phần i bó hoa lài chương 1 p -...

40
Tác Gi: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 Phường hát xiếc “Góc Trời Nam” mới ghé Sài Gòn lần thứ nhứt, đem trại bày bố ngoài đường Kinh Lấp tối thứ bảy 15 tháng 6 năm 192... khởi sự đêm đầu. Đèn điện thắp chói lòa, người đi nườm nượp. Nam nữ mặc sắc phục cực kỳ huê lệ chen nhau mua giấy vô rạp. Chín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ thun màu hường sát vô trong mình, đi vớ cao đến bắp vế bước ra nghiêng mình thi lễ khán quan, miệng cười duyên bày hàm răng trắng khít rịt. Đi giày, nhào đu, nhảy vòng, món nào cũng tinh thông coi như con rắn quanh, con rồng lộn, ai nấy cũng vỗ tay như pháo nổ, ngoài cô thiếu nữ ấy, “Góc Trời Nam” cũng có nhiều người khác đóng nhiều vở tuồng tuyệt diệu, nhưng khán quan ít ai khen cho bằng khen cô thiếu nữ đó. Mỗi lần cô ra, cô chưa múa mà người ta vỗ tay khen vồ tới, mười hai giờ vãn. Trần Văn Được nãy giờ ngồi trong Loge, đứng dậy kiếm ông chủ rạp, thốt lời rằng: - Xin lỗi ông, cô đi dây hồi nãy quý danh là chi, tuổi tác được bao nhiêu, học nghề này bao lâu, và cô có đôi bạn chưa? Ông chủ rạp Lý Vân Đình, chậm rãi đáp lại vầy: “Người ông hỏi đó quý danh là Mai Thị Kỷ Loan, tuổi vừa 18, học nghề này hồi 8 tuổi là lúc lạc loài cha mẹ, theo tôi trọn mười năm trường. Nhiều người danh giá như Đốc công Tài thấy cô nhan sắc tuyệt vời có cậy người đến nói mà cô vẫn không chịu, duy có Lê Tứ Hải là kép đại tài mà ông thấy cỡi ngựa hồi hát, muốn vầy đạo phu thê với cô, nhưng sao cô chưa ưng”. Trần Văn Được nghe nói xong, đoạn bắt tay tỏ dấu cám ơn, rồi từ giã, bước ra xe Limousine hiệu Delage 6 máy chạy thẳng về nhà. Cũng đêm đó, Lê Văn Hảo, một tên nghèo khó mà cũng rán mua giấy hạng chót vô coi. Nếu như ai thấy cô Mai Thị Kỷ Loan thì chắc cũng ước mơ điều này, sở vọng điều khác, chớ như Lê Văn Hảo ta không bao giờ có ý đó. Chàng cũng khen, chàng cũng tặng, mà khen tặng của chàng rất đoan chánh. Chiều bữa sau lối 7 giờ là còn 2 giờ nữa hát, nhiều vị mua bouquet (bó hoa), nệm gấm, bông tai, kiềng cẳng, dây chuyền, cà rá, đem tới ra mắt Mai Thị Kỷ www.vuilen.com 1

Upload: others

Post on 02-Sep-2019

1 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Phần I

Bó Hoa Lài

Chương 1

Phường hát xiếc “Góc Trời Nam” mới ghé Sài Gòn lần thứ nhứt, đem trại

bày bố ngoài đường Kinh Lấp tối thứ bảy 15 tháng 6 năm 192... khởi sự đêm đầu. Đèn điện thắp chói lòa, người đi nườm nượp. Nam nữ mặc sắc phục cực kỳ huê lệ chen nhau mua giấy vô rạp.

Chín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ thun màu hường sát vô trong mình, đi vớ cao đến bắp vế bước ra nghiêng mình thi lễ khán quan, miệng cười duyên bày hàm răng trắng khít rịt. Đi giày, nhào đu, nhảy vòng, món nào cũng tinh thông coi như con rắn quanh, con rồng lộn, ai nấy cũng vỗ tay như pháo nổ, ngoài cô thiếu nữ ấy, “Góc Trời Nam” cũng có nhiều người khác đóng nhiều vở tuồng tuyệt diệu, nhưng khán quan ít ai khen cho bằng khen cô thiếu nữ đó. Mỗi lần cô ra, cô chưa múa mà người ta vỗ tay khen vồ tới, mười hai giờ vãn.

Trần Văn Được nãy giờ ngồi trong Loge, đứng dậy kiếm ông chủ rạp, thốt lời rằng:

- Xin lỗi ông, cô đi dây hồi nãy quý danh là chi, tuổi tác được bao nhiêu, học nghề này bao lâu, và cô có đôi bạn chưa?

Ông chủ rạp Lý Vân Đình, chậm rãi đáp lại vầy: “Người ông hỏi đó quý danh là Mai Thị Kỷ Loan, tuổi vừa 18, học nghề này hồi 8 tuổi là lúc lạc loài cha mẹ, theo tôi trọn mười năm trường. Nhiều người danh giá như Đốc công Tài thấy cô nhan sắc tuyệt vời có cậy người đến nói mà cô vẫn không chịu, duy có Lê Tứ Hải là kép đại tài mà ông thấy cỡi ngựa hồi hát, muốn vầy đạo phu thê với cô, nhưng sao cô chưa ưng”.

Trần Văn Được nghe nói xong, đoạn bắt tay tỏ dấu cám ơn, rồi từ giã, bước ra xe Limousine hiệu Delage 6 máy chạy thẳng về nhà.

Cũng đêm đó, Lê Văn Hảo, một tên nghèo khó mà cũng rán mua giấy hạng chót vô coi. Nếu như ai thấy cô Mai Thị Kỷ Loan thì chắc cũng ước mơ điều này, sở vọng điều khác, chớ như Lê Văn Hảo ta không bao giờ có ý đó. Chàng cũng khen, chàng cũng tặng, mà khen tặng của chàng rất đoan chánh.

Chiều bữa sau lối 7 giờ là còn 2 giờ nữa hát, nhiều vị mua bouquet (bó hoa), nệm gấm, bông tai, kiềng cẳng, dây chuyền, cà rá, đem tới ra mắt Mai Thị Kỷ

www.vuilen.com 1

Page 2: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Loan, gọi rằng tặng người hát hay chớ kỳ dư mỗi người thấy cô chưa chồng, đều muốn kết dây ái tình với cô luôn, người ra vô chỗ cửa phòng riêng của cô nườm nượp, thật Sài Gòn này ít ai cho một ả đào nhiều vật quý vậy. Cô rước mọi người bất hạng Cò mi, Thầy kiện, Quan thầy Đốc phủ, đều như nhau, cô không bao giờ có tình với người nào tất cả.

Lê Văn Hảo tuổi vừa 22, cha mẹ nghèo, được nhà nước cho học bổng đậu cấp bằng tốt nghiệp, ra làm việc ngoài dinh Thượng thơ hai năm nay.

Làm việc lương bổng được 50 đồng gởi về cho mẹ nuôi hai đứa em gái ở Xuyên Mộc hết 30 đồng; ăn cơm quán hết 12 đồng, dư lại 8 đồng trả tiền giặt ủi, may thêm áo quần. Anh em bạn ai trông vào cũng đều thương chàng cả.

Từ ngày gánh hát xiếc “Góc Trời Nam” ghé hát Sài Gòn đến nay, đêm nào Lê Văn Hảo cũng nhín 5 cắc mua giấy vô cửa. Người làm việc đồng ty với chàng đều ngồi ở hạng 5 đồng, 3 đồng duy có chàng ngồi hạng chót mà thôi. Lê Văn Hảo có tánh kỳ, hễ thấy ai giàu thì không bao giờ bợ, đời này ít ai được vậy. Lê Văn Hảo thấy Mai Thị Kỷ Loan thì thương tài nàng lắm, nên đêm hát thứ nhì vừa vãn, chàng bẻ một cái bông lài đem lại phòng cô. Chàng bước tới cửa phòng thì trong bụng lại sợ, thầm nghĩ:

Không biết cô có khung thâu cái bông lài này là vật rẻ giá hay chăng? Rồi lại than một mình:

“Bông lài ôi! Mi sánh với đồ quý trong kia thì như một trời một vực, mà mi có thể nào nằm trên tay Mai Thị Kỷ Loan không? Ta không phải mong mỏi cho Kỷ Loan muốn ta, song ta lại muốn cho mi thay mặt ta mà tặng người tài ba vậy. Ước ao sao điều ước vọng của ta thành, thì mới không uổng công ta bẻ”. Lê Văn Hảo đi tới cửa phòng mà không dám vô, giây lâu con tớ của Kỷ Loan bước vô, chàng kêu lại mà rằng:

- Em làm ơn đem cái hoa này đến tay cô Kỷ Loan, rằng của kẻ nghèo hèn này tặng cô vậy.

Con tớ thấy cái bông nhỏ nhoi như thế, không muốn lãnh lại nói: “Người ta cho cô vàng, hột xoàn, cô còn không ngó ngàng gì đến, còn cái bông này không có giá trị gì mà thấy mất công đem đến, chẳng hay thầy có ý gì khác chăng?”

- Qua chẳng có ý gì riêng tất cả nên qua không muốn giáp mặt cô, chỉ nhờ nơi tay em trao lại giùm rằng của tên “Tố Tâm” này cho cô, qua rất cám ơn em lắm.

Con tớ suy nghĩ một hồi, rồi chịu đem vô cho Mai Thị Kỷ Loan. Lê Văn Hảo từ giã ra về.

www.vuilen.com 2

Page 3: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Rồi từ đó về sau, mỗi khi vãn hát, Lê Văn Hảo cũng cứ làm y như bữa đầu, mỗi bữa mỗi bẻ 1 cái bông lài rồi cũng cứ nhờ tay con tớ đem vô Mai Thị Kỷ Loan luôn chớ không khi nào chàng chịu giáp mặt cô Kỷ Loan. Con tớ lấy làm lạ lắm song hỏi duyên cớ thì Lê Văn Hảo không bao giờ nói ra.

I. Hồng Nhan Bạc Phận

Mai Thị Kỷ Loan, đêm kia hát rồi vào phòng chong đèn ngồi thao thức,

bỗng giựt mình tính lại, co tay tính lại, cầm gương soi lại, mái tóc xanh đã trải mấy mươi lần sương tuyết, đôi gò má thầm đã pha phôi mấy mươi phen phong trần, rồi cô tưởng lại câu “Hồng nhan bạc phận” cô sợ không khỏi, cô mang lấy. Cô thầm than. Nợ ba sinh bao giờ gặp gỡ, đặng đắc tơ đào tác hiệp lương duyên, trót ba năm trời ta không gặp ai là kẻ đồng tâm. Có phải là: đờn Bá Nha chưa kẻ tri âm, cờ Đế Thích không ai địch thủ; Chung Kỳ sẵn đó, mà cao sơn lưu thủy, ngón đờn ta chưa phải là Bá Nha; Lý Thị sẵn đây, mà được mã hoành xa, nước cờ ta chưa phải là Đế Thích. Bất quá ta là một con ả đào biết giữ nền băng tuyết phỉ phong, chớ nào phải con nhà đạo đức. Ta là một con lạc loài cha mẹ thuở nên tám. Ôi! Ta là một con khốn nạn trên đời này.

Quan thầy, đốc công, nhiều người cậy mai nói ta, song ta vẫn không ưa, vì ta thấy người ta giàu, người ta ỷ thế, người ta muốn cười ta, là tại đồng tiền của người ta, chớ nào phải người ta có tình với ta.

Nguyệt Lão ông ôi! Bao giờ ông mới cho ta gặp người non nước. Lệ vấn vương, khúc đoạn trường, biết cùng ai tỏ, nói cho ai hay?

“Bóng đen leo lét lúc thâm canh,

Nông nỗi này ai có biết mình.

Con tạo vẫn ghen người má phấn,

Làng chơi ai xót kẻ mày xanh.

Can thường lận đận hai vai nợ,

Non nước bâng khuâng một khối tình.

Nghĩ đến bao nhiêu sầu cảm bấy,

Khắt khe chi bấy cuộc phù sanh.”

Ta quyết lựa một người bất hạng sang hèn, giàu nghèo, miễn ta khắc ý ta thương là đủ. Nhưng hỡi ôi! Mấy năm trường đi khắp cùng lục tỉnh mà ta vẫn chưa gặp. Thấy sang giàu mà ta bắt ngán, giàu có mà chi, lợi danh ích gì?

www.vuilen.com 3

Page 4: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

“Khắt khe chi bấy cuộc phù sanh,

Khéo khéo chui vào đám lợi danh.

Sự nghiệp trăm năm mây trước gió,

Giàu sang một khối bọt ngoài gành.

Trăng hoa sao lắm người đen bạc,

Bồ liễu riêng thương hận mong manh.

Một tấm sầu riêng khôn xiết tả,

Soi lòng may có ngọn đèn xanh.”

Mai Thị Kỷ Loan đương than đến đó bỗng đâu con tớ xô cửa bước vô đưa cho cô một cái bông lài nói rằng của “Tố Tâm” cho; cô cầm cái bông lài nơi tay mà cô thầm nghĩ:

“Ai đây tự xưng rằng Tố Tâm rồi cứ đem cho ta thứ bông lài này hoài? Nhiều phen ta giả ý bước ra, thì người ấy cứ lánh mặt mãi. Theo thế thường ai cũng chưng mình giàu có muôn hộ đặng gần ta, còn người này nói với con tớ rằng nghèo nàn lại còn không muốn gặp mặt ta là khác. Mà bộ khi Tố Tâm này nghèo thiệt, nên không mua tràng hoa, lại cứ mua bông lài là bông không giá trị. Người ta cho vàng ngọc là cố ý muốn trêu ghẹo ta, hoặc may ta động tình mà vầy cuộc ái ân với ta, chớ còn Tố Tâm này ý khác hẳn với thiên hạ. Thôi ngày mai ta lập thế hỏi Tố Tâm coi Tố Tâm nói sao cho biết. Tố Tâm là người thế nào mà trí ta cứ vẩn vơ nhớ mãi?”

Mai Thị Kỷ Loan suy nghĩ như vậy rồi đem cái bông lài dắt trên bình bông coi như của quý lắm vậy.

Đêm sau Lê Văn Hảo cũng cứ đem cái bông lài rồi đứng ngoài cửa đợi con tớ. Thình lình có người này đứng rình chỗ tối nhảy ra, nắm tay chàng. Lê Văn Hảo hoảng hồn day lại thấy cô Mai Thị Kỷ Loan. Chàng thất kinh xô tay cô Kỷ Loan rồi chạy mất, bỏ cái bông lài rớt dưới đất.

Kỷ Loan vô phòng ngẫm nghĩ hoài mà không ra manh mối, song trí nàng cứ tưởng tượng “người cho bông lài” mãi, nhiều khi cô đương múa hát mà đôi mắt cứ tìm người cho bông lài tứ phía.

Trần Văn Được, con nhà giàu có ở Bạc Liêu, không làm nghề gì cả, chỉ ngày tối đi chơi mãi, nhiều người gọi chàng là cậu Tư Được, cậu Tư Được lên Sài Gòn chơi có hơn nửa tháng nay. Đêm nào cậu cũng mua giấy hạng nhất vô coi hát xiếc “Góc Trời Nam” luôn.

www.vuilen.com 4

Page 5: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Đêm đầu, cậu đã hỏi lai lịch cô Kỷ Loan rồi, nên cậu quyết làm sao đóa hoa xinh ấy về tay cậu, cậu mới nghe.

Cậu đem món này vật nọ cho cô Kỷ Loan mãi, rồi cậu cậy mai đến hỏi. Cô Kỷ Loan không ưng, cậu vẫn là người háo sắc, hễ cậu muốn ai mà không được, thì cậu dùng kế xảo quyệt đặng làm hư huyết trong giá sạch người ta. Cậu nghe ông chủ rạp Lý Vân Đình nói rằng Lê Tứ Hải muốn vầy duyên cá nước với cô Kỷ Loan, rồi cậu sợ vì có Lê Tứ Hải mà cô Kỷ Loan không ưng, nên trước hết cậu tính trừ Lê Tứ Hải. Cậu không biết dùng thế gì mà giết Lê Tứ Hải, vì Lê Tứ Hải ít đi chơi, lại là một tay mạnh bạo phi thường. Cậu suy tính hoài mà không ra kế, cậu cho vời Ba Quế là tay bộ hạ của cậu vào mà bàn bạc. Ba Quế bày như vầy... Cậu nghe rồi, cậu hết sức vui mừng, dạy ba Quế cứ việc thi hành, có đổ bể ra cậu chịu hết; tiền móc ra một trăm đồng bạc cho Ba Quế.

Gánh hát “Góc Trời Nam” hát được mười đêm. Qua đêm thứ mười một, nhằm ngày 26 tây, trong lúc Lê Tứ Hải đương nhào lộn trên đu; bỗng đâu chàng té xuống đất.

Lê Tứ Hải nằm sải tay không cựa quậy gì được. Khán quan ai nấy cũng lo sợ cho mạng chàng duy có cậu Tư Được ngồi lẳng lặng không nói gì hết, lại trong bụng có ý vui mừng. Cô Kỷ Loan ở trong buồng hoảng hồn chạy ra đỡ Lê Tứ Hải dậy, thì hồn quế chàng đã mê man, không còn biết gì ráo.

Lập tức ông chủ rạp đem xe hơi chở tuốt vô nhà thương, sống thác thế nào, xin xem hồi sau sẽ rõ. Cô Kỷ Loan muốn biết duyên cớ làm sao mà Lê Tứ Hải té, nên nàng biểu bắc thang đem ra, rồi nàng leo tuốt lên đu coi lại. Nàng hoảng hồn thấy mối dây treo đu bị người cắt. Nàng nghĩ hoài mà không rõ ai oán thù Lê Tứ Hải vậy. Bởi mối dây ăn lòn ra ngoài rạp, nên dẫu ai tiểu tâm muốn hại người nhào đu thì dễ như trở bàn tay, cô thuật chuyện lai cho Vân Đình nghe, nên từ đây sắp tới có người canh giữ mấy mối dây ấy luôn. Ông Vân Đình đêm ấy ở luôn trên nhà thương săn sóc Lê Tứ Hải, ông sợ Lê Tứ Hải chết, rồi không ai đứng rạp mà được công chúng hoan nghinh vậy. Cũng may, bệnh của Lê Tứ Hải càng ngày càng giảm, song sự mê man của chàng vẫn không bớt.

Qua đêm sau, lối 8 giờ, thằng Ba Quế tìm cậu Tư Được nói chuyện. Cậu Tư Được thấy mặt Ba Quế, thì cậu chụp nói: “Mày cắt dây treo đu hôm qua đó, thằng Lê Tứ Hải té mà tao nghe nói nó còn sống. Hiện giờ nó nằm nhà thương Chợ Rẫy. Mày tính thế nào làm cho tuyệt mạng nó tao mới nghe?” Ba Quế ngồi suy nghĩ giây lâu rồi kề tai nói nhỏ với cậu Tư Được. Thấy cậu Tư Được gật đầu lia lịa bộ đắc chí lắm, rồi móc một xấp giấy bạc đưa cho Ba Quế mà rằng: Mày phải kiếm thêm hai đứa nữa mới được. Ba Quế “dạ” rồi bước ra đi tuốt xuống tiệm nước thằng Lù ở góc đường Massiges, ngồi đợi ai không biết, mà cứ biểu thằng Lù châm nước hoài.

www.vuilen.com 5

Page 6: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Bữa nào Lê Văn Hảo trước khi đi coi hát xiếc đều ghé quán ấy uống nước chớ không bao giờ đi nhà hàng Tây, vì chàng sợ tốn nhiều.

Một chập có hai đứa du côn vấn khăn lông trên đầu bước vô, Ba Quế vừa thấy thì la lên:

“Lại đây, dữ hôn bây giờ bay mới tới, tao đợi nãy giờ lâu rồi. Sao, bay tính được không?” Hai thằng du côn lột khăn, ngồi xuống ghế xong rồi nói:

- Ôi thứ gì, chớ thứ đồ đó bỏ của tụi tôi. Mười thằng Lê Tứ Hải, tụi tôi cũng không sợ; tụi tôi hứa chắc hai giờ khuya nó phải bị tụi tôi đa. Anh cho thêm tụi tôi vài chục nữa xài chơi anh?

Lê Văn Hảo ngồi bàn gần đó, nghe hết ráo, một lát chàng ngó lại thấy Ba Quế lấy một xấp giấy bạc đưa cho hai thằng du côn mà nói rằng:

- Bay đừng lo sự tiền bạc. Cậu Tư Được ở rộng rãi lắm. Bay làm xong việc này, nghĩa mà mai thằng Lê Tứ Hải chết tại nhà thương, bay sẽ có mỗi đứa 2 trăm.

Uống nước một lát lâu rồi, cả ba từ giã về. Lê Văn Hảo coi đồng hồ gần chín giờ, nên cũng trả tiền nước, rồi ra đường kêu xe kéo xuống rạp “Góc Trời Nam”.

Lê Văn Hảo là người nghĩa hiệp có chí thanh cao thường làm nhiều việc nghĩa, nên đêm đó chàng ngồi trên giàn coi hát mà bụng lo sợ mãi. Chàng thầm nghĩ: “Cậu Tư Được là ai mà oán Lê Tứ Hải lắm vậy? Còn đêm nay hai đứa du côn bộ hạ của cậu Tư Được lại toan giết Lê Tứ Hải. Nghe người ta nói rằng một ngày kia Lê Tứ Hải sẽ cưới cô Kỷ Loan, mà rủi Lê Tứ Hải bị giết thì chẳng là tội nghiệp cho Kỷ Loan lắm ru. Ta có nên đi cứu Lê Tứ Hải không? Nên lắm chớ. Song ta e đêm nay cô Kỷ Loan lên nhà thương rồi rủi cô gặp ta, ta mới liệu sao? Âu là ta phải cho cô hay rồi cô đi cứu Lê Tứ Hải cũng được. Năm đứa như quân côn đồ ấy ta nhắm cô Kỷ Loan giết cũng chết, huống gì có hai đứa.

Rồi đó chàng lấy một miếng giấy nhỏ móc trong túi cây viết chì ra, rồi kê trên đầu gối viết. Đoạn bỏ vô túi, ngồi lại coi hát như thường. Mười hai giờ vãn hát.

Đêm nay cô Kỷ Loan về phòng nằm buồn bực, vì nỗi Lê Tứ Hải là kép đại tài, rủi mang bệnh, nên cán quan ít ai hoan nghinh. Cô tính đi thăm Lê Tứ Hải. Song cô còn đợi... Cô còn đợi ai? Ấy là “người cho bông lài” vầy. Còn tưởng tượng gần xa, bỗng đâu con tớ bước vô đưa cái bông lài, và thưa:

- Bữa nay “người cho bông lài” dạy tôi đem nang thơ này cho cô, và hứa rằng người sẽ truy tầm đứa sát nhân giùm cô.

www.vuilen.com 6

Page 7: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Cô Kỷ Loan lấy làm lạ lắm, nên lật đật đem cái bông lài để trên bình bông như mọi khi, rồi xé nang thơ ra; nàng thấy mấy hàng sau đây viết chữ nhỏ rít:

“Kính gởi Quý nương nhả giám

Vì một cớ riêng mà người ta âm mưu toan giết Lê Tứ Hải. Đêm nay lối hai giờ khuya, Quý nương phải lên nhà thương rình bắt chúng nó rồi thấy về sau dặn Lê Tứ Hải hãy giữ mình cho lắm. Tôi đây cũng sẵn lòng vì việc nghĩa mà tìm cho ra manh mối vụ này, và có nhiều đoạn bí mật vô cùng. Quý nương hãy giấu nhẹm cái tên của đứa nghèo hèn này, đừng tỏ cho ai biết, khác hơn là con tớ của “Quý Nương”.

Tố Tâm”

Kỷ Loan coi rồi giật mình suy nghĩ không ra, nên nói thầm rằng: “Ai toan giết Lê Tứ Hải đây? Lê Tứ Hải không đi chơi bời với ai, mà sao lại có người oán kìa? Vì một cớ riêng? Cớ riêng gì? Bí mật quá. Ta không thể tầm cho ra cớ riêng ấy được. Còn Tố Tâm là người gì mà biết người ta toan hại Lê Tứ Hải? Tố Tâm là người nghĩa hiệp hứa với ta trong thơ rằng sẽ tìm cho ra manh mối việc này. Ta có nên tin không? Sau rồi ta sẽ hay, không muộn gì. Tố Tâm vì ý gì mà biểu ta giấu tên? Tố Tâm dạy ta hai giờ khuya phải lên nhà thương cứu Lê Tứ Hải rồi bắt đứa sát nhân.”

Nói vậy đứa sát nhân này cắt dây đu hôm qua chớ gì Tố Tâm tự xưng mình nghèo hèn, mà chắc gì Tố Tâm nghèo không? Nếu Tố Tâm nghèo thì bao giờ có chí nghĩa hiệp vậy? Thôi không cần suy nghĩ nữa, ta cứ y lời Tố Tâm mà thi hành.

Đoạn cô kêu xe kéo lên nhà thương. Tới nơi cô thấy Vân Đình ngồi một bên Lê Tứ Hải mà Lê Tứ Hải vẫn còn mê. Cô kêu Vân Đình ra phía ngoài rồi kề tai nói nhỏ. Ông Vân Đình nghe qua thất sắc điếng hồn, đứng ngó sững Kỷ Loan, Kỷ Loan không sợ chút nào, lại biểu ông Vân Đình qua bên phòng trống khít đó mà coi cô bắt đứa sát nhân. Giờ đó Ba Quế đi với hai tên du côn Tư Hoành và Sáu Ngởi. Sáu Ngởi coi bộ lẹ làng hơn nên biểu Ba Quế và Tư Hoành ở ngoài đợi, còn va bước vô nhà thương coi bộ không sợ ai hết. Trong nhà thương không còn nghe tiếng gì khác hơn là tiếng tằng hắng chắc lưỡi, dế gáy te te.

Sáu Ngởi xô cửa phòng bước vô rờ trán Lê Tứ Hải đoạn, rút con dao trong mình sáng dới ra dòm quanh quất không ai. Anh ta mới mạnh tay đâm xuống ngay ngực Lê Tứ Hải. Kỷ Loan núp trong kẹt cửa thấy rõ ràng một tên du côn bộ vạm vỡ mặc đồ đen. Lẹ như chớp nàng bước trái ra xô tay của Sáu Ngởi, thì ngọn dao trịch ra ngoài, găm xuống sâu hơn hai tấc. Cô Kỷ Loan rất tài, phải như ai khác thì chắc Lê Tứ Hải chết về ngọn dao ấy rồi. Sáu Ngởi day lại thấy một người bộ tịt mảnh mai như đàn bà, mặc toàn đồ đen, mang mặt nạ da trắng trong như tuyết, cườm tay no trờn, đi đôi giày cao su. Sáu Ngởi không thèm hỏi

www.vuilen.com 7

Page 8: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

gì hết cứ rút lưỡi dao lên rồi vội vàng chém Kỷ Loan một dao lợi hại lắm, Kỷ Loan con mắt sáng phi thường, biết Sáu Ngởi dùng miếng đó, nên có đề phòng trước rồi, liền tránh mình qua, rồi tay trái bắt dao, tay mặt đánh vô hàm Sáu Ngởi, làm cho Sáu Ngởi không thể nào cầm dao được nữa, nên buông dao xuống đất, rớt nghe kêu một tiếng rảng.

Vân Đình nghe tiếng dao liền rút súng lục liền xô cửa phòng chạy vô. Sáu Ngởi vừa muốn đánh Kỷ Loan, liền thấy có người xô cửa bước vô anh ta hoảng hồn phóng ra cửa sổ chạy mất. Kỷ Loan tưởng rằng Sáu Ngởi tính đào tẩu; cô tức mình giậm cẳng than với Vân Đình rằng:

- Phải chi ông đừng xô cửa bước vô, thì tôi đã bắt đứa sát nhân rồi.

Đây nói về Lê Văn Hảo khi gởi nang thơ cho Kỷ Loan rồi, trong bụng lại sợ Kỷ Loan bắt không đặng đứa sát nhân, nên chàng cũng lên nhà thương núp ngoài hàng rào mà đợi. Lời đoán của Lê Văn Hảo rất trúng; Sáu Ngởi phóng ra cửa sổ vừa rồi, thì chạy lại hàng rào nhảy ra. Lê Văn Hảo thấy bộ tịch chàng biết ngay nên lật đật chạy lại chận cẳng, làm cho Sáu Ngởi té sấp xuống đất. Sáu Ngởi vừa ngồi dậy thì đã bị Lê Văn Hảo thúc hai tay ra sau, đoạn chàng cột lại dẫn vào cho cô Kỷ Loan.

Kỷ Loan và Vân Đình cắt phiên người gác Lê Tứ Hải xong rồi hai người xô cửa bước ra. Bỗng đâu ở ngoài có người xô cửa bước vô, mặc đồ đen, đồng đội kết, còn cái mặt lại lấy khăn mouchoir cột từ con mắt chí miệng, nên cô Kỷ Loan và Vân Đình không biết ai. Vừa muốn hỏi thì kế nghe người ấy nói:

- Tố Tâm xin nạp đứa sát nhân hồi nãy cho Quý nương, cầu xin Quý nương tra khảo nó.

Kỷ Loan bèn thò tay trong túi của Vân Đình lấy cây súng lục liên ra nàng liền bước lại ngay mặt Lê Văn Hảo và đưa mũi súng ngay mặt mà rằng:

- Người hãy gỡ khăn ra cho tôi biết mặt, bằng không viên đạn này nó sẽ xiên vào óc, người đã rõ tôi bắn súng tài dường nào, đừng tính thoát thân mà mang hại.

Lê Văn Hảo không nao núng chút nào, tay trái vịn vai Sáu Ngởi, tay mặt chống nạnh, lại chậm rãi đáp rằng:

- Tố Tâm là đứa nghèo hèn, bất quá một tên bồi của Quý nương có trọng gì mà Quý nương muốn biết mặt.

Kỷ Loan thấy Tố Tâm có khẩu khí anh hùng, lại không sợ mũi súng lục liên nên tiếp nói: “Sang giàu là mây trước gió, là bọt ngoài gành, tôi không sá gì sự sang hèn, tôi trọng người biết nhân nghĩa danh dự mà thời Tố Tâm có khứng

www.vuilen.com 8

Page 9: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

cho tôi coi mặt không? Bằng nghịch mạng, tôi nói thiệt, viên đạn vô tình này nó không dung Tố Tâm đâu”.

Lê Văn Hảo đưa hai tay lên tỏ dấu quy hàng, mặt không đổi sắc chút nào, còn đôi mắt sáng rỡ như ngôi sao, miệng lại cười chúm chím mà thốt lời rằng. “Viên đạn là loại kim nó không bao giờ có tình hay là vô tình cùng ai tất cả, duy có Quý nương có tình cùng không tình, muốn giết Tố Tâm thì giết phứt đi, mà Quý nương phải biết rằng giết người làm nghĩa thì tội lớn lắm”.

Kỷ Loan nghe nói có sắc thẹn, nên ngộ bất cập lượng, liền bóp cò. Tố Tâm sáng trí phi thường, tuy đứng đó mà đôi mắt cứ ngó ngay mũi súng mãi, Kỷ Loan vừa bóp cò, thì Tố Tâm cũng vừa đánh cây súng rơi xuống đất, nổ nghe một tiếng “bùm”; viên đạn bay vô cửa xoi một lỗ nhỏ, Kỷ Loan vừa thò tay lượm cây súng lục liên lên, thì cô liền nghe Lê Văn Hảo nói:

Quý nương thiệt lòng muốn giết Tố Tâm sao? Quý nương giết một người đi tay không như vầy Quý nương không thẹn sao? Quý nương muốn rõ tài Tố Tâm thì Quý nương hãy lựa người đàn ông giỏi hơn Quý nương rồi Quý nương chọn ngày giờ, Tố Tâm sẽ đến nơi kỳ hẹn mà địch thủ; chớ cái tay của Tố Tâm không bao giờ tỉ thí với đàn bà con gái.

Kỷ Loan cũng cứ việc lượm cây súng lên, vừa đứng dậy thì đã bị Lê Văn Hảo nắm cổ Sáu Ngởi xô đại vào mình Kỷ Loan.

Kỷ Loan vừa lo tránh Sáu Ngởi thì Lê Văn Hảo đã mở cửa bước ra ngoài, Kỷ Loan xô cửa rượt theo, nhưng muộn lắm rồi, Lê Văn Hảo đã chạy đâu mất, không còn thấy tâm dạng gì nữa.

Kỷ Loan bước trở lại phòng nói với Vân Đình rằng: “Từ hồi tôi học võ đến nay, tôi không bao giờ gặp người này mà xứng tay địch thủ với tôi cả, nay tôi gặp Tố Tâm là người có khí anh hùng, không sợ lằn tên mũi đạn, đôi mắt của người sáng rỡ như sao băng, trông vào tôi bắt sợ ngay”.

Ông Vân Đình tiếp nói:

- Không biết Tố Tâm là người thế nào mà có dạ hảo tâm lắm vậy. Đã cho hay trước, lại còn rình bắt giùm đứa sát nhân này nữa là khác, cớ sao Tố Tâm lại không cho cô biết mặt?

- Tôi không biết được, mà tôi đoán hoài cũng không ra duyên cớ tại làm sao mà người lánh mặt tôi.

Nói rồi cả hai đồng bước ra, dẫn Sáu Ngởi lên xe về rạp thì đồng hồ đã gõ 4 giờ. Ông Vân Đình nói với Kỷ Loan: “Tôi giao thằng sát nhân này cho cô giữ, mai sáng tôi sẽ đem nó nạp cho cò bót, mình không cần gì tra hỏi nó nhọc công!”

www.vuilen.com 9

Page 10: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Kỷ Loan nghe nói phải, liền “dạ” rồi trở vô cột Sáu Ngởi vô một cây trụ lớn, đoạn cô thay đồ leo lên giường nằm nghỉ. Cô nằm thao thức, ngủ không yên, lăn qua lộn lại mãi. Cô cứ nhớ cái khí anh hùng của Tố Tâm là “người cho bông lài” hoài, dường như Tố Tâm đứng trước mặt cô vậy. Cô than nho nhỏ trong miệng rằng:

- “Tố Tâm ôi! Tố Tâm là người thế nào mà tôi đoán không ra vậy? Tâm chí của Tố Tâm ra sao mà tôi đoán không ra vậy? Cái khí anh hùng của Tố Tâm đi đến bực nào lận? Bộ khi Tố Tâm không rõ tài ta, nên không chịu tỉ thí với ta chớ gì? Thôi để rồi Tố Tâm sẽ hay, ta sẽ biết sức Tố Tâm trong vài ngày đây. Người cho bông lài ôi! Vì cớ gì mà người cứ lánh mặt không cho ta biết?” Nói đến đó, đoạn cô ngồi dậy lấy cái bông lài để trên bình bông xuống, cầm hun hai ba cái rồi để nơi miệng mà than tiếp: “Bông lài ôi! Tâm sự của chủ mi ra sao, mi có thể nào bày ra cho ta biết được không? Nếu mi bày cho ta rõ được thì hạnh phúc cho ta lắm đó! Mi có biết chăng? Bông lài ôi! Chủ mi là Tố Tâm có vợ con gì chưa? Sao ta ngày đêm vẫn mơ tưởng mãi. Tố Tâm ôi! Người có biết tâm sự của ta không? Ngày nào rõ được?

Bấy lâu nay ta quyết trao thân này cho một người nào tài hơn ta, biết trọng nhân nghĩa, biết mến danh dự là đủ. Ta không cần giàu sang muôn hộ. Tố Tâm có biết chăng? Lê Tứ Hải là người tài hơn ta song người vẫn còn mến đồng tiền, vì vậy mà ta không ưng, Tố Tâm có thấu nỗi này không? Tố Tâm tự xưng nghèo mãi; Tố Tâm nghèo đồng tiền chớ Tố Tâm giàu nhân nghĩa lắm. Trên đời này ta chưa thấy ai có khí anh hùng như Tố Tâm vậy. Ta nhớ lời Tố Tâm nói khi nãy, ta nhận biết rằng Tố Tâm có tình cùng ta. Mà chắc gì đâu. Nếu người có tình cùng ta thì người đã cho ta biết mặt rồi chớ có đâu cứ trốn lánh mãi? Âu phải rồi, Tố Tâm nghèo sợ ta không ưng, nên không chịu ra mặt chớ gì. Tố Tâm không dè ta trọng nghĩa khinh tài.

Phải chi Tố Tâm sẽ cùng ta...” nói đến đây nàng có sắc thẹn. Đồng hồ điểm năm, năm giờ mà cô chưa ngủ. Cô sợ tối mai mệt lắm, vì thức trọn đêm nay, nên cô lật đật lấy ve thuốc đổ ra ly uống. Cô vô nằm lại trên giường không bao lâu đôi mắt cô nhắm khít rồi lần lần cô ngủ quên.

Tám giờ sáng, Vân Đình lại phòng Kỷ Loan, thấy cô còn yên giấc, Vân Đình đi nhẹ nhẹ ra sau, ông kiếm thằng sát nhân hồi hôm, nhưng không thấy nó. Ông sanh nghi liền trở ra kêu cô Kỷ Loan dậy mà rằng:

- Thằng sát nhân hồi hôm cô cột đâu?

Kỷ Loan vừa mở mắt ra thấy ông Vân Đình lật đật ngồi dậy, bước ra sau, trở vô la hoảng lên:

Tôi cột chắc lắm, nơi cây trụ này mà! Nó đi đâu rồi? Nó biết tàng hình sao kìa? Hay là ai mở nó ra?

www.vuilen.com 10

Page 11: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Kỷ Loan coi kỹ lại thì thấy dấu dao cắt rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa. Toàn cả đào kép trong rạp đều chưng hửng; ông chủ tính bỏ qua nên nói:

- Thôi, vụ đó nên bỏ qua đi, từ rày sắp tới mình rán cẩn thận thì hay hơn. Tuy ông Vân Đình nói vậy, chớ trí cô Kỷ Loan vẫn lo sợ mãi.

Lê Văn Hảo khi ra khỏi nhà thương liền đi xuống rạp “Góc Trời Nam” ngồi nơi gốc cây me. Một chập chàng thấy Kỷ Loan đi với Vân Đình có dẫn Sáu Ngởi theo vô rạp, chàng lỏn theo sau, không một ai thấy cả. Khi ông Vân Đình từ giã cô Kỷ Loan thì Lê Văn Hảo cũng thấy rõ ràng, rồi chàng lại cửa phòng, núp đợi cô Kỷ Loan ngủ đặng có thi hành cái kế của chàng. Trời vừa rạng đông. Lê Văn Hảo nhảy vô trong, bước ra sau cắt dây mở Sáu Ngởi ra, rồi chàng nói nhỏ với Sáu Ngởi rằng:

- Mày đừng la, tao sẽ tha mày, bằng mày cượng lý tao cho mày một kiếm thì mày không trông gì thấy vợ con nữa. Sáu Ngởi ríu ríu đi theo Lê Văn Hảo. Đoạn chàng mở cửa đem Sáu Ngởi ra đường, rồi dẫn thẳng về nhà.

Lê Văn Hảo làm gì kỳ quái lắm vậy? Ấy là chàng muốn cho cô Kỷ Loan rõ tài chàng vậy. Cô Kỷ Loan không bắt Sáu Ngởi được để cho Sáu Ngởi thoát khỏi tay. Lê Văn Hảo bắt được thì rõ ràng chàng tài hơn cô Kỷ Loan. Còn bây giờ chàng mở dây đem Sáu Ngởi về nhà chàng là có ý gì vậy?

Quý vị coi hồi sau sẽ rõ.

II. Anh Hùng Khí Đoản

Sáng ra Lê Văn Hảo hỏi Sáu Ngởi:

- Tao biết dư rằng Tư Được mướn mày giết Lê Tứ Hải, bây giờ tao muốn bắt hết cả bọn bay thì như trở bàn tay, song tao chỉ hỏi mày muốn chết không?

- Dạ con chó còn muốn sống huống hồ gì tôi.

- Mày có thấy tài ta chưa?

- Dạ, thấy rồi, hồi thầy xô tôi vô mình cô Kỷ Loan thiếu chút nữa tôi chết về viên đạn ấy rồi.

- Mày muốn ở tù chung thân không?

- Dạ, tên xa phu còn muốn không ở tù đặng kéo xe kéo kiếm tiền thay, huống hồ gì tôi.

- Mày chịu giải nghiệp không?

www.vuilen.com 11

Page 12: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

- Dạ, từ rày về sau, tôi không dám làm việc ác như vậy nữa.

- Tao tha cho mày, mày đền ơn tao giống gì?

- Dạ, nếu thầy tha tôi rồi, tôi sẽ tận tâm giúp thầy mọi việc, dầu phải chết, tôi cũng cam tâm, mà đền ơn thầy tha tôi đây.

- Thôi, mày đừng nói nhiều, mày thề đi.

- Này là Trời đất chứng minh lời thề của tôi. Nếu từ rày sắp tới, tôi không cải ác tùng thiện mà nguyện sống chết theo thầy đến cùng, thì cho tôi chết về thịt nát xương tan, trong một trường huyết chiến.

- Thôi bây giờ mày giả ý trở về cậu Tư Được mà làm như vầy... như vầy... tối mày trở qua tao dạy việc.

- Dạ được. Chuyện ấy có khó gì, 8 giờ tối, tôi sẽ trở qua.

Lê Văn Hảo đứng dậy vỗ vai Sáu Ngởi tỏ dấu mừng mà rằng:

- Việc tao làm đây là việc nghĩa chớ không có can thiệp gì đến quyền lợi tao cả, vậy mày phải rán tận tâm giúp tao mà chuộc tội ác của mày đó.

- Dạ, một lời tôi thề hồi nãy, thầy chưa tin tôi sao? Cái tội tôi đáng ở tù chung thân khổ sai, mà thầy rộng lượng hải hà tha tôi thì dầu cho vì thầy mà tôi chết, tôi cũng toại lòng nữa.

- Vậy thì tốt lắm. Mày hãy đi đi, đặng tao sửa soạn đi làm việc 7 giờ rồi.

Kỷ Loan từ ngày muốn biết mặt Tố Tâm đến nay, thì trong bụng cô quyết tìm cho ra Tố Tâm; bữa kia cô sanh ra một kế, cô cho rằng kế cô tuyệt diệu, cô sẽ biết mặt Tố Tâm, cô sẽ gặp Tố Tâm, đặng bày tâm sự của cô, cô tính vậy, mà con Tạo không chiều theo ý cô, lại còn khiến cho cô mang nhục nữa là khác. Cô liền kêu con tớ vô hỏi:

- Mày thấy rõ “người cho bông lài” không?

- Dạ thấy rõ lắm.

- Bây giờ mày gặp mày nhớ không?

- Dạ nhớ lắm chớ.

- Vậy tối mai mày làm như vầy... như vầy... thì tao sẽ biết mặt “người cho bông lài” ngay.

Con tớ dạ rồi bước ra. Đêm sau 9 giờ, Lê Văn Hảo cũng mua giấy vô rạp coi như thường, khi đương hát, con tớ vâng lời dạy của chủ nó chen trong đám đông người mà đôi mắt cứ kiếm “người cho bông lài” mãi. Trọn một giờ đồng hồ mà

www.vuilen.com 12

Page 13: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

con tớ không gặp. Đi vừa giáp vòng, nó thấy dựa bên cột, một người mặc đồ đen, đầu đội nón lá dừa sụp xuống mặt, ai có ý tìm như con tớ mới thấy Lê Văn Hảo được. Con tớ nhận kỹ rồi nó liền chạy vô phòng cho cô Kỷ Loan hay. Cô Kỷ Loan chi xiết vui mừng, cô liền bước ra luôn, cô nhào đu cô đi dây, mà con mắt cô cứ ngó chỗ góc cột bên mé tay trái mãi. Cô thấy xa xa một người đội nón lá sùm sụp cô không thể nhận cho là Tố Tâm vì cách xa hơn mười thước. Vai tuồng của cô vừa mãn, cô liền đi ngay lại chỗ người cho bông lài.

Lê Văn Hảo sáng trí biết Kỷ Loan đi lại chàng, nên chàng giật mình trong bụng không biết tại sao mà Kỷ Loan đoán được. Chàng liền đổi sự sợ hãi ra bình tĩnh. Chàng ngồi nghiêm nét mặt lại, kế chàng nghe cô Kỷ Loan nói:

- Em kính chào Tố Tâm!

Lê Văn Hảo ngồi làm thinh. Cô Kỷ Loan nói tiếp:

- Em lấy làm hân hạnh biết thầy là Tố Tâm là đấng nghĩa hiệp. Lê Văn Hảo cũng làm thinh nữa. Cô Kỷ Loan chấp tay hai lần mà người cho bông lài vẫn ngồi trơ trơ như cục đá và không nói năng gì hết, cô muốn biết mặt nên vói tay lấy nón lá lên, thì kế bị Lê Văn Hảo hất tay ra mà rằng: “Cô nói gì mà tôi không hiểu?”

- Em kính chào Tố Tâm.

- Không phải tôi tên đó đâu.

- Thì hãy lấy nón ra cho tôi nhìn mặt.

Lê Văn Hảo ngồi suy nghĩ: Nếu lấy nón ra thì cô Kỷ Loan biết mặt, còn không lấy ra sợ cô dùng cường lực, thì còn gì là mình, không lẽ chối, sợ e thiên hạ biết mình chăng? Chàng lẹ trí chụp trả lời gọn gàng vầy:

- Để tôi lột khăn lấy nón ra rồi cô nhìn.

Kỷ Loan tưởng chắc rằng “người cho bông lài” nên đứng đợi, nào dè cô vừa nới ra, thì Lê Văn Hảo lòn ra cửa sau, rồi chen vô chỗ đám đông người đi mất.

Cô Kỷ Loan mặt sượng sùng, liền bước trở vào phòng mà trong trí lại khen “người cho bông lài”. Nãy giờ thiên hạ thấy cô Kỷ Loan bước lại nói chuyện với một người đội nón lá dường như tên cu li, mà cô Kỷ Loan chắp tay rất có lễ phép, thì ào ào lại coi. Một chập thấy cô Kỷ Loan trở vô buồng ai nấy cũng lấy làm lạ cả, không biết người đội nón lá đi đâu mất.

Vãn hát rồi, cô về phòng nghỉ, trí lại tưởng “người cho bông lài” hoài. Bỗng con tớ chạy vào thưa:

www.vuilen.com 13

Page 14: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

- “Người cho bông lài” dặn tôi đưa thơ này cho cô và cái bông lài như mọi khi.

Cô tiếp lấy, dở ra xem, thấy hàng chữ như vầy:

“Kính gởi Quý nương nhả giám. Quý nương thấy mặt Tố Tâm rồi, vậy Tố Tâm xin hỏi Quý nương. Tố Tâm là ai? Quý nương có biết tên thiệt của Tố Tâm không?

Tố Tâm với Quý nương sẽ còn nhiều khi gặp gỡ. Rán nhìn cho trúng kẻo lầm như đêm nay nữa, mà thiên hạ cười Quý nương.

Tố Tâm”

Kỷ Loan coi thơ rồi, trong bụng buồn hoài. Cô cứ tầm kiếm trong trí Tố Tâm mà không ra, cô than một mình rằng:

- “Tố Tâm đành nhục ta sao? Có lẽ đâu Tố Tâm ở ác đến thế? Phải chi Tố Tâm đừng đội nón thì ta đã rõ mặt, Tố Tâm đành lòng nhục ta trước mặt muôn người sao? Trời ôi!

Cái nhục hồi hôm này tự nơi tay ta làm ra mà nhục ta, ôi! Tố Tâm có thấu nông nỗi này chăng?”

Nàng suy tới đó nàng khóc tấm tức tấm tưởi nói không ra tiếng. Qua đêm sau nàng ra hát không được. Ông Vân Đình sợ hãi, năn nỉ cô ra hát, thì cô nói:

- Tôi hát không được nữa ông. Nếu ông tầm không ra Tố Tâm, thì chắc tôi rầu thét phải bỏ mình ông à!

Ông chủ Vân Đình tầm không ra phương thế gì mà kiếm Tố Tâm; ông sợ rủi bề gì cô Kỷ Loan không hát thì chắc rằng ông phải bỏ gánh hát. Một chập lâu nghe cô Kỷ Loan nói:

- Số tiền lương của tôi trọn năm năm nay tôi không lãnh, nhập với số bạc người ta cho tôi cộng hết mười muôn. Tôi xin dâng hết cho ông xin giao lại giùm cho Tố Tâm, miễn cho tôi thấy mặt Tố Tâm đặng cạn giải đôi lời là sở vọng của tôi.

Nói rồi cô khóc òa, ông Vân Đình bước ra mặt buồn xo, ông xin lỗi khán quan, xin nghỉ ba ngày, vì cô đào Kỷ Loan đau, còn Lê Tứ Hải là người cỡi ngựa có danh cũng đau chưa mạnh. Ông nói xong, thiên hạ đều kéo nhau ra cửa lấy tiền lại, rồi ra về.

Sáng lại ông lật đật xuống nhà báo “Chiêu Hồn” đăng một bài, đại khái mói rằng:

www.vuilen.com 14

Page 15: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

“Nếu ai có biết lai lịch hay là biết mặt Tố Tâm, thuật lại cho cô Kỷ Loan nghe, cô sẽ thưởng một ngàn đồng”...

“Còn nếu Tố Tâm chịu ra mắt cô, nghĩa là cho cô biết mặt, thì cô sẽ cho mười ngàn đồng”...

Lời vừa ra thì chiều lại lối mười một giờ khuya, cô Kỷ Loan đương ngồi chống tay lên trán, bỗng đâu có người xô cửa bước vô, ấy là Lê Văn Hảo. Cô day lại thấy một người trạc lối hai mươi hai tuổi, mặc đồ đen, mang mặt nạ, miệng chúm chím cười, cô biết chắc là Tố Tâm, cô liền thò tay vô tủ lấy cây kiếm giấu trong lưng, cô vừa muốn hỏi thì cô liền nghe người mặt nạ nói:

- Tố Tâm kính chào Quý nương, và chúc cho Quý nương mau lành bệnh.

- Tôi lấy làm hân hạnh biết Tố Tâm đêm nay.

- Tố Tâm đọc tờ “Chiêu Hồn” thấy bài Quý nương mời, nên đêm nay tôi đến ra mắt Quý nương.

- Thôi, lấy mặt nạ xuống đi.

- Không được.

- Vì ý gì mà Tố Tâm không cho tôi biết mặt?

- Vì tôi là một người nghèo nàn không đáng cho Quý nương biết mặt.

- Nếu Tố Tâm chịu cho tôi rõ tên thật và mặt thiệt thì tôi nguyện dâng hết gia tài của tôi cho Tố Tâm.

- Không được, Quý nương tưởng Tố Tâm ham đồng tiền lắm sao? Này Quý nương đem đồng tiền nhử người khác chớ Tố Tâm này không bao giờ thọ lãnh tiền của ai cả. Tố Tâm thương tài của Quý nương nên đem tặng bông lài vật không giá trị mà Quý nương thâu nhận thì may cho Tố Tâm lắm.

- Tài tôi đâu dám bằng tài Tố Tâm; Tố Tâm đừng khiêm nhường quá lời, hãy cho tôi biết mặt. Bằng không lưỡi kiếm này nó sẽ xiên vì trái tim.

Tố Tâm cười lớn lên rồi nói:

- Quý nương thiệt muốn giết Tố Tâm sao? Như muốn giết thì không muốn, đợi Tố Tâm nói ít lời.

- Tố Tâm nói lời chi?

- Người sắp cùng Quý nương kết loan phụng là Lê Tứ Hải đương thọ nạn, cái mạng sống của người như chỉ mành treo chuông. Quý nương hãy lập tức dời

www.vuilen.com 15

Page 16: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Lê Tứ Hải về trại này mà săn sóc người. Còn đứa cừu nhân, Tố Tâm sẽ đem nạp nó cho Quý nương trong ba ngày.

- Tố Tâm nói gì lạ vậy? Lê Tứ Hải là một tên kép của “Góc Trời Nam” chớ nào phải người sẽ cùng tôi nên được vợ chồng?

- Quý nương giấu Tố Tâm đó.

- Không đâu, tôi nói thiệt người ấy chưa phải chồng tôi, chưa đáng mặt làm chồng tôi.

- Vậy Tố Tâm xin hỏi một điều. Người nào mới đáng làm chồng Quý nương?

- Người nào đánh gươm tài hơn tôi, biết xử nhân nghĩa, biết trọng danh dự, các nước nghe đến tên phải rùng mình khiếp sợ, người ấy mới đáng làm chồng tôi.

- Việc ấy là việc riêng của Quý nương, đêm nay Tố Tâm đến cho Quý nương hay rằng Lê Tứ Hải sẽ bị nhiều điều hoạn nạn, thôi Tố Tâm đi về.

- Khoan, hãy gỡ mặt nạ ra cho mau, bằng không...

- Bằng không, rồi Quý nương sẽ giết Tố Tâm sao?

- Phải.

- Tố Tâm không kháng cự đâu, Quý nương cứ giết Tố Tâm đi. Thuở nay Tố Tâm vào ra trăm trường huyết chiến không gặp ai là tay địch thủ, nay vì việc nghĩa mà rủi chết về tay phụ nữ thì là điều thuở nay Tố Tâm chưa gặp.

- Thuở nay Tố Tâm chưa gặp ai là tay địch thủ, chớ nay Tố Tâm gặp tôi, tôi e cho Tố Tâm khó thắng nổi.

- Tố Tâm biết dư tài của Quý nương mà. Thuở xưa Quý nương thắng Karaki là tay vô địch về nghề đánh gươm bên cõi Á Đông này. Toàn cầu đều nghe danh của Quý nương mà, lạ gì Tố Tâm không biết?

- Đừng nói dông dài, nè là cặp kiếm, Tố Tâm lựa lấy một cây rồi đánh với tôi vài hiệp, coi ai thắng ai phụ.

Kỷ Loan nói vừa rồi, liền với tay lên vách lấy cặp song kiếm đem xuống để trên bàn. Thừa dịp ấy Lê Văn Hảo liếc ngó chỗ kẹt cửa sổ thấy vài người đứng chỗ cửa đi vô. Đó là tại con tớ đi báo cho Vân Đình hay, rồi đó Vân Đình liền sai năm người mạnh bạo núp ngoài cửa phòng Kỷ Loan, chờ Tố Tâm ra đặng bắt, Lê Văn Hảo lẹ trí phi thường, chàng giả ý, một tay thò lấy cây kiếm một tay thò mở chốt cửa sổ.

www.vuilen.com 16

Page 17: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Miệng chàng cười chúm chím còn tay lật qua lật lại cây kiếm, đoạn chàng bẻ làm hai mà rằng:

- Cây kiếm này không đủ sức cho Tố Tâm cầm, vậy đợi khi khác Tố Tâm sẽ hầu vài đường kiếm với Quý nương, bây giờ Tố Tâm xin phép đi về.

Lê Văn Hảo miệng thì nói, còn tay mặt chàng phóng lưỡi kiếm vào mình Kỷ Loan, tay trải chàng cầm cái cán kiếm liệng bể bóng đèn điện. Đoạn chàng xô cửa sổ thoát ra ngoài đi mất. Kỷ Loan mắc lo đỡ lưỡi kiếm nên không thể nào chặn Lê Văn Hảo được, còn năm người đứng ngoài nghe một cái rảng mở cửa chun vô thì trong phòng tối đen, không thấy ai mà phân biệt được. Kỷ Loan giậm cẳng chắc lưỡi mà rằng: “Tố Tâm là người đại tài”.

Rồi đó cô nói với ông Vân Đình, đem Lê Tứ Hải về trại. Ông Vân Đình đem xe lại, rồi hai người đồng bước ra xe đi tuốt lên nhà thương. Tới nơi cô Kỷ Loan hoảng hồn vì không thấy Lê Tứ Hải, còn ông Vân Đình cũng kinh tâm, lại thấy hai người gác Lê Tứ Hải bị cột dưới chân giường Kỷ Loan mở trói thì chúng nó nói:

- Hai đứa tôi bị năm người đánh gần chết rồi cột vô đây, còn chúng nó khiêng Lê Tứ Hải đi đâu không biết.

Kỷ Loan chụp hỏi:

- Đi bao lâu rồi.

- Mới đi, không đầy năm phút.

Kỷ Loan chưng hửng nói với Vân Đình:

- Tố Tâm có cho tôi hay việc này nên Tố Tâm biểu tôi đem Lê Tứ Hải về trại lập tức song tại tôi thách tài cao thấp với Tố Tâm, nên mới có sự thể này.

Ông Vân Đình than với Kỷ Loan mà rằng:

- Không biết vì sao mà họ oán Lê Tứ Hải lắm vậy, cô biết không?

- Tôi không biết, Tố Tâm biết, song người nói với tôi rằng vì có một cớ nên... Tôi có hỏi song người không chịu nói.

- Bây giờ có nên mách với cò bót không?

- Không nên đâu, vì Tố Tâm có hứa với tôi, ba ngày sẽ đem đứa sát nhân nạp cho tôi.

- Vậy cũng nên rán đợi coi.

www.vuilen.com 17

Page 18: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Rồi đó cả hai đứng bước ra xe trở về trại.

Bước vô phòng, Kỷ Loan mở cửa thấy một miếng giấy nhỏ viết bằng viết chì cột chỗ chìa khóa. Cô mở ra thấy mấy hàng sau đây. Cô đọc cho ông Vân Đình nghe.

“Hồi nãy Tố Tâm biểu Quý nương lên nhà thương lập tức cứu Lê Tứ Hải, tại Quý nương lo thách tài với Tố Tâm làm cho trễ ra, người ta khiêng Lê Tứ Hải đi xa rồi, cách Sài Gòn gần hai trăm cây số.

Quý nương yên tâm, nán đợi ba ngày, Tố Tâm sẽ cho Quý nương hay tin tức Lê Tứ Hải.

Tố Tâm”

Ông Vân Đình nghe vừa dứt, mặt tái lét, xanh như tàu lá, than với Kỷ Loan mà rằng:

- Tố Tâm là người gì mà biết cơ mưu của quân sát nhân đó, không lẽ Tố Tâm biết tàng hình?

Kỷ Loan tiếp:

- Ông yên tâm, đợi ba ngày nữa rồi sẽ hay. Tôi chắc rằng Tố Tâm sẽ cứu Lê Tứ Hải giùm mình.

Tùy Kỷ Loan nói vậy chớ ông Vân Đình vẫn lo sợ mãi. Rồi cả hai từ giã nhau về phòng nghỉ.

Làm gì Kỷ Loan toan giết Lê Văn Hảo mãi vậy? Nếu thiệt lòng như vậy thì Kỷ Loan vẫn là một người phi ân chăng ư?

Chẳng qua là Kỷ Loan muốn làm cho Lê Văn Hảo bị bệnh đặng biết mặt mà thôi. Nên mỗi lần Kỷ Loan dùng súng lục liên mà bắn Lê Văn Hảo thì đều chỉ mũi xuống cẳng cả. Vì sao mà Lê Văn Hảo không sợ lằn tên mũi đạn lại bạo gan làm việc nghĩa hiểm nghèo dường ấy?

Quý vị cứ coi tới sẽ rõ.

Đây nói về Sáu Ngởi từ ngày làm tay chân bộ hạ cho Lê Văn Hảo thì chàng cứ dọ cách hành động của cậu Tư Được, rồi chàng về thuật lại cho Lê Văn Hảo nghe. Bởi vậy nên đêm Lê Văn Hảo lại phòng Kỷ Loan, thì chàng đã biết trước rằng cũng đêm đó, giờ đó, cậu Tư Được sai năm người bộ hạ ở nhà thương khiêng Lê Văn Hảo đem ra xe hơi chở tuốt lên rừng Bù Đốp.

Cậu Tư Được khiêng Lê Tứ Hải lên rừng Bù Đốp làm gì? Quý vị có biết không Quý vị cứ coi tới rồi sẽ rõ.

www.vuilen.com 18

Page 19: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Lê Văn Hảo đi làm việc về nhà nằm, nghĩ tới chuyện Kỷ Loan, thì chàng than:

- Cũng vì Kỷ Loan mà Tư Được làm dữ chở Lê Tứ Hải lên rừng Bù Đốp. Ta thấy việc bất bình mà không ra gánh vác thì ai cho rằng: “Tố Tâm” ấy là nghĩa vụ của ta phải làm. Muốn kiếm Lê Tứ Hải thì không phải dễ gì. Ta không có xe hơi, làm sao lên Bù Đốp đặng. Vậy thì ta phải mua một cái xe hơi đua hai chỗ ngồi. Bây giờ tiền đâu mà mua? Cha chả là khổ cho ta. Ta hứa lỡ với cô Kỷ Loan, ta biết liệu sao? Bấy lâu tư giữ lòng thanh bạch, không nhơ bợn của ai, không cướp của ai một đồng, ta biết trọng danh dự của ta, nên ngày nay ta nghèo cũng phải. Thôi ngộ biến phải dụng quyền, vậy Trời đất soi giùm lòng của Tố Tâm đây.

Lê Văn Hảo than tới đó, liền kêu Sáu Ngởi vô nói:

- Tao cần phải có sáu ngàn đồng đặng mua xe hơi, mày tính sao?

- Dạ tôi đâu có biết, chắc là phải đi ăn cướp mới có chớ biết đâu mà lấy.

- Đi ăn cướp, mày sợ không?

- Dạ, tôi có thề rồi, bây giờ tôi nhất định không đi.

- Đi ăn cướp mà lấy tiền xài, mới gọi rằng ác, chớ đi ăn cướp lấy tiền làm việc nghĩa thì là không tội. Mày có chịu đi với tao không?

- Dạ, tôi sợ ở tù lắm.

- Không sao đâu, Tố Tâm không bao giờ để cho mày ở tù đâu.

- Dạ, đi với thầy thì tôi không bao giờ sợ ai cả.

- À, thôi được rồi! Lát nữa mày đi vô Chợ Lớn làm như vầy... rồi về cho tao hay. Sáng đây không thiếu gì tiền, mua ba cái xe hơi cũng đủ nữa mà, huống hồ gì một cái.

Sáu Ngởi lấy làm đắc chí gật đầu rồi lấy kết đội lên đầu đoạn từ giã Lê Văn Hảo ra đường kêu xe kéo xuống ga xe lửa.

Không đầy hai giờ đồng hồ, Sáu Ngởi trở về thưa cho Lê Văn Hảo hay:

- Dạ, thầy biểu vô trong Chợ Lớn kiếm nhà Má chính Lái là tay giàu có nhất ở Chợ Lớn. Tôi dọ hỏi bọn Khách trú thì mới hay nó dọn về đường Cây Mai số 359. Nhà thiệt nguy nga đồ sộ, ngoài có một tên Bangali gác cửa, còn phía trong tôi tớ ở nhà dưới. Má chính Lái ở trên lầu một mình nằm hút hoài; còn vợ con nó ở nhà trệ phía sau.

www.vuilen.com 19

Page 20: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Lê Văn Hảo rất đỗi mừng, khen Sáu Ngởi đi dọ thiệt kỹ, đoạn chàng thay đồ nỉ đội nón rơm, ngậm một điếu xì gà, mang mắt kiếng gọng vàng giống in một người khách, Lê Văn Hảo bước ra đường kêu xe kéo xuống bến xe hơi mướn một cổ xe vô nhà Má chính Lái, xe chạy không đầy mấy phút đã tới nhà Má chính Lái. Chàng bước xuống chậm rãi không có vẻ sợ sệt chút nào, rồi chàng đi ngay lại tên chà gác cửa mà rằng:

- Có Má chính ở nhà không?

- Có, ở trên lầu, chú đi có chuyện gì?

- Nói chuyện mướn phố hôm qua.

- Được, chú đi thẳng lên lầu, có ông ở trên.

Lê Văn Hảo đi luôn vô trong bước vô thềm nhà thấy không ai, chàng liền leo lên thang lầu. Trên lầu mênh mông không biết Má chính Lái nằm đâu trong phòng riêng với hai con xẩm hát.

Một con nằm làm thuốc, còn một con ngồi bóp cẳng cho Má chính Lái, Lê Văn Hảo mở trong lưng một ngọc dao sáng giới lén bước ngay lại Má chính Lái, một tay chàng nắm cổ, còn một tay chàng cầm con dao. Má chính Lái với hai con xẩm vừa muốn la thì Lê Văn Hảo nói tiếng khách trú rằng1:

- Nếu bay la tao giết Má chính Lái đa. Bay phải ngồi yên, xây mặt vô vách.

Hai con xẩm muốn la thì Má chính Lái lại cản, vì thấy con dao của Lê Văn Hảo, sợ hễ la thì không khỏi chết nên ríu ríu day mặt vô vách, Lê Văn Hảo hỏi:

- Chìa khóa tủ sắt mi để đâu?

Má chín Lái run lập cập, lật đật móc trong túi xâu chìa khóa ra, Lê Văn Hảo nói tiếp.

- Mi hãy lại mở tủ cho ta coi, bằng nghịch mạng ta giết, chớ không dung?

Má chính Lái không muốn mở, song lại sợ Lê Văn Hảo giết nên bước xuống ván, mở tủ ra. Lê Văn Hảo thò tay móc bó giấy xăng, biểu Má chính Lái đếm đủ sáu ngàn mà thôi. Má chính Lái đếm đủ sáu ngàn trao cho Lê Văn Hảo. Lê Văn Hảo lấy bỏ vô túi, rồi nói:

- Ta mượn đỡ sáu ngàn trong vài tháng ta sẽ trả lại, nếu bay la lên, ta trở lại lấy hết trong tủ, mà ta lại không dung mạng bay là khác.

Má chính Lái tuy mất bạc mà có ý mừng vì thấy Lê Văn Hảo lấy có sáu ngàn, còn dư lại có trên mấy muôn, nên để Lê Văn Hảo đi thong thả. Lê Văn Hảo là người cẩn thận. Lấy khăn mouchoir khớp miệng Má chính Lái lại, còn hai con xẩm chàng hăm:

www.vuilen.com 20

Page 21: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

- Nếu bay cượng lý day mặt lại tao giết chớ không để đâu!

Hai con xẩm úp mặt trong vách không dám nói lời gì cả. Lê Văn Hải bỏ dao vô lưng, rồi bước xuống thang lầu, đi chậm rãi ra xe hơi dông mất.

Có hơn mười phút đồng hồ, hai con xẩm nghe êm, day lại thì thấy Má chính Lái bị khớp miệng vài cột vô ghế, la lên... thì.. ô hô! Muộn rồi... Lê Văn Hảo đã về đến nhà.

Sáng ra Lê Văn Hảo xuống hãng Phan Đủ Xương lựa mua một cái xe hơi hai chỗ ngồi, hiệu Huê Kỳ, 6 máy mười lăm ngựa, sức chạy trên 100 cây số mỗi giờ. Chiều lại sở Trường Tiền cho số xong, chàng đóng bạc lấy xe ra đi2.

Cậu Tư Được chở Lê Tứ Hải đem giấu một chỗ kín lắm, xong rồi trở về phòng ngủ Sài Gòn, bàn tính với bọn Ba Quế rằng phải viết một nang thơ gởi cho Kỷ Loan rồi làm như vầy... như vầy thì chắc trong tay nội trong ba bữa cậu ta sẽ được toại kỳ sở nguyện. Rồi đó cậu Tư Được, ngồi lại Bureau viết. Thình lình Sáu Ngởi bước vô. Ba Quế chụp nói:

- Ngởi, hổm rày mày lập công không được gì cả. Hôm trên nhà thương mày giết không được Lê Tứ Hải, thôi bữa nay mày đem nang thơ của cậu Tư đây vô trại “Góc Trời Nam” rồi mày kiếm cho được Kỷ Loan, mày trao nang thơ này.

- Chuyến này tôi làm việc đó được như trở bàn tay, đừng sợ, cậu đừng lo. Tôi đi trong nháy mắt trở về liền.

Cậu Tư Được day lại đưa nang thơ cho Sáu Ngởi và dặn rằng:

- Ngởi, mày đi phải cẩn thận cho lắm, kẻo Kỷ Loan biết mặt mày, thì khó cho tao lắm.

- Dạ được không sao, tôi lanh lắm cậu à.

- Thôi mày đi đi.

Rồi đó Sáu Ngởi lãnh thơ đem về cho Lê Văn Hảo coi và nói rằng:

- Phen này chắc tôi ở tù quá thầy.

- Sao vậy?

- Dạ, cậu Tư Được biểu đem thơ này cho Kỷ Loan, sợ cô biết mặt thì chắc bắt tôi, rồi làm sao mà khỏi ở tù được.

Lê Văn Hảo xé thơ ra coi rồi liền lấy một cái bao khác đề tên Kỷ Loan, niêm lại đoạn dặn Sáu Ngởi:

www.vuilen.com 21

Page 22: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

- Không cần gì mày phải trao cho Kỷ Loan, mày đem bỏ trên nhà thơ thì chiều nay bốn giờ Kỷ Loan sẽ được không sai.

Sáu Ngởi nghe được, rất đỗi vui mừng liền lấy nón ra đi lập tức.

Thật quả như lời Lê Văn Hảo nói, chiều lại bốn giờ, Kỷ Loan được một bức thơ, viết chữ như con nít, có mấy hàng sau đây:

“Kính gởi cô hai:

Lê Tứ Hải bị bắt. Nếu cô muốn chuộc thì đích thân cô đi một mình đem mười ngàn đồng lên rừng Bù Đốp tại xóm mọi, rồi có người dẫn đường cho cô đi đến chỗ Lê Tứ Hải bị cầm”.

Kỷ Loan đọc rồi trong lòng bắt dửng dưng, không biết quân ăn cướp này dám thị cò bót lắm vậy? Đoạn nàng cho Vân Đình hay.

Vân Đình đọc thơ rồi liền hỏi cô Kỷ Loan:

- Bây giờ cô tính sao? Có nên cho cò bót hay đặng truy tầm quân ăn cướp ấy không?

- Không nên đâu, vì trong rừng mênh mông, lại ở trong xóm mọi có thể nào cò bót bao rừng được đâu. Tôi sợ nếu chúng nó thấy lính lên đông, nó giết phứt Lê Tứ Hải, thì chẳng là thiệt hại cho mình lắm ru.

- Nói vậy mình phải chiều theo ý chúng nó sao?

- Phải vậy mới được.

- Trong thơ nó dặn cô đi một mình tôi sợ thiệt hại cho cô quá?

- Không sao đâu, ông yên lòng. Sáng tôi mượn xe ông đi liền.

- Tôi cho hai người theo cô được không?

- Không được, vì chúng nó dặn tôi đi một mình.

Rời đó Vân Đình trở về phòng sai bồi đem đưa cho cô Kỷ Loan mười ngàn. Chín giờ cô vừa leo lên giường nghỉ thì có người gõ cửa. Cô vội vàng bước ra mở cửa. Một người bận đồ đen mang mặt nạ đứng trước mặt cô. Cô biết là Tố Tâm. Phen này cô mềm mỏng, không tỏ dấu kháng cự như mọi lần. Cô tiếp nói:

- Kính chào Tố Tâm, mời Tố Tâm ngồi ghế.

- Cám ơn Quý nương, Tố Tâm chúc cho Quý nương đi chuộc Lê Tứ Hải cho thành việc.

www.vuilen.com 22

Page 23: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

- Sao Tố Tâm biết được việc đó?

- Sao không biết? Tố Tâm đã nói với Quý nương rằng: Tố Tâm sẵn lòng dọ tin tức của đứa sát nhân thì có thể nào cách hành động của nó mà Tố Tâm không biết!

- Tôi đi phen này có bề gì không?

- Có nhiều việc hại cho Quý nương, Quý nương hãy cẩn thận cho lắm.

- Thôi, tôi không đi.

- Qúy nương không thương Lê Tứ Hải sao?

- Tôi đã nói với Tố Tâm rằng Lê Tứ Hải là một người kép của “Góc Trời Nam” chớ nào phải...

- Không, Tố Tâm không phải chủ ý nói vậy, vì việc nghĩa mà Quý nương để mối thương tâm người hoạn nạn, cũng như Tố Tâm thương Quý nương mà ra gánh vác chuyện Quý nương vậy.

Kỷ Loan lộ sắc e lệ, đôi gò má ửng hồng. Lê Văn Hảo biết Kỷ Loan có tình cùng chàng, chàng vừa muốn nói thì kế nghe Kỷ Loan tiếp:

- Tố Tâm thương tôi, là thương làm sao?

- Tố Tâm thương Quý nương là thương tài Quý nương, chớ nào phải vì tình ái mà Tố Tâm thương.

Kỷ Loan nghe nói tới đó, thì bủn rủn tay chân sụm xuống ghế ngồi úp mặt vô bàn, ai trông vào cũng phải biết rằng cô có tình cùng Lê Văn Hảo. Cô không nói lời gì cả, chỉ thút thít khóc òa.

Tố Tâm thấy vậy, đứng nói khẳng khái mà rằng:

- Tố Tâm đến đây là chủ ý cho Quý nương hay rằng cái sự Qúy nương đi chuộc Lê Tứ Hải sẽ gặp nhiều điều nguy hiểm, chớ nào phải đến đây đặng làm cho Quý nương bi lụy, vậy Tố Tâm có thất lễ điều chi xin Quý nương rộng lượng tha giùm.

Kỷ Loan biết mình lộ vẻ ra ngoài cho Lê Văn Hảo rõ, nên nàng lau nước mắt đứng dậy nói:

- Tôi có một tâm sự rầu buồn riêng, muốn tỏ cho Tố Tâm hay, chẳng biết Tố Tâm có chịu nghe cùng không?

www.vuilen.com 23

Page 24: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

- Việc ấy sau rồi Quý nương sẽ nói chẳng muộn gì, bây giờ đây Tố Tâm khuyên Quý nương hãy bảo trọng thân thể là hơn, đừng buồn rầu mà mang bệnh. “Góc Trời Nam” nghỉ hát hai đêm là tại nơi Quý nương thiên hạ Sài Gòn ai nấy cũng đều buồn.

- Chừng nào tôi tỏ tâm sự của tôi cho Tố Tâm nghe rồi chừng đó tôi mới hát được.

- Tâm sự của Quý nương không nói, Tố Tâm cũng dư biết. Vậy trước hết Quý nương hãy cứu Lê Tứ Hải, rồi Tố Tâm sẽ đi tìm giùm cho Quý nương người anh hùng trong ngũ hồ tứ hải. Thôi bây giờ Tố Tâm xin kiếu Quý nương.

- Khoan, khoan, đợi tôi phân ít lời.

Kỷ Loan day lại thì Lê Văn Hảo đã ra ngoài rồi. Nàng ngã ngửa trên giường, ruột rối tợ tơ vò lòng co chín khúc. Nàng than nho nhỏ mà rằng: “Tố Tâm là người thế nào mà không có chút tình cùng ta vậy, chắc Tố Tâm đã có vợ rồi chớ gì! Trời ôi! Nếu vậy thì khổ cho ta biết ngần nào. Nguyệt lão ông ôi! Ông nỡ nào đem tôi vào một cảnh khó khăn này biết bao giờ tôi gỡ cho ra? Thiệt mà! “Tình là dây oan” sách xưa nói rất nhầm. Con ma ái tình ôi! Hại ta phen này sao? Trót mấy năm trời, ta chưa gặp ai là tay làm cho ta hữu tình, ngày nay “Người cho bông lài” đốt lò lửa lòng của ta cháy dậy, rồi người không giục tắt, lại làm cho ta khổ não trăm bề. Con ma tình ôi! Mi nỡ đem thân ta vào vũng tình ái sao? Nếu mi không cho ta tác thành sở nguyện thì ta e quá, ta e mi liệng dây oan trái mà trói cổ ta chớ gì...”

Tội nghiệp cho một người hồng nhan tài sắc gồm toàn mà phải chịu điều cay nghiệt thì ai không thương tiếc giùm, không biết Lê Văn Hảo sẽ gây một mối ái tình cùng cô Kỷ Loan không? Lê Văn Hảo là người gì mà không biết động tình? Lê Văn Hảo giữ tài đặc biệt ấy đến cùng không Quý vị cứ coi tới thì rõ.

Sáng ra cô Kỷ Loan lấy xe ông Vân Đình nhắm hướng Bù Đốp trực chỉ. Gần mười hai giờ cô mới tới. Từ Bù Đốp vô xóm mọi cách đường cái gần 10 cây số, không có đường xe chạy. Cô phải mướn xe trâu rồi cứ trong rừng mà đi, lòn trong cụm tranh này, băng qua vũng nước nọ, thiệt cam go nhiều bể. Ai yếu sức không bao giờ đi nổi. Cô ngồi trên xe trâu với tên mới đánh xe mà thôi, ngoài ra không còn thấy ai khác nữa. Hai bên cây cối cao vọi vọi, tiếng chim kêu nghe không dứt, lăn liếu trên nhành cây, bay qua liệng lại. Còn khỉ bên này vụt qua bên kia, chuyền cây này qua cây nọ; ai trông vào cái cảnh ấy cũng phải bắt nhớ quanh, nhớ quất, huống hồ là Kỷ Loan có tình cùng Tố Tâm, nên tài nào mà không đổ lụy. Giây lâu cô hỏi:

- Tới chưa?

Tên mọi đáp: “Gần tới”.

www.vuilen.com 24

Page 25: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Đường rừng đi 10 cây số không bao giờ mau được, nên khuất mặt trời cô mới tới xóm mọi.

Cô lấy bánh mì cá hộp rồi ngồi trên xe mà ăn. Ăn vừa rồi, cô đi cùng trong xóm thì cô gặp mọi đực với mọi cái chớ không có một người An Nam nào cả. Một lát có một người An Nam, trời tối cô không thấy mặt được, người ấy hỏi cô:

- Phải cô đi chuộc Lê Tứ Hải không?

- Phải.

- Cô có đem mười ngàn theo đó không?

- Có, vậy cậu làm ơn chỉ giùm chỗ Lê Tứ Hải bị cầm tôi rất cám ơn cậu.

Người ấy chính là Ba Quế đi với cậu Tư Được lên trên rừng hồi khuya. Ba Quế nói:

- Cô hãy đi theo tôi. Trời tối đen như mực, ngửa bàn tay không thấy gì ráo. Ba Quế cầm một cây đèn khí nhỏ rọi lần lần trong rừng dẫn đường cho Kỷ Loan đi.

Đi có trên hai giờ nữa, mà không thấy nhà cửa ai hết; một lát nghe tiếng “cà um” bắt rỡn óc, Kỷ Loan thuở nay không có lội rừng, nên đi không muốn nổi, cô nói:

- Gần tới chưa cậu. Tôi đi không nổi nữa cậu.

- Gần tới rồi, còn chừng năm trăm thước nữa. Kỷ Loan rán đi một chập thấy một cái nhà lá cất sơ sài, ở trong có ngọn đèn leo lét. Ba Quế nói:

- Đây là chỗ Lê Tứ Hải. Cô vô đi.

Kỷ Loan bước vô tới cửa, cô không lấy ai cả; cô vừa muốn hỏi, thì bỗng đâu, bốn người bước ra bắt cô, Kỷ Loan rút cây kiếm ra, lẹ như chớp, cô tràn mình qua, vừa đánh vừa đỡ, nghe “rảng rảng”. Trời tối cô không thấy ai cả, cô đánh thuộc lòng mà thôi.

Có hơn một giờ đồng hồ, hai tay cô cầm cây kiếm hết muốn nổi, vì tại cô đi đường mệt sẵn rồi, chớ nếu không mệt, cô đánh tới sáng cũng không ai làm gì nổi. Cô than nho nhỏ mà rằng:

- Trời ôi! Chết tôi rồi Tố Tâm có biết không?

Cô than vừa dứt lời, thì cô té quỵ xuống đất; bốn người ấy bèn áp lại bắt cô trói tay lại, rồi khiêng để lên giường.

www.vuilen.com 25

Page 26: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Cô nằm suy nghĩ hoài, không biết chúng nó bắt cô làm gì mà để cô nằm đó?

Cậu Tư Được nãy giờ núp trong kẹt cửa thấy trói cô Kỷ Loan rồi thì trong bụng rất mừng, cậu ta chắc trong tay rằng: Đóa hoa xinh sẽ về tay cậu, nên cậu cho tiền bốn đứa theo cậu về Sài Gòn. Cậu suy nghĩ hễ bề nào Kỷ Loan có thất thân với cậu rồi thì thế nào Kỷ Loan cũng phải ưng cậu, cậu đắc chí vô cùng. Bước ra cửa thấy mấy đứa ấy đi xa rồi, cậu trở vô gài cửa lại đoạn đốt đèn bưng vô buồng. Kỷ Loan nhờ ánh sáng ngọn đèn, nên cô thấy rõ ràng người mang mặt nạ đứng trước cô. Cô tưởng đâu là Tố Tâm, cô vừa muốn hỏi thì cậu Tư Được nói:

- Đêm hôm nay tôi đố cô chạy khỏi tay tôi?

Kỷ Loan nghe giọng nói biết rằng không phải Tố Tâm, nên cô nói:

- Mi nói đem 10 ngàn lên chuộc Lê Tứ Hải, vậy mi đem Lê Tứ Hải ra đây, chớ mi nói gì ta không khỏi tay mi?

- Đến nỗi này mà cô còn cượng lý.

- Chớ mi muốn gì?

- Tôi không muốn chi khác hơn là muốn cùng cô nên điệu vợ chồng.

- Ế, mi là loài súc sanh, mi dùng cường lực mà ép ta thì mi là đứa không ra gì!

- Đến nỗi này mà cô không biết thân lại còn nhiếc mắng tôi, song mặc lòng tôi không giận cô chút nào.

Cậu Tư Được nói đến đó, liền ngồi xuống ôm hun đại Kỷ Loan, Kỷ Loan hết sức vùng vẫy song không được, cô mắng rằng:

- Nếu ta không bị trói thì ta bẻ cổ mi rồi. Mi dùng kế gạt ta mi có giỏi gì đâu.

Cậu Tư Được không thèm nói gì nữa, cứ lần xuống quần mở dây lưng, cửa cung nguyệt vừa bán khai, cậu hết sức vui mừng vừa leo lên giường thì thình lình cậu bị một cây tên ở đâu bay vào ghim chỗ vai, sâu đến ba phân. Cậu lần lần té quỵ xuống giường rên la inh ỏi, Kỷ Loan vừa thấy Tư Được leo lên giường thì nàng điếng hồn, muốn đập đầu chết cho rồi, hay đâu nàng lại thấy ở ngoài ai bắn vào một mũi tên trúng Tư Được, làm cho cậu té ngửa. Cô rất đỗi vui mừng.

Ai bắn Tư Được vậy?

Quý vị coi hồi sau sẽ rõ.

www.vuilen.com 26

Page 27: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

III. Lưới Tình Khó Gỡ

Lê Văn Hảo xin phép nghỉ một ngày, nên bữa sau chàng lấy cái xe hơi mới

mua nhắm hướng Bù Đốp dung ruổi, chàng cứ noi theo dấu của Kỷ Loan, nên khi Kỷ Loan đánh với bọn Tư Được, chàng ngồi trên một cây sao rất cao chàng thấy rõ hết. Đợi khi Tư Được làm hỗn Kỷ Loan, Lê Văn Hảo núp chỗ kẹt vách đá, rút một cây tên lắp vào cung nhắm ngay tay của Tư Được mà buông. Đoạn chàng xô cửa bước vô.

Cửa ngã một cái rầm. Tư Được day lại thấy một người lạ, mặc đồ đen mang mặt nạ, tay cầm một lưỡi kiếm đi khoan thai lại giường. Tư Được mò trong túi quần lấy cây súng lục liên gượng ngồi dậy nhắm Lê Văn Hảo. Vừa bóp cò thì đã bị Lê Văn Hảo nhảy tới vặn tay, cậu Tư Được buông súng; tiếng nổ nghe rền rừng, đạn ria xuống đất, Lê Văn Hảo liền nói:

- Tư Được, mi đừng ỷ mình, có ta đến đây. Mi tưởng việc mi làm không ai biết sao mà mi giấu mặt?

Đoạn Lê Văn Hảo bước lại gỡ mặt nạ ra Kỷ Loan nhìn biết, song không nhớ chắc là ai, kế nghe Lê Văn Hảo tiếp nói:

Mi toan giết Lê Tứ Hải, nay mi muốn hại Kỷ Loan, nếu ta không đến kịp, thì còn gì một mảnh hồng nhan, tuyết trong giá sạch, tài sĩ làu làu. Tội của mi có đáng chết không?

Tư Được gầm đầu xuống không nói gì hết. Lê Văn Hảo dùng lưỡi kiếm mở dây cho Kỷ Loan. Tư Được thừa lúc lộn xộn nhảy xuống giường rút một cái mác dài quyết giết cho được Lê Văn Hảo. Lê Văn Hảo mở dây vừa rồi, chàng day lại, bỗng bị một ngọn dao của Tư Được, Lê Văn Hảo né mình tránh khỏi, con dao bị trớn mạnh trợt ra ngoài; Tư Được vừa phi bộ về, thì đã bị một đá rất mạnh của Lê Văn Hảo ngang hông. Tư Được té ngửa ra, ôm ngực rên như sấm. Lê Văn Hảo nói:

- Mi muốn chống cự với ta sao? Sức của mi không đủ cho ta vặn cổ nữa mà. Nè mi hãy coi lưỡi kiếm này xiên trái tim mi.

Lê Văn Hảo nói vừa rồi chàng liền xuống tay.

Kỷ Loan nhận biết người cứu cô là Tố Tâm, nên lật đật quỳ xuống đỡ lưỡi kiếm mà rằng:

- Tôi xin Tố Tâm bớt cơn nóng giận, đừng giết người tội nghiệp.

Trong lúc giận dữ, Lê Văn Hảo tưởng Kỷ Loan binh Tư Được, nên hỏi Kỷ Loan:

www.vuilen.com 27

Page 28: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

- Hay cho Quý nương! Giỏi cho Quý nương! Quý nương binh đứa súc sanh này? Thôi thôi, Quý nương ở lại đây với nó, tôi đi về.

Kỷ Loan quỳ ngay trước mặt Lê Văn Hảo mà thốt lời rằng:

- Thưa Tố Tâm, tôi đâu có muốn binh nó, ngặt vì lưỡi kiếm của Tố Tâm đâm nó lấy làm nhơ nhớp lắm. Nó không đáng gì cho Tố Tâm giết, vậy để em đem nó về Sài Gòn giao cho Biện lý hay hơn.

Lê Văn Hảo nghe nói phải, liền gật đầu. Đoạn chàng cột tay Tư Được đem ra xe trâu, Lê Văn Hảo cầm đèn đi với Kỷ Loan kiếm Lê Tứ Hải, kiếm trọn trong nhà mà không gặp. Không hiểu Tư Được giấu ở đâu, Kỷ Loan thừa dịp đó, vói tay lên mặt Lê Văn Hảo giật cái mặt nạ rớt xuống đất. Lê Văn Hảo lẹ trí vô cùng, chàng liệng đèn xuống đất tắt liền; trời tối đen như mực, nên Kỷ Loan gỡ mặt nạ mà không thấy gì ráo. Lê Văn Hảo cúi xuống đất mò lấy cái mặt nạ lên rồi chàng bỏ Kỷ Loan đó trốn đi mất. Kỷ Loan tức giận khôn cùng kêu Tố Tâm! Tố Tâm hỡi! Mà không nghe Tố Tâm trả lời. Nàng tự trách mình sao có vội lắm vậy. Nàng than nhỏ nhỏ mà rằng:

- Tố Tâm chàng ôi! Chàng bao nỡ hại thiếp như vầy? Thiếp là người chớ nào phải cỏ cây gì mà chịu sự đau đớn này cho nổi! Dầu chàng chê thiếp là gái không ra gì, thì chàng cũng cho thiếp biết mặt; có đâu chàng cứ lánh hoài Tố Tâm chàng ôi! Bao giờ cho Ngưu Lang bắc cầu ô Thước, bỏ công dày chầu chực bấy lâu?

Nàng khóc mùi, một chập nàng đứng dậy, trở vô nhà thắp đèn lên. Kiếm không ra Lê Tứ Hải thì nàng chắc rằng Tư Được không phải chủ ý biểu nàng đem mười ngàn lên chuộc, nên nàng nghi Lê Tứ Hải còn ở Sài Gòn. Rồi đó nàng lên xe trâu với Tư Được ra đường cái. Ra tới đường thì trời khuya, lối chừng bốn giờ sáng. Nàng dạy sốp phơ chở Tư Được để đàng trước chỗ sốp phơ ngồi, còn nàng ngồi đàng sau rồi cứ nhắm hướng Sài Gòn trở lại.

Tư Được ngồi trên xe, lần lần tháo mối dây ra, song chàng không cho biết. Chàng tự nghĩ:

- Bây giờ mình tay không đâu dám cự với Kỷ Loan, vì Kỷ Loan là tay võ nghệ cao cường láng cháng mình phải mang bại, bây giờ đây biết lấy thế gì thoát thân? Chớ về tới Sài Gòn, không khỏi Tòa Đại Hình kêu án, chừng ấy còn gì danh giá mình, là tay giàu có muôn hộ. Thôi ta liều mạng ta nhào đại vô rừng trốn, còn chẳng may chết cũng mát thân. Mà không được, xe chạy mau đến 90 cây số mỗi giờ, thì không bao giờ ta nhảy xuống khỏi chết được. A phải rồi... ta làm như vầy, như vầy thì bất quá chết hết.

Tư Được suy đến đó, bộ có ý mừng, liền bặm gan nhắm mắt, kéo tay bánh của anh sốp phơ qua bên tay mặt, sốp phơ đương ngồi cần tay bánh không để ý

www.vuilen.com 28

Page 29: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

đến việc ấy, nên thình lình xe đảo một cái rất mạnh, nhắm gốc cây đụng một cái rầm. Xe lật ngược lại. Cả ba trên xe đều văng ra xa lắc, có hơn 9 thước tây, nằm như chết rồi không còn biết gì nữa.

Muốn biết Kỷ Loan, Tư Được và tên sốp phơ sống chết thế nào, xin xem tới quý vị sẽ rõ.

Lê Văn Hảo từ khi bị Kỷ Loan gỡ mặt nạ thì chàng chạy trở lại xóm mọi xin nghỉ nhờ một đêm. Chàng có ý giận sao Kỷ Loan uất ức trong lòng muốn biết mặt, nên thừa dịp trong rừng không ai, lại nữa, trong lúc đương lo kiếm Lê Tứ Hải, mà giật đại cái mặt nạ. Chàng suy tới đó rồi chàng cười một mình, nằm nghỉ luôn tới mặt trời rựng mọc chàng mới thức dậy đánh xe trâu ra đường cái, trời hừng sáng xe trâu đà tới đường cái. Trả tiền xe xong rồi chàng leo lên xe hơi cầm bánh về Sài Gòn.

Đi chẳng bao xa, chàng gặp một cái xe hơi lật đưa bốn bánh lên trời, còn người ta thì văng nằm ngoài đường. Lê Văn Hảo bước xuống xe, chàng thấy rõ ràng nàng Kỷ Loan, chàng điếng hồn, rờ trán thấy còn nóng, chàng biết không sao, nên lật đật khiêng cô lên xe. Đoạn Lê Văn Hảo kiếm tên sốp phơ, nhưng hỡi ôi! Hồn nó đã du địa phủ. Chàng thương tiếc khôn cùng; đi vài bước chàng gặp Tư Được nằm dưới xe, hơi thở còn nóng. Chàng muốn khiêng luôn lên xe, nhưng xe có hai chỗ ngồi; chàng nói thầm rằng: “Mi có chết thì chết đi, tội ác của mi dẫy đầy, ngày nay mi đền tội đó; ta tiếc là tiếc tên sốp phơ, vì theo chủ mà phải văng tánh mạng”. Lê Văn Hảo lên xe xả máy như tên, có trên 130 cây số mỗi giờ; một chập chàng rờ trán Kỷ Loan thăm chừng nàng.

Thương thay một đóa hoa xinh, bị nhiều điều khổ não như vầy... Không biết sau này nàng có vết tích chăng? Tạo hóa ghét ghen chi người tài sắc dường này? Mười một giờ xe đã tới Sài Gòn. Lê Văn Hảo chở tuốt Kỷ Loan vô nhà thương “Chợ Rẫy”. Quan thầy săn sóc mấy chỗ vết xong rồi liền đem lên phòng cho nàng nằm nghỉ. Quan thầy nói với Lê Văn Hảo:

Bệnh tuy nặng, nhưng không sao. Chiều nàng tỉnh lại rồi trong mười bữa ắt mạnh như thường.

Lê Văn Hảo bắt tay cám ơn rồi chàng trở ra xe đi về nhà, kêu thằng Sáu Ngởi dặn nó làm như vầy... như vầy...

Đây nói về ông Vân Đình, chủ rạp “Góc Trời Nam” đợi trọn hai ngày không thấy cô Kỷ Loan về, thì trong lòng lo sợ mãi?

Chiều lối hai giờ, ông đương ngồi nơi phòng khách, thì bỗng đâu tên bồi đem vô cho ông một bức thơ, nói rằng của Tố Tâm gởi. Ổng nghe đến tên Tố Tâm thì nửa mừng nửa sợ không biết việc gì xảy đến mà Tố Tâm bắn tin vậy. Ông liền khai thơ ra thấy mấy hàng này:

www.vuilen.com 29

Page 30: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

“Kỷ Loan bị nạn xe hơi rất dữ dội, đương nằm nhà thương Chợ Rẫy, Lê Tứ Hải sống chết thế nào chưa rõ, song ông cứ vững lòng, mọi việc sẽ có Tố Tâm luôn.

Tố Tâm”

Ông Vân Đình coi rồi, trong bụng vẫn lo sợ mãi, liền kêu xe vô nhà thương Chợ Rẫy thăm Kỷ Loan.

Chiều 5 giờ Kỷ Loan tỉnh lại thấy ông Vân Đình ngồi một bên thì lấy làm lạ lắm, nàng hỏi:

- Chẳng hay ông cứu tôi hồi nào, mà tôi nằm đây?

- Ai cứu thì tôi không rõ, song quan thầy có nói với tôi rằng có mặt người độ chừng hai mươi ba tuổi chở cô vô nhà thương.

- Còn ông, sao ông hay vô đây thăm tôi?

- Tố Tâm gởi thơ cho tôi.

- Trời ôi! Tố Tâm là người gì mà biết tôi bị nạn, chắc là Tố Tâm cứu tôi chớ gì? Ủa còn thằng sốp phơ, còn... còn... ai đây... à còn Tư Được, sống chết thế nào?

- Tôi nào có biết.

- Vậy ông lập tức lên cây số 135 đường đi Bù Đốp, coi việc ấy ra sao? À mà ông phải nhớ chở Tư Được đem về đây, vì người ấy là người đại thù của gánh “Góc Trời Nam”.

- Được, cô nằm nghỉ an, tôi mướn xe đi lập tức bây giờ đây, à còn Lê Tứ Hải?

- Chàng bị bắt đem nơi nào chớ không có trên rừng Bù Đốp. Tôi với Tố Tâm tìm kiếm hết sức không thấy tâm dạng gì ráo.

Ủa Tố Tâm đi với cô sao?

- Không phải đi với tôi, song Tố Tâm đi cứu tôi mà thôi?

- Lạ dữ này, cô làm gì mà phải đi cứu?

- Tôi bị nạn nguy hiểm lắm.

www.vuilen.com 30

Page 31: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Rồi đó nàng thuật lại cho ông Vân Đình nghe việc Tư Được nói hoa ép liễu. Xong rồi cô nói tiếp:

- Hiện giờ đây tôi chắc Lê Tứ Hải ở Sài Gòn, mà bây giờ tôi còn đau, biết làm sao mà đi cứu chàng được. Không biết chàng sống chết thế nào?

- Tố Tâm có nói trong thơ rằng mọi việc sẽ có người; thôi tôi kiếu cô, đặng đi lên Bù Đốp.

Mười hai giờ khuya, ông Vân Đình tới chỗ xe đụng, tên sốp phơ đã hết thở, mình lạnh ngắt như đồng, còn Tư Được, ông kiếm hoài mà không ra. Cái xe còn nằm tự nhiên đó, máy móc đều hư hết, không còn trông gì sửa lại được nữa. Ông chở tử thi sốp phơ đem về Sài Gòn chôn cất rất tử tế.

Mười ngày đã qua, Kỷ Loan mạnh lại như thường, ra đứng rạp được, song bộ còn yếu lắm. Lê Tứ Hải biệt tin, không biết đâu mà truy tầm. Kỷ Loan suy nghĩ hoài mà không ra: Tố Tâm là người gì mà biết mọi việc cả? Cho đến đỗi biết ta kén một người anh hùng hào kiệt danh bay khắp bốn biển năm châu. Người có hứa rằng rồi đây người sẽ tìm người ấy cho ta, người ấy tài bực nào lận? Hơn Tố Tâm chăng? Ta không chắc được, vì từ hồi nhỏ đến tuổi này ta không thấy mà ta cũng không nghe người nào tài trí như Tố Tâm vậy. Ta muốn bỏ gánh hát “Góc Trời Nam” mà đi kiếm Tố Tâm, song vì tình tri ngộ của ông Vân Đình mà ta không nỡ rời rạp hát, chớ lòng ta thiệt muốn tìm cho được Tố Tâm mà thôi.

Mười ngày rồi, Tố Tâm không đến thăm ta là tại cớ gì? Ta phải rán tìm cho ra duyên cớ.

Điều thứ nhứt, chắc là Tố Tâm giận ta. Mà không lẽ, Tố Tâm là người anh hùng hào kiệt, không lẽ vì việc nhỏ mọn là gỡ mặt nạ người mà người giận?

Điều thứ hai, chắc là Tố Tâm mắc lo truy tẩm Lê Tứ Hải chớ gì? Duyên cớ này đáng tin lắm. Ta nằm đêm nhớ lại chuyện trên rừng Bù Đốp mà ta bắt xung gan. Tư Được là người gì mà khốn nạn đến thế. A ta nhớ ra rồi. Nó có đem cho ta một bộ cà rá, một đôi bông hột xoàn trên hai ngàn đồng, nó có cậy mai đi nói ta song ta không ưng vì tại cái chức “Công tử bột” của nó. Ta nhớ đến nó thì ta lại nhớ việc nó làm mà ta muốn ăn gan nó. Nếu Tố Tâm không đến kịp thì còn gì là ta. Nếu Tố Tâm trễ chừng mười phút thì chắc hôm nay mồ của ta cỏ mọc xanh um, sổ Diêm Chúa thêm một tên nữa.

À, bộ khi vì việc ấy mà nó toan giết Lê Tứ Hải, bởi nó nghi Lê Tứ Hải sẽ cùng ta nên điệu vợ chồng chớ gì? Trời ôi! Cũng vì ta mà ngày hôm nay Lê Tứ Hải là người vô tội phải thọ hàm oan như vầy! Vậy rồi đây ta sẽ liễu sanh tử mà tìm cho được Lê Tứ Hải mới nghe. Còn cái tên Tố Tâm là “Người cho bông lài” hễ ta nghĩ đến dường như ta thấy người ở trước mặt vậy. Ta nhớ giọng cười, tiếng nói, bộ đi thì ta lại thương người. Ta thương người mà sao người vô tình

www.vuilen.com 31

Page 32: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

với ta lắm vậy? Không lẽ ta là người không xứng đáng? Chắc là Tố Tâm có vợ rồi chớ gì? Bởi vậy nên người hứa sẽ tìm người anh hùng hoàn cầu đệ nhất cho ta. Nếu thiệt vậy thì chắc cái thân này làm ma không chồng.

Ta muốn tỏ thiệt cho người nghe, song ta ngại quá. Nếu người nghe thì chẳng nói gì, bằng không thì... trời ôi! Cái kiếp xuân này hết trông toại hưởng.

Tố Tâm chàng ôi! Ngày hôm nay thiếp đau đớn dường này, thì chắc chàng có hay giùm chăng nhẽ? Nếu chàng biết được sự đau đớn này thì chắc chàng cũng động mối thương tâm, hay là chàng búng rảy. Trời ôi! Tạo đoan sao cắc cớ? Đem mảnh hường nhan này xô vào lưới rập, bao giờ thiếp gỡ cho ra. Trò đời lắm điều cay nghiệt!

“Ước gì có khắn dây quá hải,

Hỏi Phật bà duyên bởi vì đâu”.

Tội nghiệp thiếp lắm, Tố Tâm chàng ôi! Bộ thiếp có nhiều tội, nên ngày hôm nay thiếp phải đền: “Người cho bông lài” ôi! Bao giờ cho:

“Sông Ngân sẽ bắc cầu Ô Thước.

Bỏ công dày chầu chực bấy lâu?”

Hay là thiếp phải:

“Lấy gió mát trăng thanh kết nghĩa,

Mượn hoa đàm đuốc tuệ làm duyên”.

Nàng than đến đây thì nước mắt nàng nhỏ xuống có giọt.

Bữa kia Kỷ Loan đương ngồi trong buồng, con tớ chạy vô nói, có “Người cho bông lài” đến.

- Mày hãy mời vào.

Con tớ chạy ra mở cửa, Lê Văn Hảo bước vô chào cô Kỷ Loan mà rằng:

- Tố Tâm cho Quý nương hay rằng bệnh của Lê Tứ Hải đã bớt nhiều, trong vài ngày sẽ mạnh.

- Lê Tứ Hải bây giờ ở đâu, làm sao Tố Tâm biết được?

- Chừng nào chúng nó vách mây lên trời mới chạy khỏi Tố Tâm, bằng chúng nó còn sống ở thế gian này thì đừng trông gì trốn Tố Tâm được Lê Tứ Hải bị nhốt một kín vô cùng, không tiện cho Quý nương hay bây giờ.

www.vuilen.com 32

Page 33: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

- À, còn Tư Được sống chết thế nào?

- Nó còn sống như thường.

- Phải Tố Tâm cứu tôi trên Bù Đốp không?

- Phải.

- Tố Tâm chở tôi vô nhà thương phải không?

- Nếu Tố Tâm nhận rằng phải, thì Quý nương lấy gì làm bằng cớ mà rõ được?

- Tôi tin lời Tố Tâm mà thôi.

- Thôi việc ấy qua rồi không cần thuật lại, bây giờ Tố Tâm nói việc sẽ tới Tư Được ngày nào còn sống thì nó sẽ trả thù hoài, việc nó cầm Lê Tứ Hải cho ăn, cho uống, cho thuốc cho men, thì chắc có duyên cớ chi đây.

Bây giờ Tố Tâm không thể nào diệt trừ chúng nó được, tốt hơn là chúng ta nên coi cách hành động chúng nó mà lần lần gỡ rối. Bằng chúng ta trừ xẵng lắm, Tố Tâm e một mất một còn.

- Làm thế nào tôi cũng phải vâng lời Tố Tâm hết.

- Vậy thì tốt lắm, nếu Quý nương có được tin tức chi về việc ấy thì Quý nương gởi thơ cho Tố Tâm đề “Tố Tâm poste restante à Cholon” thì Tố Tâm rán giúp Quý nương cho thành việc, Tố Tâm xin kiếu Quý nương.

- Khoan khoan, chậm chậm, đợi tôi phân ít lời.

- Phân ít lời gì, chắc Quý nương đòi giết Tố Tâm chớ gì?

- Không phải.

- Vậy chớ lời gì? Hay là đòi coi mặt nữa?

- Không. Tôi có một chuyện muốn nói song tôi e Tố Tâm không nghe.

- Nếu Quý nương nói việc làm nghĩa thì Tố Tâm nghe hết.

- Không phải việc nghĩa; ấy là việc tư của tôi.

Tố Tâm đã nói rồi, rằng việc tư của Quý nương, Tố Tâm choáng rõ, không cần gì Quý nương phân giải.

www.vuilen.com 33

Page 34: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Kỷ Loan dợm nói đôi ba lần mà làm như có sự gì ngăn cản cổ, cô không thể nào nói được, giây lâu cô than nho nhỏ:

- Tố Tâm chàng ôi! Sự đau đớn này chắc là thiếp chịu không thấu.

- Quý nương đau đớn việc gì “Tố Tâm” dám bảo quyết rằng Lê Tứ Hải khỏi bị hại.

Kỷ Loan nghe Tố Tâm nói tới đó, nàng trợn mắt ngó ngay Tố Tâm mà rằng:

- Không phải việc đó đâu. Tố Tâm là người tài trí mà nói câu ấy thì ra hẹp hòi. Tố Tâm muốn tôi banh gan, banh phổi ra cho Tố Tâm soi thấy không?

Tố Tâm không tin lời tôi nói sao?

- Tố Tâm nói chi cay đắng lắm vậy?

- Tố Tâm muốn giết tôi sao?

- Không, Tố Tâm không bao giờ giết ai cả. Quý nương đòi giết Tố Tâm đôi ba phen, song may nhờ cái mạng của Tố Tâm chưa phải chết về viên đạn hay là lưỡi kiếm của Quý nương, nên may mà còn sống đây.

- Phải, Tố Tâm không cầm súng, cấm kiếm giết ai, chớ cái lời của Tố Tâm có thể giết người như chơi.

- Tố Tâm đâu được tài đến thế.

Kỷ Loan muốn nói nữa mà không dám. Cô ngồi xuống mà nước mắt chảy ướt gò má; giây lâu cô than rằng:

- Nếu chàng không chê thiếp là người tài sơ trí siểng thì thiếp nguyện trao thân này nhờ bóng tùng quân của chàng che chở.

- Hay cho Quý nương dữ a! Sao Quý nương biết Tố Tâm là người thế nào mà dám trao thân gởi phận?

- Dầu thế nào thiếp cũng nguyện theo chàng mà thôi.

- “Tố Tâm” là tên ăn trộm, Quý nương biết Tố Tâm là một đứa xấu xa hơn thiên hạ, Quý nương ưng nữa sao?

- Tội nghiệp thiếp mà, Tố Tâm chàng ôi! Nói chi những lời chua cay ấy?

- Thôi, Quý nương hãy bỏ qua việc ấy đi, sau rồi sẽ hay hễ “Minh quân lương tể tao phùng dị, tài tử giai thân tế ngộ nan, còn Hữu duyên thiên lý ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”, Quý nương hãy yên tâm chẳng bao lâu

www.vuilen.com 34

Page 35: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Quý nương sẽ thấy “Hoàn cầu anh hùng đệ nhất” ra mặt, chừng ấy Quý nương sẽ liệu. Bây giờ đây, anh hùng trong bốn biển, năm châu còn đương tranh nhau, chưa biết ai đại tài Quý nương rán đợi, lâu là một năm còn mau thì sáu tháng.

- Tôi không cần chọn lựa khác hơn là Tố Tâm.

- Ý, không được đâu. Một lời nói như phá thạch; nếu Quý nương không suy đi nghĩ lại thì Tố Tâm đây chê Quý nương lắm đó.

Nói đến đây, Kỷ Loan đứng dậy ngó Tố Tâm một cách rất thiết yếu ai trông vào cũng phải thương tâm, đoạn nàng lại gần Tố Tâm, vừa muốn ôm chàng vào lòng thì bỗng đâu Tố Tâm xô ra mà rằng:

- Giỏi cho Quý nương dữ a! Mấy lâu nay Quý nương lòng trinh bạch, âm chất phi không, ngày nay Quý nương làm trò lả lơi nhảm nhí, không sợ lằn tên mũi đạn dư luận của công chúng bắn vào sao?

- Tố Tâm đành giết thiếp sao?

Nàng nói rồi úp mặt trên ghế khóc, giây lâu nàng đứng dậy dòm tứ phía không thấy Tố Tâm, nàng ngã ngửa ra giường bất tỉnh.

Thật ái tình có cái điển lực gì lạ kỳ? Khiến con người phải tê tái gan vàng, xốn xang đoạn ruột. Kỷ Loan nằm trên giường nước mắt chảy dầm dề, lăn qua lộn lại kêu trời khôn xiết. Giây lâu nàng chắc lưỡi bức đầu ai trông vào cũng phải thảm thiết.

Tố Tâm có cái tài đặc biệt gì mà không lụy vì tình? Thiệt đáng khen đáng trọng. Một ả tài hoa than gượng thê lương thảm thiết như vầy mà không bao giờ xiêu lòng ngả trí, quyết giữ cho được cái tình cao thượng mà thôi, thiệt ít ai được vậy.

Hai ngày sau, Kỷ Loan tiếp được một bức thơ của Lê Tứ Hải như sau này:

“Tôi kính lời cô hay.

Hiện giờ tôi bị bắt giam cầm tại nhà số 215 đường Colombier. Bệnh tôi trầm trệ tới ngày nay, sợ e không qua khỏi. Nếu cô niệm tình tôi là người đồng nghiệp với cô, xin cô cảm phiền dời gót đến nhà nói trên đây, đặng tôi cạn phân vài lời, một mai hồn tôi có xuống huỳnh tiền thì không bao giờ tôi quên ơn cô được.

Vài hàng giấy mực, một tấm long son, nhờ ơn cô đoái tưởng.

Lê Tứ Hải”

www.vuilen.com 35

Page 36: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Nàng Kỷ Loan thấy rõ ràng dấu ký tên của Lê Tứ Hải. Chữ viết của Lê Tứ Hải thì nàng không nghi ngờ gì nữa. Nàng lấy làm thương hại cho Lê Tứ Hải, vì nàng mà ngày hôm nay mạng người như chỉ mành treo chuông. Nàng thương lượng với Vân Đình rồi nàng nhất định đi cho giáp mặt Lê Tứ Hải.

Một chập nàng nhớ đến Tố Tâm, nên nàng lại bàn viết ít hàng chữ đề gởi cho Tố Tâm. Nàng lại nhớ Tố Tâm nói với nàng rằng: “Lê Tứ Hải đã mạnh rồi còn sao nay Lê Tứ Hải cho nàng hay rằng bệnh nặng”. Nàng nói một mình: “Không lẽ Tố Tâm gạt ta rồi nói vậy cho ta yên lòng? Điều đó không nên tin đâu. Còn bức thơ của Lê Tứ Hải đây chắc là bọn Tư Được ép Lê Tứ Hải viết chớ gì? Mà ta có nên sụt sè nhát nhúa không đi đến đó không ư? Ta vào ra biết bao nhiêu trường quyết chiến, mà ta chưa nao núng huống hồ việc này là việc nghĩa nên làm, dầu có chết thân này ta cũng không quản gì. Thôi, không cần bàn bạc gần xa, ta nhất định đi”.

Đoạn chiều lại, 8 giờ tối nàng sửa soạn đâu đó xong rồi, nàng giắt trong mình một lưỡi kiếm một cây súng lục liên, rồi nàng ra xe kéo kiếm đường Colombier dung ruổi.

Đây nói về Lê Văn Hảo được bức thơ của Kỷ Loan cho hay, thì trong

bụng rất mừng. Tuy là có hại song không sao, vì sẽ có người cứu Kỷ Loan. Chàng ngồi một mình mà bộ đắc chí lắm, chàng lại khen Sáu Ngởi có trí, biết sắp mưu bày kế rất tài. Chàng biết rằng Lê Tứ Hải không phải bị cầm nơi đó song chàng muốn cho Kỷ Loan đi đến nơi, đặng Kỷ Loan sẽ rõ tài nghĩa hiệp của “Người cho bông lài”. Lê Văn Hảo suy nghĩ một mình tới đó rồi coi đồng hồ thấy 8 giờ thì chàng biết rằng giờ này Kỷ Loan đã đi tìm Lê Tứ Hải, Lê Văn Hảo thay đồ rồi cũng kêu xe kéo ra đường đi mất...

Còn bọn Tư Được sắp bày kế đặng bắt cho được Kỷ Loan; Tư Được nói với Ba Quế và nội bọn mà rằng:

- Ta quyết một còn một mất với người mặt nạ. Vậy bay hết lòng giúp tao cho đến cùng. Nếu Kỷ Loan về tay tao rồi thì mỗi đứa bay đều được trọng thưởng cả.

Ba Quế nói:

- Tôi sợ Kỷ Loan mách cho cò bót quá.

www.vuilen.com 36

Page 37: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

- Không bao giờ Vân Đình cho Kỷ Loan đi mách bót vì Vân Đình sợ ta oán giết phức Lê Tứ Hải thì còn gì là gánh “Góc Trời Nam”.

- Câu nói đó rất phải. Thôi gần tối rồi, mình kéo róc lên nhà trên đường Colombier mà đợi. Rồi đó Tư Được ra xe hơi đi với nội bọn vô nhà số 315, đường Colombier ngồi đó đợi có trót giờ, người nói chuyện này, kẻ nói chuyện khác cho giải muộn. Tư Được nằm trên giường sắt, Tư Được nghe tiếng xe kéo ngừng. Chàng liền biểu nội bọn lẳng lặng cứ y kế mà thi hành. Kỷ Loan bước vô nhà tay cầm súng sáu. Cửa hi hí nàng nhè nhẹ xô vô. Nàng dòm trong nhà không thấy ai hết.

Đồ đạc cũng không có, nàng biết là nhà hoang, nàng bước vô vài bước nữa thì cũng không nghe tiếng động tịnh gì cả. Nàng nói một mình rằng: “Nhà hoang sao lại thắp đèn sáng trưng kìa?” Nàng bước vô tới buồng cũng không thấy ai cả. Thình lình trên nóc nhà rớt xuống một mền to lớn vô cùng, nàng muốn tránh mà tránh không được. Cái mền ấy rớt ngay xuống đầu nàng rồi bao phủ, nàng không còn thấy gì nữa. Đèn điện tắt ráo. Nàng vừa muốn tung cái mền ra, thì kế bị bọn Tư Được áp lại, kẻ giật súng người rút gươm. Phải như không có cái mền ấy rớt xuống bao phủ nàng thì bao nhiêu người nàng cũng giết hết, bởi vậy nàng mới bạo gan đi một mình. Thật là một gái oanh liệt vô song, bọn Tư Được trói quách nàng lại, đem nàng để trên giường. Nàng hết sức vùng vẫy song vô ích.

Tư Được thấy việc thành rồi, trong bụng mừng vô cùng chàng nói thầm rằng “Phen này 10 mạng nó bây giờ không khỏi ta nữa. Hôm trước trên rừng ta đuổi tụi Ba Quế ra về nên mới có người mặt nạ, bữa nay bốn phía vách tường không, vả lại ta cầm bọn Ba Quế ở lại, người mặt nạ dấu ba đầu sáu tay vô đây cũng không được nữa”.

Chàng liền nói với bọn Ba Quế.

- Nè, tụi bay ở đàng trước chơi đợi sáng hãy về. Bay phải coi chừng ngoài đường cho lắm, hễ có ai vô, bay đừng cho vô, bay cứ đánh và bắt trói họ lại.

Ba Quế nội bọn gật đầu bước ra ngoài trước, kẻ ca người hát om sòm.

Tư Được bước vô thấy Kỷ Loan mày tằm mắt phượng, môi đỏ tợ son đôi gò má ửng hồng, mặt như dồi phấn còn mình mẩy diệu nhiễu, lửa lòng phát cháy. Tư Được bước lại vuốt ve Kỷ Loan, kế bị Kỷ Loan mắng rằng:

- Mi là đứa khốn nạn, không biết liêm sỉ là gì? Phải chi ta không bị trói thì ta ăn gan mi cho đã nư giận.

- Lúc trước trên rừng Bù Đốp, tôi không cẩn thận, nên mới để cho “người mặt nạ” vào nhà, bữa nay tôi đố cô chạy khỏi tay tôi.

www.vuilen.com 37

Page 38: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

- É, mi là đồ khốn kiếp, ta tha mi trên Bù Đốp, bằng không vậy ngày nay mi đã làm ma không đầu rồi. Mi không niệm tiền ân, mi lại còn hại ta nữa. Hèn chi người ví: Cứu vật, vật trả ơn, cứu nhân, nhân trả oán, là phải.

- Nếu cô không ưng thuận, nè tôi nói thiệt tôi sẽ giết cô chết đa.

- Thôi mi giết ta đi.

- Trong lúc giận, cô nói vậy chớ sau rồi cô ăn năn không kịp.

- Thôi, mi tha ta ra phen này ta nguyện dâng cho mi mười muôn đồng.

- Cô đừng tưởng tôi ham đồng tiền. Tôi muốn cùng cô nên điệu vợ chồng mà thôi, dẫu tôi mất mấy muôn tôi cũng không sá gì.

- Mi là đứa súc sanh, không biết nhân đạo...

Cậu Tư Được không thèm nói gì hết, cứ đem cái thói dã man ấy mà giở ra.

Kỷ Loan than rằng:

“Tôi có dè mạo hiểm mà ra cớ đỗi này! Tố Tâm chàng ôi! Thôi phen này, người dương gian toại hưởng ngày xuân, kẻ chín suối ruột tằm đòi đoạn, chàng đâu có hay mà đến tiếp tôi, mà dầu có đến chàng làm sao mà vô được, ở trước thì quân này ngăn giữ, ở sau vách tường chân cản thì dẫu cho Tố Tâm tài đến bực nào chàng vô cũng không được. Thôi còn trông gì đến sự Tố Tâm đến cứu...”

Nàng than đến đó, nước mắt chảy ròng ròng.

Đây nói qua bọn Ba Quế ở nhà trước nói chuyện với nhau chơi, trong bọn đó có Sáu Ngởi. Sáu Ngởi tuy giỡn chơi như thường, song lỗ tai chàng cứ để nghe việc Tư Được với Kỷ Loan. Chàng nghe đến lúc làm dữ, chàng liền mở hộp thuốc tây ra mời Ba Quế và nội bọn hút.

Ba Quế nói:

- Thằng Sáu Ngởi nãy giờ có thuốc mà mày xấu vậy đa!

- Không phải vậy đâu anh, tại tôi quên chớ.

Rồi đó mỗi đứa lấy một điếu phì phà, khói bay nghi ngút. Có đứa lại khen: “Thuốc ngon quá”.

Thuốc đó là tại nơi tay của Lê Văn Hảo chế ra tẩm thuốc độc, nên nội bọn Ba Quế hút rồi thì say mèm nằm nghiêng nằm ngửa không còn biết gì hết. Sáu Ngởi cũng hút mà khỏi mê là nhờ anh ta lấy điếu không tẩm thuốc.

www.vuilen.com 38

Page 39: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

Sáu Ngởi thấy nội bọn đương ngon giấc, liền bước ra mở cửa. Lê Văn Hảo đứng ngoài đợi nãy giờ kế thấy Sáu Ngởi mở cửa chàng liền bước vô, đi thẳng tuốt vô buồng. Còn Sáu Ngởi làm bộ nằm ngủ như Ba Quế và nội bọn. Lê Văn Hảo đi nhè nhẹ lại giường, nắm cổ Tư Được.

Tư Được ngồi ngớ mặt vô trong, chừng hay có người nắm cổ thì hồn phi phách tán, không biết ai vào nhà được. Kỷ Loan dòm lại thấy rõ ràng “Người mang mặt nạ” nàng đoán chắc là Tố Tâm đi cứu nàng. Nàng hết sức vui mừng, nàng không biết làm sao mà Tố Tâm vô được, nàng tưởng đâu Tố Tâm biết tàng hình. Tư Được muốn la thì đã bị Lê Văn Hảo bóp họng, nhét khăn mouchoir vô miệng. Đoạn chàng lấy dây trói lại.

Lê Văn Hảo mở dây cho Kỷ Loan rồi day lại nói với Tư Được:

- Ta dung mi khỏi chết trên Bù Đốp, sao mi không ăn năn, mi còn dở cái thói dã man của mi ra nữa? Nè ta nói cho mi biết: “Tố Tâm” ra đời thì mười mạng như mi cũng không khỏi tay ta nữa. Mi tưởng nhốt Lê Tứ Hải trên Thủ Đức là nhẹm lắm sao? Mi tưởng đem Kỷ Loan vô nhà này rồi không ai vô cứu phải không? Mi lầm rồi. Mi banh mây lên trời mi ở, họa may mi trốn khỏi ta mà thôi, chớ ngày nào mi còn ở thế gian thì mi đừng có làm chuyện lộng trời lộng đất nữa. Phen này mi đừng kiếm cớ thoát thân vô ích. Khám lớn mở cửa chờ mi rồi đó; mi đừng trông về thấy cha mẹ vợ con mi nữa.

Lê Văn Hào nói rồi dẫn Kỷ Loan ra về. Ra khỏi cửa, Lê Văn Hảo nói:

- Quý nương về rạp thì sẽ gặp Lê Tứ Hải.

- Tố Tâm làm sao mà đem người về được đó?

- Chẳng có lạ gì. Tố Tâm thừa dịp chúng nó kéo róc lại đây, mà lên Thủ Đức đem Lê Tứ Hải về rạp.

- Thật Tố Tâm là đại tài, à bọn này Tố Tâm tính sao?

- Tư Được là đứa bày mưu thiết kế, đầu dây mối nhợ là tại nơi nó, còn bọn này vô tội, cũng nên thư nó làm phước.

- Làm sao mà Tố Tâm vô đây được?

- Đó là nhờ bọn này trúng thuốc độc của tôi.

Rồi chàng thuật chuyện Sáu Ngởi làm, Kỷ Loan mừng không xiết kể. Lê Văn Hảo đem Tư Được ra xe kéo và biểu cô Kỷ Loan chở tuốt xuống sở tuần cảnh. Kỷ Loan y lời, Lê Văn Hảo bước vô, lấy một ve thuốc nhỏ trút ra trong một miếng bông gòn, rồi xé ra làm năm để mỗi miếng trên mũi của bọn Ba Quế.

www.vuilen.com 39

Page 40: Phần I Bó Hoa Lài Chương 1 P - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tuyhoadinh/tuyhoadinh01.pdfChín giờ đúng kéo màn ra, một cô thiếu nữ bận đồ

Tác Giả: Nam Đình TÚY HOA ĐÌNH

www.vuilen.com 40

Không đầy ba phút, năm đứa ngồi dậy thấy Kỷ Loan đứng với người mặt nạ thì trong trí ngẩn ngơ không nói được lời gì cả. Kỷ Loan và Lê Văn Hảo thấy vậy bắt tức cười, Kỷ Loan nói:

- Bay bắt ta hồi nãy phải không? Bây giờ ai bị bắt ngồi ngoài xe kéo kia?

Bọn Ba Quế bèn dòm ra thấy Tư Được, kế nghe Lê Văn Hảo tiếp:

- Thôi, ta tha bay về lo làm ăn đừng có lấp lửng mà theo bọn Tư Được nữa, nếu ta mà bắt đặng bọn bay một lần nữa thì ta không dung đâu.

Bọn Ba Quế nghe nói đều tỏ dấu cám ơn rồi ríu ríu đi ra, còn Lê Văn Hảo từ giã Kỷ Loan mà về. Kỷ Loan bắt tay riết lại rất mạnh tỏ dấu cám ơn rồi ra đem Tư Được xuống bót. Kỷ Loan ngồi trên xe kéo mà trí cứ khen Tố Tâm là người tài trí gồm toàn, thật đáng anh hùng hào kiệt. Hai phen rồi phải không nhờ người thì còn gì thân ta.

Kỷ Loan giao Tư Được cho ông Cò rồi thuật chuyện Tư Được, hai lần toan nài hoa ép liễu, ông Cò làm ăn kết xong rồi cách vài tuần sau Tư Được bị tòa đại hình kêu sáu tháng tù, ấy là nhờ cha mẹ vác tiền đem lo có trên mấy muôn mới được án nhẹ vậy.

Ghi chú:

1. Lê Văn Hảo biết tiếng Khách trú là nhờ học với một người thông ngôn trên tòa lúc hai năm về trước. Lê Văn Hảo nói không sai một chữ.

2. Lê Văn Hảo biết cầm tay bánh, vì nhờ lúc nhỏ có học Trường Bá Nghệ Sài Gòn.