phần 8 c - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi8.pdf ·...

26
Tác Gi: Như Anh Phương CHMÌNH EM THÔI Phn 8 Chiu nay, Bích Liên din bđồ tht đẹp và cũng trang đim tht k, khơn hn mi ngày. Cô mun chng tmt schênh lch tht rõ rt. Để cho con bé phi tnhìn nhn li bn thân mình. Cmy đêm suy nghĩ tng câu, tng li, tng ý tưởng đã được Bích Liên sp đặt sn, cô quyết tâm làm mi chuyn rùm beng lên mi h. Đã xác định được con hm, Bích Liên chy xe thng vào. Nhìn chiếc cng màu xanh nht đang đóng im m trước mt, cô quan sát mt lát. ng khóa to đùng bên ngoài chng tkhông có ai nhà. Bích Liên đứng phân vân vì cô không biết chính xác là căn nào. - a! Bích Liên. Em tìm ai vy? Bích Liên quay li, cô nhn ra Sơn: - a! Anh Sơn! Anh đi làm vđấy à? Sơn gt đầu xác nhn: - Đúng vy. Còn em, đi tìm ai mà lngđây vy? Bích Liên mng r, cô có người để hi ri. - Em đi tìm người quen. Nhà anh đâu? Sơn xung xe ly chìa khóa mcng, anh đùa: - Anh tưởng em đi tìm anh đó ch! Bích Liên ngc nhiên, cô nhìn anh chăm chăm: - Nhà anh đây đó h? Không nhìn thy ánh mt ca Bích Liên, Sơn vn tnhiên: - Chng lanh mca nhà người khác. Nhìn Sơn dt xe vào, Bích Liên cũng đem xe li dng trước nhà anh. Cô nhìn Sơn mcánh ca thhai. - Sao không thy em đi làm vy, Bích Liên? www.vuilen.com 167

Upload: others

Post on 01-Sep-2019

1 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Phần 8

Chiều nay, Bích Liên diện bộ đồ thật đẹp và cũng trang điểm thật kỹ, kỹ

hơn hẳn mọi ngày. Cô muốn chứng tỏ một sự chênh lệch thật rõ rệt. Để cho con bé phải tự nhìn nhận lại bản thân mình.

Cả mấy đêm suy nghĩ từng câu, từng lời, từng ý tưởng đã được Bích Liên sắp đặt sẵn, cô quyết tâm làm mọi chuyện rùm beng lên mới hả.

Đã xác định được con hẻm, Bích Liên chạy xe thẳng vào. Nhìn chiếc cổng màu xanh nhạt đang đóng im ỉm trước mặt, cô quan sát một lát. Ống khóa to đùng bên ngoài chứng tỏ không có ai ở nhà. Bích Liên đứng phân vân vì cô không biết chính xác là căn nào.

- Ủa! Bích Liên. Em tìm ai vậy?

Bích Liên quay lại, cô nhận ra Sơn:

- Ủa! Anh Sơn! Anh đi làm về đấy à?

Sơn gật đầu xác nhận:

- Đúng vậy. Còn em, đi tìm ai mà lớ ngớ ở đây vậy?

Bích Liên mừng rỡ, cô có người để hỏi rồi.

- Em đi tìm người quen. Nhà anh đâu?

Sơn xuống xe lấy chìa khóa mở cổng, anh đùa:

- Anh tưởng em đi tìm anh đó chứ!

Bích Liên ngạc nhiên, cô nhìn anh chăm chăm:

- Nhà anh ở đây đó hả?

Không nhìn thấy ánh mắt của Bích Liên, Sơn vẫn tự nhiên:

- Chẳng lẽ anh mở cửa nhà người khác.

Nhìn Sơn dắt xe vào, Bích Liên cũng đem xe lại dựng trước nhà anh. Cô nhìn Sơn mở cánh cửa thứ hai.

- Sao không thấy em đi làm vậy, Bích Liên?

www.vuilen.com 167

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Em nghỉ làm luôn rồi.

- Sao vậy? Không thích nữa hả?

Bích Liên nhún vai bất cần:

- Em không thích người ta đuổi đâu. Em là cái gai trong mắt anh Nam mà.

Thấy cách nói xóc hông của Bích Liên, Sơn hiểu, anh chuyển đề tài khác:

- Có muốn vô nhà anh chơi chút không?

Bích Liên gật đầu:

- Được chứ! Anh mời thì em đâu từ chối.

Sơn mở rộng hai cánh cửa trong nhà, anh đưa tay chỉ chiếc ghế:

- Mời em!

Bích Liên nhìn quanh, cô biết Sơn từ lâu. Sơn vừa là bạn vừa là trợ lý đắc lực của Nhật Nam, nhưng chưa bao giờ Nhật Nam đưa cô đến chơi.

- Công việc của anh thế nào? Vẫn ổn chứ?

Sơn để chìa khóa lên kệ gỗ, anh không trả lời mà hỏi lại:

- Uống nước nhé?

Bích Liên khoát tay:

- Khỏi đi anh Sơn. Em về ngay mà.

Sơn ngồi xuống ghế đối diện:

- Người quen của em ở trong khu này à?

Bích Liên như quên câu hỏi lúc nãy, cô liếc nhìn đồng hồ. Đã gần sáu giờ.

- Em muốn tìm một người.

- Ai mà có vẻ bí mật quá vậy?

Sơn vừa hỏi dứt câu thì Lam Ngọc bước vào. Nhìn thấy Bích Liên trong nhà, cô đứng chết trân tại chỗ. Bích Liên cũng há hốc nhìn lên rồi đứng bật dậy thật mạnh mẽ.

Lam Ngọc run giọng:

www.vuilen.com 168

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Chị đến đây làm gì?

Bích Liên nhìn qua Sơn, cô lắp bắp:

- Lam Ngọc là… là gì của anh vậy?

Bây giờ Sơn mới hiểu người Bích Liên đi tìm là ai. Anh cũng đứng dậy:

- Lam Ngọc là em gái của anh. Có chuyện gì không?

Lam Ngọc ngạc nhiên một nhưng Bích Liên kinh ngạc đến mười. Cô không ngờ trái đất nhỏ đến vậy. Đưa mắt nhìn Lam Ngọc rồi nhìn qua Sơn, Bích Liên cười nửa miệng:

- Chuyện này là sao hả anh Sơn. Em không ngờ anh có cô em gái xinh đáo để đến vậy.

Sơn khoát tay:

- Em muốn gì cứ nói thẳng ra, không cần mỉa mai như thế đâu.

Bích Liên gật đầu nhẹ, gương mặt câng câng đầy hách dịch:

- Ai cũng nói em thích anh Nam chẳng qua vì anh ấy là người lắm tiền nhiều của. Bây giờ em mới biết đâu phải chỉ một mình em.

Lam Ngọc cau mày, cô nhìn Sơn:

- Anh Hai cũng quen với Bích Liên nữa hả?

Bích Liên hớt lời:

- Thì đã sao, chẳng những quen mà còn biết rất rõ nữa kìa.

Sơn hiểu ý Bích Liên, cô tự đem mình ra chửi khéo để ám chỉ Lam Ngọc. Mà không chừng cũng có anh trong đó. Anh không trả lời Lam Ngọc mà xoay nhìn Bích Liên:

- Bích Liên! Em bình tĩnh một chút mà ăn nói đàng hoàng. Chuyện em yêu Nhật Nam thì ai cũng biết, nhưng nó có yêu em không thì em gặp nó mà hỏi, đừng đến đây mà đổ lỗi cho Lam Ngọc nhé.

Bích Liên cười khẩy khi nghe Sơn nói:

- Anh Sơn à! Anh biết là em yêu Nhật Nam kia mà. Anh ấy đối với em rất tốt. Nếu như không có em gái của anh xuất hiện chưa chắc anh Nam đã bỏ rơi em.

www.vuilen.com 169

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Sơn chắp tay sau lưng. Bích Liên chẳng chút thông minh lại còn hơi bị hoang tưởng, hèn gì Nhật Nam chỉ muốn tránh xa cô ra. Anh khẽ mỉm cười. Bích Liên giận dữ:

- Anh cười gì vậy?

Sơn hỏi thẳng:

- Em có thấy mình quá hồ đồ rồi không?

Bích Liên hơi quê:

- Anh đừng tìm cách tránh né. Nếu anh không giới thiệu em gái mình cho anh Nam thì làm sao họ quen nhau chứ? Có phải anh có ý đồ từ trước rồi không?

Sơn đã bắt đầu nổi giận, nhưng anh cố kềm lại:

- Bích Liên! Một lần nữa anh yêu cầu em nói chuyện có suy nghĩ một tí. Nếu em cứ đặt điều không có cho người khác thì chúng ta không nên bàn cãi nữa. Người này nói mà người kia không nghe thì nói làm chi vô ích lắm.

Bích Liên gật đầu ngay:

- Anh nói phải lắm, em cũng không có thời gian đôi co với anh em của anh đâu. Hãy bảo em gái yêu quý của anh đừng bám theo anh Nam nữa, trả anh ấy lại cho em đi.

Lam Ngọc nãy giờ đứng im nghe Sơn và Bích Liên đối đáp. Càng lúc cô càng thấy Bích Liên ngang ngược. Thật là khó chịu. Lam Ngọc lên tiếng trả lời:

- Anh Nam của chị hồi nào mà bảo trả. Xì! Làm như đòi cuốn sách không bằng.

Bích Liên nhìn Lam Ngọc tóe lửa:

- Im đi, đồ nhóc con!

Lam Ngọc mím môi đáp trả:

- Còn chị, người lớn thì hay ho lắm sao. Hay là chị phải tốn sức với một con bé nhóc như tôi? Thật là không biết xấu hổ.

Bích Liên như chạm phải nọc, ánh mắt cô quắc lên thật dữ tợn:

- À, thì ra cô chỉ giả vờ hiền dịu ngây thơ thôi chứ bản chất vẫn là một con hồ ly, bây giờ cô muốn gì ăn thua đủ với tôi, phải không?

www.vuilen.com 170

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Lam Ngọc đáp ngay:

- Tôi không sợ chị đâu. Chị muốn gì?

Sơn nhìn Lam Ngọc:

- Lam Ngọc không được gây gổ.

Rồi anh quay qua Bích Liên, ôn tồn:

Chúng ta không phải người lạ với nhau, anh nghĩ em nên nói chuyện với Nhật Nam thì hay hơn. Tụi anh không giúp gì được cho em đâu.

- Tôi đâu trông mong gì anh giúp, vì chính anh cũng muốn làm anh vợ của anh Nam mà. Tiến thân cách này là nhanh nhất, anh đã đi đúng đường rồi đó.

Sơn bất ngờ vì thái độ sống sượng của Bích Liên nên anh im lặng, không thể nói lý lẽ với Bích Liên được nữa. Trong khi cô ta tưởng mình nói đúng nên cứ oang oang:

- Từ xưa giờ tôi nghĩ anh là người quang minh chính đại, không ngờ anh chơi với anh Nam cũng có mục đích. Anh muốn làm giàu mà không phải tốn nhiều công sức. Anh Nam giúp anh bao nhiêu đó chưa đủ hay sao, con người anh cũng thật là ghê gớm.

Lam Ngọc tức giận đến tái cả mặt. Cô không giữ lịch sự với Bích Liên được nên cắt ngang:

- Chị không được xúc phạm đến anh Hai tôi. Anh Nam không thích chị, chị càng nói thì càng thêm lố bịch, chị không thấy sao?

Bích Liên cười khẩy dí mặt sát vào Lam Ngọc, cô như con thú say mồi, càng nói càng hăng:

- Anh Hai cô là cái thá gì, chẳng qua cũng ham tiền như ai thôi. Đem em gái mình ra dâng hiến cho người khác để tìm một chỗ đứng trong xã hội, có gì đáng trân trọng đâu.

Lam Ngọc mím chặt môi, cô thẳng tay tát vào mặt Bích Liên một cái:

- Như vầy mới không đáng để người ta trân trọng đó.

Bị đánh bất ngờ, Bích Liên không né kịp nên lãnh trọn cái tát vào mặt. Cô ngoảnh lên thật nhanh chồm tới tát lại Lam Ngọc, nhưng Sơn đã giữ tay Bích Liên lại như một gọng kềm thật chắc chắn:

- Có tôi ở đây thì không ai được dụng đến Lam Ngọc. Cô hiểu chưa?

www.vuilen.com 171

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Nói xong, anh buông tay Bích Liên ra, thản nhiên và lạnh lùng. Lam Ngọc cười khiêu khích, cô lui ra sau một bước:

- Anh Hai tôi là vậy đấy. Nể tình anh Nam nên chị mới còn nguyên vẹn. Nếu không đó hả, đừng hòng.

Sơn quay nhìn Lam Ngọc, cô cũng im luôn. Bích Liên ngẩng phắt lên, cơn giận đã lên đến cực điểm. Cô nhìn Sơn bằng ánh mắt căm thù:

- Anh để em gái anh đánh tôi mà không nói tiếng nào à? Có phải tôi đã nói đúng không? Chỉ có anh Nam ngu nên mới không nhìn ra thằng bạn tồi như anh thôi.

Gương mặt Sơn nhăn lại, nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh mà không nắm cổ Bích Liên lôi ra đường.

- Cô im đi và rời khỏi nhà tôi ngay.

Bích Liên càng la to hơn:

- Tôi đâu cần ở trong căn nhà gớm ghiếc của các người. Nên nhớ chính anh đã mời tôi vào. Ngay cả căn nhà này nếu không có anh Nam, anh cũng không mua nổi. Bạn bè gì mà chỉ biết lợi dụng để được phần mình. Tôi sẽ nói với mọi người ở công ty, xem họ có còn tôn trọng anh không cho biết.

Bích Liên lấy giỏ ngoe nguẩy bước. Bên ngoài cửa có vài đôi mắt hiếu kỳ nhìn vào. Được nước, Bích Liên từ từ leo lên xe rồ máy thật mạnh để chọc tức. Trước khi chạy đi, cô ta nhìn vào trong, mỉm cười tự nhiên:

- Bye bye anh Sơn nha.

Tiếng xe của Bích Liên đi xa rồi mà Sơn vẫn còn đứng im không nhúc nhích, cảm giác bực bội cũng lên đến cùng cực. Sức anh có thể phá tung cả cái nhà này ra cũng còn được, nhưng anh không thể, nên mọi cảm giác dồn ngược vào trong. Con người của anh chưa bao giờ để ai nói động một câu, không ngờ hôm nay anh lại bị một đứa con gái không ra gì chửi thẳng vào mặt.

Sơn bước đến ghế, anh ngồi gục xuống, hai tay ôm lấy đầu. Nhật Nam rất tốt với anh và tận tình giúp anh từ những ngày đầu, nhưng không có nghĩa là anh chỉ ngồi không hưởng thụ. Công sức lao động cật lực của anh ngần ấy năm ở đâu để giờ đây phải nhận những lời nhục mạ của Bích Liên. Có đáng hay không.

Lam Ngọc quỳ xuống bên cạnh Sơn, cô hoảng sợ khi thấy hình ảnh đó, Mọi việc đều bắt nguồn do cô.

www.vuilen.com 172

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Lúc nãy cô thấy mình thật mạnh mẽ, nhưng khi nhìn Sơn đau khổ như vậy, cô không chịu nổi. Cô cứ quỳ bên cạnh anh thật lâu, Sơn chẳng nói tiếng nào. Lam Ngọc thấy sốt ruột cô lo lắng gọi:

- Anh Hai!

Sơn vẫn giữ thái độ im lìm. Xung quanh, mọi nhà đã bật đèn lên nhưng cả hai không ai nhớ đến việc đó. Lam Ngọc nhìn lên tìm Sơn, cô không chờ đợi được nữa.

- Anh Hai cho em xin lỗi. Tại vì em mà cô ta mới xúc phạm đến anh như thế. Anh đừng làm em sợ.

Sơn buồn bã, anh uể oải đứng đậy:

- Không phải lỗi tại em.

Sơn lách người bước qua Lam Ngọc, anh đi thẳng lên lầu, bỏ lại mình cô với tâm trạng chơi vơi đớn đau không kém. Lam Ngọc nhìn theo bóng Sơn mất hút trên cầu thang mà buồn muốn khóc.

Có phải Sơn đã cảnh báo cô từ trước mà cô vẫn ngoan cố không nghe. Cô yêu Nhật Nam một cách mù quáng, đến nỗi không nhìn thấy những cô gái khác đang vây quanh anh. Sau Bích Liên còn ai nữa, còn ai đến giễu cợt, lăng nhục. cô và Sơn nữa đây. Cô yêu Nhật Nam có thể chịu được nhưng còn anh Hai, cô rất hiểu tánh Sơn. Mẹ đã thường dạy anh em cô “giấy rách phải giữ lấy lề” Huống chi Sơn là đàn ông, lòng tự trọng của anh cũng cao như núi, đâu có thua gì Nhật Nam của cô, thế mà hôm nay anh phải chịu những lời vô cùng khó nghe của Bích Liên, hẳn anh buồn và nhụt chí ghê gớm.

Lam Ngọc có cảm giác nghẹt thở tới nơi. Cô không chịu được không khí ngột ngạt này, sao mà cô nhớ Nhật Nam đến thế. Ước gì có thể ngã vào lòng anh khóc thỏa thích, chắc chắn Nhật Nam sẽ tìm cách an ủi cô, sẽ vực tinh thần cô dậy bằng những lời nói dịu dàng nhất của anh.

Lam Ngọc ngồi đó miên man với bao ý nghĩ. Hơn tám giờ tối rồi vẫn không thấy Sơn xuống. Cô đóng cửa lên lầu tìm, không thấy Sơn trong phòng, cô ra ngoài ban công, anh đang đứng im trầm tư thật lặng lẽ. Lam Ngọc bước lại gần, cô nhìn anh lo lắng:

- Anh Hai à!

Sơn im lặng thở dài một cái. Lam Ngọc càng lo lắng hơn.

- Anh buồn ghê lắm có phải không?

www.vuilen.com 173

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Sơn quay lại anh nhìn Lam Ngọc đầy yêu thương:

- Còn em?

Lam Ngọc gật đầu. Sơn đã chịu lên tiếng.

- Dạ, em chỉ lo cho anh thôi.

- Lam Ngọc này.

- Dạ.

- Em yêu Nhật Nam lắm phải không?

Lam Ngọc chớp mắt:

- Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?

- Bởi vì anh muốn nói với em một việc.

Nhìn Sơn đắn đo lưỡng lự trước khi nói, Lam Ngọc rất sợ:

- Có chuyện gì anh nói đại ra đi, đừng rào trước đón sau em hồi hộp lắm.

Sơn gật đầu:

- Được, thế thì anh nói thật ý nghĩ của mình nhé. Anh muốn đi khỏi nơi này.

Lam Ngọc kêu lên:

- Còn em thì sao?

Sơn khẽ cười thật nhẹ:

- Em cũng lớn rồi, đừng có mỗi chuyện mỗi hốt hoảng lên như thế. Anh muốn làm lại từ đầu, anh muốn thoát khỏi cái bóng của Nhật Nam.

Lam Ngọc lắc đầu liên tục:

- Anh nói vậy là sao? Em đâu có lớn gì đâu, không có anh em ở đây với ai chứ.

- Em bình tĩnh đi nghe anh nói. Nhật Nam cũng rất yêu em, em cứ ở đây và đi học. Nhật Nam sẽ chăm sóc em thay anh. Còn tiền bạc thì anh sẽ gởi cho em.

Lam Ngọc dứt khoát:

- Không được đâu! Mà tại sao anh phải đi? Đi đâu mới được?

www.vuilen.com 174

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Sơn nhìn xa xăm, giọng anh đều đều buồn bã:

- Từ xưa giờ Nhật Nam đã giúp mình rất nhiều, em cũng biết rồi đấy. Anh rất sợ mang tiếng nên luôn luôn tự nhủ với lòng mình rằng phải cố gắng. Vì anh không muốn có một ngày nghe những gì như Bích Liên vừa nói, nhưng cuối cùng có tránh được đâu. Bây giờ đến lượt em, Nhật Nam cũng hết lòng. Thật sự, anh rất ái ngại và luôn mặc cảm nhưng vì thấy em và Nhật Nam yêu nhau quá nên anh phải chiều theo. Anh chỉ muốn làm lại từ đầu, không muốn chia cách em và Nhật Nam đâu, nên em cứ ở lại.

Lam Ngọc hoang mang. Sơn nói đúng, đó là ý nghĩ của anh ngay từ đầu và bây giờ nó đang quay trở lại không chừng càng quyết liệt hơn.

- Bích Liên nói gì thì mặc kệ cô ta đi, chẳng lẽ anh bỏ tất cả vì một lời nói hay sao. Làm vậy chẳng khác nào anh rơi vào bẫy của cô ta rồi.

Sơn khẽ lắc đầu:

- Không phải suy nghĩ riêng của Bích Liên đâu. Ít nhất còn vài người khác nữa. Trong công ty, họ đã xì xầm chuyện Nhật Nam đưa đón em mỗi ngày.

Lam Ngọc ngẩn ra:

- Có chuyện đó nữa sao?

- Nếu biết em là em gái của anh thì những người ganh ghét khác cũng nghĩ như Bích Liên thôi. Biết là họ không được nên ganh tị nhưng anh không cho phép. Anh không thể “mắt lắp tai ngơ” được, em có hiểu không?

Lam Ngọc bần thần cả người khi vừa nghe Sơn nói, giống như bức màn bí mật sau lưng mà cô vừa vén lên.

- Sao mà rắc rối quá vậy?

- Chuyện đời không đơn giản như em nghĩ đâu. Chính vì em còn nhỏ, môi trường của em chỉ là quan hệ bạn bè nên em không quen với những suy nghĩ thực dụng này. Anh sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, tuyệt đối không để người khác xem thường.

Lam Ngọc rưng rưng:

- Cả em cũng vậy à? Anh cũng vứt bỏ em.

Sơn vỗ vai Lam Ngọc:

- Anh làm sao vứt bỏ em được. Anh Hai thương em nhất nên anh mới quyết định đi một mình thôi không dẫn em theo. Em đâu có xa Nhật Nam được.

www.vuilen.com 175

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Lam Ngọc khẽ lắc đầu:

- Nhưng em không để anh đi một mình. Mẹ bảo em xuống ở với anh, bây giờ anh bỏ em lại là sao?

- Em còn phải đi học. Không làm việc này anh làm việc khác, có sao đâu.

Lam Ngọc cắn môi thật mạnh, cô nói nhanh:

- Em không đi học bác sĩ nữa, em nghỉ luôn.

Sơn nhìn cô kinh ngạc:

- Không được. Em thích làm bác sĩ lắm mà, bỏ ngang uổng lắm, đâu dễ gì thi đậu được.

Lam Ngọc nhìn Sơn giải thích:

- Lúc trước chưa vào thì em thích thật nhưng bây giờ hết thích rồi, nghề này không thích hợp với em đâu.

Sơn chăm chăm nhìn vào Lam Ngọc như để xác minh lời cô nói.

- Có thật không?

- Em nói thật mà. Em chỉ mới học có nửa năm thôi, em thay đổi cũng được mà.

Sơn gặng hỏi lại:

- Em không thích thật chứ?

Lam Ngọc gật đầu ngay:

- Em không thích nữa.

Sơn khoanh tay lại. Anh vừa quyết định bỏ hết mọi thứ thật nhanh, nhưng khi nghe Lam Ngọc bỏ ngang giữa chừng anh lại thấy tiếc. Đúng là mâu thuẫn trong con người anh chưa giải quyết được rốt ráo. Sơn chống hai tay vô thành lan can. Lam Ngọc gọi khẽ:

- Anh ở lại có được không?

Bích Liên đã chà đạp lên danh dự của anh, ở lại là đồng nghĩa với sự chấp nhận. Sơn quay phắt lại.

- Anh không thay đổi ý định của mình đâu. Có điều làm anh lo lắng là em đấy bé Ngọc. Em cứ ở lại nếu muốn.

www.vuilen.com 176

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Lam Ngọc quay mặt đi:

- Không đâu, em sẽ đi theo anh.

- Em có bỏ Nhật Nam được không? Anh không muốn hai người thân yêu nhất của anh phải đau khổ đâu.

Lam Ngọc sắp rơi nước mắt, cô nghe thật đau đớn, xa ai cũng không đành lòng. Cô không trả lời Sơn được. Anh nhìn ra xa:

- Nhật Nam cũng rất đau khổ nếu mất em. Không có em thì anh cũng không sao. Em ráng học cho có cái nghề với người ta.

- Không đuợc! Em sẽ đi theo anh.

Sơn nhìn lại, anh thấy tội nghiệp cho em.

- Coi em kìa, chưa gì đã khóc sướt mướt như vậy rồi, đi theo anh làm sao anh chịu nổi.

- Vậy thì em sẽ không khóc nữa.

Lam Ngọc lau nước mắt. Cô cũng không biết quyết định như vậy có đúng không, nhưng ở lại và để Sơn đi là điều không thể.

- Tại sao anh từ chối sự giúp đỡ của anh Nam mà lại để em cho anh ấy chứ. Có phải như vậy là anh tiếp tục mắc nợ người ta không?

Sơn gật:

- Anh biết. Nhưng đi với anh, em phải chia tay với Nhật Nam đó. Em suy nghĩ kỹ đi.

Lam Ngọc thừ người ra, cô ngồi xuống bó gối lại:

- Đi với anh nhưng em không chia tay với anh ấy.

- Em muốn cả hai thì không được đâu.

- Tại sao vậy?

Lam Ngọc nhìn lên thắc mắc. Sơn cũng ngồi xuống bên cạnh:

- Anh đi sẽ không báo cho Nhật Nam biết. Anh đã quyết định rồi nên đi cũng rất nhanh. Ngày mai anh thu dọn, ngày mốt là biến khỏi đây. Anh muốn khi Nhật Nam biết thì chuyện đã rồi, Nhật Nam sẽ không làm gì được.

www.vuilen.com 177

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Lam Ngọc cúi xuống nhìn vòng tay đang ôm lấy gối. Cô đã hiểu, Sơn sợ gặp Nhật Nam nên anh tránh mặt. Ngay cả cô cũng không can đảm gặp anh. Chỉ cần Nhật Nam nhìn cô là bao ý định xa anh sẽ hủy bỏ ngay. Nếu thế thì tội cho Nhật Nam quá, anh sẽ thế nào nếu cô đột nhiên biến mất? Chắc chắn anh không bao giờ tha thứ. Cô thì thào như nói với chính mình:

- Anh ấy sẽ như thế nào hả anh?

- Làm vậy chắc chắn Nhật Nam sẽ giận, nhưng anh không có cách nào khác. Nó biết thì mình không đi đâu được hết, ở lại hay đi gì anh cũng mắc nợ Nhật Nam cả.

Lam Ngọc nhìn lên Sơn, cô chưa hiểu ý anh.

- Tại sao đi rồi mà anh vẫn mắc nợ vậy?

Mắt Sơn đăm đắm:

- Vì em đấy có hiểu không? Vì đi rồi thì lại mắc một món nợ tình cảm.

Nói xong, Sơn lại buông tiếng thở dài:

- Để anh suy nghĩ lại đã.

Lam Ngọc bỗng thấy mừng rỡ:

- Anh không đi nữa hả?

- Không phải! Anh nghĩ tới em kìa.

Lam Ngọc năn nỉ:

- Nếu nghĩ cho em thì anh đừng đi. Còn anh đi thì em cũng không ở lại đâu.

- Em có thấy hối hận không?

Lam Ngọc làm thinh. Hối hận hay không thì cô không biết, nhưng không gặp Nhật Nam nữa là điều cô chưa nghĩ tới. Những ngày tháng đó đối với cô chắc chắn là vô nghĩa lắm.

Sơn bên cạnh nhìn qua, anh giục:

- Trả lời anh Hai đi chứ. Em không quyết định được, đúng không?

Lam Ngọc khẽ gật đầu:

- Em thấy anh thật mạnh mẽ, anh giống như anh hùng vậy, có thể vứt bỏ mọi thứ làm lại từ đầu. Còn em, em không dám bỏ đi, em không muốn rời xa anh ấy.

www.vuilen.com 178

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Bích Liên khinh khi mình như thế đâu phải riêng mình anh. Em ở lại có phải ươn hèn lắm không?

Sơn khẽ cười buồn:

- Em đừng nghĩ vậy. Hèn hay không là do mình làm thôi. Chúng ta có làm gì để hổ thẹn với lương tâm đâu mà gọi là hèn. Anh hỏi em có hối hận vì đi theo anh mà bỏ Nhật Nam hay không?

- Em không biết.

- Không biết thì đừng đi. Anh đi vì tự ái cá nhân thôi. Còn em thì không nên theo anh.

Lam Ngọc đứng lên:

- Chúng ta có phải là anh em hay không? Em nhất quyết theo anh. Anh đi rồi em không có đầu óc đâu mà học nữa. Ở lại tiếp tục bám lấy anh Nam nữa à? Em chán như vậy lắm.

Không nhìn Sơn nữa, cô vụt đi xuống lầu. Lam Ngọc về phòng, cô lôi mọi thứ trong ba lô ra. Hành trang là gì, sách vở nữa mà chi, cô lẳng lặng xếp quần áo cũng không có gì nhiều, như ngày đầu tiên mẹ đưa cô đến đây. Lúc đó cô vui mừng bao nhiêu thì bây giờ đau khổ bấy nhiêu. Học hành chưa xong, nghề nghiệp không có, chỉ mỗi tình yêu của Nhật Nam mà sao mong manh quá. Giờ này anh làm gì, anh có biết người yêu của anh khổ sở lắm không?

Lam Ngọc không hay mình đã khóc thật nhiều, cô nhét vội chiếc áo Nhật Nam mới tặng hôm qua và bài hát anh vừa chép cho cô. ''Hãy mang anh đến trái tim của em” (Take me to your heart).

Lam Ngọc đọc qua, cô chưa hiểu hết ý, duy chỉ có mỗi đoạn Nhật Nam dịch cho cô, đoạn anh thích nhất, mà cô cũng vậy.

Take me to your heart

Take me to your soul.

Give me your hand and hold me…

Hãy mang anh đến trái tim của em.

Mang anh đến tâm hồn em.

Đưa tay của em cho anh và ôm lấy anh.

Nói cho anh biết anh có thể tìm ở đâu một cô gái giống như em…

www.vuilen.com 179

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Ôi! Nhật Nam, có phải bài hát là những lời anh muốn nói cùng em. Em sắp phải xa anh, đau đớn thay em lại không được nói ra. Em không muốn đi. Cho dù em có bị mọi người xem thường đến cỡ nào, em cũng không muốn xa rời anh. Anh có biết không? Em phải làm sao đây? Suy nghĩ tức tưởi quặn thắt trong tim đã biến thành nước mắt ào ạt tuôn.

Sơn bước lại anh ngồi xuống ôm lấy Lam Ngọc, đứa em gái yếu đuối của anh:

- Em nín đi, bé Ngọc. Anh Hai không đành lòng nhìn em như thế đâu. Hãy để anh đi, một mình anh thôi.

Lam Ngọc ôm choàng lấy Sơn ngay:

- Anh Hai.

Sơn vỗ vỗ vào vai cô, anh cũng xúc động không kém:

- Anh hiểu tấm lòng của em. Em cũng biết hy sinh lắm, nhưng không có Nhật Nam, em sẽ khổ lắm đấy.

- Nhưng em không thể sống bám vào anh ấy được em không muốn người ta nói lần nữa đâu. Bích Liên đã từng tìm đến em trước khi lại đây rồi.

Sơn ngạc nhiên, anh đỡ người cô ra:

- Bích Liên nói gì em, sao em không kể anh nghe.

- Kể làm gì em sợ anh lo.

Sơn nghe nổi giận trong lòng, anh nhìn Lam Ngọc thương cảm:

- Tội nghiệp em quá. Nhật Nam không biết phải không?

Lam Ngọc gật đầu:

- Em không có nói.

- Lòng ganh tị của con người thật ghê gớm. Cô ta cũng không được gì đâu. Thôi được rồi, anh sẽ đưa em đi. Để em ở lại, anh cũng không yên tâm. Em thu dọn đi. Anh còn nhiều việc phải làm.

Sơn dợm đứng lên, nhưng Lam Ngọc đã níu cánh tay anh:

- Anh Hai có giận em không?

Sơn nhíu mày, nhìn lại:

www.vuilen.com 180

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Không có. Tại sao em hỏi thế?

- Nếu em không yêu anh Nam, anh đã yên ổn với công việc như từ xưa tới giờ, đâu phải như một kẻ chạy trốn vậy.

- Em đừng nghĩ ngợi thêm nữa, hoàn cảnh bây giờ của chúng ta là thế mà, có ai buộc mình đi đâu. Nhưng anh muốn làm cho mọi người phải suy nghĩ lại, chúng ta không phải là những kẻ ham tiền. Đúng không?

Còn lại một mình Lam Ngọc. Cô ủ rũ như con gà mắc mưa. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai phải ra đi, cô đã chịu không nổi rồi. Anh Hai đâu có yêu mà hiểu cho hết lòng của cô. Nhưng tính cách của Sơn làm cô nể phục. Tất cả mọi thứ anh đều vất vả mới tạo dựng được. Thế mà ngày hôm nay anh có thể vứt bỏ dễ dàng, chỉ vì muốn bảo vệ danh dự.

Sơn không phải chạy trốn, mà vì anh không muốn đụng mặt Nhật Nam, cũng như cô thôi, điều đó đã chứng minh được Nhật Nam đã ảnh hưởng đến Sơn và cô nhiều như thế nào. Sơn đang muốn bứt ra, tự mình vươn lên vì Sơn là đàn ông. Còn cô, sau cú vấp ngã này, cô sẽ đứng đậy kiểu gì đây. Liệu cô có muốn đứng lên hay không? Những lời Sơn nói ngày nào cô vẫn còn nhớ như in và bây giờ cô có cảm tưởng như mình đang phải trả giá.

Nhật Nam đọc thư Sơn đã lần thứ ba, anh đang cố tìm xem thâm ý sâu xa

trong đó là gì. Lý do nào khiến Sơn phải bỏ đi đột ngột và nhanh chóng đến thế. Bích Liên đã nói gì, trong thư Sơn không đề cập rõ. Chắc chắn phải là những lời nói khó chấp nhận được. Ngày thường, Sơn rất trầm tĩnh. Trước khi quyết định chuyện gì quan trọng, Sơn đều nói với anh. Thế nhưng lần này có phải tất cả do Bích Liên không. Chắc chắn Bích Liên không có khả năng đe dọa Sơn, vậy thì tại sao?

Nhật Nam thừ người ra, anh thật sự bị choáng. Không có Sơn, anh cũng sẽ gặp khó khăn nhiều thứ. Nhất là vào lúc này, cháu của dì Nguyệt đang gây ra nhiều chuyện, anh còn đang giải quyết. Giờ thêm việc Sơn bỏ đi nữa, anh phải nghĩ thế nào cho đúng đây. Còn Lam Ngọc, cô bé có thể cắt đứt mà không nói một lời với anh như thế ư? Nhật Nam mở gói giấy nhỏ bên trong đựng chiếc điện thoại của Lam Ngọc. Cô cũng không muốn liên lạc với anh nên mới gởi trả điện thoại lại. Nhật Nam bần thần, anh châm điếu thuốc ngồi yên bất động thật lâu. Anh linh cảm hình như bên trong vẫn còn cái gì đó, Nhật Nam với tay lấy gói giấy trút xuống. Đúng vậy, trong đó rơi ra trái tim có hai cánh anh xếp tặng

www.vuilen.com 181

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

cô hôm nào, nhẹ đến nỗi nó rơi luôn xuống đất. Nhật Nam cúi xuống cầm lên, anh lật lại, trên trái tim có ghi dòng chữ thật mềm mại.

“Anh Nam ơi, bé yêu anh”.

Nhật Nam để lên bàn, anh đứng dậy. Tất cả có thể kết thúc một cách đơn giản, dễ dàng như thế này sao. Lam Ngọc không thể nói rõ hơn với anh à? Càng nghĩ, Nhật Nam càng muốn điên lên được.

Anh làm việc đến tận tối mịt mới về nhà. Bích Liên vẫn nhởn nhơ trong bếp. Nhật Nam đi thẳng lên phòng. Bây giờ anh mới cảm nhận được hai chữ rã rời.

Nhật Nam khẽ nhắm mắt “Anh Nam ơi, bé yêu anh”, anh đã thuộc lòng sáu từ đó, tại sao em không nói với anh một điều gì hả bé Ngọc? Em không biết làm thế là tàn nhẫn với anh sao. Em không biết là anh cần có em kết bạn. Công việc dù mệt mỏi đến cỡ nào anh cũng chịu được, không có em thì anh biết làm sao.

Nhật Nam nghe con tim mình đang rên xiết cơ hồ như có bàn tay bóp nghẹt lấy.

- Anh Nam xuống ăn cơm kìa.

Nhật Nam nằm im, anh nghe tiếng mở cửa nhẹ rồi Bích Liên tự nhiên bước vào.

- Anh Nam! Anh mệt à?

- Ra ngoài! Ra ngoài ngay cho tôi!

Tiếng quát của anh làm nụ cười trên môi Bích Liên vụt tắt. Cô chỉ mới đi được nửa đoạn từ cửa đến giường thì đứng lại. Không nói một lời cô lui ra, nhưng mới đến cửa Nhật Nam đã ngồi dậy:

- Đứng lại đó!

Anh vứt cà vạt lên giường, mở thêm một nút áo nữa cho dễ thở rồi tiến lại gần Bích Liên, đôi mắt anh đỏ ngầu, nhìn cô thật dễ sợ.

Nhật Nam gằn giọng:

- Cô đã làm gì họ?

Bích Liên mím môi im lặng. Nhật Nam không kiềm chế được, anh quát thật to:

- Nói ngay! Cô đã làm gì?

www.vuilen.com 182

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Bích Liên bình tĩnh nói:

- Em không có làm gì cả.

Nhật Nam gật đầu, anh nhìn xoáy vào cô:

- Tôi biết cô không làm gì được Sơn nên cô đã xúc phạm họ phải không?

Thấy Bích Liên không trả lời, Nhật Nam càng điên lên:

- Cô chỉ có một chiêu này thôi. Làm vậy thì cô được điều gì hả? Tình yêu của tôi à? Không có đâu, chỉ là sự khinh bỉ và ghê tởm thôi. Cô muốn như vậy phải không?

Bích Liên quay lại nhìn anh bằng cặp mắt đau đớn và hận thù không kém:

- Tình yêu của anh em đã không có từ lâu rồi. Còn những điều kia phải chia đều cho hai người đó nữa chứ.

Nhật Nam nghiến răng, anh mở cửa bật ra giận dữ:

- Cô đã hiện nguyên hình là một con rắn độc rồi à ?

Bích Liên cũng làm dữ cô sấn lại bên anh, ngước mặt lên:

- Em là như thế đấy, anh có giỏi thì đánh em đi. Chính em đã đuổi họ đó. Nhìn nó tối ngày quấn quít bên anh, em ngứa mắt lắm.

Nhật Nam cười khan, anh đã không nghĩ đến điều này. Bích Liên có khả năng làm Lam Ngọc bỏ anh.

- Đánh cô quả thật dơ tay mà không đem lại kết quả gì. Cô biến đi! Từ nay, tôi không muốn nhìn thấy cô trong nhà này nữa!

Bích Liên chua ngoa đáp trả, chính cô cũng đã đau khổ đến tận cùng, rồi thêm những lời Nhật Nam như búa bổ vào đầu cô thì cũng chẳng sao, trái tim và khối óc của cô đã thành đá từ lâu:

- Anh cũng phải nếm đau khổ cho biết với người ta. Nếu anh nghĩ đến em dù chỉ một chút thì không có ngày hôm nay.

Nhật Nam lôi Bích Liên ra khỏi phòng, đến cầu thang, anh buông ra:

- Đủ rồi! Cô muốn làm gì mặc xác cô. Còn bây giờ thì biến đi!

Mọi người nghe ồn ào vội đi lên, cả dì Nguyệt và ông Hưng đều hết hồn khi thấy Nhật Nam lôi xệch Bích Liên ra. Ông Hưng bước lên nhìn Nhật Nam, chưa bao giờ ông thấy anh mất bình tĩnh như thế.

www.vuilen.com 183

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Sao con la to vậy? Có chuyện gì?

Nhật Nam chống tay lên hông, anh thở thật mạnh.

- Con muốn được yên, ba bảo cô ta đi đi. Từ rày về sau, con không muốn thấy cô ta trong nhà mình nữa.

Dì Nguyệt lo lắng thật sự, bà vén tóc lòa xòa của Bích Liên để nhìn thấy mặt:

- Con đã gây ra chuyện gì thế?

Bích Liên bật khóc vì quê, cô gạt tay dì Nguyệt ra.

- Anh tưởng tôi cần đến nhà anh lắm sao. Trong mắt anh, tôi là cỏ rác từ lâu rồi. Tôi thề sẽ không nhìn tới cái mặt của anh.

Bích Liên nói xong tuôn chạy xuống lầu làm dì Nguyệt hốt hoảng chạy theo. Ông Hưng quay qua Nhật Nam:

- Chuyện gì mà nghiêm trọng quá vậy? Nó đã làm gì con?

Nhật Nam lắc đầu chán nản:

- Xin ba cho con được yên. Con cũng sắp điên mất rồi.

Nhật Nam đóng cửa phòng lại. Anh ngã vật xuống giường. Ba ngày trôi qua ngày nào Nhật Nam cũng lao vào công việc, anh như biến thành một người khác lầm lì, khó tính. Buổi tối ở một mình anh lại càng thấm thía sự cô đơn và mất mát. Anh không đi tìm, không gọi điện thoại mà cắn răng chịu đựng. Nếu muốn anh vẫn có thể gọi cho Sơn, hoặc gọi lên Đà Lạt, nhưng Nhật Nam đã không làm vậy. Sự tự cao trong anh cũng rất lớn. Ngày xưa anh đã nổi tiếng vì điều đó thì bây giờ vẫn không khác đi. Nhật Nam đã rất cứng cỏi trước bao nhiêu phụ nữ đẹp kia mà.

Lam Ngọc muốn thử thách con tim anh, hay là anh đang giết chết nó. Nhật Nam không phân biệt được nữa, anh chỉ biết từng ngày từng ngày qua anh phải chống chọi hết sức khó khăn. Nỗi nhớ cô da diết đang giày vò anh. Nhật Nam lấy chai rượu trên kệ, anh mở ra rót tràn cả ly. Nhật Nam uống liên tục, anh cần phải say mới được. Anh không muốn nhớ đến cô nữa. Một Lam Ngọc thì cũng thường thôi.

Cuối cùng, Nhật Nam cũng gục xuống nhưng anh chỉ lơ mơ mà không say mèm đi. Tận sâu trong tiềm thức anh vẫn nhìn thấy cô.

www.vuilen.com 184

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Nhật Nam! Cơm xong rồi, con xuống ăn đi!

Tiếng dì Nguyệt bên ngoài thật dịu dàng làm Nhật Nam bừng giận. Anh đưa tay gạt phăng chai rượu xuống bàn.

Tiếng đổ bể thật lớn làm dì Nguyệt lo lắng, bà mở cửa bước vào. Cảnh tượng trước mắt thật dễ sợ làm bà muốn đứng tim. Nhật Nam rũ rượi trên giường, dưới đất chai rượu và ly bể, miểng văng tứ lung tung. Bà không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng có thể đoán được một chút qua thái độ của Nhật Nam đối với Bích Liên và hôm nay anh đang vật vã đau khổ như thế thì lần đầu tiên bà nhìn thấy. Từ xưa giờ bà chưa hiểu anh đứa con riêng của chồng mà bà luôn dè dặt.

Dì Nguyệt trở xuống nhà, bà đem chổi lên tự tay quét dọn. Ông Hưng bước lên ngạc nhiên:

- Em làm gì lâu vậy?

- Nhật Nam say rồi.

- Cái gì đá bể tùm lum vậy?

Ông Hưng bước vào nhìn anh một lúc:

- Có chuyện gì xảy ra với nó vậy? Xưa giờ nó có uống đến say khướt đâu.

Dì Nguyệt làm thinh bà có biết đâu mà trả lời. Ông Hưng quay qua:

- Em có biết tại sao không?

- Dạ không.

- Để mai anh hỏi nó mới được. Bích Liên đã chọc giận gì nó vậy kìa. Em có hỏi Bích Liên không?

Dì Nguyệt lắc đầu:

- Em có hỏi nhưng nó cũng không nói. Hôm đó nó bỏ về luôn rồi.

Dì Nguyệt bước lại gần giường, bà cúi xuống xem Nhật Nam say xỉn đến độ nào, rồi đưa tay sờ trán anh. Nhật Nam bất thình lình nắm lấy tay bà siết chặt. Dì Nguyệt vừa hết hồn vừa đau. Nhật Nam trừng mắt nhìn bà:

www.vuilen.com 185

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Dì vào đây làm gì?

Ông Hưng bước nhanh lại:

- Con còn nhận ra dì của con à?

Nhật Nam dặc tay bà ra:

- Dì đi đi! Con không cần dì thương hại đâu. Dì lúc nào cũng muốn đem phiền phức đến cho con.

Ông Hưng phải quát nhỏ:

- Nhật Nam! Sao con lại nói vậy? Con say phải không?

Nhật Nam bật dậy, anh dựa vào thành giường:

- Ba hỏi dì đi! Dì lo lắng cho con lắm sao. Cái dì đem lại cho con là những đứa cháu hư đốn của bà ấy. Tại sao dì ở với ba mà dì không hề biết vun vén cho cái gia đình này. Con đã làm gì để dì thù ghét con đến như vậy chứ. Từ đây về sau, hãy để con yên, con không cần bất cứ một ai nữa.

Dì Nguyệt run rẩy lùi lại tránh cái nhìn của ông Hưng. Đôi mắt ông cau lại:

- Dì đã làm gì con, tại sao con nói dì thù ghét con hả?

Ông quay nhìn dì Nguyệt:

- Nó nói như vậy là sao?

Dì Nguyệt bối rối. Thật sự là bà lo cái đám cháu của bà hơn. Bà muốn giúp chúng nó, không ngờ chúng nó không biết tu tỉnh làm ăn đàng hoàng, chắc chắn đã gây rối cho Nhật Nam rồi.

Ông Hưng sốt ruột:

- Em nói đi, em biết chuyện gì? Nhật Nam nói đúng không?

-Em cũng không biết. Chắc tại thằng Hưng và con Bích Liên đã làm gì có lỗi với Nhật Nam.

Ông Hưng nhìn Nhật Nam, dịu giọng:

- Con không được tỉnh táo, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng với nhau. Mình đi xuống trước đi.

Cửa phòng nhẹ đóng lại. Còn một mình anh, Nhật Nam đau đầu kinh khủng. Chưa khi nào anh thấy con người mình bệ rạc xuống cấp như thế này. Anh

www.vuilen.com 186

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

không còn điểm tựa nào cả. Nhật Nam giận dữ ném cái gối vào tủ trước mặt thật mạnh làm bức ảnh của mẹ anh rớt xuống. Nhật Nam giật mình anh bước đến cầm lên.

Ánh mắt mẹ mỉm cười nhìn anh hiền từ. Nhật Nam trân trối nhìn vào đó. Anh gục đầu trước hình của mẹ, những giọt nước mắt đàn ông đã rơi xuống. Anh khóc vì thương mình bơ vơ hay vì người con gái đó. Nhật Nam ngẩng phắt lên, chắc chắn nhìn anh như thế này mẹ sẽ không hài lòng đâu, không ngờ có lúc con trai mẹ lại yếu đuối đến vậy.

Anh giận Sơn, giận Lam Ngọc và ghét bản thân mình. Một Nhật Nam đầy cao ngạo đã gục ngã vì tình yêu nghe thật buồn cười. Đứa con gái thật ngây thơ chưa trải nghiệm đời là mấy, cô cũng chẳng biết bảo vệ tình yêu của mình. Lam Ngọc, em có thấy mình quá nông nổi hay không. Thế mà anh lại oằn mình đau khổ vì em. Đáng đời mày lắm, Nhật Nam ạ. Bình thường, anh luôn cho mình là người mạnh mẽ, chỉ có Lam Ngọc yếu đuối mới khóc lóc thôi và anh luôn là người che chở cho cô. Anh cảm thấy hạnh phúc khi được lau nước mắt cho Lam Ngọc. Còn bây giờ anh mà có thể khóc được ư?

Nhật Nam lắc mạnh đầu, anh trở về giường úp mặt vào gối mệt mỏi thiếp đi cho tới sáng.

Nhật Nam đã tỉnh nhưng anh vẫn nằm im lìm, thân thể đầu óc đều rã rời. Láng máng nhớ lại chuyện tối qua, hình như anh đã khóc lóc, đau đớn và vật vã. Một tiếng đồng hồ, Nhật Nam mới ngồi dậy, anh đi tắm. Nước mát làm anh tỉnh táo lại đôi chút. Giờ đây anh phải sống khác đi, không thể bám víu tình cảm của một ai được nữa. Anh cần bình tâm lại vì anh vẫn phải sống, phải làm việc và phải tồn tại.

Nhật Nam lấy chiếc túi xách du lịch xuống, anh xếp vài bộ đồ, một số vật dụng cần thiết có lẽ anh phải rời khỏi nhà. Anh không muốn sống chung với người đàn bà đó, cùng dưới một mái nhà nhưng tư tưởng thật cách biệt. Anh không muốn chịu đựng thêm một điều gì nữa. Dì Nguyệt cũng không phải đề phòng anh, ra đi là giải pháp tốt cho cả hai.

Cẩn thận để tấm hình mẹ lên phía trên, Nhật Nam gài túi xách lại.Vừa xuống cầu thang anh gặp ngay vú Hai. Bà ngạc nhiên nhìn anh:

- Con đi đâu vậy?

- Vú ở lại nha, con đi đây.

Bà vú hốt hoảng nắm cánh tay Nhật Nam.

- Con đi đâu mới được.

www.vuilen.com 187

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Nhật Nam dịu dàng nhìn bà:

- Vú đừng lo, con lớn rồi mà. Con ra ngoài ở một thời gian.

Vú Hai nhất định không buông anh ra:

- Đâu có được! Đây là nhà của con mà, ra ngoài ở là sao?

Nhật Nam choàng qua vai bà, anh đưa lại ghế ngồi.

- Lúc này con gặp nhiều chuyện không vui, con ra ngoài cho thoải mái một chút.

Vú Hai bần thần suy nghĩ:

- Con không thích dì của con phải không, nói thiệt với vú đi.

- Không có đâu. Vú đừng đoán mò nhé.

Vú Hai lắc đầu:

- Vú là người lớn mà, chẳng lẽ vú không hiểu con sao. Bà ấy hay to nhỏ với Bích Liên, con không thích con bé đó chứ gì.

Nhật Nam nhìn ra sân, vú Hai thương anh từ nhỏ, những chuyện thế này vú cũng rất tâm lý.

- Con ra ngoài, ai chăm sóc cho con. Cho vú đi theo con với.

Nhật Nam quay lại nhìn bà. Vú Hai cũng ngước nhìn anh chăm chăm chờ đợi.

- Vú đừng theo con, con chỉ muốn yên tĩnh một thời gian thôi. Mai mốt con về.

Không thuyết phục được anh, bà lại rụt rịt khóc. Nhật Nam vỗ nhẹ vào vai bà. Anh đứng lên:

- Con sẽ về thăm vú nhé.

Vú Hai bịn rịn không buông tay anh:

- Con nhất định phải đi mới được sao?

- Nhật Nam, có chuyện gì nữa vậy?

Ông Hưng trên lầu đi xuống hỏi lớn làm vú Hai giật mình. Bà luống cuống chặm nước mắt.

www.vuilen.com 188

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Ông Hưng kinh ngạc:

- Lại chuyện gì nữa đây, sao bà vú khóc?

Đôi mắt ông lia qua ghế xa-lông, dừng lại ở chiếc túi.

- Chiếc túi kia của ai? Bộ con định đi đâu à?

Nhật Nam trả lời, anh không nhìn ông:

- Thưa ba, con muốn dọn ra ngoài.

Ông Hưng bước lại ghế thong thả ngồi xuống, dì Nguyệt cũng ở sau lưng ông:

- Em ngồi đây, Nhật Nam con cũng ngồi xuống đi.

Biết có chuyện, vú Hai vội đi xuống nhà sau. Bà mừng thầm trong bụng mong là ông Hưng có cách giữ Nhật Nam lại.

Anh bước đến ghế ngồi đối diện ông, hai tay đan phía trước. Ông Hưng chéo hai chân, tay đặt lên đùi nhìn anh hồi lâu. Dì Nguyệt cũng sợ xanh cả mặt, hiếm khi nào bà thấy không khí ngột ngạt như thế này. Thường thì ông Hưng rất dễ dãi. Khi gặp chuyện nghiêm trọng ông mới như thế.

- Ba hỏi con tại sao con dọn ra ngoài?

- Con lớn rồi, con muốn có cuộc sống độc lập.

- Ở đây ai không cho con sống độc lập?

Nhật Nam khẽ nhăn mặt:

- Ba, đừng làm khó con.

- Ba làm khó con hồi nào? Dì của con cũng là người một nhà, nếu con thấy điều gì không hài lòng thì có thể nói ra ở đây, chúng ta cùng giải quyết. Con không được đi đâu hết.

Nhật Nam yên lặng, anh không muốn chỉ trích những điều bà không hề làm, toàn cháu của bà gây ra thôi.

- Dì của con thì chắc chắn không bằng mẹ của con rồi, nhưng dù sao cũng đã là vợ của ba, chúng ta mỗi người nhường nhau một bước không được sao?

Nhật Nam nhìn xuống hai tay. Ba anh cũng có cái lý của ông.

Giọng ông đã mềm đi một chút:

www.vuilen.com 189

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Ba vừa gọi qua công ty, con đã đình chỉ công việc thằng Hưng rồi phải không. Chuyện như thế nào sao không cho ba và dì con hay?

Nhật Nam thở ra:

- Con đã nể tình dì Nguyệt, bỏ qua cho cậu ta một lần rồi, nhưng cậu ấy nghĩ là cháu ruột của dì Nguyệt, con không dám làm gì nên tiếp tục qua mặt con, lấy danh nghĩa công ty để gạt người khác. Lần này con không thể tha thứ được.

Ông Hưng gật gù:

- Thì ra là vậy. Con đã làm đúng thì có sao đâu.

Ông nhìn sang dì Nguyệt:

- Thằng Hưng không nói gì với em à?

Dì Nguyệt ấp úng:

- Em thật không biết chuyện này.

Ông Hưng nhìn bà thật thẳng:

- Anh đã nói rồi mà em không nghe, tối ngày cứ hy sinh vì mấy đứa cháu. Em đã làm Nhật Nam khó xử. Với em thì nó lại không chịu nói rồi đâm ra hiểu lầm lẫn nhau. Dì của con cũng không đến nỗi xấu đâu, chẳng qua vì thương cháu thôi.

Câu này ông đã đỡ cho dì Nguyệt, Nhật Nam cũng không muốn cãi.

- Còn Bích Liên thì sao? Tối đó con đã nổi nóng xua đuổi nó, nói luôn cho dì con biết đi. Ba không muốn chuyện này khuất tất bên trong, khó chịu lắm.

Nhật Nam lắc đầu:

- Chuyện liên quan đến cá nhân của con thôi. Con không muốn nhắc tên cô ta nữa.

- Không được! Con phải nói cho dì con rút kinh nghiệm không để xảy ra lần sau.

- Con biết ba muốn tốt cho con. Ba nói đúng, tất cả là do dì nể tình cháu mình. Con không muốn nhắc lại. Có điều con không thể tha thứ cho việc làm của Bích Liên.

Dì Nguyệt im lặng, bà không có lời nào bào chữa cho chúng nó cả, ông Hưng nắm nhẹ lấy tay bà:

www.vuilen.com 190

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Ba cũng đã nói với dì con rồi, ba không muốn chúng nó làm phiền đến dì nữa. Con bằng lòng rồi chứ?

Nhật Nam còn đang nghĩ ngợi thì chuông điện thoại trong nhà vang lên. Dì Nguyệt ngồi bên cạnh thuận tay cầm lấy.

- Alô.

- …

- Dạ phải ạ.

Nhật Nam nhìn lên, anh thấy khuôn mặt bà biến sắc.

- Dạ, ở đâu thế ạ.

- …

- Vâng, tôi biết rồi.

Bà vừa gác điện thoại là ông Hưng hỏi ngay:

- Chuyện gì vậy?

Dì Nguyệt bối rối nhưng bà cũng đáp:

- Đêm qua Bích Liên đến vũ trường uống thuốc lắc nên bị bắt rồi.

Không khí trong nhà lập tức chùng xuống. Ông Hưng bực bội:

- Toàn là chuyện gì đâu không, người ta không gọi ba mẹ nó mà cứ tìm em là sao?

Dì Nguyệt cảm thấy khổ sở. Có lẽ đã quá yêu thương chiều chuộng chúng nó nên đứa nào cũng hư. Chưa chắc gì ba mẹ tụi nó biết, cứ ỷ y vào bà. Trong khi Nhật Nam đàng hoàng đứng đắn mà bà lại vô tâm với anh. Nhật Nam khẽ lên tiếng:

- Con đã hiểu ý ba rồi, con cũng không phiền trách gì dì cả. Con muốn ra ngoài sống cho tinh thần thoải mái một chút. Ba đồng ý giùm con đi.

Ông Hưng lắc đầu nói:

- Ba cũng nói thật cho con biết, lúc trước khi mẹ con mất, bà đã bắt ba hứa một việc là không bao giờ để con buồn giận mà bỏ nhà ra đi. Nếu hôm nay con đã nhất quyết không nghe thì ba sẽ ra đi trước con.

www.vuilen.com 191

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Ông Hưng nói xong đứng dậy:

- Mình đi đi em!

Dì Nguyệt thảng thốt nhìn ông. Bà vẫn chưa đứng dậy mà nhìn Nhật Nam, xem phản ứng của anh thế nào. Nhật Nam đã đứng lên, anh chịu thua:

- Ba à! Con không đi nữa.

Ông Hưng cười, vỗ vai anh một cái:

- Phải vậy chứ con trai. Ba chỉ có mình con. Con bỏ ba đi như vậy, ba đắc tội với mẹ con lắm.

Nhật Nam cúi xuống lấy chiếc túi, nhìn dì Nguyệt.Anh cũng biết bà đang mất tinh thần, bản thân bà cũng đang bị nhiều chuyện bủa vây. Anh nói nhẹ nhàng:

- Con về phòng đây.

www.vuilen.com 192