chương 5 sbookserver.vuilen.com/book/vuongquoccuanhunggiacmo/... · nhìn thấy jenny đã mặc...

29
Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ www.vuilen.com 38 Chương 5 Sương giá lấp lánh trên thảm cỏ được những tia nắng bình minh chiếu sáng. Jenny lặng lẽ thức dậy, cẩn thận để không đánh thức Brenna trước khi cần thiết. Sau khi hệ thống lại tất cả các phương án, nàng chọn một kế hoạch khả thi nhất và khá là lạc quan về cơ hội trốn thoát của hai chị em. “Đến giờ chưa chị?” Brenna thầm thì, giọng nghẹn lại vì lo sợ khi trở mình, nhìn thấy Jenny đã mặc sẵn quần len dày, áo sơ mi nam, cùng áo chẽn bằng da. Họ sẽ mặc bộ quần áo này bên dưới áo váy khi được người lính gác dẫn vào rừng để có vài phút vệ sinh cá nhân. “Đến giờ rồi,” Jenny nói với nụ cười động viên. Brenna tái mặt, nhưng vẫn ngồi dậy mặc quần áo bằng đôi bàn tay run rẩy. “Ước gì em không phải là kẻ hèn nhát thế này,” Brenna thì thầm, một tay áp chặt lên ngực, tay kia với lấy tấm áo chẽn da. “Em không hèn nhát,” Jenny trấn an cô, nói thật khẽ, “chỉ là quá lo lắng - và hay lo xa - về những hậu quả của mọi hành động mình làm. Thực tế thì,” nàng thêm vào khi đưa tay thắt chặt sợi dây ở cổ chiếc áo Brenna đang mặc, “em thực sự dũng cảm hơn chị nhiều. Nếu cũng biết sợ những hậu quả như em, chị đã chẳng bao giờ có đủ can đảm làm bất kỳ điều gì.” Brenna im lặng, cảm tạ lời khen ngợi bằng một nụ cười ngượng ngập. “Em có mũ chưa?” Brenna gật đầu, Jenny cầm theo một cái mũ đen để chốc nữa có thể giấu bộ tóc dài. Rồi nàng nâng váy, gài chiếc mũ vào cạp quần. Mặt trời lên cao, biến bầu trời thành màu xám sẫm nước khi các cô gái chờ đợi tên khổng lồ xuất hiện dẫn họ tới bìa rừng. Bộ đồ nữ tu thùng thình che giấu được bộ quần áo đàn ông mà họ đang mặc bên trong. Gần đến giờ, Jenny thì thào ôn lại kế hoạch của họ lần cuối, sợ rằng Brenna có thể quên mất phải làm gì trong giây phút hoảng loạn. “Nhớ nhé, nàng nói,” mỗi giây trôi qua đều quý giá, nhưng chúng ta không được hành động quá sớm hoặc di chuyển quá nhanh, nếu không chúng sẽ để ý. Khi em cởi váy áo nhớ phải giấu kĩ dưới bụi rậm. Hy vọng trốn thoát tốt nhất của ta phụ thuộc vào chuyện bọn chúng tìm kiếm hai nữ tu, chứ không phải hai cậu bé. Nếu tìm thấy bộ váy áo, chúng sẽ bắt được ta trước khi ta ra khỏi doanh trại”. Brenna gật đầu và nuốt khan. Jenny lại nói tiếp. “Trút bỏ xong váy áo, em phải quan sát chị rồi di chuyển thật khẽ trong bụi cây. Đừng nghe hay nhìn bất kỳ thứ gì khác. Khi

Upload: others

Post on 13-Jan-2020

0 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 38

Chương 5

Sương giá lấp lánh trên thảm cỏ được những tia nắng bình minh chiếu

sáng. Jenny lặng lẽ thức dậy, cẩn thận để không đánh thức Brenna trước khi cầnthiết. Sau khi hệ thống lại tất cả các phương án, nàng chọn một kế hoạch khả thinhất và khá là lạc quan về cơ hội trốn thoát của hai chị em.

“Đến giờ chưa chị?” Brenna thầm thì, giọng nghẹn lại vì lo sợ khi trở mình,nhìn thấy Jenny đã mặc sẵn quần len dày, áo sơ mi nam, cùng áo chẽn bằng da.Họ sẽ mặc bộ quần áo này bên dưới áo váy khi được người lính gác dẫn vàorừng để có vài phút vệ sinh cá nhân.

“Đến giờ rồi,” Jenny nói với nụ cười động viên.

Brenna tái mặt, nhưng vẫn ngồi dậy mặc quần áo bằng đôi bàn tay run rẩy.“Ước gì em không phải là kẻ hèn nhát thế này,” Brenna thì thầm, một tay ápchặt lên ngực, tay kia với lấy tấm áo chẽn da.

“Em không hèn nhát,” Jenny trấn an cô, nói thật khẽ, “chỉ là quá lo lắng - vàhay lo xa - về những hậu quả của mọi hành động mình làm. Thực tế thì,” nàngthêm vào khi đưa tay thắt chặt sợi dây ở cổ chiếc áo Brenna đang mặc, “em thựcsự dũng cảm hơn chị nhiều. Nếu cũng biết sợ những hậu quả như em, chị đãchẳng bao giờ có đủ can đảm làm bất kỳ điều gì.”

Brenna im lặng, cảm tạ lời khen ngợi bằng một nụ cười ngượng ngập.

“Em có mũ chưa?”

Brenna gật đầu, Jenny cầm theo một cái mũ đen để chốc nữa có thể giấu bộtóc dài. Rồi nàng nâng váy, gài chiếc mũ vào cạp quần. Mặt trời lên cao, biếnbầu trời thành màu xám sẫm nước khi các cô gái chờ đợi tên khổng lồ xuất hiệndẫn họ tới bìa rừng. Bộ đồ nữ tu thùng thình che giấu được bộ quần áo đàn ôngmà họ đang mặc bên trong.

Gần đến giờ, Jenny thì thào ôn lại kế hoạch của họ lần cuối, sợ rằng Brennacó thể quên mất phải làm gì trong giây phút hoảng loạn. “Nhớ nhé, nàng nói,”mỗi giây trôi qua đều quý giá, nhưng chúng ta không được hành động quá sớmhoặc di chuyển quá nhanh, nếu không chúng sẽ để ý. Khi em cởi váy áo nhớphải giấu kĩ dưới bụi rậm. Hy vọng trốn thoát tốt nhất của ta phụ thuộc vàochuyện bọn chúng tìm kiếm hai nữ tu, chứ không phải hai cậu bé. Nếu tìm thấybộ váy áo, chúng sẽ bắt được ta trước khi ta ra khỏi doanh trại”. Brenna gật đầuvà nuốt khan. Jenny lại nói tiếp. “Trút bỏ xong váy áo, em phải quan sát chị rồidi chuyển thật khẽ trong bụi cây. Đừng nghe hay nhìn bất kỳ thứ gì khác. Khi

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 39

nhận ra ta đã chạy mất, chúng sẽ la hét hô hoán, nhưng điều đó không sao cả,Brenna ạ. Đừng sợ nhé.”

“Em không sợ đâu,” Brenna nói. Đôi mắt mở to vì hoảng sợ.

“Chúng ta sẽ nấp trong rừng và đi vòng sang rìa phía nam doanh trại đến nơigiữ ngựa. Những kẻ truy bắt sẽ không ngờ mình vòng lại doanh trại, chúng sẽtìm ta ở hướng ngược lại vào sâu trong rừng”.

“Khi đến gần chuồng ngựa, em sẽ ở yên trong rừng còn chị đi lấy ngựa. Nếugặp may, kẻ trông ngựa sẽ đế ý tới cuộc lùng bắt chúng ta nhiều hơn chính lũngựa.”

Brenna im lặng gật đầu, Jenny cân nhắc phải dùng những lời nói để diễn đạtnốt phần còn lại. Nàng biết rằng nếu bị phát hiện, nàng sẽ là người đánh lạchướng để Brenna tự trốn thoát, nhưng thuyết phục Brenna rời đi mà không cónàng lại không hề đơn giản. Bằng giọng thì thầm, khẩn trương, Jenny nói,“Trong trường hợp chúng ta bị chia cắt...”

“Không!” Brenna kêu lên. “Không đâu, không thể nào”.

“Nghe chị này!” Jenny thì thầm nghiêm nghị đến nỗi Brenna chẳng thể nóinốt câu phản đối. “Nếu chúng ta bị chia ra, em phải hiểu rõ phần còn lại của kếhoạch để chị... có thể bắt kịp em sau này.” Thấy Brenna miễn cưỡng gật đầu,Jenny siết chặt cả hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi của em gái, cố truyền qua Brennamột chút can đảm của mình. “Ngọn đồi cao ở đằng sau chuồng ngựa kia làhướng bắc. Em có biết chị đang nói chỗ nào không?”

“Em biết.”

“Tốt. Nếu chị lấy được ngựa và mình đã trèo lên được, chúng ta sẽ vẫn ẩntrong rừng, đi theo hướng bắc, cho đến khi lên đỉnh đồi. Rồi chúng ta sẽ rẽ sanghướng tây khi xuống đồi, nhưng mình vẫn phải ở trong rừng. Khi nhìn thấyđường cái chúng ta sẽ đi song song với nó, nhưng vẫn cần phải lẩn trong rừng.Claymore có thể sẽ sai người theo dõi con đường, nhưng bọn chúng tìm kiếmhai nữ tu từ tu viện Belkirk chứ không phải hai chàng trai trẻ. Nếu may mắn,chúng ta có thể gặp vài khách lữ hành rồi gia nhập nhóm của họ, thế sẽ giúp tacải trang tốt hơn và tăng khả năng thành công.”

“Brenna, còn một điều nữa. Nếu chúng nhận ra ta và truy đuổi, em phải đitheo hướng chị chỉ nhanh hết sức có thể, còn chị sẽ dẫn chúng đi ngược lại. Nếuđiều đó xảy ra, cố cải trang càng lâu càng tốt. Từ đây đến tu viện chỉ khoảngnăm sáu giờ đi đường, lỡ chị bị bắt, em phải tự đi mà không có chị. Chị khôngbiết giờ ta đang ở đâu. Có lẽ đã qua biên giới nước Anh. Cưỡi ngựa về phía bắc

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 40

theo hướng tây bắc cho tới khi gặp được một ngôi làng, hãy hỏi đường tớiBelkirk.”

“Em không thể cứ bỏ lại chị như thế,” Brenna thút thít.

“Em phải đi... để báo cha và người của ta tới cứu chị.”

Khuôn mặt của Brenna tươi tỉnh lên một chút khi nhận ra đó là hành độnggiúp đỡ Jenny, chứ không phải bỏ rơi nàng.

Jenny cười rạng rỡ với em. “Chị chắc chắn là thứ Bảy này cả hai ta đều đã ởMerrick?”

“Lãnh địa Merrick à?” Brenna thốt lên. “Chẳng phải chúng ta nên ở lại tuviện rồi nhờ ai đó tới thông báo tình hình cho cha sao?”

“Em có thể ở lại tu viện nếu muốn, còn chị sẽ xin Mẹ bề trên Ambrose cửngười hộ tống để đi tiếp về nhà ngay hôm nay hoặc tối nay. Chắc chắn cha sẽnghĩ mình đang bị bắt làm con tin, vì thế chị phải gặp cha ngay, trước khi chachấp nhận các điều kiện của chúng. Hơn nữa, cha sẽ cần hỏi về số lượng lính ởđây, vũ khí của chúng... những thứ đại loại thế, chỉ chúng ta mới có thể trả lờithôi.”

Brenna gật đầu, nhưng đó không hoàn toàn là lý do Jenny muốn tự mình trởvề lãnh địa Merrick, và cả hai chị em đều biết vậy. Jenny mong muốn làm gì đókhiến cha cùng cả gia tộc tự hào hơn tất thảy và đây chính là cơ hội vàng chonàng. Nếu thành công, nàng muốn có mặt ở đó để được nhìn thấy điều ấy trongánh mắt họ.

Tiếng bước chân của lính gác vang lên bên ngoài lều, Jenny đứng dậy, gắnmột nụ cười lịch sự, thậm chí là hòa nhã trên mặt. Brenna cũng làm theo, trôngnhư sắp đối mặt với tử thần.

“Xin chào,” Jenny nói khi Hiệp sĩ Godfrey hộ tống họ vào rừng. “Tôi cảmthấy như chưa ngủ chút nào vậy.”

Hiệp sĩ Godfrey, người đàn ông ở độ tuổi ba mươi, ném cho nàng cái nhìn kỳlạ - Jenny nghĩ hẳn nhiên vì nàng chưa bao giờ nói một lời với anh ta; nàngkhựng lại khi thấy ánh mắt anh ta dường như chiếu xuống váy áo của mình giờđang phồng lên bởi bộ quần áo đàn ông bên trong.

“Cô đã ngủ rất ít,” anh ta nói, rõ ràng đã biết họ nỗ lực đến khuya bên câykim đường chỉ.

Tiếng bước chân họ nhẹ lại nhờ lớp cỏ ướt đẫm sương đêm khi Jenny đi bêntrái anh ta còn Brenna lúng túng bên cạnh nàng.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 41

Vờ ngáp dài, Jenny liếc mắt về phía Hiệp sĩ Godfrey. “Sáng nay em gái tôithấy không khỏe do tối qua thức khuya. Nếu chúng tôi được thêm vài phút đểrửa ráy dưới suối thì tuyệt quá?”

Gương mặt nhiều nếp nhăn, rám nắng của anh ta quay sang nhìn nàng vớichút nghi ngờ, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý.

“Mười lăm phút,” anh ta nói làm Jenny mừng quýnh, “nhưng tôi muốn thấychỏm đầu của ít nhất một trong hai cô?”

Anh ta đứng canh ở bìa rừng, nhìn nghiêng về phía họ. Jenny biết đôi mắtanh ta không hề nhìn xuống thấp hơn đỉnh đầu của hai chị em. Cho đến nay,chưa có người lính gác nào biểu lộ ham muốn dâm đãng nhìn lén họ trong tìnhtrạng quần áo xộc xệch. Ngày hôm nay, nàng đặc biệt cảm kích điều này. “Bìnhtĩnh nhé,” nàng trấn an khi dẫn Brenna đi thẳng ra suối. Tới nơi, Jenny đi dọc bờsuối, di chuyển sâu vào rừng đủ xa để Hiệp sĩ Godfrey không có cớ chạy vàotìm họ, rồi nàng dừng lại bên dưới những tán cây thấp đang xòa trên một bụicây um tùm.

“Nước có vẻ lạnh đấy, Brenna,” Jenny cao giọng để người lính gác có thểnghe và sẽ thấy không cần phải theo dõi họ quá sát sao. Trong lúc nói, Jennyđứng dưới tán cây, cẩn thận cởi mạng cùng khăn trùm đầu, gật đầu ra hiệu choBrenna làm như nàng. Khi cả hai cái mạng đã được cởi bỏ, Jenny cẩn thận cúixuống, giữ cái mạng ở trên cao quá đầu như thể đầu nàng vẫn ở đó, rồi rón réntreo nó lên một cành cây ngay đấy. Hài lòng, nàng lom khom nhanh chóng đếnbên Brenna, lúc đó vẫn đang giữ chặt cái mạng trên đầu. Jenny lấy nó ra khỏinhững ngón tay run rẩy của Brenna rồi mắc kĩ vào bụi cây.

Hai phút sau, cả hai cô gái đã cởi được bộ váy và vùi chúng dưới bụi cây,chất lá cùng cành khô lên trên để che giấu. Ngẫu hứng, Jenny với tay vào trongđống quần áo, nhặt ra được cái khăn tay của nàng. Đưa một ngón tay lên môi,nàng nháy mắt với Brenna rồi vừa cúi vừa chạy thật nhanh dọc theo dòng suốikhoảng chừng mười lăm mét, ngược lại hướng đi dự tính của cả hai. Dừng lạichốc lát để mắc cái khăn tay vào một cành cây gai góc, như thể nó bị rơi mấttrong khi bỏ trốn, nàng quay lại, chạy về phía Brenna.

“Cái đó sẽ đánh lạc hướng chúng và cho ta thêm nhiều thời gian,” nàng nói.Brenna gật đầu, với vẻ vừa hoài nghi lại vừa hy vọng. Hai cô gái nhìn nhautrong một thoáng, kiểm tra lại bộ dạng của nhau. Brenna vươn tay, kéo mũ củaJenny xuống qua tai, nhét một lọn tóc đỏ hung vào trong rồi hài lòng gật đầu.

Nở nụ cười biết ơn cùng khuyến khích, Jenny nắm tay Brenna, dẫn cô đinhanh vào rừng. Di chuyển theo hướng bắc theo sát rìa doanh trại, nàng cầu trờiGodfrey sẽ cho họ đủ mười lăm phút như anh ta đã hứa, hay nhiều hơn.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 42

Vài phút sau, hai chị em đã di vòng ra đằng sau chỗ quây đàn ngựa, họ thumình trong bụi cây để lấy lại hơi. “Ở yên đây và đừng cử động!” Jenny nói, mắtnàng quét quanh khu vực sát họ nhất để tìm bóng dáng người lính gác. Rồi nàngthấy anh ta đang ngủ gật trên đất ở bên kia chuồng. “Lính gác đang ngủ,” nàngquay sang Brenna thì thầm sung sướng rồi nói thêm, “Nếu anh ta thức dậy, bắtquả tang chị đang cố lấy mấy con ngựa thì em phải tiến hành kế hoạch nhưng đibộ nhé. Em hiểu không? Ở lại trong rừng và đi về phía ngọn đồi cao phía sauchúng ta.”

Không chờ Brenna trả lời, Jenny trườn về phía trước. Tới bìa rừng, nàngdừng lại nhìn quanh quất. Doanh trại vẫn còn chưa thức dậy hết, bị buổi sángâm u, xám xịt đánh lừa nên tưởng vẫn còn sớm. Đàn ngựa gần như trong tầmvới của nàng.

Người lính gác chỉ trở mình một lần trong giấc ngủ lúc Jenny lặng lẽ tómdây cương của hai chú ngựa khó bảo và dẫn chúng về phía hàng rào dây thừngbao quanh khu giữ ngựa. Nhón chân, nàng nâng cao sợi dây thừng đủ để lũ ngựađi qua. Hai phút sau, nàng trao một con cho Brenna rồi họ nhanh chóng dẫnchúng vào sâu trong rừng. Tiếng vó ngựa bị lớp lá mục dày trong buổi sáng đẫmsương chặn lại.

Jenny cố nén nụ cười hân hoan khi họ thấy một cây bị đổ và dùng nó để trèolên trên lưng ngựa to lớn. Hai chị em đang trên đường hướng tới đỉnh đồi thìnhững âm thanh báo động mơ hồ vang lên đằng sau họ.

Tiếng ầm ĩ phá tan bầu không khí im lặng. Khi nghe thấy tiếng thét của đámlính, Jenny và Brenna đồng thời thúc ngựa lao về phía trước, băng qua rừng.

Cả hai đều cưỡi ngựa thành thạo nên nhanh chóng thích nghi với việc ngồitrên lưng ngựa. Tuy nhiên, việc thiếu yên lại gây ít nhiều cản trở, vì họ cần phảikẹp chắc đầu gối hơn, mà với những con chiến mã thì cử chỉ đó chính là lệnhtăng tốc, buộc họ phải bám chặt dây cương. Phía trước họ là đỉnh đồi nếu đitiếp, phía bên kia là đường cái, tu viện, cuối cùng sẽ tới lãnh địa Merrick. Họdừng lại một chút để Jennifer cố định hướng, nhưng khu rừng đã che nốt chútnắng ít ỏi. Jenny từ bỏ, buộc phải đi theo bản năng. “Brenna,” nàng nói, cười toetoét khi vỗ nhẹ vào cái cổ to, mượt mà của con chiến mã to lớn màu đen đangcười. “Nghĩ lại những truyền thuyết về Sói - về con ngựa của hắn ta ấy. Có phảitên nó là Thor và là chiến mã nhanh nhất trên toàn lãnh thổ không? Cũng lanhlợi nhất?”

“Đúng rồi,” Brenna trả lời, khẽ rùng mình trước không khí se lạnh buổi sớmbình minh khi những con ngựa bắt đầu phi vào trong rừng rậm.

“Và,” Jenny nói tiếp, “có phải người ta nói nó đen như than với một ngôi saomàu trắng duy nhất trên trán làm dấu hiệu?”

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 43

“Đúng?”

“Con ngựa này cũng có ngôi sao ấy phải không?”

Brenna nhìn sang rồi gật đầu.

“Brenna,” Jenny nói, khẽ cười, “chị đã ăn cắp đúng con ngựa Thor thầnthánh của Sói Đen!”

Tai con vật vểnh lên khi nghe thấy tên mình khiến Brenna quên mất nỗi sợhãi và cười phá lên.

“Chẳng trách nó được buộc riêng khỏi những con ngựa khác,” Jenny hânhoan nói thêm, ánh mắt nàng nhìn con vật phi thường đầy ngưỡng mộ. “Thảonào, lúc chúng ta mới ra khỏi doanh trại, nó đã chạy nhanh hơn nhiều so với conngựa em đang cưỡi. Chị phải kìm nó lại dấy.” Cúi người về phía trước, Jenny vỗvào cổ chú ngựa lần nữa. “Mày đẹp quá,” nàng thì thầm, không hề thấy chút áccảm nào với con chiến mã - mà chỉ thấy căm ghét chủ của nó.

“Royce...?” Godfrey đứng trong lều của Royce, giọng trầm trầm cộc lốc vìtủi nhục, cái cổ to, rám nắng dần đỏ lên xấu hổ. “Mấy cô gái... à... trốn rồi,khoảng bốn mươi lăm phút trước Arik, Eustace và Lionel đang tìm trong rừng.”

Royce khựng lại giữa lúc đang vươn tay lấy cái áo, biểu cảm khó tin trên mặtgần như là tức cười khi chàng nhìn chằm chằm vị hiệp sĩ khôn ngoan và hungtợn nhất dưới trướng mình. “Họ đã làm gì?” chàng thốt lên, nụ cười hoài nghilẫn vẻ bực bội hiện trên mặt. “Anh định nói với tôi là,” chàng giận dữ giật phắtcái áo từ đống đồ hai cô gái đã sửa tối qua, “anh để cho hai cô gái ngây thơ đánhlừa...” Chàng luồn tay vào áo, rồi nhìn sững vào cổ tay áo dính chặt, không chịumở ra cho tay mình luồn qua. Lẩm bẩm chửi thề, Royce với lấy cái áo khác,kiểm tra tay áo xem nó có ống không, rồi thọc cánh tay vào trong. Toàn bộ cáitay áo rời ra khỏi thân và rơi xuống như là có ma. “Thề có Chúa,” chàng nghiếnrăng, “tôi mà tóm được mụ phù thuỷ mắt xanh đó, tôi sẽ...” Ném cái áo qua mộtbên, chàng bước về phía chiếc hòm, kéo một chiếc áo mới ra, choàng vào người,giận đến mức không nói hết câu. Tự động vươn tay lấy thanh gươm ngắn củamình, Royce gài vào thắt lưng và đi qua Godfrey. “Chỉ cho tôi chỗ anh nhìnthấy họ lần cuối,” chàng quát.

“Ở đây, trong rừng,” Godfrey nói. “Royce...” anh ta nói tiếp, khi chỉ chỗ haicái mạng che treo lơ lửng trên cành cây mà không thấy tăm hơi chủ nhân củachúng. “Ừm, có lẽ không cần cho những người khác biết chuyện này, phảikhông?”

Đáy mắt Royce lóe lên nét cười lúc chàng liếc về phía Godfrey, lập tức hiểuđược lòng tự tôn của anh ta đã phải chịu một cú đánh quả nặng. Anh ta hy vọng

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 44

có thể giữ bí mật chuyện này. “Không cần thiết phải thổi kèn báo động,” Roycenói, đôi chân dài mang chàng đi dọc bờ suối, mắt nhìn xoáy vào khu rừng vàquan sát bụi cây. “Tìm được họ cũng dễ thôi.”

Một giờ sau, chàng không còn chắc chắn điều đó nữa, sự thích thú đã bị thaythế bằng cơn nóng giận. Chàng cần giữ lại cô gái làm con tin. Họ là chìa khóamở cánh cổng lâu đài Merrick, mà không nhất thiết phải đổ máu hoặc sự hy sinhcủa những người lính thiện chiến.

Năm người đàn ông cùng nhau rà soát khu rừng. Họ lao về phía đông vì tinrằng một trong hai cô gái đã để rơi khăn tay lúc bỏ chạy. Nhưng khi không còntìm được dấu vết nào để đi tiếp từ đó, Royce kết luận rằng một trong hai người -mà chắc chắn là cô gái mắt xanh quỷ quái - đã cố tình đặt chiếc khăn trắng phauở đó để đánh lạc hướng họ. Điều đó quá phi lý - không thể tin được. Nhưng rõràng, đó lại là sự thật.

Một bên là Godfrey và một bên là Arik mặt lạnh, Royce đi qua chỗ hai cáimạng che màu xám, điên tiết giật chúng xuống khỏi cành cây. “Thổi kèn báođộng rồi lập đội tìm kiếm từng centimet trong rừng, chàng quát khi đi ngang lềucủa hai cô gái. “Chắc chắn họ trốn trong những bụi cây. Khu rừng quá rậm rạpnên có thể chúng ta đã bỏ sót họ?”

Bốn mươi người lính xếp thành hàng ngang, mỗi người cách nhau một sảitay, bắt đầu lùng sục khu rừng, xuất phát từ thượng nguồn con suối rồi từ từ tiếnlên, tìm từng bụi rậm, từng hốc cây. Từng phút trôi qua, rồi một giờ, hai giờ vàcuối cùng đến tận buổi chiều.

Đứng bên bờ suối nơi hai cô gái biến mất, Royce liếc nhìn ngọn đồi rậm rạpở hướng bắc. Khuôn mặt chàng ngày càng đanh lại khi thời gian cứ vụt trôi quamà hai con tin vẫn biệt tăm. Gió đã nổi lên và bầu trời trở nên xám xịt.

Stefan đi đến bên chàng, anh ta vừa trở về từ chuyến đi săn kết hợp trinh sátđêm qua. “Em nghe hai cô gái đã trốn sáng nay,” anh ta nói, lo lắng theo dõi tianhìn của Royce lên ngọn đồi cao nhất ở phía bắc. “Anh có nghĩ là họ thực sự lênđược trên kia không?”

“Họ không có đủ thời gian chạy bộ lên đó,” Royce trả lời, giọng nói gay gắttrong cơn giận dữ. “Nhưng đề phòng trường hợp họ chọn đi đường vòng dàihơn, anh đã sai người chặn các ngả đường. Quân lính đã tra hỏi mọi lữ khách họbắt gặp, nhưng không ai nhìn thấy hai cô gái trẻ nào hết. Chỉ có một người dânnhìn thấy hai cậu bé cưỡi ngựa lên đồi thôi.”

“Dù ở đâu, chắc chắn họ sẽ bị lạc nếu đi lên những ngọn đồi kia - không cóđủ ánh sáng mặt trời để định hướng. Hơn nữa, họ không biết mình đang ở đâu vìthế chẳng thể định được hướng cần đi?”

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 45

Stefan im lặng, quan sát những ngọn đồi xa xa, rồi đột ngột nhìn Royce.“Lúc nãy về doanh trại, em thắc mắc liệu tối qua anh có đi săn một mìnhkhông?”

“Tại sao?” Royce hỏi.

Stefan e dè, biết rằng Royce trân trọng chú ngựa đen tuyệt vời của mình hơncả nhiều người khác, vì lòng can đảm vô song và sự trung thành tuyệt đối củanó. Thực tế, những chiến công của Thor trên đấu trường và trận mạc cũng đãthành huyền thoại như chính chủ nhân của nó. Một quý cô nổi tiếng ở triều đìnhđã có lần than phiền với bạn bè rằng nếu Royce Westmoreland dành cho cô tamột nửa sự âu yếm chàng dành cho con ngựa chết tiệt kia, cô ta đã thấy mìnhmay mắn lắm rồi. Và Royce mỉa mai, gay gắt đáp lại rằng nếu quý cô ấy cóphân nửa lòng trung thành cùng tình cảm như chú ngựa Thor thì chàng sẽ cướicô ta.

Không có người đàn ông nào trong quân đội của Henry dám đem ngựa củaRoyce ra khỏi chuồng để cưỡi. Điều đó có nghĩa là ai đó đã lấy nó.

“Royce...”

Royce quay lại khi nghe thấy giọng ngần ngừ của em trai, nhưng ánh mắtchàng đột nhiên nhìn xuống mặt đất bên cạnh Stefan nơi lá và cành làm thànhmột mô cao bất thường dưới bụi cây. Bản năng mách bảo chàng dùng chân hấttung mô đất - và chàng nhìn thấy chúng - bộ váy áo màu xám tro không thể lầmlẫn được của các nữ tu. Chàng cúi xuống lấy tay kéo ra một tấm vải ngay lúcStefan nói thêm, “Thor không ở trong chuồng với những con ngựa khác. Chắchai cô gái đã dẫn nó ra ngoài mà lính gác không biết?”

Royce từ từ đứng dậy, quai hàm siết lại khi nhìn vào những bộ quần áo bịvứt bỏ, giọng chàng run lên tức giận. “Chúng ta đã truy tìm hai nữ tu đi bộ.Đáng lẽ phải là hai người đàn ông thấp bé, cưỡi trên con ngựa của ta.” Lầm rầmnguyền rủa, Royce quay gót, đi thẳng ra chuồng ngựa. Lúc đi ngang qua lều củahai cô gái, chàng quăng mạnh bộ váy màu xám qua cửa lều để mở bằng cử chỉghê tởm và giận dữ, rồi nhanh chóng tới chuồng ngựa cùng Stefan theo sau.

Người lính đứng canh ở chuồng ngựa khổng lồ chào chỉ huy của mình, sauđó lùi lại cảnh giác khi Royce vươn tay tóm lấy ngực áo anh ta, nhấc lên khỏimặt đất. “Ai gác ca sáng sớm nay?”

“Là tôi... thưa ngài.”

“Ngươi có trốn ca trực không?”

“Không, thưa ngài, không!” anh ta kêu lên vì biết rõ hình phạt dành cho lỗilầm đó trong quân đội của đức vua là cái chết.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 46

Royce điên tiết ném anh ta qua một bên. Trong vòng vài phút, một đội gồmmười hai người, với Royce và Stefan dẫn đầu, phi nước đại theo hướng bắc. Khihọ tới ngọn đồi chắn giữa doanh trại và con đường phía bắc, Royce ghìm dâycương, đưa ra các mệnh lệnh. Giả sử hai cô gái không gặp tai nạn hay lạcđường, họ có thể đã đi xuống phía bên kia đồi và trèo lên ngọn tiếp theo. Ngaycả như thế, chàng vẫn tách bốn người ra khỏi đội, ra lệnh cho họ rà soát nhữngngọn đồi từ bên này sang bên kia.

Cùng Stefan, Arik và năm người còn lại, Royce thúc ngựa chạy xuốngđường cái. Hai giờ sau, họ vòng quanh đồi và đi vào con đường phía bắc. Mộtngả dẫn lên hướng đông bắc, ngả kia rẽ hướng tây bắc. Nhíu mày lưỡng lự,Royce ra hiệu cho quân lính ngừng lại trong lúc chàng cân nhắc hai cô gái cóthể đi đường nào. Nếu như hai cô không mưu mẹo dùng chiếc khăn tay chết tiệtkia để đánh lạc hướng, chàng đã có thể đưa tất cả đi theo hướng tây bắc. Khôngthể bỏ qua khả năng họ sẽ cố tình chọn con đường vòng xa hơn nửa ngày.

Royce biết việc đó sẽ khiến họ mất nhiều thời gian nhưng lại an toàn hơn.Tuy nhiên, chàng vẫn không nghĩ họ biết đích xác hướng đi về nhà. Chàng nhìnbầu trời; chỉ khoảng hai giờ nữa ánh sáng ban ngày sẽ tắt. Con đường phía tâybắc hướng lên những ngọn đồi xa xa đã hiện ra. Lộ trình ngắn nhất cũng là nơiđi lại khó khăn nhất vào ban đêm. Hai người phụ nữ yếu đuối vẫn sẽ sợ hãi dùcó ăn mặc như đàn ông, chắc chắn họ phải chọn con đường an toàn nhất, dễ đinhất dù nó dài hơn. Quyết định thế, chàng liền ra lệnh cho Arik cùng nhữngngười còn lại lùng sục hai mươi dặm trên con đường này.

Mặc khác, Royce giận dữ phi ngựa tới con đường hướng tây bắc và ra hiệucho Stefan đi theo. Cô nàng phù thủy mắt xanh kiêu ngạo, quỷ quyệt kia có đủcan đảm đi lên đồi một mình lúc đêm hôm khuya khoắt. Cô ta dám làm tất cả.Royce càng nghĩ tới càng giận khi nhớ lại chàng đã lịch sự cảm ơn cô ta vì đãkhâu vá quần áo cho họ đêm qua - và cô ta đã dịu dàng, hòa nhã thế nào khichấp nhận lời cảm ơn đó. Cô ta không biết sợ. Đúng hơn là chưa biết. Khi bịtóm, cô ta sẽ phải học cách sợ chàng.

Khẽ ngâm nga, Jenny thêm củi vào đống lửa được nhóm lên bằng viên đáhôm qua đám lính đưa cho nàng thắp nến. Đâu đó trong cảnh rừng rậm, một convật tru lên ghê rợn dưới ánh trăng khiến Jenny càng ngâm nga quả quyết hơn.Nàng rùng mình theo bản năng nhưng vẫn gắng nở nụ cười tươi rói, động viênnhằm trấn an Brenna tội nghiệp. Jenny thấy may mắn vì cơn mưa đã không trútxuống, bầu trời đen thẫm, lấp lánh ánh sao được mặt trăng vàng, tròn vành vạnhchiếu sáng. Lúc này, nàng chẳng hề muốn gặp mưa.

Con thú lại tru lên làm Brenna quấn chặt chăn quanh vai hơn. “Jenny”, cô thìthào, đôi mắt nhìn chị gái tin cậy. “Âm thanh đó có phải là thứ em đang nghĩkhông?” Như thế từ đó quá khủng khiếp, cô chỉ dám mấp máy từ “sói” trên đôimôi tái nhợt.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 47

Jenny chắc chắn là có tới vài con sói chứ không chỉ một nhưng nàng vẫn vờmỉm cười. “Ý em nói mấy tiếng cú vọ mà mình vừa nghe thấy à?”

“Không phải tiếng cú đâu,” Brenna nói. Jenny nhăn mặt lo lắng khi em gáinàng bỗng phát một tràng ho nặng nề, khiến cô không thở nổi. Chứng viêm phổivốn hành hạ Brenna hầu hết thời niên thiếu, đêm nay lại tái phát và càng thêmtrầm trọng do cái lạnh, sự ẩm thấp và cả nỗi sợ hãi nữa.

“Dù đó không phải là cú,” Jenny nói nhẹ nhàng, “thì cũng không có con thúdữ nào dám lại gần ngọn lửa cả - chị biết chắc điều đó. Ông Garrick Carlnichaelđã nói vậy khi ba bọn chị trên đường từ Aberdeen về, tuyết rơi nhiều khiến bọnchị phải hạ trại. Ông đã đốt lửa rồi bảo với chị và Becky như thế.”

Lúc này, nguy cơ từ việc nhóm lửa cũng làm Jenny lo lắng không kém gì lũsói. Một ngọn lửa nhỏ trong rừng cũng có thể bị nhìn thấy từ rất xa. Dù đang ởcách dường cái vài trăm mét, nàng vẫn không thể rũ bỏ cảm giác những kẻ truylùng vẫn săn đuổi theo họ.

Cố làm tâm tư xao lãng, nàng co chân, tựa cằm vào đầu gối, rồi hất đầu vềphía Thor. “Em đã bao giờ trông thấy một con vật tuyệt vời đến nhường nàytrong đời chưa? Hồi sáng cứ tưởng nó sẽ hất chị xuống khi chị trèo lên, nhưngcó lẽ nó cảm nhận được sự khẩn trương của chúng ta nên dịu lại. Cả ngày hômnay - đây mới là điều lạ lùng nhất - dường như nó tự biết phải làm gì, không cầnchị phải thúc giục hay hướng dẫn tí nào. Cha chắc sẽ mừng lắm khi chúng takhông chỉ thoát khỏi móng vuốt của Sói, mà còn mang theo cả con ngựa củahắn nữa!”

“Chắc gì đó đã là ngựa của ông ta,” Brenna nói, trông như đang hối hận vì đãđánh cắp một con chiến mã cự phách và tiếng tăm như thế.

“Là nó mà!” Jenny tự hào tuyên bố. “Nó giống y như trong bài hát củanhững người hát rong. Hơn nữa, nó còn nhìn chị khi được gọi tên đấy.” Đểminh họa, nàng khẽ gọi tên chú ngựa và nó ngẩng cái đầu tuyệt đẹp lên, nhìnnàng bằng đôi mắt tinh anh. “Chắc chắn là nó rồi!” Jenny sung sướng nói,nhưng Brenna dường như kinh hãi với ý nghĩ ấy.

“Jenny”, cô thì thầm, đôi mắt lớn màu nâu thoáng buồn nhìn vào nụ cười canđảm, kiên quyết trên mặt chị gái. “Sao chị lại can đảm đến thế trong khi em thìquá nhút nhát?”

“Bởi vì,” Jenny nói với một tiếng cười khúc khích, “Chúa rất công bằng. Emđã nhận được mọi điều tốt đẹp, nên Ngài muốn chị cũng phải được gì đó để cânbằng.”

“Ôi nhưng...” Brenna đột ngột ngừng lời khi con ngựa đen to lớn bỗng ngẩngđầu lên và hí vang trong đêm tối.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 48

Bật ngồi dậy, Jenny nhảy đến bên Thor, dùng tay giữ mũi nó để giữ yênlặng. “Nhanh lên - dập lửa đi, Brenna! Dùng cái chăn ấy.” Tim đập thình thịchtrong lồng ngực, Jenny rướn đầu lắng nghe âm thanh của các kỵ sĩ, cảm thấy sựhiện diện của họ dù nàng không thể nghe được. “Nghe này,” nàng thì thào khẩnthiết. “Ngay khi chị nhảy lên Thor, em phải thả con ngựa của mình chạy vàorừng theo hướng đó, rồi ra đây trốn dưới cái cây đổ kia. Đừng rời khỏi đó haygây ra bất kỳ tiếng động nào cho đến khi chị quay lại?”

Vừa nói, Jenny vừa nhảy lên một khúc gỗ rồi trèo lên lưng Thor. “Chị sẽcưỡi Thor chạy ra đường đất và lên mỏm đồi kia. Nếu tên bá tước ác quỷ ởngoài kia thì hắn sẽ đuổi theo chị. Brenna,” nàng hổn hển nói thêm khi đã quayThor hướng về phía đường, “nếu hắn ta bắt được chị, em vẫn phải đi về tu việntheo kế hoạch của chúng ta... để dẫn cha tới cứu chị nhé!”

“Nhưng...” Brenna thì thào, run lên vì kinh sợ.

“Làm đi! Xin em đấy!” Jenny van nài rồi thúc ngựa đi qua khu rừng về phíađường cái, cố tình gây ra càng nhiều tiếng động càng tốt, để thu hút sự chú ýcủa những kẻ săn đuổi tránh xa Brenna.

“Ở đằng kia!” Royce hét lên với Stefan, chỉ vào bóng đen đang chạy lên đỉnhđồi phía trước, rồi họ thúc ngựa, lao về phía đường cái để đuổi theo. Khi tới gầnnơi các cô gái hạ trại, mùi ngọn lửa mới dập khiến Royce và Stefan ghìm cươngđột ngột. “Lục soát chỗ đó,” Royce hét lên, thúc ngựa phi nước đại. “Cậu có thểtìm thấy cô trẻ hơn ở đấy.”

“Quỷ thật, cô ta cũng biết cưỡi ngựa!” Royce buột miệng gần như là ngưỡngmộ, ánh mắt dán lấy thân hình bé nhỏ đang ôm ghì cổ Thor khi nàng ta cố gắngchạy trước chàng khoảng ba trăm mét. Bản năng mách bảo đó là Jenny, chứkhông phải cô em nhút nhát của nàng - Royce biết chắc như vậy cũng nhưchàng biết kia chính là Thor. Thor đang chạy hết tốc lực, nhưng ngay cả tốc độphi thường của chú ngựa đen cũng không thể bù được quãng thời gian bị bỏ phímỗi khi Jennifer không để cho thực hiện cú nhảy cao ngoạn mục mà thay vàođó bắt nó đi vòng. Không có yên ngựa, thế nào rồi nàng ta cũng sẽ bị ngã mỗikhi Thor nhảy quá cao.

Royce thu hẹp khoảng cách xuống còn khoảng năm mươi mét và gần nhưngay lập tức nhận ra Thor đột ngột đổi hướng khỏi con đường đang chạy rồi từchối nhảy qua một cái cây đổ. Đây dấu hiệu chắc chắn nó đã cảm thấy mối hiểmnguy và đang cố gắng bảo vệ bản thân cũng như người cưỡi nó.

Một tiếng thét cảnh báo kinh hoàng thoát ra khỏi lồng ngực Royce khi chàngvượt lên ngang hàng và nhìn thấy chẳng có gì ngoài một cái dốc thẳng đứngcùng khoảng không thăm thẳm đằng sau cái cây đổ. “Jennifer, không!” chànghét lên, nhưng nàng không để ý đến tiếng kêu cảnh báo ấy.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 49

Sợ hãi đến mức hoảng loạn, Jenny đưa con ngựa quay lại đường, ghìmcương rồi thúc bàn chân vào hông nó, “Đi!” nàng hét lên. Sau một giây do dự,con ngựa khổng lồ tung vó thực hiện cú nhảy ngoạn mục. Một tiếng thét xé toạcmàn đêm gần như cùng lúc Jenny mất thăng bằng, trượt khỏi lưng ngựa trơntrượt và bám vào lớp bờm ngựa dày trong tích tắc, trước khi nàng đâm sầm vàocái cây đổ. Một âm thanh khác lại vang lên - tiếng thịch ghê rợn của một con vậtto lớn rơi xuống con dốc dựng đứng rồi lộn vòng cho đến chết.

Jenny loạng choạng trèo ra khỏi tán cây khi Royce lao xuống ngựa, chạy tớirìa vực đá. Nàng hất tóc khỏi mắt và nhận ra phía trước không có gì ngoài bóngtối. Rồi nàng nhìn về phía kẻ bắt giữ mình, nhưng bá tước lại đang nhìn chằmchằm xuống dưới đáy con dốc, quai hàm siết lại rắn như đanh. Quá khủnghoảng cùng mất phương hướng, Jenny không hề chống cự khi bá tước kẹp chặttay nàng đau đớn và kéo xuống ngọn đồi dốc.

Trong một thoáng, Jenny không thể tưởng tượng nổi bá tước định làm gì -rồi tâm trí nàng tỉnh ra đôi chút. Thor! Nàng nhận ra hắn đang tìm kiếm conngựa, mắt nàng hoảng loạn lia khắp địa hình lởm chởm, cầu nguyện bằng cáchnào đó con vật tuyệt vời ấy không bị thương. Nàng nhận ra nó cùng lúc vớiRoyce - thân hình bất động, màu đen của nó nằm cách vài mét chân tảng đá đãchặn cú rơi của con vật và làm gãy cổ nó.

Royce hất tay nàng ra xa trong khi Jenny đứng yên tại chỗ, tê liệt vì hối hận,vì đau đớn khi nhìn con vật đẹp đẽ mà mình đã vô tình hại chết. Như trong mơ,nàng nhìn người chiến binh mạnh mẽ nhất nước Anh quỳ một gối cạnh chúngựa đã chết, chầm chậm vuốt ve bộ lông đen bóng mượt của con vật và thìthầm bằng giọng nói thô ráp mà nàng không thể nghe được.

Tầm nhìn của nàng nhòa đi vì nước mắt nhưng khi Royce đứng dậy, quaysang đối mặt với nàng, sự hoảng hốt nổi lên lấn át cả nỗi tiếc thương. Bản năngmách bảo Jenny quay người chạy trốn, nhưng không còn kịp nữa. Bá tước túmđược tóc Jenny, kéo ngược trở lại, quay mặt nàng đối diện với hắn, ngón taybóp chặt da đầu nàng đau đớn. “Quỷ tha ma bắt cô đi!” hắn nói một cách hungdữ, đôi mắt sáng bừng lửa giận. “Con ngựa mà cô giết còn can đảm và trungthành hơn khối người đàn ông! Hai phẩm chất ấy quá lớn cho nên nó mới để côđưa vào chỗ chết!” Đau đớn cùng kinh hoàng hằn sâu trên khuôn mặt nhợt nhạtcủa Jenny nhưng chúng không hề làm giảm sự căm ghét trên mặt kẻ bắt giữnàng. Hắn siết chặt nắm tóc trên đầu nàng, kéo về phía sau, “nó biết chẳng có gìngoài vực thẳm đằng sau cái cây ấy. Nó đã cảnh báo cô, nhưng vẫn để cô đưatới chỗ chết!”

Như không thể tin vào chính mình nữa, bá tước đẩy nàng ra, tóm lấy tay rồilôi nàng xềnh xệch theo sau lên tới đỉnh đồi. Jenny vỡ lẽ ra lý do hắn kéo nàngtheo xuống dốc chắc chắn là không muốn nàng cướp thêm con ngựa nào nữa.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 50

Nhưng lúc đó, nàng đã kiệt sức đến nỗi không nghĩ gì đến chuyện ấy, thậmchí cả khi cơ hội rành rành trước mắt. Tuy nhiên, bây giờ ý thức đã quay trở lại,khi hắn ném nàng lên lưng ngựa, một cơ hội khác đã tới. Ngay lúc bá tướcchuẩn bị quăng chân lên ngựa, Jenny bất thần với lấy dây cương, giật được mộtbên dây khỏi tay hắn. Kế hoạch thất bại, vì hắn chẳng mất tí công sức nào vẫnnhảy được lên con ngựa đang chạy và siết chặt eo nàng đến mức nghẹt thở.“Thử bày trò nữa xem,” hắn thì thào bên tai nàng bằng giọng khản đặc giận dữđến nỗi Jenny co rúm lại, “một trò nữa làm phiền ta,” cánh tay bá tước ép chặtkhủng khiếp, “ ta sẽ làm cô phải hối hận suốt phần đời còn lại! Hiểu chưa?” Hắnnhấn mạnh câu hỏi bằng cách đột ngột thu hẹp gọng kìm.

“Vâng!” Jenny hổn hển và bá tước từ từ nới lỏng vòng tay quanh ngườinàng.

Rúc bên dưới cái cây đổ mà Jenny đã chỉ dẫn, Brenna thấy StefanWestmoreland vòng lại bãi đất trống, dẫn theo con ngựa của cô. Từ chỗ trốn, côchỉ có thể nhìn thấy chân lũ ngựa, mặt đất và khi anh ta xuống ngựa cô cũng chỉnhìn thấy chân anh ta mà thôi. Brenna hoảng loạn nghĩ đáng lẽ mình nên chạysâu vào rừng, nhưng nếu làm thế cô có thể bị lạc. Hơn nữa, Jenny đã bảo côphải ở yên đây và trong những trường hợp như thế này, Brenna luôn luôn tintưởng làm theo lời Jenny.

Stefan lại gần, rồi dừng bên đống lửa, khơi đám than tàn bằng mũi ủng. Bảnnăng mách bảo Brenna, đôi mắt anh ta đang chiếu vào bóng tối chỗ bụi cây côđang trốn. Anh ta đột ngột đi về phía cô, ngực cô phập phồng hoảng sợ cố điềuhòa hơi thở. Che miệng, Brenna cố đè nén trận ho đang dâng lên giữa chừng khinhìn trừng trừng khiếp đảm vào mũi ủng chỉ cách chân mình vài centimet.

“Được rồi,” một giọng trầm vang lên trên khoảng đất trống nhỏ bé, “ra ngoàinày đi, tiểu thư. Các cô đã làm chúng ta phải đuổi theo mệt đấy, nhưng cuộc sănđã kết thúc rồi.”

Hy vọng đây chỉ là cái bẫy và anh ta thực ra không biết cô đang ở đâu,Brenna ấn mình xuống sâu hơn. “Tốt thôi,” Stefan thở dài, “Ta đoán là phải thòtay vào đó để kéo cô ra”. Anh ta đột ngột thụp xuống và ngay lập tức một bàntay to lớn lùa vào các cành cây, mò mẫm rồi cuối cùng chạm vào ngực Brenna.

Một tiếng kêu phẫn nộ tắc nghẹn trong cổ họng cô khi bàn tay Stefan mởrộng rồi từ từ thu lại, như thể đang cố xác định xem anh đã tìm thấy gì. Khi đãnhận ra, anh ta liền thu tay về trong lúc ngạc nhiên, rồi lại đưa tay tới trước,nắm lấy cánh tay Brenna kéo ra.

“Chà chà!” Stefan nói, chẳng hề cười cợt. “Có vẻ như ta tìm thấy một nàngtiên rừng.”

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 51

Brenna không có đủ can đảm để đánh đấm hay cắn Stefan như Jenny đã làmvới bá tước, nhưng vẫn cố trừng mắt khi bị ném lên ngựa. Anh ta cũng trèo lênngựa của mình, giữ dây cương con ngựa của cô trong tay.

Khi họ ra khỏi khu rừng tiến vào đường đất, Brenna thầm cầu nguyện Jennysẽ trốn thoát, rồi cô quay người lại để nhìn khắp con đường lên đỉnh đồi. Tráitim cô thổn thức khi thấy Jenny đang đi về phía mình, ngồi phía trước con ngựacủa Sói Đen. Stefan cho ngựa đi bên cạnh anh trai. “Thor đâu?” anh ta hỏi,nhưng biểu hiện chết chóc trên mặt Royce đã trả lời thay trước cả khi bá tướcnói. “Chết rồi”.

Royce im lặng cưỡi ngựa, mỗi phút trôi qua lại càng giận dữ hơn. Bên cạnhnỗi mất mát to lớn vì Thor, chàng còn mệt mỏi, đói rã rời và vô cùng thịnh nộ vìmột cô gái trẻ (chàng không trách Brenna) với mái tóc đỏ (giờ thì chàng đãbiết). Cô ta đã thành công lừa được một người lính đa mưu, dày dạn kinhnghiệm, làm cả nửa doanh trại náo loạn, buộc chàng phải mất trọn một ngàyđêm để bắt lại. Nhưng điều làm chàng tức giận hơn hết là ý chí bất khuất, tínhkhí ngang ngạnh cùng thái độ ương bướng kia. Cô ta giống hệt như một đứa trẻhư hỏng không chịu thừa nhận sai lầm bằng cách sụp xuống và khóc lóc.

Khi họ tiến vào trong doanh trại, đám lính quay ra nhìn, thở phào nhẹ nhõm,nhưng không ai ngu ngốc đến mức reo mừng. Ngay từ đầu để hai tù nhân trốnthoát đã là một việc đáng xấu hổ, đằng này kẻ chạy trốn lại là phụ nữ khiến chochuyện này thành một sự sỉ nhục, không thể tưởng tượng được.

Royce cùng Stefan cưỡi ngựa về chuồng. Royce xuống trước, rồi thô bạo kéoJenny. Nàng quay đi định về lều của mình, nhưng lại ngạc nhiên kêu lên đauđớn khi Sói kéo nàng lại. “Ta muốn biết làm thế nào cô lấy ngựa ra khỏi chuồngmà người lính gác không nhìn thấy.”

Tất cả những người đàn ông trong tầm nghe đều đồng loạt bồn chồn, quay vềphía Jenny, chờ đợi câu trả lời. Cho đến lúc ấy, họ hành xử như thể nàng vôhình, nhưng giờ đây nàng cảm thấy lúng túng dưới những cái nhìn chằm chằmđầy căng thẳng.

“Trả lời ngay!”

“Tôi không phải lén lút gì cả,” Jenny nói, cố tỏ ra đường hoàng và khinh thịhết mức có thể. “Lính gác của ông ngủ gật?”

Cái nhìn hoài nghi đau đớn lướt qua đôi mắt giận dữ của Royce, khuôn mặttrống rỗng gật đầu cộc lốc về phía Arik. Tên khổng lồ tóc vàng, với rìu chiếntrong tay, đi thẳng vào đám đàn ông, hướng về phía người lính bị buộc tội.Jenny nhìn theo, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra cho người đàn ông tội nghiệp đó.Không nghi ngờ gì việc anh ta sẽ bị trừng phạt vì đã xao nhãng nhiệm vụ, nàng

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 52

biết thế, nhưng hy vọng hình phạt không quá kinh khủng. Hay là sẽ như thế?Jenny không được biết vì Royce đã nắm chặt cánh tay nàng, kéo đi.

Khi bị dẫn ngang qua doanh trại, Jenny có thể cảm nhận được những cáinhìn ác cảm từ mọi người lính và hiệp sĩ mà nàng đi ngang qua. Nàng đã sỉ nhụctất cả bọn họ bằng việc trốn thoát và lừa phỉnh. Giờ đây họ căm ghét nàng, đếnnỗi nàng cảm thấy da thịt mình như bị đốt cháy. Ngay cả bá tước cũng trở nêngiận dữ hơn trước, Jenny nghĩ, bước chân nhanh gần như chạy, cố bắt kịp Sóitrước khi hắn giật cánh tay lìa khỏi thân nàng.

Nỗi lo sợ về cơn thịnh nộ của bá tước đột ngột bị gạt xuống bởi một hiểmhoạ trước mắt - Royce Westmoreland đang đưa nàng về lều của hắn, chứ khôngphải của nàng.

“Tôi không vào đó đâu!” nàng kêu lên, cố kéo người lại.

Thầm chửi thề, bá tước vươn tay ra, bế thốc nàng qua vai như một bao bột,mái tóc dài đổ xuống bắp chân hắn. Những tiếng cười dâm đãng cùng tiếng reohò vang lên khắp bãi cỏ khi đám lính chứng kiến nỗi nhục nhã của nàng. Jennygần như buồn nôn vì phẫn uất và tủi hổ.

Vào trong lều, bá tước ném nàng xuống tấm thảm lông thú trên mặt đất rồiđứng nhìn nàng. Jenny bò vào góc đối diện, lảo đảo đứng dậy, nhìn hắn với ánhmắt như một con thú nhỏ bị dồn đến chân tường. “Nếu ông làm nhục tôi, tôi sẽgiết ông, tôi thề đấy,” nàng kêu lên nhưng trong lòng rúm ró lại trước cơn thịnhnộ đã biến khuôn mặt bá tước thành khối thép và đôi mắt hắn như hai mảnh bạcnóng chảy.

“Làm nhục cô?” chàng nhắc lại với sự khinh miệt cay độc. “Ngay lúc nàyham muốn là thứ cuối cùng trên đời ta cảm thấy nơi cô đấy. Cô sẽ ở trong lềunày bởi nó được canh gác nghiêm mật. Ta sẽ không phải lãng phí thêm thời giancủa quân lính để trông chừng cô nữa. Thêm vào đó, cô đang ở chính giữa doanhtrại, nếu cô có ý định chạy trốn người của ta sẽ xé cô ra từng mảnh. Rõ chưa?”

Jenny trừng trừng nhìn chàng nhưng vẫn lạnh lùng im lặng. Thái độ kiêungạo chống đối mệnh lệnh ấy càng làm Royce điên tiết hơn. Hai bàn tay nắmchặt, chàng cố dằn cơn giận dữ và nói tiếp, “nếu cô làm thêm bất kỳ việc gì gâyphiền nhiễu cho ta hoặc ai khác trong doanh trại này, tự tay ta sẽ làm cho cuộcsống của cô thành địa ngục. Hiểu chưa?”

Nhìn vào khuôn mặt tàn nhẫn, hung ác của bá tước, Jenny hoàn toàn tin làhắn có thể làm thế.

“Trả lời ngay!” hắn ra lệnh, giọng lạnh lẽo.

Nhận ra bá tước sắp mất hết kiên nhẫn, Jenny nuốt khan và gật đầu.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 53

“Và...” bá tước định nói nhưng dừng giữa chừng như thể không tin tưởngbản thân để nói gì thêm. Chàng quay đi, vồ lấy một bình rượu trên bàn địnhuống thì người cận vệ, Gawin, đi vào lều. Trong tay Gawin là đống chăn mà lúcsáng cậu ta đã thu nhặt trong lều của mấy cô gái. Cậu ta đang phân phát cho mọingười những cái chăn này thì nhận ra chúng đã bị cắt vụn, chứ không phải là vávíu. Khuôn mặt của chàng trai hiện lên vẻ giận dữ và khó tin.

“Có chuyện gì với ngươi thế?” Rafe cáu kỉnh, bình rượu mới đi được nửađường đến miệng bá tước.

Gawin hướng gương mặt trẻ trung, căm tức của mình về phía chủ nhân.“Những cái chăn, thưa ngài,” cậu nói, đưa ánh mắt trách cứ về phía Jenny, “côta đã cắt nát chúng, thay vì khâu vá lại. Với mấy cái chăn này quân lính đã lạnhlắm rồi, bây giờ thì...”

Trái tim Jenny bắt đầu đập hoảng loạn khi bá tước từ từ, hết sức cẩn trọng,hạ bình rượu xuống và đặt nó lên bàn. Hắn cất giọng thì thào thô ráp, khàn đặcvì giận điên. “Lại đây.”

Jenny lắc lắc đầu, lùi lại một bước.

“Cô đang làm mọi chuyện tồi tệ hơn đấy,” hắn cảnh cáo khi nàng lùi mộtbước nữa. “Ta bảo, lại đây.”

Đáng lẽ lúc nãy Jenny phải nhảy khỏi vách đá. Cửa lều đang mở, nhưngkhông có đường nào để thoát thân; những người lính đã tụ tập ở đó kể từ khiRoyce mang nàng vào trong lều, chắc chắn để chờ nghe tiếng nàng gào khóchay van xin hắn rủ lòng thương.

Royce nói với người cận vệ, nhưng ánh mắt sắc như dao của hắn vẫn hướngvề Jenny. “Gawin, mang kim, chỉ lại đây.”

“Vâng, thưa ngài,” Gawin tuân lệnh và hấp tấp đi vào trong góc, mang cả haithứ lại. Cậu ta đặt lên bàn cạnh Royce, rồi lùi ra sau, ngạc nhiên nhìn Royce đơngiản nhặt những mảnh vụn của chiếc chăn lên, đưa cho mụ phù thủy tóc đỏ đãphá hủy chúng.

“Cô sẽ mạng lại từng cái chăn một,” bá tước bảo Jenny bằng một giọng nhỏnhẹ khác thường.

Sự căng thẳng rời khỏi cơ thể, nàng nhìn chăm chú vào người bắt giữ mìnhvới cảm xúc hỗn độn giữa bối rối và vui mừng. Sau khi khiến hắn mất trọn mộtngày đêm truy đuổi, lại còn giết chết con ngựa đẹp đẽ, phá hoại quần áo củahắn, hình phạt duy nhất nàng nhận được chỉ là vá lại đống chăn đã bị phá hủy.Đó mà là làm cuộc sống của nàng như địa ngục ư?

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 54

“Cô sẽ không được ngủ trong chăn cho tới khi đã sửa lại hết đống này, hiểukhông?” bá tước nói thêm, giọng hắn vừa êm mượt, lại vừa cứng rắn như théptôi. “Cho đến khi người của ta được ấm áp, cô sẽ phải chịu lạnh.”

“Tôi... tôi hiểu,” Jenny run run nói. Hành động của hắn rất tự chủ - rất độlượng - đến nỗi nàng không nghĩ hắn sẽ trừng phạt nàng gì thêm nữa. Thực ra,khi Jenny bước tới, đưa bàn tay run rẩy về phía những mảnh vải tả tơi mà bátước đang cầm, một ý nghĩ lướt qua óc nàng là có lẽ những lời đồn đại đã thổiphồng sự tàn bạo của hắn - ý nghĩ đó tiêu tan ngay giây sau: “Ối!” Jenny kêulên khi bàn tay to lớn của hắn vung lên như con rắn tấn công kẹp chặt quanh eonàng, kéo nàng tới trước với một lực mạnh đến nỗi tống hết không khí ra khỏiphổi nàng rồi giật đầu nàng ra sau “Con quỷ nhỏ hư hỏng này,” hắn nghiếnrăng. “Ai đó cần phải đánh bật sự kiêu ngạo ra khỏi người cô từ khi cô còn békia. Tuy nhiên, vì không có ai, nên ta sẽ làm...”

Hắn giơ tay lên khiến Jenny đưa tay che đầu, tưởng bá tước định đánh vàomặt mình, nhưng bàn tay to lớn mà nàng tưởng sẽ giáng xuống lại gạt cánh taynàng ra. “Ta có thể làm cô gãy cổ nếu đánh như thế. Ta có một mục tiêu kháckia...”

Trước khi Jenny kịp phản ứng, Royce đã ngồi xuống, nhanh nhẹn kéo nàngnằm trên đùi hắn. “Không!” nàng hổn hển, oằn mình giận dữ cùng sợ hãi, hoàntoàn ý thức được những người đàn ông đang tụ tập bên ngoài lều đang cố gắngnghe ngóng. “Ông dám!” nàng kêu lên khi cố hết sức lao mình xuống sàn đất.Bá tước kẹp chặt hai chân nàng, giam giữa hai đùi hắn và giơ tay lên. “Cái này,”hắn nói khi phát một cái xuống mông nàng, “là cho con ngựa của ta?” Jennyđếm trong những cơn đau, cắn môi đến bật máu để kìm nén tiếng khóc trong lúcbàn tay bá tước giơ lên rồi đập xuống không thương xót hết lần này đến lầnkhác. “Cái này là cho tính phá hoại của cô... cuộc chạy trốn ngu ngốc... nhữngcái chăn cô làm hỏng...”

Định đánh Jenny đến mức nàng ta phải khóc lóc, cầu xin chàng dừng lại,Royce vẫn tiếp tục cho đến lúc thấy đau tay. Nhưng dù cho có vặn vẹo điêncuồng tránh bàn tay chàng, nàng vẫn không bật ra một tiếng kêu rên. Thực tế,nếu toàn bộ cơ thể Jenny không nảy lên mỗi lần chàng hạ cánh tay xuống thìchàng cũng không biết nàng ta có cảm thấy gì hay không.

Royce lại giơ tay lên rồi ngập ngừng. Hai bên mông Jenny cứng lại, chờ đợicú đánh tiếp theo của chàng, cơ thể nàng ta căng lên, nhưng vẫn không hề thankhóc. Ghê tởm chính mình, Royce đẩy nàng ta ra khỏi đùi, đứng dậy, nhìnxuống nàng và thở gấp.

Ngay cả bây giờ, niềm kiêu hãnh bướng bỉnh, kiên định đã không chịu choJenny quỵ lụy dưới chân chàng. Chống tay xuống đất, nàng từ từ đứng lên,

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 55

loạng choạng, cho đến khi thẳng người trước mặt chàng, tay giữ chặt hai bênhông. Đầu nàng cúi về phía trước, tránh khỏi tầm nhìn của Royce, nhưng tronglúc chàng chăm chú quan sát, nàng rùng mình, cố giữ thẳng đôi vai đang runrẩy. Trông nàng thật nhỏ bé và tội nghiệp đến nỗi Royce cảm thấy cắn rứt lươngtâm.

“Jennifer...” chàng buột miệng.

Khi Jenny ngẩng đầu lên, Royce sững người vì kinh ngạc, bất đắc dĩ ngưỡngmộ hình ảnh tuyệt vời mà chàng đang nhìn thấy. Đứng đó như một cô gái Di -gan điên cuồng và hoang dại, tóc nàng phất phơ như ngọn lửa màu vàng rực rỡ.Đôi mắt xanh to tròn, sống động của nàng long lanh những giọt lệ căm phẫn,nàng chầm chậm đưa tay lên... trong tay là một con dao găm. Hiển nhiên Jennyđã kéo nó từ ủng của Royce lúc chàng đang đánh nàng.

Trong giây phút không chắc có thực ấy, khi Jennifer giơ cao con dao chuẩnbị tấn công, Royce Westmoreland nghĩ nàng là tạo vật tuyệt vời nhất mà chàngtừng nhìn thấy; một nữ thần hoang dã, xinh đẹp đang giận dữ đòi báo thù, ngựcnàng phập phồng trong cơn thịnh nộ khi nàng can đảm đối mặt với kẻ thù ápđảo mình. Dù đã làm tổn thương và hạ nhục nàng, nhưng Royce nhận ra, chàngkhông thể bẻ gãy tinh thần bất khuất của nàng. Đột nhiên Royce không còn chắcchắn muốn đập tan tinh thần ấy nữa. Cất giọng đều đều nhẹ nhàng, chàng đưatay ra. “Đưa con dao cho ta, Jennifer.”

Jenny giơ nó lên cao hơn - Royce nhận thấy nàng nhắm thẳng tới trái timchàng.

“Ta sẽ không làm nàng đau nữa,” chàng bình tĩnh nói tiếp trong khi Gawindi chuyển lén lút phía sau nàng, khuôn mặt đầy sát khí, chuẩn bị nhào vào bảovệ mạng sống của chủ nhân. “Ngay cả,” Royce nói thêm, nhấn giọng nhằmtruyền lệnh đến Gawin, “người cận vệ quá hăng hái của ta cũng sẽ không hạinàng, ngay lúc này cậu ta đang đứng phía sau, sẵn sàng cắt cổ họng nàng nếunàng thử làm gì?

Trong cơn giận dữ, Jenny quên mất người cận vệ vẫn còn trong lều - và cậuta đã chứng kiến sự nhục nhã của nàng! Nhận thức ấy bùng lên trong nàng nhưnúi lửa.

“Đưa ta con dao,” Royce nói, vươn tay về phía nàng, hoàn toàn tự tin rằngnàng sẽ phải đưa nó cho mình. Và nàng đã làm thật. Con dao lao đi trong khôngkhí với tốc độ ánh sáng, nhắm thẳng vào tim chàng. Phản xạ nhanh nhẹn giúpchàng dùng tay gạt lưỡi dao, quay ngược con dao khỏi bàn tay nắm chặt củaJenny. Dù vậy, khi kéo Jenny về phía mình, cầm tù nàng trong vòng tay chàngthì một dòng máu tươi rỉ ra từ vết cắt mà nàng đã để lại trên gò má chỗ gần taiRoyce.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 56

“Đồ phù thủy nhỏ khát máu!” Royce thì thầm giận dữ, mọi sự ngưỡng mộdành cho lòng can đảm của nàng ngay lập tức biến mất khi chàng cảm thấy máuđang chảy xuống mặt. “Cô mà là đàn ông, thì ta đã giết cô rồi!”

Gawin nhìn vào vết thương trên mặt chủ nhân, trông còn phẫn hận hơn cảRoyce. Cậu nhìn vào Jenny, mắt hằn lên vẻ chết chóc. “Tôi sẽ gọi lính gác,” cậunói khi ném cho nàng cái nhìn căm ghét cuối cùng.

“Đừng có ngốc thế!” Royce quát. “Cậu muốn toàn doanh trại, sau đó là cảđất nước biết rằng ta bị một nữ tu đả thương à? Chính nỗi sợ hãi ta, nhữnghuyền thoại về ta, đã đánh bại kẻ thù trước cả khi chúng giơ vũ khí chống lại tađấy!”

“Tôi xin lỗi, thưa ngài,” Gawin nói. “Nhưng làm sao ngài ngăn được cô tatiết lộ sự thật này nếu cô ta được thả?”

“Tôi được thả?” Jenny nói, bừng tỉnh khỏi cơn mê sảng sợ hãi do nhìn thấymáu. “Ông định thả chúng tôi sao?”

“Sau này, nếu như ta không giết cô trước,” Sói quát, đẩy nàng ra xa với sứcmạnh khiến nàng ngã khuỵu xuống tấm thảm lông ở góc lều. Hắn với lấy bìnhrượu, thận trọng để mắt đến nàng, rồi uống một ngụm rượu lớn, sau đó liếc nhìncây kim lớn trên bàn bên cạnh cuộn chỉ. “Tìm một cái kim nhỏ hơn đi,” hắn ralệnh cho người cận vệ.

Jenny ngồi nguyên tại chỗ, hoang mang trước hành động cùng lời nói của bátước. Giờ đây khi lý trí đã quay lại, nàng khó có thể tin hắn đã không giết chếtnàng vì tội cố ám sát hắn. Lời nói của Sói vang vọng trong tâm trí nàng, “Chínhnỗi sợ ta, những huyền thoại về ta, đã đánh bại kẻ thù trước cả khi chúng giươngvũ khí lên chống lại ta.” Ở đâu đó sâu thẳm trong tâm trí rối bời, Jenny đã điđến kết luận rằng Sói không tệ hại như những lời đồn thổi về hắn - bởi vì nếuhắn chỉ tệ bằng nửa những gì người ta nói, nàng đã bị tra tấn hay làm nhục rồi.Thay vào đó, rõ ràng hắn có ý định thả Brenna và nàng đi.

Đến lúc Gawin quay lại cùng cây kim nhỏ hơn, Jenny gần như đã cảm thấykhoan dung hơn với người đàn ông mà nàng cố giết vài phút trước. Nàng khôngthể và sẽ không tha thứ cho hắn tội xâm phạm thân thể mình, nhưng giờ đâymọi chuyện đang ở thế cân bằng bởi nàng cũng đã làm tổn thương cả thể xáccùng lòng tự tôn của Sói. Ngồi nhìn bá tước uống rượu, nàng quyết định cáchứng xử khôn ngoan và tốt nhất, là từ nay trở đi cố gắng hết sức không chọc giậnhắn khiến hắn thay đổi ý định trả hai chị em về tu viện.

“Tôi cần phải cạo râu cho ngài, thưa ngài,” Gawin nói, “nếu không tôi chẳngnhìn thấy vết thương để khâu.”

“Vậy thì cạo đi,” Royce càu nhàu, “mà có nhìn thấy thì cậu cũng có làm kháhơn đâu. Mấy vết thẹo trên người ta là minh chứng đấy thôi.”

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 57

“Thật tiếc vì cô ta đã cắt vào mặt ngài,” Gawin đồng tình. Jenny chỉ muốnmình không tồn tại nữa. “Trên này đã có đủ thẹo rồi,” cậu ta thêm vào lúc mangra một con dao sắc cùng một cốc nước để cạo râu.

Thân hình của chàng trai chắn giữa Sói và tầm nhìn của Jenny khi làm nhiệmvụ. Mỗi phút trôi qua, Jenny lại thấy mình rướn người sang một bên, quá tò mòmuốn nhìn thấy khuôn mặt hung tợn được ẩn giấu dưới bộ râu đen dày kia. Haylà bộ râu che giấu một cái cằm mảnh dẻ nhỉ? Nàng tự hỏi, nghiêng hẳn sang trái,cố gắng nhìn. Chắc chắn là một cái cằm mảnh dẻ rồi, nàng quyết định thế vànghiêng mãi sang phải đến nỗi suýt mất thăng bằng.

Royce không hề quên sự hiện diện của Jenny hay tỏ ra tin tưởng vào ngườiđã táo tợn dám ám sát mình. Quan sát qua khóe mắt, thấy Jenny nghiêng hết bênnày sang bên kia, chàng liền nói đùa với cận vệ, “Đứng sang một bên đi, Gawin,để cô ta thấy mặt ta trước khi đổ nhào như một cái chai vì cố nhìn qua cậu?”

Jenny đã nghiêng sang phải quá nhiều nên chẳng thể thu mình về kịp lúc đểgiả vờ như nàng không làm như thế. Má ửng hồng, nàng rời mắt khỏi khuôn mặtRoyce Westmoreland, kinh ngạc vì Sói tương đối trẻ hơn nàng nghĩ. Hơn nữa,hắn không có cái cằm mảnh dẻ nào cả. Đó là một cái cằm mạnh mẽ, vuông vứcvới một rãnh nhỏ gợi tò mò ở giữa. Ngoài việc đó ra thì nàng không thể biết gìthêm.

“Tới đây, tới đây, đừng xấu hổ,” Royce giễu cợt, lượng rượu mạnh vừa uốngđã xoa dịu tâm trạng chàng rất nhiều. Hơn nữa, sự thay đổi nhanh chóng đángkinh ngạc của Jenny từ một kẻ ám sát gan lì thành một cô gái trẻ tò mò vừa làmchàng lúng túng lại vừa buồn cười. “Đến đây nhìn cho kĩ vào gương mặt cô vừacố để lại dấu ấn,” chàng bảo, quan sát khuôn mặt trông nghiêng nghiêm nghịcủa nàng.

“Tôi cần khâu vết thương này, thưa ngài,” Gawin cau mày nói. “Vết cắt sâuvà sưng tấy, ngay bây giờ trông đã tệ lắm rồi?”

“Cố gắng đừng làm ta gớm guốc trước tiểu thư Jennifer đây,” Royce mỉa mainói.

“Tôi là cận vệ của ngài, thưa ngài, chứ không phải thợ may,” Gawin đáp lại,kim chỉ lăm lăm phía trên đường cắt sâu bắt đầu từ thái dương của chủ nhân kéoxuống tận quai hàm.

Từ “thợ may” đột nhiên nhắc Royce nhớ đến đường khâu khít rịt, khéo léocủa Jenny trên chiếc quần len, chàng ra hiệu Gawin lùi sang bên, hướng cái nhìntính toán về phía tù nhân của mình. “Lại đây,” chàng bảo Jenny bằng giọng trầmtĩnh nhưng vẫn đầy uy quyền.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 58

Không còn dám chọc giận bá tước vì sợ hắn thay đổi quyết định về chuyệnthả họ, Jenny đứng lên và cảnh giác tuân lệnh, vui mừng vì giảm bớt được áplực ở mông.

“Đến gần hơn đi,” bá tước mời mọc khi nàng dừng bước ngoài tầm với củahắn. “Có vẻ hợp lý khi cô phải vá lại hết những thứ đã làm hỏng. Hãy khâu vếtthương cho ta?”

Trong ánh nến, Jenny nhìn thấy vết rạch mình để lại trên mặt Royce. Hìnhảnh thịt tươi đỏ lòm, thêm cả ý nghĩ chọc kim vào đó nữa khiến nàng thấy buồnnôn. Nàng cố nuốt trôi cục nghẹn dâng lên trong cổ họng rồi thì thầm qua đôimôi khô rang, “Tôi... tôi không thể.”

“Cô có thể và cô sẽ làm,” Royce cương quyết. Một giây trước, chàng đã nghingờ liệu để cho nàng ta lại gần mình với một cây kim có khôn ngoan không,nhưng khi chứng kiến nỗi hoảng sợ của Jenny trước những gì mình gây ra,chàng cảm thấy an tâm hơn. Thực ra, Royce nghĩ, ép nàng ta nhìn vào đó -chạm vào nó - là một sự trả đũa thích đáng!

Với vẻ miễn cưỡng rõ ràng, Gawin đưa kim chỉ cho nàng và Jenny run rẩycầm lấy chúng, giơ lên trước mặt Royce. Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị chạmvào bá tước, hắn đã nắm tay nàng và cảnh cáo bằng giọng lạnh lùng, “Ta hyvọng cô không ngốc đến nỗi nghĩ đến chuyện gây thêm những đau đớn khôngcần thiết?”

“Không, tôi không. Tôi sẽ không làm thế,” Jenny yếu ớt đáp lại.

Hài lòng, Royce đưa bình rượu cho nàng, “Đây, uống một ít cái này trướcđã. Nó sẽ làm cô bớt sợ đấy.” Nếu lúc đó bá tước có đưa nàng thuốc độc và nóirằng nó giúp nàng bớt sợ, Jenny cũng vẫn uống, vì nàng quá quẫn trí trước việcphải làm. Nàng nâng bình rượu lên, uống liền ba ngụm lớn, dù bị nghẹn, nhưngvẫn uống thêm, Jenny sẽ chưa dừng lại, nếu bá tước không giật bình rượu khỏitay nàng. “Nhiều quá sẽ làm cô mờ mắt và lóng ngóng,” hắn nói khô khan. “Takhông muốn cô khâu tịt cái tai của ta đâu. Bây giờ, bắt đầu đi.” Hắn quay đầu,bình tĩnh đưa bên mặt bị rách ra cho nàng trong khi Gawin đứng bên cạnhJenny, theo dõi để đảm bảo nàng không làm gì có hại.

Chưa bao giờ trong đời Jenny dùng kim đâm vào da thịt ai. Khi đâm kim qualàn da sưng tấy của bá tước, nàng không thể hoàn toàn đè nén tiếng rên rỉ khiếphãi của mình. Quan sát nàng từ đuôi mắt, Royce cố không nhăn nhó vì sợ nàngsẽ nhìn thấy và ngất xỉu ngay. “So với một kẻ ám sát thì cô đúng là có dạ dàyquá yếu,” bá tước nhận xét, cố làm xao nhãng cơn đau của mình, cùng trí ócnàng khỏi công việc máu me.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 59

Cắn chặt môi, Jenny đâm cây kim vào thịt chàng lần nữa. Máu rút hết khỏimặt nàng, lần thứ hai Royce cố hướng nàng vào cuộc nói chuyện. “Điều gìkhiến cô cho rằng mình có thể trở thành xơ?”

“Tôi... đâu có,” nàng thở khó nhọc.

“Thế cô làm gì ở tu viện Belkirk?”

“Cha gửi tôi tới đó.” Nàng nói, nuốt xuống sự ghê tởm trước công việc đanglàm.

“Bởi vì ông ta nghĩ cô sinh ra để làm xơ sao?” Royce ngạc nhiên hỏi, vẫnnhìn nàng từ khóe mắt. “Ông ta ắt hẳn phải nhìn thấy bản chất khác ở cô so vớinhững gì cô cho ta thấy.”

Câu nói suýt làm Jenny bật cười, chàng nhận ra điều đó khi nhìn nàng cắnchặt môi, màu sắc trở lại trên đôi má. “Thực ra,” nàng từ tốn thú nhận bằnggiọng nói êm ái, ngân nga tuyệt vời khi không giận dữ hoặc cảnh giác, “tôi nghĩcha gửi tôi tới đó bởi vì đã nhìn thấy chính bản chất mà ông thấy.”

“Thật sao?” Royce tiếp tục gợi chuyện. “Điều gì khiến cho cô cố giết ôngta?”

Giọng bá tước có vẻ bất bình thật sự, làm cho Jenny không thể nén cười.Hơn nữa, nàng chưa hề ăn gì từ ngày hôm qua, nên tác dụng của rượu tronghuyết quản lại càng mạnh, khiến nàng thấy thư giãn, ấm áp từ đầu đến chân.

“Sao?” Royce thúc giục, quan sát cái lúm nhỏ xinh hiện lên ở khóe miệngnàng.

“Tôi không cố giết cha mình,” nàng nói chắc chắn và khâu thêm một mũi.

“Thế cô đã làm gì, đến nỗi bị ông ta nhét vào tu viện ấy?”

“Nhiều nguyên nhân lắm, nhưng chủ yếu là vì tôi đã từ chối kết hôn với mộtngười - có thể nói như vậy.”

“Thật sao?” Royce nói, thực sự ngạc nhiên khi nhớ lại những lời đồn vềtrưởng nữ nhà Merrick trong lần gần đây nhất chàng ở lại cung điện của Henry.Người ta đồn rằng con gái lớn nhà Merrick là một người xấu xí, cứng nhắc, lạnhlùng và quyết tâm làm gái già. Chàng lục lọi trí nhớ, cố moi ra xem ai đã mô tảJenny theo nghĩa ấy. Edward Balder, giờ thì chàng đã nhớ ra - Bá tước Llordon,sứ thần từ triều đình của vua James, đã nói với chàng như thế. Nhưng tất cảnhững người chàng gặp trong dịp hiếm hoi nghe về nàng đều nói vậy. Xấu xí,cứng nhắc, gái già lạnh lùng, họ đã nói vậy và còn nhiều nữa, mặc dù chàngkhông thể nhớ được ngay lúc này. “Cô bao nhiêu tuổi?” chàng bỗng hỏi.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 60

Câu hỏi bất ngờ dường như khiến Jenny ngượng ngùng.

“Mười bảy,” nàng thừa nhận hơi miễn cưỡng, “và hai tuần.”

“Già thế cơ à?” chàng nói, miệng chàng giật giật vừa buồn cười lại vừa độnglòng trắc ẩn. Mười bảy thì khó mà nói là già, dù hầu hết các cô gái đã lấy chồngở tuổi từ mười bốn đến mười sáu. Chàng nghĩ Jenny chỉ chớm chạm khái niệmgái già thôi. “Thế cô tự nguyện là một bà cô hả?”

Sự hổ thẹn và phản đối ánh lên trong đôi mắt xanh biếc của nàng. Chàng cốhồi tưởng lại những điều khác mà triều đình xì xào về Jenny nhưng không nhớra điều gì - trừ việc họ nói cô em gái Brenna, hoàn toàn che khuất nàng. Theolời đồn đại, Brenna có gương mặt xinh đẹp lấn át cả mặt trời và các vì sao.Royce vẩn vơ tự hỏi sao lại có người đàn ông yêu thích cái cô tóc vàng nhu mì,nhợt nhạt đó hơn người con gái trẻ trung, quyến rũ và bốc lửa này. Rồi chàngnhớ lại, chính mình cũng từng đặc biệt thích tìm vui bên một cô nàng tóc vàngrực rỡ như thiên thần. “Cô có tự nguyện ở giá không?” chàng nhắc lại, khônngoan chờ đến khi nàng khâu một mũi nữa rồi mới dùng cái từ làm nàng chùntay.

Jenny lặng lẽ khâu hết mũi này đến mũi khác, cố ngăn cản ý nghĩ lạ lùngrằng người đàn ông này rất đẹp trai, rắn rỏi. Nhưng nàng phải thừa nhận, bátước quả thật tuấn tú ngoài sức tưởng tượng. Khi đã mày râu nhẵn nhụi, hắnhiện ra với vẻ đẹp nam tính, khoẻ mạnh khiến nàng cực kỳ ngạc nhiên. Quaihàm hắn vuông vức, cằm chẻ, gò má cao và rộng.

Nhưng điều thú vị nhất lại là phát hiện sau cùng: Bá tước Claymore, ngườilàm kẻ thù khiếp vía chỉ bằng cái tên thôi có cặp lông mi dày nhất mà nàng từngthấy trong đời. Nụ cười nhảy múa trong mắt Jenny khi nàng tưởng tượng racảnh mọi người ở nhà sẽ xôn xao đến thế nào khi nàng chia sẻ mẩu thông tin ấy.“Cô tự nguyện ở giá à?” Royce nôn nóng nhắc lại lần thứ ba.

“Tôi nghĩ chắc là thế, vì cha đã cảnh cáo sẽ gửi tôi tới tu viện nếu tôi làmhỏng lời cầu hôn thích hợp duy nhất mà mình nhận được.”

“Ai đã cầu hôn cô?” Royce hiếu kỳ hỏi.

“Edward Balder, Bá tước Locklordon. Yên nào!” nàng bạo gan ra lệnh khibá tước giật mình ngạc nhiên. “Tôi sẽ không chịu tội làm việc kém cỏi khi ôngcứ cử động dưới mũi kim thế đâu.”

Những lời lẽ đe dọa sắc bén thốt ra từ miệng một cô gái, hơn nữa lại là tùnhân của chàng suýt nữa khiến Royce cười lớn. “Cô định khâu bao nhiêu mũinữa đây?” chàng bực tức vặn lại. “Chỉ là một vết rách nhỏ thôi?”

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 61

Cảm thấy bị xúc phạm vì rõ ràng bá tước chẳng coi cuộc tấn công bạo gancủa nàng ra ngoài sự bất tiện nhỏ nhoi, Jenny liền lùi lại, nhìn trừng trừng vàohắn. “Đó là một vết rách lớn, kinh khủng chứ không kém hơn đâu!”

Royce mở miệng định cãi lý với Jenny nhưng cái nhìn của chàng lại bị hútvề phía bộ ngực đang lồ lộ dưới lớp vải áo nàng đang mặc. Kỳ lạ là đến tận bâygiờ chàng mới để ý bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon thả và cặp mông tròn lẳn củanàng. Ngay sau đó, Royce tự nhắc nhở mình, chẳng qua vì trước đây Jennifertoàn mặc đồ nữ tu thùng thình, cho đến vài phút trước, chàng thậm chí còn giậndữ tới mức không để ý đến nàng ta mặc gì cả. Bây giờ khi đã nhận ra mọi thứ,chàng ước gì mình chưa hề nhìn thấy. Nhớ lại cặp mông nàng tròn trịa, hấp dẫnthế nào làm dấy lên ham muốn trong Royce khiến chàng cựa quậy, không thoảimái trên ghế. “Làm cho xong đi,” chàng cộc cằn ra lệnh.

Jenny nhận thấy sự thô lỗ đột ngột của bá tước, nhưng nàng cho rằng đó làdo tâm trạng thất thường của hắn - cũng chính tâm trạng này đã khiến hắn lúcdữ dằn như ác quỷ, còn lúc khác lại gần gũi giống một ông anh trai. Về phầnmình, Jenny thấy cơ thể nàng cũng thất thường chẳng khác gì tâm trạng của bátước. Vài phút trước nàng còn bị lạnh, bất chấp ngọn lửa đang rực cháy tronglều. Giờ nàng lại thấy mặc áo quá nóng nực! Tuy nhiên, nàng có chút mongmuốn kéo lại mối quan hệ gần như thân thiện giữa họ vài phút trước, không phảivì nàng tha thiết gì tình bạn đó, đơn giản vì nó làm nàng bớt sợ Sói hơn. Nàngngập ngừng, “Dường như ông ngạc nhiên khi tôi nhắc tới Bá tước Locklordon.”

“Đúng thế,” Royce đáp lại, cố giữ vẻ mặt vô tư.

“Tại sao vậy?”

Royce không muốn kể với nàng rằng Edward Balder phải chịu trách nhiệmvới tất cả những lời đồn đại không hay về nàng ở khắp London. Nếu biết rằngBalder là một kẻ khoe mẽ rỗng tuếch, thì không có gì ngạc nhiên khi hắn phảnứng bằng cách làm vấy bẩn danh dự người con gái đã từ chối hắn. “Bởi vì hắn talà một ông già,” cuối cùng Royce trả lời thoái thác.

“Ông ta còn xấu xí nữa.”

“Ừ, xấu xí.” Cố thử tưởng tượng, Royce vẫn không hiểu nổi tại sao mộtngười cha yêu thương con cái lại cố gả ái nữ cho lão già dâm đãng đó. Roycecũng chẳng thể tin có người cha nào lại thực sự muốn nhốt con gái mình trongtu viện. Chắc chắn Bá tước Merrick chỉ gửi nàng đến tu viện đó vài tuần để dạynàng biết vâng lời mà thôi. “Cô đã ở tu viện Belkirk bao lâu?”

“Hai năm.”

Miệng Royce há hốc, rồi chàng tự giật mình, ngậm lại ngay. Khuôn mặt đauđớn khiến tâm trạng chàng đột ngột xấu đi. “Rõ ràng, cha cô cũng thấy cô ngỗ

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 62

nghịch, cứng đầu cứng cổ lại không biết điều,” chàng cáu kỉnh, thèm được uốngthêm ngụm rượu nữa.

“Nếu tôi là con gái ông, sẽ thấy thế nào?” Jenny hỏi giọng căm phẫn.

“Bị nguyền rủa,” Royce nói thẳng thừng, lờ đi cái nhìn bị tổn thương trênmặt Jenny. “Trong vòng hai ngày qua, ta phải đương đầu với sự phản kháng củacô còn nhiều hơn cả hai lâu đài mà ta chiếm được bằng vũ lực gần đây.”

“Ý tôi là...” Jenny nói, hai tay chống hông, mắt nảy lửa, “Nếu tôi là con gáiông và kẻ thù truyền kiếp của ông bắt cóc tôi, ông sẽ muốn tôi làm gì?”

Nhất thời chết lặng, Royce nhìn chằm chằm Jennifer trong khi cân nhắc điềunàng vừa nói. Nàng không tươi cười ngớ ngẩn cũng không cầu xin lòng thươnghại. Thay vì vậy, nàng đã cố hết mức có thể để đánh lừa chàng, trốn thoát vàgiết chàng, đúng theo thứ tự vừa nêu. Nàng không hề nhỏ lấy một giọt nướcmắt, ngay cả khi bị đánh một trận nhớ đời.

Sau đó, khi chàng nghĩ là nàng sắp khóc, Jenny lại lên kế hoạch đâm chếtchàng. Một lần nữa, ý nghĩ Jennifer chắc hẳn không biết khóc vụt qua tâm tríRoyce, nhưng giây phút này chàng đang tập trung vào viễn cảnh sẽ cảm thấy thếnào nếu Jenny là con gái mình - một nạn nhân vô tội bị bắt cóc khỏi sự bảo trợcủa tu viện.

“Thu móng vuốt lại đi, Jennifer,” chàng nói cộc lốc. “Cô đã truyền đạt ýmình rồi.”

Nàng nhận chiến thắng với một cái gật đầu duyên dáng - thực ra là duyêndáng hơn nhiều so với những gì Royce chịu thừa nhận.

Lần đầu tiên Royce nhìn thấy Jenny thật sự mỉm cười và tác động của nụcười lên mặt nàng thật đáng sửng sốt. Nụ cười đến chậm rãi, rạng lên trong mắtnàng cho tới khi chúng tỏa sáng, rồi chạm đến bờ môi gợi cảm, làm chúng hémở, để lộ một chút hàm răng trắng hoàn hảo, cùng đôi má lúm nhỏ xíu ở haikhóe miệng mềm mại.

Đáng lẽ Royce đã cười với nàng, nếu lúc đó chàng không bắt gặp cái nhìnkhinh thị trên mặt Gawin. Chàng chợt bừng tỉnh và nhận ra mình đang đối đãivới tù nhân như một kẻ nịnh đầm ngớ ngẩn - quan trọng hơn, tù nhân ấy lại làcon gái kẻ thù. Hơn tất cả, cô gái ấy còn là kẻ phá hoại, khiến rất nhiều quânlính của chàng phải run rẩy dưới tiết trời lạnh giá đêm nay, lại không có cả chănđể ủ ấm. Chàng hất đầu về phía tấm thảm. “Đi ngủ đi. Mai cô bắt đầu sửa chữanhững thiệt hại cô đã gây ra.”

Sự thô lỗ của Royce làm nụ cười trên mặt nàng biến mất, Jenny bước lùi lại.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 63

“Ta nói là làm đấy,” chàng thêm vào, giận dữ với chính mình hơn là vớinàng. “Cho đến khi sửa xong mấy cái chăn, cô nằm không mà ngủ.”

Cằm Jenny hếch lên kiêu hãnh như chàng đã quen thấy và quay người bướcvề phía những tấm thảm dùng làm giường ngủ của chàng. Royce nhận thấy nàngdi chuyển duyên dáng gợi cảm như một cô gái làng chơi, chứ không phải mộtnữ tu.

Jenny nằm trên thảm trong khi Royce thổi tắt nến; một lát sau, bá tước cũngnằm dài xuống, bên cạnh nàng, kéo tấm lông thú quanh mình để giữ ấm. Độtnhiên tâm trạng thoải mái do rượu mang lại rời bỏ nàng. Tâm trí suy kiệt củanàng ôn lại mỗi giờ lo lắng, sợ hãi trong cả ngày dài hôm nay, từ lúc bình minhBrenna và nàng lên kế hoạch trốn, cho đến vài giờ trước, khi người đàn ôngđang nằm bên cạnh bắt được nàng.

Nhìn chằm chằm vào bóng tối, Jenny nhớ lại hình ảnh đáng sợ nhất mà nàngđã cố quên suốt buổi tối nay. Trước mắt nàng là chú ngựa Thor đẹp lộng lẫy,hiên ngang băng rừng, chạy như bay trên đỉnh đồi, vượt qua hết chướng ngại vậtnày đến chướng ngại vật kia. Rồi nàng nhìn thấy nó nằm chết trên tảng đá, bộlông óng ánh, bóng mượt dưới ánh trăng.

Nước mắt dâng lên; nàng thổn thức, cố nuốt chúng vào trong, nhưng nỗi đaukhổ vì con chiến mã dũng cảm không chịu vơi đi.

Cảm thấy bất an nên Royce không muốn ngủ trước Jenny, ban đầu chàngnghe thấy tiếng thở đứt quãng của Jenny, rồi lại đến tiếng thút thít khẽ khàng.Nghĩ rằng, có khả năng nàng ta cố nặn ra nước mắt, hy vọng chàng sẽ thươngtình cho nàng tấm chăn lông, chàng liền quay sang, nhẹ nhàng quay mặt nàng vềphía mình. Mắt nàng ngân ngấn lệ. “Cô thấy lạnh và đang cố nuốt nước mắt đấyà?” Royce kinh ngạc hỏi, ráng nhìn khuôn mặt nàng trong ánh sáng nhỏ nhoi từnhững viên than sắp tàn ở giữa lều.

“Không,” nàng nói giọng khàn khàn.

“Thế tại sao?” chàng hỏi, hoàn toàn không hiểu cái gì đã hạ gục được tínhkiêu ngạo ương bướng của nàng và khiến nàng phải khóc. “Hay vì ta đã đánhcô.”

“Không,” Jenny thì thầm đau đớn, mắt nàng khoá chặt mắt chàng. “Conngựa của ông.”

Trong tất cả những thứ nàng có thể nói, đó là điều Royce ít mong đợi nhấtnhưng lại là điều chàng muốn nghe nhất. Vì lý do nào đó, biết được nàng thựcsự hối hận về cái chết của chú ngựa khiến cho nỗi đau trong chàng vơi đi ítnhiều.

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 64

“Nó là con vật đẹp đẽ nhất mà tôi từng thấy trong đời,” nàng khàn giọng nóithêm. “Nếu biết việc ăn trộm nó sáng nay có thể dẫn nó đến cái chết, tôi thà ởlại đây đến khi tôi có thể... có thể tìm được cách khác?

Nhìn lên đôi mắt sụp xuống của bá tước, Jenny thấy hắn nhăn mặt khi bỏ tayra khỏi mặt nàng. “Nhờ trời cô đã ngã xuống trước nếu không cả hai đều chếtrồi,” hắn nói cộc lốc.

Nàng quay đi vùi mặt trong tấm thảm lông thú. “Tôi đâu có ngã,” nàng thìthầm đau khổ, “nó đã hất tôi ra. Tôi đã cưỡi nó vượt những chướng ngại vật caohơn thế suốt cả ngày. Tôi biết chúng tôi có thể dễ dàng vượt qua gốc cây ấy,nhưng khi Thor nhảy, chẳng hiểu sao nó lại chồm lên khiến tôi ngã ra đằng sau.Chính nó đã hất tôi ra trước khi nhảy.”

“Thor sinh được hai con trai, Jennifer,” Royce nói bằng giọng nhẹ nhàng thôráp, “giống hệt như nó. Một con đang ở đây, con còn lại đang được huấn luyệnở Claymore. Với ta nó không hoàn toàn mất đi.”

Tù nhân của chàng nhẹ hít vào trong bóng tối, nàng nói đơn giản, “Cảm ơn!”

Một cơn gió rét buốt ào ào thổi qua thung lũng tràn ngập ánh trăng, khiếnnhững người lính đang thiêm thiếp ngủ run lên vì lạnh, răng va vào nhau lậpcập. Mùa thu đã đến sớm, khắc nghiệt như thế mùa đông. Trong lều, Roycecuộn mình dưới tấm lông thú ấm áp và cảm thấy một bàn tay lạnh buốt khác lạchạm vào tay chàng.

Chàng mở mắt, nhìn thấy Jennifer đang run cầm cập trên tấm thảm, cơ thểmảnh dẻ của nàng cuộn tròn như quả bóng, đầu gối co lên tận ngực cổ giữ lấyhơi ấm. Thực tế Royce không hề buồn ngủ đến mức không biết mình đang làmgì. Chàng cũng không hề quên chính mình đã cấm Jenny ngủ trong chăn ấm chođến khi nàng sửa lại hết những tấm chăn hỏng cho quân lính. Thành thực mànói, khi mệt mỏi quan sát thân hình đang run rẩy của nàng, chàng cũng nghĩ đếnnhững người lính trung thành đang bị lạnh hơn nàng gấp nhiều lần giữa cảnhmàn trời chiếu đất. Do đó hoàn toàn không có lời bào chữa nào cho hành độngtiếp theo của Royce: chống người trên khuỷu tay, chàng với tay qua ngườiJennifer, kéo tấm lông thú dày đắp lên người nàng.

Rồi chàng nằm xuống, nhắm mắt lại không hề ăn năn. Dù sao thì nhữngngười lính của chàng đã học cách thích nghi với mọi khó khăn và môi trườngsống. Còn Jennifer Merrick thì không.

Nàng cử động, rúc sâu hơn vào tấm lông thú, mông nàng chạm vào đầu gốicủa Royce. Mặc dù bị ngăn cách bởi tấm lông thú dày, trí não chàng vẫn ngaylập tức hình dung ra mọi đường nét nữ tính quyến rũ ở ngay trong tầm tay với.Nhưng Royce kiên trì đẩy những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Jennifer có một khả

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 65

năng đặc biệt để cùng lúc vừa là cô gái vô tư non nớt lại vừa là nữ thần tóc đỏrực lửa - nàng là một đứa trẻ ngỗ nghịch có thể dễ dàng chọc Royce nổi điênnhư bẻ một cành cây khô, vừa là người đàn bà quyến rũ có thể làm dịu cả nỗiđau chỉ với lời “xin lỗi” thì thầm. Nhưng dù là đứa trẻ hay người đàn bà, chàngcũng không dám chạm vào nàng, vì rồi cũng sẽ đến lúc chàng phải để Jenny đi.Nếu không mọi kế hoạch đã được sắp xếp cẩn thận cho tương lai sắp tới củachàng sẽ hỏng bét. Việc cha của Jennifer có đầu hàng hay không, điều đó cũngkhông thực sự quan trọng với Royce. Trong vòng một tuần, hoặc cùng lắm làhai, chàng sẽ trả nàng về với cha, nếu ông ta chấp nhận đầu hàng theo các điềukiện của Henry. Hoặc chàng sẽ mang nàng giao cho chính Henry nếu lãnh chúaMerrick từ chối đầu hàng. Giờ đây Jenny là tài sản của Henry, chứ không phảicủa Royce và chàng không muốn dính vào những chuyện phức tạp chắc chắn sẽtới nếu ngủ với nàng.

Bá tước Merrick đi lại trước lò sưởi ở trung tâm đại sảnh, khuôn mặt ngàinhăn lại phẫn nộ trong lúc lắng nghe những kế hoạch mà hai đứa con trai cùngbốn người bạn, đáng tin cậy nhất đưa ra.

“Chúng ta không thể làm gì,” Garrick Carmichael chán nản nói, “cho đến khiVua James gửi quân tăng cường như ngài đã yêu cầu khi báo cáo việc Sói bắtcóc các cô gái?”

“Sau đó chúng ta có thể tấn công tên con hoang đó và giết hắn,” Malcolm,cậu con út nhổ nước bọt. “Hắn đã đến rất gần với biên giới của chúng ta rồi - lầnnày không còn cuộc hành quân dài làm chúng ta mất sức trước khi lâm trận nhưở Cornwall nữa?”

“Con không thấy có gì khác biệt chuyện hắn ở gần ta hay là ta có bao nhiêulính,” William, người con lớn nhất, lặng lẽ nói. “Thật ngu ngốc khi tấn công hắntrước khi giải cứu Brenna và Jenny.”

“Làm thế quái nào mà chúng ta cứu được họ trước?” Malcolm vặc lại. “Giờnày có lẽ họ đã chết nghéo rồi,” cậu ta nói cục cằn. “Chẳng còn làm được gìngoài trả thù.”

Với thân hình nhỏ nhắn cùng cái đầu lạnh hơn nhiều so với em trai và chadượng, William gạt đám tóc màu nâu đỏ khỏi trán, rồi rướn người về phía trước,nhìn quanh mình. “Kể cả khi Vua James gửi cho chúng ta đủ quân để tấn côngSói, chúng ta cũng sẽ không giải thoát được hai chị em. Họ sẽ chết trong cuộcchiến - hoặc là bị giết ngay khi nó bắt đầu.”

“Hãy thôi phản đối mọi kế hoạch đi trước khi con có cái gì khá hơn!” bátước nạt nộ.

“Con nghĩ là có,” William điềm tĩnh trả lời thu hút mọi cái đầu đều hướng vềanh. “Chúng ta không thể đưa hai chị em họ thoát ra bằng vũ lực, nhưng lén lút

Tác Giả:Judith McNaught Người Dịch: Orkid VƯƠNG QUỐC CỦA NHỮNG GIẤC MƠ

www.vuilen.com 66

thì được. Thay vì gửi quân đến thách đấu với hắn, hãy để con dẫn theo vàingười đi cùng. Chúng con sẽ ăn mặc như những nhà buôn, hay là thầy dòng,hoặc ai đó. Chúng con sẽ theo dõi đội quân của Sói cho đến khi lại gần được haichị em. Jenny,” anh trìu mến nói, “có thể cũng nghĩ như con. Nếu thế, em ấychắc đang chờ chúng ta.”

“Con muốn chúng ta tấn công!” Malcolm kêu lên, ham muốn thử sức với Sóilần nữa áp đảo mọi lý lẽ cũng như chút ít lo lắng anh ta dành cho hai người emgái.

Cả hai chàng trai trẻ đều quay qua chờ ý kiến của người cha. “Malcolm,” bátước nói trìu mến, “Đúng như cá tính của mình, con muốn làm theo cách củamột người đàn ông - theo đuổi phục thù mà bất chấp hậu quả. Con sẽ có cơ hộitấn công khi James gửi quân tăng viện cho chúng ta. Còn bây giờ,” ông nhìn vềphía William với một sự tôn trọng mới - “kế hoạch của anh trai con là lựa chọntốt nhất mà chúng ta có?”