ngăn bàn+ 2011

90
07TITO _______1_______

Upload: ltv-ngan-ban

Post on 22-Mar-2016

222 views

Category:

Documents


3 download

DESCRIPTION

Made by 07TITO - 2011

TRANSCRIPT

Page 1: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______1_______

Page 2: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______1_______

Lời ngỏ

Các bạn thân mến, sau khi rời khỏi mái trường cấp III, mỗi người trong chúng ta đều bắt đầu một hành trình mới, đến với một chân trời mới. Nơi đó, những cái ngăn bàn cuối cấp năm nào giờ đây đã học được nhiều thứ hơn, chính chắn hơn và trưởng thành hơn rất nhiều qua từng ngày. Theo dòng chảy của quy luật phát triển ấy, tập san “Ngăn Bàn” nào cũng đã có sự thay đổi trong cái tên: “Ngăn Bàn+” Nào, chúng ta hãy cùng tìm hiểu xem trên hành trình mới của mình thì cuộc sống của những cái ngăn bàn giờ đây có gì đặc biệt qua từng trang của quyển tập san “Ngăn Bàn+” nào!

BBT

Page 3: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______2_______

Mục lục

Trang

Thay cho lời mở đầu ........................................................................ 4

Những ngày đầu thời sinh viên .................................................... 5

Một chân trời mới đang dần mở ra .............................................. 7

Con đường ........................................................................................ 8

Nhớ ..................................................................................................... 9

Không bảy Tí To ............................................................................. 11

Tí To ơi! ............................................................................................ 12

Hoài ................................................................................................... 13

Chênh vênh giữa hai bờ quên – nhớ! ........................................ 14

Sống .................................................................................................. 16

Nhìn lƲi ............................................................................................. 17

Một năm… ....................................................................................... 20

Hè!… ................................................................................................. 22

Một năm trước – Một năm sau .................................................... 25

Mưa Biên Hòa – Mưa Sài Gòn ..................................................... 28

Khi ta 20 ........................................................................................... 30

Mưa! .................................................................................................. 34

Một góc khuất ................................................................................. 36

Hắn! .................................................................................................. 37

Chột dƲ nhớ về ngày xưa ............................................................. 39

Page 4: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______3_______

Hãy bước tới .................................................................................... 42

Tình bƲn ........................................................................................... 44

Chuyện con lừa .............................................................................. 45

Sống chậm ....................................................................................... 46

Bài học từ đội hình ngỗng bay .................................................... 48

Bảo vệ Tổ quốc: Công việc của ai?.............................................. 50

07TITO .............................................................................................. 51

07TITO .............................................................................................. 53

07TITO: Vài dòng cho một hiện tượng ..................................... 54

07TITO .............................................................................................. 57

07TITO .............................................................................................. 58

…live my life .................................................................................... 60

Phụ lục:

Những bài viết từ các bƲn cộng tác viên LTV .......................... 63

Những câu chuyện về cái hộc bàn ............................................. 64

Nhỏ mít ướt ..................................................................................... 68

Sự chọn lựa ...................................................................................... 72

F4 ....................................................................................................... 74

Gọi nắng........................................................................................... 75

Nếu như ........................................................................................... 76

Hội trƲi 2011 .................................................................................... 79

Kéo co ............................................................................................... 81

Thật là hay ....................................................................................... 83

Mươi năm sau ................................................................................. 84

Nắng gió ngày xanh ...................................................................... 84

Page 5: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______4_______

ôi bước đi trên con đường dài lê thê, nhớ về tháng ngày của một thời đã qua. Những

tháng ngày mà tôi cùng bƲn bè ngồi học trong cùng một phòng học, trong cùng một mái trường, cùng một thầy cô giảng dƲy, cùng nói cùng cười. Ôi sao tự dưng tôi lƲi thấy lòng chợt bùi ngùi, chợt xao xuyến.

"Một thoáng nào ta nghe hồn khơi dậy. Cái tuổi học trò của một thuở xa xưa. Ôi dĩ vãng chỉ là dĩ vãng. Ngọt lịm nơi đầu môi rưng rưng trong nỗi nhớ. Mà chút hương thơm ướp hồn thơ dại. Con đường dài hun hút với những khóm hoa hoàng hậu. Những con bướm trắng ngày xưa đã bay và không bao giờ trở lại. Màu tím của hoa sẽ tím hơn trong khổ đau và mang vết tích già nua của sự chờ đợi."

Con bướm trắng đó, con bướm trắng ngày xưa đó đã bay, đã đi xa. Nhưng nó vẫn luôn ngoảnh đầu về cái nơi đã ban cho nó mầm mống sự sống đầu tiên, là nơi đã thổi bùng cho nó khát vọng, đã đốt cháy ngọn lửa nhiệt huyết trong nó. Để rồi khi nó bay, những kỉ niệm, những hồi ức đẹp đẽ về nơi đó vẫn còn sống mãi trong nó. Những con bướm đó, dầu mỗi con một ngã, dầu mỗi con một phương trời, nhưng tất cả chắc chắn sẽ không bao giờ quên được những tháng ngày bên nhau, sẽ không bao giờ quên được tiếng nói,

tiếng cười, một phút giận dỗi, một phút chợt buồn phiền, những kỉ niệm mà chúng nó có được với nhau. Những phương trời mới của nó có lẽ sẽ có những niềm vui mới, sẽ có những người bƲn mới nhưng rồi một lúc nào đó nó nghĩ về và quả quyết rằng những người bƲn ở nơi nó ra đi là những người bƲn chân thành nhất, những người bƲn thân thiết nhất, những người bƲn gần gũi thương yêu nhất. Một ngày nào đó con bướm trắng ngày xưa sẽ trở về và nó mong sẽ gặp lƲi được tất cả những bƲn khác của nó.

Một khung trời mới đang mở ra trước mắt chúng ta. Chúng ta sẽ có thêm những người bƲn mới và sẽ có những tình cảm thân thiết khác. Nhưng mình mong rằng, một góc nhỏ nào đó trong trái tim của các bƲn sẽ có lớp 07TITO. Một thời gian nữa thôi chúng ta sẽ buộc phải hòa nhập vào môi trường mới. Mình tin chắc rằng tất cả chúng ta sẽ hòa nhập một cách dễ dàng và sẽ có một năm học mới thật thành công.

Tái bút: Hãy comment nhiều nhiều nha. Nói về những ngày đầu của các bƲn trong đời Sinh Viên của mình.

(Trích blog lớp 07TITO

vn.360plus.yahoo.com/toantin_ltv)

T Thay cho lời mở đầu

Page 6: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______5_______

Những ngày đầu thời sinh viên L. (07TITO) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

Ngày… tháng… năm… Vậy là hắn đã là sinh viên! Hắn

thấy thích cuộc sống hiện tƲi bởi nó thật thoải mái, không bị ai kiểm soát. Không cần phải học bài trước khi đến lớp, đi trễ cũng chả bị ai bắt, trong giờ học thích làm gì cũng được chẳng ai nói hết, học cũng chẳng là bao so với lượng kiến thức khổng lồ hồi cấp ba…

Ngày… tháng… năm… Hắn đã lầm! Hắn bắt đầu thấy

chán, hắn muốn được như năm 12, hắn muốn được cái cảm giác thấp thỏm lo sợ khi bước vào trường bị bác bảo vệ bắt “quả tang” hay cảm giác hồi hộp khi bị thầy cô dò bài và cười hô hố khi mình thoát nƲn trong khi thằng bƲn bị “dính chưởng”; hắn thèm được cùng đám bƲn choảng nhau choé lửa để rồi ra về với những cục u to tướng; hay ngồi ăn sáng ở hàng ghế đá gần cổng trường để cùng nhau bàn tán về con nhỏ vừa mới đi qua; hắn nhớ cái không khí háo hức, nhộn nhịp khi chuẩn bị cho văn nghệ 20/11 hay làm trƲi xuân…

Hắn nhớ lớp Toán Tin – từng người, từng ánh mắt, từng giọng nói đều thân thuộc đối với hắn!!! Hắn nhớ KTX LTV, nhớ những ngày đầu vào KTX gặp ai cũng lƲ, nhớ những ngày cả đám sợ co giò khi nghe chuyện ma, nhớ cái cảnh tranh giành cái xô, cái chậu để đi tắm, hay những bữa tiệc sinh nhật nhỏ mà vui của tụi bƲn chỉ diễn ra trong nháy mắt vì hết đồ ăn…

Hắn không thích cuộc sống ồn ào, náo nhiệt ở Sài Gòn, hắn ghét cuộc sống bon chen ở đây nhưng hắn phải chấp nhận sống chung với

Page 7: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______6_______

chúng, hàng ngày hắn đi học trên con đường đông đúc xe cộ và kẹt xe có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Trên trường hắn cảm thấy ngán ngẩm với cảnh chen nhau để vào giảng đường rồi chật vật để có thể tìm cho mình một chỗ để ngồi vì hầu hết các ghế đều đã được đặt lên bởi một quyển sách hoặc quyển vở. Hắn còn bị choáng bởi lượng kiến thức bắt đầu dồn dập khi bắt đầu học môn giải phẫu. Ở nhà trọ hắn cảm thấy buồn bã và chán nản vì không có ai để hỏi bài hay đơn giản chỉ là nói chuyện cho đỡ buồn. Chỉ có vậy cuộc sống của hắn lúc này thật tẻ nhƲt! Vì vậy mà việc học hành của hắn đang đi xuống, hắn nhận ra điều đó nhưng hắn vẫn mặc kệ, hắn giải sầu bằng cách lang thang trên mƲng, hay chơi trò chơi trực tuyến… Hắn càng ngày càng lơ là việc học, không còn tập trung như trước nữa.

Ngày… tháng… năm… Hắn đã kịp sửa đổi khi phát hiện

ra rằng: trong tổ, mọi người có vẻ xem thường học lực của hắn. Hắn hơi khó chịu nhưng rõ ràng đó là sự thật, lúc ôn bài chung, có những câu hỏi khá đơn giản mà hắn lƲi không biết. Hắn sẽ làm gì đó – hắn nghĩ vậy và hắn sẽ thay đổi, hi vọng có thể cải

thiện hình ảnh của mình với những thành viên trong tổ. Hắn cố gắng bỏ game mặc dù lâu lâu vẫn lên mƲng chơi. Hắn học lƲi những bài trước giờ mình đã không học, trao đổi thêm với bƲn bè… Sau một tháng rèn luyện hắn đã phần nào lấy lƲi được những kiến thức cơ bản, và hắn đã qua được môn mà từ đầu năm đến giờ hắn không học một buổi dù kết quả không cao lắm. Nhưng như vậy là tốt rồi, học kì II hắn sẽ phấn đấu hơn! Hắn cũng đã quen và thân với các thành viên trong tổ và hắn thấy tụi này cũng không khác tụi bƲn cũ là mấy; cũng vui tính, cũng nghịch ngợm, có lẽ do trước giờ hắn không chịu mở lòng với mọi người nên mới không phát hiện ra điều đó. Hắn đã sai, sai rất nhiều và rất may hắn chưa gây ra lỗi lầm gì lớn…

Nhưng, hắn vẫn không thích Sài Gòn!

Page 8: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______7_______

Một chân trời mới đang dần mở ra VƢƠNG MINH NHỰT ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ới đó thôi mà đã gần nửa năm trôi qua kể từ cái ngày anh em mình chia

tay nhau, chia tay những ngày tháng cùng nhau vui đùa dưới mái trường LTV, trong cái lớp học 07TITO. Để rồi từ đây mỗi chúng ta sẽ bước trên những con đường khác nhau để bước vào cuộc sống, những con đường đó có thể hoàn toàn khác nhau hay là có những nét chung, nhưng ở những con đường đó đều có một điểm chung nhất đó là một chân trời mới đang chờ đón anh em tụi mình.

Có lẽ việc tao chọn ngành Y là một trong những quyết định có phần hơi vội của bản thân tao. Vì vào đầu năm lớp 12 tao định theo học ngành Công nghệ Hóa của ĐH Bách Khoa nhưng rồi vào phút chót khi đọc kĩ lƲi những gì trên mƲng tao lƲi thấy nó không đúng với cái ý nghĩ và sở thích ban đầu của tao, thế là tao từ bỏ điều đó và quyết định đi học một trong hai ngành; hoặc là Y hoặc là Tài chính Quốc tế hay Quản trị Kinh doanh của ĐH NgoƲi Thương. Chắc có lẽ bây sẽ nghĩ là

tao nên học NgoƲi Thương vì tính tình tao ẩu tả lƲi ghét học bài thì khó lòng mà đi làm một bác sĩ được đúng không. Nhưng tao lƲi ghét cuộc sống bon chen của ngành kinh tế, thế là tao quyết định theo ngành Y. Vậy là chỉ vọn vẹn chưa đầy 4 tháng tao đã quyết định chọn lấy một con đường mà nó sẽ theo tao trong suốt cả quãng đường còn lƲi của cuộc đời mình. Đã nhiều lần tao tự hỏi với bản thân mình là: “Liệu mình quyết định có đúng không? Có vội quá không?”

Khi bước vào ĐH Y Dược thành phố Hồ Chí Minh, cái băn khoăn vẫn còn mãi theo tao nhưng đến ngày hôm nay khi đã bắt đầu học môn chuyên ngành đầu tiên và cũng là môn chuyên ngành duy nhất mà tụi tao học trong năm thứ nhất này – “Giải Phẫu”, tao đã thực sự tìm thấy sự thích thú trong môn học đó, dù nói thật đó là một môn học bài nhiều nhất mà tao từng học từ trước cho đến nay nhưng không biết sao tao lƲi tìm thấy sự thích thú ở môn học này, có lẽ vì tuy là môn học bài nhưng cách học bài của nó lƲi hoàn

M

Page 9: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______8_______

toàn khác những môn học bài trước đây và cũng có lẽ vì những kiến thức về cơ thể của con người đã thật sự thu hút tao. Và giờ đây càng lúc tao càng cảm thấy quyết định ngày xưa

của tao tuy có phần vội vàng nhưng đó là một quyết định vô cùng chính xác và tao cảm thấy một “Chân Trời Mới” đang thật sự mở ra trước mắt tao.

Con ñöôøng

HỒ NGUYỄN THIỆN LÂM ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

Thời gian ơi sao trôi mất rồi! Những ngày xưa nay hãy còn sao? Hay chỉ còn là kỉ niệm của một thời dấu yêu? Lớp học thân quen giờ mỗi đứa mỗi nơi, mỗi giấc mơ nhưng đều hy vọng về ngày mai. Và trước mắt dần mở ra những con đường, những con đường ấy dù khó khăn thế nào ta vẫn sẽ vượt qua. Con đường mới mở ra dần Cuộc đời cứ thế lần lần sang trang Đừng như là chú bé con Đi hoài cho tới không còn đường đi Nghĩ ra thì thấy kì kì Ta nào trẻ nít lấy gì chọn sai Nhưng người đâu có vẹn tài Lỡ khi đường đó chỉ mòn gót chân Thôi thì nghĩ kỹ vài lần Đường nào ta thấy ta cần thì sang Khi nào ta hết mơ màng Dốc lòng dốc sức chẳng màng khó khăn “Khó khăn” mi chớ lăn tăn Ta cho một sút rớt lăn xuống giờ Ở đây mi chớ làm trò Bởi ta đây một “mém-bờ” Tí – To!

Page 10: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______9_______

Nhớ…

THẰNG BỜM – VĨNH PHÚ 07TO14 ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ần một năm kể từ buổi chia tay đầy cảm động ở mái nhà chung KTX LTV

nhưng đối với mình mọi thứ vẫn cứ như hôm qua. Bao kỉ niệm vui buồn của thời học sinh trôi qua nhanh quá đến khi nhận ra thì đã muộn rồi…

…Nhớ hôm nào, mới bước chân vào cổng trường LTV với bao bỡ ngỡ rụt rè thầy mới bƲn mới chẳng quen biết một ai, cuộc sống xa nhà phải tự

lo mọi thứ. Nhưng đối với một thằng dân huyện suốt ngày chỉ biết “cày game” mà cũng đậu được vô trường chuyên thì quả thật là một điều đáng tự hào… Học kì đầu tiên là quãng thời gian tồi tệ nhất trong những năm cấp ba . Các con điểm 3, 4, 5 cứ bước đều; chẳng bù cho dưới huyện dù cày Võ Lâm cả ngày thì điểm mình cũng thuộc hàng top .

G

Page 11: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______10_______

Nhưng rồi mọi thứ cũng qua đi… chắc tƲi do sự huấn luyện “nhiệt tình quá mức” của các “đƲi ca” trong KTX mà bản lĩnh chai lì chịu khó đi học hỏi cũng được nâng cao đáng kể, nhờ đó mà việc học tập cũng thuận buồm xuôi gió hơn. Một phần không thể thiếu trong đó là sự hòa đồng, đoàn kết, giúp đỡ nhau của mọi thành viên trong lớp đã giúp mình cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng hơn trong học tập cũng như sinh hoƲt trong hoàn cảnh xa nhà…

… Nhớ những tiết mục “kể chuyện em nghe” của thằng Nhựt mập tuy là rất tục nhưng cũng “dzui dzui”, dù sao thì câu nói cũng không có lỗi chỉ tƲi người nghe nghĩ bậy mà thôi …

… Nhớ những lúc nói xấu sau lưng thầy cô khi chưa vào tiết học, quả đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò mà, giờ cũng ra trường rồi có nói cũng chẳng sợ gì .

… Nhớ khi “bộ tứ quậy phá” chọc hội đồng bƲn San hô thằng tung thằng hứng nghĩ lƲi thấy mình thật là tội lỗi quá đi… (mô Phật hên là con không vô đƲo Thiên Chúa nếu không thì con phải đi xưng tội hàng ngày rồi )

… Nhớ khi bƲn Pu kéo, Trang ninja được vé đi Singapore hụt, cá

nhân mình cảm thấy rất bực tức, thắng thua không phải quan trọng nhưng vẫn có chút gì đó tiếc nuối…

… Nhớ khi Yến gà nghỉ bệnh quá lâu mà chẳng có ai trong lớp đến thăm sao tự nhiên lƲi thấy mình thật vô tâm thiếu trách nhiệm với bƲn bè…

… Những kỉ niệm chợt đâu lƲi ùa về làm cho mình cảm thấy nuối tiếc sao lúc đó mình không biết quý trọng nó…

Lên đƲi học rồi mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn! Lớp sinh hoƲt và lớp bộ môn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Lớp sinh hoƲt chủ nhiệm một năm chỉ gặp nhau được vài lần khi có chuyện cần thiết mà thôi, còn bình thường thì mỗi người một lớp, một môn học, một thời khóa biểu riêng chẳng có mấy khi gặp nhau nên tình cảm cũng chẳng sâu đậm bằng thời phổ thông. Trong lớp nếu có ai nghỉ 1 – 2 tháng cũng chẳng ai biết vì chẳng ảnh hưởng đến ai. Chương trình học cũng khá là nặng (ở Bách Khoa là vậy còn mấy trường khác ra sao thì mình không biết), chỉ cần nghỉ một buổi thôi thì hậu quả hôm sau là như vịt nghe sấm vậy, kinh nghiệm đau thương chỉ vì nghỉ một ngày để làm chương trình cho khoa mà mình phải cày lƲi cả tuần

Page 12: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______11_______

mới theo kịp lƲi chương trình… Còn 1001 điểm khác nữa giữa phổ thông và đƲi học nhưng tóm lƲi một câu duy nhất: LẤY TINH THẦN TỰ HỌC LÀ CHÍNH.

oOo Nhiều khi nghĩ lƲi thấy buồn cho

mình sao hồi đó mình không sống thật với chính mình, biết gắn bó chia sẻ với mọi người hơn nữa; cứ mãi tự cô lập mình với thế giới xung quanh, tách biệt với mọi người thì giờ đâu phải ngồi đây tiếc nuối cho chính

mình về một thời đã qua. Đó là bài học cho chính mình và cho những ai có cũng suy nghĩ như mình. Một người thầy của mình đã nói cứ tưởng tượng hôm nay là ngày cuối cùng mình còn được sống hãy biết trân trọng nó, sống là cho chính mình chứ không phải cho một ai khác, hãy cứ sống cho thật tốt thì dù có chuyện gì xảy ra thì ta cũng sẽ chẳng cảm thấy hối tiếc. Và đó cũng là điều mình muốn gửi đến mọi người trong đƲi gia đình 07 TÍ TO.

PHAMQB ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

Khoâng baûy Tí To… (Dành tặng 07TITO)

Không sao tìm được cảm giác ngày xưa Bảy ngày một tuần, ta đây học trò Toán, lý, hóa, sinh, Anh, sử, địa, văn Tin học, thể dục, công nghệ, công dân… Đời học sinh với những hoa và mộng Ta giữ hoài trong một góc tâm hồn Mãi trong ta một nỗi nhớ mênh mông Nhớ trường, nhớ lớp, nhớ lắm Tí To.

“Đừng cho đi những gì thân thiết và gần gũi nhất. Hãy giữ mãi chúng như một phần cuộc sống của bạn. Vì không có chúng thì cuộc đời bạn sẽ vô nghĩa.”

Page 13: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______12_______

Tí To ơi! OPTIC (07TITO) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

hanh thật, thời gian trôi nhanh đến chóng mặt, mới đó chia tay lớp 12

xong vậy mà thoắt cái đã hết năm nhất đƲi học rồi. Lúc đầu, cứ nghĩ lên đƲi học không biết ra sao nhỉ, bƲn bè cấp ba mỗi đứa một nơi, cùng lắm lâu lâu mới gặp một lần, có khi còn không liên lƲc được nữa là. Có đôi khi lang thang trên mƲng cũng có thể gặp mấy đứa nhưng cũng chỉ nói chuyện lung tung, hỏi thăm này nọ chứ có còn được như xưa cùng cười giỡn, nô đùa, đi chơi rồi cả những lúc cả đám ngồi nhăn răng ra cười nghe “mợ” thuyết giáo nữa chứ. Thế đấy, thời trung học vui vậy không biết lên đƲi học có còn vui được như vậy không. Và rồi cứ với ý nghĩ đó mình bước vào đƲi học với tâm thế sẵn sàng đón nhận những điều mới.

Những buổi đầu trên ngôi trường mới quả thật khó khăn, bao nhiêu việc phải lo như ăn, uống, ngủ, nghỉ… rồi bài tập, luận án… làm sao mà sắp xếp nhỉ. Bình thường ở nhà chỉ cần lo bài tập là được rồi. Thật là

rối bù hết cả! Thế nhưng chỉ một vài tuần đầu rồi dần dần cũng thích nghi được. Cuối cùng điều lo sợ cũng đến, vài tuần đầu còn liên lƲc được với đứa này đứa kia rồi sau đó thấy bặt vô âm tính luôn, cả đám đứa nào cũng có việc để làm hết; cũng phải ổn định cuộc sống mới, cũng phải có bài làm trên trường, đứa nào có việc đứa đó hết. Bắt đầu cảm thấy chán nản vì bài vở trên trường cũng chẳng thú vị gì, lúc ấy thì mình đã tìm ra được những người bƲn mới, những người bƲn cực kỳ thân thiện, tốt bụng và cũng sôi nổi không kém. Tuy cách chơi có khác đôi chút nhưng dần cũng thích nghi được (mình đi tha hoá bọn nó ^^). Rồi kể từ lúc đó mình cảm thấy mình cũng bắt đầu thay đổi dần, từng chút từng chút một. Dần dần mình cũng làm quen được thật nhiều bƲn, mình cũng trở nên xông xáo hơn, năng động hơn, chủ động trong giao tiếp với mọi người. Những người bƲn mới cũng vui tính như lớp chúng mình nhưng hơi kém hơn một tý. Quen được thật nhiều

N

Page 14: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______13_______

bƲn ở thật nhiều nơi khác nhau cũng vui rồi đi làm quen bƲn mới giúp mình tăng khả năng giao tiếp. Thế đó, thế là mình cũng có rất nhiều bƲn mới nhưng lâu lâu vẫn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, không phải đồ ăn hay thức uống, cũng không phải bài tập này nọ mà là cái không khí nhốn nháo, nhây nhây của lớp Toán Tin chúng mình. Cái vẻ mặt đặc trưng của từng đứa. Rốt cục thì vẫn gặp được đứa này đứa kia, rồi cũng vẫn như xưa cái tính hay nhây. Chả hiểu sao khi chơi với mấy đứa Toán Tin thì lƲi trở nên nhây thế nhỉ, chơi với người khác có thế đâu. Có lẽ

là do truyền thống của lớp ta nên thành phản xƲ thì phải. Nhây như thế nhưng mình lƲi thích, cảm thấy vui, rất thoải mái như một gia đình vậy, một gia đình lớn vui vẻ, hoà hợp và rất rất đoàn kết.

Có lẽ sau này dù có nhiều bƲn thế nào đi nữa, dù có những hội bƲn mới vui vẻ, năng động nhưng cái kiểu chơi nhây nhây, hài hài của Toán Tin ấy sẽ vẫn còn nằm trong bản thân mình, rồi khuôn mặt của những thành viên Toán Tin sẽ được lưu giữ khá kỹ lưỡng. Thật là quý lớp Toán Tin mình quá! Lớp Tí To ơi!

PHAMQB -----------

Hoaøi

T ô i n g ồ i đ ó , ngồi hoài niệm vẩn vơ…

Biết bao giờ lại được hò hét Cùng những người đi qua đời tôi

Những tháng ngày cừng học cùng chơi Bạn bè, thầy cô, cây lim xẹt

Hoa nở vàng rực một góc trời Sao tôi cứ hoài nhớ, hoài thương

Một thời áo trắng nhiều mộng mơ…

Page 15: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______14_______

Chênh vênh giữa hai bờ quên – nhớ! NUTIFOOD (07TITO) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

âu lắm rồi. Quên. Cái cảm giác bận bịu chƲy ‘sô’ vì giờ đã không còn

là học sinh. Quên. Cái lớp học nho nhỏ, xinh

xinh, cái không gian ấm cúng vì bây giờ toàn ngồi trong những giảng đường với gần 150 – 200 con người.

Quên. Con đường quen thuộc mà trong suốt ba năm qua lƲi không biết bao nhiêu lần, vì đã hơn 365 ngày

chưa một lần trở lƲi. Quên. Những giây phút bị thầy

cô la mắng vì không tập trung hay chưa hoàn thành bài tập; vì giờ đây, học hay không chỉ là chuyện của riêng bản thân mình.

Quên. Những giờ kiểm tra 15 phút, một tiết nhiều không đếm xuể bởi mỗi môn học chỉ còn hai kì thi: giữa và cuối kì.

...

L

“Tương lai thuộc về những người tin vào vẻ đẹp của ước mơ” Eleanor Roosevelt

Page 16: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______15_______

Nhớ. Những năm tháng cùng học, cùng chơi. Giờ chỉ còn trong kí ức

Nhớ. ‘Cây hoa vàng’ chiếm một khoảng sân trường. Địa điểm ‘đóng quân’ quen thuộc.

Nhớ. Những giờ chào cờ mỗi sáng thứ hai, cùng ‘bài-ca-con-cá’ của thầy Hồng vì lâu lắm rồi không có dịp hát lƲi bài Quốc ca.

Nhớ. Những buổi hội trƲi dường như khiến chúng ta gần gũi nhau hơn.

Nhớ. Không khí bận rộn tổ chức 20/11, những ngày lễ lớn trong năm (mặc dù không tham gia là mấy nhưng qua đó mới thấy các bƲn ta có nhiều tài lẻ như thế nào).

Nhớ. Giờ sinh hoƲt cuối cùng, đầy đủ 31 con người, bức thư giấu tên của một người bƲn trong lớp về 07TITO.

Nhớ. Những khuôn mặt vỡ òa trong niềm vui hay những giọt nước mắt lăn trên má những con người đã đồng hành cùng ta suốt hơn 1000 ngày.

oOo Nếu cuộc đời là một cuốn phim

tua lƲi được, tôi sẽ ngồi vào chiếc bàn quen thuộc năm cuối 12, xem lƲi những đoƲn phim về một thời để nhớ. Kia là bƲn bè tôi, những gương mặt thân quen mà gần một năm nay

tôi chưa gặp lƲi, giờ đây bỗng trở về xung quanh tôi cùng những kỷ niệm không thể nào quên.

Những giờ học ngập tràn tiếng cười. Những lúc cả lớp im lặng căng thẳng nghe thầy cô la mắng. Những lúc lén đọc truyện, những lúc quay bài. Những buổi cả lớp nghiêm túc miệt mài ôn thi. Những thước phim không lời, một lần nữa, lƲi dường như đong đầy cả tiếng nói, tiếng cười và tiếng những lần cả lớp đồng ca.

oOo Nhưng cuộc đời không phải là

một cuốn phim tua lƲi. Thời gian cứ mãi trôi. Giờ đây, 31 con người đang đi trên 31 con đường khác nhau. BƲn và tôi – con đường chúng ta đang đi – đã là hai đường thẳng cắt nhau một lần nhưng kể từ lúc này số lần ấy sẽ tăng lên, hai, ba… hay dừng lƲi ở con số một; sẽ còn cắt nhau hay sẽ trở thành hai đường thẳng song song? Nếu được chọn, tôi sẽ làm một đường ‘zích zắc’, để tôi có thể bắt gặp bƲn bất cứ khi nào tôi muốn! ^^

Những giờ học ngập tiếng cười không còn nhiều như trước. Sẽ chẳng còn những giây phút cả lớp im lặng căng thẳng nghe la rầy. Càng không cần phải lén lút đọc truyện. Vì tôi giờ đã là sinh viên!

Page 17: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______16_______

Bước chân vào đƲi học, một cánh cửa đã mở ra. Có nhiều thứ để suy tư hơn, không chỉ đơn thuần là học và học. Tôi có thể tìm đến những chân trời mới, có thể học được nhiều hơn từ thực tế cuộc sống, đem lƲi niềm vui cho nhiều người hơn và hoàn toàn có quyền mơ ước về một tương lai tốt đẹp hơn đang chờ phía trước (đang cố gắng biến ước mơ thành sự thật ^-^).

Vài bữa nữa lƲi bắt đầu một học kỳ mới, lƲi cuốn vào guồng quay tất bật với những dự định mới. Những cảm xúc một thời, hãy lưu giữ, cất vào một ngăn riêng trong trái tim, thật kỹ. Để những lúc phiền muộn lƲi mở ra và mỉm cười về một thời đong đầy kỷ niệm, ấm áp tình người. Để thêm một lần lƲi được chênh vênh giữa hai bờ quên – nhớ!

SỐNG

Tại sao chúng ta đứng dậy, khi biết mình sẽ bị đánh gục lần nữa? Tại sao chúng ta yêu thương, khi biết tình yêu rồi cũng phôi pha? Tại sao chúng ta đấu tranh, khi biết rằng mình có thể thất bại? Tại sao chúng ta leo lên, khi biết rằng mình rồi cũng sẽ leo xuống? Tại sao chúng ta nhảy lên cao, khi biết rằng rồi mình cũng sẽ trở về mặt đất? Tại sao chúng ta tăng tốc, khi biết rằng vẫn sẽ có người chạy nhanh hơn? Tại sao chúng ta đứng lên, khi biết rằng mình sẽ vấp ngã lần nữa? Tại sao chúng ta sống, khi biết rằng rồi mình cũng sẽ ra đi?

(Nguồn: Internet)

Page 18: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______17_______

Nhìn lại LONG ĐEN (07TITO) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

0h15 1/1/2011 … Vừa tƲm biệt năm 2010, một

năm thật nhiều sự kiện, thật nhiều cảm xúc đối với mình! ♫Tìm về ngày ấu thơ, tuổi mộng

nhiều mơ ước dưới mái trường. Nhiều đêm ta ước mơ hái sao trên trời, vòng tay thêm lớn từng ngày. Năm tháng qua đi, cách xa vời vợi.♫

Ngồi một mình cùng với những giai điệu của bài hát “Khúc yêu thương”… Nhiều kỉ niệm quá! Không hiểu sao khi nghe những ca từ này mình lƲi nhớ 07TITO vô cùng… Các mem 07TITO, không biết giờ này mọi người đang đón năm mới như thế nào nhỉ?

Mình thì cũng như năm ngoái, cũng online Yahoo, chia sẻ những lời chúc với mọi người nhưng giờ đây lƲi cảm thấy một điều gì đó trống vắng… Năm 2010 qua đi đồng thời kéo theo những tháng ngày cuối cùng của đời học sinh, đưa mỗi người chúng ta đến một hành trình mới của cuộc đời mình!

Để nhớ xem nào, tụi nó đi đâu nhỉ…

…An Ngô, Nhựt mập, ThƲch clear giờ cùng mình loanh quanh phòng xác ở ĐƲi học Y Dược.

Vũ cũng theo nghiệp mấy thằng ku vừa liệt kê ở trên nhưng mà học bên Y PhƲm Ngọc ThƲch!

Bảo béo thì đú đởn bên Dược rồi!

Danh, Nam Anh, Dũng PMU rồi bố Nhân thì qua ngắm gái bên NgoƲi Thương, San hô, An Bùi, Trang cao cũng ở trỏng mà chắc cũng là đi ngắm trai thui ^^. Hehe.

Page 19: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______18_______

ĐƲi học Kinh tế thì có Pu đen với Giang.

Long leo đi FPT. Trung phèo, Nam bựa học

Ngân hàng. Ku Tuấn thì qua Rờ quả Mít. Rồi một đám qua bên khu ĐƲi

học Quốc gia nữa chứ: Lâm, Phát, Phú, Sơn, Tâm, Pu trắng, Hiếu, Thọ, Thiện chột, Duy bê!

Kiên búp bê cũng đang tìm kiếm cơ hội, mở lối đi riêng.

Yến dzôm thì vi vu qua Mỹ ùi! ^^ Ai cũng đều có một cuộc

sống mới rùi nhỉ, không biết mọi người thế nào chứ cuộc sống mới ở đƲi học đối với mình thật nhiều đổi thay! Sau một năm 12 miệt mài chiến đấu, mình cũng đã bước đến chân trời hằng ao ước của bao học sinh: ĐƱI HỌC! Không còn là học sinh nữa, giờ đây mình đã là sinh viên… Khoa Y của ĐH Y Dược TPHCM khá rộng nhưng chủ yếu là những dãy phòng học, giảng đường, không có nhiều sân bãi như ở LTV thành ra vô là thấy không có nhiều… sinh khí rồi ^^ (hì, nhắc đến vụ sân bãi tự dưng nhớ cái hồi 07TITO tụi mình học thể dục cầm quả banh bóng chuyền qua sân bóng rổ chơi bóng… bầu dục ghê, dzui dzui

^^). Sinh viên học trong những giảng đường chứ không phải trong những lớp học nhỏ như hồi phổ thông nữa, lớn nhất cũng gần 500 chỗ ngồi, nhỏ thì cũng phải hơn 70, 80 chỗ! Mình thích học trong những lớp học nhỏ hơn, giảng đường tuy rộng nhưng lƲi đôi khi cảm thấy lƲc lõng vì quá đông, hôm nay ngồi cƲnh mình là một cô bƲn xinh đẹp thì sang hôm sau lƲi trúng một thằng mặt đểu nào đó, không thì là kiểu… ‘ngu mà tỏ ra nguy hiểm’!!! Hên xui! Nói chung là cũng vẫn có chia tổ , chia lớp đó nhưng mỗi tuần gặp nhau chắc cũng được có 2, 3 lần!

Đông rồi lƲi sinh ra cái trò giành chỗ ngồi nữa chớ, có hôm đến sớm hơn cả nửa tiếng, ôi mừng quá, có mấy ghế chả có ai ngồi, dòm kĩ lƲi, ôi thôi, sách, vở, giấy, bút rải đều trên diện rộng… Hic, làm như có bao nhiêu phụ tùng tụi nó đem hết ra ấy T_T

Cách dƲy ở đƲi học cũng thật khác, giảng viên chủ yếu lên lớp để giới thiệu cho học sinh về cái mình học và hướng mình sẽ theo, còn lƲi phần lớn là… tự học! Không hề bắt học bài, làm bài tập, không trả bài cũ, cũng chả ai rảnh mà la mắng, sau khi học xong

Page 20: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______19_______

chương trình, sẽ có một kì thi duy nhất, nếu không đậu đơn giản là đóng tiền thi lƲi hoặc tệ hơn là phải học lƲi… (hix mấy em còn đang là học sinh đọc thấy những lời này thì mau mau mà yêu thầy quý cô của mình đi nhá, yêu giờ trả bài, yêu kiểm tra 15 phút đi, bây giờ anh đây muốn mà không được đây này…)

Mà mình được vô phòng xác rồi đó mấy bƲn, có áo blouse thêu tên, đeo găng tay, khẩu trang đàng hoàng chuyên nghiệp! Thấy những cái mà bình thường mình không thấy, sờ những cái mà bình thường mình không… sờ được

(mốt mình có lỡ sờ ai thì thông cảm nha, thói quen ấy mà ^^). 07TITO ai có nhu cầu thì hôm nào mình kể lƲi chi tiết cho nghe.

Nhưng mà xác là phần vui, còn học giải phẫu mới là 1 cơn ác mộng… Mỗi buổi mình học gần 20 trang và hiện giờ một tuần mình học 4 buổi! OMG! Nhìn lƲi hồi ôn thi đƲi học chẳng thấm gì so với bây giờ! Còn mấy môn khoa học cơ bản khác trong năm 1 mình học bằng 3 năm phổ thông! Chẹp chẹp, nghe sốc ghê hen ^^, sau này gặp bƲn gặp bè chắc thấy tụi nó toàn cơ, mƲch máu, thần kinh không quá!!!

P/s: Hi, trên đây là vài dòng của mình về những ngày tháng đầu tiên ở đại học! Tiêu cực nhiều hơn tích cực nhỉ ^^. Mà thôi, thành viên của 07TITO thì không lẽ thấy khó khăn lại nản chí sao, thành công sẽ đến với những ai biết nỗ lực cố gắng! Cố lên nào! Mọi người ơi, thành công trên con đường của mình nhé! Nhớ lớp mình nhiều…

“Biến cái không thể thành cái có thể là một niềm vui.” Walt Disney

Page 21: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______20_______

Một năm

VƢƠNG MINH NHỰT ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ậy là đã hơn một năm từ cái ngày anh em mình trải qua cái kì thi quan trọng nhất

trong cuộc đời. Một kì thi mà anh em mình đã chuẩn bị cho nó suốt cả năm lớp mười hai, mà thậm chí là suốt cả ba năm cấp ba và sau đó là những ngày hồi hộp chờ đợi kết quả. Một kì thi đầy thử thách nhưng cũng là kì thi đáng nhớ nhất trong cả cuộc đời học sinh dài mười hai năm.

Một năm trôi qua với biết bao nhiêu là điều đáng nhớ. Cái năm đầu tiên của cuộc đời sinh viên với bao nhiêu điều ngỡ ngàng của

những chàng trai cô gái vừa bước ra khỏi quãng đời học sinh kéo dài mười hai năm, để từ đây bước những bước đi đầu tiên trên con đường đời mà mình đã chọn. Một năm đã trôi qua và giờ nhìn lƲi nó chính là những tháng ngày cũng rất đáng nhớ với một ngôi trường mới và những người bƲn mới, tuy chưa thể nào gắn bó, thân thiết như ngôi trường LTV và những người bƲn thời cấp ba nhưng cũng rất đáng để ta nhìn lƲi.

Môi trường đƲi học hoàn toàn khác hẳn với cái môi trường mà anh

V

Page 22: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______21_______

em mình đã từng học trong suốt mười hai năm bây ha. Phòng học giờ đây là những giảng đường rộng lớn, với hàng trăm sinh viên chứ không phải là những lớp học nhỏ với chỉ khoảng ba mươi học sinh như là trước kia. Những môn học giờ đây không còn chỉ là Toán, Lý, Hóa, Sinh… mà giờ đây nó đã thêm vào những môn chuyên ngành (nói thật ra thì mới chỉ có là một hai môn là cùng thui) với những kiến thức hoàn toàn xa lƲ nhưng mà cũng thật sự rất lôi kéo và cuốn hút. Những kiến thức giờ đây không còn chủ yếu là do thầy cô cung cấp cho chúng ta (không hiểu tƲi mình hay tƲi ai mà mấy giảng viên giảng buồn ngủ gần chết có hiểu gì đâu) mà những kiến thức đó chủ yếu phải do mỗi chúng ta tìm hiểu mới có được. Tất cả những điều đó đã trở thành một cái gì đó rất đặc trưng và làm cho cái

môi trường đƲi học này trở nên khác hẳn thậm chí có phần xa lƲ với môi trường học tập ở phổ thông mà anh em mình vốn đã quen thuộc từ lâu. Nhưng chính điều đó đã tƲo cho anh em mình một động lực để vượt qua được những thử thách trong môi trường xa lƲ này để từ đó có những bước đi đầu tiên trên con đường mà mỗi chúng ta đã chọn.

Tuy rằng giờ đây chắc hẳn hình ảnh ngôi trường đƲi học cùng với những người bƲn mới chưa thể nào sánh được với cái hình ảnh của ngôi trường cấp ba với 31 con người vốn đã quá thân thiết và gần gũi với mỗi đứa trong anh em tụi mình. Nhưng mà tao vẫn hi vọng rằng hình ảnh đó sẽ dần trở nên quen thuộc và gắn bó với mỗi chúng ta hơn để từ đây nó thật sự trở thành một bước đệm hoàn hảo khi anh em mình thật sự bước vào cuộc đời.

Page 23: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______22_______

Hè!

CL (07TITO) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ậy là một mùa hè nữa lƲi đến, nhưng hè năm nay lƲi khác so với những mùa hè

trước, một mùa hè với nhiều dự định mà trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến. Với kết quả năm nhất không mấy khả quan, trung bình môn gần 7,0 (mà đƲi khái chừng 6,8), hắn quyết định là hè này phải thay đổi một cách toàn diện và hắn sẽ làm cái gì đó! Đúng rồi, hắn sẽ đi Tiếp sức mùa thi vào đầu tháng 7 sau đó sẽ đi Mùa hè xanh vào cuối tháng 7, như thế mùa hè này của hắn sẽ không còn vô vị nữa!

Nói là làm, hắn hí hửng đi mua năm tờ đơn về hí hoáy viết rồi đợi đến ngày nộp, nhưng rồi đang bận thi môn này môn nọ hắn quên béng mất tờ đơn hôm nào, đến khi sực nhớ thì hƲn nộp đơn đã hết một ngày. Hắn hơi thất vọng, nhưng không sao, hắn sẽ đi Mùa hè xanh, nhất định phải đi! – Hắn tự an ủi mình như thế.

Và một lần nữa hắn lƲi chậm trễ, lúc hắn biết thông tin về Mùa hè xanh thì cũng là lúc người ta phân

công đội hình xong xuôi và chuẩn bị lên đường. Và thế là “vƲn sự khởi đầu nan… mà gian nan thì… thể nào cũng nản”. Chưa gì đã hỏng kế hoƲch đến hai lần, không biết hắn nên làm gì trong tháng bảy này nữa, thôi thì đành xem phim, chơi game cho đỡ buồn rồi từ từ tính tiếp.

Sau một tuần bê tha (sáng game,

chiều game, tối xem phim) thì vào cái chiều ngày chủ nhật ấy, điều mà hắn không mong muốn cũng đã đến – mƲng wifi bị cắt, không rõ là chưa đóng tiền tháng trước hay người ta tƲo mật khẩu rồi không biết… Nhưng dẫu sao thì hắn cũng chả

V

Page 24: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______23_______

quan tâm nữa (xài ké nhà người ta mà lƲi). Hắn thấy buồn!

Vậy là hôm sau hắn cuốn ba lô đi về nhà mong là sẽ khá hơn, đồng thời sẽ tranh thủ dẫn “ấy” đi ăn uống bù lƲi khoảng thời gian hắn bận thi cử và… chơi game. Hơn nữa ở nhà lƲi không có rƲp phim với mấy tiệm gà rán, hắn đỡ phải tốn tiền dẫn nhỏ đi như hồi ở Sài Gòn vì đồ ăn thức uống ở đây thì rẻ như… rau muống!

Hắn về nhà, bữa đầu tiên là đi gặp mấy đứa bƲn cũ, từ bữa thứ hai trở đi hắn túc trực 10/24 ở nhà con nhỏ mà hắn “ngày thương, đêm nhớ, tối ngủ mớ gọi tên”! Ở nhà con nhỏ, hắn trở nên siêng năng đột xuất, làm được cái gì hắn làm tất và kiêm luôn vai trò gia sư cho thằng em chuẩn bị lên lớp 9 của nhỏ. Được vậy hắn đắc ý lắm! Nhất là khi nhìn những ánh mắt hình viên đƲn lúc… lủi thủi ra về của mấy thằng “giả bộ” tới nhà con nhỏ mua đồ. Nhưng những ngày tháng tươi đẹp đã hết. Sau hơn hai tuần ở nhà thì đến lúc con nhỏ phải lên Sài Gòn học. Còn hắn không có lí do chính đáng nên đành phải ở nhà và thế là thằng em của con nhỏ cũng mất đi thằng anh gia sư “dƲy thì ít mà dụ dỗ thì nhiều”.

Khi đó chỉ mới giữa tháng bảy, hắn ở nhà mà hồn hắn thì ở mãi đâu trên Sài Gòn. Không biết làm gì, hắn lấy cuốc xẻng ra đào bới đám cỏ trước nhà cho đỡ buồn, đồng thời trồng mấy cây hoa để Tết có cái mà tặng con nhỏ.

oOo Sau ba ngày sƲt, nhổ, bươi thì

đám đất gần 15 mét vuông trước nhà cũng được làm tương đối sƲch với chi chít những lỗ to nhỏ nhiều hình dƲng khác nhau. Sau đó hắn được biết “đám cỏ” ấy chính là mấy cây rau do mẹ hắn trồng hồi đầu mùa mưa. Nhưng dù sao thì tinh thần tự giác của hắn cũng đáng được hoan nghênh. Siêng năng đột xuất là vậy nhưng thật sự hắn thích lười bất thình lình, với cái bản chất lười lâu biếng dai, những ngày sau đó của hắn thật là chán, hắn ngủ tới 8-9 giờ sáng mới dậy, xem phim chút xíu rồi lƲi ngủ hết nguyên buổi chiều, tối thì 11 giờ đêm đã ngủ; nhà con nhỏ hắn chả ghé một lần, hắn đợi khi nào con nhỏ về thì sẽ tới sau. Chỉ trong vòng chưa đầy một tuần mà hắn đã tăng tới 5 cân, hai con mắt thì ti hí như bị ong chít. Vậy là hắn phải dậy chƲy bộ buổi sáng và giảm thời gian ngủ xuống còn 8-9 tiếng thay vì 13-14 tiếng như mọi khi.

Page 25: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______24_______

Chẳng mấy chốc đã gần hết tháng 7. Vào một buổi chiều đẹp trời (mà chính xác là hôm 26, trước cái ngày mà hắn viết cái bài “dở hơi” này), hắn ngồi một mình dưới gốc… cây chanh nhìn đám hoa hắn mới trồng (chỉ mới nảy mầm) và bắt đầu “suy tư”; hắn nghĩ tới ấy, hắn nghĩ tới mấy thằng bƲn, rồi lƲi nghĩ tới kế hoƲch đi chơi trong tháng 8. Bỗng dưng hắn giật mình, có cái gì gì đó dài dài ẩm ẩm rớt lên vai hắn, hắn hơi lo và nhanh chóng phủi nó xuống, không lẽ là… Hóa ra con sâu, hắn la lên cái “á” rồi giẫm con sâu bẹp dí. “Tội nghiệp!” – hắn nghĩ thầm. Hắn nhìn con sâu bẹp dí nằm bất động không chút thương xót và

lƲi nhìn vào khoảng xa xa, nơi con đường lâu lâu có mấy nhỏ xinh xinh đi qua. Lúc này hắn đang nghĩ tháng 8 sẽ làm gì? Học thêm Anh văn, ôn lƲi kiến thức cũ, chuẩn bị kiến thức mới, phấn đấu năm sau đƲt kết quả tốt, kiếm việc gì đó để làm thêm… Hắn thấy sao mà nhiều việc phải làm thế, tự dưng hắn thấy lo lắng bởi cái bản chất lười của hắn, hắn nhớ hồi cuối tháng 6 hắn cũng có bao nhiêu là dự định, nhưng rồi cũng chẳng làm được cái gì. Rồi tháng 8 này sẽ ra sao nhỉ? Liệu hắn có biến những dự định ấy thành sự thật được không? Hắn tự hỏi… Và tất nhiên, hắn cũng là người phải tự trả lời câu hỏi của mình rồi.

“Nếu chúng ta làm tất cả những việc mà ta có khả năng thực hiện, chúng ta sẽ thật sự làm kinh ngạc cả chính mình.”

Thomas A. Edison

Page 26: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______25_______

Một năm trước – Một năm sau

PHAMQB ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

èo… LƲi vèo… Thời gian trôi qua, không nhanh, cũng không chậm, chỉ là với

cái tốc độ bình thường vốn đã trôi qua như thế từ ngàn đời nay, thế mà đôi lúc nó lƲi khiến biết bao người ngỡ ngàng. Hơn một năm rồi đó, hơn một năm kể từ cái ngày ta rời khỏi mái trường cấp ba, hơn một năm trên một chặng đường mới.

Một năm trước, nhớ cái lần đầu tiên đƲp xe giữa dòng người tấp nập nơi thị thành, cái cảm giác thật sự rất

lƲ. Thế là ta đã chính thức sống ở thành phố rồi sao.

Một năm sau, chiếc xe đƲp của ta đã phải thay vỏ mới sau nhiều ngày ta rong ruổi trên các tuyến đường để khám phá đất Sài Gòn ^^, chặng đường mà ta đi được cùng người bƲn đồng hành ấy cũng đáng tự hào đó chứ.

Một năm trước, ngày đầu tiên bước vào giảng đường, không biết có phải hồi hộp quá không mà ta ngủ một mƲch lố hơn 30 phút, có lẽ

V

Page 27: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______26_______

là cơ thể ta tự chuẩn bị để đủ sức vào tiếp thu bài giảng, thế mà vẫn khó hiểu và buồn ngủ như những ngày sau đó ^^.

Một năm sau, ta đã hoàn thành chương trình năm nhất với một kết quả không tệ và hướng tới năm hai, một năm học mà ta phải căng sức trên nhiều mặt trận, một năm mà ta quyết tâm làm lƲi từ đầu nhiều thứ mà ta đã bỏ lỡ ở năm học đầu tiên.

À năm nhất cũng có nhiều điều đáng để nói lắm, ta nằm trong một tổ gồm có 15 thành viên. Những tháng ngày cùng học, cùng ăn chơi, cùng hoƲt động, cùng trực đêm, cùng chuyện trò, cùng buồn, cùng vui, cùng lo lắng, cùng thi cử khiến ta đã bắt đầu yêu cái thời sinh viên đầy sức trẻ và nhiều nhiệt huyết này từ lúc nào không hay… Học đƲi học mang tính chủ động cao, những kiến thức mới mẻ khiến ta mở mang được nhiều thứ. Ta đặc biệt ấn tượng với môn Dược liệu trong chuyên ngành dược của ta. Hóa ra xung quanh ta có những cây hay ho đến thế mà ta không biết… Thiên nhiên quả thật rất diệu kỳ.

Một năm trước, ta thấy bình thường khi phải xa nhà ở một hoàn cảnh khác, cũng chỉ là xa hơn như ở ba năm học phổ thông mà ta đã trải

qua một chút thôi nhỉ. Một năm sau, ta thèm cảm giác về

nhà, rảnh là ta về mà chẳng cần phải cân nhắc, và ta yêu gia đình ta hơn bao giờ hết.

Một năm trước, lắm lúc ta cảm thấy sợ và lƲc lõng giữa lòng thành phố với những người và người.

Một năm sau, ta cảm thấy mình mƲnh mẽ và lớn hơn rất nhiều, ta có những mối quan hệ mới, những tình cảm, sở thích mới, nhưng những gì đã đi qua tim ta thì vẫn còn đó.

Một năm trước, nhớ cái hồi ta đi thi đƲi học, nhìn ngoài đường mà thấy ai trƲc trƲc tuổi ta, đeo cặp hoặc ba lô, có phụ huynh đi kèm là biết ngay là cũng đi thi như ta. Một chút gì đó hơi xa lƲ ban đầu vì đó thật sự là một cuộc cƲnh tranh, nhưng rồi vào cùng phòng thi thì thể nào cũng bắt chuyện được vài đứa, phải chăng là một phản ứng cho đỡ run, mà vậy thật.

Một năm sau, nhớ cái lúc đi tình nguyện trong chiến dịch tiếp sức mùa thi, đi ngoài đường thấy ai trƲc tuổi ta hoặc trẻ hơn một chút, đeo cặp hoặc ba lô có phụ huynh đi kèm là biết ngay là cũng đi thi như ta năm ngoái. Một chút gì đó tin tưởng rằng tất cả sẽ đều làm hết sức mình, và rồi động viên, ta càng cố gắng

Page 28: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______27_______

nhiều hơn trong việc hỏi thông tin phòng trọ, hướng dẫn phòng thi cho mọi người vào ngày đầu tiên làm thủ tục dự thi… Đơn giản là vì ta là một chiến sĩ tình nguyện ^^.

Một năm trước, cuộc sống của ta đơn điệu và có một chút gì đó nhƲt nhẽo.

Một năm sau, ta thấy cuộc sống của mình máu lửa hơn, ngày càng có nhiều dự định hơn, và cái mục tiêu của ta cũng hiện ra rõ dần trong đầu ta.

Một năm trước, không thể tưởng tượng được rằng năm đầu tiên ở thành phố của ta lƲi nhiều thách thức hấp dẫn đến thế, và cũng không biết chặng đường phía trước của ta sẽ như thế nào.

Một năm sau, nhìn lƲi những gì mình đã trải qua, bỗng thấy tự hào về những thứ mà ta và những người bƲn đồng hành đã cùng vượt qua. Và cho dù phía trước có thế nào đi chăng nữa, ta vẫn tin là ta sẽ vượt qua, theo một cách nào đó của riêng ta.

Một năm trước, ta nhớ quay quắt cái thời áo trắng mộng mơ.

Một năm sau, ta nhận ra những con đường mà mỗi chúng ta đã chọn có một ý nghĩa thật sự đặc biệt. Ta khắc sâu hơn vào tim những hình

ảnh kỉ niệm. Và trong ta có thêm những cảm giác lƲ lùng khi trở về cùng những người bƲn một thời.

Một năm trước, ta nhớ 07TITO và cất nỗi nhớ ấy vào một góc tim ta.

Một năm sau, lấy 07TITO từ nơi ta đã cất trong tim và nhớ lƲi thời áo trắng đầy “hoa và phượng”. Nhớ con đường vắng vẻ đi học mỗi sáng với cái đoƲn đường đi đi về về cùng thằng bƲn vốn quen biết cũng nhờ chung đường, nhớ cái chỗ ngồi cƲnh bƲn bè trong lớp, nhớ cái căn phòng be bé xinh xinh “thơm thơm” mà ngày ngày lớp ta vẫn phải chui ra chui vào, nhớ những lần hội trƲi cả lớp cùng nhau làm việc, nhớ buổi lao động đầu tiên, nhớ những ngày cuối cùng, nhớ cái ngày chia tay, nhớ quyển tập san Ngăn Bàn… Và nhớ cái ngày họp lớp.

Một năm trước, ta thấy mọi chuyện đều bình thường.

Một năm sau, ta thấy mọi chuyện đã đến với ta thật tuyệt vời, và những thứ phía trước mà ta sắp đi tới còn tuyệt vời hơn.

Tái bút: Một năm trước, ta mất niềm tin

vào tình yêu. Một năm sau, có cảm giác trong ta

là một tình yêu siêu lớn, chỉ là nó chưa đến mà sẽ sớm đến với ta thôi :]]

Page 29: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______28_______

Mưa Biên Hòa – Mưa Sài Gòn NGUYỄN NGỌC THÙY TRANG ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ôi đến với Sài Gòn giữa một mùa mưa… khủng khiếp. Một trận nắng gắt đến rát da

rát mặt cũng không thể đảm bảo cho một ngày khô ráo. Mây đen lũ lượt kéo về rồi mưa ào ào trút nước. Xa xa có bóng cây nào đó đang rƲp đi từng đợt. Chắc là gió mƲnh lắm, tôi đoán thế, vì đứng ở chỗ này tôi không cảm thấy có gió. Mưa tƲnh, cũng mƲnh mẽ và gấp gáp như cách mà nó đến. Không biết có phải vì tìm thấy ở nhau những nét tương đồng hay không mà tôi biết nhiều người Sài Gòn yêu thích mưa của họ. Cơn mưa giờ tan sở làm tôi liên tưởng đến thanh ba-ri-e chắn đường khi có tàu chƲy mà mỗi lần nhấc lên lƲi tƲo cho đường phố một cảnh hỗn độn. Chỉ có điều khác biệt là ba-ri-e thì chẳng bao giờ tƲo ra được ngập nước. Đường tắc. Nước ngập tới đầu gối, có đoƲn còn lên gần tới cả yên xe, đó là tôi còn có chiều cao đáng tự hào đó nhé. Sau trận mưa to mà đường phố nong nóng và lờ mờ những khói. Xe chen xe nối nhau

nhích từng centimet. Người thành phố lớn nên ý thức cũng cao thì phải. Cả đoƲn đường kẹt cứng chỉ nghe âm thanh động cơ rầm rì kiên nhẫn. Vậy mà tôi cứ tưởng mọi người sẽ bóp còi inh ỏi. Dường như mọi thứ đã quá quen thuộc, dường như những trận mưa, những dòng nước sâu đã rèn luyện cho con người nơi đây bản lĩnh của sự chen chúc. Lần đầu tiên, tôi là một phần của dòng người đó. Tôi biết rằng những cơn mưa rồi cũng sẽ dần dƲy cho tôi những điều nó vẫn dƲy cho bao người khác, để người ta mãi tiếp tục nối đuôi nhau trên những con đường không phải chỉ có nhựa thẳng tắp. Chỗ tôi ở may mắn cách trường chưa đầy một kilômet nên chỉ phải lội bì bõm hơn một giờ là tôi đã về đến nơi, an toàn, ướt sũng và một mình…

Tôi nhớ mưa Biên Hòa của tôi… Mưa của tôi có tiếng sấm xé trời

trong một đêm cúp điện bỗng rực sáng ánh chớp. Tiếng mưa lộp độp trên mái nhà hòa với tiếng cửa phầm

T

Page 30: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______29_______

phập tƲo thành một thứ giai điệu thật kì lƲ. Có con bé năm tuổi nắm tay ba cùng đi “kiểm tra nhà cửa”, rồi tròn xoe hai mắt khi ngồi trong lòng ba, nghe ba giải thích thế nào là sấm, thế nào là chớp, là “bong bóng phập phồng”…

Mưa của tôi có cái lƲnh run người của con bé mười tuổi ngồi nép mình sau lưng mẹ, mẹ chở về từ những buổi tối đi học thêm cô ở xa. Mưa cũng to và đường cũng ngập nặng. Nó cũng an toàn, ướt sũng nhưng nó không một mình. “Chắc mẹ cũng đang lƲnh lắm…”.

Mưa của tôi có tiếng reo hò của đám bƲn và nụ cười hiền hòa của bác tài xế khi xe buýt chƲy bon bon trong sân trường vào tới cửa lớp dưới trời mưa tầm tã làm xua tan sự tiếc nuối về cây dù bỏ quên trên bàn học lúc sáng sớm; có chút hồi hộp hy vọng, rồi niềm vui không của riêng ai khi được nghỉ giờ thể dục; có chút bâng khuâng âu lo khi cơn mưa bất ngờ ập đến cùng với tiếng ve nghe nặng nề, buồn bã; có con bé học trò cuối cấp cố ghi nhớ từng chi tiết hình ảnh ngôi trường vắng lặng lần cuối trong một ngày mưa. Giữa cái vắng lặng ấy thấp thoáng dáng thầy tôi hiền từ, nhân hậu, nét mặt thầy có chút gì đó như là tin tưởng, như là lo lắng…

Thời gian cứ trôi chẳng đợi một ai. Mùa mưa đi rồi mùa mưa lƲi về. Kết thúc một năm xa nhà, tôi rời Sài Gòn ồn ã về nghỉ hè cũng trong một chiều mưa. Dòng chữ “Thành phố Biên Hòa kính chào quý khách” hiện ra, trông thân thương, xao xuyến đến lƲ…

“Ðừng nên thờ ơ với những gì đã quá quen thuộc với

bạn. Hãy giữ chắc lấy chúng như những gì quan trọng nhất, vì sẽ có lúc bạn cảm thấy tiếc nuối khi những điều

thân thuộc ấy mất đi.”

Page 31: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______30_______

Khi ta 20

ấy hôm trước, trên một chuyến bay, tôi ngồi cƲnh chàng thanh niên

20 tuổi đang mê mẩn khám phá chiếc điện thoƲi đời mới. Khi máy bay chuẩn bị cất cánh, cô tiếp viên hàng không tới nhắc cậu cất điện thoƲi đi để có thể khởi hành.

Lúc đó, tôi bật cười. Cậu thanh niên có vẻ hơi cáu:

- Ông cười cái gì? - Trong 20 năm nữa những

chiếc điện thoƲi sẽ không khiến cậu hứng thú thế này. Tôi cũng từng là thanh niên như cậu, và những điều khiến tôi đau đầu khi đó, giờ tôi còn chẳng nghĩ đến.

Cậu ta liền hỏi tôi làm nghề gì, tôi nói mình là một chuyên gia tư vấn tâm lý. Cậu thanh niên bắt đầu hứng thú nói chuyện với tôi, và câu

chuyện giữa tôi với anh chàng trẻ tuổi đam mê điện thoƲi trên chuyến bay đó có lẽ rất thú vị để chia sẻ với các bƲn vào một ngày

đầu năm thế này. Những suy nghĩ, tổng kết về tuổi

20, cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời, dành cho tất cả những ai đã, đang và sẽ bước qua nó. Vậy tuổi 20 có gì? Tuổi 20 là…

M

“Đừng bao giờ bỏ quên ước mơ của bạn. Nếu không có mơ ước thì sẽ không có hy vọng. Nếu không có hy vọng thì sẽ không có mục đích. Không có mục đích thì không có động lực. Không có động lực thì không thể thành công’’

Page 32: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______31_______

… Nghề nghiệp gian nan Khi cậu thanh niên hỏi tôi thế

nào khi ở tuổi cậu, tôi nói tôi coi tuổi 20 là thời kỳ “học làm người lớn”. Chúng ta tốt nghiệp ĐƲi học vào tầm 22 tuổi và nhanh chóng “vào số” cho động cơ của mình để chuẩn bị băng băng thẳng tiến trên đƲi lộ cuộc đời. Chúng ta tin mình biết hết mọi điều. Mình đã trưởng thành rồi; nhưng thực tế chúng ta chỉ là những sinh viên mới tốt nghiệp. Gia đình đặt nhiều kỳ vọng và chúng ta đã sẵn sàng. Ước mơ và tham vọng, chúng ta biết mình muốn gì.

NHƢNG: Không cần biết ta là ai ở trường ĐƲi học, dù ta rất giỏi trong chuyện tình trường, là tâm điểm trong những buổi tiệc tùng hay là sinh viên giỏi nhất lớp, khi bước vào đời ta sẽ sớm nhận ra rằng mình đang đứng ở bậc đầu tiên của nấc thang danh vọng. Phải bắt đầu bước những bước đầu tiên!

Sẽ có rất nhiều thất bƲi ở tuổi thanh niên. Những rắc rối, trục trặc trong công việc, thậm chí có những người không có công việc ổn định dù đã ngoài 30, vì vậy tất cả những gì ta trải qua ở tuổi 20 là một bài học lớn sau những bài học khác. Ta phải học cách làm việc với những người giỏi giang hơn, từng trải hơn, những

“ma cũ”, những kẻ sành sỏi, biết “luật chơi” và chơi giỏi hơn ta.

Ở tuổi 20, ta tin mình biết rõ sẽ làm nghề gì, nhưng công việc mà tôi nghĩ mình sẽ làm khi đó hoàn toàn khác với công việc tôi đang làm bây giờ. BƲn chắc sẽ phải thay đổi công việc khá nhiều cho tới khi bƲn hiểu được mình là ai trong cuộc đời này (đó là khi bƲn “tri thiên mệnh”!).

Hãy học cách vui vẻ với những gì mình buộc phải làm dù cho bƲn đang nản lòng, và hãy tin đó chỉ là tƲm thời thôi, hãy kiên trì! Bù lƲi bƲn sẽ có những kinh nghiệm quý báu trong công việc: học cách hợp tác với những người mà bƲn không thiện cảm, học những kỹ năng mới, học cách kiếm tiền và tiêu tiền (cảm giác thật tuyệt!).

Tình yêu trắc trở Tuổi 20 giống như khi bƲn còn

học cấp III, nhưng lần này bƲn học một cách nghiêm túc. BƲn bắt đầu suy nghĩ về sự nghiệp và tình yêu theo một cách rất khác. BƲn nghĩ về “người yêu” theo cách khác: “Mình sẽ gặp đúng người dành cho mình, chúng mình sẽ yêu nhau say đắm và chung sống bên nhau”. (Đó, thấy chưa? BƲn không chỉ đơn giản muốn cặp kè cho vui nữa, mà có hẳn dự

Page 33: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______32_______

tính về một gia đình cơ đấy!) NHƢNG: BƲn sẽ nhanh chóng

phát hiện ra mình còn nhiều điều phải học. Các bƲn nam không còn muốn hẹn hò với những cô bƲn bằng tuổi bởi các cậu cho rằng họ quá “trẻ con”. Nhưng các cậu cũng sẽ thấy rằng đối với các cô gái, họ cũng chỉ thích hẹn hò với những anh chàng hơn tuổi và các cậu cũng rất “trẻ con” trong mắt họ.

Mỗi khi một mối tình kết thúc, bƲn cần nhìn lƲi xem nó đã diễn ra như thế nào và bài học cần rút ra là gì, để bƲn không lặp lƲi những sai lầm trong chọn lựa và thất bƲi trong tình cảm như thế nữa. Tuổi 20 thực sự là thời điểm tuyệt vời để học hỏi mọi điều. Đó chính là lúc để bƲn tự hiểu mình và đánh giá đúng hơn về bản thân.

Hãy học hành, làm việc chăm chỉ, nhưng hãy vui chơi khi bƲn muốn. Ra ngoài và gặp gỡ bƲn bè, học hỏi từ những trải nghiệm. Hãy hẹn hò, yêu đương. Hãy gặp gỡ thật nhiều người khác giới. Hãy hiểu bản thân mình hơn qua những mối quan hệ của bƲn.

Khi nhớ về chuyện tình cảm thời thanh niên của mình, tôi thường cười thầm bản thân. Mỗi người bƲn gái của tôi khi đó đều “dƲy” cho tôi

cùng một “bài học”, dƲy đi dƲy lƲi. Và tôi đã phải dành cả thời thanh niên để hiểu ra bài học đó là gì, và làm thế nào để không lặp lƲi sai lầm, không hẹn hò với những cô gái kiểu như thế nữa (Nhớ nhé: Đừng bao giờ trèo lên lưng con ngựa đã làm bƲn ngã lần thứ hai!). Sau mỗi cuộc tình, hãy thư giãn, ngồi xuống và suy nghĩ về những gì đã qua để hiểu bản thân. Một cách rất hiệu quả đối với tôi là viết nhật ký, như thế bƲn có thể đọc lƲi và thấy mình đã trưởng thành như thế nào.

Tiền nong eo hẹp BƲn không thể dựa dẫm vào bố

mẹ như trước mà phải tự lo cho những khoản chi tiêu cá nhân. Tôi còn nhớ khi đó, tôi có rất ít tiền, phải đi làm bồi bàn để có tiền đi chơi với bƲn bè. Đó là thời gian tuy khó khăn nhưng rất tuyệt.

Bây giờ tôi đã có một công việc tốt, sống trong một ngôi nhà đẹp và mọi thứ đều tuyệt nhưng vẫn nhớ như in hương vị của ly cà phê vỉa hè khi tôi ngồi nhâm nhi bên các “chiến hữu”, nhớ lúc tôi cầm số tiền lương ít ỏi cân nhắc xem nên làm điều gì đặc biệt cho bƲn gái. Chúng tôi đã đi xem phim và ăn kem trong cái rét của mùa đông Hà Nội (giống hệt cái

Page 34: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______33_______

rét đêm nay!). Tôi vẫn nhớ rõ ràng những giây phút hƲnh phúc đáng trân trọng đó. Trong ngăn tủ đựng đồ lưu niệm, tôi còn giữ những tấm hình tự chụp khi tôi 20 và mỗi khi xem lƲi tôi lƲi cố nhớ xem lúc đó mình đã vui sướng thế nào.

Giờ tôi đã bước qua tuổi 20, nhưng nhiều khi tôi vẫn thấy rằng có những giây phút ở tuổi 20 còn ngọt ngào và rực rỡ hơn cả cảm giác khi tôi cầm trong tay chìa khóa của căn hộ tiện nghi nằm giữa trung tâm thành phố. Vì vậy, nói thật nhé, hãy tận hưởng thời gian “học làm người lớn” này đi, bởi nó rất kỳ diệu. Đó là thời gian bƲn vừa thú vị vừa ngƲc nhiên trước cuộc sống trong khi những người khác đã lắc đầu, chùn chân. Sự ngỡ ngàng, háo hức, nhiệt huyết, và can đảm đối đầu với thử thách của bƲn lúc này sẽ trở thành những kỷ niệm đẹp đẽ cho bƲn về sau. Hãy yêu quý tuổi 20 của mình nhé!

NHỚ: Đừng bao giờ so sánh mình với bất cứ ai, đừng nghĩ mình thua kém những người có mức lương cao hơn. Cuộc đời không phải cuộc chƲy nước rút mà là một cuộc chƲy việt dã, rồi bƲn sẽ dần khấm khá hơn trên chặng đường dài. Ngay ở tuổi 20 hãy học cách tiết

kiệm tiền để có những đồng vốn đầu tiên bằng cách cắt giảm chi tiêu đối với những gì không cần thiết. Lúc này chính là thời điểm tốt nhất để bắt đầu học cách tiết kiệm tiền và đầu tư khôn ngoan.

Tâm trƥng hay thay đổi Đó là lý do tƲi sao đôi lúc bƲn

thấy thất vọng vô cùng và sống nội tâm hơn. Nhưng đừng mất niềm tin và cũng đừng quá nghiêm khắc với bản thân. Hãy tin là rồi bƲn sẽ vượt qua. BƲn sẽ có một cuộc sống thật tuyệt vời khi bƲn nhìn lƲi tuổi 20 và coi đây là thời gian để bƲn phƲm sai lầm, học hỏi từ những sai lầm đó, trưởng thành, và hiểu bản thân mình hơn để rồi lên kế hoƲch cho một tương lai rực sáng, đầy hứa hẹn.

Chào năm mới và chúc bƲn ở tuổi

nào cũng tràn đầy nhựa sống như tuổi 20!

(Theo Dân Trí Bùi Nguyễn Trƣờng An – sƣu tầm)

Page 35: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______34_______

Mưa! PHAN NGỌC DANH ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ột năm trôi qua từ ngày mình “gõ” cái từ “Mưa” cho tập san “Ngăn Bàn”,

thực sự có nhiều thứ thay đổi, mà thay đổi nhiều nhất là cái từ “Mưa” kia.

Đời sinh viên, sống xa nhà (có 30 kilômet, cũng không xa lắm), một mình giữa những tòa nhà kín cổng cao tường, giữa những dòng xe kéo dài nườm nượp, đầy khói bụi, nóng bức, một cơn mưa thực sự là điều quý giá nhưng nó cũng làm xoáy sâu thêm nỗi cô đơn và những dòng suy nghĩ linh tinh, miên man. Ngày xưa, mình thích mưa, còn bây giờ thì không! Nó không còn mang vẻ thú vị, khó tả như ngày nào, mà là lƲnh lẽo, cô đơn, gợi buồn, và đầy những lo lắng. Mình may mắn thuê được căn nhà rộng mà giá khá mềm, ba đứa ở chung, một đứa thì học khác buổi, một đứa thì hiếm lắm mới thấy nó ở phòng, một mình là như cơm bữa, lƲi có cái tật đi mưa không mặc áo mưa, thành ra trời mà mưa là y như rằng về đến

phòng là ướt, đồ thì có hƲn, chẳng thể thay nhiều được, thế là cởi trần bật quƲt cho áo nó khô nên lƲnh cực kì. Những lúc đấy ở giữa căn phòng thì cô đơn lắm chứ, nhớ nhà (dù về hoài), bắt đầu suy nghĩ linh tinh (mình phải tự nhận là có đầu óc khá mộng mơ). Điều mình nghĩ tới đầu tiên là về những buổi chiều mưa tƲi LTV, cả lớp tụ tập nói dóc hay đi “chọc gái”, những ngày tháng ấy thật sự vui vẻ, vô tư quá, mình hay ước được trở lƲi nhưng biết chắc là không bao giờ được nữa, và ở ngôi trường đƲi học mới thì có vẻ mình lƲi thu mình lƲi, không hòa nhập với môi trường mới, không hiểu vì sao!

M

Page 36: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______35_______

Sau đó lƲi nhìn ra ngoài cửa, những tòa nhà cao tầng đang được xây dựng, mình lƲi nghĩ về sự phát triển, về tương lai, một tương lai chưa định hình dù đã là sinh viên năm nhất một trường đƲi học được coi là Havard của Việt Nam, học một ngành ‘hot’ nhất bây giờ, có nhiều lúc mình nghĩ hay là mình đã chọn sai con đường, có vẻ mình phù hợp với các ngành công nghệ hơn, cái ngành mình đang học này toàn là những thứ mình không thích hoặc không giỏi (có lẽ không giỏi nên không thích) và những gì mình giỏi lƲi chẳng được sử dụng, nào là kĩ năng mềm, nào là ngoƲi ngữ, nào là bài luận… Tất cả đều rất mù mờ cho mình bởi cƲnh tranh mà không giỏi bằng người ta thì chắc chắn bị đào thải trong khi ước mơ của mình thì quá lớn (một vợ (đẹp), hai con, ba tầng, bốn bánh), lo lắng cho tương lai, lƲi thêm lo lắng là hôm nay thủy triều lên mà mưa thế này nước nó vào thì khốn, lau nhà cho ốm luôn.

Một mùa mưa dài trôi qua với bao lần như thế, có lúc mình thấy quá nản, quá mệt mỏi, định buông xuôi nhưng lƲi không đủ mềm yếu để làm thế, mình cứ tiếp tục mà không có mục đích. Một ngày, mình mua một quyển sách thuộc loƲi sách dƲy làm người (không hiểu sao bữa

đó lƲi có hứng mua sách ấy, đó là loƲi sách mình rất ghét, và chắc chắn nó là cuốn duy nhất, bây giờ cũng quên mất tên quyển sách rồi), mình đọc một câu chuyện về hai người tiều phu rất giỏi, một người làm việc cật lực cả ngày, một người thì làm chốc chốc lƲi nghỉ để mài lưỡi rìu, cuối cùng người hay nghỉ lƲi có năng suất cao hơn, một bài học được quyển sách đưa ra, hãy luôn mài bén lưỡi rìu của mình và đừng ngủ quên trong hào quang của quá khứ. Ngẫm lƲi, câu chuyện này quá đúng vào mình, mình đã ngủ quên trong hào quang của quá khứ để khi tỉnh dậy thì lơ mơ giữa con đường như người đi lƲc, mình đã không biết những điểm mà mình giỏi lâu ngày không được trau dồi lƲi trở nên cùn mòn như lưỡi rìu kia. Mình quyết phải thay đổi, phải biến những mặt yếu thành lưỡi rìu sắc bén của mình. Giờ đây, mình đang thực sự hừng hực khí thế và quyết tâm để vài ngày nữa bước chân vào năm thứ hai đời sinh viên.

Một mùa mưa cũng đang đến, mình vẫn ghét “mưa” dù đã ngộ ra được bài học, vì nó gợi nhớ quá nhiều quá khứ đẹp đẽ của đời học sinh, của tuổi mới lớn, của cái thời không bao giờ gặp lƲi, mình đã quá “yêu” cái thời đó rồi.

Page 37: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______36_______

Một góc khuất

NGUYỄN THỊ ĐINH SAN ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ó là một cô bé “khao khát” và chỉ biết thế thôi, thuộc loƲi người nhàm chán:

“học” là một cái gì đó gắn trong máu thịt của nó từ bé, nó có ý thức học tập cao và tự nhận thấy chỉ số IQ của mình không luôn tồn tƲi. Nó nhớ, à mà nó chỉ nhớ thế thôi, không hiểu sao từ bé tới giờ nó thích bài “Hằng năm, cứ vào cuối thu…” (bây giờ nó không nhớ tựa nữa). Nó thích một cái gì đó nhẹ nhàng và thấm được vào máu, len lỏi trong cái ấm áp của tâm hồn và chợt kích thích mƲch máu rung rung một cách dễ chịu. Nhưng rồi nó bước vào một môi trường mới, thực tƲi đập vào mặt nó một cách vô tình, giá lƲnh và tàn nhẫn (từ này hơi nặng nhưng nó thích). Lòng tự tôn của nó dường như là một màn mây vô hình và không rõ ràng, nó sống đều đều và đấu tranh với những cái nó nghĩ là tiêu cực. Nhưng dù sao đi nữa, nó vẫn là một trái tim yếu đuối và cần được yêu thương, nó nghĩ mình rất đầy nhưng không bao giờ nó thể hiện cái cảm giác đầy cho những người hay những gì nó quan tâm và thương yêu… Vô cùng tệ đúng không và thế là nó đánh mất… Nó tức mình lắm… Và một hôm bỗng

chốc nhìn lƲi nó không còn là nó nữa, “vô định“, nó không chấp nhận như vậy, nó ghét chính bản thân mình, ghét mọi thứ nhưng nó vẫn phải “nỗ lực”, tuy nó ít khi gọi đó là nỗ lực vì nó cần một cái gì đó đều đặn và khuôn khổ hơn. Và nó cũng nhận được kết quả tốt đẹp hay thượng đế mang đến tặng cho nó, có chăng chỉ là do nó tưởng tượng… Nó có những lối mòn vô cùng xấu nhưng không sửa được, tƲi sao chứ. Hì, nó cảm thấy hương vị cuộc sống cứ nhàn nhƲt làm sao ấy, nó thiếu một thứ gì đó hay nhiều thứ lắm. Chính vì vậy, bỗng bây giờ nó đã giải thích được vì sao nó thích những thứ nhiều màu sắc và hương vị. DƲo này nó thích “Kaleidoscope”, nó chợt nghĩ thôi. P/s: Một buổi tối nhiều cảm xúc. Quên và đang bù!

N

Page 38: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______37_______

Hắn! LƢU THÀNH NHÂN ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ắn là một người đặc biệt. Lần đầu mình gặp hắn, mình chẳng cảm

thấy gì cả. Có lẽ lúc ấy do mình chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, chưa hiểu gì về sự đời, nên chưa cảm nhận được người khác, hoặc cũng có thể do ngôi trường mình quá bé nhỏ so với ngôi trường của hắn đang học nên mình cảm thấy xa cách. Hết năm ấy, mình cũng chưa cảm thấy gì dù tuần nào cũng gặp hắn 2 buổi. Trong mắt mình, hắn nằm trong một băng thích nói đùa, và chỉ có thế, không đặc biệt hơn.

Mình bắt đầu để ý hắn từ năm 11. Hắn có cái gì đó lƲ lắm, không giống người khác. Hắn lúc này nói nhiều hơn, mình cảm thấy hắn là một người dễ mến hơn ngày xưa. Nhưng đặc biệt nhất, kéo dài đến hết năm 12, là bƲn hắn nhiều, nhiều lắm! Mà lƲi toàn là “thứ dữ”.

Mình với hắn chưa nói chuyện lâu với nhau bao giờ. Có chăng chỉ là trao đổi dăm ba câu vớ vẩn. Nhưng mình

biết hắn là người tinh tế thông qua những câu chuyện hắn nói với

mọi người. Hắn luôn là người đưa ra những ý tưởng độc

đáo và được mọi người ủng hộ. Hắn đánh giá vấn đề khá chuẩn xác, quyết

đoán và chắc chắn. Về giải quyết tình huống, niềm tự hào của mình, thì chắc hắn với mình cùng một chín một mười. Tính cách của hắn về cơ bản thì giống mình, chỉ

khác nhau một điều là mình nói ít còn hắn thì

nói nhiều, do đó hắn buộc phải dùng

nhiều sức hơn mình và free time thì hắn không nhiều. Tuy nhiên cũng vì thế mà mình lười biếng hơn hắn.

H

Page 39: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______38_______

Lướt Facebook, những câu comment của hắn rất hay, event của hắn rất đơn giản mà sôi động. Nếu nói về gây ấn tượng thì chắc mình không bằng hắn.

Lên đƲi học, mình chưa thấy một ai khác được như hắn. Cùng làm việc với rất nhiều sinh viên từ khắp nơi, bỗng nhiên mình nhớ đến hắn. Làm leader nhiều, nhưng chưa được quản lí mẫu người làm việc giống như hắn. Và mình ước rằng, mình được thử làm việc cùng với hắn một lần. Mình cũng muốn được làm leader của hắn, muốn thử “quản lí” hắn một lần. Tính cách của hắn rất tuyệt vời khi làm việc, kiến thức rộng, lƲi cùng quan điểm sống và làm việc với mình, xử lí tình huống quyết đoán và đặc biệt hơn là hắn rất có trách nhiệm. Mình chưa từng nghe ai nói xấu về hắn, ngay cả cô bé kinh dị khó tính rất thích chỉ

trích, góp ý, phê bình, “tự kỷ” nhất cũng gật đầu OK về hắn. Quan hệ của hắn với mọi người cực tốt. Không biết đối với các em 09 thì như thế nào, nhưng với lứa 08 thì hắn luôn được chào đón nồng nhiệt, cả boy lẫn girl. Mình không được như thế.

Mình muốn được thấy hắn nổi giận, mình muốn được một lần thuyết phục hắn, mình muốn được thấy hắn làm việc, muốn được học hỏi từ hắn sự thẳng thắn, quyết đoán và tự tin rất ‘men’ (đặc biệt là với girl). Mình muốn tìm thấy điểm yếu của hắn. Với mình, hắn nên thi vào NgoƲi Thương hơn là Bách Khoa.

Hy vọng là một ngày không xa, trong tương lai, mình sẽ được làm đồng đội của hắn, và tốt hơn nữa là mình sẽ là leader của một nhóm mà hắn là thành viên. Hi vọng thế!

“Đừng sợ hãi khi nhận thức rằng mình là người không hoàn mỹ. Vì khi nhận thức được điều này, thì bạn đã trở thành một người hoàn mỹ rồi đó...”

Page 40: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______39_______

Chột dạ nhớ về ngày xưa PU (07TITO) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

rưa nay, nhà tôi ăn cơm với cá. Tôi là một đứa thích đoán này nọ, nên trong bữa cơm

ba mẹ thường đố tôi thứ này nặng bao nhiêu, hết bao nhiêu tiền… Hôm nay cũng không ngoƲi lệ. Ba tôi hỏi:

- Chỗ này 3 con cá lóc, đố con hết bao nhiêu tiền?

Tôi đoán: - 48 ngàn. Vì thường nhà tôi ăn một bữa

không quá 50 ngàn. Ba tôi lƲi tiếp: - 1 kg 60 ngàn mà chỗ này 3 con

thì bao nhiêu? Tôi vẫn trả lời - 48 ngàn. Tôi im một lúc rồi hỏi ba: - Vậy chỗ này nhiêu ba? Ba đáp: - 72 ngàn đó con Tôi hơi ngƲc nhiên vì hôm nay ăn

sang ghê. Ba bảo “Cá đồng mà”. Cá đồng hèn chi ăn ngon phải biết. Tôi không phải là đứa ưa ăn cá. Nhưng dƲo này tôi lƲi ghét thịt cay đắng. Tôi bảo “Ăn cá mắc hơn ăn thịt”.

Một lúc sau chị tôi tiếp lời: - Hồi trước ở trên ngoƲi lâu lâu có

cá đồng ăn. Bác Minh tối nào cũng

đi chích, cả thùng… Có cả ba ba nữa. Mà chích toàn để ăn chứ không có bán. Ăn còn chưa đủ nữa, nhà đông quá mà.

oOo

Tới đây thì hình ảnh của gia đình bác Minh cứ hiện dần dần trong đầu tôi nên tôi không nói nữa. Ngồi im lặng tiếp tục ăn cơm. Ba mẹ và chị Hai vẫn tiếp tục câu chuyện. Tôi chỉ nhớ mang máng là việc liên quan đến bác gái có đứa em xinh, mà sao hồi đó cậu mình quen mà không lấy luôn đi (tới giờ cậu mình vẫn độc thân). Tôi chợt mở miệng:

- Bác Minh chết vì tông xe phải không ta?

Mẹ nói: - Ừ. - Vậy mà tưởng đi chích cá rồi bị

giật điện. Ba tiếp: - Con gái lớn đi lấy chồng rồi

phải không? Tôi bảo: - Lấy từ thời tám hoánh. Con gái lớn của bác tên Mi, bằng

tuổi chị tôi. Chị tiếp lời:

T

Page 41: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______40_______

- Trên đó phải nói khổ quá. Quả thật, cuộc đời những con

người nơi ấy thật mù mịt. Nếu nhìn ra xa thì chỉ biết được ngày mai họ sẽ ăn gì và làm gì. Đơn giản, họ là những con người ngay cả hiện tƲi cũng không có khả năng để nắm giữ. Cái nghèo khổ vây quấn họ, truy bắt, kìm kẹp họ. Cái ngày tháng mà họ có thể thoát ra khỏi nó vẫn còn xa vời lắm. Nhưng, ít nhất tôi cũng có thể biết họ đã có cuộc sống yên bình.

oOo Nhớ cách đây chục năm về trước,

tôi với chị về quê ngoƲi. Quê ngoƲi tôi nghèo lắm. Thời ấy nền nhà chưa lát xi măng, chỉ toàn là đất và cát. Chưa có điện, mà dùng dầu để thắp sáng. Xung quanh nhà ngoƲi toàn là

cây cối nên trời mau tối. Hồi ấy là mùa hè, cóc ếch nhiều lắm, chúng nó cứ chƲy nhảy lon ton trong nhà ngoƲi; con nào may mắn thì sống sót được thêm vài hôm, con nào số đen thì chui gọn lỏn trong cái bịch ni lông của chị Mi. Chị Mi bắt ếch chuyên nghiệp lắm. Tôi thì không dám đụng vào, trừ sau này thực hành sinh học mới đụng đến ếch sống. Tôi chẳng thích thú gì nhưng nhìn chị Mi bắt ếch thấy cũng vui vui. Cũng bắt đầu từ đó tôi biết mặt chị, biết nhà chị gần nhà ngoƲi tôi.

Hồi đó còn con nít, nên tôi khoái coi phim Tây du kí. Mặc dù hình như hè nào cũng coi hết Tây du kí, đến Tiểu Long Nhân. Nhà ngoƲi tôi thì lƲi không có tivi. Thế là tối tối, khoảng tầm 7 giờ hơn, sau khi cơm nước no nê. Ba bà cháu đốt đuốc sang nhà bác Minh coi tivi. Ban đầu còn chưa quen vì đi đường rừng nhưng sau vài bữa thì thuộc đường như lòng bàn tay.

Page 42: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______41_______

Nhà bác Minh đông con, vì mong có thằng con trai nên đẻ nhiều. Điều ấn tượng là gia đình bác đặt tên con gần đủ cả các nốt: Mi, Fa, Sol, La, Bình. Chị Mi bằng tuổi chị tôi, Fa bằng tuổi tôi, Sol, La là 2 chị em sinh đôi. Còn Bình thì được vài tuổi. Tổng cộng chục người quây lƲi xem Tây du kí. Thú vị và vui lắm. Lâu lâu lƲi giật nảy mình vì có con rết, con cuốn chiếu đang bò.

Tôi thân với gia đình chị Mi hơn, dần dần cả sáng cũng qua đó chơi. Được chị Mi với Fa dắt đi hái chôm chôm, tắm suối. Tôi nhớ cái lần đi qua cầu khỉ, có đúng cái cây chéo ngang làm tôi lúng ta lúng túng. Đi được tới giữa cầu tôi ôm luôn cái cây, nhìn không khác gì con heo quay, rồi nhảy tõm luôn xuống suối, may mà suối không sâu lắm.

Đằng sau nhà chị Mi có một cái ao cá, cũng không biết có phải ao không, nói chung khá rộng nhưng sình lầy nhiều, nước hơi cƲn. Mỗi bận lên đó, tôi bắt sƲch cá về nhà nuôi. Nhiều con đẹp phải biết. Tôi thích chúng hơn mấy con cá màu mè bán ở ngoài tiệm.

Không khí trong lành làm lòng người dễ chịu. Nhìn cuộc sống êm đềm trôi mà tôi cảm thấy ấm lòng. Bác trai sáng đi làm than, tối đi chích cá. Bác gái đi chặt măng. Thiên

nhiên nuôi dưỡng những con người lao động như họ. Họ nghèo nhưng vẫn sống tốt. Thiết nghĩ hƲnh phúc sẽ mãi theo họ. Nhưng không, cuộc đời đã có ngã rẽ.

Bán nhà, gia đình bác chuyển ra ngoài trƲi sống. Bác trai có tính hay nhậu, rồi hậu quả là gây tai nƲn và tử vong. Gánh nặng đè lên bác gái. Chị Mi không lâu sau bỏ nhà ra đi. Giờ đã có chồng và con. Tôi biết thế qua bà ngoƲi tôi. Vì từ lâu rồi tôi không còn liên lƲc với họ.

oOo Tôi hình dung ra từng khuôn

mặt, từng con người, nhưng thời gian đã làm nhƲt nhoà tất cả. Chỉ còn những kỉ niệm mà đầu óc nhỏ bé của tôi còn có thể ghi lƲi. Tôi mong một ngày nào đó, tôi sẽ gặp lƲi Fa, gặp lƲi chị Mi và các em nữa. Có thể tôi chẳng giúp đỡ gì được cho họ, nhưng tôi sẽ bắt ếch cho chị Mi, hái chôm chôm cho Fa, và mua hai cái vòng khác cho Sol và La. Lỡ gặp được con của chị Mi, tôi sẽ dƲy chúng tập vẽ. Vẽ về một khu rừng có rất nhiều cây, và suối, và cả cá nữa, vẽ về một mái nhà lợp tôn rách nát nhưng đầy ắp tiếng cười.

… BƲn đừng nên kể chuyện vì tự

dưng bƲn sẽ bắt đầu nhớ tất cả mọi người.

Page 43: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______42_______

Hãy bước tới

Một lần tình cờ về Biên Hòa và đến thăm thầy Đạt. Qua trò chuyện Bảo đã được thầy chia sẻ một số điều xoay quanh cuộc sống sau khi rời khỏi mái trường cấp ba. Gửi đến mọi người những dòng nhắn nhủ của thầy được viết lại từ những gì Bảo đã được thầy chia sẻ hôm đó.

hứ nhất, các em là hãy đi đúng hướng, hãy xác định hướng đi cho mình một cách

chín chắn nhất. Có nhiều sinh viên đang học Sư PhƲm nhận ra mình không thích lƲi chuyển sang ngành khác, hoặc từ Bách Khoa giữa chừng chuyển sang Y Dược. Như thế các em đã phí mất một năm, rất uổng. Một khi các em đã chịu theo con đường của mình, hãy quyết tâm đi tới cùng.

Thứ hai, các em đừng bao giờ có tư tưởng học để cho qua, học vì điểm số. Việc học là học cho mình chứ không ai cả, học vì kết quả tương lai, học để làm việc có ích cho xã hội, học để thành đƲt.

Tiếp theo, về vấn đề ngoƲi ngữ, đây chính là nền tảng của con đường khoa học, cũng là một chiếc cầu nối để các em có thể đi du học. Giỏi thì phải nằm trong môi trường tốt, các em đừng nghĩ đi du học là đi

để vọng ngoƲi mà đó là để nâng cao trình độ. Ở nước ngoài, con đường nghiên cứu khoa học rất rộng mở. Và chỉ có ở nước ngoài mới có những tiến sĩ 25 – 26 tuổi, rất trẻ so với Việt Nam vào khoảng từ ba mươi mấy tuổi.

Thứ tư, về tình cảm thầy trò. Dù đi đâu các em cũng phải nhớ cái gốc, hãy nhớ về những người thầy, người cô, và hãy luôn kính trọng. Có nhiều em ngày xưa rất ngoan, nhưng khi gặp lƲi thì lƲi… nghênh nghênh thầy cô…

T

Page 44: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______43_______

Thêm một vấn đề nữa, về quan hệ bƲn bè. Nhiều em ba năm học cấp ba rất là thân, nhưng sau khi ra trường một hai năm thì lơ hẳn. Hãy cố gắng giữ những tình cảm đó, thật sự mà nói lên đƲi học chưa chắc các em có thể tìm được cho mình những tình bƲn như thế. Hãy nhớ về ngày sinh nhật của nhau, hãy giữ cái ngày họp lớp. Thậm chí là có những buổi họp lớp dẫn theo con cái, rất vui. Các em cũng đừng quên những bƲn cô đơn, những bƲn vấp ngã ở kì thi đƲi học, những bƲn đó chính là những người cần sự động viên, giúp đỡ từ các em nhất.

Và điều cuối cùng, lên đƲi học là cơ hội để phấn đấu lƲi từ đầu. Các

em đừng mặc cảm về kết quả học ở phổ thông dù nó không được như ý. Có thể em học ở phổ thông tệ, nhưng khi lên đƲi học, tư duy phát triển, vào một môi trường thích hợp, em thích nghi nhanh và nắm bắt với nhịp học. ĐƲi học chính là một khởi đầu mới. Theo thầy biết như ở trường mình khóa 96 – 99 có một anh học ở phổ thông cũng thường thôi, không có gì nổi bật, nhưng khi lên đƲi học, thích nghi rất nhanh, trở thành tiến sĩ toán và hiện đang làm giảng viên ở một trường đƲi học ở Mỹ. Mọi cơ hội đang chờ đợi các em phía trước.

Phƥm Quốc Bảo (ghi từ cuộc trò chuyện cùng thầy Đạt - 17/01/2011)

Page 45: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______44_______

THỤY ANH ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

Tình baïn Năm tháng cứ đầy lên. Tình bạn Cũng đầy lên những kỷ niệm thân yêu Những mẩu thư viết vội cuối chiều Gài lên cửa, đợi người về sẽ đọc Trong cả những ước mơ ta không đơn độc Có bạn thân bên cạnh cùng mơ Cùng luận bàn về thời cuộc... ngây thơ Cùng tưởng tượng bao điều ngốc nghếch Cùng kể cho nhau câu chuyện không đoạn kết Về mối tình chớm nở trong tim Và một vài lần ta bỗng lặng im Cứ ngồi thế đến khi chiều tắt nắng

Bạn thân ơi, dù ở nơi xa vắng Chưa bao giờ tôi thấy bạn rời tôi Khi tôi vui cũng nghe tiếng bạn cười Khi đau đớn, tôi nhìn ra cửa sổ Những tin nhắn bay qua khung cửa Chạm vào tôi âu yếm, vỗ về Trái tim tôi vui sướng lắng nghe Lời lặng lẽ bạn gửi bằng ý nghĩ

Tình bạn có bền hơn tình yêu không nhỉ? Chẳng đam mê, cuồng dại trong hồn Chẳng nhớ nhung tím thẫm cả hoàng hôn Chẳng làm má rực lên màu lửa Tình bạn là ngôi nhà không khóa cửa Ta bước vào nào ngại ngần gì Nhận ấm êm rồi lại bước chân đi Đường xa lắc tìm riêng mình hạnh phúc…

(TV92 (07TITO) – sƣu tầm)

Page 46: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______45_______

Chuyện con lừa

ột câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Có một người nông dân nọ có một con

lừa già. Một hôm, con lừa bị rơi xuống cái giếng khô cƲn và đau đớn

kêu la thảm thiết. Sau khi bình tĩnh đánh giá tính hình, vì thương cho con lừa, người nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau đớn. Anh gọi thêm mấy người hàng xóm để cùng lấp đất chôn con lừa tội nghiệp.

Lúc đầu, con lừa thêm phần kinh hoàng vì những gì người ta đang làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng đất được hất xuống giếng liên tiếp theo nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt lóe lên: Cứ mỗi lần một tảng đất rơi đè lên vai, nó lƲi lắc mình cho đất rơi xuống và ngoi lên trên !

Và nó đã làm như vậy, từng chút từng chút một, với một lời thầm tự nhủ và tự cổ vũ: “Nào mình hãy hất nó xuống và bước lên trên, hất nó xuống và bước lên trên!”. Mặc cho sự

đau đớn ê ẩm phải chịu sau mỗi tảng đất ập xuống, mặc cho sự bi đát cùng cực của tình huống đang gánh chịu, con lừa tiếp tục chiến đấu chống lƲi sự hoang mang, hoảng sợ, tiếp tục theo đúng phương châm “hất nó xuống và bước lên trên”.

Và không bao lâu sau, cuối cùng dù bị bầm dập và kiệt sức, con lừa già đã vui mừng đắc thắng bước lên khỏi miệng giếng. Những gì tưởng chừng như đã đè bẹp và chôn sống nó, trên thực tế đã cứu sống nó. Tất cả đều nhờ vào cái cách mà con lừa đã can đảm đối diện với nghịch cảnh của mình.

Cuộc sống là như vậy đó. Nếu ta đối mặt với các vấn đề của mình một cách tích cực và quả cảm, khước từ sự hoảng loƲn, sự cay đắng và sự tự thương hƲi, thì những nghịch cảnh tưởng chừng có thể chôn vùi chúng ta, lƲi sẽ tiềm ẩn trong chính nó những phần thưởng không ngờ tới. “Hất nó xuống và bước lên trên”, hãy can đảm bước từng chút một ra khỏi cái giếng mà chúng ta đang gặp phải.

(Nguyễn Hoàng Long – sƣu tầm) P/s: Gửi tập thể 07TITO mẩu chuyện nhỏ này, đừng nản chí khi gặp khó khăn nhé. Cố lên!

M

Page 47: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______46_______

Sống chậm

ã có lúc nào bƲn cảm thấy mệt mỏi, chán ngán với những công việc thường

ngày chưa. Giải quyết một đống bài tập, công việc triền miên, hay các cuộc hẹn với mấy đứa bƲn bè, các cuộc đi chơi suốt đêm… Những công việc đó lặp đi lặp lƲi triền miên không ngớt trong khi thời gian lƲi có hƲn, bƲn phải thật cố gắng để có thể theo kịp được, và đến một lúc nào đó, mọi thứ bắt đầu rối tung lên…

Khi còn bé, đối với chúng ta, thời gian là một điều gì đó rẻ bèo… Một ngày trôi đi rất dài, quá lâu, vì ta chỉ việc ăn, ngủ, giải trí, chẳng biết phải làm những điều gì khác… Thuở ấu thơ là những khoảnh khắc dài thườn thượt khi ngồi quan sát một con kiến tha mồi, hoặc ngắm những cánh diều phấp phới trên bầu trời xa vời vợi

Và vì thế, chính vào những lúc ấy, ta có những mơ ước thật giản dị, chẳng hƲn như được ăn một cây kem đắt tiền hay được ba mẹ mua một bộ đồ chơi tập làm bác sĩ… Chính vì sự mong muốn không được đáp ứng mà ta vẫn cứ mơ, cứ ước, và cứ hy vọng… Sự hy vọng ấy cho ta một động lực ngọt ngào, để rồi chìm đắm trong những thứ cảm

xúc non nớt trẻ dƲi, thấy mình quá đỗi bình yên…

Rồi khi bƲn lớn lên. Giữa guồng quay vô tận của thời gian, áp lực của cuộc sống, của công việc, bƲn bắt đầu thấy chóng mặt, ngột ngƲt… BƲn muốn tìm lƲi một khoảnh khắc, một chút gì đó của tuổi thơ với những cái hồn nhiên, tươi trẻ, cái non nớt ngày nào nhưng không thể, và bƲn cứ mãi đắm chìm vào cái vòng xoáy không ngừng ấy…

“Cuộc sống cũng giống như một ly cà phê. Bạn nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm và chợt nhận ra rằng ly cà phê chưa có đường. Rồi bởi vì ngại đứng dậy, bạn ngồi đó và uống ly cà phê đắng. Khi ly cà phê đã cạn, bạn mới phát hiện đường đã không tan ra và dính ở đáy ly...

Chúng ta mất quá nhiều thời gian để băn khoăn tại sao cuộc đời lại quá ảm đạm, nhạt nhẽo và tốn rất nhiều thời gian đi tìm kiếm sự ngọt ngào trong khi ta chỉ cần khuấy lên”.

Nhẹ nhàng, tinh tế… thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng… hãy sống chậm lƲi để cảm nhận, để mỉm cười, để yêu thương…

Tôi thích cái cảm giác khi mình "sống chậm", và đang cố gắng rèn luyện cho nó thành một thói quen.

Đ

Page 48: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______47_______

Bởi chỉ có khi biến các hành động thành thói quen, để nó diễn ra một cách tự nhiên thì mới có thể giữ được tâm hồn mình thanh thản.

Sống chậm giúp ta có nhiều niềm vui hơn…

Đó có thể đơn giản là để cho chính mình những khoảnh khắc yên bình, những khoảng lặng để suy tư về cuộc sống và niềm tin phía trước.

Sống chậm là cái cảm giác nhẹ nhàng, thư thái. Điều đó giúp mọi công việc được sắp xếp một cách ổn thỏa. Mọi thứ vận hành nhịp nhàng như một cỗ máy vậy. BƲn không cần phải "dốc toàn lực" mà vẫn có thể hoàn thành tốt tất cả mọi thứ.

Hãy tự dành cho mình những khoảnh khắc yên bình, những khoảng lặng để suy tư về cuộc sống và niềm tin vào phía trước.

Hãy một lần ngồi lƲi và nhìn ngắm cuộc sống xung quanh, hãy tự vấn rằng, liệu có phải mình đã để

trôi lãng những khoảnh khắc tưởng như vô nghĩa, nhưng kỳ thực lƲi giá trị hơn rất nhiều những thứ vật chất khác.

Hãy sống chậm lƲi và cảm nhận, quan sát con người xung quanh, để lắng nghe những âm thanh rất đỗi thân thương, để tìm kiếm những vẻ đẹp bình dị, để gƲn bớt những lo toan, những vội vã trong tâm trí, cảm nhận từng phút giây, từng khoảnh khắc của cuộc sống kỳ diệu và để hi vọng về một ngày mai tươi mới…

Chậm lƲi để không hời hợt, chậm lƲi để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống, nhịp chảy của chính con tim mình, để nhận ra điều gì thực sự là cốt lõi, điều gì chỉ là thoáng qua… Chậm lƲi để nhìn lƲi. Chậm lƲi để… nhanh hơn.

(Nguồn : Internet TV92 (07TITO) – sƣu tầm)

“Đừng đi qua đời sống quá nhanh. Vì bạn không chỉ quên đi nơi bạn phải đến mà còn quên cả hướng đi của chính mình. Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, Nó là một hành trình mà bạn có thể tận hưởng từng bước một...”

Page 49: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______48_______

Bài học từ đội hình ngỗng bay

ào mùa thu; khi bạn thấy bầy ngỗng bay về phương Nam để trú đông theo hình

chữ V, bạn có thể tự hỏi khoa học đã khám phá được gì từ đội hình bay đó.

+ Khi một con ngỗng vỗ đôi cánh của mình, nó tƲo ra một lực nâng lên cho con ngỗng bay ngay sau nó. Bằng cách bay theo hình chữ V, đàn ngỗng thêm được 71% sức lực so với khi bay lẻ từng con một.

Những người là thành viên của một nhóm, cùng chia sẻ những mục

tiêu và ý thức chung, sẽ đi đến nơi họ muốn nhanh và dễ dàng hơn vì họ đang đi dựa vào lực đẩy và sự tin cậy của nhau.

+ Khi một con ngỗng bay lƲc khỏi đội hình của đàn, nó lập tức cảm thấy lực kéo khó nhọc khi bay một mình, và sẽ nhanh chóng trở lƲị đội hình chữ V như cũ, để có được lợi thế về lực đẩy từ những con ngỗng bay kề trong đàn.

Nếu chúng ta cũng có cảm nhận tinh tế như loài ngỗng, chúng ta sẽ

V

Page 50: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______49_______

giữ vững đội hình với những người cũng đang đi trên một con đường và hướng đến cùng một mục tiêu như chúng ta. Chúng ta sẵn sàng đón nhận sự giúp đỡ của họ và trao cho họ sự giúp đỡ của chúng ta.

+ Khi con ngỗng đầu đàn mỏi mệt, nó sẽ tụt lƲi và một con ngỗng khác sẽ bay lên vị trí dẫn đầu. Thay nhau đảm nhận những việc khó, với người hay với ngỗng bay về phương Nam đều là khôn ngoan và ích lợi.

Chúng ta nên thừa nhận, tôn trọng và bảo vệ những kỹ năng, khả năng, tài năng và sáng kiến độc đáo của nhau.

+ Tiếng kêu của những con ngỗng phía sau trong đội hình sẽ động viên những con bay đầu giữ tốc độ của chúng. Chúng ta nói gì khi được gọi từ đằng sau?

Chúng ta cần chắc chắn rằng tiếng kêu từ sau của chúng ta là tích cực và có tác dụng hỗ trợ. Những lời động viên sẽ nâng đỡ chúng ta, cho ta thêm sức lực.

+ Cuối cùng, và điều này rất quan trọng. Khi một con ngỗng bị bệnh hay bị thương và rơi xuống, hai con ngỗng khác sẽ rời khỏi bầy cùng bay xuống với con ngỗng bị thương để giúp đỡ và bảo vệ nó.

Chúng sẽ ở lƲi cho đến khi con bị thương có thể bay lên hoặc là chết, và chỉ sau đó chúng mới bay đi với đàn cũ hay nhập vào một đàn khác để đuổi kịp đội của

chúng tiếp tục bay về phương Nam. Nếu chúng ta cảm nhận theo cách

bay của loài ngỗng, chúng ta sẽ sát cánh bên nhau khi khó khăn cũng như khi thuận lợi.

(Nguồn: Internet)

“Một là con số quá nhỏ để làm nên điều vĩ đại”

Page 51: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______50_______

BẢO VỆ TỔ QUỐC: Công việc của ai?

LÊ THÀNH NAM ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ảo vệ tổ quốc phải là nhiệm vụ của toàn dân. Lịch sử dân tộc đã chứng

minh rằng chỉ có sức mƲnh đoàn kết toàn dân mới giúp giữ vững được non sông, bờ cõi. Thời nào không biết lấy dân làm gốc thì cơ nghiệp suy tàn, bờ cõi chia rẽ.

Bảo vệ đất nước chính là bảo vệ sự sinh tồn của chính mình. Bảo vệ

Tổ quốc là vấn đề trên hết trước hết, nếu không bảo vệ được Tổ quốc thì chẳng những nước mất nhà tan mà quyền lợi dân tộc, cá nhân đến vƲn năm cũng không đòi lƲi được.

Ấy vậy mà khi lãnh thổ quốc gia đang bị đe dọa, chúng ta lƲi đứng làm ngơ, cho rằng đó là việc của "Nhà nước", mà quên đi bổn phận với dân tộc, với tương lai của giống

nòi đất nước này. Thật đáng hổ thẹn với

với các thế hệ đi trước, chỉ bằng cái cuốc, cái gậy mà làm nên được đất nước và đã luôn quyết tâm giữ vững bờ cõi cho con cháu, một tấc không đi một li không rời.

Làm ngơ, tức là ủng hộ, cổ vũ cho kẻ thù cướp nước, đào xới mồ mả của ông cha ta, làm nhục quốc thể của ta…

B

Page 52: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______51_______

TRẦN NGỌC HÀ (09TO1) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

07TITO – tôi đã biết đến 07TITO từ sau hôm 20 tháng 11 năm tôi học lớp 10… Và những điều gì đã xảy ra, những thứ đã biến chuyển, những tình cảm đã gắn kết tôi với 07TITO, tôi đều nhớ hết, đều cất giữ nó trong chiếc hộp kỉ niệm màu thời gian.

Người tôi quen biết đầu tiên là anh Hoàng Long mà sau này đã trở thành sư phụ của tôi (tôi hay quen gọi là sp HL ^^). Tôi quý sp HL lắm và cũng là người tôi thân nhất cho đến hiện giờ. Cái gì tôi cũng bắt chước sp HL – nhí nhố, nói chuyện shock nhưng tốt bụng lắm! Tôi mong sp HL mãi thân với tôi như bây giờ, mong sp mãi nói chuyện shock, mãi dễ thương như vậy, nhiều lúc sp chính là động lực tinh thần cho tôi sống và học tập.

Sau sp HL có lẽ là anh Thanh Long (sp TL) – lƲi là sp ^^. Tôi quý sp TL ở tính tình vui vẻ, dễ gần và học rất giỏi. Sau này tuy ít gặp nhưng tôi vẫn mong sp TL học thật tốt ở trường ĐH Y Dược TP.HCM, vì sp TL cũng đã làm cho tôi rất nhiều điều trước đây, nhất là việc giúp tôi chọn con đường học tập mà tôi đang đi!

Tôi còn nhớ, tôi đã quen chị Phương Uyên nhưng trong hoàn cảnh nào thì… không nhớ, hehe ^^. Chỉ nhớ chị Pu (tên thường gọi của chị) hiền hiền, nhắng nhắng y chang tôi nên hai chị em hợp tính lúc nào không hay. Chị ú ú, dễ thương, hay khuyên bảo tôi nhiều điều trong cuộc sống. Hôm về thăm trường, tôi cùng chị tâm sự cả buổi.

Page 53: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______52_______

Tôi nhớ rất rõ, tôi yêu chị. Cảm ơn chị Pu!

Sau Tết Dương Lịch, tôi được nói chuyện và quen với anh Bảo – sư thúc của tôi :D. Tôi chỉ có vài từ cực kì chính xác để nói về sư thúc: hiền hiền, vui tính và năng nổ, là sách "HƲt giống" cho tôi trong mọi hoàn cảnh cuộc sống. Dù đã lên ĐH, nhưng sư thúc vẫn hay hỏi han việc học tập của tôi, tôi quý sư thúc vì điều đó.

Những ngày sau đó là chuỗi thời gian đón Tết, tôi đã kịp quen biết hầu hết tập thể 07TITO: anh Hai Kiên, anh Nhân, anh Tuấn, sp Danh (cute vô đối nhé ^^), chị Trang, anh Dũng, anh Duy, anh Lâm, anh Thiện, anh Vũ… Ôi nhiều lắm lắm! Tất cả đều khiến tôi ngưỡng mộ và yêu quý. Mỗi người một tính cách riêng biệt nhưng không hiểu sao tôi vẫn dung hòa tất cả, vẫn yêu quý tất cả một cách chân thật!

Dần dần, tôi dành cho 07TITO một tình cảm đặc biệt! Không thể định nghĩa được, nhưng tôi tự hứa lòng mình là sẽ mang theo tình cảm đó suốt cuộc đời! Hễ nghe đến 07TITO tôi lƲi giật mình, lƲi lắng nghe và quan tâm, y như fan hâm mộ thần tượng idol ý ^^. Tôi mong 07TITO đậu ĐH hết, tôi mong họ

sống vui vẻ, vì tôi muốn được thấy 07TITO như vậy.

Sau đó, tôi biết tin các anh chị đều đậu ĐH, tôi mừng lắm! 07TITO thật sự đã trở thành tấm gương sáng, tôi phấn đấu, nỗ lực hơn bao giờ, có ngày hôm nay đều là nhờ động lực từ 07TITO.

Tôi mong các thành viên của 07TITO mãi khỏe mƲnh và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống, hy vọng rằng tôi còn được gặp họ hoài hoài ^^

Hội trƲi của trường sắp đến, anh chị lƲi về – những cựu học sinh – vốn nhí nhố, vui tính ngày nào vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường… Sẽ có những cuộc gặp mặt, háo hức, đợi chờ, hƲnh phúc và luyến lưu…

Tết lƲi về… Một năm rồi, bao kỉ niệm, bao tình cảm, bao lời nói… Tất cả tràn về nhiều như chưa bao giờ được nhớ đến như vậy. Mỗi người lƲi thêm một tuổi, trưởng thành, chín chắn hơn. Kỉ niệm lƲi chất kỉ niệm, mong mỏi lƲi càng thêm mỏi mong… Cảm ơn 07TITO rất nhiều, về những điều mà anh chị đã, đang và sắp làm!

Năm mới nhiều niềm vui, hƲnh phúc và thành công… 07TITO nhé!

09TO1 ngày... tháng... năm... Xuân Tân Mão 2011

Page 54: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______53_______

LƢU QUẾ ANH (07LY) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

07TITO không thân thiết như một người bƲn thân, càng không như ruột thịt. Không phải thành viên nào của 07TITO cũng đem lƲi cảm giác ấm cúng như cảm giác của mình với 07LY. Như những tập thể khác, 07TITO cũng đoàn kết, cũng cố gắng trở thành một gia đình. Ấn tượng đầu tiên với 07TITO là từng cá nhân của lớp, không kể những người đã quen từ trước, bƲn Kiên công chúa, Nhựt "không biết mặt đất", Yến dzôm, San líu lo, Long, Bảo, Phát học như cái máy, Dũng PMU... 12 là năm 07TITO gây ấn tượng mƲnh nhất với tinh thần học tập làm mình vô cùng ghen tỵ cộng với sự gắn bó qua mấy lần thấy các bƲn cùng ăn sáng, cùng ôn bài, cùng hát, cùng chia tay… Không đánh đồng cả lớp, một vài cá nhân của lớp khiến mình không ưa

nổi. Sau một khoảng thời gian dài tiếp xúc, những thành viên khác đem đến cảm giác nhiệt tình, chân thành, hòa đồng của các bƲn, mỗi người một vẻ. Những buổi học hóa, toán mệt mỏi trở nên vui hơn, có người để chọc, để nói nhảm, tất nhiên để hỏi bài nữa, đường về lâu hơn nhưng bớt dài hơn. Buổi chia tay 12, mình vỗ tay cho 07TITO thật nhiều, rồi la toáng lên, nghĩ lƲi ngƲi chết được, nhưng nếu thời gian có quay lƲi, mình vẫn làm vậy, có thể do Lý và Toán Tin có nhiều cảm nhận chung.

… Bây giờ thỉnh thoảng vẫn thấy áo

Tí To làm mình nhớ lƲi những năm tháng ở LTV, cùng với 07LY và những người bƲn chân thành mang đặc trưng 07TITO

Page 55: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______54_______

Vài dòng cho một hiện tượng

ửi tới những anh chị hàng xóm suốt 1 năm trời! Đã có ý định viết 1 bài gửi

cho Ngăn Bàn+ từ rất lâu trước đó, khi nghe thông báo tập san này sẽ làm thêm phiên bản mới nhưng với những sự bân bịu riêng không ngờ tới khiến bản thân trì hoãn mãi cho tới hôm nay. Thật buồn không được là người đầu tiên mở hàng!^^

… Chợt nhớ năm ngoái, những

ngày đầu vào năm học, chợt thấy một lớp dùng rượu ngâm bò cƲp lau bảng, thấy ngỡ ngàng và bất ngờ ghê gớm. Cảm giác đầu tiên tập thể lớp mình dành cho TÍ TO cô đọng lƲ i là ở một từ "quái gở" – thành thật mà nói là thế!.

Rồi sau đó, được chứng kiến những màn la hét, cười um sùm trời đất rồi chọc chọe nhau, bê nhau lên đòi ném xuống lan can, vật lộn

nhau… vân vân và vân vân… không sao kể hết của cái lớp hàng xóm ấy; cảm giác thứ hai ra đời một cách rất ư có lý rằng: một lớp quá nhí nhố như… sở thú với nhiều loài thú lƲ, hiếm có khó tìm! (Trích nguyên văn những nhận xét ngày ấy dành cho anh chị… Xin bình tĩnh xem tiếp ^^)

Được vài ngày im ắng, hồn ai nấy giữ thì đã xảy ra một cuộc chiến nho nhỏ mà người châm ngòi là lớp TÍ TO đang nói được tới ở đây chứ chẳng ai khác. Không biết ai là người khơi mào và sáng tác ca khúc 100% con bò… gì gì đó để châm chọc nhưng khi được hỏi thì anh lớp Toán kêu mình vô tội và mấy anh lớp Tin hát, anh lớp Tin lƲi đổ qua bên lớp Toán. Quyết tâm trả món nợ, chiều hôm ấy, bảng lớp TÍ TO xuất hiện dòng chữ:

“Toán Tin

G

Page 56: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______55_______

T.T Tâm Thần… v.v…” (không tiện kể

ra, nhưng cũng nhân đây, gửi lời xin lỗi tới anh chị không tội vƲ gì nhưng bị đánh đồng và mang tiếng như thế… Quá khứ mà… Bỏ qua, bỏ qua… Xí xóa, xí xóa hen ^^).

Rồi một ngày đẹp trời, cả lớp mình bị lừa bởi món quà của mấy anh hàng xóm – hộp bánh Trung Thu rỗng tuếch! Và cảm giác thứ ba ra đời… Cảm giác ấy đầu tiên hướng về những nữ nhi của vương quốc TÍ TO… Thật tội nghiệp cho các chị vì phải sống giữa bao nhiêu là đau khổ, và một nhận định xác đáng ra đời: tất cả con trai ở lớp ấy mới đáng ghét làm sao!

… Những tưởng xích mích cứ thế

lẳng lặng, tầm ngầm giữa hai lớp và cảm giác thứ ba đã là đỉnh điểm của “quá trình nhận thức và rút kinh nghiệm từ lớp TÍ TO”. Nhưng… có những ngày, những lúc khiến con người ta chợt suy nghĩ nhiều hơn: Khi anh Mụp chỉnh máy chiếu

giúp lớp thuyết trình Sử. Khi thấy "lính mới" lóng ngóng

ngoài hành lang không biết chuẩn bị cho ĐƲi hội PHHS ở lớp thế nào, chị Mắt kiếng chỉ cho viết gì lên bảng và đi mua nước ở đâu.

Khi anh a.B đề nghị giúp bê thùng nước cồng kềng lên cầu thang.

Khi anh Khỉ bày trò chơi hát nối, nối hết chiều nay tới sáng mai vẫn còn hăng hái.

Khi anh Vịt dƲy cho mấy cái sơ đồ khối khô khan.

Khi anh Mắt đen tận tình chỉ giải mấy bước phân tích loằng ngoằng khó hiểu trong sách nâng cao để tổ mình thuyết trình toán.

Khi anh Vịt dƲy cho cách đánh bóng chuyền.

Khi ai đó chỉ ta nơi hái trộm mận, ai đó khuyên ta bí kíp ứng phó môn quốc phòng, khi ai đó nhường ghế cho ta trên xe buýt và cười rất tươi rằng “hàng xóm mà”, khi ai đó khen lớp ta khắc bút chì khéo quá và đòi học cách làm nữa… Hình như những khi đó, TÍ TO

với sự “quái gở” và "sở thú" không còn nữa, thay vào đó là một TÍ TO dễ gần và thân thiện (không nói nữa, lƲi khen thêm mất công quá đà…^^)

Và cũng có những khi, chỉ cần chú ý một chút ngày này qua tháng nọ ta bỗng thấy: Họ giỡn với nhau có quá thô bƲo

nhưng vẫn cười vang, không chửi bới ,không tức tối.

Page 57: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______56_______

Họ cùng ngồi ăn sáng với nhau ở một góc quen thuộc… cùng họp bàn tròn dưới sân trong những ngày học tin… cùng nhất trí bỏ tham gia báo tường, bỏ tham gia nấu ăn và cắm hoa mà không thành viên nào tỏ ra bất mãn.

Họ cùng nhau ở lƲi trong lớp ngêu ngao tập hát 20-11, cùng nhau ở lƲi trường tới 5h chiều để tập nhảy… Và họ hát thật vang vào đêm chung kết, khi đột ngột cúp điện, họ vẫn giơ lên những nhành hoa hồng chiến thắng của mình và cất cao lời ca…

Họ đã có những bức hình là bao kỷ niệm sâu sắc mỗi nơi tập thể họ in dấu chân lƲi. Hình như, những cô gái của tập

thể đó không buồn vì là thành viên trong lớp toàn những cậu con trai lắm trò quậy phá, những cô gái ấy cười và còn rất thân thiết với những cậu bƲn tếu táo ấy! Họ đoàn kết và vui vẻ!

Vẫn còn đó một TÍ TO được nhắc đến như một hiện tượng có chơi nhưng không có nghĩa là không học, đã chơi là hết mình, và đã học thì phải thành danh.

… Không có dự định trước cho

những gì mình sắp viết, không bố

cục, không chủ đề… chỉ biết rằng mình không phải làm một bài luận văn thì hãy để những gì đã có trong đầu tự mà ra trang giấy. Nghĩ gì viết nấy nên hẳn có sự rối rắm, không rõ ràng, mong được anh chị bỏ qua nha. Chỉ muốn gửi vài dòng cảm xúc, vài cảm nghĩ giản đơn tới TÍ TO thui. Là một vài suy nghĩ từ ngoài nhìn vào, thoáng chút nhìn vào nên có sai sót và thiếu thốn gì mong không bị trách!

Thân! …

10:00 am Việt Nam 18/01/2010

Nhỏ hàng xóm 09VA

Page 58: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______57_______

07TITO PHƤM THỊ HỒNG YẾN ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

hi tập san này ra đời, lƲi cộng thêm một năm nữa 07TITO tụi

mình biết nhau. Mọi người bây giờ, ai cũng đã thành một sinh viên, với những cái đổi thay khác nhau. Nhưng mình vẫn luôn tin, tin vào một điều chắc chắn rằng. Mọi thành viên tụi mình vẫn sẽ mãi nhớ 07TITO. Mặc cho thay đổi như thế nào… Mình cũng vậy! Mình cũng luôn nghĩ về lớp mình. Ở nơi xa, càng nghĩ càng nhớ về lớp mình! Đúng là càng xa càng nhớ mà… Nhớ những khoảng thời gian tụi mình còn được học chung một căn phòng. Còn đâu khoảng thời gian được ngồi cùng bàn với hai đứa con gái và tám bất cứ chuyện nhỏ chuyện to, còn đâu mỗi ngày mình được nói chuyện với thằng bƲn rất biết cách động viên người khác, được đọc những quyển sách hay từ một người bƲn, và còn đâu những ngày hăng hái cùng cả lớp đi sớm về trễ để chuẩn bị cho các phong trào trƲi xuân và thể dục

đồng diễn… Đã lâu rồi, cái khoảng thời gian cấp ba ấy. Nhưng sao vẫn cứ ngỡ lớp mình mới chỉ cách xa nhau vài tháng nay. Phải chăng những khoảnh khắc ấy luôn hiện diện nơi nào đó trong mình nên luôn cứ ngỡ nó mới vừa qua gần đây thôi? Phải rồi, mình vẫn thường hay xem lƲi tập san của lớp rồi tự hỏi cuộc sống các bƲn bây giờ ra sao mà! Quả thật bây giờ, mỗi người đều đã đi trên con đường riêng của mình. Nhưng cho dù ở đâu, làm gì vẫn mong các bƲn luôn được hƲnh phúc và có nhiều niềm vui trong cuộc sống. Luôn cố gắng hết mình nha mọi người, nhớ mọi người nhiều!

K

Page 59: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______58_______

NGUYỄN NGỌC THÙY TRANG ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

07TITO

Viết bài cho tập san lớp! Dòng suy nghĩ này mãi đè nặng trong đầu mình bấy lâu, từ trước khi thi, thi xong, trước Tết rồi sau Tết. Mình muốn viết lắm chứ nhưng chẳng thể nào viết được. Đã nhiều lần thử thức khuya thật khuya vì hình như lúc nguồn cảm hứng văn thơ trong người tràn trề nhất, rồi bất chợt có những điều gì đó lóe ra, ngồi viết được một đọan, lƲi thôi. Những câu chuyện, câu thơ, những bài văn không đầu, không kết, không nói lên gì cả, lộn xộn, mơ màng, không thể hiểu nổi. Tối nay mình lƲi ngồi viết. Nhưng lần này không phải là viết văn, viết thơ nữa, mà là những câu đố. Một trò chơi mật thư chưa từng được đăng trên website nào khác cả. Nó dành cho 07TITO, và chỉ 07TITO mới có thể giải mà thôi.

Hãy lấy lời giải của câu trước để làm khóa cho câu tiếp theo nhé! Bắt đầu nè, bạn đã sẵn sàng chưa?

Page 60: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______59_______

OII: ĂN SƱCH CHỮ I I (10) 66-65 78-65-87-77 75-72-79-79-78-71 68-68-79-79-73-82 76-65-65-89-83 76-65-77-70 71-79-67-83 Vượt qua bước đó rồi thì xin chúc mừng bƲn, đây là câu tiếp theo: (-1;-4)(0;-2)R(-2;-1) CO(1;-3)(-2;-5) Nếu đã giải được thì bƲn vượt qua 2/3 chặng đường rồi đó. BƲn đã biết dùng gì để làm câu cuối cùng này chưa? (4;2;1) (49;10;5) (7;6;5) (7;6;6) (11;8;4) (21;10;7)

Hy vọng mọi người sẽ vui. Lời giải sẽ được đăng trên tập san lần tiếp theo. Trong thời gian đó bƲn nào làm sáng tỏ được toàn bộ câu hỏi và gởi email cho mình sớm nhất sẽ nhận được quà (chỉ 1 bƲn thôi đó). Email: [email protected] Chúc các bƲn may mắn! (Hãy nhớ bạn là thành viên lớp 07 Toán – Tin nhé!)

Page 61: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______60_______

…live my life Chuck đứng giữa ngã tư, trước mắt anh là những con đường chƲy xa tít tắp, cắt xuyên qua thứ màu xanh mênh mông cao rộng của cỏ và bầu trời. Ngay lúc ấy, anh biết rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cuộc đời vẫn thế và sẽ mãi như thế, trải dài và đầy hứa hẹn. ................................................................................................................................................. - Giáo sư, ông không lo sợ rằng một ngày nào đó, những con bò sát khổng lồ này sẽ sinh sôi thành từng bầy và chiếm lấy hòn đảo này sao? - Ồ không, chúng đã được lựa chọn để toàn là con cái và dĩ nhiên chúng sẽ chẳng thể làm được điều đó. - Ông thật sự nghĩ như thế sao! Ông nên biết rằng sự sống luôn tìm được con đường của riêng nó! ................................................................................................................................................. Tôi vẫn không nói gì, tôi biết Zorba có lí, tôi biết vậy nhưng tôi không dám. Cuộc đời tôi đã đi chệch đường và sự giao tiếp của tôi với mọi người giờ đây đã trở thành một cuộc độc thoƲi đơn thuần. Tôi đã xuống cấp đến mức nếu phải chọn giữa việc phải lòng một người đàn bà và đọc một cuốn sách về tình yêu, chắc tôi sẽ chọn cuốn sách. ................................................................................................................................................. Nghe này… Ame’lie… con gái. Xương của con không như pha lê, hãy gõ mƲnh vào cuộc sống. Đừng để cơ hội vụt bay đi… để rồi theo năm tháng… trái tim của con… sẽ khô héo và mảnh mai… như thân già này. Cho nên, vì Chúa, hãy mƲnh dƲn lên! ................................................................................................................................................. Hãy sống đúng bản chất loài người, hãy vượt qua mọi định kiến cá nhân, hãy lấp bằng mọi hố ngăn cách cá nhân để cá nhân tự hòa đồng với gia đình, với cộng đồng xã hội. .................................................................................................................................................

Page 62: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______61_______

- Anh biết không, niềm tự hào của người Pháp là trong cuộc kháng chiến của họ, khi đối diện với quân đội phát xít, họ cười vào mặt chúng khi chúng chĩa súng vào họ. ................................................................................................................................................. Nghe thêm một phút nữa thôi. Nếu có tay linh mục nào đó đến bảo tôi xưng tội và làm phép bí tích cho tôi thì bảo hắn cuốn xéo cho mau và rủa nguyền tôi thì mới hợp lý. Tôi đã làm vô số, vô số việc trong đời mà vẫn thấy chưa đủ. Những người như tôi lẽ ra phải sống ngàn năm. Chúc ông ngủ ngon. Đó là những lời cuối cùng của ông ta. Nói rồi, ông ta ngồi phắt dậy trên giường tung hết chăn mền và cố đứng lên. Chúng tôi chƲy đến ngăn ông ta – Lubya vợ ông ta và tôi cùng với mấy người hàng xóm lực lưỡng. Nhưng ông ta thô bƲo gƲt tất cả bọn tôi sang bên, nhảy khỏi giường và ra chỗ cửa sổ. Ở đó, ông ta nắm chắc lấy khung cửa, nhìn ra tận dãy núi xa giương to mắt và cất tiếng cười, đoƲn hí vang như ngựa, ông đã chết trong tư thế đứng như vậy, móng tay cắm ngập vào thành cửa sổ. ................................................................................................................................................. BƲn nghĩ rằng tôi đang bảo bƲn là hãy yêu đời hơn, không đâu, bởi vì có thể một ngày nào đó bƲn sẽ nhận ra và nói với tôi chính điều đó. BƲn nghĩ rằng tôi đang bảo bƲn hãy nhìn đời với một con mắt khác (theo hướng tích cực hơn), không đâu tôi chỉ mong bƲn hãy nhìn đời theo đúng những gì nó đang tồn tƲi, sinh sôi và nảy nở dù theo bất cứ một chiều hướng nào. BƱN – một thực thể hữu hình của sự sống, dù có bao thứ kẹp lấy bƲn, liệu bƲn vẫn sẽ tìm được con đường của riêng mình. Hay khi chính cuộc đời quay lƲi và chĩa súng vào đầu bƲn, bƲn sẽ là một người lính Pháp chứ? Tôi chẳng biết phải kết thúc câu chuyện của chúng ta như thế nào, bởi tôi đang nói về “cuộc sống”, từ mà dù phát âm theo ngôn ngữ nào cũng thật đẹp. Và một thứ đẹp như thế thì chắc là chẳng cần đến khởi đầu và càng không nên có kết thúc. Trước khi nói “fort comme la mort” chúng ta đáng ra phải nói “fort comme la vie”.

Page 63: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______62_______

Đồng hồ. Đồng hồ quay. Nó được tƲo ra với mục đích đó. Và đã sống như thế suốt đời. Cho đến khi không thể quay được nữa. ChƲy xuyên qua ánh sáng và bóng tối. Từng nhịp… từng nhịp… với giai điệu của thời gian. Trái tim. Trái tim đập. Nó được tao ra với mục đích đó. Và đã sống như thế suốt đời. Cho đến khi không thể đập được nữa. Đập cho cả người tốt và kẻ xấu. Từng nhịp… từng nhịp… mang theo mình nhịp điệu của sự sống. Nếu đã như thế, nếu quả thật con chim phải hót, chiếc lá phải xanh thì chẳng lý nào ta lƲi không dám sống thật với bản thân mình. Tôi muốn sống một cách trung thực. Trung thực với chính mình. Như vậy là quá đủ. Từng nhịp… từng nhịp… với giai điệu nhịp nhàng của từng tế bào trong bản giao hưởng riêng nhất và duy nhất. Sài Gòn một ngày mưa bình thường như bao ngày, gió rít giật mƲnh kéo cong những thân cây, mưa rơi lào rào, gõ tanh tách vào cửa kiếng. Tôi vặn loa to lên để tiếng nhƲc át tiếng mưa, đã không biết tự bao giờ tôi cảm thấy mưa thật phiền, áo quần phơi sẽ không khô được, có chuyện muốn đi ra ngoài cũng phải đắn đo, đã thế còn bị ngập, mãi nước mới rút được, và còn biết bao nhiêu là chuyện. Rồi chẳng hiểu sao vì một lí do gì đó tôi bước ra ngoài hành lang khi mưa sắp tƲnh, nghiêng người tựa vào lan can và bƲn biết không, tôi đã thấy… CẦU VỒNG!!! BƲn sẽ nghĩ thằng này thật sến còn bày đặt “cầu vồng sau mưa”, không phải đâu sự thật là tôi đã rất ngƲc nhiên, không biết đã bao nhiêu năm rồi, tôi sống giữa lòng thành phố chật chội và đã chẳng còn thấy cầu vồng. Thế mà bây giờ nó lƲi hiển nhiên và thật đến thế. Lúc ấy tôi phát hiện ra rằng, từ trước tới giờ vẫn luôn có cầu vồng, và sẽ mãi mãi như thế.

…chỉ là tôi đã quên. Hồi còn bé tôi vẫn thường hỏi từ chỗ tôi đứng đến đường chân trời là bao xa – 10, 20 hay 30 km. Nếu như… tôi chƲy thật nhanh đến đó… thì sẽ mất bao lâu… và ở đó có gì. Bây giờ tôi chắc rằng, nếu như tôi có đôi hài bảy dặm và chƲy hết tốc lực thì ngay khi mà tôi tưởng đã đến nơi thì sẽ lƲi có những chân trời mới mở ra trước mắt,vẫn thế và sẽ mãi mãi như thế, sẽ luôn có những chân trời mới. Phải không.

Page 64: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______63_______

Phụ lục: Những bài viết từ các bạn cộng tác viên LTV

Page 65: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______64_______

Những câu chuyện về cái hộc bàn (trích từ chương trình Âm nhạc 12h về Những cái hộc bàn)

hững cái hộc bàn – một hình ảnh quá đỗi thân thuộc gắn với một quãng đời nhiều kỷ niệm của mỗi chúng ta. BƲn cũng giống như Nhím lúc này chứ, trong đầu hiện lên quá chừng chừng hình ảnh

những cái hộc bàn. Nào là cái hộc bàn nhét đầy lương thực thực phẩm, để rồi mỗi lúc vào tiết học, tranh thủ lúc thầy cô chép bài trên bảng, lũ trò nhỏ lƲi len lén thò tay bốc vài miếng cho nhanh vào mồm. Đôi khi bốc phải miếng to cho vào miệng ngay lúc thầy cô quay lƲi, thế là phải trợn trắng mắt mà cố nuốt, hay là giở chiêu vờ ngáp, vờ gục đầu ra vẻ học hành mệt mỏi lắm. Ăn vụng lén la lén lút, thậm thà thậm thụt như thế mà sao thấy ngon lƲ. Ngon và ấn tượng đến mức dù lớn rồi, đủ tiền mua cả ký xoài, cả ký bắp nổ ngồi ăn đường hoàng chính chính mà sao vẫn tắc lưỡi: “Xoài, bắp nổ ngày xưa ngon hơn nhiều”.

Hộc bàn còn là nơi khơi đầu bao câu chuyện đáng nhớ. Nào là cái lần nhỏ HƲnh lớp 8 bay thẳng từ trên ghế xuống đất khi mà thò tay vào hộc bàn, lôi ra một con thằn lằn… bằng cao su. Nào là cái lần quê ơi là quê, bị cô giáo bắt đứng phƲt nguyên tiết, khi mà phát hiện Nhím thò tay xuống hộc bàn lật truyện Teppy đọc lén trong giờ học. Nào là cái lần lũ con trai trong lớp bất ngờ nhận được mỗi đứa một bông hồng trong hộc bàn, món quà mà cánh con gái thân tặng nhân ngày 3 tháng 8.

Vậy đó, hộc bàn – cái khoảng không gian nho nhỏ khoảng mấy mươi centimet vuông, hóa ra lƲi chứa đựng quá nhiều câu chuyện kỷ niệm. Như một thước phim quay chậm, hình ảnh cái hộc bàn tiếp tục hiện lên trong đầu Nhím lúc này. Ừ, thì là bộ phim tài liệu về những cái hộc bàn.

Bây giờ là hình ảnh những cái hộc bàn năm cuối cấp. Hộc bàn nhét đầy những sách giáo khoa, sách tham khảo, tài liệu đề giải, và nhét cả cái ly nhựa đựng cà phê uống khi buồn ngủ. Đó là cái hộc bàn của những nỗ lực, ước mơ tuổi 18; mà chính xác hơn là nỗ lực, ước mơ và cả áp lực. Có một điều đặc biệt, cái hộc bàn năm cuối cấp ấy, dù đầy ắp cách mấy thì vẫn có một chỗ trống dành riêng cho cuốn lưu bút trao tay đầy ắp yêu thương. Cuốn lưu bút, vật duy nhất có cơ hội ghé thăm một vòng cái hộc bàn trong lớp. Và nếu như những cuốn lưu bút biết nói, chắc chắn chúng sẽ kể cho ta nghe nhiều câu

N

Page 66: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______65_______

chuyện hay về những bí mật ẩn trong những cái hộc bàn. Sẽ là những bí mật dƲng như hộp sữa đầu giờ nằm trong hộc bàn anh chàng đầu đinh giờ ra chơi đã âm thầm chuyển sang hộc bàn cô nàng lớp trưởng. Những bí mật như thế đôi khi chỉ mãi dừng lƲi là một kỷ niệm thời học trò, và ngay cả những người trong cuộc cũng chẳng nhớ. Trưa nay Âm nhƲc 12h xin nhắc lƲi vu vơ, biết đâu ở đâu đó, sẽ có ai đó à lên một tiếng khi nhận ra điều vu vơ ấy đúng chóc ngay mình. Những điều vu vơ gợi nhớ về những gì đã từng xảy ra giữa những cái hộc bàn năm cuối cấp.

Bộ phim tài liệu về những cái hộc bàn lúc này dừng lƲi ở hình ảnh cái hộc bàn thời sinh viên. Đó là một cái hộc bàn thay đổi từng ngày, vì sinh viên có bao giờ ngồi yên một chỗ suốt 4 – 5 năm. Nhưng dù là ở dãy bàn đầu lớp, giữa lớp, hay cuối lớp thì cái hộc bàn của anh chàng sinh viên Nhím Xù luôn là cái hộc bàn đầy ắp hoa, thư hâm mộ của các bƲn nữ trong và ngoài lớp, trong và ngoài khoa. Nhím đùa ấy, nhưng mà nhớ đi nhớ lƲi thì cũng có một lần. Nhưng mà kỷ niệm ấy thì nghiệt ngã lắm lắm, để Nhím kể cho nghe.

Đó là một ngày đẹp trời 14/2 lễ tình nhân năm đƲi học thứ hai. Sau giờ ra chơi vào, Nhím bất chợt phát hiện trong hộc bàn của mình có một bông hồng và một tấm thiệp nhỏ vẽ hình hai trái tim. Trời ơi, sướng ngất ngây con gà Tây, Nhím cứ gọi là mặt vênh lên trời với đám con trai ngồi xung quanh. Thấy giá trị của Nhím Xù chưa. Vậy mà phần nghiệt ngã của câu chuyện nằm ở đây. Các bƲn biết không, giữa tiết học hôm ấy, trong trƲng thái mặt vẫn vênh lên trời, Nhím nhận được một mẩu giấy chuyền từ bàn trên xuống, nội dung như sau: “Xin lỗi mình nhầm chỗ, làm ơn chuyển giúp hoa và thiệp cho người bên cƲnh”. Đó, các bƲn thấy nghiệt ngã chưa. Thế nên bây giờ Nhím vẫn hay mơ về những cái hộc bàn đầy hoa và đầy thư hâm mộ. Nhưng mà cũng có một điều an ủi là nhờ chuyện nhầm lẫn trên mà Nhím đã vô tình trở thành ông mai cho một cặp đẹp đôi trong lớp. Và giờ thì mỗi năm, Nhím vẫn được mời ăn chè hậu tƲ của cặp đôi ấy – lúc này đã góp gƲo thổi chung.

Hộc bàn đâu chỉ là nơi cất giữ những điều ngọt ngào, cũng có vài cái hộc bàn chất chứa mãi những ân hận khôn nguôi như cái hộc bàn trong câu chuyện sau đây.

Ngày đó tôi là một cậu học trò lớp ba, nhà tôi không nghèo nhưng ba mẹ cần

kiệm và sống giản dị,vì thế thằng nhóc tám tuổi tôi không được chiều chuộng, sắm sửa nhiều. Với tôi ngày đó những món đồ chơi, những thanh kẹo đủ màu là những

Page 67: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______66_______

điều lạ lẫm. Ba mẹ quan niệm ba bữa đầy đủ một ngày, quần áo tươm tất, thế là đủ. Trong khi đó, cô bạn nhỏ tên Thư ngồi cạnh tôi thì lại khác. Nhà khá giả, ba mẹ lại chiều con, nên mỗi ngày đến lớp Thư lại mang theo một món đồ chơi mới. Khi là một chiếc hộp bút hình cái cát-xét, khi là mớ đề-can hình mấy nhân vật hoạt hình, thằng nhóc tôi cứ gọi là thích mê tơi, cứ lân la mượn chơi, ngắm không chớp mắt.

Một ngày nọ, Thư lấy ra khoe một cây viết, bên trong vỏ chứa một con thuyền nhỏ xíu chạy lên chạy xuống trông rất hay. Cũng như mọi lần, thằng nhóc tôi mân mê món đồ trong khi cô bạn huyên thuyên đủ chuyện. Và rồi chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, trong giờ học liền sau ấy, trong lúc bạn bè chăm chú nghe cô giáo giảng bài, thì có một bàn tay len lén thò vào hộc bàn bên cạnh mò tìm cây viết con thuyền.

Ngày hôm sau vào lớp, Thư đã khóc rất nhiều khi về nhà mở cặp ra và phát hiện cây viết của mình đã bị mất. Bạn bè cả lớp xúm lại hỏi han an ủi, duy chỉ có tôi ngồi cạnh cô bạn mà chẳng nói nổi một lời, ánh mắt cứ cúi gằm xuống đất.

Câu chuyện về sau cũng chẳng ai điều tra ra, mọi thứ quay trở lại bình thường, cô bạn tên Thư lại tiếp tục mang vào lớp khoe hết món đồ mới này đến món đồ mới kia. Cây viết con thuyền rồi cũng chẳng rõ mất ở đâu, bao giờ; chỉ có thằng tôi cứ mãi suy nghĩ: “Mình là thằng ăn cắp”.

Chỉ là câu chuyện trẻ con, nhiều người sẽ chép miệng nói thế, nhưng với tôi câu chuyện ăn cắp của trẻ con năm nào cứ mãi ray rứt. Dù đã lớn, thỉnh thoảng vẫn gặp lại Thư trên phố, vẫn toét miệng cười một cái. Nhưng bao lần gặp là bấy nhiêu lần lòng tôi nhoi nhói nhớ lại chuyện ngày xưa. Tôi cũng chẳng dám kể cho ai nghe câu chuyện trên, kể cả với Âm nhạc 12h trưa nay, tôi cũng chỉ dám chia sẻ với cái tên thính giả ẩn mặt. Tôi muốn nói lời xin lỗi Thư. Các bƲn đang nghe chương trình Âm nhƲc 12h trên tần số Radio FM 91,0

MHz. Tôi là Nhím, và trưa hôm nay, chúng ta đang nói chuyện về những cái hộc bàn đầy kỷ niệm. Nhắc đến những câu chuyện về cái hộc bàn, Nhím nhớ đến một câu chuyện tình yêu học trò dễ thương mà Nhím đã vô tình đọc được trên mƲng; một câu chuyện mà tình yêu đã không chỉ dừng lƲi ở mãi là kỷ niệm về một mối tình học trò.

Tôi và nhỏ có rất nhiều chuỗi kỷ niệm đẹp, nhưng điều mà tôi nhớ nhất là cái hộc

bàn nhỏ – cây cầu nối giữa tôi với nhỏ. Hồi đó, tôi và nhỏ học chung một phòng, tôi 12A6 buổi sáng còn nhỏ 11B6 buổi chiều. Bỗng một hôm, chiếc xe đạp của tôi trở

Page 68: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______67_______

chứng đứt dây sên. Tôi vừa đặt chân vô lớp thì trống trường cũng vang lên inh ỏi. Tôi liền bỏ cặp da vào hộc bàn; đang lúc vừa mệt, vừa tức mình thì tôi thấy một mảnh giấy gấp tư rớt ra. Tôi định ném sang nhỏ bạn chơi nhưng bỗng thấy dòng chữ: “Gửi người ngồi chỗ này”, tôi liền mở ra xem. Dòng chữ tròn vạnh và mảnh mai, đích thực là của con gái rồi. Tôi rất lấy làm lạ nhưng kịp thời trấn an: “Chào bạn! Mình tên Tường Minh, học lớp 11B6, mình cũng ngồi ở chỗ này. Hôm qua mình bỏ quên cây bút mực ở lớp, kiếm mãi mà không ra, nếu bạn nhặt được thì cho mình xin lại nhá. Mình rất cảm ơn bạn!”. Tan học tôi cũng gửi lại một tờ giấy cho nhỏ: “Mình xin lỗi là không tìm thấy nó đâu cả. Nhưng để mình hỏi lại các bạn trong lớp nữa nha”. Hôm sau nhỏ gửi lại cho tôi: “Mình tìm được rồi, nhỏ bạn mượn mà không nói. Mình xin lỗi bạn nha. Chúc bạn học giỏi, vui khỏe nữa nha!”. Thế là chúng tôi tiếp tục chia sẻ với nhau qua những lá thư nhỏ như thế, ngày nào tôi cũng đi học thiệt là sớm, thò tay vào hộc bàn, đọc thư của nhỏ. Một hôm ngẫu hứng, tôi đề lên mặt bàn hai câu ca dao: “Bây giờ mận mới hỏi đào/ Vườn hồng có lối ai vào hay chưa?”. Nhỏ cũng không vừa đối lại: “Người ơi gặp gỡ làm chi/ Trăm năm biết có duyên gì hay không”. Không biết tai bay họa gửi thế nào, thầy giám thị kiểm tra kiểm điểm tôi trước trường và yêu cầu xóa ngay vết tích. Trưa đó tôi ở lại hì hục lau chùi và tẩy lại mặt bàn. Đang suy nghĩ miên man thì nhỏ xuất hiện với tà áo dài trắng và nụ cười thật xinh. “Để mình phụ bạn một tay hen, vì mình cũng có một phần lỗi mà” – nhỏ lao vào phụ tôi liền. Và chúng tôi biết mặt, thân nhau từ lúc ấy. Cứ thế, chúng tôi chia sẻ những kỷ niệm vui buồn trong học tập và cuộc sống cho đến ngày tôi ra trường.

Và bây giờ, dù cho thời áo trắng đã xa, xa lắm rồi, nhưng tôi sẽ nhớ mãi cái hộc bàn nhỏ đáng yêu ấy. Nhờ có nó mà tôi đã gặp được nửa kia của mình

Vĩnh Sơn – Mỹ Tho Các bƲn có đồng ý với Nhím là nếu như có một cuộc bình chọn những hình

ảnh đáng nhớ nhất của tuổi học trò, chắc chắn hình ảnh cái hộc bàn cũng sẽ chiếm một vị trí cao. Mỗi học bàn là một thế giới riêng của một cô cậu học sinh, và dù thời gian có trôi qua thì chỉ cần có ai đó vô tình nhắc tới, cũng giống như là sự vô tình đáng yêu của Âm nhƲc 12h trưa nay nè, thì chắc chắn những cái hộc bàn kỷ niệm ngày xưa ấy lập tức quay trở về. Nhím hi vọng Âm nhƲc 12h trưa nay đã gọi về trong các bƲn những khoảnh khắc đẹp, kỉ niệm yêu thương về một thời đã qua.

Page 69: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______68_______

Nhỏ mít ướt

NGUYỄN THÁI THIÊN KIM ( 07HO) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

iờ học Anh văn, tụi lớp nó thi nhau phơi bày những kiến thức kinh khủng còn

sót lƲi trong đầu. Cô giáo mặt mày nhăn nhó, mồ hôi nhễ nhƲi gân cổ lên giảng tới giảng lui mấy cái “căn bản” mà chính cô cũng biết là chỉ nằm trong đầu lũ quỷ cho đến khi tiếng chuông reo.

Đó là tiết Anh văn tiêu biểu của lớp nó. Lớp 12 chuyên phá, à không, lớp 12 chuyên Hóa.

oOo Mặc dù biết cái “chợ” 12 Hóa vẫn

“họp hành” đều đặn mỗi khi trống tiết, thầy Hồng vẫn “ngậm ngùi” để tụi nó thỏa sức “họp”, cô Hồng Lam không kìm được tiếng thở dài… nhẹ

G

Page 70: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______69_______

nhõm. Cô thương lớp này nhiều nhưng không khỏi nhiều lần rút khăn tay lau mồ hôi hột!

5,4,3,2,1… (theo tụi nó là cô Lam đã xuống tới cầu thang), 19 cái loa phát thanh lập tức hoƲt động. Cái loa đầu tiên ý thức được hoƲt động của mình “phi pháp” là nhỏ lớp trưởng. Kèm theo sự im lặng của nhỏ là vài cái liếc sắc lẻm cho mấy “cái loa” họat động quá mức.

Trong đó có cái loa của thằng An. Nó bức bối cúi xuống hí hoáy viết viết, vẽ vẽ, vò vò cuộn giấy chọi sang cho thằng Tài để kể cho xong câu chuyện mà cái liếc của nhỏ lớp trưởng cắt ngang.

Nếu thằng An chọi thẳng cục giấy vô thằng Tài chứ không phải thằng Khoa.

Hoặc nếu thằng Khoa không phải đang ngồi bực bội vì mất tờ năm trăm… đồng.

Hoặc nếu thằng Khoa không bực bội cầm cây thước chọi thằng An.

Hoặc nếu thằng An không né. Và nếu nhỏ Sún không “ăn” trọn

cây thước… Rất tiếc là tất cả những giả thiết

đó đều xảy ra! Hệ quả là thằng Khoa được cả 24

con mắt hình viên đƲn của tụi con gái chĩa thẳng vào mặt! (lớp nó có 7

đứa con gái và đều… mang kính). 2 trong 4 con mắt còn lƲi đang ướt mèm nước mắt!

Tất nhiên, hệ quả quan trọng rút ra là trên sổ đầu bài có thêm một cái tên!

oOo “Nếu con nhỏ mít ướt đó không

bù lu bù loa lên thì đâu có chuyện gì xảy ra đâu” – thằng Khoa bực bội ngồi trên giường hoa tay múa chân tích cực làm “công tố viên” “hết lòng ”tố cáo con nhỏ.

Trách móc chán, Khoa dắt xe ra ngoài, hy vọng khí trời sẽ khiến nó thấy thoải mái hơn. Nó vừa lơn tơn vài bước thì thấy mắt nổ đom đóm. Nó tông hay chính xác hơn là vừa bị tông bởi một chiếc xe đƲp hồng từ trên xuống dưới, và chủ nhân của nó… là con nhỏ mít ướt.

Page 71: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______70_______

Con nhỏ lật đật: - Ủa là Khoa hả, gặp Khoa thế

này vui quá, nhà Khoa ở gần đây hả… À quên, Khoa có sao không?

Khoa dựng cái xe cà tàng lên lề, nhăn nhó:

- Tui chứ ai, vui gì, bộ bà thấy trai đẹp nên cố tình tông hả?

Tưởng con nhỏ nghe xong thấy mắc cỡ, ai ngờ nó “khoe răng”:

- Ai thèm cố tình tông ông… Nhưng ừ, Khoa đẹp trai nhất lớp mình mà.

Nhỏ cười, nắng chiều lung linh thoáng qua, mắt nhỏ lấp lánh thế mà nó chưa bao giờ biết, hàm răng nhỏ trắng đều… thiếu có một cái nhưng hài hòa kỳ lƲ trên gương mặt tinh nghịch nhỏ nhắn của nhỏ…

Lần này thì ông tướng nhà ta đỏ mặt quay đi, nó cứ tưởng con nhỏ này chỉ giỏi mít ướt thôi chứ…

- Í xe Khoa sút sên rồi nè… – thằng Khoa quay lƲi nhiệm vụ chính là… gắn sên sau khi thầm mong cho mặt mình đừng có đỏ như trái cà.

Nhỏ Sún cũng dắt xe lên lề… nhìn nó gắn sên đầy… thích thú!

Khoa quệt mồ hôi trên trán. Đáng lẽ nó đã bó tay từ lâu rồi nhưng nhìn cái vẻ thích thú của con nhỏ, nó không muốn bị mất mặt: một thằng con trai không biết gắn sên xe đƲp,

mất mặt với con nhỏ mít ướt lƲi càng không…

Nhưng nó đành chấp nhận hiện thực là hôm nay nó mất mặt, mất mặt quá xá. Nhỏ Sún sau một hồi để thằng bƲn mình loay hoay, nó quyết định xắn tay áo lên giúp.

- Cái xe của ông trên đời chỉ có hai cái: một cái của ông và cái còn lƲi ở… viện bảo tàng – nhỏ cười hồn nhiên…

Và sau vài động tác của con nhỏ, cái sên đã về đúng vị trí của nó.

Thằng Khoa muốn khóc quá, nhưng nó không khóc được. Nó không định làm “thằng nhỏ mít ướt”, bởi vậy nó chỉ mếu. Thằng Khoa là chúa mê phim, vậy mà nó xem phim Hàn Quốc, phim Mỹ cho tới phim Việt Nam, chưa bao giờ thấy nhân vật nữ đi sửa xe cho nhân vật nam cả. “Công tố viên” Khoa lƲi tiếp tục buộc tội. “PhƲm nhân” của nó bây giờ có thêm tội “làm bẽ mặt bƲn bè”! Và nó mơ màng tưởng tượng ra hình ảnh con nhỏ hai tay đeo còng số tám, mặt mếu máo… như nó hiện tƲi!

Nhưng Khoa không ngờ sự nghiệp “công tố viên” của nó chỉ ngắn ngủi như thế…

oOo

Page 72: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______71_______

Sáng thứ bảy, sinh hoƲt chủ nhiệm.

Thằng Khoa ngồi run lẩy bẩy, nó ước gì nó thật nhỏ để có thể bị thằng Đôn ngồi trước “che khuất toàn phần”. Nhưng nó biết, dù có bị “che khuất tòan phần” thì cái tên trên sổ đầu bài cũng không thể “tan biến” được.

Chuông reo, thằng Khoa không thể tin vào năm giác quan của nó. Cô Lam không “xử lý” nó à. Tụi thằng An nhao nhao:

- Còn thằng Khoa, cô chưa xử nó kìa.

- Khoa làm gì… – Cô Lam tròn xoe mắt

- DƲ, không, tụi nó ghẹo em đó cô – thằng Khoa nhanh miệng cắt ngang.

- Em là con trai, tụi nó “ghẹo” em làm gì? – cô Lam nháy mắt tinh nghịch.

Thằng Khoa nhận tín hiệu tiếp tục “õng ẹo”:

- Em đẹp trai nhất lớp đó cô. Cả lớp cười ồ. Thằng Khoa nhe răng cừơi theo,

nó quay sang, “con nhỏ mít ướt” cũng cười…

oOo Khoa chƲy nhanh lƲi chỗ nhỏ lớp

trưởng:

- Cảm ơn bà nha! - Khỏi cám ơn tui, nhỏ Sún nhờ

tui đó – nhỏ lớp trưởng đáp lời rồi đi thẳng một mƲch để lƲi thằng Khoa đang ú ớ gãi đầu gãi tai.

oOo 12 giờ đêm, nhà thằng Khoa. Nó lăn qua lộn lƲi trên cái giường

ộp ẹp. Nó đã giã từ sự nghiệp “công tố viên”. Bây giờ nó chuyển qua làm “luật sư”. Nó còn tích cực hơn. Mình chọi thước vô đầu nó, nó khóc là đúng rồi, nó là con gái mà, đau thì phải khóc chứ, hồi trước mình bị mẹ đánh đòn, mình cũng… khóc đấy thôi. Nó tông mình, vô ý mà, cũng tƲi mình không chịu nhìn đường, tƲi mình bực tức vô lối. Mình phải xin lỗi nhỏ mới đúng chứ. Nhỏ sửa xe giùm mình. Đúng là có quê thật nhưng tƲi nhỏ tốt mà.

Túm lƲi, mọi tội lỗi, “luật sư” gánh hết. Nó đổi qua làm “quan tòa”. Nó tuyên án nhỏ Sún: “Vô tội!”. À kể ra con nhỏ dễ thương ghê, nó không trách mình ném thước vô đầu nó, nó tử tế thật… Nó cũng xinh nữa… Thằng Khoa nhớ đến nụ cười của nhỏ… Nó mơ thấy nhỏ đi chung đường với nó, mỉm cười với nó… Ừ, ngày mai nó sang rủ nhỏ đi học. Hứa đó!

Page 73: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______72_______

Sự chọn lựa CHIAKI^.^ ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

uộc đời là những sự lựa chọn. Đứng trước những quyết định của cuộc sống,

bƲn phải "lựa chọn", và mỗi quyết định chọn lựa ấy sẽ dẫn bƲn đến những hướng khác nhau của cuộc sống. Tôi cũng như bƲn, như bao nhiêu người khác, phải đắn đo, suy nghĩ, không biết con đường nào thực sự dành cho mình, sự lựa chọn nào là tốt nhất. Nhiều lúc tôi muốn nhắm mắt chọn đƲi một hướng đi như người mù mò đường mà bước, nhiều lúc tôi lo lắng mất ăn, mất ngủ với những suy nghĩ làm sao để chọn đúng, làm sao tìm ra đường đi của cuộc đời mình, lo lắng cho những sự việc mình không kiểm soát được làm đầu óc con người cảm thấy mệt mỏi… nên dễ dẫn đến suy nghĩ: hay là thoái thác hết cho số phận lựa chọn, ta chỉ việc đi theo nó thôi.

Cuộc sống này có nhiều sự lựa chọn và con đƣờng nào thật sự dành riêng cho bƥn? Câu hỏi này không thể tìm ra ngay câu trả lời, nhưng thời gian và cuộc sống sẽ giúp bƲn tìm ra câu trả lời. Có thể quyết định

hôm nay bƲn đưa ra dẫn bƲn đi theo nhiều hướng khác nhau, tôi giả dụ là có hai hướng đi: khó khăn và thuận lợi, hướng đi khó khăn làm bƲn cảm thấy dễ nản lòng nhưng nó giúp bƲn biết được trên đời này không có gì là dễ dàng đƲt được, mà phải bằng sự cố gắng, nỗ lực của chính bƲn. Còn nếu may mắn bƲn sẽ được đi theo hướng thuận lợi, mọi việc đều dễ dàng với bƲn, điều này thật tốt với bƲn nhưng nó làm bƲn ỷ lƲi bởi may mắn, nó đâu theo ta suốt cuộc đời

C

Page 74: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______73_______

này, đến lúc vấp ngã bƲn cũng phải tự mình đứng lên bởi đâu ai có thể lúc nào cũng ở bên cƲnh giúp bƲn. Cho dù có đi theo hướng nào đi chăng nữa, thì cái cuối cùng bƲn nhận được chính là những giá trị của cuộc sống này, và nên nhớ rằng may mắn, cơ hội chính là món quà quý cuộc sống đã trao tặng cho bƲn, bƲn phải trân trọng nó. Còn những vấp ngã hay nói khác hơn là những thất bƲi, chúng có giá trị không kém gì may mắn đâu, đó chính là những bài học đáng giá mà người thầy “cuộc sống” đã dƲy cho ta, nhờ nó mà ta có thể đứng vững hơn, giúp ta cảm thấy trân trọng hơn những gì mình đã đƲt được bằng chính sự nỗ lực của tự bản thân mình.

Tôi cũng đang đứng trước những sự lựa chọn, tôi sẽ chọn như thế nào chắc chỉ có tôi biết, con đường tôi

chọn sẽ có nhiều mƲo hiểm, nhưng tôi không sợ, tôi sẽ bước trên con đường ấy cho dù kết quả sẽ ra sao tôi cũng chấp nhận, bởi vì đó là con đường tôi chọn. Nhiều lúc tôi cần may mắn lắm, nhưng dường như nó ít khi đến với tôi hay là nó bỏ quên tôi rồi. Dù sao đi chăng nữa, nếu may mắn không đến với tôi cũng chẳng sao, bởi tôi được sinh ra đời là một niềm may mắn nhất trên đời của tôi rồi, tự tôi, tôi sẽ làm được tất cả nếu tôi cố gắng hết sức mình, bƲn có tin không? Chúc tôi có đủ nghị lực, và niềm tin để thực hiện những dự định, ước mơ của mình và quan trọng là vững bước trên con đường của cuộc đời mình. Tôi chúc bƲn và tôi chúc tôi.

Cảm ơn cuộc sống – Và – Cảm ơn tình yêu ấm áp nhất của tôi.

“Đừng đánh thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với người khác. Bởi vì mọi người đều khác nhau, đều có một đặc tính cá biệt.”

Page 75: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______74_______

F4 NGUYỄN HỮU QUÝ NGÂN (08LY) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ên nhóm tôi gợi một nhóm bƲn khá nổi tiếng, cũng là cách để mỗi thành viên có

thể cười hề hề khi khoe với người khác về nhóm mình.

F4 đồng thời là một tổ 4 người duy nhất trong lớp, các tổ còn lƲi đều có 6 thành viên. Lời chào hỏi lẫn nhau đầu tiên tôi chỉ còn nhớ mang máng:

- Ngồi ngay dưới cái quƲt vầy mát nè tụi bây!

- 4 đứa cho nó thoải mái, đông quá rối!

- Chuẩn bị phân công trực đi, tao nhóm trưởng!

- Tao sao cũng được. oOo

Vậy đó, F4 được ghép từ những mảnh tính cách rất khác nhau. Bùi Thanh Sơn (bé Bùi) có bề ngoài khó gần, Cao Đăng Dương, Nguyễn Tất Ngọc (Mr.Sock) ít nói, chỉ có tôi là “nói dài, nói dai, lƲi còn nói dở”. Cục keo dán giữa mọi người với nhau là tính thoải mái, hơi “tưng tưng”, quậy phá.

Những lần cãi lộn việc trực lớp,

bao giờ cũng có bất công và cái mầm “công bằng” của sự thoải mái trong đó:

- Bị trực bù rồi kìa tụi bây! - Mày tuần trước chưa làm bữa

nào, tuần này bù đi! Ngày qua ngày, những lần cãi cọ

thường được kết thúc bằng lời năn nỉ, hoặc những lời đe dọa dƲng như: “Ok, mày sẽ lau bảng và 3 đứa tao sẽ CHỈ đóng cửa”. Hiệu quả nhất vẫn là “tuyệt chiêu điện giật”, chưa ai chịu nổi quá 30 giây. Ngày qua ngày, vẫn có “bất công” và “công bằng” kèm theo những trò chơi như dán bảng tên (“siêu thú”, “em bị điên xin đừng chọc em”…), ca rô… mang tiếng cười hề hề không tính toán.

T

Page 76: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______75_______

Bên cƲnh tiếng cười đó, tôi vẫn nhớ rõ trong những tuần nằm viện, bé Bùi nắn nót chép hơn nửa cuốn tập Văn, Giáo dục Công dân; Đăng Dương và Mr.Sock cũng chép hì hục để chia sẻ gánh nặng cho tôi, đứa chép tập Toán, đứa chép tập Lý (luôn cả tập bài tập!). Tôi vẫn nhớ mùa thi học kỳ 2, đang tụ tập đá cầu thì nghe loáng thoáng Đoàn trường phát thông báo “Bài hát do bƲn UFO23pE lớp 12 Lý gửi đến nhóm F4 với lời chúc: “Chúc cả nhóm luôn vui vẻ!”. Nhìn lên lớp thì thấy Đăng Dương đang nhe răng cười. Tiếc ơi là tiếc, không nghe đầy đủ được lời chúc. Tiếc hơn khi ba thằng hỏi tác giả của thông báo dễ thương kia nhận được lời đáp: “Tao ghi gì cũng có nhớ đâu, tụi mày bất ngờ mà vui

là được rồi”. Riêng tôi, tôi tiếc nhất việc không biết chút thông tin gì về nó, chỉ biết rằng nó sôi động và thêm nụ cười hiền của anh chàng làm tôi cũng cười theo.

Tôi thích mô tả F4 bởi một từ “đơn giản”. Bởi vì ngay đến việc chọn trường thi đƲi học, cũng không xuất hiện nhiều biểu hiện tìm hiểu, hỏi thăm ý kiến… mà chỉ thấy nộp đơn mới biết rằng “chà, vậy sang năm chỉ còn có 2 thằng có cơ may gặp mặt ở Bách Khoa, mày đi Dầu Khí, tao KHTN mất tiêu rồi”. Thềm đƲi học mở ra cho mỗi thành viên một chân trời mới, gồm cả khó khăn lẫn hƲnh phúc. Nhưng đâu đó trong ký ức, F4 với sự “đơn giản” sẽ là một niềm vui tràn ngập suy nghĩ khi nhớ về.

HOA HƢỚNG DƢƠNG ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

Con hỏi mẹ một chiều xao xuyến nắng "Mẹ thương con thương nhiều chứ mẹ ơi?" Mẹ khẽ cười xoa đầu âu yếm gọi "Nắng về đây soi rọi sóng lòng ai." Rằng tình sâu chẳng khi nào nắng tỏ Cũng như con đâu hiểu hết đầy vơi Con bé nhỏ hồn nhiên chiều nắng hạ Chỉ cười vui tinh nghịch những ngày xanh

Con đâu thấu tiếng lòng mẹ đêm trắng Tiếng Người ru mong giấc ngủ tròn ngon Tiếng khẽ khàng nhưng nồng nàn thắm đượm Nắng về đây đong đầy mối tình sâu...

Goïi naéng

Page 77: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______76_______

Nếu như…

CÁ VOI GIẤY (07A1) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ếu như” là một cụm từ bƲn có thể thong thả thu lượm khắp

nơi trên quả đất này. Nó rơi rớt từ những cái đầu còn non nớt, thiếu chín chắn, bồng bột, xốc nổi; từ những con tim lâu nay chai sƲn bỗng hóa hồng tươi, đỏ thắm, đập rộn rã cùng với nhịp đời; từ những đôi mắt

ánh lên tia nhìn hy vọng vào những con đường tít tắp mù khơi nơi ẩn chứa một đích đến.

Nó cũng có thể vương vãi đâu đó nơi góc khuất của một tâm hồn thèm khát quay lƲi với quá khứ, quay lƲi với một thời đã xa…

Và nó đang ở đây, ngồn ngộn trong tim những cánh chim vừa tìm

“N

“Bạn không bao giờ quá già đến nỗi không thể đặt ra một mục tiêu khác hay mơ một ước mơ mới.” C. S. Lewis

Page 78: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______77_______

được vùng trời mơ ước vẫn đau đáu về một miền yêu.

“Nếu thời gian có quay trở lƲi…” Những giai điệu luôn nói hộ cho

nỗi lòng, những nỗi lòng nặng trĩu tâm tư của một thời nhuộm vàng nắng, phấp phới trắng tung bay.

Đời người là một mảnh vườn mà trong đó cơ man nào là cây là hoa. Những chậu hoa mười giờ nhỏ xinh, những chậu hồng e ấp sớm mai, những đóa hoa mận trắng muốt, những nụ hoa xương rồng nở tung sức sống... Ta vẫn đang hì hụi trồng, hì hụi chăm bón những đóa hoa đời, thi thoảng lƲi dáo dác nhìn về cuối vườn. Nơi có miền yêu nho nhỏ nhưng day dứt trong kí ức.

Tuổi thơ là gì? Là cái mảnh đất be bé trong vườn đời bao la bát ngát. Nơi ấy có trồng những đóa hoa mang cái tên thật dịu dàng, trong trẻo: hoa “tình bƲn”, hoa “mái trường”, hoa “áo dài thướt tha”, hoa “thầy trò”…

Đó là một mảnh đất yếu ớt và mong manh, luôn cần có sự che chở, bảo bọc của những “cây đƲi thụ” xum xuê. Nhưng khi đã được chăm sóc đúng cách, trao trọn tấm lòng, những đóa hoa mọc từ lớp đất tơi xốp ấy sẽ mãi tươi, mãi xanh –

những màu xanh tràn trề nhựa sống hồn nhiên thuở ban đầu.

Đôi khi bước đi trên mảnh vườn cuộc sống, ta ngƲi quay về mảnh vườn ấy. Bởi nó hấp dẫn, quyến rũ làm sao – một sức quyến rũ thanh tịnh, một cảm giác êm như nhung bao trùm. Và ta chỉ muốn chìm đắm mãi trong cái cảm giác dịu ngọt ngày ấy! Thế nên ta sợ, những phong ba sóng gió, những bon chen xô bồ kéo giật ra quay lƲi với hiện thực chát chúa, chua cay và nhiều ngang trái. LƲi nhìn đời bằng ánh mắt cảnh giác, lƲi cảm đời bằng trái tim e dè. Thèm quay về.

Tháng tư, tháng năm dắt díu nhau đậu trên những nhành bằng lăng tím ngắt. Những chùm phượng vĩ như tô son lên đường phố ngày hè sang và vang lên dàn đồng ca quen thuộc.

HƲ cũng ríu rít về trên những trang vở đậm nét mực tím, trên nét phấn trắng bảng đen thầy cô đang dốc hết toàn lực cho “đợt tổng tiến công” của lũ học trò cuối cấp.

Mùa về, lang thang trên vai một đứa-từng-là-học-trò ngơ ngác chiều tàn, lá me bay xào xƲc, tự hỏi lòng mình thời gian sao nghiệt ngã đã xám tro những kỉ niệm.

Page 79: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______78_______

“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại”

Đời người là những chuyến đi, và chỉ theo một chiều tuyến tính. Làm sao níu kéo giây phút trước khi ta đã chƲm vào phút giây sau mất rồi?

Nếu như có phép lƲ, xin cho con một phút giây thôi.

Phút giây ấy con có thể áo trắng quần tây tung tăng đến trường với chúng bƲn.

Phút giây ấy con có thể hăng say ngắm nghĩa những con chữ đang tuôn tràn trên bảng đen. Đó không là chữ, đó là cả tấm lòng của những người cha người mẹ yêu thương.

Phút giây ấy con có thể tụm năm tụm bảy nơi sân chơi, líu lo về một bài tập khó, nhặt một cánh phượng đỏ đem về ép trong tập, bàn tán xôn xao về một kế hoƲch cắm trƲi độc đáo, tập dợt cho một buổi văn nghệ nào đó.

Phút giây ấy con có thể nắm tay hết tất thảy bƲn bè, thầy cô mà

không chút e dè ngượng ngập, có thể ôm chầm lấy những bờ vai tìm kiếm điểm tựa.

Phút giây ấy con có thể dán mình vào hàng ghế thân quen cả ngày chỉ để nhìn thấy bƲn bè đang rào rƲo bút mực trên trang giấy, những cánh tay giơ cao, những lời phát biểu chân thành, những lời nhận xét nồng ấm.

Phút giây ấy, con sẽ “đóng hộp” lƲi, để khi quay về với hiện thực, con sẽ cất giữ nó như một báu vật của cuộc đời, trong ngăn tim trang trọng nhất.

“Để nụ cười còn mãi lắng trên bờ mi Trên bờ môi Và trong những kỉ niệm xưa”

Thời gian ơi sao cứ phải là con đường một chiều đông đúc lúc tan tầm? Để con người hối hả trôi, hối hả chƲy, hối hả tan vào đám đông mệt nhoài, ngậm ngùi khi bỏ quên một bến vắng vụt qua tầm mắt không thể nào quay trở lƲi…

“Đừng xua đuổi tình yêu ra khỏi cuộc đời của bạn bằng cách nói rằng nó khó mà tìm được. Cách nhanh nhất để tìm được tình yêu là cho tình yêu, nhưng khi được tình yêu thì bạn đừng nên nắm giữ nó quá chặt vì như vậy thì bạn sẽ bị mất nó rất mau.”

Page 80: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______79_______

Hội trại 2011 TRẦN QUỲNH TRANG (07VA) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ã hơn nửa năm trôi qua kể từ ngày tôi rời khỏi mái trường này. Thế nhưng,

ngày hôm qua – ngày hội trƲi của trường, vẫn nguyên vẹn trong tôi cảm xúc của lần đầu – lần hội trƲi khi tôi vào lớp 10.

Trở về với tâm thế của cựu học sinh cảm xúc đan xen thật khó mà diễn tả.

DƲo một vòng quanh sân trường để ngắm nhìn, để tìm lƲi nơi hằn in dấu những kỉ niệm một thời để nhớ. Mỗi hàng cây, mỗi góc sân, mỗi hành lang, mỗi lớp học dường như đều gợi nên những hình ảnh quen thuộc của miền kí ức trong trẻo ấy. Gặp lƲi bƲn bè cũ tay bắt mặt mừng, lũ chúng tôi như những đồng chí sau bao năm xa cách… Ngắm nhìn những cổng trƲi với sự nỗ lực hết mình của các em lớp 10, tôi như thấy lƲi được hình ảnh của chúng tôi ngày xưa, háo hức, phấn khích và nhiệt thành.

Trường năm nay còn có một hoƲt động đặc biệt hơn đó là cuộc thi học sinh thanh lịch. Thế mới thấy

hết được tài năng, bản lĩnh và vẻ đẹp của học sinh trường ta. Đóng góp không nhỏ cho hội trƲi năm nay là những tiết mục văn nghệ được chuẩn bị kĩ lưỡng của các cựu học sinh. Lần trở về này xem chừng rất “hoành tráng”.

Hội chợ ẩm thực là một nét không thể thiếu được của đêm trƲi. Thức ăn lƲ, đồ uống mới nhìn có vẻ hấp dẫn và thú vị ^^. Tôi cũng đã có dịp được thưởng thức một số món đặc biệt ấy, ngon-bổ-không-rẻ… Lưu ý các bƲn khi tham gia phiên chợ hãy đem theo tiền lẻ, bài học rút ra từ kinh nghiệm của thầy

Dương – thầy nhiệt tình đến mức mua

Đ

Page 81: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______80_______

một món 5.000 đồng mà phải trả tới 200.000 đồng, thế mới thấy hết được trình độ marketing của học sinh trường ta.

Đã nửa đêm nhưng dường như đây mới là thời điểm của mọi hoƲt động. Đầu tiên là đốt lửa trƲi. Đã có sự chuẩn bị từ trước của cựu học sinh, lửa được nhóm lên cháy rực đỏ giữa sân bóng, xung quanh là những người bƲn không kể nguồn gốc, giai cấp, tôn giáo nắm chặt tay nhau thành một vòng tròn lớn làm cho tôi bất chợt nhớ đến ca từ của bài hát “Bốn phương trời”. Dù từ sáng đến chiều, khá mệt với việc dựng trƲi và tham gia nhiều trò chơi nhưng các em vẫn rất sôi nổi và hào hứng tham gia đốt lửa trƲi.

Một trò chơi mang tính trí tuệ và đòi hỏi tinh thần đoàn kết không thể thiếu được của hội trƲi trường ta đó là trò chơi lớn – Đi tìm kho báu. Dường như tất cả các lớp đều nhiệt tình tham gia. Từng nhóm, từng nhóm chƲy ngược chƲy xuôi trong khuôn viên trường, chụm đầu vào

nhau suy nghĩ phương án giải cho những câu hỏi “hóc búa” mà các anh chị cựu học sinh đưa ra; tìm kiếm, lùng sục, cất vang những câu lệnh để có thể qua được các trƲm; nhóm này cử người qua nhóm khác để thăm dò gợi ý… Thật là thú vị! Sau nhiều giờ tìm kiếm không biết kho báu có được tìm ra hay không nhưng tôi thực sự thấy được kho báu lớn nhất mà các em có được đó là những

khoảnh khắc bên bƲn bè, sự đoàn kết, niềm vui…

Càng về đêm sương rơi càng nhiều, gần Tết, cái không khí se lƲnh cũng đến thật nhanh. Những nhóm học sinh ngồi tụ tập bên ngọn lửa ấm áp hàn huyên đủ thứ chuyện, đặc biệt là nhóm của cựu học sinh. Thật là vui và tự hào khi chúng ta trở về là những tân sinh viên. Mỗi người đến với một chân trời mới và đang bước vững chắc trên con đường tương lai mà mình đã chọn. Một số khác thì đang “bình yên” trong giấc ngủ, có lẽ đã thấm mệt vì một ngày dài những hoƲt động.

Dù mai sau ở bất kì đâu, làm gì tôi vẫn luôn tự hào vì mình đã từng là học sinh của trường THPT chuyên Lương Thế Vinh. Học sinh của trường ta chăm ngoan, học giỏi song vẫn rất năng động, sôi nổi trong bất kì hoƲt động phong trào nào! Thật là tự hào! Hi vọng rằng trong tương lai chúng ta sẽ có nhiều hơn nữa những ngày hội trƲi ý nghĩa như thế.

Page 82: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______81_______

Kéo co TRẦN QUỲNH TRANG (07VA) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

ió bắt đầu nổi lên như gào thét. Lá bay xào xƲc. Cát tung tứ phía. Đến giờ

quyết chiến. Hai đội tham gia đã tập trung lực lượng ở trận địa. Sân bóng giờ đây bị bao vây bởi hàng trăm khán giả cuồng nhiệt.

Vị giám sư, vẻ mặt nghiêm nghị, nét oai phong, rõ là người anh minh và giàu kinh nghiệm. Ông đứng giữa hai đội và bắt đầu giảng giải về các giao ước khi thi đấu. Trận tác chiến sẽ bao gồm ba hiệp đấu.

Đứng phía tay trái của vị giám sư là binh đoàn áo đỏ với ý chí quyết chiến quyết thắng không gì địch nổi. Đối diện là đội quân áo xanh vẻ đằng đằng sát khí rõ là không thể bị đánh bƲi.

Hiệp một bắt đầu. Trước khi hai bên tham chiến vị giám sư kỹ lưỡng quan sát bao quát trận địa. Chợt ông ra ám hiệu cho hoãn hiệp đấu???!!! Thì ra đội áo xanh đã vi phƲm một trong những giao ước. Qui định chỉ

cho mười người tham chiến. Dù đã cố gắng sử dụng thuật ẩn thân nhưng vị huynh đệ thứ mười một cũng không thể thoát được thiên lí nhãn của vị giám sư tài ba. Đáng nể! Đáng nể! Thế là binh đoàn áo đỏ thắng một hiệp mà không bị hao tổn trí lực. Bất ngờ môt vị huynh đệ áo xanh ra chiêu “Nhất dương chỉ” (một chiêu thức đã thất truyền từ lâu và bị coi là vô phép khi sử dụng với người khác) hướng về quân áo đỏ với ánh mắt thách thức quyết phục thù.

G

Page 83: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______82_______

Vị giám sư tiếp tục cho hiệp hai bắt đầu. Ám hiệu dược phát ra. Hai bên ra sức sử dụng hết nội công của mình để kéo. Khán giả cũng hào hứng không kém. Vì quá đông nên nhiều người phải sử dụng khinh công để di chuyển hết phía bên này đến phía bên kia. Ta nội lực không bằng nên đành đứng một chỗ ngóng dài cổ theo dõi. Những màn hò reo cổ vũ càng làm tăng khí thế cho hai đội. Nhưng dường như do quá đắc ý, chủ quan khinh địch nên phần thắng có vẻ đang nghiêng dần về binh đoàn áo xanh. Vị giám sư mồ hôi đầm đìa, gương mặt căng thẳng, ánh nhìn đầy sát khí do vừa diều khiển hiệp đấu vừa phải tách đám đông khỏi hai đội. Sau những màn “giương oai giễu võ”, đội xanh chiến thắng giòn giã. Đoàn quân áo đỏ với vẻ thất vọng hiện rõ.

Không chấp nhận thất bƲi, trong giờ giải lao giữa hai hiệp, vị huynh trưởng của đội đỏ cho họp hội bàn

tròn. Chỉ sau năm phút bàn bƲc, đội đã lấy lƲi được tinh thần. Có lẽ đã có được bí kíp chắc thắng trong tay nên họ mới hùng dũng ra sân như vậy.

Hiệp ba bắt đầu. Nắng ngày càng gay gắt hơn song rõ ràng chưa có bên nào nản chí cả. Vị giám sư thoắt ẩn thoắt hiện, khinh công quả nhiên thâm hậu, mới vừa trông thấy ở căn tin giờ đã ở giữa sân và đang săm soi lƲi sợi dây thừng.

Một lần nữa, tiếng còi vang lên. Trận đấu quyết định bắt đầu. Ban đầu, lực lượng hai đội xem chừng hùng hậu như nhau, sợi dây gần như không nhúc nhích tựa hồ có một thế lực đang nắm giữ. Trận đấu diễn ra ngày một gay go quyết liệt hơn. Sợi dây bị kéo qua kéo lƲi mãi không dứt. Bất chợt từ trong đám đông có một bóng hồng bước ra. Trong một giây, đội xanh bị đánh lƲc hướng. Và lợi dụng khoảng tích tắc đó, binh đoàn áo đỏ sử dụng hết nội lực có thể và bứt phá thành công.

Thì ra đó chính là bí kíp của đội đỏ. Đội xanh bất cẩn! Bất cẩn! Đúng là không có cửa ải nào nguy nan bằng “mỹ nhân kế”.

Kết quả chung cuộc đội đỏ giành chiến thắng thuyết phục. Giải thưởng là 50 lượng VNĐ ^^!!! Tinh thần thể thao của hai đội thật đáng khâm phục!

Page 84: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______83_______

NGUYỄN HỮU QUÝ NGÂN – 08LY ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾ "Thật là hay" là bài hát rất dễ thương của nhƲc sỹ Hoàng Lân. Với tôi, nó luôn mang lƲi những kỷ niệm đẹp tuổi thơ cùng tinh thần thoải mái.

Thaät laø hay (Hoàng Lân)

Nghe véo von trong vòm cây họa mi với chim oanh. Hai chú chim cao giọng hót, hót líu lo vang lừng. Vui rất vui bay từ xa, chim khuyên tới hót theo. Li lí li... Lí lì li... Thật là hay hay hay!

Page 85: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______84_______

TM (08VA) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

Möôi naêm sau… (Tă ng như ng ai đa trơ tha nh cư u học sinh LTV)

Mươi năm sau tôi trở lại trường xưa Nhìn bạn bè thầy cô đều thay đổi Nắng vàng tươi nhuộm thêm màu cánh phượng Cơn mưa chiều đem lại chút bâng khuâng

Mươi năm sau tôi trở lại trường xưa Nơi ghế đá rêu phong in kỷ niệm Góc sân trường lá vàng rơi xao xuyến Nghe hè về nức nở những cánh ve

Mươi năm sau tôi nhớ lại hôm nay Trang giấy trắng viết lên bao mộng đẹp Mùi giấy mới hòa hương cùng sắc mực Nặng lòng ai lưu luyến những ngày thơ

Để giờ đây tôi đứng lặng mãi đây Ghi khắc lấy những tình thân thương mến Nhặt kí ức kết thành hoa tuổi trẻ Giữ chút buồn trong trẻo tuổi biết yêu MẶT TRỜI NHỎ (08VA) ‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾‾

Naéng gioù ngaøy xanh Xin mây gió chở trôi về kí ức Ngày tinh khôi đùa hát sớm hồng mai Mênh mông lòng trời cao tình biển rộng Cánh diều nghiêng ôm ấp gió nồng hương Hát khúc gió ta bay ngày nắng rọi Ánh vàng ươm kỉ niệm thoáng mộng mơ

Ta vẫn thế hồn nhiên chiều nắng gió Cười vô ưu yêu nắng sớm bình minh Và yêu gió yêu ngày xanh nắng chiếu Tuổi mộng mơ mong ước hóa ngàn mây Hồn nhiên trôi, hồn nhiên đùa lá cỏ Nắng vô ưu, ta nào biết ngày sau Ước mong hoài ta ngày thơ bé nhỏ Cánh diều bay, chao lượn vút trời xanh...

Page 86: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______85_______

Page 87: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______86_______

............................................................................................................................................ ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ......................................................................................................................................

Page 88: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______87_______

...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ...................................................................................................................................... ......................................................................................................................................

Page 89: Ngăn Bàn+ 2011

NGĂN BÀN+

_______88_______

baN bIêN tậP: NGUYỄN HOÀNG LONG PHẠM QUỐc bẢO HAVE BIG DREAMS,

YOU WILL GROW INTO THEM.

LỜI cẢM ƠN: Chân thành cảm ơn các bạn Cộng tác viên đã hết mình hỗ trợ chúng tôi về nội dung, ý tưởng và sửa lỗi bản in trong việc hoàn thành quyển tập san Ngăn Bàn+ này! Đặc biệt cảm ơn 07TITO vì đã luôn là nguồn cảm hứng cho chúng tôi trong suốt một thời gian dài làm việc.

Page 90: Ngăn Bàn+ 2011

07TITO

_______1_______