phẦn x pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên...

23
Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN www.vuilen.com 184 PHẦN X Phần Kiến Tường ngồi đợi ở phòng khách, lát sau bà vú mang lên một tách cà phê, nói: - Con ngồi chơi trông nhà giùm. Vú đi chợ một lát nhé. Mấy lần đến đây đón Minh Huy, Kiến Tường đã gặp qua bà vú nên cười vui vẻ: - Cái này là vú trả công cho con hả. Bà vú cười: - Ừ. Vú đi đây, con trông nhà nhé. Kiến Tường theo bà vú ra khép cổng lại rồi mới vào phòng khách ngồi đợi. Không biết công chúa nướng đến bao giờ mới dậy. Anh vừa uống một ngụm cà phê thì có tiếng bước chân phóng sầm sập xuống cầu thang. Tiếng Hạnh Nguyên vang lên: - Vú ơi! Đừng nấu cơm cho con. Trưa nay con có hẹn đi chơi với Minh Huy rồi. Kiến Tường ngồi ở ghế bấy giờ mới lên tiếng: - Vú đi chợ rồi. Hạnh Nguyên quay ngoắt lại: - Anh tới lúc nào sao không nói? - Có ai hỏi đâu mà nói. Hạnh Nguyên dùng tay che bớt khoảng vai trần vì cô chỉ mặc chiếc áo thun hai dây mảnh mai. Cô chạy biến lên lầu nói vọng lại: - Anh chờ một lát, tôi thay đồ đã. Lát sau, Hạnh Nguyên trở xuống tề chỉnh trong trong phục dạo phố. Rót cho mình một ly nước lọc, cô hỏi Kiến Tường: - Anh đến lâu chưa? Kiến Tường đáp khẽ:

Upload: others

Post on 20-Feb-2020

1 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 184

PHẦN X

Phần Kiến Tường ngồi đợi ở phòng khách, lát sau bà vú mang lên một tách

cà phê, nói:

- Con ngồi chơi trông nhà giùm. Vú đi chợ một lát nhé.

Mấy lần đến đây đón Minh Huy, Kiến Tường đã gặp qua bà vú nên cười vuivẻ:

- Cái này là vú trả công cho con hả.

Bà vú cười:

- Ừ. Vú đi đây, con trông nhà nhé.

Kiến Tường theo bà vú ra khép cổng lại rồi mới vào phòng khách ngồi đợi.Không biết công chúa nướng đến bao giờ mới dậy. Anh vừa uống một ngụm càphê thì có tiếng bước chân phóng sầm sập xuống cầu thang. Tiếng HạnhNguyên vang lên:

- Vú ơi! Đừng nấu cơm cho con. Trưa nay con có hẹn đi chơi với Minh Huyrồi.

Kiến Tường ngồi ở ghế bấy giờ mới lên tiếng:

- Vú đi chợ rồi.

Hạnh Nguyên quay ngoắt lại:

- Anh tới lúc nào sao không nói?

- Có ai hỏi đâu mà nói.

Hạnh Nguyên dùng tay che bớt khoảng vai trần vì cô chỉ mặc chiếc áo thunhai dây mảnh mai. Cô chạy biến lên lầu nói vọng lại:

- Anh chờ một lát, tôi thay đồ đã.

Lát sau, Hạnh Nguyên trở xuống tề chỉnh trong trong phục dạo phố. Rót chomình một ly nước lọc, cô hỏi Kiến Tường:

- Anh đến lâu chưa?

Kiến Tường đáp khẽ:

Page 2: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 185

- Anh đến từ lúc hai bác còn ở nhà.

Hạnh Nguyên làu bàu trong miệng:

- Ba mẹ kỳ ghê, không thêm gọi mình một tiếng.

Uống xong ly nước, cô nhìn quanh rồi hỏi Kiến Tường:

- Minh Huy đâu?

- Nó đi chơi với ba mẹ nó rồi.

- Vậy mà nó dám hẹn tôi hôm nay đi chơi. Thằng nhóc này mất uy tín quá.

Kiến Tường cười:

- Nó vẫn giữ uy tín với em đấy chứ.

Hạnh Nguyên nhíu mày:

- Hẹn với tôi rồi bỏ đi chơi với ba mẹ mà uy tín cái gì.

- Có bằng chứng là nó cử tôi đến đưa em đi chơi nè.

Hạnh Nguyên lườm anh:

- Nó có uy vậy sao?

Nhìn Hạnh Nguyên, Kiến Tường nghiêm túc nói:

- Anh đến mời em đi ăn sáng, em đi cùng anh nhé?

Hạnh Nguyên gật đầu nói:

- Tôi không từ chối, hiếm khi được giám đốc mời đi ăn, sao lại từ chối chứ.

Kiến Tường nhăn mặt:

- Em có thể bỏ hai từ giám đốc có được không? Em không thể xem anh làbạn được à?

Hạnh Nguyên mỉm cười giao kèo:

- Là bạn bè thì không được so đo tính toán, nhất là không được quở trách trừlương khi người ta làm chưa xong việc hoặc đi trễ.

- Nè, cô nhỏ! Công tư phân minh chứ.

Hạnh Nguyên phùng má:

Page 3: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 186

- Không chịu thì thôi.

Kiến Tường nắm tay cô kéo đi:

- Em muốn sao cũng được, giờ thì đi ăn sáng thôi. Anh đói lắm rồi.

Ăn sáng xong, Kiến Tường đưa Hạnh Nguyên vào Đầm Sen chơi. HạnhNguyên tròn mắt:

- Em có phải là trẻ con đâu, vào đây làm gì?

Kiến Tường gõ trán cô:

- Ai nói chỉ có trẻ con mới vào đây chơi.

Kiến Tường mua vé vào cổng rồi nắm tay Hạnh Nguyên kéo đi. HạnhNguyên hào hứng tham gia tất cả các trò chơi. Đây là lần đầu tiên Hạnh Nguyêncó cảm giác tin tưởng một người khác phái ngoài anh trai của cô nên cô chơi rấthào hứng.

Rời khu vui chơi, hai người đi ngang qua một chuồng... khỉ. Hạnh Nguyênđưa điện thoại cho Kiến Tường nói:

- Anh chụp giùm em một tấm ngay chỗ này đi.

Kiến Tường cầm máy đưa lên ngấm nghía rồi nói:

- Em đứng xích ra một chút, anh không phân biệt được đâu là khỉ, đâu là em.

Hạnh Nguyên la lên:

- Anh thật quá đáng, dám nói em vậy hả.

Kiến Tường cầm máy bỏ chạy nói:

- Anh nói sự thật mà.

Hạnh Nguyên rượt theo:

- Còn dám nói, có ngon thì đứng lại.

Rượt đuổi mãi vẫn không bắt được Kiến Tường, Hạnh Nguyên đành ngồixuống bãi cỏ dưới bóng cây nghỉ mệt. Kiến Tường cũng sà xuống ngồi bêncạnh:

- Máy của em đây. Anh mệt quá, tha cho anh đi.

Hạnh Nguyên đút máy vào túi, Kiến Tường rủ rê:

Page 4: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 187

- Em đói chưa, mình đi ăn trưa nhé?

Hạnh Nguyên dựa vào gốc cây nói:

- Sáng giờ đi bộ mỏi chân quá, em lười đi. Hay là mua bánh mì rồi ngồi đâyăn vậy.

Kiến Tường nắm tay cô kéo dậy:

- Không được ăn uống qua loa như thế. Đứng lên anh đưa em đi ăn.Gần đầythôi, nếu em đi không nổi anh sẽ cõng em.

Hạnh Nguyên phủi tay anh:

- Anh đừng có làm bậy nghen, em tự đi được.

- Vậy ai vừa mới nói mỏi chân.

Hạnh Nguyên đẩy Kiến Tường tới trước:

- Mỏi nhưng vẫn còn đi được. Người ta chạy bộ mỗi sáng mới đi có bấynhiêu thì nhằm nhò gì.

Ăm cơm trưa xong, hai người tiếp tục dạo chơi. Đến xế chiều, Kiến Tườngmới đưa Hạnh Nguyên về nhà. Mở cửa xe cho cô, Kiến Tường nói nhỏ:

- Hôm nay anh rất vui. Cảm ơn em nhé!

Hạnh Nguyên mỉm cười:

- Em cũng vậy. Anh về đi, em vào nhà đây.

Kiến Tường muốn hôn cô quá đỗi nhưng ráng kềm lòng. Giờ chưa phải lúc.

Vào phòng khách, thấy ba mẹ đang ngồi ăn trái cây xem ti vi, cô sà lại tay

nhón quả nho bỏ vào mồm nhai rau ráu:

- Ba mẹ không nghỉ trưa à?

Bà Nguyệt lườm yêu cô:

- Đã ba giờ chiều rồi, cô Út à.

Page 5: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 188

Ông Thành nhìn cô nói:

- Con gái hư ghê, đi chơi mãi đến giờ mới về.

Hạnh Nguyên cười, tay vẫn không ngừng tấn công đĩa nho:

- Ngày nghỉ mà ba.

Bà Nguyệt hỏi cô:

- Cậu hồi sáng là bạn trai con à?

Hạnh Nguyên thản nhiên:

- Thì người ta là con trai, không phải bạn trai chẳng lẽ là bạn... gái.

Bà Nguyệt véo tai cô:

- Ranh con, đừng cố đánh trống lảng! Nói mau! Nó có phải là người yêu củacon không?

Hạnh Nguyên giãy nảy không hiểu vì cái nhéo của mẹ hay vì cái tiếng ngườiyêu mẹ vừa nói? Có lẽ là cả hai. Nuốt vội miếng nho trong miệng, cô nói:

- Chỉ là bạn bình thường thôi, người yêu đâu mà người yêu.

Ông Thành làm ra vẻ thất vọng:

- Ba tưởng nó là người yêu của con chứ, thằng đó được đấy.

Mắt Hạnh Nguyên long lanh:

- Mới gặp sao ba biết người ta được?

Ông Thành xoa đầu con gái:

- Ba sống từng tuổi này, không lẽ vô dụng vậy sao? Mà nè, nhóc con lớn rồithì, cũng lo có người yêu để lập gia đình đi chứ.

Hạnh Nguyên chu môi:

- Con hổng chịu, con ở với ba mẹ hà.

Ông Thành nhìn bà Nguyệt cười:

- Em nghe con nói gì không? Mai mốt nó đòi lấy chồng em cứ lấy xích màxích chân nó lại.

Page 6: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 189

Bà Nguyệt cười:

- Anh yên tâm, em không xích thì vú cũng xích hà.

Hạnh Nguyên đứng lên về phòng:

- Ba mẹ lo xa quá rồi. Ai thèm ưng con mà chồng với con chứ.

Hết giờ làm buổi sáng, Hạnh Nguyên loay hoay thu dọn tài liệu giấy tờ

cho vào tủ khoá lại, tắt máy vi tính, định đi ăn trưa thì Kiến Tường đã đứngtrước mặt:

- Chúng ta cùng đi ăn trưa nhé.

Hạnh Nguyên cười:

- Em nhận lời đi ăn cùng mấy chị bên phòng tài vụ rồi. Anh có muốn đi cùngthì đi.

Kiến Tường gãi đầu:

- Vậy thì em đi đi. Mà chủ nhật này em rảnh không?

- Cả ngày thì rảnh. Còn buổi tối chị Phương mời em đến nhà. Chị ấy bảo cóchuyện vui lắm đến xem.

Kiến Tường nhăn tít đôi mày. Hôm đó là sinh nhật của anh mà, có chuyện gìvui thế nhỉ? Vậy chắc là tối đó anh phải nằm nhà “phục kích” mới được. Vừalúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới:

- Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi!

- Dạ, em xuống liền.

Hạnh Nguyên gật đầu chào Kiến Tường rồi chạy nhanh ra ngoài. KiếnTường giật mình sực nhớ ra anh chưa kịp mời Hạnh Nguyên dự sinh nhật anh.Nhưng không sao, chị anh đã mời rồi còn gì.

Page 7: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 190

Mới hơn sáu giờ mà đèn đuốc thắp sáng trưng từ trong nhà ra ngoài ngõ.

Tiếng người cười nói ồn ào Kiến Tường vừa tiếp khách vừa trông chừng racổng. Không biết Hạnh Nguyên1 có đến không hay đổi ý ở nhà xem... phim rồi?Chiếc Mio nhỏ nhắn dừng lại trước cổng nhà anh. Hạnh Nguyên đang loay hoaytìm chỗ để xe thì Klến Tường bước ra đỡ tay lái:

- Để anh dựng cho, anh tưởng em không đến.

Hạnh Nguyên nheo mắt tinh nghịch:

- Có đi bộ em cũng đến. Đến để xem cảnh giám đốc mang bì gậy ra khỏi nhànhư thế nào. Chắc là vui lắm!

Búng nhẹ chóp mũi của cô, Kiến Tường nạt đùa:

- Thôi đi cô, bạn bè mà thế hả? Không giúp nhau thì thôi, còn đến cười trênnỗi khổ của người ta là sao.

Hạnh Nguyên bĩu môi:

- Xì! Bụng làm dạ chịu, than vãn cái gì. Nhưng anh yên tâm đi, em có quàtặng anh, mừng anh... ra ngoài ở nè.

Kiến Tường sáng mắt:

- Là quà gì vậy?

- Cũng không có gì quý giá, chỉ là mấy cái xoong thôi.

Kiến Tường la hoảng:

- Trời đất ơi! Em tặng xoong nồi cho anh làm gì.

Hạnh Nguyên đáp tỉnh bơ:

- Thì để anh ra khỏi nhà có cái mà nấu, khỏi đi mua sắm nữa mất công. Quàtặng thiết thực thế còn gì.

Nói xong, cô ôm gói quà đi vào nhà. Kiến Tường nhìn theo vò đầu bứt tai.Trời ơi! Anh muốn điên cái đầu vì cô nhóc này quá.

Tiệc bắt đầu rôm rả thì bà Phượng nắm tay Kiến Tường giật lại:

- Con nói hôm nay đưa bạn gái về giới thiệu, sao mẹ không thấy. Ba hoa làcoi chừng nghen cậu Út.

Page 8: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 191

Kiến Tường cười hề hà:

- Nãy giờ bao nhiêu cô gái làm cùng trong công ty con đến cả rồi, mẹ khôngthấy sao?

Bà Phương vớ thanh kiếm đồ chơi của Minh Huy gõ vào dầu anh đánh bốpmột phát. Bà cáu kỉnh:

- Dám giở trò qua mặt mẹ hả. Đứa nào là người yêu của con, mau đưa tớiđây đi. Nếu không đừng có trách mẹ ra tay tàn nhẫn.

Kiến Tường xoa đầu xuýt xoa:

- Ui da! Còn gì là cái “gáo” của con. Không trách thì mẹ cũng ra tay tànnhẫn rồi.

Bà Phượng nhéo tai anh:

- Không ba hoa nữa, mau dẫn người yêu của con đến đây. Nói dối là khôngxong với tôi nghe chưa cậu.

Kiến Tường gỡ tay bà ra:

- Thì để từ từ con xem thử cô ấy ở đâu rồi mới dẫn đến cho mẹ xem mặtđược chứ.

Buông anh ra, bà hăm he:

- Lo tìm đi, nói dối là tôi cho cậu mềm xương rồi cuốn gói ra khỏi nhà chotôi rảnh nợ.

Kiến Tường rên rỉ:

- Trời ơi! Mẹ đối xử với con trai tệ bạc vậy sao. Người ta cầu mà không cóđó.

Bà Phượng vung thanh kiếm lên:

- Có mau đi không, còn đứng đấy ba hoa à.

Kiến Tường lật đật bước đi:

- Đi liền, đi liền, sợ mẹ quá.

Kiến Tường len lỏi giữa đám khách mời, bước đến nắm tay Hạnh Nguyênkéo đi:

- Em theo anh qua đây một lát!

Page 9: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 192

Theo đà kéo của anh, Hạnh Nguyên đành bước theo. Đến trước mặt bàPhượng, anh dõng dạc nói:

- Thưa mẹ, đây là người yêu của con.

Bà Phượng ngỡ ngàng:

- Hạnh Nguyên, là cháu ư?

Hạnh Nguyên lúng túng:

- Cháu chào bác!

Bà Phượng vui vẻ:

- Tưởng ai chứ cháu thì bác chấm lâu rồi.

Kiến Tường ôm vai Hạnh Nguyên cười hết cỡ:

- Vậy là mẹ đồng ý rồi há.

- Ừm, mẹ vui lắm. Con cứ tự nhiên nha Nguyên. Bác lại đằng kia một chút.

- Vâng!

Chờ bà Phượng đi rồi, Hạnh Nguyên lôi tuột Kiến Tường ra vườn, vì cô quáquen đường đi nước bước ở đây:

- Anh mau theo tôi ra đây!

Nghe cái giọng giận giữ cố nén của Hạnh Nguyên, Kiến Tường than thầm:“Sắp có bão đây”. Ra đến bên ngoài, Hạnh Nguyên quay phắt lại:

- Anh nói vậy là sao hả?

- Sao là sao?

Hạnh Nguyên gay gắt:

- Anh đùa đủ chưa? Hết lần này đến lần khác, anh đem tôi ra làm trò đùa.Trong mắt anh, tôi là gì hả?

- Em bình tĩnh nghe anh nói có được không.

- Nói gì mà nói. Anh có ra đường ở cũng mặc kệ anh, đừng có đem tôi làmbia đở đạn cho anh chứ.

Kiến Tường nghiêm giọng:

Page 10: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 193

- Anh không đùa cũng không có ý đem em ra làm bia đỡ đạn, những gì anhnói hoàn toàn là sự thật.

- Sự thật?

Giữ hai vai cô, nhìn sâu vào mắt cô, Kiến Tường dịu dàng:

- Phải, anh yêu em, và muốn cưới em làm vợ. Em bằng lòng làm vợ anh nhé?

Trời ạ! Tỏ tình, cầu hôn cùng một lúc khiến Hạnh Nguyền đờ người khôngbiết nói sao. Kiến Tường hỏi nhỏ:

- Em sao thế, sao không trả lời anh?

Xô Kiến Tường ra, Hạnh Nguyên quay mặt đi nơi khác:

- Trả cái gì mà trả. Vừa mới... tỏ tình rồi cầu hôn luôn, ai mà tin được.

- Ý em là anh vội vàng hả?

Hạnh Nguyên im lặng. Kiến Tường nói:

- Anh không vội vàng cũng không hấp tấp. Em nghĩ mà xem, không yêu em,không quan tâm đến em thì anh bày, ra lắm chuyện như thế để làm gì. Cũngkhông cần phải thắc thỏm lo âu sợ em buồn, em giận, không cần phải khổ sở tìmcách tặng hoa cho em mỗi tuần, cũng…

- Giờ anh kể khổ phải không?

Hạnh Nguyên xụ mặt. Kiến Tường lật đật ôm vai cô:

- Anh đâu có kể khổ. Là anh nói cho em hiểu, em tin anh thôi.

Hạnh Nguyên vùng vằng:

- Nếu anh tiếc thì cứ đến mà lấy, hoa em để cả phòng đấy.

Kiến Tường nhíu mày. Cô bé dùng từ “tiếc”, chẳng lẽ... Xoay mặt HạnhNguyên cho đối diện với mình, Kiến Tường hỏi:

- Em biết anh là người tặng hoa cho em mỗi tuần?

Hạnh Nguyên ấp úng:

- Thì... thì anh vừa nói đấy thôi.

Kiến Tường mỉm cười:

Page 11: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 194

- Nói dối còn vụng lắm bé con. Anh nói anh khổ sở tìm cách tặng hoa choem mỗi tuần, chứ không có nói là anh bắt đầu tặng từ lúc nào. Có thể do ai đấytặng em nữa thì sao, vậy mà em dùng từ cả phòng, còn bảo anh đến mà lấy về.

Hết đường chối cãi, Hạnh Nguyên nói ngang:

- Trò mèo đó, người ta biết từ khuya.

Ngắt nhẹ chóp mũi cô, Kiến Tường cười:

- Cô nhỏ này có trái tim bằng đá, nhận từng ấy hoa mà vẫn thản nhiên nhưkhông.

Hạnh Nguyên ngoảnh mặt đi nơi khác:

- Anh biết diễn kịch cho người ta xem thì có sao người ta lại không diễn kịchcho anh xem. Nếu không biết chủ nhân của những bông hoa ấy mà em cứ nhậnmãi à? Nếu không biết...

Hạnh Nguyên không nói, chỉ cười tủm tỉm. Kiến Tường sốt ruột:

- Không biết sao?

Hạnh Nguyên cười cười:

- Không biết anh có tà ý thì sao em có thể nhận lời đi chơi với anh chứ.

Kiến Tường la lên:

- Trời đất! Em dùng từ vậy đó hả. Thôi được, lỡ mang tiếng là có tà ý rồi thìthực hiện luôn.

Nói xong, anh ôm ghì Hạnh Nguyên vào lòng. Úp mặt vào ngực anh, HạnhNguyên nói nhỏ:

- Lát nữa anh đừng có khui quà của em trước mặt mọi người nhé.

Kiến Tường cúi xuống:

- Nói vậy em tặng anh xoong nồi thật hả.

- Thật mà! Anh không thích hả?

Kiến gật đầu:

- Thích chứ, để dành đó mai mốt cưới em rồi dùng, khỏi phải mua.

- Tính toán ghê ha!

Page 12: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 195

Kiến Tường cười:

- Học hỏi em đó.

Có tiếng Minh Huy vang lên gần đó:

- Cậu ơi! Cậu có ở đó không, ngoại gọi cậu kìa.

Kiến Tường dắt tay Hạnh Nguyên vào nhà. Trông thấy cái nắm tay thân mậtcủa hai người, Hồng Phương nheo mắt:

- Thế nào bé Nguyên? Chịu làm em dâu của chị rồi hả?

Hạnh Nguyên đỏ mặt rút nhanh tay về. Thằng Huy trông thấy Hạnh Nguyênnên rủ rê:

- Chị Nguyên, tối mai đi ăn kem với em nha.

Hồng Phương nắm tay con nói:

- Con không được gọi là chị Nguyên mà phải gọi là mợ Út.

Mặt Hạnh Nguyên đỏ rần, cô la nhỏ:

- Chị Phương đầu độc con nít há.

Hồng Phương tỉnh bơ:

- Gì mà đầu độc, đó là chị tập cho nó gọi dần cho quen.

Kiến Tường chắp tay xá xá:

- Chị tha cho thằng em này đi, em xin chị đó.

Bà Phượng và Hồng Phương bật cười:

- Thôi khuya rồi, cậu đưa cô bé về đi.

Hạnh Nguyên cúi chào:

- Cháu chào bác! Em chào anh chị, em về ạ.

Hai người ra đến cửa, tiếng Minh Huy lảnh lót vang lên làm Hạnh Nguên ténhủi:

- Vậy tối mai mợ Út đi ăn kem với con nhé.

Tay đỡ Hạnh Nguyên, Kiến Tường quay lại nạt đùa:

Page 13: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 196

- Ranh con! Coi chừng cậu xẻo tai đấy.

Hồng Phương nhấc bổng con trai lên cười vui vẻ:

- Khá lắm con trai, thế mới là con trai của ba mẹ chứ.

Xe vừa đến cổng, Hạnh Nguyên đã mở cửa nhảy xuống vẫy tay:

- Em vào nhà đây. Cảm ơn anh nhé.

Nói xong cô vọt nhanh vào nhà chẳng kịp để cho Kiến Tường nói được câunào.

Anh đành quay xe về nhà. Về đến nhà ôm gói quà của Hạnh Nguyên mà lúcnãy anh đã cẩn thận để đi nơi khác. Vào phòng không cần thay quần áo, anh cẩnthận mở gói quà ra. Lớp giấy kiếng bung ra anh bật nắp hộp lên. Bên trong làhai chiếc áo sơ- mi, hai chiếc cà-vạt và một cái khung hình bằng pha lê khá lớn.

Kiến Tường mỉm cười, cô nhóc này thật là… Anh cầm máy gọi vào điệnthoại cầm tay của Hạnh Nguyên. Chuông đổ một hồi Hạnh Nguyên đã mở máy.Cô cằn nhằn:

- Lại chuyện gì nữa đây... giám đốc?

Kiến Tường cười khẽ:

- Có chứ. Anh định hỏi cô bé Hạnh Nguyên có tặng nhầm quà cho anhkhông?

Hạnh Nguyên cười khúc khích:

- Có nhưng lỡ vào tay anh rồi thì anh cứ giữ đi há.

Kiến Tường làm bộ miễn cưỡng:

- Đành vậy chứ biết sao. Nhưng mà sao chỉ có khung hình mà không có hìnhnhỉ?

- Thôi đi, anh đừng có được voi đòi tiên nhé:

- Voi còn chưa thấy nói gì đến tiên mà đòi.

- Em không đùa nữa, em đi ngủ đây để mai đậy sớm đi làm, nếu không sẽ bịtrừ lương.

- Ai dám trừ lương của em.

Hạnh Nguyên cười:

Page 14: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 197

- Giám đốc của em chứ ai.

- Anh sẽ cách chức hắn.

Hạnh Nguyên khúc khích:

- Bao giờ anh cách chức được hắn rồi hãy nói. Chào anh!

Hạnh Nguyên tắt máy. Kiến Tường hình dung ra gương mặt đang cười củaHạnh Nguyên rồi mỉm cười tắt máy.

Sáng hôm sau, Kiến Tường có mặt trước cổng nhà Hạnh Nguyên thật sớm.Anh gọi cho cô.

- Anh đến đón em đi làm nhé.

Hạnh Nguyên đáp vội:

- Dạ, không cần đâu. Sáng nay em có chút việc riêng chắc sẽ đến công tymuộn một chút anh nhé.

Nói xong cô tắt máy. Kiến Tường làu bàu:

- Cô bé này chẳng để người ta nói được một câu đã tắt máy rồi.

Kiến Tường đành bỏ máy vào túi. Chưa kịp cho xe chạy đi thì cổng nhàHạnh Nguyên bật mở, chiếc xe hơi màu đen tuyền từ trong chầm chậm chạy ra.Kiến Tường đành ngồi im chờ cho xe chạy ra. Chiếc xe dừng lại, Hạnh Nguyênmở cửa xe bước xuống khoá cổng. Hôm nay cô mặc bộ đồ veston công sở màutrắng nổi bật trên nền đen của chiếc xe, nhìn cô thật chững chạc.

Khoá cổng xong, cô vội vàng lái xe đi nên không thấy xe Kiến Tường đậugần đó. Thấy Hạnh Nguyên cho xe chạy đi, Kiến Tường chợt nảy ra ý định đitheo xem sao.

Hạnh Nguyên cho xe chạy thẳng ra sân bay, Kiến Tường vẫn giữ mộtkhoảng cách nhất định chạy phía sau. Đến sân bay cho xe vào bãi đỗ, HạnhNguyên đi như chạy vào trông. Một chút lưỡng lự, xong Kiến Tường cũng choxe vào bãi đậu xe rồi đi theo.

Kiến Tường trông thấy Hạnh Nguyên ngay khi bước vào trong. Cô cứ dánmắt vào bên trong, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ vẻ sốt ruột. Có tiếng rềnvang trên bầu trời rồi gần hai mươi phút sau, Hạnh Nguyên đưa tay vẩy rối rít.

Kiến Tường trông thấy một chàng trai cao to đẹp trai phong độ sải nhữngbước dài về phía Hạnh Nguyên. Họ ôm chầm lấy nhau. Khoảng cách khá xa lại

Page 15: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 198

thêm ồn ào nên Kiến Tường không nghe thấy họ nói gì. Anh cay đắng âm thầmquay bước.

Trong khi đó Hạnh Nguyên tíu tít bên Duy Thanh:

- Anh Hai sao về bất ngờ quá vậy?

Duy Thanh cười:

- Thế mới vui. Để anh xem em gái anh thay đổi thế nào. Này nhé, má hồnghơn, mắt long lanh hơn, làn môi mộng hơn.

Anh nháy mất tinh nghịch:

- Yêu rồi phải không?

Hạnh Nguyên đỏ mặt:

- Anh này...

Duy Thanh nheo mắt:

- Vậy là anh nói đúng. Chà! Xem ra anh phải cảm ơn cái cậu nào đó có canđảm gánh nợ giùm anh rồi.

Hạnh Nguyên xụ mặt:

- Biết vầy em không thèm đi đón anh đâu.

Duy Thanh nhìn em nói:

- Sao lại xụ mặt ra như thế, anh về em không vui sao?

- Đâu có, em vui lắm. Nhưng sao anh về bất ngờ quá vậy?

Ôm vai em, Duy Thanh nói:

- Anh muốn sinh nhật em lần này có mặt anh. Hơn hai mươi năm rồi, chưabao giờ sinh nhật em mà anh có mặt cả, đúng không?

Ôm lấy cánh tay anh, Hạnh Nguyên mỉm cười:

- Cám ơn anh!

- Vào lấy hành lý rồi về thôi bé Nguyên.

- Anh Hai đưa em đến chỗ làm rồi tự lái xe về nha.

Page 16: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 199

- Vậy trưa em về bằng gì?

- Em đi bằng xe buýt cũng được.

Duy Thanh dặn dò:

- Trưa cứ ở yên đấy, anh sẽ đến đón em.

Trung Nam định vào phòng giám đốc thì bắt gặp Thành Trung mặt mày tái

mét ôm tập hồ sơ đi ra. Trung Nam hỏi:

- Cậu làm sao mà mặt mày tái mét thế?

Thành rung lắp bắp:

- Bão... đang có bão cấp mười hai trong phòng, anh ạ.

Trung Nam ngơ ngác:

- Cậu nói gì tôi không hiểu.

Thành Trung chép miệng:

- Chẳng biết giám đốc sáng nay ăn phải giống gì mà gặp ai cũng quát tháoum sùm. Sáng nay em ra ngõ gặp gái, nãy giờ bị ổng nãy giờ gặp ổng “quạt”suýt bay cả tóc.

- Đúng là có bão thật rồi!

Anh nhẹ nhàng quay bước:

- Tốt hơn hết là ta nên tránh khỏi vùng bị ảnh hưởng.

Nói xong, anh cùng Thành Trung chuồn êm. Suốt buổi sáng, Kiến Tườngkhông sao tập trung làm việc được. Anh kéo rèm cửa sổ lên, vô tình trông thấychiếc xe đậu dưới đường trước cổng công ty. Máu nóng dồn lên, anh qua phònglàm việc của Hạnh Nguyên. Cô đang thu dọn bàn làm việc chuẩn bị ra về.

Kiến Tường lại gần cô:

- Anh đưa em về.

Page 17: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 200

Hạnh Nguyên lắc đầu:

- Dạ, em tự về được.

Giữ vai Hạnh Nguyên, anh nói:

- Anh muốn hôn em.

Hạnh Nguyên giật mình đẩy Kiến Tường ra:

- Em không giỡn, đang ở công ty đó.

- Anh không giỡn.

Kiến Tường thô bạo đẩy Hạnh Nguyên sát vào Tường, thô bạo hôn cô. HạnhNguyên vùng vẫy:

- Anh làm gì vậy? Buông em ra!

Chẳng những không buông, Kiến Tường còn siết chặt hơn, bàn tay anh thôbạo sờ soạng khắp người cô. Hạnh Nguyên vùng vẫy thoát được một cánh tay,cô giáng thẳng vào mặt Kiến Tường cái tát nảy lửa. Kiến Tường khựng lại,Hạnh Nguyên dùng hết sức xô bật anh ra, nước mắt cô tuôn dài xuống má. Cônói trong tiếng nấc:

- Anh là đồ tồi! Tôi ghét anh, tôi hận anh.

Nói xong cô bỏ chạy ra khỏi phòng, Kiến Tường buông người xuống ghế tựhỏi mình vừa làm gì vậy.

Duy Thanh ngồi trong xe chờ mãi hết giờ làm đã lâu mà không thấy HạnhNguyên ra, anh đành xuống xe vào tìm. Vừa bước qua cổng thì Hạnh Nguyênquần áo xộc xệch, tóc tai rối bời chạy xuống đâm sầm vào anh.

Duy Thanh đỡ cô lại, anh lo lắng:

- Em sao thế?

Hạnh Nguyên tức tưởi:

- Mình, về đi anh!

Thấy Hạnh Nguyên khóc, Duy Thanh lớn tiếng:

- Ai đã ức hiếp em?

- Bỏ đi, mình về thôi anh.

Page 18: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 201

Đỡ Hạnh Nguyên đứng vững, Duy Thanh hùng hổ lên lầu. Hạnh Nguyênkhông cản kịp đành bất lực nhìn theo. Hết giờ làm nhân viên đã về hết, cácphòng là việc đều đống cửa, chỉ có một phòng còn mở.

Duy Thanh xông vào, trông thấy Kiến Tường áo quần xốc xếch, anh xôngđến thộp cổ áo Klến Tường, anh gầm lên:

- Cậu vừa làm gì em gái tôi hả?

Kiến Tường lơ ngơ:

- Em gái anh ư?

Duy Thanh gầm gừ:

- Tôi cảnh cáo cậu, chỉ cần cậu làm rụng một sợi tóc của nó thôi, tôi sẽ chocậu tù mọt gông nghe chưa.

Đến lúc này Kiến Tường mới nhìn rõ mặt và nhận ra đây là người thanh niênmà Hạnh Nguyên đón lúc sáng. Anh hỏi lại:

- Anh là anh trai của Hạnh Nguyên ư?

Duy Thanh vẫn không thôi gầm gừ:

- Biết rồi thì lo mà tránh xa em tôi ra.

- Rõ chưa?

Du Thanh nói xong bỏ đi. Phòng mở máy lạnh mà Kiến Tường có cảm giácanh đang ở giữa sa mạc mênh mông. Lỗi lầm anh gây ra thật khó mà hàn gắnđược.

Vừa mở cửa ra, trông thấy Kiến Tường, Duy Thanh sầm mặt:

- Cậu còn tới đây làm gì?

- Em xin lỗi, nhưng xin anh hãy nghe em nói.

Duy Thanh kéo cổng:

- Cậu còn nói cái gì. Chẳng phải tôi bảo cậu phải tránh xa em tôi ra đấy sao.

Kiến Tường khẩn khoản:

- Em xin anh đấy, cho em giải thích.

Duy Thanh khoanh tay trước ngực:

Page 19: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 202

- Cho cậu năm phút. Cậu nói đi, tôi nghe!

Kiến Tường mừng rỡ nói một hơi không kịp thở. Nghe xong, Duy Thanh gậtgù:

- Ra vậy! Nhưng cậu có biết ghen tuông quá sẽ giết chết tình yêu không?

Kiến Tường thiểu não:

- Em biết không những giết chết tình yêu mà còn giết chết em nữa, nên emmới khổ sở như vậy nè.

- Cho bỏ tật hồ đồ.

Kiến Tường khẩn khoản:

- Anh xem có cách nào giúp em được không.

Duy Thanh trợn mắt:

- Cậu có lầm không? Tôi giúp cậu để cậu lại làm khổ em tôi à.

Kiến Tường năn nỉ:

- Anh làm ơn đi! Em hứa với anh không bao giờ để cô ấy phải rơi nước mắtnữa. Mà có khóc cũng khóc vì hạnh phúc thôi.

- Thôi được, quân tử nhất ngôn. Cậu mà làm khổ nó là tôi đem cậu ra “pháptrường” xử trảm ngay.

Kiến Tường mừng rơn:

- Cảm ơn anh... Hai.

Duy Thanh phì cười mở rộng cổng cho Kiến Tường vào. Nhưng có vào cũngnhư không. Ba ngày liền anh bỏ cả công việc ngồi đợi cô trong phòng khách,nhưng cô bỏ cơm ở lì trong phòng không ló mặt ra. Ông Thành và bà Nguyệtbất nhẫn:

- Con làm vậy có quá đáng lắm không? Dù sao nó cũng biết lỗi rồi. Tha thứhay không, con cũng nên gặp nó một lần chứ.

Im lặng.

Bà Nguyệt nổi cáu:

- Này! Mẹ không muốn nhìn thấy nó ngồi ủ rũ trong phòng khách đâu nhé.

Page 20: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 203

- Vậy thì đừng có mở cửa cho anh ta vào.

- Con...

Duy Thanh đẩy mẹ qua một bên, nói:

- Này nhóc! Nó cũng hối hận lắm rồi, em nên tha thứ cho nó đi. Ngạn ngữAnh có nói: “Tha thứ là sự trả thù vinh quang nhất”, em không biết sao?

Im lặng.

Ba người biết có nói nữa cũng bằng thừa nên quày quả bỏ đi. Bà Nguyệt cáukỉnh:

- Không biết nó giống ai mà cứng đầu bướng bỉnh đến thế.

Ông Thành đùa:

- Thì nó giống em chứ ai.

Bà Nguyệt lườm ông:

- Em mà giận dai như nó thì còn lâu anh mới được vợ.

Hôm sau, trời âm u, mây đen vần vũ báo hiệu một cơn mưa như trút nướcxuống thành phố sau bao ngày nắng nóng. Kiến Tường vẫn đến nhưng anhkhông vào nhà. Mưa bắt đầu rớt hạt, anh vẫn đứng đó, mắt nhìn lên ô cửa sổphòng Hạnh Nguyên.

Bà Nguyệt nói với bà vú:

- Vú ra nói với nó về đi, mưa đầu mùa dễ bệnh lắm. Có đứng đó chờ cũngkhông ích gì đâu.

Vú Hiền đi ra cổng, tay cầm dù:

- Sao con không vào nhà?

Kiến Tường buồn hiu:

- Có vào cũng không gặp được cô ấy, con đứng đây cũng được.

Đưa cho anh cây dù, vú nói:

- Con cầm lấy dù cho đỡ ướt:

- Dạ, không sao đâu vú.

Page 21: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 204

- Bác gái có nhờ ta nói lại với con là con về đi, mưa đầu mùa dễ bệnh lắm.Nếu có bệnh thì đến phòng khám, bác gái trị miễn phí cho. Bác ấy chỉ giúpđược có thế.

Kiến Tường cười hiu hắt:

- Con cảm ơn bác gái.

Bà vú quay lưng vào nhà. Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Hơn một lúc sau thìmưa như trút nước, Kiến Tường vẫn đứng đó. Trong nhà Duy Thanh chépmiệng:

- Cái thằng khùng đó rõ là dở hơi. Nếu là con thì con về từ đời nào rồi.Nguyên à! Trước nhà mình sắp có án mạng rồi, biết không hả?

Hạnh Nguyên nói vọng ra:

- Vậy anh gọi cho dịch vụ mai táng mua sẵn quan tài để đó đi, hắn có chết bỏvào chôn luôn cho lẹ.

Duy Thanh lắc đầu bất lực, Trong phòng, Hạnh Nguyên vén rèm nhìn xuống.Dưới màn mưa xối xả trắng xoá, Kiến Tường vẫn đứng đó lẻ loi và cô độc. Hếtcòn cứng lòng được nữa, cô mở cửa chạy xuống nhà làu bàu:

- Người gì mà... lì quá.

Đứng trong mưa, Kiến Tường chợt nhớ lại cũng có một lần anh đi trong cơnmưa tầm tã thế này giữa cái lạnh của Cao nguyên rồi gục xuống trước cổng nhà.Chính Hạnh Nguyên đã đem anh vào nhà, không cám ơn cô anh còn gọi cô làgái bao. Lỗi lầm anh gây ra dù vô tình cũng khó mà tha thứ được.

Cửa cổng bật mở, Hạnh Nguyên hầm hè:

- Anh ăn vạ đủ chưa bả? Nhà tôi nợ nần gì anh. Người gì lì quá!

Kiến Tường vuốt mặt:

- Lì để được em tha thứ, lì để được em yêu, dù có chết anh cũng cam lòng.

- Anh về đi, trời mưa như trút, anh đứng đó làm gì?

- Anh sẽ không về nếu em không tha thứ cho anh.

Hạnh Nguyên thả cây dù xuống. Kiến Tường hốt hoảng chụp lấy cây dù checho cô, anh gắt:

- Em điên hả?

Page 22: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 205

Nước mắt chảy dài xuống má, Hạnh Nguyên ấm ức:

- Phải, em điên mới yêu anh để rồi khổ sở thế này.

Quên mất người mình đang ướt, Kiến Tường ôm ghì Hạnh Nguyên vào lòng:

- Anh biết, là anh sai, anh xin lỗi em. Tha thứ cho anh, sau này anh sẽ khônglàm em buồn nữa. Xin em đừng khóc.

Hạnh Nguyên thút thít:

- Em ghét anh lắm.

Ôm chặt Hạnh Nguyên hơn anh nói:

- Anh biết, anh biết... muốn đánh muốn mắng anh thế nào anh xin chịu hết,chỉ xin em đừng giận anh nữa có được không.

Hạnh Nguyên xô bật người anh ra nhăn mặt:

- Anh làm em ướt hết rồi nè.

- Anh xin lỗi...

Hạnh Nguyên nói nhỏ:

- Anh vào nhà, em tìm đồ cho anh thay, mặc vầy cảm lạnh chết.

- Em hết giận anh rồi, phải không?

Hạnh Nguyên vùng vằng bỏ đi trước:

- Nói nữa là ở đó luôn đó.

Kiến Tường mừng rỡ theo chân Hạnh Nguyên vào mà. Duy Thanh thảy vàotay Kiến Tường bộ đồ nói:

- Đồ mới đó, chắc cậu mặc vừa đấy.

Kiến Tường mỉm cười:

- Cảm ơn anh Hai.

Anh cầm đồ đi vào toa-lét thay ra, Hạnh Nguyên cũng thay xong bộ đồ khác,đưa cho anh cái khăn lông to, cô nói:

- Anh lau đi, coi chừng bị cảm.

Thấy tóc Hạnh Nguyên ướt, anh cầm khăn phủ lên lau cho cô.

- Tóc em cũng ướt hết rồi nè. Để anh lau cho!

Hạnh Nguyên nói vọng ra:

Page 23: PHẦN X Pbookserver.vuilen.com/book/nguoiaylamsaoquen/... · lúc đó tiếng mấy cô bên phòng tài vụ í ới: - Hết giờ làm rồi, đi ăn Nguyên ơi! - Dạ, em

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN

www.vuilen.com 206

- Nhớ kỹ lại em cứu anh thoát chết đến hai lần, đã không có một tiếng cảmơn mà anh còn làm cho em khóc.

Lấy cái khăn ra, anh nhìn cô nói:

- Anh nguyện dùng cả phần đời còn lại để chuộc lỗi cùng em. Đồng ý làm vợanh, em nhé?

Vùi mặt vào ngực anh, cô lí nhí:

- Em không biết, hỏi ba mẹ em ấy.

Ông Thành, bà Nguyệt xuất hiện:

- Sao, trời yên bể lặng rồi à?

Ông Thành cười:

- Lần này ráng mà giữ cho chặt nha, con rể.

Kiến Tường ghì chặt Hạnh Nguyên vào mình đáp:

- Dạ, trời gầm con cũng không buông đâu ạ.

- Thôi, cháu ở chơi nhé, hai bác đi nghỉ trước đây.

Nhìn theo bóng hai người khuất dần cuối cầu thang, Kiến Tường thì thầm:

- Ba mẹ tâm lý thật!

Hạnh Nguyên nhéo anh rõ đâu:

- Ba mẹ ai, nói cho rõ ràng nha.

- Thì ba mẹ của... chúng mình.

Hạnh Nguyên phì cười:

- Anh thật lẻo mép. Giờ anh nói đi, anh hối lộ cho anh Hai những gì.

Ôm Hạnh Nguyên trong vòng tay, Kiến Tường đáp:

- Anh Hai không phải là người dễ mua chuộc. Để được vào nhà gặp em, anhđã hứa với anh Hai là cả đời này sẽ không để em rơi lệ nữa. Mà dù có rơi lệ thìđó là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Hạnh Nguyên nép vào lòng Kiến Tường đầy tin yêu. Gió mưa bên ngoài đãthôi vần vũ. Hạnh phúc đã ở trong tầm tay cả hai người.

HẾT