cánh cửa xanh - sachvui.com · thần, hoathanh nguyễn, ngân nguyễn, ly judy, vu dinh,...

152

Upload: others

Post on 04-Sep-2019

3 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

CÁNHCỬAXANHEbookđượclàmvớimụcđíchchiasẻphilợinhuậnEbookchưađượcsựđồngýcủatácgiảvàNXB

Tácgiả:HồngNươngTử

Ngườidịch:NguyễnThanhAn

NXBliênkết:NXBHồngBàng

Sốtrang:334

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Khổsách:13x20.5

Giábìa:65.000đồngNămXuấtBản:07/2012

Type:ZumiNguyen,JasmineField,NarcissiWhite,ÂuDươngNhượcThần,HoathanhNguyễn,NgânNguyễn,LYJudy,VuDinh,Trang

PhamQuynh,ThùyDươngNguyễnThị,HanhNga,HoàiThương,CẩmNinhTrầm

Ebook:

LạcUyển–mộtcôgáixinhđẹpvừatốtnghiệpđạihọcvốncómộtcuộcsốngyênbìnhtươiđẹpnhưngsaumộtcơnácmộngtấtcảđãhoàntoànthayđổi.Côbịvướngvàomột lờinguyềnđángsợ, trong7ngàyphải tìmđượccánhcửaxanh.KểtừđóhàngloạtnhữngsựkiệnkìbívâyquanhcuộcsốngcủaLạcUyển.Mộtxácchếtbấtngờxuấthiệnkhicôđangbơitrongbể.Sựxuấthiệncủamộtbàlãobíhiểmchuyêndọndẹpvệsinhvàobanđêm.Mộtngườichàngtraivớivẻngoàihoànmỹnhưngẩnsauvẻđẹpđólàtínhcáchbệnhhoạntráingược.Mộtngườibạncũlâunămkhônggặplạibịmấttíchmộtcáchbíẩnsaucuộchẹnvớichàngtraikỳlạkia...vòngluânhồisinhtử,nhữngthùhận,khaokháttrảthùđiênloạn,chântướngmọiviệccứmậpmờ

ẩnhiệnkhiếnngườiđọckhólòngtinđược ...cánhcửaxanhởđâu?Thânphậnthậtsựcủabàlãokìlạlàgì?ChàngtraibíẩnkiacóliênquangìđếnviệcmấttíchcủabạncùngphòngLạcUyển?TạisaolờinguyềnlạirơivàoLạcUyển?Nhữngsựviệclinhdị,kỳbílầnlượtđượcvẽlêndướingòibútđầymalựccủatácgiảkhiếnđộcgiảbịlạcvàomộtthếgiớihỗnđộn,khônggianvàthờigiantráingượccứlặpđilặplại,vấnvíttâmtrí.Mộtcuốntiểuthuyếtkinhdịcuốnhútđộcgiảđếntậntrangsáchcuốicùng.

MụclụcMởĐầu

Chương1:TrởvềgiữađêmkhuyaChương2:Gặpma

Chương3:TiếngkhócChương4:ĐạisưChương5:Ácmộng

Chương6:Chương7:Mù

Chương8:VũhộiChương9:ChữamắtChương10:CầutiênChương11:Xetang

Chương13:CuộcviếngthămlúcnửađêmChương14:SốngmộtmìnhChương15:Phòngtranh

Chương16:ĐoạntuyệttìnhyêuChương17:Kéodàimạngsống

Chương18:MêChương19:RơixuốnggiếngChương20:Tiềnduyên

Phầnkết

MởĐầu

“Nămthángđãtrôiquatựlúcnào,biếtbaonhiêuchuyệnđãquađi, tòanhànhỏđêmqualạinổigiódông,nhìnánhtrăngsángmàchợtchạnhlòngnhớđếnquêhương.”Mộtcôgáixinhđẹpđứngbêngiếngnướctrongsânchính,mặtmàythanh

tú, không hề trang điểm, ăn vận đơn giản, đang vung tay bên giếng nướcluyện hát, ngón tay búpmăngmười ngón thon nhỏ, trắng trẻomịnmàngđangxòera.Dướiánhtrăngvẫncònthoángthấyvếtđỏtronglòngbàntay,đólàdấu

tíchdosángnaybịsưphụdùngthanhgỗđánhchosưngtấy,bâygiờvẫncònđauthấutimgan.Sưphụvôcùngnghiêmkhắc,bởingườichếtđói trongnămthiêntairất

nhiều,cóthểgiànhgiậtđượcmiếngcháoloãngtronggánhhátnàycoinhưđãđượcôngTrờiđểmắttớirồi,aicòndámcãilại?Côtừngrơinướcmắt,oántráchngườilàmchalàmmẹnhẫntâmkiađãđemcôđếnđịangụctrầngiannày.Nămthángquađi,ngàycàngthấygiốngnhưrơivàomạngnhệndùcóđấutranhcũngvôích,chonênthôiđànhchấpnhậnsốphSânkịchviệnvắngvẻtĩnhmịch,cácsưhuynh,sưmuộikhácđềuđãđihát

ởphủnhàhọLý,chỉcònmộtmìnhcô,vìhômnaytronglúctậpluyệnđãhátsaimộtcâuthoạinênbịsưphụphạtởnhàtrôngđạiviện.Kịchviệnnàychỉlàmộtkhuđổnát,nhưngcổngviệnsâuhunhút,lạivàolúccuốithu,khôngthắpđượcđèndầu,đànhphảimượnánhtrăngđứngbêngiếngnướcđểluyệnthanh.Kinh kịch đều coi trọng việc luyện giọng bên những chỗ có nước,nhưngsựthựclàcôkhôngdámvàophòng,bởitrongđóđãcómấydiễnviêntreocổtựtửvìkhôngchịunổisựđàyđọadobịđánhđậpquátànnhẫnrồi.Gancôcótođếnmấycũngkhôngdámngồichờtrongphòngmộtmình,ở

đâyhátđihátlại,vừahátvừatựxótthươngchosốphậncủamình,nướcmắtrơi lãchã,ánh trăngmờnhạt,ngướcmắtnhìn trời, thầmnghĩcó thểngàymailàmộtngàymưa.Côtậptrunghátmàkhônghềpháthiệntrênhànhlangxuấthiệnmộtbóng

người,từtừdichuyểnđếnbêncạnh,khôngphátrabấtkỳtiếngđộngnào.Bóngngườikiavẫytay,lúcđócôchỉcảmnhậnđượcmộtluồnggióthổi

saugáyrồingãnhàoxuốngnềnđấtcạnhgiếngnước,bấttỉnhnhânsự.Bóngngườitìmramộtvậtgìđótrênngườicô,giấuvàongựcmình.Sau

đónhanhchóngômcôgáiđónémvàogiếngnước.Toànbộtấnthảmkịchchỉxảyratrongchớpmắt.Côgáikiavốnkhônghềđộngđậy,nhưngtronggiâyphútrơixuốnggiếng

thìđộtnhiênmởmắt,bảnnăngsinhtồnbảocômộttaynắmlấythànhgiếng,nămngóntaybámchặtvàođấtbùntrênthànhgiếng,conngươimởtohếtcỡ,sauđóchợtthấymộtđôimắtdướiánhtrănglờmờ,rồichỉnghethấycôgáikia thét lênmột tiếng:“Làanh?!”Sựđaubuồn trong lờinóicòn thảmthiếthơncảcáichết.Âmthanhkiacònchưakịpdứtđãthấybóngngườikiavungdaolên,lưỡi

daosắclẹm.Chẳngbiếtlànguồnsứcmạnhnàocuốicùngđãchémđứtrờicánhtay,mộttiếngkêuthốngthiếtvanglên,ngườirơixuốnggiếng,khôngcònđộngtĩnhgìnữa,cònbàntaykiavẫncốchấpbámvàothànhgiếng,máuchảyratừkẽmóngtaybịchặtđứt,nhuộmđỏmiệnggiếngvốnđenxì,máuđỏthấmvàolòngđấtcũngtrởnênđenngòm.Ngườikiađẩycánhcửagỗra,bên trongcómộtbàn trangđiểmrất lớn,

chiếcgươngđặttrênđóphảnchiếumộtbóngngườivớibàntayđầymáu,đólàmộtngườiđànôngtuấntú,sắcmặtnhamhiểmbấtđịnh,đangsoigươngtỉmẩn trangđiểm lại chomình.Hắn ta tựchải tóc, tựchỉnh trang lạikhuônmặtmình,sauđókhẽtrềmôi,tiếpđónởmộtnụcườixảoquyệtđầyNgười tronggươngngây thơhồnnhiên,khôngkỳdịmàđángyêu,mặt

mũituấntú.Hắncầmthỏisontrênbàn,đứngtrướcgươngcẩnthậntôson,bất chợtgió thổivào tấm rèmcửamàuhồngphấn, tronggươngxuấthiệnmộthìnhảnhkỳdị.Trênnềnmàuhồngphấn,trongánhđènmờảo,mộtngườiđànôngõngẹo

giơnhữngngóntaybúpmăngcầmthỏison,độngtácyểuđiệu,thoalênmôi,từnglớptừnglớpson,đỏtươinhưmáuchảy.Saukhitrangđiểmxong,ngườitronggươngtừtừxoayngười,mởchiếc

hòmgỗ,lấyrabộtrangphục…trangphụcbiểudiễnlộnglẫy,mặcxonglạiđemđồvậtlấytừtrênngườicôgáikiamởradướiánhđèn,đólàmộtđôigiày thêumàuđỏ.Các côgái khuê cácđều thíchgiày thêu,mặt giày làmbằnglụa,khisờvàovôcùngdễchịu,cóđiềuvẫnchưathêuxong.Anhtaxỏvàochân,tuyhơinhỏnhưngcũngkháđẹp,viềnhoasentượngtrưngchosựmaymắn,còncócảđôichimuyênươngởhaibên,khighéplạithìtạothànhmộtđôi.Bàntayngườiđànôngkiaxoanhẹlênđôigiàythêumàuđỏ,giốngnhư

đangchạmlênmôicủacôgáimìnhyêu thươngnhất,bàn taykhẽrunrẩy,mộtgiọtnướcrơixuống,lẽnàolànướcmắt?

Chương1:Trởvềgiữađêmkhuya

MỗilầnLạcUyểnnhớlạiđêmđó,côvẫncòncảmthấynhưnghẹnthở,đólàngàyđầutiênSởAnhchuyểnchỗở.Buổisánghômấycũngbìnhthườngnhưmọingày,khôngcóbấtcứđiềm

báokhácthườnggì,ánhnắngtỏaramùithơmnhènhẹcủanhữngngàyđầuhè,dưới tòanhàvẳnglại tiếngôtôchạyquachạylạinhộnnhịp,cóngườibánrongđangraobán:“Tàophớđây,tàophớnónghổiđây”.LạcUyểncònnhớSởAnhtừngđứngbêncửasổ,ánhmặttrờichiếulên

lớplôngtơmịnmàngtrênkhuônmặtcô,ánhmắttrongveonhưmắtcontrẻ.Họlàbạnhọcthờiđạihọc,lạicùngtrúngtuyểnvàomộtcôngty,haingườithuêchungmộtcănhộtậpthể,tuykhôngrộngnhưnggiárẻ.Nhưngmộtsốchuyệnluônchầmchậmthayđổi,vídụnhư,mỗingườiđều

phảitrưởngthành,tiêuchítrưởngthànhcủaSởAnhlàbắtđầusửdụngmỹphẩm,môiphảitôđỏ,lôngmàyphảitỉanhỏ,trênkhuônmặtxinhđẹpnhưngọclúcnàocũngrạngrỡánhhàoquang,LạcUyểnbiếtánhhàoquangđólàánhhàoquangcủatSởAnhđangyêunênmuốnchuyểnchỗở,nhưnglạingoancốnhấtđịnh

khôngchoLạcUyểnbiếtbạntraimìnhlàai.LạcUyểnnghĩchắclàdoSởAnhxấuhổ,chođếnngàysaukhiSởAnhmấttích,cômớibắtđầusuynghĩvềchuyệnnày.NgàySởAnhdọnđilàngàyđầutiênLạcUyểnvềnhàmộtmìnhlúcđêm

khuya,cảmgiáctrốngtrải,côđơncứtừtừbủavây.LúcnàyLạcUyểnmớithựcsựcảmnhậnđượcviệcsốngmộtmìnhbuồn

tẻbiếtbao,khôngchỉbuồnmàcònrấtsợ.Lúcvềđếncănhộthìđãgầnmườimộtgiờđêm.Côvừanhìnđồnghồvừalaovàothangmáy,côcócảmgiácgiốngnhưmìnhđãgiẫmphảivậtgìđó,nhấcchânlênnhìnthìralàmộtđôigiày.Cônghĩcólẽlàgiàycủaaiđóbỏquên!Nhưngaicóthểquêngiàyởchínhgiữathangmáycơchứ?Đólàmộtđôigiàycướimàuđỏmàcáccôgáihayđi lúcdựđámcưới,

nhìncũngbiếtrấtđắt,làhàngthêubằngtay,mặtgiàylàmbằnglụa,cóđiềuvẫnchưathêuxong,nhưngcũngcóthểcảmnhậnđượcsựtinhtếcủangườithợthêu,mộtviềnhoasenxungquanh,haiconchimuyênươngnổitrênmặtlụamàuđỏhợpthànhmộtđôi.Chỗgótgiàycònchưaghépxong.Loạigiàynàyởbênngoàikhôngcómànếucóbánchắcgiácũngchẳngdướimấyvạn.

Côbấtgiácngồixuống,tòmòmuốnchạmvàođôigiàykia.Cáchđểgiàyrấtkỳlạ,nhưthểcóaiđóđangđứngởgiữathangmáy.Côquảthựcrấtthíchngườithêuđôigiàynày,cũngthíchcảmàusắccủanónữa.LạcUyểnđốimặtvớisựcámdỗ,nhưngvớikỷluậtnghiêmkhắctựđặtra

chobảnthânbaonhiêunămnaykhiếncôloạibỏýnghĩnhặtđôigiàynày.Thangmáyvừadừng,côliềnvộichạyra,khôngquayđầulại,laođếnmở

cửacănhộcủamình.Nhưngnếucôquayđầulạisẽnhìnthấycánhcửathangmáybằngthépkhônggỉhàngngàykiahômnayđãđổisangmàukhác,mộtmàuxanhngọc,giốngnhưmộtđầmnướcmùaxuân,bên trongkhôngbiếtchứađựngbaonhiêucâuchuyện,baonhiêucảmxúc,nhưngLạcUyểnchỉcắmđầubỏchạymàkhôngngoáiđầulại.Mangtheotâmsựkhôngthểnóirõđượcnày,côlêngiường,nghĩlạitoàn

bộchuyệnkỳ lạxảy rangàyhômnay,nghĩ,nghĩmãichođến lúccôngủthiếpđilúcnàokhônghay.Mộtngàylàmviệcvấtvảkhiếnsứclựccủacôbịvắtkiệt,côngủchậpchờnkhôngyên.LạcUyểnkhôngbiết tại saomình lạinhưgiậtmình tỉnhgiấc, trong lúc

nửatỉnhnửamê,côpháthiệnmộtchiếcgiàyhoathêumàuđỏhìnhnhưđangkêlêngối,cáchmặtmìnhchỉvàimilimet,hơnthếnữanóđãgiẫmlúnsâuxuốnggối,mộtchiếckháclạiđangbướcquangười,giẫmlênmộtbêntay,giốngnhưcóngườiđangcưỡilêncơthểcô.Cómột giọng nói lọt vào tai cô: “Tìm cánh cửa xanh, trong vòng bảy

ngày,tìmcánhcửaxanh,trongvòngbảyngày”.Sợquá,LạcUyểnvộingồibậtdậythétlênmộttiếng,rồimởtomắtnhìn,

xungquanhkhôngcógìcả,thìrachỉlàmộtgiấcmơ.Côthầmcườisựnhátgancủamình,sauđóchạychântrầnđếnbậtđèn,có

điềuđúngvàolúccôđứngdậy,chiếcváyngủvừakéolên,chợtxuấthiệnhaibàntaythòratừdướigầmgiường.Bàntayđógiữchặtđôidéplê,mỗitaygiữmột chiếc, giống như người chơi trò bịtmắt bắt dê ẩn trốn dưới gầmgiường,giữchặtđồchơi,khôngchongườikháccướpđi.

Chương2:Gặpma

Dođêmngủkhôngyên, buổi sángngủquágiấcnên suýt chút nửaLạcUyểnđilàmmuộn.Vừabướcvàothangmáycủatòacaoốc,đãthấySởAnhđứngbêntrong,LạcUyểnmỉmcười:“Saocậucũngđimuộn?”SởAnhcũngcười,mặtửnghồngthẹnthùng.Cửathangmáytrướcmắtsắpđónglạithìthấymộtcáitúichìavào,đólà

một cái túi rất đẹp.Cánh cửa thangmáy lạimở ra, đôi giày caogót xanhbóngbướcvào,cuốntheonólàmộtmùihươngquyếnrũvàmộtcôgáitócdàicũngbướcvàotheo.“ThẩmCơ?”,LạcUyểnvàSởAnhđềuháhốcmồm.LẽnàoThẩmCơ–

ngườihọccùngđạihọcvớihaingườihọcũngđến thànhphốnày,màcòncùnglàmởmộtcaoốcvớihọ?ThẩmCơnhìnthấyhọ,lúcđầucũngrấtngạcnhiên,nhưngsauđólấylại

vẻlạnhnhạtchỉbuôngmộtcâu:“Làmnhânviênvănphòngởcôngtynhỏà?Màcáccậucũngchỉcóchútbảnlĩnhthếthôi”.ThẩmCơnàytuylàbạnhọccùngđạihọcvớihọ,lạiởcùngmộtkhuký

túc,nhưngvìcôtaxinhđẹp,làhoakhôicủatrườngnênrấtítkhigiaothiệpvới các bạn nữ khác,mặc dù học cùng nhau bốn nămnhưng cũng khôngthân.“Trên đầu cậu là tập đoànHoànhNho?Cậu có biết không?”ThẩmCơ

cườimỉamainói.LạcUyểnchếtlặngngườinhìnThẩmCơ,khôngphảivìcáchănmặccủa

cô ta,chỉ làcảm thấymộtngườisaocó thểkhắcnghiệtmãinhưvậychứ.CũngchínhvìđiềunàymàtừtrướcđếnnayLạcUyểnchỉkínhnhiviễnchivớiThẩmCơmàthôi.Thangmáy đã dừng lại, LạcUyển kéo tay SởAnh ra khỏi thangmáy,

nhưngnhìnSởAnhmãivẫnchưa lấy lại tinh thần,LạcUyểncóchútkhóhiểu.“ThẩmCơlạilàmtrongtậpđoànHoànhNho,tòacaoốcchỉlàtàisảnnhỏ

củatậpđoànnày,cậuthấyvẻđắcýcủaThẩmCơchưa”,SởAnhkhóchịunói.LạcUyển khuyên cô: “Chưa biết chừng cô ta chỉ là người dọn vệ sinh

trongđó,cậuviệcgìphảitứcgiận”.Haingườiđẩycửavănphòng,mộtngàybậnrộnlạibắtđầu.

“Buổichiềuđibơikhông?”,ôngchủHoànghóitừphíasauđưachoLạcUyểnmộtvậtgìđó,“Chỗtôivừahaycómộtbộáotắmmới,chưaaimặccả,vừavặnchocô”.AnhtahìnhnhưđặcbiệtcócảmtìnhvớiLạcUyển,nhưngvềmặttuổitác,anhtathựcsựcóthểnganghàngvớibốLạcUyển.Saukhitanca,mườimấyngườitrongvănphòngtậptrunglại,hàohứng

hòhét:“Đibơi,đibơithôi”.Các nhân viên cũ đã thuộc lòng đường đến bể bơi ở tầng bốn, rẽ vào

phòngthayđồ,LạcUyểncũngđitheo.Saukhithayxongbộbikinikiacôlạichẳngmuốnđira,đợicácnhânviễncũrahết,cômớichậmrãibướctừtrongphòngthayđồra.Trên chiếc gương lớn trong phòng thay đồ hiện ra đôi chân dài, cái eo

thonnhỏvàlàndangămngămkhỏemạnh,nhưngđiềuđángnóinhấtlàbộbikinitrênngườilúcnàylúcmặcvàocònhấpdẫnhơncảkhikhôngmặcgì,nhưvậybảolàmsaongườitadámrakhỏicửachứ?Côcònđangdodựthìnghethấysaulưngcótiếngđộng,khôngcầnquay

đầulạicũngcóthểthấyquagươngphòngthayđồbêncạnhcóngườiđangthayquầnáo.Cóđiềucánhcửaphòngthayđồbêncạnhđóvôcùngkỳlạ,rõrànglàmàuxanh.Bênngoài,cóngườigọicô,khôngkịpsuynghĩnhiều,LạcUyểnquayđầu

mímmôichạyra.LạcUyểnkhôngnóikhôngrằng,chạythẳngđếnbểbơi,cốgắngbơisâu

xuốngdòngnước,đểtránhánhmắtngườikhácsoixétcôgiốngnhưquétXquang.Maythay,nướctrongbểbơivôcùngdễchịu,nhẹnhànganủitâmhồnbị

tổnthươngcủacô.Đúng lúccảm thấybuồn tẻnhất thìLạcUyểnnhìn thấyởphíabênkia

cũngcómộtc,cóđiềubàntaycủacôgáikiabámchặtvàothànhbểbơi,tựađầuvàothànhbểbấtđộng.LạcUyểncảmthấyrấtkỳlạ,lẽnàocôgáikiabịlàmsao?LạcUyểnbơiđếnbêncạnhhỏi:“Bạnbịlàmsaovậy?”.Côgáiđókhông

nóigì,LạcUyểnđịnhbơiđinhưnglạicảmthấycógìđóbấtbìnhthường,khẽvỗvàovaicôgáikia,hỏilạimộtcâu:“Bạnkhôngsaochứ?”.Chỉthấycôgáiđógiốngnhưmộtphiếnrêutrơn,trongchốcláttừtừtuộtxuốngtheomépbểbơi.Nướccònchưangậpđầu,LạcUyểnđãvộivàngđưatayranắmlấyvaicôấy,nhưngcôgáiđótrơngiốngnhưmộtconcá,đãbịchìmxuốngnước.LạcUyểnthấytìnhthếkhôngổn,côgáinàychắcchắnbịbệnhnênđãngấtxỉutrongbểbơi,nếukhôngđượccứuthìsẽmấtmạng.Côdựavàokhảnănglặnkhátốtcủamình,lạitừngcókinhnghiệmcứu

ngườinênnhanhchóngdùngtaytráinắmchặttóccôgáiđanglữnglờtrôi

nhưđámbọtbiểnkia,nângđầucôấynổilêntrênmặtnước,đểcôtadễthởhơn,cònmìnhthìrasứcđạpnước.Saukhiđãbơiđượckhoảngmấymét,cảmthấycánhtaytráikhôngcòn

đủ sức nữa, cô bèn lặn xuống nước, định đội đầu đẩy cô gái kia lên, cònmìnhcũngnhânlúcđổitưthếmàhítthởlấychútoxy.Côlặnxuốngđáynướcsauđóngẩngđầulên,muốnnhìnrõkhuônmặtúp

xuốngnướccủacôgáikia.Máitócđencủacôgáikiarủxuốngrốitung,bồngbềnhtrongnước,che

mấttầmnhìn,rấtkhónhìnrõmặt.Chỉlờmờnhậnrakhuônmặtđóđãtrắngbệch,miệngvàmũivẫnrấtđẹp.Nhìnkỹhơnmộtchút,làmộtđôimắtmởto,đókhôngphảilàđôimắtcủangườisống,đôimắtkiatuyđủcảlòngtrắnglẫnlòngđennhưngchắcchắncóthểnhậnracôgáinàyđãchếtvàvớiconngươiđãbịtrươngphềnhlênchothấycôđãchếtrấtlâurồi.LạcUyểnngẩngđầulênnhưthế,cáchkhuônmặtcủangườichếtkiachỉ

mườimấymilimet,côkhôngcònsuynghĩđượcgìnữa,quêncảđạpnước,ngườicũngchìmtheoxuốngdưới.Côkhôngthểrờimắtkhỏiđôimắtđãbịngâmđếntrươngphìnhkia,giống

nhưcáimiệngđóđangnởnụcườivớicô.Xácchếtkiabịmấtchỗdựacũngchìmxuống,vừachìmvừanhanhchóngrữara,máitóccứtừngsợitừngsợitáchranổiđầytrênmặtnước.MáitóccủangườichếtbịtrócrakiacứtápthẳngvàomặtLạcUyển,thi

thểcũngchìmxuốngphídướingườiLạcUyển.MaymànướcbểbơikhôngsâulắmnênLạcUyểnnhanhchóngchìmxuốngtậnđáy,chạmvàođáybể,mềmmạinhưgiẫmtrêncát,cànggiốngnhưđạplêndađầucủahàngnghìnhàngvạnngười.Dùđangsợhãi,nhưngvớikinhnghiệmbơilộibaonămquavẫnnhưmộtphảnxạcóđiềukiệngiúpcôđạpnướcnổilên,ngườichếtkiachìmxuống,lướtquabảvaicô,chínhvàogiờkhắcđóLạcUyểnnhìnthấyrõxácchếtđãbịrữamấtnửakhuônmặtkiachớpchớpmắtvớicô.CóđiềuchỉlàchớpchớpmắtthôinhưngcũngkhiếnLạcUyểnhồnsiêu

pháchtán,điêncuồnglaolênkhỏimặtnước,côlấyhếtsứcchạylênbờ,nhìnthấycácđồngnghiệpđangđợimình,côthậmchícònquênmấtmìnhlàtâmđiểmchúýcủamọingười,độtnhiênkêugàothảmthiết,rồichỉvàobểbơinói:“Ngườichết,cóngườichết!”.Trongmấygiờđồnghồ,cảbểbơibịtiếngkêugàocủaLạcUyểnlàmcho

rốiloạnhếtlên,bảovệchạylênchạyxuốngtìmcáithithểLạcUyểnnhắctới,nhưngvôích,khôngtìmđượcgì.LạcUyểnrunrẩy trênsofa trongphòngbảovệ,vừarồiđúng làchuyện

quáidị,rõràngcôgáikialàmộtxácchết,saocóthểmấttămmấttíchnhưthế?Trongbểbơinàyvốnkhôngcóngười.

Đãngồimấytiếngđồnghồ,saukhibịôngchủbểbơimắngchửitétátvàomặt,côđượcthảra.Trongbểbơitonhưthếchỉcómộtmìnhcônhìnthấylàsao.LạcUyểnhítthởmộthơithậtsâu,sauđóđivàophòngthayđồ,lấyquần

áocủamìnhsauđóbướcvàotrongđểthay.Côbựcbộicởibỏbộbikinira,điêntiếtgiẫmchomấycái,mặcváyvào

vớitốcđộnhanhnhất,chuẩnbịxôngrakhỏicáichỗuámlắmchuyệnquáiquỷnày.Côđãbướcrabênngoàiphòngthayđồ,nhưngcảmthấycógìđókhông

bìnhthường,lạiquayđầuđứngtrướcgương.Tuykhôngnóirađượccógìđókhôngbìnhthườngnhưngcảmgiácđólạivôcùngmãnhliệt.Côđứngđó,cẩnthậnquansátphòngthayđồmộtlầnnữa.Nhìnđinhìnlại

mộtlúc,thựcsựkhôngnhìnracănphòngnàycógìkháclạ,đangchuẩnbịquayđầu,độtnhiêncôpháthiệnnguyênnhânbấtbìnhthườngđó.Tấtcảcánhcửangăncáchcácphòngthayđồởđâyđềumàutrắng,cơbản

khôngcóphòngthayđồnàocócửamàuxanh,vậythìlúcđầucánhcửamàuxanhmàcônhìnthấylẽnàochỉlàảogiác?Haylà…côkhôngdámnghĩtiếpnữa,nhưngýnghĩkiavẫncứhiệnra,lẽnàomìnhgặpma?Giấcmơhômqua,trongchốclátlạiùavềtâmtrícô,giọngnóilạnhlẽo

kiabảolàtrongvòngbảyngàyphảitìmthấycánhcửaxanhkiahìnhnhưvẫnđangvăngvẳngbêntaicô.LạcUyểnlấyhếtcanđảm,bắtđầuđẩytừngcánhcửaphòngthayđồmột,

côhyvọngcóthểtìmthấymộtcáimàuxanh.Từng cái cửa bị đẩy ra, bên trong đều làmộtmàu trắng toát, không có

chútmàuxanhnào,ýchíđangtừtừchìmxuống,giốngnhưchìmxuốngđáybiểnkhôngcònthấyngàythángnữa.Đã tớiphòngcuốicùng, cô lấyhếtdũngkhíbước lênđẩy,vừamởcửa

tronglònđãnhưmởcờ,mộtmảngmàuxanh, thìrađúnglàmìnhđãnhìnnhầm,nhìntấmvảixanhnàythànhcánhcửa.Côkéotấmvảixanhrangoài,ngóđầuvàoxem,chỉthấymộtkhuônmặt

gầnnhưdánvàomặtmìnhmangđầynếpnhăncủatuổigià,còncócảhaiconmắttốiomthămthẳmnhưkhôngđáy.LạcUyển sợ dựng tóc gáy, rụt đầu lại, định chạy ra ngoài nhưng nghe

thấybêntrongtấmvảixanhcótiếngđộng,mộtcáichổithòratừtrongmộtphòngthayđồ.Cônhìnvàochỗđó,lạixuấthiệnthêmmộtthùngnướcnữa,thìralàmộtnhânviệndọnvệsinhgiàđangdọnrửaphòngthayđồ.Khuônmặtvừarồichínhlàcủabàta!Bàtađanglàmvệsinh,nhưngcô

vẫncẩnthậnnhìnkỹdángvẻcủangườidọndẹpvệsinhgiàkia,tấtcảđềurấtrõràng,điềunàyítnhiềukhiếncôyêntâmhơnchút,đâylàngười,không

phảima.Côbướcđến,xáchthùnggiúpngườidọndẹpvệsinhgiàkia,đổvàorãnh

nước,mấygiọtnướcbẩnbắnlênváycô.Ngườidọndẹpđángtuổibàmìnhkiahìnhnhưkhônghềcảmđộng,lạicònnhìncôvẻhằnhọc.Bàlãoliềnxáchthùngnướcđi,lúcđiquabêncạnhcôđộtnhiênrấtnhẹ

nhàng,gầnnhưnóithầmmộtcâu:“Côtớicaoốckhácđi!Caoốcnàykhôngsạchsẽ,ởđâykhôngtốt”.TráitimLạcUyểnrunlênbầnbật.Côlêcáixácmệtmỏivàovănphòng,thudọnđồđạccủamìnhtrênbàn,

cầm lấychiếc túi,vừaquayngười thìnhìn thấymộtkhuônmặtkháccáchmặtmìnhcómấymilimet.Côgiậtmìnhngửarasau,cứngđờngãlênchiếcbànlàmviệc,khôngkịp

cảmnhậnmìnhsợđếnmứcnàonữa,nhưngcũngcóthểkịpnhìnrõgươngmặtkhiếnngườitabuồnnôncủalãoHoànghóikia.“Hômnaytôimờicôăncơm”,Hoànghóinóirồidùnghaitayđịnhkhoác

lênvai cô,LạcUyển lánhsangmộtbên,đang lúc lo lắng,độtnhiênnghethấyngoàicửavọnglạitiếngbướcchân,haingườiđềuđứngyên,quayđầunhìn,thìralàbảovệtrựcbanđangđikiểmtra.Hoànghóihoảngsợvộibỏchạy.LạcUyểnliếcnhìnngườibảovệkia,sốhiệutrênáođồngphụcmàuxám

củaanhtalà“2046”.Haha,đúnglàanhbảovệVươngGiaVệ!

Chương3:Tiếngkhóc

LạcUyểnlạiđilàmmuộn.Thựcsựngàyhômquakhiếncôquámệtmỏi,chonênsángnayphivộivàngchạyxuốnglầu.KhichạyđếnđượctòacaoốcthìLạcUyểngầnnhưđãkiệtsức.Vừabướcvàotòanhà,dothayđổikhôngkhíquáđộtngột,cáilạnhcủađiềuhòakhiếntoànbộcáclỗchânlôngnhưgiãnnởhếtra,lôngmăngdựngđứnglên.BướcvàovănphòngliềnthấylãoHoànghóimặtmàykhócoiđiđến,thét

lên:“Tốinaycôtrựcban,đừngcótừsángđếntốichỉbiếtlàmbiếng”.Cólẽđâylàsựtrảthùviệctốiquacôkhôngđồngýđiăntốicùnghắn.Nhàvệsinhcôngcộngcủatầngnàynằmởđầukiacủahànhlang,côngty

củaLạcUyểnchỉthuêmộtgóc,cònlạilàcủamấycôngtykhác,nhìncóvẻrấthoànhtráng.Nhàvệsinhcóvôcùngcaonhãđichăngnữacũngchỉ lànơiLạcUyển

vàođểxúcmiệng,rửamặtlấylạitinhthần.Côvừacúiđầuxuống,lấynướcvỗvỗvàomặt,rồilạihétlênmộttiếng,nướcchảycóthểchặnâmthanhlại,nhưngkhôngthểngănđượcsựcămuấttronglòng.Lạingẩngđầulên,chỉthấymộtngườicongáiđứngsaulưng,đangnhìn

cônhưngmặtkhôngbiểulộcảmxúc.LạcUyểngiậtmìnhquayđầulại,nhìnkỹ thì ra là SởAnh.Cô cảm thấy thần kinhmình quá nhạy cảm, ngượngngùngmỉmcườirồinói:“Khôngsao,chỉlàhômquangủkhôngngon.Đúngrồi,saukhichuyểnđicậusốngthếnào?”.SởAnhcẩnthậnnhìnxungquanh,giốngnhưlàsợlàmkinhđộngđếncái

gìđó,ghémặtlại,nóikhẽ:“Tòacaoốcnàycóma!Cậuđừngbaogiờtrựcbanmộtmình”.Đangnóithìngoàicửacótiếngbướcchân,đangcóngườiđiđến,SởAnh

liềnvộivàngchuivàotoalét.Trongcôngtynàycónhiềungườithíchbuônchuyện, để người khác nghe thấy hai người ở đây nói chuyệnmamaquỷquỷ,khôngchừngcấptrênsẽcửngườitốnghọvàobệnhviệntâmthần.Đợingườikiađirồi,SởAnhlạichuiranóimấycâutỏvẻquantâm,nhắc

đinhắclạibấtluậnthếnàoLạcUyểncũngđừngtrựcbmộtmình.LạcUyểnnhéocáimũixinhđẹpcủacôấynói:“Khinào thìđưachàng

bạchmãhoàngtửcủacậuđếnramắtmìnhđây,mìnhkhôngcóýđịnhcướpcủacậuđâu,cậugiấulàmgìchomệt”.SởAnhethẹn,cúiđầunói:“Sớmmuộngìsẽbiếtmà,cậuvộigìchứ!Con

ngườianhấykhôngthíchgiaolưuvớingườikhác,tínhcáchkỳlạ,nhưngrấtđẹptrai”.Đangnóilạicóngườiđivào,SởAnhđànhphảiđiratrước.LạcUyểnnhìnbóngcôấyđixadần,thởdài,ngườicongáikhiyêuthậtsự

khônggiốngai.Chođếnlúchếtgiờ,tấtcảmọingườiđềunhìncôđầyhàmýrồimớiđivề,

LạcUyểnbiết,nhữngngườikiađềuđangmuốnnói:“Hômnaycôchếtchắcrồi”.SởAnhbướcđếnbêncạnhcôkhẽnói:“Cóchuyệngìgọiđiệnchomình”.

CôcườivớiSởAnh,SởAnhlàcôgáiGiangNamvôcùngxinhđẹp,mắtto,datrắng,mộtcôgáivôcùngmaymắn,lạicónụcườivôcùngấmáp,đúnglàmộtcôgáitốt,aicướiđượccôđúnglàcóphúc.LạcUyểnngồitrongvănphòng,bênngoàitrờiđangtốidần,đènsángdày

đặcnhưsao,LạcUyển tựanủimình, trựcban thì trựcban,vừahayđượcvàomạngmiễnphí.Nhưng trái timcô lạiđiêncuồngđập thình thịch trongkhônggiancàng

lúccàngyêntĩnhnày.Côngồiđóchơitrògỡmìnnhàmchán,thờigianchậmchạptrôiđitừng

phút.Nhưngchưahềcóviệcgìxảyra,nhữngchuyệnmaquỷgìđóchẳngquachỉlàtruyềnmiệngmàthôi.LạcUyểnnghĩđếnđóthìchuẩnbịthudọnđồđạcravề,tiệntayvungmột

cái,mộtchiếcbútrơixuốngnềnnhà.LạcUyểncúingườixuốngnhặt,liếcmắtnhìnqua,chỗánhmắtvừachạmtớixuấthiệnmộtđôichânđeogiày.Côvừangẩngđầulên liềnnhìn thấymộtngườimặcđồngphụcmàutro

đangđứngởcáchchỗcôkhôngxanhìn,dángvẻquenthuộc,côđãnghĩrađó là số“2046”cứumìnhhômđó,cô liền laođếnchỗngườibảovệcườicười,nói:“Anhđituầntraà?”.Ngườibảovệkiacũngkhôngnóigì,chỉlặnglẽđứngđómộtlúcrồiquay

ngườibỏđi.LạcUyểnđiđếncửathangmáy,độtnhiênthấyhơiđaubụng,côquayđầu

đivềphíanhàvệsinh,bướcchângấpgápđếnmứcátcảnhữngâmthanhkhác.Côvộivàngchạyvàonhàvệsinh,cáinhàvệsinhnàykhôngbiếtlàkiến

trúcsưbiếntháinàothiếtkế,bướcvàolàmộtdãytoalét,cókhoảngbốncáibồncầu,bốncánhcửa,màđốidiệnvớimỗicánhcửađềucómộtbứctranhsơndầucỡlớn,trongtranhlàmộtmỹnữcổđiểnvớiđủcácmàusắc,xemragiácũngkhôngrẻ.Mởnắpbồncầulạinhìnthấytrướcmắtlàmộtcôgáivôcùngđẹpvàthùy

mịnhìnbạncườiđầyhàmý.Tronglòngcóbiếtbaonhiêuphiềnphức,đitoa

létcònbịcảmgiáccóngườinhìnmình,thậtkhóchịu.Lúcnàylạicàngbựcmìnhhơn,cảtầnglầuđềuimắng,còncómộtcôgáigiốngnhưngườithậtnhìnbạnnhưthế,thậtsựlàchịukhôngnổi.Dù chỉ một giây cũng không định nán lại, xả nước rồi chuẩn bị đi ra,

nhưngtrongbồncầuhìnhnhưcóâmthanhgìđó,lúccólúckhôngnghenhưtiếngkhóccủacongái.Tấtcảmọingườiđềuđãvề,ởđâu lạicó tiếngkhóccủacongái.Trong

lòngcôthựcsựhoảngsợ,lôngtơsaulưngcũngdựngngượccảlên,nhưngâmthanhkiathựcsựgiốngnhưphátratừtrongbồncầu.Cômuốnbỏchạy,nhưnglạibịsựhiếukỳđánhbại,cuốicùngvẫnđivề

phíacótiếngkhócphátra.Côtừtừcúingười,nhìnxuốngkhoảngtrốngdướicánh cửa phòng vệ sinh xem có chân người không. Mồ hôi túa ra khắpngười,côđưamắtnhìnhếtlượtbốnchiếcbồncầu,khôngcógìcả,đềutrốngkhông,tronglòngcuốicùngcũngthởphàomộtcái,địnhquayngườiđithìâmthanhkialạivanglênphíasau.Ngherấtrõ,đúnglàtiếngkhóccủacongái,đứtquãngnhưtiếngđồnghồ

tíchtắc.Côvừaquayđầu,tiếngkhóckialạiimbặt,nhưngtrongtiếngkhóchìnhnhưcósựthêlươngvôhạn,sựđaukhổkhôncùng.LạcUyểnthựcsựkhôngchịunổinữa,quayđầugàothét,nhưnglạinhìn

thấyđôimắtcủamỹnữtrongbứctranhsơndầutrêntườngđộngđậy,châncômềmnhũntạichỗ,khôngsaocửđộngđượcnữa.Màbênngoàihìnhnhưcótiếngbướcchânđiđến,tuynhẹnhưnglạigiốngnhưđanggiẫmlênngườicô.Sựnguyhiểmvôhìnhnàybủavâylấycô,còncôthìkhôngcònđườngnàođểlẩntránh.Mộtcảmgiáctrơntrượttừtừquấnquanhcơthể,LạcUyểncảmgiáccả

ngườimìnhnhưđangngâmnước,chỗnàocũngthấymátlạnh,cảmgiácđó,hômquacũngthấy,chínhlàcảmgiáclúcchạmvàothithểđãmấttíchtrongbểbơikia.Phíasaucôchợtcómộtcánhtaythòra,khôhéo,nhănnheo,cứngđơnhư

xác chết vỗ vào vai khiến cô nhảy dựng lên, chân lạimềm nhũn ra ngồiphịchxuốngđấtNgườiđứngtrướcmặtđangxáchmộtthùngnước,cầmmộtcáichổi lau

nhà,nóito:“Muộnthếnàyrồi,côcònlàmgìởđây?Mọingườiđềuvềcảrồi,côđịnhkhôngtancaà,muốntrộmđồsao?”.Chân tayLạcUyểnđãấmáp trở lại,đúng làngười laocônggiàkia,cô

nói:“Bàơi,cháutăngca”.Côlồmcồmbòdậy,khôngbiếtcónênchobàấybiếtchuyệntiếngkhóc

vừarồikhông,nhưngtiếngkhóckialạikhôngthấynữa,cònbứctranhkiavẫnynhưcũ,làmgìcóchuyệnconngươichuyểnđộng.

Côkhôngbiếtnênnóithếnàonữa,phủiphủibụitrênquầnáochuẩnbịđira,bàlãođitheophíasau,vàolúccửathangmáyđónglại,côhìnhnhưlạinghethấycâunóikia:“Tòacaoốcnàykhôngsạchsẽ,khôngthíchhợpvớicô, cô nhanh đi đi!”. Nhưng cửa thang máy đã đóng, cô muốn hỏi cũngkhônghỏiđượcnữa.

Chương4:Đạisư

Xuốngkhỏixebuýt,côvộivộivàngvàngchạyvềcănhộ.Đangđiđộtnhiênnhìnthấytrêncộtđiệndánmộttờquảngcáo.Toànbộnộidungtờquảngcáonhưthếnày.

LýĐạiTiên,hãytìmôngnhờdựđoántươnglai,địađiểmởsố401cửa

NhaiĐông,mọisựđềulinh,kiếpnạntiêutan,chấtlượngđảmbảo.

LạcUyểnchéplạiđịachỉcủaĐạiTiêntrêntờquảngcáodánởcộtđiện,

tranhthủngàycuốituầnmangtheovítiền,cẩnthậnđếmđiđếmlại,chỉsợkhônggặpđượcĐạiTiên,khôngcầuđượcbùachú.401,LạcUyểnđứngtrướcnhànày,nhìncánhcửachínhcũnátnhưsắp

rơixuốngkiacô thấyhơi sợ.Côdèdặtđivào, tòanhàcaobốn tầng, cầuthanglên lầuvôcùngcũnát,giốngnhưđangthửtháchsựgandạcủaconngười.LạcUyểnđứnggiữacầuthangsửasanglạiquầnáo,sauđóđimấybước

đã lênđến lầu trên,đi tìmphòng120 tầngba theođịachỉchép lại trên tờquảngcáokia.Cuốicùngcũngtìmthấycănphòngđóởbêncạnhbểnước,mùi hôi thối xộc vàomũi, tiếng cãi nhauở các căn hộ xung quanhinh tainhứcóc,ngườicóthểtuluyệnởđâynhấtđịnhlàđạisưcủađạisưrồi.Tronglòngthầmvui,côvộigõcửa.Cóngườitrongnhàđáplại:“Vàođi”.

Cửachỉkhéphờ,côđẩycửabướcvào,nhìn thấymộtngườingồisaubànlàmviệcgầnđó,đangquayđầuvàogươngdáncáigìđó,lẽnàođóchínhlàvịđạisưmìnhmuốntìm?LạcUyểnkhôngdámkhinhsuất,nhìnngườiđangchằmchằmngồi trướcgươngkiacẩnthậnhỏi:“Xinhỏi,Lýđạisưcónhàkhôngạ?”.Ngườikiakhôngquayđầulại,chỉthậntrọnggậtđầu,nóivớicô:“Côgái,

gầnđâycóphảicôngủkhôngngonđúngkhông?”.LạcUyểnđứngnhư trời trồng trướccâuphủđầunày,ngườinàysaocó

thểđoánviệcnhưthầnthế?Xemraquảnhiênlànhânvậtthuộctầmcỡđạisư.LạcUyểnlậptứctiếnđếngần,nóivớivịđạitiênmàtoànthânđềulàvầng

sáng trướcmặt này: “Đại sư, gần đây tôi luônmơ thấy ácmộng,mà ngủ

cũngkhôngngon...”.“Côkhôngcầnnóinữa,đembùahộmệnhnàyvề,chuyệncủacôtôibiết

hếtrồi,đeocáinàyvào,nósẽgiữchocôluônluônbìnhan”.LạcUyểnkhôngcamtâmlặnlộiđếntậnđâymàchỉnóicódămbacâu

nhưthế,nênliềnhỏitiếp:“Đạisư,cánhcửaxanhlàthứgìvậy?”.“Cánh cửa xanh, đương nhiên chính là cánh cửamàu xanh!Nếu là ám

hiệucủatổchứcxãhộiđenhoặclờinóibímậtcủanhữngngườiyêunhauthìtôirấtkhóđoán”.LạcUyểncảmthấyvịđạisưnàykhácxavớingườibìnhthường,cômuốn

nóithêmnhưngđạisưhìnhnhưmuốnđuổicôđi.Vịtiểusinhđứngbêncạnhvôcùngkhôingôtuấntú,vừaxuatayvừanói:

“Thiêncơkhôngthểtiếtlộ,nóinhiềusẽkhônglinhnữa”.Vịđạisưkiachìatayra,trongtaynắmmộtcáibùavẽlungtùng,côkhông

biếtnóigìthêmnữa,đànhphảimócmộttrămđồngtừtrongtúira,haingườigiằngcomãitờtiềnkiamộtlúc,cuốicùngđạisưcũnggiậtđược.Côvừanghĩvừađivềphíanhàmình, trênđườngđicônắmcáibùahộ

mệnhkiarấtchặt,vôcùngchặt.

Chương5:Ácm

KhiLạcUyểnvềđếncănhộ,đúnglúccửathangmáymở,bêntrongcómấyngười cũng chuẩnbị lên lầu, côvội bướcnhanhvào trong, rồi thangmáychậmchạpđilên.Độtnhiênánhmắtcônhìnxuốngnềnthangmáy,đôigiày,chútnữathìcô

sợhãikêulên,đôigiàyhoathêumàuđỏvẫncònởgiữathangmáy.Côlạinhìnnhữngngườicùnglênlầuxungquanh,tấtcảđềukhôngchút

biểucảm,chỉtậptrungánhmắtvàoconsốđangtănglên,dườngnhưchẳngainhìnthấyđôigiàykia.TrongđầuLạcUyểnchứađầynhữngsuynghĩhỗnđộn,tạisaocóthểđể

mộtđôigiàyđắttiềntrongthangmáymàngườiquakẻlạikhôngaiđểý?Đangmảimiếttrongdòngsuytưthìthangmáyđãđếnnơi,côđànhbước

ra.Lúc rakhỏi thangmáycôcònngoáiđầu lạinhìnmộtcái,chỉ thấycửathangmáychậmchạpđónglại,cònnhữngngườimặtkhôngchútbiểucảmvừarồiđềuvâylấyđôigiàykiađứngthànhmộtnửavòngtròn,mặthướngvềphíacô,tấtcảđềugiơtaylênvẫychàocô,miệngnhưđangnói:“Bye...Bye...”, động tác đều răm rắpgiốngnhưnhómngười rồi đượcđiềukhiểnbằngmộtsợidâyvậy.KhônggianlờmờtốicàngkhiếnLạcUyểnsợtoátmồhôihột.Côhoảng

loạnquayđầuchạyvềcănhộcủamình,vừavàotrongphòngliềnbậttấtcảđènlên,nắmchặtbùahộmệnh,rồikhôngdámlêntiếngnữa.Rất lâusaucômớidám trèo lêngiường,vùiđầuvào trongchăn.Ngoài

cửasổhìnhnhưđangnổigió,đúnglàtrờithángSáunóithayđổilàthayđổi,lẽnàosắpmưa?Côgắnggượngdậy,vìquásợnênlấymáytínhxáchtaymangtừcôngty

vềbậtlên,chuẩnbịvàomạngkhôngdâyđểthưgiãnmộtchút,nhưngkhôngsaomởđượcmáy,côtứctốiđặtmáytínhlêntủởđầugiườngrồichuẩnbịđingủ.Hôm nay vất vả cả ngày, Lạc Uyển nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tronglúcmơmàngcôđộtnhiêncảmthấykhôngthểcửđộng,giốngnhưcóngườiđangđèlênchântay,muốnmởmắtnhưngkhôngsaođộngđậyđược,cànglúccàngthấyhoảngsợ,côlấyhếtsứcđạpchân.Cuốicùngcũnghéđượcmắt,vẫnđangtronglúcmơmàngcôchợtnhìn

thấymàn hìnhmáy tính trên tủ đầu giường không biết đãmở từ lúc nào.

Trên màn hình hiện lên một bức tường với những cây dây leo xanh baoquanh, bức tường rất cao, còn cómột cánh cửa xanhđóngkín.LạcUyểnkhôngthểbậtdậyđược,cảmgiáchoangmámchặt.Độtnhiêncôpháthiệnmộtchiếcgiàyđangtừngchúttừngchútchồiratừchỗcánhcửa.Cánhcửaxanhgiốngnhưmộtranhgiớibằnggiấyhồ,đangtừtừbịđạprách,chínhlàmộtchiếcgiàyhoathêumàuđỏgiốngnhưcóngườiđinórồibướcquavậy.Mộtlátsaulạilàmộtchiếcgiàyđỏkhácbướcqua,haichiếcgiàyghéplạithànhmộtđôi,đangđứngtrướcmáytínhgiốngnhưcáchđểgiàycôđãnhìnthấytrongthangmáy.LạcUyểnlậtngườiđịnhbỏchạy,cảmgiácnguyhiểmđãbópnghẹtcổcô,

nhưngcôkhôngcònchútsứclựcnàonữa.Chiếcgiàykiabắtđầuđộngđậy,tiếntừngbướctừngbướcvềphíatrước,

điđến trướcmànhìnhmáytính.Khôngbiết làmthếnào,đôigiàymàuđỏkianhưcóthểđạpvỡmànhìnhmáytính,lạinhưcóthểxuyênquacáimànhìnhnày, từ từ thò rakhỏimànhìnhmáy tính,giẫm lên trênchiếc tủđầugiường.LạcUyểntrừngtrừngmắtnhìnđôigiàykiađangtừtừgiẫmđếncạnhgối

mình.Côvôcùnghoảngloạn,lấyhếtsứclùilạisaunhưngđộtnhiêngiốngnhưrơivàohangsâutămtối,ngườingãxuốngphíadưới,cơhồcơthểđãrơivàobóngđêmvôcùng.Côcảmthấydađầuđaurát,ngoáiđầulạinhìnthìthấymộtbàn tayđangnắmchặt tóc,cònbản thâncôđangbị treo lơ lửnggiữakhôngtrungtốiđen.Cómộtgiọngnóikhôngbiếttừđâuvọngđến:“Trongvòngbảyngàyphải

tìm thấycánhcửaxanh,nếukhôngchắc chắn sẽ chết”, giọngđónhưvừakhócvừakể,rấtđỗibithương.LạcUyểnđangđịnhhétlênthìđãthấycổmìnhbịcáigìđókéođứtlìa,

máuphuntóerathấmướtlạnhbuốt,còncơthểkhôngđầukiacủamìnhlạiđangrơivàotrongbóngđêmđenthămthẳm.LạcUyểnthétlênmộttiếng,mộtlúcsaumớingồibậtdậyđược,toànthân

đầmđìamồhôi,nhìn thấyngoài trờiđãđổmưa,mànướcmưacònhắtcảvàophòngquấtthẳngvàomặt.Hóaramáunhìnthấytrongcơnácmộngvừarồichínhlànướcmưa!Côkhókhănlắmmớitrấntĩnhlạiđược,đứnglênbậtđiện,nhìnthấymọi

thứxungquanhđềubìnhthường,máytínhtrêntủđầugiườngkhônghềmở,“Trongvòngbảyngàyphảitìmthấycánhcửaxanh,nếukhôngchắcchắnsẽchết?”.Cáigìlàcánhcửaxanh?Vìsaophảitìmcánhcửaxanh?Trongcơnácmộngvừarồilàaiđãgàolêncâunày?Ởđâucócánhcửaxanh?Saukhitìmthấythìlàmthếnào?Cóthậtlàsẽ

chếtkhông?Vìsaobùahộmệnhgầnnhưkhôngcóchúttácdụngnào.

LạcUyểnnhớlạicácchitiếttronggiấcmơmàcôđãmơvàocáinàySởAnhdọnđi,cũngcómột iọngnóinhắccôphải tìmcánhcửaxanh,nhưngchuyệnkhôngcómanhcómốinàythìlàmthếnào?Lẽnàophảithựcsựtinvàogiấcmơ?LạcUyểnđãbịmấtviệc,lýdolàvìcôthườngxuyênđếnmuộn,nhưngsự

thựccôbiếtlàvìcôkhôngthuậntheolãoHoànghói.Côđếnvănphòngthudọnđồđạc,tìmngườibạnduynhấtcủacôSởAnh,

nhưnghômnaycôấychưađến.Mộtđámngườiđộtnhiênxuấthiệnngoàicửa,áođenquầnđen,găngtay

trắng.Chỉthấyhaihàngngườixãhộiđenđứngngayngắn,mộtngườicongáivô

cùngtrẻđẹpcaosangngẩngcaođầubướcratừgiữađámngườiđó,saolạicóthểlàThẩmCơ!ChẳngphảilàThẩmCơlàmởtậpđoànHoànhNhotrêntầngthượngsao,

chạy đến đây làm gì? Lão Hoàng hói kịp thời bước đến, cười nịnh nói:“KhôngbiếtngườicủatậpđoànHoànhNhođếncóviệcgìchỉbảo?”.ThẩmCơkhôngkịpnóichuyệnvớiLạcUyển,cũngkhôngkịpcườinhạo

cô, đã chính thức phát ngôn: “Chủ tịch của chúng tôi cử tôi đếnmờimộtnhânviênmớicủacôngtycácanhlênlầunóichuyện”.Ánh mắt của tất cả mọi người cùng đổ dồn vào Lạc Uyển, Lạc Uyển

khôngbiếtnhìnvàođâu,đànhnhìnThẩmCơ,xácnhậnxencóphảicô tađangđùa.BiểuhiệncủaThẩmCơvôcùngkinhngạc.GặpLạcUyểnđãkhiếncôta

không vui rồi, đúng vậy, cô ta khôngmuốn người khác nói cô ta cómộtngườibạnhọccùngđạihọckémcỏinhưthế,nhưngnhìnthấydángvẻkiacủaLạcUyển, trong lòngcàngnhưcó lửađốt,khôngngờngườimàmìnhcầnmờilạichínhlàconnhađầunày.ThẩmCơtứcđếntáimặt,nhưnglạikhôngdámchốngđốimệnhlệnhcủa

chủ tịch, đànhmềmgiọng nói: “Chủ tịch của tôimời cô đến gặpmặt, cóđượckhông?”.LạcUyểncònchưatrảlời,lãoHoànghóiđãđáplờiđồngý:“Đượcđược,

côấylênngayđây”.VừanóivừađưamắtralệnhchoLạcUyển,đãrấtlâurồihắnluônmuốn

xunịnhtậpđoànHoànhNho,nhưnglạichưacócơhội,bâygiờcócơhộinày,đươngnhiênkhôngthểbỏqua.LạcUyểnnhìnthangmáymởra,khôngngờtầngthượnglạixahoanhư

vậy.Cảgianphònglớntoànbộđềulàmbằngkính,khôngcóbànghế,ngườilàmviệcđềuđứng,hìnhnhưđangnghelệnh,nhữngngườiđứngtrướcmặtcôlúcnàyhìnhnhưđềucótiềncóthếcả,nhưngcórấtí

Chỉcómộtchiếcbànlớnđểởsaucùng,chủtịchngồitrênchiếcghếlớnphíasaubàn,nhưngkhôngnhìnthấymặt,cảnhnàykhiếnLạcUyểnsợđếnmứccứtrợntrònmắtlênnhìn.LạcUyểnchânmềmnhũnđitheosauThẩmCơđếntrướccáibànkia,ThẩmCơlậptứcđổigiọngnịnhbợnói:“Chủtịch,ngườibàmuốngặpcháuđãđưađến”.Chỉthấychiếcghếkiatừtừquaylại,lộramộtgươngmặtmàLạcUyển

khôngthểngờtới,LạcUyểnchỉvàongườikia,lùilạiphíasaunói:“Bà,bà...saolạilàbà?”.Nhữngngười xungquanhđềuhằnhọcnhìnnhư thểmuốn ăn tươi nuốt

sốngsựbấtlịchsựcủacô.Ngườikiachemiệngcườicười,rồiđứngdậynói:“Tôigọicôlênlàmuốn

hỏixemcôcómuốntrởthànhngườinhàtôikhông?”.LạcUyểnmiệnglưỡicứngđờhồilâu,độtnhiênthốtramộtcâu:“Bà,sao

lạilàbà?”.Chính là bà lao côngmà cô đã nhìn thấy trongphòng thay đồ hômđó,

bỗngnhiênhóathânthànhchủtịchcủamộttậpđoànnhiềutiềnnhấtthànhphốnày, lại cònhỏimìnhcómuốn trở thànhngườinhà củabà ấykhông.Dây thần kinh củaLạcUyển như đứt rời ra, cô không ngừng vỗ vào đầumìnhnói:“Ảogiác,tấtcảđềulàảogiác”.“Haha,đồngốc,đừngvỗnữa,vỗrabệnhthìkhônghayđâu.Làmvệsinh

chỉlàsởthíchcủatathôi,bởibanngàymọingườiđềukhôngchotađilàmnêntađànhđiquétdọnbuổitối.ThượngQuanThanhtađờinàyđãgặpvôsốngười,nhưngsaukhinhìn thấycháu tabiếtcháu làmộtđứa trẻngoan,nêntamuốntặngcháutraicủatachocháu,cháucómuốntrởthànhcháudâucủata?”,khuônmặtbàlãorấthiềntừnói.Lạc Uyển sợ đến đờ đẫn cả người, hoàn toàn không có phản ứng gì.

ThượngQuanThanhbướcđến,tháochiếcvòngtrànghạttrêntayra,rồinói:“Người xưa từng nói, ân tình như giọt nước, báo đáp như suối tuôn trào,cháulàmộtđứatrẻngoan,đãgiúptađổnướcmộtlần.ThượngQuanThanhtachưatừngnợaiântình,bâygiờđemtrànghạtnàytặngcháu,tuykhôngđánglàsuốituôntràonhưngcũngcoilàtấmlòngthành”.LạcUyểnchợtthấychoángváng,côhoàntoànkhôngchúýđếnánhmắt

khácthườngcủamộtngười,đóchínhlàThẩmCơ.CôtamuốnlấycháutraicủaThượngQuanThanh-côtayêuThượngQuanLưuVânđãkhálâurồi,khôngngờgiữađườnglạimọcrakẻpháhoạiđángghét,màcònlàkẻthùkhôngđộitrờichung,nhấtthờicôtakhôngchấpnhậnnổi.TấtcảmọingườiđềusửngsốThượngQuanThanhthấychiêunàykhiếnmọingườiđềusữngsờ,cònbàlạithấyvuivui.Bàlạiđưaánhmắtnhìncôgáitrướcmặt,hiềnlành,đángyêu,kiêncường,

còncómộtkhíchấtkhôngthểnóirađượclàgì.Tuykhôngphảirấtxinhđẹpnhưngcũngkhiếnngườikháckhinhìnliềncócảmgiácrấtthoảimái,bàliếcnhìntậptàiliệutrongtay.LạcUyển,haimươimốttuổi,vừatốtnghiệpđạihọc...Đúnglàmộtcôgái trongnhưnước,ThượngQuanThanhđích thânđưa

LạcUyểnxuốnglầu,tronglòngtrànngậpyêuthương,đứatrẻnhưvậynênvàocửanhàlàmquan.Ánhmắtbàấynhìnhaiđứacháutraitrongảnh,haichàngtraikhôingôtuấntúcưỡingựa,đanghướngvềphíabàmỉmcườitươirói.

Chương6:Kinhhồn

Vềđếnvănphòng,LạcUyểnliềngọiđiệnchoSởAnh,bởicômuốnchoSởAnhbiếtchuyệnkỳquáinày.NhưnggọimãimàđiệnthoạicủaSởAnhvẫnởchếđộtắtmáy,côđànhđithudọnbàncủaSởAnh.NếutừnayvềsaulãoHoànghóikhôngquấyrốicônữathìđúnglàchuyệnđángmừng.KéongănbànSởAnhra,chỉthấykẹocaosu,pinđiệnthoại,kẹptàiliệu,

tràgói…mấythứ lặtvặtnàyđềuđượcđểrấtgọngàng,cảmgiácrấtbìnhthường,nhưngđiềukỳlạlàtạisaothứHaimàcôấykhôngđilàm?LạcUyểnxắntayáobắtđầulaubàn.Trênbàn,trênmáytínhcómấytờ

giấyghinhớ,chỉlàsốđiệnthoạitiệntayghilại,haytờquảngcáotrênphố.Nhưngcómộttấmgiấynhỏ,bêntrênviết:

Anhà!Chíngiờtối,gặpnhauởphòngsố4tầng13nhé.

Khôngthấyđềtên,cólẽlàmảnhgiấyhômqua,xemralàbạntraithầnbí

kiacủaSởAnhhẹngặp.Thìralàcùngtrongmộttòacaoốc,tìnhyêuvănphòng,chẳngtráchthầnbíthế!Côchuẩnbịsaukhihếtgiờsẽđitìmbạntraikia,hỏixemSởAnhrốtcuộcđiđâu.HoànghóibướcđếngiảithíchvớiLạcUyểnchuyệnsathảivừarồichỉlà

sựhiểulầm,thựcrabiểuhiệncủaLạcUyểnvôcùngtốt,nêntănglương.LạcUyển không nói gì, biết đây là nhờ uy lực của tập đoHoành Nho, ai màkhôngmuốnnịnhbợngườicótiềnchứ?LạcUyểnkhôngthèmđểýđếnhắn,côđứngtrướcmáytínhmượncớlàm

thêmđểở lại.Côkhôngphải làkhôngsợ,đã từngbị tiếngkhóc trong tòacaoốcnàyhùdọa,nhưngcôthấyviệctìmSởAnhquantrọnghơnnhiềusovới tiếngkhóckỳ lạmơhồkia.Bạnbè lúcnàocũng làbáuvật trongsuynghĩcủacô,thờigianSởAnhmấttíchtuyrấtngắn,nhưngtronglòngcônhưbịmấtcáigìđó,luôncócảmgiácchẳnglành.CôquáhiểutínhcáchcủaSởAnh,không thểvôduyênvôcớbiếnmất, cũngkhông thểkhôngmởđiệnthoạinhư thế.Mấynămnayhaingười luôn thôngbáo tìnhhìnhchonhauhết,biệnphápduynhấtcóthểtìmthấycôấybâygiờlàđếntầngmườibacủatòacaoốcnày.BàntayLạcUyểntừtừnắmchặtlại,chuẩnbịliềumạng.Mànđêmdần buôngxuống, đèn đườngbắt đầu bật, đèn trong các tầng

làmviệcởchỗcôngtycủaLạcUyểncũngthưathớtdần.Tám giờ ba mươi phút, Lạc Uyển cầm túi xách, xuyên qua hành lang

quạnhquẽđiđếnthangmáy.Tronglòngvốncóchútlolắng,lạitráchmócmình, chín giờ, chỉ cần đến giờ thôi,mấy ngày gần đâymình sắp tự dọamìnhsợđếnphátđiênrồi.Côbướcvàothangmáy,đithẳngđếntầngmườiba.Cácphòngởtầngmườibacũngđềuđãtắthếtđèn,duychỉcómộtphòng

ởgầnthangmáyđènvẫncònsáng.Bướcđếntrướccửa,LạcUyểnđangđịnhđẩycửabướcvào,thìchợtthấymộtbàntaytừphíasauchìaravỗvàovaicô.Đúnglúccôquayđầulạithìbàntaykialiềnnhanhnhưchớpbịtmiệngcô,

lạnhgiá,cứngnhư thép.Trướcmắt làmộtkhuônmặtđànông,ngườiđànôngkialắcđầu,ýbảocôđừnglêntiếng.Cônhìnkỹ,chínhlàngườibảovệmangsố2046lầntrướcđãtừngcứucô,

bêntaivẳngđếngiọngnóithìthầm:“Ởđâycóma,cômauđiđi”.LạcUyểnsợtáimặt,ngườibảovệthấycôsợnhưvậy,đànhthởhắtra,rồi

nói:“Đicùngtôi!”.Khiđiquagianphòngsángđènkia,LạcUyểnkhôngnénđượctòmòliếc

mắtnhìnvàobên trong.Hìnhnhưcómấybóngngườimặcđồngphục taycầmcặp tài liệu,hoặc làđứngyên,hoặc làđangđiđi lại lại,quacửavănphòng bằng kính nhìn thấy lờmờ còn có người đang làmviệc trướcmáytính.Nhưngtấtcảđềulặngngắtnhưtờ,bầukhôngkhínhưđôngcứnglại,Lạc

Uyểnnghethấyrõrànghơithởcủamình,côcốgắngbướcchậmlại,nhưngvẫncó tiếng“Xàoxạc…xàoxạc…”vọng lại.Âmthabénày rõ ràng làmchấnđộnglòngngười.Bóngđènkiakhônghềsáng,hànhlangchìmngậptrongmàuxanhlạnh

lẽo.Nhờánhsánglọtratừvănphòngkia,LạcUyểncóthểnhìnrõgấuquần

màuxámcủangườibảovệ,còncóđôitấthởra,đôitấtmàuxanhtrắng,bêntrêncómộtkýhiệurấtrõràng.LạcUyểnlầntìmtrànghạt,tronglònghơihồihộp,kýhiệukianhìnkhá

quen,tamgiácngược,hìnhnhưcôđãnhìnthấyởđâuđórồi.Đangđi thìkýhiệukia lọtvào tầmmắt, trongánhđèn lờmờ,mộtvăn

phòngrấtlớnxuấthiệntrướcmặt,kýhiệuhìnhtamgiácngược,LạcUyểnđứnglại,côkhẽhỏi“2046”kia:“Đâylàcôngtygì?”.“CôngtyViễnNam,cóđiềumấynămtrướcchỗnàyxảyrahỏahoạn,tất

cảđềubịthiêuchếtnênđãđóngcửa.Sauđótuyđượcsửasangnhưngcũngkhôngcóngườithuê,ngaycảbiểnhiệucũngbịngườitagỡbỏrồi.”

LạcUyểnrunrunhỏi:“Tấtcảmọingườiđềubịthiêuchết?”.“Đúngvậy,lúcđórấtthảmthương,ngaycảbảovệcũngbịchếtcháy!”,

ngườibảovệkiamặtkhôngbiểulộgìtrảlời.TimLạcUyểnđậploạnxạ,ngườibảovệnhìnvẻmặtcôhìnhnhưcóđiều

gìđómuốnhỏi,thếnhưngthấycôkhôngdámlêntiếng,liềnbảocôđitrước.Côtranhthủánhsángmờnhạtphảnchiếuquacửakínhđểnhìnthìchỉthấyhànhlangtolớnthếmàchỉcómộtmìnhcôđangđi,khônghềcóbóngngườinàophíasau.Côngoáiđầulạinhìnthìchỉthấybóngngườibảovệkiađangcúiđầuđi

về phía cửa cầu thang, nhưng không rõmặtmũi.Trực giácmách bảo cô,ngườinàynhấtđịnhkhôngcómặtmũi.Côbachânbốncẳngchạyđếnnhàvệsinhnữphíacuốihànhlang,rồivội

vànglaovàotrongmàkhôngkịpnhìnmàuxanhbiếctrêncánhcửanhàvệsinhđó,xanhnhưánhmắtlonglanhcủangườicongáiđangyêu.LạcUyểnvừachuiđầuvàonhàvệsinhvừaquayngượctaykhóacửa,lấy

hếtsứcchặncửalại.Côghé tainghengóng tìnhhìnhbênngoài,hìnhnhưkhôngcònbấtkỳ

tiếngđộngnào,khônggiangiốngnhưđộtnhiênbịhútmấtâmthanh,trởnênyêntĩnhđếnđángsợ.Tiếngbướcchâncủangườibảovệkiamớivừarồicònnhưtiếngtrốnggõvàongựcliênhồi,thếmàbâygiờlạiimlặngnhưtờ.LạcUyển lùi sau bước, chợt cómột vật cưng cứng chạmvào tay, theo

phảnxạcóđiềukiệncôliềncầmlấymàkhônghềsuynghĩ,nhìnkỹlại,làmộtchậuvạnniênthanhnhonhỏ,nhữngchiếclálitiđangcốvươnlên.Đâylàloạithựcvậtthườnggặpnhấttrongnhàvệsinhởcácvănphòng,nhưngLạcUyểnnhìnxongcònthấysợgấpvạnlầnsovớigặpma.Nhữngchiếclátrêncâynàyvừađượccắttỉa,màcònđượccắttỉavôcùng

đẹp,nhưngcóailạivôcôngrồinghềmàvàonhàvệsinhđểcắttỉacây?Vết tíchcắt tỉa trêncâyvạnniên thanhnày rõ ràngchính làdocômấy

hômtrướcbuồnchánngồitrongnhàvệsinhđãtiệntaycắttỉa,lúcđócôcòncảmthấyrấtđẹp,nhưngnhàvệsinhđóởtầngbảychỗcôngtycô,cònhiệngiờđangởtầngmườiba.Saocóthểchạylênnhàvệsinhnày?TrongđầuLạcUyểnlúcnàylàmột

mớhỗnđộn,côngỡngàngbướcđếncạnhcửa,nghengóngxemcóđộngtĩnhgìkhông.Dầndầncôbắtđầuhiểuravìsaobênngoàikhôngcótiếngđộng,vìngườibảovệkiađangđituầnởtầngmườiba,còncôđãquaylạitầngbảyrồi.LạcUyểnkhôngdámramởcửanênđànhmòtìmđiệnthoạitrongtúi,bàn

tayrunrẩyấnsốcứutrợ,ápđiệnthoạivàotai.Độtnhiêncótiếngkhócnhưcónhưkhôngvọngđến.

Chính là tiếngkhócnghe thấy trongnhàvệsinhhômtrước,cô từ từbòdậynhưngườibịtrúngtà,bướcvềphíacótiếngkhóc.Trongkhoảnhkhắcđó,trêngươngphảnchiếuhìnhảnhcủacôđangrun

bầnbậtvìsợhãi,côkhôngdámmởcửa,còntiếngkhóckiamỗilúcmộtrõhơn.Cuốicùngcôhạquyếttâmbướctừngbướcđếnchỗcótiếngkhóc,chỉthấylúccáibóngsắpbiếnmấttronggươngthìchợtmộtbàntayvươnranắmlấytóccô.Mườingóntaysiếtlại,móngtayđãbịmàimòn,vếtmáuloanglổ,nhưngvẫnnắmchặtkhôngchịubuông.LạcUyểnnhận thấy tiếngkhóckiavọng ra từ trongmấybức tranhsơn

dầu,lẽnàolàngườitrongtranhsốnglạinhưngkhôngthành?Tronglúcdodự, cô lại nghe thấy tiếng cào sột soạt, giống như phía sau bức tranh cóngườiđangdùngmóngtaykhẽcàolêngiấy.LạcUyểnlùivềsaumộtbước,ánhmắtlạichạmvàochâncủacungnữtrongbứctranhkia,làmộtđôigiàyhoathêumàuđỏđượcvẽsinhđộngnhưthật,nhưngcáimàuđỏkiatrênnềntranhmàuđenhiệnlênvôcùngchóimắt.Đỏtươimộtcáchkhácthường,khiếnLạcUyểnkhôngcưỡnglạiđượctò

mòbướcđếnkhẽchạmvào,giốngnhưthật,tronglòngcôbỗngnảyramộtýnghĩ,côrunrẩyduỗingóntayra.Cònchưakịpchạmvào,thìthấyđôigiàykráchsoạtmộtcái.LạcUyển

vộilùilạiphíasau,ngãvàotrongnhàvệsinh,lạithấychỗbịráchtrênbứctranhkiaxuấthiệnmộtngóntay,đangliêntụccạycạytấmvảivẽtranh.LạcUyểnhéttolênmộttiếngchạyrangoài.Trênđườngchạyrangoàicônhìnthấytrênmỗibồncầuđềucómộtcôgáiđanglặnglẽngồiyên.Côvặncửa,chodùngoàicửalàcáigìcôcũngphảichạyra.Nhưngcómộtgiọngnóiđộtnhiênvanglên:“Cứutôi!”.Giọng nói quen thuộc, là giọng của Sở Anh. Sở Anh! Lạc Uyển đứng

thẳnglưng,quayđầulạinhìn,trongtoalétmọithứvẫnbìnhthường,khôngcó cô gái nào nữa. Tiếng khóc cũng không còn nữa, chỉ có lỗ thủng trêntranhkianóichoLạcUyểnbiếtchuyệnvừaxảyra.LạcUyểnxoangựcthởhổnhển,độtnhiênxôngđến trướcbức tranh,một tayxé ráchnó ra, cảnhtượngbêntrongkhiếncôgiậtmìnhhoảnghốt.LàSởAnh,SởAnhởphíasaubứctranh,imlặng,trừngmắtnhìncô,tóc

tairốibù,làndatrắnghồngvôcùngxinhđẹp,trênmặtvẫnmangnụcườibíẩn,đẹpnhưmộtthiênsứ.NhưngLạcUyểnlạichemặt,nướcmắtđầmđìachảyxuốngquakẽngón

tay,côkhôngdámngẩngđầu,miệnglẩmbẩm:“SởAnh,SởAnh”.Đáng tiếc làSởAnhkhôngnghe thấy nữa, cô đangbị ngâm trongmột

chiếchộplớnbằngthủytinh.Khôngbiếtngâmbằngchấtlỏnggì,nhưngcóthểnhìnthấyvếtđứtởđầungóntaycô,chứngtỏtrướckhichếtcôđãrấtđau

khổ,cũngcóthểthấychấtlỏngkiatừtừnhấnchìmđầucô,côđãrasứccầucứunhưngkhôngaibiết.LạcUyểnnghĩđếntiếngkhócnghethấytrongnhàvệsinhhômđó,cólẽ

chínhlàcủaSởAnh.Bấtchợtnhìnthấyđôimắtkiachuyểnđộng,đólàSởAnhvẫncònsống.SựđaubuồncủaLạcUyểnđãchiếnthắngmọisựsợhãi,côbắtđầuxéba

bứctranhsơndầukhác.Phíasaubứctranhsơndầucaobằngmộtngườikiađềucómộtchỗtrống,cóthểđặtvừavặnmộtchiếchộpthủytinhcỡlớn,còntrongmỗichiếchộp thủy tinhđềuđựngmộtcôgái.LạcUyểnvừaxévừathở,cáccôgáimấttíchtrongtòacaoốcnàyđềuởđây.LạcUyểnphát hiện ra những cô gái này dườngnhưđềuvẫn còn sống,

khôngbịthốirữa,đầucủatừngngườiđãtừtừlệchsangmộtbên.LạcUyểnđixem,độtnhiêncảmthấycáidángngườikiamìnhđãtừngnhìnthấy,chínhlàcôgáitrongbểbơi.Côkhôngdámđếnxem,nhưnglạithấycôgáitrongchiếchộpthủytinhmặcdùkhôngcóbấtkỳtácđộnggìtừbênngoàinhưnglạitừtừquayđầunhìncô,làgươngmặtđChínhgươngmặtcônhìnthấytrongbểbơi.Chỉthấymắtcủacôgáikia

mởrấtto,độtnhiênnháymắtvớicôcườicười,nhìnraphíasaubênphảicô,hìnhnhưmuốnámthịcóvậtgìđó.TimLạcUyểnđaunhói,chậmchạpquayđầulại,cônhìnthấykhuônmặt

khôngchútbiểucảmcủacơthểmangđồngphục“2046”đangnhìnmình.Trướcmắtcôtốisầmlại,rồingãrasau,khôngcònbiếtgìnữa.

Chương7:Mù

Ánhsángquáchói,LạcUyểnnghiêngđầusangmộtbênđể tránhluồngánhsángkia.Đâylàđâu,chẳnglẽmìnhchếtrồisao?LạcUyểntừtngồidậy,chỉthấy

trướcmặtxuấthiệnkhuônmặtkhôngmuốnnhìnthấykia,“2046”đangngẩnranhìncô, thấycô tỉnhdậy,anh tanhưnhếchkhóemiệng lắpba lắpbắp.LạcUyểnlạinhưsắpngấtđi,chỉthấy“2046”kianói:“Này,tôixấuđếnthếsao?Vìsaomỗilầnnhìnthấytôi,côđềumuốnngấtxỉuthế?Thậtlàlàmtổnthươnglòngtựtrọngngườitaquáđấy”.Mấyngườimặcáotrắngvâylại,cẩnthậnnhìnLạcUyểnrồinói:“Côtỉnh

lạirồi,tỉnhlạirồithìtốt.Côvìquásợhãimàngấtđi,sựgandạcủacáccôgáiđúnglànhỏ,dọamộttýđãngấtrồi”.Côvôcùngcảnhgiáchỏi“2046”kia:“Anhlàai?”.“Tôilàai?Tôithìlạimuốnhỏicôlàai?Saocôlạicótrànghạtnày,hơn

nữanửađêmcôởtrongnhàvệsinhxétranhsơndầulàmgì?”.“Trànghạt?”,LạcUyểnhámiệng tođếnmứccó thểnhétvừamộtnắm

đấm.“Trêntaytôilàmgìcótrànghạt?”LạcUyểnchìatayra,chỉthấycổtayrõ

ràngđeovòng trànghạt bằnggỗđànhươngkia, trên trànghạt to cókhắckinhvănđenchìm.“Côcònmuốnnóidối,ngườikháckhôngbiếtnhưngtôisaocóthểkhông

biết,côđãăntrộmđượcvòngtrànghạtnàynhưthếnào?Thứnàylàcủabàtôi,bàchưatừngđểaiăntrộmđược.Cóphảicôđãgiếthạibà?”“BàThượngQuanThanh,chủtịchcủatậpđoànHoànhNhokialàbàanh?

Anh là…”,LạcUyển lạibị làmchokhiếpsợmột lầnnữa,xemracáinàyphátbệnhđautimkhôngxanữarồi.“Tôilàcháutraicủabàấy,ThượngQuanLưuVân.”Cuối cùngLạcUyển cũng tỉmỉ quan sát anh ta, người này khôngphải

“2046”,tuytrôngrấtgiống,chỉcóđiềukhuônmặtcủangườibảovệkianhìnrất mơ hồ, giống như đồ giả dán trên mặt vậy, mà khí chất cũng khônggiống.Ngườinàyrõràngrấtđẹptrai,rấtcaoquý,màcũngrấtcóthầnkhí.Hừ,thầnkhíđui.LạcUyểnkhẽnói:“Tôinhìnthấymộtngườibảovệ,rấtgiốnganh”.Cônóixongcâunàylạirúcvàotrong,nghĩrằngThượngQuanLưuVân

sắpđánhmình,nhưngsaumộthồi imlặng,chỉnghethấy:“Kểracũnglạ,trướcđâyởtầngmườibađúnglàcómộtngườibảovệrấtgiốngtôi,bàtôinóivớitôithế,tôicònkhôngtinnênđãcốtìnhđixem,mãnhânviêncũngrấtcóýnghĩa,làsố2046.Cóđiềulúctầngmườibaxảyrahỏahoạnđãbịchếtcháyrồi,saocôcóthểgặpanhta,côgặpmaà?”.LạcUyểnđãhoàntoànhiểura,ngườitrướcmặtnàykhôngphải“2046”,

màlàđứacháuquýbáumàbàThượngQuanThanhmuốnmình lấy.CảmgiácsợhãicủaLạcUyểnhoàntoànbiếnmất,liềnvôduyênvôcớnổinóng.“Anhcóphải rấtvôcông rồinghềkhông?Khôngcóviệcgì saonửađêmnửahômđiquađilạirồichuivàonhàvệsinhnữ,anhthậtlàlưumanh!”.“Nhađầuđángchết,cóphảicôkhôngmuốnsốngnữakhông,làcôđãăn

trộmđồ!Tôiđịnhravề,lạinhìnthấytrênmáyquaycóngườimangtrànghạtcủa bà tôi chui ra chui vào.Đương nhiên tôi phải đi xem thế nào, ai biếtđượclạinhìnthấycôđangxétranhnhưbịđiên,chonênmớiđếnxemxemrốtcuộccôđanglàmgì,aingờcôlạinhátgannhưvậy!”LạcUyểnthấyanhtalàmchomìnhsợranhưthếnhưngmộtchúthốilỗi

cũngkhôngcó,tứcđếnmứclấygốinémvàoanhta.Đúnglúcnàythìđiệnthoạicủaanhtađổchuông.“Bàạ!...Bàcókhỏekhông?Cáigì…bàtạocháumộtcơhộilàmquen…”Khálâu,chỉthấyThượngQuanLưuVânmặtlạnhnhưtiềnquaylại,rồi

nói:“Bàbảotôicôgáikiagiốngnhưviênngọcsángmàcònđặcbiệtxinhđẹp,tôithấykhôngphảilànóicôrồi!”.LạcUyểntứcđiênlên,tháotrànghạtra,némvàongườianhta:“Aithèm

lấyanhcơchứ?Anhnhưthếthìaithèmtìnhnguyệnlấychứ!Xì,tôiphảivềnhà”.LạcUyểnchân trầnchạybìnhbịchxuống lầu.Côphảiđi tìmvịLýđại

tiênđãlừalấytiềncủacôkia.LạcUyểnđãbịvậnmệnhtànkhốcthiêucháyýchíchiếnđầuđanghừng

hực.LúcnhìnthấyLýđạitiênđangđứngdựalưngvàotườngmàkhônghềbiết cái chết củamình sắp đến.Dù đã nửa đêm nhưng rõ ràngLạcUyểnkhôngvềnhàmàchạythẳngđếnnhàLýđạitiênởđầuNhaiĐôngkia.LạcUyểnchợtcảmthấymộtluồngkhílạnhtoátratừchân,mùahèsaocóthểlạnhnhưthế?Cônhớlạichuyệnxảyravừarồi,tronglòngthoángsợ,nhưngsựphẫnnộđãvượtquasựsợhãi,cônhấtđịnhphảitìmkẻlừabịpkiađểnóilý.Chạythẳngmộtmạchđếntòanhànguyhiểmkia,khôngthèmquantâm

đếnbấtcứthứgì,nhưngbấtchợtcảmthấyphíadướicóvậtgìđórấtquen.Côbướcđiđượcmấybướcmớicóphảnứng,chínhlàđôigiàyhoathêumàuđỏđó,cũngvẫnlàcáchđểmũichânhướngrangoàinhưthếkia.

LạcUyểnkhôngquayđầu,cũngkhôngdừngbước,gặpphảichuyệnnhưthếnày,phảnứngcủacôlàcốhếtsứcchạyđếnchỗLýđạitiên.Saukhinhìn thấycái cửakia,mọinỗi sợhãi củacômớibiến thành sự

cămhận,liềnlấyhếtsứcđávàocánhcửaphòngcạnhbểnước.Khálâusaubêntrongmớicóngườibậtđèn,sauđómộtgiọngnóikhànkhànvọngra.Cửamởrầmmộtcái, ánhđènchóimắt rọi ra,mộtngườiđànôngkhỏe

mạnhgầnnhưtrầntruồngđứngđó,ánhmắtvôcùngdâmdụcngẩnranhìncô.“Anhlàmộttênmatođầu,trảtôimộttrămđồng.Đãlừacủatôimộttrăm

đồng,cònhạitôisuýtnữathìbịmagiếtchết,anhcóbiếtkhông?”,LạcUyểngàolên.“Ma,trênthếgiannàyởđâucómaà?Côcóphảibịđiênrồikhông?”“Tênlừađảo.”LạcUyểnchưabaogiờbịailàmchotứcgiậnnhưvậy.“Đạitiểuthưà,côthựcsựmuốnmộttrămđồngnày,cũngkhôngcầndẫn

theonhiềungườiđếnnhưthếđâu!”.CánhtayLýđạitiênchỉvềlốiđikhôngmộtbóngngườiphíasau.LạcUyểnvộiquayđầulạinhìn,quảnhiênđôigiàyhoathêumàuđỏkia

vẫnbámsátsaulưng.Côhốthoảng,nhảychồmlênngườiLýđạitiên.Lýđạitiênnhìncômộtcáchkỳlạ,lúcchuẩnbịđivào,vẻmặtdửngdưng

trênkhuônmặtkiađộtnhiêntrởnênkinhhoàng,anhtakhôngcốýômLạcUyển,ngóntaychỉphíatrước:“Cô…côlàngườigì?”.Lúc này thứLýĐạiLộ nhìn thấy hoàn toàn không giống với điềuLạc

Uyểntrôngthấy.Anhtaquenlàmkẻbịpbợm,thếnàocũngkhôngtin thếgian này thực sự có ma, nhưng khi đám người phía sau Lạc Uyển từ từngẩngđầulên,anhtamớithựcsựnhậnthấykhuônmặtcủanhữngngườinàykhôngbìnhthường.Đâykhôngphảilàngười,cáiđámđitheophíasaucôgáinàykhôngphải

làngười,châncủahọđềulơlửng,khônghềgiẫmlênđất,cứbaylàlàtrênmặtđất.Anhtacúiđầunhìncôgái tronglòngmình,côgáinàykhôngnhìnthấy

bấtcứngườinào,biểuhiệncủacôtakhônggiốngnhưgiảvờ.Lẽnàotròchơinàychỉmìnhanhcóthểnhìnthấy,tránanhtaướtđẫmmồ

hôi.ĐámngườikiatừtừbayvềphíaLýđạitiên,anhtavộilùilạiphíasau.“Đừngtớiđây,điđi…”,Lýđạitiêngàoto,sắcmặtvôcùngsợhãi.Lạc

UyểnnhìnLýđại tiên lùivềphíasau, rồiđộtnhiêndùnghai taychemặt,kêutomộttiếng.LúcnàyLýđạitiênđãnhìnthấy,cómộtcánhcửađangtừtừmởra,trong

hànhlangtrốngkhônglạicócánhcửatừtừmởra.Mộtvầngsángxuấthiện,

giữaánhsángchói lòahìnhnhưcóngườichìa tay ra,mườingón tay thonnhỏquétquaquét lại trướcmắt anh ta, rồi trướcmắt chợtbiến thànhmộtmàutốiđen.“Tôikhôngnhìnthấygìnữa!”,Lýđạitiênkêulênthảmthiết.LạcUyểnkhôngbiếtmìnhcónêntinanhtakhông,haylạichỉlàmộtmàn

lừabịp.MắtcủaLýđạitiênnhìnvẫnrấtbìnhthường,mộtvếtthươngcũngkhông có.Nhưngbất luận thếnào,LạcUyển cũngkhông còndũngkhíởtrongtòanhànguyhiểmnàynữa,côlạichạyvề.MaymàchỗLạcUyểnởrấtgầntòanhànguyhiểmcủaLýđạitiên,nên

côcũngnhanhchóngchạyvềđếnnơi.LạcUyểnchạyvàonhàvệsinh,vùiđầuvào chậunước lạnhđểmìnhbình tĩnh lại. Sao có thể trongvòngbảyngàynữamìnhphảichết,lẽnàolờinóitronggiấcmơkiađềulàthật?Khôngthểnào,khôngthểnàolàthậtđược,LạcUyểnlắcđầu,bỗngnhiên

pháthiệnnướctrongchậucómàuđỏtươi.Máuởđâura?Côngẩngđầunhìnmình,mìnhởtronggươnghìnhnhưđãgiàđirấtnhiều,phảichănglàdotứcgiậnquákhiếnchânrăngđãbịchảymáu.Côhátomiệngnhưngcảmgiácchânrăngnhưlỏngra,vìthếlấytaylắc

lắc,mộtchiếcrăngtrongcùngcànglúccànglỏng,côsợhãingậmmộtngụmnướcsúcmiệng,lúcnhổracóthứgìđórơixuốngđấtnhìnkỹthìchínhlàchiếcrăng!LạcUyển thở dài,mình rõ ràng bắt đầu rụng răng rồi, xem ra đúng là

mìnhđangyếuđi.Lẽnàokhôngtìmthấycánhcửaxanh,mìnhsẽyếuđimàchếtsao?Nhưng,ởđâucócánhcửaxanh?Thếgiớinàyrộnglớnnhưthế,điđâutìm

cánhcửaxanhbâygiờ?

Chương8:Vũhội

LạcUyển luôn đếnmuộn, nhưng cô hoàn toàn không lo lắng nữa.Mộtngườitronggiâyphútđốimặtgiữasựsốngvàcáichếtsẽkhôngbaogiờđểýđếnnhữngchuyệnnhỏnhặtnày.LãoHoànghói nói vớiLạcUyểnvẻ nịnh bợ: “LạcUyển à, vừa rồi tôi

nhìn thấy đại thiếu gia của tập đoàn Hoành Nho ở dưới, anh ấy nhờ tôichuyểnchocômộttấmthiệp,mờicôhômnaythamgiabuổivũhộiởnhàanhấy,cônhấtđịnhphảiđinhé!”.NóixongcònnhìnLạcUyểnvớiánhmắtđángthương.LạcUyểnbiếtbây

giờanh tađốiđãi tốtnhưvậyvớimìnhhoàn toàn làvìhiểu lầmmìnhcóquanhệgìđóvớingườinhàThượngQuan,địnhlợidụngmìnhđểkếtthânvớigiađìnhThượngQuan.LạcUyểnnghĩmộtlúcrồinói:“Anhtrảtrướcchotôimấythánglương”.“Vìsaovậy?”.“Vìsao?TôithaymặtcôngtythamdựyếntiệccủatậpđoànHoànhNho,

lẽnàoanhmuốntôimặtthứhàngnháinàyđi?”LãoHoànghóicóthểlàmđượcôngchủcũngkhôngphảilàkhôngcólý,

hắnlậptứcđưatiềnchoLạcUyển.LạcUyểnlấyđượctiềnliềnđilàmtóc,mặcdùphảimócramộtsốtiềnlớnnhưngkhôngthấyđauchútnào.MáitócdàicủaLạcUyểnđãthayđổi,bộlễphụckhôngtaymàuxanhngọcbíchlàmnổibậtmọiđườngcongtrêncơthể,màusắcđócànglàmtônthêmlàndasángnhưngọccũngnhưcáicổkiêubangấncủaLạcUyển.Cốgắngđiđôigiàycaogót,trướcgươnglậptứcxuấthiệnmộtmỹnhân

taonhã,khiếnngaycảLạcUyểncũngphảisữngsờ.Côgiậtmìnhnhìnvàogương,ngườinàythựcsựlàmìnhsao?Saoxalạ

thếnày?Mìnhmàđẹpthếsao?LạcUyểnngàyngàymặcbộđồngphụcviênchức,thắtdâylưngdaeocặpkínhto,chưahềtrangđiểm,điloạigiàyrẻtiềnkiađiđâumấtrồi?Côvẫncònđangngỡngàng,chưacóbấtkỳphảnứnggìthìtaxiđãchởcô

đếntrướcmộttòanhàtránglệchiếmtrọncảmộtquảnúi,vườnhoatưgiamàđẹpthếư?Cònđènhoacũngbắtđầusáng,ngườigiúpviệcđeogăngtaytrắngđứngởhaibêncửachínhtòanhà,nhữngchiếcxeđắttiềnngạomạnnhộnnhịpđiquachiếctaxicủaLạcUyển.ContimcủaLạcUyểnchợtthấybịtổnthương.

Ngườitàixếbướcxuốngxe,cầmthiệpmờibướcvàobêntrong.Tấtcảmọingườiđềuláixevào,chỉcóLạcUyểnômváydạhộiđibộvào

cửachínhcủasơntrangdướiánhmắtsoimóiđầyvẻngạcnhiêncủanhữngngườigiúpviệc,côcốgắngđitheoconđườngdàihunhútdànhchoxeôtô.Đólàmộtconđườngrấtđẹp.Câycốiởhaibên,ánhđènchiếulênlácây

chốcchốc lại tỏasáng,hươnghoa thoang thoảng.Cômộtmìnhđivềphíatrướctòanhàlớnkia,từcổngchínhđếntòanhàcònmộtđoạnđường,ngườitrênnhữngchiếcxeđắttiềnđềuquayđầulạinhìncô.Ởchỗrẽngaytrướcmặtmìnhhìnhnhưcũngcómộtbóngngườiđangđi.

TronglòngLạcUyểnthấyvuivui,thậtkhôngtồi,đimãitrongsamạccuốicùngcũngnhìnthấyngườiđônghành,côbướcnhanhtới.Đólàmộtngườiđànôngănmặcrấtbìnhdị,nghethấyphíasaucótiếng

bướcchân,anhtaquayđầulạinhìnLạcUyển.KhuônmặtkhôingôthanhtúgiốngnhưmỹnamtrongtruyệntranhcủaNhật,mái tóc lấp lánhdướiánhđèn,khuônmặttươicười.Người kia nhìn thấy LạcUyển đi bộ liền hỏi: “Cô đi bộ vào đây? Sao

khôngbảongườiláixeđưađến,mấyngườigiúpviệckialàmkhócô?”Thựcra,cũngkhôngvấnđềgì,conđườngđẹpthếnày,đibộcàngthoải

mái,cảmgiácdễchịunàyngồitrongxekhôngthểcảmnhậnđược”.“Côrấtđặcbiệt!”.“Trông anh càng đặc biệt hơn, anh vẫn cònmặc quần áo ngủ à?”. Lạc

Uyểncườivớianhta,cólẽlàngườigiúpviệc.Khôngdámtinmặcquầnáonhưvậyđếnvũhộisẽcóhiệuquảgì,cólẽcònthuhúthơncảkhôngmặc.“Tôithíchmặcthế,tôithấycôcũngkhôngthíchmặcváydạhội!”.“Đúngvậy.giàycaogótkhnhọn,cáiváynàykhiếntôikhôngthởđược,

thậtkhóchịu”.Người đàn ông nghe rồi quay người ngắtmột bông ngọc lan trắng bên

đường,nhẹnhàngcàilênmáitóccô,độngtáctựnhiên,khiếnLạcUyểncảmthấyvừalòng.“Hươnghoacólàmcôthoảimáihơnmộtchútkhông?”LạcUyểnkinhngạcnhìnngườiđànôngnày.AnhtakhônggiốngLýđại

tiên đáng đánh kia, cũng không giống như ThượngQuan LưuVân khiếnngườitatứcđiên.Sựnhonhãcủaanhtasẽkhiếntráitimcủarấtnhiềucôgáingừngđập,nụcườicủaanhtatrongveonhưthế,khiếntấtcảnhữngngườicongáiđềumêmẩn.Haingườinóinóicườicườichẳngmấychốcđãđếntrướctòanhà.Cóthể

nghe thấy tiếng cahát cười nói vọng ra, tiếngnhạcdunhư cónhưkhôngvọnglại.Ngườikiakhẽgậtđầu,nóimộttiếng:“Xinlỗikhôngtiếpchuyệnđượcnữa”, rồibiếnmất trongđámngười,cònLạcUyểnnhư lạcvàobiển

ngườicôđộc.Côngẩnraởđó,khôngbiếtlàmthếnào.Côchẳngquenaitrongsốtấtcả

mọingườiởđây,côbắtđầucảmthấyhốihậnrồi.Vừaquayđầu,gươngmặtđẹptraicủaThượngQuanLưuVânđãlọtvào

tầmmắt.“Chocô,trànghạtbàtôitặngcô,saocôdámvứtlungtung?Tôivẫnchưa

nóichobàbiết,nếukhôngbàsẽrấtđaulòng.”MộtvòngtrànghạtđượcnémvàotayLạcUyển.ThượngQuanLưuVân

tuymiệngliếnthoắnglàvìbàmìnhnhưngbiểuhiệnthìhìnhnhưlàsợLạcUyểnnổigiận.Nhađầunàytuytínhkhíkhôngtốtlằm,thậmchícólúcthầnkinhcònbất

ổn,nhưnggươngmặttrongsángkialạicóthứđókhiếnngườitamuốnkếtthân.LạcUyểnkhôngbiếtvì saoThượngQuanLưuVân lạinhìnmìnhcười,

chỉ thấy Thẩm Cơ cùng một người đàn ông bước đến trước mặt cô vàThượngQuanLưuVân.Bốnngườiđứngrấtýnhị,quansátlẫnnhau,LạcUyểnnhưmuốnhétlên,

người đàn ông này chính là người mặc quần áo ngủ vừa rồi. Đột nhiênThượngQuanLưuVânchìatayravỗvỗvàovaingườiđànôngkia,nóimộttiếng:“TiểuMộ,mớivừarồicòntìmkhôngthấyem.”“Anh,emvừarangoàimộtlát.”Anh?LạcUyểntrònmắt,hóarangườiđànôngnàchínhlàThượngQuan

TiểuMộ,emtraicủaThượngQuanLưuVân.XemraanhtachínhlàconmồicủaThẩmCơvôcùngdiêmdúa,vốnđã

mất cơ hội tấn công Thượng Quan Lưu Vân nên cô ta đã chuyển sangThượngQuanTiểuMộ.LạcUyển lo lắng nhìnTiểuMộ, cô quá hiểu thủđoạnđốiphóvớiđànôngcủaThẩmCơ.BiểuhiệnhômnaycủaThẩmCơrất tốt, tháiđộvớiLạcUyểnrấtđoan

trang,quantâmhơn,khôngthấychútvịchuacaynào,xemragiốngnhưmộtngườicóănhọcđànghoàng,tấtcảđềubịkhíchấtcủacôtathuhút.VậynênkhôngaichúýđếnLạcUyển,mặcdùđãmấtrấtnhiềucôngsức

đểtrangđiểm,nhưngmỗingườiởđâyđềuxinhđẹp,caoquýhơncô.Quảnhiênkhíchấtnổitiếngcũngkhôngphảingàymộtngàyhaimớihọcđược.Sau lưng đột nhiên vang lênmột giọng nói: “Vừa rồi còn chưa tự giới

thiệu,côkhônggiậnchứ?”.LạcUyểnquayđầuthìpháthiệnlàTiểuMộ.LạcUyểncócảmgiácrấtkỳ

lạđốivớingườiđànôngtuấntúluônchiếmlợithếvềtướngmạonày.“Khôngsao,chẳng lẽphảigiới thiệuvới từngngườianh lànhịcông tử

củatậpđoànHoànhNhosao?Đúngrồi,tạisaotôichưabaogiờgặpanhở

tòacaoốc?”.“Bởivìtôikhôngcóbảnlĩnhgì,mọichuyệntrongnhàđềudoanhtraigiải

quyết, tôi chỉ thỉnh thoảng đến văn phòng của bà chơi, đương nhiên côkhônggặptôirồi!”.“Anhrấtcókhảnăng,saolạinóimìnhkhôngcóbảnlĩnh?”.Đangnói,ThẩmCơnhonhãbướcđến từbênkia,kéo tayTiểuMộ,hai

ngườiđịnhcùngranhảy.LúcThẩmCơchạmvàovaiLạcUyểnđãthìthầmnhữnglờichỉcóLạcUyểnngheđược,vẻmặtvẫnxinhđẹpvàchânthành,nhưng giọng nói thì lạnh như băng: “Đừng có được voi đòi tiên, ThượngQuanLưuVânvẫnkhôngđủsao?TiểuMộlàcủatôi”.LạcUyểngầnnhưnghingờmìnhđãnghenhầm.Ởđâumàlạicóngười

cóthểcườitươinhưvậymàlạinóinhữnglờilạnhlùngđếnthế.CôcònđangngơngácthìThượngQuanLưuVânđãbướctới,vừađếnthì

đãbắtđầuđấukhẩuvớiLạcUyển.“Đúngrồi,côđãxébứctranhsơndầutrongtòanhàcủachúngtôi,đãcó

aitìmcôđòitiềnbồithườngchưa?“Anhkhôngnói,aibiếtlàtôixé?Cònnóinữa,cóailạiđitreomấybức

tranhsơndầutrongtoalét?Cũngchỉcógiađìnhanhmớibiếntháinhưthế.”“Biếntháigì,đấygọilànghệthuậtcôhiểukhông?”.“Tôi không hiểu, tôi chỉ biết đó là hàng giả”. Lạc Uyển nhận định đó

khôngphảilàhàngthật.ThượngQuanLưuVânlạibắtđầubốchỏa:“Lẽnàonhàcôtreobứctranh

sơndầutrịgiámộttriệutrongtoalét?”.Chủđềlạichuyểnsangtranhsơndầu.Độtnhiên,LạcUyểnnhớra,côđã

tìmđếntrămnghìnlầntrênbứctườngkiatrongtoalét,đềukhôngtìmthấychiếc hộp bằng thủy tinh ngâm Sở Anh. Thậm chí cô còn muốn dỡ bứctườngra,nhưngnhìnbềmặttườngkhôngcóbấtkỳdấutíchmớitusửa,lẽnàohômđóđúnglàmìnhhoamắt.Cũngđúnglúcnày,côđộtnhiênnhớđến,mìnhđãchạytừtầngmườiba

đếnnhàvệsinhcủatầngbảy,vậythìrấtcókhảnănghộpthủytinhthựcsựnằmởnhàvệsinhcủatầngmườiba.Côđứngdậymuốnđi,nhấtđịnhphảilàmrõ.LúcnàytrongđầuLạcUyểnchỉcóSởAnh,“Tôiphảiđiđây”.LạcUyển

đứngdậy.LạcUyểnnhìnThượngQuanLưuVân liềnnắmlấy tayanh ta,Thượng

QuanLưuVânrấtngạcnhiênnhìncô,ngạingùngnói:“Tôi, tôi…tôibâygiờvẫnchưachuẩnbịxong”.“Chuẩnbịcáigì!Anhcùngtôiđếntầngmườiba”.LạcUyểnchỉmuốnlôi

anh ta xông thẳng vào nhà vệ sinh tầngmười ba, xemxem suy đoán của

mìnhcóchínhxáckhông,côthựcsựđãquásợrồi.“Tầngmườiba,làcáitầngxảyrahỏahoạnkiaá?Tôikhôngmuốnđi,ở

đó cóma, tất cảmọi người trong tòa nhà đều biết, ai dám lên tầngmườiba?”,ThượngQuanLưuVântừchốithẳngthừng.“Tôi…tôinhấtđịnhphảilênđómộtlần,tôicóviệcgấp”,LạcUyểnmởto

mắt,ánhmắtlộvẻmangơn.“Haylà,sángmaichúngtagọithêmthậtnhiềungườicùnglên?”.“Khôngcóngườidámlênđóđâu,mànhấtđịnhphảilênvàobuổitối,tôi

không còn nhiều thời gian nữa, thôi được rồi, tôi đi đây”, LạcUyển thấykhẩncầucũngvô íchnênbỏđimộtmình“Trongvòngbảyngàyphải tìmthấycánhcửaxanh,nếukhôngphảichết”lờinguyềnrủanàycôkhôngcholàkhôngcóthậtnữa,thờigiankhôngcònnhiều,khôngthểlãngphínữa.ChodùlàchếtcũngphảiđiềutrarahungthủthựcsựđãgiếtSởAnhmới

được,nhưngbâygiờngaycảthithểcũngkhôngtìmthấy,điềutrathếnào?.LạcUyểngọingườiphụcvụđưacôđếncổngchính, sauđógọixevào

thànhphố.Chiếcxenhanhchóngrẽvàotòanhà,lúcnàyđãhếtgiờlàmviệc,tốiđen,côrunrẩyđivàobêntrong.Côấnthangmáy,cửathangmáytừtừđónglại,bỗngnhiênphíangoàicó

mộtcánhtaythòvào.LạcUyểngiậtmình,cửathangmáymởra,gươngmặtThượngQuanLưuVânhiệnratrướcmặtcô.Anhtakhôngnóigì,hìnhnhưrấtkhóchịunhìncô,sauđócũngbướcvào

trong.Thangmáyđộtnhiêndừnglại,LạcUyểnngẩngđầulênnhìn,consốbêntrênlàtầngbốn,côthấykỳlạhỏi:“ThượngQuanLưuVân,anhấntầngbốnlúcnào?”.Trongthangmáyyênlặngmộtlúc,anhtachậmrãiphânbua:“Lẽnàotôi

rấtgiốngvớiThượngQuanLưuVânsao?”.Ngườiđànôngđốidiệnkiađộtnhiênnhếchmép lộ ramộtnụcười,nụ

cười rất quen,LạcUyểnnhìnnhưđãnhìn thấyởđâu.Đâykhôngphải làThượngQuanLưuVân,nụcườicôđãnhìnthấyvàolúccôgặp“2046”lầntrước,đâylà“2046”đãchếtrồi?.LạcUyển thét lênmột tiếng, lấyhết sứcbámvào cạnh cửa thangmáy,

chínhvàocáigiờkhắcđó,trongthangmáyđộtnhiêntốiđen.LạcUyểnsữngsờtrongbóngtối,mãikhôngdámđộngđậy,côcốgắng

chống đỡ đểmình không ngất đi,một tiếng động bên tai cũng không có,ngoàihơithởcủamìnhthìkhôngcóbấtcứtiếngđộngnào.Trongbóngtốicônhậnthấycógìđódựasátvàomình.Bóngtốivôcùng

nguyhiểm,đángsợnhấtkhibảnthânkhôngcócáchnàođểchốngđỡ.Bỗngnhưbênngoàivọngvào tiếnggõcửavôcùngnặngnềgiốngnhư

tiếngtrốngtrậnxuyênquabóngtốinày.

Thangmáyđộtnhiênbừngsángtrởlại,bêntrongkhôngcóai.LạcUyểnđiênloạnấnnútmởcửa,mãihồilâusauđócửathangmáymớiđượcmởra,cómộtngườiđứngngoài.LạcUyểnđộtnhiênchỉvàongườikianói:“Đừngbướcvào,nhđiđi,anh

khôngphảilàThượngQuanLưuVân”.“Côđiênrồiphảikhông?TôikhôngphảiThượngQuanLưuVân,lẽnào

làcô?Lúctôiđuổiđếnnơi,đúnglúcthấycôđóngcửathangmáy,khôngkịpgọi,sauđó tôinhìn thấy thangmáydừng lạiở tầngbốnrồikhôngchuyểnđộngnữa, chạymộthơi lênđây,khókhăn lắmmới ấnchocửamở ra, cóphảicôđãhồđồrồikhông?”.Tảng đá trong lòng Lạc Uyển đã rơi xuống, cô vẫy vẫy tay, nói với

ThượngQuanLưuVân:“Vàođi!”.Trênđườngđikhôngcóchuyệngì,thangmáychạythẳngđếntầngmười

ba.Chạymộthơiđếnđó,ThượngQuanLưuVânvừathởvừanói:“Côchuẩn

bịthi100mvớitôià?”.“Đừnglàmồn,chínhlàởđây”.LạcUyểnnhìnxungquanh,vừamaycó

mộtthanhsắthangỉởbêncạnh,côcầmtrongtay,điđếncửanhàvệsinh,nhìncánhcửakia.“Cánhcửanàycóphảilàmàuxanhkhông?”.“Cômùmàuà!Rõrànglàmộtcánhcửagỗđãbịthiêucháyđenthui,làm

gìcómàuxanhnào?”.LạcUyểnnhắmmắtrồilạimởra,màukiagiốngnhưmộtsợitơmàuxanh

trôinổitrongđầmnướcmùaxuân,lúcẩnlúchiệntrêncánhcửa,mặcdùđãmấylầncônhìnthấycánhcửaxanh,lẽnàođâychínhlàcánhcửaxanhmìnhphảitìm?.“Tìmthấycánhcửaxanh,nếukhôngtrongvòngbảyngàysẽphảichết”.

Câunóinàyliệucóđượchóagiảiởđây?Saucánhcửanàyrốtcuộccócáigì?Mặcdùrấtsợ,nhưngvìcóThượngQuanLưuVânởbêncạnhnêncảm

giácsợhãicũnggiảmđikhánhiều,vìthếcômạnhdạnđẩycánhcửanhàvệsinhra.“Đâylànhàvệsinhnữ,tôivàokhôngtiệnlắm!”.ThượngQuanLưuVân

đứngcạnhcửathoáithác.LạcUyểnmộttaykéoanhtavào,“Anhbịbệnhà!Tầngnàycháycảrồi,

cònphânbiệtnhàvệsinhnamvớinữsao?”.Điều kỳ lạ là tầng này tuy đã bị cháy nhưng gian phòng này lại có vẻ

khônghềbịngọnlửachạmtới,vẫnnhưthườngxuyênsửdụng,rấtsạchsẽ,hìnhnhưhaycóngườitớidọn

LạcUyểnnhìnbức tườngđối diệnvới chỗ rửa tay.Bức tườngđó sángbóng như trứng gà bóc,một chút dấu tích ám khói cũng chẳng thấy, nếukhôngcósốhiệutầngmườibatrêncửa,cônhấtđịnhtưởnglầmmìnhđãđinhầmvàotầngkhác.Độtnhiêncôraoai,cầmthanhsắtchọcchọcvàotường,đâmmấygậymặt

tườngđãbụcra,nhưngtuy làcái lỗnàykhôngphảirất lớn,nhưngaicũngnhìnramặttườngnàykhôngdày,cơbảnkhôngthểđặtvừamộtcáihộpthỷtinhchứangười.Côrấtthấtvọng,thithểcủaSởAnhrốtcuộcởđâu?.Côbỗngnhiênchúýđếnsựyênlặngxungquanhmình,côquayđầunhìn,

thìraThượngQuanLưuVânđangđứngtrướcgươngởbồnrửataynhìnđinhìnlạitrôngvôcùngquyếnluyến.Côđịnhbướcđến cười nhạo, bảo anh ta đi, đột nhiênđứng sữngởđó,

trốngngựcđậpthìnhthịch.Lạc Uyển không nhìn Thượng Quan Lưu Vân, chỉ sững sờ nhìn chiếc

gương kia.Không, đó không phải làmặt gương, trên tường không hề lắpgương, có điều là trong bức tường cũnghiện ramột người giốngThượngQuanLưuVân.Còn tênngốcThượngQuanLưuVânlại tưởng lầmkia làmộtcáimặtgương,quyếnluyếnsoiđisoilạinhưnglạikhôngphảilàmình,là“2046”rấtgiốngThượngQuanLưuVân.LúcThượngQuanLưuVânquayđầucườivớicô,thì“ThượngQuanLưu

Vân”trongtườngkialạiđangngơngácnhìnThượngQuanLưuVân.LạcUyểnđãphảnứngtrởlại,gọito:“Chạy,chạy,chạynhanh”.ThượngQuanLưuVân lạichẳngcóphảnứnggì,chỉgiậtmìnhrồinói:

“Saothế?”.Chínhvàolúcnày,LạcUyểnnhìnthấymộtcánhtaythòratừtrongbức

tường,hướngvềbờvaicủaThượngQuanLưuVâncònđangsữngsờđứngđó.Cánhtaykiađãbịcháyđen,khôngcònmóngtay,cháyhếtcảdalòiracảthịt.Rồitrongchớpmắtbứctườngtrướcbồnrửataykiađãbịcháyđenthui,

làmgìcógương?LàmgìcóThượngQuanLưuVân?.LạcUyểnxôngrakhỏinhàvệsinh,xuấthiệntrướcmặtlạilàmộtlốiđi

đượcbàytrírấtđẹp,trongvănphòngcònvọngracảtiếngđánhmáy,cảtầnglầugiốngnhưchưatừngbịhỏahoạn.Tiếngbướcchânchạmxuốngnềnchỉvọnglạinhữngtiếngkhekhẽ,còn

sau lưng luôn có cảmgiác có người đi theo.Côquay đầukhôngbiết baonhiêulần,nhưngphíasaulạitrốngkhông,chẳngcóai.LạcUyểnlấyhếtsứcchạyvàotrongthangmáy,nhưngtiếngbướcchân

phíasaucànglúccànggấp,khôngcótiếngkêugàothảmthiết,bàntaykiađã

mấylầnnằmvàocổáosaucủaLạcUyểnnhưngcôđềutránhđược.ThượngQuanLưuVânđangđứng trong thangmáygiơ tay ra,cònmột

tayấncửathangmáy,máutừtrênđầuchảyra,rơixuốngnềnnàhtítách…LạcUyểnchìa taychoThượngQuanLưuVân, thựcsựkhôngchạynổi

nữa,cốmộtchútnữathôithìđếnnơi.TaycủaThượngQuanLưuVânnắmchặtcổtayLạcUyển,côđangchuẩn

bịchạyvàotrongthìđộtnhiêncảmthấycómộtluồnglựccựcmạnhđẩycôvềphíasau.Địnhthầnnhìnlại,“ThượngQuanLưuVân”từngnắmtaymìnhkia thét lênmột tiếng,mấyđườngkimquang lấp lánhvây lấyanh ta,bêntrongkẹprấtnhiềubùachữ,nhữngvòngkimquangđókhôngngừngxuyênquacơthểanhta,gầnnhưchỉtrongnháymắt“ThượngQuanLưuVân”giảkiađãbịkimquangbiênthànhtrotàn.LạcUyểnvẫnchưacóphảnứnggì,thì người vừađếnômchặt lấy cô từphía sau, quayđầu lại nhìn, thì ra làThượngQuanLưuVânmặtđỏbừngbừng.“Cô tiến lênphía trướcmộtbướcnữa thìmấtmạng rồi”,ThượngQuan

LưuVânchỉvềphíatrướcnói.Quảnhiêncôđãđứngbêncạnhcửasổtầngmườiba,nếukhôngphảivừa

rồicómộtlựckéocôlạithìchỉcầnbướcvàothangmáykia,nhấtđịnhchỉcómộtconđườngchờcôđó lànhảy lầuchết.Từ tầngmườibangã thẳngxuốngthìchắcchắnthịtnátxươngtan.Côđưacổtaytráilênxem,thìratrànghạtThượngQuanLưuVântrảcho

mìnhvừarồi,trênmặtvẫncònmộtítkimquangđangnhấpnháy.Bùachữvừarồinhấtđịnhlàkinhvănkhắctrêntrànghạt,taycủa“2046”kiađãtrựctiếpnắmvàotrànghạtnày,dovậymớibịbiếnthànhtrotàn.Haingườikhôngnóigìthêm,vộivàngquayngườilại.Ainấyđềuđãmệt

lử,lạicònphảiđicầuthangbộ,khôngainhắcđếnnữachữcầuthangmáy.Bây giờ dù trong thangmáy đã chật ních người, họ cũng không dámvàonữa.

Chương9.Chữamắt

Trongxe,ThượngQuanLưuVânvàLạcUyểnđềuimlặngkhôngainóilờinào.Nhữngngườivừatrảiquanỗisợhãitộtcùngđềukhôngmuốnnhắclại.Cuốicùngxecũngnổmáy,ThượngQuanLưuVânđiquanhtòacaoốc

mấyvòngrồiđềnghị:“Điănđêmnhé!”.Vừa mới chạy bán sông bán chết, bây giờ bụng cũng rất đói, vì thế

ThượngQuanLưuVândừngxeởmộtquánănlớnbênđườngrồicùngLạcUyểnbướcvào.Tấtcảnhữngngườicómặttrongquánđềubấtgiácngâyngười,ngaycả

chủquáncũngthẫnthờquêncảviệcchếbiếnmónăn.Cảnhnàythậtkỳlạ,đôi nam thanhnữ tú lái xe đẹp như thế lại ngồi ănở chỗ tồi tàn thế này.Đangăn,thìchợtmộtchiếcxesangtrọngkháctừđườnglớnđiđến,rồiđộtnhiên từ từ lùi lại, cửa xe hạ xuống,một khuônmặt rất điển trai ngó ra.Ngườiđóháhốcmồm,mắttrợntrừnglớnhơncảchiếcchuôngđồnghồnhìnđôinamnữđangănngấunghiến.Mộtcôgáibướcxuốngxe,mang theonétđẹpmêhồnkhiếncảquánai

nấyđềuđờđẫn.Nétmặtlạthường,côtatừtừbướcđếnbêncạnhđôinamnữ,nghihoặchỏi:“ThượngQuanLưuVân?LạcUyển?”.LạcUyểnngướcmắtnhìn thấykhuônmặtnhưtiênnữlắc lư trướcmặt,

“ThẩmCơ,cô,saocô lạiđến,đếnuốngvài lyđi”.CôkéováydạhộicủaThẩmCơ,cònThẩmCơthìvôcùngtứctối.Bộváydạhộiđắttiềncủacôtavừabịbàntaycầmchângàđầydầumỡlàmhỏng.ThượngQuanLưuVânnhìnthấyTiểuMộxuốngxeliềnnói:“Đếnđây,

đếnđây,mọingườicùnguống,khôngngờthứcănởđâycònngonhơnvạnmóntâychínhthốngởcácnhàhàngPháp”.“Anh,anhuốngsayrồi!”.TiểuMộnhìnbộdạngsayrượucủaLạcUyển,khẽcười:“Côxemcôđã

uốngsaybítỉrồikìa”.ÁnhmắtấmápkiacủaTiểuMộnhưômlấyLạcUyển.Côđộtnhiênnhư

mộtđứatrẻphảichịuấmức,nướcmắtnướcmũigiàngiụa,kéoáoTiểuMộxuốngvùiđầukhóclớn.ThẩmCơtứcđếnnổtungđầu,chẳngbiếttạisaocôtalạigặpphảikhắc

tinhnày.CứchỗnàoxuấthiệnLạcUyển,ynhưrằngviệccủacôtabịphá

hỏng.MớivừarồirõràngphảidùngkếđểdụTiểuMộđếnnhà,đêmxuântươiđẹp,bâygiờxemratấtcảđãxôihỏngbỏngkhôngrồi.Đúnglúcnày,trongquánănđộtnhiêncótiếngcãilộn,cóaiđóđangửi

bớiầmĩ.LạcUyểnngẩngđầulênnhìnthìthấyhìnhnhưcórấtnhiềungườiđangvâyđánhmộtngười.Sựđồngcảmvôhạnkiacủacônhờcósứcmạnhcủarượucàngtrởnên

mạnhmẽ,côđứngdậyđậpmạnhvàobànrồitiệntaycầmtheomộtcáighế.Đến giữa đám người kia, cô đột nhiên lấy ghế đánh người. Tiểu Mộ,

ThượngQuanLưuVân,ThẩmCơthuỗnmặtra.Lúcbìnhthườngtaycủacôtróigàkhôngchặt,thếmàlúcnàylạidámchạyđếngiữađámđànông,vừađánhvừachửi:“Aibảocácanhbắtnạtngười,aibảocácanhỷđôngnạtít,aibảocácanhkhônghọchànhchotửtế”.ĐámngườiquảnhiênbịLạcUyểnlàmchotứcđiênlên.Bọnchúngkhông

tiếptụcđánhngườiđãngãtrênđấtkianữa,lậptứcquayđầulạihằnhọcnhìncô.MấyngườicứtừtừvâylấyLạcUyển.LưuVânvàTiểuMộđềuxônglên,

mỗingườimộtbênbảovệcô.ThẩmCơnhìnthấycảnhnàymàchỉhậnmìnhkhôngởbênđangvâyđánhLạcUyểnđểxiênchocôtavàinhát.Chẳngbiếtaitrongđámngườiđóđãdùngvỏchairượuđậpmạnhvàođầu

LạcUyển.Mộttrậnhỗnchiếnbắtđầu,chỉthấyTiểuMộlaolênđángãmấyngười.LạcUyểnvôcùngngạcnhiênnhìnTiểuMộ,trônganhđiềmđạmnhonhã

làvậymàkhôngngờlạigiỏivõnhưthế.Thượng Quan Lưu Vân thấy Lạc Uyển đang vô cùng sợ hãi, liền nói:

“Đừngcóngâyranhưthế,TiểuMộđãtừngmộtmìnhđiTháiLanđánhhắcquyền,cứđểcậuấypháthuyđi!”.TiểuMộvừađánhnhauvớiđámngườikiavừanói:“Anh,rốtcuộcanhcó

rataykhông,mộtmìnhemđánhchẳngcóvịgì”.ThượngQuanLưuVâncườikhẩymộtcái,mộtchânđávỏchaibia,vừa

hayđậpvàođầumộtgãđangchuẩnbịđánhúpTiểuMộ,trướcmắtgãđótốisầmlại,rồimềmnhũnđổxuống.Rấtnhanhhaianhemđãquétsạchđámcônđồ,haingười tránđẫmmồ

hôinhìnnhaucười.Chủquánvôcùngtứcgiận,đànhquaylạiđácáingườibanđầuđãbịđánh

chongãsóngsoàidướiđấtkia.Nếukhôngphảilàanhtalàmchocáinhómcônđồkianổigiận thì sẽkhông thuhútnữmađầukia ra tay,nữmađầukhôngrataythìquánsẽkhôngthànhrathếnày.TiểuMộbướctới,rútramộttờséc,tiệntayviếtramộtconsố,đưacho

ôngchủrồinói:“Chừngnàyđủrồichứ!

Chủquánnửatinnửangờcầmtờngânphiếu,vừanhìnthấyconsốkiathìngãbịchxuốngđất,hồilâuvẫnchưađịnhthầnlạiđược.LạcUyểnnhìnngườingãdướiđấtkiavôcùngđángthương,liềnchìatay

ra đỡ lấy anh ta.Người kia được đỡ dậy,mặt đầymáume, đôimắt sángngời,cóđiềuđằngsaukhuônmặtrạngngờikiacóbiếtbaođắngcay,cólẽchỉcómìnhanhtabiết.AnhtaquayđầulạiđốidiệnvớiLạcUyển,tuymắtsángngờinhưnglại

khôngcó tiêuđiểm.Anh takhẽcười,nụcườigiốngnhư lá liễunảymầmtrongmùaxuân,sựtànkhốccủacuộcsốngnàykhôngthểhạgục:“Cảmơncôđãtrượngnghĩacứugiúp”.LạcUyểntừtừchìataykhuakhuatrướcmắtanhta,khuônmặtrạngngời

kiavẫntrongveonhưvậy,khôngmộtchútthayđổi.“Anhmùrồi,anhthậtsựmùrồi?”.LạcUyểnbấtngờlắcmạnhvaingườiđànôngkia:“Lýđạitiên,kẻlừabịp

này,saoanhlạimùhả?Tạisao?Tạisao?”.Giọngnóibuồnbã,LạcUyểnthétlênrồiđộtnhiênngấtxỉu,côkhôngđỡ

nổicơthểmìnhnữa.“Tỉnhrồitỉnhrồi,cuốicùngđãtỉnhrồi”,cóngườireolên.LạcUyểnmởtomắt,ngửithấymùithuốc,côbuồnbãnghĩrằngtạisaocứ

hễgặpThượngQuanLưuVânlàmìnhlạiphảivàoviện?“Đạitiên,anhtênlàgì?”,LạcUyểnđộtnhiêndịudànghỏi.Côdịudàng

làvìvịđạitiênnàybịmùrấtcóthểlàtạimình.Nếuhômđócôkhôngđitìmanhta,cóthểanhtasẽkhôngbịmù,nếulúcđócôdừnglạixemanhtathếnào,biếtđâucóthểcứuđượcđôimắtcủaanhta.“Tôi là Lý Đại Lộ, thực ra chuyện này không liên quan đến cô, chút

chuyệnnàycũngđâucógì,tôivẫncóthểxembóikiếmtiền”,LýĐạiLộnóivẻphớtlờ.ThượngQuanLưuVântừbênngoàiđivào,nhìnLạcUyểnnói:“Không

saorồi,bácsĩnóianhtachỉcầnnghỉngơimộtlátlàkhỏe”.Lýđạitiênnghenóivậyliềnđứngbậtdậy,đưatayraphíatrướcbắtđầu

lầnđường,chuẩnbịbỏđi.LạcUyểnkhôngđànhlòng,ngồidậynói:“Đãđếnđâyrồi,chibằngbăng

bóvếtthươnglại,tiệnthểkiểmtraxemmắtanhrốtcuộclàbịlàmsao”.“Bàchịà,bàchịđãkéotôitheocảđêm,tôimệtrũngườirarồi”.LạcUyểnvẫncốchấpkéoanhta,côbấtngờngồibậtdậy,một tayđẩy

anhtangãxuốngnền,làmlọthuốcrơixuốngđấtvỡtan.“Anhlàmgìmàkiêungạovậyhả?Đãthếnàyrồi,saocòncốchấpnhư

vậy,bâygiờanhvềbằngcáchnào?Anhcóbiếtnhàởđâukhông?”.LýĐạiLộlổmngổmbòdậy,bàntaybịcưađứtbởimảnhthủytinhvỡ.

Anh ta bình thản nói với LạcUyển: “Không phải tôi kiêu ngạo, tôi cóquyềnlựachọncáchsốngcủatôi.Cólẽtôisinhrađãlàmộtngườikhôngmaymắn,nhưngtôicũngcólòngtựtrọngcủamình.Khimắttôicòntốt,tôicóthểnhìnthấycáccôgáiđẹp,tậnhưởngthếgiớitươiđẹp.Bâygiờmắttôikhôngnhìn thấy nữa nhưng tôi vẫn có thể nghe, tôi nghe thấy tiếng bướcchâncủaytáthìsẽbiếtnênđirathếnào,đếnmộtngàytôikhôngthểnghecũngkhôngthểnhìn,tôivẫncóthểnói,xincôhãytôntrọngtôi”.LýĐạiLộquảnhiênđãvượtquamộtsốvậtcảntrởrấtchínhxác,cuối

cùngmấthútởcuốihànhlangbệnhviện.LạcUyểngiậmchânbìnhbịchnhìnLýĐạiLộđiracổngbệnhviệntừcửa

sổ.ThượngQuanLưuVânbấtngờchạyxuống,nói:“Anhđợiđã, tôi thậtkhôngtinthếgiớinàycòncóngườikiêungạohơntôi”.Chẳngbao lâuđã thấyhaingười laovàođánhnhaumàkhôngaicó thể

canngăn,chínhlàThượngQuanLưuVânvàLýĐạiLộ,ThượngQuanLưuVânvừađánhvừanói:“Tôichỉmuốnanhđikhám,muốnanhkiểmtramắtmàthôi”.LýĐạiLộbịbuộcnằmđó,mộtvịbácsĩđứccaovọngtrọngcómáitóc

bạcphơđangkhámmắtchoanhta.CònLýĐạiLộvẫnđangcãilộnvớiThượngQuanLưuVânđangđèlên

ngườimình.“Anhđườngđườnglàmộtngườiđànônglạiđèlênngườitôilàsao?”.“Anhchorằngtôimuốnđèlênchắc,tôiđãrấtmấtmặtrồi”.Cònvịbácsĩgiàkiahìnhnhưkhônghềnhìnthấychuyệnnày,chỉchuyên

tâm thăm khám đôimắt trướcmặtmình, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, cuốicùngkhôngnhẫnnạiđượcnữavỗmạnhvàomặtLýĐạiLộnói:“Mắtcủaanhkhôngphảisaunàymớibịmù,tôilàmbácsĩgầnbốnmươinămnay,tôidámlấyđầurađảmbảo,anhvừasinhrathìmắtđãmùrồi”.Tấtcảnhữngngườitrongphòngđềulặngyênbấtđộng,LýĐạiLộgiãy

giụa.ThượngQuanLưuVânđangđètrênngườiLýđạitiêncũngnhảychồmlên,cảLạcUyểncũngđangsốtruộtđiđilạilạibênngoàicửa.KhálâusauLýĐạiLộmớicẩnthậnhỏilạimộtcâu:“Bácsĩnóitôimù

bẩmsinh?”.“Đúngvậy,chodùanhđếnbệnhviệnnàocũngđềucókếtluậnnhưvậy”.Trongphòng,bácsĩvàLýĐạiLộcãinhauđếnmứckhôngaicanđược.

Bácsĩvẫnmộtmựcnóianhtabịmùbẩmsinh.“Tôichắcchắnrằngkhisinhraanhđãbịmù,khôngtinanhcứđihỏibố

mẹanhxem”,cuốicùngvịbácsĩđãnóimộtcâunhưthế.“Nhưng,thưabácsĩ, từtrướcđếnnayanhtavẫncóthểnhìnthấymà!”,

LạcUyểnthựcsựkhôngnénnổinỗikinhngạctronglòng.

“Vậythìthếgiớianhtanhìnthấycókhảnăngkhônggiốngvớinhữnggìchúngtanhìnthấy”,vịbácsĩdừnglạimộtlát,chậmrãiphânbua.Ôngtalàmộtngườilớntuổi,đãnhìnthấyrấtnhiềuchuyệnkỳlạtrênthếgiớinàychonêncũngkhôngngỡngàngnữa.LạcUyển, ThượngQuanLưuVân và LýĐại Lộ đều đờ đẫn ngồi trên

băngghếtạilốiđi.Rấtlâusauđó,LýĐạiLộđứngdậy.Trôngbộdạngcôđộcđócóthểđoán

biếtanhtachuẩnbịrờiđi.Đốivớianhtatrờiđấtcólẽchỉlàmộtmàuđentối,nhưngcuộcsốngvẫnluôntiếptục,nếucứngồiđâymàtựoántrách,rấtcóthểbảnthânmìnhcũngmấtđiniềmtinvàocuộcsống.LạcUyểnbỗngnói:“Anhởnhàtôiđi!”.Haingườiđànôngđềusửngsốt,ThượngQuanLưuVânnhìncô,chỉtay

vàoLýĐạiLộ,rấtlâukhôngnóilênlời.“Thếgiớianhnhìnthấykhônggiốngvớithếgiớichúngtôinhìnđược,tôi

muốnanhgiúptôitìmcánhcửaxanh!”.“Cánhcửaxanh, tôiđãmùrồisaocóthểphânbiệtđượcmàusắc?”.Lý

ĐạiLộvừanóivừacười,yêucầumộtngườimùđitìmcánhcửaxanhlàvôcùngkỳquặc.“Cánhcửaxanhcó lẽkhôngphảiđạidiệnchomột loạimàusắc, tôihy

vọnganhgiúptôi,cólẽanhcóthểcảmnhậnđược”.LúcnàyLạcUyểnthựcsựtinrằngLýĐạiLộkhôngphảilàkẻlừabịp,anhtacóthểnhìnthấynhiềuthứmàngườikhácthấyđược.LạcUyểnxônglên,kéotayanhtanói:“Anhnhấtđinhphảigiúptôitìm

cánhcửaxanh,nếukhôngtôisẽchết,tôikhôngcótiềnđểmờianhthìanhởnhàcủatôi!”.Thượng Quan Lưu Vân nhảy dựng lên phía sau, luôn miệng nói: “Tôi

cũnggiúpcôtìm,giúpcôtìm”.“Được rồi, vậy thì anh cũng ở nhà tôi đi! Có điều phải trả tiền thuê

phòng”.“Saolại thiênvịnhưvậy?Tôiphải trả tiềnnhà, tạisaoanhta lạikhông

phảitrả?”.“Ngườitalàđạitiên,anhcóphảikhông?”.“Vậyđược,phảitrảbaonhiêutiền?”.“Mộttrămnghìntệmộttháng!”.“Nhađầuđángchết,côtưởngtôicóthểcướpngânhàngchắc”.

Chương10.Cầutiên

ThượngQuanLưuVânkhôngvềnhàcùngLạcUyển,chỉđưahaingườivềđếncửanhàLạcUyểnrồiđiluôn,truyềnthốnggiáodụccủagiađìnhgiagiáokhôngchophépanhởlạinhàcáccôgái.Hơn nữa dường như anh đã lángmáng hiểu ra rằng việc tìm cánh cửa

xanhlàchuyệnvôcùngnguyhiểm.Anhkhôngphảisợmàlàbấtlựctrướcsựnguyhiểmnày.Anhkhôngcógiácquanthứsáu,vìthếanhquyếtđịnhđitìmsựgiúpđỡ.LạcUyểnvàLýĐạiLộvàotrongnhà,côchuẩnbịnướcchoLýĐạiLộ

tắm.BộđồchoLýĐạiLộthaysaukhitắmdoThượngQuanLưuVânbảonhânviêncấpdướiđimuatrongđêmđó.ThếlựccủagiađìnhThượngQuanLưuVânthậtkhiếnLạcUyểnkhôngthểtưởngtượngnổi.LýĐạiLộmặcbộđồngủmátmẻbướcrakhỏinhàtắm,đúnglúcđóLạc

UyểncũngbêramộthộpthuốcđểtrướcsofachuẩnbịthoachoLýĐạiLộ.LýĐạiLộkhônggiằngcocũngchẳngtừchối,ngoanngoãnngồixuống,

mắtmởrấtto,sángloáng,trônggiốngnhưmộtmiếngkínhtrongsuốt.LạcUyểnthấykháhồihộp,nhìnhơinướctrênmặtcùngmáitócươnướt,

côpháthiệnLýĐạiLộthựcsựvôcùngđẹp,chodùlúcbìnhthườnganhrấtđángghnhưngkhianhngồilặngyênthìtrônggiốngnhưmộtđứatrẻđượcngườimẹyêuthương,đôimắttotròn,lôngmirấtdài,khuônmặtphảngphấtsựtủithân,nhưnglạiánhlênvẻthôngminh.LạcUyểnbiếtrõđôimắtcủaanhtakhôngnhìnthấymìnhnữanhưngnét

mặtvẫnbất giácửnghồng, sauđónghiêmkhắc tựnhủ: “Khôngđược lợidụngsựthươngcảmnày,khôngđượclợidụngtìnhthươngcủangườimẹ”.LýĐạiLộđượcbốtríngủtrênsofaởphòngkhách.LạcUyểnsaukhisắp

xếpxongchoLýĐạiLộmớiđitắm.Dòngnướcxốivàocơthểvôcùngdễchịu,sựấmáplantỏatoànthân,cảmgiáccựckỳthoảimái,chỉcóđiềubỗngnhiêncôcảmthấytrênngườinhớtnhớt,giốngnhưcógìđótrêncơthể.Mởtomắtnhìnthìthấytrênngườicórấtnhiềutóc.Côsợhãiđưataysờlênmáitóccủamình,mớichạmvàothôimàtócđã

rụngđếnhàngnắm.Thôixongrồi,nếuvẫnchưatìmthấycánhcửaxanhcólẽmìnhcũngsẽdầnyếuđirồichết,tócbắtđầurụnghàngloạtrồi.LạcUyểnnhưphátđiênchạylêngiường,vùiđầuvàochăn,bấtluậnngày

maithếnào,ngủmộtgiấcrồimaitính.

Cônhanhchóngchìmvàobóngtốivôtận.Cảnhtrongmơnhưthậtnhưgiả,giữamànsươngdàyđặcchỉthấymộtbóngngườiđangđitrướcmặt,LạcUyểnkhôngbiếtmìnhđangởđâuthìđãbịđốiphươngđuổikịp,Mộtkhuônmặtngoáilạinhìn,saolạilàTiểuMộ.TiểuMộnhưđangdạo

bước trongvườnhoa,LạcUyểnvuimừngchạyvềphíađó,vừachạyvừagọi:“TiểuMộ,đợitôi,vừarồisaoanhkhôngởtrongbệnhviện?”.Nhưng TiểuMộ vẫnmêmẩn tiến về phía trước, LạcUyển vô cùng lo

lắng,vừachạyvừagọi:“TiểuMộ,TiểuMộ,đợitôivới”.LúcnàyTiểuMộđangđiphíatrướcbấtngờquayngườilại,nhưngcôchỉ

thấymột khuônmặt của người con gái.Cô gái đó vừa xa lạ lại vừa lạnhlùng,ánhmắtnhưmuốnđâmsâuvàotráitimcô.LạcUyểnvôcùngsợhãi,cômuốnbỏchạynhưngkhôngsaođộngđậy

được,chỉcóthểđứnglặngyênmộtchỗnhìncôgáikiađangtừngbướctiếnvềphíamình,chìamộtcánhtayrasờvàomặtcô.Cánhtayđólôngláxồmxoàm,làcơthểcủaTiểuMộnhưnglạicókhuônmặtcủamộtngườicongáivàcánhtaycủathúdữ.Tronglúcmơhồcônghethấytiếngbướcchântừtừtiến lại gần, bước đến bên cạnh, cô không biết là ảo giác hay hiện thực,nhưngkhôngdámmởmắt.Rấtlâusau,cómộtvậtgìđólônglárậmrạpchạmt,côkhôngchịuđược

nữa,thétlênngồibậtdậyrồiđiêncuồngnémgốitới.Côdùnghếtsứcbìnhsinhđểđánhvàchỉmộttiếngkêu“Uida”đãgiúp

LạcUyểntỉnhlại,côvộiđibậtđèn,nhìnkỹ,ngườingãngồidướiđấtlàLýĐạiLộ.LạcUyểnmởđèn,thởhổnhểngàolên:“Nửađêmnửahôm,anhchạyđến

giườngtôilàmgì?”.“Côtưởnglàtôimuốnà,côcứđiđilạilại,làmsaotôingủđược?”.LạcUyểnnénnỗisợhãi,cựlại:“Tạisaoanhphảicầmcongấubôngnày

sờvàotôi?”.“Tôikhôngnhìnđược, sợ sờ trực tiếpvàocôchẳngmaychạmvàochỗ

khôngnênchạm,cầmcongấunhỏnàythìcũngkhôngđếnnỗikhóxử.Đượcrồi, lòng tốt không được báo đáp, tôi chỉ định đến xem cô có chuyện gìkhông,sợcôbịmộngdumàcũngkhôngbiết”.LýĐạiLộchuẩnbịquaylạiphòngkháchthìLạcUyểnđộtnhiêngọianh

talại,vỗvỗvàogiường,côrấtsợnhưnglạikhôngbiếtlàmthếnàochophải.“Cáigì,muốntôingủcùnghả?”,LýĐạiLộvừacườivừanói.“Khôngphải,chỉlàmuốnnóichuyệnphiếmthôi!”LạcUyểnkhôngbiết

nóigìđượcnữa.LýĐạiLộ lần sờmépgiường rồingồixuống, sauđónói: “Nói chuyện

gì?”.

“Saoanhbiếtlàmìnhbịmùbẩmsinh?”,LạcUyểnnóixongcâunàyliềntựvảvàomiệngmình,đúnglàvấnđềkhôngnênnóilạicứnói.AibiếtLýĐạiLộkhôngđểbụng,cườinói:“Bởivìlúctôicònnhỏ,bịbố

mẹbỏrơiphảivàocônhiviện.Tôivàtấtcảcôgiáoởcônhiviệnđềucảmthấyrấtkỳlạ,vìsaophảivứtbỏmộtđứatrẻkhỏemạnhnhưthế.Tôiluônchorằngtôicóbệnhtậtgìđóhoặccóchỗnàokhôngtốt, lúcnàotôicũngcanhcánhtronglòngnỗibíẩnnày”.LạcUyểnđờđẫnngồiđó,khôngbiếtđáplờithếnào.“Thực ra cũng không có gì, sau khi tôi biếtmắtmình bịmù bẩm sinh,

tronglòngtôilạicảmthấyrấtvui,bởilờibímậtkiacuốicùngđãđượcvénmở.Thìratôibịvứtbỏlàvìmùbẩmsinh,nhưvậytôicũngcảmthấythoảimáihơnrấtnhiềurồi,bốmẹtôicũngcónỗikhổcủamình,chỉtiếclàcôgiáotôikhôngthểbiếtđượcnữa”.LạcUyểnkỳlạhỏi:“Vìsaocóthểnóichocôgiáocủaanhbiếtmà”.“Nhiềunămtrước,cônhiviệnxảyrahỏahoạn,côgiáotôiđãquađời.Tôi

luôntựtruyvấn,trậnhỏahoạnđócóphảilàvìtôinênmớixảyra.Tôithựcsựcóphải làngôi saocôđộcnhất trênđời, chỉbiếtđem lạibấthạnhchonhữngngườixungquanhhaykhông?”.“Haha”,LạcUyểncười to,“Làmgìcóchuyện làngôisaocôđơnnhất

trênđờinhưthế,lẽnào“911”làvìmộtvụhỏahoạndongôisaocôđộcnhấttrênđờigâyra?LẽnàotrậnsóngthầnởIndonesialàdongôisaocôđơnnhấttrênđờigâyra?Thiênhạcónhiềutruyệnkhôngmaynhưvậy,luôncómộtsố vụ tai nạn cần con người đốimặt, không liên quan gì đến chuyện củaanh!”.“Haha!Đượcrồi,ngủđi!Ngàymaicôcònphảiđilàmđấy!”.“Anhbiếtkhông?Mấyngàynữalàsinhnhậttôi”,LạcUyểnvẫnkéoLý

ĐạiLộlạiđểnóichuyện.“Ồ…côsắpsinhnhật,cômuốnnhậnquàgì?”.LạcUyểnnghĩmộtlátrồinói:“Nếucóthểănbánhgatôthìtốtrồi.Tôi

nghĩloạibánhgatôhoaquảhaitầngrấtngon,cóhươngvịngọtngào”.…LạcUyểnlạitỉnhgiấclầnnữa,nhìnthấyánhnắngxuyênquarèmcửasổ

chiếulênkhuônmặtnghiêngtrênđầugiườngcủaLýĐạiLộ,ánhnắngnhưđangnhảymúakhôngngừng.Đêmquacônóichuyệnrồingủ thiếpđi lúcnàokhôngbiết,cònanhvẫncanhbêncạnhgiường,mặcnguyênquầnáomàngủ.Đâylàgiấcngủđúngnghĩanhấtcủacôtrongnhiềungàyqua,mộtđêm

khôngngủmơ.Cólẽđâyđãlàmónquàtốtnhấtchongàysinhnhậtsắptớirồi.

Lạc Uyển nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp hếtnhữngđồvậtcókhảnănggâynguyhiểm,sợkhôngcẩnthậnsẽlàmLýĐạiLộbịthương.Sauđócôcầmtúirồichạyvộiđếncôngty,vừaxuốngdướithìnhìnthấyThượngQuanLưuVânđãđứngởbênngoài.CôlênchiếcxesangtrọngmàThượngQuanLưuVânláisauđóđóngcửa

xelại.Khiấytrênbancôngởtầngtrêncómộtcánhcửasổđãmở,LýĐạiLộđangđứngbên,đốidiệnvớiánhmặttrờivốnkhôngthuộcvềmìnhmàtrầmtưsuynghĩhồilâu.ThượngQuanLưuVânchởLạcUyểnravùngngoạiô.“Tôiđãdùngtoànbộlựclượngtrongthànhphốđitìmmộtphápsưđuổi

magiỏinhấtôngấyhầunhưkhônggặpkhách,vìnểmặtbàtôimớiđồngýgặpmặtchúngtahômnay”.“Bà,anhđãnóivớibàrồihả?”LạcUyểncảmthấyrấtkhôngphải.“Chưa,chuyệnnàynếuđểbàbiết,nhấtđịnhbàsẽrấtlolắng”.“Đừngchobàbiết”.Đangnóichuyệnthìmộtcănnhànhỏđãxuấthiện trướcmặt.Đóchỉ là

ngôinhàbằnggạchrấtphổbiếnởvùngnôngthôn,nhưngvị trícủanólạiđẹpđếnmứcngaycảThượngQuanLưuVâncũngđỏmắtghentị.Mặttrướcngôinhàlàdòngsôngnhỏ,trongđếnmứccóthểnhìnthấycảđáy,đưamắtnhìn raxa còn có rất nhiều cá.Phía saungôinhàdựavàonúi, nối tiếp lànhữngruộnglúamàuxanhtrùngtrùngđiệpđiệp,bấtcứaitớiđâycũngđềucảmthấyđượcanủivỗvề.Đẩyhàng ràovào sân có thểnhìn thấynhững loài hoa cỏkỳ lạ, hương

thơmxộcvàomũi,khiếnlòngngườitĩnhlặngtrởlại.“Đúnglàchỗởcủathầntiên”,LạcUyểnthánphục.Bêntrongphảngphấthươngthơmcủatrà,trênlốiđivàonhàcóbàymột

bộbàntrà,mộtbégáikhoảngbảytámtuổiđangđứngchântrầnphatrà,thấyhaingườiđếnmàkhônghềngạcnhiên,chỉngẩngđầuhờhữngnói:“Ngồiđi,látnữaôngấymớidậy”.ThượngQuanLưuVânvàLạcUyểnkhôngdámnóithêmgìvìsợsẽphá

vỡbầukhôngkhíyêntĩnhởđây.Haingườingồiđóuốngtrà,đợinhânvậtcấpđạisưkia.Mộtlátsau,cánhcửacủanhàkềbênkêukétmộttiếngrồimởra,mộtông

giàcốtcáchphiphàmbướcra,râutócbạcphơ,ánhmắtlãnhđạmnhưnước,nhưnglạicơhồnhưcóthểhiểurõtấtcả.Bégáivộitiếnlênđỡông,ôngtachậmrãingồixuống,uốngmộttáchtrà

rồinói:“ThượngQuanThanhvẫnkhỏechứ?”.“Nhờhồngphúccủaông,sứckhỏecủabàrấttốt!”.“Cóthờigianhãyởbênbànhiềuhơn!”,ônggiàkiabấtngờbuôngramột

câu như thế. Thượng Quan Lưu Vân chợt thấy lo lắng, lẽ nào bà sẽ cóchuyệngì?ÁnhmắtônggiàchuyểnsangnhìnLạcUyểnthì thoángkinhngạc:“Cô

gái,xemracôđanggặpphảirấtnhiềuphiềnphức,côcógìmuốnhỏi?”.TronglòngLạcUyểntrànngậphyvọng,rấtlâusaumớinóirađượcmấy

chữ:“C”.Táchtràtrêntayônggiàrơixuốngkhinghethấymấytừnày,trênmặtlộ

rõsựsợhãi:“Cánhcửaxanh,cômuốntìmcánhcửaxanh?”.“Dạđúng, dạ đúng, cháumuốn tìm cánh cửa xanh!”,LạcUyểnvội gật

đầu,chằmchằmnhìnông.“Côcònmấyngày?”,ônglãođộtnhiênhỏi,xemralàmộtngườiđãbiết

cánhcửaxanhrồi.“Nămngày”.LạcUyểnnghĩbắtđầu từngàynghe thấy trongvòngbảy

ngày,đếnnayđãquahaingàyrồi.Ônggiàđộtnhiênnóivớibégái:“Tiễnkhách”.Rồiđứngdậyphẩytayáo

bỏđi.LạcUyểnnhưrơixuốngđáyvực,chìmvàonỗituyệtvọngvôbờbến.Cô

ngồiđờngườitrênnềnđất,khôngđộngđậy,giómátthổivàomặt,cảmgiáctêdại,hoàntoànkhôngcònnhậnthứcđượcgìnữa.Rấtlâusaucômớingọnguậyđứngdậy,ThượngQuanLưuVânvộiđến

đỡlạibịcôhất tayra,đãlàmộtkẻsắpchết,saophảirasứctìmcánhcửaxanh?Saophảiđầyđọacô?Hỏitrờitrờikhôngnói,hỏiđấtđấtkhôngthưa,trờiđấtđềumù,đềuđiếc,

đềuchếthếtcảrồi.

Chương11Xetang

Trênđườngtrởvềthànhphố,haingườiđềukhôngnóigì.ChuyếnđinàyđãhoàntoàngiếtchếthyvọngcủaLạcUyển,côquyếtđịnhkhôngđấutranhnữa.TronglòngLạcUyểnhoàntoàntrốngrỗng,nhưngvẫncònmộtmốibận

tâm,chínhlàtìmthấythithểcủaSởAnh.CầnphảitómđượckẻđãgiếtSởAnh,bởivìkẻđóvẫnsẽtiếptụcgiếtngười.Nếucó thể trongnhữngngày thángcòn lạigiúpngườibạn tốtnhấtcủa

mìnhbáothù,vậycũngcoinhưlàkhôngsốngvôíchrồi.LạcUyểnkhôngmuốnđiđâu,ThượngQuanLưuVânđưacôvềnhà.Sau

đócắnrăngbỏđi,anhkhôngtinthựcsựkhôngcòncáchgìcứuLạcUyển,thànhphốnàykhôngđượcthìtìmđếnthànhphốkhác,thếgiớinàyrộnglớnnhưvậy,nhấtđịnhsẽtìmthấyngườicóthểgiúpLạcUyển.LạcUyểnxuốngxe,cảmthấyđầuócchoángváng,trờiđấtbaolarộnglớn

làvậynhưngcôcảmthấyđãkhôngcóchỗdungthânnữa.Cômởcửa,đậpvàomắtlàcănphòngnhỏđượcthudọnrấtsạchsẽ,nền

nhàđượclausángbóng,đồđạcxếpđặtgọngàngngănnắp,cửakínhtrắngbóngkhôngmộtvếtố,thứhiếmthấynhấtlàtrênbàntràởgiữaphòngđặtmộtbóhoatươi,đólàloạihoahồngnhỏbìnhthườngvẫnmọcởcácbụihoavenđườngđượccắmtronglọthủytinhđãđượcrửasạch.Côgầnnhưnghingờmìnhđãvàonhầmchỗ,đâychínhlàcănhộnhỏvà

giảndịmàcôđãthuêsao?Côtiếnvềphíatrước,chỉthấyphòngbếpvànhàvệsinhcũngđềusạchbóng,cònphòngngủcủacô,thìngaycảgầmgiườngcũngkhôngmộthạtbụi,gagiường,vỏgối,vỏchănđềusạchsẽ,nhữngvếtbẩnđãđượcgiặtsạch,cảrèmcửamàuxanhnhạtcũngđượctháoxuốnggiặtsạchsẽvàđượcphơi trênbancôngđangtungbay tronggióđónánhnắngmặttrờivàtỏaramùithơmnhènhẹcủaxàphòng.Không thấyLýĐạiLộ trongphòng,đây lẽnàođều làLýĐạiLộ làm?

Anhtakhôngnhìnthấygì,nhưnglạilaunềnnhà,laucửakínhsạchbong,lạicònsắpđậttừngthứlinhtinhnày.Ngaycảngườibìnhthườngcũngkhómàdọndẹpsạchđếnthếnày,vậy

màmộtngườimùsaocóthểlàmthếđượcchứ?LạcUyểnđãquámệtmỏidophảichạyngượcchạyxuôiởbênngoài,rồi

lạibịđạisưtừchối,tuymấtđihyvọngsốngnhưngcôkhôngkhóc,bởitrái

timcôđãchết,thếmàkhiđốidiệnvớicănphòngnhỏsạchsẽnàylạikhiếncômuốngàokhócthậtto.LýĐạiLộtrởvề,lôiramộtgóigiấymàuvàngtừtrongtúirồiđểlênbàn,

khuônmặtanhtanởmộtnụcườiđắcý:“ĐâylàbùahộmệnhcầuđượcởchùaPhậtAn,côđeovàođi!Nghenóibùaởđórấtlinh”.LạcUyểnđộtnhiênnói:“Người tanóibùaởchùaPhậtAnphảibỏtiền

mua,anhlấytiềnởđâu!”.“Tôi,tôitựkiếmđược,côđừngbậntâmnữa.”“Trênngườianhrõ ràngkhôngcó tiền!”,LạcUyểnnổinóng,côkhông

muốnLýĐạiLộvìmìnhmàđitrộmcướp,lừalọc.LạcUyểnlạnhlừngnhìn,anhtakiếmbằngcáchnào?Nếukhôngphảianh

lừangườikhácthisaokiếmđượctiền?Côđẩybátđĩarơixuốngnềnnhàvỡtan,côđứngdậyvềphòng,đóngcửakêu“rầm”mộtcái,cũngkhôngcầmcáibùahộmệnhkia.LạcUyểnnghe thấy tiếngcửakêu, làLýĐạiLộđi,côhiếukỳ thòđầu

theodõLýĐạiLộ,nhìnxemanhtarốtcuộcđịnhlàmgì.ChỉthấyLýĐạiLộđisátméptường,LạcUyểnnhẹnhàngtheophíasau,

xuốnglầu, lạiđi theocáchcủangườimù.Cứcẩnthậntừtừđinhưthếrấtlâu,cuốicùngđiđếnmộtchỗrẽ,anhtathởphàomộtcáirồilấyramộtcáimũvàmộtcặpkínhđenđeovào.Anhbỏmũxuốngđểởbênđường,sauđólấykènharmonicara,thổimộtlátsauđóbắtđầuhát.Giọnghátkiathậtsựkhôngtrònâmnhưnglạirấtvang,LạcUyểnsữngsờ

đứngởđó,rấtlâukhôngthểđộngđậy,côchưatừngnghĩrằngLýĐạiLộsẽđihátkiếmtiền.Anhhát rấtkhónghenhưnglạivôcùngmiệtmài,LạcUyểnbiếtvìsao

anhnóimìnhkhôngđilừa,đâyđíchthựclàdựavàonănglựccủamìnhđểkiếmtiền.Anhkiếmtiềnvấtvảnhưvậychỉvìđểđổilấybùahộmệnhchocô,còncôlạivôtìnhcónhữnghànhđộngnhưvừarồi.LạcUyểnkhôngbiếtlàmthếnàochophảibởikhinghethấygiọnghátkia

cảmgiácnhưcóluồngđiệnchạytrongngườivậy.Cóngườiđiđếnbêncạnhanh,khinhmiệtnémđồngtiềnxuống,anhcúingườigiơtaysờsẫm.Lòngtựtôncủamộtngườiđànôngkhiếnanhkhôngchophépđểchomộtngườicongáinuôimình,màcònmuốn tuyanhmùnhưngvẫnphải chămsócngườicongáinày.Mưa rơi tầm tã,ngườiđiđườngđềuđãchạyhết,LýĐạiLộchẳngbiết

làmsaovớitrậnmưabấtchợtnày.Anhliềnhốthoảngthunhặtnhữngđồngtiềnvàchiếcmũdướiđất,bắtđầulầnsờtheoméptườngđivề.AnhtiếnvềphíaLạcUyển,LạcUyểnkhôngđộngđậy,khônggọi,cũng

khôngđỡanh,chỉđứngnhìnanhtronglànnướcmưađangậptới.

Côkhôngthểlêntiếng,chỉsợvừalêntiếngcôsẽbậtkhóc,tronglànmưaLạcUyểnnhìn thấykhuônmặtkiênđịnhcủaanh.Theođónhữngchuyệntrướcđâytừngcảnhtừngcảnhhiệnvềtrướcmắt:Cuộccãicọnhaukhilầnđầunhìnthấyđạitiên,côđãđácửanhàđạitiên,haygiâyphúttimcôđậploạnxạlúcởtronglòngđạitiên.Côtrừngmắtnhìnanhđilướtquaminh,sựtànkhốccủacuộcsốngđãvén

mởchínhvàogiờkhắcnày.Hiệntạicôkhôngchấpnhậnbấtcứtìnhcảmgì,chodùlàcủaLýĐạiLộhaycủaThượngQuanLưuVân,đềuchỉcóthểkínhnhiviễnchimàthôi.Nếumộtngườichỉcònthờigianlànămngày,yêunhưthếcóphảilàmột

chuyệnquáxaxỉkhông?Vềđếnnhà,côlạichuẩnbịđếncôngtyxinnghỉlàm,nhưngvừarađến

cửathìLạcUyểnnhậnđượccủaThượngQuanLưuVân:“Bàđộtnhiênbịbệnhphảivàoviện,hômnaytôikhôngđếncôngty,tôiphảiđếnbệnhviệnngay”.LạcUyểnlolắng:“Bàcóchuyệnếsao?”.ThượngQuanLưuVânởđầukiađiện thoại lo lắngđếnmứcnóikhông

lênlời:“Khôngbiết,tôicũngvừamớinhậnđượcđiệnthoạicủaquảngia,tôiđếnđóngayđây,látnữasẽliênlạcvớicô”.“Đượcrồi,cótintứcgìthìgọiđiệnngaychotôi.”LạcUyểnlòngnhưlửađốtchạyvộiđếncôngty,việcxinnghỉthuậnlợi

đếnmứckhôngthểtưởngtượngnổi.LýĐạiLộngồicạnhcửa,nghethấytiếngbướcchânbênngoàiđiquađi

lại.Hômnayđihátkiếmđượcíttiền,anhđãdùngsốtiềnnàymuamộtchiếcbánhgatôđểchuẩnbịchosinhnhậtLạcUyển.Tiếngbướcchầndồndậptừthangmáyvọnglại,âmthanhđókhônggiống

củanhiềungườikhác.TronglòngLýĐạiLộchợtthấylolắng,anhlùilạiphíasaumấybước,nỗi

sợhãikhôngtênbắtđầutràodâng,âmthanhkiađangtiếnvềphònganh.Tiếngbướcchânđangtừtừđếngần,cửakhônghềkêu,cònngườikiađã

bướcđếntrướcmặtanh.Cómộtgiọngnóivanglên:“Giúptôimộtviệc,tôisẽgiúpanhchữakhỏi

đôimắt”.LýĐạiLộkhôngkịpgậtđầu, thìđãcảmthấyđôimắtđaunhói,sauđólờmờnhìnthấymộtngườiđứngtrướcmặtmình.Tuylàlờmờnhìnthấynhưngcũngcóthểnhậnrangườikialàmộtngười

già.Trựcgiácmáchanhrằng,trướcmặtkhôngphảilàngười,nhưngtronglònganhlạikhônghềsợhãi,bởivìngườivừađếncóvẻđầythiệný.Người đó lên tiếng một lần nữa: “Người mắt trời, muốn tìm anh thật

khôngdễgì!”

“Ngườimắttrời,cáigìmàngườimắttrời.”“Anhchínhlàngườimắttrờià.Sắptớianhsẽbiếtthôi.Đừngoántráchsố

phậnnữa,cũngđừngoántráchsựbấthạnh,đâyđềulàsựanbàicủasốphận,làchứctráchcủaanh.”LýĐạiLộnhậnragiọngnóicủabóngngườitrướcmặtlàcủamộtbàlão,

bêntrongẩnchứavẻnhântừ.Anhvẫnmuốnhỏinữanhưngbàlãokialạikiênquyếtkhôngnóithêm.giúp tôimột việc, giúp tôi chăm sócmột người, đó là bảo bối của tôi,

nhưngnóđãlàmchuyệnsaitrái.Tôikhôngthểlàmgì,chỉcóthểlấymìnhrađểbùđắp,anhgiúptôitrôngnomnó,đừngđểnólạiphạmsailầmnữa.”LýĐạiLộlắcđầunói:“Tôikhôngquenbiếtbà,cũngkhôngquenbảobối

củabà,tôigiúpthếnào?”.“Cậusẽquen,cáccậucóduyênphậnthìsẽgặp.”Bàlãoquayđầunhìngiâylát,lạinóimộtcâu:“Thờigiankhôngcònsớm

nữa, tôiphảiđiđây,bâygiờ tôisẽchữakhỏimắtchocậu,ngườimắt trời,cậuphảigiácngộsớmchútđi!”.LýĐạiLộđộtnhiêncảmthấychoángváng,sauđóchẳngcònbiếtgìnữa.Lúcnày,LạcUyểnđangcầmtúichạyrabếnxebuýt,cònLýĐạiLộlại

đangởnhàchờcô.Hầuhếtmọingườiđềuđitrênconđườngdànhchongườiđibộ,cònchiếc

xecànglúccàngrờixatrungtâmthảnhphố,bắtđầuđivàoconđườngngoạiôkia,khoảngmườiphútnữathìcóthểđếnnhàrồi.Côđangcốgắngsốclạitinhthần,độtnhiênlạinhìnthấymộtdángngười

vôcùngquenthuộcbướcđếntừphíađườngdànhchongườiđibộ,hìnhnhưđivềbếntrướcmặt.Khôngsai,chínhlàbàThượngQuanThanh,LạcUyểnkhôngkịpsuynghĩ,đứngdậynóivớiláixe:“Dừnglại,tôimuốnxuốngxe”.LạcUyểnxuốngxenhìnxungquanhmột lượt,bàThượngQuanThanh

đâurồi?Saocóthểđinhanhnhưvậy?Conđườngđibộnàylàconđườngthẳngtắp,chỉnháymắtmộtcáimàsaolạikhôngnhìnthấynữa?Đúnglúcđótrênđườngđộtnhiêncómộtchiếcxechạytới,cứnhưlàtừ

trêntrờirơixuốngvậy.Chiếcxeđórấtcũ,đichậmđếnmứcLạcUyểncóthểnhìnrõhàngchữviếtbêntrên.“Xechởlinhcữuđihỏatáng”Trongchiếcxechởlinhcữukiangồichậtníchngười,cònngườingồisát

cửasổkiachínhlàbàThượngQuanmàcôvừanhìnthấy.NgườiphíasaubàThượngQuancũngquayđầulạinhìn,chínhlàkhuônmặtcôgáihômđócônhìnthấytrongbểbơi.Côngẩnngườihoảnghốt,khôngbiếtnênlàmthếnào,đànhvừachạyvừa

đuổi theophía sau chiếcxe chở linh cữukia, kêugọi: “Bà, bà, xuốngxe,

xuốngxe,đừngđi”.Trong giọng nói có cả tiếng nức nở, tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra

chuyệngìnhưngtrựcgiábiết,bàlênchuyếnxenàysẽvĩnhviễnkhôngbaogiờtrởlại.Côđangđuổi theo,độtnhiênnhìn thấymấyngườiởhàngghếphíasau

giậtmìnhquayđầulại.Làmấyngườikhôngcómũimiệng,chỉcóđôimắtđangchằmchằmnhìn

vềphíacô,ởđócòncócảđôimắtcủangườibạnthânthiếtnhất,làSởAnh.LạcUyểnkhông thể chạy theo đượcnữa, cô kêu gào đến đứt hơi cũng

chẳngcótácdụnggì,chiếcxekiavẫndầndầnbiếnmấttrướcmắt.Điện thoại đổ chuông, là giọng nói của Thượng Quan Lưu Vân: “Lạc

Uyển,côđangởđâu?”.“TôiởbếnxebuýtLoanLộ,anhmauđếnđón tôi, tôivừanhìn thấybà

rồi.”Đầubênkiađiệnthoạirấtlâuvẫnkhônglêntiếng,mộtlúclâuThượngQuanLưuVânmớinói:“Bàvừamất”.LạcUyểnđứngcạnhbiểnchỉđườngnướcmắtrơilãchã.Sựđaubuồnđã

vượtquanỗisợhãi,chođếntậnkhigặpđượcThượngQuanLưuVânmớivởòatrongnghẹnngào.

Chương12:Ánhsángtrởlại

ThượngQuanLưuVânđưaLạcUyển lên lầu.Côđãkhócđếnmứcđôimắtsưngđỏ,vừamớibướcvàocửacôđãbịănngaymộtcáitátđánh“bốp”nhưtrờigiáng.LạcUyểnthựcsựkhôngcònsứcđểnổigiậnvớiThẩmCơnữa,côchỉhổn

hểnnói:“Đạitiểuthư,rốtcuộccômuốnthếnào?”.“Tôimuốnthếnào?Câunàyphảilàtôihỏicômớiđúngđấy.Côđãquen

biếtTiểuMộthếnào,vìsaoanhấysaukhigặpcôliềnmuốnchiataytôi,rốtcuộccôđãdùngyêuthuậtgì?”.Thẩm Cơ đang định bỏ đi thì đột nhiên cómột người từ cầu thang đi

xuống,giơtaytátchocôtamộtcái,rồinói:“ĐànôngnhàThượngQuandễbắtnạtlắmsao,nhưngtôikhôngchophépngườikhácđánhbạncủatôi.”LạcUyểnvàThượngQuanLưuVânngoáiđầulạinhìn,chínhlàLýĐại

Lộ,mắtanhrấtsáng,LạcUyểnkhôngthểtinnhìnvàomắtanhnói:“Anhcóthểnhìnthấyrồi!Cùngvớiđôimắtsángtrởlại,tâmtrạngđùacợtcủaLýĐạiLộcũngđã

hồiphục,hoàntoànkhôngcònsựđaubuồnvàyếuđuốinhưlúcbịmùnữa,anhvẫyvẫytaynói:“Chuyệnnhỏthôimà,tôivẫnnóimắttôisẽđượccứu,vịbácsĩkianêntừchứcsớmthôi”.LạcUyểnmừngrỡchạyvòngquanhanh,cònThẩmCơthấymìnhquárẻ

rúngliềntứcgiậnbỏđi.ThượngQuanLưuVânnhìndángvẻvuimừngcủahaingười,tronglòng

chợt thấychuaxót,đứngngẩnngườiởđó,khôngbiếtphảiđiđâuvềđâu.ĐộtnhiênanhnhớraTiểuMộnênliềnnóivớiLạcUyển:“TôiphảiđiđónTiểuMộ,chuẩnbịhậusựchobà”.

Chương13Cuộcviếngthămlúcnửađêm

Tang lễcủabàThượngQuanThanhvôcùnggiảndị,khôngxahoacầukỳ,tráingượchẳnvớiphongcáchxaxỉcủađámnhàgiàu.ÔnggiàthầntiênmàlầntrướcThượngQuanLưuVândẫnLạcUyểnđigặpcũngcómặt.Đểcóđượcsựhiệndiệncủaôngấyởđâythậtkhôngdễ,phảidùngchiếcxetốtnhấtđiđón,chỉchuyệnđónôngấycũngđãkhiếnngườikhácsợphátkhiếp.LạcUyểnthìthầmhỏiThượngQuanLưuVân:“Ônglãothầntiênkialai

lịchthếnào?”.“Khôngbiết,hìnhnhưquenbàtôitừlúccòntrẻ,nghenóilàmộtđạosĩ,

bâygiờtuổicaothìluivềởẩn!”“Tênlàgì?”“ChúngtôiđềugọiôngấylàôngThiệnThanh,đừngnóichuyệnnữa,ông

ấyđếnrồi.”Chỉ thấy ônggià thần tiên đó đượcmột cô bé đỡđi, ông ta từ từ bước

xuống xe, đi đến trước linh đường của Thượng Quan Thanh, không cúingườihành lễ, chỉngẩnngơnhìndi ảnhcủaThượngQuanThanh rồikhẽnói:“Bàxem,bàcònnhỏhơntôi,tôiđãgiànhưthếnàycònchưađịnhđi,bàlạiđitrước,ôichao,ngườicũđềuđãđihếtrồi,đểlạimộtmìnhtôicòncóýnghĩagì?”LạcUyểnđứngởbêncạnhngheđượcnhữnglờinóiđócàngkhiếncôcảm

thấyvôcùngđaubuồn,dườngnhưtấtcảcảnhsắcphồnhoatrênthếgiannàyđềuchỉ làmâykhói thoángqua.NhìngươngmặtnheocủaônggiàThiệnThanh,cơhồkhiếncôcảmnhậnđượcdòngthờigianvẫnluônvôtìnhlướtquatừnggiâytừngphút.Nỗiđau trong lòngcôdườngnhưđãvơiđimộtnửa.Chếtchẳngqua là

chuyệnrấtđỗibìnhthường,chỉlàsangmộtthếgiớikhác,thiênđườnghoặclòng đất mà thôi. Còn với cô lúc này phải tìm thấy cánh cửa xanh, mộtchuyệnkhônghềđơngiản,tuymớivừagặpônggiàThiệnThanhmộtngàytrướcnhưngcôcảmthấyôngấyđãgiàđirấtnhiềurấtnhiều.Thượng Quan Lưu Vân vội đến chào ông già Thiện Thanh, Lạc Uyển

đứngbêncạnh,cònLýĐạiLộởgầnđóđangngơngácnhìnTiểuMộ.XemrasaukhimắtLýĐạiLộsángtrởlạithìcóvẽthíchngắmđànôngđẹpmãrồi,nhìnđànôngđếnchảynướcmiếngcũngkhôngrời.LúcônggiàThiệnThanhchạmquavaiTiểuMộhìnhnhưnhìnTiểuMộ

đầyhàmý,rồinói:“Mọinhânduyênđềuđãđịnhsẵn”rồilạnhlùngđivàocănphòngnhỏ.Côgáikhóc lóc thảm thiếtkhiếnngườikháccũngphải rơi lệđứngbên

cạnhTiểuMộkia chính làThầmCơ.Khôngbiết cô tadùngcáchnào layđộngmộtTiểuMộđangđaulòng,màmặcđượcbộquầnáotangrồiởđógiảbộđaubuồnkhiếnkháchđếnviếngđềuchỉchỉtrỏtrỏ,chorằngcôtalàvịhônthêcủaTiễuMộ.TiểuMộ vẫn ngẩn ngơ đứng trong góc, sự phồn hoa của thế giới này

dườngnhưkhôngcònmộtchútliêncangìđếnanh.Ánhnắngchiếulênbờvai,anhvẫnlặnglẽnhìnnhưvậy,ngâythơnhưmộtthiênsứ.LạcUyểnchưatừngnhìnthấymộtngườiđảnôngnàocóvẻsiêuphàmthoáttụcnhưTiểuMộ.LạcUyểnbướcđếnbêncạnhmuốnanủichàngtrainày,nhưngmộtánh

mắtsắcnhưdaoliatớikhiếncôkhôngđámtiếnlênphíatrước.ÔnggiàThiệnThanhmuốnmangtrocốtcủabàThượngQuanThanhđi

nênkhôngaicóbấtcứýkiếnnàokhác,ôngấylấyramộtcáihộpnhỏbằngngàvoi,côgáinhỏvẫnluônbướctheosau.LúcôngấybướcđếnbêncạnhLạcUyển,đứngrấtlâu,độtnhiênnói:“Cũngkhôngphảilàkhôngcócáchtìmracánhcửaxanh,chỉcóđiềuphảihysinhrấtnhiềungười,côcóđồngýkhông?”“Vậythìthôi,cháukhôngtìmnữa”,LạcUyểntừchốingay.“Khôngthểthôiđược,tìmthếnào?”VừahayLýĐạiLộởngaybêncạnh,

bấtngờchìatayrachặnônggiàThiệnThanhlại.ÔnggiàThiệnThanhngẩngđầulên,nhìnđinhìnlạiLýĐạiLộ,thoágiật

mình,sauđónởmộtnụcười,quayđầulạinóivớiLạcUyển:“Rấttốt,bêncạnhcôcóngườimắttrời,xemraôngtrờikhôngđịnhbắtcô,côkhôngcầnquálolắng”.“Ngườimắt trời?Anh?”,LạcUyển lấy taychỉvàoLýĐạiLộ,hámồm

ngạcnhiên.“Ngườimắttrời,đãtừnglàmộtpháihuyếtthốngvôcùngưutútrongtộc

đuổima,sinhrađãmù,dựavàoconmắttrờiđểnhìnsựvậtchonênthứnhìnthấykhônggiốngnhữngngườibình thườngchúng tanhìn thấy,họ có thểtrựctiếpnhìnthấymaquỷ,giảmbớtrấtnhiềuthủtụcbắtma.”LýĐạiLộhámồmnói:“Nhưng,tôithựcsựkhôngbiếtbắtthếnào!”.“Dùngtấmlòngcủaanhđibắt,theotruyềnthuyếtngườimắttrờiđãbiến

mất,khôngngờhômnayvẫncóthểgặpđược.Tôicũngkhônghiểucáchbắtmacủangườimắttrời,nhưngtôinghĩđãlàsinhlinhcủatrời,thìtrựcgiácsẽmáchbảocậu.”LýĐạiLộtrầmngâm,saukhigặpLạcUyểnanhluônmơđimơlạimột

giấcmơ,mộtgiấcmơkhôngthểnóiranộidungvớiLạcUyển.LẽnàođóchínhlàcáchcứuLạcUyển?ÔnggiàThiệnThanhnhìnthầnsắccủaLạcUyểnvàLýĐạiLộthìcũng

hiểu rõvài phần, địnhđi lại khẽnói vớiLạcUyển: “Tìnhyêuvàhận thùquấnlấynhau,khôngđượcsiêusinh”.LạcUyểnnhìnbóngôngấyxađần,côsuynghĩýnghĩacủacâunóiđórồi

lạiđưamắtnhìnLýĐạiLộvàThượngQuanLưuVân.Tìnhyêuvàhậnthùquấn lấy nhau, không được siêu sinh, mình bây giờ bất luận yêu ai đềukhôngđượcsiêusinh,bấtluậnaiyêumìnhcũngkhôngđượcsiêusinh.Côquyếtđịnhbỏđi,nếuthựcsựphảichết,tốtnhấtnêntựmìnhđốimặt.LạcUyểnquyếttrởlạitòacaoốclầnnữa,cólẽsẽkhôngtìmthấythithể

SởAnhvàcũngchẳngbắtđượchungthủ,nhưngchíítcóthểnóimộtcâuxinlỗivớiSởAnhtrongtòacaoốc,hyvọngcôấycóthểnghethấy,mongcôấysẽđượcyênnghỉvàlênđượcthiênđường.LạcUyểnlặnglẽrờiđi,giâyphútcôlênxe,LýĐạiLộđộtnhiênthấyđau

mắt.Anhthậmchícònkhôngđứngvững,mộtcảmgiácbấtanchạydọccơthể.TuykhôngthểnóirốrốtcuộclàcảmgiácgìnhưngLýĐạiLộvừaquayđầu,LạcUyểnđãkhôngcònởđónữa.LạcUyểnđếntòacaoốc,tuylàbanngàynhưngtòanhàvẫnâmukỳlạ.

Côbướcđếncạnhcửathangmáy,suynghĩrấtlâurồiđộtnhiênđổiýđicầuthangbộ.Bóngcủacôvừamấthútthìtrongđạisảnhcóngườilaođến,chínhlàLý

ĐạiLộ.Trướcmắtanhlúcnàyđangẩnhiệnhìnhảnhmộtcôgáiđangrửamặtkhôngngừng,càng lúccàngrõ,côgáiđókhôngphải làLạcUyểnvàhìnhnhưcôtađangởtrongtòanhànày.Rốtcuộccôgáinàyđangởđâu?MặcdùLýĐạiLộkhôngthểnóirõtất

cảnhữngthứnày,nhưnganhbiếtrõLạcUyểnđanggặpnguyhiểm,cònanhnhấtđịnhphảitìmthấyLạcUyển.AnhngẩngđầulênnhìnthìnhậnraLạcUyểnkhônghềđivàocáithang

máyđãđóngcửa,cònchiếcthangmáyđólạiđangchạythẳnglêntầngmườiba.Anhđiêncuồngđổisangthangmáykhác,bởianhchorằngLạcUyểnởtrongmộtcáithangmáykhác,nhưngthựcrachiếcthangmáykiakhônghềcóngườinào.LạcUyểnđicầuthangbộ,mọingườibâygiờđềuđithangmáynêncầu

thangbộvôcùngvắnglặng,chỉcómộtmìnhcôđangđi,giàycaogótnệntrênbậccầuthangvôcùngvangvọng,âmthanhđóvọnglạigiốngnhưcóngườiđitheophíasauvậy.Côcứlặnglẽbướcđi,hếtkhúcrẽnàyđếnkhúcrẽkhác,cảmgiácnhưcầu

thangnàychẳngcóđiểmtậncùng.

Nhưngcuốicùngcũnglênđếntầngbảy,nơicôngtycôthuêvănphòng,cùngchỗlàmviệcvớiSởAnhtrướcđây.TrongnhàvệsinhcủatầnglầunàycôđãtừngnhìnthấySởAnh.LạcUyểnlênđếntầngbảy,cònLýĐạiLộlạiđãởtầngmườiba,khoảng

khônghoangvắng,khắpnơichỉlànhữngmảngtườngbongtróc,khôngmộtbóngngười.LýĐạiLộ chạy đi chạy lạimấyvòngnhưngkhông tìm thấyngườinào,tuyệtvọnggọito:“LạcUyển,LạcUyển,côởđâu,rađi!”.LạcUyểnvừađiđếncửanhàvệsinhtầngbảy,độtnhiênnghethấycóai

đóđanggọi:“LạcUyển,LạcUyển!”.Côngơngác,hìnhnhưlàtiếngcủaLýĐạiLộ.Nhưngrồilạicườithầmsựnhátgancủamình,lúcnàyđâycôđãsợlắmrồi,chắcchắnlàdohyvọngcóngườiđicùngmìnhnênmớithầnhồnnát thần tính thế.Cô dừng lại trước cửamột lát rồimới đưa tay đẩy cửa,trongnháymắt cánhcửađãđổi sangmàuxanh lục, cóđiềuLạcUyển lạikhôngnhìnthấy.LúcnàyLýĐạiLộđangvòngđivònglạiquanhhiệntrườngvụhỏahoạn

ởtầngmườiba,độtnhiênnghe thấy tiếngmởcửavọngra từnhàvệsinh,hìnhnhưcóaiđẩycửađivào,anhvộiquayngườichạyvềphíanhàvệsinh.LạcUyểnbướcvàotrongliềnnhìnthấymộtcôgáiđangcúingườitrước

bồn nước rửamặt, có thể là người làm thêm giờ. LạcUyển thấy hơi thấtvọng,côthầmmongcôgáikiamaumaurửamặtxongrồiđirangay,bởicôkhôngthểđốtgiấytrướcmặtngườikhácđược!Ngườitasẽlầmtưởngmìnhbịthầnkinhmất.Côcảmthấyđứngtrongnhàvệsinhnhìnngườikhácrửamặtcũnghơibất

lịchsự,vìthếliềnbướcvàophòngvệsinhbêncạnh.LýĐạiLộvừalaotớinhàvệsinhthìthấynướcđangrócráchchảyvào

bồnrửamặt.Không,đókhôngphảilànước,màlàmáu,máuđangtrànra,thấmvàotừngviêngạchtrongnhàvệsinhnày.LýĐạiLộhốthoảng,điêncuồngđẩycửanhữngphòngvệsinhbêncạnh,ầmĩgọivang:“Rađi...rađi...LạcUyển,mauchạyđi”.LýĐạiLộtrongphòngvệsinhtầngmườiba,lúcanhquayđầulạinhìnthì

thấychỗmáutươitrênđấtlạikhôngcònbấtkỷđấuchânnào,khôngcóai.Anhcònpháthiệnramộtđiềukỷ lạnữa là trênbức tườngchỗanhvừa

vàokiakhôngcógương,nhưnggiờđộtnhiên lạixuấthiệnmộtcáigươnglớn.Tronggươnghìnhnhưcòncóngườiđang rửamặt, chính làhìnhảnhmớivừarồicứhiệnratrướcmắtanh.LẽnàoLạcUyểnởđó?LýĐạiLộbướcđến,chỉthấycôgáiđangrửamặt

trongnhàvệkiarấtxinhđẹp.Hìnhnhưcôtanhậnthấycóngườiđangnhìnmình,độtnhiênngẩngđầu,mộtkhuônmặtthanhtúxinhđẹpnhưngánhmắtlạihungácdữdằn.

Khuônmặtđóđangngơngơngácngácnhìnanh,độtnhiênkhóemắttóemáu,miệngcũngsùibọtmáu.Dườngnhưcôgáikiarấtsợhãiliềnlấytaychemặt,nhưnglàndamặtkiavẫntừtừtuộtkhỏingười,xươngcốtcứdầnbiếnmất,cuốicùngchỉcòntrơlạimộttấmdangười.Cô gái kia chậm chạp quay người lại. Hình như có người đang nói, là

giọngcủaLạcUyển.Nhưngkhicôgáikiavừaxoayngười lại,LýĐạiLộliềnpháthiệnlưngcôtađãbịcháyđen.Làmộtcôgáibịchếtcháynêndamặtmớibịtuộtmất,trướclúcchếtchắc

chắnđãbịcháyhếtdungnhan.LýĐạiLộnhìnthấymộtchữsốrấtlớnviếttrêncánhcửaphíasaulưngcô

gáikia-7.Làtầngbảy,LạcUyểnkhôngcóởtầngmườiba,côấyđangởtầngbảy.Anhquayngườibỏchạy,khôngđợi thangmáy,màchạythangbộcólẽ

nhanhhơn.LạcUyểnquayđầulại,lúcnàycôđangkhụygối,nửadựavảotường.Bất

giáccảmthấytrongtườngcóthứgìđóđangcốsứcvùngvẫy,mộtbàntayđangcốsứcthòra từ trongkhetường,móngtaybịgãymấtnửa,máuvẫncòntươirói.Mộtcánhtayhiệnratrướcmặt,bấtngờlạithêmmộtbàntaykhác,giống

nhưsắpchọcthủngmộttấmvảitrắng,mặtmũiđãinhẳnrõtrêntường.LạcUyểnmuốnbỏchạy,nhưngbàntaykiađãnắmchặtcôlại.Côcốhết

sứcgiãygiụa,mộtnửangườicôgáiđanggắngsứcchuiratừsaubứctường,haitayômchặtLạcUyển,cốchấpnhưmộtngườimẹđangômconmình,lạigiốngnhưmộtngười tình sắp chết nhấtđịnhkhông rời taykhỏi eongườiyêu.LạcUyển quỳ trên sàn phòng vệ sinh,mặt quay vào tường, cô chỉ biết

giươngmắtnhìnđầucôgái tóc taixõadàikiađang từ từghésátvàomặtmình. Cô nhắmmắt lại, không đám nhìn khuôn mặt sắp lộ ra trước mắtmình.Độtnhiêncônhậnramườingóntaycủacôgáikiađãcứngđờ,khôngthể

độngđậy.Côcốdùngchútsứclựccònlạicủamìnhđưatayquờquạngvàchạmphảimộtchiếcnhẫn.Trênchiếcnhẫncómộtbônghoahồngnhỏ,đólàchiếcnhẫntrướcđâycôđãtặngSởAnh.SởAnhchẳngphảiđãđirồisao?Tạisaovẫnởđây?Chínhmắtmìnhđã

nhìnthấycôấyrờiđicùngvớibà,saolạiquaytrởlạiđây,lẽnàovẫnđangđợimìnhđến?Cômởchoàngmắt,thứhiệnratrướcmắtcôlúcnàychínhlàkhuônmặt

trắngnhợtđángsợcủaSởAnh.Côấygiốngnhưbịmộtsứcmạnhnàođólôitrở lại tường, đang gắng gượng hết sức tiến sát đến trướcmặt LạcUyển,

nhưnglựckéocànglúccànglớn,nếucứtiếpdiễnnhưthếthìLạcUyểncũngsẽbịlôivàotrongtường.Bấtchợtkhuônmặtkiathècáilưỡitrơnbóngra,khẽkhàngliếmlênmặt

LạcUyển.Cảmgiácđóvôcùngkhóchịu,LạcUyểnnhắmmắtlại,cốgắngchấpnhậnthờikhắcnày.Côchỉmongmìnhcóthểngấtđingaygiâyphútnày,khôngbiếtgìnữa,nhưngkhônghiểutạisaothầntrívẫncứtỉnhtáođếnvậy, chỉ còn cách trong lòng không ngừng kêu lên trong tuyệt vọng: “SởAnh,cóchuyệngìthế?Cứuvới”.LýĐạiLộđãđếnlốiđicủatầngbảy,bấtgiácnghethấymộtgiọngnóitừ

trongsầu thẳmtrái timvọng lại:“Cứuvới”khôngnghe thấynhưnggiọngnóiđólạivọngratừsâuthẳmtráitim,anhnhanhsảichân,chạynhưbayđếnnhàvệsinh.SởAnhđangômchầm lấyLạcUyển, lạicòndùng lưỡivẽ lênmặtLạc

Uyển.BỗngnhiênLạcUyểncảmthấycóchútkỷlạ,giốngnhưSởAnhđangdùnglưỡiviếtmộtchữgìđó,viếtđiviếtlại,hìnhnhưmuốnnóichomìnhbiếtđiềugì.Muốnchomìnhbiếtđiềugìđây?LạcUyểnđưa tayvạch theođầu lưỡi

củacủaSởAnh,mộtchữđangđầnhìnhthànhtrênnềnnhà,sắpthànhcôngrồi,LạcUyểnthầmnghĩ,lạimộtlầnnữathìcóthểbiếtđâylàchữgì.Đúnglúcđó,LýĐạiLộbấtngờxôngvào,nhìnthấyLạcUyểnđangđờ

ngườira,liềnmộttaylôicôđậy,gọito:“Côcósaokhông?”.LạcUyểnđangvạchvạchtừngnéttrênđất,độtnhiêncóngườigọito,bất

giácmọithứxungquanhđềutrởlạibìnhthường,khôngcócôgáichuiratừtrongtườngkia,khôngcókhuônmặtcủaSởAnh.TráitimLạcUyểnchợtđaunhói,vừaliếcnhìnthấyLýĐạiLộđãnỗigiậnđùngđùng.CôvừatheoLýĐạiLộrờikhỏitòacaoốcvừavạchlạivàolòngbàntay

chữmàSởAnhvừadùnglưỡiviếtlênmặtmình.SởAnhkhônghềrờikhỏitòacaoốc,điềugìđãkhiếncôấycốchấpkhôngthểvứtbỏmộtsốthứởđâynhưvậy?Chữ kia là “Mạc”,Mạc gì? Lẽ nào tòa nhà này cómột người họMạc,

chínhlàngườigiếtSởAnhsao?Ôitrời,chỉcầnLýĐạiLộđếnchậmbamươigiâythôithìmìnhđãcóthể

đểSởAnhviếtlạimộtlầnnữarồi,nênbắtđầubằngchữ“Mạc”nàythếnàođây?

Chương14:Sốngmộtmình

LạcUyểnvàLýđạiLộcùngvềnhà,trênđườngđikhôngainóivớinhaucâunào.Vềđếnnhà,vừamởcửabướcvàođãthấychiếcbánhgatomàLýĐạiLộbỏbaocôngsứclựachọnvẫnởtrênbàn.Mọichuyệnxảyraquábấtngờnên chẳng ai cònkịpvềnhà thưởng thức.BâygiờLýĐạiLộđnhìnđượcnênkhiđứngđốidiệnvớichiếcbánhđầy tìnhcảmnàycàngtrởnênbốirối.LạcUyểncầmchiếcbánhởtrênbànlên,nóivẻxemthường:“Dùngthứ

nàyđểlấylòngtôisao?Tôiđãtừngnhìnthấychiếcbánhtohơncáinàygấpnhiềulần.”LýĐạiLộquansátcômộtlúc,độtnhiênquayngườichạykhỏingôinhà

củaLạcUyển.Đóng cửa đánh rầmmột cái, tiếng bước chân dầnmất hútphíacuốihànhlang.LạcUyểnkhẽtựađầuvàocánhcửasắtgiálạnh,côcốcắnchặtmôimớicóthểđènénkhôngchotiếngkhóccủamìnhbậtra.Nướcmắtlãchãrơixuống,chỉkhôngngừngthầmnhủtronglòng:“Xin

lỗi,xinlỗi,thathứchotôichỉbiếtlàmtổnthươnganh,bởitôikhôngđủtưcáchđểyêu,cũngkhôngcótưcáchlàmliênlụyđếnanh,xinanhhãythứlỗichotôi.”Côđưa tayxoa lênkhóemắtmình,biết rằng thờigiankhôngcònnhiều

nữa,nhưnglúcnàyđâycôvôcùngsợhãi,rấtcầnngườianủi.Chỉdựavàochữ“Mạc” thì saocó thể tìmrachân tướngsự thật.Trong

lòngkhôngngừngnóilờixinlỗivớiSởAnh,côkhôngcókhảnăng,khôngthểgiúpSởAnhtìmrahungthủ.Bấtchợtbênngoàivang lên tiếnggõcửa,cômởmạnhcửacùngkhuôn

mặtđẫmnướcmắtnhìnra,nóibằnggiọngnghẹnngào:“Chẳngphảiđãbảoanhđi…”NhưngngoàicửalạilàThượngQuanLưuVân.LúcnàyLạcUyểnchẳng

biếtphảinóigìvớimộtngườivừamấtngười thânnhưThượngQuanLưuVân.Vìthếhaingườicứthẫnthờđứngởcửa,haimắtnhìnnhau.ThượngQuanLưuVânkhônghỏiLạcUyểnvìsaolạiđầmđìanướcmắt.Bởimộtngườichưatừngnếmtrảisựthấtbạinhưanh,mãiđếnsaukhimấtbàmớibiếtnhângianvẫncònmộtthứgọilàđaukhổ.Lúccònnhỏ,bốmẹđãrờibỏanhvìmộtvụtainạnxe,chínhbàđãmột

tay nuôi dạy hai anh em.Riêng tập đoànHoànhNho cũng domột tay bà

chèochốngmớitrởthànhmộttậpđoàncóquyềnthếnhưvậy.Từtrướcđếnnayanhđềusốngtrongnhưnglụahạnhphúc,cáigìcũngnhưý,nhưngbâygiờlạicảmthấylòngminhnhưbịthứgìđólấyđitấtcả.Tuyđãlớnđếnchừngnàynhưnganhvẫnmãilàmộtđứatrẻ,chỉcầncòn

bàthìanhvẫnmãimãimuốnỷlạivàtrởthànhmộtđứatrẻ.NétmặtThượngQuanLưuVânlộrõsựđauthươngvàdườngnhưđằng

sauđóẩnchứanỗibuồn thảmkhôngnơinươngtựa.LạcUyểnngướcmắtnhìn,ThượngQuanLưuVânbất ngờ lao tới ômchặtLạcUyểnvào lònggiốngnhưômcủamình,ômvôcùngchặt,khôngthểbuôngtay.Ởchỗrẽcóngườiđànôngđangđứnglặng,đôimắtngấnlệ.Ngườiđóđột

nhiêngiơ tayđấmmạnhvào tường, rồiquayngườibỏđi,bướcchânkiênđịnh.CólẽvịcôngtửnhàgiàunàymớicóthểđemlạicuộcsốngổnđịnhvàhạnhphúcchoLạcUyển.Cònanhnhấtđịnhphảitìmthấycánhcửaxanh,đểhyvọngcuộcsốngcủangườicongáinàyđượctốthơn.TiếngbướcchânbỏchạycủaLýĐạiLộđãthứctỉnhLạcUyển.Phíađầu

hành langđằngkia cómộtbóngngườiquen thuộc, khuônmặtLýĐạiLộtrongkhecửathangmáyđangtừtừkhéplạihiệnlênmờnhạt,bìnhthảnmàrấtđỗihạnhphúc.Cô xoay người chạy theo, không lên tiếng gọi. Cô chạy rất nhanh, đột

nhiênbịvấpchânvàođúngkhoảngkhắccửathangmáykhépchặt,toànthâncôđổnhàovềphíatrước.Côvộivãbòdậy,cốgắngtiếptụcchạy,chođếntậnkhitựavàocánhcửathangmáylạnhgiá.Cảmgiácđauđớntoànthântừtừtruyềnđếnnhưkhoansâuvàotim,nhưngchỗđauđớnnhấtcólẽlàtráitim.Giâyphútnhìncôchạynhưbay,ThượngQuanLưuVânđộtnhiênhiểura

mộtđiều.LạcUyểnchưabaogiờnhiệt tâmquênđi bản thânnhư thếvớimình,giữahaingườiđãtừngcãinhau,từngvuivẻ,từnghạnhphúc,nhưngLạcUyểnchưatừnglolắngchoanhnhưthế.ThượngQuanLưuVânkhôngnóigì, chỉ lặng lẽxuống lầu theohướng

cầuthangbộ.LạcUyểntrởvềcănhộ,lặnglẽngồitrướcbànănchiếcbánhgatokia.Ăn

vội vàng, hấp tấpkhiến lớpkembámđầyquanhmiệng, đâuđâu trênmặtcũngđầykemnêncôlúcnàychẳngkhácnàomộtconmèokhoang.CôthìthầmtronglòngnhưnóivớiLýĐạiLộ:“Chiếcbánhgatonàycủa

anhcólẽkhôngquáđánggiánhưngrấtngon,ngonđếnmứcnướcmắtcứtuôntrào.”Trướcmắtcôlúcnàyđộtnhiênxuấthiệnmộtngười, lặnglẽnhìncôvẻ

ngâythơvàmêmẩn.LàTiểuMộ,trờiạ!Anhtađếntừlúcnàovậy?

MọisuynghĩcủaLạcUyểncuốicùngđãngãvàovòngtayấmáp.LýĐạiLộđangđi trênđường,độtnhiên trướcmắt auấthiênmộtvầng

sangchói,làảoảnh.ỞđótoétramộtvũngmáuvàtiếngkêucủaLạcUyển.Độtnhiênanhnhớrabướcchân,giọngnóivàlờithingrcầucủabàlãokia:“Cậu giúp tôimột việc, tôi sẽ làm chomắt cậu sáng lại.”Anh giậtmìnhthảngthốtrồithầmnhủtrônglòngcóchuyệnkhônghayxảyrarồi,sauđóliềnquayđầutrởlại.VừahayvaphảichiếcxecủaThượngQuanLưuVânđirakhỏingõ,haingườilạigặpnhau.LýĐạiLộvỗvàocửaxenói:“LạcUyểnđâu?”“Chẳngphảiđitìmanhrồisao?”,mặtThượngQuanLưuVânđanhlại.“Bây giờ không phải lúc cãi nhau, tôi có cảmgiácLạcUyển đang gặp

nguyhiểm,quayxelại.”ThượngQuanLưuVânthấybộdạngLýĐạiLộnghiêmtúcnhưvậythì

tronglòngcũnglolằng.Từkhiquenbiếtthằngchanàyđếngiờ,chưatừngthấyhắncóbộdạnglolăngnhưthế,liềnvộivãquayđầu,cửaxevừamở:“Anhcònđợigìnữa?”LýĐạiLộlênxe,hỏi:“Anhđểcôấyởnhàmộtmình?”“Saothế?”ThượngQuanLưuVâncảmthấycóchuyệnkhônghaynênlái

xerấtnhanh.“CóthấyailêntìmLạcUyểnkhông?”LýĐạiLộhỏidồn.“Tôiđicầuthangbộxuống,khôngđểý.”Vừanóixongthìhaingườiđãtớinơi,vộivộivàngvàngchạyđếnthang

máy,mặtmàytáinhợt,cảhaiđềuimlặngkhôngnóicâunào.CửanhàLạcUyểnvẫnmở.Thấyvậyhọvộixôngvàonhưngtrongđóchỉ

còn chiếc bánh gato đã bị ănmột nửa ở trên bàn.Hai người bắt đầu tìmkiếm,nhưngđềukhôngthấybóngdángLạcUyểnđâucả.LýĐạiLộmệtmỏiđổngườilênsopha,thầmgọi:“LạcUyển,LạcUyển,

emđiđâurồi?”“LạcUyển,LạcUyển.”Trong lúcmơmàng, đột nhiênLạcUyển nghe

thấy có người đang khe khẽ gọi, cô choàng tỉnh,một khuônmặt vô cùngtuấntúhiệnratrướcmắt.“TiểuMộ.”LạcUyểnngồidậy,đưamắtnhìnxungquanhthìthấykhắpnà

cỏdại.“Tôiđangởđâu?”Côthắcmắc.“Tôiđưacôlênđỉnhnúihónggió,vừarồicôthấythếnào,cóphảidạo

nàyrấtmệtkhông?”“Cóthểlàquáđaulòng!”LạcUyểnnhớlạicảnhvừarồi,ngượngngùng

giảithích.“Cóphảivìbịanhtôibắtnạtnêncômớiđaulòngnhưthế?”

“Khôngphải,anhđừngnghĩvớvẩn,ThượngQuanLưuVânđốivới tôirấttốt.”LạcUyểnbiệnhộchoThượngQuanLưuVân.TiểuMộ nhìn vào Lạc Uyển rất lâu như muốn nhìn vào tận đáy mắt,

xuyênthấutrái timcô:“Tôithựcsựngưỡngmộanhtrai tôi,cómộtngườicongáitốtnhưcôlàmbạn.”TráitimLạcUyểncơhồđậplỗinhịp,côcúiđầu,khôngdámnhìnthẳng

vàomắtTiểuMộ.TiểuMộcũngquayđầu,chỉvàoánhđèndướinúinói:“Cóphảirấtđẹp

không?Giốngnhưmộtbứctranh.”“Đúng vậy, nhiều đèn như thế, chẳng biết trong nó chứa bao nhiêu sự

buồnvuilyhợp.”“Còncóbiếtbaonhiêucặpvợchồngânáinữa.Thựcrachỉcầnmộtcuộc

sốngbìnhthườngđãrấttốtrồi.LạcUyển,côgáibìnhdịnhưnướcgiốngnhưcôbâygiờrấthiếm.”“Nhưng,ThẩmCơ…”TiểuMộđứngdậynói:“ĐừngnhắcđếnThẩmCơ trướcmặt tôi.Để tôi

đưacôđếnmộtnơi,màởđócôkhôngphảinhănmặtnhíumày,đếnđócônhấtđịnhsẽvuivẻ.”TiểuMộvàLạcUyểntaytrongtayđixuống,mentheotriềnnúi,trênnúi

khôngmộtbóngngười,vôcùngyên tĩnh.Haingười cứđi trongđêmnhưthế,nhưngLạcUyểnlạikhôngcảmthấysợhãimàthayvàođólàcảmgiácyênbình.TiểuMộthuộctuýpngườiđànôngcóthểđemlạicảmgiácyênbìnhcho

cáccôgái,anhdịudàngnhưnước,cơhồkhônghềcóbấtcứkhảnăngsátthươngnào.LạcUyểnlặnglẽbướctheoanhtrênconđườngdàtưởngchừngvôtậnnày.Thượng Quan LưuVân cung Lý Đại Lộ lái xe vòng đi vòng lại trong

thànhphốđểtìmLạcUyển.ẢogiáccủaLýĐạiLộcànglúccàngrõrệt,máutươitóelênváchnúitựanhưđóahoatrongchậuhoađangnởrộ,tiếnghétcủaLạcUyểnvangvongbêntaianhrấtlâu.LýĐạiLộ trầmngâmsuynghĩmột lát,độtnhiênnóivớiThượngQuan

LưuVân:“Anhbiếtemtraianhđiđâukhông?”“Làmsaotôibiếtcậuấyđiđâu,chúngtađangđitìmLạcUyển,liênquan

gìđếnemtraitôi?”ThượngQuanLưuVânkhôngbằnglòngtrảlời.“TôinghĩLạcUyểncóthểởcùngcậuta.”LýĐạiLộkhéoléonói.“Ýanh làem trai tôi thíchLạcUyển?Không thểnào,TiểuMộđềudiu

dàngvớimọicôgái.”“Tôikhôngnóilàthích,trờiạ,tómlạianhcốgắnggiúptôitìmđượcem

traianh.”

ThượngQuanLưuVâncầmdiđộng,gọiđi,látsaulạibỏdiđộngxuống,sovainóivớiLýĐạiLộ:“Khônggọiđược,tínhiệukhôngtốt.”“Tínhiệukhôngtốt?”VầngsánghiệnlêntrướcmặtLýĐạiLộchợtlộra-

váchnúi,anhbấtchợtnói:“Điđếnconđườngtrênđỉnhnúikia.”“Này,trờiđãtốirồi,lênnúilàmgì?”ThượngQuanLưuVânkhóchịutrả

lời.“Mặckê,đinhanhđi.”Xequayđầugấprồilaonhưbayvềphíaconđườnglênđỉnhnúi.Bấtchợtđếnchỗngoặt,LạcUyểnkéo tayTiểuMộ,bởicảnhsắc trước

mắtkhiếnLạcUyểnthoánggiậtmình,hàngtỷcácvìsaođangthinhaunhảymúatrênsườnnúikia,cảmgiácnhưtấtcảcácvìsaotrêntrờiđềuđượctreoởđây.Vànơinàygiốngnhưcảnhtrongmơ,cảnhởmộtthếgiớikhác.“Trờia!”LạcUyểnđưataybịtmiệng,kinhnạcđếnmứckhôngsaođộng

đậyđược.“Rấtđẹpphảikhông?Tôicũngvôtìnhpháthiệnrachỗnày,khôngngờ

lạicónhiềuđomđómđếnthế, lầnđầutiênđênđâytôicũnggiậtmìnhthếđấy.”TiểuMộcườinói.LạcUyểnvuivengắmnhìncảnhđẹptrướcmắtvớihàngngànconđom

đóm đang nhảymúa kia. Cômừng rỡ bước đến,mỉm cười hạnh phúc,cốgắngkiễngchânđểbắtnhữngconđomđómnhỏxinhkia.Chúngnhưnhữngvìsaobaynhảykhắpnơi,rơixuốngtóc,xuốngngườikhiếntoànthântỏaraánhhàoquangấmáp.Côquayđầulạigiốngnhưmộtnàngtiênhiệnratrongđámmâymỉmcười

vớiTiểuMộ,rồinói:“Cámơnanh,TiểuMộ,cảmơnanhđãđưatôiđếnchỗnày.”TiểuMộ khoanh tay trước ngực, tựa người vào vách núi nhìn cô. Lạc

Uyểnxoayngười,đểlộracáicổtrắngngần.Dướiánhhàoquangmỹlệkiatrôngcônhưmộthònngọcđẹpsayđắmlòngngười.Đúnglúcđómộtánhđènchóimắtchiếu tới,chiếcxe laovới tốcđộchóngmặthướng thẳngvềphíaLạcUyển.LạcUyểnvàTiểuMộđềukinhhoàngthấtsắckhôngkịpphảnứnggì,chỉ

ngây người đứng nhìn chiếc xe lao tới. Nhưng chiếc xe kia chỉ sượt quangườiLạcUyểnrồi laothẳngvàováchnúibêncạnh,mộttiếng“rầm”cựclớnvangvọngkhắpnúirừng.LạcUyểnlaođếnkéomởcửaxe,bấtchợtmộtdòngmáuphunthẳngvào

mặt,côthétlênsợhãi,tiếngthétvangdộikhắpsườnnúi.TiểuMộ cũng lao tới kéo cô ra khỏi hiện trường.Nhưng bất chợtmột

tiếngnổlớnvanglêncùngngọnlửabấtngờbùngcháy,cảhaingườicũngngãnằmxuốngđất,hơinóngtừphíasaucuồncuộn,rấtlâusaumớingừng

lại.ThượngQuanLưuVânđangláixetrênđườngquốclộthìchợtnghethấy

tiếngthét,chinhlàtiếngcủaLạcUyểnởphíasườnnúitrướcmặt.LýĐạiLộvàanhđềulolắng,khôngainóigì,cònxeđượcnhấngachậycàngnhanh.Mãiđếnkhitiếngnổkiabùngphát,mộtđámlửaởgiữasườnnúibốccao,mớipháthiệnhaingườingãbêncạnhchiếcxebốccháychínhlàTiểuMộvàLạcUyển.

Chương15:Phòngtranh

LúcLạcUyểnđiratừđồncôngansaukhilấylờikhaixongthìcũngđãquánửađêm.ThượngQuanLưuVânTiểuMộvàLýĐạiLộđềuđangngồitrênghếđợicô,bởicôlàngườicuốicùngnhìnthấyngườibịnạnnêncảnhsáthỏihanrấttỉmỉ.Sau khi rời đồn công an, người LạcUyển cứ run lên bần bật. Thượng

QuanLưuVânthấyvậyliềnbướclêntrước,địnhnắmtaycônhưngcôbỗngrụttaylại.TiểuMộanủinói:“Khôngsao,làdochúngtakhôngmay,gặpngayphải

mộtcôgáitựsát,bâygiờemvềnhàngủmộtgiấcthậtngonđi!”ĐangnóithìđiệnthoạicủaTiểuMộđộtnhiênđổchuông,giọngcongái

hétlớnbêntrong:“TiểuMộ,anhởđâu?Saoemkhôngtìmthấyanh?”Cảbốnngườiđềungherấtrõ,làgiọngcủaThẩmCơ,thanhâmlạnhlùng

lạithathiếtđónghequađiệnthoạicũngthấyđángsợ.LạcUyểnđisaucùng,cònLýĐạiLộởngaytrướcmặtcô.Nhìnhaian

hemThượngQuanđirabãilấyxe,LýĐạiLộbấtngờquayđầu,đốidiệnvớiLạcUyển,nhưngLạcUyểnlạisợhãicúiđầu.LýĐạiLộnói:“EmđừngqualạivớiTiểuMộ,anhtakhôngnhưemnghĩ

đâu,anhtarấtnguyhiểm,emđừngqualạivớianhta.”Lạc Uyển giật mình ngẩng đầu nhìn, ánh mắt biểu lộ nét kinh ngạc:

“Khôngthểnào,TiểuMộkhôngphảingườinhưvậy.”“Emhãytinanh,emtừnghỏivìsaomắtanhcóthểsángtrởlại,vậyanh

choembiết,hômđóemđirồi,anhởnhàđợiemvềthìnghethấytiếngbướcchânxuyênthẳngquacửađếntrướcmặtanh,mộtgiọngnóigiànuanóivớianh,nếuanhgiúpbàấylàmmộtviệc,bàấysẽgiúpmắtanhsángtrởlại.”“Ngườikialàai?”LạcUyểntruyhỏi.“LàThượngQuanThanh,bàcủaThượngQuanLưuVân.”“Hả!”LạcUyểnbịtmiệng.Hômđóbàmớiquađời, tìmLýĐạiLộlàm

gì?“Bàấymuốnanhgiúpbàấycứurỗilinhhồncủacháutraibàấy,lúcđó

anhcũngcảmthấyrấtkỳlạ,bởianhkhôngbiếtcháutraibàấythìvìsaobàấy đến tìm anh.Mãi sau khi đến linh đường, nghe giọng nói ghi âm củaThượngQuanThanhlúccònsốngmớibiếtngườilúcđótìmanhlàbàấy.”LạcUyểnbiệngiải: “Vậycũngcókhảnăng làThượngQuanLưuVân,

hoặcmộtcháutraikhác?”“EmsẽnghingờThượngQuanLưuVânsao?”LýĐạiLộcườikhẩynói.LạcUyểnkhông lên tiếngvì côkhông thểnghi ngờngười đànôngđó,

nhưngcôcũngkhôngmuốnthừanhậnTiểuMộlàkẻnguyhiểm.Khôngthểnào,TiểuMộcógìcóthểgâynguyhiểmsao?Chữ“Mạc”kiađộtnhiênhiệnratrongđầucô,bêndướichữ“Mạc”thêm

mộtchữ“Nhật”chẳngphảilà“Mộ”sao?BạntrainămđócủaSởAnhlẽnàochínhlàThượngQuanTiểuMộ,nếukhôngphảiTiểuMộ,vậythìvìsaocôấynhấtđịnhkhôngchocôbiếtlạicònluôngiấucô,vìlúcđóđạivịcủaTiểuMộkhôngthíchhợpviệccôngkhaibạngái.Nhưng, đây không thể là sự thật được,LạcUyểnđau khổômđầu, đây

khôngthểlàsựthật!TiểuMộkhôngphảilàngườixấu,tuyệtđốikhôngphảiTiểuMộ!Tấtcảđềusairồi.LạcUyểnđẩyLýĐạiLộrarồimộtmìnhđithẳngvềphíatrước,bướcđi

vôđịnh.Trongkhoảnhkhắcngắnngủibấtngờphảichịumộtđòntâmlýquánặngnhưthếkhiếncônhấtthờichưathểcóphảnứnggì.ThượngQuanLưuVânnhìnLýĐạiLộvàLạcUyểnđitrênphốthìcắn

răng lái xe đi theo hướng khác. Còn TiểuMộ lại lạnh lung nhìn về phíatrước,anhvừaláixevừacầmđiệnthoại,nóivớingườiởđầudâybênkia:“Anhmuốnvẽtranh,bâygiờemđếnphòngtranhcảuanh,anhđếnđónem.”“Quánửađêmcònmuốnvẽcáigì?Anhthậtxấuxa!”ThẩmCơởđầudây

bênkiavuimừngcúpđiệnthoại.Côvôcùngthíchchívìcuốicùngđãthắngđượcmộtchiêu,ngườiđànôngnàynửađêmnửahômđãnhớđếnmình,bấtluậnlàthểxáchaylinhhồn,dùsaocũngđãtómđượcanhta.TrênđườngđiLạcUyểnđẩyLýĐạiLộra,côvẫytaygọimộtchiếctaxi

đợikháchbênđường.SauđóchạythẳnglêntòanhàcaoốcKimTường,cômuốnchứngthựcchuyệnTiểuMộkhôngphảilàngườixấu.LúcLạcUyểnchạyđếntòanhàlạikhôngđểýchiếcxecaocấpmàutrắng

kiacủaTiểuMộđãđỗtrongbãi.Côbướcvào thangmay,suynghĩgiây lát rồiấn lên tầng trêncùng.Cô

khôngphảikhôngtinlờiLýĐạiLộ,cóđiềusựthựcnàykhiếncôkhóchấpnhậnđược.Trongđầucôlúcnàyđangcórấtnhiềuthứtừtừghéplạithànhmộtbứctranh,toànbộchântướngsựviệcnhưmộtbứctranhdầndầnđượcmởra,dùmọithứđãđượcchứngthựctronglong,nhưngcôvẫnhyvọngtấtcảđềulàgiả.Sân thượngvôcùngyên tĩnh,phòng tranhkia rấtđẹp, rộng rãivàđược

sắp đặt rất nghệ thuật nữa. Phong cảnh nhẹ nhành hiển ra dưới ánh đèn,nhữngthứnàyrấthợpvớiphongcáchcủaTiểuMộ.Nơinàyluônnhẹnhàngvàdịudàngkhiếnngườitakhôngthểkhôngđểý,nhưngvẫnphảngphấtlộ

rasựđauthương.Thấy cánh cửa phòng tranh chỉ khép hờ, cô nhẹ nhàng giơ tay ra, đầu

ngóntaytừtừchạmvàocánhcửamàutrắng,rồimộtcảmgiácdấylêntronglònggiốngnhưmàuxanhđổvàolànnướctrongsuốt,loángmộtcáiđãtheođầungóntaynhuộmxanhcảcánhcửa.LạcUyểnkhônghềthấysợhãi,cômuốnbiếtnhấtbâygiờkhôngphảilà

cánh cửamàu xanh, cũng không để ý đến sự sống chết củamìnhmà chỉmuốnchứngminhmộtchuyện.Phòngtranhrộngđến200m2.hơnnữacònrấtcao.Trêntrầnnhàlàmột

bứcbíchhọađẹpvô cùng,ĐứcmẹMariađược trang trí ngồiởgiữa, bêntrongngoàimộtchiếcghếvàmộttấmvảirathìtấtcảđềulàtranhsơndầutreotrêntường,màđềulàtranhcáccôgái,mỗicôgáimangmộtvẻđẹpkhácnhau,cóngườixinhtươi,cóngườingâythơ,cóngườivuivẻ,cóngườiđaubuồn,nhưngmộtđiểmchung là tấtcảcáccôgáiđềumangkhuônmặt rấtđẹpvàđôimắtdịudàng.LạcUyểncứđứnglặnggiữaphòngtranhngắmnhữngbứctranhsơndầu

đượcvẽnhưthật.Cơhồtấtcảcáccôgáiđềucóthểbướcratừtrongtranh,bấtcứkhinàođềucóthểđoạntuyệtvớibụitrầnmàrađi.MộtmìnhLạcUyểndạobướcgiữarấtnhiềubứctranh,nhữngbứctranh

nàyđượctreothànhhàngngayngắn.Côlặnglẽngắmtừngbức,rồilạibướcđếnbêncạnhtấmvảivẽ,sờvàomàuvẽtrêntranh,vẫncònướt,nhấtđịnhvừarồicóngườivẽtranhởđây.LạcUyển thấymộtbức tranh sơndầuvừađược treo lêndù chỉmớivẽ

xongmộtphầnnhưngcũngcóthểnhậnrangười trên tranhchínhlàThẩmCơ.ThẩmCơđứngtrướcmộtcổngviệncổ,tựangườivàocửasổ,phíasaulàmàunềnxanhđen,cònđôimắtvôcùngđộcác,tựanhưmộtconrắnđangchuẩnbịcắnngườivậy.LạcUyểnkhẽkhàngbướcđếnsờvàobức tranhkia,mộtphầnmắtvẫn

cònướt,cólẽlàvừamớivẽ.Côđặtngóntaylênbứctranh,bấtchợttấmvảitranhkiakhẽđộngđậy,giốngnhưcóngườisờvàobứctranhtừphíađằngsau.Lạc Uyển đột nhiên nhớ ra điều gì nên quyết đinh kéo tâm vài tranh

xuống,chỉthấyThẩmCơđứngtrongchiếchộpthủytinh,nướcđãtrànđếnchân.ĐôimắtThẩmCơtrợntrừngnhưđangmuốncầuxinsựgiúpđỡcủaLạcUyển,hóa racô takhôngngừngđạp tayvào thànhhộp thủy tinhmớikhiếnbứctranhđộngđậynhưthế.ThẩmCơ đang gắng sức gọi lớn nhưngLạcUyển không hề nghe thấy.

Loạithủytinhnàycáchâm,chỉcónướctừtừbơmvào,chỉmộtlátnữathôitronghộpsẽhếtkhôngkhí,nướctrànquađỉnhđầuThẩmCơ,khiđóThẩm

Cơsẽtrởthànhtiêubảnđượcngâmtrongnước.LạcUyểnvộivớkhungvẽrồiđạpmạnhvàohộpthủytinhlớnkia,nhưng

khungvẽbịvỡthànhbốnnămmành,cònthủytinhkhônghềbịsâysát.Xemraloạithủytinhnàykhôngchỉcáchâmmàcòncóthểchốngđạn.LạcUyểnvàThẩmCơ,mộtngườibênngoài,mộtngườiởbêntronghộp,

haingườiđềurasứcđậpmạnhvàochiếchộpthủytinh,nhưngchẳngcótácdụnggì.LạcUyểnmuốntìmngườigiúpđỡ,đangchuẩnbịchạyrangoàithìpháthiệncánhcửađãbịkhóatrái.Côđangtậptrungnghĩcáchthìlạimộtbứctranhkháclọtvàotầmnhìn.

Trongtranhlàcôgáiđangmỉmcườingồitrênghếđá,taycầmmộtbônghoanhìnvềphíatrướckhẽmỉmcười.Nụcườikiangọtngàobiếtbaogiốngnhưđangnhìnngắmngườimìnhyêuthươngnhất.LạcUyểnngãngửavềsaumấybước,côgáitrongbứctranhkiaquađỗi

thânquen,chỉlúchạnhphúcnhấtSởAnhmớicóbiểuhiệnnhưvậy.Cô run rẩy tiến lênphía trướcgiậtmạnhbức tranh, rồi chầmchậmquỳ

xuống,cuốicùngcũngnhìnthấymáitócdàicủaSởAnhnhẹnhàngtảnra,nụcườigiốngnhưthiênsứ.Nhìnthấybứctranhsơndầuởtầngbảychínhlàcảnhtượngtrongphòng

tranhnày,chẳngtráchcômãikhôngtìmthấythithểcủaSởAnh,aingờcôấylạibịgiấuởđây?MốingờvựctronglòngLạcUyểncuốicùngđãđượclàmsángtỏ:Vìsao

bà phải chết?Vì sao phải đem theoSởAnh và những linh hồn ngâm saunhữngbứctranhsơndầukia?VìsaomuốncứurỗilinhhồnTiểuMộ,muốngiúpcháutraichuộctội.VìsaobàmuốnđemlạiánhsángchoLýĐạiLộ,bởibànghĩrằngLýĐạiLộcóthểgiúpcôvàThượngQuanLưuVân,quantrọnghơngiúpchoTiểuMộnhậnratrênđờinàycòncómộtthứgọilàlinhhồn.Lẽ nào thực sự làTiểuMộ?LạcUyển lắc đầu, nướcmắt tuôn rơi như

mưa.Côquayđầu,nhìnlạithấycôgáiởbểbơi.Trongtranhcôấyvẫnđẹpnhư

thế,tựanhưconchimvànganhđangtrốntronglồng,bộdạngrấtđỗihạnhphúc.Côbướcđếnrồilấyhếtdũngkhíkéobứctranhsơndầuxuống.Tronghộp

thủytinh,mộtbàntayđanglơlửngchìavềphíacô,khuônmặtcôgáiđóđãngửarasau,cơhồbịrơivàobóngđêmvôhạn.LạcUyểnkhôngngừngkéonhữngbứctranhsơndầucònlạixuống.Sau

mỗibứctranhđềucómộtchiếchộpthủytinhcỡlớn, trongmỗichiếchộpđềungâmmộtthithểnữ.Hàngloạtbứctranhsơndầucũnglàvôsốthithểcáccôgáivớirấtnhiềumáitócdàicùnghàngloạtnhữngđôimắtđangmở

to,từnghàngtừnghàngvâylấyLạcUyển,cólẽconđườngtháothâncủacôchínhlàcánhcửakia.

Chương16:Đoạntuyệttìnhyêu

Bầukhôngkhí trongphòng tranh trànngập sợhãi,nhưngLạcUyển lạiđangđứng trướcmặtThẩmCơ,đầudựavào thànhhộp thủy tinh lạnh lẽo,nhìnnướcđang từ từdâng lên.Trongphòng tranhnàycó rấtnhiềungườinhưngchỉcóhaingườicònsống,nhưngkhônglâunữaThẩmCơcũngsẽbịngậpchìmtrongnước,chỉcònmìnhcôsốngsótvàgiươngmắtnhìncôấydầnchết.Bấtchợtcánhcửapháttiếngđộng,khôngquálớnnhưnglạivôcùngchói

tai.LạcUyểnkhôngdámvàcũngkhôngmuốnquayđầu,cótiếngbướcchâncànglúccàngtiếngần,đếntậnkhingườiđónhẹnhàngngồixuốngbêncạnhcô.LạcUyểntừtừngoáikhuônmặtthấmđẫmnướcmắtlại.Tronglànkhói

mỏngchỉnhìnthấymộtgươngmặttuấntúxuấthiện,nétmặtngườiđómangvẻđaubuồnyếuđuốivàbấtlực.TráitimLạcUyểnnhưrơixuốngđáyvực:“TiểuMộ...”Tiếngkhócphátratừnơisâuthẳmnhấttráitim,cônhắmmắt,quayđầu

vềhướngkhác.Mộtgiọtnướcmắtlăndàitrênmárồilặnglẽrơixuống.“Đừngkhóc,tôisẽkhônglàmhạiemđâu.”Mộtbàntayấmápchìaranhẹ

nhànglauđigiọtnướcmắtkhuônmặtcô.Côkhôngsợ,bởinếubâygiờcôchếtcólẽlàmộtniềmhạnhphúc.“TiểuMộ,mởhộpra,ThẩmCơsắpchếtrồi,cầuxinanh.”CơthểcômềmnhũnquỵxuốngtrướcmặtTiểuMộ.“Cầuxin anh, đừnggiết ngườinữa, đừngphạmhết sai lầmnàyđến sai

lầmkhác,quáđủrồi.”Côngẩngđầunhìncáccôgáitrongnhữngchiếchộpthủytinhđằngsau

cácbứctranhsơnđầuđãbịxéráchkia.Từnghàngtừnghàng,từnglớptừnglớp, từngđội từngđội,chichítchấtđầycănphòng treođầy tranhsơndầunày.Mỗicôgáiđềuđẹpmộtvẻlạnhlẽo,mắtmangánhnhìntuyệtvọng.Lýdohọchếtchỉcómột,làđãyêumộtngườiđànôngkhôngnênyêu.Nhưngcơhồcáichếtcũngkhônghềcướpđisứcsốngcủahọ,tấtcảđềunhưvẫnsốngđểnhìnTiểuMộ,nhưvậylàquáđủrồi.Linhhồnđãbịthốirữanhưngcũngcầncứurỗi.TiểuMộcũngquỳxuống,nhẹnhàngômLạcUyểnđangrunbầnbậtvào

lòng:“Đâyđềulànhữngngườicongáitôitừngyêu,nhưngchưacóailàmtráitimtôirungđộngnhưem,họđềukhiếntôithấykhóchịuvôcùng”.

LạcUyểncúiđầu,nướcmắt tuônrơinhư trànghạtbịđứtđây, từnghạttừnghạtrơilãchãxuốngsànnhà.“Chonêntôiluônmuốnđưaemđixemđomđómởchỗđó.Tôinóivớicô

gáitựsátkialàtôiđãkhôngyêucôấynữa,nhưngcôấyđãđitheochúngtađếnđỉnhnúivàsuýtchútnữađãgiếtchếtem,làtôikhôngtốtđãkhiếnemsợhãi.”BàntayTiểuMộchạmvàođôimôiấmápcủacô.LạcUyểnngẩngđầunhìnvàomắtTiểuMộ.Đôimắttrongveonhưbầu

trờixanhthẳm,côkinhngạchỏi:“Anhđangquanhệvớicôgáikia?Côgáikiatựtửlàvìanh?Nhưng,cònThẩmCơ?”.“Hừ,emchorằngtôichỉcómộtngườicongáithôisao?Emchorằngtôi

thựcsựyêuhọ?Không,tôichỉmêmẩngiờkhắchọchếtđi,đắmsaytrongsựvĩnhhằngcủahọ,giốngnhưsựvĩnhhằngcủatranhsơnđầu,mườinăm,mộttrămnămcũngkhôngbịgiàvàxấuđi,khôngtrởthànhbùnđất.”TiểuMộđaukhổômđầunói:“Tôivẫnchorằng,tôisẽkhôngbaogiờyêu

bấtcứngườicongáinào,nhưngtôiđãlầm,bởivìtôiđãyêuem.Tôiluônchạytrnem,tôikhôngmuốngiếtem,khôngmuốnbiếnemthànhtiêubảnvĩnhviễnnằmtronglồngkính,bởinhưvậyemsẽrấtcôđơnvàlạnhlẽo”.TiểuMộômchặtLạcUyểnđếnmứccôkhôngsaothởnổi.CólẽThẩm

Cơtronghộpthủytinhcũngnhìnthấycảnhnày,cólẽcôtacũngnghethấytấtcảnhữnglờiởbênngoài.Bởitrôngánhmắtđầyhậnthùcủacôta,ánhmắtcămhậnthếgiới,hậnngườiđànôngnày,hậntròbịpbợmnày,cànghậnngườicongáiđãnhậnđượctìnhyêuchânthànhcủaTiểuMộ.DườngnhưThẩmCơđãbiếtmìnhhoàntoànthua,nênnỗioánhậntrong

lòngđangdần tràodâng.Còn tất cả cácoanhồn trongphòng tranh cơhồđangtừtừtiếnđếndụdỗcontimngậptrànthùhậncủacôta.LạcUyểnômchặtlấyTiểuMộnói:“Tỉnhlạiđi!TiểuMộ,tấtcảkhông

phảilàlỗicủaanh,tỉnhlạiđi!Bàđãvìanhmàchết!Bàđãlấysinhmạngcủamìnhđểđổilấylinhhồnlạclốicủaanh,cầuxinanh,tỉnhlạiđi!”.TiểuMộnhếchmépnhìnLạcUyểnvẻkhinh thường, rồigằngiọngnói

từngchữtừngcâu:“Tôithựcsựmuốnmóctráitimcủaemra,xemtrongtráitimemrốtcuộccóngườinào?”.LạcUyển thấyđaunhói,câunóinhưkimchâmkiakhiếncôkhông thể

chấpnhậnđược.Côđưatayômlồngngực,mộtcơnđaudữdộiùađến.TrongquánbarLýĐạiLộđanghậmhựcuốngrượu,độtnhiêncảmthấy

đaunhóinơilồngngực.Anhđứngđậytrảtiềnrồichạynhưđiênrangoài.“LạcUyển,LạcUyển”,TiểuMộdadiếtgọitêncô.Anhcúingười,ápsát

đôimôiấmápcủamìnhlênkhóemiệngLạcUyển.SựdịuđàngvàtinhtếđócùngmùihoathoangthoảngkhiếnLạcUyểnthấychóngmặt,mọithứtrướcmắtdầnnhòeđi.

LạcUyểnvừaxoayngườiliềnbịmùihươnggâymêtrongmiệngTiểuMộlàmchomêmẩn.Chợtnghethấylờihátmàcôgáinhưthởkhôngrahơitrongphòngtranh

nàycấtlên:“Nếuđôimôianhlàliềuthuốcđộcnguyhiểmnhất,vậycáichếtcủachúngemcólẽlàcõiđivềđẹpnhất”.“Đây làđâu?”LạcUyểnmởchoàngmắt,pháthiệnmìnhbịngâmtrong

mộtcáibồntắmlớn.Điềuđángsợlàvòinướctrongbồntắmđangrócráchxảnướcdướichân,nướcvôcùngấmáp,cólẽcũnglàloạinướccóthểcướpđisinhmạngcô.Cômuốnngồidậynhưngkhôngcònchútsức lựcnàonữa.Cáichếtđột

nhiênđến thậtgần, côđangbình thảnnằmđây,nhìnnước từngchút từngchúttrànngậpkhắpcơthể,chođếnkhitrànquađỉnhđầumình.Chẳngthểvậtlộn,chẳngcòntranhđấu,côđãhoàntoànbấtlực.Bấtngờbàntaytừtừthòxuống,nhẹnhàngxoalênmặtcô.Gươngmặt

tuấntúđếnghêsợcủaTiểuMộlạixuấthiệntrongtầmmắt.“Lạc Uyển, em không tưởng tượng được dáng vẻ khi em không nói

chuyệnđẹpnhư thếnàođâu,đẹpđếnmức tôi cũngmuốnđượcchết cùngem.”Bàn tayTiểuMộkhôngngừngmânmêkhuônmặt,chiếcmũidài,khóe

miệngvàcảđôimắtcô.“Emđừngsợ,nhanhthôi,emsẽmãivĩnhhằng.Tôiđãnghiêncứuvàchế

raloạinướcthuốcnàysẽkhônglàmcơthểconngườithốirữa,màcòncóthểduytrìđượcnhữngđườngnétdángvẻtựanhưthật trướckhichết.Emkhôngcầnphảilolắngvềthờigiansẽbiếnemtrởthànhmộtbàlãovừagiàvừaxấu,cũngkhôngcầnphảilolắngsaukhichếtsẽthốirữadướibùnđất,hoặcthiêuthànhtro.Emsẽmãiđẹpnhưthế,mãiđứngngangvớithờigian,trởthànhmộtcâuchuyệnvĩnhhằng.”LạcUyểnđau lòngkhépmi,cảmgiácnướcđã trànqua tai.Dườngnhư

thầnchếtđangvẫygọingaytrướcmắt,cólẽchếtlàsựgiảithoáttốtnhấtchocôlúcnày.LýĐạiLộ lạixuấthiện trướcmặtThượngQuanLưuVân lầnnữa.Hai

ngườiđốimặtnhaunhưhaicondêtrêncùngmộtcâycầu,lạicùnghỏimộtcâu:“LạcUyểnđâu?”.Nóixongcâunày,cảhaingườiđềuquaymặtđinởnụcườingốcnghếch.

TrướcmắtLýĐạiLộcànglúccànghiệnrõchỗLạcUyểnđangở,tòanhàquenthuộcđólàcôngtrìnhkiếntrúcđẹpnhấtcủathànhphốnày.ThượngQuanLưuVânvẫnlặnglẽláixe,chiếcxelaovunvúttrênđường,

bởianhtinvàotrựcgiáccủaLýĐạiLộ.ThêmnữalàkhithấybiểuhiệncủaLýĐạiLộthìchứngtỏLạcUyểnđanggặpnguyhiểm.LýĐạiLộđangphânvânkhôngbiếtcónênnóichuyệncủaTiểuMộcho

ThượngQuanLưuVânvào lúcnàyhaykhông.Lờinóiđangđịnhbuột ramiệng thì anh lại khôngmuốnmình là người nhiều chuyện, hơn nữa nếuTiểuMộthựcsựnhưbàtanóithìThượngQuanLưuVânkhôngbiếtcólẽsẽtốthơn.Phòngtranhvẫnyêntĩnhnhưvậy,bêntaiLạcUyểnlúcnàychỉcòntiếng

nướcchảy.Cảmgiácbịngâmtrongbồntắmthếnàykhônghềdễchịuchútnàonhưngcôcũngchẳngcócáchnàothoátrađược.Mặcdùđangphải đốimặt với thần chết nhưngngược lạiLạcUyển rất

bình thản.Nhữngngườivàviệcđáng trân trọngđều lần lượthiện ra trướcmặt.Điềucônghĩđếnnhiềunhấtlúcnàychínhlàkhúchátmàmẹđãhátlúccôcònnhỏ.“Nămthángđã trôiqua tự lúcnào...biếtbaonhiêuchuyệnđãquađi...”

Giọngmẹrấthay,mỗilầnbịốm,mẹlạiômcôvàolòngrồihátbàihátnày.Vìthếcôcũngbibabibôhọctheolànđiệududươngđó.Lúcsắplìaxadươngthếđiềungườitanghĩtớinhiềunhấtchínhlàvòng

tayấmápcủamẹhiền.Cô lặngyênchờđợi,TiểuMộquayđầuhỏi cô: “Emcóbiếtvì saoem

khôngbịchovàohộpthủytinhkhông?Đólàbởianhyêuemnhất,nênmớiđểemtrongbồntắmlớn”.Cánhcửađộtnhiênbịđẩyra,mộtgiọngnóilạnhlùngvanglên:“Nóiláo!

Vìanhcảmthấycôấylàmẹcủaanhnênanhchuẩnbịđểbàấychếtthêmlầnnữa”.Tiểu Mộ đứng đậy, nhìn người bước vào phòng, sau đó nói vẻ xem

thường:“LýĐạiLộ,anhthậtcóbảnlĩnhkhitìmrađượcchỗnày!Xemrakẻmùđúnglàkhácvớimọingười”.“Đừngquên,khibàanhmấtcũnglàlúcmắttôiđãkhỏi.Chínhbàanhđã

truyềnsứcmạnhđểtôiđượcthấylạiánhsáng,cònnóichotôibiếtthânthếcủaanh.Đươngnhiênmụcđíchchỉcómột,làkhôngđểanhrơixuốngđịangục,đểcứurỗilinhhồnanh,cóđiều,xemraanhkhôngcứuđượcnữarồi”,LýĐạiLộhờhữngnói.NhưngvẫncảnhgiácliếcnhìnmứcđộnguyhiểmcủaLạcUyểnđangbịngâmtrongcáibồntắmkia.Cánhcửalạimộtlầnnữađượcmởra,mộtngườithởhồnghộcchạyvào,

làThượngQuanLưuVân.

Anhbấtngờnhìnthấymộtcănphòngvớiđầynhữngchiếchộpthủytinhchứacáccôgái.Chỉbiếttrântrânđứngnhìnmàmiệngkhôngthốtnênlời.SauđólạinhìnthấyTiểuMộ,sắcmặtlúctrắngbệchlúcđensạm,môiruncầmcậpnói:“TiểuMộ,đâykhôngphảilàsựthật,đâykhôngphảilàemlàmđúng“Anh,làemlàm”,TiểuMộungdungthừanhận.“Không!”ThượngQuanLưuVânnhìnthấyLạcUyểnđangbịngâmtrong

bồntắmthìhétlênrồilaođến.“Pằng”,mộttiếngsúngvanglên.ThượngQuanLưuVânđứnglặng,viên

đạnkiabaysượtquatai,anhđauđớnquayđầulạinhìnTiểuMộ,nói:“Emmuốngiếtanh?TiểuMộ,chúng ta lớn lêncùngnhau,vậymàbâygiờemmuốngiếtanh?”.“Anh,đừngbướcqua,emkhôngmuốn làmanhbị thương.Cóđiềunếu

anh nhất định muốn can thiệp vào chuyện của em, cũng đừng trách emkhôngkháchkhí”,trôngbộdạngcủaTiểuMộrấtkiênquyết.“Tạisao?Tạisaolạinhưthế?TiểuMộ,trongthếgiớinàyemcầngìcó

nấy,bạngái,xehơi,nhàcửa,tìnhyêu,tìnhthân,quyềnlực,tiềnbạc,tướngmạo, em cần gì có đó, tại sao em phải làm như vậy? TiểuMộ!” ThượngQuanLưuVânbướctừngbướctiếnlênphíatrước.Ngướcmắtnhìnđứaemyêudấucủaminh,dù thếnàođichăngnữaanhcũngkhông thểngờđượchungthủgiếtngườimàLạcUyểnluônmuốntìmlạichínhlàemtraimình.Còn LýĐại Lộ lại chạy đến giữ chặt ThượngQuan LưuVân đã sắp nổikhùng.TiểuMộvểnhmặtcườicợt.Khuônmặtkiasaomàđángsợđếnvậy.Lạc

Uyểntrừngmắtnhìn,bấtgiáccônhớđếngiấcmơkia,TiểuMộtronggiấcmơmangmộtkhuônmặtcủathiếunữ.Ngườithiếunữđómangnétmặtnày,thùhậnsâucay,muốnhủydiệt tấtcả.ChắcchắnTiểuMộbịmanhậprồi,LạcUyểntựanủi.“Haha,tôiđiên,đươngnhiên,tôiđangđiên.Từkhisinhratôiđãđiênrồi,

nhưngngườiđiênkhôngphảilàtôi,làmẹanh.”ThượngQuanLưuVânđauđớnhỏi lại:“Mẹanh lẽnàokhôngphảimẹ

em?”.LýĐạiLộđứngbêncạnhnói:“Trướckhiquađờibàđãchotôibiết,Tiểu

Mộvàanhlàanhemcùngchakhácmẹ.Mẹcậutavốnlàngườitìnhcủabốanh,sauđó,dokhôngchịuđượccôđơnnênđãtựsát.Tiếpđếnbốvàmẹanhgặptainạn,bàthấyTiểuMộcũnglàcốtnhụccủanhàThượngQuan,khôngnỡđểcậutalưulạcđầuđườngxóchợnênmớiđóncậutavề”.“Khôngphải,mẹtôikhôngphảingườitìnhlăngnhănggì,bàấyrấtđẹp,

máitócdàimượt,đôimôiđỏthắm,thíchmặcquầnáongủbằngtơlụa,ôm

gốihátbàiĐêmThượngHải, lôngmàycủabàcũngđẹpvôcùng,ngnhưvầngtrăng,bàấykhôngphảilàvợlẽ,bàấykhôngphảilàtiểuthiếp.”LạcUyểnvẫnđangbịhônmênằmtrongbồntắmlớn.Vàogiâyphútđối

mặtvớicáichết,cônhìnthấycómộtngườiphụnữđangnhẹnhàngômlấyTiểuMộtừphíasau,dángvẻrấtdịuđảng,thấmđẫmtìnhmẫutử,đâycólẽchínhlàngườimẹđãtựsátcủaTiểuMộ!TuycôkhôngnhìnthấymặtngườiphụnữkianhưngthấycáchbàômTiểuMộđầyđaukhổ,bấtanvàcảtuyệtvọng.Bàấymuốnkéoanhquayđầu,cũngkhôngmuốnlinhhồnTiểuMộđivàongõcụt.Tronghônmê,LạcUyểnkhókhănnói:“TiểuMộ,anhhãydừngtaylại.

Nhữnggìanhlàmđãkhiếnlinhhồnmẹanhkhôngthểyênnghỉ,maudừngtayđi!”.Nhữnglờinóiđứtquãngkiavọngratừtrongbồntắmlớn,TiểuMộquay

đầunhìnLạcUyển,độtnhiênmáitócdàiđẹpcủaLạcUyểnđangnổibồngbềnh cùng khuônmặt cô cũng từ từ thay đổi,mái tóc bắt đầumọc dài ranhanhchóng,cònkhuônmặtcơhồđangbiếnthànhmộtngườikhác.LýĐạiLộgọi to: “TiểuMộ,maudừng tay,mẹanhđãnhậpvàongười

LạcUyển.Anhmàkhôngdừngtay,khôngchỉLạcUyểnphảichết,linhhồncủamẹanhcũngkhôngthểsiêuthoát”Nhưng TiểuMộ lại đờ đẫn quỳ xuống, khẽ tựa đầu vào bồn tắm, nhẹ

nhànghônlênđó.Qualớpkínhtrongsuốtgiốngnhưđámmâycủabồntắmcónhìnthấyrõrànghànglôngmi,khóemôicủamẹ.Anhvẫntiếptụcnói:“Mẹ,vìsaobỏconlạimộtmình!Conhậnmẹ”.Nướcmắtanhđãrơi.Đúngkhoảnhkhắcchạmvàomặtkínhcủabồntắm,

bỗngnhiênkhungcảnhđềuthayđổi,mọithứtrướcmắtđềubiếnmất.Ánhmặttrờichiếuvàotừtrênbancông,bênngoàivẳnglạigiọnghátcủangườicongáitrongđĩahát...Mộtngườicongáiđangngồitrướcbàntrangđiểm,máitócdàixõaxuống,mộtkhuônmặtdiễmlệxuấthiệntronggươnggiốngnhưbônghoalannởrộlúcnửađêmvậy.TiểuMộsửngsốtnhìnngườicongáiđó,làmẹanh.Bàvẫntrẻnhưthế,

anhđangđứngsaulưngbà,nhưngbàkhônghềhaybiết.Tronggươngkhôngphảnchiếubónganh.Anhdườngnhưđangđứngở

chỗnàođótrongkhônggiannàyđểngắmnhìnngườimẹxinhđẹp.Từngcảnhtừngcảnhbắtđầuhiệnratronggương,làcảnhtượngkhimẹ

đangsống trongnhung lụagiu sang, rồihìnhảnhmẹ thờiniên thiếuđangngồitrênchiếcxíchđurấtlớn,đangnghịchhoaởsauvườn.Mộtngườiđànôngtrungniênlặnglẽđứngtrênchiếccầunhỏngắmnhìnkhoảngsânrộng,ánhmắttựcaotựđại,vàcơhồmọithứđềuthuộcvềôngta.Thiếunữđứngdậy,nhõngnhẽonói:“Togan,đâylànhàtôi,khôngcho

phépôngngắmnhìnnhưthế”“Haha,côtênlàgì?”“Vìsaotôiphảinóichoông?”“Bởi vì sẽ cómột ngày, không chỉ tòa nhà nàymàngay cả cô cũng sẽ

thuộcvềta.”“Khẩukhílớnđấy!Ôngtênlàgì?”Mặtngườiđànông trungniênkia cúixuống, ánhmắt sắcnhư lưỡidao

đâmvào trái timngười thiếunữ:“ThượngQuanNho!Côcóbằng lòngđicùngtakhông?”Mặtthiếunữửnghồng,phíasauvẳnglạitiếnggọicủabàvú:“Tiểuthư

MinhChâu,ôngchủgọicô”.“MinhChâu,côquảnhiênlàviênngọcsángnhấttrongtòanhànày.”LầnđầutiênMinhChâunghethấycóngườitrựctiếpgọitênmình.Vìthế

tronglòngchợtxaođộng,khôngdámtiếptụcnóichuyệnnữamàvộiquayđầu bỏ chạy. Chiếc áo dài trắng bạc dịu dàng ôm lấy cơ thể thanh xuân,trônggiốngnhưbônghoalantrắngđangnở,treoởcànhcaonhấttrêncâytrongđạiviệnnày,đượcngườiđờiáimộ.Nămđó,trongthànhphốxuấthiệnmộthàophúmớinổi,mọingườigọilà

ThượngQuanNho.Vốnliếngrấthùnghậu,thủđoạnvàđầuóclàmăncủaôngtakhiếnnhữngthươngnhângiàđềuphảibáiphục.RấtnhiềungườilũlượtđầuquânchoThượngQuanNho,vìkhôngmuốn

gâythùchuốcoánđếnkhuynhgiabạisảnnênainấyđềuphụctùngôngta.Trong thànhchỉcónhàhọLýdámđốikháng,nhưngLýgiacũng tựbiết,cuộcđốiđầunàysẽkhôngtiếptụcđượclâu,họsẽthảmbại.ÔngchủLývàThượngQuanNhođangngồi thưởng trà trướcsườnnúi

dựngđứngxanhbiếc,cùngbàn luậnvềcuộcchiếnác liệtnàykhinàokếtthúc.ThượngQuanNhogiơhaiđầungóntay,yêucầucủaôngtachỉcóhaithứlàđạiviệnnhàhọLývàtiểuthưMinhChâucủaLýgiaÔngchủLýphẩytayáobỏđi.Đạiviệnmấtrồicóthểxâylại,cònMinh

Châu,côcongáiduynhấtmãiđếnlúcvềgiàmớisinhđược,saocóthểtặngchokẻđịch.Thươngtrườngnhưchiếntrường,binhbạinhưnúiđổ,mộtđêmôngchủ

Lýhôto:“ThượngQuanNho,mốihậnnàyđờisautasẽbáo”,rồithổhuyếtmàchết.ÔngchủLývừamấtđạiviệnliềnbịThượngQuanNhomualại.Lúcbướcđếnđầucầu,trôngthấytrênchiếcxíchđuvẫnlàthiếunữngồi

đótrôngrấtgiốngMinhChâu.Mặcdùgiacảnhđãlụnbại,nhưnghàoquangmànàngthiếunữđótỏaralạikhônghềgiảm.Chiếcáotangmàutrắng,ngaycảbônghoa trắng trênđầucũngđoan trangđếnmứckhiếnngười tangộpthở.

MinhChâubước từngbước tới trướcmặtThượngQuanNho,cúingườinói: “Đạiviệnđểchoông,xinônghãychongườinhà tôimột chỗnươngthân”.ThượngQuanNhonhìnkhuônmặtđẹplộnglẫynhưngnhuốmmàuđau

thươngcủacôliềnvẫytaymộtcái,đầytớluihếtrakhỏiđạiviện.“Ngườixưanói,mộtnụcườiđánggiángànvàng, takhôngdámbảocô

cười,nhưngmộtlờicủacôcũngđánggiángànvàngrồi.”MinhChâutừtừcúingườihànhlễ,nhưngmộtluồngsángtrắnghiệnra

đằngsautayáocô.CondaomàcôđãgiấulaothẳngđếnngựcThượngQuanNho.Nhưngkhôngngờcondaođóchợtdừnggiữakhôngtrung,ThượngQuanNhođãđưatayranắmlấylưỡidao.Máuchảyròngròng

quakẽtay,nhỏxuốngnềnđáxanhtrêncầu.“Ôngchorằngtôisẽcúiđầutrướcông,đểmongôngchomộtchốndung

thânsao?Lýgiachúngtôichưađếnmứcthấphènnhưthế.”MinhChâuthấyhànhthíchkhôngthànhliềnquayngượcmũidaođâmlênngựcmìnhrồitừtừquỵxuống:“Đờitôikhôngbáođượcthùchocha,concháuđờisauvẫnphảibáo”.Ngườicongáiđótừtừngãxuốngbụihoahảiđường.“Maucứutiểuthư,bấtluậnbằngcáchnào!”,trongsânvanglêntiếngkêu

gàocủaThượngQuanNho.TuymạngcủaMinhChâuđượccứunhưngcônhất thực.ThượngQuan

Nhobêcháođếntrướcgiường,cũngkhôngnhìncô,chỉnói:“Cóđờisauhaykhôngcònchưabiết,nhưng tôichỉbiết,nếuđời tôicó thùgiếtcha thì tôinhấtđịnhsẽbáo,vàđươngnhiêntôicũngđãbáo.NămđóchatôichỉlàmộtthủquỹcủanhàhọLý,giađìnhcômắcnợnhưnglạiđổhếtlênđầuchatôi,chatôicũngvìtứcmàchết,thùnàytôiđãbáorồi”.Bátcháovàngquánhthơmphứcđặttrongchiếckhay.“Nếucôthựcsựcóchíkhí, thìhãytiếptụcsốngđểbáothù,chứkhông

phảilàhọctheocáchmàcáccôgáinguxuẩnvẫnhaylàmlàtựmìnhtìmđếncáichết.”ChỉvìcâunóinàymàMinhChâu liềnmởmắt,đầyhận thùnhìnngười

đànôngđangthổisáotrướcgiườngkia.Đất trờibênngoàiđangđuanhaukhoesắc.MinhChâukhôngrờikhỏiđạiviệnmàtrởthànhngườiđànbàthứhaicủa

ThượngQuanNho.Sống trongđạiviện thâmsâunày,mưagióbênngoàichẳng ảnh hưởng gì đến cô. Thế giới ngoài kia có biến hóa ra sao cũngkhôngliênquanđếncô.ÝchísinhtồncủacôchínhlàtìmcơhộithíchhợpnhấtđểgiếtchếtThượngquanNho.

CùngvớisựrađờicủaTiểuMộ,côcũngcótấtcả.Gắnggiữgìnsắcđẹpthanhxuâncủamình,nhưnglạichẳngcáchnàocóđượcngườiđànôngkia.Ởnơisâuthẳmnhấttrongtráitimcôđãbịrungđộngsâusắc.Nụcười,hơiấmtrêncơthểcùngđôimôingọtngàocủangườiđànôngkia,tấtcảđềuđãinđậmtrongtâmhồncô.Hậnkhôngthểhận,yêukhôngthểyêu,thùkhôngthểbáo,âncũngkhông

thểtiếptục,côliềnđổđầynướcvàobồntắm.Sauđóbuôngdàimáitócvàngồitrênbàntrangđiểm,uốngmấyngụmrượuhồng,rồingânngahátbàihátđó,ngắmnhìnđứacontraiđãsayngủrồihônnóđầyyêuthương.Bấtngờ,cônhảyvàobồntắmlớn.TiểuMộgiậtmìnhtỉnhdậy.Anhtìmmọicáchngănmẹlại,nhưnghếtlần

nàyđếnlầnkhác,ngóntayanhđềutuộtkhỏicơthểmẹ.Tiếnggọiyếuớtđauđớncủađứacon trai,ngườimẹcũngkhôngnghe thấy.Đóđều làảogiác,khôngphảisựthật.Anhchỉcó thểgiươngmắtnhìnmẹ trongchiếcbồn tắmlớn, lặng lẽvô

hồn,chẳngthểcứuđượcnữa,quákhứđãquakhôngthểbùđắp.CơthểxinhđẹpcủaMinhChâuđangdầnchìmxuốngnước,nhưngcôvẫn

ngướcđầunhắmmắtnghenhạc.Cônghĩđếnnhữngkýứctươiđẹpcủangàytrước, giọt nướcmắt long lanh chảy trênmá. Bất chợt cô vùi đầu xuốngnước,chântaykhuakhoắngkhôngngừng,cơthểcũngdầnchìmxuống,hìnhnhưkhôngcònsứcđểđỡlấycơthểmình.Cô từ từ trượt xuống, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt vào cạnh bồn tắm.

Miệngvẫnmấpmáynhưđangnói lờinàođó.Đây là triệuchứngcủacơnđautim,làcănbệnhditruyềntrongdònghọcô,làkiếpnạncủađờicô.TiểuMộkhôngbiếtcầucứuaichỉbiếtgiươngmắtnhìnngườimẹđang

lêncơnđautimmàchẳngthểgiúpđượcgì.CảcơthểMinhChâuđãngậptrong lòng bồn tắm.Nước vẫn đang róc rách chảy.Bàn tay nắm chặt vàomépbồntắmcuốicùngcũngtuộtmất.Xuyênqua thànhbồn tắmcó thểnhìn thấyMinhChâuđangngẩngmặt

nhìn trời.Cơ thểđãchìmxuốngđáynước, tócxõa tứphíagiốngnhưmộtconrắnnhỏđangvùngvẫytrongtuyệtvọng.Chuông cửa đột nhiên vang lên, TiểuMộ nhìn ra chỉ thấymột bé trai

khoảngbốnnămtuổiđẩycửaphòngtắm.TiểuMộbiếtbétraicótướngmạothanhtúcùngđôimắttrongsuốtnhưthủytinhkiachínhlàmình.Anhmuốnchặntầmnhìncủađứabéđólại,khôngchonónhìnthấycảnhtrongbồntắm.Nhưngcậubé lạiđixuyênquangườianh,đivềphíabồntắm,TiểuMộ

mặtđầmđìanướcmắtgọito:“Đừng,đừngnhìn”.Cậu bé kia đứng sững trước bồn tắm đang chứa ngườimẹ đã chết của

mình.Cậutatrợntrừngmắt,sợhãiđếnmứcmắtkhôngđộngđậy.

Giâyphútđó,ngườimẹmangkhuônmặtđẹpvôcùng,ánhmắtyênbìnhnhìn cậu từđáynước, từbi như thánhmẫu.Nhưng cậubéđãquỳxuống,ngướcmắt nhìn chằm chằm vào ngườimẹ trong bồn tắm lớn,miệng lầmbầm:“Mẹ,vìsaomẹlạivứtbỏTiểuMộ?Mẹ,saunàyTiểuMộsẽnghelời,mẹđừngđi”.Cậubénàychorằngngườimẹđãvứtbỏmìnhđểrờikhỏithếgian,bởivì

ngàyngàycậuđềunghethấytiếngkhócthútthítcủamẹ.Nhưngcậukhônghềbiếttiếngthútthítnàylàbởiquáyêu,chứkhôngphảivìtuyệtvọngkhikhôngthểbáothù.TiểuMộ cúi người, luôn miệng nói với cậu bé: “Không phải đâu, mẹ

khôngvứtbỏem,đâylàngoàiýmuốn”.Cậubékialạinói:“Mẹ,cầuxinmẹđừngbaogiờrờcon”.TiểuMộnhìnthấymộtngườicongáiđangtừtừngồidậybêntrongbồn

tắmlớn.Đókhôngphảilàngườimàlàlinhhồncủamẹ.Vìsựkhẩncầucủađứatrẻ

màngườimẹkhôngthểsiêuthoát,chỉcóthểnhẹnhàngômlấyđứatrẻ từphíasau,bámtheochẳngrời.TiểuMộnhìnnụcườicủangườiphụnữđó.Nụcười tuy thiếusinhkhí

nhưnglạirấtđỗidịudàng.Thìramẹchưabaogiờrờixaanh,cònanhlạirơixuốngđịangụctốităm,bởianhđãgiàkhôngbiếtbaonhiêungười.TiểuMộtiếnlênphíatrướcchạmvàomámẹ.Khoảnhkhắctaychạmvào,

mọiảogiácxungquanhđềubiếnmất,chỉcóchiếcbồn tắm lớnvẫnđựngđầynước.TiểuMộnhưđiêndạinhoàingườiômlấycôgáiđãchìmxuốngđáybồntắmlớnkia,vừaômvừagọi:“Không,mẹ,mẹvẫncứuđược”.LạcUyểnhosặcsụa,khuônmặtđãngấmnướctrởnêntáimét.Chỉthêm

mộtphútnữathôitráitimcôsẽngừngđập.NhưngTiểuMộđãômlấycô,nhìncômởmắtvàmừngrỡnói:“Mẹkhôngsao.Trờiạ!Mẹkhôngsaothìtốtrồi”.TiểuMộvừangẩngđầu liềnnhìn thấyLýĐạiLộđangdùng súngchỉa

vàođầumình,lạnhlùngnói:“ĐưaLạcUyểnchoThượngQuanLưuVân”.ÁnhmắtTiểuMộdầnsángtrongtrởlại,anhđãthoátrakhỏiảogiác,anhnhìnLýĐạiLộliềncườirồinói:“Tôilúcnàocũngcoithườnganh,chorằnganhchẳngquachỉlàmộtthằngchuyênlừaănlừauống,nhưngtôiphảithừanhận,cũngcólúctôisai”.ThượngQuanLưuVânnhìnthấyThẩmCơbêntronghộpkínhsắpkhông

cứuđượcnữa, vộinóivớiTiểuMộ: “Mau thảThẩmCơ, cô ta sắpkhôngchốngđỡđượcnữarồi”.TiểuMộ chuyển LạcUyển cho ThượngQuan LưuVân, bước đến bên

cạnh chiếc hộp thủy tinh đựng Thẩm Cơ, quay đầu lại nói: “Cô gái này

khôngphảilàngườitốt,đểcôtachếtcũngcósao?”.“Chodùlàngườitốthayngườixấu,chúngtađềukhôngcóquyềntướcbỏ

mạngsốngcủangườikhác,anhkhôngthểgiếtngười.”SúngcủaLýĐạiLộvẫnchĩavàoanh.“Thôiđược,bâygiờ tôicũngkhôngmuốngiếtngườinữa.”TiểuMộấn

vàocáinútẩnsâutrongtường.Mộtmiếngthủytinhđộtngộtđổầmxuống,ThẩmCơ từ trong đó ngã ra ngoài, rơi bịch xuốngnền nhà.Đượchít thởkhôngkhítronglànhkhiếnsắcmặtcôtathayđổi.LýĐạiLộvẫnchĩasúngvàoTiểuMộ,vừabướcquađỡThẩmCơvừanói

vớiTiểuMộ:“Tôivớianhđitựthú!”.TiểuMộxoayđầulại,hỏiThượngQuanLưuVân:“Anh,anhcũngmuốn

emđitựthúchứ?”.ThượngQuanLưuVânđứnggiữahaingười,khôngbiếtnênlàmthếnào.TiểuMộcườinhạt,chỉvàoThượngQuanLưuVânrồinói:“Anhvẫnmãi

khôngcó sựquảquyết.Lúcnhỏemcướpđồchơimàanh thíchnhất, anhcũngchỉlặnglẽnhìnemnhưvậy.Saunàykhiđãtrưởngthành,emcướpbạngái của anh, anh cũng nhìn em lặng im như vậy. Bây giờ emmuốn giếtngườianhyêuthươngnhất,anhvẫnlặngimnhìnemnhưthế.Khuyếtđiểmlớnnhấtcủaanh là trái timquámềmyếu,khôngdámđưarabấtcứquyếtđịnhnào”.ThượngQuanLưuVânmắtngấnlệnói:“Đúng,emnóiđúng,anhkhông

cóđượcbản lĩnh,khôngnhẫn tâm,khôngđược tựdonhưem.Lúcbànóitronggia tộcchúng taphảichọnmộtngườiđể thừakếgianghiệp,anhđãđứngdậy,nhườnglạikhônggiantựdotựtạiđểemđilàmnhữngviệcemthích.Bởianhlàanhtraiem,mặcdùcólẽemchưatừngcoianhlàanhtrai,nhưnganhlàanhtraiem,đâylàsựthật,vĩnhviễnkhôngthểthayđổi”.ThượngQuanLưuVânkhôngthểnóitiếpđượcnữa.Sựđaubuồntrong

đôimắtanhcònthẳmsâuhơncảlúcLạcUyểnvừanhìnthấyTiểuMộ.Sựrađicủabàcùngnhữngviệcemtraiđãlàmgầnnhưsắpđánhgụcanh.Trongphòngtranhđãhìnhthànhhaiphái,LạcUyểnđãbìnhthườngtrở

lại cùngThẩmCơ lảođảo chạyvềphíaLýĐạiLộvàThượngQuanLưuVân.LạcUyểnđượcLýĐạiLộôm,cònThượngQuanLưuVânnhìnthấyThẩmCơđángthươngcũngchạylạiđỡlấycôta.BốnngườiđềungướcánhmắtnhìnTiểuMộ.LýĐạiLộvẫncầmsúng

chĩavềphíaanhta,nhưngcảbốnngườiđềucảmthấysợngườiđànôngtuấntúnày.Mặcdùanhtakhôngcònđủsứcgiếtngườinữa,nhưngbốnngườidườngnhưvẫncảmnhậnđượcmộtsứcmạnhđangđènénchặtmình.Sứcmạnhđócơhồcànglúccàngtăng,taycủaLýĐạiLộbắtđầurunlên,

rõràngcảmgiácnguyhiểmcứtừngđợttừngđợtdộivàolònganh.ĐạiLộ

liềnvẫytay,nóivớiThượngQuanLưuVân:“Chúngtađi!”.Nhưngcùngvớitiếngkêusợhãicủa,mọingườiđềusữnglại.ThẩmCơ

chỉvàonhữngchiếchộpthủytinhtrongphòngtranh,hétlên:“Họđộngđậyrồi,họđộngđậyrồi”.LýĐạiLộquayđầulạinhìnthìthấynhữngthithểnữtrongcáchộpthủy

tinhngâmchấtlỏngtreotrêntườngkiacơhồđãsốngtrởlạivớihàngngànhàngvạnconmắtđangnhìnđámngườiLýĐạiLộmộtcáchhungdữ,giốngnhưmuốnbảovệbảobốicủamìnhvậy.ThẩmCơsợhãi,tinhthầnhoảngloạn,cơthểmềmnhũnrồingãvàolòng

ThượngQuanLưuVân.LạcUyểnvàLýĐạiLộvừanắmchặttaynhauvừalùilạiphíasau.Nhưng

đầungóntaycủacácthithểnữkiađangtừtừcửđộng,bắtđầucầmnắm,cóxácchếtnữbắtđầucườinhõngnhẽo.TiểuMộquayđầulạiđểthưởngthức“Tuyệttác”củamình.LạcUyểnđãnhậnracácxácchếtnữkiađềutrongtưthếgiốngtưthếtrongbứctranhsơndầumàTiểuMộđãvẽ.TráitimLýĐạiLộthắtlại,cảmgiácnàyvôcùngkỳlạ.Mộtđámxácchết

đangkhoeramọitưthếởbêntrongchiếchộpthủytinhkianhằmnịnhbợTiểuMộ.Cảnh tượng kia đẹp đếnmức đáng sợ, đếnmức khiến người tamuốnbỏchạy.TiểuMộlạibắtđầuchuyêntâmvẽlêntấmvảitrắngkia,cơhồmọithứ

trênthếgiớiđềukhôngcònliênquanđếnanhtanữa.LýĐạiLộkhẽrahiệuýbảobốnngườimauchạyrangoài.Họđãtừtừlùi

sátđếnlốicửara,ThượngQuanLưuVânkéocánhcửarồiđịnhđỡThẩmCơđira.Mọihànhđộngđềuđượctiếnhànhlặnglẽ,ainấyđềusợlàmkinhđộng

đến các thi thể nữngâm trongnhững chiếc hộp thủy tinh, và cảTiểuMộđangsaysưasángtáctranhgiữađámthithểkia.ThượngQuanLưuVânlôiThẩmCơđếnbêncạnhcánhcửađãmở,đang

bướcrađượcmộtnửathìdườngnhưThẩmCơbấtngờtỉnhlạikhiphảichịuđựngnỗisợhãitừcơngiólạnhbanđêmthổivào,màhétto:“Tôiđangởđâuđây?”.NếuánhmắtcủaLýĐạiLộcóthểphunlửathìThẩmCơđãsớmtrởthành

lợnquayrồi.Khôngkịpnữa,cácthithểđangsayđắmtrongphòngtranhnhấtloạtquay

đầunhìnbốnngườibằngánhmắtcămhận.CònTiểuMộkhẽnhíumàyvẽrấtkhônghàilòngvềviệccácxácchếtngườimẫukiakhôngtôntrọngnghềnghiệp.Vôsốcáccánh tay thòxuyênqua lớp thủy tinhchốngđạndễdàngnhư

xuyênqualớpkhôngkhí,tiếpđólànhữngđôichânthondài.Điềukỳlạlà

cácxácchếtvừagặpgióthìbắtđầuthốirữa,dungnhantươimớigiốngnhưhoanởlúcđẹpnhấtkia, trongthoángchốcđãlụi tànnhưmàucủatàntro,tóctairụnghết,rănglongra,datrởnênnhănnheo.RờikhỏichấtlỏngmàTiểuMộđãđặcchếkia,bọnhọchẳngquachỉlà

mộtcáixácbìnhthường.Thếnhưngnhiềuxácchếtcứtừtừbướcratừtronghộp,lạicòntrànracửa,thựcsựkhôngthoảimáichútnào.LýĐạiLộgàolên“Chạy”,rồiômlấyLạcUyểnbỏchạynhưđiên.Vừa

đếngầncánhcửacạnhbancông,mộttaykéomởcửa,chạyđượcmấybước.Chẳnghiểusaođộtnhiênlạichạytrởlại,vừahayvavàoThượngQuanLưuVânđangômThẩmCơ,ThượngQuanLưuVân tráchcứhỏi:“Saokhôngxuống?”LýĐạiLộchỉvàocầuthangnói:“Cóbảnlĩnh,anhxuốngtrướcđi!”.ThượngQuanLưuVânthòđầunhìnxuống.Trờiơi!Phíadướicầuthang

chichítbóngngười,chenchúctừtrênbancôngxuốngtậnphíadưới, từngchỗrẽkiađềucóbóngngười,banđêmởđâuralắmngườithế?Đámngườinàycònđangchạylêntrên,bâygiờmàchạyxuốngchẳngphảilàtìmđếncáichếtsao!Anhtacũnglùitrởlại,imlặnghồilâukhôngnóigì.LýĐạiLộthấyvậy

liềnkéoanhtarồiđưachomộtthanhsắtkhôngbiếtvớđượcởchỗnào.Haingườiđànôngđểhaicôgáiđứngcạnhbancôngrồinắmchặtthanhsắttrongtay,đứngkềvainhau.Aicũngbiếtthanhsắtnàykhôngthểđánhnổisốđôngxácchếtkia,nếucốgắngđixuốngcũngchỉlàmộtconđườngchết.Nhưng,nhưnghiệntạichẳngcòncáchnàokhác,phíasaucòncóhaicôgáicầnđượcbảovệnữa.Lúcnàyđâyđànôngmàkhôngdũngcảmramặtthìthậtuổngphílàmđấngnamnhi.LạcUyểnkhẽđứngđậy.Gióđêmbênngoàitápvàomặtcô,ánhđènđiện

bêndướihìnhnhưrấtsáng,côngoáiđầuxuốngnhìnbãiđỗxebêndưới,xenàoxenấytrôngnhỏnhưconkiến.Côđãxácđịnhrõ,nếuthấytìnhhìnhcógìbấtổncôsẽnhảy từchỗnàyxuống làđược, tránh làmliên lụyđếnhaingườiđànôngnày.Họcóthểtháochạyđượcthìđểchohọtháochạy.ThẩmCơlạiđứngdựasátvàoThượngQuanLưuVâncấtgiọngnũngnịu.

Giọngnóiđóđượcphátravàolúcnàynghechốitaivôcùng,giốngnhưcódaođâmvàomàngnhĩvậy.Đámthithểnữkiaùnùnkéoratừphòngtranh.Vòngvâycànglúccàng

nhỏ lại, ngón tay củaLýĐạiLộ vàThượngQuanLưuVân đều đã trắngbệchnhưngvẫnrasứcnắmchặtthanhsắt.Đám xác chết kiamang khuônmặt vô cảm. Trước tình hình vòng vây

cànglúccàngnhỏlạithìdùkhôngbịănmất,bốnngườiLýĐạiLộcũngsẽbịbópnghẹtđếnchết.

Vậymà vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, những xác chết kia độtnhiênkhôngđộngđậynữamàquayđầunhìnvàomộtchỗ.MấyngườiLạcUyểncũngnhìntheo,chỉthấyTiểuMộđangđứngcạnhmépbancông,trôngthậtcaolớnhùngvĩgiốngnhưconchimchuẩnbịsảicánhbaytrongkhôngtrung.Haitaydangrộng,vẻmặttươicười,nhìnquabênnày.“Không”,LạcUyểnthét lênmột tiếng,“Đừng,TiểuMộ,đừngđứngđó,

rấtnguyhiểm”.ThượngQuanLưuVânnémthanhsắtxuống,địnhchạyđếnliềnbịLýĐại

Lộngănlại.ThượngQuanLưuVânvừagiằngravừagào:“Xuốngđây,TiểuMộ,cóchuyệngìchúngtahãycùngnhaunói,emmauxuốngđi”.TiểuMộvẻmặtrạngngời,lặnglẽnhìnLạcUyển,nhẹnhàngnói:“Anh,

LạcUyển,emkhôngquayđầulạiđượcnữa”.“Tiểu Mộ, anh đừng làm chuyện ngu ngốc”, Lạc Uyển đã lạc giọng.

NhữngxácchếtnữkiađangchenlấnnhauchạyvềphíaTiễuMộ.Mặcdùhọđềuđãchếtbởibàntayngườiđànôngnày,nhưnghọvẫnsayđắmanh.“Anh,nếucókiếpsau,anhhãynhườngLạcUyểnchoem,anhvẫn làm

anhtraicủaemcóđượckhông?”,TiểuMộcườirồinóivớiThượngQuanLưuVân.NụcườitinhnghịchđógiốngnhưnămấyTiểuMộcầmquảtáođưachoanhăn,nhưngtrướckhiđưachoanh,cậucòncắnmộtmiếngthậtto.ThượngQuanLưuVânđãgiằngrađượcliềnchạynhưbayđến.Giờphút

nàyanhbiếtrằng,bấtluậnTiểuMộcólàmchuyệngìkhôngphảivớianhthìanhđềukhônghận,khôngtráchcậuấy,đâymớichínhlàtìnhcảmanhemmáumủthựcsự.Tronglònganh,TiểuMộmãimãilàđứaemtraiđángyêu,tinhnghịchvàhiềnlànhluônỷlạivàoanh.Vìthếdùnóđãlàmchuyệngì,anhcũngkhôngthấtvọngvềnó.Vàokhoảnhkhắcnày,ThượngQuanLưuVânđãhiểuvì saobà lại lựa

chọncái chết để cứu rỗi linhhồnTiểuMộ.Nếungười thân của anhđangchịuđaukhổtrongđịangục,linhhồnđangđilạclốicũngsẽdùngtấtcảđểđánhđổi.ThượngQuanLưuVânvừachạyvừagào:“TiểuMộ,đừngsợ!”.TiểuMộcườiđầymãnnguyện rồi lạiđưamắtnhìnLạcUyển,ánhmắt

lặng lẽkhôngnóinên lời,nhưngngànvạn lầncũngchỉ làmột lờixin lỗi,anhkhôngcốýlàmhạicô,chỉvìanhyêucô,muốnvẻđẹpcủacômãiđượcvĩnhhằng.LạcUyểncũnglặnglẽnhìnTiểuMộ,nướcmắtkhôngngừngtuônrơi.Cô

biếtmìnhkhôngthểcứuđượcanh,tộilỗinhưvậykhôngaicóthểgiúpnỗi,chỉcótựanh.Cơ thểTiểuMộdầnđổvềphía sau, giốngnhưmột chú chimđang lao

mìnhvàomànđêmđenkịt.Cuốicùnglinhhồnanhcũngcóthểtựdobay

lượn,sẽkhôngcònbịvướngbậnvìnhữngchuyệnđãxảyra.ĐôimắtTiểuMộđanghướnglêntrên,nhìnthấygiọtnướcmắtcủaanhtrai.ThượngQuanLưuVânnhìn gươngmặt ngã ra sau củaTiểuMộ, anh chìa tay ra nhưngTiểuMộđãrơixuống,giọtnướcmắtkiaxuyênvàotimgan,đuổitheoTiểuMộ.Cácxácchếttrênbancôngkiađauđớnvôcùng.Họcũnglaomìnhnhảy

xuốngtheoTiểuMộ,vừarờikhỏibancôngtấtcảnhữngthithểđóđềubiếnthànhvôsốcácvìsaolấplánh.Tronglònghọđãkhôngcònsựcốchấpvàvướngbận,họđãthựcsựđược

giảithoát.LạcUyểnvàLýĐạiLộ lặng lẽđứngphía sauThượngQuanLưuVân.

NhữngvìsaosángchóichiếutrênbầutrờiđêmkhiếndònglệtrênmắtLạcUyểnlonglanh,đẹpvôcùng.

Chương17:Kéodàimạngsống

LạcUyểndừngtrướccửaphòngThượngQuanLưuVân,LýĐạiLộngồitrênghếsofa.ThượngQuanLưuVânsaukhilấyđượctrocốtcủaTiểuMộvềthìngồilìtrongphòngkhôngchịurangoài.LạcUyểnbiếtanhkhóchấpnhậnđượcsựthậtnày.Từtrướcđếnnayanhchưatừngthấtbại,vậymàchỉtrongmộtkhoảngthờigianngắnngủilạimấtđihaingườimìnhyêuthươngnhất.Khôngnhững thếanhcòn tnmắt chứngkiếnem trainhảy lầu tự tử.Thựcsựcúsốcmàanhphảichịuquálớn.Có tiếng bước chân từ sân vọng lại.LạcUyểnđứngdậy liền nhìn thấy

ThẩmCơ.Dạonàyngàynàocôtacũngđến,khoácvẻmặtđầysựquantâmđốivớiThượngQuanLưuVân.CôtađếnphòngThượngQuanLưuVân,khẽkhànggõcửa,dịudànggọi:

“LưuVân,anhmaurađi!Emlochếtmất”.Bêncửavọnglạimộttiếng“choang”, tiệpđólà tiếngthủytinhvỡ,nhất

định làThượngQuanLưuVânđãnémlọhoavềphíacửa.Cô ta thấy thếnhanh chóng quay đầu, hằn học nhìn LạcUyển đang cúimặt đứng cạnh,khôngnhậnthấybiểuhiệngìtrênkhuônmặtcủaLạcUyển,nhưnglạithầmchắcchắnrằngLạcUyểnđangcườinhạocô.CơnphẫnnộcủaThẩmCơđãthiêurụilýtính.Côtavốncótấtcảnhưng

lạibịLạcUyểncướpđitừngthứmột,cướpsạchsẽ.ĐiềuđánghậnnhấtlàtrênmặtcôgáimangtênLạcUyểnnày, lúcnàocũngkhoácvẻnhànnhạt,yênbìnhtựanhưxuyênthấumọithứ.GiàycaogótcủaThẩmCơnệnlênnềnđáhoavanglêntiếngcồmcộp.Cô

tabướcđirấtnhanh,cònLạcUyểnvàLýĐạiLộchỉđưamắtnhìnnhaucườigượng.Cảhaingườiđềukhôngbiếtphải làmgìvớiThẩmCơvừaphóngtúngvừađạitiểuthưnày.Látsau,cóchiếcxeđỗtrướctòanhà.Nghethấymấytiếngbướcchântừ

tốnnệntrênconđườngđá,LạcUyểnvàLýĐạiLộvộichạyđếnđứngbêncửanghênhđón.ÔnggiàThiệnThanhbướcvào,nhìnthấyLạcUyểnvàLýĐạiLộđứng

bêncạnhliềnnói:“ThượngQuanLưuVânđâu?Vừarồiởtrênxetađãnghequảngianói.Ôichao,chuyệnnày tacũngđãnghĩđến.Lầnnày tađếnđểnhậntrocốtcủaTiểuMộmangđếnchỗta,đểcậuấyđượcởbêncạnh,bầubạncùngbà”.“Ông,làmsaoôngbiết?Bàđãchếtthếnào?”“Haizzz,tađãsớmnhắcThượngQuanThanh.Nóitrongnhàbàấycónợ

máuquálớn,nếucứtiếptụcsẽcóngườiđờiđờikiếpkiếpchẳngđượcsiêusinh.LúcThượngQuanThanhcòntrẻcũngđãtừnggặpsưphụtôinêncóhọcquamộthaichiêuthuật.Vìthếbiếtxemtìnhhìnhnhàcửa,nhấtđịnhbàấyđãnhìnthấythứgìđónênmớichấpnhậnhysinhbảnthânnhưvậy.BàấymuốnchuyênchởlinhhồncáccôgáitrẻđãbịTiểuMộgiếtkia”,ônggiàThiệnThanhlắcđầunói.“Bàchếtlàdotựsát?”,LạcUyểnsợhãihỏi.“Đươngnhiênkhôngphải.Chỉ làdùngsự tổn thọđểcầusự thươngxót

củaôngTrời,giảmnhẹtộilỗicủaTiểuMộ,gánhchịumộtphầnoánhậnchogiatộcThượngQuanmàthôi.”ÔnggiàThiệnThanhnhìnvàomặtLạcUyểnnói:“Côkhôngcầnphảilo

lắng,tanhấtđịnhsẽkhuyêngiảiThượngQuanLưuVânkhôngđượcphụlạitâmnguyệncủabà”.“Vâng,vâng.”LầnđầutiênLạcUyểncườivuinhưvậy.Côbảoquảngia

đimờiônglãothầntiênnàyđếncũngchínhlàmuốnnhờôngtụngkinhgiúpTiểu Mộ nhanh chóng siêu sinh tịnh độ. Cô biết chỉ ông ấy mới có thểkhuyênThượngQuanLưuVân,giúpanhsớmbướcrakhỏisựuám.ÔnggiàThiệnThanhbướcđếntrướccánhcửaphòngđóngchặt,khẽnói:

“Duyênđếnduyênđi,nhânquảluânhồi.LưuVân,cháucòncốchấpvướngvàovòngyêuhậnđếnkhinàonữa?ChấpnhậngạtTiểuMộra!Đểcậuấykhôngcònlưuluyếnvềcháu,đểcậuấyđitìmmộtgiađìnhtốtmàđầuthai.Sựlưuluyếncủacháubâygiờtrởthànhnỗivướngbậnvớicậuấy,mộtkhiđãcóvướngbận,cậuấysẽkhôngsiêusinhđầuthaiđược”.Khálâusauđócửaphòngmớitừtừmở,ThượngQuanLưuVânbướcra.

TronglòngvẫnômchặthộptrocốtlàmbằngngọccủaTiểuMộ.Anhấpnótronglồngngực,khônghềcógiọtnướcmắtnhưngánhmắtlạitrốngrỗngvôhồn.AnhchậmchạptraobìnhtrocốtvàotayônggiàThiệnThanh,sauđóngóntaykhẽnắmchặtlại.Rồiđưamắtnhìnvẻkhoanthaibìnhthảncùngánhmắtnhưnhìn thấuvạnvật củaônggiàThiệnThanh.Bàn tayanh lưuluyếnkhôngmuốnrờibìnhtrocốt.Cuốicùngcũngtraođi,anhcócảmgiácnhưđãmấtđimộtphầncơthể.Một lát sau, ông già ThiệnThanh quay người bước đi.Khi đi quaLạc

Uyển,ôngdừnglại rất lâu,sauđóngoáiđầusangnóinhưra lệnhvớiLạcUyển:“Đưatayphảiđây”.LạcUyểnngơngácđưa tay ra,chỉ thấyônggiàThiệnThanhkia lấy từ

trongngực ramột sợidâymàuđỏcũkỹđịnhbuộcchoLạcUyển.Bégáihoangmangnhìn,sauđóliềnnói:“Ông,đâylàdâykéodàimạngsống.Cáinàyđểchoôngdùngvàolúccuốiđời,saoôngcóthểchongườikhác,ôngđãtìmbaonhiêunămnaymớithấymộtsợinhưthế”.

“Dâykéodàimạngsống!”,LạcUyểnsợhãi,rụttaylại,“Ông,cháukhôngthểnhậnmónquàlớnnhưvậy”.“Haha, tôi già rồi, sống thêmvài ngàyhay ít đimấyngàyđâu có sao.

Nhưngcôkhôngđểsao?Cuộchẹngặpcánhcửaxanhcủacôsắphếthạnrồi.Nếukhôngcódâykéodàisinhmạngnàythìchẳnglâunữacôsẽchết.Tạisaocôkhôngchohaingườiđànôngnàybiết,vìsaohọđềukhôngbảovệcô?”,ônggiàThiệnThanhchấtvấn.“Vìsao?”,haingườiđànônggiậtmìnhnhìnLạcUyển.Họchỉmớinghe

thấyviệcphảitìmcánhcửaxanh,nhưngkhônghềbiếtrốtcuộccònlạimấyngày,cũngkhôngbiếtquáhạnmàchưatìmrathìLạcUyểnsẽchết.“Vìsaoemkhôngchoanhbiết?”,mắtThượngQuanLưuVânđãđỏngầu.ÔnggiàThiệnThanhbuộcsợidâykéodàisinhmạngvàotayLạcUyển

rồinói:“Đángtiếctôichỉtìmthấymộtsợidâykéodàisinhmạng.Nếucóthểtìmđượcthêmsợidâykéodàisinhmạngkhác,buộccảvàohaitaythìcôcóthểchốngchọiđượcđếnlúctìmracánhcửaxanh”.“Vậylàmthếnào?”,LýĐạiLộhỏi.“Anhnghĩdâykéodàisinhmạngdễtìmthếsao?”,côbékiahỏivẻtrách

cứ.Đâyđãlàbảobốitốtnhấtcủaôngrồi.Nóvốnđượcdùngđểkéodảisinhmạngcủaông.“Khôngsao”,LạcUyểnđưa taysờsợidâyđỏbình thườnghơncảmức

bìnhthường.Dùcóvẻhơicũnhưngmàuđỏkiarấtdẽchịu,côngẩngđầucười,“Thậtsựkhôngsaomà”.ÔnggiàThiệnThanhvừabướcrangoàivừanói:“Côđãcóduyênphận

vớidâykéodàisinhmạngnhưvậythìhãycốgắngsuynghĩ.Trongđờicôtừngxuấthiệnsợidâymàuđỏnàokhiếncôlưuluyếnkhôngthôichưa?Cósợidâymàuđỏnàotácđộngđếntấtcảhồiứccủacôkhông?Cósợidâymàuđỏnàokhiếncôcảmthấyấmápkhông?Sợidâyđókhôngchừngchínhlàdâykéodàisinhmạngcủacôđấy”.LạcUyểnnhớlạilúccònnhỏ.Côchạyđếntrướcmặtmẹ:“Mẹ,concũngmuốncódâychuyền,LanLan

nhàhàngxómcórồi”.Ngườimẹđangbậnrộntrongbếpvẫnngẩngđầulên,đưatayxoađầucô

nói:“Nhưng,mẹkhôngcó!”.Cô liềnbậtkhócbởicôcho rằngđó làchuyệnnghiêm trọnggiốngnhư

trờisắpsập tớinơi.Bởikhôngcódâychuyền thìsẽkhôngcócơhộichơicùngcácbạn.Ngườimẹnhìnhaihànướcmắtcủacô,độtnhiênxõatócra.Rồimộtsợi

dâymàuđỏrấtdàiđãởtrongtay.Mẹbuộcmộtchiếcbôngtailênsợidâymàuđỏđó,sauđókhẽkhàngđeolêncổLạcUyển.Sợidâymàuđỏđóchính

làtìnhyêuthươngcủamẹdànhchocô.Sợidâychuyềnđórốtcuộcđangởđâu?Tìmthấysợidâyđỏnàycólẽsẽ

tìmthấyhyvọngsống.CôđưamắtnhìnbóngônggiàThiệnThanhđãrakhỏicổng.Haingười

đàn ông vây lại hỏi: “Em có cảm nhận được sợi dâymàu đỏ ấm áp nàokhông?”.“Cóthìcó,nhưngcólẽ làđểởnhàkhôngmangđếnđây.Đólàchuyện

xảyrarấtnhiềunămvềtrướcrồi,cũngkhôngbiếtđểởđâunữa”,LạcUyểnnghĩmộtlátrồitrảlời.Nghe thấy câu này,ThượngQuanLưuVân quay đầu lại bảo quản gia:

“Mauđưatrựcthăngra”.LạcUyểnquayđầusửngsốtnhìnanh.ThượngQuanLưuVânkéocôra

ngoài,cònLýĐạiLộvẫnngơngácđứngđó,ThượngQuanLưuVângọi:“Cònđợigìnữa,bâygiờtớinhàLạcUyển,tìmchorathứcứumạngkia”.Bangườiđangvộivãchuẩnbịlênđườngthìnhìnthấymộtcôgáiđứngở

cổng,làThẩmCơ.VừathấyThượngQuanLưuVânđirangoài,côtatươicườimuốnchạylạiđón.NhưnglạithấybộdạngThượngQuanLưuVângấpgápđivềbãicỏphíasau,thìliềnhỏilớn:“Anhđiđâuvậy?”.“TớinhàLạcUyển”,LýĐạiLộkhôngkháchkhítrảlời.“Emcũngmuốnđi!”,ThẩmCơnóivớitheophíasau.“Côđi làmgì?Côgiúpđượcgì?”,ThượngQuanLưuVânquayđầuhờ

hữngnói.MắtThẩmCơngấnlệ,tỏvẻđángthươngnhìnbangườinói:“Mộtmình

emởlạiđâyrấtsợ,emmuốnđicùngmọingười”.LạcUyểnmềmlòng,kéotaycôtanói:“Đithôi!Dùsaothêmmộtngười

tìmcũngtốt”.CâucuốicùnglàcốtìnhnóichoThượngQuanLưuVânnghe.Anhcốkiềmchếkhóchịu,khôngnóigìliềnquayngườibỏđi.Máybaytrựcthăngđãđến,luồngkhícựclớnthổidạtlácây,bốnngười

ngồilênnó.Đâylàtròchạyđuavớithờigian.NếuLạcUyểnthua,cáigiáphảitrảsẽ

làsinhmạngcủacô.TrựcthăngbaymấytiếngmớiđếnnhàLạcUyển.Nơiđólàmộtthịtrấn

nonxanhnướcbiếc,vôcùngcôkính.Máybaytrực thăngđỗ trênsânvậnđộngcủatrườngtiểuhọc.Bốnngườibướcxuống,sauđóLạcUyểnvộichạyvềnhàmàkhôngkịptrảlờinhữngcâuhỏihiếukỳcủabàcontrongthịtrấn.Nhàcửađãdọndẹplạitoànbộ.Từkhimẹquađời,bốcũngbỏđitừlâu,

riêngLạcUyểncũngsớmtự lậpbênngoài,hiếmkhivềnhà.Tuynhàcửavẫncònđó,nhưngvìchẳngcóaiquétdọnnênvừađẩycửavàothibụibặmđãxộclênmặt.

LạcUyểnchỉvàomộtdãyngănkéoởgóctốinói:“Rấtcóthểnóởđó,làmột sợi dâymàuđỏ, trên đó có buộcmột chiếc bông tai rất bình thường,trônggiốngnhưdâychuyền.Vìchẳngđánggiánênchắcchắnkhôngcóaicầmđiđâu.Emlêngácxéptìmtronghòmxemsao”.LạcUyểnbướctớicầuthangtrèolêngácxép,cònThượngQuanLưuVân

vàThầmCơmởngănkéobắtđầulụctìm.MắtThẩmCơđộtnhiênbừngsáng.Mộtsợidâymàuđỏđãởtrướcmắt.

Trênđórõrànglàmộtchiếcbôngtai.CôđangđịnhđưatayracầmthìtiếnggàocủaLýĐạiLộvọnglại:“LạcUyển,LạcUyển,emsaorồi”.LưuVânvộiđilêncầuthang,cònThẩmCơliềnnhâncơhộiđócầmsợi

dâymàuđỏbỏvàotúixáchmangtheobênngười.LạcUyểnvừa lênđếngácxép thì tấm thảmđược treo trên trầnnhà rơi

xuống, lạikếthợpvớiđồđạc lâungàykhôngai lauchùinênbụibẩnbaykhắpnơikhiếncôthấyhơichóngmặt.Côtớimởchiếchòm,lậtgiởtừngthứra.Quầnáocũđượcnémđầytrên

nềnnhàcảngkhiếnbụibaylênkhắpnơi.Côlậthếtchiếcnàylạinémchiếckhác,chẳngtìmthấysợidâymàuđỏđó

đâu.Côhítsâumộthơi,đangđịnhquayngườibỏđithiđộtnhiênpháthiệndướigầmchiếcgiườngconởtrêngácxépbấtthìnhlìnhphátratiếngđộng.Cáigìvậy?Lẽnàolàchuột.Lâukhôngvề,ngôinhànàycũnghỏnghết

rồi.Côcẩnthậndèdặtcúixuống,bỗngnhiênpháthiệncómộtcánhtayvới

nămngón tay thonnhỏ thò rangoài.Nhưngbàn tayđó tuyệtnhiênkhôngphảitaycủangườiống,bởibêntrênđóđầynhữngvầnđenkinhsợ.Côhoảnghốt lùi lạiphíasau,dườngnhưcôđãnhìn thấybàntaynàyở

đâuđó.Cô nghiến răng ken két.Người này rốt cuộc là ai,muốn chomình biết

điềugìsao?ĐãđếnnướcnàyrồiLạcUyểncũngchẳngsợgìnữa.Côđứngdậy tiến tới trướcgiường,đưa tay rakéochiếcchiếu trênđó thì thấydướigầmgiườngchẳngcóai,chỉcómộtchiếchòmgỗnhỏtrôngrấtcũkỹđểđó.Cômởraxemthichỉthấymộtsốđồdùngcũnhưgươngtrangđiểm,son

môi,phấnđãđóngcục,mộtchiếckhăntay,mộtchiếclượcgỗ.Côlậtđi lật lạicũngchẳngtìmthấythứgìkhác,cóvẻđâylàhộptrang

điểmcủamộtcôgái.Nhưngnhữngthứnàycũngbìnhthườngmà,bàntaykiamuốnnhắcmìnhđiềugìsao?NgóntayLạcUyểnđộtnhiênđaunhói,cúixuốngnhìnthìđólàmộtchiếc

kimthêu.Trênđócòncảmộtsợidâydàimàuđỏ,màunàyLạcUyểncũngrấtquen.Cáikimnàycóphảilàkimthêuđôigiàymàuđỏ?Côbắtđầurasứclậtcái

hòm,muốntìmđôigiàythêuhoamàuđỏmàmìnhmuốntìmkia.Mỗi lầntrướckhiminhgặpnguyhiểmđềunhìn thấyđôigiàyấy,nhấtđịnhnóẩnchứabímậtquantrọnggìđó.Đúnglúcđangbớitungđốngđồ,côchợtcảmthấyphíasauhìnhnhưcó

ngườiđứngnhìn.Côgiậtminhquayđầulạinhưngchẳngcógì,nhìntráingóphảivẫnkhôngcógì.Cólẽvìquáđanghinêncôkhôngdámnghĩnhiềunữaliềnbỏđồxuống

rồiđirangoài.Lúcđónghòmlạicôvẫnthẫnthờgiâylátbởicócămgiáclàhìnhnhưcôđãnhìnthấycáigìđó.Haitaycôrunrẩycầmchiếcgương,khẽkhàngsoilênđó.Trong chiếcgươngkia là gươngmặt cô.Di chuyển chiếcgươngxuống

dướirồi lại lênđếncô,saurồi lại lướtsangbênvai.Côthấycómộtchiếcgiày đang giẫm trên vai trái, tiệp tục di chuyển gương sang vai phải quảnhiên cũng cómột chiếc giày khác.Có điều trên giày lần này thực sự cóngườiđứng.Vừarồiđãnhìnxungquanhnhưngchẳngcóai,hóaraconmalạiđứng

trênvai.Côkhôngdámnhìnlênphíatrên.Chỉthấybànchânconmakiađanggi

lênhaivai,đứngrấtvữngchãi.Lầnnàycuốicùngcôcũngcóthểnhìnrõđôigiàyhoa,trênmũigiàycòncóhaichữnhỏ.“Thùnhi.”Côvừađọclêntừđómáumiệngđộtnhiênphuntrào,lồngngựcđaunhói,

cơ thể ngã nhào xuống đất, cảm giác hoamắt chóngmặt, không còn sứcsống.Côcốgắngngẩngđầu liềnnhìn thấy conđường trải đáxanh.Bỗngnhiên tất cả cáccánhcửa sổhaibênđường lọtvàomắt côđềumangmộtmàuxanhngọcbích.LýĐạiLộvảThượngQuanLưuVânnghethấytiếnguỵchphátratừtrên

gác.Thầmnghĩnhấtđịnhcóchuyệnkhônghayxảyrarồinêncảhaiđềuàochạylêngác,chỉthấyLạcUyểnđãngãnhoàixuốngnềnnhà.Khókhănlắmhaingườimớiđỡcôdậyđược,đặtnằmlêngiường,lúcnàyLạcUyểnđãbắtđầurơivàotrạngtháihônmê.LýĐạiLộ thấynhịp thở củaLạcUyểnđangyếudần, biết là côkhông

chống chọi được lâu nữa liền quay đầu nhìnThượngQuanLưuVân.Haingười cơhồđãhiểunênbắt đầugọi người trong thônđến.ThượngQuanLưuVânđưachongườitrongthôntừngnắmtừngnắmtiềnrồibảohọdùcóphảiđảođấtlêncũngphảitìmbằngđượcsợidâymàuđỏđó.CònThẩmCơcũngbận rộnbên trong, chỉ cóLýĐạiLộvàThượngQuanLưuVânbêncạnhLạcUyển.Thờigianđãđếnkỳhạn,nếukhôngcósợidâykéodàisinhmạngcủaông

giàThiệnThanhtặngchothìcólẽLạcUyểnđãkhôngthểchốngchọiđược.Nhưngdùsaocôvẫnsẽcốgắngchốngchọi,mộtkhivẫnchưađếngiâyphútcuốicùng,côtuyệtđốikhôngbuôngxuôi.LạcUyểnđãbắtđầurơivàotrạngtháibánhônmê,khôngngừngkêukhát

trêngiường,nhưngdùcóuốngbaonhiêunướccũngchẳngcótácdụnggì.LýĐạiLộthấybộdạngcủaLạcUyểnnhưthếliềnnghĩđếnnhữnglờiônggiàThiệnThanhnóinhỏlúcđira:“Máucủangườimắttrờilàquýnhất,tuykhôngthểphávỡcánhcửaxanhnhưngchíítcóthểkéodàithêmthờigian.Cậuphảitựbiếtmìnhnếukhôngchịuđượcnữathìđừngmiễncưỡng”.LýĐạiLộđộtnhiênđưacổ tay lênmiệng,cắnmạnh,máuphunranhư

dòngsuốinhỏ.Anhđặtvết thươngđangchảymáukia lênmôiLạcUyển,máuvừachảyvàotrongmiệngthìgươngmặttrắngxanhkiacủaLạcUyểnlạihồnghàotrởlại.ThượngQuanLưuVân im lặng,mắtđỏngầuquayđầu lạinóivớiđám

ngướitrongthôn:“Tìmchotôi,tìthấyrồimuốngìtôicũngcho”.AnhquỳxuốngnắmlấytayLạcUyển,độtnhiênnóivớiLạcUyểnđang

hônmê:“Cầuxinem,đừngchết,đừngbỏanhlạimộtmình”.ThẩmCơđứnggầnđónênkhinhìnthấycảnhtượngnày,cơngiậntrong

lònglạibùnglênnhưcóthểhủydiệttấtcả.Côtanhặtmộtchiếcbậtlửarồichạyrangoài,nhữngmuốntựtayđốtsợidâyđỏnàyđi.TuycôtakhôngbiếtsợidâyđỏnàycótácdụnggìnhưngcôtalạibiếtrõràngrằngnếukhôngcósợidâyLạcUyểnchắcchắnsẽchết.NgườitrongthịtrấnđềutậptrungởnhàLạcUyển,nháonhácđàođàobới

bớiđểtìmsợidâymàuđỏkia.Córấtnhiềusợidâymàuđỏđượctìmthấy,nào làdây lenđỏ,dâyvảiđỏ,nhưngchẳngcósợidâymàuđỏbuộcchiếcbôngtaikia.ThượngQuan LưuVân lòng như lửa đốt cứ đi đi lại lại bên cạnh Lạc

UyểnvàLýĐạiLộ,vừakêungườikhácgọibácsĩđếnvừakêuLýĐạiLộtruyềnmáu.Tấtcảmọingườiđềutheosựchỉhuycủaanh,nỗihoangmanglosợđãlantrànkhắpthịtrấn.ThẩmCơcườigằnđộcáclùisâuvàomộtgóctối,đólàsânsaunhàLạc

Uyển.Bêncạnhđócòncómộtcâyhòe,côtachạyđếnphíasaucâyhòeđó.Saukhiđãxácnhậnkhôngaicóthểnhìnthấymìnhnữamớilôisợidâymàuđỏtừtrongtúira,tayphảicầmbậtlửa.Ngọnlửamàuxanhbùnglênrấtcao,hìnhnhưđâylàchiếcbật lửamới

chưadừnglầnnào.Côtacườinhamhiểm,đưasợidâytớigầnngọnlửa.Sợidâyđỏkiavừagặplửaliềncolại,chỉcầnthêmmộtphútnữathôisợi

dâyđỏnàysẽtrởthànhtrotàn.

Cùng lúc đó, trong nhà vọng lại tiếng thét kinh hoảng của Lạc Uyển.Trong lúchônmêcơ thểcôđộtnhiêncoquắp lại, răngđánhcầmcập.LýĐại Lộmặt tái xanh, vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền giữ chặt cơ thềkhông ngừng co rúm của cô lại rồi nói vớiThượngQuanLưuVân: “Giữmiệngcôấylại,nếukhôngcôấysẽcắnvàolưỡimàchết”.ThượngQuanLưuVângiữchặtđầucô,cảmgiácnhưLạcUyểnsắpbốc

cháy.AnhnắmchặttayLạcUyển,trànghạttrêntaycơhồđãnóngđếnmứcnhưbịnungtronglòthiêu,cháyđỏrồi.ThẩmCơnhìnsợidâyđỏcháynhưngcóvnókhôngbénlửanhưnhững

sợidâybìnhthường,cảmgiácnhưđangđốttrênthủytinhvậy,thậtkỳlạ.Côtarasứcđốtsợidâykia,cuốicùngchợtthấysợidâyrunglênmộtcái,dườngnhưcóthứgìđóđãbịđứt.Thượng Quan LưuVân và Lý Đại Lộ đều thẫn thờ nhìn cánh tay Lạc

Uyểnđộtnhiênbuôngthõngxuống.Ngườinằmyêntrởlại,sựđauđớnkiacơhồnhưđãqua,nhưngthayvàođólàgiấcngủsâuvĩnhhằng.TayLạcUyểnthõngxuốngmépgiường,sợidâytrànghạtnóngbỏngđã

đứt,bắntungtóekhắpnơi.TrànghạtnàyđãcốsứcgánhchịusựđauđớnchoLạcUyển,cuốicùngcũngđãđứt.LạcUyểnrơivàohônmêthậtsự,aicũngcóthểthấyđượcđiềunày.Cô

chỉthởhắtramàkhônghềhítvào,dườngnhưkhôngcònchốngchọiđượclâunữa.LýĐạiLộđưacánhtaychảymáulạinhưngcôđãkhôngthểuốngđược

nữa.LýĐạiLộđểvàohếtlầnnàyđếnlầnkhácnhưngmáucứtừtừtrànratheokhóemôiLạcUyển.ThượngQuanLưuVânvỗvàomặtcô,tráitimrụngrờiđauđớn.Lúcnày

đâyaicònnhớaiyêuai,chỉcầnđượcsốnglạiđãchuyệnrấttốtrồi.Mớivừarồicònnóichuyện,cònđiđược,độtnhiênngãmộtcúthìthầnchếtcơhồđãđốidiệnvớicô.Cảmgiácđóthựcsựkhiếnngườitathậtkhóchấpnhận.Đầu Thượng Quan Lưu Vân càng lúc càng đau như búa bổ. Anh quỳ

xuốngnhặtnhữnghạttrànghạtkia,vậtmàbàyêuquýnhất.Anhbiếtđólàcủahồimônlúctrẻcủabà.TrànghạtđóvẫnnóngnhưlửađốtkhiếnThượngQuanLưuVânkhông

cócáchnàonhặtlênđược.Thầm Cơ vẫn đứng phía sau gốc cây hòe phấn khích đốt sợi dây đỏ.

Nhưngngọnlửabậpbùngvàilầnrồilạitắtngấm,tấtcảlạichìmtrongbóngtối.Côtavừatráchcáithịtrấnnhỏnghèonảnnàyvừabậtlửakhôngngừng,nhưngngọnlửacứbậtlênlạitắt,cơhồcóngườinàođóđangthổitắtnó.ThầmCơthấyrấtkỳlạ.Bấtchợtcảmgiácmộtbêncôlànhlạnh,dường

nhưcóngườiđanghàhơilênđóthiphải.Côtachẳngquantâmnhiều,vẫn

cốgắngbậtlửalầnnữa.Ngọnlửakiachiếusángmộtkhoảngđêmđentốixungquanh.Trongánh

lửabậpbùng,côpháthiệntrênsợidâyđỏtrongtaycòncóthêmmộtsợitócđenrấtdàikhác.Trêndâyđỏtạisaolạicómộtsợitóc?Taycôtarunlênbầnbật,đâychắc

chắnkhôngphảilàtóccô,bởivìtóccônhuộmmàunâuđỏ.Cònsợitócnàyrấtmềm,vừanhìnliềnbiếtlàkhôngphảicủacô.Tronglòngbắtđầulolắng,côkhôngdámbậtlửanữa,đànhlấyrăngcắn

sợidâyđó.Chẳnghiểusaomiệngvừachạmvàosợidâylạigiốngnhưđanghônlênvậtgìđóvậy.Cảmgiáclànhlạnh,trơntrơntựadangười.Lẽnàocóngườiđangđứngtrướcmặtmình?Côtacốbật lửa,ngọnlửa

vừabùngsángthìcảnhtượngtrướcmặtđãkhiếncôcứngđờbấtđộng.Trênsợidâyđỏtrongtaycôcòntreomộtcáiđầungười.Đólàđầucủamộtcôgáixinhđẹpnhưngđôimắtđờđẫnnhìncô,khóemiệngcònđầymáutươi,trêncổcóvếtcắnđođỏ.VừarồikhôngphảiThẩmCơcắnsợidâyđỏ,màlàcáiđứtcổcủangười

congáinày.MồhôitrêntránThẩmCơtúara,khóemiệngngườikiachậmrãinói:“Vìsaocôđốtsợidâycủatôi?”.“A!”,mộttiếngthétvangtrời,ThẩmCơquayngườibỏchạy.ThẩmCơkêu gào chạy vào trong nhà,mọi người bên trong đều ngừng

toànbộđộngtácsữngsờquayđầulạinhìn.Côtathấyngườikhácđềunhìntaymình,bởivìtrêntayvẫncòncầmsợidâyđỏkia.KhuônmặtThượngQuanLưuVânbiếnsắctrởnênlạnhbăng.Laođến,

mộttayanhcướplấysợidâykia,ThẩmCơlậptứcnói:“Đâylàsợidâyemvừapháthiệnthấydướiphiếnđánhôbênngoàinhà,vuiquá”.Nhưngbiểuhiệntrênmặtcôtathìtấtcảđềuchẳngnhậnrasựvuimừngở

đâu,nụcườiquáưgượnggạo.NhưngThượngQuanLưuVânkhôngmuốnđếmxỉađếncôtanữa.Anhquayngườiđi,lúcnàymặtLýĐạiLộtáimét,nếuvếtthươngtiếptụcchảymáuthisẽnguyhiểmđếntínhmạng.ThếnhưngkhisợidâyđỏkiavừađượcbuộcvàotayLạcUyển,mắtLạc

Uyểnliềnmở,mởratiahyvọngsốngsót.Cóđiềuchỉtrongthoángchốcsauđócô lạinghiêngđầu rồi lịmđi, cònLýĐạiLộcũngngãxuống.ThượngQuanLưuVânvẫnởđókêugàothảmthiết,quangcảnhtrởnênhỗnloạnvôcùng-LýĐạiLộđượckhiêngđicầmmáu.span>CònThẩmCơđờđẫnđứngở đó giống như bị người khác nệnmạnhmột cú khiến đầu ócmụmẫm.Trong lòng cô ta vừa sợ vừa hận, nhưng dù sao tínhmạng củaLạcUyểncũngđãđượcgiữlại.Mànđêmtrầmlặngvàyêntĩnh,LạcUyểncũngdầntỉnhlạisaucơnhôn

mê.Côkhônghềbiếtmìnhđãđượckéotrởlại từQuỷMônQuan,màchỉcảm thấyđầunặng trịch chân taynhẹbẫng.Đưamắtnhìngươngmặt sayngủcủaThượngQuanLưuVânđangmệtmỏinằmcoquắptrênghếgầnđó,rồilạinhưnghethấygiọngnóicủaThượngQuanLưuVân:“Nhanhlên,tìmnhanhlên”.Tronglúcmêmangiọngnóiđócứmãigọicôkhôngđượcngủ.Vàkhó

khănlắmmớigắnggượngtựngồidậyđược,côliềngiơtayvềphíacốcnướcđặttrênbànbởikhôngnỡlàmngườikháctỉnhdậy.Vừarồicôhônmêchắcchắnđãgâyrarấtnhiềuphiềnphứcchomọingườirồi.Côphảimấtrấtnhiềusứcmớingồidậyđược,nhìnthấysợidâymàuđỏ

quenthuộckiađangbuộclêncánhtaycủamình.Côchợtnhậnramìnhhìnhđangbịrơixuốngvựcsâu,bỗngcổtaybị thắtchặtmộtcáirồibịmộtsứcmạnhchẳngbiếttừđâuralôitrởlại.Màcólẽsứcmạnhtrêncổtaylúcđóchínhlàđếntừsợidâyđỏnày.Nhưngcơthểcôvẫnvôcùngyếu,hoàntoànkhôngthểtựđiềukhiểnđược

mình.Miệnglưỡikhôđắng,đôitayrunrẩy,nênphảicốgắngdichuyểntừngchútmột.Thẩm Cơ đứng bên ngoài cửa sổ cách đó không xa, dường như cô ta

khôngcóýđịnhngủ.Nỗisợhãivừarồikhiếncôtavẫnchưalấylạiđượcbìnhtĩnh.CôtakhôngthuầnphụcđượcThượngQuanLưuVânđingủnêncămhậnđứngtrướccửasổnhìnLạcUyển.KhithấyLạcUyểnkhôngtựcầmnổicốcnướcliềnlénhừmộttiếngsauđóbỏđi,tựtìmchỗnghỉchomình.LạcUyểnvẫngắngvớicốcnước,độtnhiênbêncạnhcốcxuấthiệnmột

bàn tay.Bàn tayđóquen thuộcvàấmápbiếtbao.Mọi thứ trướcmắtLạcUyểnđộtnhiênnhòeđi,hìnhnhưcônhìnthấyngườimẹđãchếtđangcầmcốcnướcđếnbêncô.Còncôđãtrởlạituổithơ,bịốmnằmtrêngiường,mẹcầmnướcđườngtrắngđãpha,dịudàngbướcđếnbêngiường.Côđờđẫnnhìnmẹ,miệnglẩmbẩm:“Mẹ,mẹ”.Tronglòngchợtxuấthiện

hàngngàncâuhỏi,khôngbiếtmẹlúcnàylàngườihayma,mìnhđanghồitưởnglạihayrơivàoảogiác.Ngườimẹ vẫn dáng vẻ như xưa bê cốc nước đến. Cômuốn giơ tay ra

chạm vàomẹ nhưng cơ thể đãmệtmỏi không còn chút sức lực nào nữa.Nhìnthấytrêncổmẹhìnhnhưđeosợidâyđỏmàmìnhmuốntìm.LạcUyểnngẩngđầu,nhìnmẹ,khẽhỏi:“Mẹ,làmẹvẫnluôngiữsợidây

đỏnày!”.Ngườimẹchỉmỉmcườikhôngnóilặnglẽbêcốcnướcngồitrướcgiường.

LúcnhỏmỗilầnLạcUyểnbịốmmẹđềubênướcngồinhưvậy.TuykhôngthểốmthaychoLạcUyểnnhưngmẹluônsẵnlòngởbêncongái,kểchuyệnrồihátchocô.

Quảnhiênlúcnàymẹlạibắtđầuhát.Mẹkể lúcmẹchưalấychồng,đãtừngtheođoànkịchtrongthônhọcquamấycâu.Saunàycùngvớisựpháttriểncủađiệnảnh,tivivàcáctrògiảitríthìđoànkịchcũngnhanhchóngbịgiảitán.Nhưnggiọngcủamẹvẫnngọtngàonhưvậy,vừacấtlờiđãcóthểmanglạisựbìnhyênchomọingười.Bàihátnàycôđượcngherấtnhiềulần,làbàihátmẹthíchhátnhất.Lời

bàihátnhưthấmsâuvàotráilimLạcUyểntừngcâutừngcâu:“Nămthángđãtrôiquatựlúcnào,biếtbaonhiêuchuyệnđãquađi…”TựđáylòngLạcUyểntràolênmộtcảmgiácvôcùngthêlương.Khinghe

bàihátnày,đôimắtLạcUyểnđãlệtuôntràohaihànggiốngnhưkhithấyngườiyêuđixa,thấysựcôquạnhvôcùng.Ngườimẹhátxong liềnngoáiđầunhìnLạcUyển trìumếnsauđóbóng

mẹdầntrởnêntrongsuốt,từtừbiếnmấttrướcmặtLạcUyển.LạcUyểngiậtmình,giơ tayvềphíabóngmẹ,miệngkhôngngừnggọi:

“Mẹ,mẹ,đừngđi”.Chỉcómộtbàntaychìaralắcgọicô.Cômởchoảngmắtthìthấykhuôn

mặtThượngQuanLưuVân.Anhmừngrỡnhìncô,miệnglẩmbẩm:“Cuốicùngemđãtỉnh,LạcUyển,saovậy,emlạimơácmộngnữaà?Vìsaomặtđầmđìanướcmắtthếkia?”.LạcUyểnnhìnThượngQuanLưuVânhồilâumàvẫnchưalấylạiđược

tinhthần,lẽnàovừarồithựcsựchỉlàngủmơ.Côquayđầunhìncốcnướckia,quảnhiênvẫnđặtởchỗmàtaymìnhkhôngvớiđược.Côđưataysờlênmặtmình,cảmgiácươnướt.Vừarồingườimẹmàcô

nhìnthấylẽnàochỉlàhìnhảnhnhớlạicủanhữngthángngàyđãqua,chỉlàgiấcmơnhưtấtcảcácgiấcmơbanđêmkhác?ThượngQuanLưuVânđỡLạcUyểnngồi rồiđưachocôcốcnước.Cô

saukhiđãtỉnhtáohơnmộtchútlạibắtđầunghĩđếngiấcmơvừarồi.Càngnghĩcàngthấykỳlạ,nếulàmơthìvìsaomìnhcóthểnhớrõtừngchitiếtnhưthế?Nhưngnếukhôngphảilàmơthìtạisaomẹkhôngnóirõnhữnglờimuốnnóivớimình,màchỉhátthôi?Độtnhiêncôcảmthấy trongmiệngmìnhcómùi tanhcủamáu.Cô liền

nhổrarồinóivớiThượngQuanLưuVân:“Cóphảithứemvừauốnglàmáuphảikhông,saonướcnàycómùimáutanh?”.LạcUyểncốtìnhtrêuđùađểxoadịubầukhôngkhínhưngmặtThượng

QuanLưuVânchợttốisầmlại.RồicôchợtnghĩrađiềugìđóliềnnắmtayThượngQuanLưuVânhỏi:

“LýĐạiLộđâu?Tạisaokhôngthấyanhấy?”.“Anhấyđangnghỉ.”ThượngQuanLưuVânkhẽđáplại,đưamắtnhìnvềphíagianphòngnhỏ.

LạcUyển giận dữ ngồi dậy, hướng về phía gian phòng nhỏLýĐạiLộđangnghỉnói:“Saocóthểnhưvậy?Emvừamớikhỏelại,anhấylạikhôngđếnthămmàđinghỉmộtmìnhthếhả?”.Thượng Quan Lưu Vân liền khuyên cô nói: “Anh ấy đã mất máu quá

nhiều,đangđiềudưỡng”.“Mất quá nhiều máu?”, Lạc Uyển hỏi vẻ lo lắng, “Tại sao, anh ấy bị

thươngà?Vìsaolạibịthương?”.ThượngQuanLưuVânnhìnánhmắtlolắngcủaLạcUyển,độtnhiêncắn

răngnói:“Khôngcẩnthậnnênbịvavàomộtvật.Emđừnglolắng,vừamớikhỏelạinênđừngđểýđếnnhiềuchuyệnnhưvậysẽkhôngtốtchosứckhỏe.Anhấykhôngsao,chỉlàquámệt,nghỉmộtchútlàkhỏethôi”.LạcUyểnyêntâmngủthiếpđi.Thếnhưngmấycâuhátkiacứlặpđilặp

lạirấtnhiềulầntrongđầu.Từxavọnglạinhưngkhilọtvàotailạirấtđỗirõràng.Vìsaotrongnhàlạicónhữngđồtrangđiểmcũkỹđó,vìsaomẹlạihát

khúchátthêlươngnhưthế?Chuyệnnàyrốtcuộccóliênquangìđếnmình?CảđêmLạcUyểnchỉsuynghĩđếnchuyệnnày.Thờigiancònlạiquáư

ngắnngủi.Mặcdùcôđãbuộcsợidâykéodàisinhmạngnhưngcũngchẳngbiếtcóthểkéodàiđượcbaolâu.Trờivừasáng,côquyếtđịnhđivàotrongthônhỏimấyngườigiàtronggánhhátvềlailịchcủakhúchátkia.

Chương18:Mêkịch

Trờiđãsáng,ánhnắngtừbênngoàichiếuvàoquakhungcửagỗ.SắcmặtLạcUyểnđãhồnghào trở lại.Saukhi ănxongchút cháo, cô liềnnóivớiThượngQuanLưuVânlàmuốnđiđếnthônnơimẹsinhravàlớnlên.LýĐạiLộcũngtừgianphòngnhỏđira,LạcUyểnvuimừngxáchtúi.LúcnàyThẩmCơlạimangđếnmộttinxấulàtấtcảngườitrongthônđó

đã chuyển đi hết rồi. LạcUyển thất vọng nói: “Thôi được, thuận theo sốmệnhthôi!Chúngtatrởvề”.“Vềđâu?”,ThượngQuanLưuVânvàLýĐạiLộcùnghỏi.“Vềthànhphốthôi!Emnghĩrồi,vẫnphảitìmônggiàThiệnThanhđểhỏi

mộtsốchuyện.KhôngbiếtônggiàThiệnThanhcóbiếthátkịchkhông?”LạcUyểnvừađiravừahỏiThượngQuanLưuVân.Anhngạcnhiênnhìn

cô,lúcnàycôcònmuốnđitìmngườihátkịchsao?Khôngphảibịsốtđếnmấttrírồiđấychứ?Trênđườngvềthànhphố,mọingườiđềuimlặngkhôngnóigì.Chuyếnđi

nàymặcdùcócảnỗisợhãivàsựnguyhiểmnhưngcuốicùngđãtìmđượcsợidâykéodài sinhmạng.Cóđiềuconđường trướcmặt lại càng trởnênmênhmôngmùmịt.TuytronglòngLạcUyểnmơhồcócảmgiácgìđónhưnglạikhôngbiết

bắtđầutừđâu.Đượcrồi,khôngcầnnghĩnữa.Bâygiờđànhphốmặcchosốphận,qua

đượcngàynàobiếtngàyđó.LạcUyểntựađầuvàoghếngắmnhìnhìnhdạngcácđámmâytrênbầutrờiđangkhôngngừngthayđổigiốngnhưcuộcđờimìnhvậy.Vừavàothànhphố,ThượngQuanLưuVânđãsắpxếpxongxuôimọithứ.

BốnngườiláixechạythẳngđếnchỗởcủaônggiàThiệnThanh.Chỗđóvẫnlàcảnhnonxanhnướcbiếcnhưthế,vẫnlàbégáirađóntiếp.“Emgái,ôngđâu?”,ThượngQuanLưuVânhỏi.“Đirồi”,lầnnàycôbélạikhánhiệttìnhvớiThượngQuanLưuVân.“Đi đâu, khi nào về?”, LạcUyển vội hỏi.Cô bé đó liền nhếchmép vẻ

khôngthíchLạcUyểnbởilầnnàocôđếnđềugâyphiềnphứcchoông.“Khôngbiết,ôngđiđâuchẳngbaogiờchoembiếtđịađiểmvàthờigian

vềcả.”Lờibégáiđónóitráivớisựthật.LạcUyểnngồitrênbậcthềmcúiđầuthanthở.Mấyngườiđứngtrướcmặt

côđềukhôngbiếtnênlàmthếnào.LúcnàyLạcUyểncảmthấymìnhđangbịmấtphươnghướng,dùđếnbấtcứchỗnàodườngnhưcũnglàngõcụt.

CôngồiđórồibảoThượngQuanLưuVân,LýĐạiLộvàThẩmCơđira,cômuốnở lạimộtmình.ThượngQuanLưuVânđi thắphươngchobàvàTiểuMộ,LýĐạiLộsắcmặtvẫncòntáixanhđếnngồitrướccáibàngầnđóuống trà.CònThẩmCơkhông thểnhẫnnại thêmđượcnữa liềnngồiphệtxuốngmộtchỗthoảimáinhất,tiếpđóđưamắtnhìnxungquanhxemcóaichúýđếnmìnhkhông.ThẩmCơngồiđómộtlátrồiđitheoThượngQuanLưuVânvàocănphòngnhỏđặttrocốtcủabàvàTiểuMộ.ThẩmCơmuốntậndụngcơhộinàyđểnóirõvớiThượngQuanLưuVân.

Chodù làvì tiềnđồsaunàyhayvì tiền tàivàquyền thếcủanhàThượngQuan,hayvìsựưutúcủangườiđànôngnày,côtacũngnhấtđịnhkhôngthểbỏquacơhộinày.ThẩmCơchỉnhlạiquầnáosauđócòncẩnthậnsoikhuônmặtmìnhqua

kínhcửasổ.Bấtluậnxéttrênbấtcứphươngdiệnnào,mặtmũi,dángngười,trí tuệ thìcôcũng tự tin rằngmìnhưu túhơnLạcUyển.Vì thếkhông thểthuamộtcôgáiđãxấumàcònlúcnàocũnggâyphiềnphứckiađược.ĐâylàcơhộicuốicùngcủaThẩmCơ.Lúcnàynếucóthểbàytỏthành

côngvớiThượngQuanLưuVânthìLạcUyểnkiađànhchùnbướcmàthôi.CôtacườiđầytựtinnhìnThượngQuanLưuVânđangnghiêngmìnhthắp

hươngtrongphòng.Chẳngbiếtvìđiềugìmàđộtnhiênthấyxúcđộng,côtanhớ lại lần trướcgặpnguyhiểm trongphòng tranhcủaTiểuMộ, làngườiđànôngnàyđãômcôrờikhỏichỗấy.Lúcđócôcũngnhìnthấydángngườinghiêngnghiêngnhưthếnày.ThượngQuanLưuVânthựcsựrấttuấntú,côthầmcangợi.Tronglòngthầmnảyramộtmưutính.Côbướcđếntrướcbìnhtrocốtcủa

TiểuMộ,giảhắphương,rồinướcmắtđầmđìađểgâysựchúýcủaThượngQuanLưuVân.ThượngQuanLưuVânchorằngcôtađaulòngvìnhữngchuyệnđãxảy

ra.Liềnbướcđếnvỗvàovaicôtarồinói:“Thôi,chuyệnđãqua,đừngnghĩnhiềunữa”.ThẩmCơnhâncơhộiđóbổnhàovàolònganhnứcnở,hai tayômchặt

nganglưngThượngQuanLưuVân.ThượngQuanLưuVânnhíumày,anhcómộtcảmgiáckhôngthểnóirađượcthànhlời.Lúcnàocũngcảmthấycôgáinàycógìđókhônghợpvớianh.Tuykhôngbiếtchắcchắn làchỗnàonhưnganhthựcsựcảmnhậnđượcsựgiảtạomàcôtađangcốthểhiện.Anhgắngsứcthoátkhỏicáiômcủacôtatiếpđócấtgiọng:“Đirangoàithôi!”.ThượngQuanLưuVânquayngườibỏđi,nhưngcánhtaylạibịkéolại.AnhvừaquayđầulạiliềnbắtgặpđôimắttóelửacủaThẩmCơ:“Đềulà

vìLạcUyểnư?”.“Cáigì?”

“AnhcựtuyệtemlàvìLạcUyểnư?Tạisaolạivìconnhađầuxấuxíđómàcựtuyệtem?Emcóđiểmnàokhôngbằngcôta?”ThượngQuan LưuVân nghe ThẩmCơ nói những lời như thế thì chết

lặng,nói:“CÔđiênrồihả?Côđịnhlàmgì,buôngtayra,khôngphảivìLạcUyển.Từtrướcđếnnaytôichưabaogiờcóýgìvớicôcả”.“KhichưaquenLạcUyển,anhthườngxuyênởbêncạnhem.Lúcđóanh

đãđểýđếnemrồicơmà!”,ThẩmCơcàngnóicàngnhanh,“Saunày,anhđãcứuvàbảovệemlúcnguyhiểm,cũnglàvìyêuem,đúngkhông?Bâygiờanhkhôngthểbênem,chỉvìLạcUyển,vìanhkhôngđoạtđượctìnhyêucủaLạcUyển,chonênmớirasứctheođuổicôta,cóđúngkhông?”.ThượngQuanLưuVânnghethấynhữnglờinàythìkhôngnhữngkhông

tứcgiậnmàcònbậtcười.AnhnhìnthẳngvàomắtThẩmCơ,chậmrãinói:“Côcho rằngai cũngđốixửvới tìnhyêungangngược,không từmột thủđoạnnhưcôsao?”.Anh chỉ về phíaLạcUyển đang ngồi ở đằng kia nói: “Tôi đối vớiLạc

Uyểntuyệtđốikhôngphảivìkhôngcóđượctìnhyêucủacôấymàcốgắnghếtsứcnhưthế.Chỉvìtôimuốncôấycóthểsốngvuivẻ,cònviệccôấyyêuhaykhôngyêutôi,khôngliênquangìcả”.Anhdừnglạigiâylátrồilạinhếchmépmỉmcười,nói:“Cònnữa,ttrước

đếnnaytôihoàntoànkhôngđểýđếncô.Hơnnữatôicònrấtghétnhữngcôgáichỉbiếtyêubảnthânmình.Côlàtrợthủcủabàtôinêntôitôntrọngvàphốihợpvớicôtrongcôngviệc,chỉthếthôi”.“Không,không,anhnóidối,anhkhôngnói thật lòng.Anhrất thíchem,

anhnhấtđịnhlàrấtthíchem.Anhkhôngthểkhôngđểýđếnemđượcvìtừtrướcđếnnaychưacóngườiđànôngnàokhôngđểýđếnem”,ThẩmCơhétlênđiêncuồng.ThượngQuanLưuVânkhôngthèmđoáihoàiđếnThẩmCơnữa,hấtcôta

ngãxuốngđấtrồiquaylưngbỏđi.ThẩmCơngãsõngsoàitrênnềnđấtlạnhbuốt,ánhmắtđauđớnlẩmbẩm:

“Đây không phải là sự thật. ThượngQuanLưuVân anh nói dối, anh nênxuốngđịangụcđi,tấtcảđềulàvìLạcUyển.Conđànbàkia,saokhôngchếtđi?”.ThẩmCơđứngdậy,nhìnbangườiLạcUyển,ThượngQuanLưuVânvà

LýĐại Lộ đang ở đằng kia, độc ác nói: “Các người đều chết hết đi, cácngườixuốngđịangụchếtđi”.LạcUyểnmộtmìnhngồinhìnvườnhoagầnđó.Câynhàiđãnởhoa,đang

thuhútmấyconbướmvàngbaylượnxungquanh.Giómátnhènhẹthổitới,mồhôilấmtấmtrênngườitheolàngióbayđi,

mọiphiềnnãohìnhnhưcũngđượccuốnđi.Côbéđangchơicùngđànkiến

dưới bóng cây kia. Lạc Uyển thầm nghĩ, dù sao cũng đến nước này rồi,chẳngcầnphảinghĩnhiềunữa,chibằngcứvuivẻmàsốngđượcngàynàohayngàyđóthôi.LýĐạiLộbướcđếnngồixuốngbêncạnhcô.LạcUyểnquayđầulạinhìn

anhrồinói:“Này,sắcmặtanhvẫnrấtxấu,bịcảmnắngnặng thếsao?Cóphảianhbịmắcbệnhhiểmnghèogìđókhông?Đừngbaogiờchếttrướcmặtemđấy”.“Emnghĩhaythật.Ởđâuramàlắmbệnhnanyđểmắcđếnthếchứ,đừng

có tí tuổiđãnóinhững lờinày.Bất luận thếnào, chúng tacũngđềuđangnghĩcách,bâygiờmàđãmuốnchếtrồisao?Chếtdễvậyhả?”,LýĐạiLộtráchcônghĩtiêucực.“Đừng nghiêm túc như thế, em đùa đấy”, LạcUyển nói.Vừa đúng lúc

nhìnthấyThượngQuanLưuVânbướcratừgianphòngnhỏvàđangđivềphíanày,LạcUyểnvuivẻgọi:“Ởđây,ởđây”.ThượngQuanLưuVânđãđếnnơi,cũngngồixuốngcùnghaingười.Anh

ấyxoaxoađầuLýĐạiLộnói:“Saokhôngđinghspan>“Tôiđâucódễhỏngnhư thế,anhmớicầnnghỉngơiđấy!Nhìn râucủa

anhđi”,LýĐạiLộquayđầunói.“ThẩmCơđâu?”LạcUyểnđểýthấyThẩmCơkhôngxuấthiệnthìngạc

nhiênhỏiThượngQuanLưuVân.ThượngQuanLưuVânkhôngbiếttrảlờithếnào,chỉnóilấplửng:“Khôngbiết,cóđiềuanhthấyconngườicủaThẩmCơkhôngđơngiản,tốtnhấtemđừngquáthânthiếtvớicôta”.“Khôngsaođâu,ThẩmCơchỉlàquákiêungạothôi.Trướcđâylúchọcở

trườngcũngchẳngbaogiờqualạivớinhữnghọcsinhbìnhthườngnhưbọnem.Cóđiềubâygiờgặpđượccũngcoinhưlàcóduyên.Hơnnữaemcũngkhôngcótiềnnêncôtacũngkhônglừađượcgìcủaemđâu”,LạcUyểnngâythơđáplại.ThượngQuanLưuVânkhôngbiếtnóigìnữabởianhđangđắnđoxemcó

nênnóirachuyệnmàThẩmCơvừanóivớimìnhhaykhông.ĐangsuynghĩthìđộtnhiênthấyThẩmCơđira,cảmgiáckhóchịutronglòngcũngđànhnénlạikhôngnóira.LạcUyểnchạyđếnkéoThẩmCơrồiđộtnhiênvuivẻquayđầu lạinói:

“Tôibiểudiễnmộttiếtmụcchomọingườixem,thếnào?”.CảmấyngườiđềukinhngạcnhìnLạcUyển,hiếmkhi thấycôhứngchí

nhưthếnêntấtcảđềusữngsờ.LạcUyểnvungtay,rồibắtđầugiẫmchântheonhịp,sauđólạixoayngười,vungtayáo,nhấtcửnhấtđộngcủamẹnămđóđềuhiệnratrướcmắt.Côbắtchướcdángvẻcủamẹnămđóbắtđầuhát:“Nămthángđãtrôiquatựlúcnào…”.Từnghànhđộng của cô đều thu hútmọi ánhmắt củamấyngười.Đám

ThượngQuanLưuVânđềuđờngườirabởikhôngaingờLạcUyểncònbiếthátkịch.LạcUyểnnhìnánhmắtkinhngạccủamọingườithìcàngthêmđắcý,hátcàngcóbàibảncàngsaysưahơn.“Tòanhànhỏ…mộtđêm”,giọnghátcủacôđãbịmộtgiọngháttrẻcon

lanhlảnhlàmngắtquãng.“Hátsairồi,chỗnàykhôngcầnkéodàinhưthế.”LạcUyểnchợtdừnglại,

hámiệngnhìnbégáiđangnghịchkiếndướibóngcâyđằngkia.LúcnàycôbéđãđếnbêncạnhLạcUyển,làndacủacôbémỏngmanh,cócảmgiácsẽbịvỡtankhiđạnsúngcaosubắnnhẹvào,đôimắttotròntrôngrấtthanhtú.TuymỗilầnnhìnthấyLạcUyển,côbéđềutỏragiậndữnhưngcóthểnhậnracôbévẫnđẹpvôcùng.LạcUyểnquxuống,hítsâumộthơi,nghiêmtúchỏi:“Emgái,embiếthát

kịchnày?”.“Cái này có khó gì đâu. Em hát hay gấpmấy lần chị!” Cô bé kia còn

chẳngthèmnhìnmàđáplạikhiếnmặtLạcUyểnđỏlựng.Côvốnkhôngcógiọng,chỉnhấtthờihứngchínênmớikhoekhoangtrướcmặtmọingườinhưthế.“Nhưng,bàihátnàylàaidạyem?”LạcUyểnrấtmuốnbiếtýnghĩasâuxa

củakhúchátnày.“Bàngoại,mẹvàcôđềubiếthát,mọingườitrongnhàemđềuthíchhát

kịch.Mẹemcònnói,trướcđâykhiphủLýcổkínhchưabịtháodỡ,rấtnhiềungườiđếnđóhát,vôcùngnáonhiệt.”Côbéngướcmắtnhìncô.“Mẹem,mẹemđâu?”LạcUyểncơhồnhìnthấymộttiahyvọng.“Đirồi!”,côbévuivẻtrảlời.“Điđâu?”“Lênthiênđườnglàmthầntiênrồi.”Nhìnbiểuhiệncủacôbé thì có thểnhận ra côbé thực sựcho rằngmẹ

mìnhđãlênthiênđườnglàmthầntiên.CòntráitimLạcUyểncơhồnhưrơixuốngvựcthẳm,thìrađứabénàylạilàcônhi.ThượngQuanLưuVânngồibêncạnhkhẽkhàngđứngdậy.Dườngnhư

anhnghĩrađiềugìđóliềnxoaxoađầurồinóivớibégáikia:“EmvừarồinóiđếnlàphủLýcổkínhnàovậy,cóphảilàphủLýVươngcũnáttrướcđâykhông?”.BégáinhìnThượngQuanLưuVânrồinói:“Trongthànhphốchúngtacó

mấycáiphủLýcổkínhsao?ĐươngnhiênlàphủLýVươngtrướcđâyrồi!”.LạcUyểnnhìnbộdạngkinhhãicủaThượngQuanLưuVân,thìlấylàmlạ

hỏi:“AnhbiếtphủLýcổkínhđóởđâukhông?”.ThượngQuanLưuVânthẫnthờhồilâu,mãisaumớitỉnh,nóitừngchữ

từngcâu:“Đươngnhiên làanhbiết.Nămđó lúcgia tộcanhxâydựng tòanhàlớn,chínhanhđiđổimiếngđấtđó”.“Tòanhànào?”,LạcUyểnvàLýĐạiLộcùnghỏi.ThượngQuanLưuVânnóiêncủatòanhàkhiếncảhaiđềusữngsờ.“LạcUyển,chínhlàtòacaoốcKimTường,nơiemlàmviệc.”Trờiơi!LạcUyểnhámiệngngỡngàng,tìmtớitìmluithìrachỗcầntìm

lạilàtòacaoốcnơicôtừnglàmviệc.Mọingườiđưamắtnhìnnhau,rồiphóngxenhưđiênđếntòacaoốcđó.

Chương19:Rơixuốnggiếng

LầnđầutiênnhìnthấytòacaoốcngậptrongmànđêmđenvôtậnkhiếnnhómLạcUyểnthấysợhãiđếnvậy.Nhưngthựcchấtđiềuđángsợkhôngphảilàsựâmulạnhlẽonơiđâymà

chínhlàcảmgiácbấtanvìchântướngcủasựviệcsắpđượctiếtlộ.Rốtcuộcsựthậtlàgì?Làtốthayxấu,sốnghaychết,tấtcảđềuchưabiết.Vảlạiđiềuchưabiếtluônlàthứkhiếnngườitasợhãinhất.

LýĐạiLộbướcđếnkéotayLạcUyển,imlặngkhôngnóigìmàchỉradấu

bằngtaydặndò,nhấtđịnhphảicẩnthận.Lạc Uyển cũng nắm chặt tay ThượngQuan LưuVân,mọi người cùng

nắmtaynhau.Tronglòngmỗingườiđềucócùngmộtsuynghĩđólàsốngchếtcónhau,quyếttâmphảitìmrasựthậtđểcứuLạcUyển.TìnhnghĩanhưvậynênLạcUyểnbiếtmìnhcókhuyênhọquayvềcũnglàđiềukhôngthể,nhưngđểcóđượcmốiântìnhnàythìcònngạigìcáichết.Lầnnày,chỉcómộtmìnhThẩmCơđứngmộtbênlénnhìn.Dùsaomọi

người cũngđã quenvới sự hời hợt của cô ta nên chẳng ai để ý.NếuLạcUyểnnhìnlướtquathìcóthểthấytrongmắtThẩmCơkhôngchỉlàsựlạnhnhạtmàhơnthếcòncảmộttầngsátkhíđằngđằngbủavây.Đặtchânvàobêntrongtòacaoốc,cảmấyngườiđềukéovàothangmáy

nhưnglạichẳngbiếtnênlêntầngnào.Tòanhàcaothếnàykhôngthểchạylung tung hết tầng này sang tầng khác được! Đang trong lúc mơ hồ, độtnhiênLạcUyểnnghethấytiếngbướcchânvọnglạingoàicửathangmáy,rấtvộivànggiốngnhưđangtruyđuổicáigìđó.Côliềnmởcửathangmáy,laorangoài.span>MấyngườiThượngQuanLưuVâncũngchạytheosau,chỉcóriêngThẩmCơkhôngmuốnbướcra.LạcUyểnnghethấytiếngbướcchânkiađãxadần.Tuykhôngthểnóiravìlýdogìnhưngcảmgiácnàyvôcùngquenthuộc.“Nghexem,cóngườiđangđi.”“Không cómà!”,ThượngQuanLưuVân nghe ngóngmột lúc rồi quay

đầu lạinhìnLạcUyển.Mọingườiđều lắcđầu tỏýkhôngnghe thấy tiếngbướcchân.Côkhôngquantâmđếnhànhđộngcủamọingườibởitrựcgiácmáchbảocôđitheotiếngbướcchânđó.Tiếngbướcchânkiađivềphíabãiđỗxe.Họcũngmòmẫmbóngtốimen

theocầuthangbộđixuống.Chẳngbiếtcòibáođộngđãhỏngtừlúcnào,cólẽnhânviênsửachữalườibiếngchưalắplại.

Tiếngchânđộtnhiênbiếnmấtởbãiđỗxerộnglớn.Ởnơiđâyngoàixerathìchẳngcònthứgìkhác,LạcUyểnkiênđịnhnói:“Chúngtachianhauratìmđi!”.ChiaratìmhiệuquảmớicaonhưngLýĐạiLộlạiquayđầulạihỏi:“Tìm

cáigì?”.“Ngốc thế, đương nhiên là tìm thứ gì đó bất bình thường rồi”, Thượng

QuanLưuVân ravẻchuyênnghiệpnói, chứkỳ thựcanhcũngchẳngbiếtphảitìmcáigì.Bốnngười lập tức chia nhau ra, bắt đầu tìmxemcó thứgì đóbất bình

thườngkhông.LạcUyểnbướcđidèdặt,quayđiquay lạibêncạnhnhữngchiếcxelạnhgiákia.Mắtcôbắtđầunhòeđinênđànhphảikhomngườiđểtìmkiếmmộtsốthứ

bấtbìnhthường.Độtnhiêncôđứngthẳnglưng,cảmgiácdườngnhưcóaiđóđangnhìntrộmmình.Ánhmắtđó từ trongxe,LạcUyển thấyhơi lo.Trongbãiđỗxenày, tại

saolạicóngườingồitrongxechứ?Nhưngtrongxeđúnglàcóánhmắtđangdõitheocô,cứlặnglẽquansát

từngcửchỉhànhđộngcủacô.LạcUyển từ từ lùi lại phía sau, cảnh giác nhìn trong xe.Có bao nhiêu

chiếcxethìcũngcógấpbabốnlầnchỗngồi.Nếutrênđóđềucóngườingồi,vậythìkhôngbiếtcảnhtượngsẽnhưthếnào?Nghĩđếnđây,côbắtđầuthấylosợ,liềngọilớn:“LưuVân,ĐạiLộ,Thẩm

Cơ,mọingườiđangởđâu?”Bốnbềvắnglặngnhưtờ.Theolýmànói,ởbãiđỗxerộngthếnày,chỉ

cầncóngườigọimộttiếngthìbấtluậnởgócnàocũngđềunghethấyrấtrõ,thếnhưnglúcnàylạichẳngcóailêntiếngđáplời.LạcUyểnbắtđầuthấylolắng,vộivàngchạyđinhưnglạinghethấycó

tiếngbướcchânởphíasau,ngoảnhđầunhìnlạithìchẳngcógì.LạcUyểnbắtđầuchạychậmlại,vừachạyvừagọi:“ĐạiLộ,LưuVân,các

anhrađi,đừngđùanữa.”ChợtcómộtbóngngườilặnglẽchạmvàolưngLạcUyển.Trongtayhình

như còn cầmmột thanh sắt đang giơ cao, muốn đập vào đầu Lạc Uyển.NhưngLạcUyểnkhônghềhaybiếtbởicôđãbịkhônggianvắnglặngnàyápđảorồi.Đúng lúc này, thangmáy đột nhiên có âm thanh vang lên, có người từ

thangmáybướcra.LạcUyểnngoảnhđầunhìnthìchỉthấymộtgiàmộttrẻbướcratừthang

máy,chínhlàônggiàThiệnThanhvàbégái.Bóngngườiphíasauthấycóngườiđếnliềnrụttayvềvànémthanhsắtvangmộttiếng.

LạcUyểnnghethấysaulưngphátramộttiếngđánhxoảng,quayđầulạinhìnthìthấyThẩmCơsắckhíhoảnghốt.Côthởphàomộtcáirồichạyđếnhỏi:“Cậukhôngsaochứ?”.ThẩmCơlắcđầunói:“Tôikhôngsao,vừarồinghethấycôgọi,tưởngcô

xảyrachuyệnliềnchạyđếnxemthếnào”.“Khôngsao,tôicũngchỉlolắngvớvẩnthôi”,LạcUyểnanủiThẩmCơ.ÔnggiàThiệnThanhdẫnbégáiđếntrướcmặthaingười,vừathấychỉcó

haingườivộihỏi:“LưuVânvàchàngtraikiađâu?”.“LưuVânvàLýĐạiLộ?Cháukhôngbiết,cháucũngđangtìmhọ”,Lạc

Uyểntrảlời.“Mấycôcậunàythựcsựchánsốngrồihả?Saolạichọnthờiđiểmnàyđể

đếncáichỗnặngâmkhínày?Muốnchếtcórấtnhiềucách,tạisaophảichọncáchnày?”,ônggiàThiệnThanhnổinóng.“Maymàtôivềsớm,qualờinhađầunóimớibiếtcáccôcáccậuđãđến

đây.Côcóbiết,nămđótôivàbàThượngQuanphảitốnbaonhiêucôngsứcđểphongtỏađóngkùngđấtđầyâmkhínàykhông?Cáccôcáccậulạiđếnđâyđúngvàongàyâmthángâmnămâm,ngộnhỡbịlôixuốngbênkiathếgiớithìthầntiêncũngkhôngcứunổi.”“Thếgiớinào?”,LạcUyểnhỏi.“Haizzz,nămđótôibảoemgáitôiđừngchọnmảnhđấtnàyđểxâynhà.

Nhưngnólạinói,nếunókhôngxâynhàđểtrấnápâmkhícủamảnhđấtnàythìngườichếtsẽcàngnhiềuhơnnênđànhhysinhtuổithọcủamìnhđểxâynhà,phongtỏacácâmhồnlangthangnơiđây.Nếukhônglàmnhưthế,nóđãkhôngrađisớmnhưvậy”,ônggiàThiệnThanhthởdài.LạcUyểnlolắnghỏi:“Bâygiờđừngnóigìnữa,chúngtanhanhđitìmLý

ĐạiLộvàLưuVân,đithôi”.ThấyônggiàThiệnThanhchắphaitaylại,miệnglẩmbẩmkhấn.Sauđó

đột nhiênđẩyhai tay sangngang, bức tường trướcmặt bỗng thayđổi độtnhiênbiếnthànhmộthồnướctrongsuốt,trênđólàcảnhLýĐạiLộvàLưuVânđangquayđiquaylạibêncạnhcácchiếcxe,ônggiàThiệnThanhnói:“Nhanh,đếnđằngkiagọihọtỉnhlại,sứclựccủatakhôngchốngđỡđượcbaolâunữađâu”.Lạc Uyển không do dự lao vào bức tường, một chân vừa đặt vào bức

tườngđãcảmthấygiốngnhưgiẫmlênnướcvậyrồingaylậptứccảcơthểđãởmộtchỗgiốngybãiđỗxe.NhìnthấyLưuVânvàLýĐạiLộvẫnđangtìmkiếmnhữngthứbấtbìnhthường.LạcUyểngọitênsauđókéohọbỏchạythụcmạngvềphíabứctường.Va

mạnhvàotườngmộtcái liềncảmgiáccảngườigiốngnhưrơivàokhoảngkhông.NgẩngđầulênnhìnthìthấyônggiàThiệnThanhđãngồidướiđất,

khóemiệngtràoramộtdòngmáutươi.“Nguyhiểmquá!”LạcUyểnlaumồhôitránsauđókểlạitìnhhìnhvừa

rồi.LúcnàyLýĐạiLộvàLưuVânmớibiếtmìnhvừatrởvềtừQuỷMônQuan.LạcUyểnđỡônggiàThiệnThanhdậyrồichuẩnbịrờiđi,LýĐạiLộđột

nhiênđứngchặn trướcmặtnói:“Khôngđược,bâygiờchúngtakhôngthểrờiđi,nếuchúngtađi,emlàmthếnào?Nếukhôngtìmthấycánhcửaxanh,emsẽchết”.“Emthàchếtcũngkhôngmuốnmọingườixảyrachuyện,emsẽkhôngđể

cácanhmạohiểmnữa”,LạcUyểnkiênquyếtnói.“Khôngthểbuôngxuôinhưthế”,LưuVâncũngđứngranói.Aicũngbiết

đâylàhyvọngcuốicùngLạcUyển,nếubâygiờrờikhỏiđây,LạcUyểnchỉcònđườngchết.MắtLạcUyểnđẫmlệ:“Bỏđi,emđãnóibỏtừlâurồi.Vìmạngsốngcủa

mìnhemmàphảimấtmạngsốngcủabaonhiêungườirồi.Emkhôngmuốntiếptụctìmcánhcửaxanhnữa.Nếuemcóthểsốngtiếp,còncácanhlạixảyrachuyệnthìemsốngmộtmìnhcòncóýnghĩagì?”.LýĐạiLộkiênquyếtnói:“Chínhcâunóinày,nếuemxảyrachuyệnthì

anhsốngmộtmìnhcòncóýnghĩagì?Hômnayanhsẽkhôngđi,anhnhấtđịnhphảitìmchoracánhcửaxanh”.Lạc Uyển và Lý Đại Lộ đưamắt nhìn nhau, ông già Thiện Thanh đột

nhiênthởdài:“Cáccôcáccậuđừngcãinhaunữa.Bâygiờdùđitìmđượccũngchẳngcótácdụnggìđâu.Tôikhôngcònđủsứcđểmởthếgiớikianữanêncáccôcậukhôngthểtìmthấycánhcửaxanhởđâyđâu.Cánhcửaxanhcó lẽ ẩn trong làn nước vừa rồi, trong không gian này thì không thể tìmthấy”.Mọi hy vọng đều tan vỡ vào giây phút này.Bởi lẽ nhìn ông già Thiện

Thanh không hề có ý gì là trêu đùa.Người ta nói nhân định thắng thiên,nhưngcólúcconngườikhôngphảilàvạnnăng.CònôngTrờilạibấtchấplýlẽvàdẫnđếnkếtcụclàcáichết,hoàntoànkhôngthểthayđổi.LạcUyểnđẩyLýĐạiLộrangoài,sauđóđỡônggiàThiệnThanhbước

từngbướcvàothangmáy.Côkhôngquayđầulạinhìn,cũngkhôngrơinướcmắt,côthựcsựđãkiệtsứcrồi.Đúnglúcnày,tiếngbướcchânkialạivanglênbêntai.LạcUyểnngoảnh

đầulạinhìnthìthấytrêntườngxuấthiệnmộtbóngngườitrongsuốt.Bóngngườiđóvô cùng thânquen,mọingườiđềungạcnhiênđến sững sờnhìnbóngngườikia.Khálâusau,LưuVânmớirunrẩynói:“TiểuMộ”.TiểuMộkhẽmỉmcườivớianhtraiLưuVân.NhưngvớiLạcUyểnthìnụ

cườiđóvôcùngbìnhthảnvàmãnnguyện.TrongánhmắtTiểuMộkhôngcónỗisợhãi,cũngchẳngcònsựtổnthương,trônggiốngnhưđámmâytrongxanhnhấttrênbầutrời.LạcUyểnbiếtrằngvừarồilàTiểuMộđưacôđếnchỗnày.Nhưnglúcnày

chỉthấyTiểuMộsắpđivàotrongtường,ônggiàThiệnThanhkêulênđauđớn: “Đừng, TiểuMộ, cậu làma, không phải người. Nếu cậu nhất quyếtmuốnmởthếgiớiđó,kếtcụcdànhchocậusẽ làhồnxiêupháchtán,vĩnhviễnkhôngđượcsiêusinh,cậukhôngthểlàmnhưthế!“TiểuMộ!”,LạcUyển lao lên,nướcmắtđầmđìa, “TiểuMộ, tôikhông

tìmcánhcửaxanhnữa,anhđừnglàmchuyệnngốcnghếchnữađượckhông?Nếuanhkhôngđượcsiêusinhthìcảđờitôicũngkhôngthểvuivẻ.Nếutìmđượccánhcửaxanhcũngchỉkhiếntôicàngđaukhổhơnmàthôi”.“TiểuMộ”, LưuVân nghẹn lời gọi.Một bên là người con gái anh yêu

thươngnhất,mộtbênlàngườiemtraianhyêuquýnhất.Tạisaolúcnàoanhcũnglàngườiphảichịuđựngsựđaukhổthếnày?TiểuMộngoáiđầulạinóivớimọingười:“Mọingườiđềulàngườithân

củatôi,đúngkhông?Nếutôithấymọingườikhônghạnhphúc,siêusinhcóýnghĩagì?Anh,chỉcầnanhsốnghạnhphúc,emcũngthấyvuivẻ,vàtấtcảnhữngviệcemlàmđềusẽcóýnghĩa”.“LạcUyển,emphảikiêncườngsốngtiếp,emlàcôgáikiêncườngnhất

màanh từnggặpnênemkhôngdễdàngbỏcuộcnhưvậy.Mỗisinhmệnhđềuphảikhókhănmớicóđượcnênnórấtđángquývìthếcầnphảikiếntrìđếncùng.Trướcđâyanhkhôngquýtrọngcuộcsống,bâygiờanhhyvọngemgiúpanhtiếptụcquýtrọng”.TiểuMộbướcvàobức tườngđang từ từ layđộnggiốngnhưmặtnước,

nhữnglờinóicuốicùnglặnglẽvọnglại:“Trướcđâytôikhônghiểuchuyệnnhưngbâygiờđãhiểurồi.Trướcđâykhôngquýtrọngsinhmạngthìbâygiờcũngbiếtquýtrọngrồi.Chonêntôihyvọngmọingườiđềukhỏemạnhsốngtiếp,chodùgặpphảichuyệnđaukhổđếnđâucũngđềuphảisốngtiếp,bởisốngmớilàchuyệntốtđẹpnhất.Cònmộtkhiđãlựachọntôisẽkhôngbaogiờhốihận.Anhà,vìemhyvọnganhsẽđượcsốnghạnhphúc”.LạcUyểngàothétgọitênTiểuMộrồilaovềphíabứctường.Mànnước

đãhiện ra rõ ràng, bãi đỗ xe bênkia giốnghệt bãi đỗ xe bên này, nhưngtrongđócócánhcửaxanhcủaLạcUyển.LạcUyểnlaovàotrongnhưngkhôngthấyTiểuMộđâucả.LýĐạiLộđã

lấylạitinhthầnliềnkéoLưuVânđangngâynhưphỗnglaovàotrong.ThẩmCơcũngcắnrăngchạytheo.Khôngcònnhiềuthờigiannữa.TâmnguyệncủaTiểuMộlàmọingườicó

thể kiên cường sống tiếp và đều được hạnh phúc. Lý Đại Lộ nhìn xung

quanhmột lượt thìquảnhiên thấykhônggiốngvớibãiđỗxekia.Bởibêncạnhbãiđỗxenàycórấtnhiềucửa.Bốnngườikhônghềnhắcđếnmấychữchianhauhànhđộngnữamàdựa

sátvàoauđi.Nhữngcánhcửanày,cánhnàocũngmàuxanh,nhưngcánhnàomớilàcánhcửaxanhcôcầntìmđây?Bốnngườiliêntụcđẩycửanhưngchỉnhậnlạisựthấtvọngtràntrề.Ngoài

cănphòngtrốngkhôngrathìchẳngcòngìnữa.Độtnhiênđúnglúcnày,LạcUyểnnghethấytrongxehìnhnhưcótiếng

động.Côquayđầu lại nhìn thì thấy trongxeđúng là cóngười ngồi.MấyngườiLýĐạiLộcũngquayđầulạiliềnthấybãiđỗxerộnglớn,khôngchỉcóhàngtrămchiếcxeconcaocấpmàbêntrongcòncóchichítngườingồi.Đám“người”nàyđangtừtừbòrangoài.Khôngphảiđimàlàbò,bòtừ

trongcửakínhđãđóng,mụctiêuhướngđếnhìnhnhưlàbốnngườihọ.ThẩmCơcắnrăngnói:“Mớivừarồihìnhnhưtrongxekhôngcóngười

mà”,giọngrunlênbầnbật.Mọingườiđềubiếtvừarồi trongxekhôngcóbấtcứai,LýĐạiLộkêu

lên:“Chạy!”.Bốnngườibắtđầuchạylùivềphíamộtcánhcửa.LýĐạiLộchạytrước

mởđường,hướngvàomộtcánhcửagầnnhất,ThượngQuanLưuVânởsaucùngcắtđuôi,chỉthấyđám“người”kiađãbòrakhỏixe,bắtđầulaovềphíahọ,tốcđộcànglúccàngnhanh.LýĐạiLộđẩycửa,LạcUyểnvàThẩmCơchennhauvàotrong,chỉcòn

lạiThượngQuanLưuVân.ĐúnglúctayThượngQuanLưuVânchạmđượcvàochốtcửa, thìchânanhđãbịmộtbàntay thòra từgầmxegiữlại,ngãphịchxuốngđấy.LýĐạiLộthấyvậy,tiệntaycầmchiếcrìusắtcạnhcửalaorarồinhanhchóngđóngcửalại,kêulênvớiLạcUyển:“Mauđóngcửa,bấtluậnthếnàocũngkhôngđượcmở”.LạcUyểnđịnhvặncửamởnhưngkhôngbiếttạisaokhôngcócáchnào

mởrađược.LạcUyểnvàThẩmCơbịlạcvàobóngtối.Haingườihoàntoànkhônghề

biếttìnhhìnhbênngoàirasao.Khókhănlắmhaingườimớicóthểbìnhtĩnhtrởlại.ThẩmCơlôibậtlửatừtrongtúirabậtlên,thìpháthiệngianphòngnàytuykhôngrộngnhưngcómộtcáimiệnggiếng.Làmột cái giếng cũngàyxưa.Hai người dèdặt nghiêngđầunhìn.Cái

giếngnàysâukhôngnhìnthấyđáy.Mặcdùcảhaiđềurấtngạcnhiênnhưngchẳngaidámlêntiếng,sợhỏicũngchẳngíchgìmàcònsợthêm.LạcUyểnlolắngkhôngbiếttìnhhìnhbênngoàirasaoliềncốhếtsứcmở

cửa,nhưngkhôngsaomởđược.Côtuyệtvọngđấmvàocánhcửa,lầnnàycôthựcsựcảmgiácmìnhgiốngmộtconcôntrùngbịbắt,đợithầnchếttuyên

án.ThẩmCơlạnhlùngnhìnLạcUyển,độtnhiênnói:“Côcóbiếtlúccôhôn

mê,làaitruyềnmáuchocôkhông?”.“Bâygiờcôhỏichuyệnnàylàcóýgì?”,LạcUyểnhỏilại.“Không, chỉ là tôi muốn cho cô biết, thực ra Thượng Quan Lưu Vân

khônghềyêucônhưcôđãnghĩ.Người truyềnmáu thựcsựchocô là tênngốcLýĐạiLộ.TôichỉkhôngmuốncôđếnlúcchếtvẫnchorằngThượngQuanLưuVânsimêcô.”ThoángchốcđầuócLạcUyểnđãtỉnhtáotrởlại.Trướcmắtcôhiệnranét

mặtcủaLýĐạiLộ.Vàođúnglúccậnkềcáichết,côđãnhậnratìnhcảmvốnbấy lâunaybịmâymùchekhuất.Trước lúcchếtcó lẽaicũngsẽdồnhếttâm tríđểnhìn thếgiới.Vàcũngchỉvào thờikhắcđóchínhbản thânconngườivàthếgiớihiệnlênrõrànghơnbaogiờhết.Từ trướcđếnnay,cô luônphânvângiữaThượngQuanLưuVânvàLý

ĐạiLộ.Thựcsựkhôngphảicôthamlam,màbởicôđangcốtìnhtrốntránh.Khôngchỉtrốntránhtìnhcảmsâunặngcủahọ,màcũnglàtrốntránhtìnhcảmcủachínhbảnthâncô.Lúcnàyđâycôkhôngthấyđượctươnglaicủamìnhnêncôkhôngmuốnnhậnlờicủabấtcứngườinào,cũngkhôngmuốnlàmtăngthêmsựđaukhổchoainữa.Nhưng tậnđáy lòngLạcUyển có thực sựkhông cóngười đànôngnào

không?Khibịnémvàotậncùngcủabóngtối, lầnđầutiêncônhìnthấyrõràng

ngườitrongtráitimcôlàai.Mặcdùkhôngthểgiảithíchrõvìsaolạilàanhấy,nhưnganhấythựcsựởtrongtimcô.Từkhinàocôđãđemlòngyêuanhấy?Làlầnđầutiêngặpanh?Haylần

đầucãinhauvớianh?Lầnđầutiênnhìnthấynétmặtlúcanhấybịmù?Haygiâyphútanhtặngbánhsinhnhậtchocô?Tìnhyêucủaanhấythầmlặngkhôngdễđểngườikhácnhậnra.Sựdụng

côngcủaanhấykhôngphảiđểchờsựđềnđáp.Anhấylàmvậycólẽcũnggiốngcô,đềuchẳngbiếttươnglaiphíatrướcrasao.Chúngtaluônyêungườigiốngvớimình,lạiluônvìmộtlýdogiốngnhau

màtrốntránhtìnhyêu,cólúcvìthếmàđánhmấttìnhyêuđẹpnhất.Đúnglúcnày,ThẩmCơbấtngờchỉtayvàocửagàolên:“LýĐạiLộ?”.

LạcUyểnvuimừngngoảnhđầulạinhưngchợtcảmthấycómộtluồngsứctấncôngtừphíasau.Cóngườiđậpmạnhlênđầukhiếnđầucôongong,mắthoalên.Saucútấncôngnhưtrờigiángđócôngãbổnhào,laongườixuốngmiệnggiếngcổ,maymàcônhanhtríđãkịpgiơ taybámvàothànhgiếng.Rêu trên thành giếng rất trơn nhưng nếuLạcUyển buông tay thì chỉ cònđườngchết.Nămđầungóntaybámchắcvàomiệnggiếng.

“ThẩmCơ,ThẩmCơ,maucứutôi”,LạcUyểnthétlên.Mặcdùcôkhôngbiếtvìsaomình lại rơivàogiếngnhưnglúcnàyngườiduynhấtcôcó thểtrôngcậychínhlàThẩmCơ.Nhưngkhicôngẩngđầunhìnlên,chỉthấymộtbànchânđanggiẫmmạnh

lêntaymình.Tiếpđómộtkhuônmặtđangdầnhiệnra.Dướiánhlửalậplòecủachiếcbậtlửa,khuônmặtđóxinhđẹpnhưngvôcùngđộcác.“ThẩmCơ,cômuốngiếttôi?”,LạcUyểnhoảnghốtnóitrongđaukhổ.“Haha,giếtcô?Ainóitôigiếtcô,làcôtựtrượtchânrồingãvàogiếng

thôi.Còn lúc tôivộiđếncứucô thìchẳngmaycôđã rơixuốnggiếng rồi.Mộtmìnhtôithângáiyếuđuốingoàikêukhóccòncóthểlàmđượcgìchứ?Chẳng lẽ tôicó thểxuốnggiếngcứucôư?”,ThẩmCơcườigiangiảonói.Lờinóinhẹbẫnggiốngnhưchỉvôtìnhlàmchếtmộtconkiến.“Vì sao,ThẩmCơ, vì sao phải làmvậy?Cứ coi như là cô không thích

nhưngcũngkhôngđếnmứchậntôithếnàychứ.Dùsaochúngtacũngtừnglà bạn học, cùng nhau trải qua hoạn nạn!”, Lạc Uyển nghĩ thế nào cũngkhônghiểuvìsaoThẩmCơlạiratayvớimình.“Vìtôihậncônhiềuhơnlàcôtưởngtượngrấtnhiều”,ThẩmCơnóigằn

từngcâu từngchữ, “Côvừaxuấthiệnđãcó thểhủydiệt cuộcđời tôi.Từtrướcđếnnaychưaaicóthểcảntrởcuộcđờitôi,kểcảcôcũngkhôngthể”.MắtThẩmCơlonglên,nhìnxaxăm:“Nhữngthứmàtôimuốnthìkhông

aicướpđược.Ngườiđànôngmàtôimuốnchiếmđoạtthìnhấtđịnhsẽđoạtđược”.“Đươngnhiên,nếutôikhôngchiếmđượcthìngườikháccũngđừnghòng

chiếmđược”,ThẩmCơđộtnhiênnóivớivẻmặttrànđầyniềmtin.LúcnàyLạcUyểnmớibiếtcôthựcsựđánhgiáthấpcôgáinày.Suytínhcủacôtaquảnhiênkhácngười,làngườivôcùngquyếtđoán.Mặcdùmỗilầngặpnguyhiểm,côtađềutỏrasợnhất,nhưngtấtcảđềulà

vìmụcđíchcủabản thân.Hoàn toànkhôngquan tâmđếnngườikhácgặpnguyhiểmmàchỉnhâncơhộilúcnguynanđểhòngđạtđượcmụcđíchcủamình.LạcUyểnkhôngthểgắnggượngthêmđượcnữa,côsắpkiệtsứcrồi.Cô

vùngvẫy,yếuớtkêugọitênLýĐạiLộ.Lẽnàomọisựnỗlựccủacôthựcsựsắptiêutansao?Bàn tay cô cuối cùng cũng buông ra, đôimắt vẫn hướng nhìn lên trên.

Tronglòngcònquánhiềunỗidaydứt,cóquánhiềuthứkhôngthểbuôngbỏ.Thathứchosựrađicủaem.Hyvọnganhcóthểtintưởngvàosựkiêncườngcủaem.Emluyếntiếcbiếtnhườngnàokhirờixaanh.Nếusựtươngphùngcóthểgặplại.

Cólẽemsẽsắpxếpmọithứtốthơn.Hoặcemcóthểđưaanhđixemmặttrờimọc.Xemmộtvởkịch.UốngmộtchaiCocaCola.Giốngnhưmọiđôitraigáitrênđời.Bùđắpchoanh.LýĐạiLộdùngchiếcrìusắtchặtđứtcánhtaythòratừdướigầmxeđang

nắmchắcchâncủaThượngQuanLưuVânrồikéoanhtachạyvềphíamộtcánhcửakhác.BởinếubâygiờbảoLạcUyểnmởcửathìkhôngkịpnữa,vàcũngsẽkhôngantoàn.Haingườivừavàobêntrongliềnvộivàngkhóachặtcửa.LýĐạiLộđỡ

ThượngQuanLưuVânđếnđượcchỗantoànthìlạithấychânThượngQuanLưuVânđangchảymáu,cólẽlàbởichínhbàntaykia.ĐúnglúcLýĐạiLộthấyvếtthươngcủaThượngQuangLưuVânthìđột

nhiên anh cảm thấy đau nhói con tim.Một cảmgiác bất an như đang tấncôngmạnhvàolồngngực.AnhnhìnThượngQuanLưuVân,anhtathấysắcmặtcủaĐạiLộthìbiếtđãcóchuyệnkhônghay.“Đitìmcôấy!”,ThượngQuanLưuVânralệnh.“Cònanh?”“Tôikhôngsaorồi.”LýĐạiLộlolắngnhìnanhtasauđóquayđầumởcửachạyvềphíacánh

cửacóLạcUyểnbêntrong.Nhưngbấtngờlànhữngngườibòtrênđấtlúcnãyđềuđãbiếnmất.Anhchạynhưđiênnhưdạivềphíacánhcửakia.Đangchạy,độtnhiên

cảmthấykhóemắtươnướtgiốngnhưbịnướcmưahắtvào,sốngmũicayxè.Anhđưataylênsờthìchỉcảmthấydòngnướcmắtđangkhẽlăndàitrênmá.“Vìsaotôilạikhóc?”DườngnhưanhnhìnthấyLạcUyểntừđằngxađi

lại,cònvẫytayvớianh,rồitừtừbiếnmất.BàntayLýĐạiLộbắtđầurunlên.Anhchưabaogiờcảmthấysợhãinhư

lúcnày.Tráitimđaunhóinhưbịaiđóđâmchomộtnhátdao.ĐúnglúcnàytiếnggàothétcủaThẩmCơcũngvọngđến.Anhcàngchạynhanhhơn.Thếnhưngcảnhtượngđằngsaucánhcửađó

lại khiến trái timanhnhưđóngbăng.MộtmìnhThẩmCơngồibêngiếngnướcgầnđógàokhóc,vừathấyanhliềnbổnhàovềphíaanh.Côtavừakhócvừanói:“LạcUyểnbịhaibàntaynắmlấychân,rồikéo

vàotronggiếng”.LýĐạiLộbiếtThẩmCơkhôngnóidối.BởinếuLạcUyểnkhôngbịrơi

vào giếng thì với tính cách củaLạcUyển, cô ấy sẽ sống chết chờ anhvà

ThượngQuanLưuVântrởlại.LạcUyểnsẽkhôngmộtmìnhlặnglẽbỏđi,bởicôấykhôngphảilàloạingườibỏmặcbạnbèđểtháothânmộtmình.AnhkhôngquayđầunhìnThẩmCơđanggiảbộbithươngnhưngchẳng

hềcógiọtnướcmắtnào.AnhkhôngbiếtLạcUyểnrốtcuộcđã rơixuốnggiếngnhưthếnào,anhchỉbiếtngườiđóđãrađi,rađimãimãi.LýĐạiLộngồitrênthànhgiếng.Rấtlâusau,anhđịnhlấythuốclárahút,

nhưng không tài nào bật được lửa. Cả đời anh phải chịu không biết baonhiêuthấtbại,đaukhổ.Từchuyệnlàmcônhibịngườitavứtbỏ,đếnchuyệnbị tấncông.Nhưngchodù làbịmù,anhcũngchưabaogiờcảmthấyđaukhổnhưthếnày.Nỗiđauđócơhồđãtrởnêntêdại.ThẩmCơnhìnLýĐạiLộthìtronglòngđộtnhiêncảmnhậnđượcmộtnỗisợhãithựcsự.Đókhôngphảilàsợhãingườiđànôngnàysẽgiếtmình,màlàsựtổnthươngdolybiệtgâyra.Nỗiđauthươnglớnđếnmứccóthểhủydiệtcảthếgiớinày.Côtabắtđầunghĩ,phảichăngmìnhđangrơivàomộtvựcthẳmtốiđencủataihọa.NếuLýĐạiLộbiết được cô ta là hung thủ, vậy thì rất có thể cô ta sẽ bịnghiềnnátthànhnghìnmảnh.NhưngLýĐạiLộkhôngchoThẩmCơcócơhộisợhãibởianhđãngả

ngườirasau,rơivàotronggiếng.Vìtừngnóikhôngrờixa,khôngvứtbỏnênchodùcôấyđãrơivàogiếng,

đãđếnmộtthếgiớikhácthìanhcũngmuốnđitheo.Vìvậyanhđãlựachọnrơixuốnggiếngsâu,mặcchobêndướilàđịangụctrầngian.AnhnhảyxuốngKhôngphảivìchấpthuậnChỉvìyếuđuốiYếuđuốiđếnmứckhôngthểthừanhậnđãmấtcôAnhtừđầuđếncuốiChưacócơhộinóimộttiếngAnhyêuemNhưng,bâygiờanhmuốnđuổitheođểnóivớiemcâunàyLiệuđãquámuộn?Cóthểkhôngtìmđượchìnhbóngemnữa.LúcbóngLýĐạiLộbiếnmấtthìcómộtngườilaođến,chínhlàThượng

QuanLưuVân.Nhìn nét mặt của Lý Đại Lộ, anh ta có thể nhận ra đã xảy ra chuyện

nghiêmtrọnggì.ĐúnglúcanhtavừachạyđếnliềnnhìnthấybóngLýĐạiLộbiếnmấttrênmiệnggiếng.ThượngQuanLưuVânlaođến,đưataykéonhưngđãquámuộn.ThượngQuanLưuVânnằmbòtrênmiệnggiếngrấtlâu.Bấtngờanhta

đứngdậy,giơtaytátvàomặtThẩmCơ.

ÁnhmắthằnlênsựuấthậnmuốngiếtchếtThẩmCơ.MặcchocôtaởđógàokhócgiảvờđángthươngnhưngThượngQuanLưuVânbiếtchuyệnLạcUyểnrvàogiếngnhấtđịnhcóliênquanđếnThẩmCơ.ÁnhmắtanhtalãnhđạmnhưcứađứttừngkhúcruộtcủaThẩmCơ.Côta

khônghềcảmthấyhốihậnmàngượclạinỗihậnthùcàngtănglên.VừarồilẽranêntựtaygiếtchếtcontiệnnhânLạcUyểnkia,nhưvậychíítbâygiờtronglòngcũngdễchịuhơnkhiphảigánhchịuánhmắtnày.Côtakhônghốihậnvềnhữnggìmìnhđã làm, trên thếgiớinàycómột

loại phụ nữ dù có chết cũng không hối cải. Đó chính là cô ta. Bàn tayThượngQuanLưuVânđãđưavềphíacổcôtanhưngcuốicùngcũngkìmnénlạiđược.ThượngQuanLưuVânnémlạimộtcâu:“Cáiloạicongáinhơnhuốcnhư

cô,giếtcũngchỉthêmbẩntay”.Nóixongcâunàyanhcũngchẳngthèmnhìncôtamàcứthếnhảyxuống

giếng.ThượngQuanLưuVântuyệtđốisẽkhôngbỏmặcngườimìnhyêuvàbạnbèmình.Khôngbiếtbắtđầutừkhinào,LýĐạiLộđãtrởthànhngườibạntốtnhấtcủaanh.NếuLạcUyểnvàLýĐạiLộđềuđãchết,vậythìanhsốngcònýnghĩagìnữa?ThẩmCơngồiđợibênmiệnggiếng,xungquanhchẳngcònmộtai.Tựtay

côtađãđẩyLạcUyểnxuốnggiếngnhưnggiờphútnàylạichẳngcóngườinàotìnhnguyệnởcùngcô.Vàbâygiờcôtatrởthànhngườicôđơnnhấttrênthếgiannày.Côđãtínhsai,hoàntoànsairồi.Mộtmìnhcôtasẽvĩnhviễnkhôngthểđi

rakhỏimêcungảonày.Côtachorằngmọingườiaicũnggiốngcô ta,sẽkhông hy sinh bản thân vì người khác. Nhưng cô ta đã lầm, Lý Đại Lộ,ThượngQuanLưuVânđềukhônggiốngcôta.BêngiếngvắngvẻchỉcònmộtmìnhThẩmCơ.Côtachỉcảmthấymột

luồngkhílạnhđangùatới,chẳngbiếtđâulàlốira.Nhiềucánhcửanhưvậykhôngbiếtlàmcáchnàomớichuirađược.Bỗngnhiêncótiếngbướcchânvọngđến,hìnhnhưâmthanhpháttừphía

sau các cánh cửa. ThẩmCơ hoảng sợ, run lên bần bật, bắt đầu chạy điênloạn,vòngđivònglạicũngkhôngchạyrabãiđỗxenàyđược.Hổnhàhổnhểnthởdốc,lầnnàysẽkhôngaiđếncứucôtanữa.Côtacó

thểnghenhữngtiếngbướcchântruyđuổimìnhđangngàycànggấp,cànglúccànggần.Vừangoảnhđầulạicôtaliềnnhìnthấydướigầmnhữngchiếcxekiathò

ravôsốcánhtay“người”đangtừtừchĩathẳngvềphíacôta.Nhữngbàntayđóbđầunắmlấychânkhiếncôtakhôngthểđộngđậyđượcnữa.Khinhững“người”nhưquỷnhập tràngkiacắn lênchân,cô tagào thét

thảmthiết“Cứuvới,cứuvới!”.MáucủaThẩmCơtừtừnhuốmđỏbãiđỗxe.Tiếngcủacôtacứnhỏdầnnhỏdầnđinhưngsẽkhôngcònbấtcứkìtíchnàoxảyrachocôtanữavàcũngkhôngcóngườinàocóthểquaylạicứucôtanữa.Mỗingườiđềucóthểtựlựachọnđườngđichomình,nhưngnếuđitrên

conđườnghạingườikhácđểđặtnềnchoconđườngcủamình,thìđónhấtđịnhlàconđườngchết.

Chương20:Tiềnduyên

LạcUyểnbịrơivàobóngtốivôtận,cổtayđauđiếng.Côđịnhlấytayxoaxoachỗđauthếnhưngchỗtaychạmvàolạiươnướt,côhoảnghốtpháthiệnmìnhđãmấtđibàntay.LạcUyểnkinhhoàngnghĩlạixemtaymìnhbịđứttừ lúcnào, tại sao côkhôngbiết?Cònphía trênmiệnggiếng lại sáng rựcgiốngnhưluồngsángđượcphảnchiếuquamộttấmgương.Ngườibêntrênhiệnlênrõmồnmột,đókhôngphảilàkhuônmặtcủaThẩmCơ,màlàmộtgươngmặtvôcùngthanhtúnhưnglạirấtđỗibithươngđờđẫnnhìncô.Trờitốitừlúcnàovậy?Tạisaotrênđỉnhđầungườiđànôngnàylạitỏara

mộtvầngsángđếnvậy?Côđangởchỗnàođây?Ngườiđànôngkiasaomàthânquenđếnvậy?Sao cô lại có cảmgiácđau lòng thếnày?Lúcnày côhoàntoànkhônghaybiếtmìnhđangởđâu.Cònmiệnggiếngkialạigiốngnhưmột tấmvải trắng làmmànchiếuphim,bên trêncóbóngngườiđangđungđưa.Cảnhtượngđócànglúccàngrõhơn,mộtrừnghoađàoxuấthiện.Trongkhurừnghìnhnhưcómộtcôgáiđanglặnglẽbướcđi, tiếnvàonơisâunhấtcủarừngđào.Cònsaulưngngườicongáilàtừngbônghaođàorơilảtảnhưmưagiăngđầytrời.Cònởchỗgầnđóvẳnglạitiếnghátrấtrõràng,“Nămthángđãtrôiquatự

lúcnào…biếtbaonhiêuchuyệnđãquađi…”Nhưngđiềuđángsợchínhlàgiọnghátđógiốngygiọnghátcủacô,cũnglanhlảnhnhưthế,cảmxúcđộnglòngngườinhưthế.Khôngsai,giọnghátkiagiốnghệtgiọngcônhưnglạikhôngphảidocô

hát.LạcUyểnbấtgiácbịlạcvàoVởkịchmàLạcUyểnnhìnthấyđượcmởbằnghìnhảnhmộtcôgáiche

mặtđứngởgóckhuấtthútthít.Côgáiđóvôcùngthanhtú,trênmặtvẫncòninđỏnămđầungóntayđnag

đứngbêntrangđiểmchomộtcôgáikhácrấtxinhđẹp,cóđôimắtphượngnhưngánhnhìnsắclạnh,rồicònbịmắng:“Saomàyvụngchânvụngtaythế,đếnviệcchảiđầucũngkhôngbiết.NếulầmlỡbuổidạtiệcởphủLýVương,màycóchếtmộttrămlầncũngkhônghếttội”.Đây làmột gánh hát kịch.Mọi người đang chen chúc chuyển đồ trong

sảnhđường,từnghòmtrangphục,từngthanhđao,khẩusungđạocụ.Đằngsauđóẩnchứabiếtbaocâuchuyệnlịchsử,tàitửgiainhân,ânoántìnhthù,dùngđểdiễntảcácsắctháicuộcđờitrênsânkhấu.ChủgánhkịchPhóĐạiNhabướcđến,khuyênbảocôgáixinhđẹpđang

nổigiậnkia:“LinhQuan,côđừnggiậntiểunhađầunày.Lạiđây,bớtgiậnđi.Dùsaonócũngchỉlàmộtnhađầungốcnghếchthôi.TôiđãgọiTônđạinương,ngườichảitócđẹpnhấtởđâyđếnsửasanglạichocô,bảođảmhômnaycôsẽđẹpđếnmứcchấnđộngphủLýVương.Ôngtavừanóivừagiơtaytátmạnhtiểunhađầuđangđứngkhócởgóc

kiarồimắng:“Cònởđâylàmgì?Khôngmauđigiúpmọingườithudọnđồđạcđi!”Cô gái kia lùi bước, thân hình nhỏ bé co rúm lại, nướcmắt lưng tròng

khôngdámchậmtrễsailời.Chuyệnbịđánhbịchửitronggánhkịchđãtrởthànhcơmbữa,côgáiđólạikhôngphảilàdiễnviênchínhtronggánhkịch.NhưngLinhQuanlạiluônluônthíchtìmcôđểtrútgiận,độngmộttílàđánhvớichửi.Côgáiđókhôngdámnhiềulời,lặnglẽthunhặtnhữngđồtrangsứcởbên

cạnh.Hômnaylàngàytrọngđạicủagánhkịch,LýVươnggiatổchứcyêntiệcnênđãchọngánhkịchđếnhát.Đâycóthểlàmộtvinhdựkhônggìsánhnỗi,khôngchỉ tiền thưởngsẽnhiềukhôngđếmxuểmànhữngngườiđượchátđạikịchtrongphủLýVươngcũngđềuđượcthơmlây,saunàysẽkhôngphảivấtvảđếnmứckhôngcócơmănnữa.TấtcảđềudựavàoLinhQuan,côtacónăngkhiếuhátkịchbẩmsinhcùng

conmắtphượngchỉcầnliếcmắtmộtcái thìcó thểmêđắmmọikhángiả.Chínhđiềunàyđãkhiếngánhkịchnhỏnàychỉtrongmộtthờigianngắnđãnổitiếngkhắpthànhđôrộnglớn.Cônhìnchiếcxengựachởđoànngườiđirangoài.Từnghòmtừnghòm

đồđượcxếp lên.Chỉ còn lạimìnhcôgáivàbàgià câmquétdọn làở lạitrongviện.Bàgiàcâmnhìncôgáiđầyyêuthương.Côchưabaogiờcócơhộiđượcđihátcùngmọingườitronggánhhátkịchmàchỉđượclàmviệclặtvặttrongđạiviệnmàthôi.Bấtchợtánhmắtcôchạmphảichiếchộpnhỏ.Côgiậtthóttim,đâychẳng

phảilàhộpphấnsonmàLinhQuanthíchnhấtsao.nếucôtapháthiệnhộpphấnsonnàyđãbiếnmất,mặcdùkhôngphảidolỗicủacôthìhômnaykhitrởvề,cơngiậndữkianhấtđịnhsẽ trút lênngườicô.Vậy làhômnaycôchắcchínphầnchếtmộtphầnsốngrồi.Côvộicầmhộpphấnrồichạyrangoài,nhấtđịnhphảiđuổikịpchiếcxe

ngựatrướckhixeđếnphủLýVương.Cô gái đó chạy nhanh như bay nhưng dù có nhanh đếnmức nào cũng

khôngthểđuổikịpđượcxengựa.Chiếcxekiadầnhòalẫnvàodòngngười,thìkhôngtìmthấynữa.Côgiơchiếchộplên,chỉcóthểlặnglẽnhìnnhữngchiếcxengựachạyquachạylạitrênphố,khôngngừnggọi:“Tiểuthư,tiểuthư”.

Bỗngcómộtchiếcxengựalaoquarấtnhanhtrôngrấtgiốngvớichiếcxengựatronggánhkịch.Côlấyhếtcanđảmchìatayrachặnlại,conngựabịgiậtmìnhkhưnglại,chiếcxetheođócũngdừnglạitrướcmắt.Côgáidùmmộttaybêhộpphấn,mộttaykéorèm,sợsệtgọivàotrongxe:

“Tiểuthư,tôiđưaphấnđếnđây”.Ngườitrongxelạithòchiếcquạtrachỉvàotráncôgáithìthấytrướcmặt

làkhuônmặtvẫncòntrẻcon.Nướcmắtđanglăndàitrênmágiốngnhưgiọtnướclănquacánhsenmàuhồngphấnđangchuẩnbịnở.Anhtakhôngnénnỗivỗ taycảm thán:“Trong thơcổnhân từng tándươngmộtcánhhoa lêdưới mưa vào mùa xuân. Ta vẫn luôn cho rằng đây chẳng qua chỉ là sựcườngđiệuhóacủacổnhân,đâungờtrênthếgiannàythựcsựtồntạingườicongáinhưvậy”.Trongxelàmộtchàngtraivớichiếcáotrắngthựcsựđãlằmtônlênkhuôn

mặtđầyđặnnhưmặt trăngvàđôimắtsáng tựaánhsao.Côgáiđộtnhiênnhìn chàng trai đó qua lớp lụamỏng, thấy lôngmày lưỡimắt của anh taxếch,khóemôimím lại thànhnữavầng trăng.Bấtgiáccôbịcửđộngcủaanhtalàmchokinhngạcđếnsữngsờ,côkhôngnénnỗitòmònhìnthẳngvàomắtanhta.Ánhmắt chàng trai đó vô cùng ấm áp giống như đầmnướcmùa xuân.

Anhtatỉmỉquansátcôgáimộtlượt,sauđóngồithẳnglênrồinóivớicôqualớplụa:“Côtênlàgì?”,giọngtrầmấmnhưngngữkhíkquyết.Côgáithấymìnhđãchặnnhầmxevànhậnnhầmngườinênxấuhổđến

mứcchỉmuốnđộnthổ.Nhưnglạinghĩđếnhộpphấnnàykhôngđưađượcđếntay tiểu thưLinhQuanthì trong lòngcàngthêmlo lắng.Côliềnquayđầuđịnhbỏchạy,nhưngtayđãvịnắmchặtlại.Ngườicontraikianhấnmạnhtừngchữmột:“Tahỏicôtênlàgì,saolại

vôlễvớitanhưthế?”“Tôi là ThùNhi”, cô gái không dám ngoảnh đầu lại, tim đập rộn ràng

nhưngcũngkhôngthểtừchốitrảlờicâuhỏicủachàngtraikia.Chưatừngcóngườicontrainàonắmtaycôdịudàngnhưthế.Chàngtrainắmchặtbàntayvôcùngmềmmạicủacô.Khinhìnnghiêng

côlàmộtđạimỹnhân,nốtruồisonởgiữahaichânmàykhẽchuyểnđộngtheoánhmắtcàngthêmquyếnrũ.“Cômuốnđilàmgìsao?”,chàngtraikhẽhỏi,chỉelàmcôấysợ.“Tôiđiđưahộpphấnchotiểuthưnhàtôi.HômnaycôấyđihátởphủLý

Vương, quênmangphấn son, anhbiết đường tới phủLýVươngkhông?”.ThùNhinghĩđếnviệchỏiđường.Khóemiệngchàngtraikhẽnhếch,rồinói:“Tôicũngđangtrênđườngđến

phủLýVương,chúngtacóthểcùngđi,thếnào?Tôidẫnđườngchocô”.

ThùNhicònchưahiểuchuyệngìthìngườicôđãbịkéolênngồitrongxe.Khoangxeđượctrảimộttấmdahổ,nêncôcẩnthậndèdặtngồitronggóc,khôngbiếtnênnhưthếnàomớiphải.Chàng trai kia cũng không lên tiếng, chỉ phóng ánh mắt nhìn xa xăm,

nhưngthỉnhthoảngcũngliếcnhìncô.ThùNhi,têncôlàThùNhi.Côấylúcnàocũngcúiđầu,chắcchắncôấykhôngbiết lúccôcúiđầu,cáicổ trắngngần như ngọc phát ramột lớp hòa quan êm dịu giống như loại ngọc tốtthượngđẵngthuhútánhmắtngườiđời.Chẳngmấychốcxeđãđếnvươngphủ,chàngtraikiaxuốngxerồidặndò

ngườiđưaThùNhiđivàobêntrongđểđưahộpphấnchotiểuthư,cònmìnhcứđứnglặngnhìntheobóngcôấy.Mộtthiếuniênmặcáodàixanhtừtrongcổngđiranghênhđón,ngườiđó

nhìntheoánhmắtcủachàngtraikiarồicườicườinói:“Saothế,đãgặpđượctiêngiángtrầnhaysao?DùgìcậucũnglàthiếuchủcủaphủLýVương.Saocó thểnhìn theobóngdángcủamộtcôgáiđếnmứcồnsiêuphách tánnhưmộtchàngtraichưatừngtrảiđờivậy”.“Vàođi!Cậubớthuyênthuyênđimộtchút,hômnayđôngkháchkhông?

Cậuđếnlúcnào?”Thuộchạởhaibênđềuhànhlễ:“Lýthiếuchủ,Lâmcôngtử,cáccậuđã

đến.”Haingườibạn thâncùng trường lâungàykhônggặp,vừagặp lại làbầu

khôngkhínáonhiệthẳnlên.ThiếuchủliềnkéoLâmMiểuchạyvàotronggánhhát,địnhtìmcôThùNhivừarồi.Đang lúcvừađiquacửa sổhậu trườnggánhhát thì thấymộtdiễnviên

đượchóatrangrấtxinhđẹpđangrasứcđámộtcôgáingãlăntrênnền,vừađávừachửimắng,“Saomàykhôngđếnsớmhơn,đểtatrangđiểmxongmớiđưasonphấnđếnchotalàýgì,cóphảimuốnchếtkhông?”.Côgáingãtrênnền,khôngphảiaikhác,chínhlàThùNhivừamớigặp.TráitimthiếuchủnhìnthấynướcmắtcủaThùNhitrongchốclátđigiống

nhưmộtđầmnướcmùaxuân.Khôngthểchịuđựngthêmkhithấycảnhnướcmắtcôấytuônrơi.Cậumuốn tiến lênđỡcôdậy,nhưngLâmMiểukéo lại: “Lýhuynh, tôi

thấycôgáikiatuylàtuyệtsắcgiainhânnhưngcáccôgáixinhđẹptrênthếgiannàycórấtnhiều.Bâygiờhuynhkhôngnênphongtìnhởkhắcnơinhưvậyđược,mấyngàynữa làphải thành thânvới côngchúa rồi.Côgáikiachẳngquachỉ làmộtdiễnviên tép riu,đừngnêngâychuyệnbào lúcnày,nếukhôngchahuynhchắcchắnsẽđánhchếthuynhđấy.LâmMiểu đang nói thì chợt thấy phía kia sân sau cómột nhóm người

đang vây quanh một bị Vương gia mặc áo tím đang dạo chơi. Lý Tuấn

Nhiên,chacủathiếuchủđangdẫnbằnghữuđếntiềnsảnhthamgiatiệcrượuvàxemkịch.Bầukhôngkhíởđóvôcùngnáonhiệt.Thiếuchủnhìn thấyphụ thânđến liềnkhoanh tayđứngởbêncạnh.Lý

Vươnggianhìndángvẻnhưngọctrướcgiócủacontraimìnhthìtronglòngvôcùnghàilòng.Xemraviệchônsựvớicôngchúasẽkhôngcóbấtcứvấnđềgì,chỉcầnđợingàytốtđếnlàcóthểtreođènkếthoađóntânnương,nhưvậyquyềnthếcủaLýgiasẽkhôngailàmrungchuyểnđượcnữa.Sâukhấukịchbênkiađãmởmàn,biểudiễnvởNgũtửđăngkhoa.Mộtvở

kịchhayvớinhiềuniềmvuivàngậptrànhạnhphúc.CònThùNhiphíabênnàyđãbòdậy,trênngườiđầyvếttímbầmchuẩnbịrờikhỏiphủLýVương.Ởđâydùcóphồnhoalộnglẫyđếnthếnàođinữacũngkhôngliênquanđếncô.Cô đi ra ngoài rồi rẽ vào một chỗ ngoặt. Lúc đó người trong phủ Lý

Vươngđềubậnrộnchàohỏikhách.Khinhìnthấycô-mộtcôgáiđẹptuyệttrầnđilạiởsânsauthìđềucholàkháchnênchẳngaidámchặncôlại.Còncôcũngchẳngdámhỏiđườngquayra.PhủLýVươngđãlênđèn,cònThùNhivẫnđangloanhquanhbêntrong.Trăngsángvằngvặc,hoagiăngkhắpnơi,người trongbuổiyếntiệccủa

phủLýVươngđôngnghịt.Còncôcàngđicànglạc,lạcđếnbênmộtcáihồnhỏ.Hồđókhôngrộnglắm,trướcmặtcóhaicâycầunốivớinhauthànhmộtcặpănkhớp.ThùNhiphát hiện cómộtbóngngườiđangđứngởđầucầuđằngkia,chínhlàcôngtửđãgặplúcchiều.Thiếuchủđãđitheocôrấtlâurồi,mặcdùbiếtcôđãlạcđườngnhưnglại

khôngmuốnlêntiếngtrướcsợlàmcôgiậtmình.Trôngcôlúcnàyquảthựckhiếnngườitasimê,giốngnhưviênngọcsángdướiánhtrăng,vôcùnglấplánh.Hai người bước đi trên hai cây cầu khác nhau, cách nhaumột hồ nước

xanh,mộtvầngtrăngsáng,nhưngngườinàylạilặnglẽngắmnhìnngườikia.Mốitìnhcứchuyệnđộngnhưthế,cuốnquacuốnlạigiốngnhưôngTrời

đãsắpđặt,lạigiốngnhưchẳngthểtrốnchạysựtrêuđềucủasốphận.Vàrồihaingườivẫntươngngộởđây.Chàngnóichocôbiết,mìnhchẳngquachỉ làngườiđánhxecủavương

phủ,vậymàcôcũngtin.ThùNhivẫnởlạitronggánhhát.Chỉriêngmốitìnhnàylàchẳngaihay

biết,mộtkhicóngườibiếtthìcũngđồngnghĩalàphảichialy.Côvẫnbịđánhbịmắngnhưngánhhàoquangtrênnétmặtcànglúccàng

khiếnngườikhác rungđộng,khôngcầnphải trangđiểmcũngcó thểđánhbạiLinhQuan.LinhQuancũngđểýthấysựthayđổinày.Mọiánhmắtcủađànôngkhôngcònchúýđếncônữa,màđãchuyểnsangconnhađầuxấuxí

saulưngcô.Điềuđánghậnnhấtlàconnhađầunàythậtsựthựsựkhôngxấuxínữa,màcònxinhđẹpđếnmứckhiếnngườikhácphảighentị.Rốtcuộc là thứgìđãđemlạisứcmạnhchoconnhađầunàymàcó thể

khiếnmiệngnóluônmỉmcười,đôimắtlonglanh?LinhQuancũngkhôngnhẫnnhịnthêmđượcnữa,thờigiancôtađánhchửiThùNhicũngítđi,dànhchoThùNhithờigiantựdonhiềuhơn,còncôlạiluônléntheosauThùNhi.Người con gái khi yêu thì chẳng thể giấu nổimột người con gái khác.

LinhQuannhấtđịnhphảitìmchorakẻgianphukia,sauđósẽđẩyThùNhivàochỗchết.Sựđốkịcủađànbàthậtđángsợ.CònThùNhilạikhônghềhaybiết,vẫn

vừalòngthỏaýthêuđôigiàyđỏxinhđẹpkia,đôichimuyênươngtrênmặtgiàychẳngphảilàchàngvàcôsao?ThùNhimỉmcườibêncửasổHoađàobênngoàiđãnở,mấyngàytrước

mớichỉ lấp ló saunhững tán lá thôivậymàbâygiờnhữngbônghoađầumùa đều đã nở.Gần đây cô chẳng có việc gì, lúc nào cũng nhàn rỗi nênthườngtranhthủthờigianlénchạyđếncănnhànhỏmàchàngđãmua.ThùNhichưabaogiờnghingờchuyệnmộtngườiđánhxesaolạiănmặc

sangtrọngnhưvậy.Ngôinhànhỏtranhnhãnàychẳngbiếtphảitốnmấtbaonhiêungânlượng.Côhồnnhiên,khôngvướngbụitrần,mộtlòngmộtdạyêuchàng.Mộttìnhyêuthậtsựkhôngđượcphépcónhữngcâuhỏivìsaonhưthế.

Hỏinhiềucũngcónghĩa làbạnđang lo lắng,nếu lo lắng thì thìnhyêu sẽkhôngđủ,vàlòngtinsẽchẳngthểtuyệtđối.ThùNhiđứngtrướcgươngtrangđiểmqualoarồimặtchiếcváylụamàu

xanhnhạt, đó là chiếcváymàcôdàycôngdệt thành, sauđóchải tóc cẩnthận,thoachútsonmôi.Trangđiểmxongxuôicôđứngtựavàocửasổ,nhìnchàngtraiđangđitừđâusânsauđằngkiađến.Côcứđứngbêncửasổnhưthểngắmnhìnchàng,cũngthấychàngđangnhìncônhưvậy.Ánhmắtngạcnhiênmừngrỡgặpnhaudướicâyđàođangnởhoarộ.Haingườiđứngtựavàonhaudướicâyđào.Chàngngắtmộtbônghoavừa

hénởrồicàilênvànhtaicủaThùNhi,haingườivuivẻchạysâuvàorừngđào.“Gầnđâychủgánhhátcònđánhemnữakhông?”“Không,bâygiờhọđốixửvớiemrấttốt.”Chàng thởphàonhẹnhõm.Chàngđãdùngngân lượngmuachuộcgánh

hátnàyđểhọcoingườicongáimìnhyêuthươngnhưbảobối“Vậythìtốt,đợithêmvàingàynữa,emsẽchuyểnkhỏigánhhátđếnđây,mangtheobàcầmcũngđược”.“Cóphảivàingàynữaanhsẽđixa?”,ThùNhilolắnghỏi.

Chàngtraikhôngnìmàchỉlặnglẽômchặtcôvàolònggiốngnhưnângniumộtgiọtsươngsớmsắptanratrongánhnắngbanmai.Haingườingồidựavàonhau,ánhmắtnhưhòaquyệnrồicùngyênlặngngồidướigốccây.Cảhaiđềukhôngpháthiệnraởgầnđócómộtcôgáivớiđôimắtphượng

xinhđẹpđangdánchặtsaulưnghaingười.ĐóchínhlàLinhQuanđangtheodõiThùNhi.Côtađãđợiởđâyrấtlâu

rồi,nhưngkhinhìnthấycảnhtượngnàyvẫnkhiếncôtavôcùngkinhhoàng.CôtavốnchorằngtêngianphucủaThùNhichỉlàmộttênvớvẩnnàođó,nhưngchàngtraikiatàimạoxuấtchúng,nhìncũngbiếtlàlailịchkhôngtầmthường.Cô ta định xôngđến cắt nganghai người nhưng lại bị vẻ quyến rũ của

chàngtraiđóhúthồn.Tronglòngkhôngcònphânbiệtnổiđâulàhậnđâulàghennữa.Niềmhạnhphúc củaThùNhigiốngnhưcondaoxoáy sâuvàomắtcôta.Đóchẳngquachỉlàconnhađầuđểmìnhsaikhiếnmàthôi.Rấtnhanhsauđóhaingườitrởvàotrongnhà,chỉcóLinhQuanvẫnsững

sờđứngsaucáicây.Chàngtrainàylàai?Nếumìnhcóđướcsựbaobọccủachàngthìtốtbiết

bao,dùchỉlàsựchechởnhỏnhoicũngthấymãnnguyệnlắmrồi.LinhQuanômchặtbờvaicôđơncủamình.Côtađãcôđơnrấtlâu,rất

lâurồi,lâuđếnmứckhôngthểnénchịuthêmnữa.KhiThùNhitỉnhlạithìbêncạnhđãkhôngcònai.Chàngấysắpđixarồi,

ThùNhiđaukhổngồikẽlôngmày.GánhhátvàophủLýVươngbiểudiễnkhiếnVươnggiakháhàilòng.Xã

tắctháibìnhthịnhvượngkhiếnchuyệnvuingàycàngnhiều.HômnaynhânngàysinhnhậtVươngphi,cũngmờihọđếnhátnhưtrướcđây.VởkịchLinhQuanbiểudiễnlầnnàylàMacôhiếnthọ.Côtacốgắnghóa

thânvàonhânvật,mắtphượnglúngliếng,lưngeomềmmại,tayáolảlướt,giọnghátvôcùnguyểnchuyểndudương.Vươnggiavàcáckhánhmờiđềuchămchúxemkhôngchớpmắt,liêntụcgõnhịpkhenhay.Đằngsaulớprèmnghe thấy Vương phi cười nói: “Con trai, hãy thưởng thật nhiều cho cônươngnày.”Mộtbóngngườituấntúhiênngangbướcđếntiềnsảnh.Quaylưngvềphía

LinhQuanrồikhẽvẫytaynói:“Ngườiđầu,thưởngbạcmộttrămlương”.Cửchỉnàynhonhãcaoquýkhôngthểdiễntảhết.Đếnkhichàngtraiquayđầulại,LinhQuancảmthấynhưbịsétđánh trong lòng,quýcông tửnày, tiểuVươnggiacủaphủLýVươngchínhlàtêngianphuvớiThùNhi–connhađầuthấphènđểcôtasaibảo.LinhQuantronglòngrốinhưtơvò.Chạyđếnhậuđàitháobỏtrangsức,

ngắmnhìndungmạotươiđẹpnhưhoacủamìnhđangdầnxuấthiệndấutích

củatuổitác.Tronglòngđộtnhiênthầmoánhận,cầmhộpsonphấnmàmìnhthíchnhấtđậpvàogương.Trongthoángchốcngườitronggươnggiốngnhưbịhắtmáutươilênmặtvậy.Mộttênhầubướcvàotruyềnlời,“LinhQuancônương,thiếuchủmờicô

gặpmặtởvườnhoaphíasau.Tôiđợicôthaytrangphụcxongsẽđưacôđitrước”.Làmộtlờiđềnghịrấtkhótừchối.TronglòngLinhQuanánhlêntiahyvọng.Đúngrồi,cólẽmìnhmớilàý

trungnhâncủathiếuchủ,nhađầuhạtiệnkiachỉlàvậtthaythế.Nếukhôngvìsaochànglạithưởngchomìnhhậuhĩnhnhưthế.Đitheotênhầuđếnvườnhoaphíasau,lốiđingoằnngoèobíhiểm.Thiếu

chủ chắp hai tay sau lưng ngắmnhìn trăng sao, khi nghe thấy tiếng bướcchânliềnquayđầulại.Chàngtrai tônquýnàylạimỉmcườikháchkhívớimộtdiễnviên.LinhQuanbắtgặpnụcườiđóthìchợtchếnhchoáng.“XincônươngsaunàyđứnglàmkhóThùNhinữa.Ta…”Những lời sau đó,LinhQuankhônghề nghe thấy chữnàomà chỉ cảm

thấytaiongong,cốgắngnắmchặttaikiềmchếcơthểđangrunlênvìphẫnhận.Connhađầuhạtiệnnày,chàngtavìconnhađầuhạtiệnđómàcúiđầutrướcmình!Đôimắtphượngxinhđẹpcủacôtachớpchớpđầynguyhiểm.“Thiếuchủkhôngbiếtđấythôi,ThùNhitưchấtthấphèn,lạikhôngbiết

hátkịch,nhữngyêucầucủatiểunữđốivớinóđềulàmuốntốtchonómàthôi.ThùNhinhậnđược sựcoi trọngcủa thiếuchủnhư thế, tiểunữcũngmừngthaychonó.Nếuthiếuchủcầnngườihầuhạ,ThùNhivẫnchưađủsựtinhtếvàhiểubiết…LinhQuancóthểlàmtốthơn.”Ánhmắttrànđầykhátvọngnhưnglạiẩnchứalòngthamvôđáykhiếnthiếuchủcảmthấyvôcùngbấtan.Chàngchaumày,sauđóchỉcườinói:“ThùNhiđượccônươngchămsóc,tacũngthấyyêntâm.Đượcrồi,vậycônươngluiđi.”LinhQuanđầymiễncưỡngcúingười luivào trongbóng tối.Cô tacảm

nhậnđượcsâusắcnỗinhụcnhãmàmìnhđangphảichịuđưng.Côchậmrãiđiquahànhlanguốnkhúcvàđầygiãsơnkia,bướcchânnhẹbẫngnhưgiẫmlênvảibông.Tênhầukiađưacôrakhỏivườnhoa,nhưngrấtnhanhsauđócôtaliềngặpmộtngườikhácươnggia-vẻmặtngàngàsay.QuảnhiênlàVươnggiavừađitiễnkhácvề.LinhQuanlậptứcchỉnhsửa

quần áo, đổi sang vẻmặt nũng nịu, làmmột động tác cung kính hành lễ“HômnayVươnggiavấtvảrồi,nôgiaxincáotừ”.MắtVươnggiasánglên,ápsátlạinói:“Thậtkhôngngờcôrửasạchson

phấntrônglạicàngxinđẹphơn”.LinhQuancúiđầu,làmravẻthẹnthùng.Vươnggiakéocôtavàolòng,thìthầmvàotai:“Đểhômkháctachongườiđưacôđếnmộtviệnkháccủata”.Rồihôncôtamộtcáisauđóquayngười

cườitobướcđi.LinhQuanđộtnhiênngướcmắtlên,thậtkhôngdámtinvàotaimình.Vậnmaylạiđếnnhưthếsao?ThùNhi vẫn chăm chỉ và nhẫn nhục nhưmọi ngày, sống những tháng

ngàytrờiquangmâytạnh.TừngàybiếtquanhệgiữathiếuchủvàThùNhi,LinhQuancũngkhôngdámquáhungácvớicô,LinhQuanđãravàoviệnkhácởngoàikinhthànhcủaVươnggiamấylần,hátnhữngtiếtmụcngắnmàVươnggiathíchđểmuavui,cònhầuhạhếtmìnhkhiếnVươnggiabảntínhphonglưuvôcùngmãnnguyện.Nhưngcôtacũngbiết,đâychỉlàtròmauvui, ngoàimấy tháng tạm thờingắnngủivàmột ít chaubáu tặng thưởng,khôngthểmangđếncuộcsốngmàcôtamongmuốn.LinhQuanchẳngthèmđểtâmđếnchuyệnđóbởicôtalàmộtngườiđầy

tựtônvàđiềucôtamuốnlàmnhấtlàsựbáothù.Hômnay,LinhQuanhátmộtđoạnQuýphisayrượuđểhầurượuVương

gia.Đúng lúcVươnggiahứngchí thì cô tabấtngờ tỏvẻnơmnớp lo sợ,ngậpngừngnói.Vươnggiahìnhnhưkhôngkiênnhẫnthêmđượcnữa,hỏicôtacótâmsựgì.“Vươnggia…thậtkhôngdámgiấu,haingàytrướctiểunữvừapháthiện.

Một connhađầu tronggánhhát của tiểunữ, cũngcó chút sắcđẹpnhưngkhôngbiếtđãgiởthủđoạngìmàlàmquenđượcvớithiếuvươnggia,cònrấtthânmậtnữa.”Vươnggiavôcùngngạcnhiên,quảkhôngnằmngoàidựđoán.Quanlại

quyềnquý,aiaicũngđềuphonglưunhưthế,contraicũngđãđếntuổitrêuhoaghẹonguyệtrồi.LúcđầuVươnggiacòncảmthấykỳlạ,vìsaonókhôngcòn hứng thú với bọn a hoàn trong phủ. Thì ra cũng đã biết chuyện yêuđương,chứngtỏcũngcóvàiphầngiốngông.Cóđiềutêntiểutửnàyđãcóhônướcvớicôngchúa,nếuchuyệncóquanhệvớinhađầugánhhátnàyđồnrangoàithìcũngkhônghaylắm.Maymàchuyệnđượcpháthiệnsớm.“Maymànàngđãchotabiết,ngàymaitasẽchongườiđiđiềutra.Nha

đầukianếuquảnhiênkhôngđếnnỗinàocontraitalạithíchthìnhanhchóngthunạplàmahoànhầucậncũngtốt.”LinhQuannhất thờimơhồi, cô ta làmsaobiếtđượcnhữngVương tôn

côngtửnày,nếukhôngchơigáithìmớilàchuyệnlạ.Lẽnàoconnhađầuhạtiệnnày rốtcuộcvẫnmaymắnnhư thếsao!Mình tính toánmọicáchnhưvậy,rốtcuộclàgiúpnóđổilấycuộcsốngthoảimáitrongVươngphủsao?Côtahốihậnđếnmứcmặttrắngbệch.Vươnggiavừauốngrượuvừanhìntrầnnhàvuimừngthầmnghĩ.Cậucon

traichỉbiếtngâmthơphonghoatuyếtnguyệt,cuốicùngđãmởmangđầuócrồi.Mấyngàysau,chuyệnmàthuộchạbẩmbáokhiếnVươnggiagiậtmình

hoảnghốt,lòngrốinhưtơvò.Thìracontraiđãsốngthânmậtvớinhađầunày,thậmchíđểhẹnhòvớicôtacònđặtmuamộtcănnhà.Chuyệnnàycũngcoinhưchưalàgì,cóđiềunhađầunàykhônghọkhông

tên,mọingườigọicôtalàThùNhi.CôgáinàylàmộtcônhimàchủgánhhátthunhậnởmộtthịtrấnnhỏcủaGiangNam,nămnaymườibảytuổi,đặcđiểmlàấnđườngcómộtnốtruồison.Ởthịtrấnnhỏđóvàomườisáunămtrước,Vươnggiađãtừngquavàởđó

cóngườiVươnggiaquenbiết.Ấnđườngcủacôtacũngcómộtnốtruồison.Lúccòntrẻ,VươnggialàthếtửLýVươngđiGiangNamgiámsátviệc

làmthủylợi,thườngxuyêncảitrangdungoạn,phonglưuởkhắpcácxóm.Nhữngdânnữđócòn thấphènhơncỏcây.Vươnggiakhônghềđểý tới.Nhưngcó lầnmộtmìnhđếnTôChâu thì gặpmột canữnổi tiếng.ChẳnghiểuvìsaulạikhiếnVươnggiamêđếnvậy.MấythángởGiangNam,ôngmặckệtrờiđấtlúcnàocũngdẫncôtatheobênmình.Cóđiềukhiviệclàmthủylợihoàntấtthìcôgáinàychẳngbiếtlàmsao,

khóc lóc sướt mướt nói là mình dã cómang, muốn ông ta đưa vào kinhthành.Mộtcôgáiđãcómang,lạilàmộtthiếuphụluốngtuổinênVươnggiakhôngthèmbậntâmsuynghĩ.Thếlàôngliềnbỏmặccôởthịtrấnnhỏnàycùngmấy trămngân lượng, tựnhủbản thânsaunàykhông thểvươngvấnquálâuvớicáccôgái.Sauđónghetênhuyệnlệnhbáotinnóicôgáiđósinhhạđượcmộtbégái,

Vươnggiacũngkhônghỏinữa.Sauđóđượcbiếtcôgáiđóđãphátđiênrồinhảyxuốngsông,cònđứa trẻchẳngbiếtởđâu.Ôngtìmcơhộicáchchứctênhuyệnlệnhđóvàchuyệnnàytrongtriềukhôngaibiếtnữa.Nếuđểngườikhácbiếtthếnào?ĐịavịnhưngàynaycủaLýVươnggia

khôngthểlaychuyển.Nhưng…nếuđứabégáinàyquảnhiênlàcongáiruộtcủamình,vậythìchuyệnnàylạihoàntoànkhác.Đây là anhem loạn luân,ngườiđời chêbai, tổ tôngkhôngdung,huyết

thốngnhơbẩn!BàntaycủaLýVươnggiadầnnắmchặt.Nếuchuyệnnàyđồnrangoài,

khôngbiếtôngsẽphảichịubáoứngthếnào.Ôngtahiểurấtrõ,hônsựvớicôngchúachắcchắnsẽchẳngcó,khôngnhữngthếcònbịtrudicửutộcvìtộikhiquânphạmthượng.Tránôngtabắtđầutoátmồhồi,trướcmắtđanghiệnlêncảnhtượngtàn

khốcsắpđến.Cảmgiácnàyôngchỉcảmnhậnđượckhicòn trênsa trường trướcđây.

Cònhiệntại,cuộcsốngphúquýbaonămnaycủaLýVươnggiakhiếnôngkhôngcòncảmgiácđónữa.Nếuchỉvìmộtđứaconriêngnhỏbé,dẫnđếncảmộtgiađìnhbịtiêudiệtthìđólàsựhysinhquálolớn.

Ôngnhẹnhàngnhắmmắt,suynghĩhồilâu.Trongmộtkhoảngthờigianngắnnhưvậymàôngcó thể lênđượcvị trínhưhiện tạihoàn toànkhôngphảinhờvàovậnmay.Tráitimôngtavốnđãcứngnhưđárắnnhưsắtrồi.Ôngliềntrừngmắtlênhạmậtlệnh.Phảigiếtchếtcôgáicónốtruồisonở

ấnđườngđó.Dùsaocũngtừngmắcnợcôta,vậythìmắcnợtớicùngđi!Ôngđứnglênkhỏichiếcghếtháisưbằnggỗđỏ,đưamắtnhìnrasânkhấu

ngoàisân.Đámdiễnviênđangsaysưahát.ThếnhưngdiễnviênmangtênLinhQuankia,đãhoàntoànchếttrongsâuthẳmđáymắtôngta.Đến tậnkhichếtLinhQuanmớihiểuđược làmbạnvớiLýVươnggia,

chẳngkhácnàonuôiconrắnđộcbênmình.Khoảnhkhắclưỡidaocủathíchkháchđâmxuyênquagiữayếthầu,trongmắtcôtakhôngchỉcósựphẫnnộmàcòncảsựhốihậnsâusắc.NếulúcđókhôngnóivớiVươnggiachuyệncủathiếuchủvàThùNhithì

cô sẽ không bị diệt khẩu, cô vẫn làmột nhân vật nổi tiếng trong giới hátkịch.Vàchodùcuộcđờicókhôngkhởi sắc thìvẫncũngcó thểbìnhyênsốngquangày.Vậymàchỉvìnhấtthờitùyhứngvàđốkịmàtựrướchọahạithânthếnày.CùnglúcvớiLinhQuanbịđâmthìcònmộttênthíchkháchkhácđangnấp

bên cạnh cửa sổ căn phòng gỗmà thiếu chủ đãmua, chăm chú nhìn haingườihạnhphúctrongđóvàđợichờcơhộiratay.Nhiệmvụcủangườithíchkháchkialàđâmchếtcôgái.Thếnhưngtrong

mắtcôgáiđólạiánhlênsựdịudànghiềnhậugiốngnhưnụhoachớmnởđầuxuân.VàvìcơduyênnàomàlạiđộngchạmđếnlýVươnggiađểrồilạibịgiếtngườidiệtkhẩunhưvậy?Thích khách tuy không hiểu nhưng tuyệt đối cũng không mềm lòng.

Nguyênnhânmàhắnvẫnchưarataycũngchỉcómộtmàthôibởivìthiếuchủvẫnđangởbêncạnhcôgáikia.ĐâylàcontrairuộtcủaLýVươnggia,lưỡidaonàynếuđâmtrượtthìhắntacũngsẽmấtđầu.ThiếuchủđangvẽlôngmàychoThùNhithìbấtngờngơthấyhơithởcủa

ngườikiabênngoàicửasổ.Đólàmộtcaothủ,võcôngcủathiếuchủcũngcóthểđọvớihắn.Nhưngđiềukìlạlà,ngườiđólạikhônghềđộngthủ,xemrakhôngphảinhằmvàomình.ChẳnglẽđểhạiThùNhu,vìđiềugì?Chuyệncủamìnhlẽnàođãbịcông

chúabiếtnênmớisaingườiđếngiếtchếttìnhđịch?Nhưng,côngchúasốngtrongthâmcungsaocóthểbiếtchuyệncủamình.Cứcoinhưlàđãbịchapháthiện,chacũngkhôngđếnnỗimuốngiếtchếtThùNhi.Nhiềunhất làdạybảomìnhmộttrậnrồikhôngchomìnhqualạivớiThùNhimàthôi.Vì sao?Trong lòng thiếu chủ chất chứa hàng ngàn câu hỏi.Vì sao cha

phảisaithíchkháchđếngiếtThùNhi,giếtmộtcôgáikhôngcónguyhiểm

gìvớiôngấy?ThiếuchủnhìnnétmặtvuivẻcủaThùNhi,thìkhôngmuốnlàmnàngbị

kinhđộng.Chàngliềndùngtaytráiphichiếctrâmcàiđầu,rạchmộtvệtmáubênmặtphảicủathíchkhách.Thíchkháchthấyđãbịbạilộ,biếtthiếuchủđãnhậnramìnhlàngườiLý

Vươnggia saiđến,nếukhông thì chiếc trâmvừa rồiđãđâmvàomắtchứkhôngphảilàmá.Thíchkháchlậptứcquayngười,lặnglẽbiếnmất.Thiếuchủđãbiếtnên

đànhphảitrởvềhỏiýkiếncủaLýVươnggiarồicókếhoạchhànhđộngsau.ThiếuchủhôntạmbiệtThùNhirồicũngnhanhchóngtrởvềvươngphủ.

Chàngmuốnhỏichorõ,vìsaochamuốngiếtThùNhi?Chàngquyếtkhôngđểchuyệnnàyxảyra,bấtluậndùcóchuyệngìđichăngnữacũngkhôngthểđểchalàmhạiđếnmộtsợitóccủaThùNhi.ThùNhi nhìn theo bóng bạchmã không vướng chút bụi trần rời đi thì

tronglòngkhôngsaobìnhtĩnhlạiđược.Chẳngbiếtvìsao,mấyngàynaycôluôncảmthấyhoangmanglosợ.Gánhhátđãchocôhọckịch,tuytiềnđồcóvẻtươisángnhưngcôluônnhậnthấydườngnhưcóchuyệngìđósắpxảyra.Cônângniuđôigiàythêuđỏcủamình,rồilạingồitrướccửasổ,bắtđầu

cặmcụi thêuhoa.Côđem tất cảmọi tâmsựgiấu trong lòng thêu lênmặtgiàycả,trênđóchứađựngtấtcảsựvuimừnglẫnnỗiđaubuồn.LýVươnggiađangngắmcácạnhbể,độtnhiênnghethấytrướcnhàồnào.

Ngoảnhlạinhìnchỉthấybóngmộtngườiđangđẩyhộvệcủaôngmàxôngvào.Ôngliềnbỏthứcănxuống,vỗvỗtay,thởdàitronglòng“Đếnrồi,quảnhiênđãđến”.Ngườidámđẩyhộvệcủaôngchỉcómột,chínhlàLýthiếuchủ-contrai

củaông.Ông thầmquansáthàng lôngmày lưỡimác,nhìngươngmặt tứcgiận đến tái xanh của con trai thì chưa đợi con trai lên tiếng, ông đã nói:“Đừnghỏivìsao,côgáiđó,tanhấtđịnhphảigiết”.Thiếu chủ vừa nghe câu này liền biết rằng chuyện không thể cứu vãn,

khôngnénnỗimàsiếtchặtnắmđấmtay.Nhưngvìkính trọngcha,khôngdámtiếnlên,đànhnói:“Hàinhibằnglòngrờixacôgáiđó,chỉcầnphụthânđểchocôấymộtconđườngsống.”LýVươnggiavẫytay,đámthuộchạđềuluihết:“Tốtnhấtconkhôngcần

biếtsựthậtlàgì,làôngTrờikhôngchocôtadườngsống,chacũngchẳngcócáchnào.”“Cha,conthậtlòngyêucôấy.Nếucôấychếtđithìconcũngkhôngthể

sốngtiếpđược”,thiếuchủnhìnxaxăm,khóemắtrưngrưng.“Đồđốnmạt,vìmộtnhinữbình thườngmànhưthế thìcon liệucó thể

làmđượcchuyệnlớngì?Saotalạisinhrađứacontraithếnày!”LýVương

giatuyrấtgiậnnhưngnhìndángvẻcủacontraithìcũngbiếtconmìnhđãyêuthậtlòng,khôngthểhồichuyểnđược.LýVươnggiađiđilạilại,độtnhiênquyếtđịnhnói:“ConcóbiếtThùNhi

đólàngườinhưthếnàovớiconkhông?”“Làgìạ?”

“Làemgáicùngchakhácmẹvớicon.Con,connóixem,nêngiếthaykhôngnêngiết.Nếukhônggiếtthìchuyệnconlàmmàbịtruyềnrangoàisẽlàmthếnào,đólàchuyệntrờikhôngdungđấtkhôngtha.Nếuđếntaihoàngthượng,sẽbịtrudicửutộc.Lúcnàytacũngkhôngthểquantâmnhiềunhưthếđượcnữa,chỉcóhaiconđườngsốngvàchết,contựchọnđi!”,LýVươnggianóixongliềnbỏđi.ChỉcònlạimộtmìnhLýthiếuchủvẫngiữnguyênánhmắtsữngsờ,chưa

thểlấylạitinhthần.Mànđêmbuôngxuống,ThùNhibắtđầuluyệnhátbêngiếngnước.Người

củagánhhátđượcVươnggiagọiđi,cònđặcbiệtdặndòkhôngcầnThùNhi.Vìthếchủgánhhátsaodámtráilời,chonênchỉcómộtmìnhcôởlạitrongtòaviệnlớnnày.Côkhôngbiếtrằngđangcóngườitheodõivàrấtmuốnlấymạngnhỏcủa

cô.ThíchkháchmàVươnggiasaiđếnđãđượcbốtríkhắptòađàiviệnrộnglớn.Lầnnày,dùThùNhicólàmcáchnàocũngchẳngthểchạythoát.Sốphậnsớmđãđượcđịnhđoạt,chỉ riêngcô làchẳnghềhaybiết.Làm

saocôcóthểhiểuviệcyêunhầmlạicóthểmangđếnhọasátthânnhưvậy,côđâubiếtngườimìnhyêulạilàanhtraimình.Cánhtaycủasốkiếpđãđẩycôxuốngvựcthẳm.Vấtvảđểsinhtồn,chịu

đánhchịumắng,bịLinhQuanhàhiếp.Đểrồicuốicùngcũngtìmđượcmộtnơimàcôcảmthấyấmáp,mộtlòngmộtdạ,khônghềnghingờ,vôdanhvôphận,nhưngcũngcamtâmtìnhnguyện.Nhưngcũngchínhvìépdạcầutoànnhưthếmàphảirướchọavàothân.Ngaycảánhtrăngcũngphảichemắtđi,khôngnỡnhìncảnhngộcủacôgáinày.Đúngvàolúc thíchkháchchuẩnbị ra tay,bấtchợthọ lạinhìn thấymột

ngườibướcvàotừcửasaucủatòađạiviện.Trongtayngườiđócầmmộtcâygậygỗ,đithẳngđếnbêngiếngnước,mụctiêucũnglàThùNhi.Toànbộthíchkháchlùilạimộtbước,lặnglẽquansáttìnhhình.Tốtnhất

lànêncóngườigiúphọdiệttrừcôgáinày,đểhọđỡphảiđộngtay.Ngườikiadùnggậygỗđậpmạnhmộtcái,hạgụcThùNhiđangluyệnhát.

ThùNhirơixuốnggiếngnhưngbàntayvẫncònbámchặtvàothànhgiếng.Ngườikialạidùngdaocắttaycôấy.Đúngvàokhoảnhkhắcđó,ThùNhivànhữngthíchkháchđềunhậnrangườikiachínhlàthiếuchủ.ÁnhmắtcủaThùNhingaylậptứcrơivàotuyệtvọng.

Trong lòng cô đang điên cuồng gào thét: “Vì sao? Vì sao? Nếu chàngmuốngiếtem,emsẽtựđộngbiếnmất.Emyêuchàngđếnmứckhôngcầnmạngsốngtừlâurồi,nhưngvìsaolạilàchàng,làchàngmuốngiếtem!”Cô đã không thể nhìn được nữa. ước trong giếng lạnh cóng nhưng sao

lạnhbằngtráitimcô.Ngườicôyêubằngcảcuộcđờinày,ngườikhôngnởđểcôphảichịubấtcứđaukhổnào,cuốicùnglạilàngườitànnhẫn,vôtìnhnhất.TrongkhoảngkhắcThùNhirơixuốngnước,nhắmmắtlại,từnggiọtnước

mắtrơilãchãhòatrộnvàonướcgiếng.“Chưabaogiờnghingờanh,nhưng lạichết trong tayanh, tấtcảnhững

chuyệnnày,rốtcuộclàvìsao?Vìsao?”Thiếuchủnhắmmắt,khôngdámnhìncảnhcôấyrơixuốnggiếng,tráitim

kiađangrớmmáu.“ThùNhi,xin lỗiemvì takhôngcứunỗiem.Nếuđểemchết trongtay

ngườikhác,chibằngđểchínhtagiếtem.Tanghengườitanói,đờinày,tagiếtemthìđờisau,emsẽgiếtta.Tachỉvìmuốnđờisaucóthểgặplạiem,lúcđótakhôngphảilàthiếuvươnggia,emkhôngphảilàdiễnviên,chúngtakhôngphảilàhuynhmuội,chúngtalạiyêunhaucóđượckhông?TrongtaythiếuchủđangcầmđôigiàymàThùNhicònchưathêuxong,

nướcmắtnhỏtừnggiọt.Anhnóivớiđôigiày,giốngnhưnóichoThùNhinghe:“ThùNhi, tha lỗichotakhôngthểnóirõchântướngvớiem,bởivìchântướngcònđaukhổhơncáichếtngànvạnlần.Mộtmìnhtagánhchịulàđủrồi, tathàđểemhậnta,cũngkhôngmuốnembiếtsựthật.Vìtakhôngthểđểemcoitalàanhtrai,khôngthể,mãimãikhôngthể”.Anhtacứnóirồilạicườilạnhnhạt.Chỉthấythanhkiếmđangtronglòngbàntaykiađượcxoayngượclại,lấy

hếtsứcđâmthẳngvào tim.Lưỡikiếmkiagiốngnhư tiachớp,đâmxuyênquangườianh,múnphunranhưsuối,nhuộmđỏcảthếgian.Chỉvìmộtcuộctìnhnhầm.Nhưnganhchưabaogiờhốihận.Mắtanhtatừtừnhắmlại,chorằngmìnhcóthểvứtbỏmọiđaubuồnvui

sướng trên thế gian này, nhưng trong tay vẫn nắm chặt đôi giày thêu hoamàuđỏkia,đólàtìnhyêucảđờicủaanh…LạcUyểnnhìnthấycảnhthiếuchủtựsátthìhoàntoànquênmìnhđangở

chỗnào,lậptứchétto:“Không,đừng!”.Taychìaramuốnngănanhtalại.Nhưngmọithứchẳngthểnàothayđổiđượcnữa.Độtnhiêntrướcmắtlàmộtvũngmáuđỏ,hìnhảnhđãđượcchuyểnđếnphủLýVương.ChỉthấyLýVươnggiađangđaukhổtuyệtvọngômlấythiếuchủngười

đãcứngđờ.Trongnhàcòncómộtngườiphụnữlaora,taycầmtrànghạt,

vừanhìnthấythiếuchủđãchết,liềnngãlănrađất.Ngườiphụnữkiangồitrênđấtrấtlâu,ômđứacontraiđãchếtcủamình

nhất định không chịu buông.Bà ấy không khóc,một giọt nướcmắt cũngkhôngrơi,rấtlâusaumớicườiđaukhổnói:“Chếtrấthay,báoứngmà!Báoứng!”.LýVươnggianghethấycâunàythìtoànthânrunlên,nói:“Bànóicáigì?

Báoứnggì?”.“Báoứngtôimườibảynămtrướcđãgiếtchếtconđànbàđêtiệnkia.Bây

giờcontraitôilạivìchuyệnnàymàchết.Côgáidiễnviênkiakhôngphảilàcongáiriêngcủaông,congáiôngđãbịtôigiếtchếttừmườibảynămtrướcrồi.Côgáidiễnviênkiachẳngqualàmộtcôgáicónốtruồisonởấnđườngmàthôi.”Bộmặtcủalãophunhânchợtcolại.Bàtakéotheocơthểđãchếtcủacon

trai, vừa đi vào trong vừa kêu gào: “Báo ứng! Báo ứng!”. Âm thanh thêlươngnhưmaquỷbắtngười.Bàtađãphátđiên.CònLýVươnggiavừahốihậnvừatứcđếnnghẹtthở,thổmáutươirarồi

ngãgầnnhưbổnhàovàongườiLạcUyển.LạcUyểnthétlênmộttiếng,dùnghếtsứcđẩythứtrướcmặtra.Nhưnglại

bấtchợtpháthiệnmìnhđangđứnggiữarừnghoađào,cánhhoarơilảtảđãphủmộtlớpmỏngtrênngười.Côđứngdậy từ trongđámhoa rụng,ngơngácnhìnxungquanh,không

biếtbâygiờlàmơhaylàthậtnữa.CônhớmìnhbịThẩmCơđẩyrơixuốnggiếng,saogiờlạicóthểởchỗnày.Lẽnàomìnhđãchếtthậtrồi?LạcUyểnsờlênmặt,hìnhnhưcóhơiấm

khônggiốngnhưđãchết.Haytấtcảchỉlàmơ.Côlạiđưataylêncắnmộtcáithậtmạnh,rấtđau,hằn

rõvếtrăng,xemrakhôngphảilàmơ.Cônhớlạitoànbộảoảnhvừanhìnthấyrồilạinhìnvàocổtaymình.Đôi

tayxinhđẹpvẫnlànhlặnkhônghềcódấuvếtbịchặtnào.Côvừabìnhtĩnhtrởlạithìđộtnhiênpháthiệnmìnhđãởtrongmộtrừngđào.ChẳngphảicôđãbịThẩmCơđẩyrơixuốngđáygiếngrồisao?Côchạylênchỗđấtcaonhìnngangngódọcmộtlượt,cảmthấyrừngđào

nàyrấtđỗiquenthuộc.HìnhnhưlàchỗhẹnhòcủaThùNhivàthiếuchủ.Nếunhữnggìcôvừanhìnthấyđềulàthật,vậythìchỗcaonhấttrongrừngđàonàychắccómộtchiếcxíchđu.LạcUyểnchạyrấtnhanhgiữaxáchoarơilảtả.Mộtrừngđàorộnglớnchỉ

cómộtmìnhcôvớibướcchânlạoxạotrênnhữngđámcỏxanhmơnmởn.Trôngdángcôchạytựanhưmộtmũitênbắnkhỏicung.Đếnchỗrẽcô liềnnhìn thấyđỉnhnúi,nơicaonhấtcủarừngđào.Rừng

đàonàykhôngquá rộng,nhưng trời lạiđangđổmưa lâm thâm,cònchiếcxíchđukiađangởđâu.LạcUyểnnghiêngđầutìmkiếm,mặcdùcôkhôngbiết rốt cuộcmìnhđangxảy ra chuyệngìnhưngcómột chuyệncôcó thểkhẳngđịnh.Chỗnàyhoàntoànkhôngphảiđáygiếng,cũngchẳngphảiconđườngbímậtnàotrongđáygiếngthôngramộthangđộngkhác.Côbướcđếngầnchiếcxíchđukiarồihồitưởnglạicâuchuyệntìnhyêu

củaThùNhivàthiếuchủ.Xíchđuđóvẫnđangnhẹnhàngđungđưa,nhưthểchủnhâncủanóchỉvừamớirờiđi.Cóhaicánhhoarơitrênđótựanhưđanglưuluyếnchủnhânđãrờiđi.ThùNhikhôngthểtrởlạiđượcnữa.ĐiềuđókhiếnLạcUyểncảmthấyvô

cùngđau lòng cho cuộc tình củahọ.Côđưa taynắmchiếcxíchđu, đangđịnhngồixuốngthìnhìnthấygầnđócóbóngngườixuấthiện.Côcứngỡmìnhhoamắt, thếnhưngbóngngườikialạihiệnracànglúc

càngrõ.Tuyvẫncònởphíaxakia,nhưngcũngcóthểnhìnthấychânngườikiađangđimộtđôigiàythêuhoamàuđỏ.LạcUyểnbắtđầuđuổitheobóngngườikia,vừađuổivừathửgọi:“Thù

Nhi,ThùNhi”.Bóng người kia tuy đi không nhanh nhưng lại rất khó đuổi kịp. Bóng

ngườiấyhìnhnhưđangdẫncôđiđâuđó,cứtừtừchầmchậm,khôngnhanhcũngkhôngchậm.LạcUyểntheosátbóngngườiđó,chẳnglâusauđãđếntrướcmộtcănnhàgỗnhỏ,cánhcửađangkhéphờ.CănnhàgỗnàytừnglàchỗởcủaThùNhi.LạcUyểnbỗngthấycăngthẳng,khôngbiếtcónênđẩycửađivàohaykhông.VìcôbiếtcảThùNhivàthiếuchủđềuđãchết.Nhưngdườngnhưvẫncómộtsứcmạnhnàođóthúcgiụccôlaođếnmở

cánhcửa.Trongphòngkhôngcómộtai,chỉcómộtchiếcbàntrangđiểmcôquạnh,trênđócómộthộpgỗnhỏ.LạcUyểnvừanhìnthấyhộpnhỏthìgiậtmìnhnhàođến.Đâychínhlàhộp

gỗnhỏcônhìnthấytrêngácxếp,thìrahộpgỗnàylàcủaThùNhi.Tạisaolại có thể lưu lạc đến tận taymẹmình?LạcUyểnđangmởhộpgỗ, bỗngnhiênnghethấybêncạnhcótiếngthankhóc,kểlể.Côquayngườilạinhìn,phíabênkiachínhlàchiếcgiườnggỗchạmhoa,

trênđóchỉcómộtchiếcgốithêuđượcđặtngayngắn.Trênchiếcgốilàmộtbônghoamaiđỏ tươinhưmáu.Côquansátkhắpnơi,cănnhànàykhôngrộng,cũngchẳngcóngườinào.Côlạiđếnchỗchiếchộpgỗ,bắtđầulậtmởxemđồbêntrong.Bêntrongcómấythứđồnhưlượcchảiđầu,kimthêu.Cònđôigiàythêu

đỏmàcôđangtìmkiếmmãimàchưathấykiacũngkhôngthấyởđâu.LạcUyểnđóngchiếchộplại,sauđótiếptụcnghethấyâmthanhkiavanglên.Lầnnày thìgầnhơngiốngnhưcóngười ápvào taimình thởkhẽmột cái

vậy.Lòng bàn tay Lạc Uyển toát mồ hôi, nhưng lại không dám nhìn xung

quanhnữa.Vìthếcôđànhnhìnvàotronggương,khôngnhìnthìmọichuyệnvẫntốtđẹpnhưngvừanhìnthìthiếuchútnữahồnxiêupháchtán.Mộtbóngngườiđứngởngaysaulưngcô,trongtaycòncầmmộtđôigiàythêumàuđỏ.Dầndầncũngnhìnrõngườikia,chínhlàvịthiếuchủđãtựsátmàchết.LạcUyểnthấyanhtakhônghềcóácý,vìthếrunrẩyhỏi:“Anhlàngười

haylàma?”.Thiếuchủkiamỉmcười,hìnhnhưcảmthấycâuhỏithậtbuồncười:“Cô

thấyrõràngởmiệnggiết,tôiđãtựsátmàchết,saocóthểlàngườiđược?”LạcUyểnnhìnbộdạngcủathiếuchủnàycũngkháổn,ngườirấtđẹp.Vả

lạicôcũngđồngcảmvớibikịchtìnhyêucủaanhtanênmớibìnhtâmtrởlại,khôngkìmnénđượccảmxúcliềnhỏi.“ThiếuVươnggia,vậy...vậytôiđangởđâu?”ĐiềuLạcUyểnmuốn biết nhất bây giờ chính làmình đang ở chỗ nào.

LiệucócơhộitrởlạibênLýĐạiLộ,ThượngQuanLưuVânvàxãhộihiệnđạikhông.“Bâygiờcôđangởtrongthếgiớicủachúngtôi”,thiếuchủnói.

“Thếgiớicủacácanh,làthếgiớicủangườichết,haylàthếgiớicủangườisống?”“Đềukhôngphải.Bâygiờcôđangbịrơivàohồiức,vàothếgiớiảocủatôi.Côđãvàođâythìxemnhưtôivàcôcóduyên”.Thiếuchủnhìnkhuônmặtcô tronggươngđangđỏdần lên.Bởicôđang thầmnghĩ trong lòng, thì rabaonhiêuchuyệnđềudoanhchàngnàygâyra,rốtcuộclàvìcáigì?Tronglòngcôthầmoánhậnvịthiếuchủkia,nhưnglạikhôngdámnóira.

Cònthiếuchủhìnhnhưđãnhìnthấusuynghĩcủacônênchỉmỉmcười.“Lầnđầutiêncônhìnthấymatrongbểbơi,côcóbiếtvìsaoconmađó

không lôi cô xuống đáy bể, để cô chết thay không?”, vị thiếu chủ biết rõchuyệncủacônhưtronglòngbàntay.“Vìsao,lẽnàolàanh?”,LạcUyểnquaylại.“Đúngvậy,làtôiđãcứucô.Bắtđầutừlúcđó,tôicũngcứucôthêmmấy

lầnnữa.Mỗilầnxảyrachuyệnnguyhiểm,tôiđềudùngcáchlấycánhcửaxanhnhắcnhởcô.Bởinơiđólàthếgiớicủacônêntôikhôngthểhiệnthân.Vìthếcôchỉcóthểnhìnthấythứtôiyêuquýnhất–đôigiàythêuhoanày”,thiếuchủnhẹnhàngchạmvàođôigiàykia.LạcUyểnkhônghiểuhỏilại:“Vìsaoanhlạicứutôi?”.“Vìcôlàngườiđánhbạicánhcửaxanh”,thiếuchủnóitừngcâutừngchữ.LúcLýĐạiLộtỉnhlạilậptứcpháthiệnthấymìnhđangởtrongmộtcăn

phòngnhỏ.Trênbàncóbàymấycốctràxanh,còncảmộtbóhoanhỏmàu

tímtronglọ.AnhnhớđếnLạcUyểnthìngồibậtdậy,đangđịnhbướcrangoàitìmLạc

Uyển.Bất chợt một hồi chuông vang lên, cùng tà váy đung đưa và một làn

hươngthoangthoảngbayđến.Mùihươngđódịunhẹnhưngkhiếnngườitacảmthấyrấtdễchịu.Hìnhnhưcóngườiđangđến.LýĐạiLộđịnhthầnlạinhìnthìđólàmộtcôgáitrôngrấtthanhtú,đeo

mạngchemặtbằnglụatrắng,taybêmộtchiếccốcbạc.Nhận thấyLýĐạiLộđangnhìnmình,côchỉcườinhạt rồinói:“Người

mắttrời,saoanhlạiđếnchỗnày?Anhkhôngbiếtvừarồirấtnguyhiểmsao?Nếukhôngphảilàtôingănlạithìanhđãrơivàođịangụctrầngianrồi”.LýĐạiLộtuykhôngbiếtcôgáinàylàai,nhưngnhìnphongtháinhưthần

tiên,màcònbiếtcảthânphậnngườimắttrờicủamình.Chonêntừđáylòngchocôlàthầntiêntỉtỉ,vìvậykhôngkìmnénđượclòngmìnhmàchỉlắpbalắpbắpnóikhôngnênlời“Đatạcôđãcứutôi.Xinhỏicôcònnhìnthấycôgáinàokhácnữakhông?

Dángngười,nóithếnàonhỉ,bìnhthườngnhưbaocôgáikhác.Cóđiềumắtto,rấtcóthần,cũngngãtừtrênmiệnggiếngxuống,côcónhìnthấykhông?”Côgáiđóngẩngđầulên,suynghĩrấtlâu,độtnhiênthởdàinói:“Côấy

đangchạyđếnchỗtôiđây,látnữaanhcóthểgặpđượccôấy,khôngcầnlolắngđâu”.LýĐạiLộuốngmộtngụmnước, rồigiốngnhưnghĩ rađiềugìhỏimột

câu:“Xinhỏiquýtínhđạidanh?”.“Cánhcửaxanh”.NgụmnướctrongcổLýĐạiLộbịsặclênmũi,rấtlâusaumớitrấntĩnh

trởlại.CôgáithanhtúthoáttụckianhìnvàomắtLýĐạiLộnóirõtừngcâutừng

chữ:“TôitênlàCánhCửaXanh”.LạcUyểnvàthiếuchủvộilênđườngđitìmcánhcửaxanh.Côhổnhàhổn

hểnchạytheosauthiếuchủ,nhưngvẫnkhôngquênhỏi.“Cáigì,cánhcửaxanh.Từ trước tớinay tôi luônnghe thấyanhbảo tôi

tìmcánhcửaxanh,rốtcuộccánhcửaxanhlàcáigì?”LạcUyểnnhìnthiếuchủtrướcmặtliềnhỏi.“CánhCửaXanhlàtêncủamộtngười”.Lạc Uyển nghe thấy câu nói này thì lao người về trước, suýt ngã lăn

xuốngđất.“Côlàmgìmàkinhngạcnhưvậy,lẽnàokhôngthểcóngườitênlàCánh

CửaXanh.Têngọichẳngquacũngchỉlàmộtbiệthiệuthôimà!”,thiếuchủngoảnhlạimỉmcười.

“Nhưng....”,LạcUyểnkhôngsaochấpnhậnđược.“CánhCửaXanhkhôngphảilàngườibìnhthường.Côấylàngườicókhả

năng tâm linh rất lớn. Linh hồn bị Cánh CửaXanh vây hãm sẽmãimãikhông được siêu sinh, hơn nữa còn vĩnh viễn bị giữ đằng sau Cánh CửaXanh,khôngđượctựdo.”LạcUyểnnhìnsắcmặtthiếuchủngàycàngthêlươngthìtronglòngcơhồ

đãhiểurađiềugìđó.“Linh hồn củaThùNhi đã bị giữ trong ánh cửa xanh, không có tự do,

khôngđượcđộngđậy.Tavàcôấytuyđãchếtnhưnglinhhồncũngkhônggặpđượcnhau.TakhôngnỡbỏcôấymàđinênbaonămnayđãkhổsởđitìmngườicóthểđánhbạiCánhCửaXanh,maymàtagặpđượccô”,ánhmắtthiếuchủsángbừngnhìncônhưvịcứutinh.“TôicóđứchạnhvàtàinănggìmàcóthểđánhbạiCánhCửaXanh.Tôi

khôngphải làngườimắt trời,cònnănglựcđuổimaphábùa thìhoàntoànkhôngcó, anhbảo tôi phải làm thếnào?Bâygiờ anh có thểđưa tôi đi rakhông?”,LạcUyểnchânthànhnóivớivịthiếuchủkia.Thiếuchủthởdài,rồinói:“Tôicũngkhôngcócách,ngườibịCánhCửa

Xanhlựachọn,hầuhếtđềukhôngthểtrốnthoát.CôkhôngmaylạibịCánhCửaXanhchọntrúng”.LạcUyểnngheđếnđâythìgầnnhưphátđiên:“Ôngtrờiơi!Rốtcuộccon

đã làm gì sai, vì sao nhất định chỉ có con mới hủy diệt được Cánh CửaXanh?Conđãphạmlỗigì?Vìsaolạichọnconchứ?”.Thiếuchủnóimộtlídokhiếncôthậtkhóchấpnhậnđược:“Giọngcủacô

vàThùNhigiốnghệtnhau”.“Giọngnói?”,LạcUyểnnghihoặcnhìnthiếuchủ,“Chỉvìgiọngnóicủa

tôivàcôấygiốnghệtnhaunêntôiphảichịutộinày?”.“CánhCửaXanhlàmộtngườimùnênviệctrấngiữđềudựavàogiọngnói

củalinhhồnđó.NếucôcóthểthoátthânkhỏiCánhCửaXanhthìpháplựccủaCánhCửaXanhsẽbịphá.CôtalầmtưởngrằngThùNhiđãtrốnthoátrangoài.”LạcUyểnlắcđầunói:“Tôikhônglàmchuyệnđóđâu,nếutôikhôngthoát

đượcthìlàmthếnào?”.“Côchorằng,bâygiờcôcóthểtừchốisao?CánhCửaXanhbâygiờđang

thulưới,mộtkhiđãbắtđượcthìcôsẽvĩnhviễnởlạichỗnày,khôngthểtrởlại thếgiớihiện thựcđượcnữa!Linhhồncôcũngsẽmãimãibị trấngiữ,khôngthểsiêusinh.BâygiờkhôngcònlàchuyệncôđicứuThùNhinữa,màquantrọnghơnlàcôphảicứuchínhcô.”GươngmặtLạcUyểnbiếnsắc,cảmgiácvĩnhviễnsốngtrongảogiácthật

khôngdễchịu.Đãthếcònlàảogiáccủangườikhác,củamộtngườichếtthì

càngkhóchịuhơnnhiều.Thiếuchủhạquyết tâm,nói ramộtcâu:“Côkhôngcònnhiều thờigian

nữa.NếukhôngchốnglạiđượcCánhCửaXanh,thểxáccôsẽchết,linhhồncôbịtrấngiữmãimãi”.LạcUyểnlậptứcrảobước,vừađivừanói:“Đãvậy,anhcònnóinhiềuthế

vớitôilàmgì,bâygiờchúngtađipháthôi!”.LạcUyểnđộtnhiênnghĩrađiềugìđóliềnquayđầunóivớithiếuchủ:“Vì

saoCánhCửaXanhcóthểtrấngiữlinhhồncủaThùNhi?”.Thiếuchủimlặnghồilâu,mãimớinói:“VìThùNhiđãphạmluậttrời.

Anhemchúngtôiyêunhau,khôngđượctrờiđấtdungtha.Cuốicùngtôibiếtrõsựthậtnhưngcũngchẳngthểlàmđượcgìnữa.CònThùNhichođếnkhichếtvẫnkhôngquêntìnhyêusâuđậmvới tôi,chonênbịCánhCửaXanhtrấngiữ”.LạcUyểnkhôngbiếtcónênchothiếuchủbiếtchuyệnanhtavàThùNhi

thựcrakhôngphảihaianhemhaykhông.Nhưnglạithấynếunóira,đốivớithiếuchủmànóithựcsựquátànkhốc,nếuanhtabiếtmìnhchỉvìsựhiểulầmmàgiếtngườimìnhyêuthươngnhất,thậmchícònđềncảtínhmạngthìliệurằngchuyệnnàycóquáđángkhông?Nhưng,tạisaolạichỉmìnhcônhìnthấykếtcụccủaLýVươnggia,thiếu

chủkhôngnhìnthấysao?Chuyệnnàyliệucóthểlàcáchgiảithíchtốtnhấtchoviệctrongnhàchưatỏngoàingõđãtường?LạcUyểnbấtngờquayđầulạinói:“Nóinhưvậy,CánhCửaXanhlàmột

ngườibảovệchínhnghĩa?”.“Ởphươngdiệnnàođómànóithìviệcđólàđúng.”LýĐại Lộ nhảy từ trên giường xuống chăm chú nhìn CánhCửaXanh

trướcmắtnày.DùquansátthếnàođichăngnữacũngkhônghềgiốngcánhcửaxanhhungácđangtruysátLạcUyểnkia.“Tôi cho rằngCánhCửaXanh làmột cái cửa”,LýĐạiLộ nhìn cô gái

trướcmắtkianói.“CánhCửaXanhchẳngquachỉlàmộtbiệthiệu,cóthểdùngđểđạidiện

chobấtcứvậtgì.Tạisaonhấtđịnhphảilàcáicửa?”,CánhCửaXanhthảnnhiênnói.“VìsaocôlạitruysátLạcUyển?”,LýĐạiLộphẫnnộ.“Giọngcủacôtagiốnghệtmộtmanữphạmluậttrờimàtôitrấngiữ.Chỉ

cầncôtathoátkhỏitaytôithìbùatrấngiữcủatôisẽchẳngcònýnghĩagìnữa.Đếnlúcđótrờiđấtsẽđạiloạn,tấtcảácquỷbịtrấngiữsẽrànra,nhângiansẽbiếnthànhđịangục.”“NhưngLạcUyểnlàngườivôtội.Cônóilàbảovệluậtcủatrờiđất,trấn

giữácquỷtámphương,nhưngcôgiếtngườivôsố,tấtcảđềutrởnênkhông

cóýnghĩanữa.”CánhCửaXanhdừngmộtlátrồinói:“Luôncóngườivìbùanhốtmamà

hisinh,tôilàmộttrongsốđó.Baonămnaytôitrônggiữbùanhốtmađếnmứccạnkiệtnguyênthần,cũngkhôngchốngđỡđượclâunữa.Nếuanhbiếthậuquảkhibùanhốtmanàybịpháhỏnglàthếnàothìsẽkhôngchỉtríchtôiđãgiếttrànlan”.“LạcUyểnvàmanữcôtrấngiữkhôngphảilàcùngmộtngười,lẽnàocô

khôngbiếtnhìnsao?Lạicứphảinghegiọngnóiđểphânbiệt”,LýĐạiLộđộtnhiên thấynựccười.Hóarachỉvìmột lýdođơngiảnnhưvậymàépmìnhđếnbướcnày.“Ngườimắttrời,lẽnàoanhkhôngnhậnra,tôicũnglàngườimắttrờisao?

Cònbùanhốtmacũnglàdongườimắttrờitạora,nólàvậtchỉnghegiọngnóiđểbắtlinhhồn.”LýĐạiLộkhôngnóigìnữa.Bởianhbiếtrõ,ngườimắttrờitrênthựctếlà

ngườimùnênvậtcólinhtínhmàngườimắttrờitạoracũnglàvậtmù.Mộtngườimùnênphảinghegiọngnóiđểnhậnngười.Mộtngườimùmới

cóchuyệnbịgiếtnhầm.Nhưngđiềuđángsợnhấtlàbiếtrõgiếtnhầmnhưngkhôngthểsửađổiđược.TrênkhuônmặtcủaCánhCửaXanhkhônghềvươngmộtchútbithương

nào,nhưngLýĐạiLộlạicảmthấyvôcùngchuaxót.CánhCửaXanhđờramộtlátrồinói:“Cóngườiđến”.Cánhcửacănphònggỗnhỏbịđẩyra,LýĐạiLộnhảydựnglên.Bởianh

nhìnthấymộtngườimàkhônghềdámnghĩtới,saolạilàThượngQuanLưuVân?Hìnhnhưanhtabịngãrấtđau,vừađẩycửavàovừanói:“LýĐạiLộ,anhởđâu,tôinghethấygiọngnóicủaanh?”.Haingườigặplạinhau,tuymớixanhaucómườimấyphútnhưnglạitựa

nhưcảmộtđờivậy.ThượngQuanLưuVânnói: “Tôibiết làanhkhông thểchết,ngườinhư

anhsaocóthểchếtdễdàngnhưthế”.“Anhmớithậtkhôngtồi”.Trong lòngLýĐạiLộvàThượngQuanLưuVânđều trào lêncảmgiác

ấmáp.Bâygiờ cóbạn cùngkềvai chiếnđấu, cơhộ thắng sẽ lớnhơn rấtnhiều.CánhCửaXanhcó thểcảmnhậnđược tìnhcảmcủamấyngườiđã thay

đổi.Côđứngmột lát rồinói: “Khôngcó tácdụnggìđâu, chỉdựavàohaingườicácanhthìkhôngthểđánhđượctôi”.“Ainóichỉcóhaingườihọ,còncóchúngtôi”,LạcUyểnsảibướcđivào

cănphòngnhỏ,theosaulàthiếuchủ.LýĐạiLộvàThượngQuanLưuVânđềuvuimừngchạyđến,bangườiđứngcùngvớinhau.

CánhCửaXanhcũngchỉkhẽlắcđầu:“Tôikhônglừaanhđâu,ngườimắttrời.Tốtnhấtanhnêndẫnngườibạnkiacủaanhrờikhỏiđâyvàđểcôgáinàylạichotôi.Thựclựccủamọingườicònlâumớibằngtôi.Ngaycảtôi,cácanhcũngkhôngđánhlạichứđừngnóigìđếnchuyệnphámởbùanhốtma”.“Chodùđánhđượchaykhông,tôituyệtđốisẽkhôngbỏmặcbạntôi”,Lý

ĐạiLộđứngra.LạcUyểnđộtnhiênbướcđến,quyếtđịnhnóirasựthật.“CánhCửaXanh,CánhCửaXanhtỉtỉthựcrachịđãtrấngiữnhầmngười.

ThùNhikhônghềphạmluậttrời,côấykhôngyêuanhtraimình.Thiếuchủvàcôấykhôngcóbấtcứquanhệgì.Emgáithậtsựcủathiếuchủđãbịgiếttừlâurồi,chịchẳngqualàtinlờimộtphíacủaLýVươnggiamàbịlợidụngthôi.”Gương mặt Cánh Cửa Xanh biến sắc, nhưng nhanh chóng trở lại bình

thường:“Tôitrấngiữbaonhiêuácquỷnhưvậy,giữnhầmmộthailinhhồnthìcósao?Cònloạimanhỏvôdụngkiathìgiữhaykhôngcũngcógìkhácbiệt,đềuchỉnhưmộtsốvậtvôdụngmàthôi”.“Không,vậtvôdụng trongmắtcôcó lẽchính làbảobốiyêuquý trong

lòngngườikhác”,thiếuchủđãbiếtsựthậtnày.Dườngnhưmọichuyệnđãnằmtrongdựđoánnênkhôngcóbấtcứkíchđộngnào,hoặcanhấyđãbiếtchântướngsựviệcnàytừlâu,hoặcđãtừngđếncầuxinCánhCửaXanhtrảThùNhinhưnglạinhậnđượcsựtừchốilạnhlùngnày.“LúcThùNhicònsốngtrênthếgian,chưabaogiờlàmhạiai.Thìdùcô

ấycóphảichếtcũngkhôngnênbịtrấngiữdướibùanhốtmanhưvậy.Côấyvôdụngnhưngcũngvôhại,cólídosinhtồncủamìnhgiữatrờiđấtnày.Côkhôngthểvìmìnhnắmgiữquyềnnhsátácquỷtrongthiênhạmàđốixửnhưvậyvớicácconmanhỏ”,thiếuchủvôcùngkíchđộngmàhoàntoànquênmấttrướcmặtCánhCửaXanh,anhcũngnhưmộtconkiến,chỉcầngạtnhẹmộtcáithìđãtantànhmâykhói.BiểuhiệncủaCánhCửaXanhhìnhnhưcóchútrộngrãi,nhưngrấtnhanh

lạinói:“Chẳngcótácdụnggìđâu.Coinhưtôiđãsai,nhưngcũngkhôngthểsửađượcnữa.Lẽnàomọingườicókhảnăngmởbùanhốtmasao?”.“Mởđượcphảimở,khôngmởđượccũngphảimở.Nếukhôngthoátthân

khỏitaycô,khôngchỉThùNhi,màngaycảLạcUyểncũngđềubịtrấngiữ,chúngtôinhấtđịnhphảisốngđểrakhỏiđây”,LýĐạiLộđứngranói.CánhCửaXanhbấtngờnói:“Được,tôiđãmấthứnggiếtngười.Nếuanh

thậtsựmuốnthoát thândưới tayCánhCửaXanhthìchỉcómộtcách,anhphảitrởthànhCánhCửaXanh”.Mọingườiđềugiậtmìnhhoảnghốt:“Cáigì?”.

CánhCửaXanhcầmchiếclắctaymàutrắngbạctrongtayđưađếntrướcmặtLýĐạiLộ:“Anhkếthừabùanhốtmanhé!Từđâyanhthaytôitrấngiữtrôngcoitấtcảácquỷcủahaithếgiớiâmdương,thiênđịatámphương”.LýĐại Lộ không bận tâm đến việc cầm lấy lắc tay: “ LàmCánh Cửa

Xanhthìcógìnghiêmtrọng,khôngphảichỉlàtrôngcoibùanhốtmasao?”.Côgáitựanhưthầntiênkialạithulắctaylại,rồinói:“Anhchorằngthoải

máilắmphảikhông?Từđâyanhphảisốngcuộcsốngnguyhiểmnhấttrênthếgian.Anhsẽphảichịuđựngsựbáothùcủaácquỷ,phảidùngtấtcảsứclựctâmlinhđểtrấngiữnhữngácquỷcựcáckia,phảibắtgiữnhữngconmaphạmluậttrời.Anhchínhlàquâncờquantrọngnhấtbảovệsựcânbằngcủathếgiớitâmlinhgiữatrờivàđất.Nếuanhcóchútsơsuấtthìsẽphạmphảisailầmlớn.Nếubùanhốtmabịpháthìtấtcảngườithânvàngườianhyêutrêndươnggianđềusẽbịgiếtsạch.Cònanhcũngkhôngthểyêuvàởbêncạnhngườimìnhyêu,vìanhsẽ làmhọphải liên lụymàchết,bâygiờanhcònsẵnlòngkhông?”.Côgáimangánhmắtmơmàngnói: “Bâygiờanhcònmuốn làmCánh

CửaXanhnữakhông,cònmuốnkếthừabùanhốtmakhông?”.LạcUyểnkéoLýĐạiLộvềphía sau, rồinói:“Đây lànghềmaquỷ,ai

muốnlàmchuyệnnguyhiểmnhưvậychứ?”.LạcUyểnkéoLýĐạiLộnóito:“Không”.Ánhmắtcủacôgáikiakhẽchuyểnđộngrồimộtluồngsứcmạnhcựclớn

bópchặtcổLạcUyển:“Tôicóthểvìbùanhốtmamàđemtinhthầnvàsứclựccảđờiđểtrônggiữchỗnày,cũngcóthểvìbảovệbùanhốtmamàgiếtchếtcô,đểcôkhôngtrởthànhcáihọapháhỏngbùanhốtma”.LạcUyển lập tức không nói được nữa, chân cô từ từ rời khỏimặt đất,

nhưngánhmắtvẫnrahiệuchoLýĐạiLộ“đừngtiếpnhậnlắctaykia”.Vìcôbiết,chỉcầntiếpnhậnlắctaythìtừđây,côvàLýĐạiLộchỉcóthểtrởthànhngườiquađường,khôngthểtươngphùngđượcnữa.MọingườimuốnchạyđếncứuLạcUyển,nhưnglạipháthiệnkhôngthể

nhúcnhíchđược.Bâygiờmớibiếtlờicủacôgáikialàthật,sứcmạnhcủahọhoàntoànnhỏbékhiđứngtrướcmặtcôta.SắcmặtcủaLạcUyểnchợttímtái,xemrasắpkhôngchốngđỡđượcnữa,

LýĐạiLộđộtnhiênnóito:“Tôibằnglòng,tôibằnglòng,cômauthảcôấyra”.Ánhmắtcôgáikialiềnthảlỏng,LạcUyểnlậptứcrơixuốngđất,thởhổn

hển.LýĐạiLộlậptứcchạyđếnđỡcô,nhưngngaysauđómặtanhđãphảinhậnmộtcútátnhưtrờigiáng.“Vìsaoanhphảinhận lờicô ta?Vìsaophảikế thừa thứmaquỷkia?”,

LạcUyểnngẩngđầu,mặtđầmđìanướcmắt.

LýĐạiLộimlặngkhôngnói,LạcUyểnvừađánhvừahỏi:“Vìsao?Phảichếtthìcùngchết,vìsaoanhmuốnlựachọnviệcrờixaem,anhlàkẻphảnbội,làtênnhátgan”.ThượngQuanLưuVântiếnlênkéoLạcUyểnra.Côliềnquayngườingã

vàolòngThượngQuanLưuVân,đaukhổkhóclóc.LýĐạiLộđứngbêncạnhkhông thểgiải thích,cũngkhôngbiếtnói thế

nào,nhưngtronglònglạithầmnói:“Xinlỗi,thàcùngchếtcònhơnsốngmàquênnhau”.Lắctaykia từtừbayvàotayLýĐạiLộ.Tấmmạngchemặtcủacôgái

thanhtúkiacũngbấtngờbaymất,lộramộtkhuônmặtgiànua.Bàtanói:“Nămđótacũngvìcứungườiyêumàđếnđâytựnguyệnlàm

ngườikếthừabùanhốtma,bâygiờtamuốnrờiđi.Ngườimắttrời,giờtasẽđemtoànbộsứcmạnhtâmlinhchuyểnchoanh,saukhianhlàmCánhCửaXanhsẽđồngthờisởhữumộtsứcmạnhrấtlớn.Nhưngnếuanhmuốnmởbùanhốtma,cứuconmanhỏcógiọngnóigiốngcủangườiyêuanhrathìsứcmạnhcủaanhvẫnchưađủ,trừphianhlấymạngđổimạng,nhưvậycôtamớicóthểthoátthân”.LạcUyểnđộtnhiênnghĩđếnônggiàThiệnThanh từngnói.Muốncứu

ngườirakhỏicánhcửaxanh thìnhấtđịnhbản thânmìnhsẽbị rơivàođịangụctrầngian,nhưngkhôngngờngàyđóđếnnhanhnhưvậy.Bấtchợtcôgáikiabiến thànhmộtđườngsáng trắngrồibayvàokhông

trung,biếnmất.LýĐạiLộcầmlấylắctay,bấtngờgọito:“Mởkhóa”.Lắctaykiaphátramộtvầngsángtrắng,LạcUyểnchạyđếnkéotayLý

ĐạiLộnói:“Anhmuốnlàmgì?”.“Khônglàmgì,cứuconmanhỏkiara.”“Anhkhôngnghethấycôtanói,sứcmạnhcủaanhchưađủsao”.“Khôngthửsaobiếtcóđủmạnhhaykhông?”“Khôngthể,anhkhôngthểmởbùanhốtma.”LýĐạiLộđẩymạnhLạcUyểnsangmộtbên,nóivớiThượngQuanLưu

Vân:“Giữlấybàcôđiênnày,nếukhôngmởbùa,anhmuốncôấychếthả?”.ThượngQuanLưuVânngẩnramộtlúcsaumớiphảnứngtrởlại,liềnđưa

taygiữLạcUyển.CôvừacắnvừađáThượngQuanLưuVân,nhưngchẳngcócáchnàokhác.Ánh sáng trắng trên lắc tay càng lúc càng rộng. Tất cảmọi người đều

khôngsaomởđượcmắt,bấtngờchỉthấytrongvầngsángtrắngđódầndầnhiện ra một bức tranh hình bát quái. Bức tranh đó không ngừng chuyểnđộng,vàđằngsaubứctranhđógiamgiữkhôngbiếtbaonhiêulinhhồnđãphạmluậttrời.

Bức tranhđó càng lúc càng lớn.LýĐạiLộ sắpkhônggiữnổi taynữa,nhưngnếukhôngmởcửacứuThùNhirathìLạcUyểnsẽbịcánhcửahútvào.Cuốicùngbứctranhbátquáiđóđãkhôngxoaynữa,giữahaimàuđentrắnghìnhnhưcómộtcáikhe.Thiếuchủchẳnghềdodựliềnchuivàotrong.LạcUyểnvàThượngQuanLưuVânbị cảnhnày làmchobấtđộng.Hìnhnhưcũngkhôngcógìnguyhiểm,bứctranhnàynhìncóvẻrấtyênbình.Bêntrongmauchóngvọngragiọngnóicủathiếuchủ:“Maugiúpmộttay,

tôiđãtìmthấyThùNhi”.LạcUyểnvuimừngchạyđếnbêncửa,gàolên:“Chúngtôiởđây!”.Bất

ngờmộtsứcmạnhcựclớnhútcảngườicôvàotrongThượngQuanLưuVânhốthoảngrasứckéocô.CònsứcmạnhvôhìnhdườngnhưchỉcómìnhLạcUyểnmớicảmnhậnđược.ThượngQuanLưuVânvàLýĐạiLộhoàntoànkhôngphảilàđốithủcủasứcmạnhtolớnnày.LýĐạiLộthầmnghĩcóchuyệnkhônghayrồi.Bùanhốtmađãnghethấy

giọngnóicủaLạcUyển,chođólàThùNhi,nhấtđịnhsẽlôicôvàotrấngiữ.LýĐạiLộchạyđếnnắmtaykiacủaLạcUyền,nhưnggươngmặtcôcàng

lúccàngđaukhổ.Nếucứtiếptụcthếnàythìcôsẽbịxéthànhhaimảnh.LýĐạiLộthấytìnhhìnhkhôngtốtđịnhđẩyLạcUyểnđếnkhegiữahaiđườngđentrắng,nhữngmongcắtđứtluồngsứcmạnhkia.Nhưng đứng vào đó, cómột sứcmạnh cực lớn tấn công đến, quất vào

ngựcLýĐạiLộ.Mộtdòngmáuphunratừmiệng,hìnhnhưmáuđókhiếnluồngsứcmạnhkiayếuđimộtchút.Đâylàmáucủangườimắttrời,làmáucủangườitạorabùanhốtma.Bùa

nhốtmavốnlàvậtcótríthôngminh,nólậptứclùilạiphíasau,khôngdámtấncôngmãnhliệtnhưthếnữa.LạcUyểncànglúccàngđauđớn.Côđãbịkéovàogiữakhe.LýĐạiLộ

khôngcócáchnàongănđượcnữa,chỉgiươngmắtnhìncáikhekiasắptừtừđóng lại. Nếu hai người đàn ông này không buông tay thì nhất định LạcUyểnsẽbịápchếttươingaytrướcmặthọ.Nhưngnếubuôngtay,LạcUyểnsẽrơivàobùanhốtma,cũngkhôngrađượcnữa.LạcUyểnbịkẹpđếnmứckhóemắt,miệngbắtđầuchảymáu,cánh tay

cũngdầnthảlỏng.LýĐạiLộthấytìnhhìnhthếkhônghay,độtnhiênnghĩđếngiấcmơmìnhtừngmơ.Anhvì cứumộtcôgáimàpháthiện ra sứcmạnhcủamột thứ trên trán

anh,theođócôgáiđượccứu.LờicủaônggiàThiệnThanhvangvọngbêntai:“Làmtheocảmgiáccủa

mình,ngườimắttrờicóbảnnăng”.LýĐạiLộbuôngtayLạcUyểnra,vộinhặtchiếcgậygỗcóđầunhọndưới

đất,rạchlêntránmình.Vếtrạchkhásâu,máutươitítáchnhỏxuống,nhưng

hìnhnhưcó thứgìđómàuvàngrơixuống theo.LýĐạiLộ liềnhứng lấy,cũngchẳngkịpnhìnkỹ,thẳngtaynémvàomiệngkhe.Cùnglúcđó,mộtvậtmàuxanhbayđếnmiệngkhe,chốngcửakhelại.LuồngsứcmạnhsaulưngLạcUyểnđãbiếnmất.ThượngQuanLưuVânlấyhếtsứckéoLạcUyểnra.Côấyvừangãxuốngnềnđất,miệngliềnthổmáutươi.ThượngQuanLưuVângấpgáplaođếnđỡcô,nhìnsợidâyđỏtrênhaitaycôđãdứthết,nhưngcôvẫncóthểmởmắt,cólẽlàkhôngsao.LạcUyểntừtừngồidậy,chỉthấymộtđốnghỗnđộntrênmặtđất.Saukhi

cáikhekiađónglại,bứchìnhbátquáicũngbiếnmấtthutrởlạichiếclắctay.BênngoàiLýĐạiLộđangnằmsấptrênnềnđất,LạcUyểnbòđếnômLýĐạiLộvàolòng.Nhìnthấyđầutócmặtmũianhvươngđầymáu.LạcUyểnđểtayvàomũianhấy,maymàvẫncònthở,côvàThượngQuanLưuVângiúpanhấycầmmáutrêntrán,rồingồithởdốctrênnềnđất.LúcnàyLạcUyểnmớiýthứcđượcrằngmìnhđãsốnglại.Đúngrồi,vừa

nãytronglúcquantrọngnhất,hìnhnhưcóvậtgìđómàuxanhđãgiúpcôchốnglạisứcmạnhcủacánhcửaxanh,khôngbiếtlàcáigì.Côtìmkiếmvậtmàuxanhmàtrongmơhồcônhìnthấykiathìchỉthấy

một con bướm xanh đang đậu trên bông hoa nhài. Lẽ nào vừa rồi là conbướmxanhnàyđãgiúpcô?Chợtthấythiếuchủnguyênkhíđãbịtổnthươngnặng, sắphồnbayphách lạc, cốgắngnói trongchúthơi tàn:“Nhanh,đâychínhlàlinhhồncủathùNhi.Cômauđemcôấyđểbênmiệnggiếng.Đólànơicôấyđãchết,chỉởđócôấymớicóthểđượcsiêuthoát.CôấybịCánhCửaXanhgiữnhiềunămnhưthế,cũngsắphồnbaypháchlạcrồi,muộnthìkhôngkịpnữa”.Vừanghethấynhữnglờinày,LạcUyểnlậptứccầmconbướmnhỏkia.

ThượngQuanLưuVânđỡLýĐạiLộđãbịtrọngthương,cảbangườicùngchạyvềphíacáigiếng.Trênđườngđi,LạcUyểnvẫnâmthầmcầukhấntrờiđấtđểThùNhiđượcsiêu thoát.Trảiquabaonguynannhư thế,nhấtđịnhThùNhisẽkhôngbuôngxuôi.Cànglúcconbướmxanhxinhđẹpkiacànggiốnggiọtnướcdầntrởnên

trong suốt dưới ánh trăng.LạcUyểnnhanh chân hơn chạy về phíamiệnggiếng.Conbướmxanhlúcnàyđãgiốngnhưbongbóngxàphòngđượcthổiđến

mứctonhất.Toànthânđềuhiệnlênvầngsángđẹpvôcùng,nhưngcóthểbiếnmấtbấtcứlúcnào.Gầnđếngiếng,LạcUyểnlạicàngchạynhanhhơn,nhưngbấtngờlạibị

ngã nhào xuống đất vì giẫm vào đám cỏ trơn ướt.Và cũng trong khoảnhkhắcnàyyếuđuốiđangởtronglòngbàntaykiacũngbiếnmất.LạcUyểnngồibậtdậy,cốgắngtìmkiếmxungquanh.Khôngthểnào,sắp

đếngiếngrồi,chỉcầnthêmmấybướcnữathôithìcóthểđemThùNhitrởlạiđáygiếngrồi.CôđiêncuồngbớitừngcọngcỏđểtìmkiếmlinhhồncủaThùNhi,nhưng

chẳngtàinàotìmthấyđược.ThượngQuanLưuVânđỡLýĐạiLộởphíasaucũngkịpchạyđến.Khi

nhìnthấycảnhtượngnàyliềnbiếtlàkhôngkịp,tronglòngcũngvôcùngđauđớn,chânnhũnra.AnhcùngLýĐạiLộngãbịchtrêncỏ.Thiếu chủ cũng gắng gượng đuổi theo. Khi biết không thành công thì

tronglòngkhôngvuicũngchẳngbuồn.Cốchấpđợichờbaonhiêunămnay,anhcũngđãquenvớisựanbàicủasốmệnh.NhưngLạcUyểnlạikhôngchấpnhậnđược,cônằmrạptrênmiệnggiếng

lấyhếtsứcgọi:“ThùNhi,côrađi,côrađi.Côphảibiếtngườilàmhạicôcũnglàngườiyêucônhất,kiếpsaucôcóthểhạnhphúccùnganhấy”.Âmthanhđóvangvọngtronggiếngnước,thêlươngvôcùng.ThượngQuanLưuvânbướctớikéoLạcUyểnđangmấtbìnhtĩnhgàothét

nơimiệnggiếng,Haingườitronglúcgiằngcođãtrượtchânngãxuốngnềnđất.LạcUyểnimlặngngồiđó,nétmặtđauthương,hỏiđihỏilại:“Vìsao?Vìsao?Chúng rađã làmbaonhiêuchuyệnnhưvậymàvẫnkhôngcókếtquảtốt?”.LạcUyểnmặtđầmđìanướcmắt,bấtngờnhìnthấycơthểcủathiếuchủ

đangdầntrởnêntrongsuốt.VừarồivìmuốnnhìnthấyThùNhisiêuthoátnênthiếuchủmớikiêncườnggắnggượng.Bâygiờthấyhivọngvỡtan,sứcmạnhcủathiếuchủcũngđãtừtừbiếnmất,chẳngbaolâunữasẽtanthànhmâykhói.GiâyphútnàyLạcUyểnthựcsựcảmnhậnđượcsựbấtlựccủaconngười.

Giươngmắtnhìnđôitìnhnhânyêunhaumàchẳngthểtỏrõcùngnhau,vĩnhviễnmangtheomốidihậnhiểulầmmàbiếnmất.Ngoàiviệcrơinướcmắtthìchẳngcòncáchnàokhácnữarồi.Đúnglúcđó,độtnhiêncómộtconbướmmàuxanhđậulênvaithiếuchủ,

phát ravầng sángmêhoặc lòngngười.LạcUyểnvừavuimừngvừakinhngạc quay đầu nhìn, lại thấy vô số những con bướm xanh đang lao ra từtrongmiệnggiếng.từngcontừngconbaylượndướiánhtrăng,từtừkếtlạithànhmộtbóngngười.“Người”khiệnrõ,mộtcôgáinhẹnhàngbaylượn,cơthểtrongsuốtđếnmứcánhtrăngcóthểxuyênthấu.Làndanhưđượcmạmột lớp bạc, mặt mày thanh tú, hiền từ, ánh mắt dịu dàng, một sắc đẹpnghiêngnướcnghiêngthành.Ởấnđườngcómộtnốtruồison.Côlơlửngtrongkhôngtrung,chămchú

nhìncơthểđangtừtừtrởnêntrongsuốtcủathiếuchủ.LạcUyểnvuimừng,gàolên:“ThùNhi,ThùNhi,côđừngbuồn,thiếuchủ

khôngphảicốtìnhmuốngiếtcô,haingườiđềuthựcsựyêunhau”.ThùNhimởlời:“Cảmơnmọingười,cảmơntấtcảnhữngviệcmọingười

đãlàm.Tôiởdướibùanhốtmabaonhiêunămnaychưabaogiờoántráchanhấy.Vìtôitinanhấy,đếnchếtvẫntin.Tronglòngtôikhôngcóhậnthù,chonênmớithoátkhỏibùanhốtma,mớicóthểđượcgiảithoát”.Thiếuchủsữngsờnhìncôkhôngnói lên lời.Côtừ từsàđếntrướcmặt

thiếuchủ,haingườinhìnnhaukhôngnói.Ântìnhsâutrongđáymắtkiađãnóilêntấtcả,ânoánbaonămnayđềuđãquađi.Tìnhyêuthậtsựkhôngchỉvượtquamọihiểulầm,đauthươngvàthùhậnmàcònkiêncườngtiếptụcsinhtồn.ThùNhinhẹnhàngnóivớithiếuchủ:“Chúngtađithôi!”.ThiếuchủkéotayThùNhi,nóivớimấyngườiLạcUyển:“Cảmơn,mọi

ngườinhấtđịnhcũngsẽđượchạnhphúc”.ChỉthấythiếuchủvàThùNhitừtừbaylênkhôngtrungtỏaramànphấn

bạcnhẹbaytronggiódướiánhtrăng.Bầutrờirơiđầyphấnbạcgiốngnhưtuyết.Vôsốnhữngconbướmxanhbayvềphíamặttrăng,cònphíatrênđànbướmxanhlàhailinhhồnhạnhphúc.Cótiếngnóivọngđến:“Maunhảyxuốnggiếngthìcóthểtrởlạithếgiới

banđầu.Ảocảnhkhôngtồntạiđượclâunữa,mọingườimauquayvề,nếukhôngsẽvĩnhviễnởlạichốnnày”,làgiọngnóicủathiếuchủ.LạcUyểncùngThượngQuanLưuVâncùngđếnđỡLýĐạiLộ,nhưnglý

ĐạiLộnhấtnhấtđẩyhaingườira,rồinói:“Haingườimauđi,tôicònphảiởlạichỗnày,trôngcoibùanhốtma”.LạcUyểnhoảngsợ:“Không,muốnởchúngtacùngở,muốnđichúngta

cùngđi”.“ThượngQuanLưuVân,bâygiờlàlúcnàomàanhcònđứngđóngơngác

nhưthế,mauđưacôấymuộnchútnữasẽkhôngkịp.”LạcUyểnchạy lên,nhấtquyếtôm lấyLýĐạiLộ:“Không,chúng tađã

nóirồilàsẽkhôngrờinhau,emkhôngđi”.LýĐạiLộcắnchặtmôi,đẩycôranói:“Anhhoàntoànkhôngthíchem,

emquấnlấyanhlàmgì?”.TráitimLýĐạiLộnhưbịdaocứa.Nếucứtiếptụcthếnàythìchẳngai

thoátđược.Anhlậptứcbướctrởlại,nhưngLýĐạiLộđiđượcmấybướcthìngãxuốngđất.LạcUyểnvàThượngQuanLưuVânchạyđến.Côcảmthấycóchuyệnbấtthường,độtnhiênpháthiệnánhmắtcủaLýĐạiLộkhôngcótiêuđiểm.LạcUyểnrunrẩyhỏi:“Anhkhôngnhìnđượcnữa,vìđãcứuem?Cóđáng

không?”.LýĐạiLộvẫnmuốnđẩycôra,nhưngLạcUyểnlạinắmtayanhấyrồi

đemtấtcảsựphẫnnộvàbithươngcắnmạnhmộtcái.Mộtvếtrănghằnsâutrênda,máutươicũngtràoratheokhóemiệng.LạcUyểnngẩnglên,rồinói:“Đaukhông?Tráitimemcònđauhơnthế.

Mỗi lầnanhđều tựquyếtđịnh,khôngkểsốngchết,khônghềhỏiem,anhkiêungạoquáđáng,aichoanhlàmnhưthế?”.LýĐạiLộkhôngnóigì,ThượngQuanLưuVânsữngsờđứngbêncạnh.

LýĐạiLộtừtừtiếnvềphíatrướcvớidángđivôcùngnặngnề.Mọinỗiđaubuồntrongcuộcđờinày,anhđãchịuđựngquánhiềurồi,cóchịuthêmchútnữacũngkhôngsao.LạcUyểnxông lên, ômchặtLýĐạiLộ từphía sau, rồi nói: “Chúng ta

từngnói,chếtcũngphảichếtcùngnhau,anhkhôngđượcnóimàkhônggiữlời”.LýĐạiLộquayđầulại,nhẹnhànghônlênmôicô,rồinói:“Anhđãkhông

thểmanglạihạnhphúcchoemđượcnữa.Điềuduynhấtanhcóthểlàmchoemchínhlàlàmchocuộcsốngsaunàycủaemđượchạnhphúc”.Dưới ánh trăng,mọi ảo giác đều đang dần tiêu tan, cái giếng kia cũng

đangtrởnêntrongsuốt.ThượngQuanLưuVânbướcđến,nóivớiLýĐạiLộ:“Nếuanhlàđànông

thìhãysốngtiếpchotốtcùngvớingườimìnhyêu,chỉnhưvậyanhmớicótưcáchnóiđếnhạnhphúc”.LạcUyển cảmđộngngước nhìnThượngQuanLưuVân.Anh là người

thấutìnhđạtlý, thậtđángquýhiếmcótrênđời.Sựkhoandungvàcởimởcủaanhcũngkhiếncôthấyrấttôntrọnganh.ThượngQuanLưuVânnhìnhọmộtlầnnữarồinói:“Cóthểquenbiếthai

người, tôi thấythậtđánggiá.Chínhcácbạnđãdạychotôisựkiêncường,lòngkhoandung,tráitimnhườngnhịn,cũnglàcácbạndạytôibiếtyêu.Tôisẽnhớmãi,cómộttìnhyêuthựcsựlàcóthểvượtquamọikhókhănvàtrởngạiđểsinhtồn”.ThượngQuan LưuVân nhảy xuống giếng, giọng nói của anh ấy từ xa

vọnglại:“Haingườinếuphảixanhauthìđừngnênviệnbấtkỳlýdonàocả,lýdoduynhấtchỉcómột,chínhlàchưađủyêunhau”.Haingườiđứngởmiệnggiếng,cảmnhậnđượcsựrungđộngtronglòng.

BấtngờtiếngcủaLýĐạiLộdịudàngvọngđến:“Đồngốc,emkhôngcùnganhấytrởvề,cóhốihậnkhông?Cùnganhsốngnhữngthángngàynhưthếnày,chắcsẽkhiếnemphảichịuấmứcđấy”.“Khôngđâu,vìemyêuanh.Điềuhạnhphúcnhấtcủamộtngườicongái

chínhlàcóđượctìnhyêu,cóđượcmộtngườitoàntâmtoànýyêumình,đâymớilàhạnhphúcthậtsự.”ĐôimôiLạcUyểnkhẽkhàngtìmđếnbờmôicủaLýĐạiLộ.Cuốicùng

côđãtìmthấytìnhyêuđíchthựccủamình.Haingườiômchặtlấynhaugiữađấttrờimênhmôngvôhạnnày.Đêmđó,ánhtrăngtựanhưdòngnước,từtừrửatrôitấtcả,chỉcònlạihai

ngườiđangômnhauđứngtrênmặthồlùivàoảocảnh.

Phầnkết

BuổilễcắtbăngkhánhthànhtòanhàcaonhấtthànhphốđãmờiThượngQuanLưuVân–ChủtịchtậpđoànHoànhNhođếncắtbăng.Vìgiathếcùngtướngmạotuấntúđãkhiếnanhtrởthànhmộtđạigialừnglẫytrongthànhphố.Hômđócórấtnhiềuvệsĩtỏađikhắpnơitìmanhnhưngđềukhôngtìm

thấy.Cả thànhphốhỗn loạnnhưngThượngQuanLưuVân lại ngồi trongmộtchiếcxecaocấp tạibãiđỗxe thưởng thứckhôngkhí lạnhcùng rượuvangđỏ.ViệcquantrọngnhấtlàđọcbáobởitrênbáocótinvềLýĐạiLộvàLạcUyển.Tờbáviết,hiệnnaycóhaingườibắtmarấttàigiỏi,mộtnammộtnữ,hễ

họrataylàmabỏđihết,hơnnữathuphíkhônghềthấp.Hớp rượu vang trongmiệngThươngQuanLưuVân phun ra, anh cười

thầmtrongbụng.AnhchàngLýĐạiLộkiaxemrađãhồiphụcnguyênkhí,lạibắtđầuthuphícaorồi.Anh lôi ramột tấmdanh thiếp, trênđóviết: “LưuVân, anh chàngnày,

đừngbậnkiếmtiềnnữa,khinàođếnthiênđườngcủanhângianchơi,tôiđãchuẩnbịrượungonđợianhrồiđấy”.Chữviếtrấtxấu,nhìnlàbiếtchữcủaLýĐạiLộ.ThượngQuanLưuVân

cầm tấm danh thiếp đã xem đến cũmòn ra rồi chậm rãi cất trở lại. Anhkhôngdámđi,cólẽlàkhôngmuốnnhìnthấyhìnhbóngngườicongáiđó.Đúngvào lúcnày,anhnhìn thấymộtchiếcxehìnhnhưkhông tìm thấy

chỗđỗđangchầmchậmtiếnđến.Anhbỗngthấykhácăngthẳng,chiếcxeđóđinhưđánhtúyquyền,xemralàmộttayláimới.Khókhăn lắmchiếcxekiamớidừng lạibêncạnhmàkhôngvavàoxe

anh. Đúng là may mắn, Thượng Quan Lưu Vân thở phào một cái. Bỗngnhiêncánhcửaxekiabịđẩyvamạnhvàoxeanh.ThượngQuan LưuVân thò đầu ra ngoài, còn chưa kịp to tiếng, thì đã

nghemộtgiọnggàolên:“Xecủaaiđỗvậy?Cóbiếtđỗxekhông,saolạiđỗcạnhxetôi,đúnglàrangõgặpgái”.ThượngQuanLưuVântứcđiênlên.Saolạicóngườidámđổitrắngthay

đengiữathanhthiênbạchnhậtthếnày.Anhxuốngxe,lôingườiđãgàotừtrongxekiara.Địnhthầnnhìnkỹ,ngườikiachínhlàLạcUyển.Anhgiậtmình,sữngsờ

nhìncô.Còncôgáikialạirấthungdữnhìnlạianh:“Nhìngìmànhìn,chưagặp

ngườiđẹpbaogiờsao?”.“LạcUyển!”,ThượngQuanLưuVânthấtthầngọitêncôgáikia.“LạcUyểncáigì,anhgọiaiđấyhả?Tôikhôngtênnhưvậy,đúngrồi,tôi

đếnthamgialễcắtbăngkhánhthành.Nghenóicómộtlãođạigiaởđây,màchatôinhấtđịnhmuốngảtôicholãogiàấy.Tôilạikhôngmuốnlấylãota,vìsaophảilấymộtlãogiàchứ?”,côgáikiakhôngngừnglẩmbẩm.“CôchínhlàcongáichúLý,vừatrởvềtừAnh!”,ThượngQuanLưuVân

trntrònmắt.Hóarađâylàcongáicủaôngchủlớntronggiớibấtđộngsảnthànhphốnàymà cóngười đãgiới thiệu cho anhkết thân, nhưng anh lạihoàntoànkhôngđểý.“Anhchínhlàônggià–KimcươngVươnglãongũ(1)kia?”(1-KimcươngVươnglãongũ:Làchỉngườiđànôngđộcthângiàucó.)“Này,nhađầu,tôirấtgiàsao?”“Nhìncóvẻhơigià,cóđiều,anhlàmhỏngxecủatôirồi,đềntiềnđi!”“Ailàmhỏngcủaai,nhađầuthối,rõrànglàcôvavàotôitrước.”Côgái kia vừanói vừabước ra ngoài bỏ chạy.CònThượngQuanLưu

Vâncầmtờbáonémvàotrongxe,vuivẻđuổitheo.Ánhnắngbênngoàithậttươiđẹp,tòacaoốcmớikhánhthànhtỏasángrựcrỡ.ThượngQuanLưuVânởphíasaunói:“Côcóthíchngắmbiểnkhông,tôi

biếtcómộtnơirấtđẹp,côcómuốnđikhông?”.Côgáikiangoảngđầulại,cườinói:“Anhmờithìtôiđi,anhsẽtốnkhoản

lớnđó!”.Nóixongtungtăngquăngtúiđidướiánhmặttrời,máitócmượtmàlấplánh.ThượngQuanLưuVânởđằngsau,dườngnhưcảmnhậnđượcmùivịcủa

nướcbiểntươimát,còncócảmùithơmthoangthoảngcủatráidừa.