạng mục, số phòng học ít nên rất khó cho việc tổ chức học 2 buổi/ngày. Chỉ có thể tiến hành ở một số bộ môn “thế mạnh”, một số khối lớp. Hơn nữa, quang cảnh sư phạm nhà trường vẫn còn đang thi công dang dở, cây xanh chưa tỏa bóng mát nên một số tiêu chí xây dựng trường đạt chuẩn Quốc gia chưa đạt theo qui định. Điều đó đã gây rất nhiều trăn trở không những cho các cấp lãnh đạo mà còn đem lại sự lo lắng thường trực cho nhà trường.

Tuy nhiên, được sự quan tâm của các cấp lãnh đạo Đảng, chính quyền thành phố Tam Kỳ về đầu tư xây dựng cơ sở vật chất; sự quan tâm chỉ đạo kịp thời của lãnh đạo phòng Giáo dục Tam Kỳ, lãnh đạo địa phương và đặc biệt là sự hỗ trợ nhiệt tình của hội Cha mẹ học sinh, trường THCS Chu Văn An ngày một khang trang hơn. Hy vọng thời gian tới, với sự đầu tư đúng đắn sẽ đáp ứng được từng bước trước yêu cầu trong việc dạy và học của thầy trò ngày càng tiến triển.”

(Trường THCS Chu Văn An không ngừng vươn lên) Vươn lên là nhu cầu bức thiết của toàn thể HĐSP. Đó là

niềm hy vọng của chúng tôi. Đáng mừng, đã có những tín hiệu vui. Không biết có gì e ngại mà cô giáo Nguyễn Thị Như Hòa không muốn nói thẳng ra mà mượn “bướm, chim, hoa lá” nói hộ. Đọc bài thơ thấy cũng vui vui như nghe công bố phong trào học sinh giỏi lớp 9 đứng nhất toàn Thành phố:

Tiếng chim ríu rít cổng trường Hỏi rằng phượng hãy trả lời ta nghe Đầu năm trường đạt những gì Niềm vui suýt đứng nhất rồi-chim ơi!

(Niềm vui) “Suýt đứng nhất rồi chim ơi” câu thơ như bắt ta muốn nhắm

mắt lại mà tưởng tượng trước mặt mình là một chàng thanh niên lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên với vẻ đẹp đầy tự hào về sức mạnh của mình. Được đứng nhất (dù bị khống chế, không công bố toàn ngành) ai mà không vui, ai mà không hãnh diện và có cả hạnh phúc nữa: “Tôi cũng như bao đồng nghiệp và học sinh của nhà trưởng rất hạnh phúc vì đã góp phần nhỏ bé của mình vào

Ñoàng voïng 15

76

thành tích lớn lao ấy. Đoạn đường mà chúng tôi đã đi có thể đầy chông gai, nhưng chúng tôi vẫn đi và quyết tâm đi…Vì chúng tôi biết không chạm được gai chẳng thể hái hoa hồng”

(Trường tôi từ một góc nhìn - Lê Vui). Hái được hoa hồng là kết quả rất cụ thể được ẩn dụ bằng

một hình ảnh rất đẹp, rất lãng mạn. Nhưng lãng mạn không có nghĩa là ngồi đó mà mơ mộng. Chúng tôi phải quyết tâm, phải nỗ lực phấn đấu mới có được:

Nhiệm vụ năm học hoàn thành Quyết tâm gắng đạt được thành tích cao

(Niềm vui trong công việc - Minh Công) Quyết tâm là trước hết phải cố gắng suy nghĩ để đầu tư vào

bài giảng. Trong bài thơ có cái tựa đơn giản cũng như nội dung đơn giản của nó “Nghĩ” của thầy giáo Đình Lựu thể hiện quá trình lao tâm khổ tứ như sau:

Đôi mắt nhìn tròn xoe Viên phấn trắng lướt nhanh Nhiều ý tưởng tái hiện Em vô tư học hành

Muốn học sinh của mình vô tư học hành thì chúng ta phải miệt mài suy nghĩ ngày đêm. Phải tự giác thi đua như cô giáo Thạnh Chi: có thua nam giới ở việc gieo giống gì chứ gieo giống tâm hồn thì đừng có hòng:

Gieo giống tâm hồn đâu phải dễ Thành công đâu chỉ có trai tài!?

(Tự nhủ)

Thi đua thì không kể nam hay nữ càng không thể kể bộ môn này với bộ môn khác. Cô giáo Kim Yến tái hiện lại một giờ học thể dục trong hoàn cảnh khắc nghiệt của thời tiết: nắng, mưa, gió cũng xin chào thua khi bài học mới bắt đầu:

Gió vội hôn lên má Nắng ngắm mãi hình ai Mưa cúi đầu ủ rủ Bài học mới bắt đầu

(Nắng gió mưa và tôi ) Còn cô giáo Công Hồng chan chứa niềm vui khi cả thầy, cả

trò thi đua luyện tập:

Ñoàng voïng 15

77

Mỗi khi vào hội thể thao Niềm vui lan tỏa ngay trên sân trường

Màu cờ, sắc áo vấn vương Thi đua luyện tập thân thương vô cùng

Từ trong vất vả vui buồn Cô trò chung sức vuông tròn ước mơ

(Niềm vui) Một năm học có những tín hiệu vui! Của đất trời và của

lòng người, Nắng của trời hay nắng ấm của sân trường. Hình như cả hai đang hòa nhập để chúng ta có được niềm vui như ngày hôm nay. Xin mọi người hãy mở rộng lòng mình để đón niềm hy vọng:

Nắng ấm mang về những niềm vui Xua tan đi hết những ngậm ngùi Không còn ánh mắt buồn vương vấn Hãy mở rộng lòng...đón nắng mai.

(Nắng- Lê Nguyễn Tố Trinh) Cuối cùng chúng tôi xin mượn lời cám ơn của Chủ tịch

Công đoàn Trần Công để gửi đến những đồng nghiệp thân thương, những cộng tác viên thường xuyên của Đồng Vọng: “Cảm ơn “Đồng Vọng” đã cho tôi những giây phút trải lòng mình, để thấy được tất cả đoàn viên trong nhà trường, ai cũng đáng trân trọng cả. Nhà trường luôn ghi nhận những công lao của tất cả đoàn viên đã đóng góp vào thành tích chung của nhà trường trong chặng đường đã qua. Bởi ai cũng muốn làm việc, muốn hi sinh công sức của mình cho sự nghiệp, cho xã hội.

Với sự nhiệt tình của tất cả đoàn viên Công đoàn đã đóng góp cho thành tích mà Công đoàn trường đã đạt được trong thời gian qua, chắc chắn nhà trường sẽ còn gặt hái được những thành quả lớn hơn trong tương lai, xứng đáng với danh hiệu truyền thống Công đoàn “Vững mạnh - Xuất sắc”.

Cảm ơn quý vị đã lắng nghe và xin kính chúc quý vị một ngày thật vui vẻ với Nhà giáo chúng tôi, xin kính chúc đồng nghiệp dồi dào sức khoẻ để đạt thành tích nhiều hơn, cao hơn.

Chúc ngày 20 tháng 11 của chúng ta đằm thắm, ân tình! ĐỒNG VỌNG 15 Ban Báo Chí

Ñoàng voïng 15

78

BÀI NHẬN ĐƯỢC

Trong thời gian qua BBT Đặc san ĐỒNG VỌNG số 15 đã nhận được thư từ, bài vở, tranh ảnh….của các tác giả gởi về tham gia:

Giao thị Tuyết Mai-Trần Công -Đặng Quang Vinh-Nguyễn Thị Như Hoà-Nguyễn Thị Kim Ngân-Nguyễn Văn Cầu (Văn phòng) Tô Châu Nam (Nước ngoài) Cao Ái Trung- Ngô Minh Hải-Trương Minh Công- Huỳnh Mỹ Quyền-Đặng Hồng-Mai Nguyệt Nga (Toán lý) Nguyễn Thị Vân- Nguyễn Thị Thuỷ- Trần Thị Kim Thoa-Nguyễn Thị Kim Yến-Võ Hồng Công-Đào Thị Thu Thủy-Trương Nam (Hoá sinh) Lê Thị Vui-Nguyễn Thị Chanh-Lê Nguyễn Tố Trinh-Võ Thị Loan-(Sử địa) Nguyễn Ngọc Chương- Nguyễn Thị Tuyết Hạnh- Trương Thị Loan Trinh-Dung Quỳnh (Ngữ văn) Nguyễn Thị Thu Vân (Phú Ninh) Phan Thị Chiến-Thiện Chí (Kon Tum) Đình Lựu (Hội An) Trần Mậu Vĩnh (Đại Lộc) Thái Thị Vân (Thăng Bình)….

Vì nội dung trang báo hạn hẹp, chúng tôi đành gác lại một số bài vở. Mong thông cảm và hẹn gặp lại ở số báo sau.

BBT xin chân thành cám ơn sự cộng tác của quý vị và các bạn.

BAN BIÊN TẬP (Phòng Công tác Bạn đọc và Cộng tác viên)

Đồng Vọng 15 SỐ KỶ NIỆM

32 năm chào mừng Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11

Ñoàng voïng 15

79

BAN BIÊN TẬP

X in chân thành cảm ơn:

Ban Giám hiệu Hội Phụ huynh học sinh

Các đồng nghiệp Đã nhiệt tình động viên, ủng

hộ, đóng góp bài vở để chúng tôi hoàn thành tập san nầy

ĐỒNG VỌNG 15

Ñoàng voïng 15

80

ĐẶC SAN SỐ 15

Chịu trách nhiệm xuất bản GIAO THỊ TUYẾT MAI

TRẦN CÔNG

Ban biên tập NGUYỄN NGỌC CHƯƠNG

PHAN THỊ CHIẾN

Trình bày TRẦN MẬU VĨNH PHAN THỊ CHIẾN

NGUYỄN NGỌC CHƯƠNG

Bìa & minh hoạ PHAN THỊ CHIẾN TRẦN MẬU VĨNH

Kỹ thuật vi tính

TRẦN MẬU VĨNH PHAN THỊ CHIẾN

Theo dõi bản thảo PHAN THỊ CHIẾN

LƯU HÀNH NỘI BỘ

ĐỒNG VỌNG 20-11-2014