thần điêu hiệp lữ - sachvui.com · toàn chân, mời triệu chí kính làm sư phụ....

2008

Upload: others

Post on 03-Feb-2020

4 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

  • KimDung

    THẦNĐIÊUHIỆPLỮ

    Dịchgiả:LêKhánhTrường

    Nguồn:vnthuquan

    SửalỗivàtạoeBook:4DHN

    Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

    http://sachvui.com/

  • CỐTTRUYỆNThờiniênthiếucủaDươngQuáLýMạcSầu(trongbảnđầutiêncótênlàLýMạcThu)tìmcách

    giếthạigiađìnhLụcLậpĐỉnh.Nguyênnhânbởinhữngmốihậntình trong quá khứ của người anh ông và chị dâu là Lục TriểnNguyên và Hà Nguyên Quân. Sau đó hai vợ chồng Vũ TamThông lại đứng ra bảo vệ con gái (Lục Vô Song) và cháu gái(TrìnhAnh)củaLụcLậpĐỉnh,vìLýMạcSầuđịnhgiếtluôn2côbé (Lục Vô Song bị thương ở chân). Lúc đó cô bé Quách Phù vàKha Trấn Ác (sư phụ của Quách Tĩnh) trên đường đi tìm tungtíchHoàngDượcSưngangquaGiangNamcũngrataygiúpsứcđánhLýMạcSầu.

    QuáchPhùsaiđôichimđiêutấncôngLýMạcSầu.LúcđóthìcậubéDươngQuáxuấthiệncốgắnggiảinguycho2côbéTrìnhAnhvàLụcVôSong,LýMạcSầuđịnhphóngngânchâmhạđộcDươngQuánhưngkhôngratayrồibắtLụcVôSongbỏđi.TronglúcđuổitheoLýMạcSầu,DươngQuádonghịchchâmnênđãbịtrúng độc. Trình Anh được cứu khỏi tay Lý Mạc Sầu bởi HoàngDượcSư,sauđóôngbỏđitrướckhivợchồngQuáchTĩnhHoàngDungchạytới.

    ÂuDươngPhongxuấthiện,đầulộnngượcvìbịtẩuhỏanhậpma.SaukhiépDươngQuánhậnlàmchanuôi,ôngcứuchữachocậu bé, truyền Cáp Mô Công cho cậu bé rồi trốn đi. Sau nàyDương Quá đã gặp lại Âu Dương Phong ở đỉnh Hoa Sơn khiQuáchTĩnhvàHoàngDungxuấthiện.HaivợchồnggặplạicongáiQuáchPhùvàKhaTrấnÁcrồihọgiúpchữachạychoDươngQuá.

    DươngQuámộtmặttheogiađìnhQuáchTĩnh-HoàngDung,mộtmặtvẫnbímậtgặpgỡvàgiúpđỡÂuDươngPhongvàđượcông ta truyền thụ "Cáp mô công" (Một số bản dịch là "Hàm môcông").

    Quách Tĩnh - Hoàng Dung đưa Dương Quá và hai người contrai của Võ Tam Thông (tên Vũ Tu Văn và Vũ Đôn Nhu) ra đảoĐào Hoa. Càng lớn Dương Quá càng giống cha mình (DươngKhang)khiếnHoàngDunglosợlẫnnghingờDươngQuá.Hoàng

  • Dung không truyền thụ võ công cho cậu bé mà chỉ dạy cậu tasáchLuậnngữvàcácđạođức,lễnghĩalàmngười.TrongmộtlầnđánhnhauvớianhemhọVõ,DươngQuásửdụng"Cápmôcông"đả thương 2 anh em, bị Hoàng Dung phát giác. Do vậy, QuáchTĩnhphảiđưaDươngQuálênnúiChungNamxingianhậppháiToànChân,mờiTriệuChíKínhlàmsưphụ.

    TuynhiênnênDươngQuárấtghéttínhnhỏnhencủaTriệu,và Triệu chỉ truyền khẩu quyết chứ không dạy võ công choDươngQuá.Vìvậy,trongcuộctỉthícuốinămDươngQuákhôngbiết cách thi triển võ công của phái Toàn Chân, và bất đắc dĩdùngHàmMôCônglàmbịthươngmộtvàiđệtửlớnhơn.DươngQuábỏchạysangCổMộvàđượcTiểuLongNữcứugiúp.

    Lúcnày,TiểuLongNữmườitámtuổi,lớnhơnDươngQuávàituổi,nênDươngQuágọiTiểuLongNữlàcôcô.DươngQuáđượcdạychocácvõcôngcủapháiCổMộ,mộtpháiđượcsánglậpbởitổ sư bà bà Lâm Triều Anh, người tình xưa của Vương TrùngDương, với các võ công chuyên khắc chế chiêu thức của pháiToànChân.

    Mộtlầnkhiluyện"Ngọcnữtâmkinh",vìcóhaiđạosĩlàTriệuChíKínhvàDoãnChíBìnhbắtgặp,TiểuLongNữbịnộithươngnghiêm trọng, nguy hại đến tính mạng. Tiểu Long Nữ dọa giếtDương Quá rồi tự sát làm Dương Quá hoảng sợ chạy ra khỏi CổMộ. Bên ngoài, chàng gặp Hồng Lăng Ba, đệ tử thân tín của LýMạc Sầu đang đi tìm Cổ Mộ với sự bí mật theo dõi của sư phụ.Dương Quá đưa Hồng Lăng Ba vào trong Cổ Mộ gặp Tiểu LongNữ,LýMạcSầucũngbímậtvàosau.Bêntrongmộ,haibêngiaođấukịchliệt,vàDươngQuálấpcửachínhcủangôimộđểcảbốnngườicùngbịchônsống.SauđótìnhcờDươngQuápháthiệnralối ra bí mật khỏi cổ mộ dưới một con suối ngầm đằng sau khenúi, nên đã cùng với Tiểu Long Nữ lặn theo dòng suối thoát rangoài.LýMạcSầucùngHồngLăngBabámtheonhưngvìkhôngbiết bơi nên kiệt sức và ngất ở hang. Chàng cũng tình cờ pháthiệnra"Cửuâmchânkinh"viếttrêntrầnhangđávàcùngTiểuLong Nữ luyện bộ kinh này. Nhờ đó năng lực của cả 2 tiến bộvượttrội,đỡđượcnhiềuđònhiểmtronglúcđánhnhauvớicáccaothủ.

    Một lần Âu Dương Phong xuất hiện thăm Dương Quá, Tiểu

  • Long Nữ bị điểm huyệt không cử động được. Lợi dụng lúc này,DoãnChíBìnhđãbịtmắtrồihãmhiếpTiểuLongNữrồitrốnđi,nhưng nàng lại cứ nghĩ đó là Dương Quá nên tự nguyện hiếndângcơthể,vàsaysưanằmngủsaukhiDoãnChíBìnhđãthỏamãn,bỏđi.DươngQuátạmbiệtchanuôiquaylạichỗTiểuLongNữ.NàngmuốnlàmvợcủaDươngQuá,nhưngchàngngẩnngơkhônghiểuđầuđuôirasao.Quáchánchườngvàthấtvọng,TiểuLongNữbỏđi.DươngQuáyêuTiểuLongnữtừđây.

    Rờicổmộ,DươngQuálưulạcgianghồDươngQuákhôngchịunhậnTiểuLongNữlàmvợvìbiếtđólà

    việclàmtráivớiđạonghĩagianghồ.TiểuLongNữtứcgiậnvàbỏđi.TrongkhilưulạcgianghồDươngQuáđãhỏithămxemcóaigặpsưphụcủamìnhkhông.SauđóDươngQuágặpLụcVôSongvà cứu cô này thoát khỏi tay Toàn Chân Giáo và phái Cái Bang.Lục Vô Song kể cho Dương Quá nghe lí do mình bị Toàn ChânGiáovàCáiBangtruysát.SauđóhaingườicùngtìmcáchchạytrốnkhỏisựtruysátcủaLýMạcSầu,sưphụcủaLụcVôSong.

    TrênđườngchạytrốnDươngQuávàLụcVôSongđãgặpGiaLuật Tề con trai của Gia Luật Sở Tài. Sau đó Lục Vô Song bị LýMạcSầubắtđivàtrahỏivềbíkípNgũđộcthầnchưởng.TrìnhAnhvàDươngQuáliênthủđểcứuLụcVôSong.MặcdùliênthủnhưnghaingườivẫnkhôngthắngđượcLýMạcSầu.LúcnàyGiaLuậtTề,QuáchPhùvàanhemhọVõliêntiếpxuấthiệnvàliênthủcùngDươngQuá

    Lý Mạc Sầu thấy tình thế không xong bèn dùng Băng PháchNgân Châm phóng về hai anh em họ Võ nhưng hai anh em đãđượcDươngQuáthôngbáotrướcnênđãtránhkịpámkhíhiểmđộc từ Lý Mạc Sầu. Dương Quá vì không muốn gặp Quách Phùnênbỏđi,điđếnHoaSơntạiđâychànggặpBắcCáiHồngThấtCôngvàTâyĐộcÂuDươngPhong.Haingườitỉthívõcôngvàbịthương.DươngQuáđượcHồngThấtCôngtruyềndạychoĐảcẩubổngphápđềthaymặtôngtathitriểnvớiÂuDươngPhong.TâyĐộccũngchỉDươngQuácáchphágiảiĐảCẩuBổngPhápcủaBắcCái.

    Dương Quá học đến chiêu thứ 36 trong Đả cẩu bổng pháp làThiênHạVôCẩu,chiêuthứcnàylàmTâyĐộcmấthếtmộtđêm

  • đểsuynghĩcáchgiảiđếnđầubạctrắng.SauđóTâyĐộcnhậnramìnhlàaivàôngcùngBắcCáiđãômnhaucườitođếnchếttrênđỉnh Hoa Sơn. Sau khi chôn cất cho hai vị tiền bối võ lâm xongDương Quá lại cất bước giang hồ. Trên đường hành tẩu DươngQuá đi đến Lục Gia Trang cải trang thành ăn mày Cái Bang đểthamdựĐạihộiAnhHùng.

    Lúc này Kim Luân Pháp Vương và hai đệ tử là Đạt Nhĩ Ba vàHoắcĐôđếnđểtranhgiànhchứcVõLâmMinhChủ.Haibênquyđịnhaithắnghaitrênbatrậnsẽlàmminhchủvõlâm.Trậnthứnhất,HoắcĐôkhôngđánhthắngđượcChuTửLiễuliềngiởđộcthủ bằng cách lén phóng ám khí, bên Kim Luân pháp vươngthắngtrậnnày.

    DươngQuágặplạiTiểuLongNữvàsónggiógianghồNgựTuyếtẨnrađánhcùngĐạtNhĩBaởtrậnthứhai.Lúcnày

    Tiểu Long Nữ xuất hiện. Trước sự chứng kiến của anh hùngthiênhạDươngQuávàTiểuLongNữcoinhưởchỗkhôngngười,họtròchuyệnvàkểchonhaunghenhữngngàythángxanhau.TrởlạivớitrậnđấucủaNgựTuyếtẨnvàĐạtNhĩBalúcnàyđangđến hồi gay cấn. Cả hai người đều thầm khen ngợi đối thủ củamình.Độtnhiênhaingườidùngcâythiếttươngvàcâykimchửchémmạnhvàonhau,câythiếttươngcủaĐiếmThươngNgưẨnbị huyền trượng của Đạt Nhĩ Ba đánh gãy. Tuy mảnh vỡ chỉchạm nhẹ vào ngón chân cái của nàng, nhưng Dương Quá nổigiậndùngdùng.CảhaikẻnàyđềukhôngbiếtrằngTiểuLongNữtrong lòng Dương Quá luôn là tối thượng. Thật ra Dương Quácũng yêu luôn Tiểu Long Nữ sau một thời gian xa nhau. VàDươngQuáthamchiến.

    ChàngđánhbạiHoắcĐô,sauđótiếptụcgiaochiếnvàđùacợtvớiĐạtNhĩBa.ĐạtNhĩBatínhtìnhthậtthà,thấyDươngQuávõcôngtàigiỏilạibiếtnóitiếngMôngCổ(kìthựcchỉlànhạilại)thìlầmtưởnglàđạisưhuynhđãmấtcủahắnnênkhôngdámđấuhếtsức,khiếnKimLuânPhápVươngvôcùngtứcgiận.Haingườigiằng có hồi lâu, cuối cùng Dương Quá dùng "Di hồn đại pháp",mộttuyệtkĩtrongCửuÂmchânkinh,đánhthắngđượcĐạtNhĩBa.

    KimLuânphápvươngrấttứcgiận,nhảyvàothamchiếnvới

  • sư phụ của Dương Quá là Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ đánhkhông lại, Dương Quá lấy cây thiết tương đánh gãy một chiếcluân của Kim Luân pháp vương, giải cứu cho nàng. Nhóm KimLuân pháp vương đành căm hận bỏ đi. Sau khi đánh đuổi đượcKimLuânPhápVương,DươngQuávàTiểuLongNữđượcmờilạitạiđạihộianhhùng.TạiđâyQuáchTĩnhđãngỏlờimuốngảcongái mình là Quách Phù cho Dương Quá nhưng Dương Quá từchối vì trong lòng Dương Quá đã có Tiểu Long Nữ. Quách Tĩnhnóng giận trước lời nói của Dương Quá rằng đã yêu sư phụ củamìnhnênđuổiDươngQuáđi.

    Sau khi bị Dương Quá từ chối, Quách Phù liền đi tìm DươngQuá để hỏi rõ nhưng bị Kim Luân Pháp Vương bắt đi. HoàngDungsaukhibiếtcongáimìnhđitìmDươngQuáliềnđitìmconnhưngkhiđếnmộtquánănthìgặpDươngQuá,LongNữvàKimLuânPhápVương.PhápVươngđịnhbắtcảHoàngDungnhưngDươngQuáratayngănchặn.DươngQuávàTiểuLongNữsongkiếm hợp bích đánh đuổi được Kim Luân Pháp Vương lấy đượcthuốcgiảichoChuTửLiễuvàcũngchoHoắcĐôthuốcgiảiđộc.Hoàng Dung với hai anh em họ Võ, Quách Phù và hai sư đồDươngQuávàomộtnhàtrọnghỉchânmộtđêm.

    Tạiđây,HoàngDungnóivớiTiểuLongNữrằngnếuyêunhausẽgâytiếngxấuchoDươngQuávàDươngQuásaukhiởCổMộmột thời gian sẽ nhớ tới thế giới bên ngoài. Sau khi nghe vậyTiểuLongNữlạibỏđi.SaukhiTiểuLongNữbỏđi,DươngQuálại đi tìm rồi gặp lại được Trình Anh và Lục Vô Song. Ở đây,DươngQuácũngđượcĐôngTàHoàngDượcSưdạychoĐạnChỉThầnCôngvàNgọcTiêuKiếmPhápđểđốiphóvớiLýMạcSầu.

    GặpLạiTiểuLongNữTrong một lần luyện công bị thương, Tiểu Long Nữ đã được

    CôngTônChỉcứuvàđưavềTuyệtTìnhCốc.CôngtônChỉlàcốcchủcủaTuyệtTìnhCốc,làconngườibềngoàithanhlịchnhưngtronglòngđộcácvàchứađầymưutính.

    Tiểu Long Nữ vì quá thương nhớ Dương Quá nên đã mắc kếcủaCôngTônChỉđểnhậnlờilấyhắn.

    TrongmộtlầntìnhcờDươngQuáđãgặpChuBáThôngtạitrạicủaquânMôngCổ.DươngQuáđitheoChuBáThông(lúcđóđã

  • bịmộtđámngườibắt,chínhlàcongáicủaCôngTônChỉ)vàđếnđược Tuyệt Tình Cốc. Tình cờ lang thang trong vườn hoa Tình,DươngQuáđãgặpđượcTiểuLongNữ(KhiđóTiểuLongNữsắpcướiCôngTônChỉ).

    Tiểu Long Nữ vì Dương Quá đã từ chối làm vợ của Công TônChỉlàmôngtatứcgiậnvàluônlàmkhóDươngQuá,ngặtnỗicongáicủaCôngTônChỉlạirấtyêuDươngQuá.BịCôngTônChỉhại,DươngQuábịtrúngđộchoaTình,vàbịhắntratấnbằngđộchoatình. Sau đó Lý Mạc Sầu cũng bị nhiễm. Còn Dương Quá rớtxuống 1 chiếc giếng và gặp được Cừu Thiên Xích là em gái củaCừuThiênNhẫn.

    SaukhicứuCừuThiênXích,DươngQuáđượcCừuThiênXíchgả con gái nhưng đã từ chối, vì vậy bà ta ra yêu sách muốn cóthuốcgiảiphải lấyđầucủahaivợchồngQuáchTĩnhvàHoàngDung để trả thù cho đại ca Cừu Thiên Trượng của bà ta. Vì lầmtưởng Quách Tĩnh - Hoàng Dung là hung thủ giết cha mình(DươngKhang)qualờikểcủaCôNgốc(sưđiệtcủaHoàngDượcSư), Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ về Tương Dương tìm cách"báothù"vàđểlàmmộtcôngđôiviệc:kiếmđượcthuốcgiảicủaCừu Thiên Xích. Nhiều lần có cơ hội, nhưng Dương Quá khôngnỡratay,thàchếtchứkhôngthểvôtìnhvônghĩa,thậmchícònxảthâncứuQuáchTĩnhkhỏiquânMôngCổ.

    Lúc này Hoàng Dung đã sinh được cặp song sinh một nammộtnữ.LýMạcSầutưởngđâylàconcủaDươngQuá-LongNữvà sẵn tính thù ghét Tiểu Long Nữ, mượn cớ danh tiếng mônpháiCổMộ,ảbắtbégáiđi.ĐểgiúpđỡanhemhọVõ,DươngQuáđãvôtình làmTiểu LongNữhiểu lầmvà bỏđi,ngoài racòn bịcongáilớncủaQuáchTĩnhlàQuáchPhùchặtmấtcánhtaytrái.Dương Quá được con thần điêu cứu và giúp trị thương, sau đódẫnđếnnơiởcủaĐộcCôCầuBại.ỞđâyDươngQuáđãlấyđượcthanhHuyềnThiếtTrọngKiếmvàhọcđượcvõcôngcủaĐộcCôCầuBại.

    TạiTuyệttìnhCốc,CôngTônLụcNgạcchấpnhậncáichết,bịcha mình giết hại vì quá yêu Dương Quá. Công Tôn Chỉ và CừuThiên Xích dùng sức mạnh đánh nhau, vỡ tan hoang rồi cả 2chết gục bên nhau, và không còn ai biết thuốc giải độc. Lý MạcSầubiếtmìnhhếthyvọnggiảiđộc,lạibiếtthêmnhiềubímậtvề

  • mốitìnhtrướcđây,rằngảđãquásitìnhmàlàmnhiềuđiềuđộcácnhưngvôdụng.Ảgàokhócrồinhảyvàođámlửa.

    Đểbáothùnỗiđaubịchặtđứtcánhtay,DươngQuáđãcướpđiconcủaHoàngDunglàQuáchTương(HoàngDungđánhbạiLýMạc Sầu để tìm lại con gái) và trở về núi Chung Nam để monggặplạiTiểuLongNữởđó.Tìnhcờ,TiểuLongNữbiếtđượcmìnhbịtênđạosĩDoãnChíBìnhlàmnhụcthìđãtheolênnúiChungNam để trả thù (lúc đó Toàn Chân Giáo đang bị quân Mông Cổkhống chế). Tiểu Long Nữ đã đánh nhau với đạo sĩ Toàn ChânGiáovàKimLuânPhápVươngbịthươngnặng,đúnglúcDươngQuávừalênđếnnơi.Tứcgiận,DươngQuáđãđánhbạiKimLuânPháp Vương và đám đạo sĩ, rồi cùng Tiểu Long Nữ bái đườngthànhthânngaytronghậuđiệncungTrùngDương,sauđóđưanàngvàQuáchTươngvàoCổMộ.

    Những tưởng khi đó sẽ chữa được nội thương của Tiểu LongNữ,nhưngkhôngngờlạibịQuáchPhùhạđộcthủ(vìtưởnglàLýMạc Sầu). Ngay cả Đoàn Trí Hưng (cao thủ nhất dương chỉ, lúcnày đã xuất gia và mang pháp hiệu là Nhất Đăng) cũng khôngcứunổi.Thânmangtrọngbệnh,haivợchồngDươngQuá-TiểuLong Nữ trở về Tuyệt Tình Cốc. Dương Quá không chịu uốngthuốcgiảiđộchoaTình,muốncùngTiểuLongNữnguyệnsốngchết có nhau. Tiểu Long Nữ vì biết mình khó qua khỏi, khôngmuốnDươngQuávìquáthươngtiếcnênđãnhảyxuốngvựcsâutựvẫn.HoàngDungphảibịachuyện"NamHảithầnni"đưaTiểuLongNữđichữatrịvàtruyềnthụvõcôngđểDươngQuákhôngquáđaulòngmàtựsát.

    TrùngphùngcùngTiểuLongNữMườisáunămsau,DươngQuágiờđâyđãtrởthànhcaothủvõ

    lâm, chuyên đi hành hiệp trượng nghĩa cứu giúp giang hồ. MọingườithườnggọichànglàThầnđiêuđạihiệpvìthấychàngluônđi bên cạnh một con chim điêu to lớn, đồng thời Dương Quácũng luôn đeo mặt nạ khi hành sự. Dương Quá cũng gặp lạiQuách Tương ở bến Phong Lăng giờ đây đã là một thiếu nữ 16tuổi. Thấy Quách Tương còn nhỏ, tính nết lại khác hẳn QuáchPhù,rấtdễmến,muốnbảovệchoQuáchTương.ChàngđưachoQuáchTươngbamũikimchâm,tượngtrưngchobađiềuướcmàDươngQuábanchonàng.

  • ĐếnngàysinhnhậtcủaQuáchTương,DươngQuámờicáccaothủvõlâmđiđánhbọnMôngCổ,cũnglàmừngQuáchTươngbamónquàsinhnhật.Mộtmónquàlàhơnhainghìncáitaingườicủa quân Mông Cổ, một món quà là pháo hoa làm tín hiệu đốtcháykholươngcủagiặc,mónquàcuốicùnglàĐạtNhĩBađánhthắngHoắcĐô,vạchtrầnâmmưulậtđổCáiBangcủaHoắcĐô.

    TrênđườngquaphủGiaHưng,DươngQuátìnhcờbắtgặp4ngườiSaThôngThiên,HầuThôngHải,BànhLiênHổvàLinhTríthượngnhânđangvâycôngKhaTrấnÁc.DươngQuácứuđượchọKha,4tênkiakhithấyDươngQuágiốngchalàDươngKhangquá thì sợ hãi, để lộ bí mật ngày xưa về cái chết của DươngKhang. Chính y vì muốn giết Hoàng Dung nên trúng độc màchết.DươngQuábanđầukhôngtin,nhưngkhitìmđượcbiamộcủa cha được Khưu Xứ Cơ lập trong miếu Vương Thiết Thươngthìchàngđànhchấpnhậnrằngchamìnhlàkẻđạigianđạiác,kẻđã bán nước nhận giặc làm cha cũng như giết chết 5 vị sư phụcủa Quách Tĩnh, cũng như hiểu được sự căm ghét và đề phòngcủa Kha Trấn Ác và Hoàng Dung đối với mình lúc nhỏ. DươngQuáphábiamộđi,lậplạibiamộmớichocha,tộilỗicủaDươngKhangđếnđâyxemnhưđượcchemờđibởichiếncôngcủacontrai.

    DươngQuásaukhilàmxongđạisự,liềntrởvềTuyệtTìnhcốcchờ Tiểu Long Nữ. Đến kì hạn 16 năm, không thấy bóng dángTiểuLongNữ,chàngliềnnhảyxuốngĐoạnTrườngNhaitựvẫn.TìnhcờthayởdướiđáyTuyệttìnhcốccómộtsơnđộngmàTiểuLongNữđãsốngởđó16năm.DươngQuágặplạiTiểuLongNữ,haingườileolênvàtrởvềthànhTươngDương.

    Kim Luân Pháp vương và Hoàng Dược Sư, Đoàn Trí Hưng,HoàngDung,ChuBáThôngxuấthiện;KimLuânPhápvươngbịcáccaothủkiavâyđánh,tróivàogốcđá.GãdụdỗQuáchTươngcởi trói rồi bắt cóc cô. Gã biểu diễn võ công rất đẹp mắt, cónguyệnvọngmuốntruyềnvõnghệchoQuáchTươngnhưngcôkhôngchấpnhận1tênxâmlượcnêntừchối.

    TạithànhTươngDương,DươngQuácùngTiểuLongNữcùngmọi người hăng hái chống giặc, xả thân vì nước. Riêng DươngQuálậpđượcđạicông,cứusốngQuáchTương,tiêudiệtĐạiHãnMôngKhacủaMôngCổbằngngónĐànchỉThầnCông.KimLuân

  • PhápVươngbịđàicaođèxuốngvàchếttrongbiểnlửa.Trên đỉnh Hoa Sơn, Dương Quá cùng mọi người về thăm mộ

    BắcCái,TâyĐộc,đồngthờicũnglậpra"NgũTuyệt"mớilàĐôngTà, Tây Cuồng, Nam Tăng, Bắc Hiệp và Trung Ngoan Đồng. TạiđâyhọcũnggặpnhàsưGiácViễnvàTrươngTamPhong(lúcđóôngchỉmới14tuổi)cùngvớibộCửudươngchânkinh,mởrabộtiểuthuyếtcuốicùngtrongXạđiêutambộkhúc.

  • “PHỒI1 Phongnguyệtvôtình

    hongnguyệtvôtìnhnhânámhoánCựudunhưmộngkhôngtrườngđoạn...”.越女采蓮秋水畔

    Việtnữtháiliênthuthủybạn窄袖輕羅

    Tráchtụkhinhla暗露雙金釧

    Ámlộsongkimxuyến照影摘花花似面

    Chiếuảnhtríchhoahoatựdiện芳心只共絲爭亂

    Phươngtâmchỉcộngtitranhloạn雞尺溪頭風浪

    Kêxíchkhêđầuphonglãngvãn霧重煙輕

    Vụtrọngyênkhinh不見來時伴

    Bấtkiếnlaithìbạn隱隱歌聲歸棹遠

    Ẩnẩncathanhquytrạoviễn離愁引著江南岸

    LysầudẫntrướcGiangNamngạnBờthuViệtnữháisen,Vờntayáolụaẩnkhoenxuyếnvàng.Háihoahoaánhmặtnàng,

  • Lòngđâychỉkhốnnỗiquàngtơvương.HỏidòngKêXíchphongsương,Mùthâmkhóinhẹchungđườngbạnđâu?Chèovềcavẳngbếnđầu,BờlanmộtdảimâysầuGiangNam.Tiếng hát nhẹ nhàng uyển chuyển vang vang trên mặt hồ.

    Tiếng hát phát ra từ một chiếc thuyền nhỏ, có năm thiếu nữđang vui vẻ vừa cười nói, ca hát, vừa hái sen. Bài ca các nàngđanghátlàbàitừ“Điệpluyếnhoa”củađạitừnhânÂuDươngTuthời Bắc Tống sáng tác, miêu tả đúng cảnh thiếu nữ người Việtháisen,tuychỉvỏnvẹncónămmươichữ,nhưngthờigiangiờgiấc, mùa trong năm, địa điểm, cảnh vật, cùng dung mạo, đồtrang sức, y phục, tâm tình của các thiếu nữ Việt, mọi thứ đềuđược miêu tả hết sức sinh động, nhất là hai câu sau, trong tảcảnhcókểchuyện,trongchuyệnkểcóẩntình,từgầnđếnxaýtứvôcùng.ÂuDươngTulàmquanởmiềnGiangNamlâunăm,dusơnngoạnthủynhiềunơi,thơôngrấtgiàutìnhý.NgườiđờiTống bất luận quan chức quý nhân hay thường dân xóm nhỏ,khi lấy nước bên bờ giếng, khi bẻ liễu trên bờ sông, khi hái sentronghồ,đềuthườngthíchthúngâmngợicácbàitừcủaông.

    BấygiờvàothờiNamTốngLýTông,ởvùnghồGiaHưng.GầntiếtTrungthu,lásentàndần,hạtsenchắcmẩy.Tiếnghátvọngtới chỗ một đạo cô đang ngồi bên hồ. Đạo cô lặng lẽ ngồi dướihàngliễuđãlâu,làngiólayđộngtàáobàomàuvàngnhạtcủabàta, thổi tung mái tóc lòa xòa phủ gáy, bao ý nghĩ ngổn ngangtrongđầu,thậtđúnglàtronglòngtrămmốitơvò.Chỉnghetiếnghátxadần,vẫnlàcatừcủaÂuDươngTu,nhưngđãlàbàikhác,nghevăngvẳngtronggiócâu“Trănggióvôtìnhngườiđổidạ,dấuxưanhưmộngnáttanlòng...”[1]

    Lờicachưadứt,đãnghetiếngcườikhúckhíchtừngchặp.Vịđạo cô thở dài, giơ tay trái, nhìn lòng bàn tay nhuốm đầy máutươi,lẩmbẩmmộtmình:

    -Cógìđángcườikiachứ?Lũtrẻhátmàchẳnghiểunỗitươngtưsầukhổ,cáiýthươngcảmtrongbàitừ.

    Cách phía sau đạo cô hơn mười trượng, có một lão nhân râu

  • dài,áobàoxanh,cũngngồibấtđộng,chỉkhinghecâu“Trănggióvôtìnhngườiđổidạ,dấuxưanhưmộngnáttanlòng...”thìmớikhekhẽthởdài.Conthuyềnnhỏlướttrênmặtnướcphẳngnhưgương. Năm thiếu nữ trên thuyền, có ba nàng mười lăm mườisáu tuổi, hai nàng kia đều lên chín. Hai thiếu nữ ít tuổi nhất làchị em họ, cô chị họ Trình tên Anh, cô em họ Lục tên Vô Song,hơnkémnhaunửatuổi.

    Bathiếunữlớnvừahátvừachèothuyềnrakhỏiđámlásen,TrìnhAnhnói:

    -Biểumuộinhìnkìa,vịlãobákiavẫncònngồiởđó.Côbévừanóivừachỉvềphíalãonhânngồidướigốcliễu.Lão

    nhânđầutócrốibù,râutuatủanhưlôngnhím,râutóccònđenmướt, chứng tỏ tuổi còn trẻ, vậy mà mặt đầy các nếp nhăn sâunhưmộtôngcụbảytámmươi,mìnhbậnchiếcáodàimàulam,trướcngựcquànglêncổmộtchiếcyếmdãicủatrẻsơsinh,trênyếm thêu cảnh con mèo hoa đuổi bướm, chiếc yếm dãi đã sờnráchtừlâu.

    LụcVôSongnói:-Ônggiàquáidịấyngồiđóđãnửangày,saochẳngthấyđộng

    đậygìhết?TrìnhAnhnói:-Đừnggọilàônggiàquáidị,hãygọilà“lãobábá”.Biểumuội

    màgọilàônggiàquáidị,thìngườitasẽgiậnđấy.LụcVôSongcườinói:- Như thế mà còn không phải là ông già quái dị nữa sao? Già

    thếkiamàcònđeoyếmdãi.Lãotamàgiận,râutócdựngngượclên,trôngcàngvuimắt.

    Nóiđoạncôbénhặtmộtcáigươngsentrongthuyềnnémvềphíaquáikhách.

    Chiếcthuyềncáchvịquáikháchmấytrượng,LụcVôSongtuyít tuổi, nhưng sức ném đã không yếu, lại rất chuẩn. Trình Anhvộigọi:

    -Biểumuội!

  • Địnhngănlại,nhưngđãkhôngkịp,chỉthấycáigươngsenbaythẳng tới mặt vị quái khách. Quái khách hất hàm một cái, đãngậm được cái gương sen, chẳng buồn giơ tay cầm, dùng lưỡiđiềukhiểnmànhaicảcáigươngsenrauráu.Nămthiếunữthấyquáikháchnhaituốtcảvỏlẫnhạtsen,chẳngsợđắng,thìnhìnnhaukinhngạcrồicùngcườikhúckhích,chèothuyềnvàobờrồibướclênbờhồ.

    TrìnhAnhtớibêncạnhquáikhách,giậtgiậtvạtáocủalãota,nói:

    -Lãobábá,ănnhưthếkhôngngonđâu.Côbélấytronggiỏramộtcáigươngsen,bẻlấymườimấyhạt

    sen,rồilạibócvỏxanh,táchvứtcáitâmđắng,mớiđưachoquáikhách.Quáikháchnhaivàimiếng,cảmthấythơmngonhơnhẳnthứvừaănbannãy,thìnhoẻnmiệngcườivớiTrìnhAnh,gậtgậtgùgù.

    Trình Anh lại đưa cho quái khách mấy hạt sen nữa, quáikháchbỏtấtvàomồmnhainghiếnngấu,rồingửamặtlêntrời,nói:

    -Cótheotachăng?Đoạnlãosảibướcđivềhướngtây.LụcVôSongkéotayTrìnhAnh,nói:-Biểutỷchúngmìnhđitheoxemsaođi.Bathiếunữlớnhơnnhưngnhátgan,vộican:-Mauvềnhàthôi,đừngđixamàbịmẹmắngchođấy.LụcVôSongdẩumôilàmtròquỷ,thấyquáikháchđãđimột

    quãngxa,bènnói:-Biểutỷkhôngđithìthôi.Đoạn buông tay Trình Anh mà đuổi theo quái khách. Trình

    Anhtrướcgiờluônluônchơiđùavớibiểumuội,naykhôngbảođượcnóvềthìđànhđitheonóvậy.Bathiếunữlớnhơnmấytuổinhưngnongan,chỉgọivớitheovàitiếngthìquáikháchvàhaichịemTrình,Lụcđãtrướcsaukhuấtvàobãidâuxanh.

    Quáikháchđirấtnhanh,thấyhaicôbéchânngắntheokhông

  • kịp, đã mấy lần dừng lại chờ, cuối cùng sốt ruột, bèn dang haicánhtaydài,mỗitaykẹpmộtcôbévàonáchmàđinhưbay.Haicôbéchỉnghegióùùbêntai,cỏcâyđấtđáhaibênđườngcứvùnvụttrôiquatrướcmắt.LụcVôSongcảmthấysợ,vộikêu:

    -Đặtđiệtnhixuống,đặtđiệtnhixuốngthôi!Quáikháchchẳngbuồnlýđến,lạicònlướtđinhanhhơn.LụcVôSongbènngẩnglên,hámồmcắnthậtmạnhvàocạnh

    bàn tay lão ta một cái. Cạnh bàn tay của quái khách dai cứng,khiến mấy cái răng non của Lục Vô Song đau tê đi, cô bé đànhnhảra,khôngcắnnữa,nhưngchẳngchịuyên,cứlahétầmlên.TrìnhAnhthìlẳnglặngkhôngnóigì.

    Quáikháchchạymộtchặngnữarồimớiđặthaicôbéxuốngđất.Chỗnàylàmộtbãithama,TrìnhAnhsợtáimặt,riêngLụcVôSongthìmặtmàyđỏgay.TrìnhAnhnói:

    -Lãobábáchúngđiệtnhimuốnvềnhàthôi,chúngđiệtnhikhôngchơivớilãobábánữađâu!

    Quái khách đưa mắt nhìn cô bé một cái, không nói gì. TrìnhAnhthấyánhmắtcủaquáikháchchứađựngmộtnỗibuồnảmđạmhếtsứcđángthương,thìkhôngkhỏiđộnglòngtrắcẩn,bènnhẹnhàngnói:

    -Nếukhôngcóaichơivớilãobábáthìngàymailãobábáhãytớibênhồ,chúngđiệtnhisẽlạibóchạtsenmờilãobábáăn.

    Quáikháchthởdài,nói:-Đúngthế,mườinămrồikhôngcóaichơiđùavớita.Độtnhiênlãotaquắcmắt,giậndữquátto:-HàNguyênQuânđâu?HàNguyênQuânđâurồi?Trình Anh thấy lão ta bỗng dưng trở mặt, thì sợ hãi, ấp úng

    nói:-Điệtnhi...điệtnhi...điệtnhikhôngbiết.Quáikháchtúmlấytaycôbé,lắclắcthânhìnhcôbémấycái,

    gằngiọng,hỏi:-HàNguyênQuânđâu?

  • Trình Anh sợ quá, nước mắt lưng tròng, nhưng cố không đểnướcmắttràora.Quáikháchnghiếnrăngnói:

    -Khócđi,khócđi!Saongươikhôngkhóchả?Mườinămtrước,ngươibằngngầnnàyđây.Takhôngbằnglònggảngươichohắn.Ngươibảongươikhôngnỡxata,nhưngkhôngthểkhôngđitheohắn. Ngươi bảo ngươi rất cảm kích ân tình của ta, rất đau lòngkhiphảixata.Hừ,toànnhữnglờidốitrá.Nếungươithậtsựđaulòng,tạisaongươikhôngkhóchả?

    Lão ta hầm hầm nhìn Trình Anh. Trình Anh sợ mất mật rồi,nhưngnướcmắtvẫnchưatràora.Khiquáikháchnắmcánhtaylắcngườicôbé,côbécắnmôi,nghiếnrăngchịuđau,nghĩthầm:“Takhôngkhóc,quyếtkhôngkhóc!”.Quáikháchnói:

    -Hừngươinhấtđịnhkhôngchịurơimộtgiọtnướcmắtvìta,tacònsốnglàmgìkiachứ?

    Đột nhiên lão ta buông tay Trình Anh, cúi người xuống, đậpđầu vào một tấm bia nghe “Bịch” một tiếng, quái khách lập tứcngãlănbấttỉnh.LụcVôSonggọi:

    -Biểutỷ,chạymau.RồikéoTrìnhAnhquayngườichạyđi.TrìnhAnhchạyđược

    vàibước,thấyquáikháchđầubêbếtmáu,thìtronglòngkhôngnỡ,nói:

    -Hìnhnhưlãobábáđậpđầuchếtrồi,mìnhlạicoixemsao.LụcVôSongnói:-Ngườichếtbiếnthànhmathìphải?Trình Anh giật mình, vừa sợ lão ta biến thành ma, vừa sợ lỡ

    lãotađộtnhiênhồitỉnh,lạitómlấytaymìnhmànóinhưnglờiđiên khùng kỳ quái, nhưng thấy lão ta mặt mũi chan hòa máutươi, trông thật đáng thương, thì tự nhủ: “Lão bá bá không hóathànhmađâumàphảisợ,lãobábásẽkhôngtúmlấymìnhnữađâu!”,côbéđánhbạotừtừlạigần,gọi:

    -Lãobábá,đaulắmphảikhông?Quáikháchrênmộttiếng,khôngtrảlời.TrìnhAnhbạohơn,

    lấykhăntaychặnchỗvếtthươnglạicholãota.Nhưnglãotađập

  • đầu quá mạnh, vết thương quá nặng trong giây lát máu xối ralàm ướt sũng cả cái khăn. Trình Anh bèn dùng tay trái ấn chặtvếtthương,mộtlátsauthìmáungừngchảy.Quáikháchmởmắthehé,nhìnthấyTrìnhAnhngồibêncạnh,thìthởdài:

    - Ngươi lại đi cứu ta làm gì thế? Sao không để ta chết quáchchoxong.

    TrìnhAnhthấylãotahồitỉnh,cảmừng,hỏinhẹ:-Lãobábáđầucóđaulắmkhông?Quáikháchlắcđầu,buồnrầunói:-Đầukhôngđau,nhưnglòngđau.Trình Anh nghe vậy, lấy làm lạ, nghĩ thầm: “Đầu thủng một

    miếng lớn lại bảo đầu không đau, nhưng lòng đau là sao nhỉ?”.Rồichẳngcầnhỏithêm,côbébèncởidâylưngbăngvếtthươngcholãota.

    Quáikháchthởdài,đứngdậy,nói:-Ngươiquyếtkhôngchịugặplạita,thếthìchúngtachiatayở

    đâyhaysao?Ngươikhôngchịurơimộtgiọtnướcmắtvìtahaysao?

    Trình Anh nghe giọng lão ta hết sức thương tâm, lại thấykhuôn mặt xấu xí của lão tuy bê bết máu, nhưng đầy vẻ cầukhẩn, thì bất giác mủi lòng, hai dòng nước mắt trào ra. Quáikháchthấynướcmắtcủacôbé,thìsắcmặtnửavuisướng,nửađaubuồnòalênkhóc.

    TrìnhAnhthấyônglãokhócmộtcáchđaukhổ,thìnướcmắtcôbécứứararòngròng,côbéđưahaitaybíulấycổônglão.LụcVôSongnhìncảnhhaingườichẳnghiểusaođứngômnhaumàkhóc,thìthấybuồncườiquá,nhịnkhôngđược,liềncườiphálên.

    Quáikháchnghetiếngcười,ngửamặtthởdài:-Phảirồi,miệngbảovĩnhviễnkhôngxarờita,nhưngvừamới

    lớn đã quên hết những lời đã nói, chỉ còn nhớ mỗi cái gã mặttrắngmớiquenthôi.Ngươicườisungsướnglắmhả!

    Quáikháchcúiđầu,chămchúnhìnTrìnhAnh,nói:-Đúng,đúng,ngươiđúnglàbéNguyênQuâncủata.Takhông

  • chongươiđi,takhôngchophépngươiđitheotênsúcsinhmặttrắngấyđâu.

    NóirồilãotatúmchặtlấyTrìnhAnh.Lục Vô Song thấy lão già nổi cơn kích động, thì không dám

    cườinữa.Quáikháchnói:- Nguyên Quân, ta đã tìm được ngươi rồi. Hai cha con ta về

    nhàthôi.Từnaytrởđiconsẽmãimãiởbêncha.TrìnhAnhnói:-Lãobábáơi,chacủađiệtnhichếttừlâurồi.Quáikháchnói:-Tabiết,tabiếtmà.Talànghĩaphụcủacon,conkhôngmuốn

    thếhaysao?TrìnhAnhkhẽlắcđầu:-Điệtnhilàmgìcónghĩaphụ.Quáikháchtứcgiậnđẩycôbéra,quátto:-NguyênQuân,đếnnghĩaphụmàmicũngkhôngchịunhận

    hả?TrìnhAnhđáp:- Lão bá bá ơi, điệt nhi là Trình Anh, chứ không phải là

    NguyênQuâncủalãobábá.Quáikháchlẩmbẩm:- Mi không phải là Nguyên Quân ư? Không phải là Nguyên

    Quâncủataư?Lãongẩnngườimộtlát,rồinói:- Ờ, hai mươi năm trước, Nguyên Quân mới lớn bằng ngươi

    bâygiờ.NguyênQuânbâygiờlớnquárồi,đâucầnđếnchanữa.Trong lòng nó chỉ có mỗi mình tên súc sinh Lục Triển Nguyênmàthôi.

    LụcVôSongồlênmộttiếng,hỏi:

  • -LụcTriểnNguyênư?QuáikháchchămchúnhìnLụcVôSong,hỏi:-NgươiquenbiếtLụcTriểnNguyênphảikhông?LụcVôSongmỉmcười,nói:- Dĩ nhiên điệt nhi quen biết vì người ấy là bác ruột của điệt

    nhi.Quáikháchđộtnhiênhầmhầmtứcgiận,chộplấyhaivaiLục

    VôSong,hỏi:-Hắn...hắn...tên...súcsinhấyhiệngiờởđâu?Maudẫntađến

    gặphắn.LụcVôSongtuyhoảngsợ,nhưnglạitứccười,nói:-Bábácủađiệtnhiởgầnđâythôi,lãobábámuốngặpbábá

    củađiệtnhithậtà?Hìhì!Quáikháchnói:-Phải,phải,tatìmbênhồGiaHưngsuốtbangàyquachínhlà

    đểtínhsổvớitênsúcsinhấy.Nàybécon,ngươidẫntađi,tasẽkhônglàmgìngươiđâu.

    Giọnglãotađãdịulại,lãotabuôngtayra.LụcVôSongdùngtayphảixoaxoavaitrái,nói:

    -Lãobábábópvaiđiệtnhiđauquá.Bábácủađiệtnhiởchỗnào,điệtnhiquênmấtrồi.

    Quái khách trợn ngược đôi lông mày, định nổi giận, nhưngnghĩ chẳng nên bắt nạt một đứa bé con, nên đổi giận làm lành,mỉmcười,thòtayvàotúi,nói:

    - Ồ, là công công không tốt, công công sẽ đền cho điệt nhi.Côngcôngcókẹochođiệtnhiđây.

    Nhưngtaylãotakhôngrútrakhỏitúi,chắclàkhôngtìmđượccáikẹonào.

    LụcVôSongvỗtaycười,nói:- Lão bá bá không có kẹo, nói dối không biết ngượng. Thôi

    đượcđiệtnhisẽcholãobábiếtbábácủađiệtnhiđangởđâu.

  • Rồicôbéchỉtayvềphíacóhaicâyhòecaocaoởđằngxa,nói:-Bábácủađiệtnhiởchỗấyđấy.Quáikháchvươnhaicánhtaydài, lạikẹphaicôbévàonách

    màđinhưbayvềphíahaicâyhòe.Lãotađivội,gặpdòngmươngrộng cản đường, lão nhảy phốc qua dễ dàng. Loáng một cái, bangười đã tới bên hai cây hòe. Quái khách đặt hai cô bé xuống,thấydướigốchòecóhaingôimộ,mộtngôicótấmbiađềsáuchữ“LụccôngTriểnNguyênchimộ”tấmbiathứhaicóbảychữ“LụcmônHàphunhânchimộ”.

    Cỏtrênhaingôimộrấtdàyvàxanh,rõràngantángđãlâu.Quáikháchngâyngườinhìntấmbia,lẩmbẩm:-TênsúcsinhLụcTriểnNguyênchếtrồiư?Chếtkhinàovậy?LụcVôSongcườihìhì,đáp:-Đãbanămrồi.Quáikháchcườinhạt,nói:-Chếtkhéolắm,chếtkhéolắm,chỉtiếclàtakhôngthểtựtay

    lấyđicáimạngchócủahắn.Nóiđoạnlãongửamặtlêntrờicườihahả,tiếngcườivọngđi

    rấtxa,ngheđầyvẻsầukhổbithương,chứkhôngcóchútgìgọilàvuimừng.

    Lúcnàytrờiđãsắptối,mộtmànsươngmờmờphủlêncỏcây.LụcVôSongkéoáoTrìnhAnh,nóinhỏ:

    -Chúngmìnhvềthôi.Quáikháchnói:-Tênsúcsinhchếtrồi,NguyênQuâncònởlạilàmgì?Taphải

    đónnóvềnướcĐạiLý.Nàybécon,ngươimauđưatađitìmbàcô...củangươi,thêtửcủabábángươiấymà.

    LụcVôSongchỉtấmbiathứhai,nói:-Lãobáchưađọcà?Bàấycũngchếtrồi.Quáikháchđứngbậtdậy,quáttonhưsấm:-Ngươivừanóilàthậthaygiả?Nócũngchếtrồiư?

  • LụcVôSongmặttrắngbệch,runrunnói:-Chađiệtnhibảorằngsaukhibábácủađiệtnhimất,thìcô

    của điệt nhi cũng chết theo. Điệt nhi không biết đâu, điệt nhikhôngbiếtrõđâu.Lãobáđừngdọađiệtnhisợlắm!

    Quáikháchđấmngực,kêuto:- Nó chết rồi, nó chết rồi ư? Đâu có thể như thế, ngươi còn

    chưagặplạita,quyếtkhôngthểchếtđược.Tađãhẹnngươimườinăm sau nhất định ta sẽ tới thăm ngươi kia mà. Tại sao ngươikhông...khôngchịuchờtakiachứ?

    Quáikháchvừahétvừanhảynhưmộtconhổđiên,bỗngdưngđámộtcáivàogốchòe,khiếncâyhòelớnlunglaymạnh,cànhláràorào.TrìnhAnhvàLụcVôSongnắmtaynhaulùiraxa,đâudámtớigần.

    Chỉthấyquáikháchđộtnhiênômvòngthâncâyhòemàlaynhưđịnhnhổnólên.Nhưngcâyhòetochắcthếkia,aimànhổnổi?Quáikháchrốnglên:

    - Ngươi, chính miệng ngươi tự nói mà, chẳng lẽ đã quên rồisao?

    Giọnglãonhỏdần.Lãongồiphệtxuống,haitayvậnkình,mộtluồng khí nóng từ đỉnh đầu từ từ bốc lên như hơi nước sôi, cácbắp cơ trên hai cánh tay cuồn cuộn, lão nhổm dậy, tì lưng bốccây hòe lên, miệng thét “Lên này”. Nhưng gốc hòe trước saukhônghềsuysuyển,chỉnghe“rắc”mộttiếnglớn,nửathâncâyphíatrênbịgãyrời.Quáikháchômnửathâncâygãyđó,ngâyra,nói:

    -Chếtrồi,chếtrồi.Đoạnhấtnóraxa,nóbayđichẳngkhácgìmộtcâydù.Quái

    kháchđứngtrướcmộ,lẩmbẩm:-KhôngsaiLụcmônHàphunhânchínhlàNguyênQuânrồi.Mắtlãohoalên,haitấmbiahóathànhhaibóngngười,mộtlà

    thiếunữtrắngtrẻotươinhưhoa,mộtlàthiếuniêncaolớn,tuấntú.Haingườisánhvaibênnhau.

    Quáikháchtrừngmắtmắng:

  • -Miquyếnrũđứacongáingoancủata,taphảigiếtmi.Lãogiơngóntrỏtayphảichúingườithẳngtới,chọcmạnhvào

    giữangựcgãthiếuniên,chợtcảmthấyđaubuốtnhưgãyngóntay,thìralãochọcđúngvàotấmbiađá,hìnhbónggãthiếuniênđãkhôngcònnữa.Quáikháchcảgiận,quát:

    -Michạyđiđâunào?Rồi song chưởng đánh ra, bộp bộp hai tiếng, trúng vào tấm

    bia. Lão càng đánh càng giận, càng giận thì chưởng lực càngmạnh, sau hơn mười chưởng, hai bàn tay đã bê bết máu tươi.TrìnhAnhlòngkhôngnỡ,lêntiếngcan:

    -Lãobábá,đừngđánhnữa,càngđánhcàngđautaymìnhmàthôi.

    Quáikháchcướihahả,nói:- Ta không đau, ta phải đánh chết tên súc sinh Lục Triển

    Nguyênmớiđược.Lãođangcười,chợtngừngbặt,ngẩnramộtlát,nói:-Taphảinhìnmặtngươi,takhôngthểkhôngnhìnmặtngươi.Haitaylãogiơra,mườingóntaynhưmườicáidùicắmxuống

    ngôimộcótấmbia“LụcmônHàphunhânchimộ”.Cánhtaylãogồnglên,mócluônhaitảngđấtkhỏimộ.Rồichỉthấyhaibàntaylão như hai cái lưỡi xẻng cứ liên tiếp hất từng vốc đất của ngôimộlên.

    Trình Anh và Lục Vô Song sợ mặt cắt không còn hột máu,khônghẹnmàcùngquayngườibỏchạy.

    Quáikháchmảiđàomộ,khôngđểý.Haicôbéchạymộthồi,quamấykhúcquành,khôngthấylãotađuổitheo,mớiđỡlo.Haiđứa không biết đường, vừa đi vừa hỏi thăm thôn dân, mãi khitrờitốihẳnmớivềtớicổnglớncủaLụcgiatrang.

    LụcVôSonghámiệnggọito:-Khônghayrồi,khônghayrồi!Chaơi,mẹơi,maurađi,cólão

    giàđiênkhùngđangđàomộvợchồngđạibábáđó.Cô bé chạy vội vào đại sảnh, thấy phụ thân là Lục Lập Đỉnh

    đangngẩngđầu,ngẩnngơnhìnlêntường.

  • TrìnhAnhcùngtheovàođạisảnh,haicôbéđưamắtnhìnlêntường,thấytrênđóinrõbahàngbàntaymáu,hàngtrênhaibàntay, hàng giữa hai bàn tay, hàng dưới năm bàn tay, tổng cộngchínbàntayđỏnhưmáu.

    LụcLậpĐỉnhnghetiếnggọicủacongái,vộihỏi:-Conbảosao?LụcVôSongnói:- Thưa cha, có lão già điên khùng đang đào mộ vợ chồng đại

    bá.LụcLậpĐỉnhkinhngạc,đứngdậyquát:-Nóinhảm!TrìnhAnhnói:-Thưaditrượng,làthậtđấyạ.LụcLậpĐỉnhbiếtconmìnhnghịchngợmtinhquái,cònTrình

    Anhthìtrướcgiờkhôngkhinàobịachuyện,bènhỏi:-Sựviệcthếnào?LụcVôSongbènliếnthoắngkểlạicâuchuyệnvừaxảyra.Lục Lập Đỉnh thầm biết không ổn, chẳng chờ con kể hết, vội

    giậtlấycâyđơnđaotreotrêntường,chạytớikhumộphầncủahuynhtẩu.Đếnnơi,LụcLậpĐỉnhthấychẳngnhữnghaingôimộcủahuynhtẩuđãbịđàobới,màngayhaicỗquantàicũngbịbậtnắp.Lúcngheconbảocókẻđàomộ,chàngcónghĩđếnchuyệnnày, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, thì bất giác trống ngực đậpthìnhthình.Haicáixáctrongquantàiđềubiếnmất,cácthứvôi,giấy,bônglóttrongquantàibịbớitungtóe.LụcLậpĐỉnhđịnhthầnthấytrênnắphaiquantàicórấtnhiềuvếtcạycủadụngcụbằngsắt,khôngkhỏivừabiphẫn,vừakinhnghi,khôngbiếttênáctặccướpxáccómốithâmcừuđạioánthếnàovớihuynhtẩu,màsaukhihọchết,hắncòntrútgiậnvàoxáchọnhưvậy.Chàngbèncầmđaođuổitheo.ToànbộvõcôngcủachàngđềudohuynhtrưởngLụcTriểnNguyêntruyềnthụ,tínhchànggiảndị,giađạolạiđầmấm,cảđờiannhànnođủ,chưatừnghànhtẩugianghồ,cóthểnóilàchưahềtừngtrải,kémtháovát,chạytìmtungtích

  • kẻăntrộmxáccũngchẳngbiếtcách,chạyloanhquanhmộthồilạitrởvềbênmộđứngngẩnmộthồi,đànhtrởvềnhà.

    Chàngvàođạisảnh,ngồixuốngghếtiệntayđặtcâyđơnđaocạnh ghế chăm chú nhìn vết chín bàn tay máu in trên tường,nghĩthầm:“Lúclâmchung,cacatừngnóicacacókẻthùlàmộtđạocô,tênLýMạcSầu,ngoạihiệu“XíchLuyệntiêntử”,võcôngđãcao,hànhsựlạitànbạonhưlangsói,dựtínhrằngmườinămsaukhicacakếthônLýMạcSầusẽđếntìmvợchồngcacabáothù. Lúc lâm chung, ca ca nói: “Huynh bị bệnh hiểm nghèo bấttrị, mối oán cừu này với Lý Mạc Sầu thế là không báo được. Banăm nữa khi nàng ta đến báo thù, dẫu thế nào đệ cũng phảikhuyên tẩu tẩu tránh đi thật xa. Mình đã nuốt lệ nhận lời, nàongờngaytốihômcacaquađời,tẩutẩuđãtựvẫntheochồng.Caca mất đã ba năm, xem chừng đã đến lúc đạo cô tới báo thù.Nhưngvợchồnghuynhtẩucùngchếtcảrồi,oánthùcoinhưxóasạch, đạo cô còn tới làm gì kia chứ. Ca ca còn bảo, đạo cô trướckhigiếtngười,thườnginvếtbàntaymáutrêntườnghoặccánhcổngnhànạnnhân,mỗibàntaytứclàđạocôsẽgiếtmộtngười.Nhàmìnhkểcảđầytớnamnữcũngchưaquábảyngười,saomụnữmađầuấylạiinnhữngchínbàntaymáu?À,phảirồi,mụtainvếtbàntayxong,mớibiếthuynhtẩuđãchết,bènsaingườiđiđào mộ lấy xác chăng? Mụ nữ ma đầu này độc ác quá chừng...Hômnaymìnhởnhàsuốtngày,khônghiểumụtaincácbàntaymáulúcnàonhỉ?Mụtarataybíẩnnhưthế,ngườinày...ngườinày...”.

    Nghĩ đến đây, Lục Lập Đỉnh không khỏi lạnh sống lưng. Cótiếngchânrónrénphíasau,rồihaibàntaymềmnhỏbịthaimắtLụcLậpĐỉnh,tiếngcontrẻhỏi:“Phụthânơiphụthânđoánxemhàinhilàainào?”.ĐấylàtròchơimàLụcVôSongtừnhỏthíchđùavớiphụthân.Nămlênba,mộtlầnLụcVôSongdùngtaybịtmắtphụthân,hỏi:“Phụthânơi,phụthânđoánxemhàinhilàainào?”khiếnphụmẫuđượcmộtphencườithỏathích,từđó,mỗilầnthấyphụthânbuồnrầucôbélạichơitròđóđểphụthânvui.CókhiLụcLậpĐỉnhđangrấttứcgiận,đượcđứacongáiyêubàytròđó,chàngcũngnguôigiậnliền.Nhưngtốinaychàngkhôngcònbụngdạnàođùavớicon,chànggỡtaynóra,nói:

    -Takhôngrỗi,hàinhirachỗkhácmàchơi!

  • Lục Vô Song ngẩn người, từ nhỏ cô bé luôn được phụ mẫucưngchiều,chưabaogiờnóbịphụthânhắthủinhưthế,nódẩumôi,địnhmènheovớiphụthân,nhưngchợtthấyngườiđầytớgiàACănhớthảichạyvàobẩmbáo:

    -Thiếugia,ngoàikiacókháchạ.LụcLậpĐỉnhphẩyphẩytay,nói:-Ngươirabảotađivắng.ACănnói:- Bẩm thiếu gia, vị đại nương ấy không phải muốn gặp thiếu

    gia,màlàngườiquađườngxinnghỉnhờmộtđêm.LụcLậpĐỉnhkinhngạchỏi:-Sao,lànữkháchư?ACănđáp.- Vâng, vị đại nương ấy còn mang theo hai cậu bé rất kháu

    khỉnh.LụcLậpĐỉnhnghenóinữkháchcómangtheohaiđứabé,thì

    hơiyêntâm,hỏi:-Bàtakhôngphảilàđạocôchứ?ACănlắcđầu:-Thưakhôngạ.Bàtaănvậnsạchsẽ,xemchừnglàmộtvịquý

    pháiđấyạ.LụcLậpĐỉnhnói:-Được,ngườimờibàtavàophòngkháchnghỉngơi,hãymời

    họănuốngtửtế.ACănvânglệnhluira.LụcVôSongnói:-Hàinhicũngraxemsaođây.Liềnchạytheo.LụcLậpĐỉnhđứngdậy,đangđịnhvàonộithấtbànvớinương

    tửcáchứngphóvớikẻđịch,thìLụcnhịnươngđãbướcrasảnh.LụcLậpĐỉnhchỉchonươngtửthấycácvếtbàntaymáu,rồilại

  • kểviệchaingôimộbịđàobớimấtxác.Lụcnhịnươngcaumàyhỏi:

    -Biếtđưahaiđứanhỏđitránhởđâubâygiờ?LụcLậpĐỉnhchỉtaylêntường,nói:- Hai đứa nhỏ cũng đã bị mụ ma đầu kia liệt vào số bàn tay

    máu,chỉemuốntránhcũngchẳngxong.Ôi,vợchồngtaluyệnvõ mấy năm chỉ uổng công, kẻ địch lọt vào nhà mà chúng tachẳnghaybiết,thế...thế...

    Lụcnhịnươngnhìnbứctườngtrắng,taynắmlưngghếnói:- Sao những chín bàn tay máu? Cả nhà ta hiện chỉ có bảy

    người.Vừanói,chântaynàngbủnrủn,nhìnphuquânmànướcmắt

    lưngtròng.LụcLậpĐỉnhgiơtaydìuvợ,nói:-Nươngtử,việcđãthếnày,cũngđừngnênlosợ.Haibàntay

    hàng trên là vợ chồng huynh tẩu, hai bàn tay hàng dưới tấtnhiênlàngụýhaita.Hàngdưới,haibàntayđầulàVôSongvớiTrìnhAnh,babàntaycuốicùnglàACănvàhaitỳnữ.Thếlàhếtsạchcảnhà.

    Lụcnhịnươngrungiọng:-Vợchồnghuynhtẩuư?LụcLậpĐỉnhnói:- Không biết mụ ma đầu ấy với huynh tẩu có oán thù gì lớn,

    màhuynhtẩuchếtrồi,mụtacònsaingườiđàomồlênlàmnhụcdithểhọ.

    Lụcnhịnươnghỏi:-Chàngbảolãogiàđiênkhùnglàdomụtapháitớiư?LụcLậpĐỉnhnói:-Dĩnhiên.Lụcnhịnươngthấymặtphuquânlấmlembụiđấtvàmồhôi,

    thìdịudàngnói:- Chàng về phòng rửa mặt thay áo, nghỉ một lát đi, rồi hãy

  • hay.LụcLậpĐỉnhcùngnươngtửsánhvaiđivàophòngtrong,nói:- Nương tử, cả nhà họ Lục hôm nay dẫu có chết, cũng phải

    chếtsaochoxứngvớiuydanhcủahuynhtẩumớiđược.Lụcnhịnươnglòngchuaxót,đáp:-Chàngnóirấtphải.Hai người đều nghĩ, Lục Lập Đỉnh tuy hoàn toàn vô danh,

    nhưngvợchồnghuynhtrưởngLụcTriểnNguyênvàHàNguyênQuânnổitiếnggianghồhiệpnghĩa,danhtiếngcủaLụcgiatrangởGiaHưngđượchếtthảymọingườitrongvõlâmtrướcnaykínhnể.

    Hai vợ chồng đi vào hậu viện, bỗng nghe có tiếng động trênđầu tường bao phía đông. Lục Lập Đỉnh bèn chạy lên che chonương tử, ngẩng đầu nhìn, thấy trên bờ tường có một cậu béđangháihoalăngtiêu,lạinghecóngườiởdướichântườngnói:“Cẩn thận, kẻo ngã”. Thì ra là Trình Anh và Lục Vô Song đangcùngmộtcậubékhácđứngdướichântường.LụcLậpĐỉnhnghĩthầm:“Haicậubékiachắclàconcủangườiđếnngủnhờ,saolạibiếtrađâychơiđùanhỉ?”.

    Cậubétrênbờtườngháiđượcmộtbônghoa,LụcVôSonggọi:-Chotớ,chotớnào!Cậu bé trên bờ tường mỉm cười, ném bông hoa xuống chỗ

    Trình Anh. Trình Anh giơ tay đón bông hoa, rồi đưa cho biểumuội. Lục Vô Song dỗi, vứt luôn xuống đất, lấy chân giẫm lênmấycáinói:

    -Tưởngbáulắmđấy,takhôngthèm.VợchồngLụcLậpĐỉnhthấymấyđứanhỏhồnnhiênchơiđùa,

    chẳngbiếtđạihọađẫmmáusắpậpxuốngLụcgiatrang,thìthởdài, cùng đi vào phòng. Trình Anh thấy Lục Vô Song giẫm nátbônghoa,nói:

    -Biểumuộitứclắmphảikhông?LụcVôSongdẩumỏ,nói:-Muộikhôngcầnnó,muộitựháiđược.

  • Đoạnnhúnchânmộtcái,nhảylên,túmđượcmộtcànhđằngla có hoa chĩa thấp, lại đánh đu lấy đà bay lên cao mấy thước,túmlấymộtcànhngânquế.Cậubétrênbờtườngvỗtaygọi:

    -Lênđâyvớitớđi!LụcVôSonghaitaynắmcànhquếđánhđuvàilần,rồibuông

    taychongườibaylênbờtường.Côbémớiluyệnquamộtchútkhinhcông,độngtácnàyquả

    vôcùngnguyhiểm.Chỉvìbựccậubékhôngtặnghoachonó,lạitặngchoTrìnhAnh,mànóchạmlòngtựáihiếuthắng,bấtkểbabảy hai mươi mốt gì hết, đu người phóng lên tường. Cậu bé kiangạcnhiên,kêuto:

    -Cẩnthận!Rồichìatayrađón.Nếucậutakhônggiơtayđón,LụcVôSong

    chắc có thể bíu lấy bờ tường, nhưng đang lơ lửng trên không,thấycậubégiơtayđónđỡ,LụcVôSonglạiquát:“Tránhra!”rồixoay mình để tránh hai tay cậu bé. Động tác xoay mình trongkhôngtrunglàmộtthứkhinhcôngtuyệtkỹ,côbétừngthấychamìnhsửdụng,nhưngngaycảmẹnócònchưalàmnổi,thìmộtcôbénhưnósaođủkhảnăng?Nóvừaxoaymình,thìmấyngóntayđậpvàobờtường,nókêulênmộttiếng:“Ôichao!”,rơithẳngxuống.

    CậubéởdướichântườngthấyLụcVôSongrơixuống,vộivọttới,giơtayđỡ.Tườngcaohơnmộttrượngthânthểcôbétuynhẹ,nhưng lực rơi từ trên cao xuống rất mạnh, cậu bé ở dưới chântườngômđượcngangngườicôbéthìcảhaiđứacùngngãoạchxuống,ngherấtnặngnề.Nghecạchcạchhaitiếng,LụcVôSongbịgãychântrái,còncậubéthìtháidươngđậpvàomộtcụcđá,lậptứcmáuchảyloangmặt.

    TrìnhAnhvàcậubéthứhaithấychuyệnchẳnglành,vộixúmlạigiúp.Cậubétừtừngồidậy,lấytaybịtvếtthươngtrêntrán.LụcVôSongthìngấtlịm.

    TrìnhAnhômbiểumuội,gọito:-Ditrượngơi,adiơi,maurađây!Vợ chồng Lục Lập Đỉnh nghe gọi, từ trong nhà chạy ra, thấy

  • haiđứatrẻbịthương,lạithấymộtphụnữtrungniêntừcháinhàphíatâychạyra,chắclàngươixinngủnhờ.ChỉthấyngườiấybếLụcVôSongvàotrongsảnh,khônglocầmmáutrướcchocậubé,mà lại nắn chỗ xương gãy cho Lục Vô Song. Lục nhị nương lấychiếckhăntaybăngtránchocậubé,rồilạibênxemvếtthươngcủacongái.

    Người thiếu phụ kia điểm huyệt Bạnh Hải ở phía trong cáichân bị gãy và huyệt Ủy Trung ở sau đầu gối để giảm đau choLụcVôSong,haitaythiếuphụnắnnắnhaibênchỗxươnggãyđểchuẩnbịbókẹplại.LụcLậpĐỉnhthấyđộngtáccủabàtalanhlẹ,điểmhuyệtthànhthạo,thìlòngđầynghivấn,hỏi:

    -Đạinươnglàai,quanglâmtệtrangcógìchỉgiáochăng?NgườithiếuphụấychỉchămchútiếpcốtchoLụcVôSong,ậm

    ậmừừ,khôngtrảlời.Đúng lúc đó, trên mái nhà bỗng có tiếng cười ha hả, rồi một

    giọngnữnói:-ChỉtínhmấymạngchínngườitrongLụcgiatrang,nhữngkẻ

    cònlạihãymaumaurờikhỏiđây.Ngươithiếuphụđangnắnxươngnghetiếngnóitrênmáinhà,

    giậtmình,bấtgiácbóphaitaymộtcái,“cạch”mộttiếngnhẹ,LụcVôSongđauquákêutướnglên,lạingấtđi.

    Mấy người cùng ngẩng đầu, chỉ thấy cạnh mái hiên có mộtđạo cô trẻ, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt, trông nàng ta trạcmườilămmườisáutuổi,saulưnggiắtthanhtrườngkiếm,kiếmluyệnhuyếthồng,pháttiếngkêuuutronggió.LụcLậpĐỉnhnóito:

    -TạihạLụcLậpĐỉnh,ngườicóphảilàmônhạcủaLýtiêncô?Tiểuđạocônhếchmép,nói:-Ngươibiếtthếthìtốt!Ngươihãymaugiếthếtvợcon,nôbộc,

    rồitựvẫn,đểtađỡphíthêmchútsứclực.Lời này nói ra nhơn nhơn thong thả, thật không còn coi đối

    phươngragì.LụcLậpĐỉnhnghemấycâuđóthìsợphátrun,nói:

  • -Ngươi...ngươi...Nhấtthờichưabiếtứngphóthếnào,cũngđịnhnhảylênmái

    nhàliềumạngmộtphen,nhưngnghĩđốiphươngcònnhỏtuổi,lạilànữgiới,thậtkhôngtiệnđộngthủ,chàngđangtrùtrừ,bỗngthấy có người vút qua bên cạnh, chính là thiếu phụ qua đườngxinngủnhờ,taycầmtrườngkiếm,phithânlênmáinhàtỉthívớitiểuđạocô.

    Thiếu phụ mặc bộ quần áo màu tro, tiểu đạo cô mặc bộ đạobàomàuhoànghạnh,dướiánhtrăngchỉthấyhaivệtmàuxámmàuvàngbaylượnkèmtheobađạohànquang,đôilúcphátratiếng binh khí chạm nhau. Lục Lập Đỉnh được huynh trưởngtruyềndạyvõcông,tuychưatừnggiaođấuvớikẻđịch,nhưngnhãnquangcủachàngcũngkhá,cóthểnhậnbiếtrõràngkiếmchiêucủahaingười.Thấythanhtrườngkiếmtrongtaytiểuđạocôchợtthủchợtcông,đangcôngtrởvềthủ,kiếmphápvôcùnglợi hại. Thiếu phụ thì ngưng thần đối phó, nhằm chỗ sơ hở củađối thủ mà xuất chiêu. Bỗng nghe “keng” một tiếng, hai kiếmchạm nhau, thanh trường kiếm của tiểu đạo cô văng lên trời,nàngtavộilùirasau,nói:

    -TaphụngmệnhtớigiếtcảnhàhọLục,ngươilàaimàlạiđếnđâylochuyệnbaođồng?

    Thiếuphụcườikhẩynói:-SưphụngươicógiỏithìphảisớmtìmLụcTriểnNguyênmà

    tính sổ, nay thừa biết Lục Triển Nguyên đã chết, lại đến tìmngườikhácđểtrútgiậnmàkhôngbiếtngượnghaysao?

    Tiểu đạo cô vung tay phải, ba chiếc ngân châm bay đi, haichiếc nhắm vào thiếu phụ, chiếc thứ ba phóng xuống Lục LậpĐỉnhđangđứngdướisân.Khôngaingờviệcđó,thiếuphụvungkiếmgạt,LụcLậpĐỉnhthìgiơhaingóntaykẹpđượcchiếcngânchâm.

    Tiểu đạo cô cười nhạt, nhảy xuống đất, chỉ nghe tiếng chânchạynhưbaynhưbiến.ThiếuphụtrởxuốngthấyLụcLậpĐỉnhtaycầmchiếcngânchâm,vộinói:

    -Maunémđi!Lục Lập Đỉnh y lời làm theo. Thiếu phụ dùng kiếm cắt một

  • phầnvạtáocủamình,buộcchặtcổtayphảicủaLụcLậpĐỉnh.LụcLậpĐỉnhgiậtmình,hỏi:-Ngânchâmtẩmđộcư?Thiếuphụđáp:-Làchấtcựcđộcđó!RồilấymộtviênthuốcđưachoLụcLậpĐỉnhbảonuốtngay.

    LụcLậpĐỉnhcảmthấyhaingóntrỏvàgiữatêdại,sưngphùlên.Thiếuphụbèndùngmũikiếmnhểvàođầuhaingóntayấy,máuđen nhỏ ra từng giọt từng giọt. Lục Lập Đỉnh cả sợ nghĩ thầm:“Ngóntaytachưabịxâyxát,tachỉkẹpchiếcngânchâmmàcònnhiễmđộcnhưthế,nếuđểchiếcngânchâmđâmvàongườithửhỏicòngìmạngsống?”.Bènthilễvớingườithiếuphụ,nói:

    -TạihạcómắtkhôngthấyTháiSơn,xinmạomuộithỉnhvấnquýtínhđạidanh.

    Thiếuphụnói:-QuannhânnhàtiểuphụnhânhọVõ,làVõTamThông.LụcLậpĐỉnhgiậtmình,nói:- Thì ra là Võ tam nương. Nghe kể Võ tiền bối là môn hạ của

    NhấtĐăngđạisưởVânNamĐạiLý,cóphảivậychăng?Võtamnươngđáp:- Chính thế, Nhất Đăng đại sư là sư phụ của quan nhân nhà

    tiểuphụnhân.Tiểuphụnhânhọcđượcchútvõnghệthôthiển,thậtlàmúarìuquamắtthợ,làmtròcườichoLụcgia.

    Lục Lập Đỉnh rối rít đa tạ ân đức. Chàng từng nghe huynhtrưởng kể rằng bình sinh các cao thủ võ học phải kể trước hếtmônđệcủaNhấtĐăngđạisư.NhấtĐăngđạisưvốnlàquốcquâncủanướcĐạiLý,saukhirờingôiđitu,cóbốnđạiđệtử“NgưTiềuCanhĐộc”theohầu,trongđónôngphu(Canh)chínhlàVõTamThông,làngườicóhiềmkhíchvớihuynhtrưởng,nhưngcònviệckết oán thế nào, thì huynh trưởng không nói rõ. Nay Võ tamnươngđãkhôngcoichàngnhưkẻđịch,lạicònratayđánhđuổiđệtửcủa“XíchLuyệntiêntử”,duyêndovìsaothậtlàkhóhiểu.Mấy người trở vào sảnh đường. Lục Lập Đỉnh ôm nữ nhi vào

  • lòng,thấynóđãtỉnhlại,sắcmặtnhợtnhạt,nhưngcốnhịnđaukhông khóc, thì chàng bất giác thấy thương nó quá. Võ tamnươngthởdài,nói:

    -Đệtửcủanữmađầukiachạyđirồi,thìmụtasẽthânchinhđến ngay. Lục gia, không phải là tiểu phụ nhân này coi thườngLụcgia,nhưnghaivịdẫucótiểuphụnhântrợgiúp,cũngkhôngtàinàođịchnổimụta.Songtiểuphụnhânnghĩrằngcóbỏchạycũngvôích,chibằngđànhphómặcýtrời,chúngtacứchờmụtađếnvậy!

    Lụcnhịnươnghỏi:-Mụmađầuấyrốtcuộccóthâmcừuđạioángìvớinhàchúng

    tôivậy?VõtamnươngnhìnLụcLậpĐỉnhmộtcái,nói:-KhônglẽLụcgiachưakểchophunhânbiếthaysao?Lụcnhịnươngđáp:- Phu quân bảo chỉ biết việc này có liên quan đến huynh tẩu

    của chàng, còn chuyện mắc mứu tình ái thế nào, chàng cũngkhôngrõlắm!

    Võtamnươnglạithởdài,nói:- Thế cũng phải! Tiểu phụ nhân là người ngoài, có nói cũng

    khôngsao.LệnhhuynhLụcTriểnNguyênmườinămtrướctừngqua Đại Lý. Thời ấy “Xích Luyện tiên tử” Lý Mạc Sầu, người màngàynayvõlâmnghenhắctớiđãkinhhồntángđởm,cònlàmộtthiếunữxinhđẹpdịudàng,chưahềxuấtgia.Cũnglàoannghiệttừkiếptrước,saukhiLýMạcSầugặplệnhhuynh,đôibênnảynởáitình.Sauđótrảiquanhiềubiếncốtranhchấp,lệnhhuynhlạithành hôn với lệnh tẩu Hà Nguyên Quân. Nói đến lệnh tẩukhôngthểkhôngnhắctớichuyếtphu[2]. Chuyện này kể ra thậtngượng,nhưnghômnaytìnhthếquẫnbách,tiểuphụnhânnàyđànhnóiravậy.LệnhtẩuHàNguyênQuảnvốnlànghĩanữcủaphuphụtiểuphụnhân.

    HaivợchồngLụcLậpĐỉnhcùngồlên.Võtamnươngxoanhẹvaicậubébịthươngnhìnngọnnến,nói:

    -LệnhtẩuHàNguyênQuâncôkhổtừnhỏ,phuphụtiểuphụ

  • nhânđemvềnhànuôidưỡng,nhậnlàmnghĩanữ,vôcùngyêuthương. Sau Hà Nguyên Quân quen biết lệnh huynh, đôi bêntình đầu ý hợp, muốn kết thành phu phụ. Chuyết phu một làkhông muốn gả chồng xa, hai là tính tình cố chấp, bảo ngườiGiangNamgiantrágiảohoạt,hoàntoànkhôngđángtincậy,bởivậynhấtquyếtkhôngchophép.HàNguyênQuânbèntrốnnhàđi theo lệnh huynh. Đúng ngày thành hôn, chuyết phu và LýMạcSầucùngtớigâychuyệnvớicặpvợchồngtânhôn.TạitiệccướicómộtvịcaotăngchùaThiênLongởĐạiLýđãratayngănchặn,buộchaingườiphảinểmặt,đểchođôivợchồngtânhônđượcsốngbìnhyêntrongmườinăm.ChuyếtphuvàLýMạcSầubấygiờđànhphảihứanộitrongmườinămkhônggâykhódễvớihai vợ chồng họ. Chuyết phu sau đó phẫn uất quá, hóa thànhngườiđiênđiênkhùngkhùng,bấtkểbạnhữuvàtiểuphụnhânnàykhuyêncanthếnào,cũngkhôngnguôingoai,cứtínhtừngngày. Hôm nay chính là hết hạn mười năm, ai ngờ lệnh huynhvàlệnhtẩuđã...Ôihạnhphúcmườinămcũngchưađượchưởngtrọn.

    Nóiđoạncúiđầu,vẻbuồnbã.LụcLậpĐỉnhnói:-Nhưthế,kẻđàomồlấydithểcủahuynhtẩutachínhlàtôn

    phu.Võtamnươngcảthẹn,nói:- Vừa rồi nghe hai tiểu thư trong phủ kể, thì đúng là chuyết

    phurồi.LụcLậpĐỉnhcaogiọng:-Hànhđộngcủatônphuthậtquáưsaitrái.Thùoánđâucógì

    ghê gớm, huống hồ huynh tẩu của ta đã chết, dẫu có thâm cừuđạioán,kểnhưcũngxóasạch,đằngnàylạiđiđàobớimộphần,lấymấtdithể,nhưvậyđâuphảilàanhhùnghảohán?

    Luậnvềvaivế,vợchồnghọVõlàbềtrên,nhưngLụcLậpĐỉnhtrong lúc tức giận, nói năng bất chấp tôn ti. Võ tam nương thởdài:

    -Lụcgiatráchcứcũngphải,chuyếtphutâmtríthấtthường,lờilẽcửchỉthườngkhôngcótìnhcólýgìcả.Hômnaytiểuphụ

  • nhân mang hai con nhỏ tới đây là để phòng chuyết phu ở đâyquậy phá. Trên đời này, e rằng chuyết phu chỉ còn nể đôi chútmộtmìnhtiểuphụnhânnữathôi.

    Đoạnquaysangbảohaiđứacon.- Các ngươi hãy khấu đầu thay phụ thân các ngươi tạ tội với

    LụcgiavàLụcnhịnươngđi.Haicậubésụpxuốnglạy.Lục nhị nương vội đưa tay đỡ dậy, hỏi tên. Cậu bé bị thương

    vàotrántênlàVõĐônNhu,làanh,còncậuemtênlàVõTuVăn.Hai anh em hơn kém nhau một tuổi, đứa mười hai, đứa mườimột.Haingườiconcủadanhgiavõhọclạiđềumangcáitênvănchươngnhonhã.VõTamnươngnói,haivợchồngbàđứngtuổimới có con, thấm thía sự hiểm ác trong võ lâm, cho nên chỉmongcácconbỏvõtheovăn,songhaiđứacontraicủahọvẫncứthíchvõ,chẳnghợpvớicáitêncủachúngchútnào.

    Võtamnươngkểxong,lạibuồnbãthởdài,nghĩthầmchuyệnnàychỉnêndừngởđây,phầntiếptheochẳngnênkểchongườingoài biết. Vốn khi Hà Nguyên Quân mười bảy mười tám tuổi,thìđẹpnhưtiênnữ,kiềumịkhảái,VõTamThôngđốivớinàngtựahồkhôngđơnthuầnchỉcótìnhnghĩaphụnghĩanữ.Dothânphậnhàohiệptrongvõlâm,VõTamThôngkhôngthểchophépmìnhcócửchỉlờilẽvượtquágiớihạn,tâmsựcứuấtkếtlại,độtnhiênthấynàngphảilòngmộtchàngtraiGiangNam,thìkhôngkìmđượccơncuồngnộ.Cònvềcâunói“DânGiangNamgiantrágiảohoạt,hoàntoànkhôngđángtincậy”thìngoàicáiýchêbaiýtrungnhâncủaHàNguyênQuânra,VõTamThôngcòntừngbịHoàng Dung đánh lừa, tuy sau đấy hòa giải với Hoàng Dung,QuáchTĩnhsongcáiýnghĩ“DânGiangNamgiantrágiảohoạt”đãhằnsâutrongtâmtríVõTamThông.

    Võtamnươngnói:-Nàongờchuyếtphukhôngđến,“XíchLuyệntiêntử”đãtới

    phủnàytìmcáchbáothù.Vừanóiđếnđây,bỗngnghetrênmáinhàcótiếnggọi:-Nhunhi,Vănnhi,rađâytabảo!

  • Tiếng gọi đột nhiên vang lên, trước đó không hề nghe thấytiếngchângiẫmtrênmáingói,haivợchồngLụcLậpĐỉnhcùnggiậtmình,biếtlàVõTamThôngtới.TrìnhAnhvàLụcVôSongcũngnhậnragiọngnóicủalãoquáikháchnhaigươngsen.

    Chỉthấymộtbóngngườilướtqua.VõTamThôngtừtrênmáinhà bay xuống, mỗi tay kẹp một đứa con lại phi thân lên máinhà.VõTamnươngkêuto:

    - Này, này, tướng công hãy nói qua với Lục gia và Lục nhịnương, tướng công đã mang hai bộ di thể đi đâu thế? Hãy maumangtrảlại.

    VõTamThôngchẳngbuồnngoáiđầu,đãmấthútđằngxa.Lãochạyloạnmộthồi,chạyvàomộtcánhrừng,độtnhiênbỏ

    Võ Tu Văn xuống, chỉ cắp Đôn Nhu mà chạy đi mất tăm. Rốtcuộclãobỏmộtđứaconởgiữarừng.

    VõTuVăngọito:-Chaơi,chaơi!Cậubéthấyphụthâncắpcacachạyxađãmấychụctrượng,

    chỉnghetiếnglãotừxavăngvẳng:-Ngươicứđợiđó,tasẽtrởlạiẵmngươi.VõTuVănbiếtchamìnhhànhsựkhimêkhitỉnh,điênđiên

    khùng khùng, nên cũng chẳng lấy làm lạ. Đêm tối một mình ởtrongrừngkểcũngsợ,nhưngnghĩchasắptrởlạiđónmình,nóbèn ngồi xuống một gốc cây chờ. Chờ lâu lắm rồi, vẫn khôngthấychaquaylại,nótựnhủ:“Mìnhđitìmmẹthôi”.Thếlànólầnngượclạiđườngtớiđây.

    NhưngđườngsáởmiềnGiangNamdọcngangchằngchịtgiữabanngàycònkhónhậnbiết,nữalàtrongđêmtối.Cậubécàngđiđườngcànghẹp,đãmấylầnbướccảxuốngruộng,haichândínhđầy bùn, cuối cùng lại tiến vào một cánh rừng, bước cao bướcthấp,nhìnbốnphíatoànmộtmàuđenmịtmùng.Nólosợphátkhóc,miệnggọito:

    -Chaơi,cha!Mẹơi,mẹ!...Đêm thanh vắng, nào có ai đáp lời? Chợt nghe có mấy tiếng

  • kêu,ấylàtiếngcúrúc.Cậubétừngnghekểrằngloàicúrấtthíchđếmsốlôngmàycủaconngười,aimàbịnóđếmđúnglôngmàycóbaonhiêusợi,ngườiấysẽchếtliền.Nóbènđưađầungóntayvàomiệngnhúngnướcbọt,bôilênlôngmàychodínhvàonhau,để con cú không đếm được. Nhưng tiếng cú cứ kêu mãi, cậu bébèntựavàothâncây,dùngcácngóntaybịtchặthaihànglôngmày, không dám động đậy, trống ngực cứ đập dồn. Một lát sauthìnódípmắtlại,ngủthiếpđi.Ngủđếnsánghômsauđangmơmàng thì nghe có mấy tiếng kêu lanh lảnh. Võ Tu Văn mở mắtra, ngẩng mặt nhìn lên, thấy có hai con chim ưng cực lớn dangrộngcánhbaylượntrênbầutrời.Sảicánhcủachimphảitớimấytrượng.Từnhỏnóchưatừngthấycóconchimưngnàolớnngầnnày, nó chăm chú ngắm, vừa lạ vừa thích quên rằng nó chỉ cómộtmình,tưởngcacanóvẫnởbêncạnhbuộtmiệnggọi:

    -Caca,mauđếnxemchimưngnày!Bỗngnghephíasaulưngcóhaitiếnghúrấttrong,làtiếngcủa

    mộtcôbé.Haiconchimưnglớnlượnvòngrồitừtừsàxuống.VõTuVănngoảnhđầunhìnlại,thấymộtcôbétừsauthâncâybướcra, giơ tay lên trời vẫy vẫy. Hai con chim ưng cụp cánh đậuxuống ngay bên cạnh. Cô bé nhìn Võ Tu Văn, hai tay vuốt lưnghaiconchimưng,nói:

    -Điêunhigiỏi,điêunhingoanlắm!Võ Tu Văn nghĩ thầm: “Thì ra hai con chim ưng này là Điêu

    nhiđây”,chỉthấyhaiconchimưngnghểncổ,đậudướiđấtmàcòncaohơncôbé,trôngrấthùngdũng.

    VõTuVănbướctớigần,nói:-Haiconđiêunhinàynhàbénuôiphảikhông?Côbénhếchmépcóvẻxemthườngnói:-Đâykhôngbiếtđằngấy,khôngchơivớiđằngấy.VõTuVăncũngchẳnggiận,giơtayvuốtlưngconđiêunhi.Cô

    bé bỗng huýt một tiếng sáo, cánh bên trái của con điêu nhi độtnhiênhấtmạnhra,VõTuVănkhôngđềphòng,bịngãsóngxoài.

    Cậulồmcồmbòdậy,nhìncặpđiêunhinói:- Hai con chim này cừ thật, biết nghe lệnh của bé. Ta về nhà

  • cũngphảibảophụthântabắtmộtcặpđiêunhivềnuôichơimớiđược.

    Côbénói:-Phụthânđằngấymàđòibắtđượcđiêunhi?VõTuVănbịgiộiliềnbagáonướclạnhthìhơingượng,bâygiờ

    mớinhìnkỹthấycôbémặcáolụaxanhnhạt,cổđeomộtchuỗingọc, mặt trắng mịn như sữa, đôi mắt sinh động, lông mày dàithanhtú.VõTuVăntuycònnhỏsongcũngcảmnhậnđượcsắcđẹptuyệtvờicủacôbé,bấtgiácmuốngầngũi,nhưngthấytháiđộlạnhnhạtcủacôbé,nócảmthấysờsợ.

    Cô bé dùng tay phải vuốt ve lưng điêu nhi, đưa mắt nhìn VõTuVănmộtlượttừđầuxuốngchân,hỏi:

    -Tênđằngấylàgì?Saolạiđichơimộtmình?VõTuVănđáp:- Ta à? Ta tên là Võ Tu Văn, ta đang chờ phụ thân ta. Còn bé

    têngì?Côbédẩumôihừmộttiếng,nói:-Đâykhôngchơivớitrẻđihoang.Đoạnquayngườibỏđi.VõTuVănsữngngười,nói:-Takhôngphảilàtrẻđihoang.Vừanóicậuvừađitheocôbé.VõTuVănthấycôbékémmìnhhai,batuổi,ngườithấpchân

    ngắn,cậuchỉcầnrảobướcsẽđuổikịp,nàongờcậuvừathitriểnkhinh công, thì cô bé bước nhanh hẳn lên, trong giây lát đã bỏcậurớtlạiphíasau,xađếnmấytrượng.Côbéchạyvàibướcnữa,đứnglại,ngoảnhđầuhỏi:

    -Này,đằngấycóthểđuổikịpđâykhông?VõTuVănnói:-Dĩnhiênlàkịp.Lậptứcđuổitheo.Côbévừachạyvừangoáiđầulại,độtnhiênnấpvàosauthân

  • một cây tùng. Võ Tu Văn đuổi tới gần, cô bé liền giơ chân tráingángchânVõTuVănmộtcái.VõTuVănđangchạy,khôngđềphòng, lập tức người ngã chúi về phía trước. Cậu vội sử chiêu“Thiếtthụtrang”đểgiữthăngbằng.Côbélạitungchânphảiđávàomôngcậuthậtmạnh.VõTuVăntứcthìngãsấpmặtxuống,mũiđậpvàomộthònđánhọnmáucháyròngròng,loanglổcảvạtáo.

    Cô bé thấy máu thì hoảng sợ, vội bỏ chạy, bỗng đằng sau cótiếngquát:

    -Phùnhi,điệtnhilạibàytròkhidễngườikhácphảikhông?Côbékhôngngoảnhđầu,chốicãi:- Ai bảo thế? Hắn ta tự vấp ngã đấy chứ, đâu liên quan gì tới

    cháu?Côngcôngđừngcómáchchacháuđấy.VõTuVănxoaxoamũi,kỳthựccũngkhôngđaumấy,chỉlà

    thấy máu tươi dính tay thì hơi hoảng. Cậu nghe cô bé nói,ngoảnh đầu nhìn thấy ông già thọt chống gậy sắt, râu tóc nhưsương,ngườigầy,haimắttoànlòngtrắng,thìrađãmù.

    Chỉnghelãonhânlạnhlùngnói:-Ngươiđừngtưởngtakhôngnhìnthấy.Tađãnghethấyhết.

    Ngươicònnhỏđãxấutínhthếnày,lớnlênsẽhỏngđấy.Côbéliềnchạytớiđỡmộtcánhtaylãonhân,giọngvanvỉ:-Đạicôngcôngơi,đừngmáchchacháunhé,đượckhôngnào?

    Cậutangãchảymáumũi,côngcôngchữachocậutađi!Lãonhânbướctới,taytráinắmcánhtayphảicủaVõTuVăn,

    giơngóntayphảidaydaymấycáicạnhhuyệtVănHương.Máumũivốnđãsắpngừngchảy,sauvàicáidayliềnngưnghẳn.VõTuVăncảmthấynămngóntaycủalãonhânnắmcánhtaymìnhcứ như một cây kìm bằng sắt, vừa dài vừa cứng thì hơi sợ, thửgiằngra,nhưngkhôngcựaquậyđược.Cậubènsửchiêutiểucầmnãthủmàmẹcậuđãdạyđểthoátra.Lãonhânkhôngngờcậubélại có thủ pháp khôn khéo như vậy, tuy bị tuột tay ra song lạichộp ngay được cổ tay cậu bé. Võ Tu Văn vận sức cố giằng ra,nhưngkhôngđược.

    Lãonhânnói:

  • -Tiểuhuynhđệđừngsợ,cháuhọgìvậy?VõTuVănđáp:-ĐiệtnhihọVõ.Lãonhânnói:-Giọngnóicủacháukhôngphảicủangườivùngnày.Cháutừ

    đâutớiđây?Chamẹcháuđâu?Nóirồivịlãonhânbuôngcổtaycậubéra.VõTuVănnhớlại

    từ đêm qua tới giờ chưa gặp cha mẹ không biết họ đang ở đâu,nước mắt lưng tròng, chỉ muốn khóc òa. Cô bé nhăn mặt trêucậu:

    -Êxấuquá,mắtđỏhoesắpkhócnhèrồikìa!VõTuVănhiênngangnói:-Khôngđờinàotakhóc!Rồi cậu kể qua việc mẹ cậu ở Lục gia trang chờ địch, cha cậu

    xốcnáchanhtraicậuchạyđi,còncậubịlạctrongrừngcảđêmqua. Cậu kể khá lộn xộn nhưng lão nhân cũng hiểu được bảy,tám phần. Lão nhân lại hỏi thêm, biết gia đình cậu bé từ nướcĐại Lý tới, cha cậu tên là Võ Tam Thông, có môn võ công giỏinhấtlà“Nhấtdươngchỉ”.

    Lãonhânnói:-PhụthâncháulàmônđệcủaNhấtĐăngđạisưphảikhông?VõTuVănmừngnói:-Vâng,thếracôngcôngcũngquenbiếthoàngtộcchúngcháu

    ư?Nguyên trước kia ở nước Đại Lý, Võ Tam Thông làm Tổng

    quản Ngự lâm quân dưới quyền Quốc công cựu đế Đoàn TríHưng.VềsauĐoànTríHưngxuấtgia,lấyphápdanhNhấtĐăng.Nhưngmỗilầnkểchuyệncũvớihaiđứacon,VõTamThôngvẫncứdùngcâu“Hoàngtộcchúngtathếnàythếnọ”,nênVõTuVăncũngquenmiệnggọichalà“hoàngtộc”.

    Lãonhânnói:-Tachưacócơduyênbáikiếnlãonhângia,nhưngcóngheđại

  • danh “Nam đế” từ lâu, nên rất khâm phục. Cha mẹ cô bé nàytừng chịu ân huệ rất lớn của lão nhân gia. Như thế, chúng takhông phải là người ngoài. Cháu có biết kẻ địch mà mẹ cháuđangchờlàaikhông?

    VõTuVănnói:- Cháu nghe mẹ cháu nói với Lục gia, thì kẻ địch tên là Xích

    LuyệnXàhayXíchLuyệnSầugìấy.Lãonhânngẩngđầu,lẩmbẩm:-XíchLuyệnXàư?Độtnhiêndộngmạnhcâygậysắt,nóito:-LàXíchLuyệntiêntửLýMạcSầuphảikhông?VõTuVănmừngđáp:-Đúng,đúngrồi!ChínhlàXíchLuyệntiêntử!Lãonhânlậptứctỏvẻnghiêmtrang,nói:-Haicháuhãyởđâychơi,chớrờikhỏichỗnàynửabước.Đểta

    đixemsao.Côbénói:-Đạicôngcông,cháucũngđi.VõTuVăncũngnói:-Cháucũngđi.Lãonhânvộingăn:- Ấy chớ, ấy chớ! Hai cháu không đi được! Mụ nữ ma đầu ấy

    hungáclắm,takhôngđịchnổimụ.Chẳngquabiếtbằnghữugặpnạn,khôngthểkhôngđi.Haicháuphảinghelờita.

    Đoạnchốngnạng,cầmgậyđirấtnhanh.VõTuVănthánphụcnói:-Lãocôngcôngvừamùvừathọtmàđinhanhthật!Côbédẩumôi,nói:-Thếcógìlạ?Khinhcôngcủachamẹtađây,đằngấymàthấy

    mớigiậtmìnhkia.

  • VõTuVănhỏi:-Chamẹcủabécũngvừamùvừathọtà?Côbécảgiận,đốplại:-Hừ,cóchamẹđằngấyvừamùvừathọtthìcó!Lúcnàytrờiđãsángbạch,nôngphuđãranươngrẫylàmviệc,

    namnữvừalàmvừahátsơnca.Lãonhânlàngườivùngnày,tuymùhaimắt,nhưngthuộcđường,cứvừađivừahỏi,khônglâuđãtới cổng Lục gia trang. Từ xa đã nghe tiếng binh khí va nhauchan chát. Nhà Lục Triển Nguyên là quan thân thế gia trongvùng,lãonhânchỉlàthườngdân,tuycũnglàngườicótiếngamhiểuvõhọcởGiaHưng,nhưngkhônghềqualại.LãonhânthừabiếtvõcôngmìnhthuaxaXíchLuyệntiêntử,tớiđâychẳngquachỉ nộp thêm cái mạng già, nhưng nghĩ chuyện này liên quanđến đệ tử của Nhất Đăng đại sư, là người có ân tình lớn với giađìnhlãonhân,nênkhôngthểkhoanhtay,bènrảobướcxôngtới.Chỉ nghe trên mái nhà có bốn người đang giao đấu. Lão nhândỏng tai, qua tiếng binh khí chạm nhau, biết một bên có bangười, bên kia có một người nhưng ba không địch nổi một, đãhoàntoànrơivàothếhạphong.

    Đêmqua,khiVõTamThôngômhaiđứaconchạyđi,vợchồngLụcLậpĐỉnhquáđỗikinhngạc,khônghiểudụngýcủaVõTamThông.Võtamnươngthìcóvẻmừng,nói:

    - Chuyết phu thường ngày điên điên khùng khùng, ít khithôngđạtsựlýnhưlầnnày.

    Lụcnhịnươnghỏilýdo,Võtamnươngcườikhônggiảithích,chỉnói:

    - Tiểu phụ nhân cũng không biết mình đoán có đúng haykhông,nhưngchờmộtlúcnữasẽrõ.

    Đêmđãvềkhuya,LụcVôSongnằmngủtronglòngngườicha,TrìnhAnhcũngmơmàngdípmắtlại.Lụcnhịnươngđịnhbếhaiđứatrẻvàobuồngngủ,thìVõtamnươngnói:

    -Hãychờchútnữa.Bỗngnghetrênmáicótiếnggọi:

  • -Tunglênđây.ChínhlàgiọngnóicủaVõTamThông.Khinhcôngcủalãota

    thật cao siêu, lão đi tới trên mái ngói mà hai vợ chồng Lục LậpĐỉnhchẳnghaybiếttígì.

    VõtamnươngđónbéTrìnhAnh,ẵmracửasảnhmàtunglên.VõTamThôngởtrênđónlấy.VợchồngLụcLậpĐỉnhcònđangkinhdịthìVõtamnươnglạiẵmLụcVôSongtunglên.

    LụcLậpĐỉnhcảkinhhỏigiậtgiọng:-Làmgìthế?Chàngvọtlênmáinhưngtứphíatốiom,khôngcònthấyVõ

    TamThôngvàhaiđứatrẻđâunữa.Chàngđịnhcogiòđuổitheo,thìVõtamnươnggọi:

    -Lụcgiađừngđuổitheo.Chuyếtphucóhảoýđó.LụcLậpĐỉnhbántínbánnghi,nhảytrởxuống,rungiọnghỏi:-Hảoýthếnào?LúcnàyLụcnhịnươngđãhiểura,nói:-VõTamgiasợnữmađầusáthạibọntrẻ,chonênmớimang

    chúngtớigiấumộtchỗantoànđó.Lục Lập Đỉnh là người trong cuộc bị lú lẫn, nghe vợ nói thì

    tỉnhngộ,nói:-Phảirồi,phảirồi!Nhưng nghĩ đến chuyện Võ Tam Thông mang di thể của

    huynhtẩuđimất,thìchànglạikhôngyêntâm.Võtamnươngnói:- Chuyết phu từ ngày Hà Nguyên Quân thành hôn với lệnh

    huynh,hễgặpcongáilạinổigiận,khônghiểuvìsao,cuốicùnggặphaivịtiểuthưquýphủlạikhônggiậnnữa,thậtlàngoàisởliệu. Lúc chuyết phu đến mang Nhu nhi, Văn nhi đi, tiểu phụnhân thấy chuyết phu nhìn hai tiểu thư mấy lần, đầy vẻ quanhoài và ưu ái, hệt như đối với Hà Nguyên Quân ngày xưa! Quảnhiênchuyếtphutrởlạimanghaitiểuthưđi.Ôi,ướcgìtừnaychuyếtphuđổitính,khôngcònhồđồnữa!

  • Nóiđoạnthởdàihaitiếngliềnrồitiếp:-Haivịcứnghỉmộtchútđi,mụmađầukiakhôngbiếtlúcnào

    đến,cứngồicanhcánhchờmụthìchỉtổmệtmàthôi.VợchồngLụclậpĐỉnhbanđầulolắngchotínhmạngcủanữ

    nhivàđiệtnhi,nêntronglòngthảngthốt,cửchỉlờilẽđềuthấtthố,bâygiờđãantâmhơnvềchúng,nênchỉtậptrungvàoviệcchống địch, ý chí đại tăng. Họ mang sẵn binh khí, ám khí bênngười, ngồi trong sảnh, nhắm mắt dưỡng thần. Hai vợ chồngsốngvớinhaumườimấynăm,thườngngàyvìchuyệngiađìnhlắmkhicựnựcằnnhằnlẫnnhau,bâygiờnghĩrằngcườngđịchcó thể xộc tới bất cứ lúc nào, theo lời Lục Triển Nguyên và Võtamnương,thìmụmađầuvõcôngcaocường,hànhsựtànbạo,chắcbảyphầnlàmìnhkhólòngthoátchết,vợchồngcònđượcởbên nhau không nhiều, bất giác họ tựa sát vào nhau, tay trongtay.

    Rấtlâusau,giữacảnhđêmkhuyatịchmịch,bỗngnghetừxavẳng lại tiếng hát nhẹ nhàng êm dịu, khoảng cách rất xa, màngherõtừnglời:“Vấnthếgian,tìnhthịhàvật.Trựcgiáosinhtửtươnghứa?”.Mỗitiếnglạiđếngầnhơn,ngườihátđiquánhanh,nghethấychữ“hứa”,thìngườihátđãtớingoàicổng.

    Ba người kinh hãi nhìn nhau, bỗng “rầm rầm”, “rắc rắc”, cácthengỗcàicổngngoàicửatrongcùnggãyrời,haicánhcổngmởtoangra,mộtđạocôvôcùngxinhđẹpmỉmcườithongthảbướcvào, mình mặc đạo bào màu hoàng hạnh, chính là Xích LuyệntiêntửLýMạcSầuđãtới.

    ACănlúcấyđangquétsân,bướcraquáthỏi:-Aiđó?LụcLậpĐỉnhvộigọi:-ACănluivàongay!Nhưngkhôngkịpnữa.LýMạcSầuvungcâyphấttrầnmộtcái,

    ACănđãvỡđầu,chếtkhôngkịpngáp.LụcLậpĐỉnhcầmđaoxôngra,LýMạcSầuhơiláchmìnhvọt

    qua chỗ chàng, vung cây phất trần đánh chết liền hai tì nữ, rồicườihỏi:

  • -Haiđứabégáikiađâu?Vợ chồng Lục Lập Đỉnh thấy mụ ta trong chớp mắt đã giết

    chếtbangười,thừabiếtđạihọalâmđầu,cùngnghiếnrăngvungđao kiếm từ hai bên đánh vào. Lý Mạc Sầu định vung cây phấttrầnđánhtrả,thấyVõtamnươngcầmkiếmđứngmộtbên,bèncười,nói:

    -Cóngườingoàinhúngtayvào,thìtakhôngtiệngiếtngườiởtrongnhà!

    Giọngnóicủađạocônhẹnhànguyểnchuyển,thầntháikiềumị,cộngvớiđôimắtsáng,hàmrăngtrắng,dadẻnõnnà,quảlàmộtmỹnhântuyệtsắc.

    Cũngchẳngthấyđạocônhúnchânthếnào,màmụtađãnhẹnhàngbaylênmáinhà.VợchồngLụcLậpĐỉnhvàVõtamnươngcùngphilêntheo.

    LýMạcSầuvungcâyphấttrầngạtvũkhícủacảbangườira,nhẹnhàngnói:

    -Lụcnhịgia,cacacủacáchạnếucònsống,chỉcầnchàngtalêntiếngcầuxinvàđoạntuyệtvớicontiểutặcHàNguyênQuân,thì ta sẽ tha chết cho cả gia đình các hạ. Nay thì ôi thôi, vận sốcủacácngườikhôngmay,cácngườicótráchthìtráchcacanhàcácngười,đừngcótráchta!

    LụcLậpĐỉnhnói:-Aicầnngươitha?Chàngvungđaochém.VõtamnươngvàLụcnhịnươngxông

    vào giáp công. Lý Mạc Sầu thấy Lục Lập Đỉnh võ công vào loạitrungbình,nhưngtưthếbướcchânxuấtđao,xoaymìnhpháchchưởng thì hệt như ý trung nhân Lục Triển Nguyên ngày nào,tronglòngdịulạimuốnđượcxemlâuhơnmộtchút,chứnếurađònhạsátngay,thìtrênđờichẳngbaogiờcònđượcngắm“đaophápLụcgiaGiangNam”nữa.Thếlàđạocôchỉđánhđỡlấylệ,cứ mặc cho ba đối thủ xoay vòng xung quanh, trong lòng cònngổnngangbaotìnhý.

    Đột nhiên Lý Mạc Sầu hú lên một tiếng nhẹ, nhảy khỏi máinhà,laoxuốngchỗmộtlãonhânthọtcầmcâythiếttrượngđang

  • đứng bên dòng mương. Chân chưa chạm đất, cây phất trần đãnhắmngaychỗyếuhạicủađốiphươngmàđánhtới,hoàntoànkhôngthèmphòngbị,chỉmuốnsáthạiđốiphươngngaytứcthì.

    Lãonhânngherõlaichiêucủakẻđịch,câythiếttrượngquétngangthậtlẹ,rồichọcngayvàocổtayđạocô.Câythiếttrượnglàthứvũkhíthônặng,vốnchỉdùngđểquétngang,naylãonhânlại sử dụng khẩu quyết chữ “thích”, coi cây thiết trượng nhưthanh kiếm, xuất chiêu khinh linh phiêu dật. Lý Mạc Sầu khẽrung cây phất trần, các sợi ngân ti quấn ngay lấy đầu cây thiếttrượng,miệngquát:

    -Rờitay!Hàngngànsợingântimượnhếtlựcđâmcủacâythiếttrượng

    đểgiằngnóđi.Lãonhânthấyhaicánhtaybịchấnđộngmạnh,suýtnữađểvăngmấtcâythiếttrượng,tronglúcnguycấpthừathế vọt lên, thân hình bay chéo trên không, mới hóa giải đượcxảokìnhcủacâyphấttrần,trongbụngnghĩthầm:“Mụmađầunàyquảnhiêndanhbấthưtruyền”.Chiêu“Tháicôngđiếungư”vừarồicủaLýMạcSầu,mượnýcủatích“Tựcắncâu,lấysứccủachính kẻ địch mà đoạt vũ khí của địch”, bao lâu nay hễ sử đềuđược, lần này không ngờ thất bại, mụ nghĩ thầm: “Lão già thọtnàylàaivậy?Rốtcuộccócôngphugìđây?”Mụnhảysangbên,thấy hai mắt lão nhân đảo lên toàn lòng trắng, thì ra là ngườimù,chợthiểu,nói:

    -CáchạlàKhaTrấnÁc!Lão nhân vừa mù vừa thọt chính là người đứng đầu “Giang

    Namthấtquái”,PhiThiênBiểnBứcKhaTrấnÁc.Năm xưa Quách Tĩnh, Hoàng Dung sau khi tham gia cuộc

    luậnkiếmtrênđỉnhHoaSơn,đượcHoàngDượcSưmờichủtrìlễthànhhôn,tớiĐàoHoađảoquyẩn.

    HoàngDượcSưtínhnếtquáidị,khôngthíchnáonhiệt,ởcùngcongáivàconrểvàithángđãchán,bènđểlạimộtbứcthư,nóirằngmuốntìmmộtnơithanhtịnhnhàncư,rồilẳnglặngbỏđi.Hoàng Dung biết tính phụ thân, tuy không muốn xa phụ thân,nhưngcũngchẳngnghĩrađượccáchgì.Lúcđầucònbảochỉvàitháng phụ thân sẽ có tin về, nào ngờ biền biệt cả năm trời vẫnkhôngcótintứcgì.HoàngDungnhớphụthânvàsưphụHồng

  • ThấtCông,bèncùngQuáchTĩnhđitìm.Haivợchồnghànhtẩugiang hồ mấy tháng liền, chưa kết quả gì đành phải trở về ĐàoHoađảo,bởilẽHoàngDungđãcóthai.

    Hoàng Dung tính nết điêu ngoa tai quái, không lúc nào chịuyên,khicóthailàmgìcũngbấttiện,nêncànghaybựcdọc,gắtgỏng với chồng. Người phải chịu đựng dĩ nhiên là Quách Tĩnh.Chàngbiếttínháithê,mỗikhinàngcáubẳnvôlý,chàngchỉcườicườikhôngchấp,nếuHoàngDungtứcquá,thìchànglựalờianủihoặctrêuchọcchonàngphìcườimớithôi.

    Thấm thoắt mười tháng trôi qua, Hoàng Dung sinh một đứacongái,đặttênlàQuáchPhù.Khicóthai,nàngkhôngthíchcócon,nhưngsaukhisinhconrarồi,nànglạihếtmựccưngnựngnó.Thànhthửconbéchưađầytuổimàđãbướngbỉnhquáthể.QuáchTĩnhlắmkhithấychướngmắt,quởtráchconthìHoàngDunglạibênhnóchằmchặp,thànhthửnócànglớncàngngangngạnhkhóbảo.

    KhiQuáchPhùlênnăm,HoàngDungbắtđầudạyvõchocon.Từđâycácthứchimmuông,thúvật,côntrùngtrênđảođềugặptai ương, hoặc bị vặt trụi lông, hoặc bị cắt đuôi. Từ chỗ là nơithanh tịnh để ẩn sĩ tu tâm dưỡng tính, Đào Hoa đảo cuối cùnghóathànhnơigàbaychóchạyxáoxác.QuáchTĩnhmộtlàquenchiềuvợ,hai làcũngrấtyêuđứacongáingangngạnh,mỗikhinóphạmlỗi,chàngđịnhquởmắng,đánhđònnó,thấynógiảbộnhăn nhó xin tha, chàng lại mềm lòng thở dài, cánh tay đã giơlênlạitừtừbuôngxuống.

    MấynămnayHoàngDượcSưvàHồngThấtCôngbiệtvôâmtín,vợchồngQuáchTĩnhHoàngDungluônnhớhaivịlãoniên.Quách Tĩnh mấy phen đi đón đại sư phụ Kha Trấn Ác, mời sưphụ tới Đào Hoa đảo an hưởng tuổi già. Nhưng Kha Trấn Ácthích bầu bạn với những người ở phố chợ, lấy trò uống rượuđánhbạclàmvui,khôngmuốncuộcsốngthanhtịnhởĐàoHoađảo, lần nào cũng khước từ. Một lần Kha Trấn Ác không chờQuáchTĩnhtớiđón,tựmìnhđếnđảo.Nguyênvìgầnđâylãogặpvậnxui,càngđánhbạccàngthua,mắcnợquánhiều,khôngcógìtrả, đành lánh đến nhà đồ đệ để trốn nợ. Quách Tĩnh HoàngDung thấy sư phụ đến thì cả mừng, giữ rịt sư phụ ở đảo, nhấtđịnhkhôngđểđiđâunữa.HoàngDungdầndầnbiếtrõnguyên

  • do,ngầmsaingườiđitrảhếtcácmónnợbàibạcchosưphụ.KhaTrấn Ác không hay biết, không dám trở về Gia Hưng, nhàn rỗichẳngcóviệcgì,đànhchơiđùavớiQuáchPhùvậy.

    Thấm thoắt đã mấy năm, Quách Phù lên chín. Hoàng Dungnhớ phụ thân, muốn cùng Quách Tĩnh rời Đào Hoa đảo đi tìmkiếm. Kha Trấn Ác bảo cũng muốn đi. Quách Phù cũng đòi đitheobằngđược.Saukhibốnngườirờiđảo,bànđếnhànhtrình,KhaTrấnÁcnói:

    -Điđâucũngđược,trừvùngGiaHưng.HoàngDungcười,nói:-Đạisư phụ,các mónnợcủa sưphụ conđãtrả giùmsư phụ

    xongcảrồi.KhaTrấnÁccảmừng,nói:-ThếthìhãytớivùngGiaHưngtrước.ĐếnGiaHưng,bốnngườitrúởkháchđiếm.KhaTrấnÁcdòla

    tint�