hoa thủy tiên trên cao nguyên xanh nguyễn duy đức

5
HOA THY TIÊN TRÊN CAO NGUYÊN XANH -NGUYỄN DUY ĐỨC- Chuyến xe khách đưa chúng tôi từ Sài Gòn vvi Bo Lc. Ngày hè cũng là lúc nhng chuyến đi chơi xa là một trong những cách giúp chúng tôi quên đi việc hc nng nhọc sau lưng. Lần này vvi Bo Lc, vvới nơi mà cô bạn tôi sinh ra, nơi gia đình cô đang sinh sống. Chúng tôi khi hành cũng đúng là lúc nng lên cao, tri Sài Gòn đang trong mùa nắng nóng, có lkhông khí mát du ca Bo Lc sẽ làm chúng tôi quên đi cái nắng nóng oi bc khó chu ca thành ph. Chuyến xe vng khánh, tiếng cười nói của chúng tôi đã làm tan đi sự yên tỉnh đó, chúng tôi đua nhau knhau nghe nhng câu chuyện không đầu không đuôi, thỉnh thong li chem vào nhng câu tiếng Anh cho cao hng. Tôi là con người có ước mơ được đi đây đi đó nhiều, tôi nghĩ lí do cho sở thích này thích đi đây đi đó này là vì tôi thích được ngm nghía nhng cnh ltrên quả đất, đến những vùng đất mi l, tôi thích smi m, sự thay đổi, nên không thnào chịu được sì ch, dm chân ti chổ. Đến vi những vùng đất có bề dày văn hóa, những vùng đất linh thiêng ít tai đặt chân đến, và cnhững con người ở đó, để rồi đến lúc lìa đời cũng có thể an i vi chính mình, tôi có thể định nghĩa được thế gii, thếđã là quá đủ cho mt cuộc đời. Cái ý nghĩ đi đó đây đã xut hin trong đầu tôi tkhi tôi còn khá nh, tlúc còn bé. Ln này vvi Bo Lc, chỉ đơn giản là đi và đi mà thôi, một lần được thăm nhà cô bạn. Chuyến đi dài, tôi và cô đã chia svi nhau mọi điều, tnhng câu chuyện đời thường nhất đến nhng gì sâu trong tân suy nghĩ của mỗi người và vctình yêu cô ấy và tôi đang nắm gi. *** Đầu tiên tôi kcho cô bạn tôi nghe ước mơ, đam mê của tôi, cô như thấu hiểu tôi đang muốn nói đến cái gì. Tôi mê nhc tnhỏ, ước muốn được hát được đàn ca nó như một liu thuc bổ đối vi tôi mi khi tôi có mt tâm snào, dù là vui hay buồn. Nhưng cái niềm đam mê nó nó như tắt dn khi mọi điều kiện đối vi một đứa chân quê đích thực thì khó có thể đi đến mt ct mc nào. Cái ước mơ đó nó như sống lại khi tôi vào đại hc. Nhng Hi Guitar, cm thnhng ca khúc Âu M, cm thnhng bn trtình Vit Nam, nhng dòng nhc mới, tôi như không thể bc ra được. Thế mi biết âm nhc có ý nghĩa với tôi như thế nào. Tôi nói vi cô, “Hãy đến dự show đầu tiên trong đời mình nếu cơ hội đến s nhé? Cô gật đầu và nói, “Tt nhiên ri, nếu được mi” Chúng tôi cùng phá lên cười, mấy người khách ngi hàng ghế phía sau giương mắt lên nhìn.

Upload: duy-duc

Post on 22-Apr-2015

294 views

Category:

Documents


2 download

DESCRIPTION

 

TRANSCRIPT

Page 1: Hoa thủy tiên trên cao nguyên xanh   nguyễn duy đức

HOA THỦY TIÊN TRÊN CAO NGUYÊN XANH

-NGUYỄN DUY ĐỨC-

Chuyến xe khách đưa chúng tôi từ Sài Gòn về với Bảo Lộc. Ngày hè cũng là lúc những chuyến đi chơi xa là một trong những cách giúp chúng tôi quên đi việc học nặng nhọc sau lưng. Lần này về với Bảo Lộc, về với nơi mà cô bạn tôi sinh ra, nơi gia đình cô đang sinh sống.

Chúng tôi khởi hành cũng đúng là lúc nắng lên cao, trời Sài Gòn đang trong mùa nắng nóng, có lẽ không khí mát dịu của Bảo Lộc sẽ làm chúng tôi quên đi cái nắng nóng oi bức khó chịu của thành phố.

Chuyến xe vắng khánh, tiếng cười nói của chúng tôi đã làm tan đi sự yên tỉnh đó, chúng tôi đua nhau kể nhau nghe những câu chuyện không đầu không đuôi, thỉnh thoảng lại chem vào những câu tiếng Anh cho cao hứng.

Tôi là con người có ước mơ được đi đây đi đó nhiều, tôi nghĩ lí do cho sở thích này thích đi đây đi đó này là vì tôi thích được ngắm nghía những cảnh lạ trên quả đất, đến những vùng đất mới lạ, tôi thích sự mới mẽ, sự thay đổi, nên không thể nào chịu được sự ì ạch, dẫm chân tại chổ. Đến với những vùng đất có bề dày văn hóa, những vùng đất linh thiêng ít tai đặt chân đến, và cảnhững con người ở đó, để rồi đến lúc lìa đời cũng có thể an ủi với chính mình, tôi có thể định nghĩa được thế giới, thế đã là quá đủ cho một cuộc đời. Cái ý nghĩ đi đó đây đã xuất hiện trong đầu tôi từ khi tôi còn khá nhỏ, từ lúc còn bé.

Lần này về với Bảo Lộc, chỉ đơn giản là đi và đi mà thôi, một lần được thăm nhà cô bạn.

Chuyến đi dài, tôi và cô đã chia sẻ với nhau mọi điều, từ những câu chuyện đời thường nhất đến những gì sâu trong tân suy nghĩ của mỗi người và về cả tình yêu cô ấy và tôi đang nắm giữ.

***

Đầu tiên tôi kể cho cô bạn tôi nghe ước mơ, đam mê của tôi, cô như thấu hiểu tôi đang muốn nói đến cái gì. Tôi mê nhạc từ nhỏ, ước muốn được hát được đàn ca nó như một liều thuốc bổ đối với tôi mỗi khi tôi có một tâm sự nào, dù là vui hay buồn. Nhưng cái niềm đam mê nó nó như tắt dần khi mọi điều kiện đối với một đứa chân quê đích thực thì khó có thể đi đến một cột mốc nào. Cái ước mơ đó nó như sống lại khi tôi vào đại học. Những Hội Guitar, cảm thụ những ca khúc Âu Mỹ, cảm thụ những bản trữ tình Việt Nam, những dòng nhạc mới, tôi như không thể bức ra được. Thế mới biết âm nhạc có ý nghĩa với tôi như thế nào.

Tôi nói với cô, “Hãy đến dự show đầu tiên trong đời mình nếu cơ hội đến s nhé?

Cô gật đầu và nói, “Tất nhiên rồi, nếu được mới”

Chúng tôi cùng phá lên cười, mấy người khách ngồi hàng ghế phía sau giương mắt lên nhìn.

Page 2: Hoa thủy tiên trên cao nguyên xanh   nguyễn duy đức

“Hứa chứ?”, tôi hỏi.

Cái gật đầu của cô làm tôi vui lắm vì đã có một người bạn hiểu mình và ủng hộ mình.

Tôi hỏi cô về tình yêu, cái tình yêu mà cô đang nắm giữ.

Cô bổng im lặng, chìm đắm trong những suy nghĩ miên man, cô đang nghĩ về cái tình yêu của chính mình đang sở hữu.

Rồi cô nói với tôi:

“Tình yêu đâu chỉ toàn màu hồng không thôi, mà nơi đó có sự lãng mạng, có sự ngây thơ, có sựtự do cho cả hai bên. Đôi khi thực tế nó vẫn còn những cái ràng buộc mà chúng ta không thể rủbỏ được.

“Như là gì?”, tôi nói.

“Như gia đình, sự thiếu hụt về tình cảm hay tôn giáo”.

“Sự thiếu hụt về tình cảm?”, tôi tỏ vẻ không hiểu.

“Đại loại là khi mình đang thiếu hụt tình cảm nhiều, bổng nhiên có một người luôn hỏi hang, chăm sóc mình rồi cứ thế thương lúc nào không hay thôi. Nhưng mà mình không chắc đó là tình yêu thiệt sự. Mà cũng không biết tình yêu thật sự nó như thế nào, người ta đã định nghĩa nó chưa, nhưng với mối tình này thì nó gần với chữ thương cảm, cảm mến hơn là yêu”.

Tôi cũng chẳng biết nói gì thêm. Đôi mắt cô bổng trở nên có chút buồn, hình như trong hơi thởcó tiếng thở dài.

Rồi cô kể tôi nghe về chuyện gia đình cô, cô bé thiếu vắng sự chăm sóc của bố mẹ từ nhỏ vì phải xuống thành phố học, ở với người bác ruột nên sự quan tâm chăm sóc của bố mẹ cũng chỉ qua những cuộc điện thoại mà thôi. Cô nói đôi khi về chính ngôi nhà mình sinh ra nhưng nó như thểmột nơi chốn xa lạ, nhiều lúc về nhà như muốn chạy thật nhanh về Sài Gòn. Và thế là anh đến với cô như một người quan tâm chăm sóc chia sẻ những lúc cô vui, cô buồn. Một phần nào đó cũng vơi đi nỗi cô đơn, lạc lõng. Mọi chuyện cứ thế diễn ra, cô thương người ấy rồi như một lẽtất yếu họ yêu nhau.

Tôi hỏi cô, chứ cô cho đó là tình yêu thật hay không,

Cô trả lời:

“Thật sự không biết nó là cái gì, không định nghĩa được, đó có phải là sự tôn trọng hay đó chỉ là sự kính mến, thương yêu hay là tình yêu thì không biết, nhưng mà nếu như vức bỏ người ấy thì không thể nào.”

“Tại sao?”

Page 3: Hoa thủy tiên trên cao nguyên xanh   nguyễn duy đức

Cô nhìn tôi và lắc đầu và cười bâng quơ. Tôi nhìn qua khủng cả kính, những cánh rừng nối tiếp nhau chạy tít tắp, những giọt mưa rừng đang làm nhòe đi khung của kính. Một hồi, tôi nhìn trộm cô rồi chìm vào im lặng, cô ngủ thiếp đi một cách hiền dịu, nhẹ nhàng, yên bình đến mức lạ. Tôi chưa bao giờ tôi thấy cô bé yên bình đến vậy. Như một gợn mây thoáng qua, như con nước đầu nguồn đang chảy, trong trẻo dịu hiền đến lạ.

Tôi thích cái cảm giác được nhìn cô ngủ, trông cô như rủ bỏ hết đi những lo toan, sợ hãi, những ngày tháng học tập vất vả sau lưng, tìm lại được về với cảm giác yên bình thật sự.

Những cuộc nói chuyện của cô và tôi như trút bỏ hết mọi thứ, có vẻ chỉ đơn giản thế thôi, những gì tôi và cô đã giữ nó khá lâu, dù nó chỉ là những suy nghĩ trong đầu, chưa giải quyết được hay không có lối thoát nào cho nó nhưng chỉ thế thôi là quá đủ để những dấu yêu ùa về.

Sau bốn giờ đồng hồ, chúng tôi đã về tới Bảo Lộc, màu xanh của núi rừng, màu xanh của những nương chè hiện lên trước mắt như một sự ngỡ ngàng đối với tôi. Không khí bắt đầu lạnh dần và tôi cảm nhận được sự khác biệt. Tôi nhìn quanh và mơ màng.

Điều tôi thấy lạ này là, nắm đằng sau những nương chè, những quả đồi nhấp nhô là những tháp chuông nhà thờ cao vút. Quê tôi thì ngược lại, những ngôi đình làng, nhũng ngôi chùa đằng sau những cánh đồng lúc dài xa tít tắp.

Chúng tôi cùng nhau đi bộ, con đường mòn nhỏ dẫn đến ngôi nhà trên quả đồi là chúng tôi đã vềđến nhà. Ngôi nhà be bé, xinh xinh nằm trên quả đồi, hướng mắt ra con suối trước nhà.

Trời đã bắt đầu nhá nhem tối.

***

Và như thể những cuộc nói chuyện của chúng tôi như không ngừng nghĩ, tôi và cô nói chuyện nhiều lắm, những điều cô quan tâm, cộng với những điều không quan tâm, cô ngồi lắng nghe tôi chăm chú. Có lần tôi kể cô nghe về thành phố, tôi biết chút ít về thành phố mà chúng tôi đang sống. Sài Gòn là một thành phố đẹp, năng động nhưng đằng sau cái vẻ đẹp năng động đó, còn ẩn chứa nhiều điều bí ẩn. Những ngôi nhà ma, những sự tích về những con người tài giỏi nhưng bị chon vùi kí ức và còn cả cách họ tạo dựng sự nghiệp cho chính mình rồi. Cô chăm chú lắng nghe, cô có vẻ sợ khi tôi kể đến đoạn “Con ma nhà họ Hứa”. Tay cô níu vai áo tôi mà nghe tôi kể. Rồi tôi hứa, lúc về lại Sài Gòn tôi sẽ dẫn cô đến thăm. Cô chỉ biết gật đầu thành thật.

Rồi chúng tôi lại nói về tình yêu. Hình như quan điểm về tình yêu của tôi và cô nó khác nhau chút ít. Với cô, là một người con gái thì những ràng buộc từ gia đình, giàu nghèo, giai cấp và nhiều thứ khác, khó mà có thể đưa ra quyết định được bên nào tốt bên nào xấu, bên nào lợi bên nào tốt, bên nào lợi, bên nào hại. Còn với riêng tôi, tôi chỉ có một con đường là làm theo trái tim mình mách bảo, cái lí trí dù nó có lớn thì cũng sẽ đè bẹp nó xuống để cho cái tình cảm được tung hoành. Bởi tôi dám đưa ra quyết định và đi đến quyết định bằng chính suy nghĩ, quan điểm của

Page 4: Hoa thủy tiên trên cao nguyên xanh   nguyễn duy đức

tôi. Cũng bởi vì, tim tôi trước giờ luôn đong đầy một tâm hồn nghệ sĩ, bởi vì sống ở đời, những gì trái với cái mà mình trao trọn cho nó thì cứ để nó tự do.

Tôi nói với cô:

“Ví như trong tình yêu, nếu hai trái tim nếu đã đập cùng nhịp rồi thì dù có khó khăn thế nào cũng sẽ vượt qua. Tôn giáo hay bất kì rào cản nào khác, chúng ta cũng có thể tìm cách giải quết dễdàng thôi. Vì dù sao chăng nữa thì tôn giáo cũng do con ngời đặt ra để kiểm soát xã hội, thì việc phá hủy những cái luật lệ đó vì sao không phải con người, cũng có thể lắm chứ.”

Cô chỉ biết mũm mĩm cười. Cũng bởi vì có chút chút nào đó thuyết phục, có chút chút nào đó không thuyết phục, có chút chút nào đó nghiêm túc, có chút chút gì đó đáng yêu, hay bởi vì cái cách khua chân múa tay của tôi. Tôi chỉ biết rằng tình yêu tinh khôi lắm, trong sáng lắm, những ai đùa giỡn với tình yêu thì không bao giờ tìm được một tình yêu đích thực cho riêng mình.

Tôi chở cô đi vòng vòng thành phố thăm thú, hai đứa đến hồ Bảo Lộc, cùng cuốc bộ, cùng nhẹnhàng cảm giác sự nhẹ nhàng, nhự nhàng của làn nước trong xanh, sự nhẹ nhàng của gió chiều Bảo Lộc. Tôi chưa bao giờ được cái cảm giác se lạnh đó, nó tuyệt lắm. Chúng tôi đem về những hạt thủy tiên từ một ngôi chùa mà tôi và cô ghé thăm, tôi và cô đem về trồng, có gì đó linh cảm nó cũng sẽ lên xanh tốt.

Về với Bảo Lộc, quê hương cô là về với những con người xứ đạo. Nơi sự khác biệt trong tôi lại trổi dậy. Tôi và cô đôi lúc thấy cách nhau xa lắm nhưng đối lúc lại thấy gần nhau kinh khủng. Xa cách là lúc những con người như cô theo một thứ tôn giáo hoàn toàn khác hẳn tôi. Từ trước đến giờ, trong đầu tôi chưa có những khái niệm hoàn toàn mới đó. Những câu kinh như phá tan đi sự tỉnh lặng trong đầu tôi. Tôi như thể muốn thét lên, nhưng dần dần tôi đã hiểu ra nó không có gì ngoài sự bình yên.

Cô nói: “Tôn giáo là khi chúng ta cần một chổ dựa nào đó để chúng ta bám víu và không sai đường”.

Tôi lại nghĩ khác đi một tí, nó như thể một thứ ma túy cực mạnh, khiến con người rập khuôn theo một cách nào đó. Đại loại như việc những đứa trẻ được sinh ra nó không có sự chọn lựa cho chính bản thân nó là được chọn cho mình một tôn giáo nào đó, nó là sự nhồi nhét từ nhỏ, sau này lớn lên, những thứ đó như là chân lí đối với nó nên những đứa trẻ không còn sự chọn lựa nào khác.

Có lần, tôi và cô ghé qua một khu đồi với những ngôi mộ mang đầy những cây Thánh Giá. Tôi lạlắm, tôi cũng thấy sợ nữa, nhưng cô nói cho tôi nghe thế nào là cái chết, thế nào là sự tồn tại sau cái chết. Tại nhớ đến câu nói của cô, thực ra tôn giáo chỉ là sự bám víu cuối cùng của con người khi con người không còn một điểm tựa nào nữa. Tôi nghĩ, tôi nghĩ, à nó chỉ là bám víu, tìm đến đức Chúa Trời để rủ lòng thương. Tôi thì không muốn có bất cứ bình luận nào về những tư tưởng này, chỉ biết rằng trong cuộc đời mình chỉ cần sống hạnh phúc là đủ. Trong khoảng thời gian

Page 5: Hoa thủy tiên trên cao nguyên xanh   nguyễn duy đức

mình có thể hít thở bầu không khí của tự do, bầu không khí của tự do, thế là đủ lắm rồi. Sáu mươi năm đó như thế như đã quá đủ với tôi.

Thế là đến lúc tôi phải chia tay cô bạn thân yêu cùng gia đình. Một mình tôi cứ suy nghĩ hoài không biết định nghĩa làm sao cho rạch ròi một tình bạn thân và một tình yêu. Tôi nhớ có đứa bạn nói tôi rằng trên đời này làm gì có tình bạn thân giữa một đứa con trai và một người con gái lâu dài. Tôi hỏi nó khác nhau thế nào, nó lại bảo, khi bạn thân với nhau thì dù gì đi chăng nữa thì cũng sẽ còn chút gì đó giữ lại cho riêng mình, với tình yêu thì lại khác, mọi thứ trong hai người như nhập làm một. Mọi cảm xúc mọi tâm sự đều muốn bộc bạch với nhau. Vì thế những suy nghĩ trong đầu hai đứa như là một phần không thể tách rời nhau. Tôi thấy cũng đúng vì chúng tôi chẳng giấu nhau chuyện gì cả. Cứ thế, dòng suy nghĩ miên man, cuốn phăng tôi đi vào giấu ngủ, và sau khi tỉnh giấc tôi trở về với thành phố của náo nhiệt, ồn ào, đầy khói bụi và xe, về với cuộc sống bận bịu của tôi ngày nào.

Hoa trên cao nguyên rồi cũng sẽ khoe sắc thắm, những khóm hoa tôi và cô vun trồng đang tươi tốt hằng ngày, nó vẫn mãi xanh tươi, cây mẹ chết đi, những cây con từ những mầm xanh nãy mầm. Nó như là hiện thân của tình bạn, tình yêu hay bất cứ một thứ tình nào khác mà chỉ có thểchúng tôi mới có thể định nghĩa được. Hy vọng nó sẽ mãi xanh tươi, cùng tôi và em đến cuối cuộc đời, dù chúng tôi, cuộc đời ra sao.

Sài Gòn, 03/11/2012